Hình bóng trên bầu trời rất chân thật nhưng tất cả mọi người biết đó cũng không phải vật thật.
Giang Hoa Đình với Doãn Thu đều thấy qua quan tài xa xỉ đó mà hình ảnh trên trời phản chiếu lại tựa như là quan tài thật sự bay lên bầu trời.
Nếu như là lợi dụng phù lục bay lên, có lẽ còn thật sự là thật.
Nhưng mà huyền thuật đâu có thần kỳ vậy sao? Nếu như có thể tùy ý bay lên vậy thì không gọi huyền thuật mà nên gọi gì ấy? Công phu khinh công độn thổ trong tiểu thuyết võ hiệp rồi ha?
Hoặc là cũng có thể gọi là trình chiếu đặc biệt.
Nhưng hình ảnh bọn họ nhìn thấy là hình thành từng chút một, là hư ảo.
Nhưng nhìn lại chân thật tới như thế.
Giang Hoa Đình cọ xát răng hàm: "Bây giờ chúng ta đi ngay anh nói xem kịp không?"
Doãn Thu hít sâu một hơi dằn lại sự nóng nảy đột nhiên tuôn ra trong lòng: "Hẳn là trễ rồi."
Giang Hoa Đình bật cười: "
Nhóc Thu quá thành thực."
Khóe miệng Doãn Thu hơi mấp máy rất muốn nói chút gì đó ngặt nỗi hoảng sợ trong lòng anh lại giống như một tòa núi lớn đè ép anh làm anh hô hấp khó khăn.
Trong bệnh viện Thu Hoa
Thiên Lộ vốn dĩ bị Thiên Linh Linh đè ở trên giường đặt cho cái tên hay là để anh ta đi ngủ sớm dậy sớm nhưng trên thực tế chỉ là muốn chỉnh đốn anh ta mà thôi. Thiên Linh Linh đang chơi điện thoại thì bị Thiên Lộ bỗng dưng ngồi ở dậy dọa cho giật mình!
"Anh làm gì nha? Làm người ta sợ muốn chết!"
Thiên Linh Linh vỗ vỗ ngực.
Nét mặt Thiên Lộ lạnh lùng: "Bây giờ ba mẹ đang ở đâu?"
Thiên Linh Linh nói: "Buổi sáng lúc em nói chuyện điện thoại với họ hình như nói là đi thành phố M?"
Thành phố M..
Chẳng lẽ là hôm nay?
"Bọn họ nói gì?"
Thiên Linh Linh nói: "Cố gắng bảo trọng."
Thiên Lộ vẻ mặt cực kỳ khó coi: "Sao em không nói với anh sớm hơn?"
Nghe Thiên Lộ trách móc, Thiên Linh Linh đỏ bừng cả mặt: "Anh! Anh cho rằng em thì bằng lòng nhìn thấy hậu quả thế này sao? Bọn em cũng không muốn anh mất đi càng nhiều thứ!"
Thiên Lộ hơi bình tĩnh lại chút: "Xin lỗi."
Nhưng mà vẻ mặt vẫn khó coi.
Thiên Linh Linh nói: "Em biết anh đang nghĩ gì nhưng mà ba mẹ cũng có sứ mệnh của bản thân, bọn họ là đi cứu người đó, người đó bất kể đối với anh hay đối với em hay đối với những người khác đều cực kỳ quan trọng cho nên ba mẹ mới lại thuận theo số trời đi thành phố M."
"Anh cứ coi như là vì em, vì em ở tương lai không xa sẽ trở thành người thân duy nhất của anh mà suy nghĩ một chút được không?"
Thiên Linh Linh van xin nói.
Mối quan hệ ngoại giao của nhà họ Thiên cũng không ít hơn so với nhà họ Giang nên chỉ cần Thiên Lộ mở miệng là có rất nhiều người bằng lòng giúp bất kể Thiên Lộ muốn đi đâu đều sẽ đưa anh đi tới đó.
Thiên Linh Linh cũng biết đôi chân không còn cảm giác đó cũng không thể cản trở Thiên Lộ.
Cũng không thể trở thành trở ngại của Thiên Lộ.
Thiên Lộ nhìn gương mặt non nớt của Thiên Linh Linh trong đầu lập tức lóe qua một gương mặt non nớt khác.
"Giang Hoa Đình bây giờ ở đâu?"
Thiên Linh Linh cau mày: "Sao em biết được? Nếu em mà tìm được anh ta thì em còn có dáng vẻ xấu xí này sao?" Sớm đã trở nên xinh đẹp lung linh rồi!
"Doãn Thu thì sao?" Chân mày Thiên Lộ nhíu càng chặt hơn rồi.
Thiên Linh Linh trợn mắt: "Em cũng không phải chuyên môn theo đuôi đôi chồng chồng này, nếu như anh muốn biết thì có thể gọi điện thoại đến lễ tân hỏi!"
Rất đáng tiếc lễ tân gần như toàn năng cũng không biết Giang Hoa Đình với Doãn Thu đi nơi nào.
Thiên Lộ hơi sốt ruột, Thiên Linh Linh đột nhiên nhớ tới cô hình như có số điện thoại của Giang Hoa Đình.
Đáng tiếc, sau khi gọi qua đó số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng.
Vẻ mặt Thiên Lộ đen tới sắp nhỏ ra mực luôn.
"Điện thoại của ba mẹ thì sao?"
Thiên Linh Linh cúi đầu xuống: "Ba mẹ nói không được gọi."
"Gọi." Nét mặt Thiên Lộ âm trầm.
Thiên Linh Linh cắn môi đành phải gọi.
Trời sập xuống có anh cả chống.
Nghe được âm thanh nhắc nhở không nằm trong vùng phủ sóng như nhau, vẻ mặt Thiên Lộ trở nên gian nan!
"Từ trường thay đổi rồi."
Thiên Lộ bỗng nhiên nói một câu, vẻ mặt vốn dĩ căng thẳng đột nhiên thả lỏng. Anh ta giống như con diều đứt dây đột nhiên mất đi phương hướng với sức mạnh một mình bay bổng lượn lờ không mục đích.
Thiên Linh Linh bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ.
"Anh?"
Thiên Lộ ngẩng đầu hai mắt vô thần nhìn trần nhà: "Tối nay là một kiếp định sẵn trong số mệnh."
Trong lòng Sầm Thư Man có chút bất an nên cứ ở trong phòng ngủ đi tới đi lui.
Giang Trì Bắc cũng sắp bị bà đi tới mức mắt cũng hoa luôn: "Tiểu Man, có thể dừng lại trước không? Có chuyện gì bà có thể nói ra?" Sầm Thư Man nói: "Ông có cảm giác bồn chồn bất an gì không?"
Giang Trì Bắc: "Không."
Sầm Thư Man: "..."
Giang Trì Bắc nói: "Tiểu Man, tôi không có cảm giác hết sức nhỏ bé như bà tôi chỉ là một người đàn ông thô lỗ chỉ cần vợ với con đều tốt thì tôi sẽ tốt."
Sầm Thư Man gắt gỏng nói: "Vợ của ông bây giờ đang ở trước mặt ông rồi, trước mắt chỉ thiếu con trai của ông! Bây giờ tôi rất bất an, cho nên có phải ông nên nói với tôi là nhóc Hoa đi đâu không?"
Giang Trì Bắc: ".. Bà cũng không biết, sao tôi biết chứ?"
Sầm Thư Man buồn bực.
Giang Trì Bắc cũng cảm thấy bản thân có chút uất ức, con trai thỉnh thoảng sẽ về ở, có thể thường xuyên nhìn thấy được,
Cho nên bây giờ anh ta căn bản vốn không cần giống như trước giống nhau làm một số trộm gà bắt chó.. nhổ vào, là loại dường như một số toàn bộ phương vị theo sát Giang Hoa Đình chuyện!
Bị con trai phát hiện lời của, hắn cái này mở minh ba già, còn có làm hay không à?
Sầm Thư Man bị cảm giác hoang mang trong lòng làm tới mức có chút không biết làm sao liền hung ác đập cho Giang Trì Bắc một quyền: "Gọi điện cho nhóc Hoa đi."
Giang Trì Bắc chỉ có thể làm theo, đáng tiếc chỉ có thể nghe được giọng nữ máy móc không ngừng lặp lại số điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng.
Sầm Thư Man không khỏi càng thêm bất an!
Đúng lúc này Sầm Thư Man bỗng nhiên nhớ tới ngay hôm đó Sầm Tuyết không hiểu sao tới đến cô ta cửa nhà.
Đừng có để Giang Hoa Đình rời khỏi thành phố Kinh..
Thành phố Kinh lớn như thế ở đâu cũng có tín hiệu! Nếu như điện thoại Giang Hoa Đình tắt máy thì nhắc nhở đó tuyệt đối không phải là không trong nằm trong vùng phủ sóng gì đó!
Vậy thì chỉ có thể nói rõ Giang Hoa Đình cũng không ở thành phố Kinh!
Sầm Thư Man chỉ cảm thấy bầu trời đổ ập xuống!
"Mau! Ông Bắc! Mau điều tra một chút trước đó nhóc Hoa đến cùng gọi điện thoại với ai!" Kiểu gì cũng có người có thể biết Giang Hoa Đình đi nơi nào! Thế lực của nhà họ Giang rất lớn, lịch sử cuộc gọi của Giang Hoa Đình chẳng mấy chốc đã tra ra được.
Cuộc gọi cuối cùng của Giang Hoa Đình thế mà là Giang Trung Đình.
Sầm Thư Man vội vàng gọi cho Giang Trung Đình một cú điện thoại.
Thế mà Giang Trung Đình giờ phút này lại ở bệnh viện, bạn gái anh ta đột nhiên sốt cao, cả người nóng tới mức như cái lò lửa vậy bất kể dùng phương pháp gì thì nhiệt độ cơ thể cũng không thể giảm được!
Giang Trung Đình nói với Sầm Thư Man: "Nhóc Hoa mượn máy bay trực thăng của con đi thành phố M, bây giờ con cũng rất hối hận để nhóc Hoa chạy rồi!"
Bằng không anh ta trực tiếp tìm Giang Hoa Đình là được rồi, đâu cần phải lòng như lửa đốt chờ thế này..
Không hiểu sao y thuật của Giang Hoa Đình đã ở trong lòng nhà họ Giang đạt được rồi một trình độ thần kỳ không thể miêu tả!
Nghe được lời của Giang Trung Đình, Sầm Thư Man suýt chút ngất xỉu.
"Nhóc Hoa rời khỏi rồi thành phố Kinh?"
Giang Trung Đình: "Đúng đó." Chẳng lẽ thành phố M là ở trong thành phố Kinh sao? Thím út biết nói đùa ghê.
Lần này Sầm Thư Man thật sự đã ngất xỉu!
Nghe bên đó truyền đến tiếng hét cuống cuồng của Giang Trì Bắc, Giang Trung Đình đột nhiên cảm thấy bản thân là kẻ mang tội.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Giang Hoa Đình với Doãn Thu nhìn quan tài xa hoa ngưng kết ở trên trời, tim đập càng ngày càng nhanh!
"Nhóc Thu có không cảm nhận được.. Trên người có thứ gì đó đang quay cuồng không?"
"Có."
Doãn Thu nhỏ giọng nói, từ lúc cỗ quan tài đó có được hình dáng thật, trên người anh hình như có thứ gì muốn bị bóc ra khỏi cơ thể của anh!
Thế nhưng bản năng lại như đang kiềm chế thứ gì đó bị bóc ra, trong thân thể của anh cứ như đang tiến hành cuộc chiến giằng co vậy!
Rất khó chịu.
Giang Hoa Đình cũng rất khó chịu cậu thậm chí còn một bước cũng không nhúc nhích nổi.
Cậu cười khổ nói: "Chắc không phải là vận xui của tôi lại phát tác đi? Từ sau khi tôi tới nơi này mới xuất hiện cảnh tượng hoành tráng thế này?" Doãn Thu thấp giọng nói: "Không phải."
Anh nghe cực kỳ rõ Lã Quảng Lâm đã nói Giang Hoa Đình không tới thì hắn cũng sẽ từ từ giày vò bọn họ mà Giang Hoa Đình tới đây thì hắn cũng chẳng qua chỉ tăng nhanh tốc độ thêm chút thôi.
Nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.
Giang Hoa Đình nói: "Nhóc Thu, tôi rất muốn thơm thơm cậu, tôi nóng quá.."
Cực kỳ gấp gáp muốn giải tỏa hết cơn nóng này.
Doãn Thu cũng rất nóng đến nỗi anh cũng đã hơi mơ màng.
"Không được."
Giang Hoa Đình duỗi tay qua bắt lấy bàn tay nóng hổi như nhau của Doãn Thu: "Không hôn cũng được tôi nắm lấy cậu là được." Cậu cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Vận xui không ngừng cuồn cuộn giống như muốn xông phá vật chứa là cậu lại hình như không quá muốn rời khỏi vậy, không ngừng đấu tranh không ngừng lôi kéo.
Giang Hoa Đình đau đầu muốn dùng phù hoặc là đau đớn để bản thân tỉnh táo chút nhưng ngặt nỗi bất kể cậu làm g thì cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.
Lúc này Doãn Thu đột nhiên dựa tới và thở gấp dồn dập.
Khó chịu quá.
Giang Hoa Đình cảm nhận được sinh khí trên người Doãn Thu xói mòn cực kỳ nhanh.
Nhưng trận phù cướp vận đã bị cậu phá hư rồi, sao Doãn Thu lại còn như thế?
Lúc này quan tài trên bầu trời bỗng nhiên phát ra một kiểu âm thanh quan tài bị đẩy mở, âm thanh thanh gỗ nặng nề ma sát rõ ràng tới thế làm người ta có một kiểu cảm giác tê cả da đầu!
Không rét mà run!
Giang Hoa Đình chỉ cảm thấy bên trong hình như có thứ gì đó muốn đi ra!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh ngay cả tiếng dế gáy nhỏ bé cũng biến mất rồi! Cả thế giới giống như chỉ còn lại có Giang Hoa Đình với Doãn Thu còn có cỗ quan tài đó.
Gió âm thấu xương Giang Hoa Đình với Doãn Thu chìm vào trong dày vò vừa lạnh lại vừa nóng cả người tựa như muốn dỡ thành hai nửa vậy!
Quan tài bị từ từ mở ra mức độ âm u lạnh lẽo lại giảm xuống tận mấy cấp độ làm người ta nhịn không được muốn nhắm mắt lại vĩnh viễn yên giấc.
Giang Hoa Đình gian nan chống mí mắt nhìn thấy một bóng đen dần dần ngưng tụ lại đó là..
Một người đàn ông.
Không phải bóng một người đàn ông rất rõ ràng hình như mặc áo bào rộng cổ xưa..
Giang Hoa Đình gian nan nói: "Chắc không phải thật sự là Tần Thủy Hoàng đi?"
Doãn Thu muốn trợn mắt với cậu cũng không còn sức.
Nhưng không thể không nói chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng đó anh cũng có xúc động muốn quỳ lạy.
Đến cùng là ai?
Nhưng bây giờ người đàn ông đó là ai cũng chả sao cả bây giờ bọn họ nhưng ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.
Không biết thứ đó đến cùng là thần linh hay là ác ma, khí thế chèn ép mạnh mẽ chỉ để bọn họ cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân.
Người đàn ông đó giống như thở dài một hơi, tiếng thở dài khe khẽ đó lại làm nhóm Giang Hoa Đình run rẩy từ sâu tận trong tim làm người ta sinh ra một kiểu cảm giác hận không thể chưa từng tới thế giới này!
Đến nỗi Giang Hoa Đình còn cảm thấy bản thân một giây sau sẽ chết trên tay người đàn ông này!
Không được ít nhất phải đưa Doãn Thu đi mới được!
"Khu vực hung thần.. Nên diệt."
Giọng của người đàn ông không chân thật tới vậy nghe như từ khắp mọi nơi truyền đến lại giống như tiếng cảm thán khe khẽ ở ngay bên tai bọn họ, động tác của Giang Hoa Đình dừng lại đột nhiên một cảm giác quay cuồng ập tới!
Giang Hoa Đình bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi mà Doãn Thu cũng hôn mê luôn rồi, Giang Hoa Đình vội vàng ôm chặt Doãn Thu, mặt đất đang ngồi bỗng nhiên rơi xuống, âm thanh rầm ầm ầm đinh tai nhức óc quen thuộc tới như thế lại làm cho người ta sụp đổ tới như vậy.
Giang Hoa Đình cười khổ cậu thật sự nên tránh xa núi rừng..
Đúng lúc này cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng hét tàn bạo ác liệt cậu như nhìn thấy hai cụ già dáng người cực kỳ gầy bé cực kỳ nhanh nhẹn đang di chuyển như thoi giữa rừng núi.
Rừng núi lúc này sáng ngời tới mức giống như ban ngày Giang Hoa Đình nhìn tới mức cực kỳ rõ ràng.
Tướng mặt của hai cụ già này.. Rất mơ hồ, tương lai không thể phán đoán.
Nhưng mà hai cụ già này có nét mặt lại rất kiên định trong tay cầm phù chú giấy vàng chữ đỏ từng tờ một quăng về phía người đàn ông trên trời trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Là chú văn Giang Hoa Đình chưa từng nghe qua.
Thiên sư..
Trong đầu Giang Hoa Đình đột nhiên xẹt qua hai chữ này.
Cậu muốn mở to mắt nhìn cho rõ nhưng mí mắt của cậu càng nặng nề hơn mà vị trí của bọn họ đang ở vẫn đang hạ xuống rồi bỗng dưng Giang Hoa Đình như nhìn thấy lại có một người quen xuất hiện ở trước mặt cậu đưa tay về phía cậu.
Hình như cậu nghe được người đó nói: Cậu tỉnh táo.. Một chút..