Chương 180

[HIDE-THANKS][BOOK]Có lẽ là vì đã mất đi đôi chân, nên hắn mới trở thành kẻ cô độc, lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.

Sự việc ra nông nỗi này, là nàng ta đã tính sai. Không lấy hắn, ngược lại lại là may mắn. Dù nàng ta có dã tâm, nhưng cũng không phải kẻ ngu xuẩn dã tâm vượt quá đầu óc.

Huống hồ việc trừ bỏ được Hàn nhũ mẫu cũng không hẳn là không có thu hoạch. Phải biết người này xưa nay dựa vào thân phận nhũ mẫu của nàng ta mà kiêu căng phách lối, đã khiến nàng ta gặp không ít phiền toái.

* * *

Đêm mưa rả rích, giọt mưa tí tách rơi trên cỏ mềm lặng lẽ vang lên xào xạc. Tất cả gia nhân nhà họ Tôn đều im như ve sầu mùa đông, cúi đầu không dám hé lời.

Mãi đến khi Phất Phất mơ màng khoác áo bước ra: "Bên ngoài ồn ào thế? Ngươi rửa mặt thôi mà lâu vậy à?"

Thấy mọi người im lặng đến nín thở, Phất Phất có phần sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Vừa rồi nàng không ngăn được, chẳng lẽ tên bạo quân nhỏ này lại ra tay với người ta rồi?

Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về phía nàng, rồi lại dời sang Mục Lâm Xuyên.

Thiếu niên vừa rồi còn như ma vương âm u lạnh lẽo, lúc thấy nàng khoác áo bước ra, sắc mặt khẽ cứng lại, trong mắt gần như hiện rõ vẻ.. hoảng hốt.

Nếu để nàng biết hắn vừa bóp chết Hàn nhũ mẫu..

Mồ hôi lạnh rịn đầy sống lưng, một cơn lạnh bốc lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, Mục Lâm Xuyên đã khôi phục thần sắc, kéo lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày.

Mọi người chỉ thấy rõ ràng một màn thiếu niên vừa rồi còn lạnh lẽo u ám, trong nháy mắt liền như biến thành một người khác, nhướng mày cười giễu: "Ngươi ngủ như chết thế, giờ mới dậy, ngươi là con heo à?"

Câu nói châm chọc kia trái lại lại khiến hắn bớt đi phần lạnh lẽo, quanh thân thiếu niên dường như cũng tan đi hàn ý, khiến ai nấy âm thầm thở phào một hơi.

Cái giọng quen thuộc, khiến người ta ngứa răng ấy, Phất Phất tức giận mắng: "Đi chết đi, ngươi mới là heo!"

Nàng buồn ngủ đến mắt cũng chẳng mở nổi.

Ngáp một cái, Phất Phất lờ đờ hỏi: "Vừa rồi A Linh có đến sao?"

Mục Lâm Xuyên làm ra vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc mà trực tiếp xóa đi thông tin quan trọng nhất: "Có đến, rồi đi rồi."

Hắn "vô tình" đi đến bên nàng, nắm lấy tay nàng.

Phất Phất thấy lạ: "Vậy Hàn nhũ mẫu đâu?"

Hắn mặt không đổi sắc, đáp gọn lỏn: "Đi rồi."

"Ngủ đi."

Phất Phất hơi nghi ngờ, nhưng Mục Lâm Xuyên lại ngẩng mặt lên, kéo tay nàng chạm vào quầng thâm dưới mắt mình.

Thiếu niên không biết đã thay y phục từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc áo ngủ trắng đơn sơ, chớp chớp mắt, có lẽ vì mệt mỏi nên giọng hắn hơi mềm đi một chút: "Trẫm buồn ngủ rồi."

Hắn biết tính Phất Phất là kiểu mềm không ăn cứng, nên cố ý nũng nịu làm dáng.

Quả nhiên, Phất Phất khẽ bật cười: "Trông như con gấu trúc."

Nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đỡ hắn vào phòng trong, an trí lên giường xong thì nằm ở mép ngoài.

Từ sau khi Mục Lâm Xuyên bị cụt chân, nàng luôn ngủ như vậy. Ban đêm tiện dậy rót nước, đưa bô, chăm sóc. Như một hộ công túc trực, tận tụy không một lời oán thán.

Đôi khi hắn thực sự nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thật sự thích hắn đến mức ấy? Đến cả những chuyện hạ tiện như thế cũng tình nguyện làm?

Nếu thật sự thích hắn, vậy sao lại có thể hứng thú dửng dưng đứng nhìn hắn "xem mắt"?

Nàng thực sự buồn ngủ, ngủ rất nhanh, tư thế ngủ cũng rất đẹp.

Cô gái ấy lúc nào cũng xinh xắn, cười lên thì lông mày cong cong như trăng non, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mà không chói mắt. Nàng lúc nào cũng có dáng vẻ ấy, ngây ngô hồn nhiên, mang một lớp lông mềm ấm và đệm thịt dịu dàng.

Nhưng dưới lớp đệm thịt đó là móng vuốt bén nhọn, bất ngờ cào ngươi một hai phát.

Dù vậy, ngay cả khi tức giận, nàng cũng hiếm khi để bụng qua đêm. Giận thì giận, vài ngày là lại như mưa tạnh trời quang. Hoặc cũng có thể nói, nàng đối với hắn giống như đang đối đãi với một đứa trẻ cần được dỗ dành.

Người lớn ít khi để tâm thật sự đến giận hờn hay vui buồn của con nít. Dù đứa trẻ ấy có lao tới cắn họ một phát, họ cũng chỉ cười ha hả cho qua.

Ánh mắt đen trắng rõ ràng của nàng mỗi lần nhìn hắn, tựa như đang xuyên qua hắn mà nhìn một người khác.

Trong màn đêm.

Mục Lâm Xuyên mở mắt.

Thiếu niên siết chặt môi, những biểu cảm sinh động thường ngày giận dữ, mỉa mai, chế giễu giờ đều hòa tan vào bóng tối, tiêu biến không dấu vết.

Mi mắt khẽ run, trong con ngươi phản chiếu ánh nến chập chờn, như một cỗ máy có đèn báo hiệu nhấp nháy.

Từ khi mất đi đôi chân, cái phần gọi là "con người" nơi hắn dường như cũng bị lột sạch.

Hắn chậm rãi xoay người, nhắm mắt lại, bất giác dịch về phía nàng. Giống như áp vào một mặt trời có thể chạm đến, cái lạnh trên người liền như băng tuyết dưới nắng, thoáng chốc tan chảy.

* * *

Hôm sau, khi Lục Phất Phất tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hơi ấm.

Mục Lâm Xuyên dậy rất sớm, hoàn toàn không có ý định nấn ná bên giường. Nghe nói là bị Tôn Tuần gọi đi. Chuyện Hàn nhũ mẫu cũng không giấu được lâu, chẳng mấy chốc Phất Phất đã từ miệng các thị tỳ nghe được chân tướng.

Nói là giận thì đúng là có giận. Nhưng bảo vì thế mà đoạn tuyệt với Mục Lâm Xuyên thì cũng không đến mức ấy. Đã sống cùng nhau chừng ấy thời gian, nàng còn không rõ tên bạo quân nhỏ này là người thế nào sao? Hắn giết người còn ít chắc? Trước đây nàng chẳng phải cũng từng run rẩy cầu sống dưới tay hắn sao, giờ lại lấy "tam quan" ra so đo, chẳng phải quá đạo đức giả?

Chỉ là.. có chút thất vọng và hụt hẫng thôi.

So với Hàn nhũ mẫu, Mục Lâm Xuyên mới là "chiến hữu hoạn nạn" của nàng. Nàng với Hàn nhũ mẫu không hề thân thích, nói thật lòng, nàng cũng chẳng thể nào quá kích động hay giận dữ mà lao đến mắng Mục Lâm Xuyên là coi thường mạng người, tam quan lệch lạc gì đó.

Hàn nhũ mẫu xem thường nàng, chẳng lẽ nàng không biết? Nếu không phải ngại bản thân vẫn đang đứng trên địa bàn người ta, chưa cắm rễ vững vàng, thì sớm đã xắn tay áo đối đầu rồi.

Phất Phất đôi mắt trong veo, khẽ thở dài.

Chỉ là.. nàng chợt nhận ra: Muốn cảm hóa tên bạo quân nhỏ này thành một vị minh quân, e rằng là nhiệm vụ bất khả thi. Có lẽ nên sớm tìm cơ hội rút lui thôi. Nhưng mà.. trước khi rút, nàng lại hơi lo lắng cho sự an toàn của Mục Lâm Xuyên, hắn đâu còn là hoàng đế trước kia nữa, thật sự đối phó nổi Tôn Tuần sao?[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 181

[HIDE-THANKS][BOOK]Mục Lâm Xuyên bước vào thư trai, thì thấy Tôn Tuần đang ung dung ngồi xếp bằng trước án kỷ, tay ôm quyển trục chăm chú đọc, chẳng rõ là thật lòng hay giả bộ, nhưng nhìn bề ngoài thì quả có vài phần nhập thần, đến nỗi tiếng thông báo ngoài cửa cũng chẳng nghe thấy.

Người thời ấy phần nhiều đều ngồi ngay ngắn, xếp bằng bị cho là thất lễ. Nhưng Tôn Tuần vốn không xuất thân danh môn, lại sống nơi Tịnh Châu tụ họp nhiều người Hồ, nên cách hành xử cũng phần nào thô lỗ vô lễ.

Mục Lâm Xuyên sắc mặt không đổi, lặng lẽ đứng ở ngưỡng cửa, chờ Tôn Tuần "truyền triệu".

Quả thật là "truyền triệu", một đấng thiên tử đường đường chính chính lại phải đứng chờ thần tử truyền gọi.

Mãi đến khi tàn một nén hương, Tôn Tuần mới như thể bấy giờ mới nhận ra thư phòng có thêm một người, ngẩng đầu lên thì không khỏi cả kinh.

"Bệ hạ?"

Tôn Tuần vội vàng đứng dậy bước tới đỡ, thần sắc vô cùng ân cần: "Sao bệ hạ lại đến đây? Cớ gì không bảo người thông báo trước một tiếng?"

Mục Lâm Xuyên ngược lại cười tủm tỉm: "Thấy ái khanh đọc sách đến nhập thần, trẫm không nỡ quấy rầy."

Tôn Tuần vuốt râu cười khổ: "Bệ hạ thật là.."

"Thôi thôi, không nhắc chuyện này nữa."

Mời Mục Lâm Xuyên ngồi xuống bên kia án, Tôn Tuần cười nói: "Hôm nay bệ hạ đến tìm thần là có việc gì?"

"Trẫm đã giết một người."

"Ồ?" Tôn Tuần sắc mặt không gợn sóng: "Thần cũng có nghe nói bệ hạ giết một người."

"Là vú già bên cạnh A Linh sao?"

Rót một chén trà dâng lên Mục Lâm Xuyên, Tôn Tuần lại mỉm cười: "Vú già đó đã làm gì khiến bệ hạ nổi trận lôi đình như vậy?"

Mục Lâm Xuyên cười: "Bà già ấy quá già, chẳng biết lễ nghi, hoàng hậu truyền gọi mà còn dám cao gối không dậy, thế nên trẫm giết ả."

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Tuần thoáng hiện vẻ giận dữ, lập tức lạnh giọng quát: "Con nô tì già ấy mà dám vô lễ như thế! Đáng chết!"

Ngay sau đó lại thở dài, sắc mặt đổi khác, cười khổ nói: "Chỉ là.. Hàn bảo mẫu kia là vú nuôi của A Linh, e rằng bên A Linh sẽ hơi khó xử."

Thiếu niên sắc mặt cũng thoáng lộ vẻ xấu hổ: "Trẫm cũng biết trẫm lỗ mãng, vừa rồi đã bẩm báo với nàng rồi."

"Ồ?" Tôn Tuần cuối cùng cũng có chút hứng thú, mắt ánh ý cười hỏi: "A Linh đã biết rồi sao?"

Mục Lâm Xuyên vẫn ung dung, ngồi đó mỉm cười đáp: "Nàng độ lượng, không trách móc trẫm, đã dặn người lo liệu hậu sự cho Hàn bảo mẫu rồi."

Chuyện Hàn bảo mẫu chết, Tôn Tuần từ sớm đã được thuộc hạ báo lại, một mụ già chết có là gì, ông ta vốn chẳng bận tâm. Điều khiến ông không vừa lòng là, tiểu điên kia dám nói giết người nhà họ Tôn là giết. Chẳng lẽ hắn nhìn không ra phu nhân có ý muốn tác hợp hắn với A Linh hay sao? Giết Hàn bảo mẫu là để thị uy? Hay là khinh thường nhà họ Tôn?

Trong lòng Tôn Tuần đã sớm có chút bất mãn, vừa rồi cũng cố tình để hắn phải đợi một lúc.

Dù gì cũng chỉ là một con rối, một phế đế mặc cho ông ta giật dây, nhưng Mục Lâm Xuyên lại rất biết điều, thật sự đứng chờ tròn một nén hương. Cơn giận trong lòng Tôn Tuần cũng tiêu tan quá nửa, ngược lại còn dâng lên một cảm giác hư vinh khó tả.

Ngay cả thiên tử cũng phải chờ ông truyền triệu..

Thế nên nhìn Mục Lâm Xuyên lại thấy thuận mắt thêm vài phần.

Thiếu niên mỉm cười như xuân, mày mắt uyển chuyển, phong lưu thân thiện.

Mang theo vài phần rộng lượng ban phát, Tôn Tuần trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng dẫn vào chính sự: "Nói đến A Linh, thần có một chuyện, không biết có nên bẩm với bệ hạ chăng."

Mục Lâm Xuyên đã cho ông đủ thể diện, khẽ hành lễ: "Đại tướng quân cứ nói không ngại."

"Bệ hạ thấy A Linh thế nào?"

"Tân tiểu thư?" Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ trầm ngâm hồi tưởng, trong mắt ánh lên sự tán thưởng: "Tiểu thư dung mạo như thần tiên, tính tình rộng lượng, xử sự đoan trang.."

Dừng một chút, như có ẩn ý mà bật cười: "Vũ nghệ lại càng tinh diệu."

Nhắc đến điệu vũ trong yến tiệc, Tôn Tuần liền bật cười ha hả.

"Ha ha ha, bệ hạ quá khen rồi."

"Không giấu gì bệ hạ, thân phụ của A Linh vì cứu thần mà chết, thần mới đưa A Linh về phủ nuôi dưỡng, coi như con gái ruột. Nay A Linh tuổi cũng không nhỏ, cũng đến lúc xuất giá."

Tôn Tuần cúi người, giọng hòa nhã thân tình: "Nếu bệ hạ đã có tình ý, thần cả gan muốn làm mai cho bệ hạ, rước A Linh vào cung làm phi, không biết bệ hạ ý hạ ra sao?"

Theo suy tính của Tôn Tuần, chuyện này coi như đã thành. Tiểu điên kia nếu cũng có lòng, chỉ cần gật đầu một cái, ông ta sẽ chọn ngày lành, an bài hôn sự ngay. Phủ thứ sử có gì mà không có, A Linh xuất giá, ông ta nhất định ban cho hồi môn hậu hĩnh. Đây chính là món hời, chẳng lỗ vào đâu được, Mục Lâm Xuyên không có lý gì mà từ chối.

Nào ngờ thiếu niên trước mặt vẫn mỉm cười nhã nhặn như cũ, mắt đỏ long lanh như nước, tựa có tình ý quyến luyến. Môi hồng khẽ cong, giọng khẽ như gió xuân:

"Đại tướng quân có lòng, trẫm xin nhận, chỉ là.. trẫm không nạp thiếp."

"Không nạp thiếp?"

Tôn Tuần sững người, sắc mặt lập tức khó coi.

Cơn giận lúc sáng lại bốc lên, ông ta nhìn thẳng vào ánh mắt Mục Lâm Xuyên.

Thiếu niên cụt cả hai chân, mà Tôn Tuần thân hình to lớn, Mục Lâm Xuyên phải ngẩng đầu mới trông thấy, vậy mà trong mắt lại không có chút e dè, vẫn tươi tắn như buổi sớm xuân, tươi cười như núi xuân.

Chỉ là, nụ cười kia lúc này nhìn lại chẳng còn thân thiện, mà giống như đang khiêu khích.

Ông ta một lòng muốn kết thân với hắn, lại rộng lượng không so đo việc hắn giết Hàn bảo mẫu, tiểu điên này lại không biết tốt xấu như thế, chẳng lẽ thật sự cho rằng hắn còn là vị thiên tử có thể hô phong hoán vũ ở kinh thành năm nào?

Sắc mặt Tôn Tuần trầm xuống thấy rõ, giọng nói cũng khó phân rõ hỉ nộ: "Nếu ta nhất định phải gả A Linh cho bệ hạ thì sao?"

Khóe môi Mục Lâm Xuyên vẫn treo nụ cười nhạt, thiếu niên khẽ nâng mi mắt, ánh nhìn lướt qua, rơi về phía ngoài cửa sổ.

Cành khô giăng ngang trời, chỉ lác đác vài chiếc lá tàn.

Giọng nói ôn hòa, nhưng lời nói lại sắc như dao: "Vậy thì trẫm chỉ có thể cùng đại tướng quân chia đường rẽ lối."

Tính khí cứng rắn của Mục Lâm Xuyên nằm ngoài dự liệu của Tôn Tuần.

Sắc mặt ông ta lập tức biến đổi, giọng nói cũng lạnh hẳn đi:

"Bệ hạ đây là ý gì? Thần có lòng tốt gả A Linh cho bệ hạ, bệ hạ không muốn thì thôi, cớ gì phải mang điều ấy ra uy hiếp?"

"Mấy ngày nay, chẳng lẽ thần có chỗ nào bạc đãi bệ hạ?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 182

[HIDE-THANKS][BOOK]Tôn Tuần cất tiếng cười lạnh: "Bệ hạ muốn cùng ta chia đường rẽ lối, nhưng phủ thứ sử của ta há là nơi muốn đến thì đến, muốn đi là đi? Bệ hạ đây là coi ta như khỉ mà đùa giỡn sao?"

"Hôm nay nếu ta giết bệ hạ ngay tại đây thì sao?"

Thiếu niên xoay ánh mắt lại, chỉ nhàn nhạt lướt qua ông ta, chẳng sợ chẳng kinh, ngược lại thản nhiên đưa tay ra: "Trẫm nay không binh không tốt, nếu đại tướng quân muốn giết, trẫm xin giơ tay chịu trói."

Một câu ấy khiến Tôn Tuần sững người.

Tên tiểu điên này chẳng lẽ không định phục quốc nữa sao?

Ông ta bật cười lạnh ba tiếng: "Bệ hạ thật gan dạ, chẳng lẽ đã không còn ý muốn phục quốc?"

"Mượn gan dạ thì không dám." Mục Lâm Xuyên khẽ vuốt đôi chân tàn phế của mình, cười nhạt: "Chỉ là không sợ chết thôi."

"Phản quân nhập thành, trẫm bị chém gãy cả hai chân, rồi bị ném từ thành lầu xuống. Trận thế lớn cỡ nào cũng từng thấy rồi, cái chết có là gì đâu?"

Tựa hồ nhìn ra Tôn Tuần có phần không vui, Mục Lâm Xuyên lại chậm rãi nói: "Trẫm nay chỉ là một kẻ ai ai cũng biết là phế đế, lại thêm tàn chân, may mà được đại tướng quân không chê bỏ, mới có chút cơ hội sống sót, được một mái che đầu."

"Phục quốc hay không, đối với trẫm mà nói, đã không còn trọng yếu."

"Trẫm nay thân tàn thể yếu mà sống lay lắt nơi nhân thế, cái gọi là sống chết, đã sớm đặt ngoài tâm trí."

Lời nói ấy xem như đã cho Tôn Tuần đủ mặt mũi, ông ta hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại ở đôi chân cụt của Mục Lâm Xuyên, không kìm được thở dài một tiếng, giận cũng nguôi phần nào.

Lúc quay lại nhìn thiếu niên ấy, trong lòng lại dâng lên vài phần tán thưởng cho khí độ ung dung điềm tĩnh của hắn, lại sinh thêm chút xót thương và tiếc tài.

Có lẽ thấy bầu không khí căng như dây đàn đã dịu đi, Mục Lâm Xuyên cười khổ nói tiếp: "Lời đã nói đến đây, trẫm cũng không giấu tướng quân làm gì. Phất Phất từ kinh thành theo trẫm đến tận nơi này, may mắn nàng chẳng chê bai, trẫm sớm đã lập thệ vì lòng nàng mà cả đời không nạp thiếp."

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nay làm sao có thể thành kẻ bạc tình thất tín?"

Tôn Tuần không nói gì, ánh mắt chậm rãi đảo qua gương mặt hắn, mà Mục Lâm Xuyên cũng quang minh lỗi lạc để mặc ông ta nhìn.

Một lúc lâu sau, Tôn Tuần mới "ha" lên một tiếng ngắn gọn rồi phá lên cười.

"Thì ra là vậy. Bệ hạ cũng là người trọng tình nghĩa. Đã thế, ta cũng chẳng tiện làm kẻ ác chia uyên rẽ lứa nữa."

Tôn Tuần quả không hổ là kẻ hùng cứ một phương, cương nhu tùy lúc, nói đổi là đổi ngay. Ông ta lập tức bước ra khỏi án thư, đứng thẳng dậy, chắp tay hành đại lễ, trong ánh mắt hiện lên đôi phần tự trách lẫn xót xa: "Hầy, vừa rồi là thần thất lễ, mong bệ hạ lượng thứ."

Mục Lâm Xuyên đâu phải kẻ chấp nhặt, thiếu niên vội giả vờ kinh hãi, đứng dậy đỡ lấy y, nắm chặt tay y mà dài giọng than: "Tướng quân khách khí rồi."

Thế là lại một màn quân thần hòa hợp, cơn giông bão ngấm ngầm kia cũng tan biến không tung không tích.

Chờ đến khi Mục Lâm Xuyên rời đi, Tôn Tuần mới chậm rãi ngồi trở lại bàn, khẽ hừ một tiếng cười lạnh.

Chẳng bao lâu sau, Tôn Anh từ trong nội thất bước ra.

Thanh niên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời đi, chỉnh lại y phục, ý vị thâm trường thở dài một tiếng: "Cũng là một bậc đế vương có khí phách."

Tôn Tuần hừ lạnh, tỏ vẻ không mấy tán đồng.

Tôn Anh hỏi: "Phụ thân định cứ vậy mà tha cho hắn ư?"

"Không vậy thì sao? Chẳng lẽ thật sự giết hắn tại đây à?"

Nhìn theo bóng Mục Lâm Xuyên dần khuất xa, trong lòng Tôn Tuần vẫn ngổn ngang bất bình.

Ông ta đương nhiên không tin gì cái gọi là "không muốn phục quốc", "xem nhẹ sống chết", hay "lập thệ không nạp thiếp" của Mục Lâm Xuyên cả.

Tôn Tuần cười lạnh: "Hừ, một đấng thiên tử sa cơ đến mức ấy, vậy mà lại thản nhiên đón nhận, không tiếc nhún mình cười gượng với ta. Người ta thường nói, kẻ chân trần không sợ kẻ mang giày, tên tiểu điên này đến cả chân cũng chẳng có!"

Kẻ mang giày như ông ta, còn muốn mượn danh hắn, lại thèm thuồng thiết kỵ trong tay hắn, làm sao nỡ ra tay giết hắn thật?

Tôn Anh mỉm cười: "Phụ thân anh minh. Nhờ người trấn giữ, Tịnh Châu mới yên ổn. Phụ thân là bá chủ một phương, Mục Lâm Xuyên gặp phải phụ thân cũng đành phải nể mặt."

Tôn Tuần khó chịu xua tay: "Đừng có ở đó mà nịnh bợ. Ngươi đến chẳng phải để hỏi chuyện hôn sự của mình sao?"

Tôn Anh hơi khựng lại, rồi khổ cười chắp tay nói: "Thật chẳng giấu được phụ thân."

"Thôi thôi, mẫu thân ngươi cũng làm ầm lên rồi." Tôn Tuần bất đắc dĩ thở dài: "Ta còn biết làm sao nữa? Việc hôn nhân của ngươi với A Linh coi như thôi đi. Mấy ngày nữa ta sẽ tìm lại xem có lang quân nào tốt, gả A Linh đi, cũng coi như không phụ cố hữu dưới suối vàng."

Nghe vậy, Tôn Anh không tỏ ra mừng rỡ, ngược lại nhíu mày nhắc nhở: "Phụ thân nhớ đích thân chọn lựa, gia thế không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm."

Tôn Tuần trợn mắt: "Lời đó đem tặng lại cho ngươi, gia thế không quan trọng, nhân phẩm mới là chính, ngươi chịu không?"

Bị phụ thân đâm thọc hết lần này đến lần khác, Tôn Anh chỉ còn biết khổ cười liên tục, kêu khẽ: "Phụ thân tha cho con. Nam nhi đại trượng phu phải lập nên sự nghiệp, sao có thể đem chuyện cưới hỏi đặt lên đầu chứ?"

* * *

Vậy là chuyện hôn nhân của Tân Linh coi như đổ bể. Lưu phu nhân tức thì nổi cơn tam bành, Tôn Tuần đành bó tay nhận thua, hứa với bà ta rằng thôi thì bỏ qua chuyện của A Anh, sau sẽ tìm cho A Anh một mối tốt.

Lưu phu nhân nghe vậy mới chịu yên.

Thế nhưng nghĩ tới A Linh là một đứa trẻ tốt như thế, vậy mà tên Mục Lâm Xuyên què quặt kia lại không chịu, trong lòng bà ta lại dâng một cơn tức, mắng chửi Mục Lâm Xuyên thêm một trận.

Khiến cho đầu óc Tôn Tuần như muốn nổ tung, trong lòng lẩm bẩm: A Linh tốt như thế, chẳng phải bà ta cũng không muốn nhận về sao? Giờ chẳng liên quan đến lợi ích của bà ta nữa, lại quay ra bênh vực A Linh?

Có lẽ vì cảm thấy bị Mục Lâm Xuyên dắt mũi một phen, lại bị vợ túm tai càm ràm mấy lượt, giận mà không xả được, càng nghĩ càng thấy uất, mấy ngày nay Tôn Tuần càng tìm đủ mọi cách mà hành hạ Mục Lâm Xuyên.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 183

[HIDE-THANKS][BOOK]Thiếu niên kia thì vẫn là bộ dạng điềm nhiên như không, vẻ mặt bình thản, dường như với hắn mà nói, vinh nhục ban thưởng đều không đáng để bận tâm.

Thế nhưng, thanh danh của Mục Lâm Xuyên thì đã lan ra ngoài.

Dẫu đã an ổn tạm cư trong phủ thứ sử, nhưng Phất Phất lại không thể an nhàn mà ngồi yên một chỗ. Nàng vốn không thích người khác hầu hạ, thấy thế nào cũng gò bó bất tiện. Mỗi ngày đều phải ra ngoài dạo quanh gần phủ thứ sử một vòng, tất nhiên cũng không dám đi xa, sợ gây phiền cho Mục Lâm Xuyên và Tôn Tuần.

Thực ra cũng chẳng có gì mà gây rối. Phủ thứ sử và khu vực lân cận đều nằm trong tay Tôn Tuần, ai mà to gan bằng trời dám làm càn nơi đây?

"Tiểu nương tử lại ra mua rau à?" Bà bán rau quen mặt thấy Phất Phất, nở một nụ cười hệt như đóa hoa nở rộ, tươi roi rói.

Mấy ông bà bán rau xung quanh cũng vui vẻ lên tiếng chào hỏi Lục Phất Phất.

Thiếu nữ trước mặt dung mạo thanh tú, mái tóc đen mượt sáng bóng, đôi mắt thì trong veo như suối. Dù xiêm y chẳng mấy hoa mỹ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, vẻ ngoài tươi sáng, khiến người khác nhìn vào liền có cảm tình.

Thực ra, tính tình lạc quan lại nhanh nhẹn tháo vát của Lục Phất Phất vốn đã rất được lòng người già, mấy hôm nay ngày nào cũng ra mua rau, lại càng thân thiết với một đám ông bà lão trong chợ.

Thiếu nữ giòn giã đáp lời: "Vâng, Lý nãi nãi sáng sớm an lành."

Vừa nói, nàng vừa cúi người lựa mấy bó cải trắng và củ cải non trên sạp rau, trong lòng lại âm thầm thở dài một tiếng, ngậm ngùi rằng mùa đông thời cổ thật sự quá thiếu rau ăn. Đâu như hiện đại, nhờ vào công trình "giỏ rau quốc gia", muốn ăn thứ gì cũng chỉ cần xách làn ra chợ là có đủ.

Nỗi nhớ cố hương đột ngột dâng lên, khiến lòng nàng man mác buồn.

Nghĩ đến chuyện mình một cô gái còn chưa xuất giá, chết bất đắc kỳ tử vì tai nạn xe, thế rồi lại xuyên đến cái thế giới quỷ quái này, còn bị buộc phải trói chặt vận mệnh với tên bạo quân Mục Lâm Xuyên, trong lúc hồ đồ cứu lấy hắn một mạng, vậy là bị hắn đeo bám không dứt, giờ muốn thoát thân cũng không nổi.

Nghĩ tới đây, Lục Phất Phất ỉu xìu, đại khái chỉ tay vào mấy loại rau.

"Lấy cho ta chỗ này, cái này với cả cái này nữa."

Lý nãi nãi chẳng nhận ra tâm tình ảm đạm của thiếu nữ, vẫn vui vẻ tán gẫu, bắt đầu kể chuyện lặt vặt trong thành Thượng Đảng mấy hôm nay.

"Nghe nói, hoàng thượng đến Thượng Đảng mình rồi đó. Lục tiểu nương tử có biết chuyện này chưa?"

Phất Phất lập tức ngẩn người, suýt nữa thì văng tục tại chỗ.

Mà Lý nãi nãi chẳng nhận ra vẻ mặt sốc nặng của nàng, vẫn hớn hở bàn tán về vị "thiên tử Đại Ung" kia.

Một câu kéo theo một đám người nhập cuộc, nào là Trương ông, Vương nãi nãi, cả đám ríu rít chen lời nhau nói chuyện.

Thực ra cũng không phải mấy ông bà bán rau này to gan dám nghị luận hoàng gia, mà là vì thượng kinh đã mất, hoàng đế bị phản quân chặt mất hai chân, đã thành chó nhà có tang, uy nghi thiên tử chẳng còn sót lại bao nhiêu, lâu lắm rồi đã thành đề tài bàn trà của dân gian.

Trương ông lắc đầu: "Ôi chao, vị hoàng đế này cũng thật đáng thương, chưa kịp đội mũ đã bị đuổi khỏi thượng kinh, cụt cả hai chân, giờ chỉ còn cách tới nương nhờ Tôn Thứ sử ở đất Tịnh Châu ta."

Vương nãi nãi tiếp lời: "Cũng nhờ Tôn Thứ sử ta tài giỏi đó chứ."

"Nghe đâu hoàng đế ở phủ Thứ sử sống chẳng dễ gì, cả ngày cười cười nịnh nọt, chạy theo nịnh bợ Tôn Thứ sử, tsk tsk." Lý nãi nãi vừa nhặt rau vừa cảm thán, "Thật đúng là, thế sự vô thường, ai mà đoán được."

Đây là lần đầu tiên Phất Phất nghe được tin tức về Mục Lâm Xuyên từ miệng dân thường, vừa thấy mới mẻ vừa thấy buồn cười, trong lòng không khỏi cảm thán một phen.

Mục Lâm Xuyên làm hoàng đế đúng là quá thất bại, dân chúng nhắc đến hắn mà như kể chuyện cười. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó là lẽ thường. Dân gian xưa nay vốn chẳng mấy ai quan tâm thiên tử tên gì, chỉ cần chiến loạn không tràn đến trước cửa nhà, sống yên ổn là đủ rồi.

Miệng thì kể chuyện Mục Lâm Xuyên, nhưng ánh mắt Lý nãi nãi vẫn thi thoảng liếc sang Phất Phất, càng nhìn càng thấy vừa ý.

Haiz, nếu có thể cưới Lục tiểu nương tử này về làm con dâu thì tốt biết bao.

Phất Phất bỏ rau vào giỏ, mắt cong cong cười nói: "Lý nãi nãi, ta đi trước đây ạ."

Ngay lúc ấy, một đám trẻ con ríu rít đuổi nhau chạy ngang qua, miệng còn hát vang bài đồng dao xứ Tịnh Châu:

"Mục Kiệt khuyển, thất thiên hạ.

Ninh thực ta lai thực, bất ẩm Tần Hoài thủy."

"Mục Kiệt khuyển, thất thiên hạ.

Ninh thực ta lai thực, bất ẩm Tần Hoài thủy."

Phất Phất đứng khựng tại chỗ, ngây người mất một lúc lâu mới hoàn hồn, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc rối rắm, khó tả.

Chẳng ngờ Mục Lâm Xuyên ở phủ thứ sử lại bị đồn đến mức này?

Hôm đó sau khi Tôn Tuần gọi Mục Lâm Xuyên đi, nàng cũng từng lo lắng cho hắn một trận, nhưng rồi lại thấy thiếu niên ấy y như không có chuyện gì, điềm nhiên trở về, sau mấy hôm lại càng thân thiết với Tôn Tuần, cười cười nịnh nọt, hoàn toàn không thấy chút gượng gạo nào.

Nhưng cũng không đến nỗi bị truyền ra cái dạng này chứ?

Bài đồng dao kia cũng quá độc rồi! Rốt cuộc là thần nhân phương nào biên ra vậy?

Bên kia, mấy bà bà đã bắt đầu nói tới "Lục hoàng hậu". Nói rằng vị Lục hoàng hậu này theo Mục Lâm Xuyên chạy đến Tịnh Châu, phẩm hạnh không rời không bỏ thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Thấy Phất Phất đứng ngẩn ở đầu hẻm, mấy bà gọi với sang đầy tò mò: "A Lục? Còn không đi à?"

Không quên phụ họa một câu: "Cái vị Lục hoàng hậu ấy thật đúng là nữ trung hào kiệt."

Bị bất ngờ nghe đến chuyện bát quái của chính mình, khóe môi Phất Phất giật giật, cười gượng vài tiếng cho qua.

"Trùng hợp ghê, A Lục! Vị hoàng hậu ấy trùng cả họ với cô đó nha!" Vương nãi nãi vỗ đùi một cái như phát hiện đại sự.

Thiếu nữ chỉ biết cười khan: "Haha, vậy sao ạ?"

Thu lại tâm thần, đang định xoay người rời đi thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Lục Phất Phất."

Giọng nói kia mang theo chút âm u, thoảng vẻ chán ghét, nhưng cũng vẫn trong trẻo như tiếng sơn ca.

Mục Lâm Xuyên đứng phía sau nàng, thần sắc lãnh đạm, ánh mắt dừng trên người nàng.

Chân mày khẽ nhướng, hơi không hài lòng: "Sao lại ở đây?"

Thiếu nữ kia mặc đồ nông gia, áo ngắn xanh lam, tóc đen búi cao, không điểm phấn tô son, cũng chẳng cài trâm ngọc. Cánh tay còn xách theo một chiếc giỏ rau, bên trong củ cải trắng nõn nước, lớn mà bóng mượt.

-

"Mục Kiệt khuyển, thất thiên hạ.

Ninh thực ta lai thực, bất ẩm Tần Hoài thủy."

Dịch nghĩa:

"Mục Kiệt là chó, đánh mất giang sơn.

Thà ăn cơm thừa canh cặn, chớ uống nước sông Tần Hoài."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 184

[HIDE-THANKS][BOOK]Ánh mắt Mục Lâm Xuyên rời khỏi thiếu nữ, đảo qua một lượt cảnh náo nhiệt hỗn loạn của phố chợ.

Hắn hơi nhíu mày, bước tới trước, chỉ lạnh nhạt nói một chữ: "Đi."

Phất Phất kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi sao lại ở đây?"

Mục Lâm Xuyên liếc nàng một cái như nhìn đồ ngốc, vẻ cổ quái: "Nàng tới được, chẳng lẽ trẫm lại không được tới?"

Tiếng trò chuyện giữa hai người lập tức thu hút sự chú ý của đám người như Lý nãi nãi. Thấy Mục Lâm Xuyên thân thiết với Lục Phất Phất như vậy, Lý nãi nãi trong lòng liền vang chuông báo động, vừa thăm dò vừa hiếu kỳ hỏi: "A Lục, vị này là?"

Phất Phất giật mình hoàn hồn, gặp ngay câu hỏi chí mạng, suýt chút cắn phải lưỡi, ấp a ấp úng: "Đây là.."

Thiếu niên thì mặt không đổi sắc, mồm không cần suy nghĩ, thốt ra một câu ngắn gọn: "Nam nhân."

Lý nãi nãi như bị sét đánh giữa trời quang.

Tim Phất Phất đập thình thịch hai nhịp, bản năng muốn phản bác, nhưng lại lập tức nhớ ra.. hình như thật sự không có gì để phản bác.

* * *Nàng cũng chẳng rõ rốt cuộc quan hệ giữa mình và Mục Lâm Xuyên là gì. Nói là "phu thê" thì cũng thấy gượng, hai người chưa cưới xin, chẳng có sính lễ, chẳng có hôn lễ, càng đừng nói tới gì gọi là lễ phong hậu trang nghiêm.

Thôi, hắn nói gì thì là vậy đi. Phất Phất hơi mệt mỏi, gương mặt lại khẽ ửng đỏ.

Mục Lâm Xuyên thì nói nhẹ bẫng như không, sắc mặt dửng dưng, chẳng để lại chút dư địa cho trái tim thiếu nữ mơ mộng rung động gì cả.

Những người khác tuy không ôm ý định cưới nàng làm con dâu như Lý nãi nãi, nhưng nghe nói thiếu nữ này đã có phu quân, ai nấy cũng hiếu kỳ nhìn sang.

Thiếu niên kia làn da trắng đến gần như trong suốt dưới ánh dương, gương mặt lạnh lùng thoáng chút không kiên nhẫn. Mái tóc đen buộc đuôi ngựa đơn sơ, chẳng đội mũ hay đeo trang sức.

Đôi mắt hẹp dài, đỏ rực như máu.

Điều gây chú ý nhất vẫn là đôi chân tựa hồ bị chặt ngang bằng rìu, dưới gấu áo chỉ thấy hai cái chân giả cứng nhắc được cột chặt vào đầu gối.

Mục Lâm Xuyên đảo mắt nhìn giỏ rau nàng xách: "Mua xong rồi?"

Phất Phất chớp mắt mấy cái: "Ờ.. xong rồi."

"Vậy thì đi thôi." Hắn nhếch môi, không biểu cảm quay người rời đi, hoàn toàn chẳng mảy may để tâm đến ánh mắt tò mò xung quanh.

Phất Phất đành nhìn hắn một cái, lại quay sang nhìn Lý nãi nãi mấy cái, cười gượng, sau đó vội vã đuổi theo.

Chờ hai người đi rồi, đám người đứng lại mới hoàn hồn, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

Ai mà ngờ được A Lục ngọt ngào lanh lợi thế mà đã thành thân rồi? Mà lại còn búi kiểu tóc của thiếu nữ? Càng không ngờ là, phu quân nàng ấy lại là một người tàn phế?

Có điều.. nam nhân ấy quả thực đẹp mắt, chỉ là đôi mắt đỏ kia..

Khoan đã mắt đỏ?

Ánh mắt mấy người như Trương ông, Lý nãi nãi, Vương nãi nãi vô thức giao nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy cùng một sự kinh hãi.

Đỏ mắt, cụt chân.

Họ Lục.

Mấy mảnh thông tin ráp lại thành hình, đầu óc ông bà già đột nhiên choáng váng một trận, sau đó dường như nhìn thấy thứ gọi là "vạn hoa kính" rực rỡ sắc màu của hậu thế.

-

Mục Lâm Xuyên hiển nhiên không thể hiểu nổi vì sao nàng lại có thể vui thú với đời sống "dân dã" như vậy. Cẩm y ngọc thực, sơn hào hải vị, chẳng phải ai cũng mong ước sao?

Nàng trước đó còn nói mình thích hư vinh, không bỏ được ngôi hoàng hậu, giờ sao lại hớn hở mà chạy ra chợ mua rau?

Có lẽ, hắn thật sự không quen việc nàng ở đâu cũng như cá gặp nước, hớn hở vui vẻ như vậy.

Phất Phất thì chẳng tiện giải thích gì. Nàng lớn lên dưới lá cờ đỏ, quen với việc tự tay làm lấy, bị người khác hầu hạ trái lại thấy không tự nhiên.

Mục Lâm Xuyên "đi" được nửa đoạn, quay đầu lại liếc nàng, hỏi đầy vẻ khó hiểu: "Rau này với phủ thứ sử có gì khác?"

Phất Phất thầm lẩm bẩm:. Không hổ là hoàng đế lớn lên nơi nhung lụa.

Nàng nhún vai, bước nhanh lên hai bước, giơ giỏ rau lên, tươi cười nói: "Khác chứ, rau bên ngoài tươi hơn mà."

Hắn nhìn chằm chằm vào mấy củ cải trắng tròn trong giỏ, nhìn đi nhìn lại mà vẫn không thấy có gì khác biệt với rau trong phủ cả.

Đi thêm vài bước, phía trước lại vang lên tiếng trẻ con trong trẻo, mơ hồ nhưng rõ ràng:

"Mục Kiệt khuyển, thất thiên hạ.

Ninh thực ta lai thực, bất ẩm Tần Hoài thủy."

"Mục Kiệt khuyển, thất thiên hạ.

Ninh thực ta lai thực, bất ẩm Tần Hoài thủy."

Tiếng hát càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ.

Phất Phất rùng mình một cái, trợn mắt nhìn mấy đứa nhóc nghịch ngợm vừa nãy lại chạy về, líu ríu chơi đùa, chẳng hề biết kẻ bị nhạo báng trong bài hát đang đứng ngay trước mặt chúng!

Chết rồi chết rồi!

Nàng vô thức nhìn sang Mục Lâm Xuyên, mồ hôi lạnh rịn ra nơi sống lưng.

Thiếu niên ấy dừng bước, lặng yên để bài đồng dao đến gần rồi rời xa, mặt mày không biểu cảm, thần sắc lạnh nhạt như thường.

Phất Phất liếc nhìn, hít sâu một hơi, đột ngột nhét giỏ rau vào tay Mục Lâm Xuyên, rồi nhảy đến trước mặt hắn, tay chân vụng về khua loạn.

"Ê, Mục Lâm Xuyên! Nhìn ta nè! Nhìn ta nè!"

Mục Lâm Xuyên theo ánh mắt nàng nhìn sang.

Phất Phất xoay vòng một cái, cười cười ngượng nghịu: "Ngươi thấy ta mặc bộ váy này có đẹp không? Màu xanh đó! Còn có hoa nhỏ nữa!"

Cái cách chuyển hướng chú ý quá đỗi ngốc nghếch này, trên đời e rằng chỉ có một mình nàng làm được.

Chuyện xảy ra bất ngờ, nàng thật sự nghĩ không ra biện pháp nào hay hơn.

Một là sợ Mục Lâm Xuyên lên cơn, nảy lòng giết chóc, động thủ với mấy đứa trẻ con. Hai là sợ hắn nghe xong bị tổn thương.

Tự thấy mình đúng là ngốc chết đi được, nhưng đến nước này rồi, Lục Phất Phất cũng chỉ còn cách cắn răng mà tiếp tục.

Thiếu nữ mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống như con khỉ nhảy loạn, vừa gượng gạo vừa khổ sở.

Mục Lâm Xuyên:.

Khóe môi cong lên rất nhẹ, thoảng một tiếng cười khẽ.

"Xì."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 185

[HIDE-THANKS][BOOK]Mục Lâm Xuyên không lộ ra biểu cảm gì, vô cùng thản nhiên mà kéo khóe môi: "Xì" một tiếng bật cười.

Phất Phất mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng buông tay xuống.

Thôi được rồi, nàng cũng biết vừa nãy mình có hơi ngốc thật đấy, MMP! Nhưng nàng chẳng phải là vì muốn an ủi hắn sao? Hắn thế mà còn cười! Đồ súc sinh chết tiệt!

Mục Lâm Xuyên mặt không đổi sắc, liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh buốt thấu xương: "Trẫm chưa đến nỗi nhỏ nhen đến thế."

Phất Phất phồng má, trong lòng thầm nghĩ, ngươi mà không nhỏ nhen thì có quỷ tin!

Bề ngoài vẫn làm đủ lễ nghi: "Phải phải phải, bệ hạ người có phong thái bao dung của bậc quân vương."

Về tới phủ, Phất Phất nghiêm túc đặt từng củ cải béo mập ra, bày thành một vòng tròn.

Chính mình nhìn đám củ cải đang "hội nghị" kia, bỗng nhớ đến tiết mục của Triệu Lệ Vinh, không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Vừa quay đầu lại thấy Mục Lâm Xuyên, Phất Phất sửng sốt: "Ngươi cười gì vậy?"

Mục Lâm Xuyên cũng sững người, nhíu mày hỏi: "Ta cười rồi sao?"

"Phải mà." Phất Phất nhìn hắn, giọng chắc nịch: "Vừa rồi ngươi rõ ràng đã cười."

Chẳng lẽ Mục Lâm Xuyên cũng biết trò "củ cải mở hội" sao?

Khi nãy nàng vừa quay đầu lại, rõ ràng thấy khóe môi Mục Lâm Xuyên cong cong, trong mắt mang theo ý cười, ánh nhìn như xuân về ấm áp, khiến da đầu nàng tê rần cả lên, cảm giác giống như thỏ con bị hồ ly rình trúng, toàn thân dựng ngược.

Bị nàng vạch trần, ý cười trên mặt Mục Lâm Xuyên lập tức biến mất, thần sắc quái dị, đưa tay sờ khóe môi, sắc mặt liền tối sầm xuống.

Khó dò được vui buồn.

Hắn.. vậy mà lại cười với mấy củ cải béo ụ kia?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng thông báo, thì ra là nha hoàn thân cận của Tôn Tuần đến, làm theo căn dặn của chủ tử, mang đồ ăn đến cho Mục Lâm Xuyên.

Vài gia nhân khệ nệ khiêng một chiếc lò nướng men xanh vào trong phòng, nhóm lửa than.

Trên lò đang quay nướng một con thỏ rừng, phết đầy bơ sữa, hương thơm lan tỏa.

Các thị tỳ quỳ ngồi bên, mở niêm phong vò rượu, dâng lên một bầu Phần tửu.

Phần tửu là loại rượu mạnh. Thị tỳ cúi đầu, cung kính nói: "Lang chủ hôm nay ra săn, bắn được một con thỏ rừng, bảo người quay nướng, ăn thấy ngon miệng, liền sai nô tỳ mang sang dâng bệ hạ."

Phất Phất hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua con thỏ quay trên lò.

Quả thật con thỏ thiếu mất hơn nửa, chẳng phải là đưa cho Mục Lâm Xuyên đồ ăn thừa đó sao?

Nhớ đến những câu đồng dao kia, Phất Phất lửa giận vô danh bùng lên, vì Mục Lâm Xuyên mà bất bình, mím môi đầy giận dữ, đâu có ai làm nhục người ta như vậy?

Thị tỳ lại dâng rượu: "Lang chủ nói, trời đông nướng thịt, quây lò uống rượu, là vui vẻ nhất."

Thiếu niên không tỏ vẻ gì, trái lại còn nhoẻn cười đáp lời:

"Thế thì, đa tạ ý tốt của đại tướng quân."

Phất Phất lại ngây ra, muốn cản: "Mục.."

Thiếu niên như chẳng nghe thấy, bước lên trước, cầm đũa, gắp một miếng thịt thỏ, bỏ vào miệng, rồi uống một hớp rượu.

Bỗng hàng mi run lên, vành mắt đỏ bừng, khóc lên.

"Trẫm tuy mất hai chân, nhưng đại tướng quân quả là cánh tay đắc lực của trẫm."

"Nếu chẳng phải tướng quân thu nhận, trẫm nào có thể ngồi đây trước lò sưởi, uống rượu ngon, ăn thịt nướng thơm này."

Vừa ăn vừa khóc, không quên lấy tay áo lau nước mắt.

Thiếu niên hàng mi run rẩy, lệ rơi đầy mắt, ăn thịt đến tham lam, bỏ vào miệng rồi còn liếm đầu đũa, như thể đang nhấm nháp mỹ vị thế gian, khiến người ta sởn cả gai ốc.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng dứt khoát ném đũa, khóc hu hu như tang lễ, bộ dáng cảm động đến gan ruột đứt đoạn.

Phất Phất da đầu tê rần nửa bên.

Miêu cái gì mà mi! Biến thái thật rồi.

Biến thái không đáng sợ, chỉ sợ là loại biến thái biết cúi đầu nhẫn nhịn!

-

"Hắn thật nói vậy à?"

Tôn Tuần nhướn mày, người bất giác nghiêng ra nửa thân, kinh ngạc nghi hoặc hỏi, trong lòng dâng lên bao nỗi hồ nghi.

Tôn Anh cũng sửng sốt: "Tên tiểu điên kia lại nhịn được thật."

Nhíu mày, do dự nói: "Phụ thân, người còn muốn tiếp tục thử nữa sao.."

"Thôi thôi thôi." Tôn Tuần phẩy tay lia lịa, có phần mất hứng mà ngồi trở lại.

Chung quy là lần trước bị vả mặt một trận, trong lòng uất ức, mấy ngày nay mới lấy chuyện ra hành hạ Mục Lâm Xuyên.

Nhớ đến mấy câu đồng dao ngoài phố, nhất thời đắc ý quên mình, cười ha hả bỏ bữa cơm, đem "cơm bố thí" dâng qua, kết quả phản ứng của Mục Lâm Xuyên khiến ông ta mất cả hứng, lòng còn có chút rét, rốt cuộc không dám chơi quá trớn nữa.

Mấy phen như thế, Tôn Tuần cũng xẹp bớt lửa giận, thở dài: "Kẻ này giỏi nhẫn nhịn, quả là người khó lường."

Thấy phụ thân rốt cuộc không muốn dằn vặt Mục Lâm Xuyên nữa, Tôn Anh cũng khẽ thở phào.

Phụ thân nhà mình tuy là bậc hùng tài, nhưng lại háo thắng, hẹp hòi, bảo thủ, làm con mà cũng phải đau đầu.

Việt vương Câu Tiễn từng nếm mật nằm gai, ba nghìn quân Việt nuốt trọn nước Ngô. Hoài Âm hầu Hàn Tín chịu được nỗi nhục chui háng. Phàm là người làm nên nghiệp lớn, ai chẳng biết nhẫn?

Phản ứng hôm nay của Mục Lâm Xuyên khiến Tôn Anh tay siết chặt gối, lòng sinh cảnh giác.

Kẻ điên như hắn mà nhịn được đến vậy, trong lòng không khỏi nổi hồi chuông cảnh tỉnh: Tuyệt đối không thể đối đầu.

Tôn Tuần cũng nghĩ như thế, thu người về, chán chường mà thở dài: "Đủ rồi, thôi vậy."

Có lẽ trong lòng cũng thấy bất an, đến chạng vạng, Tôn Tuần lại sai người đến mời Mục Lâm Xuyên cùng dùng bữa uống rượu.

"Ôi là lão thần hồ đồ." Tôn Tuần mặt đầy vẻ hổ thẹn: "Thấy con thỏ quay ngon quá, trong lòng chỉ nghĩ muốn dâng lên bệ hạ, chưa kịp suy xét, đã vội vã đem sang."

"Nay nghĩ lại, thật là thất lễ."

Tôn Tuần nâng chén, thở dài: "Đặc biệt bày tiệc tạ lỗi với bệ hạ."

"Lão tướng quân nói thế là khách khí rồi." Mục Lâm Xuyên khẽ cong môi, bước lên một bước, ân cần đỡ tay ông ta: "Lão tướng quân nhớ đến trẫm, trẫm mừng còn không kịp, sao nỡ trách tội?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 186

[HIDE-THANKS][BOOK]Tôn Tuần mặt đỏ bừng, xấu hổ phẩy tay liên tục.

Thiếu niên lại nắm tay ông ta càng chặt, vẻ mặt buồn thương: "Nếu chẳng phải đại tướng quân thu lưu, trẫm sớm đã không biết phải đi về đâu, lại làm sao có được hôm nay."

"Đại tướng quân ngàn vạn lần chớ nhắc lại những lời ấy nữa."

"Trẫm nay đã tàn phế." Thiếu niên cụp mắt, khẽ thở dài, giọng nói chân thành: "Tướng quân chính là tay chân của trẫm."

"Trẫm có được hôm nay, toàn là nhờ tướng quân gắng gượng chống đỡ thay trẫm."

Một vị hùng chủ trấn thủ một phương như Tôn Tuần, phút chốc mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi vã ra đầy trán.

Nghĩ tới việc bị hoàng đế nắm tay, nói mấy câu tâm đầu ý hợp thế này, suýt nữa ông ta cũng bị cảm động đến rơi lệ.

Chờ kịp phản ứng, vội rùng mình một cái tỉnh táo lại.

Đợi tiệc tan, Tôn Tuần mới cảm khái với đám người hầu: "Tên tiểu điên này diễn cũng giỏi thật, làm ta suýt bị hắn làm cảm động." Suýt nữa bị lừa đi vào đường rẽ.

Có thể được hưởng vinh sủng thế này, cái tâm làm thần tử biết cảm kích kia, nhất thời còn lấn át cả dã tâm xưng bá thiên hạ.

Chỉ thấy tên tiểu điên kia trong tiệc rượu lúc thì cười nói, lúc thì chủ động nắm tay rót rượu cho ông ta, khéo léo nịnh bợ không để lộ dấu vết, khiến Tôn Tuần bị dỗ cho vui lòng hớn hở, quên luôn bao chuyện lằng nhằng do cái chết của Hàn mụ dẫn ra.

-

Gió bắc luẩn quẩn, mới chớp mắt đã vào đông, nửa đêm bắt đầu có tuyết rơi lác đác, bên ngoài xào xạc, mai trắng tựa hồ đều bị đóng băng.

Phất Phất ngồi xếp bằng trên giường, buông màn xuống, vùi đầu trong màn đọc thoại bản.

Trong phòng đốt lò ấm áp, ánh nến nhấp nhô như nước, tuyết đêm chẳng biết rơi mấy tầng, khung cửa sổ hắt ra ánh trăng lẫn sắc tuyết, sáng ngời cả một vùng. Màn trướng lụa mỏng in hình hạc trắng, bên dưới lò gốm đang sôi ùng ục nồi canh giải rượu.

Ngoài trời tuyết lớn, trốn trong nhà như thể tránh vào một lầu nhỏ riêng biệt, chẳng màng xuân hạ thu đông, tự tại an nhàn.

Tiếng bước chân "lạo xạo" giẫm trên tuyết vang lên, thiếu niên được thị tỳ đưa vào.

Phất Phất nghe thấy động tĩnh, lập tức thò đầu ra khỏi màn.

"Ơ, ngươi về rồi à?"

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh lên tia ấm áp, cười một cái, rồi vội vàng nhảy khỏi giường.

"Ta nấu cho ngươi canh giải rượu đấy."

Xỏ giày, thuận tay nhận lấy Mục Lâm Xuyên từ tay tỳ nữ, Phất Phất ngạc nhiên: "Chà, sao ngươi uống nhiều vậy?"

Thiếu niên tóc đen xõa xuống, làn da trắng như tuyết, chạm vào cũng lạnh như tuyết, Phất Phất vừa với tay đã bị đông đến rùng mình một cái, khẽ xuýt một tiếng.

Chỉ có trên mặt là đỏ bừng lên một mảng không bình thường, rõ ràng là đã uống say.

Hắn vừa từ ngoài vào, đầu mi còn vương chút tuyết mỏng, gặp hơi ấm trong phòng liền tan thành giọt, đọng nơi lông mi dài, như hạt sương.

Phất Phất sửng sốt một lúc, rồi vội cúi xuống sờ chân hắn.

Sắc mặt thiếu niên "soạt" một cái trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra vì đau, nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt.

Nhìn đến mức này rồi, còn không hiểu gì nữa sao, Phất Phất vừa đau lòng lại vừa tức, giận dữ chất vấn: "Ngươi uống nhiều như vậy, lại còn phơi gió lâu thế, không cần chân nữa à?"

"Vết thương lành rồi là quên đau ngay."

Ngừng lại một chốc, cũng không nói thêm nữa.

Còn có thể nói gì đây?

Phất Phất nhìn thiếu niên đã say đến hồ đồ, không nhịn được le lưỡi.

Ánh mắt hắn lúc này vô cùng lãnh khốc, sâu như đêm đen tuyết phủ, chẳng phân rõ chút nhân tình ấm lạnh nào.

Chỉ riêng ánh mắt thôi đã đủ dọa người, nhưng thần thái lại như đang mộng du.

Phất Phất rùng mình: Tên tiểu bạo quân này, uống rượu say rồi đáng sợ thế cơ à.

Ánh mắt Mục Lâm Xuyên chậm rãi rơi lên người nàng.

"Còn nhận ra người không?" Phất Phất thấy vậy vội bước đến gần.

Hình ảnh mơ hồ trước mắt hắn dần phóng lớn, lờ mờ hiện ra con ngươi đen nhánh sắc xanh xám.

Mục Lâm Xuyên đưa tay đẩy mặt nàng sang một bên, Phất Phất tức đến méo cả mũi.

Nhưng giây tiếp theo, khí chất lạnh lùng âm trầm của thiếu niên chợt biến mất, hàng mi khẽ run, cúi đầu, dáng vẻ như thể yếu đuối đáng thương.

Vết thương của hắn, cứ gặp ngày lạnh hay trời ẩm là lại đau, đau đến tận xương, nhưng nhiều lắm cũng chỉ rên vài tiếng.

Phất Phất thở dài, lòng mềm đi một nửa, động động môi, cũng chẳng nói ra được lời gì cứng rắn nữa.

Nàng đỡ hắn lên giường nằm nghỉ, lại bưng bát canh giải rượu đã hâm sẵn.

Vành bát nóng đến độ nàng run rẩy cả người: "Xùy xùy" thổi mấy hơi, rồi đổ từng chút một vào miệng hắn.

Người ở dưới mái hiên, binh mã trọng kỵ không biết đang phiêu bạt nơi đâu, ngoài chuyện dỗ Tôn Tuần, còn có thể làm gì?

Mà Mục Lâm Xuyên cũng đúng là thân thân chính chính làm điều đó, vì bênh vực nàng mà giết Hàn mụ, lại còn gắng gượng uống rượu, cười gượng lấy lòng Tôn Tuần, thu dọn cục diện rối bời.

Mục Lâm Xuyên mềm nhũn như bùn, vất vả lắm mới dìu được hắn lên giường, dỗ xong rồi cũng nhanh chóng thiếp đi.

Đến nửa đêm, Phất Phất bị một tiếng rên khe khẽ đánh thức.

Mở mắt, dụi dụi mắt, sững sờ nhận ra mình đang gục ngủ bên giường.

Nghĩ đến "lão tổ tông" nằm trên giường, nàng vội vàng bưng chân đèn, nghiêng người kiểm tra tình hình Mục Lâm Xuyên.

Mục Lâm Xuyên cau mày thật chặt, sắc mặt vặn vẹo, bị ánh nến chiếu vào càng thêm dọa người.

Phất Phất đưa tay vuốt mấy sợi tóc ướt mồ hôi của hắn, thì chợt nghe giọng thiếu niên trầm thấp vang lên, nghe ra dường như đã tỉnh táo.

"Lục Phất Phất, nàng biết vì sao ta giết Hàn mụ không?"

Lục Phất Phất đang bưng chân đèn, tay chân luống cuống ở bên giường: "Vì.. vì sao?"

Thiếu niên ngồi thẳng dậy, mặt không biểu cảm nhìn nàng: "Bà ta mạo phạm nàng."

Phất Phất càng lúng túng: "Dù.. dù bà ta có mạo phạm ta, ngươi cũng không thể giết người a.."

Mục Lâm Xuyên hờ hững nói: "Sát kê cảnh hầu."

(*Giết gà dọa khỉ)

"Lục Phất Phất, nàng nhớ kỹ cho ta, ta biết nàng đang nghĩ gì."

Mục Lâm Xuyên khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo cực độ, tựa hồ có sát ý đang dâng lên..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 187

[HIDE-THANKS][BOOK]"Trẫm hôm nay xu nịnh lão cẩu Tôn Tuần kia, cũng chỉ vì muốn nàng không cần phải đi nịnh người khác."

Hắn mở ngực áo, nghiêng người nằm trên giường, mặt ẩn trong bóng tối.

Ánh nến mờ nhạt rọi lên gương mặt ấy, như một dã thú trong đêm, không thể phân biệt hỉ nộ.

"Chúng ta hai người, chỉ cần một kẻ làm cái chuyện nịnh bợ đê hèn này là đủ. Nàng ngu quá không làm được, ta thì có thể."

Có lẽ là rượu ngấm lên đầu, đau như búa bổ.

Mục Lâm Xuyên nhíu chặt mày, đôi đồng tử đỏ như máu đột ngột gắt gao nhìn chăm chăm Lục Phất Phất, như nhìn một con mồi, đỏ đến mức tựa hồ rỉ máu.

"Nghe rõ chưa? Nghe rõ thì lên tiếng. Sau này gặp loại như Hàn mụ, không cần nhịn nữa."

"Ai đánh nàng, thì nàng cứ đánh trả."

Phất Phất đã hoàn toàn ngẩn người, đờ đẫn đứng tại chỗ: "Nghe.. nghe rồi?"

Mục Lâm Xuyên nói xong, mặt không biểu tình nhìn nàng thêm một lát, nhìn đến mức khiến da đầu Phất Phất tê rần.

Bất chợt, khí thế vương giả hùng hổ kia tan sạch, hắn ngửa đầu ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Từ dưới lớp chăn vang lên tiếng hắn khàn khàn mơ hồ:

"Sẽ không lâu đâu, sớm muộn thôi."

Chỉ để lại Phất Phất đứng đó há hốc miệng, nửa ngày nói chẳng nên lời.

Sau khi buông lời cuồng vọng ngông nghênh vào đêm đó, sáng sớm hôm sau, Mục Lâm Xuyên lại tiếp tục mặt không cảm xúc đi làm trâu làm ngựa cho Tôn Tuần.

Một vị thiên tử bị đẩy đến bước này, tuy phần lớn cũng là tự mình chuốc lấy, nhưng cũng thật là thảm.

Trái lại, địa vị của Lục Phất Phất trong phủ Tôn lại tăng lên nhanh chóng, gần đây trong phủ không còn kẻ hầu người hạ nào dám chậm trễ với nàng nữa, chủ yếu là vì không ai dám chọc vào kẻ điên sau lưng nàng, một con chó điên biết nhịn biết chịu.

Chuyện trong lòng gia nhân nhà họ Tôn ra sao tạm không nói đến, chí ít là bên ngoài không ai dám lỗ mãng, nhưng tin đồn trong dân gian lại ngày càng lan rộng. Chẳng qua đều nói vị thiên tử này làm đến quá nhục nhã, chỉ biết liếm gót nịnh thần, cầu lấy một chút hơi tàn để kéo dài mạng sống.

Hôm đó, Tôn Tuần Thứ sử của Tịnh Châu đang cùng tâm phúc mưu sĩ Từ Diên và trưởng tử Tôn Anh bàn việc trong thư trai.

Có lẽ là lần trước bị Lưu phu nhân chửi cho một trận tỉnh người, dạo gần đây Tôn Tuần hay mang trưởng tử theo bên mình, trong ngoài đều không rời.

Ông ta không phải kẻ hồ đồ, chẳng qua trước đây sủng ái Tống thị cùng tiểu nhi, giả vờ hồ đồ mà thôi, trong lòng hiểu rõ chuyện người kế thừa không thể dây dưa do dự, càng không thể lấp lửng không rõ ràng.

"Ngươi nói mùa đông đã tới, ta thúc giục không ngừng, lời trong lời ngoài đều bóng gió gõ cửa." Tôn Tuần nhăn mặt bất mãn: "Tên tiểu điên kia ngoài miệng thì hứa ngon ngọt. Sao đến giờ còn chưa thấy bóng dáng đội tinh binh đâu cả?"

Tôn Tuần ngờ vực: "Không chừng đây là kế nghi binh của tiểu điên kia chăng?"

Từ Diên nghe vậy, cũng không sửa mấy chữ "tiểu điên" đầy khinh thị của Tôn Tuần, chỉ gật đầu nhẹ: "Lời của lang chủ không phải không có lý."

"Truyền ra tin tức, nói mình có năm nghìn tinh kỵ, khiến người khác kiêng dè không dám tùy tiện ra tay. Như vậy, Mục Lâm Xuyên cũng có thể lấy đó làm vốn mà đối phó, xoay xở với các chư hầu."

"Nếu quả thật là vậy." Tôn Tuần lập tức thấy bực, cười gượng nói: "Chẳng phải là hắn tay không bắt sói trắng?"

"Tài mà vô tội, mang ngọc là tội." Từ Diên mỉm cười khuyên nhủ: "Hắn đã cụt cả hai chân, cố ý truyền ra tin ấy chẳng phải là tự chuốc lấy họa sao? Đạo lý ấy, Mục Lâm Xuyên hẳn không phải không hiểu."

"Vậy theo ý tiên sinh, đội trọng kỵ ấy là thật?"

Từ Diên gật đầu: "Trước khi quốc diệt đã có lời đồn, với tính cách ngông nghênh xa hoa của Mục Lâm Xuyên, mười phần thì tám chín là thật. Lang chủ chớ vội."

"Hừ." Sắc mặt Tôn Tuần chợt lạnh, hừ giọng: "Nếu là thật, hắn lại còn giả vờ, chẳng phải là xem ta như khỉ mà đùa?"

"Chưa chắc." Từ Diên cười nhẹ: "Có lẽ là Mục Lâm Xuyên có lòng mà không có lực."

Tôn Anh cũng vội phụ họa: "Tướng ngoài biên cương, vua có lệnh cũng chưa chắc tuân. Địa xa trời cao, binh sĩ ấy nghe tin Mục Lâm Xuyên mất nước, e là muốn tìm minh chủ khác, hoặc tự lập cũng nên. Chưa chắc là Mục Lâm Xuyên đùn đẩy, mà là binh sĩ không nghe lệnh, không chịu đến."

Nghe vậy cũng có lý, Tôn Tuần vuốt chòm râu dài, cơn giận dần nguôi.

Cùng lúc đó, trong một doanh trại ở quận Sóc Phương, Tịnh Châu, có hai người đang ngồi đối diện.

Một người da đen nhẻm, thân hình cao lớn, giọng nói thô kệch, chỉ vào bản đồ trước mặt, lớn tiếng hỏi: "A huynh, Thượng Đảng chúng ta còn đi nữa không?"

"Sao lại không đi?" Người kia đáp lại, khuôn mặt vuông vức, cũng cao bảy thước, chỉ là vẻ mặt có phần mỏi mệt.

Người da đen kia tên là Thạch Hắc, người kia có tên là Diêu Mậu.

Hai người này không phải ai xa lạ, chính là tướng lĩnh dưới trướng đội tinh kỵ trong truyền thuyết.

Thạch Hắc có chút bất bình: "Chỉ sợ ta đi rồi lại đi chịu chết."

Diêu Mậu trầm mặc chốc lát, nhíu mày nói: "Vậy thì sao? Ngươi tưởng những người ngoài kia chết uổng à?"

Hắn ta đưa tay chỉ ra ngoài lều, chỉ thấy bên ngoài xếp chồng lên mười mấy cái thủ cấp, đều đã khô quắt, thối rữa, nhìn thấy khiến người lạnh cả sống lưng.

Thạch Hắc vẫn lầu bầu không phục: "Nhưng nếu bệ hạ bên đó không tin thì làm sao?"

Diêu Mậu chỉ vào mấy chục cái thủ cấp kia, quả quyết: "Nếu bệ hạ có hỏi, thì lấy đám này làm chứng!"

Thạch Hắc lại nói: "Lỡ như bệ hạ trong lòng không vui, lại sợ hãi ngươi ta, không thèm nghe giải thích, thừa cơ giết luôn chúng ta thì sao?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 188

[HIDE-THANKS][BOOK]Hai người cớ sao lại lo lắng như thế, chuyện này phải kể từ mấy ngày trước.

Đội tinh binh này của họ vốn là thân binh chính thống của thiên tử, chỉ nghe lệnh duy nhất một người thủ lĩnh chính là vị thiên tử ở kinh thành kia.

Nhưng Tịnh Châu dù sao cũng cách xa kinh thành, thiên tử lại chẳng thể thân chinh đến Tịnh Châu nắm quân, cho nên dù mang danh là thân binh thiên tử, bọn họ cũng chỉ nhận lấy nguồn tiếp tế không ngừng từ kinh thành, mà từ trước đến nay chưa từng gặp qua Thiên tử một lần.

Tịnh Châu người Hồ người Hán lẫn lộn, trừ mấy quận Thái Nguyên, Thượng Đảng còn giữ được, các quận còn lại đều bị người Hồ như Nam Hung Nô, Ô Hoàn thâm nhập, các tộc Hồ chia phe chiếm cứ, hành tung như gió.

Một là vì bảo vệ sơn hà xã tắc, hai là vì giữ gìn huyết tính của quân đội, đội kỵ binh này nhiều năm qua vẫn luôn giao chiến với người Hồ, thường xuyên truy đuổi, vây quét các bộ lạc lớn nhỏ, lấy người Hồ làm quân luyện tập.

Trời cao hoàng đế xa, trong hoàn cảnh như vậy, cũng nuôi ra không ít lũ binh phỉ.

Khi tin "vong quốc" truyền đến, cả đội "thân binh" lập tức dao động.

Người cầm đầu đội thân binh là kẻ tên Lý Tuấn, vốn đã có dã tâm thoát ly kinh thành tự lập từ lâu. Huống hồ vị thiên tử kia sau khi mất nước lại còn bị chặt đứt hai chân, ai ai cũng biết là không thể nào vực dậy nổi nữa.

Thế là, khi thiên tử hạ lệnh truyền đến, Lý Tuấn coi như không thấy, dây dưa cho tới tận bây giờ, khiến cả đội thân binh lòng người bất ổn, trong đám ấy có trung thần tận nghĩa từng chịu ân sâu của thiên tử nguyện lấy chết báo đáp, cũng có thân tín của Lý Tuấn ôm dã tâm mưu chiếm binh quyền, càng có nhiều kẻ đứng giữa đong đưa, làm cỏ đầu tường quan sát.

Lại đúng lúc kẻ thù cũ năm xưa là người Hồ lại kéo tới, cuối cùng dẫn đến một trận binh biến.

Trong trận binh biến ấy, Thạch Hắc và Diêu Mậu là thuộc nhóm trung nghĩa, bọn họ liều mạng chém giết thoát thân, vây giết Lý Tuấn cùng thân tín, chặt đầu thị chúng.

Theo lý, giết được nghịch tặc Lý Tuấn rồi, bọn họ nên lập tức khởi hành tới Thượng Đảng, nhưng đến thời điểm ấy, mấy người lại nảy sinh do dự trong lòng.

Bọn họ tuy là thân binh của bệ hạ, nhưng chưa từng gặp mặt bệ hạ, ngay cả bệ hạ là cao là thấp, là tròn là méo cũng không biết.

Lại nghe đồn vị bệ hạ ấy là một kẻ so với Kiệt Trụ còn tàn bạo hơn, dâm loạn vô độ, là một bạo quân. Bọn họ kéo dài đến tận hôm nay mới chịu đi Thượng Đảng, tuy có thể hiểu được, nhưng lỡ như bệ hạ không tin thì sao?

Hoặc là tin rồi, nhưng muốn đoạt binh quyền, thừa cơ giết bọn họ vậy thì phải làm sao?

Suy cho cùng vẫn là không tin vị bạo quân ấy.

"Việc đã đến nước này, không thể kéo dài thêm được nữa rồi."

Diêu Mậu thở dài một hơi, quả quyết nói: "Kéo thêm nữa, cho dù chúng ta có lý cũng thành vô lý."

"Trong hai ngày tới, lập tức lên đường đi Thượng Đảng."

"Nếu bệ hạ thật sự là bạo quân.." Diêu Mậu hạ thấp giọng, trên mặt hiện vẻ quyết liệt: "Cùng lắm thì chúng ta.."

Cùng lắm thì chúng ta lại đầu quân cho minh chủ khác!

Vế sau của câu ấy, Diêu Mậu nhịn lại nhịn, là một nam nhi mà mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, nhưng lại không dám nói ra miệng.

Mục Lâm Xuyên quả thật đã thực hiện lời hứa của hắn, những ngày này không còn ai dám khinh nhờn nàng nữa.

Trời càng ngày càng lạnh, con người cũng trở nên lười biếng không muốn nhúc nhích, Lục Phất Phất kéo một chiếc ghế mây, trong lòng ôm một hũ rượu Phần, ngồi giữa sân, hai tay che miệng, hà hơi sưởi ấm, ngơ ngẩn nhìn làn sương trắng mịt mù bay lên không trung.

Chóp mũi nàng lạnh như băng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực vì gió lạnh, lông mi còn rơi đọng vài hạt tuyết mịn, trông ươn ướt.

Vốn định giả vờ phong nhã, vừa ngắm tuyết vừa uống rượu, ai ngờ rượu lại quá mạnh, đến lúc này còn chưa dám uống một hớp nào.

Ánh tà dương đổ xuống, vài bóng nhạn lướt qua ráng chiều rực rỡ, chiếu rọi lên từng giọt băng trước hiên nhà cuối phố, lấp lánh sáng ngời.

Phương bắc quả thật lạnh nhanh hơn phương nam. Phất Phất thở dài một tiếng, ngẩn người không mục đích, cam tâm làm một con cá mặn.

Ngoài ngẩn ngơ thì cũng chẳng có việc gì để làm, người nhà họ Tôn cũng chẳng dám sai bảo nàng, Lục Phất Phất sâu sắc cảm nhận được mình hiện giờ chỉ là một vật cát tường sống.

Đúng lúc nàng vỗ vỗ mông, định mang ghế mây và hũ rượu quay về thì đất dưới chân chợt truyền đến từng đợt chấn động mơ hồ.

Tựa như sấm dậy như triều cường, Phất Phất dừng chân, ngẩn ra nhìn, chỉ thấy đám nha hoàn phủ họ Tôn đều chạy ra ngoài.

Miệng hô vang: "Kỵ binh tới rồi! Kỵ binh tới rồi!"

Kỵ binh? Là đội kỵ binh mà nàng nghĩ tới sao?

Nghĩ đến đây, Phất Phất lập tức giật bắn người, kéo ghế mây, xách váy chạy một mạch.

Đến khi chạy tới cổng phủ, bên ngoài đã đứng đầy người.

Mục Lâm Xuyên và Tôn Tuần đều có mặt.

Vừa liếc thấy Phất Phất thở hồng hộc chạy đến, Mục Lâm Xuyên lạnh nhạt liếc nàng một cái, sắc mặt hắn có phần âm trầm, ánh mắt đặc biệt lạnh lẽo.

Dường như là vết thương ở chân lại tái phát, hắn kéo Lục Phất Phất sang bên cạnh, lông mày đang nhíu chặt mới hơi buông lỏng ra chút, rồi nhìn về phía trước.

Tà dương ngả xuống, cành cây khô khốc, muôn núi đều phủ lạnh.

Tuyết rơi trên đường lớn tựa muối trắng, một vầng nhật luân đang dần dần lặn xuống.

Một đoàn kỵ binh hùng hậu đang cuồn cuộn kéo đến từ phía xa.

Nơi vó ngựa đi qua, móng sắt giẫm nát băng tuyết từng tầng, cuốn theo tuyết mù mịt, bay thẳng lên tận trời!

Cát bay đá chạy, dường như cả bầu trời đều bị đội quân đen kịt này che phủ.

Chỉ còn lại một dải cờ lớn tung bay theo đội kỵ binh đang lao tới, phần phật trong gió, bị gió lạnh đóng băng cứng ngắc.

Ánh chiều tà rơi trên loài hoa kỳ lạ lộng lẫy nơi sân, như triều xuân dập dờn, ánh nước long lanh, sắc ngọc biếc và vàng dịu hòa quyện.

Vẻ mềm mại ấy cùng sát khí lạnh lẽo nơi đây đan xen vào nhau, vẽ nên một cảnh tượng kỳ dị lạ thường.

Mọi người có mặt đều bị cảnh ấy làm chấn động, tâm tình mỗi người mỗi khác.

Hình ảnh mấy ngàn kỵ binh từ xa cuồn cuộn kéo đến quả là không nói nên lời, là một luồng khí thế khó bề diễn tả. Nếu đối diện là quân địch, Phất Phất cũng phải thừa nhận bản thân vì sự oai phong ấy mà máu nóng sôi trào, nghĩ đến kết cục ban đầu của đội quân này trong 《Đế Vương Ân》, phút chốc bỗng thấy xúc động đến muốn khóc.

Tôn Tuần vuốt râu dài không nói một lời, mà hai người con đứng sau ông ta Tôn Anh và Tôn Cảnh trong mắt đã bùng lên ngọn lửa nóng rực!

Người cưỡi ngựa dẫn đầu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần, gần đến mức có thể thấy rõ vết tuyết bẩn bám trên móng ngựa.

Chớp mắt đã xông đến trước mặt mọi người, vừa thúc ngựa vừa lớn tiếng hô..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 189

[HIDE-THANKS][BOOK]"Bệ hạ! Tội nhân Lý Tuấn lòng mang phản ý, không tuân quân mệnh, thần Diêu Mậu đã thân chinh chém giết phản tặc, dẫn theo một đám hảo nhi lang, tới đây hộ giá cho bệ hạ!"

Dứt lời liền lăn khỏi ngựa, quỳ rạp hành đại lễ.

Tuấn mã bốn vó tung bay, phun khí phì phò, hí dài một tiếng.

Thiếu niên khẽ cong khóe môi, nở nụ cười nhạt, tự mình đứng dậy đỡ vị tướng kia lên.

"Ái khanh miễn lễ."

Diêu Mậu ngẩng đầu lên, trong mũ trụ hiện rõ đôi mắt hổ hữu thần, ánh nhìn thậm chí có thể nói là hơi thất lễ, thẳng tắp dừng trên mặt Mục Lâm Xuyên, cẩn cẩn dực dực đánh giá vị chủ công danh nghĩa này.

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy thiếu niên cụt cả hai chân trước mắt, lòng Diêu Mậu vẫn không khỏi khẽ run.

Bệ hạ so với tưởng tượng còn trẻ tuổi và tuấn mỹ hơn nhiều. Nụ cười kia ôn hòa thân thiện như thế, nào có chút nào là bóng dáng bạo quân trong lời đồn?

Lòng dấy lên chút tâm tư khó nói rõ, Diêu Mậu thuận thế đứng dậy, bước tới trước ngựa, tháo xuống chuỗi đầu người treo bên bụng ngựa, toàn thân mang theo hàn khí rít lạnh cùng mùi tanh tưởi mục rữa, sải bước tiến lên.

Chuỗi đầu lâu đã sớm không phân rõ ngũ quan, bị hắn ta nặng tay ném xuống đất.

"Bọn tội thần đã bị chúng thần thân chinh xử quyết, đầu ở đây, kính thỉnh bệ hạ thẩm xét!"

Chứng kiến một màn ấy, trên dưới Tôn phủ đều không nhịn được mà đồng loạt hít mạnh một ngụm khí lạnh.

Đặc biệt là những kẻ trước đó lộ ra vài phần xem thường, càng sợ đến mức run bắn, suýt nữa quỳ rạp ngay ngoài đại môn phủ đệ.

Thế nhưng vị thiếu niên Thiên tử kia, lại chẳng hề nhíu lấy một sợi lông mày, ánh mắt quét qua chuỗi đầu người đã kết băng kia.

Hàng mày dài hẹp thu lại ý cười, mặt vô biểu tình, hiện rõ vẻ âm trầm tàn lạnh.

Toàn thân toát ra một loại bệnh trạng lạnh lẽo, nghiêm khắc.

"Ái khanh vất vả."

-

Bái kiến Tôn Tuần xong, điểm quân số người ngựa đâu ra đấy, đội thiết kỵ gần năm ngàn người được an trí ổn thỏa, chỉ để lại mấy tướng lĩnh như Diêu Mậu, Thạch Hắc vào phủ.

Tận mắt thấy đội trọng giáp thiết kỵ này, đến cả Tôn Tuần trong lòng cũng không kìm được khẽ run, thu lại thái độ khinh mạn, bắt đầu tính toán cách nào đoạt lấy đội tinh binh ấy về cho mình.

Đừng nhìn Diêu Mậu và Thạch Hắc da dày thịt thô, tóc dựng râu xồm, thực ra trong lòng vẫn đầy lo nghĩ.

Đặc biệt là Thạch Hắc, lúc chưa tới thì hùng hùng hổ hổ, ra vẻ không chịu phục mệnh, vậy mà vừa trông thấy vị thiên tử kia, ánh mắt còn không dám liếc thêm một lần.

Vĩnh viễn đừng đánh giá thấp nỗi kính sợ trong lòng người xưa đối với hai chữ "thiên tử". Dù vị thiên tử ấy là kẻ nhu nhược hay là anh hùng kiệt xuất, chỉ riêng thân phận kia cũng đủ khiến người ta tâm thần chấn động, run sợ không yên.

Ánh mắt vô tình liếc qua, chẳng khéo lại chạm ngay ánh nhìn long lanh tròn xoe của Lục Phất Phất.

Thạch Hắc khựng lại, lập tức hiểu ra vị này, ắt là hoàng hậu rồi.

Mặt nghiêm lại, vội vàng dời ánh mắt đi, chẳng dám nhìn thêm.

Phất Phất tò mò đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sáng rực như sao.

Đợi.. đợi đã? Sáng rực?

Không phải chỉ là sáng, là phát sáng rực rỡ luôn ấy!

Phất Phất hít sâu mấy lần, cố bình ổn tâm tình.

Cười gượng: "Tướng quân thật uy vũ."

Đây chính là.. một vị đại tướng quân sống sờ sờ bằng xương bằng thịt thời cổ đại đó! Một tướng quân dũng mãnh thiện chiến, coi cái chết như lông hồng đó!

Nghĩ đến kết cục của nhân vật này trong nguyên tác, Phất Phất liền thấy cay sống mũi, suýt khóc.

Lời vừa dứt, vị hán tử râu quai nón hùng tráng trước mắt lại đột nhiên khựng người, lắp bắp nói: "Hoàng, hoàng hậu quá khen.."

Hoàng hậu mà lại hiền hòa dễ gần như thế, Thạch Hắc ngược lại sợ run lên, càng thêm căng thẳng.

Chỉ sợ quý nhân là đang oán trách bọn họ đến chậm, định dùng lễ trước binh sau.

Trong lòng hắn ta vẫn còn vài phần cảnh giác và bất tín.

Nàng.. nàng có phải là biểu hiện quá buông thả rồi không?

Phất Phất do dự sờ mặt, lại bước lên một bước, kiềm nén xúc động trong lòng.

"Ờm.. tướng quân, phiền ngươi bước lên một chút."

Thạch Hắc ngẩn ra một thoáng, chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn bước tới.

Bỗng thấy cánh tay trĩu xuống, hóa ra trong lòng đã bị vị hoàng hậu này nhét cho một vật, cúi đầu nhìn thì ra là một hũ rượu.

"Đây là rượu Phần ủ từ năm ngoái, ta vốn định mang ra nhấm nháp, không ngờ hôm nay tướng quân lại tới rồi."

Phất Phất hồi hộp, lắp bắp: "Tướng quân đường xa mệt nhọc, mỹ tửu này tặng anh hùng, xin hãy cùng các huynh đệ sưởi ấm thân thể."

Nàng cũng không biết bản thân đang làm gì, chỉ là.. xuất phát từ lòng kính trọng chân thành, muốn đối tốt với họ một chút.

Thạch Hắc vừa kinh vừa sợ, mí mắt giật giật, nhìn hũ rượu trong tay, lại nhìn Lục Phất Phất.

Mặt đỏ bừng bừng như tôm luộc, lúng túng đẩy lại: "Hoàng.. hoàng hậu khách khí quá, ta không dám uống."

Phất Phất ngơ ngác: "Sao lại không dám uống?"

Chẳng lẽ cũng có liên quan đến điều lệnh quân doanh?

"Đây là rượu của Hoàng hậu." Thạch Hắc lắc đầu quầy quậy: "Ta không dám chiếm của quý."

Nói rồi lại lùi về sau một bước, đang yên đang lành mà toàn thân nổi gai ốc.

Hắn ta tất nhiên hiểu hoàng hậu là đang kéo lòng người, một mặt cảm thấy mình không công mà nhận là bất an, mặt khác lại cảm thấy bình rượu này giống như tín vật kết giao của họ, một nam nhân cao lớn thô kệch, trong lòng vừa mơ hồ vừa chân thực sợ hãi.

Hắn ta không tin lời gọi "huynh đệ các vị" từ miệng hoàng hậu là thật lòng kết giao với hạng người như bọn hắn ta.

Thạch Hắc tránh đông né tây, ánh mắt mộc mạc ngơ ngác lại đáng thương, như từng khối đá lớn nện thẳng vào lòng nàng, đè Lục Phất Phất đến mức gần như không thở nổi.

Phất Phất trầm mặc.

Nàng buồn. Buồn đến tận tim.

Hán tử trước mắt khác xa hoàn toàn với hình tượng nàng tưởng tượng trong nguyên tác. Định kiến đã khiến nàng mặc định "Thạch Hắc" và "Diêu Mậu" là dạng đại tướng quân anh vũ lỗi lạc, vì vua mà chết.

Nhưng không phải. Không hề có vẻ anh vũ như tưởng tượng, những người trước mặt, dù mặc giáp oai nghiêm, thần sắc nghiêm trang, cũng không thể che lấp nổi dáng vẻ tiều tụy lấm lem.

Giáp dính máu, đường xa vượt tuyết mà đến, trên người máu và tuyết gần như kết thành băng, toàn thân bốc mùi tanh nồng của máu tươi và mồ hôi, râu ria xồm xoàm..[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back