Đam Mỹ [Edit] Cuộc Gặp Gỡ Của Đại Diện Lớp Sinh Học - Thanh Âm Vô Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Littlelemon, 7 Tháng ba 2021.

  1. Littlelemon

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau tiếng sét ấy qua đi, anh ấy vẫn cứ ôm tôi thật chặt như thế. Và rồi nhịp tim dần lấn át tiếng sấm, mọi thứ lắng xuống, và dường như có điều gì đó đã thay đổi~

    Buổi sáng tỉnh dậy tôi đã cảm thấy mình bị Hoàng Phủ Dực ôm chặt trong lòng. Anh ấy vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say. Tướng ngủ của anh ấy thật sự rất ưa nhìn, con người cũng không xấu xa, nhưng lại không chịu thừa nhận thôi.

    Anh rũ mi, tựa hồ sắp mở mắt, tôi vội vàng nhắm mắt lại. Ngay sau khi nhắm chặt mắt lại, tôi cảm thấy trên trán mình có một nụ hôn nhẹ. Tôi giả vờ tỉnh dậy và đối diện ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng.

    "Nụ hôn chào buổi sáng, Bảo bối."

    Tôi nhanh chóng đẩy anh ra: "Anh đi đi~~

    Oooo~~"

    Từ "chết" đã bị ép chặt vào cổ họng chưa kịp thoát ra thành lời. Bất lực~~

    Chợt nghĩ: Sau mười nụ hôn này, chúng tôi sẽ phải đối mặt với mối quan hệ này như thế nào?

    Nụ hôn thứ 5, nụ hôn thứ 6 và thứ 9. Không có chuyện gì xảy ra, rất bình lặng, mọi sự diễn ra hết sức bình thường.

    Bác sĩ và Tiểu Bạch cả ngày vẫn không thể tách rời, chỉ có màn hình đại diện thay đổi thành trạng thái núi lửa hoạt động sau khi bị ai đó theo dõi, toát ra mùi lưu huỳnh nồng nặc, bán kính năm bước không có cỏ mọc.


    Sau nụ hôn thứ chín, tôi đột nhiên có chút bất an, nụ hôn thứ mười kết thúc, tôi nên đối mặt với anh như thế nào?

    Tôi đã quen thức dậy sau nụ hôn vào buổi sáng và chìm vào giấc ngủ trong dư vị của nụ hôn ban đêm; tôi đã quen với ánh mắt ấm áp và quyến rũ của anh ấy mỗi khi hôn tôi, và đôi mắt yên tĩnh và mềm mại của anh ấy sau nụ hôn. Nếu nụ hôn thứ mười kết thúc, làm thế nào để dừng những thói quen này?

    Nhưng tôi không phải là người duy nhất có tâm trạng ưu phiền, anh ấy cũng không nhắc đến nụ hôn thứ mười nữa, và dường như đang ôm đồm gì đó ở nụ hôn thứ mười.


    Vào đêm thứ sáu khi tôi đến nhà Hoàng Phủ, tôi đang nằm lăn lộn trên giường và ngủ thiếp đi, tôi đếm đàn cừu cho đến khi ngay cả tôi cũng sắp rụng một lớp lông. Tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Lần đầu tiên tôi cảm thấy sự hành hạ và đau đớn của chứng mất ngủ gây ra.

    Chùm ánh sáng mờ mờ trên rèm cửa, và bầu trời sắp thay đổi, tiếng sấm từ xa đến gần, và từ từ mờ nhạt. Thứ ánh sáng mong manh le lói qua rèm của, lòng tôi bồi hồi, hụt hẫng, nhưng tôi không còn dám xông thẳng vào phòng Hoàng Phủ mà không chút dò xét như lần trước.

    Che đầu bằng chiếc chăn bông, cố gắng nhắm mắt và điều chỉnh nhịp thở, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ và thuyết phục bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

    Đột nhiên ai đó tiến đến nâng chăn bông của tôi và chui vào chăn bông và trong, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của tôi.

    Hoàng Phủ Dực..

    Tôi lăn qua ôm chặt lấy anh, anh vuốt tóc tôi và khẽ thở dài.

    Cơ thể anh ấy rất ấm, nhịp tim tôi rất nhanh ổn định, tôi hơi điều chỉnh tư thế, tâm trạng từ từ thoải mái thả lỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ..

    Buổi sáng tỉnh dậy, tôi đưa tay đẩy anh ra, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị anh kéo xuống ôm chặt, dù muốn cũng không thể động đậy.

    Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm nghiền và chiếc mũi hơi chuyển động của anh ấy, bỗng dưng tôi cúi xuống hôn anh ấy. Anh ấy đột ngột mở mắt ra, và có một tiếng "bùm" trong đầu tôi - tôi đang làm gì thế này? Tôi đẩy anh ấy ra một cách nhanh chóng và đứng thẳng dậy.

    Anh tôi ôm eo tôi từ phía sau, đầy ác ý nói: "BÌnh Nhạc, sao em không tiếp tục?"

    "Biến đi!" Tôi hung hăng mắng. Tôi muốn hôn anh ấy ha chắc là điên rồi, chắc tối hôm qua tôi ngủ quá muộn rồi còn tỉnh mơ, nếu không tôi sẽ có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

    Tôi tự mình tìm ra hàng nghìn lý do để chứng minh rằng vừa rồi tôi muốn hôn anh ấy không phải vì tôi thích anh ấy mà vì tôi hoa mắt, chậm đầu óc một lúc.

    Kết quả là, hàng ngàn lý do biến đầu thành nồi cháo, tôi gần như không đưa ra kết luận ngược lại.

    Trên thực tế, một nửa trong số hàng nghìn lý do ghi chép đầy đủ được tôi lặp đi, lặp lại; một nửa còn lại tự do diễn đạt theo cách nó muốn; và giờ 75% suy nghĩ của tôi đang kêu gọi tôi thôi chạy trốn khỏi nguyên nhân thật sự.

    Bắt nguồn từ 100% tổng số, kết quả là, hàng nghìn lý do cuối cùng chỉ còn lại một vài, không phải là nhiều. Suy cho cùng, là một con số vừa vặn nhưng điều khủng khiếp nhất là một phần mười sáu còn lại đang cùng điểm qua một kết luận- Tôi thích Hoàng Phủ Dực!

    Tôi chết bây giờ!

    "Em đang nghĩ gì vậy?" Anh ấy đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cào cấu của tôi, "Em đang nghĩ nếu thích anh thì phải làm thế nào?

    Nhìn thấy khuôn mặt bặm trợn với nụ cười gian ác của anh, tôi cầm cái gối đập vào mặt anh ấy, nhưng thay vì tức giận, anh ấy lật người lại và đè tôi xuống dưới.

    " Buông tôi ra! "Tôi tức giận mắng.

    " Chỉ cần nói "thích" thì anh sẽ để em đi! "

    " Không biết xấu hổ! "

    " Quên đi, để anh nói trước. "Anh ấy đột nhiên nhếch mép cười, nghiêm túc nói:" Bình Nhạc, anh thích em. "

    Khuôn mặt tươi cười của anh ấy rất dễ đối phó, nhưng tôi lại cảm thấy mất mát khi anh ấy nghiêm túc như vậy.

    Tôi cẩn thận tìm kiếm sự đùa cợt trên khuôn mặt của anh ấy, nhưng nó chỉ vô ích. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và nghiêm túc của anh, đột nhiên nhịp tim của tôi tăng nhanh, hai người yêu nhau, đây là cảm giác rất tuyệt vời sao?

    Anh ấy cúi xuống và hôn tôi, tôi sẵn lòng chào đón. Những lo lắng trước đây về việc kết thúc cuộc cá cược đó cuối cùng cũng có thể yên tâm dẹp bỏ.

    Nụ hôn thứ mười, vĩnh cửu trong giao ước giữa trái tim nhau..

    Đêm trước khi hai người phụ nữ trở lại, tôi đã thảo luận rất lâu với Hoàng Phủ: Em nên nói cái nào trước, với ai trước? Kết luận cuối cùng là sẽ cùng nhau kể!

    Chúng tôi cũng đã suy nghĩ về các phản ứng có thể xảy ra của họ để thực hiện các giải pháp kịp thời.

    Nhờ vậy, họ không làm vỡ tách trà, không bị sặc nước, không khóc lóc, treo cổ tự tử, thay vào đó, họ lại kể cho chúng tôi nghe về nhiều giai thoại khác nhau về cuộc hành trình.

    Phản ứng bình tĩnh như vậy, có vẻ như chúng tôi đang thua thiệt, họ chẳng lẽ không chãp nhận?

    Tôi không nhịn được nữa, đứng dậy vỗ bàn một cái:" Làm ơn cho con phản ứng một chút, được không? "

    Mẹ tôi cuối cùng cũng có phản ứng, nhướng mày chửi:" Thằng nhóc chết tiệt, cái gì nà cho con ứng, còn dám đập bàn? Ngồi xuống! Cẩn thận, mẹ bóc con đấy! "

    Dì uống trà chậm rãi nói:" Mẹ nói này con dâu, kể cho chúng ta biết loại chuyện bí mật, con không cảm thấy xấu hổ sao? "

    "... "

    Tôi không nói nên lời.

    Bác gái thở dài nhướng mày với Hoàng Phủ:" Hay là, hai con hôn nhau một cái đi. "

    Mẹ tôi mỉm cười và gật đầu:" Quả là ý kiến hay bạn thân ơi! "(Làm ơn! Mẹ là mẹ ruột của con)

    Chắc chắn.. c. Hỉ.. đùa thôi! Tôi bất lực quay đầu lại để cầu cứu Hoàng Phủ.

    Anh ấy nhìn hai người phụ nữ ngồi đối diện với chúng tôi, thở dài bất lực nói:" Được rồi. "

    Không thể nào, sao lại có thể có chuyện như này chứ, tôi nhất định bước đi không quay đầu lại. Nhưng tôi chưa kịp chạy thì đã bị anh ấy đè lên ghế sô pha..

    Sau khi hoàn thành tác phẩm, anh mĩm cười hỏi hai vị khán giả:" Thỏa đam mê chưa? "

    Gật vị đầu, và đồng thanh:" Vâng."

    * * *

    Sau đó tôi biết được rằng hai người phụ nữ này đã thảo luận về đủ các tình huống trên tàu, chẳng hạn như mối quan hệ lâu dài của chúng tôi (tất nhiên, đó chỉ là một trò đùa vào thời điểm đó), thật không còn ngạc nhiên khi thấy phản ứng của hai vị lại rất bình tĩnh.

    Sau đó, tôi biết được nguyên nhân của cái gọi là vết muỗi đốt trên cổ Tiểu Bạch.

    Đừng hỏi làm sao tôi biết được, tôi sẽ không nói cho kể cả khi các bạn hỏi, vì mẹ chồng tôi nói: Đây là chuyện riêng, là chuyện nhà, là bí mật đó!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...