Edit: Hàn Y Tịch
Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mắt Đường Tịnh mờ mịt trong phút chốc.
Một hồi lâu Đường Tịnh mới phản ứng lại, bây giờ cô là Tống Sơ Tịnh của Tống gia, vị hôn thê của nam chính Mộ Thời Hàn.
Nhưng vào lúc này cửa phòng ngủ bị mở ra.
"Dậy rồi? Rửa mặt xong rồi ăn sáng thôi." Biểu tình và giọng điệu của Mộ Thời Hàn đều rất có chừng mực, ngũ quan của anh rất tuấn tú, cả người mặc tây trang không có một nếp nhăn, hoàn toàn khác cái bộ dáng dục cầu bất mãn của ngày hôm qua, tự có một loại khí tràng cao quý.
"Sao anh còn ở đây?" Đường Tịnh nhìn tới anh đã nhớ tới nghẹn khuất tối qua, nhất thời tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mộ Thời Hàn cười cười: "Em có thể gọi tôi là
tiên sinh (1), hoặc là Thời Hàn, dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng không bình thường."
Đường Tịnh: "..."
Thần mn quan hệ không bình thường.
Đường Tịnh: "Mộ tiên sinh, mời anh ra ngoài, tôi phải đi rửa mặt, hy vọng lúc tôi đi ra anh đã rời khỏi rồi."
Cô mang giầy đi vào phòng rửa mặt, ầm một tiếng đóng cửa lại, chắn ánh mắt như có như không dừng trên người cô của Mộ Thời Hàn ở bên ngoài.
Đứng trước gương, mày Đường Tịnh khẽ nhíu, người trong gương làm ra vẻ mặt giống vậy.
Đường Tịnh: [321, giải thích giải thích.]
Tống Sơ Tịnh hai mươi bốn tuổi, lớn lên có một gương mặt mười tám tuổi của Đường Tịnh.
321: [Đây không phải là thế giới đầu tiên sao, vì khiến cho ký chủ dễ đầu nhập cảm xúc, cho nên đã đồng hóa một chút diện mạo của
nữ phụ ác độc với thế giới ban đầu.]
Đường Tịnh ở trước gương kéo kéo khóe miệng, muốn tạo ra vẻ mặt mỉm cười.
321 hoảng sợ: [Ký chủ, ngài đây là muốn giết người ư? ] Sao lại có vẻ mặt dữ tợn như thế chứ!
Đường Tịnh: [Tôi đang cười.]
321 thức thời mà ngậm miệng
Đường Tịnh đưa tay đẩy khóe miệng hướng lên trên, hỏi: [Vì sao thân thể này cũng không cười được? ]
321 rất oan uống: [Ký chủ.. Nguyên chủ của thân thể này cười rộ lên rất dễ nhìn đó.]
Cả người Đường Tịnh phóng ra áp suất thấp càng ngày càng dày đặc, 321 lạnh run ôm mình lui vào trong không gian
hệ thống không dám nói tiếp nữa, không biết vì sao, nó luôn cảm thấy ký chủ rất nguy hiểm, ngẫu nhiên bộc phát ra cái loại lệ khí này, khiến cho nó hơi sợ.
Nó xem qua cuộc đời của Đường Tịnh, cô chống đánh chịu làm nhìn qua giống như không có tính khí gì, thậm chí sau khi ba mẹ mất, họ hàng cực phẩm chiếm tài sản của cô, cô cũng không có chút biểu hiện phẫn nộ nào, mỗi ngày ha ha, nên ngủ thì ngủ,
phiên kịch (2) bay lên soàn soạt, vô số
đầu tường (3), một mình cũng sống rất vui vẻ.
Ngay cả khi nó tìm tới cô, đưa ra yêu cầu muốn trói định với cô cũng không phí võ mồm gì cả, cô cũng không hỏi đông hỏi tây như mấy ký chủ khác.
Nó cứ nghĩ đối phương là một tiểu khả ái có tình tình tốt, sau khi trói định mới phát hiện mọi thứ đều là biểu hiện giả dối!
Đường Tịnh chậm rãi thay đổi đầu bàn chải cho bàn chải đánh răng điện, sau khi đánh răng xong, còn chưa từ bỏ ý định với gương mặt liệt mà nhếch miệng.
Đường Tịnh: [321, thế giới sau tôi phải cười thật dễ nhìn, cậu xem rồi làm đi.]
321: [Thế nhưng ký chủ..]
Đường Tịnh: [Im miệng.]
321: [Nga.] 321 rất ủy khuyết, nhưng 321 không dám bức bức.
Đường Tịnh đi đến phòng khách, phát hiện Mộ Thời Hàn đang ngồi trước bàn ăn ăn bữa sáng, thấy Đường Tịnh đi ra, còn hơi nâng ly café trong tay với cô, dáng vẻ thong dong thảnh thơi giống như ở nhà mình.
Mặt Đường Tịnh tức khắc liền đen lại, nhớ không làm, trước đây họ hoàn toàn không có giao thoa gì cả.
Hôn ước của Tống Sơ Tịnh và Mộ Thời Hàn là do trong nhà định ra, lúc ấy một người mười tám tuổi một người hai mười mốt tuổi, đều không có quyền nói gì, hôn ước cũng do trong nhà thông báo một tiếng đã định ra rồi. Cũng ngay ở lễ trưởng thành của Tống Sơ Tịnh, cô mới gặp mặt Mộ Thời Hàn, thậm chí cũng chưa nói gì nhiều, nghiêm túc mà nói, hôm qua mới là ngày họ chính thức gặp mặt nhau.
"Sáng sớm để cho thư ký hỗ trợ mua đấy, bữa sáng của nhà này không tồi, nếm thử chút đi." Mộ Thời Hàn nói xong, dùng tay làm động tác ra hiệu mời ngồi.
Đường Tịnh không khích khí mà ngồi xuống đối diện với Mộ Thời Hàn, người này đêm hôm khuya khoắc chạy tới quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta, ăn bữa sáng của anh thì làm sao!
"Sau khi ăn xong, theo tôi đi qua công ty." Bỗng dưng Mộ Thời Hàn mở miệng.
"Phốc.." Nước chanh Đường Tịnh uống trong miệng văng lên mặt Mộ Thời Hàn.
Mộ Thời Hàn rất bình tĩnh lau nước bám trên mặt, còn tri kỷ nhắc nhở: "Cẩn thận chút, sặc sẽ rất khó chịu đó."
Đường Tịnh nhìn Mộ Thời Hàn như nhìn kẻ ngốc: "Vì sao tôi phải theo anh tới công ty?"
Mộ Thời Hàn chậm rãi lấy di động, mở ra một tấm ảnh chụp cho Đường Tịnh xem.
Trong ảnh chụp, Mộ Thời Hàn nằm trên người cô, cổ áo ngủ của cô bị kéo ra, tư thế của hai người vô cùng ái muội, vừa nhìn đã biết đang làm chuyện nào đó không hài hòa.
Đường Tịnh nhanh chóng đứng lên, nhanh tay lẹ mắt túm di động, loảng xoảng một tiếng ném xuống đất, di động phách một tiếng, màn hình nứt ra.
Đường Tịnh khiêu khích nhìn Mộ Thời Hàn: "Không có."
Thấy vẻ mặt đắc ý của cô, Mộ Thời Hàn hết sức kiềm chế, không để mình cười ra tiếng, anh dựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: "Quên nói, đã truyền ảnh chụp vào không gian đám mây."
Nháy mắt, vẻ mặt Đường Tịnh cứng lại rồi, nghe một chút, đây là tiếng người nói ư?
Mộ Thời Hàn: "Đúng rồi, tôi cảm thấy em mặc cái bộ áo liền váy màu đỏ trong tủ kia chắc dễ nhìn lắm."
"Xóa đi!" Giá trị tức giận của Đường Tịnh tăng lên như gió lốc, 321 sợ tới mức thét chói tai trong không gian hệ thống, cô phải bình tĩnh không thể giết người, đối diện là nam chính, nếu giết thế giới giống như pháo hoa nổ vậy, bùm một tiếng không còn gì.
Mộ Thời Hàn tựa như không cảm nhận được cô đang tức giận, tư thế ngồi không thay đổi, nâng tay nhìn đồng hồ: "Em có mười phút để thay quần áo, mười phút vừa đến, em sẽ thấy ảnh chụp ở trên diễn đàn của gia tộc."
Đường Tịnh tức giận quay đầu trở về phòng.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh lại, trực tiếp biểu đặt chủ nhân đang cáu kỉnh.
Mộ Thời Hàn nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe môi giương lên độ cung làm sao cũng không hạ xuống được.
Anh cảm thấy, ngày tháng sau khi kết hôn chắc sẽ vô cùng thú vị, vẻ mặt của vị hôn thê thật là đáng yêu, muốn.. Khụ khụ.
Trong phòng ngủ, 321 thấy ký chủ đứng nhắm mắt tại chỗ, không nhúc nhích, giống như đang đóng vai người gỗ, cẩn thận hỏi: [Tiểu khả ái, muốn tôi giúp cô đếm ngược không? ]
Đường Tịnh không phản ứng hệ thống, lúc mở to mắt lần nữa, tức giận trong mắt cô đã tan biến, đôi mắt tối đen như giếng cổ sâu thâm hàn, tựa như trên đời này không có gì khiến cô để ý.
321 luôn cảm thấy ký chủ như vậy so với trạng thái nổi giận càng đáng sợ hơn, vì nó thế nhưng không đọc được ý nghĩ của cô!
Đường Tịnh từ từ đi điên trước tủ quần áo, ánh mắt đầu tiên đã thấy được cái vày màu đỏ kia.
Mặt cô không chút đổi sắc lấy cái váy kia ra, không nói một lời mà thay.
Sau đó cô mở cửa rồi đi ra ngoài, trong tay Mộ Thời Hàn cầm một cái di động mới.
Tài xế của Mộ Thời Hàn đã sớm đợi ở dưới lầu, thấy Mộ Thời Hàn xuống với một cô gái, rất kinh ngạc, xem ra, tối qua sau khi Mộ thiếu đến đây, ở chỗ này một đêm nha.
Sau khi Đường Tịnh lên xe, vẫn không nói lời nào, Mộ Thời Hàn thấy cô có chút cáu kỉnh nào, cũng không mở miệng chọc cô nữa, anh lấy đề án khô khan mà thư ký đã gửi tới bắt đầu xem.
Đường Tịnh nhắm mắt lại, ý thức trực tiếp đi vào không gian hệ thống.
321 vốn đang chơi trò chơi nhỏ trong không gian, thấy Đường Tịnh đi vào thì hoảng sợ, sau một trận thét chói tai như
chuột đào đất (4), run lẩy bẩy lui vào một góc trong phòng.
321: [Ký ký ký chủ, ngài vào đây làm gì? ] mấu chốt là, sao cô lại biêt cách tiến vào không gian hệ thống?
Đường Tịnh ngồi xuống sô pha: [Không phải cậu nói, xoay quanh tác phẩm diễn sinh ra thế giới này còn có mấy người sao? Nói ra hết đi.]
321: [Tất cả? Cô xác định? ]
Đường Tịnh: [Tôi xác định.]
Tiểu quang cầu 321 chợt lóe chợt lóa, hình như đang trao đổi dữ liệu, vài giây sau, một cái mũ giáp tin tức hiện ra trước mặt Đường Tịnh.
321: [Dữ liệu đan xen quá mức khổng lồ, tôi đã nhập toàn bộ tin tức, số liệu vào, chỉ cần tiểu khả ái đội mũ giáp, hình ảnh cốt truyện tiểu thuyết tự sinh đưa trực tiếp vào đại não con người.]
Đường Tịnh cầm mũ giáp, đang muốn đội, 321 lại hỏi lại một chút: [Ký chủ, cô xác định ư? Lúc trước cô cũng đã thấy được bản tiểu thuyết kia, kết cục của Tống Sơ Tịnh rất không tốt, xem một quyển còn có thể không sao, nhưng sau khi tích lũy đến một lượng nhất định, kỷ chủ mới có thể không thể chấp nhận, sở dĩ thế giới này cần nhân viên nhân vật phản diện tiến vào, chứng tỏ cấp nhân vật phản diện và cốt truyện vô cùng không phù hợp logic.
Đường Tịnh: [Không sao.]
Đường Tịnh đội mũ giáp tin tức, có một chuyện cô rất để ý.
Cô luôn cảm thấy nam chính này không thích hợp, trong loại chuyện xưa bá đạo tổng tài yêu tôi này, chỉ số IQ và EQ của nam chính đều đạt tiêu chuẩn tuyến dưới, công ty không đóng cửa đều do tác giả mở.
Nam chính này sau khi uống thuốc Đông y, không thuận nước đẩy thuyền ngủ với cô gái đưa tới cửa, ngược lại chạy đi tìm vị hôn thê.
Cô cũng không nghĩ mình có mị lực lớn, vì trước khi nam chính tìm tới cô, họ vốn chưa gặp nhau, cho nên cái ảnh hưởng đến hành động của nam chính, không phải cô, mà là bản thân nam chính.
Cô nhắm mắt lại, ấn công tắc xuống.
Hàng trăm nghìn màn hình nhỏ mở ra trước mắt, ban đầu mỗi hình ảnh đều có sự tồn tại một mình, một người lại một người nữ diễn viên lấy đủ loại phương thức đổi thang mà không đổi thuốc gặp nhau, sau đó yêu nhau.
Sau khi Tống Sơ Tịnh từ nước ngoài trở về biết, đến hỏi một tiếng vì sao, lại chỉ có thể nhìn nữ diễn viên ủy khuất đến cực điểm được nhóm nam chính bảo vệ ở sau người, ánh mắt lạnh như băng, chán ghét của nam chính giông như đang nhìn rác rưởi ghê tởm. Sau đó làm cao ốc Tống thị sụp đổ, ba Tống mẹ Tống cùng bị tai nạn xe cộ mà chết, trong nghĩa trang, Tống Sơ Tịnh đừng lặng hồi lâu.
Bỗng nhiên hình ảnh kẹt ở đây, tất cả màn hình đồng thời vỡ vụn, hình ảnh pha trộn lại với nhau, cuối cùng trong thức hải chỉ còn lại một cái màn hình.
Trong hình ảnh trời đổi sắc, mưa to mưa to rơi xuống, cả người Tống Sơ Tịnh bị mưa xối ướt đẫm, tóc dính trên mặt, nước mưa từ lông mi của cô đi vào trong mắt, lại lăn xuống từ hốc mắt, không rõ nước mưa hay nước mắt.
Cô vẫn mặt bộ trang phục tang lễ màu đen kia, cả người lộ ra một cổ tử khí âm trầm, cô bước từng bước một về phía trước, cuối cùng đi vào tòa cao ốc vô cùng vắng vẻ, cô không có đi thang máy, cứ đi thang bộ tới tầng cao nhất.
Cô đứng lẻ loi ở đó, đối lập với tình cảnh của cô, là hiện trường hôn lễ náo nhiệt, nam chính nắm tay nữ diễn viên không rõ mặt đi trên thảm đỏ, tất cả mọi người đang vô cùng vui vẻ.
(1) : Từ này ngoài nghĩa kính trọng ra, còn có nghĩa là chồng, nhưng ở đây anh chị vẫn chưa yêu nhau nên yêm vẫn để là tiên sinh cho nó khách sáo tý.
(2), (3) : Nguyên văn 番剧, 墙头, yêm không biết phải edit thế nào nên để hán việt, bạn nào biết bảo yêm nha.
(4) : Thổ bát thử (鼠尖叫)
--
Tịch: Chương này dài ghê luôn á. Mọi người đọc xong nhớ like ủng hộ yêm nga~