Huyền Ảo [ĐN HP] Severus Snape, My Love - Blut Mond

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Blut Mond, 26 Tháng mười hai 2021.

  1. Blut Mond

    Bài viết:
    14
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi lượn hết cái vườn bách thú, ăn đủ món ăn vặt như kem, và đồ ăn nhanh. Cuối cùng đã đến trưa, Mai và Severus dừng chân ở một nhà hàng Việt Nam ngay giữa lòng thành phố Luân Đôn tấp nập.

    Mai không thể tin vào con mắt của mình khi đi đến trước cửa hàng mà trên biển hiệu có hình lá cờ Việt Nam. Bên trong được trang trí như phố phường Hà Nội những năm xưa cũ. Những bức tranh những vật dụng quen thuộc của người Việt Nam như nón lá, áo dài hay còn có cả điếu cày để các ông các bác hút thuốc lào.

    Ở nhà Severus toàn nấu món Tây nên Mai rất nhớ hương vị Việt, đặc biệt là cơm mẹ nấu. Ai mà biết được trời không cho cô cái thiên phú nấu ăn, đến cả quyền bước vào bếp cũng muốn tước bỏ kia chứ.

    Severus gọi hai phần bún chả và gỏi cuốn. Món ăn trông có vẻ cầu kì hơn ở Việt Nam mỗi khi mà Mai đi ăn sáng tại các hàng quán trên phố phường Hà Nội. Nhưng mùi vị thì thân thuộc đến lạ, khiến người ta nhớ đến cội nguồn của mình, nhớ về quê hương.

    "Thật sự rất ngon.." - Cô xúc động muốn khóc. Ở nơi này mỗi ngày cũng chỉ quanh quẩn mấy món như thế chẳng phong phú như ẩm thực ở nước mình làm một người hoạt bát như Mai cũng muốn rầu. - "Rất nhớ nhà.." - Cô bồi thêm một câu, mắt ngấn lệ.

    Một cô nhóc mới mười lăm tuổi phải xa nhà là cái cảm giác gì đây? Chưa lớn hẳn, cũng chưa trải sự đời, ngoài may vá, thiết kế ra cũng chỉ còn học giỏi. Cái hay của Mai lại chính là cái gì học cũng rất nhanh, tiếp thu rất giỏi và năng lực thực hành tốt nhưng mãi cũng chỉ không học được nấu ăn và sợ độ cao chính là điểm yếu chí mạng của cô.

    Severus nhìn cô đang chực chờ sẽ khóc bất cứ lúc nào kia làm tim hắn thắt lại. Hắn biết cô nhớ nhà, nhớ gia đình của mình, hắn cũng từng nghe cô kể về họ. Cha mẹ hết sức yêu thương cô, còn có các anh trai lúc nào cũng bảo vệ, chăm sóc cho cô chu đáo. Đó là điều mà lúc ban đầu Severus cảm thấy rất ghen tị với Mai. Ghen tị về cuộc sống hết sức hoàn hảo.

    Nhưng khi đã quen biết Mai lâu hắn không còn thấy ghen tị nữa mà thấy thích cô gái này hơn, không kiêu căng, lại rất hiền lành, sẵn sàng làm quen với một đứa bé nghèo, dơ bẩn, rách rưới. Cô hay kiên nhẫn nói chuyện với hắn mặc dù hắn không hé một lời nào xuốt cả buổi hay đơn giản chỉ ợm ờ cho qua chuyện.

    Giờ đây Severus cảm thấy mình vô dụng vì không thể giúp cho Mai, nhưng hắn cũng đắn đo rằng lỡ một ngày cô sẽ biến mất như năm ấy. Nếu đặt lên cán cân ở trong lòng Mai, liệu hắn có được lựa chọn. Nhưng nhìn Mai buồn hắn cũng không nỡ.

    Ngoài xoa đầu an ủi, Severus chẳng nói được gì, hắn chỉ im lặng chìm sâu vào những suy nghĩ của riêng mình.

    Quán ăn này là Severus vô tình phát hiện được mấy năm gần đây. Ban đầu hắn thường đến để thử xem mấy món ăn mà người con gái hắn yêu lúc nào cũng kể về và khen không ngớt. Đồ ăn phong phú, hương vị đậm đà rất thu hút vị giác làm cho hắn hiểu ra nguyên nhân.

    Severus từng nghĩ đến việc sẽ học nấu chúng nhưng hắn từ bỏ vì nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người yêu, nhưng có lẽ hắn nên học rồi.

    Buổi trưa đã xong xuôi, trước khi rời đi Mai mua thêm một ổ bánh mì và ghé sang tiệm tạp hóa gần đấy mua một hộp chocolate. Cô nài nỉ Severus phải dẫn mình đến đường Privet Drive cho bằng được.

    Severus dường như chẳng thể hiểu nổi người yêu nhỏ của mình đang nghĩ gì nhưng chỉ có thể chiều theo. Ai bảo hắn không có một chút sức đề kháng nào với bé con kia chứ.

    Trên đường Privet những căn nhà nối tiếp nhau, cách nhau bằng một khoảng sân, xung quanh chỉ toàn là những gia đình có điều kiện sinh sống.

    Mai đưa mắt tìm căn nhà số 4, Severus vẫn đang ở phía sau che ô cho cô, bây giờ mới đầu giờ chiều và trời thì nắng gắt vì đang giữa mùa hè.

    Đi được một đoạn, Mai nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang loay hoay nhổ cỏ ngoài sân giữa cái nắng hè oi bức. Đầu không đội mũ, trên người mặc bộ quần áo cũ kĩ rộng quá cỡ ngoài cậu bé vàng Harry Potter ra thì còn có thể là ai nữa đây. - Mai thở dài. - Cuộc sống của cậu thật sự rất đáng thương, sống không khác gì mấy gia tinh làm nô bộc cho quý tộc cả.

    Cô quay đầu, với tay lên giật lấy cái ô đen trên tay Severus rồi cười thật tươi như ám chỉ 'anh chịu khó phơi nắng chút đi' rồi chạy về hướng Harry.

    Harry đang cố gắng làm sạch thật nhanh mớ cỏ vì cậu không thể chịu được cái nóng này lâu hơn nữa, bắt đầu xuất hiện các triệu chứng chóng mặt của say nắng. Cậu nhóc không để ý đến xung quanh có người đang muốn tiếp cận đến mình.

    Bỗng dưng trời tắt nắng, nhưng chỉ mỗi chỗ cậu thôi. Harry ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một cô bé rất xinh xắn đang mỉm cười thật tươi với cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to màu xanh trời và mái tóc đen dài óng ả. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra liền vang lên một âm thanh trong trẻo bên tai.

    "Chào cậu, nghỉ một chút không." - Mai lên tiếng, cô đưa ra bàn tay trắng trẻo hơi mập mạp của mình.

    Harry đứng bật dậy, hai tay dính đầy đất và vụn cỏ dại vội lau lên chiếc áo cũ của mình rồi cũng chìa ra bắt lấy.

    "Chào, mình là Harry.. Harry Potter." - lần đầu tiên có người chủ động muốn bắt chuyện với cậu nhóc nên giọng có chút run.

    Nhìn cậu nhóc ngại ngùng trước mắt Mai phì cười - Thật đáng yêu - Cô cũng nên giới thiệu mình chứ.

    "Tôi tên Mai Nguyễn, cậu có thể gọi tôi là Mai."

    "Mai.. Nguy.." - Harry cố gắng phát âm đúng cái tên Mai đã đọc ra.

    "Không cần cố, dù gì cũng không phải là tiếng Anh." - Mai vỗ nhẹ lên vai Harry.

    Cậu nhóc cao bằng cô, có thể xem như là suy dinh dưỡng khá nặng so với lứa tuổi của Harry. Draco còn cao hơn Mai hẳn một cái đầu nhưng Harry tuy là bằng đấy nhưng vẫn nhẹ hơn cô mấy cân không chừng.

    Severus vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bé con của hắn tự dưng chạy mất rồi lại bắt tay với một thằng nhóc xa lạ nào đấy. Nhưng tiến lại gần hắn chợt giật mình, đây không phải là nhà của Petunia Durslay chị gái của Lily Evans đang nuôi dưỡng Cứu Thế Chủ của giới phép thuật sao?

    Còn tên nhóc đang vui vẻ trò truyện với người yêu nhỏ của hắn, nhìn một cái liền biết là ai. Ngoài mấy cái đặc trưng cơ bản như cặp mắt xù như tổ quạ, đôi mắt màu xanh lục giấu sau cặp kính cũ nát dính vài lớp băng dính không phù hợp với độ tuổi thì còn có thể là ai ngoài Harry Potter.

    Nhưng làm sao bé con quen biết với Harry Potter? Severus đặt nghi vấn trong đầu nhưng mặt thì chẳng lộ ra chút cảm xúc nào, xem ra lớp mặt nạ mang tên Bế Quan Bí Thuật vẫn còn hoạt động tốt lắm.

    Mai kéo tay Harry đi kiếm một công viên gần đấy, cả hai kiếm được một gốc cây đại thụ lớn phủ đầy bóng mát. Cô kéo cậu nhóc ngồi xuống, rồi đưa cho Harry ổ bánh mì mới mua lúc nãy cùng với hộp sô cô la.

    "Cho cậu."

    "Tại sao?" - Harry ngơ ngác, lần đầu tiên có người cho nhóc nhiều đồ ăn như vậy. Ở nhà Durslay cậu không chết đói nhưng cũng không được ăn no.

    "Cho thì lấy đi, đừng hỏi nhiều làm gì."

    Harry cầm lấy đồ ăn trước mắt, cậu ăn vội vì đói. Trưa nay dì Petunia đã không cho cậu ăn gì vì cậu lỡ khiến cho Dudlay bị trượt cầu thang nhưng rõ ràng cậu đã chẳng hề làm điều đó.

    Nhìn Harry ăn như một chú mèo con bị bỏ đói lâu ngày. Mai quay sang đã thấy Severus đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào, hình như mặt có hơi đen một chút - Mai thầm nghĩ - Cô có làm sai cái gì sao?

    Mai chìa tay về phía Severus.

    "Sev có mang theo nước đúng không." - Còn không quên nháy mắt một cái.

    Severus không tình nguyện lấy ra một bình nước đưa cho cô. Mai liền đưa cho Harry để cậu đừng bị mắc nghẹn vì bánh mì khá là khô.

    Harry giờ mới chú ý đến người đàn ông tóc đen, mắt đen đang không mấy thiện cảm đánh giá cậu, hình như ngài ấy đi cùng với cô bé mới quen này.

    Thấy tầm mắt của Harry bỗng chuyển đến Severus có chút sợ sệt, Mai phì cười. Người yêu có tuổi kia lúc nào cũng chỉ trưng ra những kiểu khuôn mặt như thế, như thể cả thế giới đều nợ hắn vậy. Đôi khi cô cảm thấy yêu nhau với Severus rất thú vị, hắn không biết nói những lời ngon ngọt, hiếm khi tỏ ra dịu dàng đúng nghĩa nhưng luôn dùng hành động để thể hiện ra.

    "Cậu có muốn đi với mình không?" - Mai nghiêng đầu, tay nghịch lọn tóc đen óng ả.

    Harry ngây ngốc tại chỗ.

    "Đi với cậu? Nhưng mà mình không thể, hiện tại mình đang ở nhà dì Petunia và.."

    "Chỉ cần cậu muốn thôi." - Cô cắt ngang lời của Harry.

    Severus chẳng muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ này chút nào nhưng hắn vừa nghe thấy cái gì chứ. Bé con nhà hắn muốn mang tên nhóc quỷ khổng lồ không có não này về nhà, còn là nhà của hắn. Tất Merlin, vớ Merlin, chuyện cô làm sao mà biết đến cậu bé vàng hắn còn chưa hết hoài nghi đâu.

    Hắn cố đứng vững sau chấn thương tâm lí lâm sàn, còn chưa kịp định thần thì đôi mắt xanh trời như ngọc lấp lánh kia lại một lần nữa mở to ra nhìn hắn.

    "Đi mà.."

    "Nhưng.." - Severus lưỡng lự.

    "Làm ơn, dù gì đó cũng là đứa con duy nhất của người bạn duy nhất anh quen biết mà, không phải anh hứa sẽ bảo vệ cậu bé sao. Nhìn mà xem, thật kinh khủng, thật đáng thương."

    "Asss.. Thôi được rồi." - Severus quay mặt đi, hắn thật sự chịu hết nổi rồi.

    Còn Mai ở bên này vẫn đang đắc ý về chiến tích của mình, không chỉ riêng gì Severus, cha và các anh của cô cũng không có một chút sức đề kháng nào mỗi lần cô giở mánh này ra.

    Harry vẫn ngây thơ một bên, cậu còn chưa có nói rằng sẽ đồng ý đi theo đâu.

    Và mất không quá nhiều thời gian, chỉ với một vài bùa chúa đơn giản đã có thể hoàn tất mọi giấy tờ. Severus trở thành người nhận nuôi Harry Potter từ gia đình Durslay, trở thành người giám hộ đúng nghĩa trên giấy tờ Muggle. Còn về phía thế giới phép thuật, chắc sẽ có một chút rối loạn xảy ra trong bộ pháp thuật nhưng có lẽ Lucius Malfoy có đủ năng lực để chống đỡ qua quãng thời gian này.

    Và Chúa Cứu Thế của chúng ta vẫn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã được ôm va li và rời khỏi gia đình Durslay, nơi những cơn ác mộng diễn ra suốt quãng thời gian qua. Chuyển qua sống cùng với một người đàn ông xa lạ và cô bé xinh xắn nhiệt tình.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  2. Blut Mond

    Bài viết:
    14
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 23 tháng 7 năm 1991.

    Harry đã chuyển đến đây sống gần một tuần, nhưng cậu nhóc vẫn không thể hiểu được tại sao vị Bậc Thầy Độc Dược âm trầm kia có vẻ không thích cậu lắm.

    Lâu lâu sẽ hay buông ra những lời nói đầy hoa mỹ, khó hiểu để châm chọc cậu. Nhưng Mai lại bảo rằng tính cách của ngài ấy vốn như thế, mặc dù mỉa mai nhưng là đang quan tâm nên Harry đã luyện được tâm không động mỗi khi giáo sư khó tính có giở giọng chế giễu.

    Mai không nghĩ tới khuyên trẻ con lại đơn giản đến thế. Nhưng Severus của cô cũng chỉ thực sự là quan tâm đến Harry mà thôi. Chê cậu nhóc dơ bẩn, ngu ngốc nhưng cũng chăm sóc chu đáo. Tiện tay có người mẫu miễn phí, Mai liền may ngay vài bộ đồ mới cho Harry làm cậu nhóc vừa vui mừng vừa cảm động không thôi, cả ngày cứ theo sau đuôi cô cảm ơn rối rít.

    Cặp kính cũ dính toàn băng keo của Harry cũng đã được thay bằng một cặp kính mới với gọng bạc tròn sáng bóng. Bộ tóc rối bù mà ông Dursley đã từng mang Harry đi đến mọi tiệm tóc nhưng đều bất lực đã được xử lý bởi tay nghề khéo léo của một phù thủy. Bây giờ chúng nghe lời hơn hẳn, không còn chĩa chõ lung tung như Potter nào đó nên khiến Severus tăng thêm một chút thiện cảm.

    Giờ trông Harry thật dễ thương, nhìn liền muốn nhéo. Nhưng cái cách mà mỗi lần Mai muốn nựng má Harry trông nó cứ kỳ quái thế nào ấy, một đứa trẻ tỏ ra mình là người lớn và chăm sóc cho một đứa trẻ khác.

    Nếu Mai tính đúng, hôm nay Harry sẽ nhận được thư nhập học. Rất tiếc là đã không còn viễn cảnh như trong tiểu thuyết. Thư được gửi liên tục đến nhà Dursley bằng nhiều cách khác nhau như qua ống khói hay trong những quả trứng dùng để chuẩn bị bữa sáng và đã dọa gia đình Dursley trốn lên căn nhà xập xệ trên đảo nhỏ.

    Việc đó cũng không ảnh hưởng đến việc nuôi dạy trẻ của Mai.

    Trên bàn ăn vào sáng sớm, một con cú màu nâu bay tới và đậu ngay trước mặt Harry. Nó chìa cái chân đang cột phong thư lên yêu cầu cậu nhóc gỡ nó xuống.

    Harry đã không còn lạ lẫm về thế giới pháp thuật như những ngày đầu tiên đến ở nhà của Severus. Cậu gỡ phong thư ra, không quên cho con cú một miếng thịt thơm ngon. Phong thư có nội dung giống hệt với cái mà Mai nhận chỉ khác mỗi tên và địa chỉ người nhận.

    Mai tốn những hai ngày để có thể giải thích gần hết những gì về thế giới pháp thuật mà cô biết cho Harry và những câu hỏi của cậu nhóc.

    Harry thì rất vui vì biết bản thân không phải là quái vật như gia đình nhà dì vẫn thường gọi nó. Về phần cha mẹ của Harry cô cũng thông tri cho cậu nhóc, mãi cho đến khi Harry hỏi.

    "Sao cái gì cậu cũng biết vậy?"

    "Bí mật." - Mai nheo mắt, thần tần bí bí trả lời Harry.

    Nhận được thư nhập học từ Hogwarts làm cho Harry trở nên phấn khích đến quên cả bữa sáng mà nhảy lên vui sướng.

    "Được rồi, được rồi, đến ngày 31 tháng 7 chúng ta sẽ đi đến Hẻm Xéo để mua những đồ dùng cần thiết cho việc nhập học cùng với gia đình Malfoy."

    "Ừm ừm.." - Harry gật gật đầu mặc dù cậu chẳng biết Malfoy mà Mai nhắc đến là ai. Nhưng kể từ lúc lần đầu gặp mặt, Harry đã quan niệm rằng hễ là người mà cô quen thì đều là người tốt.

    Severus không mấy bất ngờ về việc thằng nhóc đó nhận được thư nhập học hay về cả những điều về thế giới phép thuật mà Mai biết. Hắn biết cô hình như có bí mật gì đó còn chưa muốn nói cho hắn nghe. Nếu muốn chỉ cần sử dụng Triết Tâm Trí Thuật liền có thể nhìn ra nhưng Severus không muốn làm tổn thương đến bé con. Rồi đến khi Mai sẵn sàng cô sẽ tự động nói cho hắn biết.

    Lại một ngày nữa như bao ngày, Mai vẫn ung dung ngồi trên đùi Severus đọc cuốn sách 'Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật' có thể đập chết người trong khi Severus ngồi uống chút trà chiều.

    Từ khi nhận biết nhau, Mai bắt đầu đưa giáo sư vào khuôn phép nghỉ ngơi lành mạnh mỗi ngày, Severus cũng rất chịu khó mà phối hợp.

    Mỗi ngày đều phải đi tắm và gội đầu để tránh việc làm độc dược quá lâu bị nhờn và dầu. Phải dùng bữa cùng nhau mặc dù sau này có thêm sự xuất hiện của một nhân tố khá là đặc biệt nhưng Severus vẫn có thể miễn cưỡng. Ít ra thì trông tên nhóc con Potter đó trông cũng đã có chút khác so với Potter cha nào đó nên dễ nhìn hơn nhiều.

    Uống trà chiều là một trong những việc dư thừa nhất hắn làm trong cuộc đời của mình nhưng nếu lần nào cũng được như vậy Severus không ngại uống nhiều một chút.

    Harry ở căn phòng bên cạnh phòng Mai, được Severus đem đi sửa lại vì lúc trước chỉ dùng để những cuốn sách hắn không còn cần đến. Bây giờ đã rộng rãi thoáng đãng hơn hẳn. Khi hỏi đến xem nhóc ấy thích màu gì thì liền bảo là màu xanh lá, trùng với màu mắt của mẹ và mình.

    Mai khá ngạc nhiên vì đây cũng là màu đại biểu cho Slytherin và trong nguyên tác cũng chưa từng có chi tiết nào nói rằng Harry Potter thích màu xanh cả.

    Bây giờ Harry cũng đang ngồi trong phòng và đọc những quyển sách giáo khoa mà Mai đã đọc xong trước rồi đưa cho cậu với một tinh thần ham học hỏi rất nhiệt huyết.

    "Sev à.. em nghĩ anh chắc rất thích Lily chứ?" - Mai vừa ngó cái hình của cây bả sói vừa hỏi.

    "Tại sao?" - Severus ngừng động tác uống trà lại nhẹ giọng đặt nghi vấn.

    "Người bạn đầu tiên, ấn tượng sâu sắc, rất xinh xắn, tốt bụng, sẵn sàng kết bạn với Sev nè."

    Severus bật cười, Mai liền vội ngẩng đầu lên để có thể được nhìn thấy nụ cười ấy. Một nụ cười hiếm hoi chỉ có thể ước mà không thể cầu. Hắn thấy bé con ngẩng đầu lên liền tiện tay búng nhẹ vào trán Mai.

    "Au.." - Mai ôm trán, hai mắt ai oán lên tiếng hành vi rất không chính đáng kia, không biết dùng lực nhẹ một chút sao?

    "Ngu ngốc.. Mà có thể ta sẽ thích cô ấy thật nếu em không tự nhiên xông ra giữa chừng làm loạn hết cuộc sống của ta lên."

    Mai ngây ngô bật cười, giống như đứa trẻ được thõa mãn nhận được thứ mình hằng mong ước vậy. Tìm được người mình yêu thực sự rất khó, đã thế khi tìm được người mình yêu mà tình yêu cũng được đáp lại. Đây chính là điều hạnh phúc nhất của đời người. Nhân sinh hay trêu người, đa số đều là có duyên nhưng vô phận hay cũng chỉ là tình đơn phương.

    Lại một tuần nữa trôi qua, sinh hoạt trong căn nhà của Severus tại Đường Bàn Xoay vẫn diễn ra bình thường không phát sinh chuyện gì kỳ lạ.

    Ngày 31 tháng 7 năm 1991.

    Severus và Mai dẫn theo Harry đến Hẻm Xéo. Một nhà Malfoy đã chờ ở đấy từ trước.

    "Ôi Severus.. chào cậu." - Lucius nở một nụ cười chuẩn quý tộc. Narcissa ở bên cạnh cũng cúi đầu.

    "Chào ngài, cha đỡ đầu." - Draco cũng lễ phép.

    "Rất hân hạnh." - Severus theo thói quen lạnh nhạt đáp lại.

    Thái độ này của hắn cả nhà Malfoy liền xem như không thấy, họ đã quá quen với cái tính cách chán ngắt này của Severus.

    "Chào cô chú và anh Draco." - Mai vẫn như cũ, nở một nụ cười đủ tươi tắn.

    Draco bỗng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang núp đằng sau Mai, là một cậu nhóc mà Draco đoán chừng chỉ mới chín tuổi vì trông rất gầy và nhỏ. Mái tóc mềm mại gọn gàng, cặp mắt kính cũng rất có thẩm mỹ và.. vết sẹo tia chớp. Nghĩ đến đây Draco giật mình.

    "Đây là Harry Potter, chắc hẳn mọi người đều biết. Harry đây là cô Narcissa Malfoy, chú Lucius Malfoy và Draco Malfoy." - Mai vừa nói vừa chỉ cho Harry biết mặt từng người.

    Mai hôm nay chỉ diện đơn giản một chiếc váy hai dây xòe xếp li tựa như ánh mặt trời màu xanh rêu làm bật lên làn da trắng nõn. Bên ngoài khoác một chiếc áo lụa mỏng rất tinh tế.

    Harry ở dưới tay nghề khéo léo của Mai, một chiếc sơ mi trắng chuẩn quý tộc và một cái quần yếm màu xanh rêu, đi kèm với đôi dày da đen và vớ trắng. Tổng thể trông như một cậu bé đáng yêu và ngây thơ, một chú thỏ nhỏ vừa bước ra thế giới.

    Severus thì chẳng có gì nhiều để bàn, hắn ta ngoài áo chùng phù thủy một màu đen thì còn cái gì khác để mặc đâu chứ. Mai vẫn chưa có thời gian đi kiếm vài khúc vải đẹp để may cho Severus thêm vài bộ mới, chứ cái cảnh tượng mà sáng nay khi cô nhìn vào tủ quần áo của hắn, trăm bộ như một có thể ám ảnh một người đam mê thời trang như cô.

    Draco rất nhanh tiến lên phía trước, cằm hướng lên một góc tiêu chuẩn của quý tộc nhỏ.

    "Chúng ta có thể làm bạn, nghe danh cậu đã lâu." - Draco chìa tay ra.

    "Tất nhiên rồi." - Harry gặp người lạ vẫn có chút rụt rè.

    Chuyến mua sắm bắt đầu bằng việc đến Ngân hàng phù thủy Gringotts, Potter cần đi lấy ít tiền và Mai cần đổi tiền.

    Ngay khi đi đến cửa lớn của Gringotts một bóng người cao lớn đang vội vã đi ra mà không để ý đến Mai cùng những người khác.

    Giọng Lucius sướng lên.

    "Ôi chà, xem ai kia, gã đầy rớ trung thành của Dumbledore. Có lẽ lão ta đang có những kế hoạch mới mẻ nào đó chăng."

    "Hừ." - Severus không nói gì, hắn biết mặc dù bản thân là gián điệp hai mang nhưng Dumbledore chưa chắc đã để lộ hết mọi thứ về Hội Phượng Hoàng cho hắn biết.

    Harry dưới sự giúp đỡ của Draco đã có thể lấy được Galleon dễ dàng từ đám yêu tinh trong kho bạc của Harry Potter.

    Riêng Mai, cô muốn mở một kho tiền. Cô lôi ra từ trong túi tiền của mình những cọc tiền Muggle khá dày, cũng không khó để giải thích tại sao người sống ở những năm 2021 nhưng vẫn mang tiền mặt. Chưa đủ tuổi để cấp phép cho một thể ngân hàng quốc tế, vậy nên mỗi lần đi du lịch nước ngoài và muốn ghé vào những hiệu thời trang lớn luôn là một vẫn đề.

    Vậy nên một chút tiền mặt trong túi có là gì kia chứ, mỗi lần ghé các hiệu lớn như Chanel, Dior, Gucci.. thì những cọc tiền như thế này chưa chắc đã đủ.

    Trên bàn có tất cả mười cọc, mỗi cọc là 10.000 Bảng Anh, được đem đổi thành 4000 Galleon. Mai chỉ cần 100 Galleon bỏ túi còn lại cho vào kho tiền.

    (Với giá trị Bảng Anh gần đây mà tui biết thì 1 Bảng Anh~30.000 VND và 1 Galleon~25 Bảng Anh)

    Đối với một phù thủy bình thường thì đây cũng là một số tiền khá lớn, đủ để mang lại một cuộc sống thoải mái.

    Đám yêu tinh thì sợ hãi khi thấy một đứa nhỏ có nhiều tiền như vậy. Severus chẳng mấy đoái hoài, Lucius và Narcissa có chút bất ngờ nhưng cũng không biểu hiện, dù gì đây cũng chỉ là một con số nhỏ so với Malfoy.

    Draco vì cố gắng giữ hình tượng quý tộc mà không trợn tròn mắt lên kinh ngạc. Harry vẫn như mọi khi ngưỡng mộ cô bạn của mình một cách vô đối, nếu bảo cậu xem cô thành thần thành thánh cũng chẳng điêu chút nào.
     
  3. Blut Mond

    Bài viết:
    14
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những người lớn sẽ phụ trách đi mua đồ dùng và các đứa trẻ chỉ cần đến tiệm may đặt đồng phục và đi mua đũa phép. Và tất nhiên, Severus phải nhận trách nhiệm mua đồ cho Harry một cách miễn cưỡng.

    Mai, Draco và Harry bước vào tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin. Quý bà Malkin vẫn như mọi ngày niềm nở đón tiếp bọn nhỏ.

    Draco lên lấy số đo trước, cái thước đó vẫn chẳng ngoan ngoãn chút nào, chẳng biết nó có đo được gì không mà cứ chạy loạn khắp nơi trên người cậu nhóc.

    "Lát nữa anh sẽ đi mua một cây chổi đua, chẳng hiểu sao lại không cho học sinh năm nhất mang theo chổi đến trường, có lẽ anh sẽ lén mang một cây đi." - Draco buồn chán cất giọng.

    "Nếu như anh không được chơi cho Slytherin thì đấy là một tội lỗi rất lớn." - Draco lại tiếp tục luyên thuyên bằng chất giọng quý tộc chán ngắt. - "Hai đứa đã biết mình sẽ vào nhà nào chưa, cả nhà Malfoy đều vào Slytherin nên chắc chắn sẽ vào đấy, nếu mà bị ném vào Hufflepuff thì chắc bỏ học quá."

    Mai phì cười, tên nhóc này đang đặt nặng vẫn đề quá rồi, rõ ràng chuẩn xác thế kia mà còn sợ bị ném vào Hufflepuff hay sao?

    Cô bỗng thấy lời thoại này rất quen, hình như đã đọc qua ở quyển đầu tiên của bộ tiểu thuyết Harry Potter. Trong lúc Harry đang chờ đến lượt mình lấy số đo thì có một cậu nhóc đã nói chuyện với cậu bằng giọng điệu kiêu ngạo chẳng khác gì anh họ Dudley.

    Để xem, khuôn mặt với chiếc cằm nhọn tái nhợt và giọng điệu kiêu ngạo, so về thờ gian thì lại khớp đến kỳ lạ. Vậy ra "cậu nhóc nhợt nhạt" mà quý bà J. K. Rowling nhắc đến đấy là Draco.

    Harry cũng biết về bốn nhà của Hogwarts nhưng không tiêu cực như lúc Hagrid kể cho cậu nghe trong nguyên tác. Mà là sự phân biệt giữa các nhà về mặt tốt cả cả thiếu sót của mỗi nhà trong Hogwarts.

    Cậu nhóc chẳng biết được mình sẽ được phân vào đâu nhưng nghe Mai nói cậu có lẽ sẽ vào Gryffindor thì ngạc nhiên. Một nơi náo nhiệt như vậy sao có thể phù hợp với mình? - Câu hỏi này ngay lập tức nhảy số trong đầu Harry.

    Mai thì chịu, sao cô biết được cái mũ quái gỡ kia đã qua ngàn năm rồi có hư hỏng cái gì hay không kia chứ. Còn việc vào nhà nào thì ai mà biết nhưng chắc chắn chẳng phải Gryffindor hoặc Hufflepuff.

    Mai cùng Harry lắc đầu.

    "Em nghĩ anh nên bỏ cái ý tưởng lén đem chổi vào trường đi nếu không muốn bị phạt ngay khi mới nhập học và biến thành một Gryffindor thích phá vỡ quy tắc."

    Harry cũng gật gù đồng ý với Mai. Draco mặt trắng bệch, có chết cậu cũng không muốn làm một con sư tử ngu ngốc, lỗ mãng.

    Trong lúc đợi lấy áo chùng, cả ba cùng đi đến tiệm đũa phép. Không còn lạ gì những lời nói dài dòng của ông Ollivanders, và những pha thử đũa vô cùng, vô cùng nguy hiểm. Mai không chắc rằng cái cửa tiệm đã có từ xa lắc xa lơ này của ông ấy còn có thể trụ thêm bao lâu nữa.

    Đũa phép của Harry vẫn là đũa phép anh em với Chúa Tể Hắc Ám, làm từ gỗ nhựa ruồi và lông đuôi Phượng Hoàng dài 11 inch.

    Của Draco là đũa làm từ gỗ cây táo gai và lõi là lông đuôi Bạch Kỳ Mã dài 10 inch.

    Chọn đũa xong, cả ba cùng nhau đi đến tiệm thú cưng vì Draco đã hứa sẽ tặng Mai một con thú cưng nếu như hôm nay cùng đi với cậu đến Hẻm Xéo. Lời hứa của một quý tộc, đặc biệt là một Malfoy luôn được thực hiện.

    Mai vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ mua con gì để làm thú cưng, có lẽ một con cú hoặc.. Bỗng dưng va vào đôi mắt xanh biếc kia của cô một bóng hình xinh đẹp.

    Một con mèo Ai Cập đen tuyền. Giống mèo không lông với đôi tai to, tư thế quý phái, cao ngạo. Loại mèo này rất được tôn thờ bởi người Ai Cập cổ đại, họ đem nó thành thần mà chăm sóc, bảo vệ. Nên đặc tính di truyền của loài này tính khí rất kiêu ngạo, khó gần.

    Mai từng rất muốn có một con nhưng rất khó để có thể sỡ hữu được một con mèo thuần chủng.

    Draco biết ý liền hỏi mua ngay con mèo này tặng cho cô khiến Mai được một hồi vui vẻ không thôi.

    "Con mèo này khá là khó chiều nên cháu hãy cẩn thận một chút." - Người bán hàng dặn dò khi nhận được tiền.

    "Vâng." - Mai vui vẻ mở lồng mèo ra và ôm lấy con mèo nhỏ vào lòng. Chú mèo ngoan ngoãn cọ vào lòng cô, vui vẻ với chủ nhân mới.

    Từ lúc sinh ra, Mai không biết có phải do mùi hương cơ thể mình bẩm sinh đã thu hút loài mèo hay không nhưng chưa từng có con mèo nào từ chối cái ôm từ cô.

    Chủ tiệm cũng rất ngạc nhiên vì mới ít phút trước đây nó vừa cào cho hai cô bé khóc đến thảm hồi nãy. Draco cũng rất ga lăng khi tặng cho Harry một chú mèo Ba Tư lông xù tinh nghịch khiến cậu nhóc vui vẻ không thôi.

    Vì rất thích con cú tuyết của Harry ở nguyên tác nên Mai cố tình đi tìm một vòng rồi mua luôn cô bé Hedwig xin xắn ấy rồi nhét luôn cho Harry. Vậy là Harry có đến hai thú cưng mà không biết phải làm sao chỉ nhận lại một câu nói từ phía Mai.

    "Khi nào mình cần gửi thư thì cho mình mượn nhé." - Nháy mắt hai cái, cười tinh nghịch quay đi mất.

    Cả một ngày mua sắm hôm ấy kết thúc bằng bữa ăn cao cấp tại nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ tại Hẻm Xéo và những ly kem chanh thơm ngon cho mùa hè. Mai khá thích món kem chanh này.

    Draco có vẻ lưu luyến khi chia tay với Mai và Harry, cả ba đã hẹn gặp nhau ở sân ga 9 3/4 vào hôm tàu khởi hành đến Hogwarts.

    Nhưng chưa đến hai ngày sau hôm đó, Severus đột nhiên ném Harry đến ở dinh thự Malfoy cho đến lúc nhập học. Với một lý do hết sức thuyết phục là 'vướng víu', 'phiền phức'. Draco thì rất thích thú, khi cậu nhóc cũng rất thích bay lượn như mình. Riêng Lucius chỉ biết ôm đầu cảm thán.

    Kẻ từng là đầy tớ trung thành của Chúa Tể Hắc Ám, cựu Tử Đồ Thực Tử lại chăm sóc Cứu Thế Chủ trong nhà của mình. Nếu để kẻ ai - cũng - biết - là - ai đấy biết được liệu có một phát diệt sạch nhà Malfoy bọn họ hay không kia chứ.

    (Blut Mond: Đúng kiểu 'ai khóc nỗi đau này' há há, đáng lắm)

    "Sev sao vậy? Để Harry sang đó coi bộ không hay lắm đâu."

    "Hừ, tên nhóc ấy chỉ tổ chiếm diện tích và làm ta ngứa mắt thêm, nhà Malfoy cũng rất rộng rãi cứ để ở đó một thời gian đi."

    Mai bật cười khanh khách, Severus chỉ mới sống với Harry chưa tới nửa tháng đã không chịu nổi nữa rồi.

    Severus ôm cô đặt lên đùi, tiếp tục uống trà chiều, còn Mai đang teo dõi tạp chí thời trang. Các hãng thời trang lớn trong thế giới này phát triển gần như song song với thế giới cũ của Mai theo thời gian. Về mẫu mã và thời kỳ đều khớp nhau, những mẫu túi của LV chỉ có 200 chiếc được sản xuất đầu năm 90 đã được bán sạch chỉ sau chưa đầy 5 phút trưng bày.

    Severus ngửi mùi hương nhè nhẹ của riêng cô, giống như mùi gió nhẹ nhàng mà thoang thoảng không quá nồng nàn. Bất chợt không kiềm được mà lên tiếng.

    "Em có chê ta già không?"

    "Hử?" - Mai ngẩng đầu lên, trưng ra khuôn mặt khó hiểu, cực kỳ khó hiểu.

    "Sev mà già á? Sev đang nói gì vậy, anh chỉ mới 31 thôi mặc dù vẻ ngoài hơi.. lớn hơn chút xíu."

    Severus giả ho hai cái quay đầu đi để tránh nhìn vào cặp mắt trong như mặt hồ kia.

    Người yêu bé nhỏ của hắn không chê hắn già, vậy là hắn có nên cảm thấy an tâm một chút không nhỉ?

    Chưa vui mừng thêm được bao lâu thì đã nghe Mai thốt lên.

    "Nhưng mà, em không che Sev già nhưng cha mẹ thì chưa chắc đâu." - Mai cười khoái chí.

    Cơ mặt Severus căng cứng, ý cười trên khóe môi chợt tắt. Tất nhiên là hắn biết người Việt Nam có một số người vẫn rất bảo thủ về vẫn đề này, những cặp vợ chồng thường chỉ cách nhau từ hai đến sáu tuổi, lớn hơn nữa là đã nhiều rồi. Còn gọi cái gì mà "trâu già gặm cỏ non".

    Mai biết Severus đang nghĩ về cái gì nhưng mà cô nhớ rõ mình còn chưa đồng ý cái lời thổ lộ hồi xa lắc xa lơ nào của hắn đâu.

    Những ngày sau nữa Mai bắt đầu tăng tiến thêm những hành động của chính mình, lâu lâu sẽ bất chợt hôn vào má của Severus một cái. Khiến người đàn ông luôn âm trầm, u ám kia bị giật mình đến không cử động được rồi cười thích thú chạy biến mất.

    Con mèo Ai Cập của Mai là giống cái được đặt tên là Asis, rất ngoan ngoãn và nghe lời. Mỗi lần ngồi ngắm Asis Mai đều cảm thán điệu bộ quý tộc tao nhã của nó, rất đẹp, rất cuốn hút. Cô chú ý đến Asis nhiều đến nỗi làm vị giáo sư độc dược nào đó bất mãn ra mặt hận không thể ném con mèo ấy đi đâu đó thật xa.

    Một tuần trước khi nhập học, Severus cuối cùng cũng đồng ý cho Mai tập làm quen với việc điều chế độc dược. Mặc dù hắn không dám tin tưởng vào khả năng của cô cho lắm.

    May mắn làm sao khi nấu ăn với điều chế độc dược được Merlin xếp vào hai việc hoàn toàn khác nhau. Chứ thử nghĩ đến cái cảnh tượng nổ vạc và mọi thứ gần như xáo trộn hết lên thì thật kinh khủng với một con người có quy tắc và ngăn nắp như Severus.

    Mai tiếp thu rất nhanh, từng bước xử lý độc dược khéo léo như lúc cô đo đạc và cắt từng thước vải. Các bước nấu lên tiến hành rất thuận lợi và sản phẩm thu được ngay từ lần đầu tiên thực hành mặc dù độ tinh khiết và chất lượng không thể so sánh được với Severus luyện chế ra nhưng đã rất khá rồi.

    Severus thế mà chỉ buông được một câu.

    "Cũng được."

    Đối với Severus 'cũng được' đã là lời khen tốt nhất mà hắn có thể nói với người khác rồi.

    Mai cũng chẳng biết bản thân nên vui mừng hay làm sao? Xem kìa, thần tượng của cô đã nói ra lời khen tốt nhất của mình rồi, lát nữa cô có nên tặng cho Severus một nụ hôn chúc ngủ ngon hay không nhỉ?

    Mai nhún nhún vai, dọn dẹp sạch sẽ nơi mình vừa thực hành độc dược. Sau đó chạy ra ngoài kiếm miếng nước và ăn kẹo, nói chứ làm độc dược cả ba tiếng đồng hồ tiêu phí không biết bao nhiêu là sức lực của cô đâu.
     
    Thùy Minh thích bài này.
  4. Blut Mond

    Bài viết:
    14
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoắt cái đã đến ngày 1 tháng 9, mọi thứ từ quần áo, đồ dùng đã nằm gọn trong chiếc va li kéo màu hồng hiện đại của Mai với một ít bùa thu nhỏ. Chắc hẳn Mai sẽ chẳng phải cần đến một chiếc xe đẩy để làm gì đâu.

    Vấn đề lớn nhất lúc này của cả hai người Severus và Mai là việc đưa cô ra sân ga.

    Cô nghĩ rằng Severus sẽ chẳng rãnh rỗi đến độ đưa cô ra sân ga như các bậc phụ huynh cha mẹ thường làm đâu nhỉ. Ấy thế mà lúc cô chuẩn bị kéo cái vali của mình ra khỏi cửa, vẫy một chiếc taxi thì Severus mở cửa ngồi luôn vào ghế phía trước.

    Severus tỏ ra như là chuyện này đã được bàn bạc từ lâu và khiến Mai đứng hình khoảng hai giây.

    "Em không biết là Sev sẽ đưa em đi đấy, anh không phải đến Hogwarts trước sao?" - Mai nhướn người lên hỏi.

    "Ta có cuộc họp cho các giáo sư vào buổi chiều, lò sưởi có mạng lưới flo nối với hầm." - Khuôn mặt bình tĩnh, không một chút dao động cảm xúc như cả hai ở một mình, chắc vì bác tài xế đang ngồi bên cạnh.

    Sân ga đông đúc, tấp nập người ra vào. Mai xung phong chạy phía trước tìm đến cổng sân ga 9 3/4, nằm giữa sân ga số 9 và sân ga số 10. Nơi mà chẳng một người bình thường nào phát hiện ra và chú ý đến sự bất thường cũng như biến mất của một số người nào đó vừa chơi trò xuyên tường.

    Mai thề rằng, trông chả khác nào hack game cả, đọc tiểu thuyết là một chuyện chứ trải nghiệm thì phải nói là phê.

    Còn chưa đợi Severus theo kịp, Mai đã ôm lấy Asis - chú mèo cưng của mình và kéo va li cứ thế đâm thẳng vào bức tường kia như một vài gia đình khác.

    Trước mắt cô không còn là những đoàn tàu kiểu mới của những năm cuối thế kỷ hai mươi. Mà hiện ra là một chiếc tàu hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường ray với xung quanh chật ních người đi lại, chủ yếu là học sinh nhập học. Trên cao có một tấm bảng lớn đề chữ 'Tàu tốc hành Hogwarts - khởi hành lúc mười một giờ'.

    Xung quanh có chút hỗn loạn, những con mèo cứ lỡn vỡn dưới chân, cú thì kêu gào, trò chuyện với nhau đủ kiểu, tiếng rương hòm đựng đồ va chạm vào nhau ken két tạo thành những âm thanh chói tai.

    Severus cũng đã bước vào sân ga, hắn đang ngó xem, bé con nhà hắn đã chạy đi đâu mất rồi. May mắn làm sao, cái va li không hợp thời của Mai gần như nổi bật giữa đám đông, vì thời bấy giờ mọi người thường chọn những màu khá tối như nâu, đen hay vàng đất để làm va li, và có thì cũng là hàng bằng vải hoặc sắt chứ sáng bóng chuẩn nhựa thiên nhiên như Mai thì chưa ra đời.

    Toàn bộ những con người đang hiện hữu trong cái sân ga 9 3/4, từ học sinh cho đến phụ huynh gần như đứng hình.

    Họ bắt gặp được cơn ác mộng kinh hoàng của Hogwarts, không phải các giáo sư không cần phải tới trường bằng sân ga sao?

    Ngạc nhiên hơn hết lại còn dẫn theo một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn hình như cũng nhập học năm nay. Hai bóng dáng gần như trái ngược nhau lại đứng bên cạnh nhau khiến ánh mắt mọi người cảm thấy càng quỷ dị.

    Có lẽ giáo sư Snape gần gũi với học trò, thậm chí là dẫn đến sân ga ngày đâu nhập học chính là việc lạ nhất từ trước đến nay. Thậm chí làm cho vài học sinh không chú ý mà va vào nhau, hay va luôn vào tường hoặc làm rớt vài món đồ đang ôm ấp kỹ lưỡng trong vòng tay.

    Cứ nghĩ hôm nay sốc đến thế là đủ, thì sự kiện ngay sau đấy khiến toàn thể những người có mặt thêm lần nữa ngả ngữa.

    Gia đình Malfoy đến, còn dẫn theo một đứa bé trắng trẻo, xinh đẹp không kém Draco Malfoy. Nếu chỉ như thế thì chẳng có chuyện gì sảy ra cho đến khi có người hô lên.

    "Vết sẹo tia chớp!"

    Thế là sự chú ý của ta đã va vào hình tia chớp của chàng. Chuyên đề Nhật báo Tiên tri ngày mai chắc chắn sẽ hót hòn họt khi nhắc đến ' Cứu Thế Chủ của thế giới pháp thuật sống chung với cựu Thực Tử Đồ rất là hòa hợp '.

    "Ha.. em đã bảo Sev chuyện này sẽ chẳng hay ho gì rồi mà."

    Severus hơi nhăn mày, cái thói quen này hắn mới phải hạn chế gần đây, vì mỗi khi hắn nhăn mày là liền nghe thấy tiếng càu nhàu của người yêu nhỏ. - "Muốn già hơn nữa thì thử xem."

    Để ý kỹ mới thấy, Harry đứng hẳn ngay sau Draco và túm chặt lấy tay cậu, rụt rè trước ánh mắt nóng bỏng của những con người xa lạ xung quanh. Draco thì cứ thế thuận lý thành văn xoa đầu tóc có chút bông xù của Harry giống như đang an ủi.

    Từ khi nào mà hai dứa này càng ngày càng thân ấy nhỉ? Mai tự hỏi, chứ chả phải trong nguyên tác cứ chó với mèo chọi nhau choe chóe à.

    Mai buông Asis xuống, chống hông nhìn hai đứa nhỏ rồi bày ra vẻ mặt bất lực. Cô thật lòng chấp hai tay xin lỗi quý bà J. K. Rowling hãy tha thứ cho sự nông nỗi của cô khi làm loạn hết các mối quan hệ ở trong tiểu thuyết của bà lên.

    Draco với Harry lúc này chả khác gì một con rắn lớn bảo vệ một con rắn nhỏ. Mai đảo mắt, trời cũng chẳng biết tại sao cô lại nhìn Harry - một chú sư tử con thành rắn nhỏ nữa.

    Narcissa chú ý đến hai con ngươi đứng bơ vơ bên này đầu tiên.

    "A, Severus, còn có Mai nữa nè."

    Lucius tươi cười vẫn tiến đến và cúi đầu, bày đủ loại lễ nghi quý tộc mà chào hỏi.

    "Ôi, bạn tôi, tôi không nghĩ cậu cũng sẽ đến đây đâu, khiến cho mọi người xung quanh được dịp mở mang tầm mắt."

    Severus liếc mắt nhìn Lucius một cái.

    "Sao dám, đâu được như ngài Malfoy đây, có thể dẫn theo Cậu Bé vàng của chúng ta đi nhập học. Hửm.." - Còn không quên cười mỉa mai vào tên bạn già ngu ngốc thích kiêu ngạo kia.

    Mai, Draco và Harry ở một bên đang ăn bánh hóng chuyện. Mấy đứa nhỏ như họ thì biết làm gì kia chứ, ai bảo người lớn chỉ thích đấu khẩu với nhau.

    Còn mười lăm phút nữa tàu khởi hành, Mai cùng với Draco và Harry lên tàu đến toa tàu riêng của Malfoy. Các quý tộc luôn có một toa hạng sang riêng cho mình, nên không bao giờ sợ hết toa khi đến muộn, đây đã là đặc quyền có từ xa xưa.

    Sau khi đã cố định và hành lý đã cất lên gọn gàng, cả ba tiếp tục với chuyên mục ăn uống giờ trưa.

    Harry và Draco được cô Narcissa chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, bánh ngọt đủ loại vừa đẹp mắt vừa hấp dẫn, còn nói là chuẩn bị luôn phần cho Mai khiến cô rát cảm động.

    Mai cũng lấy ra phần ăn của mình. Cơm hộp chuẩn Việt Nam, với cơm trắng này, ở dưới còn có thịt kho và canh bí đỏ rất thơm.

    Đâu chỉ có hai tên nhóc kia hết hồn, Mai cũng kinh sợ không thôi khi nhìn thấy sản phẩm bên trong.

    Severus hôm nào thì trốn cô đi học nấu mấy món ăn Việt Nam? Rõ ràng luôn thấy hắn ở nhà.

    Đặc biệt là thịt kho, thơm nồng đậm đà. Thế là Mai chia mỗi người mỗi bát cơm và tiêu hao không ít công sức dạy cho hai tên nhóc phương Tây thuần chủng kia biết sử dụng đũa.

    Ăn miếng đầu tiên, hương vị quen thuộc, chuẩn cơm mẹ nấu có khi còn ngon hơn.

    Draco và Harry lần đầu ăn đồ lạ, giác quan như bị tấn công mạnh mẽ.

    Mai sống từng ấy nằm, quen biết nhiều người nước ngoài cũng chưa từng thấy ai chê ẩm thực Việt cả, chỉ có muốn ăn nữa mà thôi.

    "Nguyên liệu này chỉ có thể kiếm ở những vùng giáp biển ở Đông Nam Á, ở đấy họ mới làm ra nhiều nước mắm. Ở Châu Âu mà muốn mua không có cửa đâu, không biết sao Sev mua được nữa."

    "Cái gì, em nói cái này là do cha đỡ đầu làm á?" - Draco như muốn bật dậy.

    Mai gật đầu.

    "Ở nhà ngài ấy toàn nấu cơm cho em ăn."

    Draco đứng hình phần hai, cha đỡ đầu âm trầm khó tính của hắn vào bếp làm cơm là cái loại hình tượng khủng bố gì chứ? Tất Merlin, vớ Merlin, đây là đang đùa hắn sao? Có phải nên cảm tạ phước đức ba đời mới được ăn cơm cha đỡ đầu làm hay không?

    Cậu nhóc có chút ai oán nhìn cô bé nhỏ này, thật sự phải đặc biệt đến cỡ nào mới được cha đỡ đầu ưu ái đến thế.

    Harry ăn rất ngon, hạt cơm dính trên khóe miệng không tránh khỏi được tầm mắt của Draco. Draco liền nhanh chóng rút khăn tay lau thật sạch sẽ.

    Mai lúc này lại chú ý kỹ hơn khi còn ở dưới sân ga, Harry có vẻ phụ thuộc vào sự chăm sóc của Draco một cách rõ rệt. Hay là do cô hoa mắt quá nhiều vì đã lỡ đọc vài bộ đồng nhận đam mỹ nhỉ?

    Cô vứt cái suy nghĩ ấy sang một bên. Sách đã đọc hết, nên có lẽ nên làm một giấc ngủ trưa. Harry chẳng biết tựa lúc nào đã gối đầu trên đùi Draco yên giấc. Draco thì có vẻ rất yên tĩnh lật nhẹ từng trang sách, không quên vuốt ve mái tóc mềm của Harry.

    Mai cứ càng nhìn lại càng thấy không đúng, lại càng thấy ám muội không rõ. Giác quan của một đứa con gái với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm nhắc nhở điều gì đó không bình thường.

    "Anh Draco, em thấy anh chiều chuộng Harry quá nha."

    "Suỵt.. nhỏ tiếng chút, em không thấy con mèo nhỏ này rất đáng yêu sao."

    "Chậc.. Anh định nuôi lớn rồi.."

    Lời nói đang buông ra giữa chừng thì bị hành động lấy tay che miệng của Draco ngăn lại.

    "Đừng có nói."

    Mai cười cười ngầm hiểu, cô biết mình đánh trúng tim đen của ông anh kiêu ngạo kia rồi.

    Nhưng Mai cũng thấy tội cho Harry, khi không lại rơi vào tầm ngắm của con rắn mưu mô Draco. Ai mà chẳng biết thứ Malfoy muốn Malfoy luôn đạt được kia chứ. Không biết một tháng qua Harry sống ở dinh thự Malfoy thế nào mà từ một cậu bé có tính tự lập cao, biến thành một con mèo thích hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc từ Draco nhỉ?

    Mai nhún nhún vai.. cô cũng bó tay thôi, không muốn cũng dính rồi. Cái cặp này chả biết rồi đi đâu về đâu. Không khéo tương lai thế nào cô lại vô tình ghép thêm vài cặp nữa thì đúng là ' Ối giời ơi' luôn. Đọc mấy bộ đồng nhân thấy các bác ghép đủ thứ kiểu đến rối cả não bộ.
     
    Thùy Minh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...