Chương 24: Tổng tài bá đạo thế giới này không bắt kịp xu hướng à?
[BOOK][HIDE-THANKS]Con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo (*).
(*) Lạc đà và ngựa, gầy và béo là đại diện cho 2 khái niệm "chất" và "lượng" trong Triết học. Con lạc đà có chất cao hơn nên dù con ngựa có lượng (béo) cao thế nào cũng không thể bằng con lạc đà, dù con lạc đà (chất) đó có lượng thấp (gầy). Giai cấp và tầng lớp tương tự như thế cũng là các chất và lượng trong xã hội. Có nghĩa là giai cấp là các "chất" rộng ở trong xã hội, còn tầng lớp là các "lượng" ở trong các giai cấp ấy. (Nguồn: Google)
Mặc dù bây giờ nguồn tài chính của Giang Úc đang bị đứt mạch, nhưng tốt xấu gì vẫn có Giang thị nổi tiếng chống lưng. Dựa vào cốt truyện tiểu A cho cô xem, Giang thị chính là doanh nghiệp đứng đầu hàng thập kỉ của thành phố A, thực lực rất hùng hậu, giai đoạn này Triệu Tư Ngang căn bản không thể so sánh được.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời không thể so sánh được mà thôi.
Ngay sau đó, hàng loạt các khoản đầu tư và dự đoán sai lầm của Giang thị sẽ dẫn đến sự sụt giảm nhanh chóng và thua lỗ trong 2-3 năm tới, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ba năm sau khi phá sản, anh trai của Giang Úc, Giang Tuyển vì mệt mỏi quá độ, cơ thể không thể chịu được phải đưa vào phòng cấp cứu.
Mà cái tên phú nhị đại Giang Úc trên người không có chút ánh hào quang nào này, chỉ biết ăn uống vui vẻ không am hiểu sự đời mới chợt tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu, chủ động đề nghị vào Giang thị, gánh vác trách nhiệm mà mình không thể trốn tránh.
Sau đó trải qua bao nỗ lực không biết mỏi mệt của Giang Úc, rốt cục cũng lật ngược được tình thế, kéo Giang thị từ bờ vực phá sản trở về.
Đó là khoảnh khắc tỏa ra hào quang của Giang Úc.
Nhưng điều khiến Tống An Ninh cảm thấy kỳ lạ chính là, thời điểm này, Giang Úc hẳn là vẫn còn đang say sưa trong thế giới màu hồng mới đúng, tại sao lại vào Giang thị trước 2-3 năm lận?
"Nghĩ gì vậy?"
Tống An Ninh cười nói: "Tôi đang tò mò không biết Giang tiên sinh đó rốt cuộc là người như thế nào."
Giang Tuyển không phải nam chính cũng không phải nam phụ, trong số rất nhiều vai phụ mang vai trò quan trọng, anh ta chỉ được tóm lược qua một vài nét bút, có lẽ mục đích tồn tại chỉ để cung cấp cho Giang Úc tiền ăn uống chơi bời, và làm bệ phóng giúp Giang Úc có thời khắc để thể hiện hào quang thôi.
Thật là một công cụ người đáng thương.
"Giang tiên sinh." Ý cười trên mặt Triệu Tư Ngang phai nhạt đi rất nhiều, "Tôi và Giang tiên sinh gặp nhau không nhiều lắm, nhưng công ty tôi và Giang thị đã từng hợp tác với nhau, nghe nói Giang tiên sinh là một doanh nhân làm việc quyết đoán rất có dã tâm, nếu Tống tiểu thư nổi lên hứng thú với vị Giang tiên sinh này thì tôi khuyên cô một câu, có một số người, Tống tiểu thư không nắm được đâu."
Tống An Ninh mỉm cười: "Cảm ơn Triệu tiên sinh đã khuyên nhủ, anh yên tâm đi, tôi rất tự giác."
Nếu không phải là một trong những nam phụ tìm thế thân, bản thân vô tội, sao cô có thể đi gây họa cho người ta?
Chỉ là biết trước được kết cục trong tương lai của anh ta, có hơi thổn thức mà thôi.
Rất nhanh, xe đã dừng ở trước một tòa nhà, Tống An Ninh đẩy cửa xuống xe, ánh mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu phản chiếu qua cửa kính của tòa nhà, khiến người ta không thể mở mắt.
"Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ tới lần trước tiểu thư Tống dẫn tôi đến trung tâm nghệ thuật xem màn biểu diễn múa của thầy Đỗ Thanh Ba và ngẫu nhiên gặp được Thẩm Lộ Hành, tôi còn nghe nói gần đây tiểu thư Tống đang học trong trung tâm của Thẩm Lộ Hành, hơn nữa anh ta còn khá để ý cô, tự mình dạy."
"Đúng là có chuyện đó."
"Vậy nên tôi rất tò mò với tài năng khiêu vũ của tiểu thư Tống, nếu có thể may mắn được tận mắt nhìn thấy một điệu nhảy của cô thì có lẽ cả đời này sẽ không hối tiếc mất."
Cái tên Triệu Tư Ngang này, bất kể là xuất phát từ mục đích gì đều có thể nói những lời rất đúng và mát tai.
"Triệu tiên sinh khách sáo quá rồi."
Phòng khiêu vũ này hiển nhiên rất quen thuộc với Triệu Tư Ngang, chắc là đã từng ghé qua. Nhân viên quầy lễ tân thấy người đến, vội vàng dẫn hai người vào.
Trung tâm khiêu vũ rộng rãi và sáng sủa, có thể nghe thấy tiếng âm nhạc phát ra từ những lớp học khiêu vũ khác lúc đi ngang qua, nhưng bước vào phòng học, đóng cửa lại rồi thì căn phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Một giáo viên khiêu vũ đẩy cửa bước vào, thoạt nhìn tầm 30 đến 40, nhưng không xác định được tuổi cụ thể, mỉm cười bắt tay với Triệu Tư Ngang.
"Tư Ngang, xin lỗi đã để cậu đợi lâu."
"Không sao, tôi cũng mới tới thôi, giới thiệu một chút nhé, đây là tiểu thư Tống An Ninh. Tiểu thư Tống, vị này là thầy Tô, nếu cô thích khiêu vũ thì chắc hẳn là cũng biết đến thầy Tô."
Tống An Ninh lễ phép bắt tay với thầy Tô, "Xin chào thầy, nghe danh đã lâu."
Không có gì là bốn chữ "nghe danh đã lâu" không thể giải quyết được, nếu không thể giải quyết thì thêm bốn từ: "Vô cùng vinh dự" vào.
"Tiểu thư Tống khách sáo quá. Lúc trước có nghe Triệu tiên sinh nhắc tới cô Tống, cô rất hứng thú đối với khiêu vũ phải không?"
Tống An Ninh gật đầu cười đáp: "Vâng."
Thầy Tô đã trong giới khiêu vũ lâu năm, cũng được coi như là nhân vật kì cựu, danh tiếng và vai trò trong giới có thể nói là sánh ngang Thẩm Lộ Hành. Vũ công trải qua tay của ông chưa đến 1000 thì ít cũng phải 800, không cần xem, chỉ cần nhìn ngoại hình là đã có thể nhận ra được người này có thiên phú khiêu vũ hay không.
Ông nhìn Tống An Ninh đánh giá, cánh tay thon dài, thông qua lưng và xương cổ tay thon thả cùng với mắt cá chân nhô ra, có thể nhìn ra được cô có dáng người cao gầy rất cân đối, là kiểu dáng rất phù hợp để khiêu vũ. Lưng thẳng, vai nhỏ, tư thế cực kỳ tao nhã điềm đạm, là hạt mầm đã tập múa nhiều năm.
"Nền tảng của tiểu thư Tống khá tốt, chỉ cần luyện tập là sẽ không kém hơn so với những vũ công đã luyện múa từ nhỏ."
"Người được Thẩm Lộ Hành khen ngợi đương nhiên sẽ không kém hơn người khác."
"Thẩm Lộ Hành khen ngợi?" Thầy Tô dường như cảm thấy hứng thú, "Triệu tiên sinh nói, tiểu thư Tống được Thẩm Lộ Hành khen ngợi ư?"
Triệu Tư Ngang sắc mặt âm trầm nhìn Tống An Ninh, "Tiểu thư Tống, thầy Tô đã nói như vậy thì bây giờ cô có thể múa thử để tôi mở rộng tầm mắt được chứ."
Biết Triệu Tư Ngang sẽ bắt mình khiêu vũ, nhưng không ngờ hắn sẽ dẫn mình tới đây.
Thầy Tô và Thẩm Lộ Hành có thể nói là hai nhân vật quan trọng trong giới khiêu vũ, những người vây quanh ai cũng không phục ai, bao năm qua đều tranh nhau vị trí đầu tiên, đến bây giờ cũng chưa có kết quả.
Khiêu vũ trước mặt thầy Tô?
"Được, vậy tôi xin phép."
Thầy Tô và Triệu Tư Ngang ngồi đằng sau bàn chờ màn biểu diễn của Tống An Ninh.
Hôm nay Tống An Ninh mặc một chiếc váy dài rất thích hợp để nhảy múa, nhưng lại đi một đôi giày cao gót không thoải mái.
Cô cởi giày sang một bên, để chân trần nhón mũi chân, xách váy xoay tròn giữa phòng tập, váy dài tản ra, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như một chú chim nhỏ.
Có thầy quan sát ở bên cạnh, càng giống như đang phỏng vấn.
Phía Thẩm Lộ Hành, Giang Úc đã cắt quỹ huấn luyện của cô, nếu muốn tìm được một thầy giáo khác có thể so sánh được với Thẩm Lộ Hành có lẽ sẽ phải tốn khá nhiều sức lực, may mà đúng lúc có người dâng cơm đến tận miệng.
Điệu nhảy này là cô chuẩn bị để biểu diễn hôm tốt nghiệp, tiếc là trước khi lên sân khấu bị ngã gãy xương đùi, từ đó không thể khiêu vũ nữa, điệu nhảy này cũng chưa tập lại..
Vũ đạo nhẹ nhàng, rất thử thách năng lực phối hợp cơ thể của vũ công, không chỉ vậy, cảm giác khiêu vũ phải đẹp, mỗi một động tác đều phải mây trôi nước chảy dứt khoát, không được cứng ngắt, nếu không chỉ nhìn một cái là có thể phát hiện ra sơ hở ngay.
Tập trung nín thở, cuối cùng cơ thể nhẹ nhàng xoay chuyển như chim én, độ cong của làn váy càng lúc càng lớn, không thể nhìn rõ Triệu Tư Ngang và thầy Tô, cô nhịn xuống cảm giác chóng mặt mãnh liệt ập tới, từ từ cúi xuống, cô ngồi ở giữa làn váy nở rộ, chậm rãi ngẩng đầu.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Thầy Tô nhìn chằm chằm Tống An Ninh không buông, trong mắt đầy vẻ kinh diễm: "Tiểu thư Tống, tôi không ngờ cô lại có thiên phú như vậy đấy!"
Trên mặt Triệu Tư Ngang ở bên cạnh không còn nụ cười nông cạn kia nữa, biểu tình bất giác mờ mịt, không chớp mắt nhìn Tống An Ninh, hơi có chút lơ đễnh.
Tống An Ninh chậm rãi đứng dậy, Triệu Tư Ngang nhỏ giọng nói gì đó bên tai thầy Tô, trong lúc hai người nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía Tống An Ninh, cuối cùng hai người cười đứng dậy, bắt tay, tựa hồ đạt được thỏa thuận về một chuyện gì đó.
"Ngại quá."
Thầy Tô xua tay cười nói: "Nếu tiểu thư Tống nói vậy thì những người ở trung tâm của tôi cũng không xứng. Cô Tống, thiên phú của cô thật sự thực khiến tôi cảm thấy bất ngờ, tôi đã sống bao năm trong nghề, rất ít khi gặp được người có thiên phú như cô, nếu tiểu thư Tống đồng ý vào trung tâm của tôi thì tôi nhất định sẽ tận tâm bồi dưỡng, truyền đạt lại hết vốn liếng."
"Thầy Tô à, như vậy hơi.."
"Cô đừng vội từ chối tôi, tôi biết cô còn băn khoăn. Thế này đi, cô cứ cân nhắc cho thật kỹ, tôi rất thưởng thức tài năng của cô Tống, chân thành hy vọng cô có thể vào học ở trung tâm của tôi."
Tống An Ninh không đồng ý hay từ chối, chỉ nói: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Thầy Tô vốn còn muốn trao đổi thêm với Tống An Ninh về điệu nhảy kia, Triệu Tư Ngang lại cười nói: "Thầy Tô, hôm nay đến đây thôi, ngài còn có việc thì đi trước đi, xin lỗi đã làm phiền."
"Được, vậy hai người nói chuyện đi, cô Tống, phải suy nghĩ thật kỹ nhé, nhớ liên lạc với tôi."
"Vâng, hẹn gặp lại thầy Tô."
Sau khi thầy Tô rời khỏi phòng, Tống An Ninh nhìn Triệu Tư Ngang, "Triệu tiên sinh?"
Triệu Tư Ngang nhìn Tống An Ninh đầy ẩn ý, "Tiểu thư Tống còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa mà tôi chưa biết?"
"Tôi không hiểu ý của Triệu tiên sinh là gì."
"Khiêu vũ không chỉ cần có thiên phú, mà còn phải luyện tập từ nhỏ, cũng như Tần Ngưng, từ nhỏ cô ấy đã ngâm mình trong phòng học khiêu vũ, cho nên sau này mới có tư cách bước lên sân khấu quốc tế, Tống An Ninh, tôi đã điều tra về cô, cô không có bất cứ nền tảng vũ đạo nào từ bé, vì sao lại đột nhiên có kinh nghiệm vậy?"
"Tuy rằng tôi chưa từng trải qua quá trình học tập bài bản, nhưng vẫn được học được một chút từ thầy Thẩm Lộ Hành, một điệu nhảy đã tập đi tập lại thôi có bất ngờ quá không?"
Triệu Tư Ngang trầm xuống, không tin Tống An Ninh nói cho lắm.
Tống An Ninh tiếp tục: "Nhưng hôm nay Triệu tiên sinh dẫn tôi tới đây gặp thầy Tô khiến tôi rất cảm kích, được thầy Tô ưu ái tôi cũng rất vui mừng."
"Tống An Ninh, hôm nay tôi dẫn cô tới đây là muốn nói cho cô biết, cô muốn cái gì cũng có thể nói với tôi, cô thích khiêu vũ, tôi có thể giúp cô tìm thầy giáo, thậm chí chỉ cần cô muốn biểu diễn trên sân khấu, tôi đều có thể thỏa mãn cô."
"Triệu tiên sinh.. Rất hào phóng, có một ông chủ ra tay hào phóng như vậy, tôi đột nhiên bắt đầu thấy hâm mộ với nhân viên công ty anh."
"Tôi có thể càng hào phóng hơn nữa, nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể tới thử xem."
Nụ cười công nghiệp trên mặt Tống An bất biến, "Có cơ hội tôi sẽ thử, cảm ơn Triệu tiên sinh."
So với Triệu Tư Ngang chủ động giúp cô tìm thầy giáo khiêu vũ, Giang Úc càng trông có vẻ keo kiệt hơn.
Có thể hiểu được tại sao Giang Úc không muốn cô học ở trung tâm của Thẩm Lộ Hành, tình địch cũ nhìn nhau còn chẳng vừa mắt, sao có thể dễ dàng để thế thân của mình dây dưa không rõ với hắn nữa.
Triệu Tư Ngang cũng không muốn, nhưng người ta thủ đoạn cao minh hơn nhiều, tìm một thầy giáo nổi danh không kém Thẩm Lộ Hành để cướp người, cướp danh chính ngôn thuận luôn.
Tống An Ninh trao đổi với thầy Tô phương thức liên hệ, hứa hẹn chắc chắn sẽ cho thầy Tô một lời hồi đáp.
Rời khỏi trung tâm cũng là lúc đến giờ ăn trưa, Triệu Tư Ngang dẫn Tống An Ninh đến một tiệm cơm Tây, mới vừa ngồi xuống đã có một cuộc điện thoại kéo hắn đi.
"Phòng bên cạnh có một người bạn, cô ăn trước đi, tôi đi qua xem một lát, tí nữa quay lại."
Tống An Ninh gật đầu.
Triệu Tư Ngang mới đi không lâu, cửa phòng lại lần nữa mở ra.
"Triệu tiên sinh.." Quay đầu lại thấy một người đàn ông xa lạ đứng đằng sau cửa, mặc tây trang đi giày da bình tĩnh bước vào, mặt mày ôn hòa, lại có khí chất khiến người khác không dám đối diện.
"Anh là?"
Người đàn ông bình tĩnh ngồi đối diện Tống An Ninh, đánh giá Tống An Ninh từ trên xuống dưới một lượt, vẫn thấy rất kinh ngạc với diện mạo giống Tần ngưng đến tám phần của cô, âm u dưới đáy mắt che giấu cảm xúc rất tốt, không nhanh không chậm nói: "Chào tiểu thư Tống, tôi là anh trai Giang Úc, tên là Giang Tuyển, lần đầu gặp mặt."
".. Chào Giang tiên sinh, anh có chuyện gì muốn nói sao?" Tống An Ninh nhớ rõ, Giang Tuyển không nên có bất cứ giao thoa gì với "Tống An Ninh" mới đúng.
Anh ta với "Tống An Ninh" căn bản chưa từng gặp mặt.
"Xin lỗi đã quấy rầy, tôi nghe nói tiểu thư Tống làm việc cho Giang Úc, nhưng tôi không đồng ý với nội dung công việc, cho nên lần này mới đến tìm tiểu thư Tống để nói chuyện riêng, hy vọng tiểu thư Tống có thể từ chức," Anh đưa một tấm thẻ ngân hàng từ từ đẩy về phía Tống An Ninh, "Chỗ này là một trăm vạn, coi như phí bồi thường."
Tống An Ninh mặt vô cảm nhìn tấm thẻ ngân hàng, nghe thấy một trăm vạn, mày hơi nhíu lại, trên gương mặt là biểu tình bối rối, dường như đang do dự có nên nhận lấy hay không.
"Anh đã nói vậy rồi, tôi cũng không thể không biết tốt xấu, đành rời khỏi em trai anh khoảng.. một tháng rưỡi vậy."
Một trăm vạn? Đó đã là giá từ mười năm trước rồi nhé.
Lạm phát dẫn đến giá cả tăng cao, bây giờ một trăm vạn cũng chỉ bằng nửa tháng lương của cô thôi.
Tổng tài bá đạo thế giới này không bắt kịp xu hướng à?
Một trăm vạn, là muốn sỉ nhục ai?
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi đây~
Chắc là vẫn chưa đến kì thi đại học nhỉ?
Nhưng vẫn chúc các sĩ thi đại học được ghi danh lên bảng vàng nhé!
Cảm ơn 50 bạn dễ thương hôm trước đã lì xì.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo (*).
(*) Lạc đà và ngựa, gầy và béo là đại diện cho 2 khái niệm "chất" và "lượng" trong Triết học. Con lạc đà có chất cao hơn nên dù con ngựa có lượng (béo) cao thế nào cũng không thể bằng con lạc đà, dù con lạc đà (chất) đó có lượng thấp (gầy). Giai cấp và tầng lớp tương tự như thế cũng là các chất và lượng trong xã hội. Có nghĩa là giai cấp là các "chất" rộng ở trong xã hội, còn tầng lớp là các "lượng" ở trong các giai cấp ấy. (Nguồn: Google)
Mặc dù bây giờ nguồn tài chính của Giang Úc đang bị đứt mạch, nhưng tốt xấu gì vẫn có Giang thị nổi tiếng chống lưng. Dựa vào cốt truyện tiểu A cho cô xem, Giang thị chính là doanh nghiệp đứng đầu hàng thập kỉ của thành phố A, thực lực rất hùng hậu, giai đoạn này Triệu Tư Ngang căn bản không thể so sánh được.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời không thể so sánh được mà thôi.
Ngay sau đó, hàng loạt các khoản đầu tư và dự đoán sai lầm của Giang thị sẽ dẫn đến sự sụt giảm nhanh chóng và thua lỗ trong 2-3 năm tới, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ba năm sau khi phá sản, anh trai của Giang Úc, Giang Tuyển vì mệt mỏi quá độ, cơ thể không thể chịu được phải đưa vào phòng cấp cứu.
Mà cái tên phú nhị đại Giang Úc trên người không có chút ánh hào quang nào này, chỉ biết ăn uống vui vẻ không am hiểu sự đời mới chợt tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu, chủ động đề nghị vào Giang thị, gánh vác trách nhiệm mà mình không thể trốn tránh.
Sau đó trải qua bao nỗ lực không biết mỏi mệt của Giang Úc, rốt cục cũng lật ngược được tình thế, kéo Giang thị từ bờ vực phá sản trở về.
Đó là khoảnh khắc tỏa ra hào quang của Giang Úc.
Nhưng điều khiến Tống An Ninh cảm thấy kỳ lạ chính là, thời điểm này, Giang Úc hẳn là vẫn còn đang say sưa trong thế giới màu hồng mới đúng, tại sao lại vào Giang thị trước 2-3 năm lận?
"Nghĩ gì vậy?"
Tống An Ninh cười nói: "Tôi đang tò mò không biết Giang tiên sinh đó rốt cuộc là người như thế nào."
Giang Tuyển không phải nam chính cũng không phải nam phụ, trong số rất nhiều vai phụ mang vai trò quan trọng, anh ta chỉ được tóm lược qua một vài nét bút, có lẽ mục đích tồn tại chỉ để cung cấp cho Giang Úc tiền ăn uống chơi bời, và làm bệ phóng giúp Giang Úc có thời khắc để thể hiện hào quang thôi.
Thật là một công cụ người đáng thương.
"Giang tiên sinh." Ý cười trên mặt Triệu Tư Ngang phai nhạt đi rất nhiều, "Tôi và Giang tiên sinh gặp nhau không nhiều lắm, nhưng công ty tôi và Giang thị đã từng hợp tác với nhau, nghe nói Giang tiên sinh là một doanh nhân làm việc quyết đoán rất có dã tâm, nếu Tống tiểu thư nổi lên hứng thú với vị Giang tiên sinh này thì tôi khuyên cô một câu, có một số người, Tống tiểu thư không nắm được đâu."
Tống An Ninh mỉm cười: "Cảm ơn Triệu tiên sinh đã khuyên nhủ, anh yên tâm đi, tôi rất tự giác."
Nếu không phải là một trong những nam phụ tìm thế thân, bản thân vô tội, sao cô có thể đi gây họa cho người ta?
Chỉ là biết trước được kết cục trong tương lai của anh ta, có hơi thổn thức mà thôi.
Rất nhanh, xe đã dừng ở trước một tòa nhà, Tống An Ninh đẩy cửa xuống xe, ánh mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu phản chiếu qua cửa kính của tòa nhà, khiến người ta không thể mở mắt.
"Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ tới lần trước tiểu thư Tống dẫn tôi đến trung tâm nghệ thuật xem màn biểu diễn múa của thầy Đỗ Thanh Ba và ngẫu nhiên gặp được Thẩm Lộ Hành, tôi còn nghe nói gần đây tiểu thư Tống đang học trong trung tâm của Thẩm Lộ Hành, hơn nữa anh ta còn khá để ý cô, tự mình dạy."
"Đúng là có chuyện đó."
"Vậy nên tôi rất tò mò với tài năng khiêu vũ của tiểu thư Tống, nếu có thể may mắn được tận mắt nhìn thấy một điệu nhảy của cô thì có lẽ cả đời này sẽ không hối tiếc mất."
Cái tên Triệu Tư Ngang này, bất kể là xuất phát từ mục đích gì đều có thể nói những lời rất đúng và mát tai.
"Triệu tiên sinh khách sáo quá rồi."
Phòng khiêu vũ này hiển nhiên rất quen thuộc với Triệu Tư Ngang, chắc là đã từng ghé qua. Nhân viên quầy lễ tân thấy người đến, vội vàng dẫn hai người vào.
Trung tâm khiêu vũ rộng rãi và sáng sủa, có thể nghe thấy tiếng âm nhạc phát ra từ những lớp học khiêu vũ khác lúc đi ngang qua, nhưng bước vào phòng học, đóng cửa lại rồi thì căn phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Một giáo viên khiêu vũ đẩy cửa bước vào, thoạt nhìn tầm 30 đến 40, nhưng không xác định được tuổi cụ thể, mỉm cười bắt tay với Triệu Tư Ngang.
"Tư Ngang, xin lỗi đã để cậu đợi lâu."
"Không sao, tôi cũng mới tới thôi, giới thiệu một chút nhé, đây là tiểu thư Tống An Ninh. Tiểu thư Tống, vị này là thầy Tô, nếu cô thích khiêu vũ thì chắc hẳn là cũng biết đến thầy Tô."
Tống An Ninh lễ phép bắt tay với thầy Tô, "Xin chào thầy, nghe danh đã lâu."
Không có gì là bốn chữ "nghe danh đã lâu" không thể giải quyết được, nếu không thể giải quyết thì thêm bốn từ: "Vô cùng vinh dự" vào.
"Tiểu thư Tống khách sáo quá. Lúc trước có nghe Triệu tiên sinh nhắc tới cô Tống, cô rất hứng thú đối với khiêu vũ phải không?"
Tống An Ninh gật đầu cười đáp: "Vâng."
Thầy Tô đã trong giới khiêu vũ lâu năm, cũng được coi như là nhân vật kì cựu, danh tiếng và vai trò trong giới có thể nói là sánh ngang Thẩm Lộ Hành. Vũ công trải qua tay của ông chưa đến 1000 thì ít cũng phải 800, không cần xem, chỉ cần nhìn ngoại hình là đã có thể nhận ra được người này có thiên phú khiêu vũ hay không.
Ông nhìn Tống An Ninh đánh giá, cánh tay thon dài, thông qua lưng và xương cổ tay thon thả cùng với mắt cá chân nhô ra, có thể nhìn ra được cô có dáng người cao gầy rất cân đối, là kiểu dáng rất phù hợp để khiêu vũ. Lưng thẳng, vai nhỏ, tư thế cực kỳ tao nhã điềm đạm, là hạt mầm đã tập múa nhiều năm.
"Nền tảng của tiểu thư Tống khá tốt, chỉ cần luyện tập là sẽ không kém hơn so với những vũ công đã luyện múa từ nhỏ."
"Người được Thẩm Lộ Hành khen ngợi đương nhiên sẽ không kém hơn người khác."
"Thẩm Lộ Hành khen ngợi?" Thầy Tô dường như cảm thấy hứng thú, "Triệu tiên sinh nói, tiểu thư Tống được Thẩm Lộ Hành khen ngợi ư?"
Triệu Tư Ngang sắc mặt âm trầm nhìn Tống An Ninh, "Tiểu thư Tống, thầy Tô đã nói như vậy thì bây giờ cô có thể múa thử để tôi mở rộng tầm mắt được chứ."
Biết Triệu Tư Ngang sẽ bắt mình khiêu vũ, nhưng không ngờ hắn sẽ dẫn mình tới đây.
Thầy Tô và Thẩm Lộ Hành có thể nói là hai nhân vật quan trọng trong giới khiêu vũ, những người vây quanh ai cũng không phục ai, bao năm qua đều tranh nhau vị trí đầu tiên, đến bây giờ cũng chưa có kết quả.
Khiêu vũ trước mặt thầy Tô?
"Được, vậy tôi xin phép."
Thầy Tô và Triệu Tư Ngang ngồi đằng sau bàn chờ màn biểu diễn của Tống An Ninh.
Hôm nay Tống An Ninh mặc một chiếc váy dài rất thích hợp để nhảy múa, nhưng lại đi một đôi giày cao gót không thoải mái.
Cô cởi giày sang một bên, để chân trần nhón mũi chân, xách váy xoay tròn giữa phòng tập, váy dài tản ra, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như một chú chim nhỏ.
Có thầy quan sát ở bên cạnh, càng giống như đang phỏng vấn.
Phía Thẩm Lộ Hành, Giang Úc đã cắt quỹ huấn luyện của cô, nếu muốn tìm được một thầy giáo khác có thể so sánh được với Thẩm Lộ Hành có lẽ sẽ phải tốn khá nhiều sức lực, may mà đúng lúc có người dâng cơm đến tận miệng.
Điệu nhảy này là cô chuẩn bị để biểu diễn hôm tốt nghiệp, tiếc là trước khi lên sân khấu bị ngã gãy xương đùi, từ đó không thể khiêu vũ nữa, điệu nhảy này cũng chưa tập lại..
Vũ đạo nhẹ nhàng, rất thử thách năng lực phối hợp cơ thể của vũ công, không chỉ vậy, cảm giác khiêu vũ phải đẹp, mỗi một động tác đều phải mây trôi nước chảy dứt khoát, không được cứng ngắt, nếu không chỉ nhìn một cái là có thể phát hiện ra sơ hở ngay.
Tập trung nín thở, cuối cùng cơ thể nhẹ nhàng xoay chuyển như chim én, độ cong của làn váy càng lúc càng lớn, không thể nhìn rõ Triệu Tư Ngang và thầy Tô, cô nhịn xuống cảm giác chóng mặt mãnh liệt ập tới, từ từ cúi xuống, cô ngồi ở giữa làn váy nở rộ, chậm rãi ngẩng đầu.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Thầy Tô nhìn chằm chằm Tống An Ninh không buông, trong mắt đầy vẻ kinh diễm: "Tiểu thư Tống, tôi không ngờ cô lại có thiên phú như vậy đấy!"
Trên mặt Triệu Tư Ngang ở bên cạnh không còn nụ cười nông cạn kia nữa, biểu tình bất giác mờ mịt, không chớp mắt nhìn Tống An Ninh, hơi có chút lơ đễnh.
Tống An Ninh chậm rãi đứng dậy, Triệu Tư Ngang nhỏ giọng nói gì đó bên tai thầy Tô, trong lúc hai người nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía Tống An Ninh, cuối cùng hai người cười đứng dậy, bắt tay, tựa hồ đạt được thỏa thuận về một chuyện gì đó.
"Ngại quá."
Thầy Tô xua tay cười nói: "Nếu tiểu thư Tống nói vậy thì những người ở trung tâm của tôi cũng không xứng. Cô Tống, thiên phú của cô thật sự thực khiến tôi cảm thấy bất ngờ, tôi đã sống bao năm trong nghề, rất ít khi gặp được người có thiên phú như cô, nếu tiểu thư Tống đồng ý vào trung tâm của tôi thì tôi nhất định sẽ tận tâm bồi dưỡng, truyền đạt lại hết vốn liếng."
"Thầy Tô à, như vậy hơi.."
"Cô đừng vội từ chối tôi, tôi biết cô còn băn khoăn. Thế này đi, cô cứ cân nhắc cho thật kỹ, tôi rất thưởng thức tài năng của cô Tống, chân thành hy vọng cô có thể vào học ở trung tâm của tôi."
Tống An Ninh không đồng ý hay từ chối, chỉ nói: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Thầy Tô vốn còn muốn trao đổi thêm với Tống An Ninh về điệu nhảy kia, Triệu Tư Ngang lại cười nói: "Thầy Tô, hôm nay đến đây thôi, ngài còn có việc thì đi trước đi, xin lỗi đã làm phiền."
"Được, vậy hai người nói chuyện đi, cô Tống, phải suy nghĩ thật kỹ nhé, nhớ liên lạc với tôi."
"Vâng, hẹn gặp lại thầy Tô."
Sau khi thầy Tô rời khỏi phòng, Tống An Ninh nhìn Triệu Tư Ngang, "Triệu tiên sinh?"
Triệu Tư Ngang nhìn Tống An Ninh đầy ẩn ý, "Tiểu thư Tống còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa mà tôi chưa biết?"
"Tôi không hiểu ý của Triệu tiên sinh là gì."
"Khiêu vũ không chỉ cần có thiên phú, mà còn phải luyện tập từ nhỏ, cũng như Tần Ngưng, từ nhỏ cô ấy đã ngâm mình trong phòng học khiêu vũ, cho nên sau này mới có tư cách bước lên sân khấu quốc tế, Tống An Ninh, tôi đã điều tra về cô, cô không có bất cứ nền tảng vũ đạo nào từ bé, vì sao lại đột nhiên có kinh nghiệm vậy?"
"Tuy rằng tôi chưa từng trải qua quá trình học tập bài bản, nhưng vẫn được học được một chút từ thầy Thẩm Lộ Hành, một điệu nhảy đã tập đi tập lại thôi có bất ngờ quá không?"
Triệu Tư Ngang trầm xuống, không tin Tống An Ninh nói cho lắm.
Tống An Ninh tiếp tục: "Nhưng hôm nay Triệu tiên sinh dẫn tôi tới đây gặp thầy Tô khiến tôi rất cảm kích, được thầy Tô ưu ái tôi cũng rất vui mừng."
"Tống An Ninh, hôm nay tôi dẫn cô tới đây là muốn nói cho cô biết, cô muốn cái gì cũng có thể nói với tôi, cô thích khiêu vũ, tôi có thể giúp cô tìm thầy giáo, thậm chí chỉ cần cô muốn biểu diễn trên sân khấu, tôi đều có thể thỏa mãn cô."
"Triệu tiên sinh.. Rất hào phóng, có một ông chủ ra tay hào phóng như vậy, tôi đột nhiên bắt đầu thấy hâm mộ với nhân viên công ty anh."
"Tôi có thể càng hào phóng hơn nữa, nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể tới thử xem."
Nụ cười công nghiệp trên mặt Tống An bất biến, "Có cơ hội tôi sẽ thử, cảm ơn Triệu tiên sinh."
So với Triệu Tư Ngang chủ động giúp cô tìm thầy giáo khiêu vũ, Giang Úc càng trông có vẻ keo kiệt hơn.
Có thể hiểu được tại sao Giang Úc không muốn cô học ở trung tâm của Thẩm Lộ Hành, tình địch cũ nhìn nhau còn chẳng vừa mắt, sao có thể dễ dàng để thế thân của mình dây dưa không rõ với hắn nữa.
Triệu Tư Ngang cũng không muốn, nhưng người ta thủ đoạn cao minh hơn nhiều, tìm một thầy giáo nổi danh không kém Thẩm Lộ Hành để cướp người, cướp danh chính ngôn thuận luôn.
Tống An Ninh trao đổi với thầy Tô phương thức liên hệ, hứa hẹn chắc chắn sẽ cho thầy Tô một lời hồi đáp.
Rời khỏi trung tâm cũng là lúc đến giờ ăn trưa, Triệu Tư Ngang dẫn Tống An Ninh đến một tiệm cơm Tây, mới vừa ngồi xuống đã có một cuộc điện thoại kéo hắn đi.
"Phòng bên cạnh có một người bạn, cô ăn trước đi, tôi đi qua xem một lát, tí nữa quay lại."
Tống An Ninh gật đầu.
Triệu Tư Ngang mới đi không lâu, cửa phòng lại lần nữa mở ra.
"Triệu tiên sinh.." Quay đầu lại thấy một người đàn ông xa lạ đứng đằng sau cửa, mặc tây trang đi giày da bình tĩnh bước vào, mặt mày ôn hòa, lại có khí chất khiến người khác không dám đối diện.
"Anh là?"
Người đàn ông bình tĩnh ngồi đối diện Tống An Ninh, đánh giá Tống An Ninh từ trên xuống dưới một lượt, vẫn thấy rất kinh ngạc với diện mạo giống Tần ngưng đến tám phần của cô, âm u dưới đáy mắt che giấu cảm xúc rất tốt, không nhanh không chậm nói: "Chào tiểu thư Tống, tôi là anh trai Giang Úc, tên là Giang Tuyển, lần đầu gặp mặt."
".. Chào Giang tiên sinh, anh có chuyện gì muốn nói sao?" Tống An Ninh nhớ rõ, Giang Tuyển không nên có bất cứ giao thoa gì với "Tống An Ninh" mới đúng.
Anh ta với "Tống An Ninh" căn bản chưa từng gặp mặt.
"Xin lỗi đã quấy rầy, tôi nghe nói tiểu thư Tống làm việc cho Giang Úc, nhưng tôi không đồng ý với nội dung công việc, cho nên lần này mới đến tìm tiểu thư Tống để nói chuyện riêng, hy vọng tiểu thư Tống có thể từ chức," Anh đưa một tấm thẻ ngân hàng từ từ đẩy về phía Tống An Ninh, "Chỗ này là một trăm vạn, coi như phí bồi thường."
Tống An Ninh mặt vô cảm nhìn tấm thẻ ngân hàng, nghe thấy một trăm vạn, mày hơi nhíu lại, trên gương mặt là biểu tình bối rối, dường như đang do dự có nên nhận lấy hay không.
"Anh đã nói vậy rồi, tôi cũng không thể không biết tốt xấu, đành rời khỏi em trai anh khoảng.. một tháng rưỡi vậy."
Một trăm vạn? Đó đã là giá từ mười năm trước rồi nhé.
Lạm phát dẫn đến giá cả tăng cao, bây giờ một trăm vạn cũng chỉ bằng nửa tháng lương của cô thôi.
Tổng tài bá đạo thế giới này không bắt kịp xu hướng à?
Một trăm vạn, là muốn sỉ nhục ai?
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi đây~
Chắc là vẫn chưa đến kì thi đại học nhỉ?
Nhưng vẫn chúc các sĩ thi đại học được ghi danh lên bảng vàng nhé!
Cảm ơn 50 bạn dễ thương hôm trước đã lì xì.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: