Chương 10. Kết quả thi đấu ra sao?
Sau đó, cuốn sách trên tay ông ta suýt chút nữa đâm trên người Nam Tinh.
Giận không nhịn nổi
"Em còn không biết xấu hổ mà nói với tôi là em học thuộc? Em không thể làm bài nghiêm túc sao?"
Sau khi mắng xong, nhìn Nam Tinh cầm bút bi, cúi đầu không nói lời nào.
Trông thật đáng thương.
Ông ta chạm vào cái đầu hói nhỏ của mình, ho khan một tiếng
"Em vừa mới chuyển đến không lâu, có thể là có chút không theo kịp chương trình học, tôi cũng biết em học rất nỗ lực, tiếp tục cố gắng là được."
Nam Tinh ngẩng đầu lên.
Mặc dù không biết ông ta đang nói cái gì, nhưng vẫn là đáp lại một tiếng
"Được rồi, lão sư."
Ông ta vẻ mặt hài lòng.
"Ừm, không tệ."
Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, tiếp tục bắt đầu học.
Nam Tinh cúi đầu, lật cuốn sách trên tay, bên cạnh lại phát ra một tiếng cười nhạo.
Người ngồi cùng bàn châm chọc mỉa mai.
"Nếu đọc sách là có thể học xong, còn cần lời giáo viên dạy làm cái gì?"
Nam Tinh liếc mắt cô ta một cái, không nói gì.
Tan học, đeo cặp sách ra cổng trường..
Mới vừa vừa đi ra khỏi, từ xa liền nhìn thấy một người.
Lâm Trường An mặc vest đứng trước chiếc Mercedes-Benz màu đen, đeo cặp kính gọng vàng, đẹp trai nho nhã.
Cách ăn mặc của hắn ta rất nhanh thu hút sự chú ý của các bạn học, mắt liên tiếp nhìn qua.
Lâm Trường An nhìn thoáng qua Nam Tinh, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng
"Nam Tinh".
Hắn hô một tiếng, sau đó sải bước đi tới, trực tiếp chắn ở trước mặt Nam Tinh.
Nam Tinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
"Có việc gì?"
Lâm Trường An trên mặt nở nụ cười, phong độ lịch lãm
"Tối ngày hôm qua, chúng ta hẳn là có chút hiểu lầm."
"Cho nên?"
"Có thể cho anh một cơ hội được không? Để anh làm sáng tỏ một chút."
Nam Tinh trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là nhìn chăm chú hắn một lúc, sau đó mở miệng
"Năm nay tôi mười bảy tuổi rưỡi"
Lâm Trường An sững sờ.
Không hiểu cô có ý gì.
"Cái, cái gì?"
"Theo quan điểm pháp luật mà nói, tôi vẫn không tính là là người trưởng thành. Muốn săn gái để chơi, nên đổi người khác cùng chơi với anh, tôi không rảnh."
Vừa dứt lời, Nam Tinh đi ngang qua Lâm Trường An, nhanh chóng lên xe riêng rời đi.
Lâm Trường An đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ý của cô.
Cô nhìn thấu ý đồ của hắn, thẳng thừng từ chối không thương tiếc.
Lý do lại vẫn còn là vị thành niên?
Lâm Trường An giơ tay lên, sờ sờ khóe môi, mỉm cười nhìn về phía Nam Tinh rời đi, lẩm bẩm một tiếng
"Có chút thú vị."
Tiếng nói vừa dứt.
Âm thanh lại từ phía sau truyền đến.
"Anh trai!"
Lâm Kiều Kiều bị bạn học ôm đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn học, chạy đến trước mặt Lâm Trường An
Lâm Kiều Kiều vô cùng hài lòng, đứng trước mặt Lâm Trường An, rất tự nhiên kéo cánh tay của của hắn, làm nũng nói
"Anh, anh đang nhìn gì vậy? Mới vừa rồi anh với Nam Tinh đang nói chuyện phải không?"
Thời điểm nói đến câu sau, khẩu khí của Lâm Kiều Kiều trở nên rất nguy hiểm.
Lâm Trường An chân mày cau lại, sự chú ý đổ dồn trên người em gái mình
"Em quen biết Nam Tinh?"
Lâm Kiều Kiều nắm chặt nắm tay, lập tức phản bác.
"Làm sao em có thể quen biết được với con tiện nhân kia chứ!"
Lâm Trường An nghe thấy sự tức giận trong miệng em gái mình, nhưng sự chú ý của hắn lại rơi vào mái tóc của cô ta.
"Sao tóc em tự nhiên cắt ngắn vậy? Quầng mắt sao lại đỏ thế này? Em khóc sao?"
Giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Kiều Kiều đột nhiên đỏ bừng hai mắt, nắm chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn về hướng Nam Tinh rời đi.
"Anh! Tất cả những thứ này đều là do Nam Tinh giở trò quỷ! Anh nhất định phải báo thù cho em hả giận!"
Vừa giậm chân vừa nói.
Lâm Trường An ôm lấy vai Lâm Kiều Kiều, một tia sáng tối nhanh chóng lóe lên trong mắt.
"Nam Tinh kia, quả thực có chút mê người. Nhưng nếu như dám bắt nạt trên đầu em gái của anh, anh trai làm sao có thể để cho em bị bắt nạt?"
Vừa dỗ dành, vừa đưa Lâm Kiều Kiều rời đi.
Ủy khuất và nước mắt trong mắt Lâm Kiều Kiều biến mất, thay vào đó trở nên cao hứng.
"Anh trai! Anh dự định báo thù cho em như thế nào?"
"Anh trai tự có biện pháp"
*
Nam Tinh về đến nhà.
Ông Nam đi công tác, bà Nam cũng đi theo.
Nam Vũ đi diễn, trong nhà ngoại trừ người hầu thì không còn người khác.
Về đến nhà, một chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn trong phòng khách, phát ra âm thanh [ tích tích tích tích] .
Nam Tinh nhìn lướt qua.
Có chút ấn tượng.
Đây là cái máy tính mà Nam Vũ để lại trong phòng khách đêm qua.
Máy tính không ngừng phát ra tiếng vang.
Lúc này, điện thoại Nam Tinh vang lên.
Câu đầu tiên của cuộc gọi.
"Chị về nhà rồi sao?"
Là Nam Vũ gọi tới.
Nam Tinh đáp một tiếng
"Ừ"
Sau đó, liền nghe Nam Vũ mở miệng
"Nhìn thấy laptop trên bàn không? Giúp tôi một việc.."
Nói một nửa, Nam Vũ bên kia không biết làm sao, đường dây đột nhiên bị ngắt.
Nam Tinh ánh mắt đảo qua bàn, đi tới trước mặt máy tính, liếc mắt nhìn.
Sau đó, ngồi xổm người xuống, tay phải nắm chuột, ở phía trên từ từ nhấn mấy lần.
Đây là một cuộc thi kỹ thuật hacker.
Quá trình thiết lập của ngày hôm nay có vẻ khó khăn hơn một chút so với tối ngày hôm qua, đây là trận thi đấu thứ hai.
Máy tính được chia thành hai khu vực lớn, một phần hiển thị mã bằng các chữ cái màu đỏ trên nền đen, phần còn lại hiển thị sơ đồ cấu trúc giống như một mạng lưới với nhiều chấm xanh được phân bố trên đó.
Chỉ là nhìn tiếp tục như vậy, tường phòng cháy không bao lâu nữa sẽ bị phá hỏng, rất nhanh sẽ bị chiếm cứ.
Nhìn chằm chằm một lúc, những chấm xanh trên bản đồ cấu trúc lưới dần dần biến thành những chấm đỏ.
Trên máy tính của Nam Vũ không có bất kỳ dấu vết đăng kí nào, hẳn không phải là nhân viên thi đấu.
Là không muốn cho bọn họ giành chức quán quân sao?
Cầm con chuột trong tay, do dự vài giây.
Cô hiếm khi làm những việc vượt qua giới hạn của mình.
Nhìn chằm chằm vào những chấm đỏ một lúc, rốt cuộc cũng chậm rãi đưa tay lên.
Quên đi, vì mấy tấm ảnh kí tên, giúp hắn một lần.
Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra cầm chuột bên cạnh, sau đó, kéo chuột từbên phải sang bên trái.
Rất nhanh, trong phòng khách chìm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bạch bạch bạch.
Tốc độ của Nam Tinh gõ bàn phím càng lúc càng nhanh.
Laptop này có cấu hình cao, nhưng cho dù là như thế, đoạn mã trên mặt vẫn chạy rất chậm, không được mượt mà cho lắm.
Cũng không biết qua bao lâu, lạch cạch một tiếng, cô nhấn phím cuối cùng.
Ngay sau đó, giao diện trở lại như ban đầu.
Chấm đỏ đang muốn chiếm cứ đột nhiên bị đóng băng.
Sau đó, có muốn vào cũng không được nữa.
【 tích tích tích tích tích tích tích 】
Máy tính không ngừng rung lên.
Nam Tinh thấy địa bàn sắp bị phá lại được bảo vệ, cô cúi đầu, từ từ thắt lại chiếc nơ trên cổ.
Cô đặt thêm ba bức tường mật mã làm hàng rào bảo vệ.
Ừm.
Lúc này mới có chút dáng vẻ thi đấu.
Ngày hôm qua trong lúc vô tình nhìn mấy lần, lúc đó liền cảm thấy cuộc so tài này thiết lập quá đơn giản.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại rung lên, Nam Vũ lại gọi tới.
Nam Tinh mới vừa mở ra nút loa, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm
"Kết quả thi đấu ra sao rồi? Ai thắng? Là Đồ Đao hay Hắc Báo?"
Nam Tinh mặt không hề cảm xúc nhìn màn hình, im lặng trong chốc lát.
Giận không nhịn nổi
"Em còn không biết xấu hổ mà nói với tôi là em học thuộc? Em không thể làm bài nghiêm túc sao?"
Sau khi mắng xong, nhìn Nam Tinh cầm bút bi, cúi đầu không nói lời nào.
Trông thật đáng thương.
Ông ta chạm vào cái đầu hói nhỏ của mình, ho khan một tiếng
"Em vừa mới chuyển đến không lâu, có thể là có chút không theo kịp chương trình học, tôi cũng biết em học rất nỗ lực, tiếp tục cố gắng là được."
Nam Tinh ngẩng đầu lên.
Mặc dù không biết ông ta đang nói cái gì, nhưng vẫn là đáp lại một tiếng
"Được rồi, lão sư."
Ông ta vẻ mặt hài lòng.
"Ừm, không tệ."
Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, tiếp tục bắt đầu học.
Nam Tinh cúi đầu, lật cuốn sách trên tay, bên cạnh lại phát ra một tiếng cười nhạo.
Người ngồi cùng bàn châm chọc mỉa mai.
"Nếu đọc sách là có thể học xong, còn cần lời giáo viên dạy làm cái gì?"
Nam Tinh liếc mắt cô ta một cái, không nói gì.
Tan học, đeo cặp sách ra cổng trường..
Mới vừa vừa đi ra khỏi, từ xa liền nhìn thấy một người.
Lâm Trường An mặc vest đứng trước chiếc Mercedes-Benz màu đen, đeo cặp kính gọng vàng, đẹp trai nho nhã.
Cách ăn mặc của hắn ta rất nhanh thu hút sự chú ý của các bạn học, mắt liên tiếp nhìn qua.
Lâm Trường An nhìn thoáng qua Nam Tinh, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng
"Nam Tinh".
Hắn hô một tiếng, sau đó sải bước đi tới, trực tiếp chắn ở trước mặt Nam Tinh.
Nam Tinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
"Có việc gì?"
Lâm Trường An trên mặt nở nụ cười, phong độ lịch lãm
"Tối ngày hôm qua, chúng ta hẳn là có chút hiểu lầm."
"Cho nên?"
"Có thể cho anh một cơ hội được không? Để anh làm sáng tỏ một chút."
Nam Tinh trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là nhìn chăm chú hắn một lúc, sau đó mở miệng
"Năm nay tôi mười bảy tuổi rưỡi"
Lâm Trường An sững sờ.
Không hiểu cô có ý gì.
"Cái, cái gì?"
"Theo quan điểm pháp luật mà nói, tôi vẫn không tính là là người trưởng thành. Muốn săn gái để chơi, nên đổi người khác cùng chơi với anh, tôi không rảnh."
Vừa dứt lời, Nam Tinh đi ngang qua Lâm Trường An, nhanh chóng lên xe riêng rời đi.
Lâm Trường An đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ý của cô.
Cô nhìn thấu ý đồ của hắn, thẳng thừng từ chối không thương tiếc.
Lý do lại vẫn còn là vị thành niên?
Lâm Trường An giơ tay lên, sờ sờ khóe môi, mỉm cười nhìn về phía Nam Tinh rời đi, lẩm bẩm một tiếng
"Có chút thú vị."
Tiếng nói vừa dứt.
Âm thanh lại từ phía sau truyền đến.
"Anh trai!"
Lâm Kiều Kiều bị bạn học ôm đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn học, chạy đến trước mặt Lâm Trường An
Lâm Kiều Kiều vô cùng hài lòng, đứng trước mặt Lâm Trường An, rất tự nhiên kéo cánh tay của của hắn, làm nũng nói
"Anh, anh đang nhìn gì vậy? Mới vừa rồi anh với Nam Tinh đang nói chuyện phải không?"
Thời điểm nói đến câu sau, khẩu khí của Lâm Kiều Kiều trở nên rất nguy hiểm.
Lâm Trường An chân mày cau lại, sự chú ý đổ dồn trên người em gái mình
"Em quen biết Nam Tinh?"
Lâm Kiều Kiều nắm chặt nắm tay, lập tức phản bác.
"Làm sao em có thể quen biết được với con tiện nhân kia chứ!"
Lâm Trường An nghe thấy sự tức giận trong miệng em gái mình, nhưng sự chú ý của hắn lại rơi vào mái tóc của cô ta.
"Sao tóc em tự nhiên cắt ngắn vậy? Quầng mắt sao lại đỏ thế này? Em khóc sao?"
Giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Kiều Kiều đột nhiên đỏ bừng hai mắt, nắm chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn về hướng Nam Tinh rời đi.
"Anh! Tất cả những thứ này đều là do Nam Tinh giở trò quỷ! Anh nhất định phải báo thù cho em hả giận!"
Vừa giậm chân vừa nói.
Lâm Trường An ôm lấy vai Lâm Kiều Kiều, một tia sáng tối nhanh chóng lóe lên trong mắt.
"Nam Tinh kia, quả thực có chút mê người. Nhưng nếu như dám bắt nạt trên đầu em gái của anh, anh trai làm sao có thể để cho em bị bắt nạt?"
Vừa dỗ dành, vừa đưa Lâm Kiều Kiều rời đi.
Ủy khuất và nước mắt trong mắt Lâm Kiều Kiều biến mất, thay vào đó trở nên cao hứng.
"Anh trai! Anh dự định báo thù cho em như thế nào?"
"Anh trai tự có biện pháp"
*
Nam Tinh về đến nhà.
Ông Nam đi công tác, bà Nam cũng đi theo.
Nam Vũ đi diễn, trong nhà ngoại trừ người hầu thì không còn người khác.
Về đến nhà, một chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn trong phòng khách, phát ra âm thanh [ tích tích tích tích] .
Nam Tinh nhìn lướt qua.
Có chút ấn tượng.
Đây là cái máy tính mà Nam Vũ để lại trong phòng khách đêm qua.
Máy tính không ngừng phát ra tiếng vang.
Lúc này, điện thoại Nam Tinh vang lên.
Câu đầu tiên của cuộc gọi.
"Chị về nhà rồi sao?"
Là Nam Vũ gọi tới.
Nam Tinh đáp một tiếng
"Ừ"
Sau đó, liền nghe Nam Vũ mở miệng
"Nhìn thấy laptop trên bàn không? Giúp tôi một việc.."
Nói một nửa, Nam Vũ bên kia không biết làm sao, đường dây đột nhiên bị ngắt.
Nam Tinh ánh mắt đảo qua bàn, đi tới trước mặt máy tính, liếc mắt nhìn.
Sau đó, ngồi xổm người xuống, tay phải nắm chuột, ở phía trên từ từ nhấn mấy lần.
Đây là một cuộc thi kỹ thuật hacker.
Quá trình thiết lập của ngày hôm nay có vẻ khó khăn hơn một chút so với tối ngày hôm qua, đây là trận thi đấu thứ hai.
Máy tính được chia thành hai khu vực lớn, một phần hiển thị mã bằng các chữ cái màu đỏ trên nền đen, phần còn lại hiển thị sơ đồ cấu trúc giống như một mạng lưới với nhiều chấm xanh được phân bố trên đó.
Chỉ là nhìn tiếp tục như vậy, tường phòng cháy không bao lâu nữa sẽ bị phá hỏng, rất nhanh sẽ bị chiếm cứ.
Nhìn chằm chằm một lúc, những chấm xanh trên bản đồ cấu trúc lưới dần dần biến thành những chấm đỏ.
Trên máy tính của Nam Vũ không có bất kỳ dấu vết đăng kí nào, hẳn không phải là nhân viên thi đấu.
Là không muốn cho bọn họ giành chức quán quân sao?
Cầm con chuột trong tay, do dự vài giây.
Cô hiếm khi làm những việc vượt qua giới hạn của mình.
Nhìn chằm chằm vào những chấm đỏ một lúc, rốt cuộc cũng chậm rãi đưa tay lên.
Quên đi, vì mấy tấm ảnh kí tên, giúp hắn một lần.
Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra cầm chuột bên cạnh, sau đó, kéo chuột từbên phải sang bên trái.
Rất nhanh, trong phòng khách chìm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bạch bạch bạch.
Tốc độ của Nam Tinh gõ bàn phím càng lúc càng nhanh.
Laptop này có cấu hình cao, nhưng cho dù là như thế, đoạn mã trên mặt vẫn chạy rất chậm, không được mượt mà cho lắm.
Cũng không biết qua bao lâu, lạch cạch một tiếng, cô nhấn phím cuối cùng.
Ngay sau đó, giao diện trở lại như ban đầu.
Chấm đỏ đang muốn chiếm cứ đột nhiên bị đóng băng.
Sau đó, có muốn vào cũng không được nữa.
【 tích tích tích tích tích tích tích 】
Máy tính không ngừng rung lên.
Nam Tinh thấy địa bàn sắp bị phá lại được bảo vệ, cô cúi đầu, từ từ thắt lại chiếc nơ trên cổ.
Cô đặt thêm ba bức tường mật mã làm hàng rào bảo vệ.
Ừm.
Lúc này mới có chút dáng vẻ thi đấu.
Ngày hôm qua trong lúc vô tình nhìn mấy lần, lúc đó liền cảm thấy cuộc so tài này thiết lập quá đơn giản.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại rung lên, Nam Vũ lại gọi tới.
Nam Tinh mới vừa mở ra nút loa, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm
"Kết quả thi đấu ra sao rồi? Ai thắng? Là Đồ Đao hay Hắc Báo?"
Nam Tinh mặt không hề cảm xúc nhìn màn hình, im lặng trong chốc lát.