Đam Mỹ [Edit] Kim Ốc Tàng Miêu - Phú Tiểu Quai

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi -Jenny-, 19 Tháng mười một 2020.

  1. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    [​IMG]

    Kim ốc tàng miêu

    Tác giả: Phú Tiểu Quai

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, 1v1, Biến thành động vật

    Convert: Wikidich

    Editor: @-Jenny-, @ÁNH ẤM ÁP

    Văn án:

    - Jenny-: Kim ốc tàng kiều đã xưa, kim ốc tàng miêu là "chân lí" (*¯︶¯*)

    Bình luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của jenny

    Đăng ký đọc truyện miễn phí: Tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2021
  2. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 1: Trọng sinh thành mèo (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Vào tháng chín, mưa rơi tầm tã. Màn đêm buông xuống, cả thành phố bị bao phủ bên trong một mảnh mông lung, trên đường cơ hồ không có người đi đường.

    Ngay trạm xe buýt có một con nèo nhỏ cô đơn nằm một mình, phía sau nó là dòng xe cộ đi trên đường như nước chảy, mà nó lại chỉ nhìn chằm chằm vào poster trước mặt phát ngốc.

    Lông bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, nó run run một chút, chậm rãi đi vài bước nâng chân lên ấn vào góc bên phải phía dưới poster.

    Trời mới biết cậu làm sao chỉ trong vòng vài phú đã tiếp nhận được sự thật mình biến thành mèo.

    Bố Nghiêu ở trong lòng vô tình phun tào chính mình, quả nhiên là tâm quá lớn.

    Hắn bất quá chỉ là đi một chuyến du lịch, có thể ở nửa xảy ra sự cố, vừa mở mắt ra cho rằng bản thân may mắn là người sống sót, không nghĩ tới vừa mới mở miệng nói chuyện, lại biến thành meo meo meo

    Chuyện trọng sinh này không phải hắn chưa từng đọc qua. Nhưng.. Nhưng phải cho cậu trọng sinh làm người a, tại sao lại biến thành một con mèo?

    Tuy nhiên rất nhanh sau đó Bố Nghiêu đã bình tĩnh lại, giống như những con mèo lưu lạc đi lang thang trên phố, nguyên nhân chỉ bởi vì cậu đang đói bụng.

    Thật vất vả có một bà lão có lòng hảo tâm cho cậu mấy cái báng quy, thế mà chớp mắt đã bị con mèo hoang khác cướp đi. Bụng cậu đói kêu vang không nói, còn bị mưa ướt lạnh thấu tim.

    Làm mèo cũng xui xẻo vậy sao?

    Xem kiến trúc của nơi này không khác gì so với thế giới trước kia cậu sống, nhưng trong lòng Bố Nghiêu vẫn bổ ra cả đống giả thuyết, không biết bản thân có phải đã trọng sinh tới một trăm năm sau, hoặc là tinh cầu ngoại quốc gì đó. Cho đến khi hắn thấy poster ở trạm xe buýt, Bố Nghiêu cảm động muốn khóc.

    Người trên poster này không phải ai khác, chính là idol Diêu Vũ Lâm đời trước của cậu.

    Trên Poster Diêu Vũ Lâm tư thái ưu nhã ngồi trên sô pha hơi cúi đầu, sườn mặt hoàn mỹ làm người khác nhịn không được tim đập mạnh, mua di động trong tay hắn đều cảm thấy bay lên cấp bậc.

    Làm fans chân chính, Bố Nghiêu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quảng cáo lúc Diêu Vũ Lâm xuất đạo.

    Idol nhà hắn bắt luận ở đâu đều mê người, hiện tại cảnh ngộ cậu ly kỳ như thế, vừa nhìn thấy idol cậu có thể nháy mắt bình tâm tĩnh khí, lại có thêm động lực cố gắng.

    Bố Nghiêu hoa si nhìn chằm chằm poster. Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen đột nhiên dừng lại trận xe buýt.

    Tài xế vội vàng xuống xe, mở dù vòng đến cửa sau xe "Diêu tiên sinh, ngài phân phó một chút được rồi, ở ngoài đang mưa gió."

    Trong lúc tài xế còn đang lải nhải, một người nam nhân mặc âu phục màu xanh biển xuống xe, thân hình nam nhân cao gầy, tài xế không thể không đem ô che giơ cao để tránh làm nước mưa dính vào trên người nam nhân.

    Bố Nghiêu còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên cậu lại bị người khác ôm lên.

    Bố Nghiêu liều mạng giãy giụa, chẳng lẽ gặp phải đầu bếp tiệm cơm lòng dạ hiểm độc, muốn lấy thịt mèo nấu ăn?

    "Tiểu đáng thương mày ở đâu, sao lại ghé vào poster của tao?"

    Từ từ, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy?

    Bố Nghiêu bị xoay lại, một đôi mắt mèo màu nâu nhạt không kịp ngừng lại đụng vào chóp mũi nam nhân. Diêu Vũ Lâm khuông mặt đẹp trai 360°độ không góc chết cứ như vậy hiện ra trước mắt, cậu cảm thấy đầu mình trống rỗng.

    Cho dù đèn đường có tối tăm, gương mặt idol bạo kích như cũ không ai cao thể sánh được.

    Cậu nghe thấy tài xế bên cạnh nói chuyện với Diêu Vũ Lâm, nhưng nội dung cuộc đối thoại khồng hề tiến đại não cậu. Trong đầu óc hiện giờ của chỉ toàn là idol nhà cậu sao lại đẹp như vậy. Vì sao cậu không lớn lên cùng với idol, Lâm ca không thiếu tiểu đệ, phải là người xách giày mới đúng. (mê trai "đầu thai" không hết nhaaa mấy chế :))

    Bố Nghiêu mơ hồ bị Diêu Vũ Lâm mang lên xe. Đến lúc phục hồi tinh thần, cậu đã ở trong một tòa biệt thự tư nhân xa hoa.

    Tha thứ cậu chưa hiểu việc đời, kiếp trước tuy rằng công việc ổn định, thu nhập cũng ổn, nhưng cũng chỉ đủ cho cậu mua căn nhà ba phòng, còn phải đi vay một ít mới đủ mua nhà, biệt thự gì đó mơ cũng không dám mơ đến.

    "Tiên sinh đã về, đây là?" Quản gia kinh ngạc nhìn Bố Nghiêu, giống như phát hiện đĩa bay ngoài hành tinh.

    "Nhặt ở ven đường."

    Nói xong, Diêu Vũ Lâm đem Bố Nghiêu giao cho quản gia, một bên lên lầu, một bên cởi tây trang áo khoác ném cho người hầu.

    "Cả người nó đều dơ, đem nó tắm rửa sạch sẽ sau đó đưa phòng của tôi."

    Ánh mắt Bố Nghiêu trông mong nhìn theo bóng dáng idol. Gặp được idol làm nội tâm cậu vô cùng kích thích cũng có chút hoảng loạn, căn bản không chú tới thái độ Diêu Vũ Lâm có hơi thay đổi.

    Chờ thân ảnh Diêu Vũ Lâm biến mất, Bố Nghiêu mới thu hồi tầm mắt lại. Lúc này, cả đám người hầu xông tới, hai mắt tỏa sáng nhìn cậu.

    "Con mèo này thật đáng yêu, các người nhìn xem nó rất ngoan a."

    "Tiên sinh sao đột nhiên lại đổi tính? Trước giờ chưa từng thấy tiên sinh nuôi động vật. Lần trước Chu thiếu muốn đưa tặng cho tiên sinh một con mèo nhập khẩu, tiên sinh không do dự lập tức cự tuyệt."

    Bố Nghiêu giật giật lỗ tai, idol không thích nuôi động vật sao? Lúc nãy ôm cậu rõ ràng rất ôn nhu mà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng mười hai 2020
  3. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 2: Trọng sinh thành mèo (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Khi quản gia đưa cậu lên lầu, không còn là bộ dáng dơ bẩn như lúc trước, bộ lông màu trắng vô cùng mượt mà, trên lưng và hai lỗ tai có pha lẫn chút màu nâu nhạt, đôi mắt vô tội mở to nhìn Diêu Vũ Lâm, ngoan ngoãn giống như một con búp bê vải tinh xảo.

    "Nhìn không giống với mèo hoang, lúc tắm rửa cũng rất ngoan." Quản gia nhớ lại bộ dáng không khóc không nháo, manh không đỡ nỗi kia, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ yêu thương.

    "Để nó xuống đi." Diêu Vũ Lâm nhàn nhạt nói.

    Quản gia lập tức thu hồi ánh mắt, nghe theo mệnh lệnh đặt Bố Nghiêu trên mặt đất, hơi cúc đầu nhẹ giọng lui ra ngoài.

    Bố Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn Diêu Lâm Vũ đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, cậu có hơi bối rối.

    Cậu 25 năm làm người, lần đầu làm mèo, thật sự có chút không quen.

    Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên cong môi cười nhạt, tà mị nói "Lại đây".

    Bố Nghiêu cảm thấy tay chân không theo ý mình, cậy từ từ đi về phía Diêu Vũ Lâm, lúc sắp dựa vào quần tây Diêu Vũ Lâm lại một tay ôm cậu lên đầu gối.

    "Quả nhiên rất ngoan".

    Diêu Vũ Lâm dường như rất vừa lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo "Tên Chu Vũ kia nói cũng đúng, nuôi một con thú nhỏ thật ra cũng rất thú vị".

    Bố Nghiêu rất muốn khống chế bản thân, nhưng không biết có phải do tay của Diêu Vũ Lâm cố ma lực, hay là cậu không chống cự lại thiên tính của mèo. Thân thể không tự chủ được dựa vào lòng bàn tay hắn.

    Diêu Vũ Lâm hiển nhiên bị động tác của cậu lấy lòng, "Sau này tao sẽ là chủ nhân của mày, gọi mày là gì đây?".

    Diêu Vũ Lâm nâng cậu lên, lăn qua lộn lại xem, "Gọi là Bố Bố đi".

    Idol biến thành chủ nhân. Bố Nghiêu dau khi trọng sinh, nội tâm chịu đả kích bỗng nhiên có một chút hy vọng. Nếu có thể mỗi ngày đều nhìn idol, chuyện cậu biến thành mèo cũng đáng!

    "Chỉ cần mày nghe lời, tao sẽ đối tốt với mày".

    Diêu Vũ Lâm cười rất ôn nhu, lực đạo vuốt ve cậu vừa phải. Bố Nghiêu đang đắm chìm trong thế giới tươi đẹp, không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh lạnh.

    Ảo giác sao.

    Bố Nghiêu nỗ lực bỏ qua loại cảm giác này, hai chân nhỏ vô lực bám vào cánh tay Diêu Vũ Lâm, nếu không phải Diêu Vũ Lâm vẫn giữ cậu, cậu thật sự sẽ ngã xuống.

    Cậu đã một ngày không ăn gì, thật sự đối muốn xỉu rồi. Nhưng Diêu Vũ Lâm cứ vuốt ve cậu, không hề đề cập tới chuyện ăn uống gì hết á.

    Bố Nghiêu trong lòng sốt ruột, nói chuyện không được, viết chữ thì lại sợ hù chết người. Cuối cùng cậu chỉ có thể dùng mặt dày, ngẩng mặt lên dùng đôi mắt to cực kỳ đáng thương, nhìn Diêu Vũ Lâm phát ra tiếng kêu mỏng manh.

    Diêu Vũ Lâm lúc này mới chú ý tới sự khác thường của Bố Nghiêu, hắn ôm Bố Nghiêu giơ lên, đối mặt với hắn.

    "Mày làm sao vậy?"

    Cậu đói bụng á!

    Bố Nghiêu tiếp tục kêu, nếu người trước mặt này không phải idol của cậu. Cậu nhất định sẽ cho hắn mấy cái miêu trảo.

    Diêu Vũ Lâm quan sát trong một hồi, giống như hiểu ra gì đó hỏi "Mày đói bụng?".

    Bố Nghiêu lập tức ngừng kêu, cậu ngoan ngoãn đặt hai chân trước vào tay hắn, đệm thịt mềm mại ấn vào lòng bàn tay hắn.

    Diêu Vũ Lâm không rõ cảm giác lúc này của bản thân ra sao. Chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái.

    "Đi, mang mày đi ăn".

    Nội tâm Bố Nghiêu vui sướng nhảy nhót, cuối cùng cũng có thể ăn no. Kết quả khi cậy nhìn thấy bữa tiệc lớn mà quản gia chuẩn bị cậu chỉ có thể bất ngờ nhìn nó.

    Cái thứ nhão nhoẹt, dinh dính kia là quỷ gì? Còn một chén giống nhau đựng hạt các kia là quỷ gì nữa?

    Bố Nghiêu nhìn tới nhìn lui hai chén sứ, để sát mũi vào ngưởi, lập tức ghét bỏ tránh ra.

    Diêu Vũ Lâm thấy cậu nhìn chén nữa ngày trời cũng không ăn, ngẩng đầu hỏi quản gia, "Sao nó không ăn?"

    Quản gia cũng khó hiểu, nói "Không đúng, dây là đồ hợp cho mèo tôi đã cố ý đi cửa hàng thú cưng mua về, có lẽ do nó không quen ăn cái này".

    Ai muốn ăn đồ hộp của mèo! Cậu muốn ăn cơm cơ!

    Diêu Vũ Lâm nhíu mày "Mèo còn ăn cái gì khác nữa không?"

    "Chắc là sữa bò, cá khô?" Quản gia vỗ tay suy tư, "Cá khô tôi sẽ gọi người đi mua, còn sữa bò có sẵn trong tủ lạnh"

    "Lấy ra"

    Nói xong, Diêu Vũ Lâm cong lưng ôm Bố Nghiêu lên trên bàn. Chờ sữa bò được làm nóng bưng lên, Bố Nghiêu nghe thấy hương thơm mê người, rốt cuộc không ngăn được chui đầu vào bát sữa.

    Làm một trạch nam châm chính, hầu hết thời gian cậu đều ở nhà, cửa lớn không ra cửa phòng cũng chả thèm mở, người bạn cùng cậu vượt qua cũng chỉ có mì gói với sữa bò.

    Bát quá lớn mặt mèo lại nhỏ, từ bên cạnh nhìn qua giống như Bố Nghiêu đang uống rượu.

    "Uống chậm một thôi, tất cả đều là của mày." Diêu Vũ Lâm nhìn cậu, đáy mắt hiện ra một tia nhu hòa, "Còn sữa bò không, hâm nóng thêm một bát nữa đi."

    "Còn còn, nhưng buổi tối mèo uống quá nhiều sợ không dễ tiêu hóa".

    Lúc này, Bố Nghiêu rốt cuộc kết thúc cuộc chiến, từ trong bát ngẩng đầu lên, lông hai bên ria mép còn dính một ít sữa bò.

    Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên thấp giọng cười ra tiếng, cười xong còn không quên trêu ghẹo cậu "Đúng là là mèo con tham ăn".

    Bố Nghiêu nhìn hắn tươi cười, bắt đầu phát ngốc. Từ rất sớm cậu đã biết mình thích nam sinh, chưa bao giờ xem tin tức về minh tinh, nhưng sau khi cậu nhìn thấy Diêu Vũ Lâm thì lại có suy nghĩ khác, và cũng từ đây cậu gia nhập vào đội ngũ truy tinh. Cậu còn nhớ rõ, cậu đã cố ý vì Diêu Vũ Lâm lập một tài khoản Weibo chuyên đăng tin về hắn.

    Quản gia bên cạnh đã lấy khăn giấy lau lông cho cậu, trong lòng càng thêm yêu thích Bố Nghiêu. Nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy Diêu Vũ Lâm cười thoải mái giống như hôm nay vậy. Có lẽ mèo con này đến để phá đi lớp băng ngàn năm này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  4. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 3: Cuộc sống gian khổ của mèo (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    "Tiên sinh, bữa tối đã sẵn sàng"

    Người hầu đem đồ ăn bưng lên bàn, bày biện còn cao cấp hơn cả nhà hàng.

    Bố Nghiêu đã rất chưa ngửi thấy mùi đồ ăn, trong lòng bồn chồn, lúc nãy uống sữa bò chẳng qua chỉ là "tráng miệng" thôi, trước mắt mới là nguồn sống chân chính.

    Cậu thật sự rất muốn ăn.

    Diêu Vũ Lâm động ủa mấy cái, liền xua tay gọi người mang đi.

    "Tiên sinh, ngài ăn ít như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe"

    Quản gia lo lắng nhìn hắn, mấy năm nay Diêu Vũ Lâm ở bên ngoài không ai chăm sóc ăn uống cho hắn. Sau đó Diêu Vũ Lâm vào giới giải trí đóng phim, quy luật sinh hoạt lại càng không được bảo đảm. Hiện giờ hắn tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Diệu Ngu tập, hắn cũng chỉ lo công tác không ăn cớm đúng bữa, điều này không khỏi làm quản gia phát sầu vì lo cho thân thể của hắn.

    Bố Nghiêu ở một bên nhìn chằm chằm đến chảy nước miếng, cậu không biết Diêu Vũ Lâm vì sao có thể thờ ơ với bữa tối thịnh soạn như vậy, nếu bỏ đi thật sự rất lãng phí đó.

    Nhìn món cá quế kho tàu kia đi, còn món sườn dê sốt mật ong, bạo xào bát trân, ngay cả món súp đậu hũ trứng đơn giản cũng khiến cậu "chết mê chết mệt".

    Bố Nghiêu lặng lẽ tới gần, trong lúc bọn họ không chú ý, cậu thử vươn bàn chân nhỏ ra chạm vào chén bên cạnh, thử vài lần thấy không có người phát hiện, liền ngậm một miếng thịt gà trong chén của Diêu Vũ Lâm ra. Cậu ăn một cách sung sướng, nhưng lại không biết rằng hai người bên người đã sớm phát hiện ra động tác nhỏ này của cậu.

    "Đồ trong chén của tao ngon không?". Diêu Vũ Lâm nhướng mày nói.

    Quản gia trong lòng lộp bộp, ai chẳng biết tiên sinh nhà bọn họ xưa nay luôn có thói quen sạch sẽ, muốn hắn cùng người khác dùng chung dụng cụ ăn uống là một chuyện không có khả năng, huống chi đây chỉ là một con mèo. Cho dù Diêu Vũ Lâm không ăn cũng sẽ cấm người khác động vào đồ vật của hắn, nhưng hiện tại con mèo này lại đang phạm vào điều cấm kỵ.

    Trong lúc quản gia đang bổ não ra vô số kết cục thê thảm của tiểu miêu, cũng đã nghĩ sẵn phương án cứu giúp. Diêu Vũ Lâm lại lần nữa cầm lấy đôi đũa, ăn thêm một miếng nữa.

    "Có vẻ không tệ". Diêu Vũ Lâm ném một miếng cá lên bàn Bố Nghiêu lén lút quan sát, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Diêu Vũ Lâm. Bố Nghiêu rốt cuộc không thể khống chế chính mình, vội vàng nhào tới.

    Idol nhà cậu quả nhiên là người đẹp trai lại tốt bụng.

    Bố Nghiêu vui vẻ ăn, còn vẫy vẫy cả đuôi. Diêu Vũ Lâm bởi vì cậu dễ dàng ăn xong một chén cơm, hết lần này đến lần khác dùng ngón tay sờ vào đuôi mèo, trong mắt lộ ra sung sướng, coi như vừa rồi không phải cùng ăn một bàn cơm.

    Quản gia khiếp sợ, ánh mắt không rời khỏi một người một mèo trên bàn cơm, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cung phụng mèo như một vị thần.

    Bố Nghiêu không biết sau một bữa cớm mình đã nổi tiếng, sự tích của cậu trên dưới Diêu gia được lưu truyền rộng rãi, ai cũng không thể khuyên Diêu Vũ Lâm ăn cơm nhưng một con mèo làm được, đây quả thực chính là kỳ tích của lịch sử nhân loại.

    Vẻ ngoài của mèo Bố Nghiêu vốn dĩ làm người khác yêu thích, hơn nữa cậu còn có sự tích kinh người, không có quản gia người hầu và bảo tiêu trong biệt thự nhìn thấy cậu không phải cưng chiều thì chính là ngưỡng mộ, làm bản thân Bố Nghiêu cũng cảm thấy xấu hổ.

    Người trong nhà Idol đều tốt quá đi, nhiệt tình yêu thương động vật nhỏ chắc chắn họ rất tốt bụng.

    Bố Nghiêu đếm kỹ những trải nghiệm trong hai ngày qua của mình, đây chính là cảm giác từ địa ngục lên tới thiên đường a.

    Vừa ăn xong cơm trưa Bố Nghiêu lười biếng ngáp một cái, Diêu Vũ Lâm sai người đặt một cái xích đu trong phòng, nhìn mãn nhà màu sắc rực rỡ, hắn nâng chân lên che mặt lại.

    Điều này quá trẻ con, thanh niên như cậu có chút khó thích ứng.

    Theo như quan sát của cậu trong mấy ngày qua, Diêu Vũ Lâm thường đi sớm về trễ, ăn mặc không giống đi đóng phim mà giống với giám đốc điều hành của một công ty nào đó. Cậu từng nhìn trộm xem qua lịch, hiện tại đã là hai năm sau khi cậu xảy ra tai nạn, có nghĩa là hai năm sau Diêu Vũ Lâm cũng rời khỏi giới giải trí, chẳng lẽ Lâm ca nhà cậu bỏ nghề diễn viên?

    Cậu đang miên man suy nghĩ thì quản gia đẩy cửa tiến vào, dịu dàng nhìn cậu, "Bố thiếu gia, muốn đi dạo trong sân một chút không?".

    Bố Nghiêu vô tội chớp mắt, trong lòng cảm thấy phức tạp. Hắn không nghĩ đến làm cách nào mà ông chú quản gia lại có thể gọi con mèo là thiếu gia.

    Không chỉ quản gia, dường như sau khi cậu ăn tối cùng Diêu Vũ Lâm, người ta trong biệt thự thấy cậu đều từ mèo con lập tức thành Bố thiếu gia. Mà Diêu Vũ Lâm đối với việc này không tỏ ý kiến, vì thế bọn họ liền tự nhiên cứ thế mà kêu.

    Bố Nghiêu bước mèo bước đi ở con đường đá cuội phía sau biệt thự, xa xa có quản gia đi theo, vừa không quấy rầy lại vừa có thể "chông chừng" cậu.

    Bố Nghiêu đi dạo xung quanh, biệt thự Diêu gia thật sự quá lớn, nếu là người cũng phải đi dạo rất lâu rồi, huống chi hiện tại cậu còn là mèo. Bố Nghiêu có chút buồn bực, mèo người ta đều tung tăng nhảy nhót còn có thể leo cây, sao tới cậu liền biến thành đi đứng chậm chạp, chẳng lẽ trong lúc trọng sinh kỹ năng miêu tộc không hoàn thiện sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  5. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 4: Cuộc sống gian khổ của mèo (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Cậu thật sự rất bội phục sự kiên nhẫn của quản gia, đi bộ với cậu từ phái sau sân ra phía trước sân, đến trời tối mịt. Bố Nghiêu đã đại khái hiểu rõ địa hình bên ngoài biệt thự, vùi đầu đi về phía cửa đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe, ngay sau đó cậu liền đụng vào vật gì đó, làm đầu đầu óc choáng váng.

    Hình như là chân người?

    Diêu Vũ Lâm khom lưng đem cậu bế lên, mắt mang ý cười, "Mày không phải mèo sao? Tại sao lại muốn đi dạo?".

    Bố Nghiêu ngửi được hương vị trầm tĩnh trên người Diêu Vũ Lâm, dần dần thanh tỉnh. Đúng vậy, cậu là mèo không phải chó, tại sao phải đi dạo?

    Một mèo một người đồng thời ngẩng đầu nhìn quản gia, chỉ thấy quản gia tươi cười thân thiết nói, "Đi dạo sau khi ăn, có lợi cho tiêu hóa của Bố thiếu gia".

    Bố Nghiêu chột dạ vùi trong lòng Diêu Vũ Lâm, cậu ăn trưa có hơi nhiều.

    "Bố Bố nhớ tao không?" Diêu Vũ Lâm ôm cậu vào cửa lên lầu, còn không quên trêu chọc cậu.

    Nhớ! Đặt biệt nhớ!

    Bố Nghiêu mềm mại meo hai tiếng, đổi lại là nụ cười dịu dàng của Diêu Vũ Lâm.

    Người ta nói, nam nhân soái nhất là khi nghiêm túc, câu này không hề sai chút nào. Bố Nghiêu nằm trên sô pha, lặng lẽ nhìn idol nhà mình làm việc.

    Lúc này Diêu Vũ Lâm mặc áo ngủ có cổ áo hơi hở, rất nhiều nam minh tinh đều theo đuổi làn da lúa mì khỏe khoắn, thậm chí còn rám nắng. Tuy nhiên, idol này cậu có nước da trắng nõn từ đầu đến chấn, không thay đổi theo thời gian, tùy tiện khoác áo choàng là có thể biểu diễn bá tước Dracula, sinh ra đã có khí chất cao quý không ai có thể địch lại.

    Diêu Vũ Lâm đặt laptop trên đùi, một lúc sau hắn chống cằm chăm chú nhìn màn hình máy tính, sau đó mới linh hoạt gõ bàn phím.

    Bố Nghiêu yên lặng đi đến cạnh hắn, cáu đầu nhỏ nhìn lén vào màn hình máy tính, tiếng Trung và tiếng nước ngoài đan xen nhau, chi chít trên màn hình.

    Bố Nghiêu chỉ đọc được vài dòng, hình như là tài liệu kinh doanh.

    Nhìn xuống chút nữa Bố Nghiêu không nhìn thấy gì thêm, cậu từ bỏ việc nhìn laptop, chuyên chú nhìn thẳng vào góc nghiêng của Diêu Vũ Lâ, trong lòng cảm động cảm khái.

    Làm sao lại có người hoàn mỹ như thế? Dịu dàng tốt bụng, đẹp trai giàu có, người này chắc chắn là thiên sứ.

    Cậu có phải đang ở trong thế giới cổ tích? Ngẫm lại, sau khi cậu được Diêu Vũ Lâm nhặt về, mỗi ngày ăn ngon mặt đẹp, người ở đây ai cũng nể phục cậu, idol lại vô dùng dịu dàng khiến cậu sung sướng lân lân. Nếu cứ như này mãi, làm mèo cũng không có gì không tốt. Chẳng qua suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cậu một lúc, đã bị hiện thực kéo trở về.

    Diêu Vũ Lâm đem máy tính để lại trên bàn, xoay người ôm cậu để trên bàn, "Bố Bố, mày có biết nhào lộn không?".

    Bố Nghiêu lập tức cứng người, không thể tin được trừng mắt nhìn Diêu Vũ Lâm.

    Lâm ca ngươi tỉnh lại đi, anh nhặt về chỉ là một con mèo, không phải diễn viên xiếc đâu.

    Thấy Bố Nghiêu lại bắt đầu phát ngốc, Diêu Vũ Lâm khẽ cười một tiếng, duỗi tay chọt chọt đầu nhỏ cậu, "Cũng thật ngốc, nhào lộn cũng không làm được. Vậy mày chạy vài vòng cho tao xem đi".

    Mặc kệ Bố Nghiêu có nghe hiểu hay không, Diêu Vũ Lâm tự quyết định các yêu cầu vượt qua phạm trù động vật họ mèo, Bố Nghiêu nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng.

    Mèo có nhiều tài như vậy hả?

    "Quên đi, nếu đã không biết.. Vậy bán manh với tao đi".

    Diêu Vũ Lâm không biết từ đâu biến ra một viên kẹo sữa quơ quơ trước mặt Bố Nghiêu. Tầm mắt Bố Nghiêu lập tức chuyển động theo, thấy kẹo cách cậu càng ngày càng gần cậu không tự chủ được nhảy lên chụp, nhưng sau đó viên kẹo lại cách xa cậu.

    "Phải bán manh mới có thể ăn".

    Diêu Vũ Lâm đùa nghịch ngón tay thon dài, ra hiệu cho cậu bán manh. Bố Nghiêu trong lòng xấu hổ, không ngừng an ủi chính mình, hầu hết mọi người đều trêu chọc mèo thế này, không có gì đâu.

    Bố Nghiêu hạ quyết tâm, xấu hổ gì chứ. Xấu hổ có ăn được không, thân thể cậu mềm mại lật úp trên bàn. Diêu Vũ Lâm giống như tìm được một món đồ chơi thú vị, trước mắt sáng ngời ra hiệu cho cậu tiếp tục.

    Ngón tay hắn lật vài cái, Bố Nghiêu liền lăn qua lăn lại mấy cái, cuối cùng lăn đến chính cậu muốn ghé vào bàn ngủ cho rồi.

    "Thật ngoan". Diêu Vũ Lâm đem kẹo sữa bỏ vào trong miệng của cậu, thuận tay xoa xoa lông.

    Bố Nghiêu nhớ tới hành đọng vừa rồi của mình, từ từ nâng lên hai chân lên che mặt già lại. Nếu không phải có lông mèo che lại, mặt cậu bây giờ nhất định đỏ bừng.

    Diêu Vũ Lâm nhìn động tác nhỏ của cậu, cảm thấy thú vị "Mày mắc cỡ à?"

    Bố Nghiêu nghĩ đến bộ dáng nam nhân 25 tuổi lăn qua lộn lại bán manh, hình ảnh kia nhất định nhất định rất khó nhìn.

    Diêu Vũ Lâm ôm cậu đặt lên trên đầu gối, không chút lưu tình vuốt ve lưng cậu, dùng một tay khác gõ lên bàn phím, liền nghe đinh một tiếng, trong máy tính bắt đầu truyền ra âm thanh nói chuyện.

    Bố Nghiêu giơ tai lên cẩn thận nghe, phải hơn một người đang nói chuyện. Cậu ngẩng nhìn lên, đối diện video là một bàn làm việc dài có một vài người mặc âu phục đang ngồi xung quanh, họ nói về tiến độ công việc của từng người, như thể đang báo cáo với Diêu Vũ Lâm.

    "Diêu tiên sinh, tài nguyên quảng cáo lần trước chúng tôi đề cập đã bị cướp, Giải trí Duyệt Điền đã dùng chi phí thấp để lấy tài nguyên. Tuy nhiên chúng tôi vẫn còn phương án B, sẽ không ảnh hưởng đến tiến đọi của nghệ sĩ mới".

    Diêu Vũ Lâm buông Bố Nghiêu ra, ngón tay dính lông mèo, hắn nâng lên tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi, "Duyệt Điền này bay nhảy đủ rồi, tìm cơ hội nuốt đi".

    Tiểu kịch trường:

    Bố Nghiêu: Lâm ca, anh thiếu đệ đệ không? Em có thể làm!

    Diêu Vũ Lâm: Thiếu vợ.

    Bố Nghiêu: Em có thể.. Hả?
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  6. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 5: Mèo con run rẩy (1)

    Editor: -Jenny-

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đã nhận!"

    Nghe ngữ khí bình tĩnh của Lâm ca nhà cậu, sao lại giống khí thế tổng tài nhứ thế chứ?

    Người đối diện video cũng nói rất ngắn gọn, bọn không giống đang thảo luận về việc đóng cửa của một công ty, mà giống như đang nói về sáng mai sẽ uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy.

    Bố Nghiêu đã tung ra nghĩ bản thân đã biết hết thông tin và tư liệu về hắn. Xem ra idol nhà cậu còn có rất nhiều bí mật mà câu không biết đến, đặc biệt là trong những năm rời khỏi giới giải trí.

    Nghe xong báo cáo công việc, Bố Nghiêu đã có thể biết được đôi chút về cuộc sống hiện tại của Diêu Vũ Lâm. Sau khi Lâm ca rút khỏi giới giải trí, hắn không chỉ điều hành một công ty giải trí bình thường, mà là điều hành một công ty có uy tín và quy mô lớn.

    Quả nhiên, người ưu tú làm gì cũng ưu tú, Lâm ca của cậu chính là lão đại hàng thật giá thật trong giới giải trí, sau này cậu nhất định phải đi theo lão đại lăn lộn.

    "Diêu tiên sinh, chúng tôi nhận được tin sở dĩ giải trí Duyệt Điền làm như vậy, bởi vì có người ngoài xúi giục". Diêu Vũ Lâm không thèm để ý mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy chân Bố Nghiêu chơi tiếp, "Với bộ dạng khủng hoảng của Duyệt Điền, nếu không có kẻ chống lưng chắc chắn không dám làm".

    Trong vòng này không ai không biết tầm ảnh hưởng của tập đoàn Diệu Ngu, không có công tay nào dám đối đầu với nhà họ, cho dù sức mạnh của tập đoàn đó có bằng cũng sẽ không tùy tiện dùng cứng chọi cứng.

    Hơn nữa, từ khi Diêu Vũ Lâm tiếp nhận tập đoàn tới nay, thủ đoạn không chỉ lưu truyền trong vòng này, thậm chí ngành sản xuất có tên tuổi đều đã nghe qua. Ai lại "dại dột" đâm đầu vào lỗ châu mai? Nếu có, vậy nhất định có thù oán với Diệu Ngu, hay nói cách khác chính là ân oán với Diêu Vũ Lâm.

    "Theo tin tức đáng tin cậy, kẻ xúi giục sau lưng họ Diêu". Người đó dừng một chút, qua màn hình quan sát sắc mặt Diêu Vũ Lâm, tiếp tục nói "Hơn nữa hắn còn tự xưng mình là người thừa kế chính thức của Diệu Ngu".

    Diêu Vũ Lâm cúi đầu, khóe môi hắn nhếch lên, hai tròng mắt chứa vẻ hưng phấn "Muốn nhảy nhót như bọn ấu trùng, thật ra tôi lại rất muốn xem bọn họ còn có thể nhảy nhót bao lâu".

    Bố Nghiêu lúc nãy rõ ràng nhìn thấy, đây là một Diêu Vũ Lâm cậu chưa từng thấy qua, Diêu Vũ Lâm trên màn ảnh hay trước truyền thông đều là người ôn tồn lễ độ, hiền lành "lễ phép". Nhưng hiện tại, Lâm ca nhà cậu lại giống như một con sư tử vương giả ẩn mình trong lùm cây, ngửi thấy hương vị con mồi nhưng lại không vội vàng động thủ, chờ đến lúc thưởng thức bộ dạng nó chật vật chạy trốn.

    Chỉ trong giây phút đó, Bố Nghiêu cảm thấy hắn đang hưởng thụ một trò chơi, gọi là săn thú.

    Nhưng Bố Nghiêu nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống. Lâm ca nhà cậu sẽ không vô duyên vô cớ đối phó người khác, đối phương nhất định không phải là người tốt.

    Lúc Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu lên, cảm xúc trước đó đã biến mất, nói cài câu công đạo.

    Kết thúc hội nghị qua video, Diêu Vũ Lâm khép lại hai mắt sau đó mở ra. Hắn đem Bố Nghiêu bế đến trước mắt, để gần đến muốn dán vào mặt.

    Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú, Bố Nghiêu cảm thấy cảm xúc dâng trào, kìm chế hết mức mới không để mình mất mặt té xỉu.

    Diêu Vũ Lâm không lên tiếng, đột nhiên há mồm cắn lỗ tai cậu, chọc Bố Nghiêu cả người xụi lơ, như một bãi mềm bùn bị Diêu Vũ Lâm cầm trên tay.

    Chờ đến khi Diêu Vũ Lâm nhả ra, đại não Bố Nghiêu mới bắt đầu hoạt động lại. Đây là đam mê gì của Lão đại nhà cậu vậy? Thích cắn tai mèo?

    "Mày đã nghe thấy bí mật thương mại, vốn dĩ phải đem mày nhốt vào hầm. Nhưng mà.. Nhìn mày còn có chút tác dụng, nên giữ lại vậy".

    Diêu Vũ Lâm nói lời này là lúc cười, nhưng Bố Nghiêu không thấy buồn cười chút nào.

    Này! Này, Lâm ca anh đừng như vậy chứ, cậu bất quá chỉ là một con mèo.

    Cho nên vừa rồi Lâm ca cắn cậu là vì hứng thú?

    Sau khi nghĩ vậy, Bố Nghiêu run run rẩy rẩy nắm hắn ngón tay, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

    Lâm ca, cậu sẽ bán manh, có thể làm ấm giường, rất hữu dụng không được nhốt hầm đâu

    Diêu Vũ Lâm thay đổi tư thế khác ôm cậu, giống như đang ôm em bé "Nuốt vào trong bụng, mày sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tao".

    Bố Nghiêu nằm ở trong lòng ngực hắn một cử động nhỏ cũng không dám, yên lặng hai lệ tuôn, bởi vì cơ thể cứng đờ nên chân sau thỉnh thoảng run lên một chút.

    Lúc này, Diêu Vũ Lâm lại bỗng nhiên lộ ra nụ cười mê người, ngón trỏ chạm nhẹ vào mũi cậu "Yên tâm, hiện tại mày vẫn an toàn".

    Hiện tại.. Vậy còn về sau?

    Mấy năm nay Diêu Vũ Lâm đã trải qua những gì, cậu tạm thời không thể biết được, tuy nhiên cậu biết, trước mắt chính là Lâm ca tinh phân (*) nhà cậu.

    (*) tinh phân: Tinh thần phân liệt, một người có nhiều nhân cách.

    Thật sự là một mỹ nam tinh phân! Năm tháng à, ngươi rốt cuộc đã làm gì với hắn vậy?

    Mấy ngày kế tiếp, Bố Nghiêu vẫn luôn âm thầm quan sát, có thể không quấy rầy Diêu Vũ Lâm sẽ không quấy rầy, trừ phi Diêu lão đại nhất thời hứng khởi đem bắt cậu qua "trêu chọc" một hồi.

    Sự nghiệp của Diêu Vũ Lâm lớn như vậy, trên mạng nhất định sẽ có một ít tin tức, lên mạng chính là con đường nắm bắt tin tức nhanh nhất. Nhưng trong phòng luôn có người tới lui đi lại, ngay cả cơ hội Bố Nghiêu trộm vào xem máy tính cũng không có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  7. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 6: Mèo con run rẩy (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi dùng xong cơm trưa, Bố Nghiêu vừa nghĩ đến việc tìm cơ hội lên mạng, vừa thong thả đi về phòng.

    Vì để thuận tiện cho cậu ra vào cửa phòng cậu luôn mở ra, chỉ vào buổi tối quản gia mới đến đóng lại. Nhưng mà hôm nay cửa phòng lại đóng chặt, cậu ra sức cào, đẩy, thậm chí đá vào cửa cũng không hề thấy chút động tĩnh nào.

    Khi dễ cậu biến thành mèo sức chiến đấu bằng cọng bún hả?

    Khi Bố Nghiêu dùng đủ loại "mưu lược, đối sách", cửa lại được mở từ trong. Bố Nghiêu sững sờ ở cửa một bước cũng không đi. Không biết từ lúc nào trong phòng cậu đã xuất hiện rất nhiều mô hình lâu đài, giá mèo, còn có một ít vật kỳ lạ cậu chưa từng gặp qua. Nhưng mấu chốt nhất chính là, Diêu Vũ Lâm đang đứng ở trước mặt cậu, không đợi cậu phản ứng hắn đã ôm cậu đi vào.

    Cùm cụp một tiếng cửa được đóng lại, Bố Nghiêu cảm giác được trái tim nhỏ bé của mình theo đó mà nhảy lên theo.

    Lão đại không phải đang ở công ty sao? Thế nào, sau giờ cơm trưa lại xuất hiện trong phòng cậu? Hiện tại lão đại thật ôn nhu với mèo tham ăn cậu nha, Bố Nghiêu cảm thấy bản thân và Diêu Vũ Lâm đều là tinh phân.

    Bố Nghiêu không kịp nghĩ, lại bị Diêu Vũ Lâm đặt lên giá mèo. Cậu nhìn xuống phía dưới đứng bất động một lúc, sau đó cuộn tròn mình lại, lộ ra ánh mắt bất lực trừng Diêu Vũ Lâm.

    Rất cao đó.

    Diêu Vũ Lâm lại cố ý cùng kéo xa khoảng cách với cậu, dùng ngón tay gõ phía dưới tấm ván gỗ tầng dưới "Nhảy xuống".

    Lâm ca, anh trở về sớm chỉ vì xem cậu nhảy cao..

    Đợi nửa ngày cũng không thấy Bố Nghiêu hoạt động, Diêu Vũ Lâm cho rằng cậu không hiểu lời nói của mình, tay nâng Bố Nghiêu lên, đem hai chân trước của cậu treo ra ngoài, làm Bố Nghiêu sợ tới mức ôm lấy cánh tay hắn, thê thảm kêu, hốc mắt dần dần tụ lại hơi nước.

    "Sao lại khóc?"

    Bị dọa khóc!

    Diêu Vũ Lâm để Bố Nghiêu xuống, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như đang dỗ trẻ con "Không phải meo đều thích trèo cao sao?".

    Bố Nghiêu từ từ đem nước mắt ngược trở về, nhưng bộ dáng vẫn đáng thương như cũ. Cậu không thể thích ứng tập tính trèo cao chủng tộc này, thật sự là một kỹ năng không an toàn.

    "Mày xem, đây đều là đồ chơi tao mua cho mày, thích không?". Diêu Vũ Lâm ôm cậu dạo một vòng trong phòng, ngữ khí kia giống như đang nói, nhìn xem đây chính là giang sơn trẫm vì ngươi tạo nên.

    Bố Nghiêu nhìn mấy món đồ chơi cho mèo kỳ quái kia, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt.

    Quả nhiên, nước mắt cậu vừa thu hồi không bao lâu, Diêu Vũ Lâm đã đem cậu đặt vào lâu đài mèo. Độ cao của lâu đài này cậu vẫn có thể tiếp thu được, mỗi phòng nhỏ đều có một vài cây để bò hoặc cầu độc mộc.

    Diêu Vũ Lâm tay cầm kẹo sữa, quơ quơ về phía cậu "Lại đây".

    Lão đại quyết tâm muốn chơi trò chơi "dụ mèo" a, hôm nay nếu mình không thể làm đúng ý hắn, không chừng lại biến thành đồ nhắm.

    Lòng Bố Nghiêu trùng xuống, bắt đầu tiến về cánh tay của Diêu Vũ Lâm, cậu thong thả đi qua cầu độc mộc, nhiều lúc chân mềm thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn cậu còn giữ được thăng bằng cân, gập ghềnh cuối cụgf thông qua cửa thứ nhất.

    "Thật ngoan".

    Diêu Vũ Lâm khen thưởng tính tắc cho cậu một khối kẹo sữa, sau đó lại đi đến trước trạm kiểm soát tiếp theo. Vẫn là trò dụ dỗ bằng kẹo sữa, chướng ngại cũng khá giống nhau.

    Bố Nghiêu nội tâm mệt mỏi, nhưng vì sinh kế không thể không lên tinh thần "buôn bán". Không phải nói chứ, đồng thoại đều là gạt người, muốn sống sót trước hết phải làm chủ nhân vui vẻ.

    Một thang, hai thang, ba thang, Bố Nghiêu cực khổ bò lên trên, vừa bước về phía trước chân sau lại hụt, cậu nhanh chóng giữ nguyên, ngồi xổm xuống.

    Bố Nghiêu ủy khuất cuốn đuôi lên, nước mắt giàn giụa quanh mắt. Không biết sao, từ lúc biến thành mèo, tuyến lệ cậu đặc biệt ngắn.

    Diêu Vũ Lâm vô tình cười nhạo, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, lại không tự giác vươn tay xoa xoa bộ lông "Thật ngốc, lại đây".

    Bố Nghiêu hít hít cái mũi, nội tâm vô cùng cảm khái, cuộc sống của mèo không dễ a.

    Cậu bò đến năm sáu lần, mới thật sự bò đến điểm cuối của lâu đài. Nhưng hiện tại đối với cậu mà nói cho dù có được khen thưởng bằng kẹo sữa hay gì nữa, cậu cũng không thèm để ý đâu.

    Ngược lại, tâm tình của Diêu Vũ Lâm bây giờ rất tốt, một chút thì xoa xoa cằm Bố Nghiêu, mọt chút lại xoa xoa bụng cậu. Bố Nghiêu vừa mệt nhọc lại chịu kinh hách, vốn định cự tuyệt, ai dè đâu tay Diêu Vũ Lâm quá mê hoặc cạu, thân thể cạu lại tự động làm phản.

    Trong tình huống không hề tự giác, vậy mà cậu thoải mái nheo mắt lại, toàn bộ thân thể mềm oặt tùy ý Diêu Vũ Lâm lật qua lật lại, còn mềm hơn bọt biển.

    Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên khom lưng để sát vào, nhìn chằm chằm phía bên cổ cậu "Lông ở đây sao lại bị ngắn đi một ít rồi?"

    "Tiên sinh, nước tắm đã chuẩn bị xong". Cửa phòng mở ra một khe hở, quản gia đứng ở cửa cung kính nói.

    Diêu Vũ Lâm cuối cùng cũng chịu thả tự do cho Bố Nghiêu, đứng lên phủi vài cộng lông mèo trên người "Đúng lúc tôi thấy hơi mệt".

    Rõ ràng mệt chính là cậu mà.

    Bố Nghiêu nằm liệt trên mặt đất, đã không còn sức lực đòi lại chính mình cho mình.

    Chờ Diêu Vũ Lâm rời khỏi, quản gia nhẹ giọng đi vào khom lưng bế Bố Nghiêu lên đem cậu thả vào một bên trên miếng lót "Vất vả ngươi rồi, Bố thiếu gia".

    Nghe vậy, Bố Nghiêu lập tức mở to mắt. Vậy là quản gia đại thúc tới để giải cứu cậu?

    Quản gia xếp bằng ngồi xuống bên cạnh, hòa ái nhìn cậu, giống như đang nhìn một tiểu bối, "Tiên sinh hắn trước nay chưa từng nuôi qua động vật, khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, có khả năng ngay cả cách nuôi cũng khôn biết. Nhưng Bố thiếu gia, ngươi phải tin tưởng, tiên sinh sẽ không làm hại ngươi đâu".

    Ánh mắt Bố Nghiêu chậm rãi dời về phía quản gia, nhìn tư thế này, quản gia đại thúc đang muốn tâm sự như "tri kỷ" với mình?

    "Dù sao ngươi cũng không nghe hiểu, nhưng không biết sao ta luôn cảm thấy Bố thiếu gia sẽ nghe hiểu." Quản gia lắc đầu cười nói, "Có thể là lớn tuổi rồi, dễ dàng sinh ra ảo giác".
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  8. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 7: Vinh sủng thêm thân (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Bố Nghiêu nghiêng đầu, lẳng lặng nghe quản gia ở kia dong dài. Ông vừa giống giảng nói cho Bố Nghiêu nghe, vừa giống như đang lầm bầm lầu bầu.

    "Từ nhỏ tiên sinh đã không giống với những đứa tre khác, không thích chơi với bạn bè. Những con mèo, con chó lưu lạc thấy hắn cũng không dám tới gần. Hắn luôn cô độc ngồi một bên, nhìn người khác vừa nói vừa cười, giống như đặt bản thân ra ngoài thế giới".

    Bố Nghiêu có chút kinh ngạc, lúc thấy Diêu Vũ Lâm trên màn ảnh, làm thế nào cũng nghĩ là một người từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh tốt, được sự sủng ái mà những thiếu gia nhà giàu đều có, căn bản không thể nào tưởng tượng ra bộ cánh mà quản gia miêu tả.

    "Có một lần, ta ở đằng xa thấy tiên sinh ngồi trên thềm đá, một đôi vợ chồng nhắc một cậu bé lên đi qua trước mặt. Ta thấy rõ mắt của tiên sinh luôn dõi theo, nhưng lúc ta hỏi hắn, hắn lại làm ra bộ dáng không sao cả". Quản gia buông tiếng thở dài, "Nếu khi đó phu nhân còn ở đây thì tốt rồi".

    Cho nên Diêu Vũ Lâm lúc còn rất nhỏ đã mất mẹ?

    Bố Nghiêu nhẹ giọng kêu, đáy lòng tràn ra một chút chua xót. Cậu không thể không nghĩ đến bản thân, căn bản chưa từng biết qua cha mẹ là gì. Từ lúc còn nhỏ cậu đã biết bản thân là cô nhi, cậu lớn lên trong cô nhi viện, thiện ý của người khác điều sẽ khắc sâu trong lòng.

    Sau này khi ra ngoài làm việc, cậu rất ít khi về cô nhi viện, chỉ có một vài lần ngẫu nhiên vào ngày nghỉ mua một ít quà thăm viện trưởng và những em nhỏ khác có hoàn cảnh giống cậu. Bởi vì cậu là một người ít nói, với bạn bè cũng không lui tới nhiều, trên cơ bản đều liên lạc qua di động, hoặc gặp mặt nhau khi làm việc. Sau khi cậu xảy ra chuyện, không biết có người quan tâm tới không, hay có lẽ thời gian lâu rồi bọn họ cho rằng cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian, dần dần quên mất cậu.

    Quản gia sờ sờ đầu của cậu "Tiên sinh đối với bên ngoài biểu hiện lạnh nhạt, bởi vì không muốn quá nhiều rắc rối, nhưng hắn sẽ vượt qua chấp niệm ấy với một ít thứ riêng thuộc về mình. Chỉ có sợ hãi mất đi người, mới có thể dùng sức quá mạnh níu lấy, nhưng hại người hại mình mà lại không hay biết".

    Bố Nghiêu nghe ra quản gia thật sự rất quan tâm Diêu Vũ Lâm, chẳng qua bởi vì địa vị hai người bất đồng, không thể biểu hiện rõ ràng. Ông đang kể chuyện về bản thân, nhưng lại không thấy nói rõ ra chỉ có thể lấy cớ đó nói hết lời trong lòng ra.

    Cậu hiện tại là một con mèo, không thể tiết lộ bí mật, là "người" lắng nghe tốt nhất.

    Bố Nghiêu đi đến phòng Diêu Vũ Lâm, do dự một lát vẫn nhỏ giọng đi vào. Diêu Vũ Lâm đã tắm rửa xong, khoác áo tắm dài đưa lưng về phía cậu, trên tay là một cái kẹp da màu đen.

    Có thể là hắn quá mức chuyên chú không phát hiện Bố Nghiêu tới gần. Bố Nghiêu nâng lên một chân nhẹ nhàng chạm vào hắn. Lúc này Diêu Vũ Lâm mới cúi đầu chú ý tới cậu

    "Nhớ tao hả?"

    Diêu Vũ Lâm mở ngăn kéo ra, lấy ra một cây chọc mèo, một bên cây buộc một con cá thú bông, "Vẫn muốn chơi trò chơi?"

    Bố Nghiêu: "..."

    Cậu thật sự không nên tới đúng không?

    Diêu Vũ Lâm lấy cái cây quơ trước mặt Bố Nghiêu, không thấy Bố Nghiêu có động tĩnh, "Tại sao không chơi?"

    Nội tâm Bố Nghiêu cảm thán, từng là idol mình theo dõi, kiếp này lại còn là chủ nhân của mình, còn có thể làm gì với lão đại? Đương nhiên là sủng a.

    "Meo~!"

    Bố Nghiêu khởi động toàn thân, hưng phấn bắt lấy con con cá bằng vải, chơi vui vẻ vô cùng.

    Diêu Vũ Lâm giống như phát hiện ra điều mới mẻ, cảm thấy Bố Nghiêu hoạt bát hơn nhiều so với chơi lâu đài, hắn cũng không tự chủ được hứng thú, may mà buông xuống folder, chuyên tâm chọc mèo.

    Bố Nghiêu một khi ôm lấy con cá bằng vải, Diêu Vũ Lâm liền cố ý đem nó nhấc cao hơn, làm cậu đứng lên cũng với không tới. Chờ Bố Nghiêu mệt mỏi nằm xuống, hắn lại đem nó tới gần, dẫn Bố Nghiêu tiến hành cuộc truy đuổi tiếp theo.

    Bố Nghiêu vô cùng ra sức phối hợp với Diêu Vũ Lâm, chơi với con cá bằng vải xấu xí nữa tiếng, hai bàn chân luân phiên đè con cá lại. Cuối cùng ấn mệt cậu liền ôm lấy nó, mặc cho Diêu Vũ Lâm kéo thế nào cũng không buông..

    Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén Diêu Vũ Lâm. Chỉ liếc mắt một cái cậu bỗng nhiên thất thần, sung sướng trên mặt Diêu Vũ Lâm không hề che dấu, nụ cười ấm áp như lúc đầu làm cậu trong phút chốc như gặp ảo giác, giống như quay về công tử ôn như dưới ánh đèn.

    Có thể làm lão đại vui vẻ, mệt cũng đáng!

    Diêu Vũ Lâm chơi nghiện nữa tiếng còn ngại không đủ, đổi thành nhiều loại khác nhau. Bố Nghiêu rất muốn tiếp tục phối hợp nhưng thể lực chống đỡ hết nổi, cây sau vừa đưa tới Bố Nghiêu đã nằm liệt trên mặt đất, động cũng không muốn động, chỉ có thể động nhẹ chân nhỏ ôm lấy.

    Diêu Vũ Lâm khom lưng ôm vào trong lòng ngực, chọc chọc cầm cậu, "Thấy ngươi ngoan như vậy, hôm nay sẽ ngủ cùng tao".

    Bố Nghiêu còn chưa tiêu hóa tin tức này, thân thể đã bị phóng lên trên giường. Cậu giãy giụa đứng lên, dọc theo mép giường vô thố du tẩu.

    Cùng chung chăn gối với lão đại, ngẫm lại còn có chút kích động.

    Cậu một lát dẫm dẫm chăn, một lát lại ngửi gối đầu, nơi nơi đều là mùi hương trên người lão đại, hormone nam nhân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  9. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 8: Vinh sủng thêm thân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Bố Nghiêu vẫn đang say mê, Diêu Vũ Lâm đã tắt đèn lên giường, hắn đem Bố Nghiêu đặt trên đầu giường, lấy một cái chăn mỏng che lại cho cậu.

    Trong phòng tối đen, đột nhiên Bố Nghiêu mở hai mắt, cậu phát hiện sau khi biến thành mèo, chỗ tốt duy nhất chính là thị lực ban đem trở nên đặc biệt. Cho dù không có ánh đèn, cậu cũng có thể ngắm dung nhan khi ngủ của Diêu Vũ Lâm vô cùng rõ ràng.

    Tư thế ngủ Diêu Vũ Lâm rất quy củ, hô hấp nhẹ ngàng. Bố Nghiêu muốn vươn chân nhỏ ra sờ mặt hắn, nhưng duỗi đến một nửa lại rụt trở về.

    Vẫn là không nên quấy rầy mộng đẹp của lão đại.

    Không biết buổi tối hôm nay lão đại có mộng đẹp không, có thể mơ thấy cạu không?

    Đột nhiên, Diêu Vũ Lâm động đậy, Bố Nghiêu hoảng loạn muốn chạy về vị trí cũ, nhưng chưa kịp chạy Diêu Vũ Lâm đã xoay người, cánh tay dài duỗi ra cũng không làm sao một phát bắt cậu, nhét vào trong chăn.

    Bố Nghiêu ở trong lòng Diêu Vũ Lâm ló đầu ra, lỗ tai vừa vặn cọ đến cằm hắn. Diêu Vũ Lâm hơi thở che trời lấp đất đánh úp lại, toàn nộ vờn quanh Bố Nghiêu, Bố Nghiêu hít sâu một hơi bắt đầu lâng lâng.

    Cậu không biết bản thân được ngủ bên cạnh lão đại là điều làm trên dưới Diêu gia kinh ngạc. Diêu Vũ Lâm khi nào lại cho mèo ở lại trong phòng? Còn có mấy cây chọc mèo nữa.

    Lần thứ nhất, cũng sẽ có lần hai, lần ba. Cậu nghĩ Diêu Vũ Lâm chắn là cảm thấy cậu làm ấm giường hiệu quả không tồi, hoặc là làm gối ôm mềm mại, ôm một lần liền nghiện, từ đây cậu chính thức không bao giờ có thể quay lại phòng mình ngủ nữa.

    Chính cái gọi là người có tam cấp, mèo cũng có tam cấp, người có bồn cầu, miêu có chậu cát cho mèo. Bố Nghiêu không giống với những con mèo khác, cậu không cần huấn luyện, nhưng nếu là cậu giải quyết, cậu sẽ không làm như vậy, dù gì cũng đã từng là một con người. Xấu hổ còn bảo tồn.

    Làm khó cậu nhất chính là không phải chôn cát mèo, mà mỗi khi cậu muốn lớn đi giải quyết nhu cầu, Diêu Vũ Lâm lại nhìn đăm đăm vào, cậu thiếu chút nữa đã không giải quyết được nhu cầu.

    May mắn có lông chống đỡ, bằng không mặt già thật sự không biết chui vào đâu.

    Bố Nghiêu gian nan đón nhận ánh mắt lão đại, sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý, xoay người chạy nhanh chôn cát tiêu diệt dấu vết. Lúc đi ra chậu cát mèo, không cần được tự nhiên cúi đầu, giống như đã làm chuyện gì không muốn người khác biết.

    Quay đầu lại liếc mắt nhìn chậu cát mèo, lại nhìn Diêu Vũ Lâm còn đang nhìn chằm chằm trong bồn, Bố Nghiêu yên lặng nâng trảo che lại mặt già, ngại quá.

    Quản gia cầm cái xẻng và dụng cụ đựng mang lên trước, chuẩn bị sạn phân, lại bị Diêu Vũ Lâm một tay ngăn trở.

    "Tiên sinh?"

    Diêu Vũ Lâm tiếp nhận cái xẻng, thế nhưng tự mình ngồi xổm xuống, bắt đầu sạn cát mèo, mày cũng không nhăn một chút, thói quen ở sạch gì gì đó đều bị quên mất tận chín tầng mây.

    "Như vậy đã xong chưa?"

    Quản gia lắp bắp đáp gật đầu chậm nửa nhịp. Tiên sinh nhà ông có thói quen ở sạch nghiêm trọng lại tự mình sạn phân mèo! Tổ tiên hiển linh?

    Bố Nghiêu mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn chậu cát mèo của mình. Ai tới nói cho cậu biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

    Đối với phản ứng của người bên cạnh, Diêu Vũ Lâm làm như không thấy, ngược lại hứng thú với việc sạn phân mèo, chỉ cần hắn ở nhà, đều là tự mình động thủ.

    Nghe nói một khi sạn phân là sẽ nghiện, Bố Nghiêu vốn dĩ không tin, hiện tại cậu không thể không tin, rốt cuộc Diêu lão đại cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này.

    Buổi trưa, Bố Nghiêu cuối cùng bắt được cơ hội thuận lợi, Diêu Vũ Lâm đi công ty, quản gia và những người hầu khác ở dưới lầu rất bận rộn, ai cũng không lên lầu tới gây trở ngại cậu.

    Cậu lặng lẽ đến gần phòng Diêu Vũ Lâm, dùng kỹ năng điêu luyện lấy laptop ra, chân nhỏ nhắm ngay nguồn điện đè xuống. Lúc màn hình sáng lên Bố Nghiêu có cảm giác một lần nữa tìm về thói quen của con người.

    Cậu ấn bàn phím nửa ngày, đệm thịt mèo không hợp để thao tác, một khi không cẩn thận sẽ dẫn đến sai lầm. Sau một phen tranh đấu, suy nghĩ lóe lên trong đầu Bố Nghiêu, sao cậu lại ngu như vậy? Dùng móng không phải tốt hơn sao.

    Cậu dùng móng đánh bàn phím như cá gặp nước, liền thấy trên màn hình xuất hiện một người một trên web, tin tức đầu tiên trên Weibo là các diễn đàn lớn, cậu không buông tha chỗ nào có khả năng xuất hiện tin tức của Diêu Vũ Lâm.

    Xem xong chủ đề đưa tin, Bố Nghiêu vô cùng kinh ngạc, bọn họ từng suy đoán qua thân thế Diêu Vũ Lâm, hẳn là một công tử nhân gia phú quý, nhưng không nghĩ đến lai lịch Lâm ca nhà cậu còn khủng bố hơn những gì cậu nghĩ.
     
  10. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 9: Cậu ta không thể đụng vào (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    "Ngọa tào, lúc Lâm ca trở thành tổng tài của tập đoàn Diệu Ngu, tui bỏ lỡ cái gì đúng không? Chẳng lẽ trong thôn tui không có kết nối?"

    "Tin tức lầu trên cũng lạc hậu quá rồi, mau đi xem hot search, Lâm ca là đại công tử tập đoàn Diệu Ngu. Những antifan nói Lâm ca ở giới giải trí hết thời, bây giờ có thấy mặt đau không? Người ta là về nhà kế thừa gia nghiệp đó"

    "Thân thế Lâm Ca hiển hách như thế, bản thân còn ra làm diễn viên, cũng không hề phô trương thân thế. Đây là sự nhiệt tình, đam mê trong nghệ thuật, căn bản không phải vì kiếm tiền, bởi vì lâm ca có rất nhiều tiền"

    "Lão đại lão đại, anh còn thiếu tiểu đệ không? Làm bảo an hay người vệ sinh cũng được"

    Bố Nghiêu di chuyển chuột, từ từ đi sang trang mới, thời gia bình luận cũng đã qua lâu, nói cách khác thân thế Diêu Vũ Lâm vào thời điểm nửa năm trước đã đưa ra ngoài ánh sáng.

    Hoạt động trong giới fan, đối với tập đoàn Diệu Ngu cũng khá quen thuộc. Chỉ có duy nhất nơi này làm điện ảnh và xuất bản đĩa nhạc, thả hai bên mặt chính là công ty giải trí có quy mô lớn, cũng là lí do vì sao nhóm nghệ sĩ luôn muốn đầu quân vào đây.

    Vừa nhìn thấy, trong lòng Bố Nghiêu không khỏi sinh ra cảm giác nghi vấn. Nếu Diêu Vũ Lâm từ đầu nói ra, có thể mượn thế lực nhà mình, không phải gần quan được ban lộc sao. Ở Diệu Ngu muốn tài nguyên gì mà không có, sao lại muốn đi đường vòng vào một công ty giải trí quy mô bình thường? Tuy nói Lâm ca nhà hắn có thực lực, vào công ty nào cũng có thể hỏa, nhưng bỏ gần tìm xa thật làm người khác khó hiểu.

    Bố Nghiêu đang xem bình luận trên Weibo, đột nhiên lỗ tai cậu giật giật, ngoài cửa có tiếng bước chân đang tới gần. Cậu vội vàng khép notebook lại, trước khi Diêu Vũ Lâm đẩy cửa phòng ra Bố Nghiêu đã an ổn nằm trên máy tính.

    Vừa vào của ánh mắt Diêu Vũ Lâm đã thấy Bố Nghiêu đang dùng máy tính làm nệm để nằm. Hắn bước qua ôm Bố Nghiêu lên giường, "Máy tính của tao giống ổ mèo lắm sao?"

    Bố Nghiêu tiếp tục nhắm mắt lại giả bộ ngủ, bất luận Diêu Vũ Lâm nói gì cậu cũng không có phản ứng. Bên ngoài sóng êm biển lặng, kỳ thật trái tim nhỏ của cậu đã thình thịch nhảy lên, thiếu chút nữa đã bị vỡ. Không biết Diêu Vũ Lâm thấy mèo mà mình nhặt về lên mạng, sẽ có phản ứng gì.

    Chắc nghĩ cậu là yêu quái rồi mang đi hầm luôn.

    Bố Nghiêu tuyệt vọng nghĩ, làm sao cũng không trốn thoát vận mệnh bị hầm.

    Cậu bị Diêu Vũ Lâm xoa nhẹ, lại không thấy đối phương có động tác gì nữa, cậu lặng lẽ mở to mắt âm thầm ngẩng đầu quan sát. Diêu Vũ Lâm đang ngồi trên ghế xem văn kiện trong tay, dường như cảm nhận được ánh mắt của Bố Nghiêu hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn.

    Bố Nghiêu nhanh chóng vùi đầu nhắm mắt lại nhưng chung quy vẫn chậm một bước, động tác nhỏ này của cậu đều được Diêu Vũ Lâm thu vào đáy mắt.

    Cảm giác được ái vuốt ve ôn nhu trên lưng Bố Nghiêu thoải mái hừ ra tiếng, thân thể không tự chủ được tới gần Diêu Vũ Lâm, muốn được vuốt ve nhiều hơn.

    Diêu Vũ Lâm không hổ xuất thân là con nhà giàu, ngón tay thon dài không chút dấu vết, mang theo một chút hơi lạnh làm cậu cầm lòng không đậu muốn tới gần thậm chí muốn dính vào trên tay Diêu Vũ Lâm.

    "Không giả bộ ngủ nữa?"

    Lông Bố Nghiêu run lên, không xong bại lộ rồi.

    Tay Diêu Vũ Lâm vừa rời khỏi, Bố Nghiêu liền cảm thấy trong lòng mất mát, nhưng lại không thể liếm mặt đi cầu, chỉ có thể chịu đựng ngoan ngoãn.

    "Tao mua cho mày"

    Vừa dứt lời, một khối mô hình từ trên trời rơi xuống cạnh Bố Nghiêu, cậu thăm dò xem xét, mô hình ngăn nắp mặt trên còn bọc một tầng nhựa.

    Đây dùng để làm gì?

    Thấy Bố Nghiêu lại ngây người bất động, Diêu Vũ Lâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Sao mày ngốc vậy"

    Vô tội bị mắng, Bố Nghiêu ủy khuất nhìn về phía Diêu Vũ Lâm, mãn hàm u oán, không biết còn cho rằng Diêu Vũ Lâm bội tình bạc nghĩa với.

    Diêu Vũ Lâm bắt lấy một bên chân cậu, cọ xát lên mô hình "Dùng để mài móng cho mày."

    Mài móng mèo? Thứ này cậu đã từng nghe qua, chỉ là trước nay không nuôi mèo, cũng chỉ đơn giản là nghe qua mà thôi.

    Nhưng cậu thực sự không muốn mài móng, cái mô hình kia làm cậu đau thịt.

    "Ngu ngốc, mau vươn móng ra nhanh"

    Diêu Vũ Lâm loạng choạng bắt lấy móng cậu, chờ hắn đem bộ phận sắc bén lộ ra, Bố Nghiêu liền ngốc ngốc nhìn hắn, giống như muốn giằng co không chịu vươn ra.

    Không biết tại sao, nhưng cậu không muốn lộ móng ra trước mặt Lâm ca.

    Diêu Vũ Lâm chịu không nổi cặp mắt thanh thấu chứa đầy ủy khuất kia, hắn có ảo giác mình đang khi dễ nó, loại cảm giác này không tốt lắm, nhưng không hiểu sao lại làm thứ gì trong thân thể hắn ngo ngoe rục rịch.

    Muốn khi dễ nó, nhìn nó khóc, nhìn cặp mắt kia hơi ẩm mờ mịt, nghe nó mỏng manh kêu thảm.

    Diêu Vũ Lâm trong chốc lát ngây người, hắn làm sao vậy? Khi nào lưu lạc đến nỗi muốn khi dễ một con mèo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...