[Quyển 5 - Thục Trung Từ]
Chương 2: Đệ tử nhà ai
Chương 2: Đệ tử nhà ai
Mấy ngày sau, tại Sử Bút sơn trang. Nghẹn họng nhìn trân trân đoàn xe xếp hàng dài từ cổng lớn sơn trang, oanh oanh yến yến, gầy béo khác nhau, mỹ nữ như mây, Hà Đông Thi không kìm được ngây người.
Nàng xoa lỗ mũi bị sặc khó chịu, tốn công tốn sức chen qua đội ngũ mỹ nữ ái mộ, chỉ thấy phía trước một hoàng y thiếu nữ bê hoa đang cùng Đại quản gia của Sử Bút sơn trang giao thiệp: "Quản gia bá bá, ngài cho chúng ta vào gặp Vân lang một chút đi, chàng đã hai tháng chưa ra ký tặng, chúng ta rất nhớ chàng."
Đại quản gia lau mồ hôi, nâng mu bàn tay nhìn đoàn xe không có điểm cuối, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: "Cô nương a, thiếu gia nhà ta thật sự không có ở đây, tiểu thư nhà ta vừa mới qua đời, thiếu gia tâm tình không tốt, ngày hôm trước đã ra khỏi nhà giải sầu."
Khụ, thật ra thì hắn bị Tường Phong tiểu thư bệnh nặng mới khỏi la hét đòi tính sổ tranh cãi cả ngày lẫn đêm, bị khiếp sợ nên vội vàng ra ngoài tránh nạn, haiz, một lúc nữa còn phải phái người đưa cơm cho Phong tiểu thư đang nổi đóa bị nhốt ở hậu viện, kẻ xui xẻo này nên là ai đây, nếu không cứ để An Đường Nhiên đi vậy.
"Quản gia bá bá, vậy cũng tốt, chúng ta liền chờ Vân lang trở lại, thuận tiện dâng cho tiểu thư nhà ngươi một nén nhang." Một thiếu nữ phấn y khác tiếp lời.
Đại quản gia yên lặng quét nàng một cái, gương mặt cẩn thận trang điểm đâu có phân nửa tiếc thương. Hắn xoa trán, liếc các thiếu nữ đứng sau nàng đang giơ cao biểu ngữ "Vân lang Vân lang ta yêu chàng, mỗi ngày đều muốn giúp chàng đếm bạc".
Đại quản gia ho nhẹ một tiếng, quyết định không cùng đám người hâm mộ này dây dưa nữa, sải bước một cái nhảy vào trong cửa, vội vàng hướng trái phải hét lên: "Còn đứng ngốc cái gì? Mau đóng cửa!"
"Khoan đã!" Một âm thanh trong trẻo của nữ tử vang lên sau lưng hắn, ngay sau đó, cánh tay nặng nề đặt lên cánh cửa đang muốn khép lại, chính là Hà Đông Thi thấy tình huống không ổn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đại quản gia quay đầu lại, nghe thấy Hà Đông Thi nói: "Vị lão bá này, làm phiền thông báo một chút, ta muốn gặp gia chủ các ngươi."
Hắn che đầu rên rỉ, không nhịn được phất tay: "Không có ở đây! Đóng cửa!"
Gia đinh lên tiếng đáp lời, đang muốn đẩy cửa, nhưng phát hiện dù đã sử dụng hết lực, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, lại nhìn một cái, hai cánh tay của Hà Đông Thi đang đặt trên cửa.
Đại quản gia không biết làm sao tiến lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vị cô nương này, gia chủ nhà ta thật sự không có ở đây, ngày khác ngươi hãy tới."
"Ta thật sự có chuyện." Hà Đông Thi nheo mắt, đem cánh cửa đẩy vào trong một cái, mấy tên gia đinh liền lui về sau mấy bước. Nàng vặn cổ tay, giọng nói ôn hòa, chắp tay khách khí nói: "Nếu không, mời lão gia cùng phu nhân nhà các ngươi tới cũng được."
Nghe vậy, Đại quản gia không khỏi dừng bước, quan sát tỉ mỉ Hà Đông Thi một phen. Chỉ thấy nàng một thân hồng y, đôi giày luyện võ màu đen, trên trán buộc mạt ngạch cùng màu, gác bên chân là cái gậy răng sói. Đôi mi thanh tú ngước lên, hai mắt có thần, không trang điểm, thanh sảng lão luyện, nói chuyện mười phần trung khí, cử chỉ tự nhiên hào phóng, không có chút thái độ giả bộ xấu hổ.
So sánh với đám nữ hài ánh mắt tỏa si mê xung quanh, Hà Đông Thi anh khí bừng bừng mặc dù diện mạo không xuất chúng, nhưng vẫn khiến cả người bừng sáng, nhất thời sinh lòng khen ngợi.
Vì vậy, Đại quản gia cũng dịu giọng lại, thấp giọng hỏi: "Cô nương, lão gia phu nhân nhà ta cũng không ở nhà, nếu như ngươi quả thật có chuyện quan trọng, không bằng trước tiên vào trong sơn trang chờ một chút, ta lập tức đi sai người tìm gia chủ về, có thể mất mấy ngày."
Hà Đông Thi gật đầu một cái, đang định nhấc chân bước vào, đột nhiên cúi đầu nhìn trang phục đỏ rực trên người mình, chợt nhớ lại mấy lời Đại quản gia vừa nói liền dừng bước, chắp tay ôm quyền áy náy nói: "Ta vẫn không nên đi vào thì hơn, quý phủ đang có tang, ta ăn mặc như này quả thật bất kính. Chuyện của ta có thể chậm chễ một chút cũng được, một thời gian tới ta sẽ quay lại, quấy rầy rồi." Dứt lời, liền xoay người rời đi.
"Chờ một chút." Đại quản gia thấy nàng hiểu lễ nghĩa như vậy, trong bụng tăng thêm mấy phần hảo cảm, vội vàng đuổi kịp mấy bước, "Cô nương xin hãy lưu lại họ tên, hoặc là, có chuyện gì có thể nói cho ta cũng được."
Nghe hắn nói vậy, Hà Đông Thi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, thật ra thì cũng không có chuyện gì gấp gáp." Vừa nói, nàng lấy canh thiếp cùng tín vật trong ngực ra, đưa cho Đại quản gia, bình tĩnh ném lại một câu khiến xung quanh khiếp sợ:
"Ta là Hà Đông Thi của Thức Kiếm sơn trang, ta tới tìm gia chủ các ngươi để từ hôn."
**
"Cái gì? Từ hôn? Có nữ nhân đến tìm tên hồ ly chết tiệt kia từ hôn?" Tường Phong ngồi xếp bằng trên giường bê một khay đùi gà chiên dầu, đang cắn dở, nghe tin tức lớn An Đường Nhiên truyền tới, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, hai tay khua loạn nói năng không rõ, "Mau mau mau, Tiểu An Tử mang nước cho ta."
An Đường Nhiên vội vàng đem bình trà ở trên mặt bàn bên cạnh đưa cho nàng, tiếp đó chân chó đấm lưng giúp nàng thuận khí, gương mặt nịnh nọt: "Đúng a, đệ núp sau cánh cửa thấy không sót một chút nào, nữ nhân kia xưng là vị hôn thê mà cha mẹ tỷ khi còn làm khách ở Thức Kiếm sơn trang quyết định cho Vân lão đại, nhưng nàng nói, tránh phiền toái sau này, hiện tại vẫn nên trực tiếp từ hôn."
Tường Phong nháy mắt một cái, hung hăng cắn thịt gà, tiếp tục hỏi: "Vậy nàng có biết nàng phải gả cho ai không? Ca ca ta chính là phiên phiên giai công tử (*) số một số hai trên võ lâm đó, muốn gì có đó, nàng lại chê không muốn gả, nàng không có nhầm người chứ."
(*) Công tử xuất chúng trang nhã
"Không sai không sai, nữ nhân họ Hà kia nói đâu ra đó, ngay cả canh thiếp của Vân lão đại cũng đã trả về, còn có cả tín vật cha mẹ tỷ, hẳn không giả rồi". An Đường Nhiên đặt mông ngồi xuống mép giường, từ trong khay nắm lấy một cái đùi gà, gặm mấy cái, "Nàng còn nói, cha mẹ các người lấy đi kiếm Uyên Ương Hồ Điệp của nhà nàng, canh thiếp của nàng cũng không lấy về được, dù sao nàng tới chính là để thông báo cho Vân lão đại một tiếng."
"Di, nghe điệu bộ đúng là giống tác phong của cha mẹ ta làm được. Chậc chậc, thật là lợi hại, ta còn tưởng tên hồ ly chết tiệt kia mị lực vô biên, hóa ra vẫn có nữ nhân không đem hắn để vào mắt." Tường Phong sờ cằm một cái, bỗng nhiên ngửa người về sau, ngã xuống giường lật qua lật lại cười to, "Hồ ly chết tiệt nhất định sẽ bị tức chết, hắn tự nhận mình phong lưu tiêu sái thiên hạ không ai đứng trên hắn, hôm nay lại ở trước mặt mọi người bị một nữ nhân vứt bỏ, oa ha ha ha, đúng là hả lòng hả dạ."
"Còn không phải sao, Phong lão đại không thấy dáng vẻ đoàn hồng phấn kia lúc đó, cằm như sắp rớt xuống, con ngươi trừng trừng sắp lòi cả ra." An Đường Nhiên vội vàng miêu tả sống động, "Nhưng là, Vân đại tẩu vĩ đại của chúng ta không thèm quan tâm, ngay cả Đại quản gia khóc lóc xin nàng ở lại, tự mình đến trước mặt Vân lão đại nói, nàng vẫn dửng dưng phất tay áo rời đi, nữ nhi giang hồ không quá câu nệ tiểu tiết, nàng còn phải đi tới phái Nga Mi bái sư học nghệ, dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy, nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi."
"Oa, đại tẩu này quá soái đi." Tường Phong cười hả hê, "Xong rồi xong rồi, tiền trảm hậu tấu, hồ ly chết tiệt mà trở lại nhất định sẽ tức chết. Đúng rồi, nàng có bộ dạng thế nào, có đẹp không?"
An Đường Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Dáng dấp không tính là quyến rũ xinh xắn, nhưng con mắt thật to, sống mũi thật cao, gương mặt hồng hào, vóc người không tệ, nhìn đã biết là tập võ. Quan trọng là khí thể, nàng vác gậy răng sói tùy tiện đứng ở cửa, xung quanh là vô vàn nữ hài xinh đẹp, nhưng tất cả đều bị nàng làm cho lu mờ."
"Đáng tiếc a đáng tiếc a, hồ ly chết tiệt nhốt ta ở chỗ này hai tháng không cho phép ra ngoài, chết ngạt ta, không thể tận mắt nhìn thấy đại tẩu oai phong của ta, quả thực không cam lòng." Tường Phong tiếp tục bóp cổ tay than thở, chợt con ngươi khẽ chuyển, lập tức xoay người nhảy xuống giường, đem An Đường Nhiên kéo đi hướng bên ngoài mà chạy, "Tiểu An Tử, mau mau mau, nhân lúc hồ ly ca chưa về, chúng ta chạy ra ngoài chơi một chút."
Trong thư phòng của Triển Đằng Vân. Tường Phong đang lục lọi, An Đường Nhiên đáng thương run rẩy núp ở góc tường, yếu ớt lẩm bẩm: "Phong lão đại, tỷ thật sự muốn trộm tiền Vân lão đại để dành? Huynh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Hừ hừ, đây không phải là trộm, mà là quang minh chính đại lấy! Hồ ly chết tiệt khiến ta bị trọng thương, lấy chút tiền của hắn coi như là tiện nghi cho hắn." Tường Phong từ kệ sách thứ hai lấy ra một cuốn sách kiểu hộp gỗ trên bìa viết 《 Sách chiến quốc》, đem nó đặt trên mặt bàn gỗ hoa lê, móc giây kẽm ra phá bỏ cơ quan, "Hắc hắc, may trí nhớ ta tốt, còn nhớ hồ ly chết tiệt có giấu tiền ở đây."
Mở cơ quan, nàng mặt mày hớn hở đem mấy tấm ngân phiếu cùng một ít bạc vụn giấu vào trong ngực, quay đầu nhìn An Đường Nhiên buồn bã sắp khóc, "Tiểu An Tử, ta lén chạy ra ngoài, nếu ngươi không đi cùng, thì cứ lưu lại chờ hồ ly chết tiệt trở về đi. Đừng nói ta không có nhắc ngươi, hắn mới bị nữ nhân bỏ, sau đó lại phát hiện ta lấy mất tiền của hắn, hắc hắc.."
"Ta đi với tỷ." Không đợi nàng cười gian xong, An Đường Nhiên chợt nhào tới, vững vàng tóm lấy cổ tay Tường Phong, vô cùng thành khẩn, "Phong lão đại, tỷ bị thương vừa mới khỏi, không thích hợp thuyền xe vất vả, hãy để cho tiểu đệ vì tỷ mà cung cúc tận tụy tử nhi hậu dĩ, ta lập tức đi chuẩn bị xe."
* * *
Cung cúc tận tụy, tử nhi hậu dĩ..
Ta phi, nếu không phải tiểu tử ngươi vướng chân vướng tay, vừa thấy nguy hiểm liền lập tức vọt đến sau lưng ta, hai người chúng ta sao có thể bị đám thổ phỉ này bắt lên núi.
Tường Phong nghĩ như vậy, cực kỳ khinh bỉ liếc xéo An Đường Nhiên đang bị trói bên cạnh. Hắn đang run rẩy, níu chặt vạt áo mình, làm bộ tội nghiệp nhìn ta.
Từ sau khi ra khỏi Sử Bút sơn trang, Tường Phong không trực tiếp đi theo hướng bắc tới kinh thành, mà dẫn An Đường Nhiên một đường hướng tây nam mà đi. Một là, nàng tránh Triển Đằng Vân nửa đường chặn lại, nàng cố ý không đi về phía bắc. Thứ hai, nghe nói vị đại tẩu kia muốn đi Nga Mi, vừa vặn cuối tháng sau, đại hội võ lâm do Đường môn chủ trì diễn ra ở Thục Trung, chắc hẳn vô cùng náo nhiệt. Vì vậy, Tường Phong lập tức quyết định, đi đất Thục xem náo nhiệt.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống vẫn bình yên vô sự, nhưng là, mới vừa tiến vào địa giới Thục quận, đang lúc đi ngang qua đỉnh núi cây cối um tùm, một nhóm sơn tặc liền vọt ra đánh cướp.
Thấy tình thế không ổn, An Đường Nhiên võ công hỏng bét lập tức trốn tới phía sau xe ngựa, đem Tường Phong mà hắn thề phải bảo vệ đẩy tới phía trước đối phó với đám sơn tặc hung thần ác sát.
Mà Tường Phong thì càng quỷ quái, vừa thấy địch nhiều ta ít, vừa vặn bạc vơ vét được của hồ ly ca đã sớm xài hết, vì vậy, nàng không nói hai lời, lập tức giơ tay đầu hàng, cực kỳ phối hợp với sơn tặc.
Bởi vì bạn học Tường Phong có biểu hiện vô cùng thức thời, chẳng những sảng khoái móc hết chút tiền còn sót lại trên người, còn chủ động đề xuất phương án bắt cóc, hơn nữa bởi vì đám sơn tặc không biết viết chữ cho nên nàng đã lưu loát viết một phong thư dọa dẫm vơ vét tài sản vô cùng nhiệt tình, ngay cả đường đi đến Độ Giả Thôn phân đà của Sử Bút sơn trang ở Thục Trung cũng được nàng vẽ hết sức tỉ mỉ.
Đối với việc này, đám sơn tặc rất chi là hài lòng, cộng thêm Tường Phong nở nụ cười hoan hỉ cùng giọng nói dịu dàng, lại là nữ hài tử trói gà không chặt, thủ lĩnh sơn tặc cũng không cho người trói nàng. Hơn nữa, còn coi nàng là "tiểu nha hoàn" chăm sóc việc ăn uống của tất cả mọi người, còn An Đường Nhiên nhìn một cái đã biết là "tiểu thiếu gia" da dẻ hồng hào, tay chân bị trói ném vào trong phòng chứa củi chờ tiền chuộc.
Sau khi giả bộ đút thức ăn cho An Đường Nhiên xong, Tường Phong nhìn canh gác ngoài cửa, thấy bọn họ đã buông lỏng cảnh giác, tránh sang một bên hóng mát, nàng liền bỏ lớp ngụy trang, ném bát cơm xuống, đặt mông ngồi cạnh An Đường Nhiên mắt lệ rưng rưng.
"Phong lão đại, ngài có tra ra được gì không? Chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu?" An Đường Nhiên hạ thấp giọng, không dám trắng trợn than phiền, chỉ đành nức nở rên rỉ.
"Nga? Ngươi biết ta muốn tra cái gì?" Tường Phong chớp mắt, cười híp mắt sờ cằm nhìn hắn.
"Ngài tất nhiên là muốn điều tra xem đám sơn tặc này có phải đám tượng đất gây ra vụ án ở Thục Trung trong miệng mọi người hay không, mới sống chết lôi tiểu đệ lên núi." An Đường Nhiên hít mũi một cái, "Vì tâm huyết dâng trào của ngài, tiểu đệ ta sẽ chịu đựng làm vật hy sinh a."
"Đã biết đã biết, Tiểu An Tử ngươi có công lớn, mấy ngày nay phải chịu khổ ở phòng chứa cửi." Tường Phong vỗ bờ vai gầy yếu của hắn tượng trưng, "Bất quá nhìn tình hình trước mắt, trên núi không có tung tích thiếu nữ thiếu niên kia, hơn nữa nhìn đám người này không được chuyên nghiệp lắm, phỏng đoán cũng không có bản lãnh gây án kia."
Vừa vào đất Thục, hai người bọn họ liền nghe thấy mấy lời đồn đại liên quan tới Sơn yêu bắt người, hơn nữa còn bị nghiêm trọng cảnh cáo: "Tiểu cô nương a, nhìn ngươi cũng chỉ mười bảy mười tám, chính là kiểu Sơn Yêu thích, nhất định phải cẩn thận a, ngàn vạn lần không nên chạy loạn khắp nơi."
Lúc ấy Tường Phong nghe xong chỉ khịt mũi, Sơn Yêu? E là con người đi. Vì vậy dọc theo đường đi cũng mở mang tầm mắt, dù sao cũng nhàn rỗi, liền đi bắt Yêu chơi. Vì vậy, khi đám sơn tặc xông tới cướp, nàng cũng có phần tâm tư này ở bên trong, mới thuận theo bọn chúng lên núi. Chỉ tiếc, hôm nay không thu hoạch được gì.
"Di, vậy chúng ta có thể lập tức xuống núi?" Vừa nghe không có đầu mối, An Đường Nhiên lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng ngọ nguậy tay chân bị trói, giống như cá chết tới gần, "Phong lão đại, đi thôi."
"Không được gấp." Tường Phong đột nhiên tách ra một nụ cười gian, nhàn nhã gác chân lên huýt sáo, "Dù sao trong tay chúng ta cũng không có tiền, chi bằng cứ ở đây chờ hồ ly ca đuổi tới."
Nghe vậy, sắc mặt An Đường Nhiên nhất thời ảm đạm, thấy Tường Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, càng sợ hãi hơn, vội vàng cười theo: "Phong lão đại, hóa ra ngài đã sớm biết chuyện ta lưu lại ký hiệu?"
"Hừ, tiểu tử ngươi như ngọn cỏ đầu tường, rốt cuộc ngươi đứng về phía nào?" Tường Phong tức giận níu lỗ tai hắn hung hăng kéo mấy cái.
"Ta đương nhiên là người của ngài, tuyệt không hai lòng." An Đường Nhiên bị đau đến nhe răng, lại không dám hô to, "Hắc hắc, đệ không phải vì lo lắng vết thương của ngài chưa khỏe hẳn sao, tiểu đệ võ công lại không tốt, vạn nhất có chuyện, vẫn là Vân lão đại ở đây là yên tâm nhất."
"Cắt, ngươi sợ tên hồ ly chết tiệt hỏi tội ngươi thì có." Tường Phong buông tay, đứng lên, vỗ trên người mấy cái, "Bất quá cũng tốt, không uổng phí ta cố ý ở tửu lầu khách sạn đắt đỏ kia tiêu xài một trận, sau đó lại viết giấy nợ dọc đường hắn đuổi tới." Dứt lời, chống eo cười lạnh, An Đường Nhiên hít khí lạnh, không dám tiếp lời.
Đang nói, chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo, chỉ thấy mấy tên sơn tặc đang vội vàng hướng đại sảnh chạy tới. Tường Phong quay đầu, nhìn về phía An Đường Nhiên gương mặt đang vô cùng mong đợi, bật cười, mở trói cho hắn, "Được rồi, biểu hiện ngươi không tệ, bỏ qua cho ngươi, chúng ta ra ngoài trước."
"Ân ân." An Đường Nhiên vừa tháo dây thừng, vừa bật lên mở rộng tứ chi dãn nở gân cốt, kéo tay áo Tường Phong chỉ hướng góc tường hỏi, "Phong lão đại, tên tiểu tử này thì làm thế nào?"
Nhốt trong phòng chứa củi còn một người thiếu niên nữa, ước chứng vào sớm hơn bọn Tường Phong mấy ngày, đôi vai gầy yếu, vóc người nhìn qua tương đối gầy đét, sắc mặt khô héo, hốc mắt lõm sâu, cả người bẩn thỉu, vài chỗ còn vết máu chưa khô. Cũng không biết hắn bởi vì bị bệnh hay bị đám sơn tặc kia hành hạ thành bộ dạng này, chẳng qua là theo đường nét gương mặt, cũng có vẻ là thiếu nhiên thanh tú.
Nghe nói lúc sơn tặc phát hiện hắn thì hắn đang té xỉu phía sau núi Sơn Thủy, bởi vì hắn ăn mặc sang trọng hoa lệ, nhìn qua cũng giống con em nhà có tiền, đoán hắn bị lạc đường sau đó thân thể không tốt mà ngất xỉu, vì vậy đám sơn tặc liền trói hắn hôn mê trở lại.
Thiếu niên này xương cốt chắc khỏe, sau khi tỉnh lại mặc đám sơn tặc có đánh đập thế nào cũng không lên tiếng, đánh chết cũng không nói lai lịch của mình. Dụng hình xong, lại hộc máu hôn mê, vì vậy sơn tặc cũng chỉ tùy ý ném hắn vào phòng chứa củi, trước phái người xuống núi dò hỏi một chút, kế cận có nhà giàu nào có thiếu gia mất tích, rồi quyết định lưu lại hay giết.
Tường Phong cùng An Đường Nhiên sau khi bị nhốt vào phòng chứa củi, vốn có suy nghĩ lân cận làm quen, còn nhiệt tình chào hỏi hắn. Nhưng là, thiếu niên này cứng rắn chống đỡ thân thể tàn tạ, lạnh lùng quét hai người một cái, vẫn như cũ không nói một lời.
Nhìn hắn tuổi tác không nhỏ, không nghĩ tới cặp mắt kia tựa như đao như sương cực kỳ rét lạnh, giống như nhìn thấu thế gian nóng lạnh không mang nửa điểm nhân khí, khiến Tường Phong xưa nay giỏi nhìn người cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Mỗi khi Tường Phong cùng An Đường Nhiên nói chuyện phiếm, thiếu niên kia vẫn duy trì tư thế nhắm mắt dưỡng thần trong một góc, bịt tai không nghe, làm như không thấy. Ngay cả Tường Phong đưa thức ăn tới, hắn cũng không thèm nhìn một cái, có lúc nửa đêm bị vết thương làm cho chết đi sống lại, cũng chỉ nghe thấy hắn cắn răng cố nén âm thanh rên rỉ, nhưng thủy chung không lên tiếng cầu cứu.
Tường Phong thích thú nổi lên, đặc biệt thích khiêu khích hắn, tỷ như cố ý ở trước mặt hắn mấy ngày không được ăn gặm bánnh bao thơm lừng, hoặc là cùng An Đường Nhiên châm chọc chỉ gà mắng chó một phen, nhưng thiếu nhiên này vẫn phớt lờ không để ý tới, cuối cùng lại hôn mê cũng không mở miệng xin đồ ăn.
Rốt cuộc, Tường Phong bị chọc tức không biết làm thế nào, dứt khoát đạp chân lên ngực hắn, cưỡng ép đem bát cháo cứng rắn đổ vào miệng hắn, sau đó vỗ tay cười hì hì nhìn dáng vẻ hắn trừng trừng nhìn mình. Lâu ngày, mỗi bữa cứng rắn nhét thức ăn vào miệng hắn, trở thành một trong những thú vui trong những ngày nhàn chán của Tường Phong trong sơn trại.
Hôm nay phải đi, thiếu niên này ngược lại không tốt lắm. Nghe An Đường Nhiên hỏi, Tường Phong quay đầu nhìn thiếu nhiên vẫn bộ dạng cảnh giác sư tử xù lông nhe răng, nàng hì hì cười một tiếng, xoay người trở lại trước mặt hắn ngồi xuống, đưa tay vỗ gò má đã có chút huyết sắc, "Tiểu huynh đệ a, ta đoán ngươi cũng không nguyện ý đi cùng chúng ta. Nhưng là, con người ta luôn thích khi dễ người khác, không bằng, ngươi vẫn nên chủ động ngoan ngoãn đi cùng đi, ngàn vạn lần đừng ép ta phải dùng bạo lực."
Thiếu niên dùng sức đẩy móng vuốt của nàng, biểu tình chán ghét mở miệng nói: "Không được đụng vào ta, cút đi." Đây là câu đầu tiên hắn nói với Tường Phong, mặc dù giọng nói khô khốc, nhưng nghe vào lại pha trộn sự thành thục của nam tử và thanh thuần của thiếu nhiên, mang một mùi vị khác lạ.
Tường Phong sửng sốt một chút, sờ cằm, híp mắt cười lạnh nói: "Hóa ra không phải người câm."
"Ngươi mới là người câm, ta chẳng qua chỉ lười nói chuyện với mụ la sát ngươi thôi." Thiếu niên kia thay đổi bộ dạng khinh thường xưa nay, ngôn ngữ cũng sắc bén mấy phần.
"Ai u, đứa nhỏ à, còn dám mắng ta là mụ la sát." Tường Phong chậc chậc cảm thán, đứng dậy, nhếch miệng lên, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân phải lên, hung hăng đạp lên bắp chân thiếu niên kia.
Theo quan sát mấy ngày nay của nàng, hai chân thiếu niên này rõ ràng bất tiện, nhưng không giống bị tàn tật vô tri vô giác, thỉnh thoảng đụng đến chân hắn, hắn cũng có biểu hiện đau. Cho nên, lần này nàng hạ chân có chút nặng, cho hắn biết mặt.
Chân thiếu niên co rút lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, hắn cố chịu cơn đau, ngẩng đầu giận trừng trừng nhìn Tường Phong.
Tường Phong như không có chuyện gì gảy tóc một cái, lại cúi người tiến gần lại mặt hắn, nắm chặt cằm hắn, hung tợn uy hiếp: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có dùng thủ đoạn trước mặt ta, người đắc tội ta, cho tới giờ đều không có kết quả tốt."
Vừa nói, nàng đứng thẳng người, khí thế mười phần hướng An Đường Nhiên ra lệnh: "Tiểu An Tử, cõng hắn, chúng ta xuống núi."
**
Dọc đường không có ai ngăn trở, bọn sơn tặc phỏng đoán đều chạy tới đại sảnh rồi, cũng không biết sảy ra đại sự gì.
Thiếu nhiên bị An Đường Nhiên vác trên lưng, ngược lại rất an tĩnh, chẳng qua là luôn dùng ánh mắt tỏa khí lạnh nhìn chằm chằm Tường Phong. Mà Tường Phong không thèm để ý, dương dương tự đắc hướng thiếu niên không thể làm gì kia hếch cằm khiêu khích.
Lúc gần tới đại sảnh, chỉ nghe bên trong một trận âm thanh, Tường Phong không cùng thiếu niên đấu khí nữa, dừng bước chân, tò mò thò đầu vào trong nhìn quanh.
Chỉ thấy trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, bàn ghế không cái nào còn nguyên vẹn. Trong sân, một nữ hiệp hồng y xoa cổ tay đứng ngạo nghễ trong gió, bốn phía là đám sơn tặc bị đánh mặt mũi sưng húp, bộ dạng kia khí phái kia, nhất định là nữ vương mười phần ngang ngược ra ngoài đi tuần, liếc nhìn ngàn quân, vạn phu không địch nổi.
Lại nói, Hà Đông Thi một đường đi về phía tây, cộng thêm tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, kết quả so với hai người Tường Phong còn chậm hơn một bước. Vừa mới tới dưới núi, đám sơn tặc không có mắt thấy nàng đi một mình, lại là phận nữ nhi, lại muốn đánh cướp nàng.
Lần này, Hà Đông Thi gặp được cơ hội trừ bạo cho dân nên hết sức phấn khởi, không nói hai lời, liền đánh gục mấy tên tiểu lâu la, sau đó áp giải chúng lên núi, một cây gậy răng sói đánh tan ổ sơn tặc.
Chợt thấy bên ngoài có người, Hà Đông Thi ngẩng đầu nhìn, thấy một thiếu nữ mặt tròn, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển không ngừng, đang cười hì hì nhìn mình lấy lòng. Mà sau lưng nàng không xa, một thiếu niên tuấn tũ đang cõng một thiếu nhiên gầy yếu khác, đang dựa vào cây đại thụ thở hổn hển nghỉ ngơi. Ba người đều có bộ dạng chật vật, xem ra không phải một dạng với đám sơn tặc này, chắc là con tin mà đám sơn tặc kia vừa khai ra khi bị mình tra hỏi.
Thấy bị phát hiện, Tường Phong liền dứt khoát đứng dậy, ôm tay giả bộ khả ái, mắt bắn tim, "Nữ hiệp tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, một mình đấu với nhiều người như vậy, tỷ tới cứu chúng ta sao?"
Nghe nàng tâng bốc, Hà Đông Thi bỗng nhiên trong nháy mắt có chút lung lay, nhưng là, nàng rất nhanh liền khôi phục bộ dạng nữ hiệp chững chạc, hắng giọng một cái, vung tay lên, tận lực mềm giọng tránh người bị hại bị dọa sợ: "Yên tâm đi, đã không sao rồi, các ngươi mau về nhà đi."
Tường Phong vội vàng gật đầu một cái, quay người kéo An Đường Nhiên xuống núi. Lúc sắp tới chân núi, trời đã tờ mờ tối, mà Hà Đông Thi sau đó cũng xuống núi, ở lối rẽ cùng nhóm người Tường Phong khẽ gật đầu, liền xoay lưng rời đi.
Lúc này, thiếu niên trên lưng An Đường Nhiên đột nhiên mở miệng: "Thả ta xuống." Hắn nhìn qua thì vô cùng yếu đuối, nhưng lời nói lại khiến người khác không thể cự tuyệt, nghĩ đến bình thường chắc cũng có thói quen ra lệnh.
An Đường Nhiên lập tức dừng bước lại, đem hắn đặt xuống, xoa bả vai có chút tê dại. Sau đó, hắn đến gần Tường Phong, kéo ống tay áo nàng nói nhỏ, "Phong lão đại, đệ thấy nữ hiệp kia rất quen mát, giống như chính là Vân đại tẩu a."
"A? Thật?" Tường Phong níu cổ áo hắn, "Sao ngươi không nói sớm!"
"Đệ cho là còn phải đưa người này về nhà." An Đường Nhiên chỉ thiếu niên kia, yếu ớt lẩm bẩm.
"Ta phi, con mắt nào của ngươi thấy ta giống thánh mẫu? Thuận tay đem hắn xuống núi đã là hết tình hết nghĩa, còn đưa hắn về nhà?" Tường Phong quét mắt nhìn thiếu niên trên đất một cái, lại đá đối phương một cái, không chút khách khí quát, "Này, đem ngươi ném ở chỗ này cho chó sói ăn không thành vấn đề đi, không nói coi như đồng ý đó."
Ánh mắt như lưỡi đao của thiếu niên phóng tới như muốn xé nàng làm trăm mảnh, lại lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác khịt mũi: "Vốn chả cần các ngươi cứu, người của ta lập tức sẽ tới, ngươi rõ ràng uổng công vô ích."
"Ai nha nha, quả nhiên là chó cắn Lã Động Tân." Tường Phong không chút tức giận, ngồi xổm xuống đùa cợt vỗ gương mặt hắn, "Tiểu cẩu a, vậy ngươi cứ chơi một mình đi, chúng ta đi đây."
Thiếu nhiên chấn động, đang muốn phát nổ, nhưng lại nắm chặt quyền kiềm chế xuống. Hắn không thèm để ý quay đầu đi, nhưng tay phải giấu trong ống tay áo hướng Tường Phong nhẹ nhàng bắn ra, động tác nhẹ nhàng không ai phát hiện được.
Tường Phong thấy trận võ mồn đã giành được toàn thắng liền đắc ý đứng lên, nhún nhún vai, phẩy tay, kéo cổ áo An Đường Nhiên túm đi, theo hướng Hà Đông Thi vừa rời đi chạy theo, vừa chạy vừa kêu lớn: "Nữ hiệp tỷ tỷ, chờ chúng ta với."
Bị cưỡng ép xách đi, An Đường Nhiên dùng cả tay chân đuổi theo Tường Phong, vừa trợn mắt thở gấp, vừa liếc nhìn trở lại, chỉ thấy thiêu niên kia cắn môi hung hăng nhìn hướng này, nhưng không thể làm gì ngồi dưới đất, bộ dạng vừa tức giận vừa đáng thương. Hì hì, không trách Phong lão đại thích chọc hắn nổi giận, bạn nhỏ này hiện tại thật giống con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Đưa mắt nhìn Tường Phong cùng An Đường Nhiên cứ như vậy bỏ đi không quay đầu lại, một lát sau, thiếu niên kia mới thu hồi ánh mắt ác độc, nắm chặt ống tay áo, đột nhiên hướng bụi cỏ có tiếng động mắng: "Sao giờ mới đến?"
Một thiếu nữ y phục đỏ tươi nhảy ra ngoài, quỳ một chân không dám ngẩng đầu, thấp giọng bẩm báo: "Thuộc hạ đáng chết, để cho Thiếu chủ chịu nhục."
"Thôi." Thiếu niên khoát tay, giọng nói bình tĩnh, không có chút dấu hiệu nổi giận.
Thấy Thiếu chủ hiếm khi không trừng phạt nàng, thiếu nữ áo đỏ tươi kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra gương mặt kiều diễm, sau đó lại cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Thuộc hạ hộ vệ bất lực, khiến cho Thiếu chủ bị đám sơn tặc bắt đi.."
"Ngươi nghe không hiểu lời sao?" Thiếu nhiên đột nhiên trở mặt, túi thơm nắm chặt trong tay áo ném về phía mặt nàng, phấn hương tán loạn trên mặt nàng, thiếu nữ áo đỏ tươi cũng không dám động đậy, rất sợ chọc giận Thiếu chủ hỉ nộ vô thường.
Chỉ nghe thiếu niên không nhịn được nói: "Ta đã nói không trách ngươi, dài dòng như vậy làm gì? Là chính ta muốn ngây ngô ở đó, hơn nữa, lần này lại có thu hoạch."
Vừa nói, hắn từ trong ống tay áo cẩn thận lấy ra một vật đựng trong túi gấm, mở từng chút ra, lộ ra mấy cây cỏ bên trong. Hắn nhặt một cây lên xoay tròn trong tay, khóe miệng hiếm khi lộ nụ cười, "Bên dòng suối phía sau núi chỗ ổ tặc này, ta tìm được loại cỏ ly hồn này."
Thiếu nữ áo đỏ tươi không dám mở miệng, cúi đầu thấp hơn. Thiếu niên đắc ý một hồi, thu nụ cười liếc nàng một cái, lạnh lùng phân phó nói: "Còn lo lắng cái gì? Một lúc nữa nhớ ra sau núi đào thật nhiều gốc cỏ này về cho ta."
"Vâng." Thiếu nữ áo đỏ lại lên tiếng đáp lại, chợt nhỏ giọng nói, "Thuộc hạ vừa thấy tín hiệu Thiếu chủ phát ra liền ngàn dặm đuổi tới." Nàng dừng một chút, lại ngước mắt lên nhìn thiếu niên lạnh như băng, thử thăm dò tiếp tục nói, "Đại tiểu thư cũng tới."
Nghe vậy, gương mặt lạnh lùng của thiếu niên rốt cuộc cũng có một kẽ hở, nhưng là hắn lại không có bất kỳ thái độ gì. Thiếu nữ áo đỏ đang muốn mở miệng tiếp tục báo cáo, chợt nghe sau lưng một trận tiếng người truyền tới, mười mấy người vây quanh một nữ tử bạch y hướng phía này đi tới.
Vừa tới trước mặt, nữ tử bạch y liền nhảy lên trước, nhào tới trước mặt thiếu niên y phục tả tơi, vội vàng ân cần nói: "Ly đệ, đệ sao rồi, Sa Phi báo đệ mất tích, ta mang người chạy tới, ở mấy ngọn núi lân cận tìm thật lâu không có tin tức, sao mới có mấy ngày mà đệ lại thành ra thế này? Có phải bị thương không? Để cho tỷ nhìn một chút. Sau này đệ muốn đi hái thuốc, vẫn nên mang nhiều người một chút.."
Không đợi nàng nói xong, thiếu nhiên đã tỏ ra chán ghét quay đầu đi chỗ khác, thô lỗ rút tay về, hướng nam nhân cao lớn sau lưng nàng hất cằm, "A Bảo!"
Cái người gọi A Bảo đó vội vàng tiến lên, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống để thiếu nhiên dựa vào vai mình. Nữ tử bạch y thấy vậy, trên mặt lộ vẻ lúng túng cùng mất mát, nhưng cái tình huống bị bơ này không phải lần đầu, nàng chỉ đành thu lại thương cảm, bước nhanh đi theo đệ đệ đang nghênh ngang rời đi.
Lúc này, thiếu nữ áo đỏ--- Sa Phi cũng bước lên mấy bước, đè thấp giọng xin chỉ thị của nàng: "Đại tiểu thư, đám sơn tặc bắt cóc Thiếu chủ kia xử lý như nào?"
Còn chưa chờ nữ tử bạch y trả lời, thiếu niên phía trước đã lạnh lùng phân phó: "Giết, không chừa một mống."
(Tên quỷ nịnh bợ bạn học An Đường Nhiên, một trong bốn âm hồn bất tán của vở kịch)
* * *
Ba Thục hai quận, Mân Sơn dẫn sông, đất xưng Thiên phủ. Thung lũng phì nhiêu mấy ngàn dặm, đất đai trồng trọt ngũ cốc, chăn nuôi sáu loại gia súc, tài nguyên thì có đồng, sắt, cây dâu, tằm, trà, sơn, đơn, gấm. Người dân ở đây mẫn hiệp hảo nghĩa, bản chất thật thà. Đường Thục khó đi, cách xa giang hồ, tự giác thống nhất, có một Môn hai Phái ba Miêu. Đường Môn nổi tiếng ám khí cơ quan độc dược bậc nhất Thục Trung, sau suy thoái. Nhị phái Thanh Thành, Nga Mi, Thanh Thành miên lý tàng châm, Nga Mi kiếm thuật xuất trần, đồng âm cộng hưởng, chiếm cứ một phương. Tam Miêu, Thục Trung có nhiều người Miêu, am hiểu chế cổ, thích nuôi bách trùng, cùng các phái có lui tới. --《 Võ lâm chí • Ba Thục chí 》
Cái gọi là sơn tặc, chính là nghề nghiệp nguy hiểm cao thu nhập thấp sác xuất 200/100 trở thành con tốt thí mạng, chẳng những sẽ bị nhân vật chính lúc xông vào cứu mỹ nhân đánh cho thừa chết thiếu sống, mà còn phải đứng mũi chịu sào làm vật hy sinh khi bị nhân vật phản diện phô bày lòng dạ ác độc--《 Trích lời hồ ly thối 》
Nàng xoa lỗ mũi bị sặc khó chịu, tốn công tốn sức chen qua đội ngũ mỹ nữ ái mộ, chỉ thấy phía trước một hoàng y thiếu nữ bê hoa đang cùng Đại quản gia của Sử Bút sơn trang giao thiệp: "Quản gia bá bá, ngài cho chúng ta vào gặp Vân lang một chút đi, chàng đã hai tháng chưa ra ký tặng, chúng ta rất nhớ chàng."
Đại quản gia lau mồ hôi, nâng mu bàn tay nhìn đoàn xe không có điểm cuối, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: "Cô nương a, thiếu gia nhà ta thật sự không có ở đây, tiểu thư nhà ta vừa mới qua đời, thiếu gia tâm tình không tốt, ngày hôm trước đã ra khỏi nhà giải sầu."
Khụ, thật ra thì hắn bị Tường Phong tiểu thư bệnh nặng mới khỏi la hét đòi tính sổ tranh cãi cả ngày lẫn đêm, bị khiếp sợ nên vội vàng ra ngoài tránh nạn, haiz, một lúc nữa còn phải phái người đưa cơm cho Phong tiểu thư đang nổi đóa bị nhốt ở hậu viện, kẻ xui xẻo này nên là ai đây, nếu không cứ để An Đường Nhiên đi vậy.
"Quản gia bá bá, vậy cũng tốt, chúng ta liền chờ Vân lang trở lại, thuận tiện dâng cho tiểu thư nhà ngươi một nén nhang." Một thiếu nữ phấn y khác tiếp lời.
Đại quản gia yên lặng quét nàng một cái, gương mặt cẩn thận trang điểm đâu có phân nửa tiếc thương. Hắn xoa trán, liếc các thiếu nữ đứng sau nàng đang giơ cao biểu ngữ "Vân lang Vân lang ta yêu chàng, mỗi ngày đều muốn giúp chàng đếm bạc".
Đại quản gia ho nhẹ một tiếng, quyết định không cùng đám người hâm mộ này dây dưa nữa, sải bước một cái nhảy vào trong cửa, vội vàng hướng trái phải hét lên: "Còn đứng ngốc cái gì? Mau đóng cửa!"
"Khoan đã!" Một âm thanh trong trẻo của nữ tử vang lên sau lưng hắn, ngay sau đó, cánh tay nặng nề đặt lên cánh cửa đang muốn khép lại, chính là Hà Đông Thi thấy tình huống không ổn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đại quản gia quay đầu lại, nghe thấy Hà Đông Thi nói: "Vị lão bá này, làm phiền thông báo một chút, ta muốn gặp gia chủ các ngươi."
Hắn che đầu rên rỉ, không nhịn được phất tay: "Không có ở đây! Đóng cửa!"
Gia đinh lên tiếng đáp lời, đang muốn đẩy cửa, nhưng phát hiện dù đã sử dụng hết lực, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, lại nhìn một cái, hai cánh tay của Hà Đông Thi đang đặt trên cửa.
Đại quản gia không biết làm sao tiến lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vị cô nương này, gia chủ nhà ta thật sự không có ở đây, ngày khác ngươi hãy tới."
"Ta thật sự có chuyện." Hà Đông Thi nheo mắt, đem cánh cửa đẩy vào trong một cái, mấy tên gia đinh liền lui về sau mấy bước. Nàng vặn cổ tay, giọng nói ôn hòa, chắp tay khách khí nói: "Nếu không, mời lão gia cùng phu nhân nhà các ngươi tới cũng được."
Nghe vậy, Đại quản gia không khỏi dừng bước, quan sát tỉ mỉ Hà Đông Thi một phen. Chỉ thấy nàng một thân hồng y, đôi giày luyện võ màu đen, trên trán buộc mạt ngạch cùng màu, gác bên chân là cái gậy răng sói. Đôi mi thanh tú ngước lên, hai mắt có thần, không trang điểm, thanh sảng lão luyện, nói chuyện mười phần trung khí, cử chỉ tự nhiên hào phóng, không có chút thái độ giả bộ xấu hổ.
So sánh với đám nữ hài ánh mắt tỏa si mê xung quanh, Hà Đông Thi anh khí bừng bừng mặc dù diện mạo không xuất chúng, nhưng vẫn khiến cả người bừng sáng, nhất thời sinh lòng khen ngợi.
Vì vậy, Đại quản gia cũng dịu giọng lại, thấp giọng hỏi: "Cô nương, lão gia phu nhân nhà ta cũng không ở nhà, nếu như ngươi quả thật có chuyện quan trọng, không bằng trước tiên vào trong sơn trang chờ một chút, ta lập tức đi sai người tìm gia chủ về, có thể mất mấy ngày."
Hà Đông Thi gật đầu một cái, đang định nhấc chân bước vào, đột nhiên cúi đầu nhìn trang phục đỏ rực trên người mình, chợt nhớ lại mấy lời Đại quản gia vừa nói liền dừng bước, chắp tay ôm quyền áy náy nói: "Ta vẫn không nên đi vào thì hơn, quý phủ đang có tang, ta ăn mặc như này quả thật bất kính. Chuyện của ta có thể chậm chễ một chút cũng được, một thời gian tới ta sẽ quay lại, quấy rầy rồi." Dứt lời, liền xoay người rời đi.
"Chờ một chút." Đại quản gia thấy nàng hiểu lễ nghĩa như vậy, trong bụng tăng thêm mấy phần hảo cảm, vội vàng đuổi kịp mấy bước, "Cô nương xin hãy lưu lại họ tên, hoặc là, có chuyện gì có thể nói cho ta cũng được."
Nghe hắn nói vậy, Hà Đông Thi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, thật ra thì cũng không có chuyện gì gấp gáp." Vừa nói, nàng lấy canh thiếp cùng tín vật trong ngực ra, đưa cho Đại quản gia, bình tĩnh ném lại một câu khiến xung quanh khiếp sợ:
"Ta là Hà Đông Thi của Thức Kiếm sơn trang, ta tới tìm gia chủ các ngươi để từ hôn."
**
"Cái gì? Từ hôn? Có nữ nhân đến tìm tên hồ ly chết tiệt kia từ hôn?" Tường Phong ngồi xếp bằng trên giường bê một khay đùi gà chiên dầu, đang cắn dở, nghe tin tức lớn An Đường Nhiên truyền tới, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, hai tay khua loạn nói năng không rõ, "Mau mau mau, Tiểu An Tử mang nước cho ta."
An Đường Nhiên vội vàng đem bình trà ở trên mặt bàn bên cạnh đưa cho nàng, tiếp đó chân chó đấm lưng giúp nàng thuận khí, gương mặt nịnh nọt: "Đúng a, đệ núp sau cánh cửa thấy không sót một chút nào, nữ nhân kia xưng là vị hôn thê mà cha mẹ tỷ khi còn làm khách ở Thức Kiếm sơn trang quyết định cho Vân lão đại, nhưng nàng nói, tránh phiền toái sau này, hiện tại vẫn nên trực tiếp từ hôn."
Tường Phong nháy mắt một cái, hung hăng cắn thịt gà, tiếp tục hỏi: "Vậy nàng có biết nàng phải gả cho ai không? Ca ca ta chính là phiên phiên giai công tử (*) số một số hai trên võ lâm đó, muốn gì có đó, nàng lại chê không muốn gả, nàng không có nhầm người chứ."
(*) Công tử xuất chúng trang nhã
"Không sai không sai, nữ nhân họ Hà kia nói đâu ra đó, ngay cả canh thiếp của Vân lão đại cũng đã trả về, còn có cả tín vật cha mẹ tỷ, hẳn không giả rồi". An Đường Nhiên đặt mông ngồi xuống mép giường, từ trong khay nắm lấy một cái đùi gà, gặm mấy cái, "Nàng còn nói, cha mẹ các người lấy đi kiếm Uyên Ương Hồ Điệp của nhà nàng, canh thiếp của nàng cũng không lấy về được, dù sao nàng tới chính là để thông báo cho Vân lão đại một tiếng."
"Di, nghe điệu bộ đúng là giống tác phong của cha mẹ ta làm được. Chậc chậc, thật là lợi hại, ta còn tưởng tên hồ ly chết tiệt kia mị lực vô biên, hóa ra vẫn có nữ nhân không đem hắn để vào mắt." Tường Phong sờ cằm một cái, bỗng nhiên ngửa người về sau, ngã xuống giường lật qua lật lại cười to, "Hồ ly chết tiệt nhất định sẽ bị tức chết, hắn tự nhận mình phong lưu tiêu sái thiên hạ không ai đứng trên hắn, hôm nay lại ở trước mặt mọi người bị một nữ nhân vứt bỏ, oa ha ha ha, đúng là hả lòng hả dạ."
"Còn không phải sao, Phong lão đại không thấy dáng vẻ đoàn hồng phấn kia lúc đó, cằm như sắp rớt xuống, con ngươi trừng trừng sắp lòi cả ra." An Đường Nhiên vội vàng miêu tả sống động, "Nhưng là, Vân đại tẩu vĩ đại của chúng ta không thèm quan tâm, ngay cả Đại quản gia khóc lóc xin nàng ở lại, tự mình đến trước mặt Vân lão đại nói, nàng vẫn dửng dưng phất tay áo rời đi, nữ nhi giang hồ không quá câu nệ tiểu tiết, nàng còn phải đi tới phái Nga Mi bái sư học nghệ, dù sao chuyện này cứ quyết định như vậy, nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi."
"Oa, đại tẩu này quá soái đi." Tường Phong cười hả hê, "Xong rồi xong rồi, tiền trảm hậu tấu, hồ ly chết tiệt mà trở lại nhất định sẽ tức chết. Đúng rồi, nàng có bộ dạng thế nào, có đẹp không?"
An Đường Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Dáng dấp không tính là quyến rũ xinh xắn, nhưng con mắt thật to, sống mũi thật cao, gương mặt hồng hào, vóc người không tệ, nhìn đã biết là tập võ. Quan trọng là khí thể, nàng vác gậy răng sói tùy tiện đứng ở cửa, xung quanh là vô vàn nữ hài xinh đẹp, nhưng tất cả đều bị nàng làm cho lu mờ."
"Đáng tiếc a đáng tiếc a, hồ ly chết tiệt nhốt ta ở chỗ này hai tháng không cho phép ra ngoài, chết ngạt ta, không thể tận mắt nhìn thấy đại tẩu oai phong của ta, quả thực không cam lòng." Tường Phong tiếp tục bóp cổ tay than thở, chợt con ngươi khẽ chuyển, lập tức xoay người nhảy xuống giường, đem An Đường Nhiên kéo đi hướng bên ngoài mà chạy, "Tiểu An Tử, mau mau mau, nhân lúc hồ ly ca chưa về, chúng ta chạy ra ngoài chơi một chút."
Trong thư phòng của Triển Đằng Vân. Tường Phong đang lục lọi, An Đường Nhiên đáng thương run rẩy núp ở góc tường, yếu ớt lẩm bẩm: "Phong lão đại, tỷ thật sự muốn trộm tiền Vân lão đại để dành? Huynh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Hừ hừ, đây không phải là trộm, mà là quang minh chính đại lấy! Hồ ly chết tiệt khiến ta bị trọng thương, lấy chút tiền của hắn coi như là tiện nghi cho hắn." Tường Phong từ kệ sách thứ hai lấy ra một cuốn sách kiểu hộp gỗ trên bìa viết 《 Sách chiến quốc》, đem nó đặt trên mặt bàn gỗ hoa lê, móc giây kẽm ra phá bỏ cơ quan, "Hắc hắc, may trí nhớ ta tốt, còn nhớ hồ ly chết tiệt có giấu tiền ở đây."
Mở cơ quan, nàng mặt mày hớn hở đem mấy tấm ngân phiếu cùng một ít bạc vụn giấu vào trong ngực, quay đầu nhìn An Đường Nhiên buồn bã sắp khóc, "Tiểu An Tử, ta lén chạy ra ngoài, nếu ngươi không đi cùng, thì cứ lưu lại chờ hồ ly chết tiệt trở về đi. Đừng nói ta không có nhắc ngươi, hắn mới bị nữ nhân bỏ, sau đó lại phát hiện ta lấy mất tiền của hắn, hắc hắc.."
"Ta đi với tỷ." Không đợi nàng cười gian xong, An Đường Nhiên chợt nhào tới, vững vàng tóm lấy cổ tay Tường Phong, vô cùng thành khẩn, "Phong lão đại, tỷ bị thương vừa mới khỏi, không thích hợp thuyền xe vất vả, hãy để cho tiểu đệ vì tỷ mà cung cúc tận tụy tử nhi hậu dĩ, ta lập tức đi chuẩn bị xe."
* * *
Cung cúc tận tụy, tử nhi hậu dĩ..
Ta phi, nếu không phải tiểu tử ngươi vướng chân vướng tay, vừa thấy nguy hiểm liền lập tức vọt đến sau lưng ta, hai người chúng ta sao có thể bị đám thổ phỉ này bắt lên núi.
Tường Phong nghĩ như vậy, cực kỳ khinh bỉ liếc xéo An Đường Nhiên đang bị trói bên cạnh. Hắn đang run rẩy, níu chặt vạt áo mình, làm bộ tội nghiệp nhìn ta.
Từ sau khi ra khỏi Sử Bút sơn trang, Tường Phong không trực tiếp đi theo hướng bắc tới kinh thành, mà dẫn An Đường Nhiên một đường hướng tây nam mà đi. Một là, nàng tránh Triển Đằng Vân nửa đường chặn lại, nàng cố ý không đi về phía bắc. Thứ hai, nghe nói vị đại tẩu kia muốn đi Nga Mi, vừa vặn cuối tháng sau, đại hội võ lâm do Đường môn chủ trì diễn ra ở Thục Trung, chắc hẳn vô cùng náo nhiệt. Vì vậy, Tường Phong lập tức quyết định, đi đất Thục xem náo nhiệt.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống vẫn bình yên vô sự, nhưng là, mới vừa tiến vào địa giới Thục quận, đang lúc đi ngang qua đỉnh núi cây cối um tùm, một nhóm sơn tặc liền vọt ra đánh cướp.
Thấy tình thế không ổn, An Đường Nhiên võ công hỏng bét lập tức trốn tới phía sau xe ngựa, đem Tường Phong mà hắn thề phải bảo vệ đẩy tới phía trước đối phó với đám sơn tặc hung thần ác sát.
Mà Tường Phong thì càng quỷ quái, vừa thấy địch nhiều ta ít, vừa vặn bạc vơ vét được của hồ ly ca đã sớm xài hết, vì vậy, nàng không nói hai lời, lập tức giơ tay đầu hàng, cực kỳ phối hợp với sơn tặc.
Bởi vì bạn học Tường Phong có biểu hiện vô cùng thức thời, chẳng những sảng khoái móc hết chút tiền còn sót lại trên người, còn chủ động đề xuất phương án bắt cóc, hơn nữa bởi vì đám sơn tặc không biết viết chữ cho nên nàng đã lưu loát viết một phong thư dọa dẫm vơ vét tài sản vô cùng nhiệt tình, ngay cả đường đi đến Độ Giả Thôn phân đà của Sử Bút sơn trang ở Thục Trung cũng được nàng vẽ hết sức tỉ mỉ.
Đối với việc này, đám sơn tặc rất chi là hài lòng, cộng thêm Tường Phong nở nụ cười hoan hỉ cùng giọng nói dịu dàng, lại là nữ hài tử trói gà không chặt, thủ lĩnh sơn tặc cũng không cho người trói nàng. Hơn nữa, còn coi nàng là "tiểu nha hoàn" chăm sóc việc ăn uống của tất cả mọi người, còn An Đường Nhiên nhìn một cái đã biết là "tiểu thiếu gia" da dẻ hồng hào, tay chân bị trói ném vào trong phòng chứa củi chờ tiền chuộc.
Sau khi giả bộ đút thức ăn cho An Đường Nhiên xong, Tường Phong nhìn canh gác ngoài cửa, thấy bọn họ đã buông lỏng cảnh giác, tránh sang một bên hóng mát, nàng liền bỏ lớp ngụy trang, ném bát cơm xuống, đặt mông ngồi cạnh An Đường Nhiên mắt lệ rưng rưng.
"Phong lão đại, ngài có tra ra được gì không? Chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu?" An Đường Nhiên hạ thấp giọng, không dám trắng trợn than phiền, chỉ đành nức nở rên rỉ.
"Nga? Ngươi biết ta muốn tra cái gì?" Tường Phong chớp mắt, cười híp mắt sờ cằm nhìn hắn.
"Ngài tất nhiên là muốn điều tra xem đám sơn tặc này có phải đám tượng đất gây ra vụ án ở Thục Trung trong miệng mọi người hay không, mới sống chết lôi tiểu đệ lên núi." An Đường Nhiên hít mũi một cái, "Vì tâm huyết dâng trào của ngài, tiểu đệ ta sẽ chịu đựng làm vật hy sinh a."
"Đã biết đã biết, Tiểu An Tử ngươi có công lớn, mấy ngày nay phải chịu khổ ở phòng chứa cửi." Tường Phong vỗ bờ vai gầy yếu của hắn tượng trưng, "Bất quá nhìn tình hình trước mắt, trên núi không có tung tích thiếu nữ thiếu niên kia, hơn nữa nhìn đám người này không được chuyên nghiệp lắm, phỏng đoán cũng không có bản lãnh gây án kia."
Vừa vào đất Thục, hai người bọn họ liền nghe thấy mấy lời đồn đại liên quan tới Sơn yêu bắt người, hơn nữa còn bị nghiêm trọng cảnh cáo: "Tiểu cô nương a, nhìn ngươi cũng chỉ mười bảy mười tám, chính là kiểu Sơn Yêu thích, nhất định phải cẩn thận a, ngàn vạn lần không nên chạy loạn khắp nơi."
Lúc ấy Tường Phong nghe xong chỉ khịt mũi, Sơn Yêu? E là con người đi. Vì vậy dọc theo đường đi cũng mở mang tầm mắt, dù sao cũng nhàn rỗi, liền đi bắt Yêu chơi. Vì vậy, khi đám sơn tặc xông tới cướp, nàng cũng có phần tâm tư này ở bên trong, mới thuận theo bọn chúng lên núi. Chỉ tiếc, hôm nay không thu hoạch được gì.
"Di, vậy chúng ta có thể lập tức xuống núi?" Vừa nghe không có đầu mối, An Đường Nhiên lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng ngọ nguậy tay chân bị trói, giống như cá chết tới gần, "Phong lão đại, đi thôi."
"Không được gấp." Tường Phong đột nhiên tách ra một nụ cười gian, nhàn nhã gác chân lên huýt sáo, "Dù sao trong tay chúng ta cũng không có tiền, chi bằng cứ ở đây chờ hồ ly ca đuổi tới."
Nghe vậy, sắc mặt An Đường Nhiên nhất thời ảm đạm, thấy Tường Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, càng sợ hãi hơn, vội vàng cười theo: "Phong lão đại, hóa ra ngài đã sớm biết chuyện ta lưu lại ký hiệu?"
"Hừ, tiểu tử ngươi như ngọn cỏ đầu tường, rốt cuộc ngươi đứng về phía nào?" Tường Phong tức giận níu lỗ tai hắn hung hăng kéo mấy cái.
"Ta đương nhiên là người của ngài, tuyệt không hai lòng." An Đường Nhiên bị đau đến nhe răng, lại không dám hô to, "Hắc hắc, đệ không phải vì lo lắng vết thương của ngài chưa khỏe hẳn sao, tiểu đệ võ công lại không tốt, vạn nhất có chuyện, vẫn là Vân lão đại ở đây là yên tâm nhất."
"Cắt, ngươi sợ tên hồ ly chết tiệt hỏi tội ngươi thì có." Tường Phong buông tay, đứng lên, vỗ trên người mấy cái, "Bất quá cũng tốt, không uổng phí ta cố ý ở tửu lầu khách sạn đắt đỏ kia tiêu xài một trận, sau đó lại viết giấy nợ dọc đường hắn đuổi tới." Dứt lời, chống eo cười lạnh, An Đường Nhiên hít khí lạnh, không dám tiếp lời.
Đang nói, chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo, chỉ thấy mấy tên sơn tặc đang vội vàng hướng đại sảnh chạy tới. Tường Phong quay đầu, nhìn về phía An Đường Nhiên gương mặt đang vô cùng mong đợi, bật cười, mở trói cho hắn, "Được rồi, biểu hiện ngươi không tệ, bỏ qua cho ngươi, chúng ta ra ngoài trước."
"Ân ân." An Đường Nhiên vừa tháo dây thừng, vừa bật lên mở rộng tứ chi dãn nở gân cốt, kéo tay áo Tường Phong chỉ hướng góc tường hỏi, "Phong lão đại, tên tiểu tử này thì làm thế nào?"
Nhốt trong phòng chứa củi còn một người thiếu niên nữa, ước chứng vào sớm hơn bọn Tường Phong mấy ngày, đôi vai gầy yếu, vóc người nhìn qua tương đối gầy đét, sắc mặt khô héo, hốc mắt lõm sâu, cả người bẩn thỉu, vài chỗ còn vết máu chưa khô. Cũng không biết hắn bởi vì bị bệnh hay bị đám sơn tặc kia hành hạ thành bộ dạng này, chẳng qua là theo đường nét gương mặt, cũng có vẻ là thiếu nhiên thanh tú.
Nghe nói lúc sơn tặc phát hiện hắn thì hắn đang té xỉu phía sau núi Sơn Thủy, bởi vì hắn ăn mặc sang trọng hoa lệ, nhìn qua cũng giống con em nhà có tiền, đoán hắn bị lạc đường sau đó thân thể không tốt mà ngất xỉu, vì vậy đám sơn tặc liền trói hắn hôn mê trở lại.
Thiếu niên này xương cốt chắc khỏe, sau khi tỉnh lại mặc đám sơn tặc có đánh đập thế nào cũng không lên tiếng, đánh chết cũng không nói lai lịch của mình. Dụng hình xong, lại hộc máu hôn mê, vì vậy sơn tặc cũng chỉ tùy ý ném hắn vào phòng chứa củi, trước phái người xuống núi dò hỏi một chút, kế cận có nhà giàu nào có thiếu gia mất tích, rồi quyết định lưu lại hay giết.
Tường Phong cùng An Đường Nhiên sau khi bị nhốt vào phòng chứa củi, vốn có suy nghĩ lân cận làm quen, còn nhiệt tình chào hỏi hắn. Nhưng là, thiếu niên này cứng rắn chống đỡ thân thể tàn tạ, lạnh lùng quét hai người một cái, vẫn như cũ không nói một lời.
Nhìn hắn tuổi tác không nhỏ, không nghĩ tới cặp mắt kia tựa như đao như sương cực kỳ rét lạnh, giống như nhìn thấu thế gian nóng lạnh không mang nửa điểm nhân khí, khiến Tường Phong xưa nay giỏi nhìn người cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Mỗi khi Tường Phong cùng An Đường Nhiên nói chuyện phiếm, thiếu niên kia vẫn duy trì tư thế nhắm mắt dưỡng thần trong một góc, bịt tai không nghe, làm như không thấy. Ngay cả Tường Phong đưa thức ăn tới, hắn cũng không thèm nhìn một cái, có lúc nửa đêm bị vết thương làm cho chết đi sống lại, cũng chỉ nghe thấy hắn cắn răng cố nén âm thanh rên rỉ, nhưng thủy chung không lên tiếng cầu cứu.
Tường Phong thích thú nổi lên, đặc biệt thích khiêu khích hắn, tỷ như cố ý ở trước mặt hắn mấy ngày không được ăn gặm bánnh bao thơm lừng, hoặc là cùng An Đường Nhiên châm chọc chỉ gà mắng chó một phen, nhưng thiếu nhiên này vẫn phớt lờ không để ý tới, cuối cùng lại hôn mê cũng không mở miệng xin đồ ăn.
Rốt cuộc, Tường Phong bị chọc tức không biết làm thế nào, dứt khoát đạp chân lên ngực hắn, cưỡng ép đem bát cháo cứng rắn đổ vào miệng hắn, sau đó vỗ tay cười hì hì nhìn dáng vẻ hắn trừng trừng nhìn mình. Lâu ngày, mỗi bữa cứng rắn nhét thức ăn vào miệng hắn, trở thành một trong những thú vui trong những ngày nhàn chán của Tường Phong trong sơn trại.
Hôm nay phải đi, thiếu niên này ngược lại không tốt lắm. Nghe An Đường Nhiên hỏi, Tường Phong quay đầu nhìn thiếu nhiên vẫn bộ dạng cảnh giác sư tử xù lông nhe răng, nàng hì hì cười một tiếng, xoay người trở lại trước mặt hắn ngồi xuống, đưa tay vỗ gò má đã có chút huyết sắc, "Tiểu huynh đệ a, ta đoán ngươi cũng không nguyện ý đi cùng chúng ta. Nhưng là, con người ta luôn thích khi dễ người khác, không bằng, ngươi vẫn nên chủ động ngoan ngoãn đi cùng đi, ngàn vạn lần đừng ép ta phải dùng bạo lực."
Thiếu niên dùng sức đẩy móng vuốt của nàng, biểu tình chán ghét mở miệng nói: "Không được đụng vào ta, cút đi." Đây là câu đầu tiên hắn nói với Tường Phong, mặc dù giọng nói khô khốc, nhưng nghe vào lại pha trộn sự thành thục của nam tử và thanh thuần của thiếu nhiên, mang một mùi vị khác lạ.
Tường Phong sửng sốt một chút, sờ cằm, híp mắt cười lạnh nói: "Hóa ra không phải người câm."
"Ngươi mới là người câm, ta chẳng qua chỉ lười nói chuyện với mụ la sát ngươi thôi." Thiếu niên kia thay đổi bộ dạng khinh thường xưa nay, ngôn ngữ cũng sắc bén mấy phần.
"Ai u, đứa nhỏ à, còn dám mắng ta là mụ la sát." Tường Phong chậc chậc cảm thán, đứng dậy, nhếch miệng lên, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân phải lên, hung hăng đạp lên bắp chân thiếu niên kia.
Theo quan sát mấy ngày nay của nàng, hai chân thiếu niên này rõ ràng bất tiện, nhưng không giống bị tàn tật vô tri vô giác, thỉnh thoảng đụng đến chân hắn, hắn cũng có biểu hiện đau. Cho nên, lần này nàng hạ chân có chút nặng, cho hắn biết mặt.
Chân thiếu niên co rút lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, hắn cố chịu cơn đau, ngẩng đầu giận trừng trừng nhìn Tường Phong.
Tường Phong như không có chuyện gì gảy tóc một cái, lại cúi người tiến gần lại mặt hắn, nắm chặt cằm hắn, hung tợn uy hiếp: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có dùng thủ đoạn trước mặt ta, người đắc tội ta, cho tới giờ đều không có kết quả tốt."
Vừa nói, nàng đứng thẳng người, khí thế mười phần hướng An Đường Nhiên ra lệnh: "Tiểu An Tử, cõng hắn, chúng ta xuống núi."
**
Dọc đường không có ai ngăn trở, bọn sơn tặc phỏng đoán đều chạy tới đại sảnh rồi, cũng không biết sảy ra đại sự gì.
Thiếu nhiên bị An Đường Nhiên vác trên lưng, ngược lại rất an tĩnh, chẳng qua là luôn dùng ánh mắt tỏa khí lạnh nhìn chằm chằm Tường Phong. Mà Tường Phong không thèm để ý, dương dương tự đắc hướng thiếu niên không thể làm gì kia hếch cằm khiêu khích.
Lúc gần tới đại sảnh, chỉ nghe bên trong một trận âm thanh, Tường Phong không cùng thiếu niên đấu khí nữa, dừng bước chân, tò mò thò đầu vào trong nhìn quanh.
Chỉ thấy trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, bàn ghế không cái nào còn nguyên vẹn. Trong sân, một nữ hiệp hồng y xoa cổ tay đứng ngạo nghễ trong gió, bốn phía là đám sơn tặc bị đánh mặt mũi sưng húp, bộ dạng kia khí phái kia, nhất định là nữ vương mười phần ngang ngược ra ngoài đi tuần, liếc nhìn ngàn quân, vạn phu không địch nổi.
Lại nói, Hà Đông Thi một đường đi về phía tây, cộng thêm tinh thần hành hiệp trượng nghĩa, kết quả so với hai người Tường Phong còn chậm hơn một bước. Vừa mới tới dưới núi, đám sơn tặc không có mắt thấy nàng đi một mình, lại là phận nữ nhi, lại muốn đánh cướp nàng.
Lần này, Hà Đông Thi gặp được cơ hội trừ bạo cho dân nên hết sức phấn khởi, không nói hai lời, liền đánh gục mấy tên tiểu lâu la, sau đó áp giải chúng lên núi, một cây gậy răng sói đánh tan ổ sơn tặc.
Chợt thấy bên ngoài có người, Hà Đông Thi ngẩng đầu nhìn, thấy một thiếu nữ mặt tròn, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển không ngừng, đang cười hì hì nhìn mình lấy lòng. Mà sau lưng nàng không xa, một thiếu niên tuấn tũ đang cõng một thiếu nhiên gầy yếu khác, đang dựa vào cây đại thụ thở hổn hển nghỉ ngơi. Ba người đều có bộ dạng chật vật, xem ra không phải một dạng với đám sơn tặc này, chắc là con tin mà đám sơn tặc kia vừa khai ra khi bị mình tra hỏi.
Thấy bị phát hiện, Tường Phong liền dứt khoát đứng dậy, ôm tay giả bộ khả ái, mắt bắn tim, "Nữ hiệp tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, một mình đấu với nhiều người như vậy, tỷ tới cứu chúng ta sao?"
Nghe nàng tâng bốc, Hà Đông Thi bỗng nhiên trong nháy mắt có chút lung lay, nhưng là, nàng rất nhanh liền khôi phục bộ dạng nữ hiệp chững chạc, hắng giọng một cái, vung tay lên, tận lực mềm giọng tránh người bị hại bị dọa sợ: "Yên tâm đi, đã không sao rồi, các ngươi mau về nhà đi."
Tường Phong vội vàng gật đầu một cái, quay người kéo An Đường Nhiên xuống núi. Lúc sắp tới chân núi, trời đã tờ mờ tối, mà Hà Đông Thi sau đó cũng xuống núi, ở lối rẽ cùng nhóm người Tường Phong khẽ gật đầu, liền xoay lưng rời đi.
Lúc này, thiếu niên trên lưng An Đường Nhiên đột nhiên mở miệng: "Thả ta xuống." Hắn nhìn qua thì vô cùng yếu đuối, nhưng lời nói lại khiến người khác không thể cự tuyệt, nghĩ đến bình thường chắc cũng có thói quen ra lệnh.
An Đường Nhiên lập tức dừng bước lại, đem hắn đặt xuống, xoa bả vai có chút tê dại. Sau đó, hắn đến gần Tường Phong, kéo ống tay áo nàng nói nhỏ, "Phong lão đại, đệ thấy nữ hiệp kia rất quen mát, giống như chính là Vân đại tẩu a."
"A? Thật?" Tường Phong níu cổ áo hắn, "Sao ngươi không nói sớm!"
"Đệ cho là còn phải đưa người này về nhà." An Đường Nhiên chỉ thiếu niên kia, yếu ớt lẩm bẩm.
"Ta phi, con mắt nào của ngươi thấy ta giống thánh mẫu? Thuận tay đem hắn xuống núi đã là hết tình hết nghĩa, còn đưa hắn về nhà?" Tường Phong quét mắt nhìn thiếu niên trên đất một cái, lại đá đối phương một cái, không chút khách khí quát, "Này, đem ngươi ném ở chỗ này cho chó sói ăn không thành vấn đề đi, không nói coi như đồng ý đó."
Ánh mắt như lưỡi đao của thiếu niên phóng tới như muốn xé nàng làm trăm mảnh, lại lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác khịt mũi: "Vốn chả cần các ngươi cứu, người của ta lập tức sẽ tới, ngươi rõ ràng uổng công vô ích."
"Ai nha nha, quả nhiên là chó cắn Lã Động Tân." Tường Phong không chút tức giận, ngồi xổm xuống đùa cợt vỗ gương mặt hắn, "Tiểu cẩu a, vậy ngươi cứ chơi một mình đi, chúng ta đi đây."
Thiếu nhiên chấn động, đang muốn phát nổ, nhưng lại nắm chặt quyền kiềm chế xuống. Hắn không thèm để ý quay đầu đi, nhưng tay phải giấu trong ống tay áo hướng Tường Phong nhẹ nhàng bắn ra, động tác nhẹ nhàng không ai phát hiện được.
Tường Phong thấy trận võ mồn đã giành được toàn thắng liền đắc ý đứng lên, nhún nhún vai, phẩy tay, kéo cổ áo An Đường Nhiên túm đi, theo hướng Hà Đông Thi vừa rời đi chạy theo, vừa chạy vừa kêu lớn: "Nữ hiệp tỷ tỷ, chờ chúng ta với."
Bị cưỡng ép xách đi, An Đường Nhiên dùng cả tay chân đuổi theo Tường Phong, vừa trợn mắt thở gấp, vừa liếc nhìn trở lại, chỉ thấy thiêu niên kia cắn môi hung hăng nhìn hướng này, nhưng không thể làm gì ngồi dưới đất, bộ dạng vừa tức giận vừa đáng thương. Hì hì, không trách Phong lão đại thích chọc hắn nổi giận, bạn nhỏ này hiện tại thật giống con chó nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Đưa mắt nhìn Tường Phong cùng An Đường Nhiên cứ như vậy bỏ đi không quay đầu lại, một lát sau, thiếu niên kia mới thu hồi ánh mắt ác độc, nắm chặt ống tay áo, đột nhiên hướng bụi cỏ có tiếng động mắng: "Sao giờ mới đến?"
Một thiếu nữ y phục đỏ tươi nhảy ra ngoài, quỳ một chân không dám ngẩng đầu, thấp giọng bẩm báo: "Thuộc hạ đáng chết, để cho Thiếu chủ chịu nhục."
"Thôi." Thiếu niên khoát tay, giọng nói bình tĩnh, không có chút dấu hiệu nổi giận.
Thấy Thiếu chủ hiếm khi không trừng phạt nàng, thiếu nữ áo đỏ tươi kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra gương mặt kiều diễm, sau đó lại cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Thuộc hạ hộ vệ bất lực, khiến cho Thiếu chủ bị đám sơn tặc bắt đi.."
"Ngươi nghe không hiểu lời sao?" Thiếu nhiên đột nhiên trở mặt, túi thơm nắm chặt trong tay áo ném về phía mặt nàng, phấn hương tán loạn trên mặt nàng, thiếu nữ áo đỏ tươi cũng không dám động đậy, rất sợ chọc giận Thiếu chủ hỉ nộ vô thường.
Chỉ nghe thiếu niên không nhịn được nói: "Ta đã nói không trách ngươi, dài dòng như vậy làm gì? Là chính ta muốn ngây ngô ở đó, hơn nữa, lần này lại có thu hoạch."
Vừa nói, hắn từ trong ống tay áo cẩn thận lấy ra một vật đựng trong túi gấm, mở từng chút ra, lộ ra mấy cây cỏ bên trong. Hắn nhặt một cây lên xoay tròn trong tay, khóe miệng hiếm khi lộ nụ cười, "Bên dòng suối phía sau núi chỗ ổ tặc này, ta tìm được loại cỏ ly hồn này."
Thiếu nữ áo đỏ tươi không dám mở miệng, cúi đầu thấp hơn. Thiếu niên đắc ý một hồi, thu nụ cười liếc nàng một cái, lạnh lùng phân phó nói: "Còn lo lắng cái gì? Một lúc nữa nhớ ra sau núi đào thật nhiều gốc cỏ này về cho ta."
"Vâng." Thiếu nữ áo đỏ lại lên tiếng đáp lại, chợt nhỏ giọng nói, "Thuộc hạ vừa thấy tín hiệu Thiếu chủ phát ra liền ngàn dặm đuổi tới." Nàng dừng một chút, lại ngước mắt lên nhìn thiếu niên lạnh như băng, thử thăm dò tiếp tục nói, "Đại tiểu thư cũng tới."
Nghe vậy, gương mặt lạnh lùng của thiếu niên rốt cuộc cũng có một kẽ hở, nhưng là hắn lại không có bất kỳ thái độ gì. Thiếu nữ áo đỏ đang muốn mở miệng tiếp tục báo cáo, chợt nghe sau lưng một trận tiếng người truyền tới, mười mấy người vây quanh một nữ tử bạch y hướng phía này đi tới.
Vừa tới trước mặt, nữ tử bạch y liền nhảy lên trước, nhào tới trước mặt thiếu niên y phục tả tơi, vội vàng ân cần nói: "Ly đệ, đệ sao rồi, Sa Phi báo đệ mất tích, ta mang người chạy tới, ở mấy ngọn núi lân cận tìm thật lâu không có tin tức, sao mới có mấy ngày mà đệ lại thành ra thế này? Có phải bị thương không? Để cho tỷ nhìn một chút. Sau này đệ muốn đi hái thuốc, vẫn nên mang nhiều người một chút.."
Không đợi nàng nói xong, thiếu nhiên đã tỏ ra chán ghét quay đầu đi chỗ khác, thô lỗ rút tay về, hướng nam nhân cao lớn sau lưng nàng hất cằm, "A Bảo!"
Cái người gọi A Bảo đó vội vàng tiến lên, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống để thiếu nhiên dựa vào vai mình. Nữ tử bạch y thấy vậy, trên mặt lộ vẻ lúng túng cùng mất mát, nhưng cái tình huống bị bơ này không phải lần đầu, nàng chỉ đành thu lại thương cảm, bước nhanh đi theo đệ đệ đang nghênh ngang rời đi.
Lúc này, thiếu nữ áo đỏ--- Sa Phi cũng bước lên mấy bước, đè thấp giọng xin chỉ thị của nàng: "Đại tiểu thư, đám sơn tặc bắt cóc Thiếu chủ kia xử lý như nào?"
Còn chưa chờ nữ tử bạch y trả lời, thiếu niên phía trước đã lạnh lùng phân phó: "Giết, không chừa một mống."
(Tên quỷ nịnh bợ bạn học An Đường Nhiên, một trong bốn âm hồn bất tán của vở kịch)
* * *
Ba Thục hai quận, Mân Sơn dẫn sông, đất xưng Thiên phủ. Thung lũng phì nhiêu mấy ngàn dặm, đất đai trồng trọt ngũ cốc, chăn nuôi sáu loại gia súc, tài nguyên thì có đồng, sắt, cây dâu, tằm, trà, sơn, đơn, gấm. Người dân ở đây mẫn hiệp hảo nghĩa, bản chất thật thà. Đường Thục khó đi, cách xa giang hồ, tự giác thống nhất, có một Môn hai Phái ba Miêu. Đường Môn nổi tiếng ám khí cơ quan độc dược bậc nhất Thục Trung, sau suy thoái. Nhị phái Thanh Thành, Nga Mi, Thanh Thành miên lý tàng châm, Nga Mi kiếm thuật xuất trần, đồng âm cộng hưởng, chiếm cứ một phương. Tam Miêu, Thục Trung có nhiều người Miêu, am hiểu chế cổ, thích nuôi bách trùng, cùng các phái có lui tới. --《 Võ lâm chí • Ba Thục chí 》
Cái gọi là sơn tặc, chính là nghề nghiệp nguy hiểm cao thu nhập thấp sác xuất 200/100 trở thành con tốt thí mạng, chẳng những sẽ bị nhân vật chính lúc xông vào cứu mỹ nhân đánh cho thừa chết thiếu sống, mà còn phải đứng mũi chịu sào làm vật hy sinh khi bị nhân vật phản diện phô bày lòng dạ ác độc--《 Trích lời hồ ly thối 》