Dối trá Tác giả: Lê Thành Hưng Thể thơ: Tự do Lời đề từ: "Cuộc đời là nơi xuất phát và cũng là đích đến của văn học." Bài thơ được chắp bút vào ngày 21 tháng 5 năm 2024, tác giả lúc này đang đối đầu với mối quan hệ phức tạp đan xen cả tiền nong mà đã gợi lên cho anh những kí ức khó quên về quá khứ - một thời bị bắt nạt Nội dung bài thơ: Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh. Chúng ta cần phải mạnh mẽ trước sự bắt nạt của đối phương Đôi lời nhắn nhủ: Như lời đề từ đã viết, văn là đời. Chính vì thế mà bài thơ này là những trải nghiệm tiêu cực nhất mà tác giả đã từng đối mặt, mình viết bài này không phải để tìm kiếm lời an ủi mà chỉ để trải lòng về những gì đã qua. Mình rất sẵn sàng trong việc lắng nghe những ý kiến và góp ý đến từ mọi người xung quanh mang tính chất xây dựng về bài thơ này Xin cảm ơn *** Phần 1: Tôi hỏi các người? Hỡi những kẻ dối trá Tại sao các người lại lừa tôi? Có phải tại tôi hiền quá không? Có phải tại tôi ngu dốt quá không? Tại sao các người lại lừa tôi như thế? Những câu nói đùa giỡn Những khoản nợ vô lí Những dịch vụ nhảm nhí Cớ sao lại đổ lên đầu tôi? * * * Phần 2: Vì sao? Hỏi tại sao tôi hiền ư Ừ! Vì tôi không muốn đổ máu Vì tôi tin cậu không vượt giới hạn Vì tôi đã chịu đủ áp bức rồi Đã từng bị đánh đập về thể xác Bị tra tấn về tinh thần Bị phàn nàn vì yếu đuối Bị áp bức mà không nói lên lời Đau đớn, tủi nhục, hổ thẹn Phản kháng trong bất lực Có những hôm bị cấu, véo thành sẹo Chỉ biết khóc trong lòng mà thôi Thấy mẹ bất lực điện cô giáo Tôi biết vậy thấy xót cả lòng Nên giờ nghĩ lại Thấy đau biết mấy Trước tôi nghe nói: "Con có vết thẹo thể chất khó lành" Giờ vết thẹo tinh thần cũng vậy Thù này ắt hẳn còn dài Oán này ắt hẳn còn lâu mới quên Đã mười năm rồi kể từ ngày ấy Nhưng tôi đâu có muốn trả thù Người xưa từng nói: "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn" Nhưng tôi đâu muốn trả Võ bị đâu? Lương tâm con người ở đâu? Đạo đức ở đâu? Logic đâu? Có đâu mà trả? Nên ừ, tôi đúng là thằng ngu! *** Phần 3: Lời tuyên ngôn Nhưng các người nên nhớ Tôi yếu không có nghĩa là các người được vượt giới hạn của tôi Tôi ngu không có nghĩa là các người lừa tôi lúc nào cũng được Tôi có mắt đấy! Tôi biết thừa các người đang lừa tôi đấy! Chẳng qua là tôi muốn hòa bình, nên tôi mới nhân nhượng Thế mà các người Chẳng khác gì thực dân Pháp Càng nhân nhượng thì càng lấn tới Sơ bộ, Tạm ước thôi chưa đủ Cứ phải Hàng Bún, Hải Phòng Cứ phải quyết tâm bắt nạt đến cùng Do đó, nên tôi quyết Không bạn bè gì nữa hết! Không nợ nần gì nữa cả! Tôi sẽ chấm dứt câu chuyện này Sẽ dứt cả thiện chí trước giờ Còn muốn làm lành ư? Đừng vượt qua giới hạn của tôi