Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư thứ hai mươi

[HIDE-THANKS]
Em đang học theo Vọng Phu Thạch nơi núi Nhồi, nhìn ra biển Đông. Có một dạo em đeo khẩu trang cả ở trong phòng tập. Nhưng rồi em dần hòa hoãn hơn, vì lấy hơi cũng khó. Đôi khi em thấy xung quanh có mình mình đeo khẩu trang. Tiếng còi hú cấp cứu ngoài kia không dồn dập nhiều như trước. Hoặc do em ở thôn làng nhiều quá, phố phường dần bị em nhãng bỏ mất rồi.

Anh có biết trải dài trên miền đất chữ S này có bao nhiêu đá-trông-chồng không? Biết không anh nàng Tô Thị đã bị vỡ nát trước cả khi em sinh ra. Rồi một tượng xi măng được đưa lên thay thế. Em vụng nghĩ cái mà mọi người vẫn tới xem liệu có còn phải một người vợ son sắt, hướng về biên cương phương Bắc ngóng trông chồng mình?

Thôi đứng đợi làm chi? Thời gian có hứa mấy khi, sẽ đem đến trả đúng kỳ.. Có lẽ những mỏm núi cao thấp như hình dáng mẹ và con, qua trí tưởng tượng của người người đều có thể trở thành hòn Vọng Phu. Mà có chăng nếu từng là thật đi. Cho cùng thì tình cảm cũng chẳng cảm hóa được đất trời anh nhỉ? Làm gì có cái gì như vậy tồn tại chứ.

Đừng khổ sở vì em, em nào đáng. Bất kì giá trị nào thì em cũng muốn xin lỗi anh, xin lỗi mọi người.

Thanh Hóa.

•°
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi mốt

[HIDE-THANKS]
Hoa hướng dương ở đây cao lắm, cao hơn cả em nữa. Em có thể cứ thế nằm lại đây và im lặng. Rồi dường như sẽ không ai có thể tìm ra em lọt giữa nơi này nữa. Em nói vui vậy thôi. Em không ở lại đây lâu đâu ạ.

Hướng dương chính là hướng-dương, luôn vươn mình hướng về mặt trời. Người ta gọi là thế nào nhỉ, thầm lặng mà lạc quan ý à? Anh có biết thời gian ban đêm khi không có mặt trời, hoa hướng dương thế nào không? Nó quay lại về phía Đông, để chờ mặt trời lên. Cái kiểu cách ấy có phải theo dấu? Một tình cảnh cố chấp anh nhỉ.

Em đã nghĩ về việc hiến tặng mô tạng gần đây. Nhưng em cũng nghĩ đến ký ức tế bào nữa. Sẽ ra sao nếu như từng millimetre thân xác này đều yêu anh, vẫn yêu anh. Em là ai và có tư cách gì đâu mà đòi hỏi những người nhận lấy phải chịu đựng tình yêu của em chứ. Em làm sao ích kỷ nhường đó? Em có cần tình yêu này dai dẳng tồn tại phía sau em mà làm gì. Em nào đâu mà vậy.

Anh có tin tưởng các nhà khoa học, rằng thời gian bán rã của DNA là khoảng 521 năm? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ, có lẽ em nên giữ lại tình yêu này cho mình thôi. Giữ lấy và để nó kết thúc cùng em.

Nghệ An.

°•
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi hai

[HIDE-THANKS]
Có một dạo khi em còn nhỏ, em thường về ngủ với bà nội. Bà có một cái đầu đĩa, hay nghe cải lương, hải ngoại Paris By Night, bolero với xem tìm mộ. Anh đến thăm bà giùm em nhé.

Em đã tiêm mũi vaccine thứ tư rồi, không phải ở Hà Nội. Người kiểm tra cho em đã nhìn em nhiều hơn một ánh mắt. Đây không là lần đầu tiên em suýt bị từ chối cho tiêm chủng bởi vì huyết áp thấp. Em xin lỗi. Có lẽ đây cũng là điều mà anh không được biết. Bởi vì em chẳng nói.

Tất cả các mũi tiêm trước đó của em cũng trải qua tình trạng tương tự, bọn họ đều nhìn em lưỡng lự. À, em đã từng bị từ chối hiến máu hai lần đấy, đều ở viện huyết học cả, vì huyết áp quá thấp. Huyết áp cơ địa của em thấp kỷ lục. Chắc em cũng chẳng phải giống loài nhân loại bình thường.

Em từng nghe rằng may mắn bình lặng trong cuộc đời này đều đổ về em, về em một cách âm thầm. Tại sao thế? Tại sao là em thế? Em không cần cơ mà. Nếu thật sự đổ về em, vậy tại sao em lại thế này? Tại sao chứ?

Cửa Lò.

•°
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi ba

[HIDE-THANKS]
Em nghĩ anh thừa biết tính khí em khó thế nào. Bình minh đón em bằng một cơn dông. Mưa trút thẳng xuống anh à. Kỳ lạ là em không ghét mưa nhiều như trước.

Em đã di chuyển dọc theo biển, xuôi về miền trong. Một chủng virus mới được tuyên bố đó ạ. Nhưng mọi người quen rồi thì phải. Em chẳng thấy người ta sốt sắng nhiều như trước. Đừng nghĩ nhiều và đừng lo nhiều nhé. Em nói trước đó rồi, em đã tiêm tới mũi bốn mà.

Em không là người hệ tâm linh, anh biết mà. Nhưng thế mà em đã đi coi bói kha khá nhiều rồi đó. Có một lần bạn em rủ đi xem tử vi. Nó có sẵn một danh sách những câu hỏi và chia sẻ để em tham khảo luôn. Bao giờ lấy chồng? Liệu có lấy được người mình muốn không? Đọc đến đây em đã gạch đi ngay mà chẳng cần suy nghĩ. Bởi đó đâu phải việc cần nghĩ. Nếu không là người em mong, đời nào mà em chịu đựng chứ.

Em từng nói rồi mà. Đừng suy nghĩ. Ở bên cạnh em, anh không phải cân nhắc gì hết. Vậy nên ý ạ, chẳng cần nghĩ ngợi chi đâu anh à. Bình thường chúng mình không cãi nhau. Và em lúc nào cũng thiếu thời gian cho những việc đời thường thế. Vậy nên cho phép em xin lỗi anh nhé, xin lỗi nếu em có trốn chạy sự trách cứ của anh.

Hà Tĩnh.

°•
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư thứ hai tư

[HIDE-THANKS]
Em đã nhận được một thông báo, rằng đơn hàng của em bị giao tới nhầm nơi. Địa chỉ chung cư không hợp lệ nữa. Anh biết em mà, thật hiếm để em nhận cuộc gọi từ số lạ. Trong lúc mắt nhắm mắt mở em đã thuận miệng bảo cứ nhét vào đi, ném cũng được, hoặc cứ để trước cửa. Đống đồ ở nhà hẳn đã chất cao hơn đầu em rồi.

Em chẳng biết sao nữa, chỉ là em quên.. Em vẫn giữ thói quen xấu khi trước, đặt đơn về các nhà, thanh toán trước và chẳng bao giờ nghe máy khi các bạn giao hàng gọi tới. Các bạn ấy quen rồi nên cũng chẳng gọi em mấy. Nhưng em chẳng ở đó nữa, cũng không ai ở đó nhận cho em nữa.

Ai đó mới vừa thuê lại căn chung cư. Đồ đạc của chúng mình và đống hàng em chưa từng bóc ra đã được chuyển về nhà từ lâu. Có lẽ là em gái em hoặc em gái anh, hoặc cả hai. Chắc bọn nó có nhắn nhắc nhưng em đã bỏ qua thông báo. Hẳn chúng nó đã chán ngấy em rồi, chán lắm cái thói vô tâm vô phế của em. Chán ghét cái cảnh vô cảm vô tình, dửng dưng ở em. Em cũng chẳng trách gì mấy đứa cả. Dù sao thì em cũng đã rời xa lâu quá rồi, cũng không biết liệu rằng khi nào mình sẽ về lại lần nữa.

Chắc chắn em là đứa tệ hại nhất trong tất cả. Chúng nó thu xếp mọi thứ. Em không nỡ để chúng nó chịu thêm tiêu điều.

Quảng Bình.

•°
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi lăm

[HIDE-THANKS]
Em được đoán rằng mình sẽ sống thọ, và em là kiểu nhân loại mà sẽ trôi cùng một đời bình phàm. Có vẻ tất cả những bình dị vui vẻ của em nằm ở phần còn lại của cuộc đời, phần đằng sau. Nhưng mà sẽ sao đây nhỉ? Liệu rằng? Em cũng chẳng dám chắc chắn, rằng em có lết nổi thân mình và đôi chân đến tận thời điểm đó. Chừng bốn năm ngược về trước chẳng lúc nào em ngừng suy tư nghĩ ngợi. Nội tâm em là mớ hỗn loạn. Và khi mà em nghĩ em đã đến được đó rồi. Nhưng em lại hẫng chân anh ơi, em bị rơi mất rồi.

Em từng nghĩ anh nên ghi nhớ, rằng em chia sẻ cuộc sống của mình với anh vì em muốn, muốn có anh trong đời. Nhưng giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Em đã luôn đinh ninh rằng em mới là người để lại cho mọi người tổn thất. Nhưng rồi sao em mới là người lay lắt trong bùn cát.

Em cũng chẳng nhớ rõ đâu là gì nữa, chỉ nhớ rằng nhiều người từng nói em sẽ sống rất lâu. Nhưng em chưa từng muốn mình sẽ sống lâu đến thế, kể cả là có anh.

Anh sẽ luôn là một lỗ hổng trong trái tim em. Và em sẽ luôn có xu hướng bù đắp nó. Bằng tất cả những gì em có, tất cả những gì em có thể có.

Quảng Trị.

°•
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi sáu

[HIDE-THANKS]
Em đang chờ đợi sinh nhật trong lặng lẽ gió biển Lý Sơn. Sao Bắc Cực cứ hoài ở yên thôi. Như thể rằng em có thể ngắm nhìn nó từ giờ đến cuối đời, nó vẫn chỉ thinh lặng tỏa sáng ở đúng chỗ nó đang tỏa sáng. Em chưa từng chú tâm đến ngày sinh của mình anh biết chứ.

Nếu em là Alice lạc vào xứ thần tiên, đứng ở ngã ba đường em sẽ chẳng cân nhắc đi đâu hết. Em sẽ nằm xuống đó ngủ một giấc và rồi tỉnh dậy. Bất kì một cốt truyện kinh dị và phiêu lưu nào nếu gặp em đều tắt ngóm hết. Bởi thói lười biếng của em đã chế ngự tất cả các loại nghịch cảnh mất rồi.

Em có từng ước, ước rằng những chuyện xảy ra cũng dễ dàng được như vậy, chỉ cần tỉnh giấc là xong. Chỉ là em xin lỗi. Em biết em còn rất nhiều, rất nhiều điều ở đây, nhưng sao em cứ như chẳng còn gì cả.

Em không muốn gồng gượng chi nữa, em chỉ muốn buông xuôi hết thảy thôi anh ơi. Hãy cứ để mặc em trôi đi như bọt nước ngoài kia, rồi có lẽ em sẽ đến được nơi cần đến anh nhỉ?

Quảng Ngãi.

•°
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi bảy

[HIDE-THANKS]
Măng Đen là nơi để ngắm sao đêm anh à. Bầu trời Măng Đen chưa bị ô nhiễm ánh sáng. Trên cao kia có hai cặp ngôi sao gần như chẳng thể cùng nhau xuất hiện bao giờ. Anh có biết là gì không? Sao Hôm và Sao Mai, Sao Sâm và Sao Tâm.

Anh đã nghe hát Lý Sâm Thương bao giờ chưa? Ôi tiếng hát lên cao, cho ngàn sao, cho trời khuya cũng khóc. Thương là cách gọi khác của Sao Tâm đó. Em phải nói thật em chẳng biết gì đâu. Em chẳng nhận ra ngôi nào với sao nào. Em chỉ biết câu chữ.

Sâm là một trong bảy sao thuộc chòm Bạch Hổ phía Tây. Tâm là một trong bảy sao ở chòm Thanh Long phương Đông. Không bao giờ chúng hiện ra cùng một lúc trên vòm trời, vì sao này mọc thì sao kia đã lặn. Sao Kim lại khác hoàn toàn, dường như nó luôn mải miết đeo đuổi mặt trời. Để rồi ở mỗi vị trí khác nhau là một tên gọi khác nhau. Khi nó xuất hiện cùng bình minh, nó là Sao Mai. Khi nó xuất hiện với hoàng hôn, nó là sao Hôm. Dân gian truyền lại, có Sao Hôm thì chẳng có Sao Mai. Sâm Thương cũng thế, ấy mà bản chất chúng có tẹo nào giống nhau đâu anh.

Anh có biết anh khác gì so với những người ngoài kia không? Họ có lòng tốt của em, có thiện ý của em. Chỉ có anh, chỉ anh có phản xạ vô điều kiện của em.

Măng Đen.

°•
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi tám

[HIDE-THANKS]
Em đang nhìn vào bình minh ở Eo Gió. Lại một cái Tết nữa em không có can đảm trở về. Em không muốn mọi người mất vui. Đôi khi em mong mọi người có thể quên em đi. Em chỉ muốn được một mình.

Em gái em đã gọi cho em. Em gái anh cũng gọi cho em. Em không nghe máy của đứa nào cả. Em chẳng biết nói gì với chúng nó, nên em đã chẳng nói lời nào. Em mong cả hai đứa thôi những bận tâm về em mà lo lắng cho gia đình của mình.

Em biết em tuyệt tình khi biến mất bấy lâu. Nhưng em không chịu được. Em không biết sao để làm khác.

Em chỉ muốn ngừng lại, ngừng lại thời gian, ngừng lại những nhịp đập hỗn loạn, ngưng lại toàn bộ tất cả.

Quy Nhơn.

•°
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Bức thư hai mươi chín

[HIDE-THANKS]
Em đã về Hà Nội rồi ạ. Nhưng em vẫn chưa về nhà. Em xin lỗi. Em chỉ quay lại để hoàn tất một số giấy tờ, em muốn làm nốt cho xong. Tất cả những gì em có em muốn tự sắp xếp lại một chút. Em có nên viết cho anh một tờ hưu thư? Hưu phu chứ nhỉ. Để khi chúng ta bắt đầu lại, ở một nơi khác, một thời điểm khác, chúng ta lại nguyên vẹn.

Anh có nhớ lý do gì mà mình chọn ở thêm một căn chung cư không nhỉ? Em chẳng nhớ nữa. Rõ ràng ở nhà cũng chỉ có chúng mình thôi mà. Nhưng việc có hai chỗ cũng thật tiện trong mùa dịch, tuy rằng bọn mình cứ chạy đi chạy lại suốt. Nhưng rồi đó cũng chính là vấn đề, bởi vì em đã không ở cùng anh.

Nói với hai bên ba mẹ rằng em xin lỗi nhé, em đã chẳng phải một đứa con dâu hay con gái tốt. Em chẳng thiết tha chuyện cỗ bàn lần nào. Lần nào cũng là những người còn lại giải vây giúp em. Em xin lỗi vì đã không nấu cho mọi người được bữa nào tử tế, cả khi đó và bây giờ.

Em xin lỗi nếu có đang phụ bạc tấm lòng và tâm nguyện của anh. Lúc nào em cũng để anh thất vọng.

Hà Nội.

°•
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back