CHƯƠNG 9
Vòng qua lâm viên tinh xảo rộng lớn, là đến hậu trạch vương phủ. Một khu vực rộng lớn sang trọng được phân thành từng phòng ốc viện nhỏ, chính là nơi ở của các thiếp thất trong vương phủ.
Tĩnh vương phủ là một phú khả địch quốc ở Lâm An, cả tòa phủ trạch chiếm diện tích rất lớn, xây dựng cực kỳ xa hoa tinh xảo. Triều đình chạy nạn đến đây, những kẻ giàu có sợ chính mình cây to đón gió giữ không nổi tính mạng, liền xung công không ít tải sản, cả gia tài cũng chắp tay cho người ta luôn.
Từ đó đến nay, chỗ này liền thành Tĩnh vương phủ.
Tĩnh vương lại không giống những cường hào đó mấy thế hệ cùng chung sống, con cháu đông đúc, trạch phủ to như vậy lại ở không hết. Bởi vậy, hậu trạch tuy phòng ốc nhiều, lại phần lớn trống không, trải qua thời gian lâu dài, có không ít phòng ốc căn bản không ai quét dọn.
Ở góc bên trong, theo màn đêm buông xuống, một tòa lâu ít tu sửa trong viện được thắp sáng lên bằng mấy chiếc đèn.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng được đẩy ra.
Thị nữ cầm theo một hộp thức ăn, vượt qua ngạch cửa bước tiến vào. Nhà chính cũng không lớn, đồ vật bên trong cũng đã lâu không người dọn dẹp, vừa bước vào, mọi nơi đều là tro bụi, làm người bị sặc.
Nàng ta chau mày chán ghét, nhanh chóng bước đi, đi đến bàn ở trong phòng, đặt hộp đồ ăn lên bàn thật mạnh.
"Cơm đặt ở đây, chủ tử cứ tự nhiên đi" giọng nàng ta lạnh băng băng, hai từ "chủ tử" mang theo chất giọng âm dương quái khí, ở trong đêm tối tịch mịch nghe vô cùng chói tai.
Người ngồi trên xe lăn ở trong phòng, không đáp lại lời nàng ta.
Người thị nữ sớm nhìn ra được, người này không chỉ tàn phế mà còn bị câm. Chỉ cần người khác không động đến hắn, mặc kệ ai bắt nạt hắn như thế nào, hắn đều không phản ứng.
Là một nơi chút giận tốt nhất.
Thị nữ này mới đến Tĩnh vương phủ được mấy tháng, thật không dễ mới có cơ hội được phân hầu hạ chủ tử.
Tuy nói mấy vị trong phủ này đều là chủ tử, nhưng khác biệt rất lớn, chẳng hạn như vị Từ phu nhân, cũng không phải là nơi tốt để đến.
Nàng ta đã sớm tìm mọi cách đề có thể đến viện của Cố phu nhân hầu hạ, lại không nghĩ đến, thế mà lại bị phân đến hầu hạ cái người tàn phế này.
Đến cái chỗ này, thì có thể nhận được cái gì tốt đẹp? Người tàn phế này chính hắn còn phải ở trong một căn phòng dột nát.
Người thị nữ một bụng đầy oán hận, nhìn người trên xe lăn càng cảm thấy đen đủi.
Thấy người ngồi trên xe lăn trước sau đều không nói lời nào, nàng ta cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi sợ là còn không biết đi, người mà ngươi động thủ chiều nay, nha hoàn của Cố phu nhân đã đi tìm vương gia để cáo trạng rồi. Vương gia nghe xong, liền nói tối sẽ đi đến phòng Cố phu nhân"
Hoắc Vô Cữu vẫn không nhúc nhích.
Thị nữ âm thanh có chút bén nhọn:
"Ngươi có biết Cố phu nhân là người thế nào không? Dám động đến người ở đầu quả tim của vương gia, vương gia sẽ tha cho ngươi? Đến lúc đó vương gia muốn phạt, có khi còn liên lụy đến chúng ta. Ta cũng thật đen đủi, phân đến cái viện này cũng thôi đi, ngày đầu tiên đến, đã gặp ngay chuyện này"
Nói xong, nàng ta hử lạnh một tiếng, quay người liền đi ra ngoài.
"Một kẻ tàn phế, còn động thủ với người ta, thật không biết tự lượng sức mình"
Cửa bị đóng sầm lại.
Hoắc Vô Cữu chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này trán hắn nóng cực kỳ, nóng đến bỏng rát vì vết thương trên người chưa lành.
Trong đầu hắn dần dần một mảng hỗn loạn, rồi lại thanh tỉnh trở lại.
Hắn đem hết thảy cảm xúc giấu sâu dưới đáy mắt.
Trong hai mắt, có một con dã thú, bị lí trí ép buộc nhốt trong lồng giam chật hẹp, bị lồng sắt chà xát đến cả người đầy máu.
Hắn từ nhỏ chỉ chịu qua đau đớn, chưa chịu qua nhục nhã.
Hắn biết kẻ thua làm giặc, mặc người xâu xé, đó đều là lẽ thường tình. Hắn cũng biết cần lưu lại núi xanh, nằm gai nếm mật, chỉ cần còn một hơi, nhất định có ngyaf nợ máu phải trả bằng máu.
*lưu lại núi xanh (hán việt: Lưu đắc thanh sơn 需留青山) : Để cho rừng còn xanh, giữ lại cái gốc, cai căn bản thì mọi việc sẽ tốt
Hắn biết không có nỗi đau nào mà nhịn một chút mà không qua được, lại trước nay không biết, muốn giết một con hổ, không cần thật sự dùng đao.
Chỉ cần để nó bị thương, nhốt lại, lại rải lên trên vết thương của nó để quét không đi, trốn không được ruồi muỗi.
Nó tự nhiên sẽ chết, chết từng chút một. Mặc kệ nó có bao nhiêu lớn mạnh, đều không thể phản kháng.
* * *
Giang Tùy Châu ngây người nhìn bọn họ, liền nhìn thấy Cố Trường Quân tiến lên phía trước mời y ngồi xuống, mở miệng liền hỏi:
"Chủ thượng, hôm nay lên triều, Bàng Thiệu có hành động gì?
Giang Tùy Châu bị câu hỏi của Cố Trường Quân làm hoang mang rồi.
Y nghĩ đến bao nhiêu khả năng, thế mà không ngờ rằng, hồ ly tinh không phải là hồ ly tinh, người duyên phận mỏng manh lại không phải là duyên phận mỏng manh. Hai người này, mang danh nuôi dưỡng trong phủ nguyên chủ làm thê thiếp lại là phụ tá của y.
Trong thời gian ngắn, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Hóa ra, nguyên chủ bị" đoạn tụ "chỉ là giả vờ. Không cần nghĩ cũng biết, để cho Hậu chủ và Bàng Thiệu xem, có thể giấu tai mắt người khác, hạ thấp cảnh giác của bọn họ với mình. Mà cái gọi y là người tàn bạo âm hiểm giết chết thiếp thất, nói vậy đều là những tai mắt mà người khác phái tới theo dõi mình, cho nên chết thảm trong tay y.
Nhẫn nhục chịu đựng, tâm tư kín đáo, nếu y là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nhà Cảnh cũng sẽ không diệt vong nhanh như vậy.
Y một bên chậm rãi ngồi xuống ghế thái sư, một bên tiêu hóa lượng lớn tin tức thình lình đến này.
Một lát sau, y châm chước từ ngữ, mở miệng nói ngắn gọn:
" Hắn mượn lời nói của hoàng thượng, muốn bổn vương giao quyền sửa chữa từ đường "
Nói xong y cầm ly trà ở trên bàn mà Cố Trường Quân rót cho mình, uống một ngụm. Mới vừa rồi y ở trong thư phòng xem tư liệu đến ngập đầu, đến uống nước cũng quên, lúc này ngồi xuống mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Giang Tùy Châu uống hai ngụm trà, lại nghe trong phòng một mảnh an tĩnh, hai người kia ai cũng không nói chuyện.
Y đặt chén trà xuống, nhìn qua bọn họ.
Thấy Từ Độ đang ngồi một bên sốt sắng hỏi:
" Tu sửa miếu tổ tuy không có gì to tát nhưng đã có mấy người quan lớn trong lễ bộ giành nhau.. bây giờ, đã bị Bàng Thiệu giành mất rồi? "
Khuôn mặt y bình thản, thần sắc cũng thản nhiên, nhưng chỉ đơn giản nói mấy cây, khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân.
Giang Tùy Châu không khỏi có chút thả lỏng:
" Bệ Hạ mở miệng yêu cầu, không còn cách nào khác "
Ở bên cảnh, Cố Trường Quân mở miệng nói:
" Hắn mượn lời nói của bệ hạ, vương gia khó có thể từ chối. Thật đáng tiếc, bạc lại rơi vào tay của Bàng Thiệu "
Từ Độ nói:
" Sau này vẫn còn có cơ hội, ngài cứ chờ đi. Nhưng mà mấy vị đại nhân ở lễ bộ, vương gia đã trấn an bọn họ chưa? "
Cố Trường Quân gật đầu nói:
" Đúng vậy, mấy vị đại nhân đó lần này giúp vương gia tranh đấu, trong đo làm không ít việc. Nếu chọc giận bọn họ, thời gian mà vương gia cùng bọn họ qua lại, sẽ thành nhược điểm bị bọn họ nắm trong tay.
Nói xong, hai người đều ghé mắt lại, nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Bọn họ nói năng thẳng thắn, đạo lý rõ ràng. Nhìn liền biết, ngày thường nguyên chủ thu thập được tin tức sẽ cùng hai người này thảo luận, hai người này với y mà nói là cực kỳ tín nhiệm.
Nhưng tiền đề là.. bọn họ không phát hiện, Tĩnh vương đã bị một người khác đánh tráo rồi.
Vì vậy, Giang Tùy Châu khá là cẩn trọng, sau khi bọn họ nói xong liền cẩn thận ghi nhớ tên các vị đại thần, gật đầu lời ít ý nhiều mà nói:
"Bổn vương biết, hôm nay ta cũng đã thông báo cho Tề địa nhân"
Hai người lần lượt gật đầu.
Sau đó, Giang Tùy Châu đem mấy chuyện còn lại trên triều nói giản lược cho bọn họ. Cũng may hậu chủ là một kẻ hôn quân, một lần lên triều cũng không nói việc gì hữu dụng, bởi vậy cũng không làm Giang Tùy Châu quá phí tâm.
Hai người liền tự nhiên cùng y thảo luận.
Điều bọn họ cân nhắc lúc này, trong cục diện triều đình như vậy, Bàng Thiệu sẽ làm cái gì, từ bên trong có cơ hội nào để gây khó dễ, nhân tiện thu lợi từ đó. Giang Tùy Châu dần dần hiểu được, hai người này chính là quân sư của nguyên chủ, giúp y phân tích, suy luận rồi để y đưa ra quyết định.
Nguyên chủ bởi vì thế đơn lực mỏng, nên khi cùng Bàng Thiệu đối nghịch, thủ đoạn cũng không vẻ vang cho lắm---tỷ như trong truyện tu sửa tông miếu kia, nguyên chủ tính toán cũng từ bên trong tham ô, điều khác với Bàng Thiệu, cũng chỉ là tiền rơi vào tay ai.
Giang Tùy Châu cũng hiểu được y. Rốt cuộc thì triều đình đến tình trạng như bây giờ,
Duy trì chính trực trong sạch căn bản là vô dụng.
Giang Tùy Châu cẩn thận lắng nghe hai người nói chuyện, ghi nhớ kỹ tin tức hữu dụng, lưu lại ngày sau đục nước béo cò còn dùng.
Thời gian từng chút một trôi đi, đợi bọn họ thảo luận xong vấn đề, dầu thắp đèn đã cháy được một nửa.
Mấy người họ dừng lại, Giang Tùy Châu có chút khát nước, cầm lấy chén trà uống hai ngụm.
Đúng vào lúc này, Cố Trường Quân lại nói:
"Chủ thượng.. Hoắc Vô Cữu ngài cảm thấy thế nào?" hắn hỏi.
Giang Tùy Châu sửng sốt.
Cái gì mà cảm giác thế nào, ngươi chả lẽ muốn cùng hắn tranh sủng?
Y nhìn về phía Cố Trường Quân, muốn nói lại thôi, nhất thời không nói chuyện.
Nhìn thấy Cố Trường Quân đang xoa xoa cổ tay mình, phụt cười lên.
"Chủ thượng chớ có nghĩ nhiều, thuộc hạ cùng Từ Độ thảo luận một chút, chỉ cảm thấy Hoắc Vô Cữu đó.. vẫn còn một chút chuyện, cần chủ thượng đi làm"
Giang Tùy Châu khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
Chỉ thấy Cố Trường Quân cùng Từ Độ trao đổi ánh mắt.
Cố Trường Quân tiếp tục nói:
"Hai năm trước, Bàng Thiệu và Hoàng Thượng cũng không phải là không đưa người cho ngài. Chẳng qua, những người đó đều bị chủ thượng xử lý rồi, đến một người cũng không lưu lại. Bây giờ, trong phủ chỉ có hai người bọn ta, còn là chủ thượng tự mình tìm được.. vì vậy, lần này là Bàng Thiệu hiến kế cho Hoàng Thượng, muốn đưa Hoắc Vô Cữu cho chủ thượng làm thiếp, chắc hẳn là cũng muốn dò xét tâm tư.
Giang Tùy Châu cau mày:
" Ý ngươi là.. "
Cố Trường Quân gật đầu.
" Hoàng thượng tạm thời không nói, nhưng Bàng Thiệu đối với thân phận chủ thượng là đoạn tụ, vẫn còn nghi vấn. Lúc trước hắn đưa người tới, đều là tai mắt, nhưng Hoắc Vô Cữu lại không giống.. hắn không phải người của Hoàng Thượng và Bàng Thiệu, sinh ra đã ngoại hình xuất chúng. Cho nên, Bàng Thiệu nhất định sẽ phái người bí mật điều tra, xem xem vương gia.. có hay không sủng hạnh Hoắc Vô Cữu "
Giang Tùy Châu:"... "
A, để ta đi sủng hạnh Hoắc Vô Cữu, chứng minh ta đoạn tụ? Sao mấy người không chặt luôn đầu ta đưa cho Hoắc Vô Cữu luôn đi?
Y lập tức từ chối nói:
" Bổn vương không sủng hạnh Hoắc Vô Cữu, chả lẽ liền chứng minh được bản vương là giả đoạn tụ? Này không ổn "
Từ Độ vẫn luôn trầm mặc mở miệng.
Hắn nói:
" Nhưng nếu sủng hạnh hắn mấy lần, thì có thể chứng minh vương gia chắc chắn là đoạn tụ---nếu không như thế, không bao lâu sau, Bàng Thiệu và đảng phái của hắn sẽ không ngừng đưa người tới, nếu vương gia còn tiếp tục đến một người giết một người.. nghĩ đến không bao lâu nữa, sẽ bị phát hiện "
Cố Trường Quân gật đầu:
" Hai người bọn ta thảo luận một phen, cảm thấy cách này thích hợp nhất. Vương gia cũng không cần lo lắng, chỉ cần trong đoạn thời gian này, nhiều lần qua đêm ở nơi ở của Hoắc Vô Cữu là được "
Hàm ý rằng y có làm gì hắn hay không không quan trọng.
Chỉ cần cho Bàng Thiệu biết được, y Giang Tùy Châu mặc dù cực kỳ chán ghét nam tử, nhưng chỉ cần lớn lên không tồi, cúng sẽ miễn cưỡng ngủ một giấc, vậy là đủ rồi.
Từ Độ tiếp tục nói:" Hôm nay cũng không tệ. Trường Quân và Hoắc Vô Cữu xảy ra xung đột. Hôm nay chủ thượng đi đến chỗ đó nhìn xem, cũng là hợp tình hợp lý."
Nhất thời, hai cặp mắt cực kỳ nghiêm túc, dồn dập nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châ nhìn họ, rơi vào trầm mặc.
Y đã chuẩn bị rất nhiều chỉ để tránh ngủ với thê thiếp của nguyên chủ.
Nhưng Y không ngờ rằng các thê thiếp của nguyên chủ, sẽ tha thiết mà nhìn Y, để y đi bồi Hoắc Vô Cữu ngủ.
Tĩnh vương phủ là một phú khả địch quốc ở Lâm An, cả tòa phủ trạch chiếm diện tích rất lớn, xây dựng cực kỳ xa hoa tinh xảo. Triều đình chạy nạn đến đây, những kẻ giàu có sợ chính mình cây to đón gió giữ không nổi tính mạng, liền xung công không ít tải sản, cả gia tài cũng chắp tay cho người ta luôn.
Từ đó đến nay, chỗ này liền thành Tĩnh vương phủ.
Tĩnh vương lại không giống những cường hào đó mấy thế hệ cùng chung sống, con cháu đông đúc, trạch phủ to như vậy lại ở không hết. Bởi vậy, hậu trạch tuy phòng ốc nhiều, lại phần lớn trống không, trải qua thời gian lâu dài, có không ít phòng ốc căn bản không ai quét dọn.
Ở góc bên trong, theo màn đêm buông xuống, một tòa lâu ít tu sửa trong viện được thắp sáng lên bằng mấy chiếc đèn.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng được đẩy ra.
Thị nữ cầm theo một hộp thức ăn, vượt qua ngạch cửa bước tiến vào. Nhà chính cũng không lớn, đồ vật bên trong cũng đã lâu không người dọn dẹp, vừa bước vào, mọi nơi đều là tro bụi, làm người bị sặc.
Nàng ta chau mày chán ghét, nhanh chóng bước đi, đi đến bàn ở trong phòng, đặt hộp đồ ăn lên bàn thật mạnh.
"Cơm đặt ở đây, chủ tử cứ tự nhiên đi" giọng nàng ta lạnh băng băng, hai từ "chủ tử" mang theo chất giọng âm dương quái khí, ở trong đêm tối tịch mịch nghe vô cùng chói tai.
Người ngồi trên xe lăn ở trong phòng, không đáp lại lời nàng ta.
Người thị nữ sớm nhìn ra được, người này không chỉ tàn phế mà còn bị câm. Chỉ cần người khác không động đến hắn, mặc kệ ai bắt nạt hắn như thế nào, hắn đều không phản ứng.
Là một nơi chút giận tốt nhất.
Thị nữ này mới đến Tĩnh vương phủ được mấy tháng, thật không dễ mới có cơ hội được phân hầu hạ chủ tử.
Tuy nói mấy vị trong phủ này đều là chủ tử, nhưng khác biệt rất lớn, chẳng hạn như vị Từ phu nhân, cũng không phải là nơi tốt để đến.
Nàng ta đã sớm tìm mọi cách đề có thể đến viện của Cố phu nhân hầu hạ, lại không nghĩ đến, thế mà lại bị phân đến hầu hạ cái người tàn phế này.
Đến cái chỗ này, thì có thể nhận được cái gì tốt đẹp? Người tàn phế này chính hắn còn phải ở trong một căn phòng dột nát.
Người thị nữ một bụng đầy oán hận, nhìn người trên xe lăn càng cảm thấy đen đủi.
Thấy người ngồi trên xe lăn trước sau đều không nói lời nào, nàng ta cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi sợ là còn không biết đi, người mà ngươi động thủ chiều nay, nha hoàn của Cố phu nhân đã đi tìm vương gia để cáo trạng rồi. Vương gia nghe xong, liền nói tối sẽ đi đến phòng Cố phu nhân"
Hoắc Vô Cữu vẫn không nhúc nhích.
Thị nữ âm thanh có chút bén nhọn:
"Ngươi có biết Cố phu nhân là người thế nào không? Dám động đến người ở đầu quả tim của vương gia, vương gia sẽ tha cho ngươi? Đến lúc đó vương gia muốn phạt, có khi còn liên lụy đến chúng ta. Ta cũng thật đen đủi, phân đến cái viện này cũng thôi đi, ngày đầu tiên đến, đã gặp ngay chuyện này"
Nói xong, nàng ta hử lạnh một tiếng, quay người liền đi ra ngoài.
"Một kẻ tàn phế, còn động thủ với người ta, thật không biết tự lượng sức mình"
Cửa bị đóng sầm lại.
Hoắc Vô Cữu chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này trán hắn nóng cực kỳ, nóng đến bỏng rát vì vết thương trên người chưa lành.
Trong đầu hắn dần dần một mảng hỗn loạn, rồi lại thanh tỉnh trở lại.
Hắn đem hết thảy cảm xúc giấu sâu dưới đáy mắt.
Trong hai mắt, có một con dã thú, bị lí trí ép buộc nhốt trong lồng giam chật hẹp, bị lồng sắt chà xát đến cả người đầy máu.
Hắn từ nhỏ chỉ chịu qua đau đớn, chưa chịu qua nhục nhã.
Hắn biết kẻ thua làm giặc, mặc người xâu xé, đó đều là lẽ thường tình. Hắn cũng biết cần lưu lại núi xanh, nằm gai nếm mật, chỉ cần còn một hơi, nhất định có ngyaf nợ máu phải trả bằng máu.
*lưu lại núi xanh (hán việt: Lưu đắc thanh sơn 需留青山) : Để cho rừng còn xanh, giữ lại cái gốc, cai căn bản thì mọi việc sẽ tốt
Hắn biết không có nỗi đau nào mà nhịn một chút mà không qua được, lại trước nay không biết, muốn giết một con hổ, không cần thật sự dùng đao.
Chỉ cần để nó bị thương, nhốt lại, lại rải lên trên vết thương của nó để quét không đi, trốn không được ruồi muỗi.
Nó tự nhiên sẽ chết, chết từng chút một. Mặc kệ nó có bao nhiêu lớn mạnh, đều không thể phản kháng.
* * *
Giang Tùy Châu ngây người nhìn bọn họ, liền nhìn thấy Cố Trường Quân tiến lên phía trước mời y ngồi xuống, mở miệng liền hỏi:
"Chủ thượng, hôm nay lên triều, Bàng Thiệu có hành động gì?
Giang Tùy Châu bị câu hỏi của Cố Trường Quân làm hoang mang rồi.
Y nghĩ đến bao nhiêu khả năng, thế mà không ngờ rằng, hồ ly tinh không phải là hồ ly tinh, người duyên phận mỏng manh lại không phải là duyên phận mỏng manh. Hai người này, mang danh nuôi dưỡng trong phủ nguyên chủ làm thê thiếp lại là phụ tá của y.
Trong thời gian ngắn, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Hóa ra, nguyên chủ bị" đoạn tụ "chỉ là giả vờ. Không cần nghĩ cũng biết, để cho Hậu chủ và Bàng Thiệu xem, có thể giấu tai mắt người khác, hạ thấp cảnh giác của bọn họ với mình. Mà cái gọi y là người tàn bạo âm hiểm giết chết thiếp thất, nói vậy đều là những tai mắt mà người khác phái tới theo dõi mình, cho nên chết thảm trong tay y.
Nhẫn nhục chịu đựng, tâm tư kín đáo, nếu y là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nhà Cảnh cũng sẽ không diệt vong nhanh như vậy.
Y một bên chậm rãi ngồi xuống ghế thái sư, một bên tiêu hóa lượng lớn tin tức thình lình đến này.
Một lát sau, y châm chước từ ngữ, mở miệng nói ngắn gọn:
" Hắn mượn lời nói của hoàng thượng, muốn bổn vương giao quyền sửa chữa từ đường "
Nói xong y cầm ly trà ở trên bàn mà Cố Trường Quân rót cho mình, uống một ngụm. Mới vừa rồi y ở trong thư phòng xem tư liệu đến ngập đầu, đến uống nước cũng quên, lúc này ngồi xuống mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Giang Tùy Châu uống hai ngụm trà, lại nghe trong phòng một mảnh an tĩnh, hai người kia ai cũng không nói chuyện.
Y đặt chén trà xuống, nhìn qua bọn họ.
Thấy Từ Độ đang ngồi một bên sốt sắng hỏi:
" Tu sửa miếu tổ tuy không có gì to tát nhưng đã có mấy người quan lớn trong lễ bộ giành nhau.. bây giờ, đã bị Bàng Thiệu giành mất rồi? "
Khuôn mặt y bình thản, thần sắc cũng thản nhiên, nhưng chỉ đơn giản nói mấy cây, khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân.
Giang Tùy Châu không khỏi có chút thả lỏng:
" Bệ Hạ mở miệng yêu cầu, không còn cách nào khác "
Ở bên cảnh, Cố Trường Quân mở miệng nói:
" Hắn mượn lời nói của bệ hạ, vương gia khó có thể từ chối. Thật đáng tiếc, bạc lại rơi vào tay của Bàng Thiệu "
Từ Độ nói:
" Sau này vẫn còn có cơ hội, ngài cứ chờ đi. Nhưng mà mấy vị đại nhân ở lễ bộ, vương gia đã trấn an bọn họ chưa? "
Cố Trường Quân gật đầu nói:
" Đúng vậy, mấy vị đại nhân đó lần này giúp vương gia tranh đấu, trong đo làm không ít việc. Nếu chọc giận bọn họ, thời gian mà vương gia cùng bọn họ qua lại, sẽ thành nhược điểm bị bọn họ nắm trong tay.
Nói xong, hai người đều ghé mắt lại, nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Bọn họ nói năng thẳng thắn, đạo lý rõ ràng. Nhìn liền biết, ngày thường nguyên chủ thu thập được tin tức sẽ cùng hai người này thảo luận, hai người này với y mà nói là cực kỳ tín nhiệm.
Nhưng tiền đề là.. bọn họ không phát hiện, Tĩnh vương đã bị một người khác đánh tráo rồi.
Vì vậy, Giang Tùy Châu khá là cẩn trọng, sau khi bọn họ nói xong liền cẩn thận ghi nhớ tên các vị đại thần, gật đầu lời ít ý nhiều mà nói:
"Bổn vương biết, hôm nay ta cũng đã thông báo cho Tề địa nhân"
Hai người lần lượt gật đầu.
Sau đó, Giang Tùy Châu đem mấy chuyện còn lại trên triều nói giản lược cho bọn họ. Cũng may hậu chủ là một kẻ hôn quân, một lần lên triều cũng không nói việc gì hữu dụng, bởi vậy cũng không làm Giang Tùy Châu quá phí tâm.
Hai người liền tự nhiên cùng y thảo luận.
Điều bọn họ cân nhắc lúc này, trong cục diện triều đình như vậy, Bàng Thiệu sẽ làm cái gì, từ bên trong có cơ hội nào để gây khó dễ, nhân tiện thu lợi từ đó. Giang Tùy Châu dần dần hiểu được, hai người này chính là quân sư của nguyên chủ, giúp y phân tích, suy luận rồi để y đưa ra quyết định.
Nguyên chủ bởi vì thế đơn lực mỏng, nên khi cùng Bàng Thiệu đối nghịch, thủ đoạn cũng không vẻ vang cho lắm---tỷ như trong truyện tu sửa tông miếu kia, nguyên chủ tính toán cũng từ bên trong tham ô, điều khác với Bàng Thiệu, cũng chỉ là tiền rơi vào tay ai.
Giang Tùy Châu cũng hiểu được y. Rốt cuộc thì triều đình đến tình trạng như bây giờ,
Duy trì chính trực trong sạch căn bản là vô dụng.
Giang Tùy Châu cẩn thận lắng nghe hai người nói chuyện, ghi nhớ kỹ tin tức hữu dụng, lưu lại ngày sau đục nước béo cò còn dùng.
Thời gian từng chút một trôi đi, đợi bọn họ thảo luận xong vấn đề, dầu thắp đèn đã cháy được một nửa.
Mấy người họ dừng lại, Giang Tùy Châu có chút khát nước, cầm lấy chén trà uống hai ngụm.
Đúng vào lúc này, Cố Trường Quân lại nói:
"Chủ thượng.. Hoắc Vô Cữu ngài cảm thấy thế nào?" hắn hỏi.
Giang Tùy Châu sửng sốt.
Cái gì mà cảm giác thế nào, ngươi chả lẽ muốn cùng hắn tranh sủng?
Y nhìn về phía Cố Trường Quân, muốn nói lại thôi, nhất thời không nói chuyện.
Nhìn thấy Cố Trường Quân đang xoa xoa cổ tay mình, phụt cười lên.
"Chủ thượng chớ có nghĩ nhiều, thuộc hạ cùng Từ Độ thảo luận một chút, chỉ cảm thấy Hoắc Vô Cữu đó.. vẫn còn một chút chuyện, cần chủ thượng đi làm"
Giang Tùy Châu khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
Chỉ thấy Cố Trường Quân cùng Từ Độ trao đổi ánh mắt.
Cố Trường Quân tiếp tục nói:
"Hai năm trước, Bàng Thiệu và Hoàng Thượng cũng không phải là không đưa người cho ngài. Chẳng qua, những người đó đều bị chủ thượng xử lý rồi, đến một người cũng không lưu lại. Bây giờ, trong phủ chỉ có hai người bọn ta, còn là chủ thượng tự mình tìm được.. vì vậy, lần này là Bàng Thiệu hiến kế cho Hoàng Thượng, muốn đưa Hoắc Vô Cữu cho chủ thượng làm thiếp, chắc hẳn là cũng muốn dò xét tâm tư.
Giang Tùy Châu cau mày:
" Ý ngươi là.. "
Cố Trường Quân gật đầu.
" Hoàng thượng tạm thời không nói, nhưng Bàng Thiệu đối với thân phận chủ thượng là đoạn tụ, vẫn còn nghi vấn. Lúc trước hắn đưa người tới, đều là tai mắt, nhưng Hoắc Vô Cữu lại không giống.. hắn không phải người của Hoàng Thượng và Bàng Thiệu, sinh ra đã ngoại hình xuất chúng. Cho nên, Bàng Thiệu nhất định sẽ phái người bí mật điều tra, xem xem vương gia.. có hay không sủng hạnh Hoắc Vô Cữu "
Giang Tùy Châu:"... "
A, để ta đi sủng hạnh Hoắc Vô Cữu, chứng minh ta đoạn tụ? Sao mấy người không chặt luôn đầu ta đưa cho Hoắc Vô Cữu luôn đi?
Y lập tức từ chối nói:
" Bổn vương không sủng hạnh Hoắc Vô Cữu, chả lẽ liền chứng minh được bản vương là giả đoạn tụ? Này không ổn "
Từ Độ vẫn luôn trầm mặc mở miệng.
Hắn nói:
" Nhưng nếu sủng hạnh hắn mấy lần, thì có thể chứng minh vương gia chắc chắn là đoạn tụ---nếu không như thế, không bao lâu sau, Bàng Thiệu và đảng phái của hắn sẽ không ngừng đưa người tới, nếu vương gia còn tiếp tục đến một người giết một người.. nghĩ đến không bao lâu nữa, sẽ bị phát hiện "
Cố Trường Quân gật đầu:
" Hai người bọn ta thảo luận một phen, cảm thấy cách này thích hợp nhất. Vương gia cũng không cần lo lắng, chỉ cần trong đoạn thời gian này, nhiều lần qua đêm ở nơi ở của Hoắc Vô Cữu là được "
Hàm ý rằng y có làm gì hắn hay không không quan trọng.
Chỉ cần cho Bàng Thiệu biết được, y Giang Tùy Châu mặc dù cực kỳ chán ghét nam tử, nhưng chỉ cần lớn lên không tồi, cúng sẽ miễn cưỡng ngủ một giấc, vậy là đủ rồi.
Từ Độ tiếp tục nói:" Hôm nay cũng không tệ. Trường Quân và Hoắc Vô Cữu xảy ra xung đột. Hôm nay chủ thượng đi đến chỗ đó nhìn xem, cũng là hợp tình hợp lý."
Nhất thời, hai cặp mắt cực kỳ nghiêm túc, dồn dập nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châ nhìn họ, rơi vào trầm mặc.
Y đã chuẩn bị rất nhiều chỉ để tránh ngủ với thê thiếp của nguyên chủ.
Nhưng Y không ngờ rằng các thê thiếp của nguyên chủ, sẽ tha thiết mà nhìn Y, để y đi bồi Hoắc Vô Cữu ngủ.