Chương 3: Hắn và nàng, không thể buông tha!
[BOOK]"Đúng rồi, Niên Tiểu tỷ, đồ đạc của cô." Y tá mang bánh ngọt xách tới trên bàn.
Nhìn thấy bánh ngọt trước mắt mình, trong đầu Niên Tiểu Mộ chợt nhận ra.
Nguy rồi! Tại sao nàng có thể quên đi việc chính!
Niên Tiểu Mộ hốt hoảng từ trên ghế đứng dạy, nén lại việc não bộ đang bị choáng váng, cô xách chiếc bánh ngọt lên rồi chạy thẳng ra ngoài.
Sốt ruột ra khỏi phòng lấy máu, vừa mới chuẩn bị đi vào thang máy, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng người cao lớn, không kịp đề phòng bị đẩy về phía trước.
"..."
Niên Tiểu Mộ sau khi bị đụng phải, trượt chân ngã xuống.
Bản năng tự vệ mà có, tay cô dơ lên, trực tiếp níu lấy quần áo người trước mặt.
"Xoạc!" Âm thanh sợi chỉ cúc trên chiếc áo đứt tan tành vang lên bên tai, cô chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh lẽo, ngay lập tức ngã trên mặt đất.
Không chờ nàng kêu đau, môi của người đàn ông này lại chạm lên nàng..
Khí tức xa lạ, hòa vào hơi thở, mang theo hormone nam tính mãnh liệt.. còn có vị bạc hà thoang thoảng.
Nụ hôn đầu của nàng.. Không còn?
Đầu óc của Niên Tiểu Mộ, có chút ngẩn ra.
Dư Việt Hàn căn bản không nghĩ tới, hắn vội vã đến bệnh viện tìm con gái, sẽ phát sinh ra sự việc ngoài ý muốn như vậy, gương mặt lạnh lùng hơi trầm xuống một chút lại nhanh chóng đứng lên.
Không chút do dự đưa tay lau qua môi mỏng, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Hơi thở hắn toát ra vẻ mạnh mẽ, khiến cho không khí xung quanh đều hạ xuống.
"Thiếu gia, người không sao chứ?" Trợ lý nhìn thấy sự việc trước mắt này, thần sắc hoảng hốt.
Người nào không biết, Boss nhà ta không gần nữ sắc, lần này thì tốt rồi, không biết ở đâu tự nhiên lại xuất hiện một cô gái, không những kéo rách áo người ta còn trực tiếp hôn lên môi rồi. Chuyện này mà để lan ra tới bên ngoài thì thật là vang động trời đất.
"..."
Niên Tiểu Mộ bị giọng nói này hét lên, quay ra lấy lại tinh thần.
Vị đại ca kia, bây giờ là ta bị đụng ngã, thiếu gia nhà ngươi sao có thể xảy ra chuyện?
Ta mới là người có chuyện ở đây này..
Niên Tiểu Mộ đưa tay giữ chặt đầu vì choáng váng, phát hiện ra trên tay đều trống không, nhớ tới thiếu thiếu cái gì đó, đầu óc lại rét run!
Nghiêng đầu về phía bên cạnh nhìn, bánh ngọt đang lộn xộn trên mặt đất, bơ đều rơi ra bên ngoài cả rồi..
"Bánh ngọt của ta!" Niên Tiểu Mộ ngực đau xót, bò dậy đi nhặt bánh ngọt lên.
Nhìn trong hộp đã không nhận ra hình dạng ban đầu của chiếc bánh nữa, chỉ còn lại một đống dính nị nị..
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, tên kia đụng vào người nàng, giờ lại muốn đi!
"Vị tiên sinh này, chờ một chút!" Niên Tiểu Mộ để lại chiếc bánh ngọt, thở phì phò xông lên phía trước ngăn cản lối đi của hắn.
Nếu không phải là hắn đột nhiên đụng vào, nàng cũng sẽ không ngã xuống, kết quả hắn không nói tiếng nào muốn rời đi, thật là khiến nàng bực bội.
Chờ thấy rõ gương mặt, Niên Tiểu Mộ hơi ngẩn ra.
Đẹp trai.. góc hàm góc cạnh đẹp không tì vết, chiếc cằm cương nghị, tỏa sáng đến mức cô không thể hình dung được.
Khí tức trên người cũng quá lạnh lẽo, giống như cùng một dạng vướng mắc trong hầm băng đi ra ngoài.
Bị hắn dùng ánh mắt liếc qua, nàng lại có thể nổi da gà lên.
Sau đó, chỉ thấy hắn thu lại ánh mắt, vượt qua nàng rời đi..
"Vị tiểu thư này, thiếu gia của chúng tôi không có nhiều thời gian, ngươi cần bồi thường bao nhiêu, ngươi cứ nói với ta.." Trợ lý liếc thấy sắc mặt Boss nhà mình không tốt, liền vội vàng tiến lên giải thích.
Nghe thấy tin con gái của mình xảy ra tai nạn xe cộ, Dư Việt Hàn gần như phát điên rồi chạy một mạch tới bệnh viện, vào lúc này còn chưa thấy người, lại bị một cô gái xa lạ cản lại.
Hắn thật sợ Boss nhà mình giết người nha! Thân là trợ lý, tốt nhất hắn nên thu xếp chuyện này ổn thỏa.
"Ta không cần tiền, ta muốn hắn xin lỗi ta!"
Niên Tiểu Mộ nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, hướng về phía hắn kêu một tiếng, cố ý muốn người đàn ông kia nghe thấy mà quay lại nói một lời, như vậy nàng sẽ bỏ qua mà không cần bồi thường gì hết.
Nghe vậy, Dư Việt Hàn bước chân hơi dừng lại một chút, bóng lưng to lớn đáng sợ, lệ khí tranh phần lộ ra.
Lại không hề dừng lại, ngay lập tức rời đi.
"Tiểu thư, ta xin lỗi ngươi, ngoài ra, đây là danh thiếp của ta, nếu như chuyện bồi thường, ngươi thay đổi chủ ý, có thể liên lạc với ta." Trợ lý đem một tấm danh thiếp nhét vào trong tay của nàng, xoay người lại vội vàng đuổi theo ngay.
Tới khi bọn hắn đến cửa phòng phẫu thuật, đèn phẫu thuật vẫn sáng. Vậy là vẫn chưa xong, con gái hắn vẫn đang nằm trong đó..
"Thiếu gia, trang phục của người bị hỏng rồi, có muốn đi thay một bộ khác hay không?" Trợ lý chỉ chỉ trên người hắn nút cài áo sơ mi đã bật mở, thận trọng hỏi.[/BOOK]