Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 10: Cậu ta không thể đụng vào (2)

Editor: -Jenny-

Tay dừng trên người Bố Nghiêu vẫn nhẹ nhàng vuốt, sau đó Bố Nghiêu liền mở tứ chi lộ ra phần bụng với Diêu Vũ Lâm.

Diêu Vũ Lâm cào cậu hai cái, cậu liền phản xạ ôm lấy ngón tay Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng gặm cắn, giống như cào ngứa.

Bố Nghiêu dần dần đắm chìm trong trò chơi thuộc về bọn họ, không hề nhận thấy kỹ năng bán manh của mình càng ngày càng cao.

Một lúc xoa mèo, Diêu Vũ Lâm rút tay mình về tiếp tục đi phê duyệt văn kiện, còn Bố Nghiêu ở trên giường chơi. Bố Nghiêu lăn tới lui, nhàn đến nhàm chán.

Cậu ngủ say trong phòng Diêu Vũ Lâm, đối với kỹ thuật lên giường xuống giường cũng đã thành thạo không ít, độ cao loại giường này không làm khó được cậu.

Nói thật cậu có hơi đói, nhưng nhìn lão đại làm việc chắm chú cũng không muốn đi quấy rầy, vì thế Bố Nghiêu yên lặng nhảy xuống giường yên lặng chuồn khỏi phòng.

Từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, cậu không phải đi một hai lần, mỗi lần bữa ăn chính không ăn đủ cậu liền lén lút chạy vào phòng bếp, vơ vét cơm thừa canh cặn, nếu kịp lúc dì Vân đang nấu ăn cậu còn có thể tranh thủ vừa nóng ăn luôn.

"Bố thiếu gia, lại đói bụng sao". Dì Vân vừa thấy Bố Nghiêu liền nhịn không được mỉm cười, càng nhìn Bố Nghiêu càng cảm thấy đáng yêu, lúc nói chuyện với cậu giống như đang dỗ trẻ nhỏ.

Bố Nghiêu ngửa đầu kêu meo meo, thấy dì Vân là không cần sầu vì ăn.

Dì Vân xoay người lấy trong tủ lạnh ra một đĩa bánh đặt xuống "Còn có hai cái, đều cho ngươi".

Bố Nghiêu vui vẻ xoay quanh đĩa bánh ba vòng, cái đuôi vươn cao lắc lư, cậu thích nhát ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm.

"Bố thiếu gia nhanh ăn đi, đừng để bị đói"

"Bố thiếu gia lại tới ăn vụng". Quản gia đứng ở cửa, từ ái nhìn cậu ra sức chiến đấu, còn không quên trêu ghẹo cậu.

Ăn vụng gì chư? Đây là ăn quang minh chính đại. Bố Nghiêu ngạo kiều tiếp tục vùi đầu ăn, không tính toán với quản gia.

Quản gia tháo bao tay xuống vòng đến trước mặt cậu, tiếp tục chọc cậu "Tiên sinh nói chỉ cho phép ngươi một ngày ăn ba lần".

Bố Nghiêu bỗng nhiên dừng miệng, nhìn thẳng vào miếng bánh cuối cùng, lâm vào rối rắm. Muốn ăn, lại sợ lão đại sẽ la cậu, không ăn lại thấy tiếc.

Thấy bộ dáng rối rắm của cậu, hai người đúng nhìn vào mặt nhau, đều là cười. Dì Vân ngồi xổm xuống, tới gần cậu nói "Quản gia chọc ngươi chơi thôi, nhanh ăn đi".

Quản gia cũng nhìn không được, đem đĩa đẩy gần một ít, "Ăn đi Bố thiếu gia, tiên sinh sẽ không vì một khối bánh mà la ngươi".

Nếu như vậy, cậu liền không khách khí.

Sau khi ăn no nê là thời khắc thảnh thơi để tản bộ, Bố Nghiêu chậm rì rì ở trong phòng đi qua lại, người hầu gặp cậu đều sẽ cười chào hỏi cậu. Lúc đầu Bố Nghiêu cảm thấy không quen lắm, nhưng hiện tại cảm thấy việc này khá bình thường.

Đám người hầu sau khi tiếp đón xong sợ dẫm phải cạu nên tức khắc sẽ nhường đường, cho dù biểu hiện ra yêu thích cạ nhưng không một ai dám tiến lên sờ cậu.

Nhóm miêu nô nhìn thấy mèo như nhìn thấy ngôi sao, cho dù hiếm lạ cũng phải nhịn xuống.

Lúc Bố Nghiêu đi đến cầu thang, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cây cỏ đuôi chó, cậu theo bản năng chồm qua, lại thấy một một nam sinh đang ngồi xổm một bên, trong tay cầm cỏ đuôi chó lay động về hướng mình.

"Mèo con, nhìn đây này"

Người này rõ ràng là muốn chọc cậu, nhưng Bố Nghiêu ngoại trừ Diêu Vũ Lâm ra không thể kiên nhẫn phối hợp được với ai khác. Cậu làm như không nhìn thấy, vòng qua cỏ đuôi chó nhảy lên cầu thang.

Mới vừa nhảy hai cái thân thể đã bị một đôi tay đè lại, ngay sau đó cậu bị nam sinh bắt về tại chỗ. "Mèo con mày chạy cái gì? Chơi với tao một lát đi, tao vừa tới nhận chức, công việc đều làm xong hết rồi. Cũng không có ai chơi với tao. Bây giờ tốt rồi, mày cũng đang buồn chán phải không? Mày là mèo nhà ai vậy?"

Nam sinh tự quyết định đè cậu lại không buông tay, nói cái gì cũng không cho cậu lên lầu. Bố Nghiêu bất luận trốn đi hướng nào, cũng không thể tránh thoát bàn tay kia.

"Meo!"

Bố Nghiêu hung kêu lớn một tiếng, nhưng kêu ra tới lại giống như đang làm nũng.

Nam sinh cười đến run cả bả vai, cười nửa ngày mới nói ra lời, "Mày thật đáng yêu."

"Lấy tay ra" Giọng nói lạnh băng, làm người sợ hãi vang lên.

Ngay lập tức nam sinh liền buông lỏng Bố Nghiêu ra, đôi tay đặt ra sau lưng, thất thố nhìn Diêu Vũ Lâm trên cầu thang đại khí không dám ra, trầm mặc trong chốc lát mới lắp bắp nói, "Diêu, Diêu tiên sinh".

Diêu Vũ Lâm nhìn chằm chằm vào cậu ta, sau đó đem tầm mắt dời đi, "Quản gia"

Quản gia nghe thấy lập tức đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không hoảng không loạn trả lời, "Tiên sinh, ngài có cái gì phân phó?"

"Cậu ta là ai?"

Quản gia đánh giá nam sinh, như đang tìm tòi trong ký ức, "A, cậu ấy là đệ đệ của tiểu huệ, đúng lúc nghỉ hè đang tìm việc làm, vừa lúc tiểu huệ phải về quê hai ngày nên nhờ cậu ấy thế một chút".

"Trả tiền công cho cậu ta, về sau không được để cạu ta xuất hiện trước mặt tôi" Diêu Vũ Lâm nói xong xoay người đi lên lầu, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.

Bố Nghiêu cũng từ từ lên lầu, lại nhìn người bên cạnh, cậu nên lên lầu hay ở lại?

Quản gia há miệng thở ra một hơi, không nói gì khác, chỉ quay đầu lại nói với nam sinh "Mời đi theo ta".

"Quản gia ngài giúp tôi cầu xin Diêu tiên sinh, tôi không muốn về quê." Nam sinh gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, khoa tay múa chân, không biết chính mình nên làm cái gì mới tốt "Ta cũng không biết tại sao lại đắc tội Diêu tiên sinh, ta thật sự không hề làm gì".

"Ngươi ngay cả mình sai cái gì cũng không biết, thật sự không thích hợp lưu lại đây"

Nam sinh bỗng nhiên lớn giọng "Thật sự ta chưa làm gì hết! Không trộm không đùa giỡn, chẳng qua chỉ là chọc một con mèo".

Quản gia chọn hạ mặt "Cầu tình vô dụng, có thể trực tiếp tính tiền".

Tiểu kịch trường:

Nam dong nhất hào: Ta làm sai cái gì? Chọc mèo cũng có tội sao?

Quản gia, đàn dong trăm miệng một lời: Có.

Nam dong nhất hào: O (╥﹏╥) o

Bố Nghiêu đang ăn điểm tâm mờ mịt ngẩng đầu.

Quản gia từ ái nói: Bố thiếu gia ngài tiếp tục ăn.
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 11: Mèo có tính tình (1)

[HIDE-THANKS]Editor: -Jenny-

Nam sinh không tin nổi nhìn quản gia, cậu ta không thể chấp nhận hiện thực trước mắt, chỉ là chọc mèo mà mất đi công việc. Nếu việc này truyền ra, người trong thôn sẽ nghĩ sao về cậu?

Nhưng bộ dạng nghiêm túc của quản gia rõ ràng đã nói cho cậu biết, đã không thể thay đổi được nữa.

Đám người hầu xung quanh đều yên lặng cúi đầu làm việc, ai cũng không dám chen vào, thậm chí hô hấp cũng phải khống chế, thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân lại. Đến khi nam sinh kia đi, không khí trong phòng mới thoáng hòa hoãn.

Không hổ là quản gia đại thúc, nghiêm túc lên thật sự rất có lực uy hiếp.

Bố Nghiêu ở một bên hóng chuyện, hoàn toàn không ý thức được mình chính là trung tâm của sự việc. Quản gia giải quyết xong việc với nam sinh. Lập tức đi đến trước mặt Bố Nghiêu ngồi xuống gần cậu, thái độ chỉ một thoáng đã trở nên hòa ái.

"Bố thiếu gia, người nên lên lầu đi"

Bố Nghiêu vừa nghe đã hiểu lời ông, ý muốn nói cho cậu biết Diêu Vũ Lâm đang chờ trên lầu.

Nhưng vừa rồi sắc mặt Lâm ca không tốt lắm, mày còn nhăn lại nữa, tâm tình thật sự không tốt, đúng chuẩn bộ dáng mở đầu của trận giông bão. Bây giờ cậu đi lên có gặp họa không? Cậu không muốn làm pháo hôi.

"Tiên sinh hiện tại nhất định muốn nhìn thấy người"

Quản gia chỉ vào trên lầu, tiếp tục thúc giục cậu.

Được rồi, lão đại là mình nói quỳ cũng được sủng ái. Chỉ cần lão đại có thể vui vẻ, cậu làm pháo cũng được. Tiêu mao miêu oanh thành không sợ hãi.

Bố Nghiêu trở lại phòng chưa kịp quan sát Diêu Vũ Lâm đang ở đâu, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu được ai đó bế lên.

Diêu Vũ Lâm giơ chân cậu lên, trầm mặt nói:

"Nếu về sau có người sờ mày, mày phải cào người đó, biết không?"

Vậy nếu là lão đại người sờ thì sao?

Bố Nghiêu đầu óc rối rắm kỳ lạ, vô tội mở to mắt nhìn chằm chằm, không có động tác gì khác, Diêu Vũ Lâm thì lại nhìn cậu giống như đang ngẩn người.

Diêu Vũ Lâm cho rằng cậu vẫn là không hiểu ý mình, lấy ra di động cho cậu xem một đoạn video mèo cào "giống như vậy"

Thấy Diêu Vũ Lâm vươn cánh tay mình ra cho cậu làm công cụ luyện tập, Bố Nghiêu sao có thể nở cào lão đại, chỉ chậm rãi nâng lên móng vuốt lên nhẹ nhàng đặt lên, đệm thịt mềm mại ấn nấm lên tay Diêu Vũ Lâm hai lần, cũng không tính lag cào.

"Thật vô dụng, ngay cả cào cũng không biết"

Bố Nghiêu rất thích nghe lão đại khen cậu ngoan ngoãn, vì vậy chỉ cần ở trước mặt hắn đều thu hồi điểm không tốt, dễ dàng không lộ ra. Giờ nghe thấy lão đại mắng mình vô dụng, không khỏi có chút ủy khuất.

Bên tai vang lên vài tiếng mèo kêu mỏng manh, Diêu Vũ Lâm buông lỏng tay, đặt Bố Nghiêu lên bàn trà.

"Hôm nay tao không vui, cho nên mày phải nhận trừng phạt"

Vừa dứt lời, Diêu Vũ Lâm xoay người đem bình pha lê dưới chân lên, tùy tay ném viên kẹo vào..

"Nếu mày có thể ăn luôn nó, tao sẽ tha thứ cho mày"

Không có cách nào, vì trộn lẫn khẩu phần cơm, biểu diễn tạp kỹ cậu cũng được lắm.

May mắn bình pha lê không quá cao, hai chân trước cậu vừa vặn trụ vững, liều mạng thăm dò bên trong.

Đi vào không phải nan đề, khó chính là đi ra.

Cậu trộm ngắm mắt Diêu Vũ Lâm, lão đại nhà cậu đang khoanh chờ cạu biểu diễn.

Sau khi Bố Nghiêu khởi động cơ thể, theo miệng bình trượt vào, bình pha lê bao cạu lại giống như làm ra vì cậu.

Hoàn thành nhiệm vụ, Bố Nghiêu ngửa đầu nhìn Diêu Vũ Lâm, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đem mình ra.

Thú vui của lão đại càng ngày càng nghiêm trọng..

Cầu người không bằng cầu mình, Bố Nghiêu đang định cố gắng nhảy ra bên ngoài, bỗng nhiên đụng phải vách tường pha lê, thân thể xoay 180 độ, đến khi ngẩng đầu, miệng bình đã bị phong kín.

Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng mỉm cười, gõ vài cái trên pha lê, hắn giống như đang thị uy, nói "Đây mới là trừng phạt, mày phải đóng cửa lại ăn năn"

Cậu bị lão đại bẫy!

Bố Nghiêu dùng sức mở cái nắp, nhưng làn sao cái bình cũng không hề sứt mẻ.

Trên nắp có một lỗ thông khí nhỏ, cho dù cậu muốn, cũng trốn không thoát.

Mắt thấy Diêu Vũ Lâm rời khỏi phòng, Bố Nghiêu bất luận là nhảy cao, hay là chụp vào pha lê, đều không làm nên chuyện gì, những âm thanh cậu tạo ra đều cách ly với bên ngoài.

Đến khi cậu được giải cứu ra, đã là hai giờ sau.

Ra rồi! Cần phải đi thôi! Cho cùng thì cậu cũng là mèo lưu lạc.

Sau khi dùng trà xong Diêu Vũ Lâm mới trở lại trong phòng, nghĩ tiểu gia hỏa hẳn là đói bụng, quá độ thiện tâm bưng bàn thủy tinh đựng bánh theo, đẩy cửa ra lại không thấy Bố Nghiêu. Hắn gọi quản gia, hỏi những người khác có thấy nó không, nhưng không có ai thấy Bố Nghiêu.

Diêu Vũ Lâm lạnh mặt, ra lệnh cho người hầu và bảo tiêu ở cửa đều gia nhập đi tìm mèo.

Bên ngoài nháo khí thế ngất trời, lúc này Bố Nghiêu đang trốn trong ngăn tủ, trong lòng cười trộm.

Đánh chết bọn họ cũng sẽ không phát hiện mình trốn ở đây, lúc này chính là cậu không ngoan, có bản lĩnh tìm ra cậu. Vừa vui sướng xong, chỉ nghe soạt một tiếng, cửa tủ bị người kéo ra, ánh đèn chiếu vào, lung lay trong mắt Bố Nghiêu.

Một người một mèo nhìn nhau một lúc lâu, Bố Nghiêu khó được đánh đòn phủ đầu, một lặn xuống nước vụt ra chui vào khe hở ở ngăn tủ.

Cậu cảnh giác nhìn Diêu Vũ Lâm, hai mắt to đen nhánh có vẻ phá lệ sáng ngời.

Diêu Vũ Lâm xoa xoa giữa mày:

"Ngoan, mau ra đây, tao không giận mày nữa"

Nghe ngữ khí của Diêu Vũ Lâm, cậu liền biết bệnh của lão đại đã qua.

Nhưng cậu chưa hết giận đâu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 12: Mèo có tính tình (2)

[HIDE-THANKS]Editor: -Jenny-

Bố Nghiêu đứng yên tại chỗ, mặc kệ hắn nói gì vẫn không ra, dù sao khe hở này Diêu Vũ Lâm cũng không vào được, bản thân còn có thể khoe khoang một chút.

Diêu Vũ Lâm không dỗ cậu như dự đoán, cũng không hề tức giận kêu người dịch ngăn tủ, mà lui ra phía sau vài bước ngồi xuống trên sô pha.

Bố Nghiêu nghiêng đầu nhìn không rõ hắn đang làm gì.

Không đợi cậu suy đoán, Diêu Vũ Lâm giơ tay vuốt mái tóc cúi đầu xuống, lộ ra đôi mắt tối đen, cả người như vương tử bị bao phủ bởi khói mù, chỉ cần nghiêng mặt, u buồn mang theo khí chất quý tộc có thể phô ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Này ai có thể chịu được?

Lập tức Bố Nghiêu nhìn đến ngây người, lão đại người đừng ưu thương, cậu không tức giận, không trẻ con nữa là được.

Đến lúc Diêu Vũ Lâm quay đầu, Bố Nghiêu đã đứng bên cạnh hắn, đang ngửa đầu nhìn hắn. Giống với bộ dạng lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cặp mắt mèo kia vừa mang theo ngây thơ vừa mang theo mong đợi.

Hắn hơi khom lưng ngoắc ngoắc tay với Bố Nghiêu. Bố Nghiêu lập tức tung ta tung tăng chạy tới, quấn lên cánh tay lão đại, được lão đại thuận thế ôm vào trong lòng.

Diêu Vũ Lâm vuốt ve đầu cậu, chọc đến Bố Nghiêu rụt rụt cổ phát ra một tiếng mèo.

"Đừng trốn tao" Diêu Vũ Lâm giơ Bố Nghiêu lên, còn bản thân lại cũng đầu xuống, cọ cọ vào đầu Bố Nghiêu "Bố Bố ngoan"

Không biết vì sao, Bố Nghiêu cảm thấy trái tim của mình run lên, cậu muốn sờ mặt lão đại, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt kia, cậu lại sợ móng mình sẽ làm lão đại bị thương.

Cuối cùng cậu vẫn thu chân lại, mềm mại kêu một tiếng.

"Tiên sinh, sữa bò đã làm nóng xong"

Quản gia quy quy củ củ đứng ở cửa, nhìn một màn trước mắt lộ ra ánh mắt tươi cười. Diêu Vũ Lâm không nói chuyện, ông liền chờ ở đây, đến khi Diêu Vũ Lâm duỗi tay ông mới đem bình sữa đưa qua.

Diêu Vũ Lâm để Bố Nghiêu nằm trên khuỷu giống như đang ôm trẻ con, hắn loạng choạng nhẹ nhàng cầm bình sữa, ôn nhu nói "Một lát sẽ không đói bụng"

Bố Nghiêu nhìn thẳng vào bình sữa, cậu không nghĩ tới mình còn dùng lại món đồ này mình. Cậu đong đưa bốn chân, tránh tới tránh lui trong lòng lão đại, làm lão đại chú ý.

"Ngoan đừng gấp, nguội chút sẽ cho ngươi uống"

Ai sốt ruột! Cậu không muốn ăn núm vú cao su, quá ngây thơ.

Đáng tiếc Diêu Vũ Lâm căn bản nghe không thấy tiếng lòng cậu, sữa bò trực tiếp tắc tiến trong miệng cuậ, một bên cho uống, còn một bên tránh.

Bố Nghiêu muốn cự tuyệt nhưng lại không thắng nỗi bị mùi sữa mê hoặc, sau khi giãy giụa vài cái liền thả lỏng tự mình cắn núm vú cao su. Một lát sau, Bố Nghiêu đã không còn thỏa mãn cách Diêu Vũ Lâm cầm bình sữa liền tự mình duỗi hai chán ôm lấy, ai cũng không thể quấy rầy cậu uống sữa.

"Rất ngoan" Khóe môi Diêu Vũ Lâm cong lên, tâm tình không tốt đều trở thành hư không, bên người truyền đến vài tiếng ho nhẹ, hắn quay đầu liền phát hiện quản gia còn đứng ở cửa chưa đi.

"Có việc?"

Quản gia nén cười, rõ ràng khóe miệng ngăn không được cong lên, cố tình giả bộ giữ bình tĩnh "Tiên sinh, ngài đây là đang ôm hài tử, không phải ôm mèo"

Diêu Vũ Lâm nghe vậy, cúi đầu nhìn một Bố Nghiêu "Cũng không khác lắm"

Lúc sau, bình sữa đã thấy đáy, Diêu Vũ Lâm muốn lấy bình sữa nhưng Bố Nghiêu lại ôm lấy không buông, cậu lưu luyến ngửi hương vị còn xót lại trong chai. Cậu còn có thể ôm một buổi tối.

"Sữa đã không còn" Diêu Vũ Lâm túm lấy bình không ném cho quản gia, ôm Bố Nghiêu dựng lên, để đầu cậu đặt trên vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Bố Nghiêu dần dần thoát ra khỏi cảm giác vui thích khi uống sữa, nhận ra động tác của Diêu Vũ Lâm, đột nhiên cảm thấy lão đại nhà cạua có thể học nhầm gì rồi.

Diêu Vũ Lâm click mở phần mềm phát sóng trực tiếp trên di động, nhìn vào một đoạn video làm mẫu. Một bên vỗ, một bên xoa. Bố Nghiêu ghé vào trên người hắn, lúc nhìn loạn khắp nơi, liếc mắt lại thấy bánh thủy tinh trên bàn bị bỏ rơi nãy giờ.

"Meo!"

Có lẽ Bố Nghiêu nỗng nhiên kêu lớn, Diêu Vũ Lâm tưởng cậu không thoải mái, kết quả Bố Nghiêu dùng sức trèo lên vai hắn, hắn vừa quay đầu lại lập tức hiểu ra nguyên nhân Bố Nghiêu kêu to.

"Hôm nay ngươi ăn nữa sẽ thành 200 cân"

Diêu Vũ Lâm bên ngoài miệng ghét bỏ, một bên duỗi tay lấy điểm tâm kêu Bố Nghiêu ăn. Nhìn đầu nhỏ của Bố Nghiêu qua lại trên bánh thủy tinh, hắn buồn cười mắng "Nếu ngươi thành heo, ta không thể nuôi ngươi nữa"

Cậu không phải heo.

Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên xách sau cổ cậu, kéo cậu ra xe bánh "Để tao nhìn xem, đúng là mập lên"

Bố Nghiêu duỗi bốn chân về phái bánh, có biết cậu khát vọng đêm bánh còn lại tống vào bụng cỡ nào, nhưng cậu lại bị bàn tay của Diêu lão đại nắm sau cổ..

"Không thể ăn nữa, tao đã kêu quản gia làm cho mày một kế hoạch giảm béo"

Cậu không hề béo! Cậu còn có thể tái chiến năm bàn!

Diêu Vũ Lâm mở môi cười khẽ, "Bố Bố phải ngoan"

Bố Nghiêu thu lại bốn chân, ngoan ngoãn ngồi yên. Được rồi, cậu béo.

Tiểu kịch trường:

Bố Nghiêu: Em rất tức giận, không bao giờ để ý lão đại nữa!

Diêu Vũ Lâm làm tạo hình mới.

Bố Nghiêu: Lâm ca nhìn em.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 13: Mèo bị bệnh rồi (1)

[HIDE-THANKS]Editor: -Jenny-

Tuy cậu đã nghe lời ăn ít bính lại, nhưng ban đêm vẫn bị báo ứng. Hai giờ khuya, Bố Nghiêu thật sự chịu không nỗi, thấp giọng kêu, giống như chỉ có kêu ra tiếng mới có thể giảm bớt đau đớn.

Không muốn quấy rầy Lâm ca ngủ, nhưng thật sự cậu rất khó chịu.

Vốn dĩ trước đó Diêu Vũ Lâm ngủ rất nông, nhưng sau khi có Bố Nghiêu, tức ngủ của hắn mới sâu hơn nhiều. Trong mơ hồ hắn nghe thấy tiếng mèo kêu, liền lập tức tỉnh lại.

"Bố Bố"

Hắn mở đèn đầu giường lên, quan sát Bố Nghiêu trong ngực. Bố Nghiêu yếu ớt nằm bò, ủ rũ héo úa, đôi mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể nhỏ giọng kêu meo meo.

Diêu Vũ Lâm buông cậu ra, bản thân thì xoay người quỳ gối xuống giường, bàn tay vỗ nhè nhẹ lẻn lưng cậu. Nếu như bình thường, hắn chỉ cần xoa xoa vài cái, mèo nhà hắn sẽ không kêu nữa, nhưng hôm nay lại kêu trong rất thảm.

Diêu Vũ Lâm nhận ra có điều không đúng, hắn liền mở điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân của Diêu gia, tiếng chuông vang lên rất lâu mới có người bắt.

Ngay sau đó, trong điện thoại truyền ra giọng nam hơi khàn "Diêu tiên sinh? Ngài không thoải mái sao?"

Ánh mắt Diêu Vũ Lâm không rời Bố Nghiêu, nhíu chặt mày nói, "Bố Bố nhà tôi không thoải mái, tôi nghi nó bị bệnh rồi."

"Bố Bố của ngài là bé trai hay bé gái?" Đầu bên kia điện thoại giọng điệu bác sĩ tư nhân buồn bực, không nghe nói Diêu Vũ Lâm kết hôn sinh con, cũng không nghe nói hắn bao dưỡng tiểu minh tinh nào, ai có thể làm hắn xưng hô thân thiết như vậy? Chẳng lẽ là lâu rồi mình không đi Diêu gia, nên rin tức bị lạc hậu?

"Mèo nhà tôi."

Một phút trầm mặc qua đi, liền nghe thấy bác sĩ bất đắc dĩ nói, nhưng lại không dám quá rõ ràng, "Diêu tiên sinh, tôi không phải bác sĩ thú y."

"Vậy ngươi ngay bây giờ lập tức, liên hệ bác sĩ thú y mà ngươi quen biết."

Không cho đối phương có cơ hội Diêu Vũ Lâm nói xong liền cúp điện thoại. Nhìn Bố Nghiêu khó chịu, hắn không biết làm thế nào mới giúp cậu dễ chịu hơn, ôm cũng không được, sờ cũng không được.

Diêu Vũ Lâm gấp đến cào tóc, trên mặt lộ rõ vẻ nôn nóng. Nuôi mèo còn phiền hơn đi kí hợp đồng, hắn đã lâu không rơi vào tình huống không có biện pháp này.

Hắn đi lại mép giường, nhìn Bố Nghiêu nhẹ giọng nói, "Không có việc gì, đừng sợ."

Bố Nghiêu đau từng đợt run rẩy, hoảng hốt gian nghe thấy Diêu Vũ Lâm thanh âm, hắn rất muốn bắt lấy thanh âm này, đụng vào cái này ở bên tai hắn nói nhỏ người, nhưng là hắn hiện tại làm không được.

Lúc bác sĩ chạy tới, quản gia và đám người hầu sớm đã chờ ở phòng khách, chỉ chờ bác sĩ vào cửa, một đám người đã bu lại như tổ ong đem bác sĩ đẩy lên lầu hai

"Nó làm sao vậy?"

Bác sĩ buông ống nghe bệnh xuống "Không có gì lớn, chỉ là tiêu hóa không tốt, mèo con ăn quá nhiều thức ăn không dễ tiêu, lượng vận động lại không đủ, liền biến thành như vậy. Tôi cho ngài mấy viên thuốc chuyên trợ tiêu hóa, hòa tan vào nước sau đó đút cho nó."

Diêu Vũ Lâm nghe vậy liền yên tâm, nhưng nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của Bố Nghiêu, nôn nóng vừa hạ xuống lại bắt đầu nổi dậy. Hắn phái người đi theo bác sĩ lấy thuốc, sau khi lấy về liền nhanh chóng cho Bố Nghiêu uống. Lăn lộn đến rạng sáng 6 giờ, Bố Nghiêu mới ngừng đi tiếng kêu thảm, mơ màng ngủ ở trong lòng Diêu Vũ Lâm.

"Tiên sinh, hôm nay ngài có đi công ty không?" Quản gia lo lắng cho Bố Nghiêu cả đêm, hiện tại bắt đầu lo lắng cho Diêu Vũ Lâm. Diêu Vũ Lâm vội vàng chăm sóc mèo mà cả đêm không chợp mắt, sau khi cho mèo uống thuốc những người khác đều đã đi ngủ, nhưng hắn vẫn là còn ôm mèo, mèo đã ngủ nhưng hắn còn chưa nghỉ ngơi.

Diêu Vũ Lâm xoa xoa huyệt Thái Dương, "Gọi điện thoại cho A Đinh, có văn kiện gì cần ký thì đem về nhà"

"Vâng, ta sẽ đi làm ngay." Quản gia nghe hắn nói xong, mới an tâm, nếu không một đêm không ngủ còn đến công ty, thân thể sao có thể chịu được.

Lúc Bố Nghiêu tỉnh lại, nghiêng nghiêng đầu quan sát. Giống như bình thường, cậu nằm ngủ trên tay Diêu Vũ Lâm.

Dạ dày cũng không còn đau.

Nếu không phải tối hôm qua đau đớn là thật, cậu cho rằng kia chỉ là giấc mộng chưa hề phát sinh chuyện gì[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 14: Mèo bị bệnh rồi (2)

[HIDE-THANKS]Editor: -Jenny-

Nhưng sau khi nhìn đồng hồ Bố Nghiêu lập tức tỉnh ngủ, chiều rồi, lão đại nhà cậu luôn ở đây hay mới về?

Có rất ít cơ hội có thể lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của lão đại, Bố Nghiêu làm càn đánh giá, ánh sáng trong mắt ngăn cũng không ngăn được.

Nhìn kỹ hốc mắt của Diêu Vũ Lâm có chút thâm đen, nhất định là công tác quá mệt nhọc, nghỉ ngơi không tốt. Sau khi cậu cẩn thận quan sát, lão đại nhà cậu cơ bản chính là người cuồng công tác, cả ngày không phải xem văn kiện thì là mở cuộc họp, có lúc rảnh rỗi giải trí mục tiêu cũng là chọc cậu

Bố Nghiêu dần dần phát hiện, từ khi cậu sinh trận bệnh này, có rất nhiều việc khó tin đã xảy ra. Chẳng hạn như, Diêu Vũ Lâm hạ lệnh hạn chế chuyện ăn uống của cậu, quản lý lại phòng bếp. Lại chẳng hạn như, Diêu Vũ Lâm nói chuyện với cậu, đau cùng cậu, càng ôn nhu hơn so với trước đây, mỗi ngày đều dùng vẻ mặt ôn hòa với cậu, cũng sẽ không miễn cưỡng chọc cậu.

Trong một phút nào đó, Bố Nghiêu cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh miêu sinh, ngoại trừ việc bị quản về ăn uống, còn những cái khác đều trải qua tốt đẹp.

"Tiên sinh, chuyện cắt nóng chân này cứ giao cho ta, có lúc mèo con sợ cắt móng trong lúc vô ý sẽ cào người". Quản gia kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm tay Diêu Vũ Lâm, ông sợ Diêu Vũ Lâm bị giã, sau đó giận dữ ném mèo đi.

Diêu Vũ Lâm đem Bố Nghiêu đặt ở trên đùi, nắm lấy móng cậu, điềm nhiên nói "Bố Bố sẽ không cào người"

Quản gia vẫn không yên tâm, "Muốn ta lấy túi tắm mèo cho ngài không?"

"Không cần đâu, Bố Bố ngoan nhất, đúng không?" Diêu Vũ Lâm dùng khuông mặt mỉm cười, trêu đùa Bố Nghiêu.

Bố Nghiêu nhìn thấy nụ cười của lão đại làm thất điên bát đảo, cào người gì đó căn bản không nằm trong phạm vi suy xét, lão đại tốt như vậy sao cậu có thể cào được.

Bộ dáng Diêu Vũ Lâm cắt móng, cũng chuyên tâm giống như đang xem hợp đồng, động tác nhẹ nhàng làm Bố Nghiêu cảm thấy hắn căn bản không nhúc nhích, nhưng móng chân rất nhanh đã được cắt xong.

"Bố Bố thật ngoan." Diêu Vũ Lâm xoa xoa cằm Bố Nghiêu.

Được lão đại khen, trong lòng Bố Nghiêu liền si ngốc cười.

Buông bấm móng tay, Diêu Vũ Lâm lại cầm lấy bàn chải đánh răng, cắt móng lại đánh răng Bố Nghiêu không thể không cảm thán, kỹ thuật của lão đại nhà cậu còn chuyên nghiệp hơn so với người chăm sóc thú cưng ngoài tiệm.

Quản gia một bên vừa kinh ngạc vừa có chút cao hứng, ông lần đầu tiên thấy mèo ngoan như vậy. Từ phương diện này xem ra, mèo này rất thích hợp cho Diêu Vũ Lâm nuôi, nếu là đổi lại là con khác, lãnh diễm cao quý, không chừng đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.

Bố Nghiêu được phục vụ thiếu chút nữa ngủ mất, cậu đang mơ màng bỗng nhiên bị Diêu Vũ Lâm đặt lên bàn. Cậu đi quanh bàn muốn nhảy xuống, nhưng bàn lại quá cao, cậu không nhảy được.

Ngay sau đó, có người hầu bưng một cái nồi vào, chỉ một lát sau, trên bàn đã có nồi lẩu thơm ngon và đầy đồ ăn.

Hai mắt Bố Nghiêu tỏa ra ánh sáng, hôm nay ăn lẩu a, cậu thích nhất là ăn lẩu.

Cậu vừa muốn nhào lên đã bị Diêu Vũ Lâm đè lại. "Mày chỉ có thể ăn một chút."

Một chút cũng được a, có là được rồi! Lão đại sao còn ấn cậu nữa?

Quản gia làm một ít thức ăn đẩy đến trước mặt Bố Nghiêu "Bố thiếu gia, ngươi đợi một chút ta lột thịt cua cho ngươi ăn."

Bố Nghiêu nước miếng sắp chảy xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay quản gia, nhìn con cua mập mạp bị lột ra chỉ còn lại xác, thịt cua lại tươi ngon đầy đặn, từ xa đã ngửi thấy mùi hương của gạch cua.

Quản gia nhìn Diêu Vũ Lâm, Diêu Vũ Lâm buông Bố Nghiêu ra "Cho nó ăn trước đi."

Vì không để buổi tối ngày hôm đó lại tái diễn, quản gia chỉ lột một con cua nhỏ gắp them vài món khác, gom đủ một đĩa nhỏ cho Bố Nghiêu.

Bố Nghiêu ăn ăn, càng ăn càng không đủ, ăn xong còn nhìn đĩa mình, nghiêng đầu xem trong chén Diêu Vũ Lâm.

"Mày không thể ăn nữa."

Bố Nghiêu ngoan ngoãn nằm xuống, hai chân vô cùng quy củ gác ở trên bàn, ánh mắt dao động nhìn nhìn chén Diêu Vũ Lâm, cuối cùng dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Diêu Vũ Lâm, bày ra bộ dáng bán manh với hắn.

"Bán manh cũng vô dụng."

Bố Nghiêu chưa kịp meo một tiếng, đã bị Diêu Vũ Lâm hạ bàn xuống, lúc này cậu muốn với cũng với không tới, chỉ có thể ngửi mùi mà thôi.

"Xem ra Bố thiếu gia còn chưa no."

Quản gia cúi đầu nhẫn cười, Diêu Vũ Lâm lại làm như không thấy cậu vẫn từ tốn ăn.

Bố Nghiêu xoay quanh chân Diêu Vũ Lâm có lúc đứng lên ôm lấy cả chân. Lúc này, Diêu Vũ Lâm chỉ biết cúi đầu nhìn qua, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó quay lại đi tiếp tục làm lơ cậu.

Cậu thất sủng rồi, nội tâm Bố Nghiêu khóc ròng.

Đến khi đồ ăn bị tiêu diệt gần hết, Diêu Vũ Lâm mới nhớ tới ôm cậu. Bố Nghiêu buồn phiền nhìn Diêu Vũ Lâm. Tuy rằng cậu biết Diêu Vũ Lâm vì muốn tốt cho cậu, nhưng oán niệm không được ăn đồ ngon cứ luôn quanh quẩn trong đầu cậu.

"Ngươi là heo sao? Thèm ăn như vậy."

Cậu không phải heo!

Bố Nghiêu cúi đầu, không nhìn hắn, chỉ chừa cho hắn một cái cái ót.

Diêu Vũ Lâm buồn cười nâng cằm cậu lên, để cậu ngẩng đầu "Tao cho mày ăn miếng cuối cùng."

Hả? Còn có thể ăn một miếng cuối cùng sao?

Mắt Bố Nghiêu trừng lớn, lòng tràn đầy chờ mong nhìn hắn, nhưng không hề thấy đồ ăn đưa đến, chẳng lẽ lão đại lừa cậu.

Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên để sát vào, hôn Bố Nghiêu một cái "Có cảm nhận được hương vị hương vị đồ ăn không? Vậy tính là ngươi đã ăn qua."

Vừa mới đã xảy ra chuyện gì?

Bố Nghiêu không nhúc nhích, giống như vị hóa đá, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.

Lâm ca hôn cậu!

Bố Nghiêu hai mắt tối sầm, đầu nghiêng qua, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

"Bố Bố!" Diêu Vũ Lâm lập tức đứng lên "Mau kêu bác sĩ."

Tác giả có lời muốn nói: Bố Nghiêu: Biểu diễn một khúc qua đời.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 19: Nguy hiểm ở vũ hội (1)

Editor: @ÁNH ẤM ÁP

Beta: @-Jenny-

Diêu Vũ Lâm chỉ lo chọc mèo, nào có để ý đến bộ dạng đáng thương của Diệp Lôi kia. Bố Nghiêu cũng đang chuyên tâm đối phó với ngón tay trước mắt, không rảnh bận tâm người đứng bên cạnh.

Một người một mèo chơi vô cùng vui vẻ, giống như trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Lôi xấu hổ đứng đực ra nửa ngày cũng không thấy Diêu Vũ Lâm để ý đến cậu ta.

"Diêu tiên sinh."

"Hả?" Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn lên, có hơi ngạc nhiên, ánh mắt kia giống như đang hỏi sao cậu còn ở đây?

"Nếu tiên sinh cần tôi làm việc gì có thể nói ra, tôi quen biết mèo của tiên sinh cũng xem như là chúng ta có chút duyên phận, với lại tôi đã ngưỡng mộ tiên sinh rất lâu, tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời."

Diệp Lôi chân thành nói lời thề son sắt, thầm nghĩ Diêu Vũ Lâm chắc sẽ có chút phản ứng, ai lại không muốn nghe lời hay ý đẹp?

Nhưng thực tế không như cậu ta nghĩ, Diêu Vũ Lâm đã lên kịch bản sẵn sàng, cậu ta còn chưa thể hiện sự chân thành hết mức, đã vô tình bị người ta cắt ngang.

"Quản gia lấy một ít tiền đưa cho cậu ta, xem như là thù lao cung cấp thông tin."

Quản gia vốn không có đi xa, vẫn luôn đợi lệnh ở phía sau, nghe Diêu Vũ Lâm lên tiếng lập tức bước ra "Vâng tiên sinh, cứ giao cho tôi, Diệp tiên sinh mời ngài đi cùng tôi."

Cuối cùng cũng đi.

Bố Nghiêu lười nhác ôm ngón tay Diêu Vũ Lâm, đưa lưng về hướng đối diện với Diệp Lôi.

"Diêu tiên sinh, tôi đến không phải vì tiền."

Diệp Lôi vội vàng giải thích, nhưng Diêu Vũ Lâm không hề nhìn cậu ta, toàn bộ chú ý đều đặt trên người Bố Nghiêu, ánh mắt dần trở nên ấm áp.

"Mày lại ngủ." Diêu Vũ Lâm cười mắng một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc ót cậu.

Bố Nghiêu theo đó cựa quậy, đợi Diêu Vũ Lâm không chọc nữa cậu cũng nằm bất động luôn.

"Diệp tiên sinh, đi thôi." Quản gia cao giọng nói.

"Hôm nào đó tôi sẽ lại đế gặp tiên sinh." Diệp Lôi cung kính từng bước đi theo quản gia.

Đột nhiên Diêu Vũ Lâm nâng Bố Nghiêu lên để cậu đối diện với hắn "Mày còn có chủ cũ hả?"

Không phải đâu, lão đại lại muốn làm trò gì nữa đây? Mày phải tỉnh táo, không thể để hắn buồn phiền vì chuyện này.

Diêu Vũ Lâm dí khuôn mặt tuấn tú tới gần, giả vờ hung tợn nói, "Sau này mày chỉ có một chủ nhân là tao thôi, biết không?"

Biết biết mà, trong lòng Bố Nghiêu không biết đã niệm qua bao nhiêu lần.

"Nếu dám chạy đi với người khác, tao sẽ bắt mày về lột da cho vào chảo." Mắt Diêu Vũ Lâm mang ý cười, ngoài miệng nói lời uy hiếp. Mãi tới sau này, rảnh rỗi không việc gì làm có thể hù dọa mèo cũng là một thú vui của hắn.

Tuy Bố Nghiêu không hao tổn tinh thần, nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện, cũng không biết làm sao biểu hiện được sự chân thành của mình? Đột nhiên trong đầu cậu bỗng loé lên ý nghĩ, không thể nói chuyện, vậy thì bán manh thôi.

Cậu lấy hết can đảm, nhắm hai mắt lại nhắm thẳng môi Diêu Vũ Lâm hôn lên, cậu đắm chìm trong cảm xúc mềm mại hai giây, sau đó mới lưu luyến tách ra.

Nhưng cậu vẫn hơi sợ sẽ bị lão dại hầm luôn thì tiêu, nên liền thành thật lùi cổ, tiếp tục ngoan ngoãn nhìn hắn.

Diêu Vũ Lâm sửng sốt "Lá gan mày cũng to lắm."

Bố Nghiêu hoảng sợ cực độ, không phải chọc giận lão đại rồi chứ? Nhưng lúc trước cậu chủ động vẫn tốt mà.

Ngay lúc Bố Nghiêu nghĩ rằng mình gặp rắc rối, Diêu Vũ Lâm lại thoải mái cười rộ lên, giống như lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, lúc đó những u buồn trên người Diêu Vũ Lâm đều biến mất.

Quả nhiên, cách để lão đại vui vẻ không giống với người bình thường.

Bố Nghiêu đem việc này ghi nhớ trong lòng, trước ngày Diêu Vũ Lâm tham gia vũ hội, cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, đó chính là lén đuổi theo xe lão đại.

Muốn thoát khỏi tầm mắt của đám người hầu và quản gia thật sự không dễ dàng, nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, với ưu thế thân hình nhỏ nhắn cậu đã thành công chui qua cánh cửa để ra ngoài.

Cậu lặng lẽ ghé vào cốp xe, lúc xe dừng lại, tài xế vừa mở cốp là cậu đã nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Tài xế cảm thấy có hơi hoa mắt, đến lúc phản ứng lại đã không thấy Bố Nghiêu đâu.

Bố Nghiêu không thể không thừa nhận, ở biệt thự thụ hưởng lâu rồi, chạy xa như vậy thể lực cậu không chống đỡ nổi. Đặc biệt là còn phải vòng qua đám người, xuyên qua những nơi vắng vẻ.

Bất quá trời cao không phụ lòng mèo, cậu đã thành công vào được vũ hội, núp sau một cây cột, sau đó còn xác định chuẩn vị trí của Diêu Vũ Lâm.

Trong vũ hội, Diêu Vũ Lâm mặc một thân âu phục màu đen kết hợp với áo sơmi màu rượu đỏ, cổ áo hơi rộng vừa kín đáo vừa gợi cảm.

Lão đại đây là muốn câu dẫn ai mà phục sức lộng lẫy như vậy?

Bố Nghiêu không nhận ra trong lòng mình đã toan mạo phạm, dáo dác nhìn loạn khắp nơi, tìm kiếm bạn nhảy của Diêu Vũ Lâm. Nhưng nhìn một vòng xuống dưới, lão đại nhà hắn hình như không có bạn nhảy.

Nhạc vang lên, không ít trai thanh gái lịch dìu nhau khiêu vũ, Diêu Vũ Lâm còn lại một mình cầm ly rượu, mặc kệ những ánh mắt thi thoảng lại đảo qua phía hắn. Ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, Diêu Vũ Lâm ngón tay thon dài đặt ở trên, khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.

Lão đại nhà hắn ngồi ở đó như một bức họa.

"Diêu tiên sinh, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?"
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back