Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 181:
Đại ca nghĩ nghĩ, yên lặng đối diện hắn, chậm rãi lui về phía sau.
Nơi bờ sông có hai chiếc thuyền, đủ cho bọn họ.
Tuy rằng không muốn tin tưởng lòng tốt của em trai mình, nhưng kết quả là hắn thật sự lên thuyền, lái đi thật lâu vẫn không bị truy kích.
Nói cách khác, hắn thật sự được thả đi.
Lạc Tu Trúc yên lặng nhìn thấy tất cả chuyện này, trên mặt mang theo vẻ tươi cười hàm xúc không rõ.
Đi? Làm sao có thể đây?
Nhìn không thấy thân ảnh đại ca, Mạt Tạp liền có vẻ bối rối!
- Mau mau mau, mở ra mật thất!
Nói xong hắn đi tới bên hành lang, dùng vân tay cùng đồng tử còn có mật mã mở ra một cánh cửa, lộ ra vàng cùng châu báu rậm rạp bên trong.
Đây đều là tiền vốn xoay người của hắn, có số tiền này, hắn có thể xây dựng cải tạo lại một viên khu!
Ngay lúc bọn hắn đi vào chuẩn bị khuân vác vàng thì một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng:
- Nguyên lai là vì vật này!
Mạt Tạp quay phắt đầu lại, liền chứng kiến đại ca đi mà quay lại!
Đồng thời trên trán hắn gác lên một họng súng.
Bá một tiếng, đàn em sôi nổi rút súng nhưng lão đại đã bị uy hiếp nên bọn hắn cũng không dám nổ súng.
- Mày không phải đã đi rồi sao?
Sắc mặt Mạt Tạp âm trầm nhìn đại ca.
Đại ca xuy cười một tiếng:
- Mày làm sao có thể có lòng tốt thả tao rời đi? Con thuyền kia nhiều nhất chạy được chừng 15 phút đúng không? Đến lúc đó tụi tao dừng lại trên mặt sông, biến thành bia ngắm lớn nhất, phương tiện đổi tầm mắt của cảnh sát!
May mắn hắn chưa từng tin tưởng em trai của mình.
Mạt Tạp không nghĩ tới đại ca mình ngu xuẩn nhiều năm như vậy, đến bây giờ còn có thể thông minh một hồi.
- Vậy mày muốn thế nào?
Hắn hỏi.
Trên mặt đại ca lộ vẻ tươi cười đắc ý:
- Tao cũng không lấy nhiều, cho tao 3/2 số vàng cùng châu báu còn có dầu ma dút.
3/2!
Nơi này giá trị hơn một tỷ, đòi 3/2 là muốn lấy hơn sáu trăm triệu của hắn?
Mạt Tạp sao có thể cam tâm!
Nhưng nhìn họng súng, da mặt hắn co rút.
Cấp? Hay là không cấp đây?
Ngay lúc đôi bên còn đang giằng co, một thanh âm vui tươi vang lên:
- Không sai không sai, cả người lẫn bảo bối đều ở, có thể tận diệt!
Còn có người?
Mấy người vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng lúc này đã chậm, toàn bộ đám người đều bị xích sắt bò lên, phút chốc bị trói cứng ngắc.
Bọn hắn không nghĩ tới sau lưng còn có người, còn có xiềng xích vô cùng quỷ dị như vậy!
Cho dù bọn hắn dùng sức giãy dụa như thế nào cũng không cách nào giãy thoát!
- Chậc chậc, thật sự là rất có tiền đâu!
Nhìn thật nhiều vàng bạc châu báu trước mắt, Lạc Tu Trúc đi tới ngồi xổm nhìn thấy.
Vàng nhìn thấy nhiều, kỳ thật cũng không tính sang quý nhất.
Hắn mở một cái hộp, bên trong là các loại hồng ngọc bich, nhìn chất lượng trong hợp cũng giá trị hơn trăm triệu.
- Đáng tiếc, đều là tang vật.
Nói xong Lạc Tu Trúc liên hệ Cao Võ, thu hồi lại vũ khí.
Đồng thời trên hành lang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, xem ra tiểu đệ của Mạt Tạp đã tìm tới.
Trong tai nghe truyền ra thanh âm sốt ruột của Cao Võ:
- Tụng Sài không thấy!
Tụng Sài, là thủ hạ tín nhiệm nhất của Mạt Tạp, còn tín nhiệm hơn cả tình phụ, cũng là đối tượng mà tình phụ đem em gái biếu tặng cho hắn.
Lạc Tu Trúc chậm rãi xoay người lại, liền chứng kiến bốn người mang theo nam nhân bị tổn thương chạy tới trước cửa.
Vẻ mặt bọn hắn còn mang theo vẻ đắc ý cùng may mắn, nhưng khi chứng kiến Lạc Tu Trúc vẻ tươi cười nhất thời biến mất, theo bản năng giơ khẩu súng về phía trước.
Trong ánh sáng mỏng manh, bọn hắn nhìn thấy lão đại bị xích sắt trói chặt cùng với đại ca của lão đại.
- Mày là ai!
Hắn lớn tiếng hỏi.
Ai ngờ thiếu niên tóc bạc quỷ dị chẳng những không mở miệng, trên tay hơi động một chút, xiềng xích đột nhiên quấn quanh cánh tay của bọn hắn.
Tụng Sài trực tiếp nổ súng bắn, nhưng viên đạn chẳng những không bắn trúng thiếu niên, còn bắn ngược lên người hắn!
- Ngô!
Vết thương cũ còn nguyên, lại thêm tổn thương mới, mấy người cũng đi theo ngã xuống.
Lạc Tu Trúc đem bọn hắn trói lại, liền kiên nhẫn đợi Cao Võ bọn họ.
Ánh mắt của hắn rơi lên người Tụng Sài:
- Cho tao nhìn xem mày làm gì hai cô bé kia..
Ở bên trên, Cao Võ suất lĩnh bộ đội lần lượt giải quyết tội phạm, có chút người phát hiện lão đại biến mất nhất thời tâm liền tan, dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
Nhưng toàn bộ đều bị bắt trở lại.
Sau khi giải quyết mấy tiểu đầu mục, Cao Võ nhận được tin tức của Lạc Tu Trúc, dùng máy xác định vị trí vừa nhìn, liền đi tới chỗ con sông.
Không bao lâu Lạc Tu Trúc lại nghe được tiếng bước chân.
Lần này là Cao Võ bọn họ.
Bọn họ tìm được lối ra bí mật, nhìn thấy Lạc Tu Trúc ngồi dưới đất chống cằm nhìn họ vẫy tay:
- Người đều ở nơi này, mang đi đi.
Cao Võ thở hổn hển, cánh tay có vết xước viên đạn, cũng may chỉ có một vết thương này!
Nhiệm vụ lần này viên mãn thành công!
- Mạt Tạp, Tụng Sài, còn có đại ca của hắn, tốt lắm! Người đã đông đủ! Viên khu cũng đã bị cảnh sát phong tỏa, bán thành phẩm đều bị mang về thống kê!
Chỉ cần đem người vận chuyển về quốc nội, vậy hành động lần này chính thức chấm dứt!
Nhưng khi cục trưởng mang người đi vào phòng tối, liền bị một cục thịt làm hoảng sợ.
Mạt Tạp cùng những người khác không có gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn lên không trung, không biết đang nhìn gì đó.
Chỉ riêng Tụng Sài, cả người hắn.. cũng không biết còn có thể được xưng là người hay không.
Hắn máu chảy đầm đìa nằm dưới đất, cực kỳ giống như con heo bị người xé bụng chuẩn bị đem bán, da thịt thậm chí nội tạng đều bại lộ ra ngoài.
Nhưng trái tim hắn vẫn còn nhảy lên, tuy mong manh nhưng đích xác còn tồn tại.
Hắn bị người sinh sôi xé ra nửa người trên.
Có người không nhịn được che miệng chạy ra ngoài.
Ngay cả Cao Võ cũng không chịu nổi.
Bọn họ nhìn thấy thiếu niên đứng bên bờ sông uống nước, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười thoải mái, hoàn toàn không nghĩ hắn là người làm ra sự tình này.
Nhưng Cao Võ phản ứng rất nhanh, hắn lập tức nói:
- Đoán chừng là nội chiến chứ, thủ đoạn này rất giống thủ pháp ma túy tra tấn người!
Những người khác cũng kịp phản ứng, nhanh chóng quay đầu phụ họa:
- Không sai không sai, nhất định là như thế này.
Ánh mắt cục trưởng phức tạp nhìn bọn họ, tiếp xúc ánh mắt kiên định của bọn họ yên lặng đem lời mình muốn nói ra lặng lẽ nuốt xuống.
Bỏ đi, dù sao người còn sống..
Bất ngờ chính là, dù Tụng Sài biến thành hình dạng như vậy, bị bốn cảnh sát đặt lên cáng đưa vào bệnh viện mà vẫn còn sống!
Kết quả này đừng nói là cảnh sát cùng đội hành động cảm thấy khiếp sợ, dù là bác sĩ khâu lại cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn thật khẳng định y thuật của mình cũng không cao minh tới loại tình trạng này, hẳn là có thứ gì đó luôn treo mạng cho Tụng Sài!
Cục trưởng mang đi Tụng Sài, Lạc Tu Trúc đi theo Cao Võ bọn họ mang theo Mạt Tạp cùng đại ca đưa về cảnh nội.
Đây là đầu mục trọng yếu nhất, nhanh chóng đưa về nước mới làm người an tâm.
Bọn họ ngồi trên xe quân đội chống đạn, tuy rằng đã bắt được người nhưng bọn họ vẫn không dám xem thường.
Từ trong rừng mưa đi biên cảnh Hoa Hạ ba giờ đường xe, không tính là quá xa, nhưng không tính là quá gần.
Hai người bị xích sắt trói thành bánh chưng, đều bị nhét vào trong xe, hơn nữa thêm người của đội hành động, bốn xe xếp thành một hàng chạy về hướng biên cảnh.
Cao Võ cùng Lạc Tu Trúc ngồi trong xe đầu tiên, trong xe ngoại trừ Mạt Tạp đều mang theo không khí vui sướng.
- Hành động lần này thực sự là cảm ơn cậu.
Cao Võ chân thành biểu đạt cảm kích.
Nơi bờ sông có hai chiếc thuyền, đủ cho bọn họ.
Tuy rằng không muốn tin tưởng lòng tốt của em trai mình, nhưng kết quả là hắn thật sự lên thuyền, lái đi thật lâu vẫn không bị truy kích.
Nói cách khác, hắn thật sự được thả đi.
Lạc Tu Trúc yên lặng nhìn thấy tất cả chuyện này, trên mặt mang theo vẻ tươi cười hàm xúc không rõ.
Đi? Làm sao có thể đây?
Nhìn không thấy thân ảnh đại ca, Mạt Tạp liền có vẻ bối rối!
- Mau mau mau, mở ra mật thất!
Nói xong hắn đi tới bên hành lang, dùng vân tay cùng đồng tử còn có mật mã mở ra một cánh cửa, lộ ra vàng cùng châu báu rậm rạp bên trong.
Đây đều là tiền vốn xoay người của hắn, có số tiền này, hắn có thể xây dựng cải tạo lại một viên khu!
Ngay lúc bọn hắn đi vào chuẩn bị khuân vác vàng thì một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng:
- Nguyên lai là vì vật này!
Mạt Tạp quay phắt đầu lại, liền chứng kiến đại ca đi mà quay lại!
Đồng thời trên trán hắn gác lên một họng súng.
Bá một tiếng, đàn em sôi nổi rút súng nhưng lão đại đã bị uy hiếp nên bọn hắn cũng không dám nổ súng.
- Mày không phải đã đi rồi sao?
Sắc mặt Mạt Tạp âm trầm nhìn đại ca.
Đại ca xuy cười một tiếng:
- Mày làm sao có thể có lòng tốt thả tao rời đi? Con thuyền kia nhiều nhất chạy được chừng 15 phút đúng không? Đến lúc đó tụi tao dừng lại trên mặt sông, biến thành bia ngắm lớn nhất, phương tiện đổi tầm mắt của cảnh sát!
May mắn hắn chưa từng tin tưởng em trai của mình.
Mạt Tạp không nghĩ tới đại ca mình ngu xuẩn nhiều năm như vậy, đến bây giờ còn có thể thông minh một hồi.
- Vậy mày muốn thế nào?
Hắn hỏi.
Trên mặt đại ca lộ vẻ tươi cười đắc ý:
- Tao cũng không lấy nhiều, cho tao 3/2 số vàng cùng châu báu còn có dầu ma dút.
3/2!
Nơi này giá trị hơn một tỷ, đòi 3/2 là muốn lấy hơn sáu trăm triệu của hắn?
Mạt Tạp sao có thể cam tâm!
Nhưng nhìn họng súng, da mặt hắn co rút.
Cấp? Hay là không cấp đây?
Ngay lúc đôi bên còn đang giằng co, một thanh âm vui tươi vang lên:
- Không sai không sai, cả người lẫn bảo bối đều ở, có thể tận diệt!
Còn có người?
Mấy người vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng lúc này đã chậm, toàn bộ đám người đều bị xích sắt bò lên, phút chốc bị trói cứng ngắc.
Bọn hắn không nghĩ tới sau lưng còn có người, còn có xiềng xích vô cùng quỷ dị như vậy!
Cho dù bọn hắn dùng sức giãy dụa như thế nào cũng không cách nào giãy thoát!
- Chậc chậc, thật sự là rất có tiền đâu!
Nhìn thật nhiều vàng bạc châu báu trước mắt, Lạc Tu Trúc đi tới ngồi xổm nhìn thấy.
Vàng nhìn thấy nhiều, kỳ thật cũng không tính sang quý nhất.
Hắn mở một cái hộp, bên trong là các loại hồng ngọc bich, nhìn chất lượng trong hợp cũng giá trị hơn trăm triệu.
- Đáng tiếc, đều là tang vật.
Nói xong Lạc Tu Trúc liên hệ Cao Võ, thu hồi lại vũ khí.
Đồng thời trên hành lang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, xem ra tiểu đệ của Mạt Tạp đã tìm tới.
Trong tai nghe truyền ra thanh âm sốt ruột của Cao Võ:
- Tụng Sài không thấy!
Tụng Sài, là thủ hạ tín nhiệm nhất của Mạt Tạp, còn tín nhiệm hơn cả tình phụ, cũng là đối tượng mà tình phụ đem em gái biếu tặng cho hắn.
Lạc Tu Trúc chậm rãi xoay người lại, liền chứng kiến bốn người mang theo nam nhân bị tổn thương chạy tới trước cửa.
Vẻ mặt bọn hắn còn mang theo vẻ đắc ý cùng may mắn, nhưng khi chứng kiến Lạc Tu Trúc vẻ tươi cười nhất thời biến mất, theo bản năng giơ khẩu súng về phía trước.
Trong ánh sáng mỏng manh, bọn hắn nhìn thấy lão đại bị xích sắt trói chặt cùng với đại ca của lão đại.
- Mày là ai!
Hắn lớn tiếng hỏi.
Ai ngờ thiếu niên tóc bạc quỷ dị chẳng những không mở miệng, trên tay hơi động một chút, xiềng xích đột nhiên quấn quanh cánh tay của bọn hắn.
Tụng Sài trực tiếp nổ súng bắn, nhưng viên đạn chẳng những không bắn trúng thiếu niên, còn bắn ngược lên người hắn!
- Ngô!
Vết thương cũ còn nguyên, lại thêm tổn thương mới, mấy người cũng đi theo ngã xuống.
Lạc Tu Trúc đem bọn hắn trói lại, liền kiên nhẫn đợi Cao Võ bọn họ.
Ánh mắt của hắn rơi lên người Tụng Sài:
- Cho tao nhìn xem mày làm gì hai cô bé kia..
Ở bên trên, Cao Võ suất lĩnh bộ đội lần lượt giải quyết tội phạm, có chút người phát hiện lão đại biến mất nhất thời tâm liền tan, dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
Nhưng toàn bộ đều bị bắt trở lại.
Sau khi giải quyết mấy tiểu đầu mục, Cao Võ nhận được tin tức của Lạc Tu Trúc, dùng máy xác định vị trí vừa nhìn, liền đi tới chỗ con sông.
Không bao lâu Lạc Tu Trúc lại nghe được tiếng bước chân.
Lần này là Cao Võ bọn họ.
Bọn họ tìm được lối ra bí mật, nhìn thấy Lạc Tu Trúc ngồi dưới đất chống cằm nhìn họ vẫy tay:
- Người đều ở nơi này, mang đi đi.
Cao Võ thở hổn hển, cánh tay có vết xước viên đạn, cũng may chỉ có một vết thương này!
Nhiệm vụ lần này viên mãn thành công!
- Mạt Tạp, Tụng Sài, còn có đại ca của hắn, tốt lắm! Người đã đông đủ! Viên khu cũng đã bị cảnh sát phong tỏa, bán thành phẩm đều bị mang về thống kê!
Chỉ cần đem người vận chuyển về quốc nội, vậy hành động lần này chính thức chấm dứt!
Nhưng khi cục trưởng mang người đi vào phòng tối, liền bị một cục thịt làm hoảng sợ.
Mạt Tạp cùng những người khác không có gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn lên không trung, không biết đang nhìn gì đó.
Chỉ riêng Tụng Sài, cả người hắn.. cũng không biết còn có thể được xưng là người hay không.
Hắn máu chảy đầm đìa nằm dưới đất, cực kỳ giống như con heo bị người xé bụng chuẩn bị đem bán, da thịt thậm chí nội tạng đều bại lộ ra ngoài.
Nhưng trái tim hắn vẫn còn nhảy lên, tuy mong manh nhưng đích xác còn tồn tại.
Hắn bị người sinh sôi xé ra nửa người trên.
Có người không nhịn được che miệng chạy ra ngoài.
Ngay cả Cao Võ cũng không chịu nổi.
Bọn họ nhìn thấy thiếu niên đứng bên bờ sông uống nước, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười thoải mái, hoàn toàn không nghĩ hắn là người làm ra sự tình này.
Nhưng Cao Võ phản ứng rất nhanh, hắn lập tức nói:
- Đoán chừng là nội chiến chứ, thủ đoạn này rất giống thủ pháp ma túy tra tấn người!
Những người khác cũng kịp phản ứng, nhanh chóng quay đầu phụ họa:
- Không sai không sai, nhất định là như thế này.
Ánh mắt cục trưởng phức tạp nhìn bọn họ, tiếp xúc ánh mắt kiên định của bọn họ yên lặng đem lời mình muốn nói ra lặng lẽ nuốt xuống.
Bỏ đi, dù sao người còn sống..
Bất ngờ chính là, dù Tụng Sài biến thành hình dạng như vậy, bị bốn cảnh sát đặt lên cáng đưa vào bệnh viện mà vẫn còn sống!
Kết quả này đừng nói là cảnh sát cùng đội hành động cảm thấy khiếp sợ, dù là bác sĩ khâu lại cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn thật khẳng định y thuật của mình cũng không cao minh tới loại tình trạng này, hẳn là có thứ gì đó luôn treo mạng cho Tụng Sài!
Cục trưởng mang đi Tụng Sài, Lạc Tu Trúc đi theo Cao Võ bọn họ mang theo Mạt Tạp cùng đại ca đưa về cảnh nội.
Đây là đầu mục trọng yếu nhất, nhanh chóng đưa về nước mới làm người an tâm.
Bọn họ ngồi trên xe quân đội chống đạn, tuy rằng đã bắt được người nhưng bọn họ vẫn không dám xem thường.
Từ trong rừng mưa đi biên cảnh Hoa Hạ ba giờ đường xe, không tính là quá xa, nhưng không tính là quá gần.
Hai người bị xích sắt trói thành bánh chưng, đều bị nhét vào trong xe, hơn nữa thêm người của đội hành động, bốn xe xếp thành một hàng chạy về hướng biên cảnh.
Cao Võ cùng Lạc Tu Trúc ngồi trong xe đầu tiên, trong xe ngoại trừ Mạt Tạp đều mang theo không khí vui sướng.
- Hành động lần này thực sự là cảm ơn cậu.
Cao Võ chân thành biểu đạt cảm kích.