11
Dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ mình thật tốt.
Núp ở phía sau tủ, ta lặng lẽ vẽ lời chú cho mình, cũng xem chừng thế cục hiện tại.
Thật ra Cố Văn Tinh ra tay có hơi hờ hững, hơn nữa đối diện chàng lại có năm người, hoàn cảnh của chàng đang dần dần không tốt lắm.
Có điều..
Nữ tử mặc đồ tím chợt ngã xuống sau khi tụ khí.
Chắc là mê hồn tán ta bỏ trong trà có hiệu quả.
Cố Văn Tinh cũng sững sờ, chàng nghiêng đầu, mấy giây sau thì kịp phản ứng là ta làm.
"Chàng đánh thắng được họ không?"
Ta kéo tay áo của chàng.
Chàng đột nhiên cười, ta mới phát hiện chàng có răng nanh, khá nhọn, nên lúc cười trông có hơi xấu xa.
"Kẻ ngu mới đánh với họ."
Những lời này là chàng nói ở bên tai ta.
Bởi vì chàng đã ôm eo ta, rồi sau đó, khói mù tràn ngập.
Kỹ năng chạy trốn của chàng đúng là tốt hơn đánh nhau nhiều.
12
Ta đã quá quen thuộc với chuyện vượt nóc băng tường, nhưng đây là lần đầu tiên ta được ôm bay qua tường.
Cảnh vật dưới chân thay đổi, ta có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của chàng, nói thật khá là mất mặt, đường đường là
hồ ly tinh, vậy mà đây mới lần đầu tiên ta tiếp xúc thân mật với một người như vậy.
Ta lặng lẽ làm phép thần chú, đủ để đá bay đám người đang đuổi theo.
Màn đêm buông xuống.
Chàng đáp xuống một bãi đất trống trong rừng, vận động chút cổ tay mới giật mình hoảng hốt.
"Làm sao ta lại đưa cô nương đến đây?"
* * *Vậy huynh nghĩ mình đang ôm ai.
Lá bùa bốc cháy trong tay chàng thắp sáng bóng tối chỉ trong tích tắc.
Hai hàng lông mày chàng nhíu vào nhau, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ xem phải làm gì với ta.
"Nhắc mới nhớ, có vẻ mỗi lần chúng ta gặp nhau đều không phải là tình cờ."
Chàng bắt đầu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Ta chưa bao giờ nghe cô nương nhắc đến người nhà."
Ta sắp bị phát hiện rồi.
"Hơn nữa, nữ nhân bình thường làm gì có đồ như mê hồn tán như vậy?"
Chẳng lẽ ta lại thất bại trong lần cải trang đầu tiên hay sao?
"A, ta biết rồi!"
Chàng vỗ tay.
"Cô nương ái mộ ta từ lâu rồi phải không?"
"..."
Nếu chàng thực sự nghĩ như vậy, thì cứ cho là như vậy đi.
"Cô nương thích ta ở điểm nào?"
Chàng hỏi càng lúc càng dồn dập.
13
"Công tử có nhớ không, đó là một đêm tuyết rơi lạnh giá, huynh đã cứu ta.."
Ta say mê bịa ra một câu chuyện cổ hủ về tình yêu sét đánh từ nhiều năm trước.
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy tuyết."
Chàng nói với nụ cười trên môi.
* * * Thực ra ta cũng chưa nhìn thấy tuyết.
"Vậy nên cô nương nhận sai người rồi?"
Chàng nghiêng đầu, ánh lửa chiếu lên nửa khuôn mặt của chàng, một lúc sau mới nhẹ nhàng cười.
"Ta biết ngay mà, làm gì có ai thích người như ta."
"..."
Tim ta chợt chùng xuống.
Vì vậy ta nghiêng người về phía trước một chút, nhìn vào mắt chàng một cách nghiêm túc.
"Nhưng ta nghĩ huynh là một người tốt.. Thật đó."
"Ồ?"
Chàng cũng nhích lại gần ta một chút, khoảng cách giữa bọn ta thu nhỏ lại.
Sống mũi cao của chàng gần như cọ vào chóp mũi ta, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ tinh nghịch.
* * *
Chàng lùi lại.
"Trước đây, mọi người luôn nói ta là người xấu, lúc nào cũng tránh xa ta. Ta nghĩ mình không nên lãng phí cái danh xưng này nên ta thực sự đã làm rất nhiều điều xấu."
Ngọn lửa cháy bùng phản chiếu đồng tử của chàng, đôi mắt lấp la lấp lánh như chứa cả vùng thiên hà.
"Vì cô nương cho rằng ta là người tốt, vậy thì ta sẽ làm một người tốt."
14
"Cố Văn Tinh."
"Hửm?"
Chàng bảo ta cứ tựa vào gốc cây nghỉ tạm một đêm. Màn đêm đen kịt, ánh sáng duy nhất là đống lửa đang cháy phía trước.
Mặc dù ta cũng chẳng sợ lắm, nhưng cũng cảm thấy thân là một cô gái người phàm yếu đuối, lúc này, ta nên sợ mới phải.
"Ta không ngủ được."
Người trên cây không ừ hử gì, ta lại gọi, chàng vẫn không đáp lại, vậy là ta quay người thò đầu nhìn sang. Chàng đang yên lặng nhìn ta.
Đêm tối, gió nhẹ, cô nam quả nữ.
Ta luôn cho rằng là một mị hồ, lúc này mình nên làm gì đó. Ánh trăng rơi xuống một bên gò má của chàng, ánh mắt chàng đen lay láy, nhưng lại trong veo thấy rõ cả đáy.
"Huynh muốn không?"
Ta hỏi chàng.
"Muốn gì?"
Chàng nghiêng đầu, dứt khoát nhảy xuống từ trên cây.
Chàng chưa từng là một đạo sĩ nghiêm chỉnh, ta biết.
Ta tự cổ vũ mình trong lòng, nhưng cánh tay vòng qua cổ chàng bỗng run lên. Ánh sáng từ ngọn lửa chẳng soi rõ điều gì, ta chỉ nghe được tiếng thở đều đặn của chàng.
Ta nhón chân, hạ quyết tâm, hôn tới.
* * * Hôn lệch rồi.
Khó khăn lắm mới lướt qua cằm dưới của chàng, nhưng tiếng cười thích thú của chàng trong nháy mắt đã khiến ta suy sụp.
Tay chàng ôm eo ta, thổi hơi vào tai ta.
"Không biết hôn à, hửm?"
Chàng hơi tiến lên trước một chút, ta gần như đã được chàng ôm vào lòng, đầu óc hỗn loạn, giọng chàng lại vang lên rõ ràng bên tai ta.
"Đường đường là hồ ly mà vậy đó hả?"
* * *!
Chàng biết rồi.
Ta lập tức đẩy chàng ra, sau đó xù lông với chàng.
"Huynh chơi ta?"
"Phải."
Chàng đứng yên tại chỗ, ánh trăng bao bọc cả cơ thể. Chàng chính là người như thế, luôn có cách khiến mọi thứ trở nên lặng yên.
"Rất vui."
Chàng bỗng bật cười cười, một nụ cười quá mức mê người.
Ta thật sự rất muốn cào cho cái mặt đẹp đó nát bét ra!
15
Nhưng cuối cùng ta vẫn không xông lên, bởi vì ta biết, lần này ta thua thật rồi.
Bại lộ hoàn toàn, ngay từ lúc ban đầu, ta đã bị một tên đạo sĩ bóc trần bộ mặt thật.
Ta cụp đuôi quay về tộc, ăn không ngon, ngủ không yên.
"Chước Chước lại thất bại rồi à."
Mẹ ta bưng một chén trà lên, ngồi cạnh khuyên nhủ ta.
"Không sao, là yêu thì đều sẽ thất bại thôi, con không cần buồn quá."
Phải, ban đầu, ta cũng nghĩ rằng mình sẽ ủ rũ vì lần thất bại đầu tiên.
Sau đó ta mới phát hiện cũng không phải là vậy.
Cố Văn Tinh là ai? Chàng đã từng làm gì? Chàng thực sự.. Xấu xa thế sao?
Mọi thứ liên quan đến chàng đều vô cùng mơ hồ, mà chàng lại biết cả gốc rễ của ta.
Lúc nào ta cũng nhớ đến chàng trong vô thức, ánh trăng dịu dàng rơi lên người chàng, nhưng chàng lại như lưỡi dao ẩn sâu trong bóng tối.
Ta muốn hiểu được chàng, con người thật của chàng.
Ta lập tức bật dậy khỏi giường, song tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
16
"Tiểu Chước, lễ Linh Hồ sắp bắt đầu rồi đó, ngươi biết chưa?"
Người vừa đến là Tiểu Tước, bạn của ta, rõ ràng là một con hồ yêu nhưng lại tên là Tiểu Tước.
Lễ Linh Hồ chính là đại hội luận võ mỗi năm một lần dành cho hồ yêu trẻ tuổi, ta ngáp một cái, dù sao ta cũng đã giành hạng nhất quen rồi.
"Lần này không hay rồi, ngươi có biết bạn đồng hành mà ngươi rút thăm được là ai không?"
"Ai?"
Mặc kệ là ai, ta đều có thể dễ dàng chiến thắng.
"Là Lục Bộ Cô."
"..."
Lục Bộ, là họ của tộc trưởng Hồ tộc.
Mà Lục Bô Cô là con trai út mà tộc trưởng cưng chiều nhất.
Nhưng đến cả loại yêu chưa từng thích hóng chuyện trong giới Hồ tộc như ta cũng từng nghe nói về hắn ta, danh tiếng của Lục Bộ Cô không tốt.
Rất không tốt.
Có yêu nói hắn ta bắt nạt kẻ yếu, có yêu nói hắn ta đốt giết cướp bóc, còn có yêu nói hắn ta ức hiếp bà cụ bán đồ ăn không trả tiền, nhưng trong đủ loại tin đồn tiêu cực về hắn ta lại có một điều.
Hắn ta có một gương mặt mà ngay cả mị yêu cũng sẽ động lòng.
Ta chỉ đơn giản là muốn mở mang tầm mắt về gương mặt này mà thôi.
Hôm Linh Hồ khai mạc, trời nắng khá gay gắt, từ xa xa Tiểu Tước chỉ về phía hắn ta cho ta biết, ta nhón chân nhìn lung tung, thật ra chỉ mới liếc mắt đã nhìn thấy.
Hắn ta đứng ở ngay dưới bóng cây, tay cầm quạt giấy, nhàm chán gấp vô mở ra, hình như đang nói chuyện với bạn bè ở bên cạnh. Không biết nói gì vui mà khẽ bật cười, khi hắn ta ngước mắt lên, trùng hợp chạm mắt với ta.
Quả thật là xứng đáng với hai chữ "Kinh hồng".
Tựa như một mảng màu rực rỡ, xé toạc nền giấy hoang tàn nhạt nhòa.
Tiểu Tước ở bên cạnh không ngừng hỏi ta: "Đẹp không, đẹp không?"
Nhưng khi nhìn thấy hắn ta, trong đầu ta lại hiện lên bóng hình của một người khác.
Hắn ta không đẹp bằng Cố Văn Tinh, ta nghĩ.