Bài viết: 0 

Chương 180
[HIDE-THANKS][BOOK]Có lẽ là vì đã mất đi đôi chân, nên hắn mới trở thành kẻ cô độc, lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.
Sự việc ra nông nỗi này, là nàng ta đã tính sai. Không lấy hắn, ngược lại lại là may mắn. Dù nàng ta có dã tâm, nhưng cũng không phải kẻ ngu xuẩn dã tâm vượt quá đầu óc.
Huống hồ việc trừ bỏ được Hàn nhũ mẫu cũng không hẳn là không có thu hoạch. Phải biết người này xưa nay dựa vào thân phận nhũ mẫu của nàng ta mà kiêu căng phách lối, đã khiến nàng ta gặp không ít phiền toái.
* * *
Đêm mưa rả rích, giọt mưa tí tách rơi trên cỏ mềm lặng lẽ vang lên xào xạc. Tất cả gia nhân nhà họ Tôn đều im như ve sầu mùa đông, cúi đầu không dám hé lời.
Mãi đến khi Phất Phất mơ màng khoác áo bước ra: "Bên ngoài ồn ào thế? Ngươi rửa mặt thôi mà lâu vậy à?"
Thấy mọi người im lặng đến nín thở, Phất Phất có phần sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Vừa rồi nàng không ngăn được, chẳng lẽ tên bạo quân nhỏ này lại ra tay với người ta rồi?
Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về phía nàng, rồi lại dời sang Mục Lâm Xuyên.
Thiếu niên vừa rồi còn như ma vương âm u lạnh lẽo, lúc thấy nàng khoác áo bước ra, sắc mặt khẽ cứng lại, trong mắt gần như hiện rõ vẻ.. hoảng hốt.
Nếu để nàng biết hắn vừa bóp chết Hàn nhũ mẫu..
Mồ hôi lạnh rịn đầy sống lưng, một cơn lạnh bốc lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, Mục Lâm Xuyên đã khôi phục thần sắc, kéo lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày.
Mọi người chỉ thấy rõ ràng một màn thiếu niên vừa rồi còn lạnh lẽo u ám, trong nháy mắt liền như biến thành một người khác, nhướng mày cười giễu: "Ngươi ngủ như chết thế, giờ mới dậy, ngươi là con heo à?"
Câu nói châm chọc kia trái lại lại khiến hắn bớt đi phần lạnh lẽo, quanh thân thiếu niên dường như cũng tan đi hàn ý, khiến ai nấy âm thầm thở phào một hơi.
Cái giọng quen thuộc, khiến người ta ngứa răng ấy, Phất Phất tức giận mắng: "Đi chết đi, ngươi mới là heo!"
Nàng buồn ngủ đến mắt cũng chẳng mở nổi.
Ngáp một cái, Phất Phất lờ đờ hỏi: "Vừa rồi A Linh có đến sao?"
Mục Lâm Xuyên làm ra vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà trực tiếp xóa đi thông tin quan trọng nhất: "Có đến, rồi đi rồi."
Hắn "vô tình" đi đến bên nàng, nắm lấy tay nàng.
Phất Phất thấy lạ: "Vậy Hàn nhũ mẫu đâu?"
Hắn mặt không đổi sắc, đáp gọn lỏn: "Đi rồi."
"Ngủ đi."
Phất Phất hơi nghi ngờ, nhưng Mục Lâm Xuyên lại ngẩng mặt lên, kéo tay nàng chạm vào quầng thâm dưới mắt mình.
Thiếu niên không biết đã thay y phục từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc áo ngủ trắng đơn sơ, chớp chớp mắt, có lẽ vì mệt mỏi nên giọng hắn hơi mềm đi một chút: "Trẫm buồn ngủ rồi."
Hắn biết tính Phất Phất là kiểu mềm không ăn cứng, nên cố ý nũng nịu làm dáng.
Quả nhiên, Phất Phất khẽ bật cười: "Trông như con gấu trúc."
Nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đỡ hắn vào phòng trong, an trí lên giường xong thì nằm ở mép ngoài.
Từ sau khi Mục Lâm Xuyên bị cụt chân, nàng luôn ngủ như vậy. Ban đêm tiện dậy rót nước, đưa bô, chăm sóc. Như một hộ công túc trực, tận tụy không một lời oán thán.
Đôi khi hắn thực sự nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thật sự thích hắn đến mức ấy? Đến cả những chuyện hạ tiện như thế cũng tình nguyện làm?
Nếu thật sự thích hắn, vậy sao lại có thể hứng thú dửng dưng đứng nhìn hắn "xem mắt"?
Nàng thực sự buồn ngủ, ngủ rất nhanh, tư thế ngủ cũng rất đẹp.
Cô gái ấy lúc nào cũng xinh xắn, cười lên thì lông mày cong cong như trăng non, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mà không chói mắt. Nàng lúc nào cũng có dáng vẻ ấy, ngây ngô hồn nhiên, mang một lớp lông mềm ấm và đệm thịt dịu dàng.
Nhưng dưới lớp đệm thịt đó là móng vuốt bén nhọn, bất ngờ cào ngươi một hai phát.
Dù vậy, ngay cả khi tức giận, nàng cũng hiếm khi để bụng qua đêm. Giận thì giận, vài ngày là lại như mưa tạnh trời quang. Hoặc cũng có thể nói, nàng đối với hắn giống như đang đối đãi với một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Người lớn ít khi để tâm thật sự đến giận hờn hay vui buồn của con nít. Dù đứa trẻ ấy có lao tới cắn họ một phát, họ cũng chỉ cười ha hả cho qua.
Ánh mắt đen trắng rõ ràng của nàng mỗi lần nhìn hắn, tựa như đang xuyên qua hắn mà nhìn một người khác.
Trong màn đêm.
Mục Lâm Xuyên mở mắt.
Thiếu niên siết chặt môi, những biểu cảm sinh động thường ngày giận dữ, mỉa mai, chế giễu giờ đều hòa tan vào bóng tối, tiêu biến không dấu vết.
Mi mắt khẽ run, trong con ngươi phản chiếu ánh nến chập chờn, như một cỗ máy có đèn báo hiệu nhấp nháy.
Từ khi mất đi đôi chân, cái phần gọi là "con người" nơi hắn dường như cũng bị lột sạch.
Hắn chậm rãi xoay người, nhắm mắt lại, bất giác dịch về phía nàng. Giống như áp vào một mặt trời có thể chạm đến, cái lạnh trên người liền như băng tuyết dưới nắng, thoáng chốc tan chảy.
* * *
Hôm sau, khi Lục Phất Phất tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Mục Lâm Xuyên dậy rất sớm, hoàn toàn không có ý định nấn ná bên giường. Nghe nói là bị Tôn Tuần gọi đi. Chuyện Hàn nhũ mẫu cũng không giấu được lâu, chẳng mấy chốc Phất Phất đã từ miệng các thị tỳ nghe được chân tướng.
Nói là giận thì đúng là có giận. Nhưng bảo vì thế mà đoạn tuyệt với Mục Lâm Xuyên thì cũng không đến mức ấy. Đã sống cùng nhau chừng ấy thời gian, nàng còn không rõ tên bạo quân nhỏ này là người thế nào sao? Hắn giết người còn ít chắc? Trước đây nàng chẳng phải cũng từng run rẩy cầu sống dưới tay hắn sao, giờ lại lấy "tam quan" ra so đo, chẳng phải quá đạo đức giả?
Chỉ là.. có chút thất vọng và hụt hẫng thôi.
So với Hàn nhũ mẫu, Mục Lâm Xuyên mới là "chiến hữu hoạn nạn" của nàng. Nàng với Hàn nhũ mẫu không hề thân thích, nói thật lòng, nàng cũng chẳng thể nào quá kích động hay giận dữ mà lao đến mắng Mục Lâm Xuyên là coi thường mạng người, tam quan lệch lạc gì đó.
Hàn nhũ mẫu xem thường nàng, chẳng lẽ nàng không biết? Nếu không phải ngại bản thân vẫn đang đứng trên địa bàn người ta, chưa cắm rễ vững vàng, thì sớm đã xắn tay áo đối đầu rồi.
Phất Phất đôi mắt trong veo, khẽ thở dài.
Chỉ là.. nàng chợt nhận ra: Muốn cảm hóa tên bạo quân nhỏ này thành một vị minh quân, e rằng là nhiệm vụ bất khả thi. Có lẽ nên sớm tìm cơ hội rút lui thôi. Nhưng mà.. trước khi rút, nàng lại hơi lo lắng cho sự an toàn của Mục Lâm Xuyên, hắn đâu còn là hoàng đế trước kia nữa, thật sự đối phó nổi Tôn Tuần sao?[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Có lẽ là vì đã mất đi đôi chân, nên hắn mới trở thành kẻ cô độc, lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.
Sự việc ra nông nỗi này, là nàng ta đã tính sai. Không lấy hắn, ngược lại lại là may mắn. Dù nàng ta có dã tâm, nhưng cũng không phải kẻ ngu xuẩn dã tâm vượt quá đầu óc.
Huống hồ việc trừ bỏ được Hàn nhũ mẫu cũng không hẳn là không có thu hoạch. Phải biết người này xưa nay dựa vào thân phận nhũ mẫu của nàng ta mà kiêu căng phách lối, đã khiến nàng ta gặp không ít phiền toái.
* * *
Đêm mưa rả rích, giọt mưa tí tách rơi trên cỏ mềm lặng lẽ vang lên xào xạc. Tất cả gia nhân nhà họ Tôn đều im như ve sầu mùa đông, cúi đầu không dám hé lời.
Mãi đến khi Phất Phất mơ màng khoác áo bước ra: "Bên ngoài ồn ào thế? Ngươi rửa mặt thôi mà lâu vậy à?"
Thấy mọi người im lặng đến nín thở, Phất Phất có phần sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Vừa rồi nàng không ngăn được, chẳng lẽ tên bạo quân nhỏ này lại ra tay với người ta rồi?
Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về phía nàng, rồi lại dời sang Mục Lâm Xuyên.
Thiếu niên vừa rồi còn như ma vương âm u lạnh lẽo, lúc thấy nàng khoác áo bước ra, sắc mặt khẽ cứng lại, trong mắt gần như hiện rõ vẻ.. hoảng hốt.
Nếu để nàng biết hắn vừa bóp chết Hàn nhũ mẫu..
Mồ hôi lạnh rịn đầy sống lưng, một cơn lạnh bốc lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, Mục Lâm Xuyên đã khôi phục thần sắc, kéo lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày.
Mọi người chỉ thấy rõ ràng một màn thiếu niên vừa rồi còn lạnh lẽo u ám, trong nháy mắt liền như biến thành một người khác, nhướng mày cười giễu: "Ngươi ngủ như chết thế, giờ mới dậy, ngươi là con heo à?"
Câu nói châm chọc kia trái lại lại khiến hắn bớt đi phần lạnh lẽo, quanh thân thiếu niên dường như cũng tan đi hàn ý, khiến ai nấy âm thầm thở phào một hơi.
Cái giọng quen thuộc, khiến người ta ngứa răng ấy, Phất Phất tức giận mắng: "Đi chết đi, ngươi mới là heo!"
Nàng buồn ngủ đến mắt cũng chẳng mở nổi.
Ngáp một cái, Phất Phất lờ đờ hỏi: "Vừa rồi A Linh có đến sao?"
Mục Lâm Xuyên làm ra vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà trực tiếp xóa đi thông tin quan trọng nhất: "Có đến, rồi đi rồi."
Hắn "vô tình" đi đến bên nàng, nắm lấy tay nàng.
Phất Phất thấy lạ: "Vậy Hàn nhũ mẫu đâu?"
Hắn mặt không đổi sắc, đáp gọn lỏn: "Đi rồi."
"Ngủ đi."
Phất Phất hơi nghi ngờ, nhưng Mục Lâm Xuyên lại ngẩng mặt lên, kéo tay nàng chạm vào quầng thâm dưới mắt mình.
Thiếu niên không biết đã thay y phục từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc áo ngủ trắng đơn sơ, chớp chớp mắt, có lẽ vì mệt mỏi nên giọng hắn hơi mềm đi một chút: "Trẫm buồn ngủ rồi."
Hắn biết tính Phất Phất là kiểu mềm không ăn cứng, nên cố ý nũng nịu làm dáng.
Quả nhiên, Phất Phất khẽ bật cười: "Trông như con gấu trúc."
Nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đỡ hắn vào phòng trong, an trí lên giường xong thì nằm ở mép ngoài.
Từ sau khi Mục Lâm Xuyên bị cụt chân, nàng luôn ngủ như vậy. Ban đêm tiện dậy rót nước, đưa bô, chăm sóc. Như một hộ công túc trực, tận tụy không một lời oán thán.
Đôi khi hắn thực sự nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thật sự thích hắn đến mức ấy? Đến cả những chuyện hạ tiện như thế cũng tình nguyện làm?
Nếu thật sự thích hắn, vậy sao lại có thể hứng thú dửng dưng đứng nhìn hắn "xem mắt"?
Nàng thực sự buồn ngủ, ngủ rất nhanh, tư thế ngủ cũng rất đẹp.
Cô gái ấy lúc nào cũng xinh xắn, cười lên thì lông mày cong cong như trăng non, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mà không chói mắt. Nàng lúc nào cũng có dáng vẻ ấy, ngây ngô hồn nhiên, mang một lớp lông mềm ấm và đệm thịt dịu dàng.
Nhưng dưới lớp đệm thịt đó là móng vuốt bén nhọn, bất ngờ cào ngươi một hai phát.
Dù vậy, ngay cả khi tức giận, nàng cũng hiếm khi để bụng qua đêm. Giận thì giận, vài ngày là lại như mưa tạnh trời quang. Hoặc cũng có thể nói, nàng đối với hắn giống như đang đối đãi với một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Người lớn ít khi để tâm thật sự đến giận hờn hay vui buồn của con nít. Dù đứa trẻ ấy có lao tới cắn họ một phát, họ cũng chỉ cười ha hả cho qua.
Ánh mắt đen trắng rõ ràng của nàng mỗi lần nhìn hắn, tựa như đang xuyên qua hắn mà nhìn một người khác.
Trong màn đêm.
Mục Lâm Xuyên mở mắt.
Thiếu niên siết chặt môi, những biểu cảm sinh động thường ngày giận dữ, mỉa mai, chế giễu giờ đều hòa tan vào bóng tối, tiêu biến không dấu vết.
Mi mắt khẽ run, trong con ngươi phản chiếu ánh nến chập chờn, như một cỗ máy có đèn báo hiệu nhấp nháy.
Từ khi mất đi đôi chân, cái phần gọi là "con người" nơi hắn dường như cũng bị lột sạch.
Hắn chậm rãi xoay người, nhắm mắt lại, bất giác dịch về phía nàng. Giống như áp vào một mặt trời có thể chạm đến, cái lạnh trên người liền như băng tuyết dưới nắng, thoáng chốc tan chảy.
* * *
Hôm sau, khi Lục Phất Phất tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Mục Lâm Xuyên dậy rất sớm, hoàn toàn không có ý định nấn ná bên giường. Nghe nói là bị Tôn Tuần gọi đi. Chuyện Hàn nhũ mẫu cũng không giấu được lâu, chẳng mấy chốc Phất Phất đã từ miệng các thị tỳ nghe được chân tướng.
Nói là giận thì đúng là có giận. Nhưng bảo vì thế mà đoạn tuyệt với Mục Lâm Xuyên thì cũng không đến mức ấy. Đã sống cùng nhau chừng ấy thời gian, nàng còn không rõ tên bạo quân nhỏ này là người thế nào sao? Hắn giết người còn ít chắc? Trước đây nàng chẳng phải cũng từng run rẩy cầu sống dưới tay hắn sao, giờ lại lấy "tam quan" ra so đo, chẳng phải quá đạo đức giả?
Chỉ là.. có chút thất vọng và hụt hẫng thôi.
So với Hàn nhũ mẫu, Mục Lâm Xuyên mới là "chiến hữu hoạn nạn" của nàng. Nàng với Hàn nhũ mẫu không hề thân thích, nói thật lòng, nàng cũng chẳng thể nào quá kích động hay giận dữ mà lao đến mắng Mục Lâm Xuyên là coi thường mạng người, tam quan lệch lạc gì đó.
Hàn nhũ mẫu xem thường nàng, chẳng lẽ nàng không biết? Nếu không phải ngại bản thân vẫn đang đứng trên địa bàn người ta, chưa cắm rễ vững vàng, thì sớm đã xắn tay áo đối đầu rồi.
Phất Phất đôi mắt trong veo, khẽ thở dài.
Chỉ là.. nàng chợt nhận ra: Muốn cảm hóa tên bạo quân nhỏ này thành một vị minh quân, e rằng là nhiệm vụ bất khả thi. Có lẽ nên sớm tìm cơ hội rút lui thôi. Nhưng mà.. trước khi rút, nàng lại hơi lo lắng cho sự an toàn của Mục Lâm Xuyên, hắn đâu còn là hoàng đế trước kia nữa, thật sự đối phó nổi Tôn Tuần sao?[/BOOK][/HIDE-THANKS]