Đông Tây Nam Bắc Sáng tác: Tăng Nhật Tuệ Thể hiện: Ái Phương Ca khúc với giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, da diết. Giọng hát Ái Phương cất lên thật truyền cảm, ngọt ngào giúp ta có khoảng thời gian chiêm nghiệm về cuộc hành trình đầy gian nan, vất vả. Thiên nhiên núi non hùng vĩ, cuộc sống đa dạng, phong phú nhiều sắc màu. Ca từ bài hát thật hay và ý nghĩa nói về trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời nhiều niềm vui, cũng lắm nỗi buồn. Mọi thứ trong ca khúc đều hài hòa dù cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng. Mời các bạn dành xíu thời gian lắng nghe ca khúc giàu ý nghĩa về chuyến xe hành trình Đông Tây Nam Bắc này nhé! Lời bài hát: Verse 1: Tôi đi về hướng Đông Lá diêu bông trong mưa hồng Sợ ngày mai em lấy chồng Thương nhiều có dành được không? Tôi đi về hướng Tây Nước sâu non cao hao gầy Dù là đầm hoang vũng lầy Dẫu là trăm dặm đường mây Tôi đi về phía Nam Tiếng ai ru con dịu dàng À ơi đời sao bẽ bàng Giam người giữa một trần gian Tôi đi về phương Bắc Lấp lánh cầu vồng bảy sắc Tìm được diêu bông thế mà Bướm vàng đã đậu mù u Đông Tây Nam Bắc, bốn phương trời rộng lớn thế này Vẫn chỉ muốn trú thân trong quả tim ấy Mẹ ơi cứu con ra Cứu con ra khỏi nơi nhà giam con xây cho mình Yêu đến mình liêu xiêu mà người đâu có hiểu Đông Tây Nam Bắc, có chân mà không nhấc lên được Có mắt có tai nhưng không nhìn không nghe Mẹ ơi giữ tim con! Giữ đôi tay và đôi bàn chân muốn đi theo người Mẹ ơi giữ lấy con đi, giữ chặt lấy đừng chớ thả đi Verse 2: Tôi đi tìm ấu thơ Trốn trong cơn mơ của nàng Nào ngờ đâu duyên lỡ làng Thôi đành gánh nặng trần gian Tôi đi về hướng em Ướp sen thơm trong hồ phàm Hoàng hôn đàn lên tiếng nhạc Em về cánh hạc thở than Đông Tây Nam Bắc, bốn phương trời rộng lớn thế này Vẫn chỉ muốn trú thân trong quả tim ấy Mẹ ơi cứu con ra Cứu con ra khỏi nơi nhà giam con xây cho mình Yêu đến mình liêu xiêu mà người đâu có hiểu Đông Tây Nam Bắc, có chân mà không nhấc lên được Có mắt có tai nhưng không nhìn không nghe Mẹ ơi giữ tim con Giữ đôi tay và đôi bàn chân muốn đi theo người Mẹ ơi giữ lấy con đi, giữ chặt lấy đừng chớ thả đi Đông Tây Nam Bắc bốn phương trời nhỏ bé thế này Thác lớn non cao vẫn trong bàn tay ấy Lại đây bắt tôi đi Trói tôi bên cạnh ai nguyện muôn kiếp thân hao gầy Trọn một kiếp sống không anh Có khi vỡ tan giữa không trung còn hơn