3 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
133 0
Kiếm tiền
Tác Giả Búnnn đã kiếm được 1330 đ
Tên truyện: Đồng Thầy Sát Quỷ

Tác giả: Bún Bơ Bánh Mì

Thể loại: Kinh dị

Số chương: .

66b824d73a2399df926ee5e39d38bf5e.jpg

Tản Văn:

Trung vốn là một chàng trai bình thường. Công việc của anh là cùng cậu em trai lái xe lên biên giới chuyển hàng giao cho các cửa hàng trong thành phố cho đến một ngày anh gặp người đàn ông đứng bên vệ đường, hai chị em lắm lem cũng là lúc câu chuyện bắt đầu. Anh dần nhận ra có cái gì đó không ổn đang diễn ra và rồi?

Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Tác Giả Búnn
 
3 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 1:

Trung vốn là chàng công nhân bốc hàng ở cửa khẩu biên giới ngã ba đông dương để phân bố hàng về các cửa hàng tỉnh thành phố khác bán kiếm lời. Người đồng hành cùng Trung là Mẫn em trai của Trung. Hai anh em sống nương tựa vào nhau, bố mẹ mất sớm hai anh em sống cùng ông bà nội nhưng hai năm trước ông bà cũng mất nên chỉ còn hai anh em nương tựa vào nhau.

Hai anh em sắm một cái xe khách chuyên chạy chuyến Kon Tum - Thành phố Hồ Chí Minh. Chuyến xe này vừa chạy để chở khách vừa để thuận tiện cho việc bốc hàng từ biên giới về nơi phân phối để giao cho các cửa hàng.

Dạo ấy là mùa đông năm 2003, đang độ giáp tết. Gần tết nên hàng hóa bán đắt lắm. Bởi vì sắp tết nguyên đán nên nhu cầu tiêu thụ hàng hóa tăng cao. Số tiến hai anh em kiếm được cũng ngày càng nhiều nhờ thế mà cuộc sống của hai anh em được cải thiện hơn trước. Hai anh em ngày nào cũng chạy xe ngược xuôi lên cửa khẩu để nhập hàng. Mẫn lái chính còn Trung là phụ xe. Đêm sẽ từ địa phận Kon Tum di chuyến đến cửa khẩu, sáng sẽ từ cửa khẩu chạy về phía nam Thành phố Hồ Chí Minh và ngược lại. Bởi vì công việc chính của hai anh em là buôn hàng từ cửa khẩu nên mọi chuyến đi đều đa phần diễn ra khá lén lúc vào ban đêm để tránh chính quyền.

Những người khách trên xe cũng cũng là dân buôn là chính nên rất ít khách quá nhang đi đường.

Đêm hôm ấy, lúc ấy cũng tầm độ 2 3 giờ sáng, cả trời đất vẫn đang chìm trong màn sương tĩnh lặng. Đáng lẽ ra giờ này thì xe của hai anh em đang ở Gia Lai, ấy thế nhưng hôm nay do hàng hóa nhập nhiều, xếp hàng hóa rất mất thời gian nên tầm 1 giờ sáng hơn thì chiếc xe khách mới chầm chậm lăn bánh. Chiếc xe hơn 30 chỗ bon bon trên con đường đèo ngoằn ngoèo sỏi đá. Nó đi từ cửa khẩu về phía quốc lộ 1a về phía thành phố Hồ Chí Minh. Lúc ấy xe đã rời khỏi địa phận đông dân cư được quãng tầm 5 10 cây số. Nơi đây là một vùng núi hiểm trở, đèo heo hút vắng người qua lại. Trung đang ngồi thiu thiu ngủ ở trên hàng ghế phụ bên cạnh Mẫn. Bất chợt anh lại thấy thấp thoáng bóng dáng một người đang đứng đang ẩn ẩn hiện hiện dứng ở ven đường ngay ở chỗ gương cầu lồi đưa tay vẫy vẫy.

Trung hơi nhíu mày thầm suy nghĩ giờ này sao lại có người đứng ở đây bắt xe giờ này? Mọi lần thì người ta bắt xe ở khu vực thành phố, hoặc nếu có ở những chỗ này thì cũng phải vào lúc trời sáng. Trung ngáp ngắn ngáp dài, anh đưa tay vỗ vai Mẫn khẽ nói:

- Khách kìa Mẫn ơi!

Mẫn đang tập trung lái xe, tiếng gió ù ù bên tai làm cho Mẫn không nghe rõ những lời Trung vừa nói. Mẫn cứ ầm ừ cho qua, nên cũng chẳng bận tâm mấy, bởi vì đầu ốc của anh đang tập trung lái xe chiếc xe ngày gần tiến gần hơn tới phía bóng người đang đứng. Cái ánh đèn pha xe khách sáng là thế, mà sao bây giờ vẫn không thể soi rõ đoạn đường phía trước bởi vì màn sương đêm vùng núi quá dày đặc. Trung yên tĩnh chờ đợi, anh tưởng em trai của mình đã nghe lời mình nói và đã thấy người đang đứng trước mặt. Chiếc xe cứ từ tiến lại phía gương cầu lồi cứ nghĩ xe sẽ giảm ga rồi dừng lại nhưng không xe vẫn lăn bánh đều cứ vậy mà lướt qua khoảng khắc hiếm hoi ấy Trung khẽ giật mình. Trong thoáng chốc anh nhìn rõ bóng đó là một người ông trung niên. Quần áo của người đàn ông đang mặc trên người phong phanh giữa thời tiết giao mùa rét buốt, mặt mũi thì xám xịt, đưa đôi mắt nhìn theo chiếc xe vừa lướt qua, vẻ mặt lại có chút đờ đẫn.

Trung trong lòng cảm thấy có chút bất ngờ nhưng đó không phải điều làm anh cảm thấy bất ngờ nhất. Ấy vậy mà Mẫn không dừng xe lại đón khách như mọi khi. Mẫn cứ thế mà lái xe đi ngang qua giống như Mẫn không hề nhìn thấy người đàn ông đó vậy.

Trung vội vã quay đầu lại nhìn về phía sau. Ở chỗ cái gương ấy anh vẫn người đàn ông đưa tay lên tiếp tục vẫy rồi trong làn sương đêm dày đặc bóng người đàn ông đó cũng mờ dần mờ dần rồi biến mắt trong màn sương chẳng thấy đâu nữa, bấy giờ anh mới quay sang hỏi em trai:

- Ô hay cái thằng này, sao lúc nãy không dừng xe lại để đón khách?

Mẫn đang tập Trung lái xe, nghe thấy anh trai mình nói vậy mới quay sang hỏi:

- Khách gì? Ở đâu thế?

Trung chỉ tay về phía sau:

- Khách vẫy xe đứng ngay đường chứ đâu? Thật là mày bị gì đấy? Khách vẩy xe mà không dừng lại đón?

Mẫn cảm thấy khó hiểu, anh từ từ giảm ga rồi quay sang đối chất với anh trai mình:

- Khách nào? Em có thấy ở đâu đâu?

- Khách đứng ngay đấy, không phải lúc nãy tao đã nói mày rồi mà, mất cả trăm bạc rồi."Trung nhăn mặt đáp lời.

Mẫn lúc này mới nghe rõ những lời mà Trung nói. Anh cảm thấy khó hiểu mới nói:

- Ủa anh bị mớ ngủ hả? Làm gì có ai đâu? Nãy giờ đường xá vắng như chùa bà đanh, giờ này thì làm gì có ai bắt xe đâu chứ? Có bắt thì có nhưng mà là ma chứ ai đâu?
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back