Truyện Ma [Edit] Đứng Lên Từ Quan Tài, Cô Ấy Có Điều Gì Đó Không Ổn - Tôm Xào Mè

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HangThan, 31 Tháng một 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Phong Đô nữ đế xuất hiện bên cạnh ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng mà cái này chính là hiện thực xã hội, cuộc sống hiện tại của chúng ta không có khả năng thay đổi, điều có thể làm duy nhất là cố gắng làm cho chính mình thích ứng hiện tại."

    Sở Kiệt cầm điếu thuốc, lại cũng không châm, buồn bã phụ họa.

    Ở cái mặt này, có nửa năm kinh nghiệm, hắn sâu sắc có thể cảm nhận được.

    Nếu không phải từ năm năm trước hắn vô tình tảo mộ nhầm rồi gặp được Phong Đô nữ đế, ngoài ý muốn bị giữ lại đây.

    Trở về thành phố anh ta lại tiếp tục cuộc sống như vậy.

    Nhớ tới điều này, Sở Kiệt châm điếu thuốc hút một hơi.

    "Khụ khụ khụ."

    Ngay lập tức bị sặc.

    Vương Thác thấy thế liền cười khúch khích nói:

    "Không thể tưởng tượng được anh Kiệt lại không biết hút thuốc a, ta còn tưởng trong thành phố khi quan hệ xã hội cái này là phải biết."

    "Ta không thích cái mùi này, hơn nữa lại rất phí tiền."

    Sở Kiệt cười cười, tiện tay dụi tắt điếu thuốc.

    Cái lý do phía sau mới là quan trọng.

    Hiện giờ hắn phải chi tiêu rất lớn, làm sao có thể gia tăng thêm chi phí.

    "Không hút cũng tốt, hút vào thì bỏ không được."

    Vương Thác thì thào cảm thán, điếu thuốc trong tay vẫn tiếp tục hút tới khi hết hắn mới dập đi, thuận miệng hỏi:

    "Anh Kiệt, ngươi khi nào thì trở lại thành phố?"

    "Chắc có lẽ khoảng vài ngày nữa thôi."

    Vốn là định ngày mai trở về, hiện tại xảy ra việc này, kế hoạch trở về lại phải lùi lại sau.

    "Vậy à, đáng tiếc."

    Vương Thác lắc đầu.

    "Ta còn tưởng có thể cùng ngươi cùng đi tham gia buổi gặp mặt cựu học sinh."

    "Buổi gặp mặt cựu học sinh?"

    Sở Kiệt sửng sốt một chút.

    "Buổi gặp mặt cựu học sinh nào?"

    "Tháng sau đó, anh không thấy thông báo trong nhóm lớp à?"

    Được Vương Thác nhắc nhở, Sở Kiệt lấy ra điện thoại di động, lúc này hắn mới nhìn đến nhóm lớp trung học đã bị hắn lãng quên từ lâu trong góc, đúng là có một cái thông báo chưa đọc.

    Mở ra thì đúng như Vương Thác đã nói, trường trung học tổ chức buổi gặp mặt cựu học sinh.

    "Thời gian còn hơn một tháng, ngươi vội cái gì?"

    "Thôi đi, tôi cũng chẳng bao giờ xuất hiện trong nhóm từ khi tốt nghiệp trung học."

    Vương Thác nhún vai.

    "Lần này chỉ vì có một vài người bạn thân mời tôi tham gia, nên tôi mới định đi. Còn anh Kiệt thì sao?"

    "Đến lúc đó ta lại xem xét đi."

    Sở Kiệt khẽ lắc đầu, cất di động đi, chắc là hắn sẽ không tham gia.

    Nói thật, những người có quan hệ tốt thì hắn vẫn còn liên lạc, dù cho là cũng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm. Nhưng những người khác có lẽ không nghĩ như vậy, dù sao cái này coi như là sau khi ra ngoài xã hội lần đầu tiên gặp lại, cũng coi như là những người mới thành lập mối quan hệ của mình.

    Không ít người vẫn rất coi trọng

    Nhưng mà nói thật, Sở Kiệt phiền nhất chính là những việc như vậy.

    Cũng có thể liên quan đến tính cách của hắn, hắn thích những điều đơn giản hơn.

    Thấy Sở Kiệt cũng không có ý định tiếp tục nói về vấn đề này.

    Hai người nói chuyện câu được câu không nói chuyện một lát chờ taxi.

    Trên xe về thôn, Sở Kiệt từ chối lời mời ăn cơm tối của Vương Thác, tự mình về nhà.

    Vừa mở cửa đã bị mùi tanh tưởi quen thuộc làm cho không mở được mắt.

    Chết mẹ, còn quên đang sắc thuốc.

    Cũng may, lúc đi ra ngoài chất củi không nhiều, nếu không chắc bị cháy đen rồi.

    Cố nén sự kinh tởm, Sở Kiệt mang thuốc còn lại chia thành từng phần, cho dù là đã uống nhiều ngày như vậy nhưng mà Sở Kiệt vẫn có chút không chịu được.

    Để lại phần của đêm nay còn lại đều cho vào đồ đựng cất vào tủ lạnh.

    Làm xong hết thảy, vốn Sở Kiệt còn định luyện một lần "bát đoạn cấm", nhưng không hiểu có phải do hôm nay quá mệt mỏi hay không, hay là vì câu chuyện của tên cướp, hắn không có tâm trạng luyện quyền.

    Thôi vậy, vẫn là vẽ ký hiệu lên giấy vàng mã đi.

    Hắn đem đống thuốc tăng lực, thuốc chữa bệnh đều bày hết lên trên bàn.

    Thật đúng là cửa hiệu lâu đời trong thôn, những cái thuốc bằng giấy này đúng là tốt thật, có thể đem đổi giả thành thật được.

    Đốt xong đống thuốc này hi vọng đại đế có thể sớm khoẻ lại, có thể sớm đi tìm ta.

    Ồ! Có gì đó là lạ.

    Sở Kiệt nhíu mày bổng chốc nhớ lại.

    Cho dù là không cần đốt mấy thứ này, theo như lần trước nói chuyện, hình như ngày mai là người đã có thể tới rồi.

    Vậy cái này có cần đốt nữa không?

    "Dù sao trước sau gì cũng phải đốt, cứ làm xong lại nói."

    Sở Kiệt lại tiếp tục công việc.

    Thời gian nhanh chóng trồi qua, dù sao đã luyện nhiều ngày như vậy, Sở Kiệt cũng đã vẽ quen, dùng không đến ba tiếng đồng hồ liền viết xong.

    Nhìn giờ trên di động cũng gần mười giờ.

    Thời gian tới khi âm khí nồng đậm vẫn còn một chút, đoạn văn review cho video cũng đã làm xong, lúc nào trở về liền có thể trực tiếp đăng lên.

    Không muốn luyện tập "bát đoạn cấm", hiện tại cũng chẳng có gì để làm.

    Ngay khi hắn định thử xem có thể hay không liên lạc Phong Đô nữ đế, công pháp "chớp mắt ngàn dặm" đang yên lặng đặt ở một góc trong đầu hấp dẫn sự chú ý của hắn.

    Đêm nay đã không luyện "bát đoạn cấm" vậy thì xem thử cái này.

    Dù sao bây giờ hắn cũng không chính thức bước lên con đường tu hành, dù cho là có nhìn cũng không thể luyện, vậy hẳn là cũng không sao.

    "Màn đêm như nước, đẩy mạnh như tên, chớp mắt biến mất, ngàn dặm trong đêm, không lưu hơi thở.."

    Theo trí nhớ trong đầu, Sở Kiệt lẩm bẩm câu đầu tiên, nhưng chỉ có chút đó đã khiến hai mắt đầy sao, có cảm giác hít thở khó khăn.

    Đúng là tiên pháp, quả thật người bình thường không thể luyện được.

    Ta vẫn là tiếp tục luyện "bát đoạn cấm" đi.

    Lại tiếp tục nghĩ tới chỉ dẫn của "bát đoạn cấm".. Làm sao có cảm giác đầu óc to ra, trên trời sao lại có nhiều sao sáng như vậy.. Sao sáng?

    Không đúng, là hai mắt của ta đang nổ đầy sao.

    Sở Kiệt đột nhiên phản ứng tới, hắn há mồm muốn nói chuyện, lại phát hiện ra hắn không thể phát ra lời nào cả, không chỉ vậy, thật sự cảm thấy rất khó thở.

    Là do chung quanh không có không khí.

    Sao lại thế này? Trước đó còn rất tốt mà, sao hiện tại lại như vậy.. từ từ, hít một hơi? Không khí.

    Sở Kiệt bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, cố nén cảm giác khó chịu, hắn nhắm mắt quan sát trong đầu. Quả nhiên là như vậy, cũng giống với "bát đoạn cấm" giống nhau.

    "Chớp mắt ngàn dặm" đang phát sáng.

    Lúc trước, thời điểm hắn luyện "bát đoạn cấm", công pháp trong đầu cũng sẽ phát sáng, hay nói cách khác, hiện tại hắn chính là đang trong trạng thái luyện tập "chớp mắt ngàn dặm".

    Hắn nhanh chóng dừng lại công pháp, hít thở lúc này mới từ từ trở lại bình thường,

    Nhưng mà "chớp mắt ngàn dặm" không phải là không gian công pháp sao?

    Tại sao xung quanh lại không có không khí?

    "Càng nghĩ càng thấy lạ."

    Sở Kiệt ấn ấn vào trán, lại lắc lắc đầu.

    Hắn ốm cái trán chậm rãi đứng lên, do vừa mới bị thiếu không khí trong thời gian dài, hiện tại trước mắt hắn cảm thấy mờ mờ, nhìn vật gì cũng có bóng, cả người lơ mơ.

    Thật là, lại còn xuất hiện cả ảo giác.

    Nếu là trong nhà của các ngươi, các ngươi có tin không? Hắn vậy mà có thể thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh rất đẹp mặc váy dài màu hồng, chân váy dài tới mặt đất, đầu đội vương miện, mắt lạnh như trăng, khuôn mặt đẹp lạnh lùng.

    Không thể không thừa nhận rằng, tuy là ảo giác nhưng người con gái này thật đẹp, lại còn ăn mặc theo phong cách cổ trang, nếu người này mà ở thời cổ đại thì đúng là một mỹ nhân hại nước hại dân như Đắc Kỷ vậy.

    Nhưng mà tại sao hắn lại có cảm giác người con gái này càng ngày càng rõ ràng, mà hình như nàng đang bay, chân nàng đâu?

    Đợi một chút, bay?

    Sở Kiệt lắc lắc đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.

    Ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt người đối diện.

    Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng rất nhanh quan sát từ đầu tới chân Sở Kiệt, mang theo một chút nghi ngờ, cô gái không chắc chắn hỏi:

    "Ngươi là Sở Kiệt?"
     
    Annie Dinh thích bài này.
  2. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 11 Là Tề Ỷ Kỳ không phải thất thất thất *.

    (*Mình không rõ ràng lắm từ đồng âm của Trung Quốc, có lẽ là hai cái này đọc giống nhau)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa rồi chỉ là hoài nghi, hiện tại cũng đã là xác nhận.

    Trước mắt vị này trôi nổi ở giữa không trung, có dung nhan không giống người trên thế gian này, thân mặc trang phục kỳ dị nữ tử, chính là cùng hắn nhiều ngày vượt thế giới nói chuyện phiếm trước đây – chủ nhân của địa phủ - Phong Đô đại đế.

    Nói thật, cô gái này cũng quá xinh đẹp đi.

    Trước đó, Sở Kiệt là một nam nhân thể xác và tinh thần phát triển bình thường, không chỉ một lần ảo tưởng qua tướng mạo Phong Đô nữ đế.

    Kết hợp với ghi chép cổ điển, các loại truyền thuyết thần thoại, cùng với các loại ấn tượng rập khuôn đối với nữ đế, ân, chủ yếu vẫn là ấn tượng rập khuôn này, dù sao Phong Đô đại đế trong thần thoại ghi lại chính là một ông lão, hắn cũng không thể ảo tưởng một người đàn ông thô kệch chứ?

    Mà sự thật chứng minh Sở Kiệt vẫn là quá bảo thủ, nàng thật là quá đẹp, đẹp quả thực giống như là một cái thứ nguyên khác, giống như từ trong thế giới khác nhảy ra đồng dạng. Không, so sánh như vậy có chút không chính xác lắm, dù sao nghiêm khắc mà nói, âm phủ quả thật cũng coi như là một thế giới khác.

    Kỳ thật Sở Kiệt bị chấn động nhiều hơn vẫn là khí chất khó có thể hình dung của đối phương, rõ ràng đứng ở trước mặt ngươi, lại giống như mộng ảo phiêu linh, nàng tựa như đang ở đỉnh mây hà, cao cao tại thượng, bễ nghễ hết thảy thế gian, có một loại cảm giác uy nghiêm nói không nên lời.

    Khí chất là khó thứ khó nắm bắt nhất, cho dù không đi hỏi đến, giờ này khắc này, Sở Kiệt đều vô cùng xác nhận thân phận của nàng.

    Yên tĩnh một lát, hắn khẽ thở ra một hơi, khẽ cười nói:

    "Ngươi tới rồi."

    "Ừ, ta tới rồi."

    Ngữ khí bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, thế cho nên Phong Đô nữ đế thoáng cái không kịp phản ứng, đợi đến khi ý thức được cũng đã làm ra đáp lại.

    Cô nhíu mày, cô có nghĩ tới vô số cảnh tượng hai người lần đầu gặp mặt.

    Nhưng duy chỉ không nghĩ tới loại này.

    Bình tĩnh như thế, ngữ khí kia thật giống như nhìn thấy bằng hữu quen biết đã lâu, đã lâu không gặp.

    Có một tia sung sướng, còn có một tia phiền muộn.

    Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.

    "Bên ngoài lạnh, vào trong nói đi."

    Sở Kiệt chủ động đi về phía trước, đi vào trong nhà, bưng ấm nước điện lên, ngoái đầu lại hỏi:

    "Trà xanh hay hồng trà."

    "..."

    "Không cần, bổn tọa hiện tại chỉ là một đạo thần niệm, vẫn chưa ngưng tụ thực thể."

    Phong Đô nữ đế trầm ngâm một lát, tạm thời không nghĩ nhiều nữa, theo bước chân Sở Kiệt bay vào.

    "Thần niệm? Hồn thể sao?"

    Sở Kiệt lẩm bẩm, ánh mắt rơi xuống dưới chân.

    "Cho nên mới bay."

    "Không, chỉ là để thuận tiện hành động thôi."

    Dứt lời, Phong Đô nữ đế liền điểm mũi chân, vững vàng rơi xuống mặt đất.

    Nếu có thể đi bộ, vậy thì đi thật tốt, hơn nửa đêm bay giữa không trung, rất dọa người.. Sở Kiệt trong lòng yên lặng châm chọc, không nói nữa, rót cho mình một ly nước trắng.

    Từ sau khi điều chỉnh thói quen làm việc và nghỉ ngơi, anh không uống trà buổi tối nữa.

    Phong Đô nữ đế chậm rãi di chuyển trong phòng khách, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, đánh giá bốn phía, lên tiếng:

    "Nhiều năm như vậy, nhân gian tựa hồ cũng không có nhiều biến hóa."

    "Chỉ là nhà cũ của ta không có tân trang mà thôi."

    Sở Kiệt cười khổ nói:

    "Ta hiện tại chỉ có ở Thanh Minh tảo mộ mới có thể trở về, ta ngày thường chỗ ở so với nơi này tiên tiến hơn nhiều."

    "Vậy sao?"

    Nữ tử nhẹ giọng lẩm bẩm hai câu, liền thu hồi ánh mắt, cũng không quá để ý lời nói của Sở Kiệt, trong mắt nàng cho dù mạnh hơn nữa, cũng sẽ không có bao nhiêu biến hóa.

    "Thế giới hôm nay biến hóa rất lớn, Phong sư phụ sau khi nhìn thấy cũng đừng há hốc mồm."

    Sở Kiệt bưng chén nước như cười như không đi lên phía trước.

    Phong Đô nữ đế ánh mắt cổ quái quét Sở Kiệt một cái.

    "Làm sao ngươi biết.. Chờ đã, bổn tọa đã nói ngươi đừng gọi bổn tọa như vậy, sao ngươi còn gọi."

    Phong Đô nữ đế đột nhiên phản ứng lại, thần sắc có chút không vui, khẽ nhíu mày.

    "Vậy ta cũng không thể trực tiếp gọi ngươi là Phong Đô đại đế, hay là Diêm vương gia? Gọi bất kính như vậy."

    Sở Kiệt nhún vai, khẽ cười nói:

    "Gọi sư phụ vừa biểu đạt tôn kính của ta, cũng phù hợp quan hệ hiện tại của chúng ta, vẫn là nói ta gọi ngươi Phong tỷ tỷ thì tốt hơn."

    "Bổn tọa sao lúc trước không nhìn ra ngươi mồm mép trơn tru như thế."

    Phong Đô Nữ Đế hừ nhẹ, vung tay áo lên, đoan chính bay xuống sô pha.

    Nàng tư thái hào phóng, giơ tay nhấc chân, có một loại uy nghiêm cùng quý khí nói không nên lời.

    Trong lúc hoảng hốt, lại làm cho người ta có một loại ý nghĩ muốn quỳ xuống trước mặt cô ôm đùi thuần phục.

    Phong Đô nữ đế ngữ khí tùy ý nói:

    "Ta và ngươi vốn là quan hệ hợp tác bình đẳng, bổn tọa truyền thụ công pháp cho ngươi, bất quá là thuận thế mà làm, chuyện thầy trò liền miễn đi. Về phần tên.."

    Nói đến đây, nữ tử dừng lại một chút, híp híp mắt, sâu trong đáy mắt một đạo tinh mang chợt lóe lên.

    Tiếp theo nàng chậm rãi nói:

    "Tề Ỷ Kỳ, ngươi gọi bổn tọa là Tề Ỷ Kỳ là được rồi."

    "Thất thất thất?"

    "Là Tề Ỷ Kỳ."

    "Ừ, đúng vậy, không phải là Thất Thất Thất sao."

    "Không phải Tề Ỷ Kỳ, là Thất Thất."

    Lời nói dừng lại, Tề Ỷ Kỳ lạnh lùng trừng mắt.

    Sở Kiệt lúc này mới hơi thu liễm, cợt nhả tiến lên nói:

    "Thất Thất liền nghe dễ nghe, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sao?"

    "Ta không cảm thấy."

    Tề Ỷ Kỳ trợn trắng mắt.

    Còn tôn kính thì sao? Ngươi xem ngươi hiện tại chỗ nào có một chút tôn kính, bộ dáng kính sợ thần linh, thật sự là lười vạch trần ngươi.

    Trong nháy mắt Phong Đô Nữ Đế, Tề Ỷ Kỳ thậm chí còn không bằng trực tiếp để hắn gọi mình là sư phụ.

    Sở Kiệt cũng không biết, Tề Ỷ Kỳ nội tâm ý nghĩ, hắn rất tự nhiên đi tới trước bàn, cầm lấy sấp tiền âm phủ đã vẽ pháp trận nói ra:

    "Đang định lát nữa đốt cho ngươi, không ngờ ngươi đã tới, ngươi tự mình mang đi hay là."

    "Đốt."

    Tề Ỷ Kỳ giản dị nói:

    "Bổn tọa hiện tại chỉ là hồn thể, không thể trực tiếp mang đi."

    Dừng một chút nàng lại bổ sung một câu:

    "Hôm nay trước không cần, ta xem khí sắc của ngươi cũng không tốt, ngươi không dựa theo bổn tọa dạy ngươi đến rèn luyện?"

    Từ lúc bắt đầu gặp mặt, Tề Ỷ Kỳ đã nhận ra sự suy yếu trên người Sở Kiệt.

    Vốn nàng hôm nay trước tiên ngưng hóa ra một đạo hồn thể, chính là vì xem xét thể chất của Sở Kiệt.

    Hiện tại xem ra, tựa hồ phải trì hoãn.

    "Ta có dựa theo ngươi dạy đến rèn luyện, biến thành như vậy là bởi vì nguyên nhân khác."

    Sở Kiệt có chút xấu hổ nói.

    Tề Ỷ Kỳ nhíu nhíu mày.

    Tựa hồ nhận ra cái gì, đi lên trước, bàn tay nhỏ nhắn điểm trán, chợt trừng to hai mắt, ngữ khí nghiêm túc nói:

    "Ngươi tu luyện Thuấn Tức Thiên Lý? Hơn nữa cái này.. Ngươi luyện thành?"

    Tề Ỷ Kỳ kích động đứng lên, vọt về phía trước một bước tới trước mặt Sở Kiệt.

    Đôi mắt đẹp trừng to tròn, đồng tử hơi co rụt lại, tràn đầy kinh ngạc.

    Rõ ràng hắn ngay cả chính thức đi vào tu hành cũng không có bắt đầu, làm sao có thể sẽ luyện thành đây?

    Hay là nói, hắn kỳ thật đã tiến vào Luyện Khí kỳ?

    Nghĩ vậy, Tề Ỷ Kỳ lập tức thúc giục âm khí, dưới ánh mắt khiếp sợ của Sở Kiệt, mắt thường có thể thấy được trên người nữ tử bao phủ một tầng bạc quang nhàn nhạt.

    Thân ảnh của nàng giờ khắc này tựa hồ trở nên chân thật hơn.

    Tề Ỷ Kỳ không nhiều lời, ngón tay nhỏ nhắn điểm nhẹ trán Sở Kiệt.

    Sở Kiệt có thể rõ ràng cảm giác được trong cơ thể có một cỗ ấm áp chảy vào trong đó.

    Có chút ngứa ngáy.

    Một lát sau, Tề Ỷ Kỳ thu hồi ngón tay, đôi mày thanh tú nhíu lại, lẩm bẩm:

    "Còn không có bước vào tu hành liền có thể tu luyện, ngươi này từ xưa đến nay nhưng là lần đầu tiên, đây rốt cuộc là.."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  3. HangThan

    Bài viết:
    2
    Annie Dinh thích bài này.
  4. HangThan

    Bài viết:
    2
    Annie Dinh thích bài này.
  5. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Anh Kiệt, đây là ngươi sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Loại ấm nước này là muốn đặt ở trên cái đế này, cắm vào nguồn điện để nấu nước, phần lớn các công cụ văn minh hiện đại khi sử dụng đều cần dùng đến điện, buông tay của ngươi, dùng điện không phải loại điện mà ngươi phất tay liền có thể giật chết người, tóm lại chính là, ách, có chút phức tạp, sau đó ngươi từ từ sẽ hiểu."

    Sở Kiệt khoát tay, ý bảo nữ Diêm Vương đang tụ tập những tia chớp trong lòng bàn tay nhỏ nhắn bình tĩnh.

    Tề Ỷ Kỳ "ồ" một tiếng, dập tắt lôi điện quấn quanh trong tay.

    Ánh mắt nàng như có như không liếc nhìn một mảnh phòng bếp bị nổ cháy đen, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó liền theo về tới phòng khách.

    "Ngươi cảm ứng khí như thế nào?"

    Vừa vào cửa, Tề Ỷ Kỳ liền hỏi.

    Biện pháp tốt nhất để giảm bớt xấu hổ chính là nói sang chuyện khác, cũng may hai người hiện tại vừa vặn có chuyện cần nói.

    "Nhờ phúc của người nào đó, thiếu chút nữa sẽ thành công."

    "..."

    Tề Ỷ Kỳ bị sặc một ngụm, theo bản năng muốn cãi lại vài câu, đột nhiên phản ứng lại, thần sắc nghiêm trọng nói:

    "Ngươi đã có thể nhìn thấy nước suối?"

    "Không sai nhiều lắm, miễn cưỡng xem như đã thành hình, nhưng cảm giác vẫn thiếu chút gì, quả nhiên thứ này thật khó a."

    Miễn cưỡng thành hình? Còn thiếu chút nữa? Các bạn nghe xem đây còn là tiếng người không?

    Không đến nửa canh giờ liền sinh ra khí hình thức ban đầu, theo nàng được biết, tiền lệ này đặt ở trước kia linh khí sung túc thời đại đều chưa từng có qua.

    Ở loại niên đại linh khí mỏng manh này còn có thể nhanh như vậy.

    Người này khủng bố như vậy a.

    "Hình dạng gì, màu sắc có thấy không?"

    Tề Ỷ Kỳ truy hỏi.

    Nàng hiện tại bức thiết muốn biết nam nhân trước mắt này cụ thể có thể tu hành loại hệ thống nào.

    Nói không chừng thuận lợi, tương lai trên chiến lực cũng có thể đối với nàng có trợ giúp.

    Muốn đoạt lại địa phủ, chỉ dựa vào chính nàng là rõ ràng không đủ, nàng cần đồng bạn, hơn nữa là cùng địa phủ không có liên hệ trực tiếp, đồng bạn đáng tin cậy.

    Không hề nghi ngờ, Sở Kiệt cũng rất phù hợp.

    Sở Kiệt vuốt cằm, nhắm mắt hồi tưởng lại hình thức ban đầu, chậm rãi đáp:

    "Hình tròn? Hay hình bầu dục? Hình dạng cụ thể tôi không nhớ rõ lắm, nhưng màu nước suối nếu tôi nhớ không sai, hẳn là màu đen."

    "Màu đen?"

    Đồng tử nàng hơi co rụt lại:

    "Ngươi xác định không?"

    Sở Kiệt suy nghĩ một chút gật gật đầu.

    Tề Ỷ Kỳ nhíu mày.

    Sở Kiệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng khó hiểu như thế, trong lòng mơ hồ có suy đoán:

    "Lại nói tiếp, bất kể là kiếm tu hay là cái khác, đều cùng ta cái này không đúng, ta đây sẽ không phải là thích hợp minh tu.."

    "Cụ thể chờ ngươi chính thức cảm ứng rồi nói sau, vừa lúc bổn tọa cũng sắp đến cực hạn rồi."

    Tề Ỷ Kỳ ngắt lời, hiện tại dù sao cũng chỉ là xuất hiện hình thức ban đầu, không thể kết luận vội vàng.

    Nghe nói như thế, Sở Kiệt cũng không nói tiếp, mà sửa miệng hỏi:

    "Lần sau bao lâu cô có thể lại đây?"

    "Đại khái hai ba ngày sau."

    Kỳ thật có thể nhanh hơn, dù sao lần này nàng cũng không tiêu hao quá nhiều.

    Sở Kiệt gật đầu tùy ý nói:

    "Vậy ngày mai tôi sẽ đốt cho cô ít đồ, nếu không chờ tôi trở về, trong chốc lát cũng không thể đốt."

    "Vì sao không thể đốt?"

    Tề Ỷ Kỳ hỏi ngược lại.

    "Tôi cũng không thể cứ cách vài ngày lại ngồi xe trở về một chuyến."

    Làm lộ phí không cần tiền a, cuộc sống của người làm công chính là rất khổ.

    Tề Ỷ Kỳ nhíu mày nói:

    "Ngươi tùy tiện tìm một chỗ đốt là được rồi, vì cái gì còn muốn cố ý trở về nơi này đốt?"

    Sở Kiệt sửng sốt, một lát sau, hắn bỗng nhiên phản ứng lại, đứng lên truy hỏi:

    "Cái này không phải phải đốt trước mộ của ngươi, ngươi mới có thể nhận được sao?"

    "Ai nói với ngươi như vậy?"

    "Nhưng lúc trước ngươi đưa sừng trâu tới cho ta.."

    "Khi đó ngươi vừa vặn ở đó, tự nhiên đưa tới cũng ở đó."

    "..."

    Lời này của ngươi làm cho ta không còn gì để nói.. Khóe miệng Sở Kiệt không khống chế được run rẩy.

    Được, nếu biết sớm điều này, mấy ngày này kỳ thật căn bản không cần phải ở chỗ này.

    Kháo, sớm biết vậy đã hỏi thêm một câu.

    Sở Kiệt xấu hổ che mặt.

    Tề Ỷ Kỳ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn tiếp tục nói:

    "Ban đầu đúng là cần đốt trước mộ mới có thể thu được, nhưng là bởi vì năm năm này ngươi không gián đoạn tảo mộ duyên cớ, giữa chúng ta đã sinh ra nhân quả, chỉ cần thêm chút dẫn dắt, liền có thể đem đồ vật đưa đến. Ngươi, chẳng lẽ không biết sao?"

    Ta lại càng muốn biết, ngươi vì sao lại cảm thấy ta hẳn là biết.. Sở Kiệt thầm nói.

    Lúc này, thân ảnh Tề Ỷ Kỳ trước mặt bắt đầu dần dần nhạt đi.

    Sở Kiệt cũng không oán giận nữa, mà nói:

    "Ta ngày mai sẽ cho ngươi đốt qua một ít chữa bệnh đồ dùng cùng tiền âm phủ ngươi hẳn là cần đi?"

    "Đa tạ."

    Trừ phi ngày tận thế đến, tiền bất cứ lúc nào cũng có ích.

    Ngay trước khi thân ảnh Tề Ỷ Kỳ hoàn toàn biến mất, nàng nhìn như vô tình hỏi:

    "Cái ấm trà kia rất đắt sao?"

    Sở Kiệt sửng sốt một chút, khoát tay cười hắc hắc nói:

    "Không có việc gì, chỉ là một cái ấm nước mà thôi, người không có việc gì là tốt rồi."

    "..."

    Nàng không nói gì nữa, cứ như vậy trực tiếp từ Sở Kiệt trước mặt hóa thành từng hạt ánh sáng, nhanh chóng tiêu tán, phảng phất chưa bao giờ xuất hiện qua, như mộng như ảo.

    Bất quá cục diện rối rắm trong phòng bếp vẫn còn lưu lại nơi đó, phảng phất trong không tiếng động nhắc nhở rằng tất cả của cô đều là chân thật.

    Tắm rửa rồi ngủ đi.

    Ong ong!

    Ngay khi Sở Kiệt muốn múc nước rửa mặt, tiếng chuông điện thoại di động trong trẻo phá vỡ sự yên tĩnh.

    Hắn từ trong túi lấy điện thoại di động ra trượt ra nhìn, là nữ Diêm Vương.

    [Có đồ, ngươi tiếp nhận một chút.]

    Đồ đạc? Cô ấy lại gửi đồ cho tôi nữa à?

    [Lúc này? ]

    Không đợi Sở Kiệt đánh chữ trả lời, hắn cũng cảm giác dưới chân truyền đến một đạo chấn động, chỉ thấy khoảng cách hắn vài mét xa trong sân, có một khối thổ địa lõm xuống.

    Hắn vội vàng chạy chậm tới, cầm xẻng đào đất, rất nhanh liền đào được thứ gì đó cứng rắn, trong đất chôn một hộp gỗ lim so với lúc trước thu được còn lớn hơn một vòng, mở ra nhìn.

    Chỉ thấy bên trong đặt mười mấy hạt giống không biết là hoa gì, còn có một cái giống như là da lông và đuôi của động vật gì đó.

    Những thứ này rốt cuộc là..

    Ong ong.

    Lại có tin nhắn gửi tới, Sở Kiệt nhanh chóng mở di động ra.

    [Đây là hạt giống hoa bỉ ngạn, cùng với đuôi và da ngựa, theo bổn tọa biết, hai thứ này rất được hoan nghênh ở nhân gian, hẳn là có thể bán được không ít tiền.]

    Bán lấy tiền?

    Sở Kiệt nhíu mày, rất nhanh liền phản ứng lại là chuyện gì xảy ra.

    Yên tĩnh một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.

    Sở Kiệt có chút vui mừng, tính cách có nề nếp này của cô, chính mình cũng không chán ghét, không bằng nói loại sòng phẳng này, anh rất thích, nhất là cặp đùi đẹp thon dài kia nếu như đeo tất đen, ừm hừ, nghĩ hơi xa rồi.

    So với tất đen, hiện tại có một vấn đề nghiêm túc hơn.

    Thứ này hắn bán như thế nào?

    Trước đây thì hắn không rõ ràng, nhưng bây giờ không ai sẽ mua những thứ này.

    Xem ra cần phải để vị chủ nhân trước của địa phủ này thích ứng với thời đại bây giờ mới được.

    Sở Kiệt mặt lộ vẻ cười khổ, bằng không nổ hư phòng bếp là nhỏ, chỉ sợ nàng làm ra chuyện điên cuồng khác.

    Hắn đem đồ đạc đều cất kỹ bỏ vào rương hành lý, bán là không có khả năng, chờ nàng lần sau tới, nhìn xem chính mình có thể hay không dùng đi.

    Cứ như vậy rửa mặt xong, Sở Kiệt nằm ở trên giường, xem tiểu thuyết trong chốc lát, ngay tại hắn chuẩn bị đi vào giấc ngủ lúc.

    Bạn cùng phòng của hắn ở chung trong thành phố, Ngô Nhân Đằng gửi tới cho hắn một cái link video, còn có một cái tin tức.

     
  6. HangThan

    Bài viết:
    2
  7. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Thăng trầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đỉnh đầu Tề Ỷ Kỳ từng hàng dấu chấm hỏi, từ nông đến sâu đại biểu cho trình độ mơ hồ của nữ Diêm Vương.

    Đốt tiền âm phủ là có thể lưu trữ lời nói của người tảo mộ ở trước mộ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tiền âm phủ có thể chuẩn xác đưa đến trên tay đương sự.

    Cho nên, đến đây, ngươi nói rõ cho bổn tọa, cái gì gọi là 'Cảm giác như là ta đang bao nuôi ngươi'. Còn ai hắc, cảm giác rất tốt.

    Đồ khốn kiếp, trong đầu suốt ngày đều suy nghĩ cái gì đó.

    Sắc mặt Tề Ỷ Kỳ đen như đáy nồi.

    Lúc này trong tiền lại truyền ra đạo thanh âm thứ hai.

    [Bất quá, chúng ta thanh bạch không thẹn với lương tâm, nói bao nuôi cũng có chút không tốt lắm, dù sao chúng ta chính là quan hệ ngang hàng.]

    Hừ, coi như ngươi thức thời.

    Sắc mặt Tề Ỷ Kỳ lúc này mới chuyển biến tốt đẹp một chút, miệng nát mà thôi, lần này trước hết tha thứ cho hắn, bổn tọa đại nhân có đại lượng, sẽ không chấp nhặt với hắn.

    Sau đó, tiền lại thả ra những lời còn lại.

    [Vậy coi như là lễ hỏi chuẩn bị trước đi.. Kiệt ca tâm thiện, sẽ không cho ngươi trả lại đồ cưới đồng giá, đến lúc đó lại đây mặc tất đen cho ta bổ mắt là được..]

    Bởi vì lời này tới quá mức đột ngột, không kịp đề phòng đồng thời còn có chút áp vận, thế cho nên Tề Ỷ Kỳ ngây ngốc một hồi lâu, lúc này mới kịp phản ứng.

    Đồ khốn kiếp..

    Tề Ỷ Kỳ tức giận đến nghiến răng, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà giậm chân.

    Nếu không là vì lần sau có thể ở lâu một chút thời gian, tích góp nhiều chút linh khí, nàng hiện tại liền xông lên, hảo hảo cùng nam nhân này nói rõ.

    Bao nuôi đúng không, lễ hỏi đúng không, đồ cưới đúng không, ngay cả thần linh cũng dám khinh nhờn, phải có dũng khí thừa nhận kết quả sau khi khinh nhờn.

    Chỉ là, tất đen là cái gì?

    Tại sao hắn muốn xem bổn tọa mặc cái này?

    Đây là trang phục kết hôn ở nhân gian hiện nay sao?

    Kết hôn trong màu đen.. Lời này đọc như thế nào cảm giác là lạ.

    Tề Ỷ Kỳ bắt đầu suy nghĩ ngày mai sau khi giáng lâm, phải chiếu cố yêu thương Sở Kiệt như thế nào, ngay cả để cho Sở Kiệt mặc tất đen đi kết hôn, ý nghĩ như vậy cũng toát ra.

    Không phải cậu thích tất đen sao, vậy cậu tự mình mặc là được rồi.

    Những thứ này ở nhân gian Sở Kiệt cũng không biết.

    Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, hắn liền ngồi lên xe buýt trở về thành phố.

    Thời gian ước chừng bốn giờ đến nhà ga.

    Nhưng mà Sở Kiệt thuê phòng ở cách bến xe có một đoạn không nhỏ khoảng cách, ở bến xe ăn một bữa cơm trưa đơn giản, tiếp theo lại ngồi xe buýt hơn một giờ, tới gần bốn giờ chiều cuối cùng là về tới phòng trọ.

    Mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại căn nhà xa cách đã lâu, Sở Kiệt gần nửa cái mạng cũng sắp không còn.

    Sở Kiệt xụi lơ trên sô pha, hắn quét mắt nhìn phòng ngủ bên cạnh, Ngô Nhân Đằng cũng không ở đây, lúc trước ở trên xe buýt hai người có nói chuyện phiếm, hắn đi chỗ làm công tạm thời làm thủ tục thôi việc, phỏng chừng còn phải một lát nữa mới có thể trở về.

    Sở Kiệt nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu sửa sang lại thu dọn hành lý, nhân tiện sửa sang lại phòng ngủ một chút, mở cửa sổ thông gió, đem hạt giống hoa bỉ ngạn, đuôi ngựa, còn có giấy chưa đốt xong ghim ở trong ngăn tủ cất kỹ, phòng ngừa vạn nhất, đồ đạc hắn để rất bí ẩn.

    Làm xong hết thảy, cũng sắp sáu giờ, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.

    Người đi vào là một người đàn ông đeo kính gọng vuông, nhìn qua tướng mạo hào hoa phong nhã, chợt nhìn giàu hơi thở thư hương, anh ta chính là Ngô Nhân Đằng, bạn cùng phòng của Sở Kiệt.

    Thấy trong phòng Sở Kiệt có ánh sáng, lập tức gọi:

    "Anh Kiệt về rồi, vừa lúc, đi, đã nói mời anh ăn cơm."

    Trong phòng rất nhanh truyền đến đáp lại:

    "Tới rồi."

    Sở Kiệt nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.

    "Đi thôi, chỗ cũ, tôi đã quyết định rồi.. Đậu má, tình huống của cậu thế nào? Cậu đây là đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

    Ngô Nhân Đằng bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn hình tượng Sở Kiệt bây giờ, tròng mắt cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

    Thậm chí còn trực tiếp bắt đầu sờ.

    "Ai ai, sờ chỗ nào vậy, ta cũng không phải bê đê."

    "Đi đi đi, nói cứ như tôi thì là vậy."

    Ngô Nhân Đằng liếc mắt, thu tay lại nắm cằm, tròng mắt chuyển động, chậc chậc đánh giá:

    "Nhưng ngươi thật đúng là đừng nói, lấy ngươi bây giờ nền tảng coi như không đi Thái Lan, mặc vào trang phục nữ giới đều có thể trực tiếp lấy giả tráo thật, thật nhiều cô gái đều còn không có trắng như ngươi đâu, ngươi cái này làm thế nào vậy?"

    "Muốn dậy thì lần thứ hai cũng không phải như thế này."

    Sở Kiệt liếc hắn một cái, tùy ý nói:

    "Có thể là bởi vì phong thủy quê nhà không tệ đi."

    Sở Kiệt dừng lại, thuận miệng trêu chọc nói:

    "Cậu thế nào? Ông chủ có tìm lý do phạt cậu không?"

    "Hắn dám!"

    Ngô Nhân Đằng ra vẻ hung dữ rống lên, sau đó liền nở nụ cười:

    "Được rồi không đùa nữa, nói thật anh Kiệt, anh nói anh về quê quét mộ, lại quét lâu như vậy, em còn tưởng rằng quê anh sắp xếp cho anh xem mắt trực tiếp định cư ở đó không trở lại."

    Xem mắt, bao nuôi.

    Trong nháy mắt, trong đầu Sở Kiệt hiện lên thân ảnh Tề Ỷ Kỳ.

    Nhưng rất nhanh hắn liền định thần, cười khổ nói:

    "Ta cô đơn, quê nhà bên kia lại không có người quen, ai có thể để ý ta."

    Ngô Nhân Đằng lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ:

    "Kiệt ca trang bức thích hợp là đủ rồi, nếu trình độ như anh cũng không tìm được đối tượng, thành tích trong trường của tôi trung bình, không có sở trường đặc biệt, lại có tính cách ngại ngùng, chẳng phải là muốn độc thân cả đời sao."

    Sở Kiệt chỉ cười cười không nói gì, so với những thứ hư vô mờ mịt này, hắn hiện tại có nhiều theo đuổi hơn.

    Ngô Nhân Đằng cũng nhìn ra chút gì đó, biết điều không nói tiếp nữa.

    Hắn ôm lấy bả vai Sở Kiệt, cười nói:

    "Được rồi, hôm nay không nói gì khác, chúng ta cứ không say không nghỉ, đây chính là lúc trước đã nói, đêm nay nhất định phải cùng ta uống một lần."

    Rõ ràng tôi bảo cậu uống ít một chút, Sở Kiệt vừa định trợn trắng mắt phản bác, chuông điện thoại di động của Ngô Nhân Đằng liền vang lên.

    Tiếp theo nhìn:

    "Là điện thoại của chủ quản, chờ tôi một chút."

    Nói xong Ngô Nhân Đằng liền vẻ mặt vui sướng nhận máy:

    "Nhậm chủ quản, ân, đúng, là tôi, ngài công việc vất vả, ngài có ý gì, không phải, chờ một chút, tôi không phải đã qua sao?"

    Nụ cười trên mặt Ngô Nhân Đằng thoáng cái cứng đờ, mắt thường có thể thấy được mất đi huyết sắc, hắn chú ý tới ánh mắt Sở Kiệt, áy náy cười khan một chút, liền quay lưng lại, che miệng, ngữ khí dồn dập nhanh chóng giải thích cái gì đó.

    Điện thoại nói chuyện với nhau thời gian cũng không dài, rất nhanh liền cúp máy, nhưng hắn sắc mặt cũng một mảnh xanh mét, Sở Kiệt mắt thấy vốn là khuôn mặt tràn đầy hi vọng, ở lúc này đều bị dập tắt.

    "..."

    Nhìn hắn mất đi hy vọng, Sở Kiệt trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

    Tuy rằng không nghe được toàn bộ, nhưng hắn vẫn đoán được đại khái.

    Việc thực tập của Ngô Nhân Đằng bị thất bại, về phần lý do.. Từ thái độ che giấu của đối phương, cùng với một ít tin tức vô tình tiết lộ, không khó đoán ra, là cấp trên nhúng tay, đem vị trí này cho người có quan hệ.

    Trầm mặc thật lâu, Sở Kiệt đi lên trước, vỗ vỗ bả vai hắn.

    Ngô Nhân Đằng ngẩng đầu, ánh mắt của hắn đã mất đi ánh sáng, đồng tử đột nhiên co lại, hai mắt phủ kín tơ máu, cả người phảng phất trong phút chốc già đi không ít.

    "Xin lỗi anh Kiệt, làm anh chê cười rồi."

    Ngô Nhân Đằng khịt mũi, ngẩng đầu lên, dùng sức mở to hai mắt, không cho nước mắt rơi xuống, tiếp theo hắn kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói:

    "Đi thôi, đã nói không say không nghỉ, ngươi cũng không thể đổi ý."

    Lúc này đây Sở Kiệt không phản bác nữa, mà là gật gật đầu.
     
  8. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Tình yêu từ Diêm vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trước sạp thịt nướng nghi ngút khói lửa, cách nhau một con phố chính là thành phố ồn ào náo nhiệt.

    Đèn neon lóe ra, phát ra ánh đèn muôn màu muôn vẻ mê hoặc, ở trong bầu trời đêm chiếu ra ánh đèn vòng quanh, bóng đêm đô thị phồn hoa, là phong cảnh trước sau như một của thành phố.

    Cảnh đêm thành phố, luôn khiến người ta mê say như vậy.

    Trên bàn nhỏ, bày đầy bình rượu trống rỗng, Ngô Nhân Đằng đã uống đến đỏ bừng cả mặt, hắn tự giễu cười nói:

    "Ta sớm nên nhận rõ hiện thực, đây chính là cái xã hội chỉ xem quan hệ, không có quan hệ toàn bộ cố gắng đều là nói nhảm, chính là một viên chức nho nhỏ, lão tử cũng không báu bở gì, ai thích làm thì làm a."

    Dứt lời, Ngô Nhân Đằng cầm bia trong tay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

    Sở Kiệt ngồi đối diện, trước mặt cũng bày đầy bình rượu rỗng, bất quá so với Ngô Nhân Đằng, sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều.

    Được canh sừng trâu cải thiện thể chất, là toàn bộ phương diện, đổi lại trước kia hắn có thể không uống được nhiều như vậy.

    Phối hợp uống một ngụm, Sở Kiệt mím môi, phụ họa nói:

    "Là vàng thì sẽ phát sáng, mọi con đường đều dẫn tới La Mã, cùng lắm thì chúng ta lại tiếp tục đổi nhà khác, ta tin tưởng với bản lĩnh của ngươi, nhất định có thể tìm được công việc tốt hơn."

    Ngô Nhân Đằng đặt bình rượu xuống, đỏ bừng mặt cười khổ nói:

    "Ta cũng cho rằng lấy bản lĩnh của ta, sẽ tìm được vị trí thích hợp hơn hiện giờ, nhưng thích hợp thì thế nào, những kẻ kia giống như người khai thác mỏ mù mắt, bọn họ chỉ biết nhìn chằm chằm vào những thứ đã sớm được đánh dấu mạ vàng, chân chính có thực lực vàng thật bạc trắng, bọn họ lại bỏ qua không để ý."

    "Cũng giống như lần này vậy."

    "Anh Kiệt, anh dám tin không? Người thay thế em chuyển chính thức lại là một người chưa từng nghe nói qua, một con gà mới tốt nghiệp đại học."

    "Tôi tốt nghiệp trường 211, thành tích học tập xuất sắc, hầu như năm nào cũng có thể lấy được học bổng thì không cần, đi lấy một con gà rừng mới tốt nghiệp đại học."

    "Ta phi, một đám mắt mù, không phải là cháu trai của quản lý thôi sao, có cái gì đặc biệt, chờ lão tử thu mua công ty hắn, liền để cho cháu trai hắn đi quét WC đi!"

    Ngô Nhân Đằng mắng chửi đĩnh đạc, Sở Kiệt lâm vào trầm mặc, không biết nên nói như thế nào.

    Những kinh nghiệm này của hắn, không nói là thường xuyên gặp phải, nhưng có thể nói từ xưa đến nay tuyệt đối không thiếu, cho dù là Sở Kiệt nửa năm qua cũng gặp qua.

    Chỉ là không nghiêm trọng như hắn, rõ ràng đem hy vọng đều bày ra trước mắt, lại bị bóp chết.

    Thật lâu sau, Sở Kiệt chậm rãi nói ra:

    "Chỉ cần kiên trì thì nhất định.."

    Ngô Nhân Đằng im lặng khoát tay:

    "Cố gắng thì nhất định có thu hoạch, lời này hiện tại học sinh tiểu học cũng không tin, được rồi Kiệt ca ngươi cũng đừng khuyên ta, tất cả mọi người là trưởng thành, có mấy lời cho dù là trong lòng không nói, lẫn nhau cũng đều hiểu rõ."

    "Nếu như ngươi xem ta như bằng hữu, như huynh đệ, đêm nay hảo hảo bồi ta uống một chén, cười tiễn huynh đệ đi thôi."

    "..."

    Sở Kiệt yên lặng mở ra hai bình rượu.

    Hắn không có đi hỏi tại sao phải đi, cũng không có đi giữ lại, tựa như hắn nói như vậy, giữa huynh đệ có mấy lời mặc dù không nói rõ, trong lòng cũng đều rõ ràng.

    Loại thời điểm này những lời nói suông không có bất kỳ lực lượng nào, vẫn là một ly rượu, một cái chạm ly, càng hữu dụng hơn.

    Hai người gần như uống suốt đêm.

    Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cũng không để ý say rượu, Ngô Nhân Đằng liền thu dọn hành lý đi tới bến xe.

    Sở Kiệt nhìn thân ảnh giống như giẫm lên đệm bông của hắn, ngã đông ngã tây, lo lắng hắn một cước giẫm hụt lại phải có người nhặt xác, Sở Kiệt nói cái gì cũng muốn tự mình đưa hắn đi.

    Ngô Nhân Đằng sau vài lần từ chối, thật sự không lay chuyển được, hơn nữa hắn tuy rằng không nói, nhưng cũng biết tình huống của mình, cuối cùng cũng nghe theo.

    Hai người dọc theo đường đi không nói gì, mãi cho đến bến xe, đứng ở cửa soát vé, nhìn bóng lưng cô đơn của bạn cùng phòng ở chung hơn nửa năm, Sở Kiệt muốn nói gì đó, đôi môi khô khốc, nhất thời lại không biết nên nói gì cho phải.

    Ngô Nhân Đằng thấy thế, thoải mái cười cười nói:

    "Kiệt ca đừng như vậy được không, người không biết còn tưởng rằng anh bị cướp việc."

    Sở Kiệt thở dài, bả vai thả lỏng nói:

    "Tôi không nói nữa, hy vọng sau này còn có thể gặp lại, tiền thuê nhà còn lại lát nữa tôi chuyển cho anh."

    Ngô Nhân Đằng há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cười lắc đầu:

    "Có cơ hội đi, tiền thuê nhà cũng không cần, cũng không có bao nhiêu."

    Sở Kiệt nghe vậy cũng không cự tuyệt, loại thời điểm này cự tuyệt ngược lại càng làm cho đối phương không dễ chịu, qua một thời gian ngắn trả lại cho hắn đi.

    Tiếng soát vé vang lên, Ngô Nhân Đằng hành lễ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cười trêu chọc nói:

    "Có muốn anh đi mua cho em một quả cam không?"

    "Nói ngược đi."

    Sở Kiệt cười đấm ngực hắn một quyền.

    Kiểm phiếu vào trạm, bóng lưng bạn tốt biến mất giữa biển người, rời khỏi thành phố này.

    Sở Kiệt hai tay đút túi đưa mắt nhìn, mãi cho đến khi xác nhận xe khởi động, lúc này mới ngồi lên xe buýt về nhà.

    Trở lại căn phòng thô sơ, nhìn căn phòng cách vách trống rỗng trong một đêm, trong khoảng thời gian ngắn, có chút phiền muộn, nguyên lai căn phòng trọ này lớn như vậy a.

    Đáng tiếc, từ nay về sau cũng chỉ có một mình hắn ở.

    Sở Kiệt trở lại phòng mình, Tề Ỷ Kỳ đang ngồi trên ghế làm việc đọc sách.

    Tư thế cô đoan chính, hai chân khép lại, kín kẽ, ngón út thỉnh thoảng nhẹ nhàng lật trang sách, một trận gió nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ thổi vào, ngàn vạn sợi tóc đen đón gió lắc lư, giống như một bức tranh thủy mặc thịnh thế.

    Quỷ thì ra cũng đọc sách a, ý niệm như vậy nhất thời hiện lên trong đầu Sở Kiệt, hắn đi vào nhà, bưng ấm nước điện mà Ngô Nhân Đằng để lại lên:

    "Trà đen hay trà xanh?"

    "Trà hoa."

    "Ta đây không có hoa trà, ngươi chịu khó uống chút.. Ai, chờ một chút, chờ một chút, ngươi, ngươi như thế nào.. Ngươi khi nào.."

    Sở Kiệt sau khi phát giác, đột nhiên phản ứng lại, trừng to mắt, khiếp sợ chỉ vào Tề Ỷ Kỳ.

    Tề Ỷ Kỳ nghe vậy ngẩng đầu, liếc xéo hắn một cái lạnh nhạt nói:

    "Bổn tọa tối hôm qua tới."

    "Tối hôm qua?"

    Sở Kiệt ngẩn ra.

    "Vậy nói như vậy tối hôm qua, cô đều.."

    Tề Ỷ Kỳ không thèm nhìn hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sách vở, tùy ý nói:

    "Mặc kệ qua bao lâu, cuộc sống về đêm của đàn ông đều giống nhau, a, cũng không giống nhau, các ngươi bây giờ uống rượu ít nhất không phải đi vào kỹ viện."

    "!"

    Sở Kiệt nhịn không được dùng sức giậm chân một cái, tâm hô, đại tỷ ngươi tối hôm qua đã tới, tốt xấu gì cũng phải kêu một tiếng a, sớm biết như vậy tối hôm qua đã uống ít đi mấy chén.

    Tối hôm qua, tôi hẳn là không có đùa giỡn điên cuồng, tại chỗ nhảy vũ thoát y đi, Sở Kiệt một trận run rẩy.

    "Người bạn kia của ngươi tiễn đi rồi?"

    Tề Ỷ Kỳ đọc sách, ngữ khí tùy ý hỏi.

    Sở Kiệt sửng sốt một chút, gật đầu.

    "Ừ".

    Cô lại hỏi tiếp:

    "Cảm xúc đã trút hết rồi sao?"

    "Còn, ừ."

    Tuy nói mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm, nhưng trên thực tế đại đa số tình huống, rượu quá hết thì sầu cũng liền đi theo.

    "Vậy là tốt rồi."

    Dứt lời, Sở Kiệt có thể nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng nữ tử thoáng giương lên, vòng cung nhợt nhạt, nụ cười khuynh thành.

    Thì ra cô ấy đang lo lắng cho tôi.. Ngay khi Sở Kiệt vì thế mà ấm lòng, nụ cười trên mặt Tề Ỷ Kỳ trong nháy mắt tiêu tán.

    Chỉ thấy nàng khép sách vở lại, rời khỏi ghế ngồi, ánh mắt như trăng lạnh, kéo áo bào rộng thùng thình, từng bước từng bước một, mang theo khuôn mặt ngọc lãnh diễm, từ trên cao nhìn xuống đứng ở trước mặt Sở Kiệt.

    Sở Kiệt lúc này mới phát hiện nàng bay lên.

    Hơn nữa khí thế này.. Mẹ nó, đột nhiên có dự cảm không ổn.

    "Nghe nói ngươi muốn bao nuôi bổn tọa."

    Nữ tử cao cao tại thượng hai mắt híp thành trăng lưỡi liềm, nghiêng đầu cười.

    Mặc dù cô đang cười, nhưng ánh mắt của cô không hề mỉm cười.

    Tim Sở Kiệt lộp bộp một chút, đột nhiên kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.

    Ánh mắt cẩn thận từng li từng tí liếc khuông mặt lãnh diễm kia, hắn biết đêm nay tuyệt đối là một đêm không ngủ.
     
  9. HangThan

    Bài viết:
    2
  10. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Nghi ngờ thần linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đêm, bóng đêm mê người.

    Sở Kiệt ngồi trước bàn máy tính, thắp đèn sửa video.

    Đã liên tục qua mấy ngày, phải nhanh chóng làm ra vài cái, nếu không tháng sau sẽ thật sự phải ăn đậu hủ bị chính hắn giẫm nát.

    Bởi vì lúc trước ở nhà cũ cũng đã chuẩn bị tốt dữ liệu, tư liệu thực tế các loại trước đó cũng ở thời gian rảnh rỗi đều có tìm đủ, Sở Kiệt vẫn là lần đầu tiên cắt nối biên tập video lưu loát như thế, cả đêm cũng đã cắt nối biên tập xong hai cái.

    Nhấn vào lưu trữ, Sở Kiệt đứng lên duỗi lưng một cái, lúc này mới chú ý tới trong phòng an tĩnh quá mức.

    Cô ấy về rồi à?

    Sở Kiệt quay đầu lại, liền thấy Tề Ỷ Kỳ ngồi ngay ngắn trên sô pha, thần sắc nghiêm túc, con ngươi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong điện thoại di động.

    Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người chuyên chú như vậy xem điện thoại di động, độ chuyên chú này, sợ là những thiếu niên nghiện internet đều phải mặc cảm đi.

    Sở Kiệt rót ly nước, bưng qua đặt trước bàn trà.

    Nghe được tiếng động, Tề Ỷ Kỳ nâng mắt nhìn hắn một cái.

    "Cảm ơn."

    Bưng lên nhẹ uống một ngụm, liền tiếp tục hết sức chuyên chú nhìn điện thoại di động.

    "..."

    Được rồi, không phải giống, đã là hình thức ban đầu của thiếu nữ nghiện internet.

    Chờ một chút, nói nàng còn tính là thiếu nữ sao?

    "Có phải ngươi đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn gì không?"

    Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng phối hợp với ánh mắt sắc bén cùng nhau ném tới.

    Ngươi là giun đũa a.. Trong lòng Sở Kiệt oán giận một câu, liền nhanh chóng thu hồi ý nghĩ, thò đầu tò mò nói:

    "Ngươi đang nhìn cái gì, ngươi thấy cái này thế nào? Ta không phải đã nói với ngươi, cái này là giả sao."

    Tề Ỷ Kỳ đang xem lại là tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung, thì ra ngươi xem mê mẩn như vậy chính là đang xem cái này.

    Tề Ỷ Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nói:

    "Giả cũng thật thì thật cũng giả, mặc dù là giả, nhưng tóm lại đều có một xuất xứ rõ ràng, bổn tọa chính là tò mò, trong này thật sự có những cái gì."

    "Cho nên, ngươi nhìn ra?"

    Tề Ỷ Kỳ chỉ vào một con ngựa nghiêm túc nói:

    "Bên trong có nói, rõ ràng đem đấu khí tập trung ở trên chân chạy bộ đều muốn tới nhanh hơn, vì cái gì còn muốn làm điều thừa, biến hóa ra ngựa đâu?

    " A, có thể là cảm thấy như vậy đẹp trai hơn. "

    Sở Kiệt nhất thời nghẹn lời, vốn định để cho Phong Đô nữ đế hiểu rõ hiện đại, như thế nào cảm giác tiếp tục như vậy, muốn càng hiểu rõ càng lệch lạc.

    " Không nhìn nữa, lý luận trên giấy còn lâu mới tới nhanh, ngày mai chúng ta trực tiếp ra đường. "

    Sở Kiệt thu hồi điện thoại di động, cũng yên lặng nhấn giảm bớt phím đề cử tương tự.

    Tề Ỷ Kỳ cũng không cự tuyệt, so với đơn thuần quan sát, nàng quả thật càng muốn đi tự mình thể nghiệm một phen thế giới hôm nay, nói không chừng còn có thể phát hiện một ít thu hoạch ngoài ý muốn, làm trợ lực nàng một lần nữa đoạt lại địa phủ.

    " Đúng rồi, ta hiện tại cũng sinh ra khí cảm, hẳn là coi như là người tu hành đi. "

    Sở Kiệt đột nhiên nói.

    " Ừ. "

    Tề Ỷ Kỳ gật đầu.

    " Dựa theo cách nói trước kia, tu vi hiện tại của ngươi là luyện khí tầng ba. "

    " Tầng ba, cao như vậy? "

    Sở Kiệt ngoài ý muốn nói.

    Nghiêm khắc mà nói, hắn tu luyện mới hơn một tuần, hắn chắc chắn còn tưởng rằng mình chỉ là một Luyện Khí tầng một.

    " Như thế nào, cao còn không vui? "

    Tề Ỷ Kỳ liếc mắt xem thường, nhưng kỳ thực trình độ rung động trong lòng nàng không thấp hơn Sở Kiệt.

    Nhưng nếu như theo Sở Kiệt có thể tu hành hệ thống đến xem, có thể tu luyện nhanh như vậy, cũng đúng là bình thường.

    " Màu đen là dấu hiệu của minh tu, ngươi thích hợp tu hành công pháp của Địa Phủ ta, mà ngươi lúc trước dùng thuốc sừng trâu, vốn là sản phẩm của địa phủ, sơ kỳ tu luyện nhanh cũng bình thường. "

    " Thì ra là thế. "

    Sở Kiệt cũng không ngoài ý muốn, hắn thích hợp tu hành địa phủ, trước đó ít nhiều đã phát hiện ra.

    Hiện tại bất quá là được đương sự thừa nhận mà thôi.

    " Vậy theo ý kiến của Phong Đô Đại Đế vĩ đại, ta nên tu hành loại đạo nào của quý tông thì tốt hơn. "

    " Ngươi đang xưng hô cái quái gì vậy? "

    Tề Ỷ Kỳ liếc mắt, trầm ngâm một chút, hơi sắp xếp lại ngôn ngữ, nàng bắt đầu giới thiệu:

    " Minh tu là tên gọi chung của Địa Phủ Nhất Đạo, trong đó tỉ mỉ lại có thể chia làm Hương Hỏa Đạo, Ngự Quỷ Đạo, Thôn Phệ Đạo, Quỷ Đạo. Trong đó Quỷ Đạo chỉ có quỷ hồn sau khi chết mới có thể tu hành. Mà những người sinh ra ở nhân gian vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm đều lựa chọn ba loại đầu để tu hành. "

    " Hương Hỏa Đạo thì là tích lũy công đức hương khói, Ngự Quỷ Đạo bắt linh thể, quỷ quái để luyện chế điều khiển quỷ quái, về phần Thôn Phệ Đạo thì đơn giản thô bạo, trực tiếp thôn phệ linh thể là tốt rồi. "

    " Ngươi tuy rằng trước mắt xem ra thích hợp tu hành minh tu, nhưng là ngươi sinh nhật bát tự ta xem qua, cũng không phải là người sinh ra vào thời gian chí âm, hơn nữa hiện giờ linh khí mỏng manh, thế gian cũng không có quỷ quái du đãng, theo ý kiến của bổn tọa, ngươi thích hợp tu hành hương hỏa đạo. "

    Sở Kiệt nhíu mày nói:

    " Ngươi là muốn nói, để cho ta đem chính mình làm thành pho tượng giống Quan nhị gia, để cho người ta mỗi ngày đối với ta thắp hương ba quỳ chín lạy. "

    " Ta còn chưa chết, ngươi xác định làm như vậy sẽ không làm ta giảm thọ. "

    " Ngươi nghĩ thật đẹp. "

    Tề Ỷ Kỳ trợn trắng mắt nói.

    " Ngươi một không công đức, hai không nổi tiếng, cho dù điêu khắc ra, ai sẽ vô duyên vô cớ thắp hương cho ngươi. "

    " Khụ khụ, coi như là sự thật ngươi cũng không cần phải nói thẳng như vậy, quên đi, cho nên nếu như ta thật đi con đường này, nên như thế nào tụ tập hương khói? "

    Tề Ỷ Kỳ lẩm bẩm nói:

    " Bổn tọa trước truyền thụ cho ngươi một ít, đối với pháp quyết cơ sở vận dụng âm khí đi, đối với âm khí lợi dụng, mặc kệ ngươi đi cái nào, đều là học được. Đúng rồi, bỉ ngạn hoa trước kia của ngươi còn có thừa không? "

    " Đều ở đây. "

    Sở Kiệt thuận thế nói:

    " Mấy thứ này, thời đại hiện tại đã không ai thu mua. "

    " Như vậy a.. "

    Lông mi Tề Ỷ Kỳ khẽ run, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc không dễ phát hiện.

    Rất nhanh nàng hắng giọng nói:

    " Đã như vậy thì ngươi cứ giữ lại tu luyện đi, Bỉ Ngạn Hoa là vật cực dương sinh trưởng ở âm phủ, là khắc tinh của quỷ quái, chỉ cần âm khí sung túc là có thể nở hoa, thích hợp nhất để tu luyện. "

    Tề Ỷ Kỳ đem pháp quyết truyền thụ cho hắn, Sở Kiệt khoanh chân ngồi ở đầu giường, bắt đầu tu luyện khống chế âm khí, đến nỗi Tề Ỷ Kỳ tự nhiên là tiếp tục lướt video ngắn, cũng không thể để cho nàng một mực ngồi ở một bên.

    Bất quá video lần này đều là Sở Kiệt trải qua chọn lựa kỹ càng, miễn cho thật sự đem tư tưởng lệch lạc.

    Ai, rõ ràng là Phong Đô nữ đế tuổi rất lớn, vì sao hắn đột nhiên có cảm giác như đang nuôi một cô con gái nhỏ?

    Sở Kiệt thần sắc cổ quái, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt bắt đầu cảm ứng âm khí.

    Dựa theo Tề Ỷ Kỳ nói, bản chất của thế giới là do âm dương cân bằng mà cấu thành, cho nên âm khí trên thực tế không chỗ nào không có, mà hắn cần làm thực tế chính là đem âm khí tách ra, lại thêm khống chế cùng hấp thu, tiếp theo lại đem nó dẫn dắt vào Bỉ Ngạn Hoa hạt giống để cho nó thành công nở hoa là được.

    Cứ như vậy bất tri bất giác, Sở Kiệt tiến vào một loại trạng thái vong ngã.

    Không biết qua bao lâu, hắn bị một trận tiếng mắng chửi kịch liệt đánh thức.

    Kỳ quái, là ai hơn nửa đêm không ngủ, ở nơi đó chửi đổng.

    Sở Kiệt nhíu mày mở mắt, liền thấy được hình ảnh Tề Ỷ Kỳ bị tức giận đến đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán điên cuồng nhảy lên, vung ghế dựa muốn đập điện thoại di động.

    Sở Kiệt bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng nhảy xuống giường, tiến lên cướp điện thoại di động đi.

    " Đang yên đang lành sao lại đập điện thoại của tôi. "

    " Ngươi tránh ra, đám phàm nhân ngu muội vô tri này dám nghi ngờ bổn tọa, bổn tọa nhất định phải cho bọn họ biết cái gì gọi là cơn thịnh nộ của thần. "

    " Hả? "

    Sở Kiệt nghe một chút, đều bị làm cho hồ đồ, ánh mắt thoáng nhìn điện thoại di động, hắn mới chú ý tới, nàng vừa đang xem truyền hình trực tiếp.

    Trên hình ảnh phát sóng trực tiếp, một cô gái xinh đẹp đang khóc sướt mướt, tại mục bình luận mới nhất, còn có một bình luận dùng tài khoản của hắn nhắn lại.

    [Bổn tọa đã nói, người này là nam, các ngươi nếu không tin, bảo hắn cởi quần ra, liền có thể rõ ràng cho thiên hạ thấy.]

    Sở Kiệt:

    "?"
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...