Hiện Đại [Edit] Con Rể Thần Y - Tứ Nguyệt Lưu Hỏa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi yeutruyen, 19 Tháng năm 2021.

  1. yeutruyen

    Bài viết:
    2
    Chương 20: Chạy như bay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hai vị đi thong thả, thân thể này của tôi không thuận tiện nên cũng không đưa tiễn nữa, cuộc gặp gỡ lần này đúng là rất vui vẻ!"

    Ngay sau khi Từ Phong dứt lời, thì liền bị Kim Kiệt đột nhiên mở miệng làm cho mất mặt, điều này khiến cho người vốn dĩ đang hả hê vênh váo là Từ Phong vô cùng kinh ngạc.

    "Hội trưởng Kim.. ý ông là sao? Chẳng lẽ không phải bọn họ tới quấy rối ông sao?" Từ Phong trợn tròn mắt, còn tưởng rằng Kim Kiệt sẽ là trợ thủ đắc lực của chính mình, không nghĩ đến chỉ một lát sau, thì đã bị người ta cướp đi rồi.

    "Vậy thì hội trưởng Kim nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi đi trước đây!" Lâm Thần cười nhạt, cùng Từ Ly rời khỏi phòng bệnh, Từ Phong đến một mình, bởi vì bị thái độ của Kim Kiệt làm cho bất ngờ, nên trong thoáng chốc cũng không biết bây giờ phải làm sao.

    Ra khỏi phòng bệnh, Từ Ly vẫn đang đi từ từ, saong Lâm Thần lại đột nhiên bắt đầu thúc giục cô: "Chạy thôi, tranh thủ chạy đến bãi đậu xe rồi lái xe đi, đến lúc Từ Phong phản ứng lại, thì chúng ta nếu muốn chạy liền gặp phiền phức ngay đó."

    "Vì sao chứ? Chẳng lẽ trong bệnh viện anh ta cũng dám ra tay với chúng ta? Hơn nữa, tôi ở bệnh viện cũng không phải là không có sắp xếp người dưới!" Từ Ly còn rất có lòng tin, nghĩ rằng nếu chính mình ở trong bệnh viện thì chắc chắn vẫn sẽ an toàn.

    Nhưng năm giác quan của Lâm Thần nhạy bén hơn cô rất nhiều, vừa nãy ngay khi chính mình và Từ Ly đi ra ngoài cửa thì có hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Thần có thể cảm nhận được luồng sát khí lờ mờ trên người bọn họ, hai người này chắc chắn không phải là người bình thường!

    Với nền tảng võ thuật của Lâm Thần, đối phó với người thường mà nói, thì có thể nói là giống như đưa đồ ăn đến đây mà thôi, nhưng đối với mấy người tu luyện thì khó có thể nói được, suy cho cùng thì cũng sẽ phải tiêu hao nhiều sức lực hơn nữa, hai đấm dù sao cũng khó mà đọ được với bốn tay!

    "Có người đang theo dõi chúng ta, cứ tự nhiên một chút, đừng để bọn họ phát hiện ra!"

    Đến kẻ thù là ai Lâm Thần cũng không rõ, có thể là người Từ Phong đã sắp xếp, hoặc cũng có thể là mình đã bị kẻ thù năm đó của nhà họ Lâm theo dõi, điều này khiến cho Lâm Thần trở nên có hơi căng thẳng.

    Lúc vào thang máy, hai người còn chưa theo kịp, hình như là cố ý ngừng lại ở phía sau, hoặc cũng có thể là từ bỏ thang máy mà chọn thang bộ để nhanh chóng xuống lầu ngăn cản họ lại.

    "Chúng ta đi đến tầng một đi!" Lâm Thần đột nhiên đổi ý.

    Từ Ly đã nhận ra tình hình không ổn, cô vội vàng hỏi: "Nhưng xe của tôi đang ở bãi đậu xe, nếu chúng ta xuống lầu một thìe rằng cũng chỉ có thể vật lộn với bọn họ trong bệnh viện thôi."

    "Tôi nhớ ở tầng một cũng có một bãi đậu xe, vậy cũng đủ rồi."

    Lâm Thần không giải thích quá nhiều, vừa rồi chính mình nói với Từ Ly muốn đi bãi đậu xe ở tầng một chính là muốn khiến cho những người đó bối rối, còn về phần phải làm thế nào để đến bãi đậu xe ở tầng một thì cũng không phải là khó khăn gì với Lâm Thần.

    Ở tầng một bệnh viện Đức Khang.

    Ở cổng quảng trường ngay lối vào có một bãi đậu xe nhỏ, miễn phí, dành cho một số người tới chơi ngắn hạn, đa số là xe gắn máy và vân vân, có được vài chiếc ô tô nhưng cũng chỉ là xe bánh mì hay vận chuyển hàng hóa.

    "Đi thôi, chiếc này đi!"

    Lâm Thần vất vả lắm mới tìm được một chiếc xe coi như phù hợp trong bãi đậu xe này, sau đó thì bằng cách nào đó mà đã mở được cửa xe, sau một lần thao tác thì liền thành công khởi động được xe, điều này khiến cho Từ Ly ở bên cạnh trở nên choáng váng.

    "Này.. anh làm như thế nào mà được vậy? Rõ ràng là không có chìa khóa mà!"

    "Chỉ là một mẹo nhỏ mà thôi!" Tù nhỏ Lâm Thần đã học được rất nhiều kỹ năng mà người bình thường có thể cả đời đều không sử dụng đến, tuy rằng việc lén lút chui vào rồi cạy khóa cửa nghe có vẻ không được tốt, nhưng vẫn rất thực dụng, liền giống như lúc này vậy, nếu không có kỹ năng này, thì họ muốn dứt khỏi những người đang theo dõi cũng là một việc rất khó khăn.

    Lâm Thần chọn một chiếc xe bình thường có rèm che, có nhìn vào cũng không thấy rõ, nhưng dù sao việc khởi động xe cũng lãng phí một ít thời gian, nên bị những người theo dõi họ nhìn thấy, ngay lúc Lâm Thần lái xe rời khỏi bệnh viện Đức Khang, thì bốn chiếc xe việt dã màu đen cũng được chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm!

    "Nhiều người như vậy? Họ đến đây là vì ai?" Từ Ly nhìn thấy bốn chiếc xe phía sau họ qua gương chiếu hậu, rõ ràng là có không ít người, thế trận lớn vô cùng. Từ Ly nghĩ rằng hẳn là không phải nhằm vào cô, còn tình huống cụ thể thì ai có khả năng nói rõ được chứ?

    Về phần những người này cụ thể là vì ai mà đến, thì Lâm Thần cũng không biết rõ ràng, anh tự biết mình che giấu rất tốt, nhưng trận chiến lớn như vậy dường như không phải là người bình thường có thể xúi giục được, điều này khiến Lâm Thần có chút khó đoán.

    "Nắm chặt, tôi muốn thoát khỏi bọn họ!"

    Lâm Thần chưa bao giờ là người vui mừng và tự cao quá mức, anh rất rõ ràng về trình độ của mình, bao gồm cả thực lực của mình, cho nên anh biết nếu người trong bốn chiếc xe này đều mạnh như hai người anh nhìn thấy kia, thì đối phó cũng không dễ dàng gì, chủ yếu là còn phải mang theo Từ Ly.

    Vì vậy, tại thời điểm này, an toàn nhất vẫn là để những người này ở lại rồi điều tra từ từ, may mắn thay, mặc dù xe của Lâm Thần chỉ là xe bình thường, nhưng kỹ năng lái xe của anh ấy đủ để bù đắp khoảng cách giữa các xe, để chạy như bay ở loại phố lớn ngõ nhỏ như thế này cũng cần khả năng phản ứng và khống chế cực mạnh mới được.

    Tuy rằng trình độ của những người theo sau bọn họ cũng khá, nhưng vẫn kém xa Lâm Thần, chỉ là Từ Ly lại có chút không thoải mái, bám vào tay vịn không dám nhúc nhích, cũng vẫn tiếp tục cau mày, có lẽ chờ khi xe dừng lại, rất có thể cô ấy sẽ ra khỏi xe mà nôn mửa một lần.

    "Kít!"

    Trong một khúc cua nhanh đẹp mắt, Lâm Thần đã điều khiển thành công tay lái trước khi đèn giao thông chuyển hướng và bỏ lại bốn chiếc xe phía sau mông của mình, bởi vì có cảnh sát giao thông ở gần đó, bốn chiếc xe dù muốn vượt đèn đỏ cũng không thể làm được, chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thở dài.

    Sau khi Lâm Thần chắc chắn rằng anh đã vứt bỏ được chúng, anh lái xe về phía trước một lúc, sau đó tìm một con hẻm nhỏ và đi vào, rồi dừng lại ở cạnh lề.

    Sau khi đỗ xe, đúng như dự đoán, Từ Ly lập tức bật người mở cửa ra, ôm ngực nhoài người về phía trước mà ói ra, Lâm Thần lắc đầu bất đắc dĩ khi nhìn thấy điều này: "Cô nói rằng cô thường lái siêu xe, chẳng lẽ chưa từng thử cảm giác chạy như bay trên đường lớn sao?"

    "Còn có thể giống nhau sao?" Từ Ly cuối cùng cũng vượt qua, nhìn Lâm Thần một cái bất lực: "Tôi tự mình lái xe thì tôi tự biết, anh lái xe quanh co như vậy, thì ai chịu nổi chứ!"

    "Đúng rồi, họ rốt cuộc là ai, rồi tại sao họ lại phải theo dõi chúng ta?" Từ Ly cũng là người biết đạo lý quan trọng, nên đã nhanh chóng chuyển chủ đề sang danh tính của những người đó, nhưng tiếc là đối với chuyện này Lâm Thần cũng không rõ ràng.

    Anh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Binh đến thì tướng chặn. Trận chiến lớn như vậy, tôi còn thật sự rất tò mò đến cùng là do ai có thể sai khiến đây, cô bắt tay vào điều tra chuyện này một chút xem!"

    "Anh chắc chắn muốn tôi đi điều tra?" Từ Ly có chút không rõ, bởi vì cô cho rằng chính mình vẫn chưa xứng để người khác xuất động ra một trận chiến lớn như vậy, nói vậy thì mục tiêu của những người đó chính là Lâm Thần, Từ Ly lại càng nhìn không thấu được Lâm Thần rồi.

    "Lâm Thần, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai không?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...