Đam Mỹ Đồ Đệ Ta Là Ma Tôn Lệ Chi - U Độc Lệ Quân

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi U Độc Lệ Quân, 13 Tháng một 2025.

  1. U Độc Lệ Quân Trần Quyết

    Bài viết:
    79
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tàn đêm như mực, trăng tàn rọi lưng trời, trong phòng chỉ còn ánh đèn dầu chập chờn tựa hồn ma chưa siêu thoát.

    Tiếng gió nhẹ luồn qua khe cửa, mang theo mùi thuốc bắc ngai ngái. Đâu đó, tiếng chim lợn rít lên từng hồi dài như gọi hồn kẻ chết.

    Hách Lãnh Quyết khẽ động mi, mí mắt giật nhẹ như đang chống chọ với một cơn ác mộng. Một giọt lệ ứa ra nơi khóe mắt, rơi xuống gối mềm, lan thành vệt ướt lạnh.

    Hắn mơ màng mở mắt.

    Trần nhà xa lạ, ánh sáng dìu dịu, không còn mùi máu tanh, không còn tiếng rên gào khinh miệt. Thứ hắn nhìn thấy, là một căn phòng tĩnh lặng, bầu không khí yên bình đến mức hắn hoài nghi mình đã chết.

    Điều khiến hắn nhận ra mình còn sống, là khi hắn cảm nhận được thân thể đau nhức rã rời, phế mạch hư tổn, từng đường kinh mạch như bị lửa thiêu đốt. Hắn nghiêng đầu thở dài bất lực.

    Trên bàn có một bát canh thuốc đã nguội, cạnh đó là một bộ y phục mới, một hộp băng dược.

    Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, mái tóc rối bù như tơ gai rối rắm. Một tay hắn đặt lên ngực, cảm nhận lồng ngực đang phập phồng, bàn tay còn lại lặng lẽ lần xuống thắt lưng.

    Cơn nóng phả ra từ lồng ngực, luồng khí mơ hồ như băng độc vừa chạm vào hỏa tà, khiến nội thể hắn vặn vẹo từng tia một. Hắn chỉ nghiêng đầu đôi mắt mở ra lạnh như sương, sâu như giếng cổ.

    Trần nhà xa lạ, chăn nệm ấm áp, mùi thuốc vương trên tóc, thoang thoảng có cả hương trầm phảng phất đâu đây.

    Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên ngoài ngạch cửa. Nhẹ, đều đặn. Không mang sát ý.

    Hắn nhận ra hắn đang mặc một chiếc áo lụa tốt màu trắng mỏng mới toanh. Bỗng một tiếng "cạch" khe khẽ vang lên, hắn quay đầu nhìn ra phía cửa phòng.

    Cánh cửa phòng mở ra, Phong Giản Triệt xuất hiện nơi ngưỡng cửa, thân hình cao gầy khoác bạch y, tóc buộc cao còn buông phần sau gáy, tay áo hắn phất nhẹ theo gió đêm. Hắn mang theo một khay thức ăn nhỏ, thấy người trong giường đã tỉnh thì ánh mắt thoáng lộ vui mừng:

    "Ngươi tỉnh rồi à? Tốt quá. Ta mang ít cháo đến, ngươi ăn chút đi rồi uống thuốc."

    Hách Lãnh Quyết không đáp. Hắn cứ thế ngồi bất động, ánh mắt sáng rực như dã thú bị dồn đến đường cùng, lại vừa như trẻ con thấy bóng mẫu thân giữa cơn mộng mị. Hắn đang thẫn thờ, cũng đang ngẩn ngơ.

    Phong Giản Triệt thấy vậy, giọng ôn tồn hơn:

    "Trên bàn đó ta có may cho ngươi một bộ đồ mới. Lát ngươi thử xem, nếu không thích thì ta bảo Châu Kỳ may cho ngươi một bộ đồ khác."

    Hắn đặt khay xuống bàn, toan bước tới thì đột nhiên Hách Lãnh Quyết xông ra khỏi giường, ôm chầm lấy hắn từ phía sau.

    Lực ôm rất mạnh, rất bất ngờ, khiến Phong Giản Triệt thoáng khựng lại. Giọng Hách Lãnh Quyết run rẩy, nghẹn ngào nhưng không rời:

    "Ngươi không được đi. Ngươi ở lại.. ở lại bên ta đi. Ta xin lỗi, là ta sai, là do ta có lỗi với ngươi. Ngươi đánh ta, mắng ta, giết ta cũng được. Đừng bỏ ta đi được không."

    Phong Giản Triệt cau mày khẽ động.

    "Lãnh Quyết, buông ra. Ngươi làm gì thế hả?"

    "Ta không điên. Ta biết rõ mình đang làm gì."

    Hắn nói, đầu tựa hẳn lên vai Phong Giản Triệt, hơi thở dồn nặng, như một con thú hoang vừa lết khỏi địa ngục.

    "Quên ta cũng tốt, ngươi không nhảna ta cũng tốt. Ta.."

    Hắn thì thào:

    "Đừng ghét ta."

    "Ngươi giờ là Phong Giản Triệt đúng không, ừ, Phong Giản Triệt."

    Giọng hắn mềm đi, vỡ vụn trong bóng đêm:

    "Ngươi có thể không thương ta. Nhưng xin đừng bỏ rơi ta.."

    Phong Giản Triệt dịu dàng vỗ nhẹ vào bắp tay hắn. Giọng nói ôn hòa vang lên, nhẹ đến độ như muốn tan vào gió:

    "Đươc rồi, ngươi buông ta ra trước đã, được không."

    Hách Lãnh Quyết không đáp lời, chỉ lẳng lặng buông lơi vòng tay. Ánh mắt hắn lặng lẽ đảo qua từng cử động của y. Từ động tác bưng chén, cách y thổi nhẹ cho nguội cháo, đến lúc y ngước lên nhìn hắn mới đưa mắt nhìn nơi khác.

    "Phong Giản Triệt có phải là Bạch Tư Niên không". Hắn trầm ngâm suy nghĩ.

    Hắn mặc kệ bản thân vẫn còn đang trọng thương, hắn vận ma lực cố gắng thăm dò quanh người Phong Giản Triệt.

    Phong Giản Triệt thấy hắn mặc kệ bản thân bị ma lực phản phệ, hắn vẫn dùng ma lực thăm dò y. Y tức giận, cau mày trách mắng.

    "Ngươi điên sao, ngươi muốn chết à? Mau dừng lại đi."

    Từng nhịp tim đập trong không gian vắng lặng như gõ thẳng vào màng tai hắn. Hắn cảm nhận rõ sự quen thuộc của trái tim hắn. Hắn liền nhận ra trái tim trên người Phong Giản Triệt chính là trái tim bất tử của hắn.

    Ánh mắt hắn dừng lại tại vị trí ngực trái của y, nơi trái tim đập đều, vững chãi.

    Phong Giản Triệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh hơn.

    "Ngươi không nghe lời sư phụ sao?"

    Một lời dứt khoát đưa Hách Lãnh Quyết về thực tại. Hắn vội vã thu ma lực về. Vì quá vội vàng, hắn bị thổ huyết. Phong Giản Triệt vừa giận vừa thương. Trông hắn lúng túng, sợ hãi như thế, y cũng không nỡ lòng trách mắng hắn nữa.

    "Ngươi xem ngươi kìa, đã thế này rồi. Mau nằm xuống đi, nằm xuống giường nghỉ ngơi đi."

    Hách Lãnh Quyết lén thi triển Huyết Ảnh Tâm để truy tìm tàn tích linh hồn và bản thể tim mạch.

    Một sợi tơ huyết mờ như khói bay từ đầu ngón tay hắn, chạy trong không khí, len lỏi tiếp cận lồng ngực Phong Giản Triệt.

    "Thình thịch."

    "Thình thịch."

    Nhịp tim kia, không sai, chính là hắn.

    Là trái tim của hắn.

    Hách Lãnh quyết vừa phối hợp với Phong Giản Triệt đi về giường nằm, hắn vừa sung sướng mừng thầm khi nghe thấy trái tim của hắn đang đạp mạnh trong lồng ngực của y. Đó là trái tim Huyết Tế, trái tim bất tử, trái tim mà hắn đã mang theo ma khí đặc thù, và hàng ngàn mối hận khó nguôi ngoai.

    Linh hồn cũng không sai.

    Linh hồn gốc là Bạch Tư Niên.

    Hách Lãnh Quyết ngồi dựa người vào thành giường. Y thu lại Huyết Ảnh Tâm, rồilaij phun ra một ngụm máu nhỏ. Phong Giản Triệt thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ngay lập tức truyền âm trong nội môn nhằm gọi người đến.

    "Vân Trúc, mau đến phong của Hách sư đệ."

    Hách Lãnh Quyết vừa thì thào vừa tỏ rõ thái độ quyết đoán lãnh đạm.

    "Gọi ta là Hành Nguyệt."

    Phong Giản Triệt gật đầu sốt ruột:

    "Được rồi, Hành Nguyệt. Ngươi thấy sao rồi, Vân Trúc đang đến, ngươi chờ hắn một chút."

    Hách Lãnh Quyết mỉm cười đầy khổ đau.

    "Giản Triệt, kiếp này, ta bảo vệ ngươi."

    Một tuần trôi qua.

    Vân Trúc đặt chén thuốc xuống bàn. Vừa nói hắn vừa thở phào nhẹ nhõm.

    "Ca, hắn không sao rồi, hồi phục rất tốt. Trong hôm nay chắc chắn sẽ tỉnh lại."

    "Ngươi báo với nhà bếp nấu vài món bổ dưỡng đi, đợi khi hắn tỉnh lại thì mang lên cho hắn."

    Phong Giản Triệt nhỏ giọng căn dặn.

    Vân Trúc gật đầu nghe theo, xong y nán lại vài giây để nhắc nhở.

    "Ca à, huynh chú ý nghỉ ngơi đi. Mấy nay huynh lo lắng cho hắn nên cứ chạy ngược chạy xuôi. Nay hắn không sao rồi. Huynh nên nghỉ ngơi rồi đó."

    Phong Giản Triệt chưa kịp trả lờ thì một người chạy đến hớt hải báo tin;

    "Phong trang chủ, bên ngoài Lã Vọng đang làm ầm lên đòi gặp người. Hắn nói hắn muốn san bằng trang gia ta."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...