[Quyển 4 - Đại Mạc ca]
Chương 2: Thất bại thảm hại
Chương 2: Thất bại thảm hại
Đến sân luyện võ, binh sĩ nghe tin đã sớm chạy tới chen chúc nhau xem náo nhiệt. Bạch Mộ Thiên quét một vòng, nhìn Tường Phong đang dương dương tự đắc, "Nếu ngươi xem thường Hỏa đầu quân, ta sẽ để cho ngươi cùng bọn họ so tài. Sơn Tước!"
"Có!" Một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi lập tức từ phía sau đám người nhanh chóng nhảy lên, lộ nửa gương mặt tươi cười, tiếp đó liền nghe thấy âm thanh đùn đẩy, "Mau nhường một chút, không nghe thấy tướng quân đại nhân đang gọi ta sao? Ai ui, Vũ Tam ngươi đạp ta, ối, Tử hỉ ngươi đừng đẩy ta a."
Rốt cuộc đến khi nàng thở hồng hộc chen được vào sân luyện võ, chỉ thấy Sơn Tước này cằm thật nhọn, tròng mắt đen láy linh lợi, trên người mặc áo giáp đỏ như trái quýt cùng quần vải bông cùng màu, tóc buộc gọn phía sau giống cái đuôi ngựa, dùng một cái băng quấn tóc đơn giản chụp trên đỉnh đầu, cả người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái hết sức.
Bạch Mộ Thiên chỉ về phía nàng, nghiêng đầu nói với Tường Phong, "Nàng cũng cùng tổ Nhị Nha, các ngươi tới so bắn tên đi." Dứt lời, ra hiệu thủ hạ mang cung tên tới.
Nhân lúc hắn xoay người, Sơn Tước hướng Tường Phong lè lưỡi, cười khả ái, "Ngươi không cần sợ, thật ra ta bắn tên cũng bình thường thôi."
Cũng bình thường. Khi nhìn thấy tiểu cô nương dí dỏm trước mắt này, động tác thuần thục lắp tên giương cung, nheo mắt lại, nở nụ cười, trầm ổn bắn ra ba mũi tên, mũi tên xuyên ngay tâm bia cách đó ngoài trăm bước, Tường Phong không khỏi há miệng thật to, nửa ngày không khép lại được. Không nghĩ tới tiểu cô nương này nhìn qua dáng dấp cùng mình không khác biệt lắm, cánh tay bắp chân nhỏ như vậy, thế mà kéo cung tên nặng như thế hết sức nhẹ nhàng, khả năng trúng mục tiêu cao như vậy.
Đáng tiếc, lỡ khoác lác, muốn đổi ý cũng không được. Tường Phong chỉ đành cứng rắn ngẩng đầu, chậm rãi đi đến chỗ Sơn Tước vừa mới đứng, cầm cây cung sừng trâu lên, cân nhắc sức nặng, trong lòng thầm tính toán. Nói tới bắn tên, bản thân thật ra chưa thử, người giang hồ đều dùng đao kiếm ám khí, làm gì có ai cả ngày vác theo một cây cung nặng trịch to xác chạy khắp nơi như vậy. Nhưng khi còn bé có chơi qua bắn cung nỏ, bắn ná, cơ bản vẫn biết nhắm bắn, hẳn cũng không kém bao nhiêu đi.
Tường Phong ngẩng đầu quan sát trái phải một lúc, liếc thấy tên mặt đen Bạch Mộ Thiên không lộ chút cảm xúc, lập tức hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi. Hừ, không phải bắn tên sao, đánh chết cũng không mở miệng hỏi người. Nàng hít sâu một hơi, nhớ lại tư thế vừa rồi của Sơn Tước, hai chân hơi dạng ra, tay trái cầm cung, tay phải cầm mũi tên lắp vào, đang định nhắm cái bia phía trước. Bỗng nhiên cánh tay có người kéo nhẹ, quay đầu nhìn, là Sơn Tước.
Thấy Sơn Tước nhếch môi, cười đưa qua một cái nhẫn sừng dê bảo vệ ngón cái, nói nhỏ: "Đeo cái này vào ngón cái tay phải, nếu không ngươi sẽ bị dây cung cắt bị thương."
Tường Phong gật đầu một cái, cảm kích nói tiếng "Đa tạ", sau đó nhận lấy chiếc nhẫn đeo vào. Sơn Tước nháy mắt một cái, liếc thấy mấy người bên ngoài đối với động tác nhỏ của hai người làm như không thấy, Bạch Mộ Thiên cũng không lên tiếng ngăn cản, lại xoay người trở lại, đưa tay giúp Tường Phong điều chỉnh tư thế, vỗ lưng nàng một cái, "Thân thể hơi nghiêng về phía trước, mông đừng cong, không cần khẩn trương."
Tường Phong liếc nhìn Sơn Tước đang thoải mái hướng dẫn mình, trong lòng sinh hảo cảm, vì vậy quay đầu trở lại, tập trung tinh thần, nhắm mục tiêu, buông tay. Vèo một cái, mũi tên bay ra, nhưng là, cách bia đá một khoảng liền rớt xuống.
Sơn Tước ở bên cạnh nặng nề thở dài một cái, vội vàng khoát tay, giống như an ủi Tường Phong nói: "Không sao, không sao, khí lực của ngươi hơi nhỏ, còn hai mũi tên nữa, tiếp tục, lần này phải dùng một chút sức lực mới được."
Tường Phong nhận lấy mũi tên, bắt chước làm theo, cắn răng một cái, dồn hết sức lực đem cây cung kéo cong gần như hình trăng rằm, lại một mũi tên bay ra, lần này, mũi tên trực tiếp cắm vào hàng rào phía sau bia, lông vũ không ngừng run rẩy.
"Không đúng không đúng." Lần này Sơn Tước so với Tường Phong còn gấp hơn đứng dậm chân, dạng chân lên mặt cụ non dạy dỗ, "Dây cung không thể kéo thành như thế, không nên dùng toàn bộ khí lực, là hai tay giống như này đem dây cung kéo ra, ai nha, sao ngươi đần như vậy a, ngón tay chụp dây cung bị sai vị trí rồi!"
Tường Phong bị rầy la đến mức cau mày muốn khóc, không biết làm sao rút một mũi tên cuối cùng ra, nhẫn nhịn Sơn Tước ở bên cạnh thích lên mặt dạy đời không ngừng lải nhải khoa chân múa tay nói dông dài, nhìn chằm chằm vào cái bia lần nữa bắn ra. Lần này, mũi tên rốt cuộc cắm chặt vào tấm bia.
"Tốt!" Sơn Tước vỗ tay đầu tiên kêu to, đắc ý vỗ bả vai Tường Phong, "Có tiến bộ, không tệ không tệ, xem ra ta dạy thật tốt." Thấy Tường Phong vẫn cúi đầu ủ rũ như cũ, vội vàng bổ sung: "Thật đó, mặc dù không có trúng mục tiêu, nhưng chỉ kém một chút, so với lần đầu tiên ta bắn tốt hơn nhiều, khi đó ta đem mũi tên bắn qua sân luyện tên trúng ngay nón sắt của tướng quân đại nhân đúng lúc đi ngang qua, bị chửi mắng một trận."
Nghe vậy, Tường Phong bật cười, cùng Sơn Tước, đồng loạt liếc nhìn sắc mặt không dễ nhìn của Bạch Mộ Thiên, cùng nhau hiểu ý hé miệng cười.
"Tốt lắm." Bạch Mộ Thiên liếc hai tiểu nha đầu, chỉ vào Tường Phong đang chẹp miệng, "Bắn tên người thua, tiếp tục so tài đánh cận chiến, Nhị Nha, ngươi tới đấu cùng nàng."
Xách theo khiên sắt cùng đại đao, Nhị Nha bước vào sân tỷ võ, nhìn Nhị Nha ăn mặc gọn nhẹ, chân phải khẽ giơ lên, nhấc đại đao. Tường Phong nuốt nước miếng, thử nhấc cái khiên lên. Ừ, có chút nặng, cũng không biết Nhị Nha phía đối diện làm thế nào, dễ dàng nhấc lên như vậy, cứ như đang cầm vũ khí bằng gỗ vậy.
Vì vậy, Tường Phong y dạng vẽ hồ lô, bắt chước nắm lấy đai bên trong khiên sắt, hít vào thở ra, lại hít vào thở ra nâng đại khảm đao nặng trĩu kia lên.
Thấy hai người đã chuẩn bị ổn thỏa, Bạch Mộ Thiên hắng giọng, "Hai người các ngươi đánh có điểm dừng, không cho phép tổn thương đối phương, không cho phép chạy trốn, nhất là ngươi!" Vừa nói, giơ tay phải lên chỉ Tường Phong đang lơ đễnh, "Trên chiến trường tuyệt đối không cho phép đào binh, ngươi đánh cho tốt, nếu dám chạy loạn trong sân, Sơn Tước ngươi liền bắn nàng cho ta!"
"Hừ, ta nói được làm được, không chạy thì không chạy, tên than đen nhà ngươi đừng có mà động tí là khinh thường người!" Tường Phong giống như cố sức nâng cổ tay phải lên, mũi đao chỉ thẳng về gương mặt xanh mét của Bạch Mộ Thiên.
Bốn phía lại một trận hít khí lạnh, tiểu cô nương ngươi thật can đảm, lại dám đem tướng quân đại nhân từ lão đại mặt đen nâng cấp thành tên than đen. Chỉ thấy sắc mặt Bạch Mộ Thiên ngày càng trầm, cắn răng nghiến lợi tuyên bố: "Bắt, đầu!"
Nhị Nha hướng Tường Phong gật đầu báo hiệu, liền giơ đại khảm đao lên bổ ngang xuống, tay trái Tường Phong theo bản năng nhấc lên, lưỡi đao trực tiếp chém vào tấm khiên. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai, Tường Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, suýt nữa không cầm nổi khiên chắn. Tròng mắt nàng nhìn cổ tay trái bị chấn động không ngừng phát run, thầm nói không ổn, lực tay của Nhị Nha quả là kinh người, sợ rằng không thua bất kỳ đại hán vạm vỡ nào.
Đang chần chừ, lại nghe Nhị Nha đối diện kêu lên một tiếng, "Đừng ngẩn người, cẩn thận, ta lại chém đây." Đạo ánh sáng thoáng qua, lưỡi đao đã tiến tới trước mắt, Tường Phong nhanh chóng ổn định khí, hơi trụ chân, cánh tay phải cắt ngang, nâng thân đao lên ngăn cản..
Bị động tiếp mấy đao của Nhị Nha, Tường Phong rốt cuộc không nhịn được vọt nhảy sang một bên, dùng thân đao chống đất, khí tức rối loạn, há mồm thở dốc.
Mượn cơ hội nghỉ ngơi, Tường Phong cúi đầu kiểm tra một chút, trên thân đao bị Nhị Nha chém tạo thành một vết lõm, hai cánh tay mình không ngừng run rẩy, rất nhanh không cầm nổi khiên chắn. Mà bản thân mang vũ khí nặng như vậy, khinh công không dùng được, hơn nửa nàng cơ hồ chưa có dùng khiên giáp bảo vệ, đao khiên nhịp nhàng tác chiến cũng gặp trục trặc, trong lúc nhất thời ngược lại khắp nơi bị chế ngự, bị Nhị Nha chiếm thế thượng phong.
Nghĩ tới đây, nàng dời bước chân qua một bên, không tự chủ được liền muốn lui về, liếc trộm một cái, thấy Bạch Mộ Thiên sau lưng đang khoanh tay cười nhạt nhìn, trong mắt rõ ràng muốn nói: Xem đi, ngươi đúng là cọng giá đỗ không dùng được.
Tường Phong cắn răng một cái, khí huyết dâng trào, hừ, thua người không thua trận, không thể trốn. Vì vậy, xoay người lại, lần nữa giơ khiên giơ đao lên, hét lớn một tiếng, nhảy lên hướng Nhị Nha chém xuống. Nghiêm túc bổ ngang đâm dọc cùng Nhị Nha phá hủy mấy chiêu, Nhị Nha thắng ở lực mạnh cùng vững vàng, mấy lần Tường Phong bị quét trúng chân phải lui về phía sau, đều lập tức bò dậy, tiếp tục chiến đấu. Mà Tường Phong công phu nhẹ nhàng linh hoạt, coi trọng tốc chiến tốc thắng, một lúc sau, sức chịu đựng ngược lại không theo kịp Nhị Nha.
Sau khi a a kêu to, Nhị Nha cùng Tường Phong thể lực đã tiêu hao không sai biệt lắm đồng thời nhảy lên, quơ đao tiến hành một kích cuối cùng, sau một tiếng keng, hai người đồng thời ngã xuống đất, duy trì tư thế khụy gối đưa lưng về phía đối phương nửa ngày không có động tĩnh. Những người xem cuộc chiến không kìm được toát mồ hôi, từng cái cổ nghển lên nhìn về phía trận đấu.
Một lát sau, chỉ thấy Tường Phong đi trước vứt tấm khiên ra nhảy cỡn lên, "Không làm nữa không làm nữa! Ta nhận thua là được." Dứt lời, thở phì phò vứt đại đao vừa bị Nhị Nha chém đứt ra. Nhị Nha này đúng là không phải người bình thường mà, da dầy khí lực lớn, đánh tiếp nữa, hai tay mình sớm muộn cũng bị nàng phế bỏ.
Sau đó, Tường Phong vừa bĩu môi vừa xoa bóp cánh tay bủn rủn chạy đến trước mặt Bạch Mộ Thiên, bất đắc dĩ la lớn: "Cái cuối cùng là chạy bộ đúng không, ta muốn so cái này!"
Bạch Mộ Thiên nhìn Tường Phong đầu đầy mồ hôi khí tức loạn xạ, trong mắt thoáng qua một tia tán dương kinh ngạc, giọng nói đã hòa hoãn đi rất nhiều, "Không gấp, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút."
"Không cần." Tường Phong đắc ý hếch cằm, "Ta là người tập võ, chạy mấy chục vòng cũng không vấn đề, còn có thể cho các ngươi chạy trước." Làm trò nga, nếu so khinh công còn thua nữa, bản thân cũng khỏi cần lăn lộn trong giang hồ.
Bạch Mộ Thiên hơi nhếch miệng, quay đầu hét lớn: "Vũ Tam, bước ra khỏi hàng. Lưu Thảo, Tứ Hỉ, các ngươi mang hai nồi sắt tới đây."
Ngay sau đó, ba bóng người chạy tới, trong đó hai người một gầy một lùn hướng phía sau chạy đi, mà cái người gọi là Vũ Tam đó chạy nhanh tới bên cạnh Tường Phong. Vũ Tam người cũng như tên, một binh lính to xác uy vũ thật thà, ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, hướng Tường Phong chào hỏi, gãi đầu cười đầy chất phác, "Ta ở cùng tổ Nhị Nha, trong nhà đứng thứ ba, mọi người gọi là Vũ Tam."
"Vũ Tam là đội phó của tổ đó." Sơn Tước ở bên cạnh thò đầu qua, cười hì hì bổ sung, sau đó đưa cho Tường Phong một cái túi nước, "Ngươi uống nước trước đi, có muốn ăn chút gì không?"
Tường Phong nhận lấy túi nước uống mấy ngụm, lắc đầu tỏ ý không cần. Sơn Tước nhìn đường chạy phía sau một chút, thấp giọng nói: "Vậy ngươi cố lên nhé, lần trước ta chạy bộ bị té xỉu, sau đó vẫn là Nhị Nha cõng ta về đích."
Rất nhanh, Lưu Thảo cùng Tứ Hỉ phụng mệnh hì hục cõng nồi sắt tới, vừa thấy nồi sắt mà một người có thể nằm vừa, Tường Phong không nhịn được phun một ngụm nước, mở to mắt kinh ngạc nhìn Bạch Mộ Thiên.
Bạch Mộ Thiên vỗ đáy nồi, hướng Tường Phong và Vũ Tam nói: "Hai người các ngươi cõng nồi này, chạy vòng quanh sân luyện võ, không hạn chế thời gian, ai không chống đỡ được trước liền nhận thua." Vừa nói, nhìn về phía Tường Phong đang ngây người, "Đây là cơ hội cuối cùng, ngươi đừng có cứng rắn chống đỡ, chạy chết cũng không có ai nhặt xác đâu."
Nghe vậy, Tường Phong chống nạnh nhảy lên, tức giận phỉ nhổ hắn, "Cái tên than đen nhà ngươi, ta chạy cho ngươi xem."
"Gọi ta là tướng quân! Trước ta có thể tha thứ ngươi không hiểu quy củ." Bạch Mộ Thiên hừ một tiếng, "Chờ ngươi chính thức vào doanh trại, vẫn không quy củ gọi bậy gọi bạ như vậy, trực tiếp xử theo quân pháp."
Tường Phong nghiêng đầu, mũi nhỏ nhăn lại, cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng tới trước nồi sắt, duỗi cổ và tứ chi, cong người cúi xuống, Lưu Thảo cùng Tứ Hỉ lập tức đem nồi sắt đặt lên đầu vai nàng.
Giữ vững nồi sắt, Tường Phong thở dài một hơi, thật là nặng a, cõng một cái đồ chơi như vậy quá vưỡng víu, tên than đen sẽ không phải là cố ý chỉnh mình chứ. Trong lòng nghĩ thầm, Tường Phong không tự chủ liếc về phía Bạch Mộ Thiên. Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, Bạch Mộ Thiên cười lạnh: "Trên chiến trường mọi người đều phải mặc khôi giáo so với cái này còn nặng hơn, ngươi không phải nhìn ta như vậy."
Tường phong trừng hắn một cái, quay đầu trở lại, lúc này Vũ Tam cũng đã chuẩn bị kỹ càng, mỗi người đứng đúng vị trí, hai người đều xông ra ngoài. Tuy nói nồi sắt tương đối nặng, không thể giống như bình thường có thể nhẹ nhàng nhảy xa mấy thước, nhưng là ỷ vào khinh công xuất sắc, Tường Phong rất nhanh liền bỏ xa Vũ Tam nửa vòng, khoái trá chạy về phía trước, chạy qua bên người Bạch Mộ Thiên, còn đắc ý hất hàm khiêu khích đối phương.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, các binh lính xem náo nhiệt thấy Tường Phong chạy mấy vòng vẫn vượt xa đối phương, hơn nữa lại là một nữ tử, không kìm được khen ngợi cổ vũ. Ngay cả Vũ Tam bị bỏ rơi ở phía sau, thấy Tường Phong quay đầu nhìn hắn, cũng thành tâm giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Lần này Tường Phong cực kỳ đắc ý, chạy càng lúc càng nhanh, còn không ngừng hướng Sơn Tước các nàng vẫy tay.
* * *
Mấy vòng sau, nhìn hai người trên sân tập dần thả chậm bước chân, hiện ra mệt mỏi, Bạch Mộ Thiên dửng dưng nhếch khóe miệng, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Thượng Xuân Hoa đang nhẹ nhàng đi tới.
Thượng Xuân Hoa xưa nay nổi tiếng "Cành hoa của doanh trại" bước nhẹ tới bên cạnh hắn, sam quần màu đỏ cộng thêm nón lá rộng vành, giống như một cành hồng mai đọng sương xinh đẹp. Nàng né người nhìn vào trong sân, lại quay đầu hướng Bạch Mộ Thiên cười yếu ớt, "Bạch đại ca, Tiểu Phượng so tài thế nào rồi?"
"Đã thua hai trận." Bạch Mộ Thiên né người tránh một bước, đem vị trí tốt nhất nhường lại cho Thượng Xuân Hoa, tiếp tục chỉ vào bóng lưng Tường Phong đã có phần uể oải trong sân thấp giọng nói, "Phỏng đoán chạy thêm mấy vòng nữa, tiểu nha đầu này liền không trụ được, ngươi xem, Vũ Tam đã dần đuổi kịp rồi. Hừ hừ, nha đầu này thân thủ linh hoạt, nhưng nói về sức lực cùng sức bền thì không quá tốt."
"Bạch đại ca huynh cũng thật là, Tiểu phượng cũng đâu phải những tân binh kia, cần gì phải dày vò nàng như vậy." Thượng Xuân Hoa vừa tức vừa buồn cười, trong miệng nàng là khuyên giải trách cứ, nhưng chân mày lại ẩn chứa ôn nhu vô hạn, giai nhân thanh tú kết hợp lời nói nhẹ nhàng, khiến không có người nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt nổi.
"Nha đầu này công phu căn cơ không tệ, so với tân binh còn mạnh hơn nhiều, là hạt giống tốt." Bạch Mộ Thiên nói với Thượng Xuân Hoa, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu hiếm khi thấy được, "Đáng tiếc tính tình xảo quyệt nóng vội, quá mức hoạt bát, muốn ở trong doanh trại lâu dài, không áp chế nhuệ khí kìm kẹp mài dũa nàng thì không được."
Thượng Xuân Hoa gật đầu mỉm cười, hiểu ý không nhiều lời nữa. Trong chốc lát, chỉ thấy Tường Phong mặt đỏ bừng thở hồng hộc cõng nồi sắt lớn chạy tới bên cạnh hai người, ném nồi sắt xuống đất, tức giận hướng Bạch Mộ Thiên đã sớm dự tính trong lòng giậm chân hét: "Ta không đấu nữa, hỏa đầu quân thì hỏa đầu quân!"
Đúng là khiến người ta bi phẫn, uổng phí một thân khinh công, nhưng một lúc sau, lại không ngừng điều tức, cũng quá sức mệt mỏi. Cái tên Vũ Tam kia nhìn qua rõ ràng là tên đầu đất, không nghĩ tới dẻo dai thật, lại một đường lảo đảo, liều chết chạy còn có thế kiển trì được lâu như vậy. Xem ra, cho dù mình có ngã xuống trước, phỏng đoán tên ngốc Vũ Tam này vẫn sẽ kiên trì chạy thêm mấy vòng nữa.
Thấy nàng thống khoái nhận thua, Bạch Mộ Thiên giơ tay lên, Lưu Thảo cùng Tứ Hỉ vội vàng chạy vào trong sân, hỗ trợ Vũ Tam há miệng thở dốc nhưng vẫn vùi đầu vào chạy.
Bạch Mộ Thiên quay đầu về, nhìn Tường Phong thở phì phò, ra hiệu đám người Nhị Nha tiến lên, "Vậy lát nữa ngươi gia nhập tổ Nhị Nha, sau này phải nghe lời nàng, phải tuân thủ quy củ doanh trại, bắt đầu ngày mai tham gia huấn luyện, phạm sai lầm, không đạt yêu cầu, cũng phải ngoan ngoãn chịu phạt."
"Nga." Tường Phong miễn cưỡng thấp giọng nói lấy lệ.
"Lớn tiếng lên, ăn chưa no sao?" Bạch Mộ Thiên hét lớn, "Sau này trả lời câu hỏi của cấp trên, phải nói lớn lên."
"Nghe rõ!" Tường Phong lập tức kéo căng cổ họng hướng gương mặt đen xì của hắn hét lớn, cái mũi nhỏ khinh thường hất sang một bên.
Bạch Mộ Thiên hài lòng gật đầu một cái, lau mấy giọt nước bọt bắn lên mặt, "Rất tốt. Lúc nữa tự mình đi lĩnh hai mươi quân côn (phạt gậy), ngươi mới vừa rồi phá hư kỷ luật doanh trại, gây hỗn loạn, theo quy củ mà chịu phạt."
Nghe được hắn vô tình tuyên án, Tường Phong lập tức há to miệng, "Không phải chứ, tên than đen nhà ngươi dùng việc công trả thù riêng."
"Sau này bất kính đối với cấp trên, cũng phải phạt." Bạch Mộ Thiên liếc nàng một cái, tiếp tục xụ mặt bổ sung.
Con mẹ nó, đồ than đen sao không đi làm quản thành (1) luôn đi, biết tìm lý do phạt người như vậy. Tường Phong trong lòng oán thầm, trên mặt lại không nói gì. Con ngươi nàng xoay chuyển, nhìn Thượng Xuân Hoa bên cạnh Bạch Mộ Thiên, vội vàng bày ra khuôn mặt đáng thương, chạy tới lôi kéo ống tay áo nàng, "Xuân Hoa tỷ, ta vừa mới hết bệnh, quân côn này có thể hay không.."
(1) Người thực thi bảo vệ pháp luật
Thượng Xuân Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ ngón tay nhỏ bé ra, chọc trán nàng một cái, quay đầu hướng Bạch Mộ Thiên cười nói: "Bạch đại ca, Tiểu Phượng còn nhỏ, da mỏng thịt mềm, lại mới bị ngoại thương, hơn nữa nàng còn mới đến, không hiểu quy củ, hay là.." Dừng một chút, lại cười xinh đẹp yêu ớt nói, "Không bằng giảm bới hình phạt, chỉ đánh mười gậy thôi."
Bạch Mộ Thiên gật đầu một cái, "Vậy thì mười gậy. Không thể ít hơn."
Hử? Đây, đây là cái gì, tại sao không thể miễn hết, các ngươi rõ ràng là một mặt đỏ một mặt đen (2) mà. Tường Phong khóc không ra nước mắt đứng tại chỗ, tức giận lầm bầm: "Thật may không biến ta thành gian tế, nếu không còn không biết dày vò ta như nào."
(2) Theo ta hiểu là một người đóng vai tốt một người đóng vai xấu nhưng thực tế vẫn là kẻ tung người hứng
"Ngươi như vậy mà cũng muốn đòi làm gian tế?" Bạch Mộ Thiên khinh thường cười khẩy, "Ta chưa nói đến vai không thể gánh, bắn tên còn bắn lệch, chém người lại rơi mất đao, chạy bộ thì không có khí lực, sẽ có nhà nào dám dùng một gian tế ngu ngốc như ngươi? Nhớ, mười gậy, một gậy cũng không được thiếu." Dứt lời xoay người nghênh ngang rời đi.
"Ngươi, ngươi, ngươi, cái đồ than đen nhà ngươi, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, ta liều mạng với ngươi." Tường Phong hoàn toàn bị tức giận kích thích xông lên phía trước, nhìn xung quanh, tiện tay ôm lấy nồi sắt lớn, đuổi theo sau lưng Bạch Mộ Thiên.
Nhị Nha, Sơn Tước vội vàng giành trước ngăn lại giữa hai người, một người ôm nồi, một người ôm người, khuyên giải hết lời, thất loạn bát nháo, nhất thời vô cùng náo nhiệt:
"Tiểu Phượng, tỉnh táo lại, cùng ta về tổ đi." Nhị Nha từ phía sau ôm chặt cánh tay Tường Phong.
"Không nên vọng động, xúc động là ma quỷ a, lần trước ta vô tình bắn trúng nón sắt của tướng quân đại nhân, bị phạt bắn tên cả đêm đó." Sơn Tước giang hai tay ngăn trước mặt Tường Phong, vội vàng lấy bản thân ra khuyên can.
"Mấy cái nồi sắt của chúng ta, một hồi còn phải làm cơm, ngươi không thể đập bể, Lưu Thảo Tứ Hỉ mau tới hỗ trợ, đoạt lại cái nồi đi." Vẫn là Vũ Tam phó tổ thực tế nhất, thời khắc không quên nhiệm vụ bảo vệ tài sản tập thể.
"Nhị Nha, ngươi buông tay cho ta." Tường Phong mặt mũi đỏ tới mang tai không nhịn được hét lớn.
"Đánh chết cũng không buông, buông tay ngươi sẽ đập nồi gây họa, nhịn một chút đi."
"Không phải, ta, ta bị siết không thở nổi, ngươi, ngươi quá mạnh tay rồi."
* * *
(Bàn tay thần tiễn hoạt bát đáng yêu, bạn học Sơn Tước)
* * *
Tường Phượng tiên sinh Triển Tường Phong, hoạt bát nhiệt tình, hiệp nghĩa hào sảng, giang hồ nổi danh. Mùa đông năm Ất Dậu, tiên sinh đi đến cửa ải Nhạn Hồi ở Ung Châu, ở trong doanh trại của Bình Tây tướng quân chơi mấy tháng. Gặp Bắc Địch xâm biên, tiên sinh không sợ nguy hiểm, tiên phong đi đầu, đẫm máu sa trường, không hề thua kém bậc mày râu, cổ nhân nói "Bỏ thân vì nạn nước, chết về lại cố hương", hiếm ai được như vậy. --------《Lục doanh ngoại sử * Tường Phượng tiên sinh liệt truyện》
Người chủ trì gác chân: Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta mời được chiến hữu năm đó của Tường Phượng tiên sinh là tiểu thư Nhị Nha cùng Sơn Tước, nghe nói năm đó Tường Phượng tiên sinh ở doanh trại biểu hiện vượt trội, làm việc khiêm tốn, bất kể danh lợi, lấy việc giúp người làm niềm vui, chăm chỉ hiếu học, như vậy, hai vị có thể kể cho chúng ta cặn kẽ một chút tình hình lúc đó không? Tỷ như Tường Phượng tiên sinh có đức tính nào khiến các ngươi ghi nhớ sâu sắc.
Nhị Nha thành thật trả lời: Tiểu Phượng a, rất thảm, ba ngày đầu thì hai ngày phạm sai lầm, thượng xuyên bị tướng quân phạt. Đúng rồi, nàng thích ăn mọi thứ, bữa nào cũng ăn nhiều, một lồng bánh bao thật lớn, nàng có thể ăn tới năm sáu cái. Ừ, nàng giống như rất dễ bị bệnh, mỗi lần sai nàng đi lao động, nàng đều ho khan té ngã nằm xoài trên mặt đất, khiến ta cũng không đành lòng.
Sơn Tước bổ sung: Còn có a, Tiểu Phượng thật ra vừa lười lại ngốc, học bắn tên hơn mười ngày, vẫn có thể bắn tên không chạm được tới bia. Cho nàng cùng Tứ Hỉ đi chải ngựa, kết quả thiếu chút nữa đem ngựa chạy mất. Còn có cái gì ta nhất thời không nhớ rõ, nếu không, lần sau các ngươi tìm Lưu Thảo cùng Vũ Tam bọn họ hỏi một chút. ---------《Nói thật 》
"Có!" Một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi lập tức từ phía sau đám người nhanh chóng nhảy lên, lộ nửa gương mặt tươi cười, tiếp đó liền nghe thấy âm thanh đùn đẩy, "Mau nhường một chút, không nghe thấy tướng quân đại nhân đang gọi ta sao? Ai ui, Vũ Tam ngươi đạp ta, ối, Tử hỉ ngươi đừng đẩy ta a."
Rốt cuộc đến khi nàng thở hồng hộc chen được vào sân luyện võ, chỉ thấy Sơn Tước này cằm thật nhọn, tròng mắt đen láy linh lợi, trên người mặc áo giáp đỏ như trái quýt cùng quần vải bông cùng màu, tóc buộc gọn phía sau giống cái đuôi ngựa, dùng một cái băng quấn tóc đơn giản chụp trên đỉnh đầu, cả người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái hết sức.
Bạch Mộ Thiên chỉ về phía nàng, nghiêng đầu nói với Tường Phong, "Nàng cũng cùng tổ Nhị Nha, các ngươi tới so bắn tên đi." Dứt lời, ra hiệu thủ hạ mang cung tên tới.
Nhân lúc hắn xoay người, Sơn Tước hướng Tường Phong lè lưỡi, cười khả ái, "Ngươi không cần sợ, thật ra ta bắn tên cũng bình thường thôi."
Cũng bình thường. Khi nhìn thấy tiểu cô nương dí dỏm trước mắt này, động tác thuần thục lắp tên giương cung, nheo mắt lại, nở nụ cười, trầm ổn bắn ra ba mũi tên, mũi tên xuyên ngay tâm bia cách đó ngoài trăm bước, Tường Phong không khỏi há miệng thật to, nửa ngày không khép lại được. Không nghĩ tới tiểu cô nương này nhìn qua dáng dấp cùng mình không khác biệt lắm, cánh tay bắp chân nhỏ như vậy, thế mà kéo cung tên nặng như thế hết sức nhẹ nhàng, khả năng trúng mục tiêu cao như vậy.
Đáng tiếc, lỡ khoác lác, muốn đổi ý cũng không được. Tường Phong chỉ đành cứng rắn ngẩng đầu, chậm rãi đi đến chỗ Sơn Tước vừa mới đứng, cầm cây cung sừng trâu lên, cân nhắc sức nặng, trong lòng thầm tính toán. Nói tới bắn tên, bản thân thật ra chưa thử, người giang hồ đều dùng đao kiếm ám khí, làm gì có ai cả ngày vác theo một cây cung nặng trịch to xác chạy khắp nơi như vậy. Nhưng khi còn bé có chơi qua bắn cung nỏ, bắn ná, cơ bản vẫn biết nhắm bắn, hẳn cũng không kém bao nhiêu đi.
Tường Phong ngẩng đầu quan sát trái phải một lúc, liếc thấy tên mặt đen Bạch Mộ Thiên không lộ chút cảm xúc, lập tức hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi. Hừ, không phải bắn tên sao, đánh chết cũng không mở miệng hỏi người. Nàng hít sâu một hơi, nhớ lại tư thế vừa rồi của Sơn Tước, hai chân hơi dạng ra, tay trái cầm cung, tay phải cầm mũi tên lắp vào, đang định nhắm cái bia phía trước. Bỗng nhiên cánh tay có người kéo nhẹ, quay đầu nhìn, là Sơn Tước.
Thấy Sơn Tước nhếch môi, cười đưa qua một cái nhẫn sừng dê bảo vệ ngón cái, nói nhỏ: "Đeo cái này vào ngón cái tay phải, nếu không ngươi sẽ bị dây cung cắt bị thương."
Tường Phong gật đầu một cái, cảm kích nói tiếng "Đa tạ", sau đó nhận lấy chiếc nhẫn đeo vào. Sơn Tước nháy mắt một cái, liếc thấy mấy người bên ngoài đối với động tác nhỏ của hai người làm như không thấy, Bạch Mộ Thiên cũng không lên tiếng ngăn cản, lại xoay người trở lại, đưa tay giúp Tường Phong điều chỉnh tư thế, vỗ lưng nàng một cái, "Thân thể hơi nghiêng về phía trước, mông đừng cong, không cần khẩn trương."
Tường Phong liếc nhìn Sơn Tước đang thoải mái hướng dẫn mình, trong lòng sinh hảo cảm, vì vậy quay đầu trở lại, tập trung tinh thần, nhắm mục tiêu, buông tay. Vèo một cái, mũi tên bay ra, nhưng là, cách bia đá một khoảng liền rớt xuống.
Sơn Tước ở bên cạnh nặng nề thở dài một cái, vội vàng khoát tay, giống như an ủi Tường Phong nói: "Không sao, không sao, khí lực của ngươi hơi nhỏ, còn hai mũi tên nữa, tiếp tục, lần này phải dùng một chút sức lực mới được."
Tường Phong nhận lấy mũi tên, bắt chước làm theo, cắn răng một cái, dồn hết sức lực đem cây cung kéo cong gần như hình trăng rằm, lại một mũi tên bay ra, lần này, mũi tên trực tiếp cắm vào hàng rào phía sau bia, lông vũ không ngừng run rẩy.
"Không đúng không đúng." Lần này Sơn Tước so với Tường Phong còn gấp hơn đứng dậm chân, dạng chân lên mặt cụ non dạy dỗ, "Dây cung không thể kéo thành như thế, không nên dùng toàn bộ khí lực, là hai tay giống như này đem dây cung kéo ra, ai nha, sao ngươi đần như vậy a, ngón tay chụp dây cung bị sai vị trí rồi!"
Tường Phong bị rầy la đến mức cau mày muốn khóc, không biết làm sao rút một mũi tên cuối cùng ra, nhẫn nhịn Sơn Tước ở bên cạnh thích lên mặt dạy đời không ngừng lải nhải khoa chân múa tay nói dông dài, nhìn chằm chằm vào cái bia lần nữa bắn ra. Lần này, mũi tên rốt cuộc cắm chặt vào tấm bia.
"Tốt!" Sơn Tước vỗ tay đầu tiên kêu to, đắc ý vỗ bả vai Tường Phong, "Có tiến bộ, không tệ không tệ, xem ra ta dạy thật tốt." Thấy Tường Phong vẫn cúi đầu ủ rũ như cũ, vội vàng bổ sung: "Thật đó, mặc dù không có trúng mục tiêu, nhưng chỉ kém một chút, so với lần đầu tiên ta bắn tốt hơn nhiều, khi đó ta đem mũi tên bắn qua sân luyện tên trúng ngay nón sắt của tướng quân đại nhân đúng lúc đi ngang qua, bị chửi mắng một trận."
Nghe vậy, Tường Phong bật cười, cùng Sơn Tước, đồng loạt liếc nhìn sắc mặt không dễ nhìn của Bạch Mộ Thiên, cùng nhau hiểu ý hé miệng cười.
"Tốt lắm." Bạch Mộ Thiên liếc hai tiểu nha đầu, chỉ vào Tường Phong đang chẹp miệng, "Bắn tên người thua, tiếp tục so tài đánh cận chiến, Nhị Nha, ngươi tới đấu cùng nàng."
Xách theo khiên sắt cùng đại đao, Nhị Nha bước vào sân tỷ võ, nhìn Nhị Nha ăn mặc gọn nhẹ, chân phải khẽ giơ lên, nhấc đại đao. Tường Phong nuốt nước miếng, thử nhấc cái khiên lên. Ừ, có chút nặng, cũng không biết Nhị Nha phía đối diện làm thế nào, dễ dàng nhấc lên như vậy, cứ như đang cầm vũ khí bằng gỗ vậy.
Vì vậy, Tường Phong y dạng vẽ hồ lô, bắt chước nắm lấy đai bên trong khiên sắt, hít vào thở ra, lại hít vào thở ra nâng đại khảm đao nặng trĩu kia lên.
Thấy hai người đã chuẩn bị ổn thỏa, Bạch Mộ Thiên hắng giọng, "Hai người các ngươi đánh có điểm dừng, không cho phép tổn thương đối phương, không cho phép chạy trốn, nhất là ngươi!" Vừa nói, giơ tay phải lên chỉ Tường Phong đang lơ đễnh, "Trên chiến trường tuyệt đối không cho phép đào binh, ngươi đánh cho tốt, nếu dám chạy loạn trong sân, Sơn Tước ngươi liền bắn nàng cho ta!"
"Hừ, ta nói được làm được, không chạy thì không chạy, tên than đen nhà ngươi đừng có mà động tí là khinh thường người!" Tường Phong giống như cố sức nâng cổ tay phải lên, mũi đao chỉ thẳng về gương mặt xanh mét của Bạch Mộ Thiên.
Bốn phía lại một trận hít khí lạnh, tiểu cô nương ngươi thật can đảm, lại dám đem tướng quân đại nhân từ lão đại mặt đen nâng cấp thành tên than đen. Chỉ thấy sắc mặt Bạch Mộ Thiên ngày càng trầm, cắn răng nghiến lợi tuyên bố: "Bắt, đầu!"
Nhị Nha hướng Tường Phong gật đầu báo hiệu, liền giơ đại khảm đao lên bổ ngang xuống, tay trái Tường Phong theo bản năng nhấc lên, lưỡi đao trực tiếp chém vào tấm khiên. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai, Tường Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, suýt nữa không cầm nổi khiên chắn. Tròng mắt nàng nhìn cổ tay trái bị chấn động không ngừng phát run, thầm nói không ổn, lực tay của Nhị Nha quả là kinh người, sợ rằng không thua bất kỳ đại hán vạm vỡ nào.
Đang chần chừ, lại nghe Nhị Nha đối diện kêu lên một tiếng, "Đừng ngẩn người, cẩn thận, ta lại chém đây." Đạo ánh sáng thoáng qua, lưỡi đao đã tiến tới trước mắt, Tường Phong nhanh chóng ổn định khí, hơi trụ chân, cánh tay phải cắt ngang, nâng thân đao lên ngăn cản..
Bị động tiếp mấy đao của Nhị Nha, Tường Phong rốt cuộc không nhịn được vọt nhảy sang một bên, dùng thân đao chống đất, khí tức rối loạn, há mồm thở dốc.
Mượn cơ hội nghỉ ngơi, Tường Phong cúi đầu kiểm tra một chút, trên thân đao bị Nhị Nha chém tạo thành một vết lõm, hai cánh tay mình không ngừng run rẩy, rất nhanh không cầm nổi khiên chắn. Mà bản thân mang vũ khí nặng như vậy, khinh công không dùng được, hơn nửa nàng cơ hồ chưa có dùng khiên giáp bảo vệ, đao khiên nhịp nhàng tác chiến cũng gặp trục trặc, trong lúc nhất thời ngược lại khắp nơi bị chế ngự, bị Nhị Nha chiếm thế thượng phong.
Nghĩ tới đây, nàng dời bước chân qua một bên, không tự chủ được liền muốn lui về, liếc trộm một cái, thấy Bạch Mộ Thiên sau lưng đang khoanh tay cười nhạt nhìn, trong mắt rõ ràng muốn nói: Xem đi, ngươi đúng là cọng giá đỗ không dùng được.
Tường Phong cắn răng một cái, khí huyết dâng trào, hừ, thua người không thua trận, không thể trốn. Vì vậy, xoay người lại, lần nữa giơ khiên giơ đao lên, hét lớn một tiếng, nhảy lên hướng Nhị Nha chém xuống. Nghiêm túc bổ ngang đâm dọc cùng Nhị Nha phá hủy mấy chiêu, Nhị Nha thắng ở lực mạnh cùng vững vàng, mấy lần Tường Phong bị quét trúng chân phải lui về phía sau, đều lập tức bò dậy, tiếp tục chiến đấu. Mà Tường Phong công phu nhẹ nhàng linh hoạt, coi trọng tốc chiến tốc thắng, một lúc sau, sức chịu đựng ngược lại không theo kịp Nhị Nha.
Sau khi a a kêu to, Nhị Nha cùng Tường Phong thể lực đã tiêu hao không sai biệt lắm đồng thời nhảy lên, quơ đao tiến hành một kích cuối cùng, sau một tiếng keng, hai người đồng thời ngã xuống đất, duy trì tư thế khụy gối đưa lưng về phía đối phương nửa ngày không có động tĩnh. Những người xem cuộc chiến không kìm được toát mồ hôi, từng cái cổ nghển lên nhìn về phía trận đấu.
Một lát sau, chỉ thấy Tường Phong đi trước vứt tấm khiên ra nhảy cỡn lên, "Không làm nữa không làm nữa! Ta nhận thua là được." Dứt lời, thở phì phò vứt đại đao vừa bị Nhị Nha chém đứt ra. Nhị Nha này đúng là không phải người bình thường mà, da dầy khí lực lớn, đánh tiếp nữa, hai tay mình sớm muộn cũng bị nàng phế bỏ.
Sau đó, Tường Phong vừa bĩu môi vừa xoa bóp cánh tay bủn rủn chạy đến trước mặt Bạch Mộ Thiên, bất đắc dĩ la lớn: "Cái cuối cùng là chạy bộ đúng không, ta muốn so cái này!"
Bạch Mộ Thiên nhìn Tường Phong đầu đầy mồ hôi khí tức loạn xạ, trong mắt thoáng qua một tia tán dương kinh ngạc, giọng nói đã hòa hoãn đi rất nhiều, "Không gấp, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút."
"Không cần." Tường Phong đắc ý hếch cằm, "Ta là người tập võ, chạy mấy chục vòng cũng không vấn đề, còn có thể cho các ngươi chạy trước." Làm trò nga, nếu so khinh công còn thua nữa, bản thân cũng khỏi cần lăn lộn trong giang hồ.
Bạch Mộ Thiên hơi nhếch miệng, quay đầu hét lớn: "Vũ Tam, bước ra khỏi hàng. Lưu Thảo, Tứ Hỉ, các ngươi mang hai nồi sắt tới đây."
Ngay sau đó, ba bóng người chạy tới, trong đó hai người một gầy một lùn hướng phía sau chạy đi, mà cái người gọi là Vũ Tam đó chạy nhanh tới bên cạnh Tường Phong. Vũ Tam người cũng như tên, một binh lính to xác uy vũ thật thà, ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, hướng Tường Phong chào hỏi, gãi đầu cười đầy chất phác, "Ta ở cùng tổ Nhị Nha, trong nhà đứng thứ ba, mọi người gọi là Vũ Tam."
"Vũ Tam là đội phó của tổ đó." Sơn Tước ở bên cạnh thò đầu qua, cười hì hì bổ sung, sau đó đưa cho Tường Phong một cái túi nước, "Ngươi uống nước trước đi, có muốn ăn chút gì không?"
Tường Phong nhận lấy túi nước uống mấy ngụm, lắc đầu tỏ ý không cần. Sơn Tước nhìn đường chạy phía sau một chút, thấp giọng nói: "Vậy ngươi cố lên nhé, lần trước ta chạy bộ bị té xỉu, sau đó vẫn là Nhị Nha cõng ta về đích."
Rất nhanh, Lưu Thảo cùng Tứ Hỉ phụng mệnh hì hục cõng nồi sắt tới, vừa thấy nồi sắt mà một người có thể nằm vừa, Tường Phong không nhịn được phun một ngụm nước, mở to mắt kinh ngạc nhìn Bạch Mộ Thiên.
Bạch Mộ Thiên vỗ đáy nồi, hướng Tường Phong và Vũ Tam nói: "Hai người các ngươi cõng nồi này, chạy vòng quanh sân luyện võ, không hạn chế thời gian, ai không chống đỡ được trước liền nhận thua." Vừa nói, nhìn về phía Tường Phong đang ngây người, "Đây là cơ hội cuối cùng, ngươi đừng có cứng rắn chống đỡ, chạy chết cũng không có ai nhặt xác đâu."
Nghe vậy, Tường Phong chống nạnh nhảy lên, tức giận phỉ nhổ hắn, "Cái tên than đen nhà ngươi, ta chạy cho ngươi xem."
"Gọi ta là tướng quân! Trước ta có thể tha thứ ngươi không hiểu quy củ." Bạch Mộ Thiên hừ một tiếng, "Chờ ngươi chính thức vào doanh trại, vẫn không quy củ gọi bậy gọi bạ như vậy, trực tiếp xử theo quân pháp."
Tường Phong nghiêng đầu, mũi nhỏ nhăn lại, cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng tới trước nồi sắt, duỗi cổ và tứ chi, cong người cúi xuống, Lưu Thảo cùng Tứ Hỉ lập tức đem nồi sắt đặt lên đầu vai nàng.
Giữ vững nồi sắt, Tường Phong thở dài một hơi, thật là nặng a, cõng một cái đồ chơi như vậy quá vưỡng víu, tên than đen sẽ không phải là cố ý chỉnh mình chứ. Trong lòng nghĩ thầm, Tường Phong không tự chủ liếc về phía Bạch Mộ Thiên. Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của nàng, Bạch Mộ Thiên cười lạnh: "Trên chiến trường mọi người đều phải mặc khôi giáo so với cái này còn nặng hơn, ngươi không phải nhìn ta như vậy."
Tường phong trừng hắn một cái, quay đầu trở lại, lúc này Vũ Tam cũng đã chuẩn bị kỹ càng, mỗi người đứng đúng vị trí, hai người đều xông ra ngoài. Tuy nói nồi sắt tương đối nặng, không thể giống như bình thường có thể nhẹ nhàng nhảy xa mấy thước, nhưng là ỷ vào khinh công xuất sắc, Tường Phong rất nhanh liền bỏ xa Vũ Tam nửa vòng, khoái trá chạy về phía trước, chạy qua bên người Bạch Mộ Thiên, còn đắc ý hất hàm khiêu khích đối phương.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, các binh lính xem náo nhiệt thấy Tường Phong chạy mấy vòng vẫn vượt xa đối phương, hơn nữa lại là một nữ tử, không kìm được khen ngợi cổ vũ. Ngay cả Vũ Tam bị bỏ rơi ở phía sau, thấy Tường Phong quay đầu nhìn hắn, cũng thành tâm giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Lần này Tường Phong cực kỳ đắc ý, chạy càng lúc càng nhanh, còn không ngừng hướng Sơn Tước các nàng vẫy tay.
* * *
Mấy vòng sau, nhìn hai người trên sân tập dần thả chậm bước chân, hiện ra mệt mỏi, Bạch Mộ Thiên dửng dưng nhếch khóe miệng, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Thượng Xuân Hoa đang nhẹ nhàng đi tới.
Thượng Xuân Hoa xưa nay nổi tiếng "Cành hoa của doanh trại" bước nhẹ tới bên cạnh hắn, sam quần màu đỏ cộng thêm nón lá rộng vành, giống như một cành hồng mai đọng sương xinh đẹp. Nàng né người nhìn vào trong sân, lại quay đầu hướng Bạch Mộ Thiên cười yếu ớt, "Bạch đại ca, Tiểu Phượng so tài thế nào rồi?"
"Đã thua hai trận." Bạch Mộ Thiên né người tránh một bước, đem vị trí tốt nhất nhường lại cho Thượng Xuân Hoa, tiếp tục chỉ vào bóng lưng Tường Phong đã có phần uể oải trong sân thấp giọng nói, "Phỏng đoán chạy thêm mấy vòng nữa, tiểu nha đầu này liền không trụ được, ngươi xem, Vũ Tam đã dần đuổi kịp rồi. Hừ hừ, nha đầu này thân thủ linh hoạt, nhưng nói về sức lực cùng sức bền thì không quá tốt."
"Bạch đại ca huynh cũng thật là, Tiểu phượng cũng đâu phải những tân binh kia, cần gì phải dày vò nàng như vậy." Thượng Xuân Hoa vừa tức vừa buồn cười, trong miệng nàng là khuyên giải trách cứ, nhưng chân mày lại ẩn chứa ôn nhu vô hạn, giai nhân thanh tú kết hợp lời nói nhẹ nhàng, khiến không có người nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt nổi.
"Nha đầu này công phu căn cơ không tệ, so với tân binh còn mạnh hơn nhiều, là hạt giống tốt." Bạch Mộ Thiên nói với Thượng Xuân Hoa, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu hiếm khi thấy được, "Đáng tiếc tính tình xảo quyệt nóng vội, quá mức hoạt bát, muốn ở trong doanh trại lâu dài, không áp chế nhuệ khí kìm kẹp mài dũa nàng thì không được."
Thượng Xuân Hoa gật đầu mỉm cười, hiểu ý không nhiều lời nữa. Trong chốc lát, chỉ thấy Tường Phong mặt đỏ bừng thở hồng hộc cõng nồi sắt lớn chạy tới bên cạnh hai người, ném nồi sắt xuống đất, tức giận hướng Bạch Mộ Thiên đã sớm dự tính trong lòng giậm chân hét: "Ta không đấu nữa, hỏa đầu quân thì hỏa đầu quân!"
Đúng là khiến người ta bi phẫn, uổng phí một thân khinh công, nhưng một lúc sau, lại không ngừng điều tức, cũng quá sức mệt mỏi. Cái tên Vũ Tam kia nhìn qua rõ ràng là tên đầu đất, không nghĩ tới dẻo dai thật, lại một đường lảo đảo, liều chết chạy còn có thế kiển trì được lâu như vậy. Xem ra, cho dù mình có ngã xuống trước, phỏng đoán tên ngốc Vũ Tam này vẫn sẽ kiên trì chạy thêm mấy vòng nữa.
Thấy nàng thống khoái nhận thua, Bạch Mộ Thiên giơ tay lên, Lưu Thảo cùng Tứ Hỉ vội vàng chạy vào trong sân, hỗ trợ Vũ Tam há miệng thở dốc nhưng vẫn vùi đầu vào chạy.
Bạch Mộ Thiên quay đầu về, nhìn Tường Phong thở phì phò, ra hiệu đám người Nhị Nha tiến lên, "Vậy lát nữa ngươi gia nhập tổ Nhị Nha, sau này phải nghe lời nàng, phải tuân thủ quy củ doanh trại, bắt đầu ngày mai tham gia huấn luyện, phạm sai lầm, không đạt yêu cầu, cũng phải ngoan ngoãn chịu phạt."
"Nga." Tường Phong miễn cưỡng thấp giọng nói lấy lệ.
"Lớn tiếng lên, ăn chưa no sao?" Bạch Mộ Thiên hét lớn, "Sau này trả lời câu hỏi của cấp trên, phải nói lớn lên."
"Nghe rõ!" Tường Phong lập tức kéo căng cổ họng hướng gương mặt đen xì của hắn hét lớn, cái mũi nhỏ khinh thường hất sang một bên.
Bạch Mộ Thiên hài lòng gật đầu một cái, lau mấy giọt nước bọt bắn lên mặt, "Rất tốt. Lúc nữa tự mình đi lĩnh hai mươi quân côn (phạt gậy), ngươi mới vừa rồi phá hư kỷ luật doanh trại, gây hỗn loạn, theo quy củ mà chịu phạt."
Nghe được hắn vô tình tuyên án, Tường Phong lập tức há to miệng, "Không phải chứ, tên than đen nhà ngươi dùng việc công trả thù riêng."
"Sau này bất kính đối với cấp trên, cũng phải phạt." Bạch Mộ Thiên liếc nàng một cái, tiếp tục xụ mặt bổ sung.
Con mẹ nó, đồ than đen sao không đi làm quản thành (1) luôn đi, biết tìm lý do phạt người như vậy. Tường Phong trong lòng oán thầm, trên mặt lại không nói gì. Con ngươi nàng xoay chuyển, nhìn Thượng Xuân Hoa bên cạnh Bạch Mộ Thiên, vội vàng bày ra khuôn mặt đáng thương, chạy tới lôi kéo ống tay áo nàng, "Xuân Hoa tỷ, ta vừa mới hết bệnh, quân côn này có thể hay không.."
(1) Người thực thi bảo vệ pháp luật
Thượng Xuân Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ ngón tay nhỏ bé ra, chọc trán nàng một cái, quay đầu hướng Bạch Mộ Thiên cười nói: "Bạch đại ca, Tiểu Phượng còn nhỏ, da mỏng thịt mềm, lại mới bị ngoại thương, hơn nữa nàng còn mới đến, không hiểu quy củ, hay là.." Dừng một chút, lại cười xinh đẹp yêu ớt nói, "Không bằng giảm bới hình phạt, chỉ đánh mười gậy thôi."
Bạch Mộ Thiên gật đầu một cái, "Vậy thì mười gậy. Không thể ít hơn."
Hử? Đây, đây là cái gì, tại sao không thể miễn hết, các ngươi rõ ràng là một mặt đỏ một mặt đen (2) mà. Tường Phong khóc không ra nước mắt đứng tại chỗ, tức giận lầm bầm: "Thật may không biến ta thành gian tế, nếu không còn không biết dày vò ta như nào."
(2) Theo ta hiểu là một người đóng vai tốt một người đóng vai xấu nhưng thực tế vẫn là kẻ tung người hứng
"Ngươi như vậy mà cũng muốn đòi làm gian tế?" Bạch Mộ Thiên khinh thường cười khẩy, "Ta chưa nói đến vai không thể gánh, bắn tên còn bắn lệch, chém người lại rơi mất đao, chạy bộ thì không có khí lực, sẽ có nhà nào dám dùng một gian tế ngu ngốc như ngươi? Nhớ, mười gậy, một gậy cũng không được thiếu." Dứt lời xoay người nghênh ngang rời đi.
"Ngươi, ngươi, ngươi, cái đồ than đen nhà ngươi, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, ta liều mạng với ngươi." Tường Phong hoàn toàn bị tức giận kích thích xông lên phía trước, nhìn xung quanh, tiện tay ôm lấy nồi sắt lớn, đuổi theo sau lưng Bạch Mộ Thiên.
Nhị Nha, Sơn Tước vội vàng giành trước ngăn lại giữa hai người, một người ôm nồi, một người ôm người, khuyên giải hết lời, thất loạn bát nháo, nhất thời vô cùng náo nhiệt:
"Tiểu Phượng, tỉnh táo lại, cùng ta về tổ đi." Nhị Nha từ phía sau ôm chặt cánh tay Tường Phong.
"Không nên vọng động, xúc động là ma quỷ a, lần trước ta vô tình bắn trúng nón sắt của tướng quân đại nhân, bị phạt bắn tên cả đêm đó." Sơn Tước giang hai tay ngăn trước mặt Tường Phong, vội vàng lấy bản thân ra khuyên can.
"Mấy cái nồi sắt của chúng ta, một hồi còn phải làm cơm, ngươi không thể đập bể, Lưu Thảo Tứ Hỉ mau tới hỗ trợ, đoạt lại cái nồi đi." Vẫn là Vũ Tam phó tổ thực tế nhất, thời khắc không quên nhiệm vụ bảo vệ tài sản tập thể.
"Nhị Nha, ngươi buông tay cho ta." Tường Phong mặt mũi đỏ tới mang tai không nhịn được hét lớn.
"Đánh chết cũng không buông, buông tay ngươi sẽ đập nồi gây họa, nhịn một chút đi."
"Không phải, ta, ta bị siết không thở nổi, ngươi, ngươi quá mạnh tay rồi."
* * *
(Bàn tay thần tiễn hoạt bát đáng yêu, bạn học Sơn Tước)
* * *
Tường Phượng tiên sinh Triển Tường Phong, hoạt bát nhiệt tình, hiệp nghĩa hào sảng, giang hồ nổi danh. Mùa đông năm Ất Dậu, tiên sinh đi đến cửa ải Nhạn Hồi ở Ung Châu, ở trong doanh trại của Bình Tây tướng quân chơi mấy tháng. Gặp Bắc Địch xâm biên, tiên sinh không sợ nguy hiểm, tiên phong đi đầu, đẫm máu sa trường, không hề thua kém bậc mày râu, cổ nhân nói "Bỏ thân vì nạn nước, chết về lại cố hương", hiếm ai được như vậy. --------《Lục doanh ngoại sử * Tường Phượng tiên sinh liệt truyện》
Người chủ trì gác chân: Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta mời được chiến hữu năm đó của Tường Phượng tiên sinh là tiểu thư Nhị Nha cùng Sơn Tước, nghe nói năm đó Tường Phượng tiên sinh ở doanh trại biểu hiện vượt trội, làm việc khiêm tốn, bất kể danh lợi, lấy việc giúp người làm niềm vui, chăm chỉ hiếu học, như vậy, hai vị có thể kể cho chúng ta cặn kẽ một chút tình hình lúc đó không? Tỷ như Tường Phượng tiên sinh có đức tính nào khiến các ngươi ghi nhớ sâu sắc.
Nhị Nha thành thật trả lời: Tiểu Phượng a, rất thảm, ba ngày đầu thì hai ngày phạm sai lầm, thượng xuyên bị tướng quân phạt. Đúng rồi, nàng thích ăn mọi thứ, bữa nào cũng ăn nhiều, một lồng bánh bao thật lớn, nàng có thể ăn tới năm sáu cái. Ừ, nàng giống như rất dễ bị bệnh, mỗi lần sai nàng đi lao động, nàng đều ho khan té ngã nằm xoài trên mặt đất, khiến ta cũng không đành lòng.
Sơn Tước bổ sung: Còn có a, Tiểu Phượng thật ra vừa lười lại ngốc, học bắn tên hơn mười ngày, vẫn có thể bắn tên không chạm được tới bia. Cho nàng cùng Tứ Hỉ đi chải ngựa, kết quả thiếu chút nữa đem ngựa chạy mất. Còn có cái gì ta nhất thời không nhớ rõ, nếu không, lần sau các ngươi tìm Lưu Thảo cùng Vũ Tam bọn họ hỏi một chút. ---------《Nói thật 》