Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 51:
Chu Quân Ý cắn chặt răng, đứng nguyên tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì.
Hai anh em Lạc gia quay về phòng, Lạc Trấn Tinh ngồi trên giường nhìn Lạc Tu Trúc, thần sắc có chút vi diệu.
- Chuyện gì?
- Cảm ơn tiểu Trúc.
Lạc Trấn Tinh ôm cổ Lạc Tu Trúc, hắn cũng không phải thánh mẫu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ loại sự tình này.
Nhưng mà việc này lại không có chứng cớ, nói ra không vài người tin, nói không chừng còn bị trả đũa, vì vậy hắn phải nhẫn nhịn xuống.
Mãi tới hôm nay hắn rốt cục được rửa sạch lời đồn.
Hắn khoái hoạt ôm Lạc Tu Trúc lắc lư, cuối cùng bị thiếu niên không kiên nhẫn đẩy ra:
- Đi đi đi! Tự mình đi tắm rửa.
Màn đêm buông xuống, trong mấy gian phòng đều thảo luận chuyện vừa rồi, chỉ có phòng của Chu Quân Ý im lặng đáng sợ.
An bài người ở chung phòng với hắn là Giang Quốc Bình, nguyên bản hắn muốn nhân cơ hội lôi kéo làm quen, nhưng việc kia xảy ra, hắn hận không thể lập tức đường cũ trở về, không tham gia tống nghệ này.
Nhưng người đã tham gia, còn có hợp đồng trong người, hắn chỉ có thể bị bức bách tiếp tục tham dự đi xuống.
Cùng lúc đó đồng dạng xem trực tiếp, người Lạc gia cũng tức điên.
Làm cha mẹ, nhìn thấy đứa con thiếu chút nữa bị bức bách, sắc mặt hai người khó coi đáng sợ.
Ngay lúc bọn họ suy nghĩ làm sao trả thù, trợ lý của Giang Quốc Bình chủ động liên lạc bọn họ.
- Ý tứ của Giang lão sư, đem Chu Quân Ý giao cho hắn xử lý là tốt rồi, trên người đối phương còn có chuyện khác, đến lúc đó cùng nhau tính toán rành mạch.
Lạc phụ Lạc mẫu liếc nhau, cảm giác không thích hợp.
Vì sao Giang Quốc Bình cũng nhúng một tay?
- Giang lão sư nói, vòng luẩn quẩn che giấu không ít người xấu xa, là thời điểm nên chỉnh sửa một chút. Hắn đợi tới hội nghị kế tiếp sẽ đưa ra đề nghị quét sạch bầu không khí giới giải trí.
Nói cách khác, Giang Quốc Bình cũng không đặc biệt nhằm vào Chu Quân Ý, nhưng sẽ đem Chu Quân Ý xem thành con gà để giết gà dọa khỉ.
Nghe được hắn nói như vậy, cơn giận trong lòng hai vợ chồng cũng giảm bớt không ít.
Hiện giờ Chu Quân Ý xem như bị cắn lại, hình tượng đức nghệ song toàn của hắn bị sụp đổ, danh tiếng cũng giảm thấp không ít.
Đây xem như là lợi tức đi.
Bên kia tám khách quý ngủ thẳng tới 3h30 tỉnh lại, kế tiếp bọn họ cần đi hái nấm.
- Nhanh lên nhanh lên! Hiện tại cái nấm khẳng định sẽ rất nhiều!
Hoa Đản giống như tiểu con bướm, bay tới bay lui giữa các phòng, thúc giục mọi người nhanh chóng tỉnh lại.
Đúng 4h, mọi người xuất phát.
Bọn họ đi tới một ngọn núi, đoàn người đi được chừng nửa giờ mới tới chân núi.
Xuyên qua chút ánh sáng, bọn họ chứng kiến trên núi có người ở, đều là thôn dân xung quanh nơi này.
Hoa Đản vung cuốc, cao hứng phấn chấn hô to:
- Đi! Đi hái nấm thôi!
Vừa có trận mưa, đường núi vừa dính lại trơn, mọi người dìu dắt lẫn nhau mới chậm rãi đi lên sườn núi.
- Đến lúc đó mỗi người đào nấm xong, đừng ăn sống a! Cần mang về đưa cho chuyên gia phân biệt, sau đó mới có thể mang đi bán!
- Hai người một tổ ha, đến lúc đó nhìn xem ai đào nhiều nhất! Sẽ cho mọi người thêm món ăn!
Lạc Tu Trúc đi cùng Lạc Trấn Tinh, Hoàng Hồ đi với Đặng Bá Vân, tuy là nam diễn viên trẻ tuổi nhưng đi cùng hắn tuyệt đối sẽ không có vụ tai tiếng tình dục.
Một đầu husky ngốc nghếch, sẽ không khơi gợi lên tin tức tai tiếng tình dục.
Hắn không xứng!
Cùng lúc đó cameras sư cũng mở trực tiếp, nhưng giờ này chỉ có số ít khán giả lên mạng nhìn xem.
Lạc Trấn Tinh nguyên bản nghĩ sẽ rất khó phát hiện, nhưng đi theo Lạc Tu Trúc hoàn toàn không cần hắn dùng ánh mắt mà xem.
- Nơi này có nhiều hồng nấm, có thể ăn được, giá cả cũng rất cao.
- Bên này có nấm san hô màu vàng.
- Nấm sữa cũng thật nhiều, đều hái đều hái hết.
- Đây là nấm Suillellus luridus, có chút độc tính.
- Đừng đụng, đây là nấm Mãn Thiên tinh, cũng được gọi là Tiểu Báo Ban Nga cao, có độc.
- Đây là tiểu mộc nhĩ, không thể ăn.
- Không phải toàn bộ nấm Ngưu Can đều có thể ăn, đây là ngưu can có độc, đừng đụng!
Theo sự chỉ đạo cùng dẫn dắt của hắn, hai người rất nhanh liền đào được một giỏ nấm tràn đầy, bên trong đủ loại nấm, hơn nữa đều ăn được.
Lạc Tu Trúc vừa đào vừa nói:
- Kỳ thật nếu cần lợi nhuận lớn nhất, phương pháp tốt nhất là phơi khô sau đó bán cho bên ngoài.
Thị trường khuẩn nấm nơi này đã đầy, dù bán cũng không được giá cả bao nhiêu.
Nói xong hắn xoay người nhìn cameras sư, hỏi hắn:
- Anh có thể liên hệ với đạo diễn không? Có thể hỏi hắn nếu chúng ta tự phơi khô, trực tiếp cúp lên mạng bán cho tỉnh khác?
Cameras sư lần đầu tiên nghe yêu cầu như vậy, nhưng nếu thật sự bán được giá cao cũng đích thật là một chuyện tốt.
Nhưng hắn còn đang làm việc..
Lạc Trấn Tinh giúp hắn khiêng cameras, hắn không còn biện pháp chỉ có thể giáp mặt lấy di động gọi ra ngoài.
Mà lúc này trong màn hình trực tiếp đang nhấc tay.
- Có thể a! Là một phương pháp tốt, hồng nấm chỗ chúng ta cũng là 40 một cân, bán đi tỉnh khác giá cả tối thiểu gấp bội!
- Chúng tôi cũng không ý kiến gì, hơn nữa làm như vậy chúng tôi cũng có phần tham dự hoạt động quyên giúp đâu! Tôi muốn mua!
- Hi vọng đạo diễn trực tiếp nhiều hơn, xem xong bọn họ hái nấm, lại tiếp tục xem bọn họ phơi khô, như vậy mua về cũng yên tâm hơn.
Nhân số trực tiếp gian ngày càng nhiều, từng tổ đều có trực tiếp của mình, muốn nhìn tổ nào điểm vào là được.
Không ít người đang xem hai anh em Lạc gia, nhìn Lạc Tu Trúc dị thường thuần thục tránh được toàn bộ nấm độc, hơn nữa tinh chuẩn đoán được chủng loại mỗi loại khuẩn nấm, không khỏi làm cho người ta tự hỏi vì sao hắn hiểu biết nhiều như vậy?
Trình độ thuần thục đều có thể so được với một người Nam Chiếu địa phương.
Trong lòng Lạc Trấn Tinh cũng rất tò mò, cảm giác Lạc Tu Trúc vô cùng quen thuộc với từng loại khuẩn nấm.
Nhưng hắn từ đâu mà biết được?
Dù xem sách hay xem internet, nhưng lý luận cùng thực tế vẫn có khác nhau rất lớn.
Hắn cúi đầu trực tiếp hỏi lên.
- Ân? Vì sao em lại biết?
Lạc tu Trúc từ trong một khe đá nổi đầy rêu xanh dùng sức rút ra một gốc linh chi, thứ này cũng có thể bán tiền.
Hắn bỗng nhiên cười cười, chỉ nói:
- Bởi vì muốn ăn thôi, cho nên dần dần nhận ra được.
Chỉ là hắn nhận thức những loại nấm này thực sự không phải ở thế giới nơi đây.
Vì tránh né chiến tranh, hắn từng ở lại trong núi rừng suốt nửa năm.
Nếu không biết phân biệt, hắn sớm bị độc chết.
Lạc Trấn Tinh hồ nghi nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy lời đáp này có chút lừa gạt người.
Nhưng khi hắn muốn tiếp tục hỏi thì Lạc Tu Trúc đã đi xa.
Lạc Tu Trúc từ xa đã chứng kiến đồ vật gì đó kỳ quái, nhìn qua thật giống như loại nấm dài nhỏ nướng lên thật thơm, hắn kinh ngạc nhướng mày.
- Nơi này mà lại có kê tung đảm?
Lạc Trấn Tinh đi tới, nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm loại nấm kia, còn cho là nấm độc.
- Không phải là nấm độc hay không độc, mà bên dưới này có thứ tốt, nhưng cần phải đào, đào hơn hai thước hoặc là hai ba thước mới có.
- Thứ tốt gì vậy?
Lạc Tu Trúc dùng xẻng nhỏ đào đất, vừa đào vừa giảng giải.
- Kê tung đảm, cũng được gọi là Ô Linh nhân sâm, là thứ tốt ở trong hang ổ của kiến trắng bị vứt đi. Nhanh giúp em đào lên, đồ chơi này nếu phơi khô cũng bán được giá cao.
Giá cao!
Cameras sư vừa nghe liền liên tục quay chụp gần cảnh.
Nhưng so sánh với khuẩn nấm, khán giả không mấy ai biết về Ô Linh nhân sâm.
Trải qua tìm kiếm trên mạng mới biết Ô Linh nhân sâm màu đen thui hình quả trứng, đúng như lời của Lạc Tu Trúc, giá cả xa xỉ.
Chứng kiến giá cả hơn 1000/ cân, không ít người rút tay mình trở về.
Hai người xẻng đất thật tốn sức, cũng may đều là tuổi trẻ mạnh mẽ, thoáng chốc liền đào ra một cái động sâu một thước.
Tiếp theo hai người tiếp tục đào xuống, động khẩu ngày càng sâu, trời đã sáng, ánh nắng sáng rỡ đem không gian cũng chiếu sáng ngời.
Hai anh em Lạc gia quay về phòng, Lạc Trấn Tinh ngồi trên giường nhìn Lạc Tu Trúc, thần sắc có chút vi diệu.
- Chuyện gì?
- Cảm ơn tiểu Trúc.
Lạc Trấn Tinh ôm cổ Lạc Tu Trúc, hắn cũng không phải thánh mẫu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ loại sự tình này.
Nhưng mà việc này lại không có chứng cớ, nói ra không vài người tin, nói không chừng còn bị trả đũa, vì vậy hắn phải nhẫn nhịn xuống.
Mãi tới hôm nay hắn rốt cục được rửa sạch lời đồn.
Hắn khoái hoạt ôm Lạc Tu Trúc lắc lư, cuối cùng bị thiếu niên không kiên nhẫn đẩy ra:
- Đi đi đi! Tự mình đi tắm rửa.
Màn đêm buông xuống, trong mấy gian phòng đều thảo luận chuyện vừa rồi, chỉ có phòng của Chu Quân Ý im lặng đáng sợ.
An bài người ở chung phòng với hắn là Giang Quốc Bình, nguyên bản hắn muốn nhân cơ hội lôi kéo làm quen, nhưng việc kia xảy ra, hắn hận không thể lập tức đường cũ trở về, không tham gia tống nghệ này.
Nhưng người đã tham gia, còn có hợp đồng trong người, hắn chỉ có thể bị bức bách tiếp tục tham dự đi xuống.
Cùng lúc đó đồng dạng xem trực tiếp, người Lạc gia cũng tức điên.
Làm cha mẹ, nhìn thấy đứa con thiếu chút nữa bị bức bách, sắc mặt hai người khó coi đáng sợ.
Ngay lúc bọn họ suy nghĩ làm sao trả thù, trợ lý của Giang Quốc Bình chủ động liên lạc bọn họ.
- Ý tứ của Giang lão sư, đem Chu Quân Ý giao cho hắn xử lý là tốt rồi, trên người đối phương còn có chuyện khác, đến lúc đó cùng nhau tính toán rành mạch.
Lạc phụ Lạc mẫu liếc nhau, cảm giác không thích hợp.
Vì sao Giang Quốc Bình cũng nhúng một tay?
- Giang lão sư nói, vòng luẩn quẩn che giấu không ít người xấu xa, là thời điểm nên chỉnh sửa một chút. Hắn đợi tới hội nghị kế tiếp sẽ đưa ra đề nghị quét sạch bầu không khí giới giải trí.
Nói cách khác, Giang Quốc Bình cũng không đặc biệt nhằm vào Chu Quân Ý, nhưng sẽ đem Chu Quân Ý xem thành con gà để giết gà dọa khỉ.
Nghe được hắn nói như vậy, cơn giận trong lòng hai vợ chồng cũng giảm bớt không ít.
Hiện giờ Chu Quân Ý xem như bị cắn lại, hình tượng đức nghệ song toàn của hắn bị sụp đổ, danh tiếng cũng giảm thấp không ít.
Đây xem như là lợi tức đi.
Bên kia tám khách quý ngủ thẳng tới 3h30 tỉnh lại, kế tiếp bọn họ cần đi hái nấm.
- Nhanh lên nhanh lên! Hiện tại cái nấm khẳng định sẽ rất nhiều!
Hoa Đản giống như tiểu con bướm, bay tới bay lui giữa các phòng, thúc giục mọi người nhanh chóng tỉnh lại.
Đúng 4h, mọi người xuất phát.
Bọn họ đi tới một ngọn núi, đoàn người đi được chừng nửa giờ mới tới chân núi.
Xuyên qua chút ánh sáng, bọn họ chứng kiến trên núi có người ở, đều là thôn dân xung quanh nơi này.
Hoa Đản vung cuốc, cao hứng phấn chấn hô to:
- Đi! Đi hái nấm thôi!
Vừa có trận mưa, đường núi vừa dính lại trơn, mọi người dìu dắt lẫn nhau mới chậm rãi đi lên sườn núi.
- Đến lúc đó mỗi người đào nấm xong, đừng ăn sống a! Cần mang về đưa cho chuyên gia phân biệt, sau đó mới có thể mang đi bán!
- Hai người một tổ ha, đến lúc đó nhìn xem ai đào nhiều nhất! Sẽ cho mọi người thêm món ăn!
Lạc Tu Trúc đi cùng Lạc Trấn Tinh, Hoàng Hồ đi với Đặng Bá Vân, tuy là nam diễn viên trẻ tuổi nhưng đi cùng hắn tuyệt đối sẽ không có vụ tai tiếng tình dục.
Một đầu husky ngốc nghếch, sẽ không khơi gợi lên tin tức tai tiếng tình dục.
Hắn không xứng!
Cùng lúc đó cameras sư cũng mở trực tiếp, nhưng giờ này chỉ có số ít khán giả lên mạng nhìn xem.
Lạc Trấn Tinh nguyên bản nghĩ sẽ rất khó phát hiện, nhưng đi theo Lạc Tu Trúc hoàn toàn không cần hắn dùng ánh mắt mà xem.
- Nơi này có nhiều hồng nấm, có thể ăn được, giá cả cũng rất cao.
- Bên này có nấm san hô màu vàng.
- Nấm sữa cũng thật nhiều, đều hái đều hái hết.
- Đây là nấm Suillellus luridus, có chút độc tính.
- Đừng đụng, đây là nấm Mãn Thiên tinh, cũng được gọi là Tiểu Báo Ban Nga cao, có độc.
- Đây là tiểu mộc nhĩ, không thể ăn.
- Không phải toàn bộ nấm Ngưu Can đều có thể ăn, đây là ngưu can có độc, đừng đụng!
Theo sự chỉ đạo cùng dẫn dắt của hắn, hai người rất nhanh liền đào được một giỏ nấm tràn đầy, bên trong đủ loại nấm, hơn nữa đều ăn được.
Lạc Tu Trúc vừa đào vừa nói:
- Kỳ thật nếu cần lợi nhuận lớn nhất, phương pháp tốt nhất là phơi khô sau đó bán cho bên ngoài.
Thị trường khuẩn nấm nơi này đã đầy, dù bán cũng không được giá cả bao nhiêu.
Nói xong hắn xoay người nhìn cameras sư, hỏi hắn:
- Anh có thể liên hệ với đạo diễn không? Có thể hỏi hắn nếu chúng ta tự phơi khô, trực tiếp cúp lên mạng bán cho tỉnh khác?
Cameras sư lần đầu tiên nghe yêu cầu như vậy, nhưng nếu thật sự bán được giá cao cũng đích thật là một chuyện tốt.
Nhưng hắn còn đang làm việc..
Lạc Trấn Tinh giúp hắn khiêng cameras, hắn không còn biện pháp chỉ có thể giáp mặt lấy di động gọi ra ngoài.
Mà lúc này trong màn hình trực tiếp đang nhấc tay.
- Có thể a! Là một phương pháp tốt, hồng nấm chỗ chúng ta cũng là 40 một cân, bán đi tỉnh khác giá cả tối thiểu gấp bội!
- Chúng tôi cũng không ý kiến gì, hơn nữa làm như vậy chúng tôi cũng có phần tham dự hoạt động quyên giúp đâu! Tôi muốn mua!
- Hi vọng đạo diễn trực tiếp nhiều hơn, xem xong bọn họ hái nấm, lại tiếp tục xem bọn họ phơi khô, như vậy mua về cũng yên tâm hơn.
Nhân số trực tiếp gian ngày càng nhiều, từng tổ đều có trực tiếp của mình, muốn nhìn tổ nào điểm vào là được.
Không ít người đang xem hai anh em Lạc gia, nhìn Lạc Tu Trúc dị thường thuần thục tránh được toàn bộ nấm độc, hơn nữa tinh chuẩn đoán được chủng loại mỗi loại khuẩn nấm, không khỏi làm cho người ta tự hỏi vì sao hắn hiểu biết nhiều như vậy?
Trình độ thuần thục đều có thể so được với một người Nam Chiếu địa phương.
Trong lòng Lạc Trấn Tinh cũng rất tò mò, cảm giác Lạc Tu Trúc vô cùng quen thuộc với từng loại khuẩn nấm.
Nhưng hắn từ đâu mà biết được?
Dù xem sách hay xem internet, nhưng lý luận cùng thực tế vẫn có khác nhau rất lớn.
Hắn cúi đầu trực tiếp hỏi lên.
- Ân? Vì sao em lại biết?
Lạc tu Trúc từ trong một khe đá nổi đầy rêu xanh dùng sức rút ra một gốc linh chi, thứ này cũng có thể bán tiền.
Hắn bỗng nhiên cười cười, chỉ nói:
- Bởi vì muốn ăn thôi, cho nên dần dần nhận ra được.
Chỉ là hắn nhận thức những loại nấm này thực sự không phải ở thế giới nơi đây.
Vì tránh né chiến tranh, hắn từng ở lại trong núi rừng suốt nửa năm.
Nếu không biết phân biệt, hắn sớm bị độc chết.
Lạc Trấn Tinh hồ nghi nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy lời đáp này có chút lừa gạt người.
Nhưng khi hắn muốn tiếp tục hỏi thì Lạc Tu Trúc đã đi xa.
Lạc Tu Trúc từ xa đã chứng kiến đồ vật gì đó kỳ quái, nhìn qua thật giống như loại nấm dài nhỏ nướng lên thật thơm, hắn kinh ngạc nhướng mày.
- Nơi này mà lại có kê tung đảm?
Lạc Trấn Tinh đi tới, nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm loại nấm kia, còn cho là nấm độc.
- Không phải là nấm độc hay không độc, mà bên dưới này có thứ tốt, nhưng cần phải đào, đào hơn hai thước hoặc là hai ba thước mới có.
- Thứ tốt gì vậy?
Lạc Tu Trúc dùng xẻng nhỏ đào đất, vừa đào vừa giảng giải.
- Kê tung đảm, cũng được gọi là Ô Linh nhân sâm, là thứ tốt ở trong hang ổ của kiến trắng bị vứt đi. Nhanh giúp em đào lên, đồ chơi này nếu phơi khô cũng bán được giá cao.
Giá cao!
Cameras sư vừa nghe liền liên tục quay chụp gần cảnh.
Nhưng so sánh với khuẩn nấm, khán giả không mấy ai biết về Ô Linh nhân sâm.
Trải qua tìm kiếm trên mạng mới biết Ô Linh nhân sâm màu đen thui hình quả trứng, đúng như lời của Lạc Tu Trúc, giá cả xa xỉ.
Chứng kiến giá cả hơn 1000/ cân, không ít người rút tay mình trở về.
Hai người xẻng đất thật tốn sức, cũng may đều là tuổi trẻ mạnh mẽ, thoáng chốc liền đào ra một cái động sâu một thước.
Tiếp theo hai người tiếp tục đào xuống, động khẩu ngày càng sâu, trời đã sáng, ánh nắng sáng rỡ đem không gian cũng chiếu sáng ngời.