Chương 10. Thẩm Lương Xuyên!
Trong không khí ý lạnh thấm vào da thịt, làm cho Kiều Luyến cảm thấy rét lạnh.
Cô thật sự muốn điên rồi!
Thẩm Lương Xuyên chẳng lẽ muốn.. Đây là đoàn kịch!
Cô vội vàng ngồi xổm người xuống, hốt hoảng nhặt áo của mình, còn chưa kịp mặc vào, thì một cánh tay vươn tới trực tiếp nắm cổ tay cô, sau đó cô cảm giác thân thể mình bị một lực mạnh ném đến ghế sô pha, một hơi thở tràn đầy nam tính tới gần!
"Thẩm Lương Xuyên, không muốn.."
Tiếng cầu xin tha thứ của cô, trong nháy mắt bị một loại đau đớn bao phủ!
Kiều Luyến cắn răng.
Cả đời này của cô, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy.
Cuối cùng cũng kết thúc, cô nằm trên ghế sô pha, anh đứng ở trước mặt nàng, cao cao tại thượng nhìn cô, giọng nói ác ý như từ trong địa ngục của anh truyền tới: "Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, tôi đối với cô rất hài lòng, giới hạn là.. Thân thể của cô."
Một câu nói, làm cho Kiều Luyến cảm giác được so với vừa mới nãy còn nhục nhã hơn.
Nhẫn.
Cô không ngừng mà nhắc nhở chính mình ở trong lòng.
Bị cẩu cắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cắn lại sao?
Hãy nhìn xem chính mình người đầy chật vật, người đàn ông này lại áo mũ chỉnh tề, vừa mới nãy thậm chí ngay cả y phục cũng không cởi, đơn giản là không thể nhịn được nữa!
Không phải là một ảnh đế sao? Túm cái gì mà túm!
Cô liền ngồi ngay ngắn, nhìn thấy anh hướng buồng vệ sinh đi, nhịn không được châm chọc mở miệng: "Nhưng mà tôi đối với anh không hài lòng."
Thẩm Lương Xuyên dừng bước chân lại.
Kiều Luyến quan sát anh "Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lẽ nào sẽ không có người nào nói cho anh biết, đối với phụ nữ phải biết thương hoa tiếc ngọc?"
Giọng khiêu khích, làm cho Thẩm Lương Xuyên quay đầu, trong con mắt dâng lên tức giận: "Một người phụ nữ vì tiền, có thể bán thân thể của mình, cô xứng sao?"
Sắc mặt Kiều Luyến trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Thì ra, anh coi cô là người như vậy.
Anh cũng là bởi vì lý do này, chỉ có khinh thường cô? Làm nhục cô?
Nhưng nếu như không phải là bị ép đến đường cùng, cô làm sao có thể đi đến đường cùng này.
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên lộ ra vẻ châm chọc, xoay người tiến vào buồng vệ sinh.
Kiều Luyến nghe được tiếng nước chảy "Rào rào", nhìn đến anh đi tới, sắc mặt anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp đi nhanh đến cửa.
Đi tới cửa, chợt dừng bước chân, anh không quay đầu lại, toàn bộ cơ thể chìm trong ánh sáng mờ ảo, khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, thậm chí không nghe rõ ngữ khí của anh, cô chỉ nghe được anh dùng giọng nhẹ nhất mở miệng: "Người phụ nữ giống như cô, nên xuống địa ngục."
Dứt lời, anh trực tiếp xoay người, lưu loát đi ra ngoài.
"Phanh!"
Cửa phòng đóng lại.
Kiều Luyến chết lặng.
Người phụ nữ như cô? Cô là dạng người gì? Cô đã làm gì khiến người ta oán trách, nên chết đi?
Cô tức siết chặt nắm tay, Thẩm Lương Xuyên này, có tiền có thể tùy tiện giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?
Cô vừa tức vừa xấu hổ, cả người dường như đều muốn điên lên.
Nhưng bây giờ, không phải lúc tức giận, cô nhất định phải mau rời khỏi nơi đây.
Từ trên ghế sô pha nhảy xuống, rất nhanh đem quần áo trên đất mặc vào, cô ở trong phòng điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, liền thấy người đại diện của Thẩm Lương Xuyên đứng ở bên ngoài, hắn mở miệng nói: "Tôi đưa cô ra đoàn kịch."
Kiều Luyến: .
Cô cúi đầu, đi theo phía sau người đại diện, vừa đi vừa lén ngẩng đầu nhìn hắn.
Vừa mới nãy hắn vẫn đứng ở ngoài cửa? Đây chẳng phải là, âm thanh trong phòng, hắn đều nghe được!
Đang xoắn xuýt, người đại diện bỗng nhiên quay đầu: "Kiều tiểu thư, cô biết Thẩm tiên sinh vì sao lại chọn kết hôn với cô không?"
Lực chú ý của Kiều Luyến, trong nháy mắt bị dời đi, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, "Vì sao?"
- -
Cô thật sự muốn điên rồi!
Thẩm Lương Xuyên chẳng lẽ muốn.. Đây là đoàn kịch!
Cô vội vàng ngồi xổm người xuống, hốt hoảng nhặt áo của mình, còn chưa kịp mặc vào, thì một cánh tay vươn tới trực tiếp nắm cổ tay cô, sau đó cô cảm giác thân thể mình bị một lực mạnh ném đến ghế sô pha, một hơi thở tràn đầy nam tính tới gần!
"Thẩm Lương Xuyên, không muốn.."
Tiếng cầu xin tha thứ của cô, trong nháy mắt bị một loại đau đớn bao phủ!
Kiều Luyến cắn răng.
Cả đời này của cô, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy.
Cuối cùng cũng kết thúc, cô nằm trên ghế sô pha, anh đứng ở trước mặt nàng, cao cao tại thượng nhìn cô, giọng nói ác ý như từ trong địa ngục của anh truyền tới: "Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, tôi đối với cô rất hài lòng, giới hạn là.. Thân thể của cô."
Một câu nói, làm cho Kiều Luyến cảm giác được so với vừa mới nãy còn nhục nhã hơn.
Nhẫn.
Cô không ngừng mà nhắc nhở chính mình ở trong lòng.
Bị cẩu cắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cắn lại sao?
Hãy nhìn xem chính mình người đầy chật vật, người đàn ông này lại áo mũ chỉnh tề, vừa mới nãy thậm chí ngay cả y phục cũng không cởi, đơn giản là không thể nhịn được nữa!
Không phải là một ảnh đế sao? Túm cái gì mà túm!
Cô liền ngồi ngay ngắn, nhìn thấy anh hướng buồng vệ sinh đi, nhịn không được châm chọc mở miệng: "Nhưng mà tôi đối với anh không hài lòng."
Thẩm Lương Xuyên dừng bước chân lại.
Kiều Luyến quan sát anh "Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lẽ nào sẽ không có người nào nói cho anh biết, đối với phụ nữ phải biết thương hoa tiếc ngọc?"
Giọng khiêu khích, làm cho Thẩm Lương Xuyên quay đầu, trong con mắt dâng lên tức giận: "Một người phụ nữ vì tiền, có thể bán thân thể của mình, cô xứng sao?"
Sắc mặt Kiều Luyến trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Thì ra, anh coi cô là người như vậy.
Anh cũng là bởi vì lý do này, chỉ có khinh thường cô? Làm nhục cô?
Nhưng nếu như không phải là bị ép đến đường cùng, cô làm sao có thể đi đến đường cùng này.
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên lộ ra vẻ châm chọc, xoay người tiến vào buồng vệ sinh.
Kiều Luyến nghe được tiếng nước chảy "Rào rào", nhìn đến anh đi tới, sắc mặt anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp đi nhanh đến cửa.
Đi tới cửa, chợt dừng bước chân, anh không quay đầu lại, toàn bộ cơ thể chìm trong ánh sáng mờ ảo, khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, thậm chí không nghe rõ ngữ khí của anh, cô chỉ nghe được anh dùng giọng nhẹ nhất mở miệng: "Người phụ nữ giống như cô, nên xuống địa ngục."
Dứt lời, anh trực tiếp xoay người, lưu loát đi ra ngoài.
"Phanh!"
Cửa phòng đóng lại.
Kiều Luyến chết lặng.
Người phụ nữ như cô? Cô là dạng người gì? Cô đã làm gì khiến người ta oán trách, nên chết đi?
Cô tức siết chặt nắm tay, Thẩm Lương Xuyên này, có tiền có thể tùy tiện giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?
Cô vừa tức vừa xấu hổ, cả người dường như đều muốn điên lên.
Nhưng bây giờ, không phải lúc tức giận, cô nhất định phải mau rời khỏi nơi đây.
Từ trên ghế sô pha nhảy xuống, rất nhanh đem quần áo trên đất mặc vào, cô ở trong phòng điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, liền thấy người đại diện của Thẩm Lương Xuyên đứng ở bên ngoài, hắn mở miệng nói: "Tôi đưa cô ra đoàn kịch."
Kiều Luyến: .
Cô cúi đầu, đi theo phía sau người đại diện, vừa đi vừa lén ngẩng đầu nhìn hắn.
Vừa mới nãy hắn vẫn đứng ở ngoài cửa? Đây chẳng phải là, âm thanh trong phòng, hắn đều nghe được!
Đang xoắn xuýt, người đại diện bỗng nhiên quay đầu: "Kiều tiểu thư, cô biết Thẩm tiên sinh vì sao lại chọn kết hôn với cô không?"
Lực chú ý của Kiều Luyến, trong nháy mắt bị dời đi, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, "Vì sao?"
- -