Giang Hoa Đình bắt xe đi tới nơi làm lễ cưới của Lương Như An, đối phương cũng biết cậu không lái xe cũng từng nói bảo người tới đón cậu nhưng mà Giang Hoa Đình từ chối.
Chú rể mà, sẽ luôn bận chút cậu nên thông cảm một chút.
Lương Như An cố ý bảo người đi đón Giang Hoa Đình, thiệp mời sẽ có người thu lại nên lúc nhìn thấy tên của Giang Hoa Đình thì sẽ có người dẫn Giang Hoa Đình đến trước mặt anh ta.
Khi anh ta nhìn thấy Giang Hoa Đình mặc áo thun quần jean xuất hiện thì Lương Như An cũng chỉ kinh ngạc một lúc rồi vội vàng nở nụ cười đi qua đó.
"Đại sư Giang, ngài tới rồi!"
Giang Hoa Đình ừm: "Cô dâu còn chưa ra sao?"
"Chờ lát nữa sẽ ra đây."
"Cũng tốt, chờ lát nữa là giờ lành, đầu bạc răng long."
Mắt Lương Như An trừng to, mừng rỡ nói: "Cám ơn đại sư Giang!"
Người khác nói anh ta không nhất định tin nhưng mà lời nói của Giang Hoa Đình thì anh ta nhất định sẽ tin tưởng!
Những khách khác nhìn thấy Giang Hoa Đình với Lương Như An trò chuyện tới mức vui vẻ thế này thì nhỏ giọng cùng người bên cạnh bắt đầu trao đổi.
"Người này là ai vậy?"
"Không biết, cậu nhìn cậu ta ăn mặc tùy ý như vậy, một chút cũng không chú trọng lễ nghi trường hợp.."
"Thôi vậy, cậu quản cậu ta là ai, Lương Như An có thể nhìn trúng cậu ta thì chắc chắn có cậu ta có chỗ hơn người."
Giang Hoa Đình cũng mặc kệ người khác đến cùng đang nói gì cậu, cậu muốn đi tìm một chút xem chỗ nào có đồ, trường hợp thế này không ăn gì đó chỉ chờ không quá lãng phí thời gian!
Có điều hành động này lại làm cho một số người bàn tán, cũng có một số người liếc nhìn cậu thì bỗng nhiên cảm thấy cậu quen mắt liền nhìn chằm chằm lâu chút.
Giang Hoa Đình đang ăn thì cách đó không xa truyền đến giọng của cụ bà Lương: "Vị nhóc Giang đại sư tới rồi à? Ở đâu? Tôi cần phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng!"
Giang Hoa Đình vội vàng nuốt đồ vào trong miệng, cụ Lương đã được Lương Như An dẫn đến trước mặt Giang Hoa Đình.
"Chào dì xinh đẹp!"
"Ơi ơi ơi, cậu cũng khỏe." Cụ Lương không nói lời gì đã bắt tay của Giang Hoa Đình: "Cậu tới là được! Lần trước cậu giúp tôi đuổi con quỷ đó đi xong thì cả người tôi đều thoải mái hơn nhiều rồi! Cảm giác trẻ hơn mười tuổi! Chưa từng thoải mái tới vậy qua!"
Giang Hoa Đình cười híp mắt nói: "Vậy là được."
Nhìn đi! Đây là quảng cáo miễn phí đó, nếu như có thể đổi "Đuổi con quỷ đó đi" bằng mấy chữ "Chữa được bệnh đau tim" vậy thì càng tốt hơn rồi!
Nhưng không sao dù sao cậu cũng sẽ nỗ lực xứng danh!
Mọi người vừa nghe thế này, vậy thì càng không được rồi!
Cứ như thanh niên trẻ này còn là một đại sư tuổi trẻ có triển vọng?
Mọi người muốn hỏi lại không tiện đi lên ngắt lời, chờ lúc có thể hỏi thì lễ cưới đã bắt đầu.
Giang Hoa Đình híp mắt nhìn đôi cô dâu chú rể ở phía trên, trong lòng lên kế hoạch nên cho Doãn Thu lễ cưới có một không hai kiểu gì.
Khó khăn lắm mới nhịn đến lễ cưới kết thúc, một số người đã chờ rất lâu xông tới.
"Chào ngài, xin hỏi.."
"Tôi họ Giang."
"Được, ngài Giang.."
"Cậu họ Giang sao?" Một giọng nói khác ngắt lời người đang bắt chuyện, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Giang Hoa Đình!
Anh ta cuối cùng cũng nhớ tới tại sao mặt của Giang Hoa Đình có vẻ rất quen mắt rồi! Đây chẳng phải là gương mặt cậu tư tập đoàn Giang thị dạo này mới về sao?
Nói là bản trẻ tuổi cũng không đúng bởi vì mặt của cậu tư họ Giang cũng là một gương mặt búp bê không già, xem ra càng như anh em của cậu Giang này.
Gien di truyền đáng sợ này!
"Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
"Vậy người tập đoàn Giang thị.."
"À, hẳn là ông nội tôi đi."
Ông nội, ông cụ Giang, vậy cũng không khác gì!
Từ lâu đã có tin tức truyền ra là Lương Như An có thể cưới vợ là bởi vì chuyên gia về phương diện này là người nhỏ nhất trong xấp nhỏ nhà họ Giang! Chữa được chữa được bệnh về phương diện đàn ông của Lương Như An! Trong nháy mắt, ánh mắt không ít người nhìn Giang Hoa Đình cũng không quá giống nhau nữa!
Lương Như An là người làm ăn, có một số người làm ăn có chút háo sắc thích chết ở trên giường mà sênh ca nhiều rồi thì cơ thể tất nhiên sẽ có bệnh, người không phải là bằng sắt bắn nhiều rồi thì thứ gì đó cũng tinh khí cạn kiệt người cũng chết luôn!
"Cậu chủ nhỏ nhà họ Giang, có tiện cho phương thức liên lạc không?"
Giang Hoa Đình nhướng mày: "Được đó, đi phố phong thủy khu XX là có thể tìm được tôi."
Khu XX bọn họ biết nhưng mà phố phong thủy là ở đâu?
"Không thể thêm Wechat sao?"
"Không cần." Giang Hoa Đình cũng không thèm nghĩ đã trực tiếp từ chối số điện thoại của ông lớn mà rất nhiều người muốn có cũng không lấy được.
"Quá ồn rồi." Giang Hoa Đình lại thêm một một kích đâm tim!
"Vậy số điện thoại thì sao?"
Giang Hoa Đình hỏi lại: "Cái đó với thêm Wechat có gì khác nhau không?"
Giang Hoa Đình thành công tuyên truyền cho bản thân, mục đích đã đạt được liền lập tức rời đi!
Nói một câu với Lương Như An xong, Giang Hoa Đình không chút gánh nặng tâm lý rời khỏi hội trường kết hôn.
Giang Hoa Đình không phải là vụ làm ăn gì cũng nhận, cậu không làm chuyện tổn hại âm công.
Phố phong thủy là một nơi rất tốt có thể giúp cậu sàng lọc một số người không cần nhất định phải giúp ra.
Người có duyên mới có thể tìm tới phố phong thủy mà!
Giang Hoa Đình bày sạp mấy ngày quả nhiên không một ai tìm cậu. Thế này cũng không phải là không có ai đi vào phố phong thủy, đại sư trong con phố phong thủy này của bọn họ cũng cũng có chút tài năng nên tất nhiên cũng sẽ có khách của bản thân.
Càng huống chi đây còn là một thời đại nhìn mặt.
Quá trẻ rồi, vẫn là người có hơi thần tiên phấp phới mặc đạo bào tương đối đáng tin chút.
Ít nhất người ta nhìn qua là như thế!
Cho dù bị lừa cũng bị lừa tới mức cam tâm tình nguyện chút!
Mấy người mới tới mỗi lần nhìn thấy Giang Hoa Đình cũng không nhịn được lắc đầu, một đứa trẻ tốt như thế không lo cố gắng đi học sao lại chạy đi làm thần côn chứ?
Giang Hoa Đình cũng không biết mấy người đó đang nghĩ gì, cậu đang chơi điện thoại đó, một trong những hoạt động người trẻ tuổi thích nhất/ mê muội nhất! Đột nhiên, Giang Hoa Đình nhận được một tin nhắn của Giang Trung Đình--phòng khám của em có thể mở cửa rồi, về bàn chút đi?
Chân mày của Giang Hoa Đình chau một mức không thể nhìn ra, vốn muốn trực tiếp từ chối nhưng nhìn nhẫn nam khiêm tốn thế này trên ngón tay thì mắt Giang Hoa Đình hơi híp rồi quyết định về khoe khoang một chút.
Vừa hay nhóc Thu cũng nên nghỉ rồi dẫn nhóc Thu về nhận người quen!
Được.
Giang Hoa Đình chỉ trả lời một chữ như thế.
Đã đăng ký kết hôn rồi thì về gặp người nhà của đối phương một chút cũng là việc nên làm, càng huống chi thứ tự của bọn họ đã hoàn toàn trái ngược rồi.
Lúc nhìn thấy Giang Hoa Đình thì Giang Trung Đình cực kỳ vui vẻ nhưng khi anh ta nhìn thấy người bên cạnh Giang Hoa Đình vẫn hơi giật mình.
"Doãn Thu?"
Doãn Thu lạnh nhạt gật đầu: "Anh Trung Đình."
Giang Hoa Đình kinh ngạc: "Anh cả quen nhóc Thu sao?"
Giang Hoa Đình lập tức nghĩ tới cùng là người thành phố Kinh, tiếng tăm của Doãn Thu nổi như thế sao có thể không quen chứ?
Quân đội với thương nhân tuy không quá hợp nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút liên quan.. Ha?
Dù sao Giang Hoa Đình là nghĩ như thế.
Nghe được xưng hô của Giang Hoa Đình đối với Doãn Thu, cả người Giang Trung Đình hơi hoảng hốt, nhóc.. Thu?
Doãn Thu là nhóc Thu trong miệng Giang Hoa Đình sao?
Giang Trung Đình mắt sắc liếc tới nhẫn cùng kiểu trên tay hai người còn cùng ở trên ngón áp út!
"Anh cả, anh thế này là biểu cảm gì?
Nhóc Thu là của em, có nhìn nhiều thêm nữa cũng không phải của anh, anh không có cơ hội!" Giang Hoa Đình lập tức kéo Doãn Thu ra sau lưng giấu tới mức cực kỳ chặt chẽ!
Giang Trung Đình: "..."
Doãn Thu: "..."
"Được rồi, chẳng phải em nói anh có vận hoa đào sao? Đây cũng không phải là hoa đào ha?"
Giang Hoa Đình lập tức nói: "Đó tất nhiên chắc chắn là không phải!"
Giang Trung Đình cảm thấy mấy chuyện kiểu này không nên là anh ta lo lắng, anh ta chỉ phụ trách cưng chiều Giang Hoa Đình là được rồi!
Nói cũng kỳ lạ anh ta còn có hai em trai em gái nhưng ý nghĩ muốn cưng chiều đối phương chỉ có đối với Giang Hoa Đình mới có.
Có thể thật sự là di truyền.
Rất lâu trước đó đã nghe nói mấy anh em của ba bọn họ cũng là cưng chiều chú út nhất, không hiểu sao lại muốn cưng chiều! Xem ra là sức quyến rũ của mặt búp bê..
Sâu không lường được!
Ngay cả Doãn Thu cũng ngắt được!
Đáng sợ!
Hai chồng chồng Giang Hoa Đình ngồi đối với diện với Giang Trung Đình.
Giang Trung Đình để một phần văn kiện ở trước mặt Giang Hoa Đình, nói: "Em xem một chút đi, thiết bị phòng khám anh cũng giúp em làm xong rồi, chỉ thiếu chữ ký của em thôi."
Giang Hoa Đình yên lặng.
Doãn Thu cũng cảm thấy kỳ lạ: "Sao rồi?"
Giang Hoa Đình thở dài một hơi: "Đột nhiên không muốn mở nữa."
Giang Trung Đình: "..."
Người mấy ngày trước còn tràn đầy phấn khởi nói muốn mở phòng khám đến cùng là ai?
"Tại sao?" Doãn Thu bỗng híp mắt.
Giang Hoa Đình sợ nhất là Doãn Thu thế này, nhịn không được run lên: "Không mà, tôi nói không mở phòng khám nhỏ nữa."
Giang Trung Đình nhướng mày: "Ai nói với em là phòng khám nhỏ, anh là làm cho em bệnh viện lớn!"
Giang Hoa Đình kinh ngạc: "Bệnh viện sao?"
Lúc này vợ chồng Giang Trì Bắc về: "Nhóc Hoa về rồi à? Ấy, nhóc Thu cũng ở đây à."
Giang Hoa Đình cười híp chào hỏi: "Ba, mẹ."
Giang Trì Bắc với Sầm Thư Man cũng cười híp mắt đáp.
Doãn Thu đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc gọi: "Ba, mẹ."
Giang Trung Đình: "!"
Vợ chồng Giang Trì Bắc cũng cười híp mắt đáp.
Giang Trung Đình: "..."
Được, thì ra chú tư thím tư cũng biết rồi.
Chủ đề tiếp tục.
"Anh cả, em chỉ có một mình làm sao gánh được cả một bệnh viện!"
Vấn đề này không cần Giang Trung Đình trả lời, Giang Trì Bắc đã có thể trực tiếp cho cậu đáp án.
"Chuyện này con không cần lo lắng, ba đã mời được người cho con rồi."
Giang Hoa Đình không rõ ràng cho lắm: "Mời người? Ai?"
"Tới rồi đó."
Nói thì chậm thời gian thì nhanh, hai người Giang Hoa Đình cực kỳ quen thuộc được người giúp việc dẫn vào, vẻ mặt của hai người trẻ tuổi thấp thỏm không yên, ánh mắt không ngừng bay khắp nơi.
Giang Hoa Đình kinh ngạc gọi: "Anh Mao?"
Mao Cao Minh nghe được giọng nói đã rất lâu không nghe được nhưng lại quen thuộc đến đi sâu vào xương tủy, cực kỳ kinh ngạc một phen!
"Nhóc Giang?"
"Sao anh ở đây?" Giang Hoa Đình nói không kinh ngạc là không thể nào.
Ai có thể ngờ tới người bạn đầu tiên quen biết kiêm đồng nghiệp ở thành phố Giang sẽ xuất hiện trong nhà mình?
Tuy không thường ở nhưng cũng là nhà của cậu!
Mao Cao Minh cũng không hiểu tại sao Giang Hoa Đình sẽ ở đây: "Tôi tới gặp ông chủ! Chủ nhiệm Nghê cố ý tận tâm chỉ dẫn cho tôi gặp."
Giang Hoa Đình càng không rõ.
"Ông chủ?"
"Ở đây, vị nào là ông chủ của anh?"
Giang Trì Bắc nói: "Ba là ông chủ của cậu ta."
Giang Hoa Đình chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ba sao có thể là ông chủ của anh Mao được, anh Mao là ở bệnh viện số hai thành phố Giang.." Vừa nói như thế Giang Hoa Đình lập tức nhận ra không đúng.
"Ba là ông chủ bệnh viện số hai sao?"
Giang Trì Bắc vốn dĩ muốn thừa nhận ngầu chút nhưng vẫn nhịn không được nhụt chí: "Phải, con ở bệnh viện của ba làm hơn một năm mà con vẫn chưa biết ông chủ là ba sao?"
"Sao con biết được!" Giang Hoa Đình khó hiểu.
"Lúc con ký hợp đồng không nhìn rõ phải không? Trên hợp đồng có hai chữ ký, một là công ty, một là của ba."
Giang Hoa Đình không chút nể tình cho ba già một kích ngay tim: "Không!"
Tim Giang Trì Bắc tan nát, đây là con trai cục cưng của ông.
"Lúc đó con chỉ nghĩ là sư phụ hẳn là sẽ không hố con cho nên hợp đồng đó con ngay cả nhìn cũng không nhìn." Giang Hoa Đình thành thật nói.
Mặt Giang Trì Bắc tối sầm: "Lần sau không được cẩu thả chủ quan thế này, thứ kiểu hợp đồng này là phải xem mà tốt nhất là giao cho luật sư xem thử, lỡ như bị hố rồi còn ngu ngốc giúp người ta đếm tiền!"
Giang Hoa Đình lập tức không làm nữa!
"Con ngu tới vậy hả? Có một gương mặt con rất dễ lừa à?"
Giang Trì Bắc không hề khách sáo gật đầu: "Ừm."
Giang Hoa Đình: ".. Ba lấy gương ra soi trước đi, sau đó mới nghĩ kỹ xem làm sao nói chuyện."
Giang Trì Bắc nhướng mày.
Sầm Thư Man lập tức nói: "Con trai, ba con chẳng qua là lo lắng con bị người ta lừa, nghe lời ba con sẽ không sai."
Giang Hoa Đình gật đầu: "Được thôi, vậy thì con nghe một chút."
Giang Trì Bắc: "..."
Có kiểu cảm giác tức giận buồn phiền là xảy ra chuyện gì?
Giang Hoa Đình lại nói: "Thực ra con bị lừa cũng chẳng sao cả cũng không chết được, đối phương sẽ chỉ càng xui xẻo thôi." Vận xui thịnh thế của cậu tuyệt đối có thể đủ hố chết bọn họ!
Doãn Thu bỗng dưng híp mắt: "Giang Hoa Đình."
"Tôi sai rồi." Đại trượng phu có thể duỗi có thể co, nhận sai trong một giây.
Giang Trung Đình: "..."
"Ừm.. Giang Thần." Một giọng nói yếu ớt nhân lúc hiện trường yên tĩnh vội vàng phát hai tiếng bày tỏ còn có một người tồn tại. Giang Hoa Đình ngẩng đầu, "Dương Nhạc?"
Một người khácchính là Dương Nhạc, thấy tất cả mọi người cũng nhìn về phía bản thân, Dương Nhạc suýt chút cảm động tới mức khóc sướt mướt!
Quá không dễ dàng rồi!
Thứ cảm giác tồn tại này, khó tìm!
Thấy người không thể bỏ qua bên cạnh Giang Thần cũng nhìn qua, Dương Nhạc lập tức đứng nghiêm!
"Chào chị!"
Tất cả mọi người: "..."
Chỉ có vẻ mặt Doãn Thu bình tĩnh: "Ừm."
Giang Trung Đình: "..."
Thân mến, cậu không nhận sai giới tính của bản thân đi?
Nhưng người đó cũng đáp rồi nên bọn họ cũng không tiện nói gì.
Giang Hoa Đình nói: "Không gặp lâu như vậy rồi mà mắt mù của cậu sao vẫn chưa khỏi? Gọi sư tẩu!"
Dương Nhạc: "..."
Dàn xếp ổn thỏa Mao Cao Minh với Dương Nhạc, Giang Trung Đình nói: "Cho nên bệnh viện này về sau lại lục tục điều một số người ở bệnh viện số hai thành phố Giang qua tới, nhóc Hoa em không ý kiến ha?"
"Em là không có ý kiến, chị y tá mọi người cũng giúp em xử lý luôn đi." Chỗ dựa lớn thì tốt mà gì cũng không cần quan tâm! Người của Giang Trì Bắc nhiều vô số kể, "Có thể."
Giang Hoa Đình cười híp mắt nắn lòng bàn tay của Doãn Thu: "Sau này tôi cũng là người làm Viện trưởng rồi!"
"Vậy cuối cùng là tên bệnh viện, nhóc Hoa nghĩ xong chưa." Giang Trung Đình nhắc tới vấn đề vẫn chưa giải quyết ra.
"Thì tên là bệnh viện nhóc Hoa yêu nhóc Thu đi!"
Tất cả mọi người đều bị Giang Hoa Đình dọa sợ!
Doãn Thu cau mày: "Cậu đang nguyền rủa tôi sao?"
Giang Hoa Đình sợ hãi: "Tôi đâu có!"
"Vậy cần gì để tên của tôi lên, muốn để tôi cả ngày vào bệnh viện sao?" Muốn để Giang Hoa Đình đổi tên, Doãn Thu có rất nhiều phương pháp.
Giang Hoa Đình: "..."
"Vậy thì bệnh viện Trung y Thu Hoa đi."
Cái này hay hơn rồi, Giang Trung Đình vội vàng đăng ký!
Tiếp đó người một nhà nói chút chuyện linh tinh rồi mới chuẩn bị giải tán.
Giang Hoa Đình đột nhiên nhớ ra một vấn đề: "Dương Nhạc cậu tới đây làm gì?"
Mao Cao Minh là tới làm nhân viên giúp đỡ cho cậu vậy Dương Nhạc thì sao?