[Quyển 2 - Lạc Dương phú]
Chương 29: Chuyện nam nữ
Chương 29: Chuyện nam nữ
Thật vất vả nói sùi bot mép khô cổ họng mới đuổi được Bao Quýnh đi, mệt mỏi không chịu nổi, Lâm Tử Lăng vừa mới nằm xuống chuẩn bị chợp mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức nghênh đón buổi tối hẹn hò lãng mạn.
"Lâm Tử Lăng!" Tiếng quát của nữ nhân đằng đằng sát khí, theo sau đó "ầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đều bị đổ xuống, Đỗ Thanh Thanh xách váy đứng ngoài cửa. Lâm Tử Lăng phản xạ có điều kiện bật người dậy, vội vàng chạy tới, mặt mày hớn hở đưa tay đỡ lấy Đỗ nữ vương, "Thanh Thanh a, sao giờ nàng đã tới rồi, ta còn chưa chuẩn bị xong, tóc còn chưa búi, y phục còn chưa chọn, vốn định ra ngoài trang điểm một chút, ai ngờ.."
"Bớt đi!" Đỗ Thanh Thanh hất tay hắn ra, bước nhanh vào trong phòng, xoay người nắm lấy cổ áo Lâm Tử Lăng, "Ngươi trang điểm làm cái gì? Làm rể Bao phủ sao?"
"Oan uổng a." Lâm Tử Lăng nghe lời này lập tức biết sự việc đã bại lộ, vội vàng cười giải thích, "Ta đơn giản là bị người ta hãm hại a." Tiếp đó kéo lấy tay Đỗ Thanh Thanh, "Thanh Thanh, nàng nhất định phải tin tưởng ta, trong lòng ta chỉ có nàng không có nàng ta."
"Ta rõ ràng mới nhìn thấy Bao Quýnh cười toe toét rời đi." Đỗ Thanh Thanh một cước đá văng hai mảnh tú cầu xuống đất, "Hừ hừ, tang vật vẫn còn ở đây, ngươi còn gì để nói? Đầu tiên là tiểu Quận chúa, giờ lại là Bao Y Y, tiểu tử ngươi còn dám mang hoa quả tới cho ta. Đúng là không nhìn ra, ngươi giờ rất tiến bộ, lại học người ta bắt cá hai tay, lão nương hôm nay phải chém chết ngươi!"
Vừa nói bàn tay chém xuống, Lâm Tử Lăng rụt người, thoát khỏi công kích của nàng, ủy khuất mười phần, "Ta, ta nào dám a. Bao Quýnh kia ta phải nói hết nước hết cái mới chịu rời đi, còn phải ký kết điều ước bất bình đẳng thì hắn mới đáp ứng chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm, đến đây thì thôi."
"Ngươi đáp ứng hắn cái gì?" Đỗ Thanh Thanh hòa hoãn đôi chút, tò mò hỏi, thấy Lâm Tử Lăng ấp úng, càng sinh nghi ngờ, vỗ bàn một cái, "Nói mau!"
Lâm Tử Lăng bị dọa sợ hết hồn lập tức nói, "Ta đáp ứng đem vị trí thương hộ tốt nhân Lạc Dương năm nay, xí nghiệp ưu tú hết thảy đưa cho hắn, còn có chuyên đề mười nhân vật quan trọng kinh thành năm sau cũng.." càng nói càng hạ giọng, rơi lệ a, Lạc Dương lệnh chả có tí uy nghiêm nào.
"Ngươi!" Đỗ Thanh Thanh giậm chân một cái, xông tới lắc bả vai Lâm Tử Lăng, "Ngươi rõ ràng đáp ứng đem vị trí thương hộ tốt nhất cho ta, lại ở sau lưng tặng cho cái tên nhà giàu mới nổi kia, ta là đệ nhất khách sạn a, ngươi đền cho ta!"
Lâm Tử Lăng bị đẩy lùi về phía sau, một mực thối lui đến mép giường, trên giường, góc giường, thấy không còn đường lui nữa, không thể làm gì khác đành phải ôm gối đặt trước ngực, rúc lại góc giường tiếp tục cười nịnh nọt, "Thanh Thanh a, ta cũng là vì tương lai của chúng ta a, cái hư danh đó nàng đừng quan trọng."
"Tương lai cái rắm, ai cùng ngươi có tương lai." Đỗ Thanh Thanh từ trên cao trợn mắt nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được tư thế mập mờ hai người lúc này, "Ngươi đừng có bày ra cái bộ dạng nam sinh thanh khiết dễ đỏ mặt đó, ta không tiêu hóa nổi cái bộ dạng này của ngươi."
"Trước kia rõ ràng nàng rất thích a." Lâm Tử Lăng thấp giọng, "Mỗi lần đều phải gồng mình bày ra bộ dạng đỏ mặt, ta cũng rất khổ sở a, còn không phải vì muốn phù hợp tiêu chuẩn của nàng.."
"Hừ, đó là trước kia, bây giờ ta không thích nam nhân thanh khiết!" Đỗ Thanh Thanh liếc mắt, hếch cằm lớn tiếng tuyên bố, "Hiện tại ta thích nam nhân trực tiếp sảng khoái!"
"Vậy càng dễ." Lâm Tử Lăng lập tức ngồi dậy, oai phong mười phần, hất tóc một cái, lớn tiếng hét, "Thanh Thanh, nàng rốt cuộc có muốn hòa hảo hay không? Thống khoái một chút, ta đếm từ một đến ba cho nàng cân nhắc, một, ba!" Dứt lời bàn tay trực tiếp kéo một cái, mà Đỗ Thanh Thanh còn chưa có phản ứng lại sự biến đổi đột ngột của hắn, liền bị hắn nắm lấy eo nhỏ kéo vào trong ngực, sau đó đôi môi Lâm Tử Lăng bá đạo ép xuống..
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
* * *
Gã sai vặt mang cơm đến nhàm chán đứng ở cửa phòng ngủ vẽ vòng tròn.
Đạo diễn chậm rãi đi tới, nhận lấy khay cơm trong tay gã sai vặt đang ngáp ngắn ngáp dài, "Cơm này không thể lãng phí, ta ăn trước, ngươi trực tiếp đi chuẩn bị điểm tâm ngày mai đi."
* * *
* * *
Còn về hài tử ngoan của chúng ta bạn học Tường Phong ở đâu, lúc này đang mặt mày ủ dột lang thang trên đường. Aiz, lần này gây họa rồi, đem tú cầu đá lầm người, bà chủ nhất định là đi tính sổ với Lâm Tử Lăng trước, sau đó sẽ trở lại đuổi giết mình. Tường Phong buồn bực đá sỏi trên đường, trong lúc vô thức đá một cái, ba, lại đá trúng một bóng người màu xanh nhạt đang nhẹ nhàng bước đi. Người nọ xoay người nhìn lại, di, hóa ra là bạn học tiểu Hầu a (Tiểu Phượng hẳn nên đi mua vé số)
"Thế nào? Hiếm khi thấy ngươi buồn bực không vui." Cố Ỷ Lâu đi tới, vừa nhìn Tường Phong đang ủ rũ cúi đầu, không nhịn được trêu ghẹo, "Mới vừa thấy ngươi ở chỗ kia đá cầu đến là vui vẻ, gió thổi cỏ rạp, một đường vượt quan trảm tướng, ta còn nghĩ có nên mời ngươi tới Hầu phủ huấn luyện cho đội xúc cúc hay không."
"A, ngươi cũng nhìn thấy?" Tường Phong cúi mặt, tiểu Hầu ngươi không quá phúc hậu, không thấy ta đang buồn phiền hay sao, còn nói bóng nói gió.
"Bao Quýnh mời ta làm chứng hôn, ta vẫn ngồi xem trên lầu, ánh mắt ngươi nhìn chằm chằm vào tú cầu, dĩ nhiên không chú ý tới ta." Cố Ỷ Lâu càng nói càng hăng say, không chút để ý tới gương mặt ngày một đen của Tường Phong, "Chính là đồng đội quá kém, bất quá cú đá cuối cùng của ngươi cũng không tệ, lực đạo đó, chậc chậc, nam nhân cũng không theo kịp. Chẳng qua là, đáng tiếc a, không truyền cho đồng đội, nghe nói lại trúng ngay Lâm Tử Lăng cách đó mấy con phố." Dứt lời, không nhịn được cười lớn.
"Ngươi cố ý chọc giận ta sao?" Tường Phong nghiến răng túm lấy cổ áo hắn, tiểu Hầu tuyệt đối là cố ý, nhớ lại mặt nạ khả ái trước kia, ít nhất sẽ không giống như bây giờ phách lối cười nhạo trước sai lầm của mình.
Tường Phong đang muốn đánh Cố Ỷ Lâu, chợt nghe thấy một âm thanh nữ tử vội vàng hô to, "Tiểu phượng hoàng, cứu ta!" Nàng mới quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người lòe loẹt lao tới. Tường Phong chưa kịp phản ứng né tránh, Thượng Quan Tích Phượng đã nhào tới bên người nàng, lực đạo rất lớn khiến Tường Phong bị đụng đến hoa mắt chóng mặt, đặt mông ngồi trên đất, Thượng Quan Tích Phượng cũng theo đó ngã vào trong lòng nàng.
Tường Phong còn đang mơ mơ hồ hồ, xoa cái đầu bị đụng đau đang muốn ngồi dậy mắng chửi người, ai ngờ Thượng Quan Tích Phượng lại dùng sức, đem nàng đẩy ngã lần nữa. Tiếp đó, hốt hoảng lột y phục nàng, trong miệng hô to, "Mau mau mau, cái quạt đâu, tiểu phượng hoàng ngươi để cái quạt đâu rồi? Ta nhớ ngươi luôn mang trên người mà.."
Tường Phong vội vàng bắt lấy hai tay Thượng Quan Tích Phượng đang làm loạn trước ngực mình, đang muốn mở miệng, ai ngờ một âm thanh khàn khàn lạnh lùng của nam nhân gào lên, mang theo bão táp giận giữ cuốn tới, "Hai ngươi các ngươi đang làm cái gì?"
Trên đường chính, dưới con mắt mọi người, một nữ nhân trang điểm như mông khỉ đem một thiếu niên đầu như ổ chim đẩy ngã xuống đất, còn lôi lôi kéo kéo làm chuyện vô lễ, mà thiếu niên mặc dù nhìn thì có giãy giụa, nhưng thực tế cũng không có nói lời cự tuyệt, hừ, một đôi gian phu dâm phụ. Không thể tha thứ, nữ nhân kia chính là yêu nữ mà mình đang tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đây, chính là một màn bắt gian bạn học Đàn Trung Tiên chính mắt nhìn thấy, vì vậy bản thân cũng là người bị hại hắn rốt cuộc nổi đóa, "Hai người các ngươi, ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa!"
Tường Phong theo tiếng kêu nhìn lại, hóa ra là băng sơn mỹ nam mới thấy qua mười ngày trước, chủ nợ của Thượng Quan đang bày ra bộ mặt đố kỵ căm tức nhìn mình, không sai, chính là đố kỵ, căm ghét, hận ý sát ý đan xen trợn mắt nhìn mình. Theo ánh mắt của hắn, Tường Phong thu hồi ánh mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn y phục xốc xếch của mình, cùng ma trảo của Thượng Quan Tích Phượng trước ngực mình, lại đối mặt với vẻ mặt vô tội của Thượng Quan Tích Phượng, bỗng nhiên kịp phản ứng, bản thân hiện tại đang mặc nam trang, hơn nữa hiện tại cùng với Thượng Quan Tích Phượng, cái tư thế này quả thật là, ờ, quá, là, ám, muội.
Mà Thượng Quan Tích Phượng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hai nữ nhân đồng thời kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng bò dậy, chuyển hướng Đàn Trung Tiên giơ hai tay lên, mỗi người một ý kêu:
"Chúng ta trong sạch!"
"Ta không biết nàng!"
Nói xong, phát hiện cách xử lý của đối phương hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hai người quay đầu nhìn nhau một cái, nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi:
Tiểu phượng hoàng a, người ta rất đau lòng a, ngươi lại có thể nói không quen biết ta.
Ngươi là cái đồ đầu heo, không thấy vị kia nhà ngươi đang hận không thể đem ta ăn tươi nuốt sống sao, mau, thống nhất cách giải quyết.
Vì vậy, hai người lại đồng loạt gật đầu, xoay người lần nữa, ăn ý mười phần hô:
"Ta không biết nàng!"
"Chúng ta trong sạch!"
* * *
Trên trán Đàn Trung Tiên nổi gân xanh, khóe miệng co quắp, hai cái người này, lại cứ như vậy ở ngay trước mặt mình liếc mắt đưa tình, không thể nhịn không thể nhịn, Hắn nhìn đám người đang xúm lại xem náo nhiệt, đè lửa giận xuống, đưa tay ta, chỉ Thượng Quan Tích Phượng, "Ngươi, qua, đây!"
Thượng Quan Tích Phượng một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi liều mạng lắc đầu, kéo lấy Tường Phong đang muốn lén chạy trốn, hai tay lập tức vòng qua cổ nàng, như đinh đóng cột thông báo: "Ta không muốn! Ta muốn cùng tiểu phượng hoàng nhà ta ở chung một chỗ!" Tường Phong lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào, lại nghe Thượng Quan Tích Phượng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Hừ, ngươi đừng hòng đem ta cùng tiểu phượng hoàng tách ra, chúng ta sống chết phải ở chung một chỗ!"
Chưa chờ Đàn Trung Tiên trở mặt, đám người bốn phía đã "Oa" lên náo nhiệt:
"Lão đầu tử mau tới đây, xem ác đấu trên đường phố, hai nữ tranh một nam."
"Tuyên đại nương, ngươi hoa mắt rồi, cái người mà dáng dấp so với cô nương gia còn xinh đẹp hơn kia là nam nhân, cái này rõ ràng chính là tiết mục một nữ N nam trong truyền thuyết mà."
"Hóa ra cái tên đầu tổ chim kia gọi là tiểu Phượng Hoàng a, nam tử mà lại lấy cái tên đàn bàn như vậy."
"Cho nên nói Mộng Dao cô nương ngươi phải thường xuyên đi dạo một chút, Lục Tiểu Phượng người ta cũng là nam đó."
"Thói đời a thói đời, ngay cả nữ nhân như mông khỉ kia mà vẫn có nam nhân tranh đoạt, đây là cái đạo lý gì vậy."
"Lan Hinh muội muội ngươi quả là thiển cận, cái này gọi là cảm hứng, cảm hứng có biết không, xấu nữ vô song vẫn còn bộ thứ hai a."
"A a a a, Dạ Miêu huynh, ta nhìn thấy tiểu Hầu gia, không nghĩ tới tiểu Hầu gia đối với cái loại bát quái này cũng cảm thấy có hứng thú a."
"Đó là dĩ nhiên, bát quái sinh ra ở nhân gian, tiểu Hầu gia tới cùng chúng ta hòa thành một khối, biết bao bình dị gần gũi khiến người ta cảm động a."
* * *
Tường Phong một trận hắc tuyến không nói, mắt thấy người đến xem náo nhiệt ngày một nhiều, nàng cẩn thận không nhìn tới ánh mắt của băng sơn mỹ nam phía đối diện như muốn lăng trì mình, cố gắng cậy móng vuốt như đang muốn bóp chết mình của Thượng Quan Tích Phượng, căm hận trợn mắt nhìn cái tên đầu sỏ trước mặt, dùng ánh mắt oán hận thấp giọng chất vấn: "Đầu heo nhà ngươi, muốn chết thì chết một mình đi, đừng có kéo ta chết theo."
Thượng Quan Tích Phượng giống như bạch tuộc quấn nàng chặt hơn, nhỏ giọng nói vào tai nàng (dĩ nhiên trong mắt Đàn Trung Tiên, hai bạn học trước mặt chính là đang liếc mắt đưa tình) : "Ta không biết, nam nhân này võ công cao cường, ngươi giúp ta giải quyết hắn, nếu không, ta cũng chỉ đành, hắc hắc, kéo ngươi cùng chết." Dọa nạt vơ vét tài sản, kết giao nhầm người, thiên lý còn đâu. Không chờ Tường Phong cảm khái xong, lại nghe Thượng Quan Tích Phượng nhỏ giọng nói, "Cây quạt đâu, mau, đưa cây quạt cho ta dùng một chút." Vừa nói, lại bắt đầu lóng nga lóng ngóng mở y phục Tường Phong.
Tường Phong đẩy tay nàng ra, tức giận hét: "Không có, cây quạt đã tặng người khác rồi, muốn có thì phải đợi hồ ly ca chuyển tới." Thượng Quan Tích Phượng mặt đầy thất vọng, chợt thấy có người phía sau gõ nhẹ lưng mình một cái, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Cố Ỷ Lâu đang cười híp mắt đưa qua một chiếc quạt mạ vàng giải vây cho Tường Phong, "Chỗ ta có một cái."
Thượng Quan Tích Phượng cầm lấy mở ra nhìn một cái, lập tức cười tươi rạng rỡ, nắm chặt cánh tay Tường Phong đang muốn bỏ chạy, quạt phần phật, hướng Đàn Trung Tiên lớn tiếng khiêu khích: "Có thấy không, tiểu phượng hoàng nhà ta cũng không phải người thường, một trong bốn đại soái ca nổi danh nhất võ lâm, Lưu Thủy công tử đã nghe qua chưa, chính là nàng! Xẻ núi phá đá, đem địch nhân đánh cho tan tác, không muốn chết liền tránh xa một chút!" Đột nhiên, nàng phản ứng ra, nghiêng đầu chỉ vào Tường Phong tố cáo, "Sao cây quạt của ngươi lại ở trong tay hắn? Còn dám lừa gạt ta không có, a a a, các ngươi có gian tình!"
"Oanh", đám người chung quanh lại nổ tung, tiếp tục chụm đầu xì xầm bát quái:
"Không nhìn ra a, tiểu Hầu gia lại thích nam nhân, không trách vẫn không chịu thành thân."
"Ô ô ô, tiểu Hầu gia ngài thật thảm, cô nương xinh đẹp ngài không muốn, cuối cùng lại bị một tên đầu tổ chim bỏ rơi."
"Tuyên đại nương, ngươi đừng khóc, không thấy tiểu Hầu gia tới bắt gian sao? Chúng ta phải ủng hộ hắn, đánh cái tên phụ lòng kia."
"Ta mới đi mua hạt dưa, Dạ Miêu huynh, vở kịch tới đoạn nào rồi, cuối cùng thương lượng xong là NP hay là quyết đấu a?"
"Quật Long huynh mau tới đây, ta giữ cho ngươi vị trí hàng đầu tiên. Hiện tại vở kịch đã thay đổi, hóa ra tiểu Hầu gia cũng là người bị hại, nam nhân trong lòng hắn muốn cùng nữ tử như mông khỉ bỏ trốn, nữ nhân kia hóa ra cũng có một người tình, hiện tại người tình đang muốn cùng đầu tổ chim ác đấu."
"Di, nếu như tình nhân cùng đầu tổ chim quyết đấu, vậy tiểu Hầu gia có phải hay không cũng nên vì tình mà đánh, cùng nữ nhân mông khỉ kia đấu đá a?"
"Nếu như vậy, Lan Hinh muội muội, mọi người chúng ta mau lùi ra xa một chút, lưu nơi này lại cho bọn họ, tránh cho đổ máu lên người mình."
"Mộng Dao cô nương hai người đừng nói nữa, không thấy tiểu Hầu gia đang rất thương tâm sao, ngươi thấy hắn đang cúi đầu nghẹn ngào không dứt kìa, chúng ta không cần chọc thêm vào vết thương nữa."
* * *
(Hạnh phúc gia đình của Đỗ nữ vương và Lâm tiểu đệ)
* * *
Ngày hai mươi tháng năm, trên đường gặp người nhà của Thượng Quan XX Đàn Trung Tiên, Thượng Quan XX vô tâm vô tính, liên tiếp tạo hiểu lầm, Phong cũng là người bị hại. Quan hệ nam nữ, trăm ngàn năm qua là vấn đề khó giải quyết nhất, xóa không sạch chặt không đứt, hại người không ít hại người không ít. -------《Tường Phong hồi ức lục》
Tiểu Hoa tức giận: Tỷ ngươi lại gạt người, H ở đâu ra? Chỗ nào có cảnh không thích hợp thiếu nhi cấm người dưới 25? Lừa người xem là không có đạo đức.
Tiểu Phượng cười gian: Thời đại màn ảnh rộng, thủ đoạn là trên hết. Thế giới bát quái, scandal là thắng. Chính ngươi có suy nghĩ không thuần khiết, ta vô tội nha. Ngươi xem "trên giường", "đẩy ngã", "gian tình", "NP", "một nữ N nam", "một lên một xuống", "liếc mắt đưa tình", "lửa gần rơm" đều là những từ ngữ mập mờ a, dĩ nhiên ghi bàn là phải thắng. Ngoan, đây chính là giang hồ a, quảng cáo gian dối vĩnh viễn thắng hiệu quả thực tế. -------------《Một chút chuyện giang hồ》
"Lâm Tử Lăng!" Tiếng quát của nữ nhân đằng đằng sát khí, theo sau đó "ầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đều bị đổ xuống, Đỗ Thanh Thanh xách váy đứng ngoài cửa. Lâm Tử Lăng phản xạ có điều kiện bật người dậy, vội vàng chạy tới, mặt mày hớn hở đưa tay đỡ lấy Đỗ nữ vương, "Thanh Thanh a, sao giờ nàng đã tới rồi, ta còn chưa chuẩn bị xong, tóc còn chưa búi, y phục còn chưa chọn, vốn định ra ngoài trang điểm một chút, ai ngờ.."
"Bớt đi!" Đỗ Thanh Thanh hất tay hắn ra, bước nhanh vào trong phòng, xoay người nắm lấy cổ áo Lâm Tử Lăng, "Ngươi trang điểm làm cái gì? Làm rể Bao phủ sao?"
"Oan uổng a." Lâm Tử Lăng nghe lời này lập tức biết sự việc đã bại lộ, vội vàng cười giải thích, "Ta đơn giản là bị người ta hãm hại a." Tiếp đó kéo lấy tay Đỗ Thanh Thanh, "Thanh Thanh, nàng nhất định phải tin tưởng ta, trong lòng ta chỉ có nàng không có nàng ta."
"Ta rõ ràng mới nhìn thấy Bao Quýnh cười toe toét rời đi." Đỗ Thanh Thanh một cước đá văng hai mảnh tú cầu xuống đất, "Hừ hừ, tang vật vẫn còn ở đây, ngươi còn gì để nói? Đầu tiên là tiểu Quận chúa, giờ lại là Bao Y Y, tiểu tử ngươi còn dám mang hoa quả tới cho ta. Đúng là không nhìn ra, ngươi giờ rất tiến bộ, lại học người ta bắt cá hai tay, lão nương hôm nay phải chém chết ngươi!"
Vừa nói bàn tay chém xuống, Lâm Tử Lăng rụt người, thoát khỏi công kích của nàng, ủy khuất mười phần, "Ta, ta nào dám a. Bao Quýnh kia ta phải nói hết nước hết cái mới chịu rời đi, còn phải ký kết điều ước bất bình đẳng thì hắn mới đáp ứng chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm, đến đây thì thôi."
"Ngươi đáp ứng hắn cái gì?" Đỗ Thanh Thanh hòa hoãn đôi chút, tò mò hỏi, thấy Lâm Tử Lăng ấp úng, càng sinh nghi ngờ, vỗ bàn một cái, "Nói mau!"
Lâm Tử Lăng bị dọa sợ hết hồn lập tức nói, "Ta đáp ứng đem vị trí thương hộ tốt nhân Lạc Dương năm nay, xí nghiệp ưu tú hết thảy đưa cho hắn, còn có chuyên đề mười nhân vật quan trọng kinh thành năm sau cũng.." càng nói càng hạ giọng, rơi lệ a, Lạc Dương lệnh chả có tí uy nghiêm nào.
"Ngươi!" Đỗ Thanh Thanh giậm chân một cái, xông tới lắc bả vai Lâm Tử Lăng, "Ngươi rõ ràng đáp ứng đem vị trí thương hộ tốt nhất cho ta, lại ở sau lưng tặng cho cái tên nhà giàu mới nổi kia, ta là đệ nhất khách sạn a, ngươi đền cho ta!"
Lâm Tử Lăng bị đẩy lùi về phía sau, một mực thối lui đến mép giường, trên giường, góc giường, thấy không còn đường lui nữa, không thể làm gì khác đành phải ôm gối đặt trước ngực, rúc lại góc giường tiếp tục cười nịnh nọt, "Thanh Thanh a, ta cũng là vì tương lai của chúng ta a, cái hư danh đó nàng đừng quan trọng."
"Tương lai cái rắm, ai cùng ngươi có tương lai." Đỗ Thanh Thanh từ trên cao trợn mắt nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được tư thế mập mờ hai người lúc này, "Ngươi đừng có bày ra cái bộ dạng nam sinh thanh khiết dễ đỏ mặt đó, ta không tiêu hóa nổi cái bộ dạng này của ngươi."
"Trước kia rõ ràng nàng rất thích a." Lâm Tử Lăng thấp giọng, "Mỗi lần đều phải gồng mình bày ra bộ dạng đỏ mặt, ta cũng rất khổ sở a, còn không phải vì muốn phù hợp tiêu chuẩn của nàng.."
"Hừ, đó là trước kia, bây giờ ta không thích nam nhân thanh khiết!" Đỗ Thanh Thanh liếc mắt, hếch cằm lớn tiếng tuyên bố, "Hiện tại ta thích nam nhân trực tiếp sảng khoái!"
"Vậy càng dễ." Lâm Tử Lăng lập tức ngồi dậy, oai phong mười phần, hất tóc một cái, lớn tiếng hét, "Thanh Thanh, nàng rốt cuộc có muốn hòa hảo hay không? Thống khoái một chút, ta đếm từ một đến ba cho nàng cân nhắc, một, ba!" Dứt lời bàn tay trực tiếp kéo một cái, mà Đỗ Thanh Thanh còn chưa có phản ứng lại sự biến đổi đột ngột của hắn, liền bị hắn nắm lấy eo nhỏ kéo vào trong ngực, sau đó đôi môi Lâm Tử Lăng bá đạo ép xuống..
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
* * *
Gã sai vặt mang cơm đến nhàm chán đứng ở cửa phòng ngủ vẽ vòng tròn.
Đạo diễn chậm rãi đi tới, nhận lấy khay cơm trong tay gã sai vặt đang ngáp ngắn ngáp dài, "Cơm này không thể lãng phí, ta ăn trước, ngươi trực tiếp đi chuẩn bị điểm tâm ngày mai đi."
* * *
* * *
Còn về hài tử ngoan của chúng ta bạn học Tường Phong ở đâu, lúc này đang mặt mày ủ dột lang thang trên đường. Aiz, lần này gây họa rồi, đem tú cầu đá lầm người, bà chủ nhất định là đi tính sổ với Lâm Tử Lăng trước, sau đó sẽ trở lại đuổi giết mình. Tường Phong buồn bực đá sỏi trên đường, trong lúc vô thức đá một cái, ba, lại đá trúng một bóng người màu xanh nhạt đang nhẹ nhàng bước đi. Người nọ xoay người nhìn lại, di, hóa ra là bạn học tiểu Hầu a (Tiểu Phượng hẳn nên đi mua vé số)
"Thế nào? Hiếm khi thấy ngươi buồn bực không vui." Cố Ỷ Lâu đi tới, vừa nhìn Tường Phong đang ủ rũ cúi đầu, không nhịn được trêu ghẹo, "Mới vừa thấy ngươi ở chỗ kia đá cầu đến là vui vẻ, gió thổi cỏ rạp, một đường vượt quan trảm tướng, ta còn nghĩ có nên mời ngươi tới Hầu phủ huấn luyện cho đội xúc cúc hay không."
"A, ngươi cũng nhìn thấy?" Tường Phong cúi mặt, tiểu Hầu ngươi không quá phúc hậu, không thấy ta đang buồn phiền hay sao, còn nói bóng nói gió.
"Bao Quýnh mời ta làm chứng hôn, ta vẫn ngồi xem trên lầu, ánh mắt ngươi nhìn chằm chằm vào tú cầu, dĩ nhiên không chú ý tới ta." Cố Ỷ Lâu càng nói càng hăng say, không chút để ý tới gương mặt ngày một đen của Tường Phong, "Chính là đồng đội quá kém, bất quá cú đá cuối cùng của ngươi cũng không tệ, lực đạo đó, chậc chậc, nam nhân cũng không theo kịp. Chẳng qua là, đáng tiếc a, không truyền cho đồng đội, nghe nói lại trúng ngay Lâm Tử Lăng cách đó mấy con phố." Dứt lời, không nhịn được cười lớn.
"Ngươi cố ý chọc giận ta sao?" Tường Phong nghiến răng túm lấy cổ áo hắn, tiểu Hầu tuyệt đối là cố ý, nhớ lại mặt nạ khả ái trước kia, ít nhất sẽ không giống như bây giờ phách lối cười nhạo trước sai lầm của mình.
Tường Phong đang muốn đánh Cố Ỷ Lâu, chợt nghe thấy một âm thanh nữ tử vội vàng hô to, "Tiểu phượng hoàng, cứu ta!" Nàng mới quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người lòe loẹt lao tới. Tường Phong chưa kịp phản ứng né tránh, Thượng Quan Tích Phượng đã nhào tới bên người nàng, lực đạo rất lớn khiến Tường Phong bị đụng đến hoa mắt chóng mặt, đặt mông ngồi trên đất, Thượng Quan Tích Phượng cũng theo đó ngã vào trong lòng nàng.
Tường Phong còn đang mơ mơ hồ hồ, xoa cái đầu bị đụng đau đang muốn ngồi dậy mắng chửi người, ai ngờ Thượng Quan Tích Phượng lại dùng sức, đem nàng đẩy ngã lần nữa. Tiếp đó, hốt hoảng lột y phục nàng, trong miệng hô to, "Mau mau mau, cái quạt đâu, tiểu phượng hoàng ngươi để cái quạt đâu rồi? Ta nhớ ngươi luôn mang trên người mà.."
Tường Phong vội vàng bắt lấy hai tay Thượng Quan Tích Phượng đang làm loạn trước ngực mình, đang muốn mở miệng, ai ngờ một âm thanh khàn khàn lạnh lùng của nam nhân gào lên, mang theo bão táp giận giữ cuốn tới, "Hai ngươi các ngươi đang làm cái gì?"
Trên đường chính, dưới con mắt mọi người, một nữ nhân trang điểm như mông khỉ đem một thiếu niên đầu như ổ chim đẩy ngã xuống đất, còn lôi lôi kéo kéo làm chuyện vô lễ, mà thiếu niên mặc dù nhìn thì có giãy giụa, nhưng thực tế cũng không có nói lời cự tuyệt, hừ, một đôi gian phu dâm phụ. Không thể tha thứ, nữ nhân kia chính là yêu nữ mà mình đang tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đây, chính là một màn bắt gian bạn học Đàn Trung Tiên chính mắt nhìn thấy, vì vậy bản thân cũng là người bị hại hắn rốt cuộc nổi đóa, "Hai người các ngươi, ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa!"
Tường Phong theo tiếng kêu nhìn lại, hóa ra là băng sơn mỹ nam mới thấy qua mười ngày trước, chủ nợ của Thượng Quan đang bày ra bộ mặt đố kỵ căm tức nhìn mình, không sai, chính là đố kỵ, căm ghét, hận ý sát ý đan xen trợn mắt nhìn mình. Theo ánh mắt của hắn, Tường Phong thu hồi ánh mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn y phục xốc xếch của mình, cùng ma trảo của Thượng Quan Tích Phượng trước ngực mình, lại đối mặt với vẻ mặt vô tội của Thượng Quan Tích Phượng, bỗng nhiên kịp phản ứng, bản thân hiện tại đang mặc nam trang, hơn nữa hiện tại cùng với Thượng Quan Tích Phượng, cái tư thế này quả thật là, ờ, quá, là, ám, muội.
Mà Thượng Quan Tích Phượng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hai nữ nhân đồng thời kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng bò dậy, chuyển hướng Đàn Trung Tiên giơ hai tay lên, mỗi người một ý kêu:
"Chúng ta trong sạch!"
"Ta không biết nàng!"
Nói xong, phát hiện cách xử lý của đối phương hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hai người quay đầu nhìn nhau một cái, nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi:
Tiểu phượng hoàng a, người ta rất đau lòng a, ngươi lại có thể nói không quen biết ta.
Ngươi là cái đồ đầu heo, không thấy vị kia nhà ngươi đang hận không thể đem ta ăn tươi nuốt sống sao, mau, thống nhất cách giải quyết.
Vì vậy, hai người lại đồng loạt gật đầu, xoay người lần nữa, ăn ý mười phần hô:
"Ta không biết nàng!"
"Chúng ta trong sạch!"
* * *
Trên trán Đàn Trung Tiên nổi gân xanh, khóe miệng co quắp, hai cái người này, lại cứ như vậy ở ngay trước mặt mình liếc mắt đưa tình, không thể nhịn không thể nhịn, Hắn nhìn đám người đang xúm lại xem náo nhiệt, đè lửa giận xuống, đưa tay ta, chỉ Thượng Quan Tích Phượng, "Ngươi, qua, đây!"
Thượng Quan Tích Phượng một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi liều mạng lắc đầu, kéo lấy Tường Phong đang muốn lén chạy trốn, hai tay lập tức vòng qua cổ nàng, như đinh đóng cột thông báo: "Ta không muốn! Ta muốn cùng tiểu phượng hoàng nhà ta ở chung một chỗ!" Tường Phong lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào, lại nghe Thượng Quan Tích Phượng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Hừ, ngươi đừng hòng đem ta cùng tiểu phượng hoàng tách ra, chúng ta sống chết phải ở chung một chỗ!"
Chưa chờ Đàn Trung Tiên trở mặt, đám người bốn phía đã "Oa" lên náo nhiệt:
"Lão đầu tử mau tới đây, xem ác đấu trên đường phố, hai nữ tranh một nam."
"Tuyên đại nương, ngươi hoa mắt rồi, cái người mà dáng dấp so với cô nương gia còn xinh đẹp hơn kia là nam nhân, cái này rõ ràng chính là tiết mục một nữ N nam trong truyền thuyết mà."
"Hóa ra cái tên đầu tổ chim kia gọi là tiểu Phượng Hoàng a, nam tử mà lại lấy cái tên đàn bàn như vậy."
"Cho nên nói Mộng Dao cô nương ngươi phải thường xuyên đi dạo một chút, Lục Tiểu Phượng người ta cũng là nam đó."
"Thói đời a thói đời, ngay cả nữ nhân như mông khỉ kia mà vẫn có nam nhân tranh đoạt, đây là cái đạo lý gì vậy."
"Lan Hinh muội muội ngươi quả là thiển cận, cái này gọi là cảm hứng, cảm hứng có biết không, xấu nữ vô song vẫn còn bộ thứ hai a."
"A a a a, Dạ Miêu huynh, ta nhìn thấy tiểu Hầu gia, không nghĩ tới tiểu Hầu gia đối với cái loại bát quái này cũng cảm thấy có hứng thú a."
"Đó là dĩ nhiên, bát quái sinh ra ở nhân gian, tiểu Hầu gia tới cùng chúng ta hòa thành một khối, biết bao bình dị gần gũi khiến người ta cảm động a."
* * *
Tường Phong một trận hắc tuyến không nói, mắt thấy người đến xem náo nhiệt ngày một nhiều, nàng cẩn thận không nhìn tới ánh mắt của băng sơn mỹ nam phía đối diện như muốn lăng trì mình, cố gắng cậy móng vuốt như đang muốn bóp chết mình của Thượng Quan Tích Phượng, căm hận trợn mắt nhìn cái tên đầu sỏ trước mặt, dùng ánh mắt oán hận thấp giọng chất vấn: "Đầu heo nhà ngươi, muốn chết thì chết một mình đi, đừng có kéo ta chết theo."
Thượng Quan Tích Phượng giống như bạch tuộc quấn nàng chặt hơn, nhỏ giọng nói vào tai nàng (dĩ nhiên trong mắt Đàn Trung Tiên, hai bạn học trước mặt chính là đang liếc mắt đưa tình) : "Ta không biết, nam nhân này võ công cao cường, ngươi giúp ta giải quyết hắn, nếu không, ta cũng chỉ đành, hắc hắc, kéo ngươi cùng chết." Dọa nạt vơ vét tài sản, kết giao nhầm người, thiên lý còn đâu. Không chờ Tường Phong cảm khái xong, lại nghe Thượng Quan Tích Phượng nhỏ giọng nói, "Cây quạt đâu, mau, đưa cây quạt cho ta dùng một chút." Vừa nói, lại bắt đầu lóng nga lóng ngóng mở y phục Tường Phong.
Tường Phong đẩy tay nàng ra, tức giận hét: "Không có, cây quạt đã tặng người khác rồi, muốn có thì phải đợi hồ ly ca chuyển tới." Thượng Quan Tích Phượng mặt đầy thất vọng, chợt thấy có người phía sau gõ nhẹ lưng mình một cái, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Cố Ỷ Lâu đang cười híp mắt đưa qua một chiếc quạt mạ vàng giải vây cho Tường Phong, "Chỗ ta có một cái."
Thượng Quan Tích Phượng cầm lấy mở ra nhìn một cái, lập tức cười tươi rạng rỡ, nắm chặt cánh tay Tường Phong đang muốn bỏ chạy, quạt phần phật, hướng Đàn Trung Tiên lớn tiếng khiêu khích: "Có thấy không, tiểu phượng hoàng nhà ta cũng không phải người thường, một trong bốn đại soái ca nổi danh nhất võ lâm, Lưu Thủy công tử đã nghe qua chưa, chính là nàng! Xẻ núi phá đá, đem địch nhân đánh cho tan tác, không muốn chết liền tránh xa một chút!" Đột nhiên, nàng phản ứng ra, nghiêng đầu chỉ vào Tường Phong tố cáo, "Sao cây quạt của ngươi lại ở trong tay hắn? Còn dám lừa gạt ta không có, a a a, các ngươi có gian tình!"
"Oanh", đám người chung quanh lại nổ tung, tiếp tục chụm đầu xì xầm bát quái:
"Không nhìn ra a, tiểu Hầu gia lại thích nam nhân, không trách vẫn không chịu thành thân."
"Ô ô ô, tiểu Hầu gia ngài thật thảm, cô nương xinh đẹp ngài không muốn, cuối cùng lại bị một tên đầu tổ chim bỏ rơi."
"Tuyên đại nương, ngươi đừng khóc, không thấy tiểu Hầu gia tới bắt gian sao? Chúng ta phải ủng hộ hắn, đánh cái tên phụ lòng kia."
"Ta mới đi mua hạt dưa, Dạ Miêu huynh, vở kịch tới đoạn nào rồi, cuối cùng thương lượng xong là NP hay là quyết đấu a?"
"Quật Long huynh mau tới đây, ta giữ cho ngươi vị trí hàng đầu tiên. Hiện tại vở kịch đã thay đổi, hóa ra tiểu Hầu gia cũng là người bị hại, nam nhân trong lòng hắn muốn cùng nữ tử như mông khỉ bỏ trốn, nữ nhân kia hóa ra cũng có một người tình, hiện tại người tình đang muốn cùng đầu tổ chim ác đấu."
"Di, nếu như tình nhân cùng đầu tổ chim quyết đấu, vậy tiểu Hầu gia có phải hay không cũng nên vì tình mà đánh, cùng nữ nhân mông khỉ kia đấu đá a?"
"Nếu như vậy, Lan Hinh muội muội, mọi người chúng ta mau lùi ra xa một chút, lưu nơi này lại cho bọn họ, tránh cho đổ máu lên người mình."
"Mộng Dao cô nương hai người đừng nói nữa, không thấy tiểu Hầu gia đang rất thương tâm sao, ngươi thấy hắn đang cúi đầu nghẹn ngào không dứt kìa, chúng ta không cần chọc thêm vào vết thương nữa."
* * *
(Hạnh phúc gia đình của Đỗ nữ vương và Lâm tiểu đệ)
* * *
Ngày hai mươi tháng năm, trên đường gặp người nhà của Thượng Quan XX Đàn Trung Tiên, Thượng Quan XX vô tâm vô tính, liên tiếp tạo hiểu lầm, Phong cũng là người bị hại. Quan hệ nam nữ, trăm ngàn năm qua là vấn đề khó giải quyết nhất, xóa không sạch chặt không đứt, hại người không ít hại người không ít. -------《Tường Phong hồi ức lục》
Tiểu Hoa tức giận: Tỷ ngươi lại gạt người, H ở đâu ra? Chỗ nào có cảnh không thích hợp thiếu nhi cấm người dưới 25? Lừa người xem là không có đạo đức.
Tiểu Phượng cười gian: Thời đại màn ảnh rộng, thủ đoạn là trên hết. Thế giới bát quái, scandal là thắng. Chính ngươi có suy nghĩ không thuần khiết, ta vô tội nha. Ngươi xem "trên giường", "đẩy ngã", "gian tình", "NP", "một nữ N nam", "một lên một xuống", "liếc mắt đưa tình", "lửa gần rơm" đều là những từ ngữ mập mờ a, dĩ nhiên ghi bàn là phải thắng. Ngoan, đây chính là giang hồ a, quảng cáo gian dối vĩnh viễn thắng hiệu quả thực tế. -------------《Một chút chuyện giang hồ》