Đam Mỹ [ĐN Doraemon] Sống Lại? Tính Cái Gì! - Nhóc Nhỏ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NHÓC NHỎ, 14 Tháng ba 2020.

  1. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Sống lại? Tính cái gì?

    Tác giả: Nhóc Nhỏ

    Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Điềm văn, Trọng sinh, Xuyên không, Có bánh bao (but not sinh tử văn), 1x1, Deki x nobi (1995), Tự viết.

    Finally: Cua đi ngang qua.

    Văn án: Đọc giả tự cảm nhận

    Số chap:

    + Chính văn: 29

    Mục lục


    Bình luận - góp ý tác phẩm tại: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Nhóc Nhỏ

    Chú ý to bự

    - Bạn đang có một khoảng thời gian rãnh rỗi không biết làm gì?

    - Bạn đang là học sinh - sinh viên có nhu cầu kiếm tiền qua internet bằng con đường viết lách?

    - Bạn có tình yêu to lớn đối với những câu truyện?

    - Bạn có năng khiếu viết văn muốn chia sẽ tác phẩm của mình cho mọi người cùng đọc và cảm nhận?

    => Nếu phù hợp với một trong những nhu cầu trên thì ngần ngại chi mà không gia nhập cùng chúng tôi tại Việt Nam Overnight

    *Bạn nên biết rằng đây là trang web đầu tiên tại Việt Nam mà bạn vừa có thể thỏa mãn đam mê vừa tích xu đầy túi đấy nhé ≧ω≦≧ω≦≧ω≦
     
    Chiên Min's, Đậu xanhtieumy2003 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2020
  2. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 1: Sống lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lần nữa nhấc mí mắt, thứ đầu tiên Minh Huy thấy là trần nhà trắng xóa, tiếng tít tít của máy điện tim đều đặn vang lên, cùng một mùi đặc trưng xông vào khoang mũi. "Nơi này không phải là bệnh viện sao? Tại sao mình lại ở đây?" đây là tiếng lòng của cậu hiện tại.

    * * *

    Trở lại ba mươi phút trước đó. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, trên máy bay tiếng gào khóc, ai oán cùng tiếng trấn an của tiếp viên chồng chéo lên nhau lũ lượt vang lên. Chiếc máy bay đã xảy ra sự cố, xem tiếp viên như không khí mọi người đã hoảng loạn di chuyển lung tung, người thì co rúm hoảng sợ.. Khung cảnh lúc này chỉ hai từ có thể hình dung, đó là "hỗn loạn".

    Nhìn khung cảnh trước mắt Minh Huy chỉ có thể trầm mặc. Vừa lên 5, một trận tai nạn giao thông đã cướp đi đôi chân của cậu. Thử hỏi xem một đứa trẻ đang vui vẻ, hoạt bát, tung tăng chạy nhảy đùng một cái chỉ còn có thể nhìn những đứa trẻ khác vui chơi còn mình thì chỉ có thể ngồi một chỗ có tuyệt vọng hay không? Thì một điều khẳng định chắc chắn là có.

    Cậu đã chịu sự trêu chọc của đám trẻ cùng xóm, những lời bàn ra tán vào của hàng xóm với ba mẹ cậu, "Nuôi một đứa trẻ tật nguyền như vậy không dễ, cả đời chưa chắc đã tự lập được còn không bằng đưa nó vào cô nhi viện cho khoẻ thân." Nhà cậu cũng không khá giả gì cho cam, nghe họ nói vậy ba mẹ cậu cũng động tâm, dù rất thương cậu nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đưa đến cô nhi viện, từ đó họ đã cắt đứt liên lạc với cậu.

    Dù thế nhưng cậu vẫn không nản chí, cậu vốn rất giận ba mẹ cậu đã vứt bỏ cậu nhưng dần lớn lên cậu cũng không còn giận họ nữa, cậu sẽ chứng minh cho họ thấy dù chỉ có một mình cậu chẳng những có thể sống mà còn sống tốt hơn họ gấp trăm gấp ngàn lần.

    Ở cô nhi viện dù khó khăn nhưng cậu vẫn được đi học, ngày ngày làm bạn với chiếc xe lăn cắp sách đến trường, theo thời gian chiếc xe lăn càng ngày càng cũ, cậu thì càng ngày càng lớn, bằng khen của cậu cũng càng ngày càng nhiều.

    Đến 18 tuổi cậu đã trở thành thủ khoa toàn quốc, với số điểm gần như tuyệt đối cậu đăng kí vào ngành Kĩ thuật phần mềm ở đại học bách khoa Hà Nội. Ngày đi học đêm làm gia sư riêng thu nhập khá ổn, cuộc sống của cậu cũng không quá chật vật. Sau bốn năm miệt mài đèn sách cuối cùng cậu cũng tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại Giỏi. Năm năm sau cậu đã trở thành tổng giám đốc của một công ty phần mềm nổi tiếng tại quốc nội do cậu sáng lập nên.

    Cuộc sống đã đi vào quỹ đạo, cậu không lao đầu vào công việc nữa, giao công ty cho trợ lý trông coi còn mình thì khoanh tay làm trưởng quầy đếm tiền thôi.

    Với cậu tiền chỉ là vật ngoài thân nên cậu cũng không bạc đãi chính mình, chẳng những thế cậu còn rất biết hưởng thụ là đằng khác. Đặc biệt là với mỹ thực, cậu không thể cưỡng lại sức hút từ chúng, mục tiêu của cậu là nếm được tất cả các món đặc sản trên thế giới. Nói là làm, cậu liền chi tiền đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, nhưng cuối cùng thì cũng phải dừng lại.

    Trên chuyến bay này, cậu sẽ phải dừng chặng đường chinh phục mỹ thực của mình. Cậu hướng ánh mắt vô định nhìn về phía trước, thật sự mà nói thì cậu rất muốn sống, nhưng tên tàn tật như cậu có thể làm gì đây. Ngoài việc chờ chết thì không làm được gì cả.

    Việc gì tới cũng sẽ tới, máy bay bắt đầu rung lắc rồi chấn động mạnh làm cậu đập đầu vào thành ghế phía trước bất tỉnh nhân sự.

    * * *

    Hồi thần lại, cậu không ngốc đên mức nghĩ mình còn sống, cậu đây là tá thi hoàn hồn sao? Nhìn xung quanh, đây hẳn là phòng đơn, nhìn cánh tay nhỏ nhắn gầy gò đang đưa lên cậu nhíu mày rút đi kim truyền nước biển trên đó. Cánh tay này thật nhỏ, chắc hẳn cơ thể này là một đứa trẻ, bắt một thanh niên 27 tuổi hành động giống một đứa trẻ thật sự không thấy khả thi lắm.

    Nhưng chốc lát có một việc thu hút sự chú ý của cậu, cậu chậm rãi cử động hai chân, trong ánh mắt dần hiện lên sự kinh hỉ, sau hai mươi hai năm thì cậu lại được đứng trên đôi chân cũng mình, cậu bước xuống giường bước đầu tiên hơi loạng choạng, sau đó ổn định trở lại.

    Mải vui đùa trên đôi chân của mình quên đi mọi thứ xung quanh bỗng một tiếng choang thanh thúy của bát đĩa vỡ vang lên thu hút sự chú ý của cậu.

    Tiếng vang phát ra từ phía cửa, cậu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ tiều tụy đứng đó với đôi mắt ngấn lệ đang trực trào chảy nước mắt. Thấy vậy cậu cũng sững sờ đứng im tại chỗ, người phụ nữ lao tới ôm cậu vào lòng nức nở, những giọt nước ấm áp nhỏ lên mặt cậu, "Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi!" Tiếng nỉ non của bà không ngừng vang bên tai cậu.

    Lục lọi lại kí ức của nguyên chủ, cậu đã hiểu tại sao bà khóc và cũng hiểu tại sao cậu xuất hiên ở đây và cũng giận nguyên chủ vì những chuyện nhỏ nhặt mà gây ra hậu quả lớn.

    Cơ thể này là của Nobita, vì cãi nhau với mẹ nên bỏ nhà đi, cuối cùng rơi xuống sông chết đuối. Do được cứu lên quá trễ nên trở thành trạng thái người thực vật, cũng đã một tháng kể từ lúc đó, ba mẹ cậu cũng đã gầy đi rất nhiều vì lo cho con trai độc tôn của mình. Nếu cậu ta không trân trọng những gì mình có thì hãy để cho cậu thay thế đi.

    Tiếng nỉ non bên tai đã chạm tới cảm xúc được cất giấu sâu trong lòng cậu suốt hai mươi hai năm qua, bất giác lệ nóng doanh tròng tràn lên trên má cậu ôm lại bà bắt đầu nức nở như một đứa trẻ, "Mẹ! Con xin lỗi."

    Mẹ Nobi vẫn không cho là đúng nghẹn ngào, "Là lỗi của mẹ nếu mẹ không lớn tiếng với con thì đã không xảy ra cớ sự như vầy."

    Cậu cố ổn định cảm xúc nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói, "Mẹ răn dạy con là sai sao? Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, con vẫn ở đây vẫn làm con của mẹ đó thôi!"

    Nghe thằng con mình nói vậy mẹ Nobi lại rơi lệ, những giọt nước mắt tràn đầy hạnh phúc, "con của mẹ đã lớn thật sự rồi." Nói rồi bà càng ôm chặt cậu vào lòng.

    Cậu cũng mỉm cười nép vào cái ôm ấm áp của bà, sự ấm áp này cậu đã từng ao ước rất lâu trước đó.

    Một chốc sau, lấy lý do cậu mới tỉnh dậy còn rất yếu mẹ Nobi lại ép cậu trở về giường bệnh còn bà thì đi gọi bác sĩ. Bác sĩ tới rất nhanh ông kiểm tra cho cậu rồi nói, "Cậu bé khôi phục rất tốt, bà yên tâm, chỉ cần nghĩ ngơi một tuần là có thể xuất viện."

    Nghe vậy mẹ Nobi rối rít cảm ơn Bác Sĩ rồi nói với cậu, "Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi mua đồ ăn về cho con, hay mẹ nấu cơm mang đến cho con nha."

    Nghe vậy cậu mỉm cười, "Vậy làm phiền mẹ nấu đồ ăn cho con rồi, đồ mẹ nấu là ngon ngon nhất, à mẹ mang tập sách tới dùm con luôn nha."

    Bà bật cười cốc đầu cậu, "Ừm! Học theo ai vậy, mỏ dẻo dữ thần, tranh thủ nghĩ ngơi đi đó mẹ về đây." Nói rồi bà đi ra cửa môi vẫn cong cong biểu thị tâm tình vui vẻ.

    Biết tin cậu tỉnh nhóm Shizuka cũng tới thăm cậu. Cậu ngồi đầu giường tập trung đọc quyển sách về lập trình game vừa mới mượn từ vị bác sĩ đến kiểm tra cho cậu vừa rồi. Thấy bọn họ đến cậu gấp sách lại đặt lên tủ đầu giường mỉm cười nói, "Chào mấy cậu, mấy cậu ngồi đi."

    Shizuka đi tới bên giường nhìn cậu tinh thần tốt lắm mỉm cười, "Cậu cảm thấy như thế nào rồi Nobita?"

    Cậu, "Tớ khoẻ hơn nhiều rồi cảm ơn cậu."

    Suneo theo thói quen hỏi thăm còn kèm khoe khoang, "Bố tớ vừa từ Paris về mua cho tớ một bộ trò chơi rất hay tiếc là Nobita đang ở bệnh viện không thể chơi được rồi.. Ui da.." Vừa dứt câu nấm đấm của Jaian đã vung tới.

    Jaian thu nấm đấm lại nói, "Chỉ được cái khoác lác, còn cậu mau xuất viện đi tớ sẽ cho cậu tham gia trận bóng chày sắp tới."

    Cậu mỉm cười gật đầu, "Ừm."

    Dekisugi ngay từ đầu đã chú ý tới quyển sách nằm trên tủ đầu giường, thấy cậu nhìn mình thì vội vàng dời tầm mắt nhìn cậu cười nói, "À trong thời gian cậu nghỉ thầy giao rất nhiều bài tập, nếu cậu có thắc mắc gì cứ hỏi tới nhé."

    Cậu, "Ừm tớ sẽ, làm phiền các cậu rồi."

    Nghe vậy bốn người vội khoát tay, "Không phiền, là việc nên làm mà."

    Sau đó nhóm năm người tán gẫu một chốc rồi nhóm Shizuka tam biệt Nobita, rời khỏi bên viện.

    Trên đường về, Shizuka hỏi, "Các cậu có thấy Nobita có gì đó là lạ không?"

    Jaian và Suneo không ý kiến, hai nhóc không chú ý lắm.

    Dekisugi quay sang mỉm cười nói, "Cậu nghĩ nhiều rồi tớ thấy bình thường mà." Nói rồi cậu không nói tiếp nữa mà chú ý đi đường, đôi lông mày chau lại như có điều suy nghĩ.

    Mặc cho bọn họ nghĩ gì thì Nobita ở bệnh viện đã chán muốn chết. Cu cậu không có việc gì làm nên lôi đống bài tập vừa nhờ mẹ Nobi mang tới bắt đầu giải quyết, một thanh niên 27 tuổi giải quyết đống bài tập của học sinh lớp 5 thật sự thì không có vấn đề gì nhưng cậu cẫn cảm thấy thật vi diệu.

    Thời gian thấm thoát trôi qua, sau một tuần ở bệnh viện, cuối cùng cậu cũng được xuất viện. Ba Nobi cùng mẹ Nobi đã tới từ sớm, mẹ Nobi đi làm thủ tục, hai cha con thì ngồi tán gẫu vui vẻ.

    Sau một thời gian chung sống cũng hiểu được ba mẹ Nobi là ông bố, bà mẹ tốt, cuộc sống hiện tại tuy có chút thiếu thốn nhưng cậu đặc rất thỏa mãn. Dường như ông trời đã cho cậu một lần nữa làm lại cuộc đời, cậu cũng không thể phụ lòng ông được, phải không? Cuộc sống sau này thật sự rất đáng mong đợi.

    * * * o0o ---
     
    Đậu xanh thích bài này.
  3. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 2: Cậu Là Chồn Xanh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về nhà, trời cũng đã khá trễ, mẹ Nobi nhanh chóng vào phòng bếp nấu ăn cho kịp bữa tối. Thấy vậy Nobita cũng đi theo phụ bà, nhưng lấy lý do cậu vừa xuất viện không được cậy mạnh bà cuối cùng không cho cậu ở lại mà trục xuất cậu khỏi phòng bếp.

    Vì vậy cậu cũng phải bất đắc dĩ mà rời khỏi tuy vậy ánh mắt cong cong ẩn chứa sự hạnh phúc đã tố cáo tâm tình của cậu lúc này.

    Cậu tới phòng khách, ba Nobi đang nằm dài trên sàn nhà tay chống đầu ngó về chiếc TV khối to đùng mang dấu vết năm tháng kia đang chiếu một đoạn quảng cáo thuốc mọc tóc trên màn hình đã nhoè đến không nhìn rõ chi tiết.

    Cậu ngồi bồi ba Nobi xem TV một lúc. Một lúc sau cậu nhàm chán đến không chịu nổi đành phải xin phép ba Nobi trở về phòng. Về đến phòng cậu lại không có gì làm nên bắt đầu ngắm nghía căn phòng. Căn nhà này theo cậu nhớ thì từ đời cụ nội để lại nên còn khá cổ dù đã qua nhiều lần trùng tu, nó dường như chỉ xây tường phần bên ngoài, bên trong, các phòng được ngăn cách bằng những tấm bình phong trông cũng không quá chắc chắn. Trở lại căn phòng diện tích không quá 6 mét vuông của cậu thì cũng khá đơn giản, một tủ âm tường, một cái bàn học cùng đồ dùng học tập linh tinh, một cái tủ sách hầu như chỉ toàn truyện tranh.. Hết, không còn gì cả, không có giường ngủ có nghĩa là cậu sẽ ngủ trên sàn, điều này làm một người sợ những vật không xác định dưới gầm giường như cậu thật hài lòng.

    Xem xong căn phòng cũng tới lúc nên xem diện mạo của cơ thể này như thế nào rồi, mấy ngày qua cậu cũng không quá để ý đến.

    Chưa xem thì thôi, hể xem thì cậu phải cảm khái một điều, gu thẩm mỹ của nguyên chủ thật "độc" và "lạ". Mái tóc gáo dừa huyền thoại cùng với hai cái đít chai trên mắt thật là tuyệt phối, trông chẳng khác nào một tên ngốc. Thế này thì bảo sao bọn Jaian cứ gọi nguyên chủ là tên ngốc. Nhưng cậu phải công nhận một điều, ngũ quan của cơ thể này thật không tồi, đôi mắt cũng không phải dạng vừa, mũi cao, môi hồng răng trắng, chỉ có điều hơi gầy một tí, do không biết làm nổi bật lên nên người khác không thể nào thấy đẹp được. Đối với một nhan khống như cậu điều này khó mà chấp nhận được.

    Gu thẩm mỹ của cậu thì không được nghệ thuật như của nguyên chủ, nếu cơ thể này đã thuộc về cậu thì chắc chắn phải đổi.

    Nhìn mái tóc hơi dài cậu nhíu mày một cái, cuối cùng vượt qua sự xấu hổ của bản thân đành phải xoè tay xin mẹ Nobi mấy yên để 'trùng tu nhan sắc', trong lòng đã hạ quyết tâm, mục tiêu kiếm tiền phải được nâng lên hàng đầu.

    Trên đường phố Nhật Bản về đêm tấp nập người qua lại, cầm trên tay 10 ngàn yên cậu chọn một tiệm cắt tốc trông khá sạch sẽ bảo họ cắt đi mái tóc trông lôi thôi của cậu, cậu chọn kiểu tóc cũng không quá cầu kì, tóc được cắt cao, gọn rẽ, tóc mái chải ngược lên trên phô ra vần trán no đủ. Chỉ trong phút chốc một cậu bé khôi ngô tuấn tú không kém phần năng động đã ra lò.

    Cầm 3 ngàn yên giao cho thu ngân mà ruột đau như cắt, cậu lúc trước cậu cắt tóc đắt quá thì cũng chỉ bằng 1/5 số này thôi, tuy cậu chỉ coi tiền là vật ngoài thân nhưng hiện tại cậu chỉ là giai cấp vô sản thôi nên tiền bạc đối với cậu là rất cần thiết a.

    Rời khỏi tiệm cắt tóc, lại rẽ vào tiệm kính mắt, thay hai cái đít chai bằng một cặp lens ngắn hạn, như đã nói từ trước, đôi mắt của cậu vốn không phải dạng vừa, khi thay lens xong đôi mắt to tròn long lanh liền hiện ra khiến cho cô nhân viên bán hàng không khỏi trỗi dậy bản năng người mẹ mà chà chà gương mặt dễ thương ấy.

    Nhìn biểu tình của cô gái trước mặt khi nhìn cậu như nhìn động vật quý hiếm khiến cậu không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng thanh toán tiền rồi nhanh chân lên đường trở về nhà.

    Về đến nhà đẩy cửa bước vào, "chào ba mẹ con mới về"

    Bà Nobi từ trong nhà bếp nói vọng ra, "Con về rồi đấy à, nhanh đi tắm đi rồi chúng ta ăn tối"

    Cậu, "Vâng ạ" nói rồi cậu lặp tức đi vào phòng tắm, vừa mới cắt tóc nên vụn tóc bám lên người làm cậu vô cùng khó chịu.

    Cậu không mắc bệnh sạch sẽ nên nhanh chóng tắm rửa rồi bước vào phòng bếp, thấy mẹ Nobi đang dọn thức ăn lên cậu liền tiến lên phụ bà.

    Mẹ Nobi nhìn con trai bất ngờ rồi mỉm cười, lúc trước bà đã từng bảo cậu đổi kiểu tóc nhưng không biết vì lí do gì cậu vẫn nhất quyết không chịu, nhưng thật sự đúng như bà nghĩ con bà khi cắt tóc lên là một soái thiếu niên a.

    Dọn thức ăn lên xong cậu vào phòng khách gọi ba Nobi vào ăn tối, nhìn cậu ông khá bất ngờ nhưng không nói gì mỉm cười cùng cậu đi vào phòng bếp.

    Trên bàn ăn động tác gắp thức ăn của cậu cũng đủ tiêu chuẩn, không quá nhanh cũng không quá chậm mà từ tốn nhẹ nhàng nhìn vô cùng đẹp mắt. Ba mẹ Nobi nhận thấy từ khi tỉnh dậy cậu thay đổi theo chiều hướng tốt hơn rất nhiều nên mỉm cười vô cùng hài lòng.

    Thấy cậu ăn không sai biệt lắm mẹ Nobi nói, "Nobita này, con cảm thấy khoẻ hơn chưa? Ngày mai thứ 2 rồi hay là mẹ xin cho con nghỉ vài ngày nữa để con nghỉ ngơi cho tốt?"

    Nghe mẹ Nobi nói vậy ba Nobi cũng vô cùng đồng tình, "Mẹ con nói đúng đó, nghỉ thêm vài ngày nữa cho khoẻ rồi hẳn đi học"

    Thấy hai người lo lắng cho mình cậu mỉm cười, "Ba mẹ không cần lo, con đã khoẻ hơn nhiều rồi, con đã nghỉ 1 tháng nếu nghỉ nữa là con bị lưu ban luôn đấy, con không muốn ở lại lớp đâu"

    Nghe cậu nói vậy hai ông bà cũng mỉm cười, "Thôi, nếu đã vậy thì tùy con đi"

    Sau đó ba người vừa ăn vừa trò chuyện, tiếng nói cười nhất thời vang lên khắp phòng làm không khí gia đình càng trở nên ấm áp.

    Sau khi ăn xong bữa tối ba Nobi về phòng sắp xếp lại công việc, cậu giúp mẹ Nobi dọn dẹp bàn ăn rồi xin phép về phòng, mẹ Nobi thì mỉm cười nhìn theo con trai đến khi khuất bóng rồi mới tiếp tục làm nốt công việc của mình.

    Nobita trở về phòng liền bắt đầu chuẩn bị sách vở cho ngày mai. Cuộc đời học sinh của cậu lại bắt đầu từ ngày mai, dù sao đi nữa thì cơ thể của cậu cũng chỉ mới 10 tuổi nên việc này là không thể tránh khỏi.

    Chuẩn bị xong sách vở gom lại cùng các dụng cụ học tập rồi đem chúng bỏ vào cặp sách theo trật tự hợp lý, xong xuôi khi cậu vừa quay lưng đi thì nghe tiếng kêu từ phía sau khiến cậu không thể không quay lại nhìn. Một giây sau ngăn tủ của bàn học tự nhiên mở ra, một bóng xanh từ trong đó phóng ra làm cậu phải trừng lớn mắt.

    Ổn định lại tinh thần, cậu chết còn có thể sống lại thì vật thể lạ chui ra từ hộp tủ cũng không còn kì quái nữa. Bắt đầu nhìn kĩ lại, theo cậu thấy vật thể lạ này vô cùng kì lạ, cơ thể ú ì, đầu to mình nhỏ, có mắt, có mũi, có miệng, có cả râu thế mà lại không có tai, giống hệt một con chồn phiên bản béo ú vậy, nó nhìn cậu lại nhìn gì đó trên tay rồi lầm bà lầm bầm gì cậu không nghe rõ.

    Doremon, vật thể lạ trong suy nghĩ của Nobita nhận nhiệm vụ từ Sewashi trở về quá khứ giúp đỡ cụ nội của cậu ta, cũng chính là Nobita siêng năng lên, cố gắn để thoát khỏi nghèo khó trong tương lai, tránh khỏi món nợ 'để đời' đến đời cậu ta vẫn chưa thể trả hết. Nhưng đến đây phát sinh vấn đề, bước vào căn phòng của Nobita lại thấy một cậu bé không hề giống trong ảnh làm cậu không thể không nghi ngờ mình đi lộn địa điểm được. Thấy cậu bé trước mắt đang nhìn mình Doremon đưa tay nở nụ cười nói, "Xin chào cậu! Tôi là Doremon là mèo máy chuyên dụng đến từ thế kỉ XXII, có nhiệm vụ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn, hân hạnh được làm quen"

    "Xem đi, còn biết nói chuyện nữa kìa!" Đây là ý nghĩ của cậu hiện tại, mặc kệ thế nào đi nữa, nếu người ta đã lễ phép với mình rồi thì mình ít nhất cũng phải tỏ thái đọ thân sĩ với người ta chứ, vì thế cậu mỉm cười bắt tay Doremon nói, "Chào! Tôi là Nobita hân hạnh được làm quen với cậu"

    Nghe cậu nói Doremon bất ngờ, "Cậu là Nobita?"

    Cậu, "Đúng vậy, có việc gì sao?"

    Doraemon xua tay, "Không có gì, chỉ là cậu hơi khác với tưởng tượng của tôi thôi, à thật ra tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Tôi nhận Được sự ủy thác của Sewashi, cháu nội của cậu giúp cậu trở nên hoàn hảo hơn, cậu hiểu chứ?"

    Nghe vậy cậu nhíu mày, "Nếu vậy thì sao?"

    Doremon, "Vì nguyên nhân đó nên tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cậu mỗi khi cậu cần"

    Cậu mỉm cười, "Vậy nếu tôi không cần thì sao?"

    Doraemon khẳng định chắc nịch, "Không thể nào, cậu không thể nào không cần một người máy tài giỏi như tui được, tui có thể làm mọi việc mà nhiều người máy khác không làm được, cậu thấy sao?"

    Lúc này cậu lại nổi lên hứng thú trêu đùa con chồn xanh này một chút, "Vậy những việc mà người máy khác làm được thì cậu không làm được à"

    Nghe vậy Doremon nhảy dựng lên, "Đương nhiên là làm được rồi, tui giỏi như thế cơ mà. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây"

    Nobita bất đắc dĩ, "Cho cậu ở lại cũng được, bất quá thì thêm một miệng ăn thôi, nhưng phải giải thích cho ba mẹ tôi về sự tồn tại của cậu như thế nào đây?"

    Doremon cười toe toét, "chuyện này quá đơn giản, đây là tủ điện thoại yêu cầu, nó có thể giúp cậu thay đổi thế giới theo yêu cầu của cậu" vừa nói Doremon vừa lấy từ trong túi ra một cái buồn điện thoại giống buồn điện thoại công cộng rồi bắt đầu giảng giải cách sử dụng, "Khi cậu muốn yêu cầu gì thì chỉ cần bước vào đây nhấc điện thoại lên và nói yêu cầu của cậu là xong. Như lúc này đây, chỉ cần nói vào điện thoại như này: Tôi là thành viên của gia đình Nobi. Thế là xong"

    Theo lời của Doremon nói, cậu cảm thấy chú chồn xanh trước mắt này thân thiết hơn rất nhiều, từ dưới lầu tiếng mẹ Nobi bổng vọng lên, "Nobita, Doremon hai đứa chưa ngủ sao? Trễ rồi đó"

    Nghe mẹ nói cậu lên tiếng, "Dạ tui con đi ngủ ngay đây" nói rồi cậu quay sang Doremon, "Bảo bối của cậu tiện thật"

    Doremon nghe thế đắc ý, "Đó là đương nhiên rồi"

    Nobita mỉm cười, "Vậy cậu có thể yêu cầu cho tớ một chiếc máy vi tính không, hay là tìm cho tớ một chiếc trong đống bảo bối của cậu cũng được"

    Doremon xấu hổ khụ khụ hai tiếng, "Cái này e là không được, tớ không có bảo bối như vậy, tủ điện thoại thì bị tớ dùng hết lượt gọi rồi, nếu muốn yêu cầu nữa thì phải bỏ 10 ngàn yên vào hoặc đợi tiếp một tháng nữa mới được, xin lỗi tớ không giúp được cho cậu rồi"

    Cậu cũng không trông chờ lắm vào Doraemon, nghe vậy cũng không hề gì phất tay, "Thôi không sao, vậy cũng tốt, tớ sẽ tìm cách sở hữu nó bằng đôi bàn tay của mình vậy, tớ đi đánh rằng rồi ngủ đây, cậu ngủ cùng tớ luôn hay sao?"

    Doremon, "Không cần đâu tớ sẽ ngủ trong đó" vừa nói Doremon vừa chỉ vào chiếc tủ âm tường, "À mà trong đó có chuột không vậy?" Nói đến đây mặt Doremon bắt đầu biến đỏ.

    Nobita buồn cười, "Không có, tớ xem rồi, loài mèo mà sợ chuột như cậu tớ mới thấy lần đầu đấy" nói rồi cậu rời khỏi phòng để lại Doremon với gương mặt có thể so sánh với trái cà chua nhanh chóng chui vào trong tủ.

    Nobita đánh răng xong trở lại phòng tắt đèn chui vào chăn ấm bắt đầu dệt mộng đẹp của mình, căn nhà vốn vẫn tồn tại trong biển đèn sáng lóa nhanh chóng biến mất khỏi thành phố về đêm vẫn còn tấp nập.

    --- o0o ---
     
    Đậu xanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng ba 2020
  4. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 3: Bạn Mới?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo đồng hồ sinh học của Nobita, 5h sáng cậu đã thức dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi, thay đồ ngủ ra khoác lên mình bộ đồ thể dục, mang giày thể thao vào, bước ra cửa bắt đầu tập thành thói quen chạy bộ buổi sáng.

    Vào giờ này hầu hết mọi người vẫn còn ủ mình trong chăn ấm nên đường phố khá là vắng vẻ, tiếng côn trùng vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, hương thơm của những loài hoa mọc dại theo gió đưa đến cùng với ánh sao lấp lánh trên bầu trời cao tạo nên không gian vô cùng lý tưởng làm cho tâm tình của Nobita tốt lên rất nhiều, từng bước chạy bộ cũng vì thế thư thả hơn, hầu như không cảm thấy mệt mỏi.

    30 phút sau, cậu đã quay trở lại trước cổng nhà, với cơ thể bé nhỏ của cậu chạy một vòng quanh khu phố có vẻ quá sức nên hiện tại lồng ngực của cậu vẫn không ngừng phập phồng lên xuống. Thả lỏng cơ thể, cố gắn ổn định nhịp thở đến khi cảm thấy dễ chịu hơn cậu mới mở cửa bước vào nhà.

    Đi vào nhà tắm tẩy rửa một thân mồ hôi, thay đồ đồng phục học sinh sau đó khoan khoái bước ra rồi đi vào phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng. Với một tính đồ mỹ thực như cậu thì kỹ năng nấu ăn là một skill không thể thiếu, mở tủ lạnh ra thấy còn bánh mì, trứng, một phần thịt hun khói cùng rau củ quả linh tinh cậu quyết định làm món Sandwich, lúc trước khi cậu sang Anh có nếm thử một phần Sandwich tuy đơn giản nhưng vô cùng ngon miệng, mới nghĩ đến mùi vị của nó thôi đã làm cậu chãy nước miến rồi.

    Nghĩ vậy cậu liền hành động. Bánh mì cắt lát bỏ vào máy nướng, thịt hun khói thái lát mỏng, phết một ít bơ để vào lò vi sóng điều chỉnh nhiệt độ 100 độ và thời gian 5 phút, sau đó lại quay sang đập bốn quả trứng đánh đều rồi đem đi rán mỏng, rán xong trứng lại đi cắt rau củ. Làm xong thì thịt hun khói cùng bánh mì cũng vừa được hâm nóng xong, cậu lấy tám miếng bánh mì lần lượt phết bơ lên, một lớp trứng tráng, một lớp rau diếp (xà lách), thêm một ít sốt mayonnaise, một lớp cà chua cùng một lớp thịt hun khói lại một lớp cà chua, một lớp rau diếp, một ít mayonnaise, một lớp trứng tráng và một lát bánh mì trên cùng, thế là một phần sandwich đã ra lò. Làm tương tự với những phần còn lại, sau hơn 15 phút cậu đã làm xong bốn phần Sandwich.

    Lúc này Ba Mẹ Nobi bước vào, thấy con trai hai người đầu tiêng là bất ngờ sau đó mẹ Nobi cười nói, "Là Nobita đó à, sao không ngủ thêm chút nữa, con mới xuất viện thôi đó đừng có mà cậy mạnh"

    Nghe tiếng mẹ mình Nobita quay lại, "Chào buổi sáng ba mẹ! Mẹ yên tâm, con khoẻ hơn nhiều rồi, con thức sớm để chạy bộ cho khoẻ thôi mà. Con có làm bữa sáng này, ba mẹ ăn thử xem có vừa miệng không"

    Nói đến, ba mẹ Nobi mới để ý trong phòng bếp vẫn đang thoan thoản mùi thơm của đồ ăn, mùi thơm câu cả con sâu tham ăn trong người hai người ra, ba Nobi cười nói, "Đúng lúc ba đang đói, ba không khách khí đâu" nói rồi ông ngồi xuống ghế cầm miếng Sandwich bắt đầu ăn, càng ăn lại càng ngon khiến ông không thể dừng lại được chỉ có thể đưa ngón cái với cậu.

    Hành động của ông làm cậu cùng mẹ Nobi rất buồn cười, mẹ Nobi cười nói, "Con nấu ngon hơn mẹ rồi đó"

    Nobita nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói, "Ba mẹ thích là được rồi, à khi nào Doraemon thức dậy mẹ nói dùm con phần của cậu ấy con để trong tủ bếp, cũng khá trễ rồi con vừa đi vừa ăn luôn kẻo muộn giờ mất"

    Mẹ Nobi, "Ừm! Con đi đi"

    Nghe mẹ nói cậu vừa ăn bánh vừa đi lên phòng mang cặp sách rồi đi xuống, "Thưa ba mẹ con đi học"

    Tiếng ba mẹ Nobi từ phòng bếp vọng ra, "Đi cẩn thận đó con trai"

    "Dạ!" dứt lời bóng của cậu cũng đã khuất sau cánh cửa.

    Vừa bước ra cậu đã gặp Shizuka đi tới, cậu mỉm cười với cô, "Chào buổi sáng Shizuka"

    Shizuka thấy cậu thì bất ngờ sau đó mới chậm rải chào cậu, "Chào cậu Nobita, trông cậu khác quá suýt nữa đã làm tớ nhận không ra rồi"

    Nghe vậy cậu mỉm cười, ngón cái cùng ngón trỏ tạo thành chữ V đưa lên cằm làm động tác điển trai nói, "Sao? Thấy tớ soái không?"

    "Hả?" Shizuka nhìn qua, Nobita vội ho mấy tiếng cho hành động sửu nhi của mình nói, "Không có gì, tớ đi cùng cậu"

    Lúc này Shizuka mới hiểu hành động của cậu vừa rồi là gì mỉm cười, "Ừm, chúng ta đi thôi"

    Vừa đi Shizuka hỏi cậu, "cậu làm xong bài tập thầy giao cho chưa Nobita? Có vài bài hơi khó tớ giải vẫn chưa ra nữa"

    Nghe vậy Nobita nhớ lại mấy bài toán cộng trừ nhân chia kia thật bất đắc dĩ nhưng bề ngoài thì mỉm cười nói, "Tớ giải xong hết rồi, cũng khá đơn giản thôi, chỉ cần nghĩ đơn giản không cần nghĩ quá phức tạp đâu"

    Nghe cậu nói Shizuka gật đầu, "Ừm, cậu nói cũng đúng! À trường có tổ chức cuộc thi văn nghệ vào cuối tuần này cậu có định tham gia không Nobita?"

    Nobita trầm ngâm một chút rồi quay sang, "Nếu được thì tớ sẽ tham gia, cậu có tham gia không?"

    Shizuka, "Có chứ, tớ sẽ tham gia diễn kịch, cậu dự định sẽ biểu diễn tiết mục gì vậy?"

    Cậu cũng suy nghĩ một chút xem mình biết sử dụng nhạc cụ gì rồi nói, "Tớ biết một chút về Piano, nếu được thì tớ sẽ biểu diễn nó vậy"

    Shizuka bắt đầu suy nghĩ, tưởng tượng nên khung cảnh trên sân khấu lớn, một chiếc dương cầm được đặt ở giữa, Nobita vận vest trắng lướt ngón tay trên những phím đàn một bản tình ca du dương vang lên khắp thính phòng, bất giác hai má lại bắt đầu ửng hồng.

    Tới trường, cậu để ý thấy Shizuka nhìn mình lại mỉm cười liền khó hiểu gọi cô, "Shizuka chúng ta tới trường rồi"

    Shizuka lúc này mới lấy lại tinh thần nhìn gương mặt mỉm cười trước mắt xấu hổ mỉm cười nói, "Xin lỗi, tại tớ thất thần, chúng ta đi vào lớp thôi"

    Cậu cũng không để ý tới nữa, "Ừm! Đi thôi"

    Hai người bước vào cổng trường không nhìn thấy hai cặp mắt nhìn chăm chú phía sau. Hai học sinh nữ nhìn theo bóng lưng hai người, HS nữ A hỏi HS nữ B, "Cậu có thấy gì không?"

    HS nữ B, "Cậu cũng thấy giống tớ sao? Shizuka đi cùng một bạn học nam vô cùng đẹp trai?"

    HS nữ A, "Ừm, trông lạ lắm chưa gặp bao giờ, chắc là học sinh mới rồi"

    HS nữ B, "Ừm! Hôm nào bảo Shizuka giới thiệu cho chúng ta, cũng trễ rồi vào thôi"

    Mặc kệ hai cô bé phía sau nói gì Nobita vẫn không biết, cùng Shizuka bước vào lớp. Vừa bước vào lớp liền thấy một nhóm học sinh tụm năm tụm ba lại, tiếng Suneo mõ nhọn không thể lẫn với ai khác vang lên, "Các cậu không biết đâu đây là một loại viết rất đặc biệt, ta có thể bơm mực vào khi viết hết mực, có nhiều loại kiểu dáng vô cùng sang trọng, bố tớ vừa mới từ bên Pháp mua về cho tớ đó, giá cũng không hề rẻ đâu 10 ngàn yên một chiếc đó" theo lời Suneo nói nhóm học sinh đồng loạt ồ lên, không thể không cảm thán bọn rich kids đúng thật là sướng.

    Thấy Shizuka cũng hâm mộ Suneo, Nobita không để ý lắm nói, "Cũng không có gì hiếm lạ, đó gọi là bút máy, nhiều nhất là tháng sau sẽ được bày bán trên thị trường giá không quá 3 ngàn yên một chiếc" vừa nói cậu vừa đi về chổ ngồi của mình.

    Tiếng Nobita không nhỏ nên khi cậu nói xong thì mọi người bắt đầu dồn ánh mắt về phía cậu, cậu cũng không quá quan tâm, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ cho tiết học đầu tiên.

    Suneo đang nói hăng máu gà thì nghe tiếng nói quen quen của Nobita cắt ngang nhưng khi nhìn lại thì thấy một người vô cùng xa lạ đang ngồi ở chổ của Nobita.

    Jaian vốn rất bực khi nghe Suneo lải nhải nhưng dù sao cũng là cơ hữu của nhau nên rất khó chịu khi có người châm chọc bạn mình, người đó lại cố ý đang ngồi vào vị trí của Nobita khiến cậu ta càng thêm khó chịu, vì thế cậu ta liền đi tới bàn của Nobita dằn mạnh tay xuống bàn, "Cậu là ai mà dám ngồi chổ của bạn tôi"

    Đang cúi đầu tìm sách vở từ trong cặp thì tiếng vổ bàn làm cậu phải ngẩn đầu lên, thì ra là Jaian, đây là không nhận ra cậu sao? Dừng lại động tác lấy sách, cậu mỉm cười, "Tớ ngồi chỗ của tớ cũng không được nữa sao?"

    Jaian định đưa tay lên cho cậu một đấm, nghe vậy thì kịp phản ứng, "Cậu nói gì?"

    Shizuka thấy Jaian định đánh cậu liền vội vàng tiến lên ngăn cản, "Jaian! Cậu ấy là Nobita đấy"

    Tiêu hóa xong tinh tức này, Jaian vôi khụ khụ vài tiếng, nấm đấm vun lên lại đổi thành cái vỗ vai đầy thân thương, Jaian mỉm cười nói, "Xuất viện sao không báo cho bọn tớ biết vậy người anh em? Sao rồi, khoẻ hơn chưa? Mà cậu khác quá làm tớ không nhận ra luôn a~"

    Suneo đang chống mắt định xem màn xử lý của Jaian với tên kia, nghe Shizuka nói trừng to mắt, liền đi tới. Cả lớp cũng chờ diễn biến tiếp theo, nhưng người trong cuộc bẻ lái quá gắt nên làm cả đám ngã chỏng vó, đang định nghị luận thì bị ánh mắt cảnh cáo của Jaian làm cho im miệng.

    Nobita mỉm cười, "Tớ định cho mấy cậu sự bất ngờ ấy mà, tớ khoẻ hơn nhiều rồi cảm ơn mấy cậu! Tớ chỉ là cắt tóc với bỏ kính ra thôi chứ có phải đập mặt xây lại đâu mà nhận không ra, hay là các cậu không quan tâm tới tớ nên không nhận ra" nói rồi còn vứt cho Jaian một ánh mắt giả vờ hờn dỗi.

    Ánh mắt của cậu làm Jaian luốn cuốn, "Đâu, đâu có, tại cậu thay đổi đột ngột quá nên nhất thời không nhận ra thôi.."

    Nghe Jaian lắp bắp cậu phá lên cười, "Ha ha! Đùa cậu chút thôi mà, sắp vào lớp rồi mấy cậu về chỗ đi"

    Cùng lúc này tiếng chuông vào học cũng đúng lúc vang lên, tất cả học sinh lục tục trở về vị trí của mình. Nobita lại tiếp tục chuẩn bị dụng cụ không để ý đến có một ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm cậu từ phía sau.

    (đoán đi, là ánh mắt nóng bỏng của ai nào)

    --- o0o ---
     
    Đậu xanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2020
  5. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 4: Thay Đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo bước vào lớp, tất cả học sinh đứng lên chào thầy, thầy mỉm cười, "Thầy chào các em, mời các em ngồi" nói rồi thầy bước lên bục giảng đặt cặp táp lên bàn, như thường lệ nhìn đến vị trí của Nobita, thấy cậu đầu tiên ông cũng như mọi người là bất ngờ sau đó mỉm cười, "Nobita em xuất viện rồi à! Có khó khăn gì cần thầy và các bạn giúp đỡ không em?"

    Lần đầu tiên có người nhìn liền nhận ra cậu, nghe ông nói cậu lễ phép mỉm cười, "Dạ em mới xuất viện gần đây thôi. Ở trong bệnh viện nhờ có các bạn em cũng có thể đuổi kịp tiến trình học trên lớp nên không có khó khăn gì lớn ạ"

    Thầy giáo nghe vậy gật đầu, "Ừm! Vậy thì tốt rồi, nếu có khó khăn gì nhớ phải tìm thầy hoặc các bạn đấy"

    Cậu, "Dạ em biết rồi thưa thầy"

    Thầy giáo gật đầu "Ừm" một tiếng rồi nhìn cả lớp, "Được rồi, bài tập về nhà thầy giao cho các em đã hoàn thành hết rồi chứ? Mời lớp trưởng gom bài tập lại dùm thầy nào", nghe thầy nói lớp trưởng nhanh chóng đứng lên đến từng bàn lấy sổ bài tập. Thấy vậy thầy nói tiếp, "Trong khoảng thời gian thầy chấm bài các em sẽ làm hai bài tập toán này, đây là dạng bài tổng hợp toàn bộ kiến thức chương I, nếu trò nào có thể lên bảng giải được một trong hai bài thì tương đương với việc trò ấy đã hoàn thành bài kiểm tra sắp tới với số điểm tối đa" vừa nói ông vừa quay lên bảng viết đề.

    Học sinh nghe vậy đầu tiên thì xôn xao lên nhưng nghĩ đến độ khó của đề thì lại nhanh chóng bỏ cuộc, từng ánh mắt ghen tị hận bắt đầu dồn về phía Dekisugi, chắc chắn cậu ta có thể nuốt được đề này một cách dễ dàng.

    Đúng như suy nghĩ của mọi người, sau khi thầy viết xong hai đề đã thấy cậu ta giơ tay lên rồi, thấy cánh tay của cậu ta thầy mỉm cười, "Mời trò Dekisugi làm đề đầu tiên, đề thứ hai ai lên nào?". Thầy nhìn lướt quanh lớp vẫn chưa thấy cánh tay nào đến khi nhìn lên dãy trên thì có một cánh tay giơ lên, thầy sáng mắt nhìn thấy là Nobita thì bất ngờ sau đó thì mong chờ mỉm cười, "Mời trò Nobita, các trò còn lại cũng bắt đầu làm bài đi đừng chỉ chờ bạn làm rồi chép kết quả" nói rồi thầy quay lại bàn giáo viên bắt đầu chấm bài.

    Những học sinh còn lại thì cũng bất ngờ không kém, nhưng đang ở trong lơp nên không thể nào nghị luận sôi nổi được vì thế chỉ có thể dồn ánh mắt về bóng lưng thẳng tắp của Nobita chậm rãi bước lên bục giảng.

    Nobita cũng không chú ý đến mọi người đang nhìn mình, cậu đang suy nghĩ nên làm thế nào cho tốt đây, cuối cùng cậu quyết định giải càng chi tiết càng tốt dù cậu càng thích giải ba dòng ra đáp án hơn. Nhưng biết sao được, hiện tại cậu đang ở sơ trung nên không chỉ giải cho giáo viên hiểu mà còn phải cho mấy nhóc ở dưới hiểu nữa mà.

    Nghĩ vậy cậu mỉm cười nói với Dekisugi, "Cho tớ xin một nữa phần bảng nhé?"

    Dekisugi sảng khoái cười, "Không vấn đề gì!"

    Nghe vậy cậu cầm phấn gạch một đường giữa bảng rồi bắt đầu làm. Cậu vốn cậu không biết tiếng Nhật nhưng mà làm thế nào được, cậu còn kí ức của nguyên chủ nữa mà nên đọc viết chữ cũng không thể làm khó được cậu. Cậu cũng rất thích viết chữ, không biết lí do tại sao nhưng mỗi lần nhìn con chữ ngay ngắn thẳng tắp mà cậu viết ra thì cậu lại có cảm giác cực thành tựu.

    Cậu nghiêm túc làm bài mặc cho mọi thứ xung quanh vẫn cứ diễn ra, khi áp dụng đến đơn vị kiến thức nào cậu lại mở ngoặc chú thích bên cạnh bằng những hàng chữ ngay ngắn. Sau khi giải xong thì vừa vặn hết nửa phần bảng, học sinh dưới lớp phải há hốc mồm để nhìn, trước đó họ còn không hiểu cách giải nhưng hiện tại thì khác, cậu đã giải kĩ càng đến từng chi tiết, họ muốn không hiểu cũng không được.'Một người từ bệnh viện về có thể thay đổi lớn như vậy sao?'đây là suy nghĩ chung của những người trong phòng.

    Dekisugi nhìn bài giải của Nobita chỉ có thể nhíu chặt đôi mày lại rồi quay sang nhìn cậu như đang có điều suy nghĩ, như nghĩ ra được điều gì đó mắt cậu ta trừng to rồi trở lại bình thường như vừa rồi chưa có gì xảy ra vậy.

    Nobita tuy biết họ nhìn cậu nhưng cũng không để ý lắm, ai bảo trước kia nguyên chủ quá lười làm chi, biết sao được?

    Một lúc sau thầy giáo chấm xong bài tập liền mỉm cười nói với cả lớp, "Bài tập thầy giao cho các em làm tương đối tốt, đa số đều đã được làm hơn một nửa, tuy nhiên vẫn có hai trò đã hoàn thành hết bài tập một cách xuất sắc. Trên tay thầy là tập của hai trò ấy," vừa nói thầy vừa cầm hai quyển vở từ trên bàn đưa lên, "quyển thứ nhất là của Dekisugi, quyển còn lại là của Nobita, hai trò làm rất tốt! Các trò còn lại hãy học tập theo hai bạn nhé"

    Do đã bị bài làm trên bảng thuyết phục rồi nên không còn ai quá bất ngờ với kết quả này cả. Thầy giáo thấy học sinh không có phản ứng như mình nghĩ thì khó hiểu nhìn lên bảng, thấy bài giải cực kì chi tiết trên bảng thì hiểu ra vấn đề.

    Thầy nói, "Vậy được rồi, chúng ta xem hai bài giải của trò Dekisugi cùng Trò Nobi nào!.. Bài giải của hai trò đều đúng, trình bày đẹp, Thầy có lời khen dành cho Nobita, phần của trò trình bày rất kĩ càng khi nhìn vào mọi người trong lớp đều có thể hiểu được, các trò còn lại hãy học tập theo trò ấy, khi sửa bài trên bảng thì nên trình bày rõ ràng để các trò còn lại đều có thể hiểu được còn trong vở thì trình bày ngắn gọn nhưng phải chính xác, nếu ai làm được vậy thì rất tốt. Như thầy đã nói trước hai trò Nobi cùng trò Dekisugi đều làm đúng nên sẽ được điểm mười trong cột điểm kiểm tra một tiết sắp tới" vừa nói thầy vừa lấy tập ghi điểm từ trong cặp ra ghi điểm cho cậu và Dekisugi.

    Xong việc thầy đứng lên vừa viết đề mục của tiết học hôm nay lên bảng vừa nói, "Các trò hãy mở sách giáo khoa trang 56 ra chúng ta bắt đầu học về cộng trừ và quy đồng phân số"

    Theo lời thầy các học sinh bắt đầu mở sách giáo khoa ra. Theo trang sách được lật ra, bài học đầu tiên của Nobita sau khi đến với thế giới này cũng chính thức bắt đầu.

    Sau 90 phút thì hai tiết toán cũng êm đềm trôi qua, tiếp đó là hai tiết học quốc ngữ, cuối cùng sau 120 phút học tập thì tiếng chuông tan học cũng đúng lúc vang lên, tất cả học sinh đều như được thả lỏng liền cười nói rôm rã trở lại, sau khi chào thầy giáo thì bắt đầu lũ lượt ra về.

    Nobita vươn vai một cái giản gân cốt, ngồi lâu quá nên xương sống đã hơi bị đơ rồi. Sau đó cậu mới bắt đầu thu dọn sách vở bắt đầu rời khỏi lớp, thấy cậu rời cửa nhóm Suneo nhanh chóng đuổi theo, Jaian cười nói, "Sao cậu đi nhanh thế, chúng ta về chung đi"

    Nghe vậy cậu gật đầu mỉm cười, "Ừm, cũng được"

    Thế là cả nhóm cùng rời khỏi trường học, đi trên đường năm người nói cười trò chuyện vui vẻ, tiếng cười vang vọng trên đường làm những người đi trên đường cũng cảm thấy vui vẻ lây, không thể không cảm khái một cậu tuổi trẻ thật tốt.

    Đến một ngã tư Dekisugi mỉm cười nói với cả nhóm, "Các cậu về trước đi tớ có chuyện muốn nói riêng với Nobita, Nobita cậu có thể đi với tớ một chút chứ?"

    Nghe vậy cậu khó hiểu nhưng vẫn đồng ý. Thấy vậy Shizuka cười nói, "Vậy bọn tớ về trước đây, tạm biệt hai cậu" nói rồi cô cùng hai người kia về trước. Nobita và Dekisugi thì cũng bước đi về nhà nhưng đi theo một hướng khác.

    Đi một lúc không nghe Dekisugi nói gì khó hiểu quay sang, "Cậu muốn nói gì với tớ thì nói đi"

    Dekisugi nhìn cậu một lúc rồi mới nói, "Cậu không phải là Nobita đúng chứ?"

    Nghe tới đây Nobita dừng lại nhìn sang, mỉm cười, "Nếu đúng thì sao mà không đúng thì sao?"

    Dekisugi nhìn thẳng cậu, "Vậy là cậu thừa nhận?"

    Nobita lúc này bước đi tiếp "Đúng, tôi thừa nhận thì sao? Hay là anh muốn tôi trao trả cơ thể này lại cho cậu ta? Mà tiếc thật, cậu ta không thể trở lại được nữa rồi. Anh nghĩ sao? Tôi với anh cùng cảnh ngộ mà nhỉ?"

    Dekisugi nghe vậy thì giật mình, "Cậu nhận ra à? Tại sao cậu biết được?"

    Nobita cũng thiệt bất ngờ, quơ đại thế mà trúng cơ đấy, cậu mỉm cười "Người bình thường không ai nghĩ giống anh hết trơn á, nên nếu có người nghi ngờ tôi thì có lẽ người đó giống tôi mới biết được thôi, nói tôi biết đi anh là ai?"

    Dekisugi nhanh chân theo kịp, "Tôi á, Tôi là Dekisugi 25 tuổi, sau khi bị tai nạn tưởng mình đã chết nhưng không ngờ khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong cơ thể bé nhỏ của tôi khi học lớp 5 rồi. Còn cậu thì sao?"

    Cậu, "Tôi là Trần Minh Huy, 25 tuổi, cũng giống anh thôi, bị tai nạn rồi không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi này rồi, có ai biết anh sống lại chư?"

    Dekisugi, "Chưa có ai cả"

    Cậu mỉm cười "Vậy thì tốt rồi, đây coi là bí mật giữa hai chúng ta đi, dù sao chuyện này quá khó tin có nói ra thì cũng chẳng ai tin đâu nhưng cẩn thận vẫn hơn"

    Dekisugi cũng cười, "Ừm vậy cũng tốt, tôi không có ý kiến"

    Như thế giữa hai người đã đạt được hiệp định, sau đó họ bắt đầu nói về kiếp trước của nhau có gì thú vị rồi cười nắc nẻ, bất giác hai người như đã thân thiết hơn và dường như tạo lập nên một mối quan hệ mới.

    --- o0o ---
     
    Đậu xanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2020
  6. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 5: Kiếm Tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà Nobita mỉm cười chào tạm biệt Dekisugi rồi mở cửa bước vào nhà, "Chào mẹ con đi học mới về"

    Tiếng mẹ Nobi từ phòng khách vọng ra, "Con về rồi đấy à, nhanh đi thay đồ đi rồi xuống ăn cơm!"

    "Vân ạ!" vừa đáp lời mẹ cậu vừa tháo giày đặt lên kệ rồi đi về phòng.

    Bước vào phòng cậu thấy Doremon đang vặn vặn chỉnh chỉnh mấy món đồ mà mình chưa từng thấy bao giờ thì hiếu kì hỏi, "Cậu đang làm gì đấy Doraemon" vừa nói cậu vừa đem cặp sách mắc lên móc bên cạnh bàn.

    Nghe cậu hỏi Doraemon cũng không ngẫn đầu lên nói, "Chỉ là có mấy món bảo bối của tớ bị trục trặc một chút đành phải đem ra sửa chữa thôi"

    Xuống phòng tắm thay đồ ra, khi một lần nữa trở về phòng, cậu lại gần ngồi xuống gần quan sát Doraemon làm, sau một lúc cậu nói, "Cậu có cần tớ giúp không?"

    Doraemon trắng mắt nhìn cậu, "Cậu biết làm như thế nào sao?"

    Thấy biểu cảm của Doraemon cậu mỉm cười, "Không thử sao biết được" vừa nói cậu vừa nhặt một chiếc đèn pin gần mình nhất lên, nhớ lại cách làm của Doraemon, lấy ống nghe từ món đồ giống cái hộp thuốc lên dặt lên chiếc đèn pin, màn hình trên hộp thuốc liền hiện lên những dòng chữ và phát ra âm thanh máy móc nói về tình trạng của chiếc nó.

    - Tình trạng bệnh: Hỏng công tắc, đứt dây dẫn nối từ nguồn điện tới bóng đèn.

    - Nguyên nhân: Do bị làm rơi quá nhiều lần

    - Cách chữa: Thay công tắc, nối (thay) dây dẫn điện

    (khuyến khích thay luôn cả chiếc vì đã sử dụng quá lâu ^_^^_^^_^)

    Nhìn dòng chữ cuối cùng trán Nobita trượt dài ba đường hắc tuyến, cậu quay sang nói với Doraemon, "Cậu sử dụng cây đèn pin này bao lâu rồi vậy?"

    Doraemon xấu hổ cười gãi đầu, "Nó hả, tớ đã sử dụng 5 năm rồi đấy mà vẫn còn có thể sài được, không uổng công tớ chi hơn 10 ngàn yên ra mua. Tớ nghĩ chưa cần đổi đâu, sửa lại là có thể sài được bình thường à, tớ mới chi hết tiền để bảo dưỡng những món đồ hỏng hóc nặng nên giờ đã rỗng túi rồi, muốn đổi cũng chẳng được".

    Nghe vậy cậu cũng bất lực vì giờ cậu cũng không khá hơn là bao, thế nên sau đó cậu cũng không tiếp tục trò chuyện với Doraemon nữa mà chú tâm vào việc sửa chữa những món bảo bối hư hỏng.

    Một tiếng đồng hồ sau hai người sửa cũng hơn một nữa đống bảo bối thì bụng của cậu cũng lên tiếng biểu tình, vì thế cậu không thể không gác lại công việc mà xuống bếp lắp đầy cái bụng rỗng, sau khi dùng xong bữa trưa cậu lại trở về phòng giúp Doraemon sửa chữa bảo bối.

    Hai người chú tâm làm việc đến tận 1h trưa mới hoàn thành, Doraemon kiểm tra món đồ cuối cùng cười nói với cậu, "Lại có thể sử dụng rồi, còn tốt hơn trước kia nữa, cậu giỏi thật đấy"

    Cậu cũng mỉm cười "Ừm" một tiếng rồi nói, "Cậu biết ở đâu có máy tính không Doraemon? Tớ có việc cần dùng đến"

    Nghe vậy Doraemon suy nghĩ một chút rồi nói, "Cậu thử tới nhà Suneo xem, chắc cậu ấy có đấy, mà cậu định làm gì thế?"

    Cậu làm vẻ bí mật nói, "Bí mật, sau này cậu sẽ biết thôi, cậu muốn đi với tớ không?"

    Nghe vậy Doraemon đỏ mặt cự tuyệt, "Tớ không đi đâu, tớ còn chuyện khác phải làm nữa"

    Cậu thấy vậy khó hiểu nhưng cũng không rặn hỏi thêm, nói "vậy tớ đi trước nhé, tạm biệt cậu"

    Doraemon, "tạm biệt, cậu đi vui vẻ"

    Tạm biệt Doraemon, Nobita đi xuống xin phép mẹ Nobi rồi rời khỏi nhà. Cậu đi tới tiệm thiết bị điện tử mua một chiếc USB rồi đi thẳng đến nhà Suneo, vừa đi lại vừa nghĩ tới việc mà cậu dự định làm, cậu vốn là một nhà lập trình nên theo chuyên ngành của mình cậu định sẽ tạo ra một ứng dụng tương tự như Facebook ở kiếp trước nhưng thiết nghĩ vào thời điểm hiện tại internet còn chưa phổ biến lắm nên việc này dường như không khả thi lắm. Cuối cùng cậu quyết định lập trình game, việc này cũng nằm trong khả năng của cậu, thử nghĩ thì hiện tại game offline nào sẽ thu hút nhiều người chơi, sau một lúc có một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, đã có ý tưởng nên cậu không nghĩ tiếp nữa tiếp tục hướng tới nhà Suneo.

    Tới nhà Suneo cậu ấn chuông cửa, một lúc sau bà Honekawa ra mở cửa, vừa mở cửa ra trước mặt bà là một đứa bé bằng tuổi con bà trông rất dễ thương bà mỉm cười "Chào cháu, cháu vào đi" vừa nói bà vừa nhích sang bên cạnh cho Nobita bước vào, "cháu là bạn Suneo hả?"

    Nobita cũng lễ phép mỉm cười, "Cháu chào bác ạ, cháu là Nobita, cháu có chuyện cần gặp Suneo ạ"

    Bà Honekawa nghe vậy bất ngờ nhưng sau đó thì cười nói, "A! Ta xin lỗi, thật sự ta không nhận ra cháu luôn đấy, Nobita cứ tự nhiên nha cháu, ta có chuyện cần phải ra ngoài một lúc, Suneo nó ở trên phòng đấy, cháu lên chơi với nó đi"

    Cậu mỉm cường lễ phép, "Dạ, con xin phép ạ". Nói rồi cậu đi lên phòng Suneo giơ tay gõ cửa, sau một lúc cửa được Suneo mở ra, thấy cậu ta cậu mỉm cười, "Chào cậu Suneo, không làm phiền cậu chứ?"

    Suneo mở cửa rồi đứng sang một bên để cho cậu vào nói, "Là cậu à Nobita, có phiền gì đâu, vào đi, cậu đến đây có chuyện gì không?"

    Cậu bước vào thấy trên bàn của Suneo là quyển vở bài tập còn đang làm giở nói, "À tớ muốn mượn máy vi tinh của cậu một buổi, cậu đang làm bài tập à?"

    Suneo đóng cửa rồi nói với cậu, "Ừm, cậu làm chưa? Bài tập thầy cho khó quá"

    Cậu, "Tớ cũng chưa làm nữa, định tối về mới làm, để tớ xem thử xem" vừa nói cậu vừa cầm phiếu bài tập lên nhìn, nhìn hết một lượt cậu nói, "Mấy bài tập này cũng không quá khó đâu.."

    Suneo nghe vậy bước lại gần, "Cậu có nói khoát không đấy? Mấy bài tập trong đó tớ chưa nuốt trôi được hai bài nữa đấy"

    Suneo nói vậy cậu cũng không để tâm lắm mỉm cười, "Cậu xem chẳng hạn như bài này theo cách của cậu đang làm thì sẽ không thể nào ra đáp án được mà phải làm như thế này.. thế này.." Nobita vừa giải bài tập vừa nói cho Suneo hiểu, bất giác Suneo cũng chú tâm lắng nghe mắt nhìn Nobita mà thất thần, 'Nobita đẹp như thế này sao lúc trước cậu không nhận ra nhỉ "

    Nobita," tới bước này ta có thể làm như thế này là ra được đáp án rồi, cậu thấy thế nào? "Nói xong Nobita không thấy Suneo trả lời mới ngẩn lên thì thấy cậu ta đang thất thần, vì thế cậu gọi cậu ta," Suneo, Suneo cậu không sao chứ? "

    Tiếng kêu của cậu làm Suneo hoàn hồn trở lại, cậu ta xấu hổ cười vò đầu," À tớ xin lỗi, cậu nói tới đâu rồi? "

    Nobita," Cậu xem bài giải này xem có gì không hiểu thì nói với tớ, bây giờ tớ có thể sữ dụng máy tính của cậu chứ? "

    Suneo vôi xua tay," Không vấn đề gì, cậu cứ tự nhiên đi "

    " Ừm, vậy tớ cảm ơn cậu nhiều "được Suneo cho phép cậu ngồi vào bàn, khởi động mây tính và bắt đầu công việc. Trở lại với máy tính cậu như lại được làm chính mình liền hưởng thụ niềm vui trong công việc đến quên thời gian.

    Suneo lúc đầu định xem cậu làm gì nhưng thấy những thao tác nhanh như chớp của cậu cùng những dãy thông tin đang hiển thị trên màn hình mà mình không tài nào hiểu được thì cuối cùng phải bỏ cuộc, lại quay về với đống bài tập của mình.

    Nhìn tới quyển vở đã chi chít lời giải của Nobita, Suneo thật ngoài ý muốn. Chữ trên vở thật dễ nhìn, không! Phải nói là rất đẹp, so với chữ viết bảng của cậu thì đẹp hơn rất nhiều, từng câu chữ, con số thật ngay ngắn, chỉnh tề, cũng không khác với chữ đánh máy là bao nhưng không hề cứng nhắc khuôn khổ như đánh máy mà những chữ vẫn có nét đậm nét nhạt, trông rất đẹp mắt. Một người trải qua một trận ốm có thể thay đổi nhiều vậy sao? , Suneo thầm nghĩ.

    Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng sau đó cậu ta cũng phải quần quật làm đống bài tập của mình thôi, dù vậy nhưng đã có bài giải mẫu của Nobita nên đoạn đường sau của Suneo cũng dễ đi hơn nhiều, không còn đụng ngõ cụt nữa.

    Từ 13h30 đến 17h, sau 3 tiếng rưỡi miệt mài làm việc không nghỉ, cuối cùng cậu cũng hoàn thành sản phẩm của mình. Nhanh chóng chuyển công trình của mình vào USB rồi xóa sạch những gì có liên quan trên máy tính, Xong xuôi cậu đã có thể thả lỏng, xoa bóp thắt lưng ê ẩm của mình, đem USB bỏ vào túi, tắt máy tính đứng lên định báo với Suneo mình phải về thì đã thấy cậu ta nằm ngủ trên đống bài tập rồi làm cậu không thể không cười thành tiếng mà cảm khái, 'Làm trẻ con thật tốt, nếu mình cũng được như vậy thì tốt rồi".

    Cậu cũng không làm phiền giấc ngủ của nhóc nữa, lặng lẽ mở cửa bước ra. Cậu đi xuống lầu thì thấy bà Honekawa đang ngồi sofa xem quảng cáo thuốc giảm cân đang chiếu trên TV, cậu mỉm cười với bà, "Chào buổi chiều bác ạ!"

    Bà Honekawa nghe vậy mỉm cười, "Chào buổi chiều Nobita, Suneo đâu sao nó không xuống với cháu?"

    Nobita, "Cậu ấy ngủ rồi ạ, cháu cũng không nở làm phiền giấc ngủ của cậu ấy, bác đang xem quảng cáo ạ, cháu thấy vóc dáng bác vậy là chuẩn rồi không cần giảm cân nữa đâu"

    Bà Honekawa nghe cậu nói thì che miệng cười, "Thằng nhóc này thật là, cháu ngồi đây chơi đi, thằng Suneo nó thức ngay thôi ấy"

    Cậu mỉm cười, "Cháu nói thật mà, Cháu xin phép về ạ, cũng đã trễ rồi nếu không về cả nhà sẽ lo lắng cho cháu mất"

    Nụ cười trên mặt bà Honekawa càng thêm sáng lạng, "Thôi, ta không ép, nếu vậy cháu về cẩn thận, hôm nào lại ghé chơi nhé"

    "Vâng ạ, cháu tạm biệt bác, cho cháu gửi lời chúc sức khoẻ đến bác trai nữa ạ"

    Bà Honekawa, "Ừm, về cần thận đấy"

    "Vâng ạ" tạm biệt bà Honekawa xong cậu cũng nhanh chóng rời khỏi.

    Đã có trên tay dữ liệu game, việc tiếp theo cậu cần là tìm nhà phát hành rồi kí hợp đồng là xong, việc này có thể giao cho Doraemon. Nghĩ vậy cậu đã thoải mái hơn rất nhiều, sau khi bán sản phẩm này ra thu nhập của cậu cũng sẽ bắt đầu ổn định, đây giống như những ngày đầu cậu gây dựng sự nghiệp vậy, có điều so với lúc trước thì cậu đã biết mình sẽ cần phải làm gì rồi.

    --- o0o ---
     
    Đậu xanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2020
  7. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 6: Nhận Ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về nhà, cậu nhanh chóng tắm rửa rồi cùng cả nhà dùng bữa tối, trong bữa ăn cậu nhờ ba Nobi mở cho mình một tài khoản ngân hàng, ông vốn rất tò mò nhưng thấy cậu làm vẻ bí mật nên cũng không hỏi gì cả chỉ gật đầu đồng ý.

    Sau khi dùng xong bữa tối, ba mẹ Nobi ở phòng khách xem TV, cậu cùng Doraemon trở về phòng. Bước vào phòng cậu nói với Doraemon, "Cậu giúp tớ một việc được chứ Doraemon?"

    Doraemon đang định chui vào "ổ" của mình nghe vậy dừng lại nói, "Cậu muốn tớ giúp gì? Nếu được thì tớ sẵn lòng"

    Cậu mỉm cười, "Cũng không có gì to tác đâu, tớ muốn nhờ cầu tìm cho tớ tài liệu có liên quan tới một số nhà phát hành game trong thành phố thôi, cậu giúp tớ được chứ Doraemon?"

    Doraemon, "Được rồi, ngày mai tớ sẽ nhờ đội quân mini Dore giúp, Oáp.. Tớ buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây, cậu ngủ ngon Nobita" Vừa nói cậu ta vừa đánh một cái ngáp rõ to rồi mở cửa tủ quần áo chui vào.

    Cậu, "Chúc cậu ngủ ngon" nói rồi cậu quay lại bàn học giải quyết đống bài tập về nhà. Sau khi làm hết bài tập cậu lại đọc trước bài mới, tốc độ cậu đọc cũng không chậm, chỉ cần lướt qua là cậu có thể nhớ được ý chính, sau hơn 2 tiếng đồng hồ cậu đã đọc xong toàn bộ quyển sách toán học lớp 5 cũng đã nắm hết nội dung trong sách. Kim giờ lúc này cũng đã nằm ngay ngắn tại số 10, đúng giờ cậu nhanh chóng đi đánh răng rồi rút vào chăn ấm liền chìm vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau, tinh thần sảng khoái cậu tươi cười chào ba mẹ, "Thưa ba mẹ con đi học!"

    Ba Nobi cũng chuẩn bị đi làm mỉm cười nói vọng ra, "Đi chậm thôi con trai, cẩn thận ngã đó"

    Cậu cười xòa, "Con lớn rồi sao có thể ngã được ba, con đi đây, cũng đã trể rồi" nói rồi bóng cậu cũng đã khuất sau cánh cửa.

    Mẹ Nobi thấy vậy cũng cười lắc đầu, "Thằng nhóc này thật là.."

    Ba Nobi cũng cười, "Như vậy mới tốt chứ, trẻ con thì cần phải có sức sống như vậy, được rồi anh cũng đi làm đây" sau đó ba Nobi cũng xách cặp đi làm, mẹ Nobi thì lại quay lại bận rộn với công việc nhà.

    Rời khỏi nhà, đi được một lúc thì cậu nghe được có người gọi mình, cậu quay lại nhìn, thì ra là Dekisugi cậu mỉm cười, "Chào buổi sáng Dekisugi"

    Dekisugi đuổi kịp cậu cười chào cậu, "Chào buổi sáng Nobita, tớ đi cùng cậu được không?"

    Cậu cười, "được chứ"

    Sau đó hai người vừa đi vừa trò chuyện nói cười vui vẻ, không khí giữa hai người hòa hợp đến kì lạ, nhưng chỉ có Dekisugi mới có thể nhận ra vì lúc trước Nobita thường giương cung bạt kiếm với mình nên hiện tại thấy cậu cười nói vui vẻ với mình như thế cảm giác thật mới mẻ, dù biết hiện tại cậu không phải là Nobita nhưng cảm giác vẫn như thế, nhìn nụ cười của cậu cũng làm cho Dekisugi cũng phải mỉm cười theo mà chính cậu ta cũng không phát giác được.

    Cứ như thế đoạn đường tới trường dường như được rút ngắn hơn rất nhiều, chỉ trong chớp mắt hai người

    Đã tới trường.

    Hai người đi vào lớp về chổ ngồi của mình. Khi hai người vào lớp thì cũng đã có rất nhiều học sinh đã vào trước rồi, Shizuka cũng đã tới, thấy cậu bước vào cô nhanh chóng đi về phía cậu, Shizuka lo lắng nói, "Chào buổi sáng Nobita, cậu có thể giúp tớ giải mấy bài tập này không? Bài thầy cho khó quá, tớ giải mãi không ra, hôm nay đã có bài kiểm tra rồi nếu không biết làm thì bài kiểm tra lần này của tớ chắc chắn điểm thấp luôn đấy"

    Nghe vậy cậu mỉm cười, "Để tớ xem, cậu ngồi xuống đây trước đi" vừa nói cậu vừa nhận quyển vở từ tay Shizuka tay kia thì vổ vào cái ghế bên cạnh bảo cô ngồi xuống.

    Cậu mở vở bài tập của Shizuka ra xem, mỉm cười bắt đầu giảng giải cách làm của những bài tập mà cô không biết làm, khi có vấn đề cô chưa hiểu cậu cũng rất sẳn lòng kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, cô cũng rất thông minh, chỉ cần cậu nói vài lần là cô có thể hiểu, cứ thế cậu cứ chìm đắm vào làm một gia sư tốt, còn cô thì vẫn chú tâm nghe cậu giảng bài.

    Khung cảnh này khi người khác nhìn vào cảm thấy rất hòa hợp nhưng khi hiện lên trong mắt Dekisugi lại tạo cho cậu ta cảm giác hơi khó chịu mà không biết lý do. Dekisugi cố gắng cảm nhận lại cảm giác hiện tại, cậu ta không thích hành động thân mật của Shizuka với Nobita chút nào cả, nhớ lại nụ cười của Nobita với mình lúc sáng cậu cảm thấy nó thật đẹp, nhưng nụ cười ấy lại xuất hiện trên môi cậu vì người khác tuy vẫn đẹp đó nhưng Dekisugi lại không muốn như thế chút nào thêm vào hành động chỉ bài dịu dàng ân cần của cậu với cô thì cảm giác khó chịu lại càng tăng lên, nếu như những hành động ấy mà đối với cậu thì tốt biết bao..

    Khoan đã! Đây là cảm giác mà những người bạn với nhau nên có sao? Không thể nào? Tuy cơ thể của Dekisugi nhỏ lại đó nhưng mà tuổi của cậu ta cũng đâu có nhỏ theo đâu, cho nên cảm giác này Dekisugi có thể khẳng định là không phải cảm giác giữa hai người bạn nên có, mà đây là cảm giác nên có giữa hai người quan trọng nhất với nhau, "là một thanh niên 25 tuổi mà đến nước này vẫn không biết mình đối với cậu là cảm giác như thế nào thì quá uổng công cậu cậu đã sống lâu như thế rồi không phải sao?" đây là ý nghĩ của Dekisugi hiện tại

    Mặc cho Dekisugi nghĩ như thế nào cậu vẫn không hề biết, mãi mê hướng dẫn Shizuka làm bài đến khi gần vào học thì mới làm xong bài tập cuối cùng.

    Shizuka như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhỏm, "Cảm ơn cậu Nobita, nhờ cậu mà tớ đã biết làm hết những bài tập này, nếu không có cậu tớ không biết phải làm sao luôn đấy, mà cậu giỏi thật, cách làm của cậu thật dễ hiểu mà lại nhanh nữa.. chiều nay tớ sẽ làm bánh quy cho cậu, cậu qua nhà tớ chơi nha Nobita" Cô cười nói với cậu.

    Nghe Shizuka nói cậu chỉ biết mỉm cười nhưng đến khi nghe cô nói có đồ ăn nụ cười trên môi cậu lại sâu hơn, cậu nói, "Đương nhiên là được rồi, làm phiền cậu quá"

    Shizuka vội xua tay, "Không có gì phiền đâu, tớ mới là người phiền cậu mới đúng đấy, A! Tớ về chổ ngồi đây, cũng trể rồi, không làm phiền cậu nữa" nói rồi cô nhanh chân đi về chổ ngồi của mình

    Cậu mỉm cười, "cô bé này thật đáng yêu" đây là nhận xét của cậu về Shizuka, cậu cũng bắt đầu chuẩn bị sách vở cho môn học đầu tiên.

    Tiếng chuông vào học đúng lúc vang lên, thầy giáo bước vào, trao đổi với lớp một số vấn đề rồi bắt đầu vào bài học mới.

    Hai tiết Lịch Sử đầu trôi qua suôn sẻ, đến tiết Toán cuối cùng thì học sinh trong lớp đã bắt đầu lo lắng cho bài kiểm tra của mình, Nobita không biết đề kiểm tra như thế nào vì cậu không phải làm bài kiểm tra toán lần này, không có việc gì làm cậu xin phép thầy rời lớp để đi tham quan ngôi trường, vì thế nên cậu cũng không biết được nỗi khổ của toàn bộ học sinh trong lớp khi nhìn thấy bài kiểm tra được thầy giáo phát ra.

    Thấy cậu mang cặp rời khỏi lớp, Dekisugi cũng nhanh chóng xin phép thầy rồi đuổi theo.

    Cậu vừa đi được một lúc thì nghe tiếng bước chân từ sau lưng, cậu quay lại thì thấy Dekisugi đang đi tới, cậu ta mỉm cười hỏi, "Cậu định về luôn hả Nobita?"

    Thấy vậy cậu đi tiếp, "Không! Tớ định đi xunh quanh trường thôi!"

    Dekisugi, "Để tớ dẫn cậu đi"

    Cậu, "Ừm, cảm ơn cậu"

    Sau đó Dekisugi dẫn Nobita đi lần lượt qua phòng thí nghiệm khoa học, phòng nấu ăn.. Cuối cùng hai người đến phòng âm nhạc, nơi này được trang bị rất nhiều nhạc cụ như Piano, violon, guitar.. Có cả những nhạc cụ dân tộc như đàn tranh, đàn tì bà.. Rất đầy đủ.

    Thấy cậu chú tâm quan sát căn phòng, Dekisugi hỏi, "Cậu có định biểu diễn vào ngày thành lập trường không Nobita?"

    Nghe vậy cậu mỉm cười, "Tớ cũng biết chơi vài nhạc cụ, nếu được tớ sẽ độc tấu dương cầm bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven. Đây là một trong những bản Sonata hay nhất và tớ cũng rất thích nó vì là một bản Sonata ngẫu hứng không theo quy luật gần như giống với tính cách của tớ" vừa nói cậu vừa tiến đến vị trí của chiếc piano, lướt một lượt lên dãy phím lặp tức âm những âm thanh nối tiếp vang lên.

    Nhắm mắt lại những ngón tay bé nhỏ bắt đầu dạo chơi trên những phím đàn, theo đó những âm thanh du dương trầm bổng từ chiếc piano vang lên nối tiếp nhau tạo thành giai điệu nhẹ nhàng, tình cảm.

    Nhìn Nobita đàn mà Dekisugi bị cuốn theo cảm xúc của bản nhạc, đến khi lấy lại tinh thần thì Nobita đã đàn xong phần thứ nhất của bản Sonata, cậu mỉm cười đứng dậy đi về phía cửa phòng, "Còn cậu thì sao? Cậu định biểu diễn gì?"

    Dekisugi mỉm cười đi theo nói, "Tớ sẽ biểu diễn kịch cùng các thành viên trong lớp vở Romeo Và Juliet, cậu muốn tham gia diễn không?"

    Cậu vội xua tay, "Không đâu, cảm ơn cậu" nói về diễn thì cậu hoàn toàn không có thiên phú, cậu biết khóc biết cười đó nhưng mà không thể kiểm soát chúng được, lúc trước cậu có tham gia một vở diễn ở trường đại học, nhưng hoàn toàn thất bại, đứng trên sân khấu gương mặt cậu lại đơ cứng không tạo thành được biểu tình gì cả, mỗi lần nhớ lại cậu vẫn còn xấu hỗ, đúng là làm việc mà mình không thích thì không dễ dàng chút nào.

    Vội xua đi ý nghĩ đó, cậu mỉm cười nói với Dekisugi, "Mà nè nên nhớ là cậu đã 25 rồi đó, đừng quên nha!"

    Dekisugi cũng cười "Ừm! Nhưng mà đã trở thành trẻ con rồi thì cũng phải giả cho giống một chút chứ đúng không? Cậu muốn đi đâu nữa không?"

    Cậu, "Cũng khá trễ rồi tớ về đây, cậu muốn đi đâu nữa sao?"

    Nghe vậy Dekisugi vội nói, "Không, Không! Chúng ta về cùng nhau nhé"

    Cậu gật đầu, "Ừm"..

    Dưới nắng trưa ấm áp, bóng đổ hai người chồng lên nhau, cả hai sóng vai nhau đi về.

    --- o0o ---
     
  8. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 7: Kiếm Tiền I

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về tới nhà Nobita mở cửa bước vào, đem giày đặt ngay ngắn lên kệ, "Chào mẹ con mới về" cậu tưởng như sẽ nghe tiếng mẹ vọng ra từ phòng bếp như thường lệ thế nhưng khi tới phòng bếp cậu vẫn không nghe được tiếng của mẹ, bước vào thì cũng chẳng thấy bóng dáng mẹ đâu, cậu đành khó hiểu bước ra khỏi phòng.

    Đúng lúc này Doraemon vừa ngáp dài vừa đi xuống cầu thang thấy cậu Doraemon nói, "Cậu mới về à, mẹ đi đám dỗ nhà dì họ rồi mai mới về được, mẹ bảo tớ nói với cậu bữa trưa để trên bàn ăn đấy, bữa tối thì nhờ cậu chuẩn bị, mẹ đã mua nguyên liệu để trong tủ lạnh rồi"

    Cậu nghe vậy gật đầu vừa đi lên phòng vừa nói, "Ờ, tớ biết rồi", lại nhớ lại chuyện cậu nhờ Doraemon hôm trước nên cậu dừng lại hỏi Doraemon, "À, Chuyện lúc tối tờ nhờ cậu sao rồi Doraemon?"

    Doraemon không dừng lại vừa hướng tới phòng khách vừa nói, "Chuyện tài liệu ấy hả, tớ để trên bàn học của cậu đấy, nếu cần thêm thì nói với tớ, tớ sẽ tìm thêm cho cậu"

    Nghe vậy cậu mỉm cười, "Ờ, tớ cảm ơn cậu nhiều" nói rồi cậu lại tiếp tục quay trở về phòng. Bước vào phòng treo cặp sách lên móc cậu ngồi vào ghế bắt đầu lật xem tập tài liệu được đặt trên bàn học, chọn đi chọn lại một chút cậu lựa ra được 5 nhà phát hành vừa ý, tuổi không quá lớn, trên dưới 25, gia thế không quá hoành tráng. Cậu lười nói vòng vo với mấy người lớn tuổi lắm, còn với mấy người con nhà thế gia thì cũng toàn là hồ ly, nói chuyện với mấy người này càng mệt hơn. Thế nên cậu lấy 5 tập hồ sơ mình vừa ý giữ lại đọc kĩ càng hết một lượt, còn đống kia bỏ hết vào thùng rác, sau khi đọc hết từng tập hồ sơ cậu lại gọi cho một nhà phát hành trong đó để hẹn gặp.

    Cậu không giấu họ tuổi của mình nên mới gọi ba cuộc gọi đầu họ đã thẳng thừng từ chối, cậu vẫn tiếp tục gọi nhưng vẫn như cũ người thứ tư vẫn không đồng ý, lúc này cậu vẫn không bỏ cuộc, ôm tâm lý được thì tốt không được cũng không sao gọi cuốc cuối cùng, thế nhưng bất ngờ người ta lại nhận lời gặp mặt cậu, khoảng 2 tiếng đồng hồ sau hai bên sẽ gặp mặt ngay tại công ty của anh ta.

    Xong xuôi cậu đi thay đồ rồi bắt đầu ăn trưa, cả một buổi sáng đi vòng vòng trong trường cũng đã làm bụng cậu hơi đói nên bữa này cậu lại ăn nhiều hơn bình thường một ít.

    Ăn trưa xong cậu lên phòng lấy cái USB chứa dữ liệu trò chơi liền đi xuống, cậu nói với Doraemon đang xem TV, "Tớ ra ngoài có chút việc cậu trông nhà giúp tớ nhé"

    Doraemon nằm dài trên sàn nhà xem TV nghe cậu nói thì uể oải đáp lại, "Ừm, cậu đi đi"

    Do quá gấp nên cậu không chú ý đến giọng điệu của Doraemon không ổn lắm, thấy Doraemon đồng ý liền nói, "Vậy cảm ơn cậu nhiều, tớ đi đây" nói rồi cậu mở cửa ra ngoài.

    Còn khoảng 1 tiếng rưỡi, tiện đường cậu ghé ngang công ty của ba Nobi để lấy thẻ ngân hàng cùng hồ sơ có liên quan cùng một tập tài liệu nhờ ông in rồi sau đó tạm biệt ông liền tiếp tục lên đường. Cậu lên tàu điện ngầm ngồi hơn nửa tiếng nữa cuối cùng cũng tới thủ đô Tokio, lần theo thông tin hồ sơ cậu tới được nơi, trước mắt cậu là một tòa nhà lớn mang tên Island Nation Game.

    Cậu đứng nhìn tên công ty một chốc sau đó mỉm cười đẩy cửa bước vào rồi đi thẳng đến quầy lễ tân.

    Nữ nhân viên đang đứng trong quầy thầy một cậu nhóc dễ thương đi tới tuy khó hiểu nhưng vẫn chuyên nghiệp mỉm cười, "Chào em, chị có thể giúp gì cho em không"

    Nobita cũng lễ phép mỉm cười, "Chào chị, em là Nobita, em có chút chuyện cần gặp giám đốc ạ"

    Nghe cậu nói vậy cô mỉm cười, "A, em là Nobita à, chị đã nhận được tin rồi để chị báo cho ngài ấy biết, phiền em chờ một lát"

    Cậu, "Vâng ạ"

    Sau đó cô nhân viên liền nhấc điện thoại lên điện, một chốc cô đặt điện thoại xuống nói, "Mời em đến thang máy nội bộ ở đằng kia, lên tầng 10 sẽ có người đón em nha".

    Cậu, "Cảm ơn chị, làm phiền chị rồi"

    Cô, "Không việc gì đâu em"

    Cậu theo lời chỉ dẫn của cô đi vào thang máy nhấn số 10, thang máy bắt đầu di chuyển một lúc sau thang máy mở ra, đứng trước thang máy là một nam nhân viên mặc vest đen, thấy cậu từ thang máy bước ra liền nói, "Mời em đi theo tôi" rồi quay lưng đi, mặt không biểu cảm.

    Thấy vậy cậu liền đi theo, đi một lúc thì anh ta dừng lại trước một căn phòng, thận trọng gõ cửa, sau một lúc có tiếng nói từ bên trong vọng ra, "Mời vào!", lúc này người thanh niên mới mở cửa làm tư thế mời với cậu.

    Thấy vậy cậu liền nhấc chân bước vào. Vào bên trong liền thấy một chàng thanh niên cũng mặc vest đen đang mỉm cười nhìn mình cậu cũng không có cảm giác gì bắt đầu thận trọng đánh giá người này.

    Người trước mắt tầm khoảng 24, 25 tuổi, trên môi treo nụ cười nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được ý cười không tới được đáy mắt, cho thấy người này cũng không quá tin tưởng và hoan nghênh cậu như bên ngoài vẫn thể hiện. Tuy vậy cậu vẫn không thấy có gì không đúng cả, chuyện này quá bình thường, nếu như họ đã tin tưởng cậu thì đó mới là chuyện lạ. Nhưng có một điều, cu lại cảm thấy điệu cười của trước mặt này rất quen thuộc, giống như tên cấp dưới của cậu lúc trước vậy. Nghĩ vậy cậu mỉm cười đưa tay ra với người trước mặt "Chào anh, em là Nobita, hân hạnh được gặp anh"

    Người thanh niên thấy vậy mỉm cười bắt tay với cậu, "Chào em, anh là Ishiki, hân hạnh được gặp, mời em ngồi" nói rồi anh ta quay sang người nhân viên, "Anh pha cho tôi một tách cà phê đi" sau đó lại quay sang nói với cậu, "Em muốn uống gì?"

    Cậu ngồi xuống sofa nghe vậy cười nói, "Cho em một cốc nước ấm là được"

    Người nhân viên vâng một tiếng rồi rời khỏi.

    Ishiki lúc này cũng ngồi xuống ghế rồi nói, "Anh vào thẳng vấn đề nhé. Trong điện thoại em nói em có thứ tốt muốn cho anh biết đó là gì vậy?"

    Cậu mỉm cười, "Nếu vậy thì không giấu gì anh, thật ra bản thân em có tạo ra một trò chơi khá thú vị muốn cho anh xem, nhưng anh đừng vội quyết định, hãy xem qua nó trước đã" vừa nói cậu vừa lấy ra tập tài liệu đưa cho anh xem.

    Ishiki tiếp nhận tập tài liệu bắt đầu xem, trang đầu tiên thì rất bình thường nhưng càng về sau anh lại càng bất ngờ và cảm thán, đối với tập tài liệu trên tay cũng như đối với cậu.

    Trong khi cậu đọc tài liệu thì anh chàng nhân viên cũng vừa mang cà phê cùng nước ấm vào, cậu mỉm cười cảm ơn tiếp nhận cốc nước từ tay anh ta nhấp một ngụm rồi tiếp tục chờ đợi.

    Một lúc sau Ishiki cũng đã đọc xong tập tài liệu, anh nhìn cậu mỉm cười nói, "Ý tưởng của trò chơi này rất tốt, anh thật sự thích nó, em ra giá cho sản phẩm này bao nhiêu, nếu hợp lý anh chắc chắn sẽ thu nhận nó"

    Nghe vậy cậu mỉm cười, "Sau khi xem xong em nghĩ anh có thể cho em mức giá hợp lý cho nó mà không cần em phải nói đâu ha"

    Nghe cậu nói anh cười to, cười thật vui vẻ, "Nhóc được lắm, lại quăng trái bóng về cho anh. Được rồi, thứ cho anh nói thẳng, công ty này chính tay anh gây dựng nên sẽ không giống những nơi khác, những sản phẩm có tiềm lực như thế này được đánh giá cao, anh cũng không chèn ép em, mức giá anh đưa ra là 100 triệu, em nghĩ sao?"

    Mức giá anh đưa ra như vậy so với dự tính của cậu còn cao hơn nhưng cậu còn có ý khác, cậu vui vẻ mỉm cười, "Nếu thế thì em nghe anh vậy, em cũng không mong gì hơn"

    Anh cười nói tiếp, "Nhưng mà anh càng thật sự mong chúng ta có thể hợp tác dài lâu hơn, em thấy thế nào?"

    Cậu đợi mãi chỉ đợi câu này của Ishiki, thế nhưng cậu vẫn hợp tình hợp lí mà biểu tình khó hiểu hỏi, "Hợp tác như thế nào ạ?"

    Thật sự nghĩ cậu bé không hiểu anh nói, "Chúng ta sẽ hợp tác để sản xuất trò chơi này, anh nghĩ một bộ trò chơi hay như vậy sau này sẽ càng phát triển, anh sẽ là bên sản xuất còn em chỉ việc nghiên cứu phát triển nó thôi, dù sao em là cha đẻ của nó nên sẽ hiểu nó nhất rồi. Còn nữa, những bộ game sau này của em có thể hợp tác cùng anh sản xuất lợi nhuận chia theo tỉ lệ 6: 4, dù sao bên anh cũng là bên bỏ tiền ra sản xuất nên cho anh thu lại vốn chứ, đúng không? Kế hoạch anh đưa ra là thế, em đồng ý chứ?"

    Nghe tới đây cậu hài lòng mỉm cười, "Nếu anh đã nói thế thì em cũng không già mồm cãi láo, mọi chuyện đều nghe anh cả"

    Thấy cậu đồng ý Ishiki mỉm cười, "Thật tốt quá, anh sẽ đi chuẩn bị hợp đồng, phiền em đợi anh chút" nói rồi anh đi tới bàn làm việc bắt đầu soạn thảo.

    Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

    Nhìn người thanh niên bận rộn đánh máy kia cậu lại liên tưởng đến cấp dưới của mình lúc trước, phong cách làm việc y hệt như vậy. Cậu ta là học đệ khóa dưới của cậu, hai người lúc còn học đại học rất thân thiết với nhau, cậu nhóc kia luôn rất tôn trọng cậu không chỉ vì cậu rất giỏi mà còn vì cách làm người của cậu, nhóc luôn coi cậu là anh trai do hai người đồng cảnh ngộ, cũng vì thế nên cậu cũng coi nhóc như em trai mình mà đối đãi.

    Sau khi ra trường cậu có ý định mở công ty thế là rủ nhóc theo luôn, hai người cùng nhau làm cho đến khi công ty vanh danh cả nước mới thôi, xong xuôi cậu đi du lịch để công ty lại cho nhóc, nhóc vẫn cứ cằn nhằn mỗi khi cậu trở về nước thôi, nghĩ lại cậu thật sự rất hoài niệm, không biết nhóc giờ có sống tốt hay không nữa?

    Mãi chìm đắm trong ý nghĩ của mình đến khi Ishiki gọi cậu mới hoàn hồn lại, cậu xấu hỗ cười, "Xin lỗi, em thất thần"

    Anh cũng cười nói, "Không sao, đây là hợp đồng anh đã soạn, em đọc lại xem có hợp với ý mình không, nếu được thì kí vào" vừa nói anh vừa đưa bản hợp đồng cho cậu.

    Cậu nhận lấy đọc lướt một lượt thấy không có chỗ nào bất ổn thì liền kí tên mình vào. Hai người đứng lên bắt tay nhau cùng hợp tác vui vẻ.

    Giao USB cho anh, hai người sau đó tiếp tục trò chuyện thêm một chốc rồi Nobita xin phép ra về vì cũng đã khá trễ.

    Ishiki vốn định mời cậu đi ăn thế nhưng nghe cậu nói muốn về cũng không ép cậu nhờ tài xế đưa cậu về.

    Cậu cũng không tự bạc đãi bản thân, anh đã gọi tài xế chở cậu về thì cậu cũng không cần đi tàu ngầm nữa. Anh tiễn cậu tới dưới lầu, cậu chào tạm biệt anh rồi bước lên xe cho bác tài xế chở về nhà..

    --- o0o ---
     
    Đậu xanh thích bài này.
  9. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 8: Tâm Sự Doraemon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần nửa tiếng ngồi xe ô tô, cuối cùng cậu cũng về tới nơi. Bước xuống xe cám ơn bác tài xế rồi cậu mở cửa vào nhà, "Doraemon! Tớ về rồi đây".. đáp lại cậu là sự im lặng đến lạ thường. Sau đó cậu đành đi tới phòng khách, Doraemon không ở trong, cậu lại đi tới phòng bếp, Doraemon cũng không có ở đó, cuối cùng cậu quay về phòng ngủ của mình.

    Bước vào phòng ngay lặp tức đập vào mặt cậu là Doraemon đang nằm sấp trên sàn, nhưng khi nhìn kĩ lại mới thấy trên sàn đầy nước, cậu hốt hoản chạy lại lay Doraemon dậy, "Doraemon, cậu có sao không? Tỉnh dậy mau, đừng làm tớ sợ nha!"

    Lúc này Doraemon mới động đậy, lồm cồm ngồi dậy ôm cậu khóc nức nỡ.

    Thấy vậy cậu khó hiểu nhưng vẫn ôm Doraemon lại, tay đặt trên lưng cậu ta vuốt ve, "Cậu sao vậy Doraemon? Cậu khó chịu ở đâu sao, hay là cho chuyện gì, nói tớ nghe xem nào?"

    Nghe cậu hỏi, một lúc sau Doraemon mới nín khóc bắt đầu kể lại. Chuyện là thế này, vài hôm trước Doraemon đi trên đường thì thấy một con mèo robot cực kì xinh đẹp, cậu chàng lặp tức trúng tiếng sét ái tình mà đem lòng cảm mến nó, thế là cậu chàng quyết định tìm mọi cách 'cua' cho bằng được con mèo đó suốt mấy ngày, cuối cùng đến hôm nay cậu chàng chợt nhận ra con mèo ấy là con mèo này là một con mèo đực. Cú sốc tinh thần quá lớn mà Doraemon không biết làm gì vào lúc ấy đành phải lệ tràng bờ mi chạy một đường về nhà khóc nức nở như thế.

    Nghe xong câu chuyện Nobita thật bất đắc dĩ cho cuộc tình đầy trắc trở của cậu bạn, cậu nói, "Được rồi, dù sao cũng là chuyện đã qua, cậu buồn cũng có làm được gì đâu đúng không? Tớ hỏi cậu nè, khi biết con mèo ấy là mèo đực cậu còn thích nó không?"

    Doraemon lúc này ủ rủ nói, "Đương nhiên là không rồi, đực với đực làm sao mà yêu nhau được"

    Cậu vốn muốn nói 'được chứ sao không' nhưng nghĩ lại thôi, cậu mỉm cười, "Vậy là cậu không yêu nó rồi, thế thì cớ gì phải buồn nữa, đúng không? Cũng đã khá trễ rồi tớ đi làm cơm đây, đừng buồn nữa, tớ sẽ làm món bánh rán cậu thích nhất được không?"

    Nghe đến bánh rán, tâm tình Doraemon tốt hẳn lên, "Cậu nói thật chứ?"

    Nobita mỉm cười gật đầu.

    Doraemon, "Để tớ giúp cậu một tay"

    Nobita, "Tốt, vậy thì làm thôi" nói rồi cậu đứng dậy đi xuống phòng bếp, Doraemon cũng nhanh chóng theo sau.

    Xuống bếp, Nobita làm bếp trưởng, Doraemon thì làm phụ bếp, chỉ trong phút chốc những món ăn nóng hôi hổi tỏa hương thơm ngào ngạt đã được dọn lên, Doraemon sau đó cung đã hoàn toàn quên bén đi chuyện buồn mà chuyên tâm nhấm nháp những chiếc bánh rán thơm lừng vừa mới ra lò. Vừa ăn cu cậu vừa đưa ngón cái với Nobita, "Bánh cậu làm ngon thật đó, còn ngon hơn bánh ngoài tiệm nữa, măm măm.."

    Thấy vậy cậu dựa vào tủ bếp nhiNFL Doraemon mỉm cười, "Được rồi, nếu ngon thì ăn nhiều vào nha"

    Doraemon, "Ừm.."

    "Mùi gì mà thơm quá vậy ta, cho ba ăn với được không" lúc này ba Nobi cũng vừa về tới bước vào cười nói.

    Doraemon đang ăn dừng lại, "Ba mới về!"

    Nobita dọn món còn lại lên bàn mỉm cười nói, "Ba về rồi, con vừa mới làm cơm xong, ba rửa tay rồi ăn luôn cho nóng"

    Ba Nobi, "Ừm, chắc ngon lắm đây, đứng ngoài cửa ba đã ngửi được mùi thơm rồi"

    Sau khi ba Nobi rửa tay xong ngồi vào bàn ăn thì ba người bắt đầu dùng cơm. Trong bữa cơm ba Nobi hỏi Nobita về việc học tập của cậu. Cậu mỉm cười nói cho ông về tình hình hiện tại, nghe xong ông nói liền ba chữ tốt, rồi lại kể cho cậu những chuyện lúc nhỏ của ông. Cậu vừa chậm rãi ăn vừa chú ý lắng nghe, bất giác ba người đã dùng xong bữa tối.

    Ăn tối xong thì cũng đã muộn, ba Nobi đi tắm, cậu bảo Doraemon lên phòng trước, còn mình thì ở lại dọn bàn, sau đó cậu cũng đi tắm, rửa trôi hết những bụi bẩn sau một ngày bận rộn rồi đánh răng, sau đó đi về phòng.

    Khi cậu vào phòng thì Doraemon đã ngủ, cậu cũng không làm phiền cậu ta liền đi soạn sách vở cho ngày hôm sau rồi tắt đèn đi ngủ.

    * * *

    Lại một ngày mới bắt đầu, Nobita rời nhà đi đến trường. Bước vào lớp cậu đi đến bàn của mình, thấy Dekisugi ngồi bên cạnh cậu khó hiểu, "Có việc gì sao Dekisugi?"

    Đang nhìn Nobita thì thấy cậu bất ngờ quay qua nhìn mình Dekisugi bất ngờ, "Hả, à, không có gì, sao cậu hỏi vậy?"

    Cậu, "Nếu vậy sao cậu lại ngồi đây, chổ này không phải của Tamada sao?"

    Hiểu ý cậu Dekisugi mỉm cười, "A, tơ mới đổi chổ với cậu ấy, tại ở dưới tớ không nhìn rõ lắm nên phải dời lên đây cho dễ nhìn ấy mà".

    Nghe vậy cậu ghé sát Dekisugi, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu ta, "Cậu cũng cần phải học những kiến thức cơ bản này nữa sao?"

    Hành động đột ngột của cậu làm Dekisugi giật mình nhưng ngay sau đó thì bình thường trở lại cũng kê đầu sát đầu cậu mỉm cười, "Dù sao cũng là con nít thì phải giả cho giống chút, không phải sao?"

    Cậu suy nghĩ một chút rồi gật gù, "Nói vậy cũng đúng.."

    "Hai cậu có chuyện gì vui sao, nói cho tớ nghe với" lúc này Suneo mỏ nhọn từ phía sau chen vào giữa hai người nói xen vào.

    Nobita bị hành động bất ngờ này của Suneo dọa ngồi thẳng dậy, Dekisugi cũng vì vậy mà mất hứng theo nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười cho phù hợp vì hình tượng ôn hòa của mình lúc nhỏ nói, "cũng không có chuyện gì cả, bọn tớ chỉ nói về vở kịch mà lớp chúng ta sẽ biểu diễn vào chủ nhật thôi"

    Suneo nghe vậy hết hứng thú, "Vậy à, làm tớ tưởng có việc gì vui, nếu vậy không làm phiền hai cậu nữa, tớ qua lớp kế bên đây" nói rồi cậu ta chạy đi mất, tốc độ nhanh như khi đến vậy.

    Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, nobita thì lấy tiểu thuyết ra đọc, cậu có một thói quen là một khi cậu đã đặt sự chú ý vào việc gì rồi thì mọi thứ xung quanh nếu không tạo ra thanh âm lớn sẽ không thể khiến cậu phân tâm được vì vậy nên cậu không thể biết được Dekisugi lúc này cũng lấy sách ra đọc nhưng cứ 2 giây đọc sách thì lại một giây liếc mắt nhìn cậu rồi mỉm cười, cứ như thế cho đến khi tiếng chuông vào giờ vamg lên kéo sự chú ý của cậu về thế giới xung quanh, thầy giáo cũng bước vào lớp bắt đầu buổi học với bốn tiết dài dằng dặt đối với chúng học sinh đang ngồi trong lớp..

    Tại Island Nation Game, Ishiki cùng Endou Hakuba, trợ lý của anh đang test thử tựa game mà Nobita đã gửi, đây là loại game nhập vai phiêu lưu vượt ải, có rất nhiều cửa ải để người chơi vượt qua, gồm nhiều màn, mỗi màn lại là những cửa ải khác nhau không trùng lặp càng tạo cho người chơi sự hứng thú, không bị nhầm chán. Cái đặc biệt ghi điểm của tựa game là đồ họa cực hút mắt, tỉ mĩ từng chi tiết làm thỏa mãn người chơi.

    Chơi qua vài màn Hakuba không khỏi tán thán, "Thật sự là một tựa game tốt, nếu không tận mắt chứng kiến tôi cũng không nghĩ đây là game do một đứa trẻ lập trình đâu"

    Ishiki, "Ừ" một tiếng, mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào những hình ảnh hiện lên trên màn hình. "Thật sự rất kì lạ, từ ý tưởng đến đồ họa game như thế này một đứa trẻ như thế nào có thể nghĩ và làm được nhỉ? Điều kì lạ nhất là game này rất giống game mà anh của mình đã tạo ra, anh ấy cũng rất tỉ mĩ như thế này, đây là sự trùng hợp sao?'đây là điều mà Ishiki suy nghĩ."

    Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn từ ngoài vào thì không ai biết anh nghĩ gì cả, anh quay sang nói với Hakuba, "Được rồi! Cậu đi báo với bộ phận marketing nhanh chóng quảng bá game cho mọi người biết, và nhớ để trống tên tác giả, sau đó thông báo cho bộ phận sản xuất trước tiên sản xuất ra 500 nghìn bộ trò chơi, để ngay sau khi mọi người biết về sự tồn tại của nó thì lặp tức tung ra thị trường. À lần đầu tiên chỉ cần tung ra 1000 bản thôi, hiểu chứ?"

    Hakuba nghe vậy lặp tức nhận lệnh, "Vâng, tôi đi làm ngay đây" nói rồi lặp tức nhận nhiệm vụ đem những thứ cần thiết rời khỏi.

    Sau khi Hakuba đi thì trong phòng chỉ còn lại Ishiki, lúc này anh cũng quay trở lại với đống công việc còn dan dở của mình.

    Trở lại trường học, sau hơn 5 giờ học tập thì tiếng chuông ra về cũng đúng lúc vang lên, thế nhưng học sinh lớp 5a1 vẫn chưa được về vì còn phải ở lại để bàn công chuyện.

    Thầy giáo đứng trên bục giảng nhìn cả lớp mỉm cười nói, "Được rồi theo danh sách thì lớp chúng ta có hai tiết mục biểu diễn, đầu tiên là vở kịch Romeo và Juliet đã được cải biên lại của nhóm 15 học sinh đã được chọn từ tuần trước, cuối cùng là tiết mục độc tấu Piano của Nobita. Tiết mục Piano của em sao rồi Nobita?"

    Cậu nghe ông hỏi thì mỉm cười đáp, "Em đã tập xong rồi thưa thầy"

    Thầy giáo, vừa lòng gật đầu, "Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta sẽ phân vai cho vở kịch, ta có các tuyến nhân vật như sau:

    Vương quân Escalus, vị vương quân đang cai trị Verona.

    Bá tước Paris, bà con với vương quân Escalus, luôn mong muốn cưới Juliet.

    Mercutio, một người bà con khác với Escalus, bạn của Romeo.

    Gia tộc Capulet

    Quý ngài Capulet, chủ gia đình.

    Quý bà Capulet, bà chủ của gia tộc.

    Juliet, người con gái 13 tuổi của Capulet, nữ chính của vở kịch.

    Tybalt, anh họ của Juliet, cháu trai của bà Capulet.

    Vú nuôi, người luôn quan tâm và chăm sóc Juliet.

    Rosaline, cháu gái của ngài Capulet, tình yêu ban đầu của Romeo.

    Peter, Sampson and Gregory; những người hầu trong nhà.

    Gia tộc Montague

    Quý ông Montague, chủ gia đình.

    Quý bà Montague, bà chủ của gia tộc.

    Romeo, con trai của Montague, nam chính của vở kịch.

    Benvolio, họ hàng của Romeo và là bạn tâm giao của chàng.

    Abram và Balthasar; những người hầu trong nhà.

    Những người khác

    Friar Laurence, một thầy dòng thuộc dòng thánh Francis, là chỗ dựa của Romeo.

    Friar John, người đưa thư từ giữa Friar Laurence và Romeo.

    Thầy thuốc, người bán thuốc cho Romeo.

    Đầu tiên, Romeo do ai diễn nào?"

    Đây là vai diễn được rất nhiều học sinh nam chào đón nên các nam học sinh trong 15 học sinh được chọn đều xung phong đảm nhận vai diễn này làm cho không khí trong phòng học nhanh chóng trở nên sôi nổi, vì thế nên ý muốn đi về của toàn bộ học sinh tạm thời bị dập tắt và buổi phân vai vẫn cứ tiếp tục.

    --- o0o ---
     
  10. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 9: Đi Biển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi, như thế chúng ta đã phân xong vai diễn cho vỡ kịch. Nhưng để rèn luyện khả năng tự lập cho các em, thầy sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì trong quá trình tập luyện của các em cả. Vì thế để đạt được kết quả tốt nhất các em hãy cố gắng lên nhé"

    Nghe vậy cả lớp đồng thanh, "Vâng ạ!"

    Thầy giáo lúc này mỉm cười, "tốt lắm, nếu các em không có ý kiến gì thì buổi học đến đây kết thúc, các em có thể về". Nói xong thầy đứng dậy chào cả lớp rồi rời khỏi.

    Các học sinh sau đó cũng lục tục ra về.

    Nobita lười chen chúc với bọn nhóc nên ngồi tại chổ chờ bọn mọi người rời đi gần hết mới xách cặp đứng dậy rời khỏi lớp, nhưng cậu vừa đi tới cửa thì nghe tiếng Dekisugi gọi, "Nobita, cậu đợi tớ về chung với!" cậu mỉm cười gật đầu với cậu ta rồi tiếp tục bước đi.

    Dekisugi nhanh bước tới sóng vai với cậu cười nói, "Trưa nay cậu có bận việc gì không Nobita?"

    Nobita, "Không trưa nay tớ rãnh, có việc gì sao Dekisugi?"

    Dekisugi nghe vậy mỉm cười sáng lạng, "Vậy trưa nay cậu có muốn đi tắm biển cùng gia đình tớ không?" Vừa nói cậu ta vừa nhìn cậu với ánh mắt đầy chờ mong.

    Nhìm biểu cảm gương mặt của Dekisugi cậu không khỏi bật cười, "Được rồi được rồi, cậu càng ngày càng giống con nít đấy. Nếu tớ đi thì được nhưng mà tớ không làm phiền mọi người chứ?"

    Dekisugi, "Có gì phiền đâu, mẹ tớ bảo tớ xem có người bạn nào thân không đi cùng cho vui, tớ thì không chơi thân với nhiều người cho lắm nên quyết định rủ cậu đi cùng thôi, nếu cậu đã đồng ý thì tốt quá rồi.."

    Nobita nghe xong giả vờ khó hiểu, "Tớ với cậu thân nhau từ khi nào vậy nhỉ, sao tớ không biết gì hết"

    Nghe cậu nói Dekisugi không thể tin nổi nhìn cậu, "Tớ với cậu chơi với nhau lâu như vậy rồi mà cậu có thể nói mình không thân nhau sao? Cậu làm tớ thật sự đau lòng đó. Cậu xem đi nó đang nói cậu không có lương tâm kìa" vừa nói Dekisugi vừa cầm tay cậu đặt lên ngực mình.

    Nobita cũng không cảm thấy có gì không đúng liền đệm thêm vào, "Theo tớ tính thì chúng ta quen nhau

    Chưa được một tuần đúng chứ, như thế có thể gọi là lâu sao?"

    Dekisugi dường như đuối lý nhưng vẫn quyết định cãi cùn, "Cậu thấy sao tớ không quan tâm, tớ chỉ cần biết như vây là lâu là được rồi"

    Nobita bật cười, "Được rồi, nghe cậu vậy, à mà sao cậu dắt tay tớ hoài vậy, tớ có thể tự đi được mà"

    Dekisugi mỉm cười, "Xin lỗi, tớ không để ý" nói rồi cậu ta đành thả tay Nobita ra, cảm giác thật trống trãi, cảm xúc vừa nãy khi tiếp xúc với bàn tay cậu thật tốt, trong vô thức Dekisugi bất giác nắm chặt bàn tay lại.

    Nobita không để ý thấy Dekisugi có gì không đúng nói, "Được rồi, nếu vậy về nhà tớ sẽ chuẩn bị rồi qua nhà cậu liền"

    Dekisugi, "Không cần phải vậy đâu, thong thả mà chuẩn bị thôi, khi nào đi tớ sẽ tới rước cậu luôn, cũng cần phải xin phép người lớn nữa mà"

    Cậu, "Ừ, cảm ơn cậu"

    Dekisugi, "Có gì phải cảm ơn đâu, tớ mới là người cần phải cảm ơn cậu đã đồng ý đi cùng tới đấy"

    Nghe vậy cậu mỉm cười. "Ừm".

    Sau đó hai người câu được câu không trò chuyện cho đến khi tới nhà Nobita cậu mới tạm biệt Dekisugi rồi mở cửa bước vào nhà, "Thưa mẹ con đi học mới về".

    Ngay sau đó cậu mới nhớ lại, à mẹ Nobi hiện giờ không có ở nhà, cậu đã quên nói với Dekisugi rồi, cậu nghĩ như vậy nhưng không để cậu nghĩ tiếp, ngay lúc này mẹ Nobi từ phòng bếp bước ra, "Nobita về đấy à, mẹ vừa làm xong cơm trưa đây, con nhanh lên thay đồ rồi vào ăn cho nóng."

    "Vâng ạ!" Vừa nói cậu vừa cởi dày để lên kệ rồi đi vào, "Khi nào thì mẹ về tới vậy ạ, sao không nghĩ ngơi cho lại sức, cơm trưa con có thể tự làm mà".

    Mẹ Nobi đi phía trước cậu quay lại nhìn cậu cười nói, "Mẹ về từ lúc sáng rồi, ngay khi con đi học ấy, mà mấy việc nội trợ này mẹ đã làm mấy chục năm nên quen rồi, không cảm thấy mệt mỏi gì đâu, con không cần lo lắng cho mẹ"

    Cậu nghe vậy xấu hổ gãi gãi đầu trong lòng tự trách bản thân sao không đến đây sớm hơn để chăm sóc cho bà, nhưng bên ngoài thì vẫn mỉm cười, "Vâng! Nhưng mà mẹ vẫn phải biết yêu thương bản thân mình, không thể gắng sức được nếu có việc gì con có thể giúp được thì mẹ cứ gọi con giúp nhé. À, hay là bữa sáng với bữa tối của nhà mình để con thay mẹ làm cho, như vậy là hợp lý nhất rồi" Nói xong còn không quên cười với bà một cái.

    Nhìn cậu vừa nói lại vừa xoa cằm suy nghĩ, lại nhìn tới biểu cảm của cậu mẹ Nobi không thể nhịn được mà bật cười, "Được rồi được rồi, nghe con hết, chịu chưa!"

    Nghe vậy cậu cười sáng lạng, "Vâng ạ, à mẹ này, lát nữa mẹ cho con đi biển cùng Dekisugi nhé, cậu ấy vừa mới rủ con lúc nãy, con nhở đồng ý với cậu ấy rồi"

    Mẹ Nobi mỉm cười, "Đương nhiên là được rồi, lâu lâu cũng phải đi chơi cho khuây khỏa chứ. Con có cần mẹ giúp chuẩn bị đồ hay không"

    Cậu, "Con cảm ơn mẹ, nhưng không được đâu ạ, đồ của con đâu thể làm phiền mẹ được"

    Mẹ Nobi nghe vậy cười mắng, "Thằng nhóc này, bắt đầu biết khách sáo từ bao giờ thế, mẹ là mẹ của con chứ có phải người dưng đâu mà phiền với chả không phiền, mà con chốc nữa phải thay đồ ăn cơm rồi sao có thể chuẩn bị đồ được, hay con biết thuật phân thân sao?"

    Cậu nghe vậy thì đuối lý, nhưng sực nhớ ra, "À Doraemon có thể giúp con mà. Nhắc mới nhớ sao nãy giờ con không thấy cậu ấy, cậu ấy đâu rồi ạ"

    Mẹ Nobi, "Thế thì xui cho con rồi, Doraemon đã đi ra ngoài từ sớm rồi. Giờ thì lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm đi để tui đi chuẩn bị đồ cho, cũng đã trễ rồi đấy, để lát nữa lại phiền mọi người chờ.

    Mẹ Nobi nhắc cậu cậu mới nhớ, vội nhìn lên đồng hồ, thấy đã gần 11h thì bắt đầu vội vàng," Vậy đồ của con phải nhờ mẹ rồi, con lên phòng thay đồ ngay đây "

    Nhìn bóng lưng con trai nhanh chóng đi lên cầu thang mẹ Nobi cười nói," Từ từ thôi, cẩn thận kẻo té bây giờ "

    Bà vừa dứt lời tiếng của cậu đã từ trên lầu vọng xuống," Con biết rồi ạ "

    Nghe vậy bà chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi sau đó liền đi chuẩn bị hành lí cho cậu.

    11h30 một chiếc Toyota Land Cruiser Prado (*) dừng trước nhà Nobita, Dekisugi cùng một phụ nữ trẻ tuổi bước xuống xe đi tới gõ cửa, một lúc sau mẹ Nobia mở cửa ra, người phụ nữ trẻ thấy mẹ Nobi thì mỉm cười," Chào cậu Tamako "Dekisugi cũng nhanh chóng mỉm cười," Cháu chào bác ạ "

    Mẹ Nobi cũng nhanh chóng mỉm cười," Chào cậu Azami, chào cháu nhé Dekisugi! Mời hai người vào nhà chơi "

    Người phụ nữ trẻ nghe vậy mỉm cười," Cảm ơn cậu nhưng ngại quá tớ không thể nán lại lâu vì cũng khá trễ rồi, hôm nay không biết cậu có thể cho cháu Nobita đi cùng gia đình mình đến Choshi Marina chơi một chuyến không? "

    Lúc này mẹ Nobi mới nhớ lại vấn đề, bà mỉm cười," À, xem đầu óc tớ này, để tớ gọi Nobita xuống, lúc nãy nó vừa mới nói với tớ về vấn đề này "dứt lời bà liền nói vọng vào trong nhà," Nobita này, dì Azami cùng Dekisugi tới đón con nè, xuống nhanh đi con trai "

    Giọng Nobita cũng từ trên lầu vọng xuống," Vâng ạ, con xuống ngay đây "dứt lời chưa được một khắc cậu đã mang balô đi ra, cậu mỉm cười nói," Cháu chào dì ạ, chào cậu Dekisugi! "

    Thấy cậu bước ra mắt mẹ Dekisugi sáng lấp lánh," Ôi xem hoàng tử bé nhà ai đây này "vừa nói bà vừa xoa xoa hai má của cậu. Dekisugi chào cậu xong cũng chẳng biết nói gì nữa.

    Hôm nay cậu ăn mặc thật sự giống một hoàng tử nhỏ, áo sơ mi trắng cùng một chiếc nơ xanh trên cổ phối cùng chiếc quần cụt có quai dây đeo lên vai, ướm lên cơ thể không cao lắm của cậu ở tuổi 11 với gương mặt non nớt búng ra sữa mở cặp mắt to tròn nhìn mọi người thì lực sát thương thật sự lớn phải biết.

    Mẹ Dekisugi nhìn cậu rồi nhìn Dekisugi sau đó nói," Haizz! Nếu hôm nay Dekisugi nghe lời mẹ thì chúng ta đã có hai hoàng tử bé rồi "

    Mẹ Nobi nghe vậy bật cười," Cậu cũng định cho Dekisugi mặc như vậy à "

    Mẹ Dekisugi cũng cười theo," Ừ! Hôm bữa tớ có mua một bộ đồ cũng giống của Nobita vậy đó cực kì đáng yêu luôn, thế mà nhóc Dekisugi lại không muốn mặc, thử hỏi xem buồn ghê hông "

    Mẹ Nobita," Nobita lúc đầu cũng không chịu, tớ phải năn nỉ một lúc mới được đấy "

    Nói rồi cả hai người cùng cười vui vẻ, còn Nobita thì cặp má đã bị xoa một lúc cùng với ngại quá mà đã đỏ ửng, cảm giác vẫn còn tê tê luôn, cậu đành chu mỏ phồng má mà đưa tay lên xoa lại hai bên má đáng thương của mình.

    Dekisugi thấy hành động của cậu moe đến không chịu được cùng ý muốn chạm lên làn da trắng nỏn kia vì thế liền đưa tay lên" giúp "cậu xoa má," Để tớ giúp cậu nhé, mẹ tớ nặng tay quá rồi, bà là vậy đó hể thấy thứ gì dễ thương là phải xoa xoa bóp bóp mới được. Cậu cảm thấy dễ chịu hơn chưa? "

    Cậu hưởng thụ cảm giác dễ chịu giống như được người ta massage vậy nên liền mỉm cười," Ừ dễ chịu thật, cậu cũng có tay nghề thật đấy "

    Dekisugi mỉm cười," Ừm!"nếu muốn sau này anh đều có thể xoa cho em mỗi ngày. Nhưng câu này cậu ta chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi..

    --- o0o ---
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng ba 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...