Chương 66.3. Các tâm tư nhỏ 3
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Trần Diệp Thanh từ sau sự kiện Đồ Hổ thành, thiệt tình không nghĩ lại cùng ngốc tử kia có bất luận liên hệ gì. Hắn hiện tại đã mang thai, thân mình càng ngày càng không dễ chịu, hắn còn muốn ầm ĩ cái gì, hai huynh đệ không sinh sống hòa thuận được sao?
Trần Diệp Thanh vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu nói: "Nói với Dục Vương, bổn cung mệt mỏi cần nghỉ ngơi!"
"Nếu cần nghỉ ngơi, sao không nằm ở giường, lại ngủ ở đây? Không sợ bị sái cổ sao?"
Trần Diệp Thanh vừa dứt lời, liền nghe âm thanh quen thuộc từ tiền điện truyền đến, lại thấy Triệu Dục ngốc tử kia khiêng túi vải quen thuộc lộc cộc xuất hiện trước mặt Trần Diệp Thanh.
Ai u uy! Gia hỏa này! Toàn thế giới đều biết người ở giả ngây giả dại, hắn có cần còn phải vác túi vải sao?
Trần Diệp Thanh tấm tắc vài tiếng, không kiên nhẫn từ trên trường kỷ ngồi dậy, chỉnh lại quần áo trên người, thần sắc nhạt nhẽo nhìn về phía Triệu Dục: "Sao ngươi lại tiến vào, không sợ gặp lúc ta đang thay quần áo a?"
Triệu Dục múa may túi vải trong tay một chút, bộ dáng ngây ngô cười, nói: "Gặp thì sao? Dù sao ta cũng là ngốc tử!"
"A phi! Ngươi mà là ngốc, thì khắp thiên hạ không ai thông minh!" Trần Diệp Thanh đối với hành vi này của Triệu Dục thật sự khịt mũi coi thường, lúc trước hắn giả ngu, là vì muốn giết chết Triệu Lễ bất đắc dĩ phải làm, nhưng hiện tại hắn lại giả ngu để làm gì? Chẳng lẽ là vì muốn thấy lão tử thay quần áo mà kinh tâm động phách?
Trần Diệp Thanh không kiên nhẫn, lại nói: "Triệu Lễ có biết ngươi cả ngày đều lai vãn đến nơi này của bổn cung không? Triệu Dục a Triệu Dục, hai ta có thể tránh một chút được không? Tiểu thúc trên danh nghĩa a! Ngươi có thể yên phận làm tiểu vương gia phú quý nhàn tản được không, mỗi ngày khiêng túi vải tới chổ ta là muốn làm gì? Ngươi sẽ không sợ tử kim long quan trên đỉnh đầu ca ngươi biến thành nón xanh sao!"
Triệu Dục vừa nghe lời này, tức khắc liền vui vẻ cười không ngừng: "Vương bát, ngươi thật là càng ngày càng thông minh, ngươi sao liền biết ta thích chạy tới Phù Dung Cung của ngươi chứ?"
Lại nữa! Trần Diệp Thanh cũng như đã hiểu rõ. Gia hỏa Triệu Dục này là cố ý không cho người qua ngày lành, trước kia hắn âm mưu muốn ấn chết Triệu Lễ để mình làm Hoàng Đế, hiện tại Hoàng Đế làm không được, vẫn như cũ ỷ vào ca ca cưng chiều, bắt đầu thông đồng với lão tử cùng nhau làm một đôi hồng hạnh xuất tường a!
Trần Diệp Thanh trợn trắng mắt, thật sự là không nghĩ ra vì sao người sốt ruột hóa xấu? Trong đầu gia hỏa ngươi không phải thiếu chất xám chứ. Nếu hắn thật muốn chụp mũ xanh trên đầu chính thân ca ca của mình, hắn có thể đi trực tiếp câu dẫn đại mỹ nhân như Nhàn Quý Phi. Đâu giống hắn hiện tại, mang theo cái túi làm gì, cả ngày không mị thần thì cũng là mị thần.
Nhìn Trần Diệp Thanh không thú vị nháo cũng mình, Triệu Dục buông túi vải trong tay từ trên ghế thoải mái ngồi xuống cái đệm đặt trên mặt đất lạnh lẽo, chống cằm nhìn Trần Diệp Thanh trước mắt lười biếng tựa như một miêu nữ.
"Vương bát, nghe nói ngươi bị theo dõi? Có phải có người muốn mạng nhỏ ngươi!"
Ai ô ô! Đây là nghe tin đồn tới an ủi lão tử sao?
Trần Diệp Thanh thưởng Triệu Dục một ánh mắt 'tiểu tử ngươi còn có lương tâm', sau một lúc quyết định ăn ngay nói thật: "Ca ca ngươi hoài nghi là do Tư Mã phủ!"
Triệu Dục ánh mắt trầm xuống, tiểu bộ dáng kia, như gà mẹ che chở cho con: "Vậy ngươi là nghĩ thế nào?"
Trần Diệp Thanh nói: "Con người Triệu Lễ ngươi cũng rõ, không có bảy tám phần nắm chắc hắn là sẽ không đoán bừa. Nếu hắn đều đã mở miệng thì khẳng định Tư Mã gia chạy không thoát can hệ. Vã lại, Dương thị hận ta tận xương, Tư Mã Uyển mỗi ngày đến nằm mơ cũng nguyền rủa ta không được chết tử tế, hai mẹ con các nàng muốn hại ta, cũng có tình lý!"
Nói xong, Trần Diệp Thanh liền duỗi tay lấy một quả táo ở trên hoa quả mâm bên người, răng rắc răng rắc cắn ăn.
Triệu Dục nhìn Trần Diệp Thanh, không biết sao, hắn luôn là cảm thấy thật để ý vẻ mặt không sao cả của nàng. Người thân nhất muốn hại tánh mạng mình, loại này đau khổ còn khổ sở hơn dùng đao rạch trên người.
"Vương bát, ta sẽ bảo hộ ngươi!"
Đang ăn quả táo, Trần Diệp Thanh dừng lại, ngó mắt nam tử ngồi ở trước mắt rũ lông mi dài, cười nhạo một tiếng: "Ngươi bảo hộ ta như thế nào? Mỗi ngày chay tới Phù Dung Cung của ta sao? Thôi đi, nếu ngươi mỗi ngày đưa tin ở chổ ta, không hơn nửa tháng, trên bàn của Triệu Lễ sẽ có thư nặc danh, viết đủ loại chứng cứ hai ta có gian tình. Ngốc tử, nếu ngươi thật muốn tốt cho ta, thì không phải là không có cách.." Nói tới đây, Trần Diệp Thanh đột nhiên tà ác: "Ngươi biết hiện tại Tư Mã Uyển được Thái Hậu khâm phong làm lệ tài tử không? Chế độ hậu cung Đại Chu này, chỉ cần Hoàng Đế không lâm hạnh phi tử, thì phi tử không có cơ hội trở thành hoàng thân quý tộc. Nếu ngươi sợ Tư Mã Uyển đối ta bất lợi, thì cưới Tư Mã Uyển về nhà đi, được không?"
Kỳ thật, Trần Diệp Thanh nói những lời này, bất quá là muốn trêu chọc Triệu Dục, thật không muốn hắn cưới Tư Mã Uyển. Nhưng ai biết, người nói vô tình, người nghe lại có tâm.
Liền thấy Triệu Dục quay cuồng đứng lên, đồng thời, tròng mắt bốc hỏa hung hăng mà trừng mắt Trần Diệp Thanh, cất cao giọng, gào ra tiếng: "Tư Mã Mị, ngươi còn hận ta có phải không?"
Ai nha má ta ơi! Gia hỏa này phản ứng có phải có chút quá kịch liệt không?
Trần Diệp Thanh vội buông táo trong tay, kéo tay áo Triệu Dục ống, trên mặt cười theo: "Ngươi dựng lông làm gì, ta nói chơi với ngươi nha!"
"Sao có thể nói chơi như vậy? Ta nói giỡn cùng ngươi sao?" Triệu Dục sắc mặt thập phần khó coi, bộ dáng kia quả thực như muốn ăn Trần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh khó thấy Triệu Dục biểu hiện ra khí chất nam nhi mạnh mẻ như vậy, nuốt nước miếng, lại kéo tay áo hắn: "Được rồi được rồi! Ta chịu tội với ngươi được chưa, ngươi đừng nóng giận a, cùng lắm thì về sau ta không nói nữa!"
"Còn về sau? Ngươi có biết thân phận mình hiện tại không? Nhà mẹ đẻ muốn đưa ngươi vào chỗ chết, muội muội tiến cung tranh với sủng ngươi, Thái Hậu lại không thích ngươi, các hậu phi càng là như lang tựa hổ nhìn chằm chằm ngươi, hoàng huynh hắn.. Hắn cũng không ra mặt bảo hộ ngươi. Ngươi bây giờ còn có có thai, Tư Mã Mị, ngươi có phải thật sự muốn tìm cái chết a!"
Bị Triệu Dục nói như vậy, Trần Diệp Thanh cảm thấy bên người mình nguy cơ thật lớn, khả năng sẽ ngỏm củ tỏi lúc nào không hay!
Đôi tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, tựa hồ đã có thể chạm đến phôi thai bên trong: "Triệu Dục, kỳ thật Triệu Lễ cũng lo cho ta, lúc trước ở Thái Bình châu quận, hắn công bố bên ngoái đứa nhỏ này không có, chính là muốn bảo hộ ta. Ta biết chính mình hiện tại rất khổ, nhưng còn chưa hoàn toàn tới thời khắc tuyệt vọng, Triệu Lễ nói, hắn sẽ giúp ta trừng trị Tư Mã phủ."
Trần Diệp Thanh cũng không biết tại sao, nghe xong Triệu Dục nói nhiều như vậy, chút bất tri bất giác đem lời Triệu Lễ đáp ứng mình nói ra, không vì cái gì khác, chỉ vì không muốn tên kia lại bị đệ đệ mình hiểu lầm.
Triệu Dục cũng không nghĩ tới Trần Diệp Thanh sẽ nói như vậy, mày đẹp kia hơi nháy động lại rũ xuống, thanh âm hạ thấp tám phần: "Cho nên, ngươi liền tin tưởng hắn?"
"Ta có thể không tin hắn sao? Lão tử hiện tại vì hắn biến thành thai phụ, lo lắng cố sức vì hắn nối dõi tông đường. Không nể mặt ta, cũng phải nể mặt hài tử trong bụng của ta. Hắn cũng không để cho người khác tùy tiện hại ta. Bằng không một xác hai mệnh, hắn không khóc ta cũng khóc hài tử. Ngốc tử ngươi hiểu không? Hiện tại ta chính là hiệp thiên tử mà lệnh chư hầu, Triệu Lễ bảo hộ ta không kịp, sao có thể trơ mắt nhìn ta chết không minh bạch!" Nói tới đây, Trần Diệp Thanh đáy lòng cảm kích phôi thai nhỏ trong bụng tiểu mình, nếu không phải cái phôi thai này tới đúng lúc, hắn có thể bị biếm lãnh cung chứ đâu còn ở tại Phù Dung Cung, mỗi ngày được nhìn Mỹ Nhân sao? Nếu không phải phôi thai này, dưới tình huống nguy cơ vờn quanh, Triệu Lễ thề sẽ thay hắn ra mặt sao?
Kỳ thật, mặc kệ lời Lăng Lạc Thiên ngày đó có phải sự thật không, Triệu Lễ có tâm với hắn không, hắn hiểu rằng: Muốn sinh tồn trong hậu cung, hắn không thể cùng Triệu Dục liên minh, muốn liên minh cũng chỉ có thể liên minh cùng Triệu Lễ. Cho nên, ngốc tử a, ngươi đừng trách ca ca lựa chọn bỏ ngươi mà đi a, muốn trách ngươi nên tự trách mình không hành thích vua thành công, lão tử lúc này mới lựa chọn bỏ gian tà theo chính nghĩa, xoay người đi ôm đùi Triệu Lễ a!
Trần Diệp Thanh cắn quả táo yên lặng vì Triệu Dục khẽ thở dài vài tiếng. Nếu thật sự có lựa chọn, hắn thật sự muốn nắm tay Triệu Dục cùng nhau đi trên đường thênh thang. Triệu Dục tuy rằng ngẫu nhiên phạm sai lầm ngu đần, nhưng đi theo bên người loại người này, trong lòng hắn thật kiên định nha. Còn nữa, khi ngốc tử hại người trong ánh mắt nhiều ít gì đều sẽ có vài điểm áy náy, như lúc trên sườn núi ở ngoài Đồ Hổ thành, ngốc tử này không phải đưa cho hắn một con ngựa để hắn trốn chạy sao?
Lúc ấy, nếu Trần Diệp Thanh nếu thông minh một chút có thể thấy biểu hiện áy náy không đành lòng của Triệu Dục. Đâu giống Triệu Lễ a, tôn tử kia hại người đều hợp tình hợp lý, tính toán không bỏ sót chi tiết nào, nói ra tay liền ra tay, lương tâm căn bản không tồn tại trên người Triệu Lễ.
Trần Diệp Thanh thở dài, nhẫn nại khuyên: "Ngốc tử nha, tuy rằng không thừa nhận, nhưng sự thật Triệu Lễ chính là cây đại thụ đáng để chúng ta nương nhờ. Lúc trước ở Thái Bình châu quận, nếu không phải hắn ra tay tương trợ, lúc này lão tử đừng nói là gặm quả táo, chỉ sợ ngươi phải cúng táo trước linh vị lão tử. Ta biết ngươi lo lắng cho ta, hậu cung hung hiểm, một đám sói mẹ nhìn chằm chằm khối thịt Triệu Lễ, nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có hứng thú với khối thịt này, hiện tại Mỹ Nhân không rõ nội tâm ta, nhưng thời gian lâu rồi các nàng sẽ biết, ta tuyệt đối không phải là tình địch của các nàng, sẽ là đồng bào của các nàng a!"
Biểu tình Triệu Dục vốn dĩ tối tăm nhưng vì mấy câu nói của Trần Diệp Thanh liền cười sắc. Đứa nhỏ này tâm tình thật tốt nhưng có một tật xấu, chính là thích động tay động chân với chị dâu trên danh nghĩa của hắn. Rất nhiều lúc Trần Diệp Thanh tự hỏi vì sao Triệu Dục đứa nhỏ này thích động tay động chân với mình như vậy? Hắn đã làm Triệu Lễ chết đâu? Hay là tật xấu di truyền của Triệu gia là thích rào tre trong nhà người khác?
Triệu Dục vươn ngón trỏ chọc ót Trần Diệp Thanh một chút, ai u ta, ngươi không biết nhẹ một chút sao, ót anh đây bằng máu bằng thịt, không chịu nổi tay chân ngài thô bạo như vậy.
"Vương bát, ngươi sẽ không tưởng rằng ta đối với ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh còn tà tâm sao?"
Nhìn bộ dáng Triệu Dục vui tươi hớn hở, lão tử tâm tình khó chịu: "Ngươi thật sự đã hết tà tâm, nhưng vẫn còn nhớ phải không?" Trần Diệp Thanh thở hừ hừ: "Thịt vịt đưa tới miệng mà còn vỗ cách bay đi, ngươi tuy rằng chết tâm, nhưng đáy lòng khó tránh có chút luyến tiếc. Cho nên ngươi lại vác túi vải xuất hiện ở trước mặt lão tử, muốn cùng ta truyền ra gian tình, kích thích lão ca ngươi đúng không? Triệu Dục a, ngươi còn không thừa nhận, ngươi cùng ca ngươi ở bên nhau hai mươi mấy năm, ngươi sao không biết trái tim Triệu Lễ thật tốt a, ngươi muốn làm hắn phát bệnh tim, tuyệt đối không có khả năng a!"
Triệu Dục nghe Trần Diệp Thanh nói đến khóe miệng run rẩy, kỳ thật trong lòng bắt đầu hoài nghi nữ nhân trước mắt có phải đáng tin cậy hay không, hay nàng chỉ đem lời nói trong lòng nói ra. Nếu như vậy, nàng sao không thấy hắn đối nàng đã có tâm tư?
Nhìn Triệu Dục mặt đỏ cộng thêm xấu hổ, Trần Diệp Thanh tình nguyện lựa chọn tin tưởng đứa nhỏ này chỉ là đang đau lòng vì thiếu chút nữa ăn luôn ngôi vị hoàng đế, mà không biết Triệu Dục lúc này quẫn bách, là bởi vì lời Trần Diệp Thanh nói mấy câu chọc trúng đáy lòng nhỏ của hắn.
Trần Diệp Thanh vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu nói: "Nói với Dục Vương, bổn cung mệt mỏi cần nghỉ ngơi!"
"Nếu cần nghỉ ngơi, sao không nằm ở giường, lại ngủ ở đây? Không sợ bị sái cổ sao?"
Trần Diệp Thanh vừa dứt lời, liền nghe âm thanh quen thuộc từ tiền điện truyền đến, lại thấy Triệu Dục ngốc tử kia khiêng túi vải quen thuộc lộc cộc xuất hiện trước mặt Trần Diệp Thanh.
Ai u uy! Gia hỏa này! Toàn thế giới đều biết người ở giả ngây giả dại, hắn có cần còn phải vác túi vải sao?
Trần Diệp Thanh tấm tắc vài tiếng, không kiên nhẫn từ trên trường kỷ ngồi dậy, chỉnh lại quần áo trên người, thần sắc nhạt nhẽo nhìn về phía Triệu Dục: "Sao ngươi lại tiến vào, không sợ gặp lúc ta đang thay quần áo a?"
Triệu Dục múa may túi vải trong tay một chút, bộ dáng ngây ngô cười, nói: "Gặp thì sao? Dù sao ta cũng là ngốc tử!"
"A phi! Ngươi mà là ngốc, thì khắp thiên hạ không ai thông minh!" Trần Diệp Thanh đối với hành vi này của Triệu Dục thật sự khịt mũi coi thường, lúc trước hắn giả ngu, là vì muốn giết chết Triệu Lễ bất đắc dĩ phải làm, nhưng hiện tại hắn lại giả ngu để làm gì? Chẳng lẽ là vì muốn thấy lão tử thay quần áo mà kinh tâm động phách?
Trần Diệp Thanh không kiên nhẫn, lại nói: "Triệu Lễ có biết ngươi cả ngày đều lai vãn đến nơi này của bổn cung không? Triệu Dục a Triệu Dục, hai ta có thể tránh một chút được không? Tiểu thúc trên danh nghĩa a! Ngươi có thể yên phận làm tiểu vương gia phú quý nhàn tản được không, mỗi ngày khiêng túi vải tới chổ ta là muốn làm gì? Ngươi sẽ không sợ tử kim long quan trên đỉnh đầu ca ngươi biến thành nón xanh sao!"
Triệu Dục vừa nghe lời này, tức khắc liền vui vẻ cười không ngừng: "Vương bát, ngươi thật là càng ngày càng thông minh, ngươi sao liền biết ta thích chạy tới Phù Dung Cung của ngươi chứ?"
Lại nữa! Trần Diệp Thanh cũng như đã hiểu rõ. Gia hỏa Triệu Dục này là cố ý không cho người qua ngày lành, trước kia hắn âm mưu muốn ấn chết Triệu Lễ để mình làm Hoàng Đế, hiện tại Hoàng Đế làm không được, vẫn như cũ ỷ vào ca ca cưng chiều, bắt đầu thông đồng với lão tử cùng nhau làm một đôi hồng hạnh xuất tường a!
Trần Diệp Thanh trợn trắng mắt, thật sự là không nghĩ ra vì sao người sốt ruột hóa xấu? Trong đầu gia hỏa ngươi không phải thiếu chất xám chứ. Nếu hắn thật muốn chụp mũ xanh trên đầu chính thân ca ca của mình, hắn có thể đi trực tiếp câu dẫn đại mỹ nhân như Nhàn Quý Phi. Đâu giống hắn hiện tại, mang theo cái túi làm gì, cả ngày không mị thần thì cũng là mị thần.
Nhìn Trần Diệp Thanh không thú vị nháo cũng mình, Triệu Dục buông túi vải trong tay từ trên ghế thoải mái ngồi xuống cái đệm đặt trên mặt đất lạnh lẽo, chống cằm nhìn Trần Diệp Thanh trước mắt lười biếng tựa như một miêu nữ.
"Vương bát, nghe nói ngươi bị theo dõi? Có phải có người muốn mạng nhỏ ngươi!"
Ai ô ô! Đây là nghe tin đồn tới an ủi lão tử sao?
Trần Diệp Thanh thưởng Triệu Dục một ánh mắt 'tiểu tử ngươi còn có lương tâm', sau một lúc quyết định ăn ngay nói thật: "Ca ca ngươi hoài nghi là do Tư Mã phủ!"
Triệu Dục ánh mắt trầm xuống, tiểu bộ dáng kia, như gà mẹ che chở cho con: "Vậy ngươi là nghĩ thế nào?"
Trần Diệp Thanh nói: "Con người Triệu Lễ ngươi cũng rõ, không có bảy tám phần nắm chắc hắn là sẽ không đoán bừa. Nếu hắn đều đã mở miệng thì khẳng định Tư Mã gia chạy không thoát can hệ. Vã lại, Dương thị hận ta tận xương, Tư Mã Uyển mỗi ngày đến nằm mơ cũng nguyền rủa ta không được chết tử tế, hai mẹ con các nàng muốn hại ta, cũng có tình lý!"
Nói xong, Trần Diệp Thanh liền duỗi tay lấy một quả táo ở trên hoa quả mâm bên người, răng rắc răng rắc cắn ăn.
Triệu Dục nhìn Trần Diệp Thanh, không biết sao, hắn luôn là cảm thấy thật để ý vẻ mặt không sao cả của nàng. Người thân nhất muốn hại tánh mạng mình, loại này đau khổ còn khổ sở hơn dùng đao rạch trên người.
"Vương bát, ta sẽ bảo hộ ngươi!"
Đang ăn quả táo, Trần Diệp Thanh dừng lại, ngó mắt nam tử ngồi ở trước mắt rũ lông mi dài, cười nhạo một tiếng: "Ngươi bảo hộ ta như thế nào? Mỗi ngày chay tới Phù Dung Cung của ta sao? Thôi đi, nếu ngươi mỗi ngày đưa tin ở chổ ta, không hơn nửa tháng, trên bàn của Triệu Lễ sẽ có thư nặc danh, viết đủ loại chứng cứ hai ta có gian tình. Ngốc tử, nếu ngươi thật muốn tốt cho ta, thì không phải là không có cách.." Nói tới đây, Trần Diệp Thanh đột nhiên tà ác: "Ngươi biết hiện tại Tư Mã Uyển được Thái Hậu khâm phong làm lệ tài tử không? Chế độ hậu cung Đại Chu này, chỉ cần Hoàng Đế không lâm hạnh phi tử, thì phi tử không có cơ hội trở thành hoàng thân quý tộc. Nếu ngươi sợ Tư Mã Uyển đối ta bất lợi, thì cưới Tư Mã Uyển về nhà đi, được không?"
Kỳ thật, Trần Diệp Thanh nói những lời này, bất quá là muốn trêu chọc Triệu Dục, thật không muốn hắn cưới Tư Mã Uyển. Nhưng ai biết, người nói vô tình, người nghe lại có tâm.
Liền thấy Triệu Dục quay cuồng đứng lên, đồng thời, tròng mắt bốc hỏa hung hăng mà trừng mắt Trần Diệp Thanh, cất cao giọng, gào ra tiếng: "Tư Mã Mị, ngươi còn hận ta có phải không?"
Ai nha má ta ơi! Gia hỏa này phản ứng có phải có chút quá kịch liệt không?
Trần Diệp Thanh vội buông táo trong tay, kéo tay áo Triệu Dục ống, trên mặt cười theo: "Ngươi dựng lông làm gì, ta nói chơi với ngươi nha!"
"Sao có thể nói chơi như vậy? Ta nói giỡn cùng ngươi sao?" Triệu Dục sắc mặt thập phần khó coi, bộ dáng kia quả thực như muốn ăn Trần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh khó thấy Triệu Dục biểu hiện ra khí chất nam nhi mạnh mẻ như vậy, nuốt nước miếng, lại kéo tay áo hắn: "Được rồi được rồi! Ta chịu tội với ngươi được chưa, ngươi đừng nóng giận a, cùng lắm thì về sau ta không nói nữa!"
"Còn về sau? Ngươi có biết thân phận mình hiện tại không? Nhà mẹ đẻ muốn đưa ngươi vào chỗ chết, muội muội tiến cung tranh với sủng ngươi, Thái Hậu lại không thích ngươi, các hậu phi càng là như lang tựa hổ nhìn chằm chằm ngươi, hoàng huynh hắn.. Hắn cũng không ra mặt bảo hộ ngươi. Ngươi bây giờ còn có có thai, Tư Mã Mị, ngươi có phải thật sự muốn tìm cái chết a!"
Bị Triệu Dục nói như vậy, Trần Diệp Thanh cảm thấy bên người mình nguy cơ thật lớn, khả năng sẽ ngỏm củ tỏi lúc nào không hay!
Đôi tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, tựa hồ đã có thể chạm đến phôi thai bên trong: "Triệu Dục, kỳ thật Triệu Lễ cũng lo cho ta, lúc trước ở Thái Bình châu quận, hắn công bố bên ngoái đứa nhỏ này không có, chính là muốn bảo hộ ta. Ta biết chính mình hiện tại rất khổ, nhưng còn chưa hoàn toàn tới thời khắc tuyệt vọng, Triệu Lễ nói, hắn sẽ giúp ta trừng trị Tư Mã phủ."
Trần Diệp Thanh cũng không biết tại sao, nghe xong Triệu Dục nói nhiều như vậy, chút bất tri bất giác đem lời Triệu Lễ đáp ứng mình nói ra, không vì cái gì khác, chỉ vì không muốn tên kia lại bị đệ đệ mình hiểu lầm.
Triệu Dục cũng không nghĩ tới Trần Diệp Thanh sẽ nói như vậy, mày đẹp kia hơi nháy động lại rũ xuống, thanh âm hạ thấp tám phần: "Cho nên, ngươi liền tin tưởng hắn?"
"Ta có thể không tin hắn sao? Lão tử hiện tại vì hắn biến thành thai phụ, lo lắng cố sức vì hắn nối dõi tông đường. Không nể mặt ta, cũng phải nể mặt hài tử trong bụng của ta. Hắn cũng không để cho người khác tùy tiện hại ta. Bằng không một xác hai mệnh, hắn không khóc ta cũng khóc hài tử. Ngốc tử ngươi hiểu không? Hiện tại ta chính là hiệp thiên tử mà lệnh chư hầu, Triệu Lễ bảo hộ ta không kịp, sao có thể trơ mắt nhìn ta chết không minh bạch!" Nói tới đây, Trần Diệp Thanh đáy lòng cảm kích phôi thai nhỏ trong bụng tiểu mình, nếu không phải cái phôi thai này tới đúng lúc, hắn có thể bị biếm lãnh cung chứ đâu còn ở tại Phù Dung Cung, mỗi ngày được nhìn Mỹ Nhân sao? Nếu không phải phôi thai này, dưới tình huống nguy cơ vờn quanh, Triệu Lễ thề sẽ thay hắn ra mặt sao?
Kỳ thật, mặc kệ lời Lăng Lạc Thiên ngày đó có phải sự thật không, Triệu Lễ có tâm với hắn không, hắn hiểu rằng: Muốn sinh tồn trong hậu cung, hắn không thể cùng Triệu Dục liên minh, muốn liên minh cũng chỉ có thể liên minh cùng Triệu Lễ. Cho nên, ngốc tử a, ngươi đừng trách ca ca lựa chọn bỏ ngươi mà đi a, muốn trách ngươi nên tự trách mình không hành thích vua thành công, lão tử lúc này mới lựa chọn bỏ gian tà theo chính nghĩa, xoay người đi ôm đùi Triệu Lễ a!
Trần Diệp Thanh cắn quả táo yên lặng vì Triệu Dục khẽ thở dài vài tiếng. Nếu thật sự có lựa chọn, hắn thật sự muốn nắm tay Triệu Dục cùng nhau đi trên đường thênh thang. Triệu Dục tuy rằng ngẫu nhiên phạm sai lầm ngu đần, nhưng đi theo bên người loại người này, trong lòng hắn thật kiên định nha. Còn nữa, khi ngốc tử hại người trong ánh mắt nhiều ít gì đều sẽ có vài điểm áy náy, như lúc trên sườn núi ở ngoài Đồ Hổ thành, ngốc tử này không phải đưa cho hắn một con ngựa để hắn trốn chạy sao?
Lúc ấy, nếu Trần Diệp Thanh nếu thông minh một chút có thể thấy biểu hiện áy náy không đành lòng của Triệu Dục. Đâu giống Triệu Lễ a, tôn tử kia hại người đều hợp tình hợp lý, tính toán không bỏ sót chi tiết nào, nói ra tay liền ra tay, lương tâm căn bản không tồn tại trên người Triệu Lễ.
Trần Diệp Thanh thở dài, nhẫn nại khuyên: "Ngốc tử nha, tuy rằng không thừa nhận, nhưng sự thật Triệu Lễ chính là cây đại thụ đáng để chúng ta nương nhờ. Lúc trước ở Thái Bình châu quận, nếu không phải hắn ra tay tương trợ, lúc này lão tử đừng nói là gặm quả táo, chỉ sợ ngươi phải cúng táo trước linh vị lão tử. Ta biết ngươi lo lắng cho ta, hậu cung hung hiểm, một đám sói mẹ nhìn chằm chằm khối thịt Triệu Lễ, nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có hứng thú với khối thịt này, hiện tại Mỹ Nhân không rõ nội tâm ta, nhưng thời gian lâu rồi các nàng sẽ biết, ta tuyệt đối không phải là tình địch của các nàng, sẽ là đồng bào của các nàng a!"
Biểu tình Triệu Dục vốn dĩ tối tăm nhưng vì mấy câu nói của Trần Diệp Thanh liền cười sắc. Đứa nhỏ này tâm tình thật tốt nhưng có một tật xấu, chính là thích động tay động chân với chị dâu trên danh nghĩa của hắn. Rất nhiều lúc Trần Diệp Thanh tự hỏi vì sao Triệu Dục đứa nhỏ này thích động tay động chân với mình như vậy? Hắn đã làm Triệu Lễ chết đâu? Hay là tật xấu di truyền của Triệu gia là thích rào tre trong nhà người khác?
Triệu Dục vươn ngón trỏ chọc ót Trần Diệp Thanh một chút, ai u ta, ngươi không biết nhẹ một chút sao, ót anh đây bằng máu bằng thịt, không chịu nổi tay chân ngài thô bạo như vậy.
"Vương bát, ngươi sẽ không tưởng rằng ta đối với ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh còn tà tâm sao?"
Nhìn bộ dáng Triệu Dục vui tươi hớn hở, lão tử tâm tình khó chịu: "Ngươi thật sự đã hết tà tâm, nhưng vẫn còn nhớ phải không?" Trần Diệp Thanh thở hừ hừ: "Thịt vịt đưa tới miệng mà còn vỗ cách bay đi, ngươi tuy rằng chết tâm, nhưng đáy lòng khó tránh có chút luyến tiếc. Cho nên ngươi lại vác túi vải xuất hiện ở trước mặt lão tử, muốn cùng ta truyền ra gian tình, kích thích lão ca ngươi đúng không? Triệu Dục a, ngươi còn không thừa nhận, ngươi cùng ca ngươi ở bên nhau hai mươi mấy năm, ngươi sao không biết trái tim Triệu Lễ thật tốt a, ngươi muốn làm hắn phát bệnh tim, tuyệt đối không có khả năng a!"
Triệu Dục nghe Trần Diệp Thanh nói đến khóe miệng run rẩy, kỳ thật trong lòng bắt đầu hoài nghi nữ nhân trước mắt có phải đáng tin cậy hay không, hay nàng chỉ đem lời nói trong lòng nói ra. Nếu như vậy, nàng sao không thấy hắn đối nàng đã có tâm tư?
Nhìn Triệu Dục mặt đỏ cộng thêm xấu hổ, Trần Diệp Thanh tình nguyện lựa chọn tin tưởng đứa nhỏ này chỉ là đang đau lòng vì thiếu chút nữa ăn luôn ngôi vị hoàng đế, mà không biết Triệu Dục lúc này quẫn bách, là bởi vì lời Trần Diệp Thanh nói mấy câu chọc trúng đáy lòng nhỏ của hắn.
Còn tiếp