Bài viết: 0 

Chương 10
Thấy ba đứa nhỏ cũng rất nghe lời, cô mới an tâm đi ra ngoài. Tất nhiên là cô không có mang gì theo rồi, có gì đâu mà mang.
Dọc theo đường đi, cô cũng nhớ đường, không khó để đi đến thành.
Sau khi rời đi, cô không trực tiếp đi lên thành mà đi vô rừng mà trực tiếp đi vào rừng để săn một vài con thỏ hoang. Giữ cung tên thật chặt, nhắm bắn cả năm lần đều trúng mấy con thỏ hoang, cô lại tìm góc khuất rồi đi vào không gian.
Cả tháng nay cô không mặc quần áo tươm tất nên phải đi tìm một chút. Quần áo cổ trang khác với quần áo hiện đại, mặc rách nát cũng không được, nếu không người ta sẽ nghĩ là ăn mày và không cho vào thành.
Lư Tiếu đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một bộ Hán phục, nhưng nó khác với quần áo hiện giờ, kích thước cũng không phù hợp. Sửa quần áo lại một chút, ngay cả ngoại hình cũng nên thay đổi.
Cô tìm một nơi tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào không gian thay quần áo. Nơi này không có nhiều người cho nên cũng không dễ dàng để người khác nhìn ra.
Tắm rửa xong cô mới phát hiện thì ra vẻ ngoài của thân thể này thật không tệ, đôi mắt to, lông mi dài, lông mày rậm càng giống một nam nhân, sóng mũi cao, môi mỏng vừa phải, tuy nhiên do bị đói lâu ngày, thiếu chất nên trông thật nhợt nhạt, xanh xao.
Sau khi sửa soạn lại, buộc lại tóc bằng dây buộc tóc. Vì đôi tai có xỏ lỗ nên cô lấy một ít tóc mai che lại để không ai nhìn ra. Lư Tiếu nhìn "chàng trai" trẻ đẹp trong gương nở nụ cười hài lòng.
Thân hình gầy gò cộng với chiều cao 1m68 gần bằng một thanh niên vừa trưởng thành. Mặc quần áo xong, cô tay không bước vào thành, cô có không gian mà, làm sao còn phải tự hành hạ mình?
Đi bộ khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được cổng thành.
Trước khi vào thành, Lư Tiếu lấy mấy con thỏ trong không gian ra và đi vào thành. Bởi vì cô đã thay một bộ quần áo khác nên lính gác cũng không kiểm tra quá nhiều, sau khi kiểm ra một chút liền cho cô đi vào trong.
Lư Tiếu thấy có rất nhiều người tị nạn tụ tập bên cạnh bức tường thành, nhưng bây giờ họ rất khó để lẻn vào thành, nhưng cô không cần quản nhiều như vậy.
Sau khi vào thành, cô thấy bên trong cũng không được tốt cho lắm. Phía xa có mấy căn nhà dột nát nhưng càng vào trong thì càng sung túc hơn.
Tòa thành ở cổ đại này đã khiến cô mở mang tầm mắt, không phải trước đây cô chưa từng đi đến thành cổ, nhưng tất cả đã được trùng tu lại cũng không có gì để xem.
Bây giờ cô là đang đứng trong một tòa thành cổ đại thực sự, nó thật sự rất sống động. Nhìn đường không thấy điểm cuối cùng, có lẽ nó rất rộng.
Xung quanh có những hàng buôn bán nhỏ và mấy người bán hàng rong, cũng có một số người đang đứng ở trước những quán ăn lớn.
Lư Tiếu nhìn quanh, cô trực tiếp đi đến mấy quán ăn lớn đó hỏi xem họ có muốn thu mấy con thỏ rừng này không. Đúng lúc này, một nam nhân tầm 30 tuổi ngăn cô lại "Này, ngươi muốn bán thỏ rừng à?" hắn ta nhìn chầm chầm vào con thỏ trong tay cô.
"Ừ, ta muốn bán nó" Cô hạ giọng, mắt quét về phía người nam nhân đối diện.
Hắn ta mặc một bộ quần áo ngắn may bằng vải thô, trông rất dày dặn. Nhìn qua rất dữ dằn, nhưng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.
Nam nhân kia trợn mắt nói "Năm xu, ta nhìn con thỏ này còn rất nhỏ không có nhiều thịt đâu"
Nghe vậy Lư Tiếu bật cười nói "Ngươi chê nhỏ vậy còn muốn mua thỏ của ta làm gì"
Hắn ta muốn ép giá sao? Thật quá đáng. Con thỏ nhỏ nhất trong 5 con thỏ cũng khoảng hơn 4 cân, con lớn nhất hơn 6 cân.
"Haha" nam nhân kia cũng không hề tức giận "Ta nghĩ ta muốn mua nó, nói đi ngươi muốn bán nó giá bao nhiêu đây?"
Giá bao nhiêu à? Cô ra vẻ suy tư, cô cũng có biết thứ này đáng giá bao nhiêu đâu. Cô không thấy ai mua hay bán thỏ rừng trên đường đi cả. Nhưng cô nghĩ mấy con thỏ này phải nhiều hơn cái giá 5 xu của nam nhân kia đưa ra.
"Thế ngươi nghĩ giá bao nhiêu là thích hợp?" Cô không vội, dù sao bán không được thì cô lại để vào không gian, không sợ hỏng.
Nghe vậy, nam nhân kia cau mày, một lúc sau nói "Nhiều nhất là 7 xu, không có thêm"
"Được" Lư Tiếu nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đồng ý nhưng hắn ta chỉ vào con hẻm không xa và nói "Ta sẽ đưa tiền cho ngươi, nhưng bây giờ ta không có đủ tiền, nhà ta ở đằng kia hay ngươi lại nhà ta lấy đi"
Khi hắn ta nói, tròng mắt đảo quanh nhìn ra rất xảo quyệt.
Lư Tiếu không sợ, cô chỉ cười nhẹ gật đầu.
Muốn đen ăn đen à? Tốt lắm. Cô muốn xem hắn ta sẽ tống tiền cô như thế nào.
Trong con ngõ chỉ có hai người đi vào, rất nhanh hắn ta đã lộ ra bản chất thật.
"Này, thằng nhóc kia, đưa thỏ cho ông đây và mau cút khỏi đây, nếu không ta sẽ dạy cho ngươi một bài học" Hắn ta nở nụ cười đầy xấu xa và nhìn vào mấy con thỏ bằng ánh mắt đầy tham lam.
Thấy vậy Lư Tiếu tỏ vẻ rất ngạc nhiên và sợ hãi
"A, ngươi.. ngươi không thể làm như vậy được", giọng cô run run "ngươi đã hứa sẽ đưa tiền cho ta"
Haha, muốn chiếm lợi của cô? Được, tốt lắm, cô thích giả trư ăn thịt hổ.
Nam nhân đối diện nghiến răng "Muốn tiền? Còn dám đòi tiền ta à?"
"Ngươi đã nói là 7 xu một con, vậy ngươi phải đưa ta 35 xu cho 5 con này" Cô hỏi tiền với vể mặt sợ hãi và bướng bỉnh.
Hắn ta có chút nóng nảy định tóm lấy tay cô. Lư Tiếu hiếp mắt, muốn cướp đồ từ tay cô à, chắc là hôm nay hắn ta ra ngoài chưa xem ngày rồi. Khi hắn ta vừa đưa tay định bắt lấy tay cô thì nghe thấy một giọng nói vang lên:
"Dừng tay"
Lư Tiếu nhìn về phía phát ra âm thanh, cách đó không xa có một cô nương ăn mặc lộng lẫy, còn có hai gia đinh và một tì nữ đằng sau.
"Ngươi!" Nam nhân kia còn muốn cướp, nhưng nhìn thấy hai gia đinh đằng sau cô nương kia thì liền dừng lại
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà còn muốn cướp đồ của người khác, bắt hắn lại cho ta" Cô nương kia chỉ tay về phía đối diện và ra lệnh cho gia đinh đằng sau.
Nam nhân kia thấy vậy thì vô cùng sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Lư Tiếu chớp mắt nhìn người đối diện, bốn người đã đi tới. Cô nương ăn mặc lộng lẫy khoảng chừng 14 15 tuổi, dung mạo thanh tú, trên mặt tươi cười hỏi "Này, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, cảm ơn tiểu nương tử" Tuy rằng Lư Tiếu có thể dễ dàng giải quyết nam nhân kia nhưng tiểu cô nương đây cũng đã giúp cô đuổi hắn đi nên cô cũng thành thật cám ơn đối phương..
Dọc theo đường đi, cô cũng nhớ đường, không khó để đi đến thành.
Sau khi rời đi, cô không trực tiếp đi lên thành mà đi vô rừng mà trực tiếp đi vào rừng để săn một vài con thỏ hoang. Giữ cung tên thật chặt, nhắm bắn cả năm lần đều trúng mấy con thỏ hoang, cô lại tìm góc khuất rồi đi vào không gian.
Cả tháng nay cô không mặc quần áo tươm tất nên phải đi tìm một chút. Quần áo cổ trang khác với quần áo hiện đại, mặc rách nát cũng không được, nếu không người ta sẽ nghĩ là ăn mày và không cho vào thành.
Lư Tiếu đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một bộ Hán phục, nhưng nó khác với quần áo hiện giờ, kích thước cũng không phù hợp. Sửa quần áo lại một chút, ngay cả ngoại hình cũng nên thay đổi.
Cô tìm một nơi tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào không gian thay quần áo. Nơi này không có nhiều người cho nên cũng không dễ dàng để người khác nhìn ra.
Tắm rửa xong cô mới phát hiện thì ra vẻ ngoài của thân thể này thật không tệ, đôi mắt to, lông mi dài, lông mày rậm càng giống một nam nhân, sóng mũi cao, môi mỏng vừa phải, tuy nhiên do bị đói lâu ngày, thiếu chất nên trông thật nhợt nhạt, xanh xao.
Sau khi sửa soạn lại, buộc lại tóc bằng dây buộc tóc. Vì đôi tai có xỏ lỗ nên cô lấy một ít tóc mai che lại để không ai nhìn ra. Lư Tiếu nhìn "chàng trai" trẻ đẹp trong gương nở nụ cười hài lòng.
Thân hình gầy gò cộng với chiều cao 1m68 gần bằng một thanh niên vừa trưởng thành. Mặc quần áo xong, cô tay không bước vào thành, cô có không gian mà, làm sao còn phải tự hành hạ mình?
Đi bộ khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được cổng thành.
Trước khi vào thành, Lư Tiếu lấy mấy con thỏ trong không gian ra và đi vào thành. Bởi vì cô đã thay một bộ quần áo khác nên lính gác cũng không kiểm tra quá nhiều, sau khi kiểm ra một chút liền cho cô đi vào trong.
Lư Tiếu thấy có rất nhiều người tị nạn tụ tập bên cạnh bức tường thành, nhưng bây giờ họ rất khó để lẻn vào thành, nhưng cô không cần quản nhiều như vậy.
Sau khi vào thành, cô thấy bên trong cũng không được tốt cho lắm. Phía xa có mấy căn nhà dột nát nhưng càng vào trong thì càng sung túc hơn.
Tòa thành ở cổ đại này đã khiến cô mở mang tầm mắt, không phải trước đây cô chưa từng đi đến thành cổ, nhưng tất cả đã được trùng tu lại cũng không có gì để xem.
Bây giờ cô là đang đứng trong một tòa thành cổ đại thực sự, nó thật sự rất sống động. Nhìn đường không thấy điểm cuối cùng, có lẽ nó rất rộng.
Xung quanh có những hàng buôn bán nhỏ và mấy người bán hàng rong, cũng có một số người đang đứng ở trước những quán ăn lớn.
Lư Tiếu nhìn quanh, cô trực tiếp đi đến mấy quán ăn lớn đó hỏi xem họ có muốn thu mấy con thỏ rừng này không. Đúng lúc này, một nam nhân tầm 30 tuổi ngăn cô lại "Này, ngươi muốn bán thỏ rừng à?" hắn ta nhìn chầm chầm vào con thỏ trong tay cô.
"Ừ, ta muốn bán nó" Cô hạ giọng, mắt quét về phía người nam nhân đối diện.
Hắn ta mặc một bộ quần áo ngắn may bằng vải thô, trông rất dày dặn. Nhìn qua rất dữ dằn, nhưng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.
Nam nhân kia trợn mắt nói "Năm xu, ta nhìn con thỏ này còn rất nhỏ không có nhiều thịt đâu"
Nghe vậy Lư Tiếu bật cười nói "Ngươi chê nhỏ vậy còn muốn mua thỏ của ta làm gì"
Hắn ta muốn ép giá sao? Thật quá đáng. Con thỏ nhỏ nhất trong 5 con thỏ cũng khoảng hơn 4 cân, con lớn nhất hơn 6 cân.
"Haha" nam nhân kia cũng không hề tức giận "Ta nghĩ ta muốn mua nó, nói đi ngươi muốn bán nó giá bao nhiêu đây?"
Giá bao nhiêu à? Cô ra vẻ suy tư, cô cũng có biết thứ này đáng giá bao nhiêu đâu. Cô không thấy ai mua hay bán thỏ rừng trên đường đi cả. Nhưng cô nghĩ mấy con thỏ này phải nhiều hơn cái giá 5 xu của nam nhân kia đưa ra.
"Thế ngươi nghĩ giá bao nhiêu là thích hợp?" Cô không vội, dù sao bán không được thì cô lại để vào không gian, không sợ hỏng.
Nghe vậy, nam nhân kia cau mày, một lúc sau nói "Nhiều nhất là 7 xu, không có thêm"
"Được" Lư Tiếu nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đồng ý nhưng hắn ta chỉ vào con hẻm không xa và nói "Ta sẽ đưa tiền cho ngươi, nhưng bây giờ ta không có đủ tiền, nhà ta ở đằng kia hay ngươi lại nhà ta lấy đi"
Khi hắn ta nói, tròng mắt đảo quanh nhìn ra rất xảo quyệt.
Lư Tiếu không sợ, cô chỉ cười nhẹ gật đầu.
Muốn đen ăn đen à? Tốt lắm. Cô muốn xem hắn ta sẽ tống tiền cô như thế nào.
Trong con ngõ chỉ có hai người đi vào, rất nhanh hắn ta đã lộ ra bản chất thật.
"Này, thằng nhóc kia, đưa thỏ cho ông đây và mau cút khỏi đây, nếu không ta sẽ dạy cho ngươi một bài học" Hắn ta nở nụ cười đầy xấu xa và nhìn vào mấy con thỏ bằng ánh mắt đầy tham lam.
Thấy vậy Lư Tiếu tỏ vẻ rất ngạc nhiên và sợ hãi
"A, ngươi.. ngươi không thể làm như vậy được", giọng cô run run "ngươi đã hứa sẽ đưa tiền cho ta"
Haha, muốn chiếm lợi của cô? Được, tốt lắm, cô thích giả trư ăn thịt hổ.
Nam nhân đối diện nghiến răng "Muốn tiền? Còn dám đòi tiền ta à?"
"Ngươi đã nói là 7 xu một con, vậy ngươi phải đưa ta 35 xu cho 5 con này" Cô hỏi tiền với vể mặt sợ hãi và bướng bỉnh.
Hắn ta có chút nóng nảy định tóm lấy tay cô. Lư Tiếu hiếp mắt, muốn cướp đồ từ tay cô à, chắc là hôm nay hắn ta ra ngoài chưa xem ngày rồi. Khi hắn ta vừa đưa tay định bắt lấy tay cô thì nghe thấy một giọng nói vang lên:
"Dừng tay"
Lư Tiếu nhìn về phía phát ra âm thanh, cách đó không xa có một cô nương ăn mặc lộng lẫy, còn có hai gia đinh và một tì nữ đằng sau.
"Ngươi!" Nam nhân kia còn muốn cướp, nhưng nhìn thấy hai gia đinh đằng sau cô nương kia thì liền dừng lại
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà còn muốn cướp đồ của người khác, bắt hắn lại cho ta" Cô nương kia chỉ tay về phía đối diện và ra lệnh cho gia đinh đằng sau.
Nam nhân kia thấy vậy thì vô cùng sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Lư Tiếu chớp mắt nhìn người đối diện, bốn người đã đi tới. Cô nương ăn mặc lộng lẫy khoảng chừng 14 15 tuổi, dung mạo thanh tú, trên mặt tươi cười hỏi "Này, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, cảm ơn tiểu nương tử" Tuy rằng Lư Tiếu có thể dễ dàng giải quyết nam nhân kia nhưng tiểu cô nương đây cũng đã giúp cô đuổi hắn đi nên cô cũng thành thật cám ơn đối phương..
Chỉnh sửa cuối: