Chương 120: Đừng yêu sớm
[BOOK]Sau khi Tống Ninh Viễn bị đuổi ra ngoài đứng phạt, ánh mắt bà Lưu lại nhìn về chỗ La Vy Vy: "Phàm Nhất Hàng."
Giọng bà Lưu sắc lạnh: "Sau khi La Vy Vy trở về em nói với em ấy, kêu em ấy đưa bố mẹ tới tìm tôi. Nếu như không đưa tới, kêu em ấy tới phòng hiệu trưởng làm thủ tục bị nhà trường theo dõi!"
Người ở bên dưới thì thầm to nhỏ: "Bị trường theo dõi sao? Lần này Tống Ninh Viễn phạm phải lỗi gì thế?"
"Hút thuốc. Nghe nói là vì bị bắt mấy lần rồi nên lần này mới bị phạt nặng như vậy."
"Khiếp."
Phàm Nhất Hàng ngẩng đầu lên, không nói gì. "
" Được rồi, giờ tiếp tục vào bài. "
" Lớp chúng ta có xếp hạng tổng thể khá tốt, không thể bị mấy người không chịu học hành kéo xuống, không lãng phí thời gian nữa, giở tới trang 120 đi. "
Bà Lưu giở giáo án ra, bắt đầu lên lớp.
Học sinh bên dưới đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vào học có nghĩa là sẽ không nói tới tên ai nữa.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều khôi phục lại vẻ bình thường, chỉ có Tần Thiên Thiên là mang vẻ mặt khó coi.
Cô ta biết rồi.
Cô ta biết vì sao Phàm Nhất Hàng khi lau bảng luôn nhìn cô ta, khi đi về chỗ lại còn bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cái gì mà thích cô ta chứ? Không phải! Cậu chỉ muốn hỏi tại sao La Vy Vy không đi học thôi!
La Vy Vy La Vy Vy, tại sao cả thế giới này đều đứng về phía La Vy Vy vậy? Ngay cả hôm phải học vũ đạo cô ta đã nói dối để nghỉ học, bỏ thời gian đưa Tống Ninh Viễn đi từng nhà thuyết phục các bạn nữ tham gia cuộc thi bóng rổ, tới cuối cùng Tống Ninh Viễn vẫn nói một câu" Lần này lão đại sẽ phải có cái nhìn khác về tôi thôi ".
Chỉ một câu nói đã khiến cô ta rơi xuống vực sâu.
Cô ta cho rằng, cô ta có thể có được bạn của La Vy Vy, dần dần tiến vào vòng tròn xã giao của La Vy Vy, trở thành dáng vẻ của La Vy Vy, sau đó lại có được Phàm Nhất Hàng.
Tần Thiên Thiên nhắm mắt lại, tay nắm chặt trang sách.
Không thể vội vã, cô ta không thể vội vã được.
Cả tiết học cô ta không hề để tâm tới nội dung.
Tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, chủ nhiệm nói tan học rồi bảo:" Lớp trưởng lên cô bảo. "
Tần Thiên Thiên nói với bạn nữ sẽ đi ăn trưa với mình một tiếng rồi nhấc chân đi tới văn phòng của giáo viên, đứng ngoài hành lang nói chuyện.
Bà Lưu nhíu mày hỏi:" Nhà bọn em có chuyện gì à? La Vy Vy trốn tiết, tôi muốn liên lạc với phụ huynh bọn em, kết quả không gọi được cho cả hai. "
Bên cạnh là các bạn học không ngừng đi lại, Tần Thiên Thiên sắp xếp từ ngữ rồi nói:" Bố em đi công tác với sếp, sáng sớm mới về, chắc đang ngủ nên không nghe. Mẹ em tạm thời có chuyện đi công tác rồi, có lẽ không để ý điện thoại. Còn về chị em, hai ngày nay chị ấy bị cảm, có lẽ ngủ quên, chứ không phải cố tình trốn tiết đâu. "
"
"Thật là.." Bà Lưu thở dài: "Em đừng nói giúp La Vy Vy nữa, có ai bị cảm mà không thể đi học được sao? Chỉ có La Vy Vy là đỏng đảnh thế thôi. Được rồi, em nói với bố mẹ em chuyện này, kêu họ rảnh thì tới trường một chuyến."
"Em biết rồi ạ." Tần Thiên Thiên gật đầu.
"Em đi ăn cơm đi."
"Vâng." Tần Thiên Thiên đáp một tiếng, đi vào phòng học, thẻ cơm của cô ta vẫn đang để trong ngăn bàn.
Người trong lớp học đã đi hết rồi, Tần Thiên Thiên cầm thẻ cơm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phàm Nhất Hàng vẫn ngồi tỏng góc lớp, cậu ngồi bất động như bức tượng, rủ mắt nhìn chai nước trên mặt bàn trống không của La Vy Vy. Bởi vì đang nghiêng đầu, nửa khuôn mặt ngược sáng nên cô ta không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Phàm Nhất Hàng dường như biết được có người đang nhìn, cậu đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô ta.
Tần Thiên Thiên giống như kẻ làm việc xấu bị bắt gặp, tim đập một cái, nhìn ra chỗ khác.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn lại vào Phàm Nhất Hàng, Phàm Nhất Hàng đã nhìn ra chỗ khác.
Cô ta cắn môi, nhấc chân đi tới.
"Phàm Nhất Hàng."
"Có chuyện gì sao?" Ánh mắt Phàm Nhất hàng lạnh lẽo, không mang theo bất kì sự ấm áp hay tình cảm gì.
Tần Thiên Thiên nắm chặt tay lại: "Hôm nay chị không đi học."
Chuyện này ai ai cũng biết, Phàm Nhất Hàng không đáp lại.
Tần Thiên Thiên lưỡng lự một hồi, tiếp tục nói: "Sáng sớm khi tôi ra ngoài cò gõ cửa phòng chị ấy, chắc chị ấy ngủ quên."
"Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi cho chị ấy không?"
Phàm Nhất Hàng ngước mắt nhìn, dường như đang do dự.
Tần Thiên Thiên nói: "Tôi hơi lo lắng liệu chị ấy có xảy ra chuyện gì không, tối qua lúc trở về chị ấy không đúng lắm. Phải rồi, tối qua cậu với chị ấy ra ngoài chơi hả?"
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng trở nên thâm trầm, nhìn khuôn mặt đơn thuần ngây thơ của Tần Thiên Thiên: "Không."
Cậu không biết Tần Thiên Thiên hỏi câu này có ý gì, nhưng cậu biết chuyện tối qua cậu với La Vy Vy gặp riêng nếu như bị truyền ra ngoài sẽ có một loạt tin đồn.
"À, như vậy hả.." Tần Thiên Thiên lại hỏi: "Vậy điện thoại cậu.."
Vừa dứt lời, ngăn bàn của Phàm Nhất hàng rung lên, là điện thoại đang rung.
Tần Thiên Thiên hiếu kỳ, sao Phàm Nhất Hàng đi học vẫn để chế độ rung, không sợ bị giáo viên phát hiện ra sao? Khi đang nghĩ như vậy, cô ta nghe thấy Phàm Nhất Hàng dùng giọng điệu mà cô ta chưa bao giờ được hưởng: "Cậu đang ở đâu?"
Hình như rất lo lắng, lại giống như hơi tức giận.
Tần Thiên Thiên ngay lập tức đoán ra được người bên kia điện thoại là ai.
Âm thanh điện thoại của Phàm Nhất Hàng rất nhỏ, cô ta chăm chú nghe nhưng vẫn không nghe được giọng nói của người bên kia.
Phàm Nhất Hàng nghe một hồi rồi nói: "Giáo viên ngữ văn hỏi cậu có tham gia cuộc thi viết văn không.. Nếu như tham gia thì đi thành phố A."
"Còn nữa, chủ nhiệm lớp kêu cậu đi tìm cô ấy."
Cậu nói rất nghiêm túc, lịch sự lại đoan chính, vẻ mặt hơi lạnh lẽo.
Tần Thiên Thiên nhìn tới nỗi không nhìn nổi nữa, cô ta sợ sợ sự hung dữ và đố kị trong lòng cô ta sẽ bị phát hiện. Không đợi Phàm Nhất Hàng nghe xong điện thoại, cô ta đã vội vàng rời đi.
Phàm Nhất Hàng nhìn bóng lưng Tần Thiên Thiên rời đi, cậu ngừng một lát rồi nói với người bên kia điện thoại: "Vừa nãy Tần Thiên Thiên hỏi tối qua có phải là tôi ở với cậu hay không."
"Cậu nói sao?" La Vy Vy hơi căng thẳng hỏi.
"Tôi nói không."
La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm: "Coi như cậu thông minh! Được rồi, tôi lập tức tới trường ngay, tắt trước nhé."
Không đợi Phàm Nhất Hàng nói xong, cô đã tắt máy.
Từ lần Phàm Nhất Hàng tắt máy trước đó, cô rất hưởng thụ cảm giác tắt máy trước Phàm Nhất Hàng.
Thẩm Mộ Thành vừa dắt xe đạp vừa nhìn dáng vẻ vui mừng đắc chí của La Vy Vy, trong lòng rất khó chịu, nhưng không thể phát tiết ra được.
Tới cổng trường, anh ta dừng chân lại.
"La Vy Vy."
La Vy Vy ngây người quay đầu lại: "Hả?"
"EM nói em phải học hành nghiêm túc, là thật sao?"
La Vy Vy không biết tại sao Thẩm Mộ Thành lại đột nhiên hỏi điều này. Cô nghĩ một hồi, gật đầu: "Đúng vậy."
Ít nhất cho tới hiện tại, cô chắc chắn đều nghĩ vậy, thế nhưng cô là người không có kiên nhất, có thể ngày mai lại không muốn học hành nghiêm túc nữa.
"Vậy em phải học hành chăm chỉ nhé, đừng yêu sớm, anh đợi em thi đại học xong, hôm đó anh sẽ tới nhà em đốt pháo hoa."
Đáy mắt Thẩm Mộ Thành tràn ngập cảm xúc, La Vy Vy cảm thấy dường như mình đã nhìn thấu được gì đó, dường như lại không hiểu được.
"Lời này đáng ra phải là tôi nói với anh mới phải? Anh là người ra chiến trường thi đại học trước mà."
Thẩm Mộ Thành cười một tiếng, xua tay: "Được rồi, em vào đi."
La Vy Vy ngây người, tò mò hỏi: "Vậy anh thì sao?"
"Anh á? Tâm trạng không tốt, muốn đi leo núi."
La Vy Vy: ".. Anh?"
"Em vào đi." Thẩm Mộ Thành quay đầu xe, đầu không ngoảnh lại, vẫy tay với cô.
Không biết vì sao, khi La Vy Vy nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Mộ Thành, cô đột nhiên thấy hơi buồn.
Hết chương 120[/BOOK]
[BOOK]Sau khi Tống Ninh Viễn bị đuổi ra ngoài đứng phạt, ánh mắt bà Lưu lại nhìn về chỗ La Vy Vy: "Phàm Nhất Hàng."
Giọng bà Lưu sắc lạnh: "Sau khi La Vy Vy trở về em nói với em ấy, kêu em ấy đưa bố mẹ tới tìm tôi. Nếu như không đưa tới, kêu em ấy tới phòng hiệu trưởng làm thủ tục bị nhà trường theo dõi!"
Người ở bên dưới thì thầm to nhỏ: "Bị trường theo dõi sao? Lần này Tống Ninh Viễn phạm phải lỗi gì thế?"
"Hút thuốc. Nghe nói là vì bị bắt mấy lần rồi nên lần này mới bị phạt nặng như vậy."
"Khiếp."
Phàm Nhất Hàng ngẩng đầu lên, không nói gì. "
" Được rồi, giờ tiếp tục vào bài. "
" Lớp chúng ta có xếp hạng tổng thể khá tốt, không thể bị mấy người không chịu học hành kéo xuống, không lãng phí thời gian nữa, giở tới trang 120 đi. "
Bà Lưu giở giáo án ra, bắt đầu lên lớp.
Học sinh bên dưới đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vào học có nghĩa là sẽ không nói tới tên ai nữa.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều khôi phục lại vẻ bình thường, chỉ có Tần Thiên Thiên là mang vẻ mặt khó coi.
Cô ta biết rồi.
Cô ta biết vì sao Phàm Nhất Hàng khi lau bảng luôn nhìn cô ta, khi đi về chỗ lại còn bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cái gì mà thích cô ta chứ? Không phải! Cậu chỉ muốn hỏi tại sao La Vy Vy không đi học thôi!
La Vy Vy La Vy Vy, tại sao cả thế giới này đều đứng về phía La Vy Vy vậy? Ngay cả hôm phải học vũ đạo cô ta đã nói dối để nghỉ học, bỏ thời gian đưa Tống Ninh Viễn đi từng nhà thuyết phục các bạn nữ tham gia cuộc thi bóng rổ, tới cuối cùng Tống Ninh Viễn vẫn nói một câu" Lần này lão đại sẽ phải có cái nhìn khác về tôi thôi ".
Chỉ một câu nói đã khiến cô ta rơi xuống vực sâu.
Cô ta cho rằng, cô ta có thể có được bạn của La Vy Vy, dần dần tiến vào vòng tròn xã giao của La Vy Vy, trở thành dáng vẻ của La Vy Vy, sau đó lại có được Phàm Nhất Hàng.
Tần Thiên Thiên nhắm mắt lại, tay nắm chặt trang sách.
Không thể vội vã, cô ta không thể vội vã được.
Cả tiết học cô ta không hề để tâm tới nội dung.
Tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, chủ nhiệm nói tan học rồi bảo:" Lớp trưởng lên cô bảo. "
Tần Thiên Thiên nói với bạn nữ sẽ đi ăn trưa với mình một tiếng rồi nhấc chân đi tới văn phòng của giáo viên, đứng ngoài hành lang nói chuyện.
Bà Lưu nhíu mày hỏi:" Nhà bọn em có chuyện gì à? La Vy Vy trốn tiết, tôi muốn liên lạc với phụ huynh bọn em, kết quả không gọi được cho cả hai. "
Bên cạnh là các bạn học không ngừng đi lại, Tần Thiên Thiên sắp xếp từ ngữ rồi nói:" Bố em đi công tác với sếp, sáng sớm mới về, chắc đang ngủ nên không nghe. Mẹ em tạm thời có chuyện đi công tác rồi, có lẽ không để ý điện thoại. Còn về chị em, hai ngày nay chị ấy bị cảm, có lẽ ngủ quên, chứ không phải cố tình trốn tiết đâu. "
"
"Thật là.." Bà Lưu thở dài: "Em đừng nói giúp La Vy Vy nữa, có ai bị cảm mà không thể đi học được sao? Chỉ có La Vy Vy là đỏng đảnh thế thôi. Được rồi, em nói với bố mẹ em chuyện này, kêu họ rảnh thì tới trường một chuyến."
"Em biết rồi ạ." Tần Thiên Thiên gật đầu.
"Em đi ăn cơm đi."
"Vâng." Tần Thiên Thiên đáp một tiếng, đi vào phòng học, thẻ cơm của cô ta vẫn đang để trong ngăn bàn.
Người trong lớp học đã đi hết rồi, Tần Thiên Thiên cầm thẻ cơm, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phàm Nhất Hàng vẫn ngồi tỏng góc lớp, cậu ngồi bất động như bức tượng, rủ mắt nhìn chai nước trên mặt bàn trống không của La Vy Vy. Bởi vì đang nghiêng đầu, nửa khuôn mặt ngược sáng nên cô ta không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Phàm Nhất Hàng dường như biết được có người đang nhìn, cậu đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô ta.
Tần Thiên Thiên giống như kẻ làm việc xấu bị bắt gặp, tim đập một cái, nhìn ra chỗ khác.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn lại vào Phàm Nhất Hàng, Phàm Nhất Hàng đã nhìn ra chỗ khác.
Cô ta cắn môi, nhấc chân đi tới.
"Phàm Nhất Hàng."
"Có chuyện gì sao?" Ánh mắt Phàm Nhất hàng lạnh lẽo, không mang theo bất kì sự ấm áp hay tình cảm gì.
Tần Thiên Thiên nắm chặt tay lại: "Hôm nay chị không đi học."
Chuyện này ai ai cũng biết, Phàm Nhất Hàng không đáp lại.
Tần Thiên Thiên lưỡng lự một hồi, tiếp tục nói: "Sáng sớm khi tôi ra ngoài cò gõ cửa phòng chị ấy, chắc chị ấy ngủ quên."
"Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi cho chị ấy không?"
Phàm Nhất Hàng ngước mắt nhìn, dường như đang do dự.
Tần Thiên Thiên nói: "Tôi hơi lo lắng liệu chị ấy có xảy ra chuyện gì không, tối qua lúc trở về chị ấy không đúng lắm. Phải rồi, tối qua cậu với chị ấy ra ngoài chơi hả?"
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng trở nên thâm trầm, nhìn khuôn mặt đơn thuần ngây thơ của Tần Thiên Thiên: "Không."
Cậu không biết Tần Thiên Thiên hỏi câu này có ý gì, nhưng cậu biết chuyện tối qua cậu với La Vy Vy gặp riêng nếu như bị truyền ra ngoài sẽ có một loạt tin đồn.
"À, như vậy hả.." Tần Thiên Thiên lại hỏi: "Vậy điện thoại cậu.."
Vừa dứt lời, ngăn bàn của Phàm Nhất hàng rung lên, là điện thoại đang rung.
Tần Thiên Thiên hiếu kỳ, sao Phàm Nhất Hàng đi học vẫn để chế độ rung, không sợ bị giáo viên phát hiện ra sao? Khi đang nghĩ như vậy, cô ta nghe thấy Phàm Nhất Hàng dùng giọng điệu mà cô ta chưa bao giờ được hưởng: "Cậu đang ở đâu?"
Hình như rất lo lắng, lại giống như hơi tức giận.
Tần Thiên Thiên ngay lập tức đoán ra được người bên kia điện thoại là ai.
Âm thanh điện thoại của Phàm Nhất Hàng rất nhỏ, cô ta chăm chú nghe nhưng vẫn không nghe được giọng nói của người bên kia.
Phàm Nhất Hàng nghe một hồi rồi nói: "Giáo viên ngữ văn hỏi cậu có tham gia cuộc thi viết văn không.. Nếu như tham gia thì đi thành phố A."
"Còn nữa, chủ nhiệm lớp kêu cậu đi tìm cô ấy."
Cậu nói rất nghiêm túc, lịch sự lại đoan chính, vẻ mặt hơi lạnh lẽo.
Tần Thiên Thiên nhìn tới nỗi không nhìn nổi nữa, cô ta sợ sợ sự hung dữ và đố kị trong lòng cô ta sẽ bị phát hiện. Không đợi Phàm Nhất Hàng nghe xong điện thoại, cô ta đã vội vàng rời đi.
Phàm Nhất Hàng nhìn bóng lưng Tần Thiên Thiên rời đi, cậu ngừng một lát rồi nói với người bên kia điện thoại: "Vừa nãy Tần Thiên Thiên hỏi tối qua có phải là tôi ở với cậu hay không."
"Cậu nói sao?" La Vy Vy hơi căng thẳng hỏi.
"Tôi nói không."
La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm: "Coi như cậu thông minh! Được rồi, tôi lập tức tới trường ngay, tắt trước nhé."
Không đợi Phàm Nhất Hàng nói xong, cô đã tắt máy.
Từ lần Phàm Nhất Hàng tắt máy trước đó, cô rất hưởng thụ cảm giác tắt máy trước Phàm Nhất Hàng.
Thẩm Mộ Thành vừa dắt xe đạp vừa nhìn dáng vẻ vui mừng đắc chí của La Vy Vy, trong lòng rất khó chịu, nhưng không thể phát tiết ra được.
Tới cổng trường, anh ta dừng chân lại.
"La Vy Vy."
La Vy Vy ngây người quay đầu lại: "Hả?"
"EM nói em phải học hành nghiêm túc, là thật sao?"
La Vy Vy không biết tại sao Thẩm Mộ Thành lại đột nhiên hỏi điều này. Cô nghĩ một hồi, gật đầu: "Đúng vậy."
Ít nhất cho tới hiện tại, cô chắc chắn đều nghĩ vậy, thế nhưng cô là người không có kiên nhất, có thể ngày mai lại không muốn học hành nghiêm túc nữa.
"Vậy em phải học hành chăm chỉ nhé, đừng yêu sớm, anh đợi em thi đại học xong, hôm đó anh sẽ tới nhà em đốt pháo hoa."
Đáy mắt Thẩm Mộ Thành tràn ngập cảm xúc, La Vy Vy cảm thấy dường như mình đã nhìn thấu được gì đó, dường như lại không hiểu được.
"Lời này đáng ra phải là tôi nói với anh mới phải? Anh là người ra chiến trường thi đại học trước mà."
Thẩm Mộ Thành cười một tiếng, xua tay: "Được rồi, em vào đi."
La Vy Vy ngây người, tò mò hỏi: "Vậy anh thì sao?"
"Anh á? Tâm trạng không tốt, muốn đi leo núi."
La Vy Vy: ".. Anh?"
"Em vào đi." Thẩm Mộ Thành quay đầu xe, đầu không ngoảnh lại, vẫy tay với cô.
Không biết vì sao, khi La Vy Vy nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Mộ Thành, cô đột nhiên thấy hơi buồn.
Hết chương 120[/BOOK]