[Quyển 2 - Lạc Dương phú]
Chương 9: Thượng Quan độc dược
Chương 9: Thượng Quan độc dược
Bốn phía mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn sáo ca hát, âm thanh của Lâm Tử Lăng vang lên trong bóng đêm đặc biệt cuốn hút, rõ ràng có lực, "Các hạ đã tới, sao không hiện thân?"
Nghe vậy, Hoa Miên Miên cả kinh, không tự chủ được nắm chặt chuông miên hoa trước ngực, âm thầm tính toán, nếu hành tung bại lộ, dứt khoát không cần suy nghĩ, nhảy ra ngoài trực tiếp tiêu diệt hắn? Nàng đang định vận khí nhảy ra, hạ quyết tâm đánh một trận, bỗng nhiên từ phía hành lang đối diện lóe lên bóng người, thướt tha duyên dáng, nhưng lại là Cố Thính Vũ.
"Quận chúa?" Lâm Tử Lăng sững sờ, sau đó phục hồi tinh thần, hành lễ, "Tham kiến Quận chúa." Thần sắc cung kính nhưng mang chút hời hợt.
Cố Thính Vũ trong mắt ẩn tình nhìn hắn chằm chằm, im lặng không nói, hồi lâu, mới mở miệng: "Ta đã nhìn thấy." Hoa Miên Miên đang nghe lén cũng ngẩn ra, lại là Quận chúa a, chậc chậc, quả nhiên là đại gia khuê tú, ngay cả giọng nói oán hận cũng ôn nhu như vậy. Lâm Tử Lăng không lên tiếng. Cố Thính Vũ cắn môi, "Ta nhìn thấy nữ tử kia từ phòng ngươi đi ra, các ngươi.."
"Quận chúa, nơi này cũng không phải nơi Quận chúa nên tới, hay là để ta đưa Quận chúa về phủ." Lâm Tử Lăng không giải thích gì, cắt đứt nghi ngờ của nàng, giọng điệu vẫn lãnh đạm khách khí như cũ.
"Ngươi!" Cố Thính Vũ đối với thái độ không nóng không lạnh của hắn rất tức giận, nhưng là người được giáo dưỡng rất tốt nên nàng phải cố đè xuống tức giận, cúi đầu nhìn chằm chằm khoảng cách mấy bước giữa hai người, "Ngươi luôn như vậy, ta, ngươi biết rõ ta đối với ngươi.."
"Ý tốt của Quận chúa, ta chỉ có thể xin nhận tấm lòng." Lâm Tử Lăng hạ mắt, vẫn vẻ mặt cách người ngàn dặm như cũ, "Tại hạ kém cỏi, không xứng với Quận chúa, xin Quận chúa lựa chọn lương phối khác."
"Ngươi, có phải ngươi đã có ý trung nhân?" Cố Thính Vũ lấy hết dũng khí, nói ra những lời này, gương mặt đã phiếm hồng, mang ánh mắt mong đợi nhìn Lâm Tử Lăng, rất sợ hắn trả lời "Đúng."
Nghe đến đây, Hoa Miên Miên đã không còn hứng thú, haiz, mấy cái chuyện tài tử giai nhân này đúng là phiền toái, dùng dằng dây dưa chẳng dứt khoát. Suy nghĩ lại vẫn là nữ tử như nương là sảng khoái nhất, năm đó thật oai phong, vác theo quỷ đao cưỡi ngựa chiến quất roi đuổi kịp cha đang đi xuất chinh, ngay trước mặt vô số tướng sĩ, dứt hỏi hỏi hắn: "Họ Hoa kia, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không? Nếu không, ta ngay lập tức sẽ về sơn trại gả cho người khác. Còn nếu thích, ta sẽ theo ngươi, sau này ngươi chém người, ta sẽ mài đao, ngươi xung phong, ta sẽ đánh trống, ngươi chết, ta cắt cổ đi theo ngươi. Thẳng thắn một chút, cho bổn cô nương một câu trả lời, ta đã hẹn Mã trại chủ buổi chiều quyết đấu đó."
Hoa Miên Miên nhẹ nhàng đứng dậy, xoa xoa bắp chân, quay người nhảy lên nóc nhà. Chạy một hồi trên những nóc nhà có chút tương đồng, nàng dừng bước, hình như lạc đường. Hoa Miên Miên nhắm mắt nhảy xuống, mới phát hiện bản thân đang ở một tiểu lâu cạnh núi, so sánh ra, chỗ này hoàn toàn yên tĩnh, bóng người cũng không có. Nàng đang buồn bực, vừa tò mò dọc theo hành lang tìm đường đi, bỗng nhiên cánh cửa bên người chợt mở ra, một nam nhân lảo đảo vọt ra, miệng lẩm bẩm, "Thần tiên, a a, thần tiên.." Lập tức đụng phải người nàng.
Hoa Miên Miên không chút nghĩ ngợi, vặn cánh tay hắn, đẩy ra ngoài, người nọ bị ném xuống. Dưới lầu đúng lúc là một hồ sen, người nọ trực tiếp rơi vào trong nước, nước văng tứ phía âm thanh vang dội. Hoa Miên Miên che miệng, nguy rồi, động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện. Nàng vừa mới chạy mấy bước, không cẩn thận chạm tới chiếc chuông bạc, rất nhanh liền thấy ánh lửa chớp động, mấy tên hộ vệ hướng mình chạy tới. Đang muốn nhảy lên nóc nhà, ba mũi tên bắn tới chặn đường đi của nàng.
Hoa Miên Miên mắng trong lòng, có lầm không hả, đây là kỹ viện a, tại sao lại có quân chính quy như vậy, lại còn đầy đủ vũ khí nữa. Nàng vừa quay người, đành phải miễn cưỡng lôi chuông miên hoa ra, cùng hộ vệ trong viện đánh nhau. Ứng phó một trận, Hoa Miên Miên phát cáu, người càng đánh càng nhiều, hơn nữa còn xuất hiện một nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy toàn thân châu quang bảo khí, nhìn bộ dạng chính là thủ lĩnh, chỉ huy thuộc hạ không ngừng thay nhau tiến đánh.
Mãn Bảo phe phẩy quạt, nhìn chằm chằm Hoa Miên Miên giữa vòng vây đang dần đuối sức, không nghĩ tới lại là một tiểu nha đầu, cũng dám xông vào Đông Uyển. Chẳng qua là, hình như nàng có đi cùng Quận chúa Hầu phủ, vậy nàng, chẳng lẽ cũng là người của tiểu Hầu gia? Nghĩ tới đây, Mãn Bảo vội vàng hướng thủ hạ ra lệnh: "Bắt sống cho ta!"
* * *
Trong Bắc Uyển. Một đám nữ nhân vây quanh mấy cái yếm Tiểu Yêu bày ra, trêu ghẹo lựa chọn một hồi. Tường Phong một thân thiếu niên áo vải màu nâu, trên đỉnh đầu bù xù như tổ chim giống hệt Tiểu Yêu, đang cùng hắn vung tay áo cùng các cô nương trong Điệp Vũ Viện trả giá.
Buổi chiều Hoa Miên Miên đi mua phấn một đi không trở lại, Đỗ Thanh Thanh ngồi trong đại sảnh phe phẩy quạt cười lạnh, quạt đến mức khiến tâm tình Tường Phong nâng lên hạ xuống, vội vàng xung phong nhận việc đi tìm người. Tiểu Yêu nghe nói không thấy người đâu, cũng rất vội vã, mang Tường Phong đi hỏi han tin tức của các huynh đệ trong cái bang, cuối cùng có người nói nhìn thấy tiểu cô nương giống như Hoa Miên Miên xuất hiện gần phố hoa. Tường Phong cùng Tiểu Yêu bốn mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ tới một cái tên: Điệp, Vũ, Viện.
Tiểu Yêu kinh doanh các loại yếm gợi cảm, tất nhiên quen biết các cô nương Điệp Vũ Viện, hơn nữa còn có mấy tên là chân trong của hắn, cho nên Tường Phong đã đổi một thân nam trang, thuận lợi cùng hắn xâm nhập Điệp Vũ Viện. Sau khi bán được mấy cái yếm, Tường Phong hướng Tiểu Yêu nháy mắt, hai người liền nhân cơ hội oanh oanh yến yến đang chọn yếm lẩn ra ngoài, Tường Phong nhỏ giọng: "Ngươi ở chỗ này canh gác, ta chạy đi tìm người."
Tiểu Yêu kéo nàng thương lượng: "Hay là để ta đi, nơi này rất nhiều người biết ta, sẽ không nghi ngờ."
Tường Phong suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Vẫn là ta đi thì hơn, Tiểu Hoa thấy ngươi sẽ phùng mồm trợn mắt, sẽ không đi theo ngươi đâu."
"Cũng được." Tiểu Yêu cười hì hì, buông tay, "Vậy ngươi cẩn thận. Đi về phía nam là đại sảnh, phía tây là các phòng phổ thông, ở phía Đông Uyển ta chưa có đi qua, nghe nói chỉ có hội viên cao cấp mới được tới đó, ngươi trước hết đừng có bứt dây động rừng, tìm được người liền đi ra."
Tường Phong nhẹ nhàng xuyên qua hoa lầu của các cô nương Bắc Uyển, vừa mới dừng bước đánh giá phương hướng, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu "Di" một tiếng, một âm thanh nữ tử nũng nịu vang lên: "Tiểu phượng hoàng, thật sự là ngươi! Mau tới đây để ta ôm một cái." Sau đó một bóng người màu vàng từ lầu hai nhào tới. Tường Phong theo bản năng né người nhanh như chớp, "Oanh" một tiếng, thân ảnh kia liền ôm đất, không nhúc nhích.
Hồi lâu, Thượng Quan Tích Phượng nằm dưới đất giật giật ngón tay, khá tốt, vẫn có thể động đậy, vẫn có thể gảy đàn tỳ bà. Nàng động thân nhảy lên, đỡ đỡ búi tóc đang xiêu vẹo, thương tâm xoay người lại, ngón trỏ run rẩy chỉ vào Tường Phong đang hết sức vô tội, "Ngươi, tiểu phượng hoàng, ngươi không nhận ra ta sao?"
Tường Phong khoanh tay trước ngực, dựa vào cây cột bên cạnh, không chút hổ thẹn đưa tay vò đầu, "Xin lỗi, phản xạ tự nhiên, ngươi là ai vậy?"
"Tiểu phượng hoàng, sao ngươi có thể quên ta chứ? Uổng công năm đó ta cùng ngươi vào sinh ra tử, kết nghĩa kim lan, mới tách ra một năm, ngươi liền đem ta ném lên chín tầng mây." Thượng Quan Tích Phượng ôm lấy trái tim thiếu nữ thương tâm, lên tiếng tố cáo.
Tiểu phượng hoàng.. Tường Phong nổi da gà, trong những người nàng quen biết, có thể gọi mình một cách phát ngấy như vậy chỉ có một. Nàng lại nhẹ nhàng tránh cái ôm của Thượng Quan Tích Phượng lần nữa, vuốt cằm, dò hỏi: "Thượng Quan?"
"Đúng đúng." Thượng Quan Tích Phượng vội vàng gật đầu liên tục, nắm chặt tay, đôi mắt phiếm hồng lóe sáng.
"Hắc hắc hắc hắc, hóa ra lại là Thượng Quan a." Tường Phong làm bộ làm tịch giang rộng hai tay, ngay lúc Thượng Quan Tích Phượng nhào tới, lại rút tay về nhanh chóng né qua một bên, dựa vào cây cột, trêu ghẹo nói: "Thượng Quan à, ngươi ăn mặc như vậy, ta thiếu chút nữa không nhận ra đó. Còn có, sao ngươi lại đem mặt trét thành cái mông khỉ thế kia?"
Phượng hoàng đáng chết, con chim thối, lần này tuyệt đối là ngươi cố ý. Lần nữa bị ôm đất, Thượng Quan Tích Phượng mắng trong lòng.
Trong phòng Thượng Quan lộng lẫy tinh xảo. Tường Phong vừa vào liền đặt mông xuống cái xích đu chính giữa, vừa đung đưa vừa cầm trái táo lên gặm một miếng lớn. "Ngô ngô, Thượng quân lần này ngươi trà trộn vào đây cũng không tệ." Tường Phong nhìn gương mặt Thượng Quan Tích Phương trát một tầng phấn thật dầy, lại không nhịn được cười to, "Năm trước nhìn thấy ngươi ở bên suối, da cũng không có bóng như vậy, không nghĩ tới trong chớp mắt ngươi lại lăn lộn vào cái địa phương tốt như vậy."
"Hừ hừ, lần trước ta bị người ám toán trúng phấn gây ngứa, nam nhân chết tiệt, nam nhân thối.." Thượng Quan Tích Phượng ngồi trước bàn trang điểm quay mặt lại, rốt cuộc không còn gương mặt trang điểm như mông khỉ kia nữa, hiện tại lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, mắt hạnh má hồng, hai mắt như thu thủy ẩn chứa nhu tình, lại lộ ra mấy phần tinh nghịch.
"Nga? Nam nhân nào không thương hương tiếc ngọc như vậy? Không trách lúc ấy ngươi đánh chết cũng không chịu nói." Tường Phong vểnh chân lên, tay trái đỡ đầu, tay phải đem hột táo chuẩn xác bắn ra ngoài cửa sổ, "Có muốn ta giúp ngươi trả thù không?"
"Ngươi cho là một năm nay ta làm gì? Ha ha, thù phải do ta báo." Thượng Quan Tích Phượng chống nạnh chỉ trời, chân đạp lên ghế tròn, "Đắc tội Thượng Quan ta, tuyệt đối không có kết quả tốt."
"Vậy thì tốt, ta còn tưởng ngươi vì tránh người mới trốn ở đây, cho nên hóa trang như ác quỷ. Đúng rồi, ngươi báo thù như nào?" Tường Phong nhón lấy bánh ngọt trên đĩa, cắn một miếng, trêu ghẹo nói, "Sẽ không phải là dùng mỹ nhân kế, ăn sạch sẽ rồi phủi mông đi, để cho nam nhân bị vứt bỏ đến thương tâm vẫn kiên nhẫn đuổi theo không buông.." "Ầm" một tiếng. Tường Phong cầm miếng bánh ngọt xoay người, nhưng không thấy Thượng Quan Tích Phượng đâu, "Di, ngươi đâu rồi?"
Thượng Quan Tích Phượng từ dưới chân nàng bò dậy, chỉnh lại tóc tai y phục, thần sắc vô cùng mất tự nhiên, nhưng vẫn ra vẻ trấn định, "Ngươi, ngươi không được nói lung tung, Thượng Quan ta mà là loại người đó sao? Ngươi cũng đừng nhúng tay vào."
"Xức, ngươi nói đúng là không có lương tâm." Tường Phong liếc nàng một cái, "Nói gì thì nói, lần trước ngươi bị Lam Hồ Tử đòi nợ, một trăm lượng đánh cược kia vẫn là ta giúp ngươi thắng trở về, còn kiếm thêm cho ngươi mười lượng đó."
"Ngươi còn nói, ngươi còn có mặt mũi mà nói! Rõ ràng ngươi ăn gian nên mới thắng." Thượng Quan Tích Phượng đầy phẫn uất, nhớ tới hận cũ thù trước tức giận không có chỗ phát tiết, "Ngược lại là ngươi đem giấy nợ với bạc ném cho ta, còn mình thì tiêu dao phất áo dời đi. Kết quả Lam Hồ Tử đuổi theo ta đập phá trà lâu ta bán nghệ, ông chủ căn bản không dám lưu ta nữa, sau đó ta bị đuổi ra ngoài." Nàng càng nói càng ủy khuất, xoắn tay áo, "Hừ hừ, ngươi nhất định phải phụ trách."
"Ta phi, ngươi khi nào thấy ta đối với ai phụ trách chưa?" Tường Phong vỗ tay nàng, tránh thoát, chỉnh lại trang phục, vén mái tóc che kín nửa bên mặt, "Hơn nữa, đây là vấn đề từ rất lâu rồi, ai bảo ngươi nổi danh là" Thượng Quan độc dược "chứ, ngây ngốc ở đó gặp xui xẻo, cũng không liên quan tới ta."
Không sai, Thượng Quan Tích Phượng chính là một "độc dược" trăm phần trăm. Nàng đàn rất hay, dáng người lại đẹp, theo lý tuyệt đối người gặp người thích hoa gặp hoa thẹn, nhưng ông trời cứ thích trêu ngươi, phàm là những nơi Thượng Quan đi làm công như tửu lâu, trà phường, rạp hát, sòng bạc, ngắn thì năm ngày, nhiều nhất là ba tháng, không một ngoại lệ, không phải bị đập phá liên tiếp, thì chính là bị đóng cửa. Mỗi lần như vậy, bạn học Thượng Quan đáng thương luôn nước mắt lã chã nhìn cánh cửa đóng lại, vác theo tỳ bà dưới ánh hoàng hôn cô đơn bước đi, một thân một mình tiếp tục tháng ngày phiêu bạt giang hồ vô cùng ảm đạm thương tâm. Cho nên, Thượng Quan cùng Tường Phong mặc dù biết nhau chưa tới ba năm, nhưng lịch sử đi làm công lại giống với Tường Phong từ năm tám tuổi đã lăn lộn giang hồ. Bất đồng chính là, Tường Phong đi làm bách chiến bách thắng, mà Thượng Quan lại lộn tùng phèo, tất cả đều là những chua cay phiền muộn khóc không ra nước mắt mà nàng không muốn nhìn lại.
Thật ra thì, tên thật của Thượng Quan vốn không phải như hiện tại, bởi vì, nàng vẫn luôn đổi tên. Đây chính là Thượng Quan càng thêm xui xẻo, không không, càng thêm vô cùng kì diệu. Phàm là nàng thích cái gì, liền sẽ đổi tên tương ứng với cái đó, nhưng là, không được bao lâu, thứ nàng thích hay người nàng thích, sẽ gặp tai bay vạ gió. Tỷ như lần trước nàng có đi ngang qua Tô Hàng, mê luyến hồ sen ánh trăng kia, liền đổi tên thành "Yêu Liên", kết quả tháng sáu tuyết bay, cảnh đẹp tây hồ "Khúc viện phong hà" liền biến thành quả cà héo rũ. Lại ví dụ lần trước nàng tùy tiện tra cứu sách vở đổi tên thành "Thanh Dương", suy nghĩ lần này hẳn sẽ không có chuyện gì, nhưng mà không bao lâu trong Tấn thành liền xuất hiện một nữ nhân bị mất tích không thể giải thích được tên là "Thượng Quan Thanh Dương". Cho nên, bạn học Thượng Quan XX không ngừng đổi tên, một mực không ngừng vì người mình thích thứ mình thích bị tổn thương mà đau lòng, một mực không ngừng tiếp tục đổi tên.
"Hừ, hừ, ngươi mới là độc dược." Thượng Quan Tích Phượng bị đạp đúng chỗ đau, cắn răng nghiến lợi trợn mắt phồng mồm nhìn Tường Phong đang cười trên sự đau khổ của người khác, con ngươi chuyển một cái, âm thanh đột nhiên trở nên uyển chuyển, mềm mại như không xương dựa vào bải vai Tường Phong đang cúi đầu uống trà, "Tiểu phượng hoàng, ngươi có biết lần này ta đổi thành tên gì không?" Nhìn Tường Phong không thèm liếc nàng một cái, đè nén tức giận bị người ta ngó lơ, âm thanh càng ngọt ngào tiến tới bên tai Tường Phong nhẹ nhàng phun khí, "Chính là Thượng, Quan, Tích, Phượng."
"Phốc", Tường Phong phun thẳng ngụm trà trong miệng ra ngoài, nàng quay đầu lại qua loa lau lá trà bên mép, lập tức níu lấy vạt áo Thượng Quan Tích Phượng, hung hăng uy hiếp: "Ngươi, lập tức, lập tức sửa lại tên cho ta!"
Lần này rốt cuộc tâm tình Thượng Quan Tích Phượng cũng tốt lên, nàng hất đầu, như đinh đóng cột nói: "Không, muốn!" Tiếp đó hai tay hợp thành chữ thập, nước mắt lưng tròng, "Tiểu phượng hoàng, ta nghĩ rất lâu, trong số những người quen biết ta chỉ có ngươi khí thế vạm vỡ nhất, nhất định có thể dùng độc trị độc, người ta liền trông cậy cả vào ngươi, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi.."
"Ta thèm vào ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi không gây thêm phiền phức cho ta là được rồi. Bất quá, có chuyện này ngươi có thể giúp ta." Tường Phong không có ý tốt hắc hắc cười, tóm lấy Thượng Quan Tích Phượng, "Ngươi ở Điệp Vũ Viện cũng lâu, có thấy gì khả khi không? Có thấy qua một nữ nhân bạch y gầy yếu gương mặt trái xoan thanh tú chưa?"
Thượng Quan Tích Phượng cố gắng biểu hiện bộ dạng muốn lấy công chuộc tội dùng sức suy nghĩ một hồi, lắc đầu một cái, "Ta chỉ ở đại sảnh đàn tỳ bà, hơn nữa mới ngây người ở đây chưa tới một tháng, không phát hiện có gì không đúng a." Mắt nàng đột nhiên lóe sáng, thấp giọng, "Bất quá, ta biết một chuyện, Điệp Vũ Viện đang lén bán một loại thuốc bột có tên là Tiêu Dao Tán."
"Tiêu Dao Tán, đó là cái gì? Có phải tương tự Ngũ Thạch Tán không?" Tường Phong nghiêm túc hỏi.
"Cũng không khác là bao, gần đây Lạc Dương Trường An có rất nhiều quan lớn cũng lén lút tới đây hút cái này, nghe nói sau khi hít vào sẽ dục tiên dục tử, mọi ưu phiền quên hết, muốn ngừng mà không được, cho nên rất nhiều người có tiền vung tiền như rác cũng muốn mua, ở chợ đen một bọc nhỏ cũng đã tới trăm lượng." Thượng Quan Tích Phượng kinh ngạc, "Mãn Bảo kia không biết lấy hàng đó từ đâu, nhất định kiếm không ít bạc."
"Thượng Quan, thời điểm tổ chức cần ngươi đã đến." Tường Phong trầm tư một trận, hai tay trịnh trọng lay bả vai Thượng Quan Tích Phượng, "Ngươi tìm cách giúp ta từ chỗ của Mãn Bảo lấy một ít Tiêu Dao Tán tới đây."
"Để ta suy nghĩ biện pháp, theo ta thấy, giống như chỉ có hội viên cao cấp mới bán cái đó. Mãn Bảo người này rất cẩn thận, phục vụ bên người toàn là tâm phúc, những người khác căn bản không thể lại gần, hơn nữa không phải người quen nàng sẽ không bán." Thượng Quan Tích Phượng nắm chặt tay, bộ dạng quyết tâm phải làm được, "Nhưng là, ta nhất định không phụ lòng tổ chức tín nhiệm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Được được." Tường Phong rạng rỡ nắm lấy tay nàng, "Nhiệm vụ này hết sức nặng nề giao cho ngươi, ta coi trọng ngươi nha." Vừa nói, thừa dịp Thượng Quan Tích Phượng sắp nhào tới biểu hiện tâm tình kích động lâu ngày gặp lại, nàng vội vàng đứng dậy đi tới cửa, "Ta sẽ lại tìm ngươi, giờ phải đi trước, có tin tức gì hãy đến khách sạn Đồng Thuận ở cửa đông tìm ta, bản thân ngươi cũng phải hết sức cẩn thận." Đi mấy bước, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại nói một cai, "Thượng Quan, không phải ta bắt bẻ, cái tên hiện nay của ngươi thật đúng là, haiz, ngươi chắc chắn chí hướng năm đó của ngươi là trở thành hoa khôi chứ không phải hái hoa tặc chứ?"
(Xinh đẹp trượng nghĩa giang hồ độc dược, bạn học Thượng Quan Tích Phượng)
* * *
Đêm ngày mười sáu tháng bốn, ban đêm thâm nhập Diệp Vũ Viện Lạc Dương, cùng Thượng Quan XX oan gia ngõ hẹp, khó khăn lắm mới thoát thân. Bằng hữu của Phong, có người ôn uyển như Y Như Bạch, có người hiệp nghĩa như Ngũ Hoa, có người ngay thẳng như Lôi Tiểu Thư, có người tựa như thần tiên như Họa Linh Lung, có người ngạo nghễ như Mộ Dung Huyền Y, có người cởi mở như Hoa Miên Miên, có người tinh ranh như Tiểu Yêu, nhưng nếu bàn về độ dính người, cá mè một lứa, thì chỉ có Thượng Quan. --------《Tường Phong hồi ức lục》
Tiểu Phượng khóc không ra nước mắt: Xin lão nhân gia nương tay, để cho ta một con đường sống, mau đem tên sửa lại đi.
Thượng Quan khẩn thiết chỉ bảo: Ngươi là đại diện nữ nhân thời đại mới trên giang hồ, muốn phá tan tư tưởng mê tín phong kiến, xây dựng một giang hồ mới được yêu thích, mạng ta do ta không do ông trời, kỳ tích lại nằm trong tay ngươi, đúng không. --------《Một chút chuyện giang hồ》
Nghe vậy, Hoa Miên Miên cả kinh, không tự chủ được nắm chặt chuông miên hoa trước ngực, âm thầm tính toán, nếu hành tung bại lộ, dứt khoát không cần suy nghĩ, nhảy ra ngoài trực tiếp tiêu diệt hắn? Nàng đang định vận khí nhảy ra, hạ quyết tâm đánh một trận, bỗng nhiên từ phía hành lang đối diện lóe lên bóng người, thướt tha duyên dáng, nhưng lại là Cố Thính Vũ.
"Quận chúa?" Lâm Tử Lăng sững sờ, sau đó phục hồi tinh thần, hành lễ, "Tham kiến Quận chúa." Thần sắc cung kính nhưng mang chút hời hợt.
Cố Thính Vũ trong mắt ẩn tình nhìn hắn chằm chằm, im lặng không nói, hồi lâu, mới mở miệng: "Ta đã nhìn thấy." Hoa Miên Miên đang nghe lén cũng ngẩn ra, lại là Quận chúa a, chậc chậc, quả nhiên là đại gia khuê tú, ngay cả giọng nói oán hận cũng ôn nhu như vậy. Lâm Tử Lăng không lên tiếng. Cố Thính Vũ cắn môi, "Ta nhìn thấy nữ tử kia từ phòng ngươi đi ra, các ngươi.."
"Quận chúa, nơi này cũng không phải nơi Quận chúa nên tới, hay là để ta đưa Quận chúa về phủ." Lâm Tử Lăng không giải thích gì, cắt đứt nghi ngờ của nàng, giọng điệu vẫn lãnh đạm khách khí như cũ.
"Ngươi!" Cố Thính Vũ đối với thái độ không nóng không lạnh của hắn rất tức giận, nhưng là người được giáo dưỡng rất tốt nên nàng phải cố đè xuống tức giận, cúi đầu nhìn chằm chằm khoảng cách mấy bước giữa hai người, "Ngươi luôn như vậy, ta, ngươi biết rõ ta đối với ngươi.."
"Ý tốt của Quận chúa, ta chỉ có thể xin nhận tấm lòng." Lâm Tử Lăng hạ mắt, vẫn vẻ mặt cách người ngàn dặm như cũ, "Tại hạ kém cỏi, không xứng với Quận chúa, xin Quận chúa lựa chọn lương phối khác."
"Ngươi, có phải ngươi đã có ý trung nhân?" Cố Thính Vũ lấy hết dũng khí, nói ra những lời này, gương mặt đã phiếm hồng, mang ánh mắt mong đợi nhìn Lâm Tử Lăng, rất sợ hắn trả lời "Đúng."
Nghe đến đây, Hoa Miên Miên đã không còn hứng thú, haiz, mấy cái chuyện tài tử giai nhân này đúng là phiền toái, dùng dằng dây dưa chẳng dứt khoát. Suy nghĩ lại vẫn là nữ tử như nương là sảng khoái nhất, năm đó thật oai phong, vác theo quỷ đao cưỡi ngựa chiến quất roi đuổi kịp cha đang đi xuất chinh, ngay trước mặt vô số tướng sĩ, dứt hỏi hỏi hắn: "Họ Hoa kia, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không? Nếu không, ta ngay lập tức sẽ về sơn trại gả cho người khác. Còn nếu thích, ta sẽ theo ngươi, sau này ngươi chém người, ta sẽ mài đao, ngươi xung phong, ta sẽ đánh trống, ngươi chết, ta cắt cổ đi theo ngươi. Thẳng thắn một chút, cho bổn cô nương một câu trả lời, ta đã hẹn Mã trại chủ buổi chiều quyết đấu đó."
Hoa Miên Miên nhẹ nhàng đứng dậy, xoa xoa bắp chân, quay người nhảy lên nóc nhà. Chạy một hồi trên những nóc nhà có chút tương đồng, nàng dừng bước, hình như lạc đường. Hoa Miên Miên nhắm mắt nhảy xuống, mới phát hiện bản thân đang ở một tiểu lâu cạnh núi, so sánh ra, chỗ này hoàn toàn yên tĩnh, bóng người cũng không có. Nàng đang buồn bực, vừa tò mò dọc theo hành lang tìm đường đi, bỗng nhiên cánh cửa bên người chợt mở ra, một nam nhân lảo đảo vọt ra, miệng lẩm bẩm, "Thần tiên, a a, thần tiên.." Lập tức đụng phải người nàng.
Hoa Miên Miên không chút nghĩ ngợi, vặn cánh tay hắn, đẩy ra ngoài, người nọ bị ném xuống. Dưới lầu đúng lúc là một hồ sen, người nọ trực tiếp rơi vào trong nước, nước văng tứ phía âm thanh vang dội. Hoa Miên Miên che miệng, nguy rồi, động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện. Nàng vừa mới chạy mấy bước, không cẩn thận chạm tới chiếc chuông bạc, rất nhanh liền thấy ánh lửa chớp động, mấy tên hộ vệ hướng mình chạy tới. Đang muốn nhảy lên nóc nhà, ba mũi tên bắn tới chặn đường đi của nàng.
Hoa Miên Miên mắng trong lòng, có lầm không hả, đây là kỹ viện a, tại sao lại có quân chính quy như vậy, lại còn đầy đủ vũ khí nữa. Nàng vừa quay người, đành phải miễn cưỡng lôi chuông miên hoa ra, cùng hộ vệ trong viện đánh nhau. Ứng phó một trận, Hoa Miên Miên phát cáu, người càng đánh càng nhiều, hơn nữa còn xuất hiện một nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy toàn thân châu quang bảo khí, nhìn bộ dạng chính là thủ lĩnh, chỉ huy thuộc hạ không ngừng thay nhau tiến đánh.
Mãn Bảo phe phẩy quạt, nhìn chằm chằm Hoa Miên Miên giữa vòng vây đang dần đuối sức, không nghĩ tới lại là một tiểu nha đầu, cũng dám xông vào Đông Uyển. Chẳng qua là, hình như nàng có đi cùng Quận chúa Hầu phủ, vậy nàng, chẳng lẽ cũng là người của tiểu Hầu gia? Nghĩ tới đây, Mãn Bảo vội vàng hướng thủ hạ ra lệnh: "Bắt sống cho ta!"
* * *
Trong Bắc Uyển. Một đám nữ nhân vây quanh mấy cái yếm Tiểu Yêu bày ra, trêu ghẹo lựa chọn một hồi. Tường Phong một thân thiếu niên áo vải màu nâu, trên đỉnh đầu bù xù như tổ chim giống hệt Tiểu Yêu, đang cùng hắn vung tay áo cùng các cô nương trong Điệp Vũ Viện trả giá.
Buổi chiều Hoa Miên Miên đi mua phấn một đi không trở lại, Đỗ Thanh Thanh ngồi trong đại sảnh phe phẩy quạt cười lạnh, quạt đến mức khiến tâm tình Tường Phong nâng lên hạ xuống, vội vàng xung phong nhận việc đi tìm người. Tiểu Yêu nghe nói không thấy người đâu, cũng rất vội vã, mang Tường Phong đi hỏi han tin tức của các huynh đệ trong cái bang, cuối cùng có người nói nhìn thấy tiểu cô nương giống như Hoa Miên Miên xuất hiện gần phố hoa. Tường Phong cùng Tiểu Yêu bốn mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ tới một cái tên: Điệp, Vũ, Viện.
Tiểu Yêu kinh doanh các loại yếm gợi cảm, tất nhiên quen biết các cô nương Điệp Vũ Viện, hơn nữa còn có mấy tên là chân trong của hắn, cho nên Tường Phong đã đổi một thân nam trang, thuận lợi cùng hắn xâm nhập Điệp Vũ Viện. Sau khi bán được mấy cái yếm, Tường Phong hướng Tiểu Yêu nháy mắt, hai người liền nhân cơ hội oanh oanh yến yến đang chọn yếm lẩn ra ngoài, Tường Phong nhỏ giọng: "Ngươi ở chỗ này canh gác, ta chạy đi tìm người."
Tiểu Yêu kéo nàng thương lượng: "Hay là để ta đi, nơi này rất nhiều người biết ta, sẽ không nghi ngờ."
Tường Phong suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Vẫn là ta đi thì hơn, Tiểu Hoa thấy ngươi sẽ phùng mồm trợn mắt, sẽ không đi theo ngươi đâu."
"Cũng được." Tiểu Yêu cười hì hì, buông tay, "Vậy ngươi cẩn thận. Đi về phía nam là đại sảnh, phía tây là các phòng phổ thông, ở phía Đông Uyển ta chưa có đi qua, nghe nói chỉ có hội viên cao cấp mới được tới đó, ngươi trước hết đừng có bứt dây động rừng, tìm được người liền đi ra."
Tường Phong nhẹ nhàng xuyên qua hoa lầu của các cô nương Bắc Uyển, vừa mới dừng bước đánh giá phương hướng, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu "Di" một tiếng, một âm thanh nữ tử nũng nịu vang lên: "Tiểu phượng hoàng, thật sự là ngươi! Mau tới đây để ta ôm một cái." Sau đó một bóng người màu vàng từ lầu hai nhào tới. Tường Phong theo bản năng né người nhanh như chớp, "Oanh" một tiếng, thân ảnh kia liền ôm đất, không nhúc nhích.
Hồi lâu, Thượng Quan Tích Phượng nằm dưới đất giật giật ngón tay, khá tốt, vẫn có thể động đậy, vẫn có thể gảy đàn tỳ bà. Nàng động thân nhảy lên, đỡ đỡ búi tóc đang xiêu vẹo, thương tâm xoay người lại, ngón trỏ run rẩy chỉ vào Tường Phong đang hết sức vô tội, "Ngươi, tiểu phượng hoàng, ngươi không nhận ra ta sao?"
Tường Phong khoanh tay trước ngực, dựa vào cây cột bên cạnh, không chút hổ thẹn đưa tay vò đầu, "Xin lỗi, phản xạ tự nhiên, ngươi là ai vậy?"
"Tiểu phượng hoàng, sao ngươi có thể quên ta chứ? Uổng công năm đó ta cùng ngươi vào sinh ra tử, kết nghĩa kim lan, mới tách ra một năm, ngươi liền đem ta ném lên chín tầng mây." Thượng Quan Tích Phượng ôm lấy trái tim thiếu nữ thương tâm, lên tiếng tố cáo.
Tiểu phượng hoàng.. Tường Phong nổi da gà, trong những người nàng quen biết, có thể gọi mình một cách phát ngấy như vậy chỉ có một. Nàng lại nhẹ nhàng tránh cái ôm của Thượng Quan Tích Phượng lần nữa, vuốt cằm, dò hỏi: "Thượng Quan?"
"Đúng đúng." Thượng Quan Tích Phượng vội vàng gật đầu liên tục, nắm chặt tay, đôi mắt phiếm hồng lóe sáng.
"Hắc hắc hắc hắc, hóa ra lại là Thượng Quan a." Tường Phong làm bộ làm tịch giang rộng hai tay, ngay lúc Thượng Quan Tích Phượng nhào tới, lại rút tay về nhanh chóng né qua một bên, dựa vào cây cột, trêu ghẹo nói: "Thượng Quan à, ngươi ăn mặc như vậy, ta thiếu chút nữa không nhận ra đó. Còn có, sao ngươi lại đem mặt trét thành cái mông khỉ thế kia?"
Phượng hoàng đáng chết, con chim thối, lần này tuyệt đối là ngươi cố ý. Lần nữa bị ôm đất, Thượng Quan Tích Phượng mắng trong lòng.
Trong phòng Thượng Quan lộng lẫy tinh xảo. Tường Phong vừa vào liền đặt mông xuống cái xích đu chính giữa, vừa đung đưa vừa cầm trái táo lên gặm một miếng lớn. "Ngô ngô, Thượng quân lần này ngươi trà trộn vào đây cũng không tệ." Tường Phong nhìn gương mặt Thượng Quan Tích Phương trát một tầng phấn thật dầy, lại không nhịn được cười to, "Năm trước nhìn thấy ngươi ở bên suối, da cũng không có bóng như vậy, không nghĩ tới trong chớp mắt ngươi lại lăn lộn vào cái địa phương tốt như vậy."
"Hừ hừ, lần trước ta bị người ám toán trúng phấn gây ngứa, nam nhân chết tiệt, nam nhân thối.." Thượng Quan Tích Phượng ngồi trước bàn trang điểm quay mặt lại, rốt cuộc không còn gương mặt trang điểm như mông khỉ kia nữa, hiện tại lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, mắt hạnh má hồng, hai mắt như thu thủy ẩn chứa nhu tình, lại lộ ra mấy phần tinh nghịch.
"Nga? Nam nhân nào không thương hương tiếc ngọc như vậy? Không trách lúc ấy ngươi đánh chết cũng không chịu nói." Tường Phong vểnh chân lên, tay trái đỡ đầu, tay phải đem hột táo chuẩn xác bắn ra ngoài cửa sổ, "Có muốn ta giúp ngươi trả thù không?"
"Ngươi cho là một năm nay ta làm gì? Ha ha, thù phải do ta báo." Thượng Quan Tích Phượng chống nạnh chỉ trời, chân đạp lên ghế tròn, "Đắc tội Thượng Quan ta, tuyệt đối không có kết quả tốt."
"Vậy thì tốt, ta còn tưởng ngươi vì tránh người mới trốn ở đây, cho nên hóa trang như ác quỷ. Đúng rồi, ngươi báo thù như nào?" Tường Phong nhón lấy bánh ngọt trên đĩa, cắn một miếng, trêu ghẹo nói, "Sẽ không phải là dùng mỹ nhân kế, ăn sạch sẽ rồi phủi mông đi, để cho nam nhân bị vứt bỏ đến thương tâm vẫn kiên nhẫn đuổi theo không buông.." "Ầm" một tiếng. Tường Phong cầm miếng bánh ngọt xoay người, nhưng không thấy Thượng Quan Tích Phượng đâu, "Di, ngươi đâu rồi?"
Thượng Quan Tích Phượng từ dưới chân nàng bò dậy, chỉnh lại tóc tai y phục, thần sắc vô cùng mất tự nhiên, nhưng vẫn ra vẻ trấn định, "Ngươi, ngươi không được nói lung tung, Thượng Quan ta mà là loại người đó sao? Ngươi cũng đừng nhúng tay vào."
"Xức, ngươi nói đúng là không có lương tâm." Tường Phong liếc nàng một cái, "Nói gì thì nói, lần trước ngươi bị Lam Hồ Tử đòi nợ, một trăm lượng đánh cược kia vẫn là ta giúp ngươi thắng trở về, còn kiếm thêm cho ngươi mười lượng đó."
"Ngươi còn nói, ngươi còn có mặt mũi mà nói! Rõ ràng ngươi ăn gian nên mới thắng." Thượng Quan Tích Phượng đầy phẫn uất, nhớ tới hận cũ thù trước tức giận không có chỗ phát tiết, "Ngược lại là ngươi đem giấy nợ với bạc ném cho ta, còn mình thì tiêu dao phất áo dời đi. Kết quả Lam Hồ Tử đuổi theo ta đập phá trà lâu ta bán nghệ, ông chủ căn bản không dám lưu ta nữa, sau đó ta bị đuổi ra ngoài." Nàng càng nói càng ủy khuất, xoắn tay áo, "Hừ hừ, ngươi nhất định phải phụ trách."
"Ta phi, ngươi khi nào thấy ta đối với ai phụ trách chưa?" Tường Phong vỗ tay nàng, tránh thoát, chỉnh lại trang phục, vén mái tóc che kín nửa bên mặt, "Hơn nữa, đây là vấn đề từ rất lâu rồi, ai bảo ngươi nổi danh là" Thượng Quan độc dược "chứ, ngây ngốc ở đó gặp xui xẻo, cũng không liên quan tới ta."
Không sai, Thượng Quan Tích Phượng chính là một "độc dược" trăm phần trăm. Nàng đàn rất hay, dáng người lại đẹp, theo lý tuyệt đối người gặp người thích hoa gặp hoa thẹn, nhưng ông trời cứ thích trêu ngươi, phàm là những nơi Thượng Quan đi làm công như tửu lâu, trà phường, rạp hát, sòng bạc, ngắn thì năm ngày, nhiều nhất là ba tháng, không một ngoại lệ, không phải bị đập phá liên tiếp, thì chính là bị đóng cửa. Mỗi lần như vậy, bạn học Thượng Quan đáng thương luôn nước mắt lã chã nhìn cánh cửa đóng lại, vác theo tỳ bà dưới ánh hoàng hôn cô đơn bước đi, một thân một mình tiếp tục tháng ngày phiêu bạt giang hồ vô cùng ảm đạm thương tâm. Cho nên, Thượng Quan cùng Tường Phong mặc dù biết nhau chưa tới ba năm, nhưng lịch sử đi làm công lại giống với Tường Phong từ năm tám tuổi đã lăn lộn giang hồ. Bất đồng chính là, Tường Phong đi làm bách chiến bách thắng, mà Thượng Quan lại lộn tùng phèo, tất cả đều là những chua cay phiền muộn khóc không ra nước mắt mà nàng không muốn nhìn lại.
Thật ra thì, tên thật của Thượng Quan vốn không phải như hiện tại, bởi vì, nàng vẫn luôn đổi tên. Đây chính là Thượng Quan càng thêm xui xẻo, không không, càng thêm vô cùng kì diệu. Phàm là nàng thích cái gì, liền sẽ đổi tên tương ứng với cái đó, nhưng là, không được bao lâu, thứ nàng thích hay người nàng thích, sẽ gặp tai bay vạ gió. Tỷ như lần trước nàng có đi ngang qua Tô Hàng, mê luyến hồ sen ánh trăng kia, liền đổi tên thành "Yêu Liên", kết quả tháng sáu tuyết bay, cảnh đẹp tây hồ "Khúc viện phong hà" liền biến thành quả cà héo rũ. Lại ví dụ lần trước nàng tùy tiện tra cứu sách vở đổi tên thành "Thanh Dương", suy nghĩ lần này hẳn sẽ không có chuyện gì, nhưng mà không bao lâu trong Tấn thành liền xuất hiện một nữ nhân bị mất tích không thể giải thích được tên là "Thượng Quan Thanh Dương". Cho nên, bạn học Thượng Quan XX không ngừng đổi tên, một mực không ngừng vì người mình thích thứ mình thích bị tổn thương mà đau lòng, một mực không ngừng tiếp tục đổi tên.
"Hừ, hừ, ngươi mới là độc dược." Thượng Quan Tích Phượng bị đạp đúng chỗ đau, cắn răng nghiến lợi trợn mắt phồng mồm nhìn Tường Phong đang cười trên sự đau khổ của người khác, con ngươi chuyển một cái, âm thanh đột nhiên trở nên uyển chuyển, mềm mại như không xương dựa vào bải vai Tường Phong đang cúi đầu uống trà, "Tiểu phượng hoàng, ngươi có biết lần này ta đổi thành tên gì không?" Nhìn Tường Phong không thèm liếc nàng một cái, đè nén tức giận bị người ta ngó lơ, âm thanh càng ngọt ngào tiến tới bên tai Tường Phong nhẹ nhàng phun khí, "Chính là Thượng, Quan, Tích, Phượng."
"Phốc", Tường Phong phun thẳng ngụm trà trong miệng ra ngoài, nàng quay đầu lại qua loa lau lá trà bên mép, lập tức níu lấy vạt áo Thượng Quan Tích Phượng, hung hăng uy hiếp: "Ngươi, lập tức, lập tức sửa lại tên cho ta!"
Lần này rốt cuộc tâm tình Thượng Quan Tích Phượng cũng tốt lên, nàng hất đầu, như đinh đóng cột nói: "Không, muốn!" Tiếp đó hai tay hợp thành chữ thập, nước mắt lưng tròng, "Tiểu phượng hoàng, ta nghĩ rất lâu, trong số những người quen biết ta chỉ có ngươi khí thế vạm vỡ nhất, nhất định có thể dùng độc trị độc, người ta liền trông cậy cả vào ngươi, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi.."
"Ta thèm vào ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi không gây thêm phiền phức cho ta là được rồi. Bất quá, có chuyện này ngươi có thể giúp ta." Tường Phong không có ý tốt hắc hắc cười, tóm lấy Thượng Quan Tích Phượng, "Ngươi ở Điệp Vũ Viện cũng lâu, có thấy gì khả khi không? Có thấy qua một nữ nhân bạch y gầy yếu gương mặt trái xoan thanh tú chưa?"
Thượng Quan Tích Phượng cố gắng biểu hiện bộ dạng muốn lấy công chuộc tội dùng sức suy nghĩ một hồi, lắc đầu một cái, "Ta chỉ ở đại sảnh đàn tỳ bà, hơn nữa mới ngây người ở đây chưa tới một tháng, không phát hiện có gì không đúng a." Mắt nàng đột nhiên lóe sáng, thấp giọng, "Bất quá, ta biết một chuyện, Điệp Vũ Viện đang lén bán một loại thuốc bột có tên là Tiêu Dao Tán."
"Tiêu Dao Tán, đó là cái gì? Có phải tương tự Ngũ Thạch Tán không?" Tường Phong nghiêm túc hỏi.
"Cũng không khác là bao, gần đây Lạc Dương Trường An có rất nhiều quan lớn cũng lén lút tới đây hút cái này, nghe nói sau khi hít vào sẽ dục tiên dục tử, mọi ưu phiền quên hết, muốn ngừng mà không được, cho nên rất nhiều người có tiền vung tiền như rác cũng muốn mua, ở chợ đen một bọc nhỏ cũng đã tới trăm lượng." Thượng Quan Tích Phượng kinh ngạc, "Mãn Bảo kia không biết lấy hàng đó từ đâu, nhất định kiếm không ít bạc."
"Thượng Quan, thời điểm tổ chức cần ngươi đã đến." Tường Phong trầm tư một trận, hai tay trịnh trọng lay bả vai Thượng Quan Tích Phượng, "Ngươi tìm cách giúp ta từ chỗ của Mãn Bảo lấy một ít Tiêu Dao Tán tới đây."
"Để ta suy nghĩ biện pháp, theo ta thấy, giống như chỉ có hội viên cao cấp mới bán cái đó. Mãn Bảo người này rất cẩn thận, phục vụ bên người toàn là tâm phúc, những người khác căn bản không thể lại gần, hơn nữa không phải người quen nàng sẽ không bán." Thượng Quan Tích Phượng nắm chặt tay, bộ dạng quyết tâm phải làm được, "Nhưng là, ta nhất định không phụ lòng tổ chức tín nhiệm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Được được." Tường Phong rạng rỡ nắm lấy tay nàng, "Nhiệm vụ này hết sức nặng nề giao cho ngươi, ta coi trọng ngươi nha." Vừa nói, thừa dịp Thượng Quan Tích Phượng sắp nhào tới biểu hiện tâm tình kích động lâu ngày gặp lại, nàng vội vàng đứng dậy đi tới cửa, "Ta sẽ lại tìm ngươi, giờ phải đi trước, có tin tức gì hãy đến khách sạn Đồng Thuận ở cửa đông tìm ta, bản thân ngươi cũng phải hết sức cẩn thận." Đi mấy bước, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại nói một cai, "Thượng Quan, không phải ta bắt bẻ, cái tên hiện nay của ngươi thật đúng là, haiz, ngươi chắc chắn chí hướng năm đó của ngươi là trở thành hoa khôi chứ không phải hái hoa tặc chứ?"
(Xinh đẹp trượng nghĩa giang hồ độc dược, bạn học Thượng Quan Tích Phượng)
* * *
Đêm ngày mười sáu tháng bốn, ban đêm thâm nhập Diệp Vũ Viện Lạc Dương, cùng Thượng Quan XX oan gia ngõ hẹp, khó khăn lắm mới thoát thân. Bằng hữu của Phong, có người ôn uyển như Y Như Bạch, có người hiệp nghĩa như Ngũ Hoa, có người ngay thẳng như Lôi Tiểu Thư, có người tựa như thần tiên như Họa Linh Lung, có người ngạo nghễ như Mộ Dung Huyền Y, có người cởi mở như Hoa Miên Miên, có người tinh ranh như Tiểu Yêu, nhưng nếu bàn về độ dính người, cá mè một lứa, thì chỉ có Thượng Quan. --------《Tường Phong hồi ức lục》
Tiểu Phượng khóc không ra nước mắt: Xin lão nhân gia nương tay, để cho ta một con đường sống, mau đem tên sửa lại đi.
Thượng Quan khẩn thiết chỉ bảo: Ngươi là đại diện nữ nhân thời đại mới trên giang hồ, muốn phá tan tư tưởng mê tín phong kiến, xây dựng một giang hồ mới được yêu thích, mạng ta do ta không do ông trời, kỳ tích lại nằm trong tay ngươi, đúng không. --------《Một chút chuyện giang hồ》
Chỉnh sửa cuối: