[Quyển 6 - Thương Hải Dao]
Chương 3: Sa Hậu Vệ Sa
Chương 3: Sa Hậu Vệ Sa
Ngày "Truy Phong Hiệu" hạ thủy, là một buổi sáng trời trong nước biếc. Tiền Kim Bảo mời tất cả hương thân phú thương Lang Gia thành tới, chứng kiến chiếc thuyền lớn mà đứa con trai bị mọi người cho là không có tiền đồ kia của hắn làm ra. Pháo nổi lên, khua chiêng gõ trống, tam sinh lục lễ, Tường Phong ở trong ánh mắt mong đợi của mọi người, kéo tấm vải đỏ ở mũi thuyền ra, lộ ra hình phượng hoàng, kéo tới một trận khen ngợi.
Tiền Vô Khuyết thiết kế chiếc thuyền này là lâu thuyền, đúng như tên, chính là trên thuyền xây tầng lầu. Thuyền kiến trúc ba tầng, cao bảy trượng, mỗi tầng đều thiết kế phòng ngủ cùng lan can, các loại kiến trúc phòng chống bị tấn công. Vậy mới nói, lâu thuyền cái loại chiến thuyền lớn này có thể chống chọi với sóng gió, đội thuyền bình thường ít sử dụng, trong đám thợ thuyền dân gian cơ bản cũng không nhiều người có thể chế tạo ra.
Trước mắt, chỉ có Hải Long vương Hải Ẩn chủ hạm uy phong nhất Đông Hải mới dám dùng lâu thuyền, hơn nữa ở trên sóng to gió lớn cũng vẫn như đi trên mặt biển bằng phẳng, trở thành người được kính sợ nhất Đông Hải. Chiếc thuyền này của Tiền Vô Khuyết so với Hải Long truyền thuyết kia kém hơn một chút, nhưng hắn rất đắc ý nói với Tường Phong, mình dùng trăm mái chèo, mũi tàu cũng không làm loại hình vuông truyền thống, tăng thêm ba cột buồm và cánh buồm hình tam giác, tốc độ và tính cơ động cũng tăng cao, tuyệt đối không kém hơn Hải Long.
Tường Phong khẽ mỉm cười, đối với tính trẻ con thích khoe khoang hiếm khi mới được dùng của hắn cũng không lên tiếng đả kích. Chiếc thuyền này có nhiều cái không dễ làm, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ. Mặc dù Tiền Kim Bảo không lay chuyển được nàng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng bỏ vốn, đem mười ngàn lượng vàng vốn để dùng mua chức quan cho Tiền Vô Khuyết hiến ra. Nhưng là, so với đóng thuyền, xây dựng thêm đội thuyền, chiêu mộ thợ cùng thủy thủy, mấy loại chi phí này, chỉ có thể coi như là cát trong sa mạc.
Vì giấc mộng này, Tiền Vô Khuyết đã cố gắng rất nhiều, mọi người đều nhìn thấy. Cho nên, năm đó ông nội Tiểu Ngư tìm tới mấy thợ thuyền, không thu thêm phân tiền liền ngày đêm làm gấp rút. Tiểu Ngư đem tiền công lĩnh trước hạn đến tận năm sau của mình lấy ra hết. Mà Tường Phong cũng không thèm để ý đến quy củ của sòng bạc, da mặt dày ăn ngủ trong mấy sòng bạc ba ngày ba đêm, cuối cùng ôm được một đống ngân phiếu, đầu óc quay cuồng trở lại nhà liền lăn ra ngủ.
Còn Tiền Vô Khuyết, ban ngày bận bịu giám sát đóng thuyền, ban đêm thì ôm cuốn 《 Thiên Tự Văn 》dày công nghiên cứu, đốt đèn thức đêm học, lúc ăn cơm cũng ngâm tụng, đi bộ cũng vác theo, ngay cả khi ngủ thỉnh thoảng cũng nói mớ. Có đôi lúc Tường Phong bò lên cây, nhìn ánh đèn cô độc trong phòng, chiếu lên bóng người nho nhỏ đang ngủ gà ngủ gật, quay đầu lại, chỉ thấy Tiền Kim Bảo đứng dưới hành lang, nhìn chằm chằm bóng dáng in lên cửa sổ như có điều suy nghĩ, hồi lâu, hắn mới chậm rãi xoay người dời đi.
Hôm nay, rốt cuộc cũng chờ được ngày "Truy Phong Hiệu" hạ thủy, sau một tiếng chiêng tiếng trống, mấy chục hán tử thân thể cường tráng, dưới sự chỉ huy của ông nội Tiểu Ngư, đem thuyền lớn chậm rãi đẩy xuống nước. Tường Phong thì mang Tiền Vô Khuyết cùng Tiểu Ngư, hăm hở đứng ở đầu thuyền, hướng thợ thuyền cùng quần chúng vây quanh ném bánh bao, đây là tập tục Đông Hải, ngụ ý ra khơi thuận lợi, bình an nhiều phúc.
Tường Phong vĩnh viên không quên được cảm giác lần đầu tiền leo lên "Truy Phong Hiệu", hào hứng vạn phần chống nạnh đứng ở mũi thuyền, đón làn sóng biếc, tận hưởng màu sắc trời biển, ở trong sóng biển lắc lư, đi theo chim biển đón gió rẽ sóng, mỉm cười nhìn cá biển bật nhảy bên mạn thuyền, trời cao biển rộng, giương cánh bay lượn giữa đất trời.
Bởi vì thiếu tiền, ban đầu, Tường Phong bọn họ thuê không nổi mười thủy thủy. Ngay cả mấy phòng ở cũng tiết kiệm nhất có thể, bàn ghế chỗ nằm cũng không có, Liêu ca bị ép lên thuyền tố khổ mấy ngày. Dần dần, tất cả mọi người đã quen thuộc với đường biển, cũng mua được một ít đồ sứ tơ lụa, đến đảo nhỏ lân cận của một nước nhỏ trao đổi đặc sản địa phương như đồi mồi cùng nhân sâm, sau đó lại mang về bán với giá cao cho thương nhân Lang Gia thành.
Tiền Vô Khuyết quả thật không khoác lác, tốc độ của "Truy Phong Hiệu" so với thương thuyền nhanh gấp hai lần, lại thêm cái miệng Tường Phong có thể biến cá chết thành dược liệu chân quý, rất nhanh, bọn họ liền tích được một số tiền nhỏ, sắm thêm ít đồ dùng hàng ngày, thuê thêm hai ba chục thủy thủ, từ từ phát triển lớn mạnh.
Vùng nước Đông Hải này, nghe nói thế lực lớn nhất là Hải Long vương Hải Ẩn, tổ tiên là hải tặc lập nghiệp, đến thế hệ của Hải Ẩn tuổi trẻ tài cao, đổi sang làm ăn minh bạch, thành lập đội hộ vệ biển, chủ yếu bảo vệ thương lữ qua lại không bị hải tặc quấy rầy, thỉnh thoảng cướp bóc một chút đội thương thuyền từ ngoài tới. Hải gia cơ hồ lũng đoạn mấy tuyến đường chính đối ngoại Đông Hải, đội thương thuyền nếu muốn an toàn đi qua không bị cướp bóc, cũng chỉ có thể dựa vào đội bảo vệ hàng hóa của bọn họ, dĩ nhiên chi phí bảo vệ cũng không rẻ.
Trừ Hải gia, Đông Hải còn tụ tập mấy chục đội hải tặc lớn nhỏ, có cái là do đám ô hợp tạo thành, có cái là chi nhánh của Hải Long vương, có cái là tự phát tạo liên minh, cùng chống lại.
Trong đó, có hai nhà đặc biệt hơn, một là hải tặc Phù Tang Xuyên Đảo Gia, gian - dâm bắt cóc, phàm là người bị chúng bắt gặp, tuyệt đối toàn thuyền không còn người sống. Bọn họ từng mấy lần lên bờ đánh lén Lang Gia thành, giết chết thiêu hủy không ít nhà cửa bách tính, đến nay người Đông Hải nhắc tới bọn họ, không một ai không cắn răng nghiến lợi, muốn trừ hại sớm. Đáng tiếc, Xuyên Đảo Gia dị thường giảo hoạt, mấy lần đều thoát được, ngay cả cứ điểm cũng không biết đặt chỗ nào.
Ngoài ra còn một nhánh hải tặc chính nữa chính là Sa Hậu Vệ Sa đại danh đỉnh đỉnh. Vệ Sa là mỹ nữ, bình sinh yêu thích nhất chính là thu thập mỹ nhân, bất luận nam nữ, đều nhét hết vào hậu cung của nàng. Nàng chính là nhân tài mới nổi ở Đông Hải, nghe nói năm đó nàng là nữ hải tặc ở Nam Hải góp gió thành bão, giết người cướp của, ngay cả thuyền đội quan gia cũng dám uy hiếp. Sau đó, hải tặc Nam Hải bị triều đình phái binh tiêu diệt, toàn quân nàng bị giết, sau khi vượt ngục lâm vào tuyệt lộ mới trốn tới Đông Hải. Vì vậy, Vệ Sa hiện tại cũng thu liễm không ít, không dám giống như trước tùy ý giết người cướp bóc. Thủ hạ của nàng cũng có một thuyền đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, ở trên biển xưng vương xưng bá.
Thật bất hạnh là, -------- dĩ nhiên, cũng không biết ai bất hạnh -------- trong một ngày lành, thuyền hải tặc Vệ Sa đụng độ đội thuyền của Tường Phong.
Nói thật, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết có thể trong thời gian ngắn tạo ra được một đại lộ khang trang, cùng sách lược vô sỉ "đen ăn đen" của bọn họ có quan hệ cực lớn. Đây chính là đôi sư đồ cấu kết làm việc xấu, sau khi lượn lờ ở ven biển mấy ngày, cảm thấy dựa vào việc mua bán kiếm tiền quá chậm, lại tốn chi phí, vì vậy, bọn họ liền đem chủ ý đánh tới đám hải tặc thế lực đơn lẻ trên biển kia.
Cách làm cụ thể chính là, mỗi lần ra biển, chỉ để trên boong mấy thủy thủ, do Tiền Vô Khuyết hoặc Tiểu Ngư trên người treo đầy vàng bạc trâu báu, khắp người lấp lánh lòe loẹt ở trên thuyền lúc ẩn lúc hiện, hấp dẫn mấy tên tiểu hải tặc kia. Chờ đến lúc bọn chúng buông lỏng cảnh giác, tụ năm tụ ba lên thuyền, Tường Phong cùng mấy thủy thủ kiêm côn đồ chuyên nghiệp được thuê mai phục một bên liền nhào tới, cơ quan, dây thừng ùn ùn kéo tới, đem bọn chúng tóm gọn, đem thuyền của bọn chúng cướp không còn một mống, sau đó lại thả người đi.
Cái phương châm tác chiến tống tiền tay không bắt sói trắng này vô cùng hữu hiệu, rất nhanh, Tường Phong bọn họ liền từ trong tay đám hải tặc xui xẻo cướp lấy được một thương thuyền hạng trung, hầu bao cũng dày một chút. Nhưng là, sau khi một vải hải tặc ven biển bị mắc lừa, dần dần, mỗi lần thấy cờ "Phượng hoàng" giương cánh đón gió, từ xa đã báo cho nhau biết, đi đường vòng. Bất đắc dĩ, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết chỉ đành hướng vào sâu trong biển, tìm kiếm không gian lớn hơn để phát triển và những tên tiêu tiền như rác khác.
Ngày hôm đó, trời trong nắng vàng, vô cùng thích hợp để đánh cướp. Tiền Vô Khuyết mặc y phục kim quang, đứng ở đầu thuyền, để cho đám thuyền bè xa xa có thể nhìn thấy. Mà Tường Phong thì kéo ghế nằm trên boong tàu tắm nắng, Tiểu Ngư ở bên cạnh nướng cá, Liêu Ca ôm cánh đứng trong lồng luyện tập hát bài hát đi thuyền "Truy Phong Hiệu" 《 biển cả một tiếng ca 》.
"Tới rồi, tới rồi, có một lâu thuyền treo cờ đầu lâu đỏ hướng bắc đang hướng chúng ta đi tới." Người trên chòi quan sát lớn tiếng báo cáo.
"Truy Phong Hiệu" hiện tại đã có một trăm hai trăm người, kỹ thuật đen ăn đen cũng ngày càng thuần thục. Vì vậy, căn bản không cần Tường Phong hạ lệnh, tất cả thủy thủ lập tức vào vị trí, người mai phục, người quét dọn.
Thuyền hải tặc của Vệ Sa tốc độ rất nhanh, lại thuận hướng gió, trong chớp mắt đã đuổi kịp "Truy Phong Hiệu". Vèo, mấy chiếc móc thép thuần thục ghim vào mạn thuyền "Truy Phong Hiệu", hơn mười nữ tử hắc y cùng đại hán vác đao theo đó phi tới. Nữ tử dẫn đầu rống to: "Buông vũ khí xuống, tất cả nằm xuống, nhắm mắt giả chết!"
Mỗi câu nàng nói, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết liền hết sức phối hợp làm theo, khi dứt lời, trên boong tàu toàn bộ đều nằm rạp hết xuống. Nữ tử cười to, "Má nó, lần đầu thấy có đám phối hợp như vậy, hôm nay tâm tình lão nương tốt, tha mạng cho các ngươi." Vừa nói, ánh mắt ra hiệu thủ hạ vào khoang thuyền vơ vét.
Tường Phong lặng lẽ mở mắt, hướng Tiền Vô Khuyết đang trong trạng thái người chết ra hiệu, sau đó, đưa tay nắm lấy du long kiếm trong tay áo. Một lát sau, trong khoang thuyền bỗng nhiên vang lên một trận kêu gào cùng đánh nhau. Nữ tử hắc y nhướng mày, đang muốn tiến lên, không ngờ Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết đồng loạt nhảy lên, một lên một xuống, phối hơn ăn ý đao kiếm cùng chém tới, một chọc mắt, một chém chân, hướng nữ hải tặc nhào tới.
Nữ hải tặc tựa hồ cũng biết chút công phu, miễn cưỡng cùng hai người tiếp mấy chiêu, vũ khí của nàng là một cái xiên ngắn hình thù giống xương cá, nhưng ba đầu nhọn đều dùng răng cá mập chế thành, dưới ánh mắt trời lóe hàn quang. Thủ hạ không có mệnh lệnh, nên cũng không dám tùy tiện tiến lên hỗ trợ, mặc cho ba người đao quang kiếm ảnh.
"Vệ Sa! Nàng là Sa Hậu Vệ Sa!" Thủy thủ có chút kinh nghiệm đột nhiên la lên. Trên boong tàu nhất thời náo loạn, mấy người nhát gan đã lộ vẻ mặt sợ hãi.
Hóa ra là nhân vật hung ác nha, Tường Phong âm thầm nghĩ, khó trách đánh mãi không thua. Vì vậy, nàng lợi dụng kẽ hở, hướng Tiền Vô Khuyết nháy mắt, hai người rút về phía sau. Vệ Sa đang muốn tiến lên đuổi theo, bỗng nhiên, dưới chân căng thẳng, hóa ra Tường Phong đã bày cơ quan trên boong tàu khóa hai mắt cá chân nàng.
Trong nháy mắt Vệ Sa cúi đầu, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết lập tức xoay người nhảy lên, Tiền Vô Khuyết trực tiếp đánh về phía ngực Vệ Sa, đem nàng quật ngã. Tường Phong thì nhào tới trên người nàng, đầu gối trái chế trụ cổ nàng, tả hữu phối hợp, tay trái tước vũ khí của nàng, tay phải cầm du long kiếm nhắm đầu Vệ Sa. "Lệnh người của ngươi hạ vũ khí, toàn thể nằm xuống, nhắm mắt giả chết".
Vệ Sa bật cười, sau đó lập tức giơ tay phải lên, "Các người làm theo đi!" Sau đó thẳng thắn nhìn Tường Phong, "Ngươi động thủ đi, hôm nay ta khinh địch, coi như ta thua."
Thấy nàng hào sảng như vậy, Tường Phong không khỏi thầm ca ngợi, tỉ mỉ quan sát nữ nhân danh tiếng dung tục này. Khoan hãy nói, nữ nhân Vệ Sa này đúng là mỹ nhân phong lưu, gương mặt trứng ngỗng, chân mày lá liễu, đôi mắt câu hồn, bên miệng có một nốt ruồi mỹ nhân, tóc dài xõa vai, chỉ dùng chiếc khăn gắn đá hồng ngọc cột trên trán. Trên người mặc yếm đen, bên ngoài khoác chiếc áo tay ngắn làm bằng da cá mập, lộ ra chiếc eo trắng nõn, khiến người nhìn không nhịn được muốn véo một cái. Thân dưới nàng mặc quần cùng màu bó sát, khiến bắp đùi cùng cái mông vểnh cao căng mọng, đúng là dung nhan uyển chuyển, dụ hoặc người khác.
"Di, sao không động thủ đi? Ngươi không ra tay được sao." Cho dù bị người khác chế ngự, Vệ Sa vẫn không đổi được bản tính phong lưu, lên tiếng trêu ghẹo, vừa nói, còn vặn vẹo thân hình như con rắn nước.
"Đúng vậy, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cô nương ta thật đúng là không ra tay được." Vệ Sa không nghĩ tới, lần này mình lại gặp phải nữ nhân so với nàng còn lưu manh hơn, thấy Tường Phong cười nhẹ một tiếng, tay trái nắm xiên răng cá mập theo đường cong lả lướt của Vệ Sa đi xuống dưới, khóe miệng mang nụ cười trêu ghẹo, "Ngươi nói rạch chỗ này tốt, hay là từ chỗ này?" Vừa nói, nàng ấn xuống khuôn ngực cao vút cùng mềm mại của Vệ Sa một cái.
"Đều không tốt" Vệ Sa lập tức nghiêm mặt nói, "Mấy chỗ này ta phải giữ lại cùng đám mỹ nhân yêu mến của ta phong lưu sung sướng."
Tường Phong nháy mắt một cái, đột nhiên vứt xiên răng cá mập đi, tha cho đôi chân của nàng, đặt mông ngồi dưới đất cười lớn, nước mắt cũng giàn dụa, "Ngươi đúng là thú vị."
Vệ Sa ngồi dậy, nghiêm túc đỡ tai nhìn Tường Phong, thở dài nói, "Đáng tiếc, ngươi không phải mỹ nhân, nếu không ta nhất định cướp ngươi đi, cho ngươi ba ngày ba đem không xuống giường được."
* * *
Ban đêm, trong hang ổ của Vệ Sa------- Bên sườn Hắc Sa đèn đuốc sáng trưng, bữa tiệc linh đình, nhiệt liệt chúc mừng đại tỷ dung tục nhất Đông Hải cùng chưởng quỹ lòng dạ đen tối nhất thế gian hóa địch thành bạn. Vệ Sa ngồi trên trái ôm một nam nhân ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, phải ôm một nam hài thẹn thùng khoác trên người vải the mỏng, một hồi hôn, một hồi liếm, khiến cho hai người thở gấp không thôi.
Chỗ ngồi khách quý, Tường Phong hứng thú bừng bừng nhìn ba nữ tử trong sân ăn mặc lụa mỏng như cánh ve, người người xinh đẹp như tiên, người đánh đàn, người thổi sáo. Aiz, Vệ Sa này đúng là biết hưởng phúc nha, nhìn một phòng châu báu này, còn có cả hoạt sắc sinh hương, ngay cả người phục vụ tới tới lui lui người sau so với người trước còn đẹp hơn.
"Muội tử a, ngươi không cần nhìn, nhìn trúng ai, lúc nữa cho ngươi mang về." Vệ Sa từ trong miệng nam nhân bên trái nhấp một miếng rượu, hướng Tường Phong hào phóng vung tay, "Tiểu tình nhân nhỏ của ngươi nhìn cũng biết chính là một tên non tay, chi bằng cứ để lại nơi này của lão đại tỷ, ta chăm sóc dạy bảo tốt rồi trả lại cho ngươi. Khoảng thời gian này, ta cho ngươi hai người, đảm bảo ngươi dục tiên dục tử, hắc hắc."
"Hắc cái đầu ngươi." Tường Phong không khách khí phỉ nhổ nàng một trận, vỗ mu bàn tay Tiền Vô Khuyết đang trốn phía sau, không ngừng an ủi, "Yên tâm, sư phó thiếu tiền cũng không bán ngươi." Vừa nói, liếc mắt nhìn Vệ Sa đang cười đến phơi phới, "Ngươi đừng có nhìn chằm chằm đồ đệ ta, đừng tưởng ta không biết ngươi đang đánh chủ ý lên hắn, đem nước miếng của ngươi thu lại ngay! Ta cảnh cáo ngươi, cho dù là đồ đệ ta hay Tiểu Ngư, nếu ngươi dám động vào người của bổn cô nương, ta liền đem dốc Hắc Sa của ngươi quậy nát."
"Hắc hắc, được rồi được rồi, ta cũng không thiếu, đáng tiếc, da mịn thịt mềm. Thật tốt, ngươi đừng có lườm ta, ta không động bọn họ, nghĩ là được rồi." Vệ Sa hậm hực thu hồi ánh mắt sắc nữ, nhỏ giọng thì thầm, "Ta còn không tin sau này không lấy được món hàng tốt."
Từ đó về sau, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết mỗi lần đi vào trong biển, thỉnh thoảng sẽ đến dốc Hắc Sa ngồi chơi một chút. Có lúc Vệ Sa cũng sẽ mang theo bọn họ đi cướp thương thuyền, mặc dù Vệ Sa sống phong lưu phóng túng, nhưng là làm lão đại hải tặc vẫn là rất có phong độ của đại tướng, biết tiến biết lui. Thuyền nhỏ của ngư dân cùng tàu nhỏ chở hàng, nàng sẽ không đụng vào. Mấy thương thuyền sang trọng kia, chỉ cần không phản kháng, nàng sẽ không tổn thương mạng người, hơn nữa hàng hóa cũng chỉ cướp một nửa, bao gồm thức ăn nước ngọt, đồng thời sẽ cho người trên thương thuyền lưu lại chống đỡ đến lúc cập bờ.
Có quân tiên phong như vậy, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần theo phía sau tích kinh nghiệm nhặt chút phế phẩm, phàm là chai chai lọ lọ Vệ Sa nhìn không thuận mắt, mấy đồ nước lặt vặt, hai người bọn họ đều không ngừng bận rộn chỉ huy người của mình dời toàn bộ đến "Truy Phong Hiệu". Mỗi lần, Vệ Sa cùng chủ thương thuyền bị cướp, đều không biết nói gì nhìn đôi sư đồ này, hưng phấn vô cùng vùi ở trên boong, lấy bình hai quai cũ kỹ bị thủng, lấy lọ sứ Cao Ly bị sứt mép, vơ thảm Ba Tư bị cháy một góc, tất cả đều nhét hết vào túi da rắn của mình, dương dương đắc ý ôm túi đầy mà về.
Một lần kích thích nhất, bọn họ gặp được một đội nhỏ của đám hải tặc Xuyên Đảo Gia xứ Phù Tang, một trận kịch chiến, song phương có thương vong, Vệ Sa cũng bị thương tích. Nhưng là, đối phương tổn thất lớn hơn, chỉ còn lại một chiếc thuyền nhỏ cùng mấy người bỏ trốn. Tường Phong ở trong lần chiến đấu này, lấy được một thanh trường đao Phù Tang vô cùng sắc bén, so với đao của Trung Nguyên còn dài hơn, thân đao cũng cong hơn, đeo ở bên hông cũng gần chấm đất. Nàng rất vui vẻ, quyết định sau này sẽ mang theo bên người, biểu dương khí thế cho bản thân.
**
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, sau khi tích góp được kha khá, không lâu sau Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết ở một vùng biển cách bến tàu rất gần, phát hiện một hòn đảo nhỏ bỏ hoang, phía trên cây cối rậm rạp cao lớn, chim hót vang hương hoa thoang thoảng, phong cảnh tuyệt đẹp. Đảo nhỏ có hình trăng lưỡi liềm, chỗ lõm vào vừa vặn có thể làm cảng thiên nhiên.
Vì vậy, Tiền Vô Khuyết quyết định lấy đảo này làm căn cứ bí mật, coi như cứ điểm đầu tiên trong sự nghiệp hải tặc của mình cùng Tường Phong. Nguyên liệu gỗ có thể lấy tại chỗ, lại mang mấy thợ thuyền kia tới, nơi này lại gần Lang Gia thành, cuộc sống cũng thuận lợi. Rất nhanh, đảo Phượng Hoàng liền khí thế bừng bừng lật ra chương mới.
Bởi vì chuyện bận đóng thuyền, hai người gần đây không thể ra biển vào thành. Ngày hôm đó, vừa chốt xong đơn hàng đầu tiên ở Lang Gia thành, hai sư đồ liền quyết định ở tửu lâu ăn một bữa, để chúc mừng khởi đầu tốt đẹp trong sự nghiệp của Tiền Vô Khuyết.
"Này, các ngươi nghe gì chưa, đại trạch lớn ở ngoại ô phía đông thành của chúng ta, mới có một quý nhân tới." Sự thật chứng minh, cho dù thành Lang Gia chuộng văn chương lễ nghĩa, thì bát quái vẫn luôn được ưa chuộng.
"Hắc hắc, cái này ta biết, người tới là tiểu, hầu, gia."
"Không phải chứ, tiểu hầu gia chạy tới chỗ chúng ta làm gì? Chẳng lẽ nhân dịp tế lễ thành Lang Gia để chọn người thi Hương?"
"Các ngươi chả biết gì cả, haiz, tiểu hầu gia bị bệnh nên tới đây điều dưỡng."
"Cái này ta cũng nghe đồn, người thân của nhà đại thẩm láng giềng của cháu gái huynh đệ kết nghĩa của Nhị bá của đại di phu ta khi làm người hầu trong cung, nói là tiểu hầu gia ngày đêm mệt nhọc, vì dân vì nước, dốc hết tâm huyết, kết quả bị bệnh, một ngày ói máu mấy lần, nhuộm đỏ hết cái khăn này đến cái khăn khác."
Mọi người than thở một trận. Lại nghe tình báo viên nói tiếp: "Sau đó, muội muội tiểu hầu gia hình như gọi là Đại Nghĩa công chúa, ở núi Chung Nam làm nữ quan, tận hiếu với phụ mẫu, kết quả tháng trước liền vũ hóa thành tiên. Tiểu hầu gia quá mức thương tâm, rốt cuộc bệnh không chịu nổi, thoi thóp. Cho nên, hắn liền dâng tấu chương khẩn cầu Hoàng thượng xin từ quan, sau đó đến nơi này của chúng ta dưỡng bệnh."
"Haiz, thật là đáng tiếc, nhưng tiểu hầu gia là trụ cột nước nhà, cũng không nên cứ như vậy. Ta nhớ Quốc công gia chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ, Cố gia mấy đời trung lương, lại rơi vào kết cục này, thật là ông trời ghen tị anh tài. Không được, ta phải làm một bài thơ, biểu đạt tâm tình khổ sở của ta lúc này."
"Ngươi khổ sở? Hoàng thượng càng khó chịu hơn, nghe nói tiểu Hoàng thượng chúng ta ở Kim Điện khóc đến hồ đồ, sau đó, ở trong Ngự Hoa Viên cùng Trinh Phi Nương Nương, mỗi người ôm một cánh tay tiểu hầu gia, khóc lóc la hét cầu hắn đừng đi."
"Như đã nói, tiểu Hầu gia chọn nơi này của chúng ta dưỡng bệnh, cũng chính là nhìn trúng Lang Gia địa linh nhân kiệt của chúng ta, có Hải thần che chở, nói không chừng dưỡng bệnh rất tốt."
"Cũng không hẳn, ngươi không thấy quận trưởng đại nhân mấy ngày trước có chạy đi hỏi thăm, đáng tiếc tiểu Hầu gia bệnh nặng không dậy nổi, không có cách nào nhìn thấy hắn. Haiz, nói thật, ta còn chưa nhìn thấy tiểu Hầu gia đâu, nghe nói dáng dấp tựa thần tiên, quả nhiên là ông trời ghen tị với anh tài a, thời không đợi ta. Không được, ta cũng phải làm một bài văn, bày tỏ sự thương cảm trong lòng mình."
Phốc, thiếu nữ mặt tròn bàn cách vách không nhịn được bật cười, mấy nho sinh đồng loạt nhìn về phía nàng, "Cô nương, nghe lén chúng ta nói chuyện đã là bất nhã, lúc người ta thương tâm nhất, sao ngươi có thể cười được?"
Tường Phong khụ mấy tiếng, sờ mũi một cái, thấy bộ dạng giận dữ của bọn họ, cũng không muốn gây sự, liền kéo Tiền Vô Khuyết vội vàng trốn ra khỏi tửu lầu.
"Thôi vậy, đồ đệ, hay là chúng ta tiết kiệm tiền đi, trở về tiếp tục nướng cá, hoặc là, đi đến nhà lão cha nhà ngươi nghỉ một lát?" Tường Phong hai tay gối đầu, bật nhảy về phía trước mấy bước, lại quay đầu nhìn Tiền Vô Khuyết không lên tiếng, cười nhạo nói, "Sao thế? Chẳng lẽ ngươi cũng bị mấy tú tài nghèo làm cho tâm tình buồn rầu, cũng muốn làm một bài, phát tiết oán hận thiếu nam vô cùng tiều tụy của ngươi?"
"Ngươi chả có tâm hồn đồng cảm gì cả." Tiền Vô Khuyết đẩy cái tay đang vỗ mình của Tường Phong, "tiểu hầu gia kia ta cũng nghe nói qua, là một người tốt vô cùng chính trực, Lang Gia quận chúng ta trước kia bị giặc Phù Tang quấy nhiễu, sau đó hắn dâng thư xin Tiên hoàng tăng quân đóng giữ, tiến công đánh giặc, hiện tại mới tương đối thái bình."
"Ha ha, ngươi đúng là dễ bị gạt, Cố Ỷ Lâu tiểu tử kia chính phái? Còn chính trực? Hừ, hắn nha chính là một đại gian thần, giỏi nhất là thu phục lòng người, người Lang Gia các ngươi quá đơn thuần." Tường Phong gõ trán Tiền Vô Khuyết, cong môi, không cho là đúng phản bác.
"Ngươi đúng là xấu xa, tiểu hầu gia nhà người ta không đắc tội ngươi, hắn sắp chết, ngươi còn bêu xấu hắn!"
"Xem đi, hắn chính là người âm hiểm xảo trá, ta có trói hắn cũng không được, đi gieo họa ngàn năm chưa biết chừng."
"Ta quả thật đã nhìn nhầm nữ nhân ngươi, ngươi chính là ghen tị số mệnh của người khác, không giống ngươi miệng lưỡi trơn tru, vừa không phẩm vị, lại không có khí chất."
"Ai nha, tiểu quỷ nhà ngươi đôi cánh cứng cáp rồi, dám nói với sư phó như vậy!" Tường Phong hừ một tiếng, dừng chân xoay người đi, quyết định, trước tiên không thèm đi nhìn cái tên trong ngoài bất nhất kia, kiên quyết không muốn giống như lần trước tự chui đầu vào lưới.
Liên tiếp mấy ngày, Tường Phong đều phiền não bất an, thường xuyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên boong tàu, thở dài thở ngắn, vẫn không ngừng lén ném đồng xu, trong miệng lẩm bẩm "đi hay không đi", mà nhìn Tiền Vô Khuyết thế nào cũng không vừa mắt.
Vì vậy, bạn học Tiền Vô Khuyết sau một thời gian nghiêm túc tự kiểm điểm cùng quan sát, đã ra một quyết định quan trọng: Sư phó nhất định là hâm mộ hậu cung mỹ nhân của Vệ Sa, lại không tiện mở miệng, ừ, âm dương không cân bằng quả thật không tốt. Vì vậy, người hiếu thuận như hắn quyết định tìm cho sư phó một áp thuyền phu quân tới giải tỏa.
Khi Tường Phong ngủ dậy, uống nước dừa, chậm rãi dò xét đảo Phượng Hoàng một vòng, lúc trở lại thuyền, chỉ thấy mấy thợ thuyền nháy mắt ra hiệu nhìn mình, trên mặt là nụ cười hòa ái không rõ. Mấy đại nương làm cơm cũng chọc cánh tay nhau, cười mập mờ.
Tiểu Ngư lén lút chạy tới, kéo tay áo Tường Phong, "Tiểu phượng tỷ tỷ, Tiền thiếu gia bắt một nam nhân tới tặng tỷ."
Ngụm nước dừa trong miệng Tường Phong bắn ra ngoài, trợn to mắt nhìn Tiểu Ngư. Tiểu Ngư nặng nề gật cái đầu nhỏ, "Thật đó, muội lén chạy đi xem, rất tuấn tú nga, cho tới giờ muội chưa từng thấy nam nhân đẹp như thế. Hơn nữa, hắn còn mang theo hai rương châu báu, kết quả đều bị Tiền thiếu gia chiếm được."
Cướp tiền cướp sắc.. Quả nhiên là đồ đệ tốt nhà ta. Tường Phong đang nhìn trời cảm khái, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu của Tiền Vô Khuyết, "Sư phó, sư phó, lần này chúng ta giàu rồi."
Chạy đến bên cạnh hắn, hắn vừa thở hồng hộc nói vừa kéo Tường Phong về phía tàu "Truy Phong Hiệu", "Sư phó, đồ đệ thật lợi hại nha, lần đầu tiên tự mình ra ngoài đánh cướp, liền tóm được bảo vật. Ta chuẩn bị cho ngươi một nam nhân, ai nha, tất cả hậu cung của tặc bà Vệ Sa kia cộng lại cũng không đẹp bằng hắn, lần này chúng ta nhất định có thể tức chết nàng."
"Người ở đâu ra?" Trong lòng Tường Phong lộp bộp, sẽ không trùng hợp như thế chứ.
"Hắn ở bến tàu mướn một thuyền thương, ta thấy thuộc hạ của hắn chuyển hai rương châu báu lên thuyền, nghĩ thầm chính là một con dê béo, tuyệt không thể cho đám hải tặc khác giành trước." Tiền Vô Khuyết mặt mày hớn hở, "Cho nên ta cứ như vậy một đường theo đuôi, thuyền của hắn ở ven hải lượn một vòng, sau đó mới chậm rãi tiến vào trong biển, vì vậy, ta lập tức sai bọn họ gấp rút đuổi theo."
"Cho tới giờ ta chưa từng thấy có ai phối hợp như hắn, thiếu chút nữa cho là cùng chúng ta" đen ăn đen "giống nhau. Kết quả thủ hạ một nam một nữ kia của hắn, nhìn thì thật cao to, vốn cho là phải đánh một trận lớn, ai ngờ bọn họ lập tức nằm xuống boong giả chết, thật là không ngờ được."
"Sau đó ta sai người trói nam nhân kia lại, đem châu báu của hắn chuyển lên thuyền. Hắn còn cười híp mắt hỏi to, không phải nói quản lý" Truy Phong Hiệu "là Phượng lão đại chuyên nhặt phế phẩm, tham tiền háo sắc sao. Ta liền hung ác uy hiếp hắn" Danh hiệu sư phó ta có thể cho ngươi tùy hiện kêu sao, ngoan ngoãn phục vụ tốt sư phó ta, sau này ăn no rượu say, nếu không thì ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá ", hắn lúc đó mới ngoan ngoãn im miệng để ta bắt trở về."
Nghe đến chỗ này, Tường Phong ngày càng kinh hồn bạt vía, không kìm được yếu ớt hỏi: "Ngươi nhốt người ở đâu?"
"Ha ha, sư phó, ta đã đem hắn tắm rửa sạch sẽ trói chặt ném trong phòng ngươi, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi." Tiền Vô Khuyết nháy mắt một cái, "Ta không lên thuyền, hắc hắc, ta đi kiểm tra châu báu."
**
Đứng ở cửa khoang thuyền, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hát của Liêu Ca trong phòng. Tường Phong nuốt nước miếng, dè dặt khẽ đẩy cửa tạo một khe nhỏ, sau đó thò đầu vào lén liếc một cái, lập tức quay đầu, vỗ ngực một cái, liền muốn rút người ra.
Bỗng nhiên, trong phòng truyền tới âm thanh nam tử ung dung, "Nàng lại muốn chạy đi đâu?"
Tường Phong cười khan một tiếng, chỉ đành quay đầu lại, nhắm mắt đẩy cửa vào, "Ha ha, tiểu hầu, đúng là trùng hợp a."
Cố Ỷ Lâu dựa vào thành giường nàng vẫn ngủ, tay phải cầm một quyển sách, tay trái cầm bình sứ Tường Phong thường dùng, chân sau tùy ý gập lại, mái tóc dài buộc đơn giản sau gáy, vạt áo không buộc lại như thường, cổ áo mở rộng, cám dỗ không tả nổi.
Tim Tường Phong bỗng đập mạnh, chắp tay sau lưng cúi đầu, từng bước đi đến bên cạnh hắn, vừa vặn liếc thấy dây thừng bị vứt trên giường. Nàng vội vàng ngẩng đầu, khoát tay cười: "Cái đó, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, đồ đệ ta không phải cố ý."
Cố Ỷ Lâu khẽ liếc nàng, trong lòng thầm nói một chút cũng không trùng hợp, ta mang thị vệ cùng châu báu lênh đênh mấy ngày, bị sóng gió lắc lư đến mức người cũng muốn rời ra từng mảnh, còn phải tùy thời đánh lui mấy tiểu hải tặc khác. Hôm nay mới vất vả câu được đồ đệ bảo bối của nàng, nàng không nhìn thấy bọn người Diêu Hoàng lúc ta bị mang lên tàu "Truy Phong Hiệu" của nàng đâu, sau lưng chính là dáng vẻ đồng loạt lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm ném đi một phiền toái lớn.
"Bất quá đã nói, tiểu hầu huynh không phải biết võ công sao, sao dễ dàng bị đồ đệ ta bắt như vậy?" Tường Phong nhíu mày, sờ cằm nói.
Cố Ỷ Lâu bình tĩnh đặt bình trà xuống, mặt không đổi sắc, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Ta, say, sóng."
Tường Phong sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngã trên giường lăn lộn, cười to không dứt, "Không phải chứ, tiểu hầu huynh cũng có ngày hôm nay, ta còn tưởng huynh vạn năng, ha ha, hóa ra cũng có cái không biết."
Cố Ỷ Lâu rủ mắt cười, đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, đem đầu khẽ tựa vào vai nàng, bộ dạng đáng thương: "A Kiều, ta hiện tại cái gì cũng không có, sau này chỉ có thể dựa vào nàng, nàng ngàn vạn lần đừng ném ta đi không thèm quan tâm."
"Ha ha ha, yên tâm yên tâm, ta sẽ không bạc đãi huynh." Tường Phong một lòng đắm chìm trong cảm giác ưu việt rốt cuộc có thể đánh bại Cố Ỷ Lâu, vì vậy lại rộng lượng vỗ lưng hắn, "Say sóng cũng chả phải chuyện mất mặt gì, lúc ta lần đầu ngồi trên thuyền câu của Tiểu Ngư ra biển bắt cá, cũng ói lên ói xuống một hồi, từ từ cũng tập thành thói quen."
Cố Ỷ Lâu "ân hừ" một tiếng, không có tiếp lời, chỉ là đem Tường Phong ôm gần hơn. Tường Phong ở trong ngực hắn tay chân không an phận, "Này, huynh cầm gì trên tay thế? Ta nhớ trong phòng ta không có sách, nếu huynh buồn chán, hay là ngày mai ta sai đồ đệ tìm cho huynh vài cuốn sách?"
"Không cần, cái này rất đẹp mắt." Cố Ỷ Lâu nhìn mấy hàng chữ trên bìa, khóe miệng câu lên nụ cười yếu ớt, hắn đem cằm cọ xát đỉnh đầu Tường Phong, lại không nhịn được trêu ghẹo nói, "Bất quá, A Kiều, ta cảm thấy mấy câu" Hoa vẫn nở, trăng vẫn tròn, quân tử người dưng, đường đời khác biệt "viết không đúng, như vậy rất dễ gạt hậu nhân."
"..."
Tường phong chợt phục hồi tinh thần, đẩy hắn ra, run rẩy chỉ Cố Ỷ Lâu đang cong mắt cười, "Huynh, huynh xem lén nhật ký của ta!"
"A a, ta tiện tay lật một cái thôi, nàng hiện tại đã bắt đầu viết hồi ký rồi sao?" Cố Ỷ Lâu đưa ngón tay ra, ở trên đôi môi đang cong lên của nàng tỉ mỉ vuốt ve, âm thanh cũng ôn nhu, "A Kiều, hành trình chúng ta mới bắt đầu, sau này còn phải cùng nhau ngao du thiên hạ, sao có thể tùy tiện nói" người dưng khác biệt'. "
" Hừ, ai cần huynh quản, đó là trước kia ta viết, ta thích tạo ra day dứt bi thương, không mượn huynh xen vào! "Tường Phong nhào tới muốn đoạt 《 Tường Phong hồi ức lục 》trên tay hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng thoát được, ngay sau đó thuận thế chụp tới, quấn lấy eo nàng. Một trận quay cuồng, cả người Cố Ỷ Lâu cũng nhào lên, đem nàng đè bên dưới, tiếp đó là một nụ hôn sâu triền miên mất hồn.
Sau khi thở hổn hển tách ra, Tường Phong nhìn Cố Ỷ Lâu đang chống tay nhìn mình. Thấy hắn cười tươi rực rỡ, nàng nháy mắt một chút, không khỏi thầm nghĩ ngợi: Rất kỳ quái a, tiểu hầu lần này không có truy cứu tội mình lén chạy trốn, hơn nữa, càng không có chua xót nói 'A Kiều, tại sao ta không ở bên người nàng một thời gian, đảo mắt nàng đã có nam hài đẹp đẽ chạy theo vậy', đúng là hồng vũ cũng muốn thay đổi a.
Nàng nghĩ như vậy, không tự chủ liền lẩm bẩm lên tiếng. Cố Ỷ Lâu cười ra tiếng, đưa tay nhéo lỗ mũi nàng," Làm sao nào, nàng rất thích dáng vẻ ghen tuông muốn tính sổ của ta sao? "
Nhìn bộ dạng hắn cười ranh mãnh không chút lo lắng, Tường Phong không nhịn được cắn răng nghiến lợi, bóp cổ hắn oán hận nói:" Ta biết rồi nhé, trước kia chàng cố ý đùa bỡn ta, thiếu chút nữa ta còn bị chàng tạo bóng ma tâm lý. "
Cố Ỷ Lâu cười to, xoay người, lần nữa ôm nàng vào ngực, chôn đầu ở cổ nàng khẽ mút, tay phải di chuyển xuống hông, động tác thuần thục cởi đai lưng nàng.
Một tiếng rên khẽ bật ra khỏi miệng, nhân lúc đầu óc còn tia thanh tỉnh cuối cùng, Tường Phong khàn giọng chống ngực hắn hỏi:" Không phải chàng bị say sóng sao? "
" Ừ, nhìn thấy nàng liền không còn choáng váng nữa. "Cố Ỷ Lâu không chút nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời, không chút ảnh hưởng đến động tác.
" Êy, đúng là buồn nôn, chàng nói mấy lời này mà không thấy nổi da gà sao? "Tường Phong tức giận trừng mắt nhìn cái tên đại sắc lang đang ở trên người mình công thành chiếm đất.
" Ta buồn nôn? Có người thời điểm nhớ đến người khác, lời nói càng.. chậc chậc, có muốn cho con chim Liêu Ca kia biểu diễn lần nữa không? "Cố Ỷ Lâu buồn cười nhìn nàng, nụ cười càng trở nên mập mờ.
Tường Phong nhất thời đỏ mặt, cũng không để ý y phục xốc xếch, liền vùng vẫy muốn ngồi dậy," Con chim Liêu Ca chết tiệt kia, lại dám nói lung tung, ta phải thu thập mi, cho mi nhịn đói ba ngày. "
Liêu Ca trong lồng rùng mình một cái, lập tức nhào tới mép lồng muốn bày tỏ kháng nghị, nhưng là, phốc một tiếng, nội sam nữ tử trùm lên cái lồng, nhất thời trong lồng rơi vào bóng tối, từ bên ngoài truyền tới âm thanh, cái lồng khẽ rung một cái, sau đó, lại là..
Tầng lớp y phục rơi xuống, cả phòng xuân quang phấp phới, kèm theo đó là tiếng thở dốc khe khẽ của nam nhân. Liêu Ca nhỏ bé ủy khuất ở trong cái lồng vẽ vòng tròn, người ta cũng không có biện pháp a, ai bảo nam chủ tử so với ngươi nhìn còn lợi hại hơn, ô ô ô, cho dù thẹn quá hóa giận cũng không cần khiến người ta chết ngộp a.
Kích tình qua đi, Tường Phong chỉ khoác cái áo của Cố Ỷ Lâu, đầu dựa trên đùi hắn, hai chân trần gác lên cạnh giường, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích. Cố Ỷ Lâu mặc trung sam, dựa vào khoang thuyền, đưa tay đùa nghịch sợi tóc bết mồ hôi của nàng. Bên trong khoang thuyền tiếng hít thở dần trở nên ổn định.
Một lát sau, Cố Ỷ Lâu chậm rãi mở miệng:" A Kiều, chất độc trên người nàng gần đây thế nào rồi? "
Nghe vậy, Tường Phong nhất thời có chút ủ rũ, ngập ngừng nói:" Còn ổn, đã phát tác lại hai lần. "Ngón tay nghịch tóc nàng hơi khựng lại, sau đó lại dịu dàng tiếp tục vuốt ve đỉnh đầu nàng, chỉ nghe Cố Ỷ Lâu nói:" Khoảng mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ phái ngự y tới chỗ ta chuẩn bệnh, đến lúc đó cho bọn họ xem qua cho nàng một chút? "
Tường Phong vốn muốn từ chối, rồi nghĩ lại, không đành lòng phật ý hắn, liền cười nói:" Được, cho bọn họ nhìn qua một chút cũng không tồi. "Vừa nói, nàng lại gượng người dậy, nhìn Cố Ỷ Lâu, có chút chột dạ nói:" Tiểu hầu, ngày đó ta điểm huyệt huynh chạy trốn, nhưng thật ra không nghĩ tới.. "
" Ta biết. "Cố Ỷ Lâu dùng ngón tay khẽ ấn đôi môi đỏ tươi của nàng, ánh mắt trong suốt như nhìn thấy đáy, bên trong dào dạt ôn nhu và thấu hiểu," Nàng không cần giải thích, ta đều hiểu. "Hắn quấn lấy tay phải Tường Phong, ở lòng bàn tay nàng đặt xuống một nụ hôn, ngay sau đó lại đem nàng ấn vào ngực, khẽ thở dài một cái, âm thanh trầm thấp mang theo thỉnh cầu," Sau này chúng ta đừng tách ra nữa. "
Tường Phong bỗng dâng lên một cỗ ưu tư, nàng ngoan ngoãn ghé sát vào ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, liên tiếp gật đầu:" Được, ở chung một chỗ, không chia lìa nữa."
* * *
Lâu thuyền, thủy quân thường dùng chiến hạm lớn, trên thuyền xây cung thất, ít thì hai tầng, nhiều thì mười tầng, lớn nhất còn có thể cho ngựa chạy cũng không vấn đề. Xây thành lan can chống tấn công, tránh thương mâu đâm tới, vừa công vừa thủ, giống như lầu gác trên nước. Nhưng gặp gió bão, thì khó khống chế, vì thế đa phần chỉ hữu dụng với giang hồ nội hải. Sau khi Hải thuyền vương Đông Hải Tiền Vô Khuyết sửa đổi lại, trang bị thêm hai lớp giáp sắt phòng vệ, mũi tàu lắp thêm buồm xoay, có đi xa cũng không ngại sóng gió--《 Lang Gia xuân thu • Binh thuyền chí 》
Hạnh phúc là gì, chính là mèo mun có cá ăn, Liêu Ca được ca hát, sói xám ngày nào cũng gặp cừu vui vẻ. Phiêu bạt không khổ, lưu lạc cũng không bi thương, đại phương có hắn, chính là chân trời góc biển, sáng sớm sóng vai thưởng bình minh, hoàng hôn nắm tay ngắm chiều ta.. --《 Ghi chép điên rồ của Tường Phong》
Tiền Vô Khuyết thiết kế chiếc thuyền này là lâu thuyền, đúng như tên, chính là trên thuyền xây tầng lầu. Thuyền kiến trúc ba tầng, cao bảy trượng, mỗi tầng đều thiết kế phòng ngủ cùng lan can, các loại kiến trúc phòng chống bị tấn công. Vậy mới nói, lâu thuyền cái loại chiến thuyền lớn này có thể chống chọi với sóng gió, đội thuyền bình thường ít sử dụng, trong đám thợ thuyền dân gian cơ bản cũng không nhiều người có thể chế tạo ra.
Trước mắt, chỉ có Hải Long vương Hải Ẩn chủ hạm uy phong nhất Đông Hải mới dám dùng lâu thuyền, hơn nữa ở trên sóng to gió lớn cũng vẫn như đi trên mặt biển bằng phẳng, trở thành người được kính sợ nhất Đông Hải. Chiếc thuyền này của Tiền Vô Khuyết so với Hải Long truyền thuyết kia kém hơn một chút, nhưng hắn rất đắc ý nói với Tường Phong, mình dùng trăm mái chèo, mũi tàu cũng không làm loại hình vuông truyền thống, tăng thêm ba cột buồm và cánh buồm hình tam giác, tốc độ và tính cơ động cũng tăng cao, tuyệt đối không kém hơn Hải Long.
Tường Phong khẽ mỉm cười, đối với tính trẻ con thích khoe khoang hiếm khi mới được dùng của hắn cũng không lên tiếng đả kích. Chiếc thuyền này có nhiều cái không dễ làm, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ. Mặc dù Tiền Kim Bảo không lay chuyển được nàng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng bỏ vốn, đem mười ngàn lượng vàng vốn để dùng mua chức quan cho Tiền Vô Khuyết hiến ra. Nhưng là, so với đóng thuyền, xây dựng thêm đội thuyền, chiêu mộ thợ cùng thủy thủy, mấy loại chi phí này, chỉ có thể coi như là cát trong sa mạc.
Vì giấc mộng này, Tiền Vô Khuyết đã cố gắng rất nhiều, mọi người đều nhìn thấy. Cho nên, năm đó ông nội Tiểu Ngư tìm tới mấy thợ thuyền, không thu thêm phân tiền liền ngày đêm làm gấp rút. Tiểu Ngư đem tiền công lĩnh trước hạn đến tận năm sau của mình lấy ra hết. Mà Tường Phong cũng không thèm để ý đến quy củ của sòng bạc, da mặt dày ăn ngủ trong mấy sòng bạc ba ngày ba đêm, cuối cùng ôm được một đống ngân phiếu, đầu óc quay cuồng trở lại nhà liền lăn ra ngủ.
Còn Tiền Vô Khuyết, ban ngày bận bịu giám sát đóng thuyền, ban đêm thì ôm cuốn 《 Thiên Tự Văn 》dày công nghiên cứu, đốt đèn thức đêm học, lúc ăn cơm cũng ngâm tụng, đi bộ cũng vác theo, ngay cả khi ngủ thỉnh thoảng cũng nói mớ. Có đôi lúc Tường Phong bò lên cây, nhìn ánh đèn cô độc trong phòng, chiếu lên bóng người nho nhỏ đang ngủ gà ngủ gật, quay đầu lại, chỉ thấy Tiền Kim Bảo đứng dưới hành lang, nhìn chằm chằm bóng dáng in lên cửa sổ như có điều suy nghĩ, hồi lâu, hắn mới chậm rãi xoay người dời đi.
Hôm nay, rốt cuộc cũng chờ được ngày "Truy Phong Hiệu" hạ thủy, sau một tiếng chiêng tiếng trống, mấy chục hán tử thân thể cường tráng, dưới sự chỉ huy của ông nội Tiểu Ngư, đem thuyền lớn chậm rãi đẩy xuống nước. Tường Phong thì mang Tiền Vô Khuyết cùng Tiểu Ngư, hăm hở đứng ở đầu thuyền, hướng thợ thuyền cùng quần chúng vây quanh ném bánh bao, đây là tập tục Đông Hải, ngụ ý ra khơi thuận lợi, bình an nhiều phúc.
Tường Phong vĩnh viên không quên được cảm giác lần đầu tiền leo lên "Truy Phong Hiệu", hào hứng vạn phần chống nạnh đứng ở mũi thuyền, đón làn sóng biếc, tận hưởng màu sắc trời biển, ở trong sóng biển lắc lư, đi theo chim biển đón gió rẽ sóng, mỉm cười nhìn cá biển bật nhảy bên mạn thuyền, trời cao biển rộng, giương cánh bay lượn giữa đất trời.
Bởi vì thiếu tiền, ban đầu, Tường Phong bọn họ thuê không nổi mười thủy thủy. Ngay cả mấy phòng ở cũng tiết kiệm nhất có thể, bàn ghế chỗ nằm cũng không có, Liêu ca bị ép lên thuyền tố khổ mấy ngày. Dần dần, tất cả mọi người đã quen thuộc với đường biển, cũng mua được một ít đồ sứ tơ lụa, đến đảo nhỏ lân cận của một nước nhỏ trao đổi đặc sản địa phương như đồi mồi cùng nhân sâm, sau đó lại mang về bán với giá cao cho thương nhân Lang Gia thành.
Tiền Vô Khuyết quả thật không khoác lác, tốc độ của "Truy Phong Hiệu" so với thương thuyền nhanh gấp hai lần, lại thêm cái miệng Tường Phong có thể biến cá chết thành dược liệu chân quý, rất nhanh, bọn họ liền tích được một số tiền nhỏ, sắm thêm ít đồ dùng hàng ngày, thuê thêm hai ba chục thủy thủ, từ từ phát triển lớn mạnh.
Vùng nước Đông Hải này, nghe nói thế lực lớn nhất là Hải Long vương Hải Ẩn, tổ tiên là hải tặc lập nghiệp, đến thế hệ của Hải Ẩn tuổi trẻ tài cao, đổi sang làm ăn minh bạch, thành lập đội hộ vệ biển, chủ yếu bảo vệ thương lữ qua lại không bị hải tặc quấy rầy, thỉnh thoảng cướp bóc một chút đội thương thuyền từ ngoài tới. Hải gia cơ hồ lũng đoạn mấy tuyến đường chính đối ngoại Đông Hải, đội thương thuyền nếu muốn an toàn đi qua không bị cướp bóc, cũng chỉ có thể dựa vào đội bảo vệ hàng hóa của bọn họ, dĩ nhiên chi phí bảo vệ cũng không rẻ.
Trừ Hải gia, Đông Hải còn tụ tập mấy chục đội hải tặc lớn nhỏ, có cái là do đám ô hợp tạo thành, có cái là chi nhánh của Hải Long vương, có cái là tự phát tạo liên minh, cùng chống lại.
Trong đó, có hai nhà đặc biệt hơn, một là hải tặc Phù Tang Xuyên Đảo Gia, gian - dâm bắt cóc, phàm là người bị chúng bắt gặp, tuyệt đối toàn thuyền không còn người sống. Bọn họ từng mấy lần lên bờ đánh lén Lang Gia thành, giết chết thiêu hủy không ít nhà cửa bách tính, đến nay người Đông Hải nhắc tới bọn họ, không một ai không cắn răng nghiến lợi, muốn trừ hại sớm. Đáng tiếc, Xuyên Đảo Gia dị thường giảo hoạt, mấy lần đều thoát được, ngay cả cứ điểm cũng không biết đặt chỗ nào.
Ngoài ra còn một nhánh hải tặc chính nữa chính là Sa Hậu Vệ Sa đại danh đỉnh đỉnh. Vệ Sa là mỹ nữ, bình sinh yêu thích nhất chính là thu thập mỹ nhân, bất luận nam nữ, đều nhét hết vào hậu cung của nàng. Nàng chính là nhân tài mới nổi ở Đông Hải, nghe nói năm đó nàng là nữ hải tặc ở Nam Hải góp gió thành bão, giết người cướp của, ngay cả thuyền đội quan gia cũng dám uy hiếp. Sau đó, hải tặc Nam Hải bị triều đình phái binh tiêu diệt, toàn quân nàng bị giết, sau khi vượt ngục lâm vào tuyệt lộ mới trốn tới Đông Hải. Vì vậy, Vệ Sa hiện tại cũng thu liễm không ít, không dám giống như trước tùy ý giết người cướp bóc. Thủ hạ của nàng cũng có một thuyền đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, ở trên biển xưng vương xưng bá.
Thật bất hạnh là, -------- dĩ nhiên, cũng không biết ai bất hạnh -------- trong một ngày lành, thuyền hải tặc Vệ Sa đụng độ đội thuyền của Tường Phong.
Nói thật, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết có thể trong thời gian ngắn tạo ra được một đại lộ khang trang, cùng sách lược vô sỉ "đen ăn đen" của bọn họ có quan hệ cực lớn. Đây chính là đôi sư đồ cấu kết làm việc xấu, sau khi lượn lờ ở ven biển mấy ngày, cảm thấy dựa vào việc mua bán kiếm tiền quá chậm, lại tốn chi phí, vì vậy, bọn họ liền đem chủ ý đánh tới đám hải tặc thế lực đơn lẻ trên biển kia.
Cách làm cụ thể chính là, mỗi lần ra biển, chỉ để trên boong mấy thủy thủ, do Tiền Vô Khuyết hoặc Tiểu Ngư trên người treo đầy vàng bạc trâu báu, khắp người lấp lánh lòe loẹt ở trên thuyền lúc ẩn lúc hiện, hấp dẫn mấy tên tiểu hải tặc kia. Chờ đến lúc bọn chúng buông lỏng cảnh giác, tụ năm tụ ba lên thuyền, Tường Phong cùng mấy thủy thủ kiêm côn đồ chuyên nghiệp được thuê mai phục một bên liền nhào tới, cơ quan, dây thừng ùn ùn kéo tới, đem bọn chúng tóm gọn, đem thuyền của bọn chúng cướp không còn một mống, sau đó lại thả người đi.
Cái phương châm tác chiến tống tiền tay không bắt sói trắng này vô cùng hữu hiệu, rất nhanh, Tường Phong bọn họ liền từ trong tay đám hải tặc xui xẻo cướp lấy được một thương thuyền hạng trung, hầu bao cũng dày một chút. Nhưng là, sau khi một vải hải tặc ven biển bị mắc lừa, dần dần, mỗi lần thấy cờ "Phượng hoàng" giương cánh đón gió, từ xa đã báo cho nhau biết, đi đường vòng. Bất đắc dĩ, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết chỉ đành hướng vào sâu trong biển, tìm kiếm không gian lớn hơn để phát triển và những tên tiêu tiền như rác khác.
Ngày hôm đó, trời trong nắng vàng, vô cùng thích hợp để đánh cướp. Tiền Vô Khuyết mặc y phục kim quang, đứng ở đầu thuyền, để cho đám thuyền bè xa xa có thể nhìn thấy. Mà Tường Phong thì kéo ghế nằm trên boong tàu tắm nắng, Tiểu Ngư ở bên cạnh nướng cá, Liêu Ca ôm cánh đứng trong lồng luyện tập hát bài hát đi thuyền "Truy Phong Hiệu" 《 biển cả một tiếng ca 》.
"Tới rồi, tới rồi, có một lâu thuyền treo cờ đầu lâu đỏ hướng bắc đang hướng chúng ta đi tới." Người trên chòi quan sát lớn tiếng báo cáo.
"Truy Phong Hiệu" hiện tại đã có một trăm hai trăm người, kỹ thuật đen ăn đen cũng ngày càng thuần thục. Vì vậy, căn bản không cần Tường Phong hạ lệnh, tất cả thủy thủ lập tức vào vị trí, người mai phục, người quét dọn.
Thuyền hải tặc của Vệ Sa tốc độ rất nhanh, lại thuận hướng gió, trong chớp mắt đã đuổi kịp "Truy Phong Hiệu". Vèo, mấy chiếc móc thép thuần thục ghim vào mạn thuyền "Truy Phong Hiệu", hơn mười nữ tử hắc y cùng đại hán vác đao theo đó phi tới. Nữ tử dẫn đầu rống to: "Buông vũ khí xuống, tất cả nằm xuống, nhắm mắt giả chết!"
Mỗi câu nàng nói, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết liền hết sức phối hợp làm theo, khi dứt lời, trên boong tàu toàn bộ đều nằm rạp hết xuống. Nữ tử cười to, "Má nó, lần đầu thấy có đám phối hợp như vậy, hôm nay tâm tình lão nương tốt, tha mạng cho các ngươi." Vừa nói, ánh mắt ra hiệu thủ hạ vào khoang thuyền vơ vét.
Tường Phong lặng lẽ mở mắt, hướng Tiền Vô Khuyết đang trong trạng thái người chết ra hiệu, sau đó, đưa tay nắm lấy du long kiếm trong tay áo. Một lát sau, trong khoang thuyền bỗng nhiên vang lên một trận kêu gào cùng đánh nhau. Nữ tử hắc y nhướng mày, đang muốn tiến lên, không ngờ Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết đồng loạt nhảy lên, một lên một xuống, phối hơn ăn ý đao kiếm cùng chém tới, một chọc mắt, một chém chân, hướng nữ hải tặc nhào tới.
Nữ hải tặc tựa hồ cũng biết chút công phu, miễn cưỡng cùng hai người tiếp mấy chiêu, vũ khí của nàng là một cái xiên ngắn hình thù giống xương cá, nhưng ba đầu nhọn đều dùng răng cá mập chế thành, dưới ánh mắt trời lóe hàn quang. Thủ hạ không có mệnh lệnh, nên cũng không dám tùy tiện tiến lên hỗ trợ, mặc cho ba người đao quang kiếm ảnh.
"Vệ Sa! Nàng là Sa Hậu Vệ Sa!" Thủy thủ có chút kinh nghiệm đột nhiên la lên. Trên boong tàu nhất thời náo loạn, mấy người nhát gan đã lộ vẻ mặt sợ hãi.
Hóa ra là nhân vật hung ác nha, Tường Phong âm thầm nghĩ, khó trách đánh mãi không thua. Vì vậy, nàng lợi dụng kẽ hở, hướng Tiền Vô Khuyết nháy mắt, hai người rút về phía sau. Vệ Sa đang muốn tiến lên đuổi theo, bỗng nhiên, dưới chân căng thẳng, hóa ra Tường Phong đã bày cơ quan trên boong tàu khóa hai mắt cá chân nàng.
Trong nháy mắt Vệ Sa cúi đầu, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết lập tức xoay người nhảy lên, Tiền Vô Khuyết trực tiếp đánh về phía ngực Vệ Sa, đem nàng quật ngã. Tường Phong thì nhào tới trên người nàng, đầu gối trái chế trụ cổ nàng, tả hữu phối hợp, tay trái tước vũ khí của nàng, tay phải cầm du long kiếm nhắm đầu Vệ Sa. "Lệnh người của ngươi hạ vũ khí, toàn thể nằm xuống, nhắm mắt giả chết".
Vệ Sa bật cười, sau đó lập tức giơ tay phải lên, "Các người làm theo đi!" Sau đó thẳng thắn nhìn Tường Phong, "Ngươi động thủ đi, hôm nay ta khinh địch, coi như ta thua."
Thấy nàng hào sảng như vậy, Tường Phong không khỏi thầm ca ngợi, tỉ mỉ quan sát nữ nhân danh tiếng dung tục này. Khoan hãy nói, nữ nhân Vệ Sa này đúng là mỹ nhân phong lưu, gương mặt trứng ngỗng, chân mày lá liễu, đôi mắt câu hồn, bên miệng có một nốt ruồi mỹ nhân, tóc dài xõa vai, chỉ dùng chiếc khăn gắn đá hồng ngọc cột trên trán. Trên người mặc yếm đen, bên ngoài khoác chiếc áo tay ngắn làm bằng da cá mập, lộ ra chiếc eo trắng nõn, khiến người nhìn không nhịn được muốn véo một cái. Thân dưới nàng mặc quần cùng màu bó sát, khiến bắp đùi cùng cái mông vểnh cao căng mọng, đúng là dung nhan uyển chuyển, dụ hoặc người khác.
"Di, sao không động thủ đi? Ngươi không ra tay được sao." Cho dù bị người khác chế ngự, Vệ Sa vẫn không đổi được bản tính phong lưu, lên tiếng trêu ghẹo, vừa nói, còn vặn vẹo thân hình như con rắn nước.
"Đúng vậy, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cô nương ta thật đúng là không ra tay được." Vệ Sa không nghĩ tới, lần này mình lại gặp phải nữ nhân so với nàng còn lưu manh hơn, thấy Tường Phong cười nhẹ một tiếng, tay trái nắm xiên răng cá mập theo đường cong lả lướt của Vệ Sa đi xuống dưới, khóe miệng mang nụ cười trêu ghẹo, "Ngươi nói rạch chỗ này tốt, hay là từ chỗ này?" Vừa nói, nàng ấn xuống khuôn ngực cao vút cùng mềm mại của Vệ Sa một cái.
"Đều không tốt" Vệ Sa lập tức nghiêm mặt nói, "Mấy chỗ này ta phải giữ lại cùng đám mỹ nhân yêu mến của ta phong lưu sung sướng."
Tường Phong nháy mắt một cái, đột nhiên vứt xiên răng cá mập đi, tha cho đôi chân của nàng, đặt mông ngồi dưới đất cười lớn, nước mắt cũng giàn dụa, "Ngươi đúng là thú vị."
Vệ Sa ngồi dậy, nghiêm túc đỡ tai nhìn Tường Phong, thở dài nói, "Đáng tiếc, ngươi không phải mỹ nhân, nếu không ta nhất định cướp ngươi đi, cho ngươi ba ngày ba đem không xuống giường được."
* * *
Ban đêm, trong hang ổ của Vệ Sa------- Bên sườn Hắc Sa đèn đuốc sáng trưng, bữa tiệc linh đình, nhiệt liệt chúc mừng đại tỷ dung tục nhất Đông Hải cùng chưởng quỹ lòng dạ đen tối nhất thế gian hóa địch thành bạn. Vệ Sa ngồi trên trái ôm một nam nhân ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, phải ôm một nam hài thẹn thùng khoác trên người vải the mỏng, một hồi hôn, một hồi liếm, khiến cho hai người thở gấp không thôi.
Chỗ ngồi khách quý, Tường Phong hứng thú bừng bừng nhìn ba nữ tử trong sân ăn mặc lụa mỏng như cánh ve, người người xinh đẹp như tiên, người đánh đàn, người thổi sáo. Aiz, Vệ Sa này đúng là biết hưởng phúc nha, nhìn một phòng châu báu này, còn có cả hoạt sắc sinh hương, ngay cả người phục vụ tới tới lui lui người sau so với người trước còn đẹp hơn.
"Muội tử a, ngươi không cần nhìn, nhìn trúng ai, lúc nữa cho ngươi mang về." Vệ Sa từ trong miệng nam nhân bên trái nhấp một miếng rượu, hướng Tường Phong hào phóng vung tay, "Tiểu tình nhân nhỏ của ngươi nhìn cũng biết chính là một tên non tay, chi bằng cứ để lại nơi này của lão đại tỷ, ta chăm sóc dạy bảo tốt rồi trả lại cho ngươi. Khoảng thời gian này, ta cho ngươi hai người, đảm bảo ngươi dục tiên dục tử, hắc hắc."
"Hắc cái đầu ngươi." Tường Phong không khách khí phỉ nhổ nàng một trận, vỗ mu bàn tay Tiền Vô Khuyết đang trốn phía sau, không ngừng an ủi, "Yên tâm, sư phó thiếu tiền cũng không bán ngươi." Vừa nói, liếc mắt nhìn Vệ Sa đang cười đến phơi phới, "Ngươi đừng có nhìn chằm chằm đồ đệ ta, đừng tưởng ta không biết ngươi đang đánh chủ ý lên hắn, đem nước miếng của ngươi thu lại ngay! Ta cảnh cáo ngươi, cho dù là đồ đệ ta hay Tiểu Ngư, nếu ngươi dám động vào người của bổn cô nương, ta liền đem dốc Hắc Sa của ngươi quậy nát."
"Hắc hắc, được rồi được rồi, ta cũng không thiếu, đáng tiếc, da mịn thịt mềm. Thật tốt, ngươi đừng có lườm ta, ta không động bọn họ, nghĩ là được rồi." Vệ Sa hậm hực thu hồi ánh mắt sắc nữ, nhỏ giọng thì thầm, "Ta còn không tin sau này không lấy được món hàng tốt."
Từ đó về sau, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết mỗi lần đi vào trong biển, thỉnh thoảng sẽ đến dốc Hắc Sa ngồi chơi một chút. Có lúc Vệ Sa cũng sẽ mang theo bọn họ đi cướp thương thuyền, mặc dù Vệ Sa sống phong lưu phóng túng, nhưng là làm lão đại hải tặc vẫn là rất có phong độ của đại tướng, biết tiến biết lui. Thuyền nhỏ của ngư dân cùng tàu nhỏ chở hàng, nàng sẽ không đụng vào. Mấy thương thuyền sang trọng kia, chỉ cần không phản kháng, nàng sẽ không tổn thương mạng người, hơn nữa hàng hóa cũng chỉ cướp một nửa, bao gồm thức ăn nước ngọt, đồng thời sẽ cho người trên thương thuyền lưu lại chống đỡ đến lúc cập bờ.
Có quân tiên phong như vậy, Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần theo phía sau tích kinh nghiệm nhặt chút phế phẩm, phàm là chai chai lọ lọ Vệ Sa nhìn không thuận mắt, mấy đồ nước lặt vặt, hai người bọn họ đều không ngừng bận rộn chỉ huy người của mình dời toàn bộ đến "Truy Phong Hiệu". Mỗi lần, Vệ Sa cùng chủ thương thuyền bị cướp, đều không biết nói gì nhìn đôi sư đồ này, hưng phấn vô cùng vùi ở trên boong, lấy bình hai quai cũ kỹ bị thủng, lấy lọ sứ Cao Ly bị sứt mép, vơ thảm Ba Tư bị cháy một góc, tất cả đều nhét hết vào túi da rắn của mình, dương dương đắc ý ôm túi đầy mà về.
Một lần kích thích nhất, bọn họ gặp được một đội nhỏ của đám hải tặc Xuyên Đảo Gia xứ Phù Tang, một trận kịch chiến, song phương có thương vong, Vệ Sa cũng bị thương tích. Nhưng là, đối phương tổn thất lớn hơn, chỉ còn lại một chiếc thuyền nhỏ cùng mấy người bỏ trốn. Tường Phong ở trong lần chiến đấu này, lấy được một thanh trường đao Phù Tang vô cùng sắc bén, so với đao của Trung Nguyên còn dài hơn, thân đao cũng cong hơn, đeo ở bên hông cũng gần chấm đất. Nàng rất vui vẻ, quyết định sau này sẽ mang theo bên người, biểu dương khí thế cho bản thân.
**
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, sau khi tích góp được kha khá, không lâu sau Tường Phong cùng Tiền Vô Khuyết ở một vùng biển cách bến tàu rất gần, phát hiện một hòn đảo nhỏ bỏ hoang, phía trên cây cối rậm rạp cao lớn, chim hót vang hương hoa thoang thoảng, phong cảnh tuyệt đẹp. Đảo nhỏ có hình trăng lưỡi liềm, chỗ lõm vào vừa vặn có thể làm cảng thiên nhiên.
Vì vậy, Tiền Vô Khuyết quyết định lấy đảo này làm căn cứ bí mật, coi như cứ điểm đầu tiên trong sự nghiệp hải tặc của mình cùng Tường Phong. Nguyên liệu gỗ có thể lấy tại chỗ, lại mang mấy thợ thuyền kia tới, nơi này lại gần Lang Gia thành, cuộc sống cũng thuận lợi. Rất nhanh, đảo Phượng Hoàng liền khí thế bừng bừng lật ra chương mới.
Bởi vì chuyện bận đóng thuyền, hai người gần đây không thể ra biển vào thành. Ngày hôm đó, vừa chốt xong đơn hàng đầu tiên ở Lang Gia thành, hai sư đồ liền quyết định ở tửu lâu ăn một bữa, để chúc mừng khởi đầu tốt đẹp trong sự nghiệp của Tiền Vô Khuyết.
"Này, các ngươi nghe gì chưa, đại trạch lớn ở ngoại ô phía đông thành của chúng ta, mới có một quý nhân tới." Sự thật chứng minh, cho dù thành Lang Gia chuộng văn chương lễ nghĩa, thì bát quái vẫn luôn được ưa chuộng.
"Hắc hắc, cái này ta biết, người tới là tiểu, hầu, gia."
"Không phải chứ, tiểu hầu gia chạy tới chỗ chúng ta làm gì? Chẳng lẽ nhân dịp tế lễ thành Lang Gia để chọn người thi Hương?"
"Các ngươi chả biết gì cả, haiz, tiểu hầu gia bị bệnh nên tới đây điều dưỡng."
"Cái này ta cũng nghe đồn, người thân của nhà đại thẩm láng giềng của cháu gái huynh đệ kết nghĩa của Nhị bá của đại di phu ta khi làm người hầu trong cung, nói là tiểu hầu gia ngày đêm mệt nhọc, vì dân vì nước, dốc hết tâm huyết, kết quả bị bệnh, một ngày ói máu mấy lần, nhuộm đỏ hết cái khăn này đến cái khăn khác."
Mọi người than thở một trận. Lại nghe tình báo viên nói tiếp: "Sau đó, muội muội tiểu hầu gia hình như gọi là Đại Nghĩa công chúa, ở núi Chung Nam làm nữ quan, tận hiếu với phụ mẫu, kết quả tháng trước liền vũ hóa thành tiên. Tiểu hầu gia quá mức thương tâm, rốt cuộc bệnh không chịu nổi, thoi thóp. Cho nên, hắn liền dâng tấu chương khẩn cầu Hoàng thượng xin từ quan, sau đó đến nơi này của chúng ta dưỡng bệnh."
"Haiz, thật là đáng tiếc, nhưng tiểu hầu gia là trụ cột nước nhà, cũng không nên cứ như vậy. Ta nhớ Quốc công gia chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ, Cố gia mấy đời trung lương, lại rơi vào kết cục này, thật là ông trời ghen tị anh tài. Không được, ta phải làm một bài thơ, biểu đạt tâm tình khổ sở của ta lúc này."
"Ngươi khổ sở? Hoàng thượng càng khó chịu hơn, nghe nói tiểu Hoàng thượng chúng ta ở Kim Điện khóc đến hồ đồ, sau đó, ở trong Ngự Hoa Viên cùng Trinh Phi Nương Nương, mỗi người ôm một cánh tay tiểu hầu gia, khóc lóc la hét cầu hắn đừng đi."
"Như đã nói, tiểu Hầu gia chọn nơi này của chúng ta dưỡng bệnh, cũng chính là nhìn trúng Lang Gia địa linh nhân kiệt của chúng ta, có Hải thần che chở, nói không chừng dưỡng bệnh rất tốt."
"Cũng không hẳn, ngươi không thấy quận trưởng đại nhân mấy ngày trước có chạy đi hỏi thăm, đáng tiếc tiểu Hầu gia bệnh nặng không dậy nổi, không có cách nào nhìn thấy hắn. Haiz, nói thật, ta còn chưa nhìn thấy tiểu Hầu gia đâu, nghe nói dáng dấp tựa thần tiên, quả nhiên là ông trời ghen tị với anh tài a, thời không đợi ta. Không được, ta cũng phải làm một bài văn, bày tỏ sự thương cảm trong lòng mình."
Phốc, thiếu nữ mặt tròn bàn cách vách không nhịn được bật cười, mấy nho sinh đồng loạt nhìn về phía nàng, "Cô nương, nghe lén chúng ta nói chuyện đã là bất nhã, lúc người ta thương tâm nhất, sao ngươi có thể cười được?"
Tường Phong khụ mấy tiếng, sờ mũi một cái, thấy bộ dạng giận dữ của bọn họ, cũng không muốn gây sự, liền kéo Tiền Vô Khuyết vội vàng trốn ra khỏi tửu lầu.
"Thôi vậy, đồ đệ, hay là chúng ta tiết kiệm tiền đi, trở về tiếp tục nướng cá, hoặc là, đi đến nhà lão cha nhà ngươi nghỉ một lát?" Tường Phong hai tay gối đầu, bật nhảy về phía trước mấy bước, lại quay đầu nhìn Tiền Vô Khuyết không lên tiếng, cười nhạo nói, "Sao thế? Chẳng lẽ ngươi cũng bị mấy tú tài nghèo làm cho tâm tình buồn rầu, cũng muốn làm một bài, phát tiết oán hận thiếu nam vô cùng tiều tụy của ngươi?"
"Ngươi chả có tâm hồn đồng cảm gì cả." Tiền Vô Khuyết đẩy cái tay đang vỗ mình của Tường Phong, "tiểu hầu gia kia ta cũng nghe nói qua, là một người tốt vô cùng chính trực, Lang Gia quận chúng ta trước kia bị giặc Phù Tang quấy nhiễu, sau đó hắn dâng thư xin Tiên hoàng tăng quân đóng giữ, tiến công đánh giặc, hiện tại mới tương đối thái bình."
"Ha ha, ngươi đúng là dễ bị gạt, Cố Ỷ Lâu tiểu tử kia chính phái? Còn chính trực? Hừ, hắn nha chính là một đại gian thần, giỏi nhất là thu phục lòng người, người Lang Gia các ngươi quá đơn thuần." Tường Phong gõ trán Tiền Vô Khuyết, cong môi, không cho là đúng phản bác.
"Ngươi đúng là xấu xa, tiểu hầu gia nhà người ta không đắc tội ngươi, hắn sắp chết, ngươi còn bêu xấu hắn!"
"Xem đi, hắn chính là người âm hiểm xảo trá, ta có trói hắn cũng không được, đi gieo họa ngàn năm chưa biết chừng."
"Ta quả thật đã nhìn nhầm nữ nhân ngươi, ngươi chính là ghen tị số mệnh của người khác, không giống ngươi miệng lưỡi trơn tru, vừa không phẩm vị, lại không có khí chất."
"Ai nha, tiểu quỷ nhà ngươi đôi cánh cứng cáp rồi, dám nói với sư phó như vậy!" Tường Phong hừ một tiếng, dừng chân xoay người đi, quyết định, trước tiên không thèm đi nhìn cái tên trong ngoài bất nhất kia, kiên quyết không muốn giống như lần trước tự chui đầu vào lưới.
Liên tiếp mấy ngày, Tường Phong đều phiền não bất an, thường xuyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên boong tàu, thở dài thở ngắn, vẫn không ngừng lén ném đồng xu, trong miệng lẩm bẩm "đi hay không đi", mà nhìn Tiền Vô Khuyết thế nào cũng không vừa mắt.
Vì vậy, bạn học Tiền Vô Khuyết sau một thời gian nghiêm túc tự kiểm điểm cùng quan sát, đã ra một quyết định quan trọng: Sư phó nhất định là hâm mộ hậu cung mỹ nhân của Vệ Sa, lại không tiện mở miệng, ừ, âm dương không cân bằng quả thật không tốt. Vì vậy, người hiếu thuận như hắn quyết định tìm cho sư phó một áp thuyền phu quân tới giải tỏa.
Khi Tường Phong ngủ dậy, uống nước dừa, chậm rãi dò xét đảo Phượng Hoàng một vòng, lúc trở lại thuyền, chỉ thấy mấy thợ thuyền nháy mắt ra hiệu nhìn mình, trên mặt là nụ cười hòa ái không rõ. Mấy đại nương làm cơm cũng chọc cánh tay nhau, cười mập mờ.
Tiểu Ngư lén lút chạy tới, kéo tay áo Tường Phong, "Tiểu phượng tỷ tỷ, Tiền thiếu gia bắt một nam nhân tới tặng tỷ."
Ngụm nước dừa trong miệng Tường Phong bắn ra ngoài, trợn to mắt nhìn Tiểu Ngư. Tiểu Ngư nặng nề gật cái đầu nhỏ, "Thật đó, muội lén chạy đi xem, rất tuấn tú nga, cho tới giờ muội chưa từng thấy nam nhân đẹp như thế. Hơn nữa, hắn còn mang theo hai rương châu báu, kết quả đều bị Tiền thiếu gia chiếm được."
Cướp tiền cướp sắc.. Quả nhiên là đồ đệ tốt nhà ta. Tường Phong đang nhìn trời cảm khái, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu của Tiền Vô Khuyết, "Sư phó, sư phó, lần này chúng ta giàu rồi."
Chạy đến bên cạnh hắn, hắn vừa thở hồng hộc nói vừa kéo Tường Phong về phía tàu "Truy Phong Hiệu", "Sư phó, đồ đệ thật lợi hại nha, lần đầu tiên tự mình ra ngoài đánh cướp, liền tóm được bảo vật. Ta chuẩn bị cho ngươi một nam nhân, ai nha, tất cả hậu cung của tặc bà Vệ Sa kia cộng lại cũng không đẹp bằng hắn, lần này chúng ta nhất định có thể tức chết nàng."
"Người ở đâu ra?" Trong lòng Tường Phong lộp bộp, sẽ không trùng hợp như thế chứ.
"Hắn ở bến tàu mướn một thuyền thương, ta thấy thuộc hạ của hắn chuyển hai rương châu báu lên thuyền, nghĩ thầm chính là một con dê béo, tuyệt không thể cho đám hải tặc khác giành trước." Tiền Vô Khuyết mặt mày hớn hở, "Cho nên ta cứ như vậy một đường theo đuôi, thuyền của hắn ở ven hải lượn một vòng, sau đó mới chậm rãi tiến vào trong biển, vì vậy, ta lập tức sai bọn họ gấp rút đuổi theo."
"Cho tới giờ ta chưa từng thấy có ai phối hợp như hắn, thiếu chút nữa cho là cùng chúng ta" đen ăn đen "giống nhau. Kết quả thủ hạ một nam một nữ kia của hắn, nhìn thì thật cao to, vốn cho là phải đánh một trận lớn, ai ngờ bọn họ lập tức nằm xuống boong giả chết, thật là không ngờ được."
"Sau đó ta sai người trói nam nhân kia lại, đem châu báu của hắn chuyển lên thuyền. Hắn còn cười híp mắt hỏi to, không phải nói quản lý" Truy Phong Hiệu "là Phượng lão đại chuyên nhặt phế phẩm, tham tiền háo sắc sao. Ta liền hung ác uy hiếp hắn" Danh hiệu sư phó ta có thể cho ngươi tùy hiện kêu sao, ngoan ngoãn phục vụ tốt sư phó ta, sau này ăn no rượu say, nếu không thì ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá ", hắn lúc đó mới ngoan ngoãn im miệng để ta bắt trở về."
Nghe đến chỗ này, Tường Phong ngày càng kinh hồn bạt vía, không kìm được yếu ớt hỏi: "Ngươi nhốt người ở đâu?"
"Ha ha, sư phó, ta đã đem hắn tắm rửa sạch sẽ trói chặt ném trong phòng ngươi, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi." Tiền Vô Khuyết nháy mắt một cái, "Ta không lên thuyền, hắc hắc, ta đi kiểm tra châu báu."
**
Đứng ở cửa khoang thuyền, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hát của Liêu Ca trong phòng. Tường Phong nuốt nước miếng, dè dặt khẽ đẩy cửa tạo một khe nhỏ, sau đó thò đầu vào lén liếc một cái, lập tức quay đầu, vỗ ngực một cái, liền muốn rút người ra.
Bỗng nhiên, trong phòng truyền tới âm thanh nam tử ung dung, "Nàng lại muốn chạy đi đâu?"
Tường Phong cười khan một tiếng, chỉ đành quay đầu lại, nhắm mắt đẩy cửa vào, "Ha ha, tiểu hầu, đúng là trùng hợp a."
Cố Ỷ Lâu dựa vào thành giường nàng vẫn ngủ, tay phải cầm một quyển sách, tay trái cầm bình sứ Tường Phong thường dùng, chân sau tùy ý gập lại, mái tóc dài buộc đơn giản sau gáy, vạt áo không buộc lại như thường, cổ áo mở rộng, cám dỗ không tả nổi.
Tim Tường Phong bỗng đập mạnh, chắp tay sau lưng cúi đầu, từng bước đi đến bên cạnh hắn, vừa vặn liếc thấy dây thừng bị vứt trên giường. Nàng vội vàng ngẩng đầu, khoát tay cười: "Cái đó, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, đồ đệ ta không phải cố ý."
Cố Ỷ Lâu khẽ liếc nàng, trong lòng thầm nói một chút cũng không trùng hợp, ta mang thị vệ cùng châu báu lênh đênh mấy ngày, bị sóng gió lắc lư đến mức người cũng muốn rời ra từng mảnh, còn phải tùy thời đánh lui mấy tiểu hải tặc khác. Hôm nay mới vất vả câu được đồ đệ bảo bối của nàng, nàng không nhìn thấy bọn người Diêu Hoàng lúc ta bị mang lên tàu "Truy Phong Hiệu" của nàng đâu, sau lưng chính là dáng vẻ đồng loạt lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm ném đi một phiền toái lớn.
"Bất quá đã nói, tiểu hầu huynh không phải biết võ công sao, sao dễ dàng bị đồ đệ ta bắt như vậy?" Tường Phong nhíu mày, sờ cằm nói.
Cố Ỷ Lâu bình tĩnh đặt bình trà xuống, mặt không đổi sắc, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Ta, say, sóng."
Tường Phong sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngã trên giường lăn lộn, cười to không dứt, "Không phải chứ, tiểu hầu huynh cũng có ngày hôm nay, ta còn tưởng huynh vạn năng, ha ha, hóa ra cũng có cái không biết."
Cố Ỷ Lâu rủ mắt cười, đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, đem đầu khẽ tựa vào vai nàng, bộ dạng đáng thương: "A Kiều, ta hiện tại cái gì cũng không có, sau này chỉ có thể dựa vào nàng, nàng ngàn vạn lần đừng ném ta đi không thèm quan tâm."
"Ha ha ha, yên tâm yên tâm, ta sẽ không bạc đãi huynh." Tường Phong một lòng đắm chìm trong cảm giác ưu việt rốt cuộc có thể đánh bại Cố Ỷ Lâu, vì vậy lại rộng lượng vỗ lưng hắn, "Say sóng cũng chả phải chuyện mất mặt gì, lúc ta lần đầu ngồi trên thuyền câu của Tiểu Ngư ra biển bắt cá, cũng ói lên ói xuống một hồi, từ từ cũng tập thành thói quen."
Cố Ỷ Lâu "ân hừ" một tiếng, không có tiếp lời, chỉ là đem Tường Phong ôm gần hơn. Tường Phong ở trong ngực hắn tay chân không an phận, "Này, huynh cầm gì trên tay thế? Ta nhớ trong phòng ta không có sách, nếu huynh buồn chán, hay là ngày mai ta sai đồ đệ tìm cho huynh vài cuốn sách?"
"Không cần, cái này rất đẹp mắt." Cố Ỷ Lâu nhìn mấy hàng chữ trên bìa, khóe miệng câu lên nụ cười yếu ớt, hắn đem cằm cọ xát đỉnh đầu Tường Phong, lại không nhịn được trêu ghẹo nói, "Bất quá, A Kiều, ta cảm thấy mấy câu" Hoa vẫn nở, trăng vẫn tròn, quân tử người dưng, đường đời khác biệt "viết không đúng, như vậy rất dễ gạt hậu nhân."
"..."
Tường phong chợt phục hồi tinh thần, đẩy hắn ra, run rẩy chỉ Cố Ỷ Lâu đang cong mắt cười, "Huynh, huynh xem lén nhật ký của ta!"
"A a, ta tiện tay lật một cái thôi, nàng hiện tại đã bắt đầu viết hồi ký rồi sao?" Cố Ỷ Lâu đưa ngón tay ra, ở trên đôi môi đang cong lên của nàng tỉ mỉ vuốt ve, âm thanh cũng ôn nhu, "A Kiều, hành trình chúng ta mới bắt đầu, sau này còn phải cùng nhau ngao du thiên hạ, sao có thể tùy tiện nói" người dưng khác biệt'. "
" Hừ, ai cần huynh quản, đó là trước kia ta viết, ta thích tạo ra day dứt bi thương, không mượn huynh xen vào! "Tường Phong nhào tới muốn đoạt 《 Tường Phong hồi ức lục 》trên tay hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng thoát được, ngay sau đó thuận thế chụp tới, quấn lấy eo nàng. Một trận quay cuồng, cả người Cố Ỷ Lâu cũng nhào lên, đem nàng đè bên dưới, tiếp đó là một nụ hôn sâu triền miên mất hồn.
Sau khi thở hổn hển tách ra, Tường Phong nhìn Cố Ỷ Lâu đang chống tay nhìn mình. Thấy hắn cười tươi rực rỡ, nàng nháy mắt một chút, không khỏi thầm nghĩ ngợi: Rất kỳ quái a, tiểu hầu lần này không có truy cứu tội mình lén chạy trốn, hơn nữa, càng không có chua xót nói 'A Kiều, tại sao ta không ở bên người nàng một thời gian, đảo mắt nàng đã có nam hài đẹp đẽ chạy theo vậy', đúng là hồng vũ cũng muốn thay đổi a.
Nàng nghĩ như vậy, không tự chủ liền lẩm bẩm lên tiếng. Cố Ỷ Lâu cười ra tiếng, đưa tay nhéo lỗ mũi nàng," Làm sao nào, nàng rất thích dáng vẻ ghen tuông muốn tính sổ của ta sao? "
Nhìn bộ dạng hắn cười ranh mãnh không chút lo lắng, Tường Phong không nhịn được cắn răng nghiến lợi, bóp cổ hắn oán hận nói:" Ta biết rồi nhé, trước kia chàng cố ý đùa bỡn ta, thiếu chút nữa ta còn bị chàng tạo bóng ma tâm lý. "
Cố Ỷ Lâu cười to, xoay người, lần nữa ôm nàng vào ngực, chôn đầu ở cổ nàng khẽ mút, tay phải di chuyển xuống hông, động tác thuần thục cởi đai lưng nàng.
Một tiếng rên khẽ bật ra khỏi miệng, nhân lúc đầu óc còn tia thanh tỉnh cuối cùng, Tường Phong khàn giọng chống ngực hắn hỏi:" Không phải chàng bị say sóng sao? "
" Ừ, nhìn thấy nàng liền không còn choáng váng nữa. "Cố Ỷ Lâu không chút nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời, không chút ảnh hưởng đến động tác.
" Êy, đúng là buồn nôn, chàng nói mấy lời này mà không thấy nổi da gà sao? "Tường Phong tức giận trừng mắt nhìn cái tên đại sắc lang đang ở trên người mình công thành chiếm đất.
" Ta buồn nôn? Có người thời điểm nhớ đến người khác, lời nói càng.. chậc chậc, có muốn cho con chim Liêu Ca kia biểu diễn lần nữa không? "Cố Ỷ Lâu buồn cười nhìn nàng, nụ cười càng trở nên mập mờ.
Tường Phong nhất thời đỏ mặt, cũng không để ý y phục xốc xếch, liền vùng vẫy muốn ngồi dậy," Con chim Liêu Ca chết tiệt kia, lại dám nói lung tung, ta phải thu thập mi, cho mi nhịn đói ba ngày. "
Liêu Ca trong lồng rùng mình một cái, lập tức nhào tới mép lồng muốn bày tỏ kháng nghị, nhưng là, phốc một tiếng, nội sam nữ tử trùm lên cái lồng, nhất thời trong lồng rơi vào bóng tối, từ bên ngoài truyền tới âm thanh, cái lồng khẽ rung một cái, sau đó, lại là..
Tầng lớp y phục rơi xuống, cả phòng xuân quang phấp phới, kèm theo đó là tiếng thở dốc khe khẽ của nam nhân. Liêu Ca nhỏ bé ủy khuất ở trong cái lồng vẽ vòng tròn, người ta cũng không có biện pháp a, ai bảo nam chủ tử so với ngươi nhìn còn lợi hại hơn, ô ô ô, cho dù thẹn quá hóa giận cũng không cần khiến người ta chết ngộp a.
Kích tình qua đi, Tường Phong chỉ khoác cái áo của Cố Ỷ Lâu, đầu dựa trên đùi hắn, hai chân trần gác lên cạnh giường, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích. Cố Ỷ Lâu mặc trung sam, dựa vào khoang thuyền, đưa tay đùa nghịch sợi tóc bết mồ hôi của nàng. Bên trong khoang thuyền tiếng hít thở dần trở nên ổn định.
Một lát sau, Cố Ỷ Lâu chậm rãi mở miệng:" A Kiều, chất độc trên người nàng gần đây thế nào rồi? "
Nghe vậy, Tường Phong nhất thời có chút ủ rũ, ngập ngừng nói:" Còn ổn, đã phát tác lại hai lần. "Ngón tay nghịch tóc nàng hơi khựng lại, sau đó lại dịu dàng tiếp tục vuốt ve đỉnh đầu nàng, chỉ nghe Cố Ỷ Lâu nói:" Khoảng mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ phái ngự y tới chỗ ta chuẩn bệnh, đến lúc đó cho bọn họ xem qua cho nàng một chút? "
Tường Phong vốn muốn từ chối, rồi nghĩ lại, không đành lòng phật ý hắn, liền cười nói:" Được, cho bọn họ nhìn qua một chút cũng không tồi. "Vừa nói, nàng lại gượng người dậy, nhìn Cố Ỷ Lâu, có chút chột dạ nói:" Tiểu hầu, ngày đó ta điểm huyệt huynh chạy trốn, nhưng thật ra không nghĩ tới.. "
" Ta biết. "Cố Ỷ Lâu dùng ngón tay khẽ ấn đôi môi đỏ tươi của nàng, ánh mắt trong suốt như nhìn thấy đáy, bên trong dào dạt ôn nhu và thấu hiểu," Nàng không cần giải thích, ta đều hiểu. "Hắn quấn lấy tay phải Tường Phong, ở lòng bàn tay nàng đặt xuống một nụ hôn, ngay sau đó lại đem nàng ấn vào ngực, khẽ thở dài một cái, âm thanh trầm thấp mang theo thỉnh cầu," Sau này chúng ta đừng tách ra nữa. "
Tường Phong bỗng dâng lên một cỗ ưu tư, nàng ngoan ngoãn ghé sát vào ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, liên tiếp gật đầu:" Được, ở chung một chỗ, không chia lìa nữa."
* * *
Lâu thuyền, thủy quân thường dùng chiến hạm lớn, trên thuyền xây cung thất, ít thì hai tầng, nhiều thì mười tầng, lớn nhất còn có thể cho ngựa chạy cũng không vấn đề. Xây thành lan can chống tấn công, tránh thương mâu đâm tới, vừa công vừa thủ, giống như lầu gác trên nước. Nhưng gặp gió bão, thì khó khống chế, vì thế đa phần chỉ hữu dụng với giang hồ nội hải. Sau khi Hải thuyền vương Đông Hải Tiền Vô Khuyết sửa đổi lại, trang bị thêm hai lớp giáp sắt phòng vệ, mũi tàu lắp thêm buồm xoay, có đi xa cũng không ngại sóng gió--《 Lang Gia xuân thu • Binh thuyền chí 》
Hạnh phúc là gì, chính là mèo mun có cá ăn, Liêu Ca được ca hát, sói xám ngày nào cũng gặp cừu vui vẻ. Phiêu bạt không khổ, lưu lạc cũng không bi thương, đại phương có hắn, chính là chân trời góc biển, sáng sớm sóng vai thưởng bình minh, hoàng hôn nắm tay ngắm chiều ta.. --《 Ghi chép điên rồ của Tường Phong》