Bạn được Hạt bụi nhỏ Minh An mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,179 ❤︎ Bài viết: 2527 Tìm chủ đề
56 0
Kiếm tiền
thohongmeomeo đã kiếm được 560 đ
Có những bộ phim không cần đến kỹ xảo hào nhoáng, cũng chẳng cần những cảnh quay kịch tính đến nghẹt thở, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi bởi sự chân thành và gần gũi. "Dù cho chúng ta đã trưởng thành" là một tác phẩm như thế. Với độ dài 59 tập ngắn, mỗi tập như một lát cắt đời thường, bộ phim khắc họa hành trình từ tuổi học trò ngây thơ cho đến khi bước vào thế giới người lớn đầy phức tạp. Điều khiến tôi ấn tượng không chỉ nằm ở mạch truyện nhẹ nhàng mà còn ở cảm xúc sâu lắng mà phim để lại.

54814869179_6fce389dcd_o.jpg

Thông tin chi tiết:


Tên tiếng Việt: Dù Cho Chúng Ta đã trưởng thành

Tên tiếng Trung: 即使我们成为大人

Nội dung: Phim kể về một cô gái có mối tình thầm kín với chàng trai học bá. Anh chàng bất ngờ quay trở lại trường để học lại, với mục đích là tiến gần hơn đến cô.

Diễn viên:

Trương Đình Duệ vai Lục Hủ

Lưu Niệm vai Tô Niệm Niệm

Duyên phận đan xen từ thời học trò


Ngay từ tập đầu tiên, tôi đã bị cuốn hút bởi bầu không khí trong sáng, trong veo của tuổi học trò. Cảnh nam nữ chính tình cờ chạm mặt nhau trong thư viện, cái nhìn thoáng qua trên sân thể thao, hay khoảnh khắc im lặng giữa hành lang dài.. Tất cả đều gợi lại những rung động đầu đời. Đạo diễn đã rất khéo khi sử dụng thủ pháp cắt ghép song song, đưa người xem đi từ hồi ức thanh xuân đến hiện tại trưởng thành, để rồi nhận ra rằng có những mối dây ký ức sẽ mãi gắn liền với chúng ta.

54814869404_9591e93ed8_o.jpg

Mâu thuẫn và sự lựa chọn khi trưởng thành


- Tô Niệm Niệm trong phim là một diễn viên trẻ tài năng, sự nghiệp đang ở đỉnh cao khi liên tục giữ vị trí top bảng xếp hạng trong nhiều tuần liền. Thế nhưng, đằng sau ánh hào quang đó lại là nỗi cô đơn và khao khát trở về khoảng trời vô tư ngày xưa. Một chi tiết khiến tôi nhớ mãi là cảnh cô ấy ngồi một mình, lặng lẽ lật lại cuốn sổ kỷ niệm cũ, ánh mắt vừa buồn bã vừa dịu dàng. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra, dù có thành công đến đâu, con người ta vẫn luôn có một góc nhỏ dành cho ký ức thanh xuân.[/COLOR]

54814872793_8ded5a87d4_o.jpg

- Ngược lại, Lục Hủ khi trưởng thành lại phải đối diện với áp lực công việc và sự khắc nghiệt của xã hội. Cảnh anh ngồi trong văn phòng muộn, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt mệt mỏi, đã khiến tôi thực sự đồng cảm. Những lúc anh tình cờ gặp lại nữ chính, sự lúng túng và ngập ngừng trong ánh mắt cho thấy anh vẫn giữ trong tim mối tình thuở học trò. Thế giới người lớn vốn không đơn giản, và bộ phim đã phác họa rất thật những mâu thuẫn, hoài nghi, và cả sự đấu tranh nội tâm mà mỗi chúng ta đều từng trải qua.

54814953975_0b8260bf65_o.jpg

Cái kết ấm áp và chữa lành


- Điều tôi đánh giá cao ở bộ phim này là sự lựa chọn của đạo diễn trong cách xây dựng cao trào. Thay vì đưa mạch truyện vào những bi kịch quá lớn, phim chọn con đường tinh tế và gần gũi: Những cuộc trò chuyện đời thường, những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng lại khiến khán giả suy ngẫm. Chẳng hạn, khi nữ chính quyết định tạm dừng sự nghiệp để tìm lại bản thân, cô đã nói một câu khiến tôi xúc động: "Có những ký ức không phải là gánh nặng, mà là sức mạnh để bước tiếp." Đó cũng chính là thông điệp mà tôi cảm nhận được xuyên suốt bộ phim – ký ức không hề biến mất, nó luôn đồng hành cùng ta, giúp ta trưởng thành hơn.

- Cái kết của phim không kịch tính, cũng không hoàn toàn khép lại, mà mở ra bằng một nụ cười và một cái hẹn cho tương lai. Trong khung cảnh quán cà phê nhỏ, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, cả hai nhân vật chính ngồi đối diện nhau, lặng lẽ mỉm cười. Đó không phải là một lời hứa chắc chắn, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp và chữa lành. Tôi nghĩ, chính sự bình dị này đã làm nên sức hút của phim. Bởi lẽ, đôi khi chúng ta không cần một cái kết viên mãn, mà chỉ cần một chút niềm tin rằng, tương lai vẫn luôn có hy vọng.

- Đạo diễn còn tinh tế lồng ghép chi tiết về ký ức học đường: Nét vẽ phấn chưa xóa trên bảng, tấm ảnh cũ ngả màu trong ngăn bàn.. Gợi nhắc ký ức thanh xuân cho người xem.


54813764567_f7de145816_o.jpg

Đan xen giữa hiện thực và hồi ức


- Ngoài nội dung, yếu tố nghệ thuật trong phim cũng rất đáng khen ngợi. Đạo diễn đã khéo léo sử dụng chi tiết lặp lại như những "cầu nối" giữa quá khứ và hiện tại: Tiếng chuông xe đạp thời học trò vang vọng, tương ứng với âm thanh báo tin nhắn điện thoại ở hiện tại, như nhấn mạnh rằng thời gian trôi đi nhưng sợi dây ký ức không hề đứt đoạn

- Một số đạo cụ được lặp lại càng làm rõ chủ đề: Chiếc huy hiệu trường học mà nữ chính luôn giữ, hay tấm vé xem phim cũ trong ví của nam chính. Chúng trở thành cầu nối quá khứ – hiện tại, giúp khán giả thấu hiểu sâu hơn nội tâm nhân vật.


54814871309_dc66efd612_o.jpg

Tổng kết


- Nhìn chung, "Dù cho chúng ta đã trưởng thành" không phải là bộ phim tạo nên cú "bùng nổ" hay "sốt mạng xã hội", nhưng lại chinh phục khán giả bằng sự chân thật, bằng những chi tiết nhỏ nhưng thấm đẫm cảm xúc. Đối với tôi, đây không chỉ là một bộ phim ngắn, mà còn là một chuyến hành trình trở về với chính tuổi trẻ của mình. Sau khi xem xong, tôi đã ngồi lặng đi rất lâu, nghĩ về những người bạn cũ, những rung động đã qua, và cả những ước mơ còn dang dở.

- Bộ phim giống như một tấm gương, phản chiếu lại quá trình trưởng thành của mỗi người. Chúng ta đều từng có những ngày tháng ngây thơ, từng mang trong tim một mối tình học trò, rồi bước vào thế giới người lớn với biết bao áp lực. Có lúc chúng ta hoài nghi, có lúc muốn quay lại, nhưng rồi vẫn phải bước tiếp. Và bộ phim nhắc nhở tôi rằng, thay vì phủ nhận quá khứ, hãy để nó trở thành sức mạnh để chúng ta sống tốt hơn ở hiện tại.

- Khi khép lại 59 tập phim, điều đọng lại trong tôi không phải là câu chuyện tình yêu đơn thuần, mà là một bài học sâu sắc về ký ức, về trưởng thành, và về niềm tin vào tương lai. Với tôi, đây là một tác phẩm rất đáng xem – không ồn ào, không phô trương, nhưng đủ sức lay động trái tim bất kỳ ai đã từng đi qua tuổi trẻ.

54814874043_bd50b9fc8c_o.jpg

Phim dù cho chúng ta trưởng thành

 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back