Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 83: Giết chết

[HIDE-THANKS]Editor: @Thảo Phan

Beta: @-Jenny-

Bốp!

Vân Dật Phong bị đánh mạnh vào ót, máu tươi chảy ròng ra, hắn kêu lên thảm thiết một tiếng buộc phải buông Sở Cẩm ra, lấy tay giữ chỗ ót đang chảy máu. Sờ soạng một phen thấy toàn máu là máu, ánh mắt hắn hiện lên như có lửa thiêu đốt, nhìn Bùi Thủy như tiên nữ đi đến trong mắt toàn là sắc lang dâm dục.

"Tiện tì ngươi cũng thật xinh đẹp, ngươi làm gia bị thương, vậy phải dùng thân thể này bồi thường gia!"

Hắn vừa dứt lời tì nữ kia mở to hai mắt, tròng mắt như muốn rớt ra, phảng phất gặp phải sự tình khó lường.

Một lát.

Hắn mặt triều ngã trên mặt đất, sau cổ cắm một chủy thủ, máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn sau áo, cũng nhiễm đỏ luôn giường của Sở Cẩm.

Sở Cẩm mặt không biểu tình, bàn tay giữa không trung duy trì nắm lấy chủy thủ mà run rẩy.

Ngoài cửa, nha hoàn Phỉ Thúy trốn sau bồn hoa nhìn thấy hết sự tình vừa xảy ra, nhìn đến Bùi Thủy đem thi thể Vân Dật Phong đẩy mạnh xuống dưới giường Sở Cẩm, khóe miệng cô ta hướng lên nở nụ cười đầy hiểm ác.

Nha hoàn kia im lặng rời đi, nhưng đêm tới thanh vắng lại làm người ta nhát gan, đi nhanh đến phòng Lý thị, nói hết sự tình xảy ra cho bà ta biết

Lý thị vui mừng ra mặt: "Thật sao? Tiểu Phỉ Thúy, ngươi xác định Vân Dật Phong đã chết?"

Phỉ Thúy dùng sức gật đầu: "Nô tỳ đã thấy tiện nhân Sở Cẩm dùng chủy thủ đâm vào sau cổ Dật Phong thiếu gia, xương cốt đều chặt đứt, Dật Phong thiếu gia chảy rất nhiều máu. Sau đó lạ có kẻ tiện nhân khác đẩy mạnh xuống giường, không có nửa điểm phản ứng, tuyệt đối là đã chết."

Lý thị nghi hoặc: "Còn một tiện nhân khác nữa sao?"

Phỉ Thúy nói: "Nô tỳ cũng không biết tiện nhân là ai? Nô tỳ ở Sở phủ cũng chưa gặp qua ả, hôm nay ả bỗng nhiên xuất hiện giúp Sở Cẩm, chắc là do Sở Cẩm mang về."

Lý thị âm lãnh cười: "Đều chết đã đến nơi, còn mang về chịu chết chung."

Lý thị không đánh động nhiều về Bùi Thủy

Tối hôm qua Lưu viên ngoại có đến, hơn phân nửa là tin lời Sở Cẩm nói, ông ta nhìn bề ngoài khôn ngoan giảo hoạt, không ngờ lá gan cũng chỉ bé như thỏ đế, lại sợ đắc tội đến Hách Liên Thành, không dám tới cưới Sở Cẩm.

Lý thị cũng không nghĩ tới, sáng nay Vân Dật Phong sẽ làm ra chuyện đó với Sở Cẩm, trong lòng bà ta thầm phỉ nhổ, nam nhân quả nhiên đều là đức hạnh giả tạo, không cần đầu óc, toàn là suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Vân Dật Phong chết cũng tốt.

"Tiểu Phỉ Thúy, bây giờ ngươi đi Vân phủ, đem chuyện thương tâm này nói cho Vân phu nhân." Lý thị giả mù sa mưa nói: "Ai, Dật Phong tiểu hài tử đáng thương này, còn chưa tiếp nhận Vân gia! Lại chết dưới tay tiện nhân Sở Cẩm kia."

"Vâng phu nhân, nô tỳ lập tức đi ngay."

Phỉ Thúy đi rồi, tâm tình Lý thị càng vui vẻ, dùng xong đồ ăn sáng bà đi tới phòng Sở Uyển Nhược.

Lý thị nói chuyện này cho Sở Uyển Nhược.

Sở Uyển Nhược hưng phấn nhếch môi: "Thật vậy sao? Dật Phong biểu ca lại bị con tiện nhân kia giết chết? Dật phong biểu ca chính là độc đinh Vân gia, Vân phu nhân hẳn sẽ không bỏ qua kẻ hung thủ này."

Lý thị cười nói: "Đúng vậy! Sở Cẩm cũng quá hạ tiện, quá tàn nhẫn độc ác, câu dẫn đứa nhỏ Dật Phong này không thành, liền thẹn quá thành giận đem người giết chết, thật tàn nhẫn."

Sở Uyển Nhược giật mình nhìn Lý thị, rất nhanh ả đã rõ ý mà Lý thị nói, ả cười hoa chi loạn chiến: "Mẫu thân, chiêu này của người cũng quá độc ác, lần này Sở Cẩm trên lưng không chỉ có tội chết, còn thêm cái danh dâm tội."

Bùi Thủy rất sợ, nàng chưa từng chứng kiến cảnh giết người, lại chưa bao giờ chạm qua thi thể, nhưng lý trí chiến thắng sợ hãi, nàng biết lúc này không nhanh đêm giấu Vân Dật Phong, đến lúc có người phát hiện bị sẽ liên lụy Sở Cẩm.

Lý thị ước gì Sở Cẩm chết, Sở lão gia ngu ngốc dành không nhiều tình thân cho Sở Cẩm, ở Sở phủ này Sở Cẩm là đáng thương nhất.

Bùi Thủy thấy Sở Cẩm đờ đẫn ngồi trên giường, xiêm y bị xé rách hỗn loạn, nàng cũng chưa sửa sang lại, ánh mắt vô định nhìn về phía trước.

Bùi Thủy đóng cửa phòng lại, nàng lấy lại phản ứng, nắm lấy bàn tay nhuốm đầy máu của Sở Cẩm: "A Cẩm, ngươi không cần phải sợ, chính hắn làm nhiều chuyện xấu, hôm nay chính là báo ứng của hắn, chúng ta giết hắn là vì dân trừ hại."

Bùi Thủy tuy rằng đang an ủi Sở Cẩm, nhưng trái tim lại run rẩy không yên mà sợ hãi.

A Thủ nói: "Tiểu Thủy, ngươi cũng không cần sợ, chỉ là giết chết một tên súc sinh mà thôi, có ta ở đây, không ai có thể bắt ngươi."

A Thủ an ủi thật sự hữu hiệu.

Bùi Thủy nghe xong, trong lòng nhẹ nhàng một chút, nàng vui vẻ nói với A Thủ: "A Thủ thật tốt, ngươi lợi hại như vậy sao? Ngươi có thể bảo đảm lão vu bà và đám hạ nhân kia không làm hại ta?"

Nghe được Bùi Thủy kêu "A Thủ thật tốt", hắn có chút hưởng thụ, tự tin nhếch nhẹ môi: "Việc nhỏ, dễ như trở bàn tay."

Bùi Thủy thu lại nụ cười, nghĩ đến một nàng có chút sợ hãi nói: "A Thủ, nếu hắn chết về sau biến thành lệ quỷ, ngươi phải giúp ta đánh hắn."

Nàng sợ nhất quỷ!

A Thủ phụt cười ra tiếng, lá gan nhỏ như vậy, còn dám đem thi thể Vân Dật Phong đẩy đến dưới gầm giường, Tiểu Thủy cười với Sở Cẩm, hắn bắt đầu có điểm ghen ghét.

"Có ta ở đây, đừng nói những tiểu quỷ chết oan, cho dù yêu ma, cũng không dám tiếp cận ngươi."

Bùi Thủy không cảm thấy Vân Dật Phong chết oan, hắn là chính mình tìm đường chết.

Có lời này của A Thủ, Bùi Thủy an tâm không ít.

Ánh mắt Sở Cẩm chuyển động, nàng không nói một lời, rút tay từ tay Bùi Thủy về, đổi luôn quần áo trên người, lại không nói tiếng nào gấp gáp dọn giường đầy máu.

Bùi Thủy kêu nàng, nàng cũng không nghe thấy.

Nàng lại đem hết máu trên sàn lâu sạch sẽ, xong xuôi nàng kéo tay Bùi Thủy.

"A Thủy, cô đi cùng ta."

Bùi Thủy bị Sở Cẩm kéo ra ngoài, nàng hỏi muốn đi chỗ nào? Sở Cẩm không nói, bỗng nhiên trong lòng Bùi Thủy hiện lên dự cảm không tốt.

Sở Cẩm đem Bùi Thủy ra ngoài cửa Sở phủ, hất tay nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt chỉ vào bên ngoài: "Cô đi cho ta."

Bùi Thủy ngẩn ngơ, nhìn Sở Cẩm xoay người đi vào Sở phủ, nàng đuổi theo: "A Cẩm, A Cẩm.."

Sở Cẩm nhíu mày: "Đừng gọi ta A Cẩm, ta cầu xin cô, đừng lại đi theo ta, hại ta, hôm nay nếu không phải ngươi xen vào việc người khác, cũng sẽ không phát sinh những chuyện như vậy."

Bùi Thủy hoàn toàn ngơ ngẩn, nàng không dám tin tưởng, lời này nói ra từ trong miệng A Cẩm?

Sở Cẩm bước đi thật nhanh không quay đầu lại lần nào, giống như rất chán ghét Bùi Thủy.

A Thủ hừ lạnh: "Thật rõ lòng người trắng đen, ngươi giúp nàng ta như thế, xảy ra chuyện nàng ta lại oán ngươi xen vào việc người khác. Tiểu Thủy chúng ta đi, ngươi đã đến Đoạn Vĩ, không cần thiết giúp nàng ta nữa, sống hay chết đều là mệnh của nàng ta đi."

Bùi Thủy đứng ở Sở phủ một hồi lâu mới rời đi.

Nàng vẫn còn lưu luyến nói với A Thủ: "A Thủ, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"

A Thủ có thể giúp Bùi Thủy, cơ bản sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn cảm thấy Bùi Thủy lúc này mở miệng kêu hắn hỗ trợ, không phải giúp mình, mà là giúp Sở Cẩm.

A Thủ không chút suy nghĩ, nói: "Không thể, năng lực ta thấp, không giúp được ngươi."

Bùi Thủy: "..."

Bùi Thủy đi không xa, đã bị người đánh sau cổ té xỉu trên đất.

Bùi Thủy tỉnh lại, bị trói chặt hai tay hai chân, trước mặt nàng là hai mẹ con Lý thị.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 84: A Thủ, đừng xúc động

[HIDE-THANKS]
Edit: @ng. Xuanvu

Beta: @-Jenny-

Ánh mắt ghen ghét của Sở Uyển Nhược như con dao, muốn cắt da xẻ thịt, hủy đi gương mặt Bùi Thủy.

Tiện nhân này sinh ra quá đẹp, mặc váy tiên nữ, tựa tiên tử giáng trần, Sở Uyển Nhược tự nhận là đệ nhất mỹ nhân Thiên Lân kinh, sao lại chấp nhận có người đẹp hơn ả?

Lý thị sinh ra Sở Uyển Nhược, bà ta hiểu rõ tính ghen ghét này của Sở Uyển Nhược, loại ghen ghét này, bà ta đã từng có.

Lý thị nháy mắt với Sở Uyển Nhược, kêu ả thu liễm một chút, đừng làm hỏng kế hoạch của bà ta.

Kẻ hàng đầu mà Sở Uyển Nhược muốn đối phó chính là Sở Cẩm, còn tiện nhân này? Chờ mẫu thân lợi dụng xong rồi, ả sẽ kêu người đem nàng ném vào thanh lâu đi làm kỹ nữ, lớn lên đẹp như vậy, không làm kỹ nữ thì thật đáng tiếc.

Tâm tình Sở Uyển Nhược bỗng nhiên tốt lên.

"Các ngươi bắt ta làm cái gì?" Ánh mắt Bùi Thủy sợ hãi nhìn Lý thị.

Lý thị thực vừa lòng với biểu tình như vậy của Bùi Thủy, biết sợ là chuyện tốt.

Bỗng nhiên Lý thị phẫn nộ giơ tay lên, dùng sức tát mạnh Bùi Thủy: "Con tiện tì ngươi, dám cùng Sở Cẩm hại chết cháu trai Dật Phong của bổn phu nhân, bổn phu nhân phải đưa ngươi giao cho Vân gia đền mạng."

Bùi Thủy bị đánh gương mặt lệch sang một bên, lỗ tai ù ù, khóe miệng chảy máu đỏ tươi.

Đau quá.

Bùi Thủy đau rớt nước mắt: "Ta không biết bà đang nói gì?"

Một cái tát này của Lý thị rất dùng sức, ngay cả bàn tay tát Bùi Tủy tê rần, còn ẩn ẩn đau, bà ta làm như vậy, nghĩ là trước dùng khí thế và tàn nhẫn dọa cho Bùi Thủy sợ.

Là người thì ai cũng sợ chết, Bùi Thủy vì, khẳng định sẽ nói là Sở Cẩm giết Vân Dật Phong.

Con tiện tì này là người bên cạnh của Sở Cẩm, chờ Vân phu nhân về, lên án tiện tì của Sở Cẩm này, với Sở Cẩm là đòn trí mạng nhất.

Bàn tính của Lý thị được bà ta gảy thật tốt a!

Bà ta thấy Bùi Thủy giả ngu, thấy mình đánh quá nhẹ nên tiện tì này mới không nghe lời.

Lý thị giơ tay lên, lại muốn tát thêm Bùi Thủy một cái thì có một tiếng lục lạc lanh lảnh vang lên một cách quỷ dị.

Bỗng nhiên Lý thị có loại sợ hãi nổi cả da gà.

Đột nhiên đôi mắt rưng rưng của Bùi Thủy khẽ biến, sử dụng ý niệm nói: "A Thủ, đừng xúc động."

Bùi Thủy ngước mắt lên sợ hãi, một bên rơi lệ, một bên sợ hãi nói với Lý thị: "Phu nhân, đừng đánh, ta biết sai rồi, không phải ta, không phải ta hại chết Dật Phong thiếu gia, là người khác."

Lý thị chờ chính là những lời này, mụ quên luôn tiếng chuông quỷ dị kia, cố ý hừ một tiếng: "Ý của ngươi là Sở Cẩm giết Vân Dật Phong, không có quan hệ với ngươi?"

Bùi Thủy dùng sức gật đầu, giống như một nô tỳ tham sống sợ chết, vì sống sót, bán đứng chủ tử.

Sở Uyển Nhược nhếch đôi môi đỏ của mình lên châm chọc, dễ dàng như vậy đã khiến cho tiện tì này bán đứng Sở Cẩm, nếu Sở Cẩm biết, nhất định sẽ rất thất vọng, rất đau lòng! Ả nhớ rõ, cái váy như tiên nữ mà tiện tì này mặc chính là cái váy mà khi sinh nhật của Sở Cẩm, mẫu thân đã chết của Sở Cẩm tặng cho nàng.

Lúc ấy ả bởi vì cái váy này mà hâm mộ đã lâu.

Lý thị cũng không vòng vo, nói với Bùi Thủy: "Lời này ngươi nói với bổn phu nhân cũng vô dụng, bổn phu nhân không cứu được mạng của ngươi, ngươi giữ lại mà nói với Vân phu nhân đi! Nhưng nếu ngươi thông minh, đem trách nhiệm đẩy đi sạch sẽ, bổn phu nhân thật sự có thể cứu ngươi một mạng, ngươi đẩy không sạch sẽ, đừng nói bổn phu nhân, cho dù là đại la thần tiên, cũng không thể nào cứu được ngươi."

Bùi Thủy ra vẻ đã lĩnh ngộ, dùng sức gật đầu: "Phu nhân, ta biết nên làm như thế nào."

Trong lòng Lý thị cười lạnh, đối với loại nô tỳ bán đứng chủ tử như Bùi Thủy rất khinh thường: "Tốt nhất là như thế."

Lý thị kêu hạ nhân tới mang Bùi Thủy nhốt vào phòng chứa củi.

Bùi Thủy bị hạ nhân dùng sức đẩy mạnh vào phòng chứa củi, người lảo đảo ngã mạnh xuống đất. Đôi tay nàng bị trói không thể chống xuống nên bị té rất thảm.

Tên hạ nhân thấy vậy liền cười ha hả, hắn đóng cửa phòng chứa củi lại, lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lòng bàn chân bị vướng cái gì đó, té sấp mặt như chó đang ăn phân.

Hắn sợ hãi kêu to, miệng đập xuống mặt đất, giọng bị bóp nghẹt, cú ngã đó làm cho xương bánh chè hắn gần như vỡ vụn, đau như chết đi sống lại, hắn ngẩn đầu dậy, ba chiếc răng cửa đầy máu rơi ra khỏi mồm.

Hắn kinh hoảng kêu lên thảm thiết: "Răng của ta, răng cửa của ta.. A.."

Bùi Thủy nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, nàng cảm thấy trên người đã bớt đau, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, lộ ra hai cái đồng điếu rất đáng yêu.

*Đồng điếu (hai đồng tiền nhỏ nằm ở dưới khóe miệng chứ không phải nằm ở hai bên má như đồng tiền – ng. Xuanvu)

"A Thủ, là ngươi trừng phạt tên nô tài bên ngoài đúng không?"

A Thủ không đáp lời nàng, tâm trạng không tốt lắm.

Bùi Thủy xoay người muốn đứng dậy, dây thừng đang trói chặt đôi tay nàng chợt lỏng ra.

Ánh mắt Bùi Thủy hơi sáng lên, dây thừng chợt lỏng ra, không cần nghĩ cũng biết là do A Thủ làm.

Nàng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, cầm sợi dây thừng vừa nới lỏng ra, quấn lại, vừa quấn vừa nói: "A Thủ tốt nhất, ta biết ngươi đau lòng vì ta, nhưng A Cẩm làm như vậy là vì không muốn liên lụy đến ta. A Cẩm tốt bụng như vậy, chúng ta nên giúp nàng!"

A Thủ chỉ hừ hừ.

Bùi Thủy lại cười, nàng tự trói tay mình lại thật chắc. Tay phải nàng sưng to, rất đau đớn. Nàng cười ra nước mắt, nàng mím môi, cố gắng kiên trì một chút, chờ giúp A Cẩm xong, nàng có thể đi ra ngoài mua thuốc bôi lên.

Vân phủ.

Vân phu nhân nghe tin Vân Dật Phong xảy ra chuyện, đầu nàng choáng váng, suýt nữa té xỉu.

Lão nô tỳ hầu hạ bên người đỡ nàng.

"Con ta, con ta đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói rõ ràng cho ta." Vân Dật Phong là đứa con trai bảo bối của Vân phu nhân, từ lúc hắn được sinh ra đến bây giờ, Vân phu nhân cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nàng không tiếp thu được hắn xảy ra chuyện.

"Nô tỳ.. Nô tỳ thấy Sở.. Đại tiểu thư giết Dật Phong thiếu gia." Phỉ Thúy run rẩy nói.

Gương mặt Vân phu nhân bỗng chốc tái nhợt không còn chút máu, thân thể nàng nhũn ra sụp xuống, ngón tay run rẩy, trước mắt tối sầm, nước mắt chợt trào ra như suối.

Phỉ Thúy sợ hãi cực kỳ, nàng sợ Vân phu nhân trước nỗi đau mất đứa con cưng, trong cơn nóng giận sẽ giận cá chém thớt, giết luôn cả nàng.

Lão nô tỳ và nô tỳ hạ nhân còn lại nghe Phỉ Thúy nói, tất cả đều sợ ngây người.

Sở đại tiểu thư không phải là Sở Cẩm sao?

Nàng giết Dật Phong thiếu gia?

Ngón tay run rẩy của Vân phu nhân dùng sức siết chặt, móng tay đâm vào da thịt cũng không hề hay biết, đôi mắt đỏ hoe vì khóc của nàng lóe lên một tia độc ác đầy cừu hận, nàng cắn răng nói: "Sở Cẩm, con tiện nhân này, ta muốn đi Sở phủ giết ngươi."

Sở phủ.

Sở Cẩm đang đứng ở mép giường, nàng hít sâu một hơi rồi chậm rãi cuối xuống nhìn vào gầm giường, khi ánh mắt chạm đến đáy giường, nàng ngây ngẩn cả người, đáng lý ra thi thể nằm ở đây giờ lại không thấy đâu.

Cửa phòng bỗng bị một ngọn quái phong thổi tung ra.

Thân mình Sở Cẩm cứng đờ, nàng nghe được có tiếng bước chân đi vào khuê phòng.

Khóe miệng Sở Cẩm lạnh lùng giật giật, chuyện gì đến cũng phải đến, trốn không thoát được.

Nàng đứng thẳng người, xoay người, thấy đi vào không phải người của Sở phủ mà là một hồng y nam tử, nàng nhíu mày.

"Ngọc Thành công tử, tiểu bảo bối của ngài thật sự không ở chỗ ta, ngài có giết ta, ta cũng vô pháp mang nó đến cho ngài."

Hách Liên Thành khẽ cười một tiếng, bước tới chỗ Sở Cẩm, đôi mắt sâu và lạnh lùng của hắn như một thanh kiếm, dường như tùy thời sẽ xuyên thấu trái tim nàng, khi hắn đến gần một bước, Sở Cẩm liền kinh hồn táng đảm một phân.

Nếu nàng nói dối thì rất dễ bị vạch trần.

Sở Cẩm cũng biết Hách Liên Thành sẽ không tin tưởng, nhưng nàng lại không thể bán đứng A Thủy, nói chân tướng cho Hách Liên Thành biết
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 85: Con ** ngươi!

[HIDE-THANKS]
Edit: @ng. Xuanvu

Beta: @-Jenny-

Tay Sở Cẩm giấu trong áo nắm chặt lại, dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định vô cùng.

"Không có cách mang tiểu bảo bối trả ta đúng không?"

Đầu ngón tay của Hách Liên Thành bóp cái cằm nhỏ nhắn của Sở Cẩm, giọng nhàn nhạt, ẩn chứa một tia lệ khí vô hình, dường như hắn không thấy vẻ mặt thống khổ của Sở Cẩm, lực đạo ngón tay lại tăng thêm một chút.

Cái tên xú bát quái này (丑八怪: Thường chỉ những tên xấu xí đến kì cục, nhưng nói Hách Liên Thành xấu thì có vẻ không đúng lắm nên mọi người có thể dịch là tên xấu xa này, kiểu như: Cách một người nhắc đến một người mà họ có thành kiến xấu) nếu trộm bảo vật khác của hắn, hắn còn có thể tha thứ nàng, nhưng trộm tiểu bảo bối của hắn, thì hắn nhất định không tha thứ.

Cằm của Sở Cẩm như sắp bị tháo xuống, nàng đau đến đổ mồ hôi lạnh.

"Được, để ta xem miệng ngươi có thể cứng đến cỡ nào?" Không nói phải không? Hắn có rất nhiều biện pháp khiến nàng ta phải mở miệng.

Hách Liên Thành chán ghét buông cằm nàng ra, bàn tay xinh đẹp vung lên, thân thể Sở Cẩm nháy mắt bay đi, phịch một tiếng nện mạnh vào giường, ván giường rất dày, xương sống của Sở Cẩm như sắp đứt ra từng đoạn, còn ván giường không có chút hư hao nào.

Thân ảnh Hách Liên Thành bay tới ngay sau đó, gương mặt yêu nghiệt của hắn bễ nghễ từ trên cào nhìn xuống Sở Cẩm, mắt phượng không có một chút thương hương tiếc ngọc, hắn lạnh cười nói: "Thoải mái không? Bản công tử còn có thể giúp ngươi thoải mái hơn nữa."

Đột nhiên trái tim Sở Cẩm run lên, sắc mặt giống như bị rút cạn máu, trắng nhợt. Bị ném đi một lần, xương cốt trên lưng nàng cơ hồ bị chặt đứt, làm sao có thể thừa nhận thêm lần dày vò nào nữa?

Sở Cẩm sợ hãi, thân thể co rúm lại, cắn nhẹ đôi môi, gầm nhẹ nói: "Cho dù ngươi giết ta, ta cũng không nói cho ngươi biết A Thủy đang ở đâu, A Thủy là người tự do, nàng ấy không phải sủng vật của ngươi."

"A Thủy? Nó tên A Thủy à? Là nó nói cho ngươi biết nó tên A Thủy?" Mắt Hách Liên Thành mắt lập lòe ánh sáng kì dị, hắn dùng sức nắm lấy cánh tay của Sở Cẩm, kích động hỏi.

Sở Cẩm đau kêu một tiếng, hối hận muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình.

"Là tên ta đặt cho nó." Đã một lần phạm sai lầm, Sở Cẩm sẽ không tái phạm lần thứ hai.

Mắt Hách Liên Thành hiện lên vẻ thất vọng, lòng bàn tay buông lỏng, Sở Cẩm lại lần nữa ngã xuống giường, giọng hắn trào phúng vang lên trên đỉnh đầu của nàng: "A Thủy, thật khó nghe, tiểu bảo bối vẫn dễ nghe hơn, con nô tì ngu ngốc này, cũng xứng đặt tên bừa bãi cho tiểu bảo bối của ta? Lần sau mà bản công tử còn nghe ngươi kêu A Thủy, bản công tử sẽ cắt lưỡi ngươi."

Thật sự Hách Liên Thành không tính lấy mạng Sở Cẩm, nô tì ngu ngốc này nếu không còn mạng, tiểu bảo bối sẽ hận chết hắn, huống chi, lưu cho Sở Cẩm một cái mạng, đối với hắn còn chỗ hữu dụng.

Hách Liên Thành có dự cảm, con tiểu thú giảo hoạt kia đang trốn ở góc nào đó trong Sở phủ, hắn đi ra khỏi phòng Sở Cẩm, không có lập tức rời đi, lại lần nữa tìm một vòng Sở phủ, ngay cả phòng chưa củi cũng không buông ta.

"A Thủy.. A Thủy.. A Thủy.." Một giọng trầm thấp khó phân biệt nam nữ bay tới.

Bùi Thủy nghe được có người kêu tên nàng, vẻ mặt nghiêm lại, đứng dậy, từ dưới đất đứng lên, chạy đến phía sau cửa, dựng lỗ tai nghe thanh âm truyền đến từ bên ngoài.

Giây lát, nàng nhíu nhíu mày, thanh âm như nữ quỷ gọi hồn này là của ai? Vào lúc này gọi nàng một cách lén lút như thế để làm gì?

Chẳng lẽ là tới cứu nàng?

Bùi Thủy không cần người cứu, liền không có phản ứng, xoay người lại chuẩn bị quay lại chỗ của mình ngồi xuống.

Kẽo kẹt!

Bỗng nhiên cửa bị mở ra.

Bùi Thủy dừng bước, nàng dần dần cong người lại. Cơ thể run run, nàng chậm rãi xoay người, lông mi ướt nhẹp nước mắt không ngừng rung động. Nàng giả bộ khiếp nhược, khuôn mặt nhỏ bắt đầu hiện lên vẻ sợ hãi.

Đôi mắt đang rưng rưng khóc nhìn về phía cửa bỗng trợn tròn mở lớn, biểu tình Bùi Thủy ngẩn ngơ.

Như thế nào lại là hắn? Hách Liên Thành?

Thanh âm như nữ quỷ gọi hồn vừa rồi là của Hách Liên Thành? Làm sao Hách Liên Thành biết rằng nàng tên A Thủy?

Hách Liên Thành cũng không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Bùi Thủy.

"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, lão bà của Phượng Cửu Mộc." Môi hắn giật giật cười, phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng chứa củi, hắn duỗi chân bước vào.

Hắn thấy nàng bị trói tay, một bàn tay sưng giống như móng heo, hắn hơi hơi nhướng mày.

Bùi Thủy hoàn hồn, cái miệng nhỏ hé ra, nhe răng trắng tinh cười rạng rỡ: "Haizz, bằng hữu, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?"

Khóe miệng Hách Liên Thành giật giật, sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn lật tay a! Vừa rồi còn khóc chít chít, giống bị người ta hành hạ, bây giờ lại cười với hắn, còn gọi hắn là bằng hữu. Khoan đã!

Bằng hữu? Ai là bằng hữu với nàng? Nếu hắn nhớ không lầm, lần trước, khi đá hắn một cước còn kêu cứu mạng, mắng hắn là hái hoa tặc, nàng có thể làm bạn với hái hoa tặc?

"A.. Ta không phải là hái hoa tặc sao? Người muốn ngắt đóa hoa dại như ngươi thì làm gì có thể là bằng hữu của ngươi chứ?" Hắn cười sâu kín, tới gần nàng: "Đóa hoa dại nhỏ này cũng đủ tàn nhẫn nha, lần trước dùng sức đạp ta một cước ngay chỗ đó, ta tưởng mình tuyệt tự tuyệt tôn rồi chứ. Món nợ này có phải chúng ta nên tính toán một cách rõ rõ ràng ràng không."

Vẻ mặt Bùi Thủy hơi cứng, khi hắn duỗi tay tới, nàng sợ hãi trốn tránh, không trốn thì lại bị Hách Liên Thành bắt lại lần thứ hai.

"Còn muốn chạy? Cửa ở sau lưng ta, cho dù ngươi có thuật xuyên tường, ngươi cũng không có khả năng lại từ trong tay bản công tử trốn đi."

Bùi Thủy trợn trắng mắt, nếu không phải vì A Cẩm, nàng đã sớm bảo A Thủ mang nàng thuấn di mà chạy, làm gì để cho Hách Liên Thành có cơ hội ra oai trước mặt nàng?

Bỗng nhiên Bùi Thủy chụp lấy cánh tay hắn, lập tức nước mắt nước mũi trào ra, như quỷ khóc sói gào nói: "Đại ca, ta biết sai rồi, lần trước ta không nên đá chỗ đó của ngươi, ta cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy, ngài đại nhân không bắt lỗi tiểu nhân a, ngài tha cho ta một lần đi! Hức hức hức.. Đại ca.."

Bùi Thủy ôm cánh tay Hách Liên Thành khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi gì đó đều chùi đầy lên tay áo của hắn.

Hách Liên Thành cực kỳ chán ghét, thấy nước mũi nàng chảy ra, Hách Liên Thành sợ hãi hất nàng ra, sợ Bùi Thủy ôm chặt quá, lúc hất tay ra, hắn dùng lực quá lớn, thiếu chút nữa nàng lôi hắn té dài trên mặt đất.

"Ngươi ngươi.. Cái thư dơ bẩn này, cút ngay cho ta."

"Đại ca, ta thật là có nỗi khổ mà.."

Hách Liên Thành đẩy Bùi Thủy vài cái, nhưng cũng không đẩy ra Bùi Thủy ra xa, trán hắn nổi gân xanh rất muốn một chưởng đánh chết nha đầu ở dơ này, nghĩ đến trên cổ nàng rất có khả năng đeo tiểu bảo bối hàn ngọc, Hách Liên Thành nhịn xuống.

Bàn tay rảnh rỗi còn lại của hắn thò đến sau cổ áo của nàng. Bùi Thủy còn đang quỷ khóc sói gào, hắn siết chặt cổ áo, xương quai xanh bên phải và vai ngọc của Bùi Thủy lạnh căm căm.

Bùi Thủy đình chỉ kêu khóc, nàng nghiêng mặt, nao nao, thấy sắc trảo của Hách Liên Thành sắp sờ đến ngực của nàng, không một chút suy nghĩ, nàng lập tức buông cánh tay Hách Liên Thành ra, giơ chân nhỏ nhanh chóng đá vào hạ bộ của hắn.

"Con ** ngươi." Nàng tức giận mắng.

Hách Liên Thành mắt thấy sắp chộp được sợi tơ đỏ, kéo viên ngọc phía dưới ra xem như thế nào, nàng bỗng nhiên buông tay hắn ra, đá hắn một cước.

Đây mới là gương mặt thật của nàng.

Hách Liên Thành giật giật khóe môi ẩn chứa sự lạnh lẽo, thân ảnh hắn vừa động, tránh được một cước này của nàng, lúc chân nàng rút về thì bị hắn tóm lấy.

Bùi Thủy một bên xốc lại quần áo, một bên dùng sức giật chân lại. Sức lực Hách Liên Thành rất lớn, nàng giật vài lần vẫn không giật được chân ra khỏi tay hắn, do quán tính, thân thể nàng ngã ra sau, nếu hắn buông tay, nàng sẽ té chổng vó.

"Ngươi mắng ta?"

"Không.. Không có.. Ta đang khen ngươi."

Cổ chân Bùi Thủy bị hắn siết rất đau, nàng nhe răng trợn mắt nói.

Hách Liên Thành là quỷ mới tin, u lãnh cười nói: "Ngươi nói hay không đều không quan trọng, những kẻ mắng ta thì có hai loại kết cục, một là bị cắt lưỡi, hai là bị phế bỏ tứ chi, ngươi chọn loại nào?"

Nhìn bộ dạng Hách Liên Thành không giống như là đang nói giỡn, khuôn mặt của Bùi Thủy dần trắng bệch, quên mất luôn cổ chân bị siết đau.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 86: Không biết xấu hổ

[HIDE-THANKS]
Bùi Thủy lắc mạnh đầu, sợ hãi nói:

- Đừng đừng.. Chuyện gì cũng từ từ, ta không mắng ngươi, ta tuyệt đối không có mắng ngươi. Ngươi bị ta đá vào phía dưới, khó chịu lắm đúng không? Ta để ngươi báo thù, ngươi cứ đá ta lại, vậy là huề nhau? "

A Thủ nhíu mày:

- Tiểu thủy, sao ngươi có thể để hắn đá ngươi.. Đá ngươi.. Chỗ đó?"

A Thủ đỏ mặt, trong lòng không thoải mái nói.

Bùi Thủy lặng lẽ an ủi A Thủ:

- Không có gì, đá một chút cũng sẽ không chết, tốt hơn so với việc hắn cắt đầu lưỡi, phế tứ chi của ta! "

Ai!

Phòng chứa củi của Sở phủ này cũng kín quá rồi, nàng khóc lớn như vậy mà cũng không ai nghe thấy.

A Thủ nói:

- Ta có thể mang ngươi rời đi."

Bùi Thủy trong lòng lắc đầu, nàng rời đi. A Cẩm làm sao bây giờ?

Hách Liên Thành giật mình, ánh mắt vừa lúc chuyển qua giữa hai chân nàng, gương mặt yêu nghiệt nháy mắt nóng lên, lan sang cả hai tai, hắn tránh ánh mắt, chửi nhỏ:

"Không biết xấu hổ."

Bùi Thủy tự nhiên bị mắng, nàng không hiểu sao lại không biết xấu hổ? Hắn không phải muốn báo thù lạ sao? Nàng để hắn đá để báo thù, không phải đúng ý hắn sao?

Hách Liên Thành khẽ buông lỏng ngón tay, Bùi Thủy nhân cơ hội lập tức rút chân về, còn chưa kịp vui mừng, đã bị ngã ra phía sau, trong lòng gào thét, này cũng đủ xui quá rồi!

Mắt thấy lưng sắp ngã thảm thương xuống đất. Lại có mùi hương lướt qua, rơi vào cái ôm ấm áp, nàng kinh ngạc nhìn vào gương mặt yêu nghiệt ngay trước mắt, giống như vầng sáng của đấng trên cao, đỉnh đầu hắn xuất hiện hào quang thiên sứ.

Bùi Thủy vô cùng cảm động cầm tay hắn, cảm kích nói tiếng cảm ơn.

Mắt phượng hạ xuống, dừng ở trên ngực nàng, hai má đỏ như hoa đào vừa nở, đua nhau khoe sắc, mắt phượng đen lại nhìn sâu vào nàng.

Bùi Thủy giơ tay che lại ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.

- Ngươi.. Ngươi muốn làm gì ta? Ta chính lão bà của Phượng Cửu Mộc, ta với Phượng Cửu Mộc đều yêu thương lẫn nhau, hà chết cũng sẽ không để ngươi toại nguyện. "

Hách Liên Thành cười to, đúng là tiểu nha đầu nói dối, nếu thật sự là lão bà của Phượng Cửu Mộc, nàng ta sao lại bị nhốt ở nơi quỷ quái này? Há chẳng phải làm mất mặt Phượng Cửu Mộc?

Lại còn yêu thương lẫn nhau? Là muốn cười chết hắn sao? Phượng Cửu Mộc thanh lãnh như bầu trời nguyệt, chỉ có thể nhìn, không thể dâm loạn, có bệnh khiết phích với nữ tử, Phượng Cửu Mộc sao lại yêu đương với nàng ta được?

Hách Liên Thành tình nguyện tin Phượng nếu Cửu Mộc muốn giết Bùi Thủy, cũng không tin tưởng hắn cùng nàng yêu nhau, việc này đối với Phượng Cửu Mộc mà nói, so tương chết càng khó chịu.

" Nhìn dáng vẻ của ngươi, cởi hết nằm trên giờng bản công tử, ta cũng khinh thường không nhìn ngươi "

Bùi Thủy đậu má chửi to trong lòng, nàng lớn lên có xấu?

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Bùi Thủy nghe được rất nhiều tiếng bước chân, thần sắc nàng khẽ biến, khẳng định là mụ phù thủy mang theo người tới.

Bùi Thủy bỗng nhiên đẩy ra Hách Liên Thành ngã ra ngồi trên mặt đất.

Sắc mặt Hách Liên Thành rất khó coi, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, hắn mới cứu nàng, lại chẳng biết cảm ơn, lại đi đẩy hắn?

Hách Liên Thành vô cùng tức giận, lúc hắn tức giận chính là lúc người đó gặp xui.

Hắn duỗi tay bắt Bùi Thủy.

Bùi Thủy ngẩng đầu, đối diện ánh mắt quỷ quyệt của Hách Liên Thành, làm nàng sợ hãi.

Bùi Thủy tự biết không phải đối thủ Hách Liên Thành, hắn chỉ muốn bắt nàng đi, tựa như diều hâu muốn bắt tiểu kê, nàng phản kháng không được.

Bùi Thủy nhanh chóng nhảy số, lập tức ngước mặt lên, nhìn hắn nói:

- Đại ca, ngươi đừng bắt ta, ta có một bí mật muốn nói cho ngươi."

Hách Liên Thành dừng lại:

- Bí mật gì? "

Bùi Thủy thần bí nói:

- Trước tiên ngươi rời khỏi Sở phủ, chờ ngày mai ta đi ra ngoài tìm ngươi, sẽ đem bí mật nói cho ngươi biết."

Hách Liên Thành ha hả cười lạnh, tin mới là lạ.

Hắn bỗng nhiên nâng cổ tay của nàng lên, lộ ra cổ tay trắng nõn bên trên có chiếc vong tay tinh xảo màu bạc, trên chiếc vòng màu bạc có treo một cái lục lạc, nhìn mắt lạ mắt, phát ra tiếng kêu leng keng.

Trên tay nàng mang không phải khóa hồn linh.

Trong lòng Bùi Thủy khẩn trương, sợ bị Hách Liên Thành phát hiện bí mật của nàng, khóa hồn linh sau khi mang cào, rất khó để gỡ xuống, cho dù là Hách Liên Thành, cũng không thể cởi nó ra tay nàng.

Đừng tưởng rằng nàng không biết, lúc trước Hách Liên Thành lúc trước mang nàng về trong dạng thú, buổi tối ôm nàng cùng ngủ, lúc nàng ngủ, không thiếu suy nghĩ bậy bạ về khóa hồn linh, chẳng qua đánh trận nào thua trận đó, không thành công mà thôi.

Nhìn đến khóa hồn linh thay đổi bộ dáng, Hách Liên Thành lay động cổ tay của nàng, lục lạc cũng không vang, Bùi Thủy trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, này khẳng định là A Thủ dùng hồn lực động tay chân cào khóa hồn linh mới có thể như vậy.

Vô số tiếng bước chân càng thêm gần.

Đáy mắt Hách Liên Thành hiện lên thất vọng, lại nắm đôi tay của nàng bó lại, cử qua đỉnh đầu, nàng kinh hoàng lùi về sau, hắn càng tiến gần lại thân thể của nàng, nàng cứ liên tục lui về phía sau, một mực thối lui đến góc tường, hết đường lui, hắn đem đôi tay đinh của nàng vòng qua đầu đặt lên tường.

Bùi Thủy bỗng nhiên nâng đầu gối lên, công kích vào hạ bộ của hắn, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị, chân dài vừa động, chụp lấy chân sau ngăn nàng làm loạn.

Hách Liên Thành chế trụ thành công, lập tức duỗi tay tiến vào vạt áo nàng.

Hai tay và chân sau đều bị chế trụ, nàng không thể động đậy, khiếp sợ mở to hai mắt nhìn:

- Này này, ngươi đã nói không có hứng thú đối với ta, sao bây giờ lại giở trò lưu manh? "

Hách Liên Thành không để ý tới Bùi Thủy đang ríu rít, hắn bắt tay vào lục soát, nơi nào không nên chạm thì không chạm vào, mục tiêu của hắn là ngọc bội.

Hách Liên Thành vừa chạm liền cảm nhận được ngọc bội quen thuộc ở trong tay.

Bùi Thủy vội hô một tiếng không xong, trong lòng hối hận lúc trước không đem phá ngọc bội, hiện tại đã Hách Liên Thành phát hiện, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, có lẽ ngay sau đó, sẽ đi đến phòng chất củi.

Bùi Thủy lòng nóng như lửa đốt, đầu óc bay nhanh, có biện pháp nào có thể làm tên người yêu nghiệt này cút đi?

Đôi mắt Bùi Thủy đột nhiên sáng ngời, cười nói:

- Ngươi nhận ra được khối ngọc này không chủ nhân? Ngươi hẳn chính là Hách Liên Thành đi! Ta có thể nói cho ngươi, tiểu bảo bối của ngươi ở đâu? Nhưng không phải bây giờ, bây giờ ta có chuyện quan trọng phải làm, nếu ngươi phá hủy chuyện của ta, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong gặp lại nó."

Bùi Thủy một hơi nói cho hết lời, miệng thở phì phò hít thở, đủ để nhìn ra được, nàng hiện tại sốt ruột cỡ nào.

Hách Liên Thành chuyển mắt, âm u quỷ quyệt nhìn nàng, hắn thấp thấp cười, thanh tuyến cực kỳ u lạnh:

- Ngươi cảm thấy bản công tử là người ngươi có thể uy hiếp?

Bùi Thủy thấy Hách Liên Thành dầu muối không ăn, nàng nóng vội giống kiến bò trên chảo nóng.

Bùi Thủy âm thầm nói với A Thủ:

- A Thủ, A Thủ, ngươi có thể dùng hồn lực tiễn tên này đi không?"

Không đợi A Thủ trả lời, người bên ngoài đã bước vào phòng chất củi.

- Đem tiện tì bên trong kéo ra đây cho bổn phu nhân.

- Sở Uyển Nhược đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt chán ghét giơ tay che mũi, giống như phòng chất mùi ẩm móc bên trong kinh khủng lắm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 87: Vả mặt

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: @-Jenny-

Hai tên gia đinh đi vào bắt lấy Bùi Thủy, kéo nàng ra ngoài.

Bùi Thủy đảo mắt nhìn xung quanh, Hách Liên Thành đâu?

A Thủ thật sự dùng hồn lực mang hắn đi?

Bùi Thủy trong lòng thầm khen: "A Thủ, làm rất tốt."

A Thủ: "..."

A Thủ: "Không phải ta làm."

Bùi Thủy trong lòng "..."

Một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, đã bị hai tên gia đinh kéo ra bên ngoài, bị một bàn tay mảnh khảnh từ trên cao giáng xuống.

Bốp! Bốp!

Bùi Thủy không thể hiểu tại sao lại bị tát, hai má đau nhói nóng lên.

Mặt Sở Uyển Nhược tối lại, bén nhọn mắng: "Hay cho con tiện tì nhà ngươi, đã bị nhốt vào phòng chứa củi lại không chịu an phận, ngươi cứ như kỹ nữ mở vạt áo ra là muốn câu dẫn ai đây?"

Trên trần nhà chứa củi, Hách Liên Thành không đi, hắn ở trên cao nhìn thấy hết sự tình xảy ra ngoài cửa.

Nhìn Bùi Thủy bị đánh, mắt phượng Hách Liên Thành híp lại, hiện lên sự tức giận mà hắn không hề phát hiện.

Nhưng Hách Liên Thành không ra tay giúp Bùi Thủy, hắn muốn nhìn thử xem chuyên quan trọng trong miệng nha đầu này rốt cuộc là chuyện gì?

Bùi Thủy duỗi lưỡi liếm máu bên khoé miệng, nhếch miệng cười: "Ta câu dẫn con ** ngươi!"

Sở Uyển Nhược không thể tưởng tượng trừng lớn tròng mắt, con này tiện tì này sắp chết đến nơi, còn dám chống đối ả?

Sở Uyển Nhược lại lần nữa giơ tay lên, ả ta ghét nhất chính là gương mặt mang nét trẻ con xinh đẹp này của Bùi Thủy, làm ả ta có loại xúc động muốn hủy diệt nó.

Lúc tay Sở Uyển Nhược sắp đánh lên mặt Bùi Thủy, đầu ngón tay thon dài hơi cong, ánh mắt hiện lên vẻ ác độc, trên tay ả có vết sẹo, ả muốn trên mặt con tiện tì kia cũng phải lưu lại vết sẹo xấu xí như vậy.

Hách Liên Thành nhướn mày, hắn nhìn sơ cũng biết được ý đồ của Sở Uyển Nhược, trong ngực lập tức dâng lên nổi tức giận, người hắn muốn mang đi, không tới lượt mấy người này động vào.

Hách Liên Thành chuẩn bị động thủ với Sở Uyển Nhược, ả bỗng nhiên khom người kêu thảm thiết.

Cái tát kia không đánh tới mặt Bùi Thủy, ngược lại Sở Uyển Nhược bị Bùi Thủy đá vào phía dưới.

Hách Liên Thành khẽ cười một tiếng, gương mặt yêu nghiệt lộ ra vẻ sung sướng.

Tiểu nha đầu này, công phu hạ lưu luyện cũng rất thành thục, ngay cả hắn còn phải mết dưới chân nàng.

Sở Uyển Nhược là tiểu thư khuê các, sau đó lại vào Phượng vương phủ, thành Phượng vương phủ phu nhân, thân phận ngày càng cao, hiện tại lại bị con tiện tì kia đá trước mặt mọi người, làm thể diện ả mất hết, tức khắc vừa thẹn thùng vừa tức giận vì đau.

"Đem con tiện tì này đánh đến gần chết cho ta" Ả nổi điên quát lớn.

Gia đinh trong nhà đã quen với tính tình Sở Uyển Nhược, vung lên nắm tay, muốn đánh Bùi Thủy.

Trong mắt Bùi Thủy không hề sợ hãi, ngược lại là duỗi cổ, giương cằm, một bộ lợn chết không sợ nước sôi: "Các ngươi đánh ta chết, xem các ngươi làm sao nói công đạo với Lý phu nhân."

Tay gia đinh run run giơ giữa không trung, hai người nhìn nhau nhìn vài lần, đồng thời nhìn về phía khuôn mặt vặn vẹo của Sở Uyển Nhược.

"Tiểu thư, Vân phu nhân đã tới Sở phủ, phu nhân phân phó chúng tôi đem tiện tì này qua chỉ tội Sở Cẩm, bây giờ đánh chết nàng ta vậy không phải không có ai chỉ tội Sở Cẩm giết người!" Một gia đinh vâng vâng dạ dạ nói.

"Một đám phế vật vô dụng, ai kêu các ngươi đánh chết nó? Các ngươi chỉ cần đánh nó thoi thóp, sau đó kéo nó đi chỉ tội Sở Cẩm không được sao?" Sở Uyển Nhược bị đám gia đinh vô dụng này làm phát điên lên rồi.

Gia đinh nghe xong, lại vung tay lên đánh Bùi Thủy.

Bùi Thủy hắc hắc cười lạnh: "Ai dám chạm vào ta, ta sẽ không chỉ tội Sở Cẩm, đến lúc đó Lý phu nhân truy vấn, ta liền nói các ngươi hành hung ta, cả thể xác và tinh thần đã chịu bị thương nặng, não ta bị chấn động không biết là ai giết Vân Dật Phong."

Hách Liên Thành trên trần nhà, miết ngọc xanh trong tay cười nhẹ, não bị chấn động? Đây là lần đầu tiên hắn nghe cánh nói.

Gia đinh lại lần nữa run run, không ai dám động vào Bùi Thủy, bọn họ đều không phải hạn nhân quan trọng gì, này Lý phu sinh sự, sẽ không trách cứ Sở Uyển Nhược, tất cả đều sẽ đổ lên đầu hạ nhân bọn họ, vậy không phải bọn họ thảm lắm sao?

Sở Uyển Nhược thấy bọn gia đinh đều bị Bùi Thủy dọa sợ, ả càng tức giận hơn, đúng là đám phế vật, Sở phủ đúng là phí công nuôi dưỡng bọn họ.

Sở Uyển Nhược không phải người có thể chịu ủy khuất, nếu đám gia đinh không dám động thủ, ả tự mình động thủ.

"Các ngươi đúng là đám phế vật, nắm chặt tay chân nó lại cho ta."

Một tên gia đinh bắt lấy Bùi Thủy dùng dây thừng trói chặt tay, hai tên gia đinh ngồi xổm xuống bắt lấy hai chân Bùi Thủy, gắt gao ấn ở trên mặt đất, làm Bùi Thủy không thể nhúc nhích.

Hách Liên Thành thu lại nụ cười, mắt phượng dần dần biến lạnh.

Sở Uyển Nhược tay giương lên cao, co đầu ngón lại, oán độc nhìn chằm chằm Bùi Thủy, lần này chắc chắn xé nát dung mạo của nàng.

"Tiện tì, ngươi nên biết đắc tội bổn phu nhân ta, sẽ không có kết cục tốt.."

"Phi!"

Sở Uyển Nhược còn chưa dứt lời, nước bọt lạnh lẽo đã phun lên mặt ả.

Sở Uyển Nhược như bị điểm huyệt, đôi mắt thành nghiêng nhìn chỗ nước miếng ghê tởm kia, duỗi tay muốn lau nhưng khi ngón tay sắp đụng tới nước bọt lại đột nhiên rụt trở về.

Quá ghê tởm.

"Các ngươi còn thất thần làm cái gì? Mau giúp bổn phu nhân lau mặt.."

Nước miếng không được Sở Uyển Nhược lai, rớt vào miệng ả

"Oẹ.."

Sở Uyển Nhược trợn trắng mắt, ghê tởm ói mửa.

Hách Liên Thành thấy một màn này, cơ thể đang treo trên trần nhà suýt nữa rơi xuống.

Như vậy cũng được?

"Còn không mau đem nó qua đi? Đứng hết tại chỗ làm cái gì?"

Lý thị chờ lâu không thấy hạ nhân đem Bùi Thủy qua, phái người tới thúc giục.

Bọn hạ nhân không dám trì hoãn, hai tên gia đinh buông chân Bùi Thủy ra, kéo nàng đi.

Nô tỳ phái tới thấy Sở Uyển Nhược nôn mửa không ngừng, cô có lòng tốt lại đỡ Sở Uyển Nhược, vui vẻ nói: "Tiểu thư, sao người lại nôn? Đây là dấu hiệu thai nghén, không lẽ người đã mang hài tử của Mộc Vương? Thật thật là tốt quá.."

Bốp!

Một bạt tai rơi xuống, đánh mạnh vào mặt nô tỳ đang nói.

Sở Uyển Nhược ghê tởm đến không được, bộ mặt dữ tợn nói: "Bổn phu nhân từ sau khi vào Mộc Vương phủ, Mộc Vương trước nay chưa từng chạm qua bổn phu nhân, ngươi cái con tiện tì còn dám nói bậy bổn phu nhân, bổn phu nhân sẽ đánh chết ngươi"

Nô tỳ bị dọa che miệng lại, sắc mặt trắng bệch.

Trong lòng cô cũng là sóng to gió lớn, Sở tiểu thư vào Mộc Vương phủ lâu như vậy, Mộc Vương cũng chưa chạm qua ả?

Như vậy Sở tiểu thư ở trong lòng Mộc Vương, chẳng phải là một chút địa vị cũng không có?

Hách Liên Thành liếc mắt nhìn Sở Uyển Nhược, hóa ra đây là phu nhân Phượng Cửu Mộc cưới về.

Hách Liên Thành tấm tắc lắc đầu, ánh mắt Phượng Cửu Mộc cũng thật là quá kém, lại đi cưới nữ nhân ác độc lại xấu xí này.

Mắt phượng Hách Liên Thành sáng lên, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ phấn nộn đáng yêu của Bùi Thủy, nếu nữ nhân kia là phu nhân của Phượng Cửu Mộc, vậy nàng rốt cuộc là ai? Sao lại lấy danh lão bà Phượng Cửu Mộc, ở bên ngoài lừa bịp?

Hách Liên Thành nghiền ngẫm cười, tiểu nha đầu này càng ngày càng thú vị.

Lúc gia đinh đem Bùi Thủy đưa tới, tay Sở Cẩm đã bị trói sau lưng quỳ trên mặt đất.

Phía trên là bộ dạng nghiêm túc của Sở lão gia và Lý thị, phía dưới bên phải là Vân phu nhân hai mắt đỏ bừng, mang theo sát khí.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 405 Tìm chủ đề
Chương 88: Sống sờ sờ bị đánh chết

[HIDE-THANKS]Đây không phải nhà của Sở Cẩm mà là nơi phẩm vấn phạm nhân.

Lý thị nhìn Bùi Thủy bị đưa vào, trong mắt bà ta đầy toan tính ác độc thoát cái đã biến thành người mẫu thân hiền từ đau long kêu lên: ' A Cẩm, con đã phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ, còn không mau nhận sai với Vân phu nhân, giao thi thể Dật Phong ra? A Cẩm, con không nen ngoan cố, nếu con bị Vân phu nhan giao cho Tông nhân phủ, con cứ ngoan cố như này chẳng khác nào đang tìm đường chết ".

Sở lão gia thất vọng nhìn Sở Cẩm, nếu ông ta sớm biết sự việc đi đến ngày hôm nay, ông ta phải giết chết nghiệt nữ này ngay từ lúc vừa trờ về. Dật phong không bị hại chết, Sở phủ cũng không mang tiếng nuôi ra kẻ giết người.

Sở lão gia tức giận phát run, cầm lấy chén trà bên cạnh, nện thật mạnh ngay trán Sở Cẩm" Cái thứ nghiệt nữ như ngươi học gì không học tại sao lại học ra thủ đoạn giống người mẹ ác độc của ngươi. Còn không mau mang xác Dật Phong ra đây "

Cách Sở Cẩm, Bùi Thủy đang bị gia đinh kiềm lại, dù muốn thoát ra cứu Sở Cẩm cũng không kịp. Máu tươi theo đó chảy xuống, như dòng suối đỏ nhuộm ướt đôi mắt của nàng.

Đối với đau đớn Sở Cẩm như chết lặng, nàng nâng gương mặt không huyết sắc, trong mắt không một tia sợ hãi, tĩnh lặng như mặt hồ, cười lớn nói:" Cha, mắt người mờ nên không phân được thiện ác đúng sai phải không? Thế có tư cách gì nói đến mẫu thân của ta!'

Sở lão gia nổi giận quát lớn "Làm càn" bị chọc tức đến nổi cả gân, bàn tay run rẩy nắm chặt ghế.

Lý thị nhanh chân lại khuyên giải ông ta: "Lão gia, ngài bớt giận, tức giận ảnh hưởng đến tim, nếu ngài có gì ta phải làm sao đây?'

Nước mắt đến nhanh như thủy triều, muốn khóc liền khóc. Bà ta một bên lau nước mắt, đưa mắt ra hiệu cho Phỉ Thúy đứng bên cạnh.

Cô ta lặp túc hoảng loạn la lớn, chỉ vào Bùi Thủy:" Vân phu nhân, cô ta chính là tỳ nữ do đại tiểu thư mang về. Lúc Dật Phong thiếu gia bị giết hại, cô ta cũng có mặt ở đó "

Ánh mắt Vân phu nhân đầy phản nộ, mhư một kẻ điên cầm dao nhỏ đâm tới" Cái thứ tiện tì nhà ngươi, dám đồng lỏa cùng Sở Cẩm giết con trai ta. Ta phải giết ngươi, giết hết hai kẻ các ngươi "

Bà ta phẩn nộ hét lớn, nếu trong tay bà ta có một thanh kiếm, bà ta sẽ không ngần ngại đâm vào ngực Sở Cẩm và Bùi Thủy. Trả thù cho kẻ đã giết con trai bà.

Lý thị nhìn Bùi Thủy đầy ám chỉ, có ý muốn bảo nàng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Sở Cẩm. Nàng nhìn thấy cũng phối hợp như đã hiểu, gật đầu với bà ta.

Khóe miệng bà ta nhếch cao, ẩn chứa vẻ độc ác, vô cùng hài lòng nhìn nàng.

Vân phu nhân này là thần thánh phương nào?

Dám nhận một quỳ này của ta?

Bùi Thủy dùng sức dẫm lên chân hai tên gia đinh, khiến chúng đau đến cong lưng, ôm chân

Kêu lớn. Bà ta nhíu mày, không nghĩ tới con tiện tì kia thế mà không hiểu quy củ đến vậy?

Sở Cẩm nhìn nàng, ánh mắt biến đổi, vô cùng ngạc nhiên.

Nàng không quan tâm hai tên gia đinh đang đau đến kêu trời, cũng chẳng nhìn lấy Sở Cẩm. Bùi Thủy lắc đầu, như vừ trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ, đôi mắt hiện lên đầy vẻ sợ hãi." Không phải ta, không phải ta làm. Vân phu nhân, ta không giết Dật Phong thiếu gia. Chính mắt ta nhìn thấy ngài ấy bị giết, ta biết thi thể ngài ấy ở đâu. Nhưng Vân phu nhân phải công tư phân minh, không được vu oan cho ta! ". Nàng thành công phô diễn, như thể mình là kẻ tham sống sợ chết.

Lý thị kinh ngạc, không ngờ tới con tiện tì kia cũng có chỗ để dùng tới. Người của bà ta phái di tìm được thi thể dưới giường Sở Cẩm, nhưng lại không có chứng cớ chứng minh. Giờ thì hay rồi, chỉ cần cô ta nói ra chỗ giấu thi thể, tội danh giết người chắc chắn sẽ gán lên người Sở Cẩm.

Trong lòng bà ta đầy đắc ý, ánh mắt thương hại nhìn Sở Cẩm, tiểu tiện nhân, ngươi cứ chết bên ngòia không phải tốt hơn sao? Thà cớ gì trở lại Sở phủ tìm đường chết! Còn phải chịu cảnh nô tỳ thân cận bán đứng bị đưa vào ngục tối, chịu cực hình.

Bên kia Vân phu nhân còn chưa mở miệng, Lý thị đã đã cướp lời, nói trước" Ngươi đừng sợ, có chuyện gì cứ nói ra đi, Vân phu nhan không phải người không phân biệt được đúng sai. Chỉ cần chỉ chỗ thi thể của Dật Phong thiếu gia, giao cho phu nhân đây, để lo liệu hậu sự đàng hoàng, Vân phu nhân sẽ bỏ qua cho ngươi ". Chờ khi cô ta nói ra chân tướng, lúc đó đã hết giá trị lợi dụng. Cho dù Vân phu nhân kia có làm gì cũng không liên quan đến bà ta.

Sở Cẩm khó tin nhìn Bùi Thủy, mịt mờ nhìn đây có phải người nàng quen biết hay không. A Thủy mà nàng biết, là người trọng tình nghĩa, tuyệt đối không phải người ham sống sợ chết trước mặt. Trong lòng nàng, từ lâu đã khắc sâu hình tượng của Bùi Thủy, trong thời gian ngắn không thể chấp nhận.

Nhưng rất nhanh nàng đã thu lại vẻ thất vọng, thở một hơi cảm thấy như vậy cũng tốt. Chắc Lý thị đã dùng mưu kế bắt ép Bùi Thủy, nếu như lựa chọn việc sống chết. Nàng nguyện ý chết, để A Thủy được sống. A Thủy đã trả giá quá nhiều vì nàng, nàng cũng không thể ích kỷ cứ mãi để nàng ta che chở mãi.

Bùi Thủy khẩn trương nhìn Vân phu nhân lên tiếng.

Nỗi đau mất con, Vân phu nhân hận không thể ngay lập tức giết chết hai người Sở Cẩm và Bùi Thủy, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Chỉ là lúc này cần bình tĩnh, thi thể con trai bà ta vẫn chưa tìm thấy, nếu chậm trễ bà ta đau lòng cho con trai đã mất, bị kiến tha không nguyên vẹn.

Phong nhi đáng thương, con chết thảm quá! Con yên tâm, nương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, khi tìm được thi thể con, nương sẽ bồi táng hai kẻ tiện nhân này cùng con. Vân phu nhân đầy toan tính ác độc trong đầu, giả vờ nhìn Bùi Thủy nói" Được! Chỉ cần ngươi giao con ta ra, ta sẽ không làm khó dễ ngươi "

Bà ta không khó dễ nàng, nhưng không có nghĩa không giết chết nàng, trong lòng cười lạnh nàng cũng không phải con ngốc, sao không nhạn ra bà ta đang lừa nàng.

Chỉ cần tìm được thi thể con trai bà ta, không cần biết hung thủ là ai, trong lòng bà ta đã sớm nhận định nàng cùng Sở Cẩm giết Dật Phong.

Lý thị thấy Vân phu nhân vừa dứt lời, lièn chen nói" Vân phu nhân đã nói không làm khó dễ ngươi, còn không mau giao thi thể ra đây, đổi ccông đạo cho người đã chết "

Trong lòng Lý thị nghĩ chắc Bùi Thủy sẽ bịa đặt Sở Cẩm quyến rũ Dật Phong không thành, nên ác ý ra tay giết người.

Nhưng không nghĩ tới!

Những gì mà Bùi Thủy nói sau đó khiến bà ta sợ đến hồn bay phách lạc" Đêm trước Dật Phong theiéu gia mang tới rất nhiều bảo vật đưa cho nhị tiểu thư, nhị tiểu thư cũng rất vui vẻ, uống có hơi quá chén.. "

Cảm giác được chuyện không hay, sắc mặt Lý thị khẽ biến, đùng đùng nổi giận, quát" Tiện tì, chỉ cần ngươi nói Dật Phong bị Sở Cẩm giết ra sao, cần ngươi nói dài dòng để làm gì?"[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back