Chương 118.2

Mà lúc này bên ngoài Nghịch Dục bí cảnh cũng đã bị các tông môn bao quanh. Cơ Tĩnh Nguyên nắm tay Hàn Lăng Âm đứng ở bên cạnh Đàm Ý đạo quân, lẳng lặng mà chờ, Mộc Nghiêu cùng Thiện Đức chân quân đi theo sau cũng nhìn chằm chằm bí cảnh, bốn người này tựa như người mù mà không thèm để ý ánh mắt nhìn trộm từ tứ phương.
Hàn Lăng Âm nắm chặt tay của Cơ Tĩnh Nguyên, nàng có chút khẩn trương, cũng không biết bé con nhà mình có nhận ra nàng hay không, có trách nàng nhiều năm như vậy rồi mà không đi Thương Uyên Giới tìm bọn họ?
Nàng không đi Thương Uyên Giới là bởi vì không có mặt mũi để đi, nếu cha không vì nàng thì cũng sẽ không bị nhốt ở cực hàn chi địa suốt ngàn năm, nhưng nàng lại bất lực, chỉ có thể nỗ lực tu luyện.
Cơ Tĩnh Nguyên cảm giác được tức phụ của hắn khẩn trương, bao bọc lấy bàn tay mềm trong tay hắn, truyền âm trấn an nói: "Yên tâm đi, nhóc đó thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng." So với tức phụ hắn thì nha đầu đó càng giống con gái của nhạc phụ hắn hơn, tâm nhãn nhiều không ngớt.
Giờ Tý vừa đến, cửa bí cảnh liền phát ra một tiếng ong, thanh âm này vang lên biểu thị Nghịch Dục bí cảnh sắp sửa đóng cửa. Mọi người ở đây lập tức nhìn chằm chằm cửa bí cảnh, sau đó có hai người bị ném ra cùng nhau.
"Nhãi ranh kia ngươi dám?" Một đại hán trung niên sau khi thấy rõ hai người liền tức giận tận trời, lập tức lắc mình tiến về phía trước, nhưng hắn mới vừa có động tác thì đã bị một người cản đường đi.
Cơ Tĩnh Nguyên cười nhẹ, một đôi phượng nhãn chớp động bức ra hàn ý, không thèm che giấu: "Cát Ưng, ngươi gọi ai là nhãi ranh?" Ngay trước mặt hắn mà dám động người của Cơ gia, xem Cơ Tĩnh Nguyên hắn chết rồi ư?
Con mẹ nó, thật là xui xẻo, Cơ Như Ngọc thu hồi Giao Lệ Kiếm đang cắm ở đan điền của Hồng Minh Đường, đẩy ra Hồng Minh Đường đã không còn sống, sau đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời mang theo ngoan tuyệt: "Lão tổ, người của Khu Thú Tông muốn giết ta."
Nói liền đem sáo Huyễn Do thú trong nhẫn trữ vật lấy ra, tức giận mà ném xuống đất, Cơ Như Ngọc định hồi tông rồi sẽ cáo trạng sau, nhưng nếu Tĩnh Nguyên lão tổ có ở đây thì hắn còn chờ cái gì, tự nhiên là có oán tố oán, có khuất kêu oan.
"Người của Khu Thú Tông mang theo sáo Huyễn Do thú vào Nghịch Dục bí cảnh, muốn tru sát đệ tử của Quy Nhất Tông ta," nói xong hắn chỉ vào cây sáo Huyễn Do thú trên mặt đất, phẫn hận mà lên án: "Đây là chứng cứ."
Cơ Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn cây sáo Huyễn Do thú trên mặt đất, sau nhìn về phía Cát Ưng, tâm niệm vừa động, Thiên Hành kích xuất hiện, trầm giọng hỏi: "Ngươi định nói như thế nào?"
Đối mắt của Cát Ưng gắt gao mà nhìn chằm chằm cây sáo có khắc kỳ lân nằm trên mặt đất, hắn tưởng không thừa nhận, nhưng nó lại đích xác là bảo vật trấn tông của Khu Thú Tông -- sáo Huyễn Do thú, hiện tại con của hắn chết trước mắt hắn, hắn còn phải cưỡng chế tức giận cùng Cơ Tĩnh Nguyên chu toàn, cắn răng nói: "Này chỉ là lời nói từ một phía của người của Cơ gia ngài, Tĩnh Nguyên tiền bối muốn vãn bối nói cái gì?"
Cơ Như Ngọc có chỗ dựa nên không sợ đem sự tình làm lớn chuyện: "Vậy nếu là Tịnh Linh Ngọc Tuyền thì sao?" Dù sao chuyện hắn giết Hồng Minh Đường mọi người đều đã biết, vậy dứt khoát liền đem mọi sự tình lôi ra nói hết.
"Cái gì Tịnh Linh Ngọc Tuyền?" Cát Ưng không nghĩ tới tiểu tử Cơ gia này tàn nhẫn như vậy, thế nhưng đem Khu Thú Tông đẩy đến đầu ngọn sóng: "Ngươi giết con ta mọi người ở đây đều thấy, hiện tại người đã chết, đã chết thì không đối chứng được, chỉ một lời nói của ngươi thì làm sao ta tin được?"
"Ta.."
Cơ Như Ngọc vừa muốn đáp lại bí cảnh lại nhổ ra một đám người, còn chưa chờ đám người hoàn hồn thì Hàn Mục Vi liền khiêng Từ Hãn Kiều ra tới. Nàng vừa ra thì ở cửa bí cảnh tức khắc liền không có thanh âm, ánh mắt mọi người đều tỏa định ở trên người nàng.
Tư Vật lão tổ của Quy Nhất Tông là người hoàn hồn đầu tiên, thấy được vạt hắc y quen thuộc có hình vẽ mây không cấm mà tim lỡ nhịp, lắc mình tiến lên tiếp nhận độc đinh mầm nhà mình, đem linh khí đẩy vào cơ thể phát hiện Kiều Kiều nhà nàng chỉ là khô kiệt linh lực, bị thương cũng không nặng mới yên tâm, giương mắt nhìn về phía nữ tử tóc quăn: "Đa tạ, có thể nói cho ta là ai làm nàng bị thương không?"
"Tử.. Tử Tiêu Tông," nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Hãn Kiều đã ngất liền giãy giụa mà mở một đôi mắt to, đôi mắt không có tiêu cự, trống không mà nhìn phía trên, khô nứt môi hơi hơi động: "Tử.. Tử Tiêu Tông.. Muốn giết con.."
Từ Hãn Kiều nói xong câu đó liền lại hôn mê, vừa lúc không làm Hàn Mục Vi khó xử. Thấy được Cơ Tĩnh Nguyên, Hàn Mục Vi không khỏi nhìn lướt qua bốn phía, sau ánh mắt định ở trên người nữ tử cạnh Đàm Ý đạo quân, tâm hơi hơi kéo, người này chính là cô tổ to gan lớn mật của nàng?
Bất quá sau khi nhìn thấy hai người đứng sau cô tổ nàng liền có chút không hiểu, sao lão nhân lại tới đây? Còn có người kia, nàng nên đổi giọng gọi sư thúc đúng không?
"Hừ," Tư Vật đạo tôn hừ lạnh một tiếng, liếc Mạc Y đạo quân đang dẫn đầu Tử Tiêu Tông, sau lấy ra một con ngọc hộp đưa cho Hàn Mục Vi: "Cái này cho ngươi chơi, xem như tạ lễ ngươi dẫn con ta ra bí cảnh." Đến nỗi Tĩnh Nguyên sư bá nếu muốn nháo một hồi, vậy nàng cũng liền trộn lẫn một chân đi.
Hàn Mục Vi nhận lấy, chắp tay nói: "Đa tạ Tư Vật lão tổ," nói xong nàng liền chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này, chỉ là gót chân nàng mới vừa cách mặt đất đã bị người ngăn cản.
Người dẫn đầu của Tử Tiêu Tông là Mạc Y đạo quân vừa động, Hàn Lăng Âm cũng đi theo động, nàng thuấn di đi lên chắn trước người Hàn Mục Vi, đối đầu với Mạc Y đạo quân, trong tay giảo ti kiếm chớp động hàn quang, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Lăng Âm kiếm tôn không cần khẩn trương, vãn bối chỉ là muốn hỏi Cơ tiểu đạo hữu mấy vấn đề," Mạc Y cúi đầu đáp lễ: "Vãn bối bảo đảm sẽ không làm nàng bị thương." Vị này chính là tiền bối hắn vẫn luôn kính trọng, đáng tiếc, sợ là ngày sau lại không thể thấy hàn kiếm trên núi lăng phong.
"Ngươi không được gây thương tổn cho nàng," Hàn Lăng Âm vẫn là che ở trước người Hàn Mục Vi không chút sứt mẻ.
Có thể đừng trắng ra như vậy sao? Ánh mắt của Mạc Y đạo quân lướt qua Hàn Lăng Âm, nhìn về phía nử tử tóc quăn giống nàng đến tám phần, khách khí hỏi: "Cơ tiểu đạo hữu, người của Tử Tiêu Tông ta như thế nào rồi?"
Hàn Mục Vi đang nhìn chăm chú tóc quăn của cô tổ nhà mình, nghe vậy lắc đầu trả lời: "Không biết," nàng không chôn bọn họ cho nên không biết bí cảnh có ném xác bọn họ ra hay không?
Mạc Y đạo quân nhìn nàng giả ngu, trong lòng hơi bực, giả cười nói: "Ngươi cũng biết Tử Tiêu Tông là sư môn của mẫu thân Hàn Lăng Âm của ngươi?" Trong một canh giờ mà có mười bốn hồn đèn của đệ tử lần lượt tắt, hắn cũng không biết trở về công đạo với tông chủ như thế nào?
Hàn Mục Vi nghe vậy không cấm nâng nâng mi, xem xét cái ót của cô tổ nhà mình: "Không phải là đã từng sao?" Nói chuyện còn nhìn Cơ Tĩnh Nguyên, "Cha, nếu ngài đã tìm được mẹ của ta thì có phải chúng ta nên cùng người ta nói chuyện cho rõ ràng? Bằng không người ngoài còn cho rằng mẹ ta là phản đồ vô tình vô nghĩa."
Tiếng cha này làm Cơ Tĩnh Nguyên xuân phong đắc ý, nhìn tức phụ nhà mình đang đỏ mặt, cười nói: "Cũng đúng," sau xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Mạc Y, "Vậy hôm nay chúng ta liền từ chỗ của tổ mẫu Trì Dao đạo tôn thân vẫn nói lên đi."
Mạc Y đạo quân nhanh chóng chắp tay đình chỉ: "Tĩnh Nguyên tôn giả, chuyện của Trì Dao đạo tôn cùng Lăng Âm kiếm tôn vãn bối không có quyền xen vào," con mẹ nó hắn chỉ là cái tu sĩ Hóa Thần cảnh, tay còn không được duỗi dài như vậy, "Một canh giờ trước, hồn đèn của mười bốn danh đệ tử của Tử Tiêu Tông lần lượt tắt, do lần này vãn bối dẫn đầu Tử Tiêu Tông đến Nghịch Dục bí cảnh nên hỏi nhiều vài câu cũng hẳn là."
Lúc này Cơ Như Ngọc ở một bên nghe xong nửa ngày nhịn không được ra tiếng: "Mười bốn đệ tử của Tử Tiêu Tông chết thì ngươi nhìn chằm chằm tiểu cô tổ của ta làm gì?" Tử Tiêu Tông hết người rồi sao? Lại để một tên không có đầu óc dẫn đầu.
Hàn Mục Vi nghe vậy gật đầu, trừng mắt hạnh tràn đầy kinh ngạc mà nhìn về phía Mạc Y đạo quân, hỏi: "Chẳng lẽ ngài tưởng ta giết bọn họ?" Không đợi Mạc Y đạo quân đáp lại, nàng liền chính mình nói tiếp, "Tuy rằng ta thừa nhận chính mình rất mạnh nhưng muốn ở trong một canh giờ giết đi mười bốn người, cái này ta đều nằm mơ cũng không dám mơ như vậy."
"Còn mang theo một đầu heo sinh tử còn không biết," Cơ Như Ngọc nhìn hãn bà (người phụ nữ hung hãn) nằm liệt trong lòng ngực Tư Vật lão tổ, trong lòng nghẹn muốn chết, nhìn Mạc Y liền dỗi: "Trong một canh giờ giết mười bốn người, loại chuyện này ngươi thế nhưng còn không biết xấu hổ đổ trên đầu tiểu cô tổ của ta?"
"Nếu đúng là như vậy thì vị trí của Tử Tiêu Tông liền gặp nguy cơ, rốt cuộc đệ tử có thể vào bí cảnh không phải là ngàn dặm chọn một trong tông sao? Dù cho ngươi có tôn sùng Quy Nhất Tông chúng ta, cũng không thể mù quáng như vậy."
Đối với những lời này của Cơ Như Ngọc, Hàn Mục Vi vô cùng đồng ý. Xem ra mấy thứ mốt của nàng cũng không xem cho không, lát nữa trở về trú điểm của Quy Nhất Tông nàng lại cho hắn nột ít trứng vịt, biểu lộ tâm ý.
Mạc Y đạo quân bị dỗi mà trên mặt một trận hồng một trận tím, tiểu tử Cơ gia này có phải đã quên chính mình còn có một chuyện chưa giải quyết xong? Nhưng hắn nói thực có lý, bất quá liền tính như thế này thì Cơ Hàn Hinh cũng không thoát được hiềm nghi, ai biết trên người nàng ẩn giấu nhiều ít bảo bối?
Hàn Lăng Âm nhìn Mạc Y không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc: "Trở về dạy lại đệ tử của ngươi, bằng không ngày sau không phải một canh giờ chết mười bốn cái, bốn mươi cái cũng có khả năng."
Mạc Y đạo quân nghẹn khí, chắp tay với Hàn Lăng Âm liền nghiêng người nhường đường, sau vặn mặt nhìn về phía Cơ Như Ngọc bên cạnh: "Đệ tử của Tử Tiêu Tông ta chết không minh bạch, nhưng chuyện của ngươi thì công đạo như thế nào?" Tiểu tử này khi ra bí cảnh thì bản mạng kiếm còn cắm ở đan điền người ta, liền không biết hắn giảo biện như thế nào?
Hàn Mục Vi mới vừa dịch bước lại dừng bước, cười nhạt cười hỏi: "Người khác muốn giết người đoạt bảo, chẳng lẽ chúng ta nên bó tay chịu trói?" Nàng liếc mắt nhìn cây sáo trên mặt đất cùng xác chết bên cạnh Cơ Như Ngọc, trong lòng đã có so đo, "Mang theo sáo Huyễn Do thú tiến Nghịch Dục bí cảnh mà vẫn bị người giết?"
Cơ Như Ngọc vẻ mặt ủy khuất: "Ta cũng là bị bức mà thôi, người của Khu Thú Tông thấy ta đi ngang qua một mảnh đầm lầy liền đuổi sát ta không bỏ, một hai phải làm ta giao ra Tịnh Linh Ngọc Tuyền," nói đến đây hắn không cấm cười lạnh một tiếng, "Cuối cùng thế nhưng còn nội chiến, Đổng Minh Tư cùng Hồng Minh Đường đánh nhau, bằng không ta cũng là chạy trời không khỏi nắng."
Thiện Đức chân quân nhìn về phía Cơ Tĩnh Nguyên, hỏi: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì, không thấy người ta đều bò lên đầu của Quy Nhất Tông ị phân sao?" Loại thời điểm này nên làm lớn chuyện một hồi, đánh tới bọn họ phục mới thôi, tựa như Thiên Diễn Tông bọn họ, đệ tử Thiên Diễn Tông ra cửa, ai gặp đều phải ước lượng ước lượng.
Lời này vừa ra mọi người ở đây lập tức liền nhìn về phía lão nhân mắt nhỏ ẩn bên trong đội ngũ, nhìn thấy nam tử mặc hồng y đứng bên cạnh thì trong lòng mọi người đều là bất ngờ, này không phải là đệ tử của Cơ Tĩnh Nguyên sao?
Cơ Tĩnh Nguyên nhìn về phía Cát Ưng: "Bản tôn nên học hỏi người khác, nên phân rõ phải trái thì phân rõ phải trái, nói hiểu thì thôi, còn không hiểu.."
"Vậy đánh tới khi hắn cúi đầu mới thôi," Thiện Đức chân quân là thiệt tình xem không được cọ tới cọ lui như vậy, uổng công Quy Nhất Tông còn được xưng là đệ nhất tông của Tiêu Thiến Giới? Đếm ngược đệ nhất thì hắn mới tin.
"Là ý này," Hai tròng mắt của Cơ Tĩnh Nguyên hơi động: "Đệ tử của Quy Nhất Tông nghe lệnh, toàn bộ về đơn vị lên tàu."
Hàn Lăng Âm nắm chặt tay của Cơ Tĩnh Nguyên, nàng có chút khẩn trương, cũng không biết bé con nhà mình có nhận ra nàng hay không, có trách nàng nhiều năm như vậy rồi mà không đi Thương Uyên Giới tìm bọn họ?
Nàng không đi Thương Uyên Giới là bởi vì không có mặt mũi để đi, nếu cha không vì nàng thì cũng sẽ không bị nhốt ở cực hàn chi địa suốt ngàn năm, nhưng nàng lại bất lực, chỉ có thể nỗ lực tu luyện.
Cơ Tĩnh Nguyên cảm giác được tức phụ của hắn khẩn trương, bao bọc lấy bàn tay mềm trong tay hắn, truyền âm trấn an nói: "Yên tâm đi, nhóc đó thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng." So với tức phụ hắn thì nha đầu đó càng giống con gái của nhạc phụ hắn hơn, tâm nhãn nhiều không ngớt.
Giờ Tý vừa đến, cửa bí cảnh liền phát ra một tiếng ong, thanh âm này vang lên biểu thị Nghịch Dục bí cảnh sắp sửa đóng cửa. Mọi người ở đây lập tức nhìn chằm chằm cửa bí cảnh, sau đó có hai người bị ném ra cùng nhau.
"Nhãi ranh kia ngươi dám?" Một đại hán trung niên sau khi thấy rõ hai người liền tức giận tận trời, lập tức lắc mình tiến về phía trước, nhưng hắn mới vừa có động tác thì đã bị một người cản đường đi.
Cơ Tĩnh Nguyên cười nhẹ, một đôi phượng nhãn chớp động bức ra hàn ý, không thèm che giấu: "Cát Ưng, ngươi gọi ai là nhãi ranh?" Ngay trước mặt hắn mà dám động người của Cơ gia, xem Cơ Tĩnh Nguyên hắn chết rồi ư?
Con mẹ nó, thật là xui xẻo, Cơ Như Ngọc thu hồi Giao Lệ Kiếm đang cắm ở đan điền của Hồng Minh Đường, đẩy ra Hồng Minh Đường đã không còn sống, sau đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời mang theo ngoan tuyệt: "Lão tổ, người của Khu Thú Tông muốn giết ta."
Nói liền đem sáo Huyễn Do thú trong nhẫn trữ vật lấy ra, tức giận mà ném xuống đất, Cơ Như Ngọc định hồi tông rồi sẽ cáo trạng sau, nhưng nếu Tĩnh Nguyên lão tổ có ở đây thì hắn còn chờ cái gì, tự nhiên là có oán tố oán, có khuất kêu oan.
"Người của Khu Thú Tông mang theo sáo Huyễn Do thú vào Nghịch Dục bí cảnh, muốn tru sát đệ tử của Quy Nhất Tông ta," nói xong hắn chỉ vào cây sáo Huyễn Do thú trên mặt đất, phẫn hận mà lên án: "Đây là chứng cứ."
Cơ Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn cây sáo Huyễn Do thú trên mặt đất, sau nhìn về phía Cát Ưng, tâm niệm vừa động, Thiên Hành kích xuất hiện, trầm giọng hỏi: "Ngươi định nói như thế nào?"
Đối mắt của Cát Ưng gắt gao mà nhìn chằm chằm cây sáo có khắc kỳ lân nằm trên mặt đất, hắn tưởng không thừa nhận, nhưng nó lại đích xác là bảo vật trấn tông của Khu Thú Tông -- sáo Huyễn Do thú, hiện tại con của hắn chết trước mắt hắn, hắn còn phải cưỡng chế tức giận cùng Cơ Tĩnh Nguyên chu toàn, cắn răng nói: "Này chỉ là lời nói từ một phía của người của Cơ gia ngài, Tĩnh Nguyên tiền bối muốn vãn bối nói cái gì?"
Cơ Như Ngọc có chỗ dựa nên không sợ đem sự tình làm lớn chuyện: "Vậy nếu là Tịnh Linh Ngọc Tuyền thì sao?" Dù sao chuyện hắn giết Hồng Minh Đường mọi người đều đã biết, vậy dứt khoát liền đem mọi sự tình lôi ra nói hết.
"Cái gì Tịnh Linh Ngọc Tuyền?" Cát Ưng không nghĩ tới tiểu tử Cơ gia này tàn nhẫn như vậy, thế nhưng đem Khu Thú Tông đẩy đến đầu ngọn sóng: "Ngươi giết con ta mọi người ở đây đều thấy, hiện tại người đã chết, đã chết thì không đối chứng được, chỉ một lời nói của ngươi thì làm sao ta tin được?"
"Ta.."
Cơ Như Ngọc vừa muốn đáp lại bí cảnh lại nhổ ra một đám người, còn chưa chờ đám người hoàn hồn thì Hàn Mục Vi liền khiêng Từ Hãn Kiều ra tới. Nàng vừa ra thì ở cửa bí cảnh tức khắc liền không có thanh âm, ánh mắt mọi người đều tỏa định ở trên người nàng.
Tư Vật lão tổ của Quy Nhất Tông là người hoàn hồn đầu tiên, thấy được vạt hắc y quen thuộc có hình vẽ mây không cấm mà tim lỡ nhịp, lắc mình tiến lên tiếp nhận độc đinh mầm nhà mình, đem linh khí đẩy vào cơ thể phát hiện Kiều Kiều nhà nàng chỉ là khô kiệt linh lực, bị thương cũng không nặng mới yên tâm, giương mắt nhìn về phía nữ tử tóc quăn: "Đa tạ, có thể nói cho ta là ai làm nàng bị thương không?"
"Tử.. Tử Tiêu Tông," nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Hãn Kiều đã ngất liền giãy giụa mà mở một đôi mắt to, đôi mắt không có tiêu cự, trống không mà nhìn phía trên, khô nứt môi hơi hơi động: "Tử.. Tử Tiêu Tông.. Muốn giết con.."
Từ Hãn Kiều nói xong câu đó liền lại hôn mê, vừa lúc không làm Hàn Mục Vi khó xử. Thấy được Cơ Tĩnh Nguyên, Hàn Mục Vi không khỏi nhìn lướt qua bốn phía, sau ánh mắt định ở trên người nữ tử cạnh Đàm Ý đạo quân, tâm hơi hơi kéo, người này chính là cô tổ to gan lớn mật của nàng?
Bất quá sau khi nhìn thấy hai người đứng sau cô tổ nàng liền có chút không hiểu, sao lão nhân lại tới đây? Còn có người kia, nàng nên đổi giọng gọi sư thúc đúng không?
"Hừ," Tư Vật đạo tôn hừ lạnh một tiếng, liếc Mạc Y đạo quân đang dẫn đầu Tử Tiêu Tông, sau lấy ra một con ngọc hộp đưa cho Hàn Mục Vi: "Cái này cho ngươi chơi, xem như tạ lễ ngươi dẫn con ta ra bí cảnh." Đến nỗi Tĩnh Nguyên sư bá nếu muốn nháo một hồi, vậy nàng cũng liền trộn lẫn một chân đi.
Hàn Mục Vi nhận lấy, chắp tay nói: "Đa tạ Tư Vật lão tổ," nói xong nàng liền chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này, chỉ là gót chân nàng mới vừa cách mặt đất đã bị người ngăn cản.
Người dẫn đầu của Tử Tiêu Tông là Mạc Y đạo quân vừa động, Hàn Lăng Âm cũng đi theo động, nàng thuấn di đi lên chắn trước người Hàn Mục Vi, đối đầu với Mạc Y đạo quân, trong tay giảo ti kiếm chớp động hàn quang, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Lăng Âm kiếm tôn không cần khẩn trương, vãn bối chỉ là muốn hỏi Cơ tiểu đạo hữu mấy vấn đề," Mạc Y cúi đầu đáp lễ: "Vãn bối bảo đảm sẽ không làm nàng bị thương." Vị này chính là tiền bối hắn vẫn luôn kính trọng, đáng tiếc, sợ là ngày sau lại không thể thấy hàn kiếm trên núi lăng phong.
"Ngươi không được gây thương tổn cho nàng," Hàn Lăng Âm vẫn là che ở trước người Hàn Mục Vi không chút sứt mẻ.
Có thể đừng trắng ra như vậy sao? Ánh mắt của Mạc Y đạo quân lướt qua Hàn Lăng Âm, nhìn về phía nử tử tóc quăn giống nàng đến tám phần, khách khí hỏi: "Cơ tiểu đạo hữu, người của Tử Tiêu Tông ta như thế nào rồi?"
Hàn Mục Vi đang nhìn chăm chú tóc quăn của cô tổ nhà mình, nghe vậy lắc đầu trả lời: "Không biết," nàng không chôn bọn họ cho nên không biết bí cảnh có ném xác bọn họ ra hay không?
Mạc Y đạo quân nhìn nàng giả ngu, trong lòng hơi bực, giả cười nói: "Ngươi cũng biết Tử Tiêu Tông là sư môn của mẫu thân Hàn Lăng Âm của ngươi?" Trong một canh giờ mà có mười bốn hồn đèn của đệ tử lần lượt tắt, hắn cũng không biết trở về công đạo với tông chủ như thế nào?
Hàn Mục Vi nghe vậy không cấm nâng nâng mi, xem xét cái ót của cô tổ nhà mình: "Không phải là đã từng sao?" Nói chuyện còn nhìn Cơ Tĩnh Nguyên, "Cha, nếu ngài đã tìm được mẹ của ta thì có phải chúng ta nên cùng người ta nói chuyện cho rõ ràng? Bằng không người ngoài còn cho rằng mẹ ta là phản đồ vô tình vô nghĩa."
Tiếng cha này làm Cơ Tĩnh Nguyên xuân phong đắc ý, nhìn tức phụ nhà mình đang đỏ mặt, cười nói: "Cũng đúng," sau xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Mạc Y, "Vậy hôm nay chúng ta liền từ chỗ của tổ mẫu Trì Dao đạo tôn thân vẫn nói lên đi."
Mạc Y đạo quân nhanh chóng chắp tay đình chỉ: "Tĩnh Nguyên tôn giả, chuyện của Trì Dao đạo tôn cùng Lăng Âm kiếm tôn vãn bối không có quyền xen vào," con mẹ nó hắn chỉ là cái tu sĩ Hóa Thần cảnh, tay còn không được duỗi dài như vậy, "Một canh giờ trước, hồn đèn của mười bốn danh đệ tử của Tử Tiêu Tông lần lượt tắt, do lần này vãn bối dẫn đầu Tử Tiêu Tông đến Nghịch Dục bí cảnh nên hỏi nhiều vài câu cũng hẳn là."
Lúc này Cơ Như Ngọc ở một bên nghe xong nửa ngày nhịn không được ra tiếng: "Mười bốn đệ tử của Tử Tiêu Tông chết thì ngươi nhìn chằm chằm tiểu cô tổ của ta làm gì?" Tử Tiêu Tông hết người rồi sao? Lại để một tên không có đầu óc dẫn đầu.
Hàn Mục Vi nghe vậy gật đầu, trừng mắt hạnh tràn đầy kinh ngạc mà nhìn về phía Mạc Y đạo quân, hỏi: "Chẳng lẽ ngài tưởng ta giết bọn họ?" Không đợi Mạc Y đạo quân đáp lại, nàng liền chính mình nói tiếp, "Tuy rằng ta thừa nhận chính mình rất mạnh nhưng muốn ở trong một canh giờ giết đi mười bốn người, cái này ta đều nằm mơ cũng không dám mơ như vậy."
"Còn mang theo một đầu heo sinh tử còn không biết," Cơ Như Ngọc nhìn hãn bà (người phụ nữ hung hãn) nằm liệt trong lòng ngực Tư Vật lão tổ, trong lòng nghẹn muốn chết, nhìn Mạc Y liền dỗi: "Trong một canh giờ giết mười bốn người, loại chuyện này ngươi thế nhưng còn không biết xấu hổ đổ trên đầu tiểu cô tổ của ta?"
"Nếu đúng là như vậy thì vị trí của Tử Tiêu Tông liền gặp nguy cơ, rốt cuộc đệ tử có thể vào bí cảnh không phải là ngàn dặm chọn một trong tông sao? Dù cho ngươi có tôn sùng Quy Nhất Tông chúng ta, cũng không thể mù quáng như vậy."
Đối với những lời này của Cơ Như Ngọc, Hàn Mục Vi vô cùng đồng ý. Xem ra mấy thứ mốt của nàng cũng không xem cho không, lát nữa trở về trú điểm của Quy Nhất Tông nàng lại cho hắn nột ít trứng vịt, biểu lộ tâm ý.
Mạc Y đạo quân bị dỗi mà trên mặt một trận hồng một trận tím, tiểu tử Cơ gia này có phải đã quên chính mình còn có một chuyện chưa giải quyết xong? Nhưng hắn nói thực có lý, bất quá liền tính như thế này thì Cơ Hàn Hinh cũng không thoát được hiềm nghi, ai biết trên người nàng ẩn giấu nhiều ít bảo bối?
Hàn Lăng Âm nhìn Mạc Y không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc: "Trở về dạy lại đệ tử của ngươi, bằng không ngày sau không phải một canh giờ chết mười bốn cái, bốn mươi cái cũng có khả năng."
Mạc Y đạo quân nghẹn khí, chắp tay với Hàn Lăng Âm liền nghiêng người nhường đường, sau vặn mặt nhìn về phía Cơ Như Ngọc bên cạnh: "Đệ tử của Tử Tiêu Tông ta chết không minh bạch, nhưng chuyện của ngươi thì công đạo như thế nào?" Tiểu tử này khi ra bí cảnh thì bản mạng kiếm còn cắm ở đan điền người ta, liền không biết hắn giảo biện như thế nào?
Hàn Mục Vi mới vừa dịch bước lại dừng bước, cười nhạt cười hỏi: "Người khác muốn giết người đoạt bảo, chẳng lẽ chúng ta nên bó tay chịu trói?" Nàng liếc mắt nhìn cây sáo trên mặt đất cùng xác chết bên cạnh Cơ Như Ngọc, trong lòng đã có so đo, "Mang theo sáo Huyễn Do thú tiến Nghịch Dục bí cảnh mà vẫn bị người giết?"
Cơ Như Ngọc vẻ mặt ủy khuất: "Ta cũng là bị bức mà thôi, người của Khu Thú Tông thấy ta đi ngang qua một mảnh đầm lầy liền đuổi sát ta không bỏ, một hai phải làm ta giao ra Tịnh Linh Ngọc Tuyền," nói đến đây hắn không cấm cười lạnh một tiếng, "Cuối cùng thế nhưng còn nội chiến, Đổng Minh Tư cùng Hồng Minh Đường đánh nhau, bằng không ta cũng là chạy trời không khỏi nắng."
Thiện Đức chân quân nhìn về phía Cơ Tĩnh Nguyên, hỏi: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì, không thấy người ta đều bò lên đầu của Quy Nhất Tông ị phân sao?" Loại thời điểm này nên làm lớn chuyện một hồi, đánh tới bọn họ phục mới thôi, tựa như Thiên Diễn Tông bọn họ, đệ tử Thiên Diễn Tông ra cửa, ai gặp đều phải ước lượng ước lượng.
Lời này vừa ra mọi người ở đây lập tức liền nhìn về phía lão nhân mắt nhỏ ẩn bên trong đội ngũ, nhìn thấy nam tử mặc hồng y đứng bên cạnh thì trong lòng mọi người đều là bất ngờ, này không phải là đệ tử của Cơ Tĩnh Nguyên sao?
Cơ Tĩnh Nguyên nhìn về phía Cát Ưng: "Bản tôn nên học hỏi người khác, nên phân rõ phải trái thì phân rõ phải trái, nói hiểu thì thôi, còn không hiểu.."
"Vậy đánh tới khi hắn cúi đầu mới thôi," Thiện Đức chân quân là thiệt tình xem không được cọ tới cọ lui như vậy, uổng công Quy Nhất Tông còn được xưng là đệ nhất tông của Tiêu Thiến Giới? Đếm ngược đệ nhất thì hắn mới tin.
"Là ý này," Hai tròng mắt của Cơ Tĩnh Nguyên hơi động: "Đệ tử của Quy Nhất Tông nghe lệnh, toàn bộ về đơn vị lên tàu."