

Tên truyện: Đôi mắt của em
Tác giả: Đằng Vũ Phi
Thể loại: Ngược, ngôn tình
* * *
Tác giả: Đằng Vũ Phi
Thể loại: Ngược, ngôn tình
* * *
"Nhĩ ca, đến giờ rồi."
Nghe được tiếng kêu, người con trai ngồi trên hàng ghế chờ chậm rãi vịn tay vệ sĩ hai bên đứng lên.
Người con trai ấy có gương mặt điên đảo chúng sinh, đẹp đến không thật, thậm chí ngay cả khi anh mặc áo trắng liền khiến người ta liên tưởng đến thiên thần.
Đáng tiếc, đôi mắt đáng lẽ đẹp nhất trên gương mặt ấy lại đang bị một tấm lụa tơ quấn quanh, đồng nghĩa với việc, anh bị mù.
Phải, anh bị mù.
Đôi mắt này, là anh tự hại để trả lại cho người con gái ấy.
Nếu anh không phải con trai tập đoàn Hàn thị, không phải là một người vô dụng, thì có lẽ đã không có ngày hôm nay.
Anh đúng là như cô nói..
"Hàn Ly Nhĩ, em từ nhỏ đến lớn đều không có hối tiếc một ngày nào, nhưng hôm nay, em lại hối tiếc cả thanh xuân, cả cuộc đời này cho anh, em hối tiếc rồi. Ly Nhĩ, anh thắng, anh vô tâm hơn bất kì ai, anh thắng rồi.."
Cô gái đó một thân một mình ở trên mặt nước, đôi mắt nhắm nghiền, theo khoé mắt máu cùng nước mắt chảy xuống..
Cô không thể nhìn thấy anh, nhưng gương mặt lại hướng tới anh, tựa như đang thực sự nhìn thấy anh..
Cô mỉm cười, máu từ trong miệng đều trào ra, nhưng giọng nói ấy lại vô cùng bình tĩnh..
"Hàn Ly Nhĩ, em có thể gọi tên anh đây là lần cuối. Em coi như đã rất vui.. Rất vui.."
"Khi chính em có thể ở bên cạnh anh mà không làm anh ghê tởm."
"Hàn Ly Nhĩ, em, muốn một lần nữa như anh nói, cho anh nguồn sáng."
"Cám ơn anh, đã để em lại."
Từng lời cô nói còn vang vọng bên tai anh, tựa như từng thanh đao đều nhất trí chém vào trái tim anh.
Cô gái kia vẫn còn mỉm cười, mắt, mũi, tai, miệng đều chảy máu.
Dường như khi cô vừa chỉ dứt lời thì cả người đều là máu, chìm vào biển rộng.
Anh trừng lớn mắt, không biết vị mặn trong miệng là nước biển hay là nước mắt.
Anh chỉ thấy thân ảnh của cô biến mất trong dòng nước xanh biếc, gió thổi qua tựa như còn lời của cô để lại.
Cám ơn anh, đã để em lại..
Ha.. Rốt cuộc anh đã ngu ngốc thế nào mới không nhận ra, đôi mắt này là của cô?
Ba năm trời dùng đôi mắt của cô nhìn rõ vạn vật ánh sáng, lại không biết bản thân đã đẩy cô vào bóng tối mịt mù.
Bốn năm trước anh đã làm gì? Đem cô, một người vô tội tống vào tù vì hoài nghi cô trộm chìa khóa cơ mật của công ty?
Một năm trước, tự tay đem cô trở ra, vì muốn cô, thay thế vợ anh sinh con.
Hai tháng trước? Cô sinh rồi, thì sao? Chính là mặc vợ anh muốn làm gì cô thì làm.
Ba ngày trước, đem cô cùng vợ anh trao đổi với bọn bắt cóc.
Ba giờ trước, là tự tay anh, đem thuốc độc đổ vào miệng cô..
Hai mươi phút trước, chính tay anh đẩy cô ra khỏi tầm mắt, cứu vợ anh trước.
Lúc đó ư, anh đã từng nghĩ rằng, cô bơi giỏi như thế chắc chắn phải tự cứu được mình rồi..
Nhưng anh đã sai..
Anh cứu được người anh yêu lên, lại không thấy cô đâu..
Anh theo mạn thuyền nhìn xuống, đã thấy cô cùng thất khiếu chảy máu, cô ấy nói với anh, giống như di ngôn, cuối cùng về với biển cả..
Bây giờ.. Có muốn nhảy xuống đó cũng không kịp rồi..
Mãi mãi không kịp rồi..
"Thông báo! Phát hiện một cơn bão đang tiếp cận chuyến bay! Yêu cầu mọi người thắt dây an toàn!"
Anh nằm tựa vào ghế. Nghe thấy tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng ồn ào xung quanh.
Nhớ lại, lúc bắt gặp đôi mắt sáng tựa như sao của cô là lúc anh chỉ mới lên cao trung.
Từ nhỏ anh mặc dù bị gia tộc quản thúc nghiêm ngặt nhưng tính là trời sinh, trong cả Đô Thành đều không ai không biết đến anh, tiểu bá vương Hàn Ly Nhĩ.
Anh bắt buộc phải đến trường trong ngày khai giảng.
Giờ khai giảng đến, anh liền trốn đi, kiếm một góc khuất mà hút thuốc.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu nhỏ.
"Ai da, Miểu Miểu, em chạy đi đâu vậy? Bị phát hiện là không tốt rồi nha! Nhà trường sẽ phạt đó!"
Cô gái dung mạo thanh tú từ ngã rẽ lạch bạch chạy đến, đôi mắt trong vắt sạch sẽ.
Anh cúi người, vươn tay tóm cổ chú mèo con đang quấn bên chân lên.
"Mèo của cô?"
Cô gái kia ngay lập tức bị dọa sợ, hai tay xoa xoa lại đáng thương tới trước mặt anh: "Phải phải, đồng học à, cầu xin cậu đừng nói đừng nói có được không? Tiểu Miểu rất đáng thương! Cái đó tôi đáp ứng cậu tất cả điều kiện, phiền cậu trả Tiểu Miểu đi, nếu bị phát hiện.."
"Cô ồn thật."
Cô gái kia ngậm miệng ngay, đôi mắt tròn xoe xoay tròn.
Anh vứt con mèo trong tay cho cô, quay lưng bỏ đi.
"Giữ nó cho kỹ đi."
Anh đi, cũng không ngoái đầu nhìn thử, ánh mắt si đắm của thiếu nữ.
Sau đó?
Cô và anh cùng lớp.
Sau đó nữa?
Cô dần dần xuất hiện trong tầm mắt anh.
Căn tin, cô vất vả chen lấn mua món anh thích.
Sân thể dục, cô mang nước đến cho anh, mặc dù anh chẳng có tập gì cả.
Ngay cả khi anh đi đánh nhau, cũng không thấy trong mắt thiếu nữ sợ hãi. Cô chỉ ôm gối ngồi trong hẻm, lo sợ anh sẽ bị thương.
Dần dần, anh lại quen cảm giác có con mèo nhỏ đi theo sau lưng.
Sau khi hoàn tất ba năm cấp ba, anh và cô cùng lên một trường đại học.
Anh gặp Lưu Vy.
Một cô gái rất xinh đẹp, giỏi giang, và sắc sảo.
Anh yêu cô ta, yêu tất cả những gì của cô ta.
Một thiếu gia chơi bời quyền lực tối cao và một tiểu thư danh viện bậc nhất. Không thể nghi ngờ, cô ta và anh là một cặp trời sinh.
Chỉ là, phản ứng của mèo nhỏ cũng rất thú vị.
"Ly Nhĩ, cậu có thể cho mình ở bên cậu không?"
Tương Xúy kéo tay áo anh, khẩn nài.
Anh híp đôi mắt phượng xinh đẹp, khẽ nói: "Được."
Gương mặt thiếu nữ bừng sáng như hoa đào nở rộ, giang tay ôm anh thật chặt.
Khi ba anh, Hàn lão gia Hàn Bạch biết mối quan hệ hình tam giác của anh thì chỉ nhếch môi cười nói: "Con trai ta lựa chọn cũng tốt quá nhỉ? Lưu gia kia có trụ cột là một con heo giống, nữ chủ nhân thì đanh đá như gà mái mắc đẻ, con gái có danh sắc sảo? Ha ha, sắc sảo sao? Không phải là có cái mồm vô cùng biết nói kháy người khác sao?"
Hàn Ly Nhĩ im lặng, anh biết đối với ba anh, anh chắc chắn cãi không lại, ba anh là đệ nhất độc miệng.
Nhưng dù gì người con gái anh yêu lại bị nói một cách khinh bỉ như vậy, anh vẫn cảm thấy khó chịu..
Hàn lão gia lại nói tiếp: "Con trai à, con sắp tốt nghiệp rồi, ta sẽ giao cho con công ty trong năm năm, năm năm này ta tuyệt đối không nhúng tay vào công việc của con, nhưng ta cho con biết. Sau năm năm, công ty không có được sự khởi sắc, con cứ chuẩn bị vác gậy đến nông trường Paris mà làm việc."
Sau khi tốt nghiệp, ba anh quả thật giao công ty cho anh, sau đó cùng với mẹ anh biệt tăm biệt tích.
Chỉnh sửa cuối: