"Ôi, Shogun đại nhân! Thật vinh dự khi có sự hiện diện cao quý nhất của ngài tại Nhà xuất bản Yae!"
Toàn bộ thế giới của cô như đóng băng lại, lơ lửng trong một làn sương mù, thu hẹp lại trong gian hàng nhỏ này trên một con phố ngẫu nhiên ở thành phố Inazuma. Thời gian kéo dài vô tận, trong khi vị thần đuổi theo nó bị mắc kẹt khi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng của ảo ảnh đầy xinh đẹp và quen thuộc nhưng chẳng tồn tại được bao lâu
Một nụ cười thân thiện nở trên môi bạn, không một tia lo lắng nào hiện trên mắt bạn dù bản thân có đang đứng trước sự hiện diện của một vị thần như chính cô. Bạn lúc nào cũng rất dũng cảm. Dũng cảm, gan dạ và ngu ngốc và cả cái tính hay hi sinh bản thân vì người khác. Ei yêu và ghét tính cách đó của bạn, như cái thời khi cô vẫn còn có thể yêu ai đó mà không hủy hoại họ.
"Ei? Cô ổn chứ?"
Chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ, Ei đã tin rằng đó là giọng nói của bạn đã nói những điều ấy với cô. Chất giọng nhẹ nhàng, êm dịu đã từng ru cô ngủ sau một ngày luyện tập không ngừng nghỉ để cải thiện kỹ năng võ thuật của mình, khi một Kagemusha như cô vẫn còn cho rằng giấc ngủ là một điều gì đó rất xa xỉ.
Ngủ đi Ei. Ngay cả các vị thần cũng cần phải dưỡng sức.
Nhưng đây là một trong nhiều khuyết điểm của sự lụi tàn - cái thời điểm mà con người ta dễ bị đắm chìm vào những ảo tưởng ích kỷ sớm sẽ kết thúc.
Ei đã phải dùng hết tất cả ý chí của bản thân để rời mắt khỏi bạn và đối mặt với Nhà Lữ Hành.
"Vâng, chỉ là hơi bất ngờ một chút." Nhiều năm kinh nghiệm đã dạy cô kiểm soát giọng nói của mình. Nó sẽ không dao động, ngay cả khi có đang đứng trước sự hiện diện của người yêu đã từng chết của cô.
"Cô chắc chứ? Cô trong có hơi lơ đãng một chút đó," Cái thứ bay bay tự gọi bản thân là Paimon lên tiếng.
"Vâng, tôi khá ổn," cô nói.
Dẫu vậy, đây có là lời nói thật lòng? Có lẽ là không, nhưng năm trăm năm cô độc đã khiến cô trở nên cứng rắn. Nếu là trước đây, có lẽ cô đã rơi những giọt lệ trắng đó trên má ngay khi nhìn thấy bạn, vẫn còn sống, nguyên vẹn và không nhuộm đỏ màu xanh của cỏ ở bên dưới bằng máu của chính bạn.
Ei hướng sự chú ý của mình đến Nhà Lữ Hành. "Vậy, ban nãy bạn đã nói gì về những cuốn tiểu thuyết đó?"
Trong thời gian còn lại ở Nhà xuất bản Yae, cô đã rất cố gắng hết sức để tận hưởng nó song cũng để tránh ánh mắt tò mò đó của bạn. Thậm chí còn đi xa đến mức chịu đợi ở bên lan can trong khi Nhà Lữ Hành chọn một cuốn tiểu thuyết cho cô đọc.
Cô đã nghe bạn nói chuyện với Nhà Lữ Hành một lần, đưa ra gợi ý về lựa chọn.
"Tôi nghĩ cô ấy sẽ thích cái này!"
Bạn đã đúng, cô đúng là có thích nó.
*******
Ei cố gắng không làm vậy, nhưng mỗi khi cô bước ra khỏi Tenshukaku để gặp nhiều người hơn, cô không kiềm được mà sẽ đi ngang qua Nhà xuất bản Yae, nơi mà bạn thường xuyên trông chừng.
*******
Các đường địa mạch gần rễ của cây anh đào thiêng đang trở nên một cách kỳ lạ.
Con đường đi dạo cùng với Nhà Lữ Hành sau những sự biến mất của Furuyama, người pha trà mù, là một sự trầm lặng. Con đường bọn họ đi qua mang một cảm giác quen thuộc một cách đau đớn. Ei cố gắng không nhớ lại cảnh tượng nơi này vào năm trăm năm trước.
Một cành cây gãy. Cô và Nhà Lữ Hành quay về hướng phát ra tiếng động-
Và Ei một lần nữa phải đối mặt với bóng ma quá khứ của mình.
"Ei, có thật là cậu không?"
Cô đã thấy bạn trong thời đại này, trên môi vẫn luôn nở một nụ cười thân thiện cùng với bộ quần áo hiện đại. Luôn chào đón mặc cho những lần ghé thăm tiệm tiểu thuyết vào mỗi tuần một cách kỳ lạ của Raiden Shogun. Không, sự xuất hiện của bạn không phải là thứ khiến cô vô tình vấp ngã, khiến cô phải nín thở và nhìn bạn với đôi mắt rơm rớm nước mắt khi cô cố thu hẹp khoảng cách còn lại giữa hai bạn.
Mà đó là cách mà bạn đang nhìn cô ấy. Bởi vì cuối cùng, cuối cùng trong đôi mắt ấy của bạn cũng có hình bóng của cô.
Cô có thế cảm nhận được da thịt của bạn dưới cái chạm của cô, bạn không còn là bóng ma, không còn là ảo ảnh. Lớp giáp của bạn chạm vào làn da bạn khi cô ôm chầm lấy bạn, trái tim cô cũng phần nào trở nên nhẹ nhõm trong suốt năm trăm năm qua.
Người bạn ướt đẫm đầy mồ hôi, dính bụi và hơi đẫm máu, nhưng Ei đã nhìn thấy bạn trong tình trạng tồi tệ hơn như này. Làm bẩn bộ quần áo sạch sẽ của cô là một cái giá nhỏ phải trả cho khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Nhà Lữ Hành mở to mắt quan sát, cố hòa hợp hai hình ảnh đối ngược nhau, giữa người chiến binh trong bộ áo giáp sờn cũ, lạc hậu với người biên tập tốt bụng, vui vẻ của Nhà xuất bản Yae.
"Tôi bắt đầu mất hy vọng," Bạn nói với cô, giọng trầm với một tí yên tâm. Nụ cười mà cô ấy nhận được khiến cô cảm thấy như bản thân được trẻ lại, khi cô còn là một kagemusha đã yêu một trong những thuộc hạ của chị gái mình. "Bây giờ cô đang ở đây, tôi chắc chắn rằng mọi thứ sẽ ổn rồi."
Tương lai mà bạn nói tới đã không hề tồn tại. Khoảnh khắc bạn từ trần - hy vọng cuối cùng của cô, ánh sáng duy nhất còn lại trong cuộc đời cô sau cái chết của người chị sinh đôi và những người bạn đồng hành của cô - mọi thứ đã trở nên xa vời.
Nhưng Ei sẽ không nói với bạn điều gì cả. Cuộc sống hiện tại của bạn đang an toàn ở thành Inazuma, sống trong cái tương lai do chính tay cô tạo nên. Nhưng bạn của quá khứ, người mà cô đã yêu tha thiết nhất, người đó không biết gì về tương lai này, về những gì sắp xảy ra -
đã xảy ra - với bạn, và cô quyết định sẽ giữ nguyên như vậy.
Có lẽ đây chỉ là cách mà cô cố gắng giảm bớt cảm giác tội lỗi trước cái chết của bạn, nhưng cô muốn hồn ma này của bạn có thể tiếp tục với sự an tâm, biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, ngay cả khi tất cả chỉ là dối trá.
Lần này, chính Ei sẽ là người khiến bạn ngả đầu vào lòng cô, chính cô sẽ là người vuốt nhẹ mái tóc đó của bạn và nhìn bạn được cô ru vào giấc ngủ.
"Nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ xử lý nốt phần còn lại."
Đôi mắt của bạn nhắm lại lần cuối cùng, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay bạn. Bạn để lại cho cô những lời cuối cùng, thứ sẽ vang vọng sâu thẳm trong tâm hồn cô cho đến phần còn lại trong cõi vĩnh hằng này.
"Cô không cần phải làm mọi thứ một mình đâu, Ei à."
******
Người ta sẽ nghĩ rằng sau khi chiến đấu với bản thân mình trong suốt năm trăm năm qua, lời đầu tiên cô nói với người bạn thân của mình sẽ là hỏi về Inazuma như thế nào, nhưng có lẽ năm trăm năm đã khiến cô trở nên ích kỷ hơn một chút. Vì vậy, thay vì hỏi về Inazuma, Ei hỏi về bạn.
".. Thế nào?" Ei không cần phải nhắc đến tên của bạn để Yae biết cô đang đề cập đến ai.
"Ồ, vẫn vui tươi như ngày nào thôi, người đó. Hỏi về cô rất thường xuyên đấy. Quá thường xuyên, theo ý kiến của tôi. Sao nào, nếu tôi không biết rõ hơn thì tôi đã nghĩ rằng mình chỉ được tiếp cận để làm người chuyển tiếp bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô đấy." Yae lắc đầu trìu mến. "Ngay cả khi không còn ký ức về khoảng thời gian bên nhau trước kia, người đó đó vẫn có vẻ rất say mê cô đấy."
Đôi má của Ei ửng hồng nhẹ. Khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của Yae, cô cau mày với vị kitsune này.
"Miko.."
"Ồ, thôi nào. Không thể để cho một cô gái vui vẻ thêm một chút sao? Dù là vậy, không có điều gì tôi nói là không đúng cả." Giọng điệu của Yae dịu đi một chút, nắm bắt được sự tế nhị của bất cứ điều gì liên quan đến bạn. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, một nụ cười ranh mãnh lại xuất hiện trên môi cô. "Nếu cô có bất kỳ mẹo nào về cách tán tỉnh ai đó, hãy nhớ nói với tôi, Ei. Các tác giả ngày nay không có nhiều sự sáng tạo về sự lãng mạn, luôn rất khô khan và nhàm chán."
Đó là một lời nhận xét trêu chọc đơn giản, một trong số rất nhiều điều mà Yae hay nói. Ei biết không nên trả lời nó, nhưng cô không thể kiềm lại và nói ra từ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình.
"Quà."
******
"Shogun đại nhân!"
Sự ngỡ ngàng không dối trá đang hiện trên khuôn mặt của bạn khiến cô cảm cảm thấy thích thú. Bạn nhanh chóng cố gắng sửa lại mái tóc rối bù và bộ quần áo nhàu nhĩ của mình. Nếu là bất kỳ ai khác, Ei đã nghĩ rằng họ thật lười biếng vì quá nhếch nhác, nhưng bạn có thể khiến những điều nhỏ nhặt nhất trở nên đáng yêu trong mắt cô.
Có lẽ, có một số thứ không hề thay đổi dẫu có qua một cuộc sống mới và một kỷ nguyên mới.
"Tôi đến để tặng món quà này," Cô nói, đưa ra bức tượng Raiden Shogun đã được gửi đến Tenshukaku vào sáng hôm đó.
Bạn mở to mắt nhìn chằm chằm vào vật thể, như thể bạn không thể tin rằng chính vị thần của bạn đang tặng bạn một món quà thực sự thay vì những cách khác.
Khi cô lên đường đi tìm bạn vào chiều hôm đó, Ei nghĩ tặng bạn thứ gì đó sẽ là một tiếp cận tốt. Dẫu vậy, trong nhận thức muộn màng của cô, việc tặng bạn một bức tượng của chính bản thân lại khiến cô cảm thấy bản thân đã quá kiêu ngạo. Ah, cô có lẽ thực sự nên xin lời khuyên từ ai đó trước khi tiếp cận bạn vào lần tới.
Trước khi Ei có thể xin lỗi và giấu bức tượng, bạn đã lấy nó từ tay cô, vẻ mặt kinh ngạc khi bạn kiểm tra nó.
"Cái này đã được bán hết vài giờ trước! Tôi đã định mua một cái nhưng tôi đến đó quá muộn!" Bình thường. Bạn nói một cách bình thường, như thể người mà bạn đang nói chuyện không phải là Narukami Ogosho Toàn năng, Thần sấm sét.
Như thể người mà bạn đang nói chuyện chỉ đơn giản là cô, là Ei. Không phải Raiden Shogun. Không phải Lôi Thần. Chỉ là Ei.
Bạn cho cô nụ cười đẹp nhất của bạn. "Cảm ơn."
Một người có thể vẫn là cùng một người ngay cả khi không có ký ức của họ sao?
Ei không biết, nhưng có lẽ cô sẽ sớm tìm ra câu trả lời thôi.