Bài viết: 0 

Chương 20: Nếu mà một mình lặng lẽ hao cạn mạng sống, cũng tốt
Theo thời gian mà mẫu thân nói với hắn, Tạ Kỳ tối muộn mới đến được Tạ phủ.
Bầu trời tối sầm, đêm sau cơn mưa rất yên tĩnh, ngay cả đại trạch viện vốn nhộn nhịp từ sáng giờ chỉ còn ánh đèn vàng mờ ảo, trở nên rất yên tĩnh.
Đây dường như là một sự đồng thuận tinh tế nào đó. Kể từ khi Tạ Kỳ lâm bệnh, hắn hiếm khi xuất hiện trong những bữa tiệc mà Tạ gia cần chiêu đãi khách. Thay vào đó, hắn chỉ tham dự những bữa tiệc nhỏ của gia đình, trở thành một đại thiếu gia sau khi bị bệnh trở nên cô lập cổ quái trong lời đồn.
"Đại thiếu gia."
Giống như lần trước, Tạ Kỳ hướng Trung thúc gật đầu, được Thanh Thu đẩy về phía cửa trong.
Đi được nửa đường gặp phải một đôi mẫu tử.
Nhị phu nhân và Tạ Ứng Ngọc.
"Đại ca." Đôi mắt của thiếu niên sáng lên và nhanh chóng gọi khi nhìn thấy hắn.
Tạ Kỳ hướng hắn gật đầu, sau đó đối với nhị phu nhân hành lễ.
"Đại ca, hôm nay huynh về tham gia tiệc gia đình à? Gần đây sức khỏe huynh thế nào? Đệ vừa du học về có được một số dược liệu quý hiếm, vừa nãy còn nói sẽ đưa cho đại ca." Thiếu niên thân dài ngọc lập đi đến bên cạnh hắn, giọng điệu ngây thơ, tự nhiên mà chân thành.
Hắn không ghét Tạ Ứng Ngọc.
Tạ Ứng Ngọc là một người ngay thẳng và chính trực, ngay cả khi hắn thân rơi vào ngục tù đau khổ, đệ ấy vẫn như cũ coi hắn như huynh trưởng mà đối đãi. Đệ ấy dường như không có nhiều suy nghĩ quanh co lệch lạc, không biết có phải do nhị phu nhân bảo vệ quá tốt hay không, đệ ấy chỉ biết học tập và nghiên cứu, đôi mắt ấy luôn luôn thuần khiết.
Bây giờ nhìn bộ dạng đệ ấy nói chuyện khiến Tạ Kỳ vô thức nhớ đến một cô ngốc đồng dạng ngây thơ, đáng yêu.
Kỳ thật trước đây hắn cũng rất để ý đến Tạ Ứng Ngọc bởi vì mẫu thân đệ ấy là nhị phu nhân vốn là vị hôn thê của phụ thân bởi vì do phụ thân cố chấp muốn lấy mẫu thân hắn cho nên bà ấy mới bị chiếm mất vị trí.
Trong quá khứ hắn luôn cảm thấy có chút áy náy mơ hồ, giống như mình đã chiếm giữ vị trí đại thiếu gia của đối phương.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có thể coi là hắn trả lại vị trí này, Tạ Ứng Ngọc hẳn là "Đại thiếu gia" được sủng ái nhất.
Tạ Kỳ thấp giọng nói: "Để ngươi nhọc tâm rồi."
Khi ba người cùng bước vào phòng thì thấy trong phòng có một số họ hàng thân thiết, tổ phụ là thọ tinh ngồi ở chính giữa, phía dưới là phụ thân mẫu thân, bàn bên cạnh là một vài vị thúc thúc bá bá, Khương Mộ Vũ cũng ở đó.
"Xin phụ thân thứ lỗi, mẫu tử chúng ta đến muộn rồi." Nhị phu nhân cười dịu dàng rồi chào tổ phụ trước.
Tổ phụ xua tay cười: "Hôm nay Ứng Ngọc mới về, ngươi làm mẫu thân phải để ý là đúng rồi, làm khó cho Ứng Ngọc từ xa xôi kịp về đại thọ của ta rồi."
Tạ Kỳ không kinh ngạc khi thấy sắc mặt mẫu thân tối sầm lại nửa tấc.
Sau đó là những lời chúc phúc chúc mừng đại thọ, Tạ Kỳ ngồi vào chỗ, cảm thấy hơi tê dại, trong cổ họng lại có chút phát đắng.
Đàm Lão hình như đã nói, tối nay bệnh của hắn có thể sẽ tái phát nhẹ, nên về sớm hơn, không ngờ việc lại xảy ra sớm hơn hắn dự tính rất nhiều.
Nếu bệnh xảy ra vào dịp như vậy chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn. Hắn do dự một lúc rồi sai tỳ nữ đằng sau gọi mẫu thân hắn.
Mẫu thân đích thân đẩy hắn ra khỏi phòng vào một phòng tiếp khách nhỏ ở bên cạnh.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của bà ấy rất phức tạp, Tạ Kỳ có thể đại khái đọc hiểu được là do đối phương hôm nay có việc nhờ vả nên muốn gần gũi hơn với hắn nhưng thiên tính không thể đặc biệt yêu thương hắn nên không thể làm ra được biểu cảm đó.
Hắn không muốn suy nghĩ chi tiết về lý do, chỉ nói khô khan: "Mẫu thân, tối nay ta có thể sẽ phát bệnh. Nếu ta còn ở trong hội trường, sẽ mệt đến mức cảnh tượng sẽ rất khó coi. Món quà này xin người hãy trực tiếp đưa cho tổ phụ giúp ta."
Sau khi hắn nói xong, sắc mặt mẫu thân hắn tối sầm lại.
"Ta giúp ngươi chuyển quà có lẽ sẽ bị cho là không có thành ý."
Ẩn ý có lẽ là hắn không thể làm hài lòng tổ phụ của mình.
Tuy nhiên, Tạ Kỳ lại vô cùng mệt mỏi, rũ mắt xuống, giọng nói trở nên khàn khàn hơn nhiều: "Mẫu thân, ta không lừa người, nếu ta ho ra máu trong buổi tiệc đó chắc chắn không phải là điều gì tốt. Ta chuẩn bị món quà này rất kỹ càng, người cứ đưa cho tổ phụ, tổ phụ nhất định sẽ hiểu."
Mẫu thân hắn nghe vậy liền nhìn chiếc hộp dài hắn đặt trên đùi với vẻ nghi ngờ.
"Ta có thể xem nó không?"
Tạ Kỳ cũng không có từ chối, thế là đối phương mở hộp ra.
Bên trong là một cuộn tranh.
Khi mở ra có thể thấy một con đại bàng ngạo tường trên giấy tuyên thành Nhưng nếu nhìn kỹ, nét chữ ở hai bên con đại bàng không giống lắm, nét vẽ tranh ở bên phải rõ ràng là chững chạc và tài hoa hơn nhưng bên trái hơi kém một chút giống như người mới học vẽ.
Không thèm nhìn kỹ thứ xung quanh, mẫu thân chế nhạo mắng hắn: "Đây là sự chuẩn bị kỹ càng của ngươi sao?"
Bà ấy như đang cực kỳ tức giận, vò nát giấy tuyên thành một cục ném lại cho Tạ Kỳ: "Đáng tiếc, ta còn nghĩ ngươi ít nhiều sẽ nhớ đến công ơn dưỡng dục bao năm nay để giúp ta lần này, đồ lòng lang dạ sói! Thật là uổng công ta cho ngươi sắc mặt tốt, ngươi lại lừa ta như vậy.. Được rồi, nếu ngươi không muốn tặng cho tổ phụ một món quà tốt thì đừng đi nữa, hãy ở lại đây mà suy nghĩ!"
Sau khi đối phương nói xong rời khỏi phòng xong tựa hồ đang phân phó tỳ nữ đi lấy chìa khóa sau đó truyền lại là tiếng khóa cửa và tiếng bước chân rời đi.
Căn phòng nhỏ rất tối.
Từ khi bức tranh bị vò nát, đôi mắt của thiếu niên trở nên u ám, vẻ mặt tê dại nhưng hơi thở dần dần trở nên gấp gáp không thể kiểm soát được.
Mây nhẹ bay lên, một tia ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, chỉ chiếu rọi một tia sáng nhỏ trên khuôn hàm dưới gầy gò của thiếu niên, khóe môi mím thật chặt như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, vai hắn hơi run lên.
Ngay sau đó, hắn nhét quả cầu giấy bị vò trên đùi hắn vào túi bên cạnh xe lăn, khóe miệng bắt đầu chảy máu.
"Khụ, khụ, khụ.." Hắn che môi ho khan, cúi người xuống một lúc sau mới đưa tay ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có mùi tanh và nhớp nháp.
Sau đó hắn từ từ hạ tay xuống, hơi tựa lưng vào xe lăn và nhắm mắt lại.
Vào lúc đó, nội tâm hắn vô cùng giằng xé, Tạ Kỳ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, giống như lần trước, sự hỗn loạn ập đến, đồng thời còn có mấy sợi gân màu đen kỳ lạ xâm chiếm tâm kết hắn như những thứ hữu hình..
Dù nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có thể nhìn rõ hơn so với khi mở mắt. Đường nét trong căn phòng nhỏ tỏa sáng rõ ràng như thể được phủ một lớp bột huỳnh quang. Ngay cả khi nhìn lên trong bóng tối hắn vẫn có thể thấy rõ được cấu trúc đặc biệt của dầm phòng.
Mặc dù đó là một hiệu ứng kỳ lạ mà hắn chưa từng gặp phải trước đây, nhưng Tạ Kỳ hơi choáng váng. Hiệu ứng này dường như phải trả giá bằng mạng sống của hắn.
Càng nhìn, hắn càng cảm thấy chóng mặt, máu không ngừng chảy ra từ khóe môi.
Tuy nhiên, hắn như bị nhập ma không thể dừng lại được.
Cũng tốt, đó là những gì Tạ Kỳ nghĩ trước khi bất tỉnh.
Nếu mà một mình lặng lẽ hao cạn mạng sống, cũng tốt.
Khi Tạ Kỳ tỉnh lại thì đã là qua một đêm, hắn là đang ở trên giường trong căn nhà của Đàm lão tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy hận sắt không thành thép trong mắt Đàm lão.
"Đã bảo ngươi đừng đi mà." Đàm Lão bắt mạch cho hắn rút tay về, thở dài: "Ngươi về nhà một lần, cục ứ đọng lại nặng thêm một phần."
"Nếu như Thanh Thu không phát hiện ngươi rất lâu không ra, cẩn thận tìm ngươi, ép quản gia lấy chìa khóa, e rằng hôm nay ngươi sẽ không thể tỉnh lại."
Một lúc lâu sau Tạ Kỳ mới nói: "Là Thanh Thu đã cứu ta, thay ta cảm tạ hắn."
Hắn nói chuyện một cách rất bình thường nhưng trong lời nói đều có sự vô hồn.
Đàm Lão cau mày nói: "Muốn cảm tạ thì tự mình nói sao lại nói với ta làm gì." Ông lão nói xong cũng không có phản ứng gì nữa, liền nói thêm: "Ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi cứ ở đây đi."." "
Khi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Thanh Thu vẫn đang canh giữ cửa.
Vừa thấy Đàm lão bước ra hắn liền bước tới chào, Đàm lão đóng cửa lại, quay người nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
" Tình trạng bệnh đã ổn định chưa? "Thanh Thu hạ giọng.
" Hắn lần này bị thương nặng, không biết là vì chuẩn bị cho lần bạo phát lớn nên tạm thời lắng xuống hay nguyên nhân khác, nhưng kỳ thực chất độc đã yếu đi rất nhiều. "
Thanh Thu nghe vậy có chút bối rối:" Đó không phải là chuyện tốt sao? "
Đàm lão dẫn hắn xuống lầu nấu thuốc, liếc hắn một cái:" Nghĩ mà xem, trước khi mưa núi sắp ập đến, trời càng yên tĩnh hơn. "
Sau đó ông lão chậm rãi nói:" Hắn mấy ngày nay chiến đấu với độc tố quá vất vả, mệt mỏi quá nhiều, ta lo lắng hắn sẽ không chống đỡ nổi, nhưng mà không ngờ hắn chịu đựng được, cứ mãi giằng xé như vậy tổn thương không chỉ là thân thể của hắn mà còn là ý chí của hắn ".
Tạ Kỳ vừa mới hình thành ý chí sinh tồn mới, nếu như hắn liên tục nuôi dưỡng hy vọng lại bị xé nát thành từng mảnh.. Lần này hắn về nhà, mẫu thân lố bịch của hắn không biết làm sao lại kích thích hắn.
" Phải cho tìm cho hắn một chút ngọt ngào của cuộc sống để hắn nếm thử. "Đàm Lão đắp gạc lại, ép thuốc ra khỏi hũ thuốc rồi lọc vào một cái bát nhỏ.
Tìm chút ngọt ngào? Thanh Thu nhìn thứ nước pha màu đen trước mặt.. trông khá đắng. Đàm Lão kêu hắn mua nước đường?
" Lại đang nghĩ mấy chuyện linh tinh à? "Đàm Lão tranh thủ liếc nhìn hắn:" Ta muốn ngươi tìm thứ hắn quan tâm, hắn ở trong học quán, không phải có bạn học tốt sao? "
Bạn học tốt? Thiếu gia có bạn học thân thiết nào không? Tại sao hắn lại không biết?
Đàm lão tỏ ra có chút oán giận, nghiêm túc nói:" Không phải ta nghe nói cô nương năm đó viết thư cho hắn cũng đã đến học quán sao? "
Ồ, Đồ tiểu thư.
Lần này Thanh Thu cuối cùng cũng nhận ra Đàm lão đang nói về điều gì.
" Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tai lập tức đi tìm Đồ tiểu thư. "
" Này! "Đàm Lão ngăn hắn lại, bình tĩnh nói:" Đừng vội nói với cô nương ấy là Tạ Kỳ bị bệnh, đi xem thử đã lâu không gặp cô nương ấy sẽ nói thế nào. "
" Được. "
" Trời ạ, ngươi thật là không cho chút mặt mũi. "
Chỉ sau khi lấy được Lăng Hoa Giám, Đồ Tô Tô mới biết rằng trong học quán còn có một phòng biểu diễn võ thuật, nơi luyện tập các loại võ thuật khác nhau.
Thôi Minh Xuyên xoa xoa cánh tay đối diện nàng:" Ngươi không phải bị cảm lạnh sao? Tại sao ngươi còn đánh đến bây giờ? "
Nghe vậy, Đồ Tô Tô hắt hơi đáp lại, sau đó nhún vai không nói lời nào. Thôi Minh Xuyên này lần đầu gặp đã không thể đánh bại nàng, sau khi nàng luyện tập chăm chỉ một thời gian, tự nhiên hắn càng không thể đánh bại nàng.
" Trong học quán người coi trọng võ thuật không nhiều, ta nghĩ lần này ngươi có cơ hội. "
Có ý tứ gì? Người này có biết nói chuyện hay không vậy, nàng đây là nhất định thắng. Đồ Tô Tô đã tự mình tính toán đối thủ cùng cấp độ với nàng, nếu như có thể đánh bại Thôi Minh Xuyên thì những người sau không phải vấn đề khó.
" Sao ngươi lại có vẻ mặt tự tin như vậy? "Thôi Minh Xuyên cùng nàng bước xuống võ đài, nheo mắt:" Ngươi cho rằng ngươi nắm chắc phần thắng ở trong tay đúng không? Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi lần này báo nhiều hạng mục như vậy cho dù là người sắt cũng chịu không nổi, ngươi như vậy rất dễ bị lật úp trong mương. "
" Không thành vấn đề, chỉ cần có thể đạt được sáu vị trí đầu tiên là đủ. "Nàng đã tính toán trước rồi, muốn thăng từ lớp chữ Đinh lên lớp chữ Bính một vị, từ Bính lên lớp Ất cần hai vị trí đầu tiên, từ lớp Ất lên lớp GIÁP cần ba vị trí đầu tiên.
Nàng cần phải một bước lên vị.
" Đồ tiểu thư! "
Đồ Tô Tô quay người lại thì phát hiện là Thanh Thu.
Tuy nhiên, phía sau Thanh Thu có Tần Nhược Di chạy về phía bọn họ, nàng cũng hét lên.
" Đồ Tô Tô! Cá chép may mắn của ngươi thế mà vẫn còn sống!"
Bầu trời tối sầm, đêm sau cơn mưa rất yên tĩnh, ngay cả đại trạch viện vốn nhộn nhịp từ sáng giờ chỉ còn ánh đèn vàng mờ ảo, trở nên rất yên tĩnh.
Đây dường như là một sự đồng thuận tinh tế nào đó. Kể từ khi Tạ Kỳ lâm bệnh, hắn hiếm khi xuất hiện trong những bữa tiệc mà Tạ gia cần chiêu đãi khách. Thay vào đó, hắn chỉ tham dự những bữa tiệc nhỏ của gia đình, trở thành một đại thiếu gia sau khi bị bệnh trở nên cô lập cổ quái trong lời đồn.
"Đại thiếu gia."
Giống như lần trước, Tạ Kỳ hướng Trung thúc gật đầu, được Thanh Thu đẩy về phía cửa trong.
Đi được nửa đường gặp phải một đôi mẫu tử.
Nhị phu nhân và Tạ Ứng Ngọc.
"Đại ca." Đôi mắt của thiếu niên sáng lên và nhanh chóng gọi khi nhìn thấy hắn.
Tạ Kỳ hướng hắn gật đầu, sau đó đối với nhị phu nhân hành lễ.
"Đại ca, hôm nay huynh về tham gia tiệc gia đình à? Gần đây sức khỏe huynh thế nào? Đệ vừa du học về có được một số dược liệu quý hiếm, vừa nãy còn nói sẽ đưa cho đại ca." Thiếu niên thân dài ngọc lập đi đến bên cạnh hắn, giọng điệu ngây thơ, tự nhiên mà chân thành.
Hắn không ghét Tạ Ứng Ngọc.
Tạ Ứng Ngọc là một người ngay thẳng và chính trực, ngay cả khi hắn thân rơi vào ngục tù đau khổ, đệ ấy vẫn như cũ coi hắn như huynh trưởng mà đối đãi. Đệ ấy dường như không có nhiều suy nghĩ quanh co lệch lạc, không biết có phải do nhị phu nhân bảo vệ quá tốt hay không, đệ ấy chỉ biết học tập và nghiên cứu, đôi mắt ấy luôn luôn thuần khiết.
Bây giờ nhìn bộ dạng đệ ấy nói chuyện khiến Tạ Kỳ vô thức nhớ đến một cô ngốc đồng dạng ngây thơ, đáng yêu.
Kỳ thật trước đây hắn cũng rất để ý đến Tạ Ứng Ngọc bởi vì mẫu thân đệ ấy là nhị phu nhân vốn là vị hôn thê của phụ thân bởi vì do phụ thân cố chấp muốn lấy mẫu thân hắn cho nên bà ấy mới bị chiếm mất vị trí.
Trong quá khứ hắn luôn cảm thấy có chút áy náy mơ hồ, giống như mình đã chiếm giữ vị trí đại thiếu gia của đối phương.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có thể coi là hắn trả lại vị trí này, Tạ Ứng Ngọc hẳn là "Đại thiếu gia" được sủng ái nhất.
Tạ Kỳ thấp giọng nói: "Để ngươi nhọc tâm rồi."
Khi ba người cùng bước vào phòng thì thấy trong phòng có một số họ hàng thân thiết, tổ phụ là thọ tinh ngồi ở chính giữa, phía dưới là phụ thân mẫu thân, bàn bên cạnh là một vài vị thúc thúc bá bá, Khương Mộ Vũ cũng ở đó.
"Xin phụ thân thứ lỗi, mẫu tử chúng ta đến muộn rồi." Nhị phu nhân cười dịu dàng rồi chào tổ phụ trước.
Tổ phụ xua tay cười: "Hôm nay Ứng Ngọc mới về, ngươi làm mẫu thân phải để ý là đúng rồi, làm khó cho Ứng Ngọc từ xa xôi kịp về đại thọ của ta rồi."
Tạ Kỳ không kinh ngạc khi thấy sắc mặt mẫu thân tối sầm lại nửa tấc.
Sau đó là những lời chúc phúc chúc mừng đại thọ, Tạ Kỳ ngồi vào chỗ, cảm thấy hơi tê dại, trong cổ họng lại có chút phát đắng.
Đàm Lão hình như đã nói, tối nay bệnh của hắn có thể sẽ tái phát nhẹ, nên về sớm hơn, không ngờ việc lại xảy ra sớm hơn hắn dự tính rất nhiều.
Nếu bệnh xảy ra vào dịp như vậy chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn. Hắn do dự một lúc rồi sai tỳ nữ đằng sau gọi mẫu thân hắn.
Mẫu thân đích thân đẩy hắn ra khỏi phòng vào một phòng tiếp khách nhỏ ở bên cạnh.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của bà ấy rất phức tạp, Tạ Kỳ có thể đại khái đọc hiểu được là do đối phương hôm nay có việc nhờ vả nên muốn gần gũi hơn với hắn nhưng thiên tính không thể đặc biệt yêu thương hắn nên không thể làm ra được biểu cảm đó.
Hắn không muốn suy nghĩ chi tiết về lý do, chỉ nói khô khan: "Mẫu thân, tối nay ta có thể sẽ phát bệnh. Nếu ta còn ở trong hội trường, sẽ mệt đến mức cảnh tượng sẽ rất khó coi. Món quà này xin người hãy trực tiếp đưa cho tổ phụ giúp ta."
Sau khi hắn nói xong, sắc mặt mẫu thân hắn tối sầm lại.
"Ta giúp ngươi chuyển quà có lẽ sẽ bị cho là không có thành ý."
Ẩn ý có lẽ là hắn không thể làm hài lòng tổ phụ của mình.
Tuy nhiên, Tạ Kỳ lại vô cùng mệt mỏi, rũ mắt xuống, giọng nói trở nên khàn khàn hơn nhiều: "Mẫu thân, ta không lừa người, nếu ta ho ra máu trong buổi tiệc đó chắc chắn không phải là điều gì tốt. Ta chuẩn bị món quà này rất kỹ càng, người cứ đưa cho tổ phụ, tổ phụ nhất định sẽ hiểu."
Mẫu thân hắn nghe vậy liền nhìn chiếc hộp dài hắn đặt trên đùi với vẻ nghi ngờ.
"Ta có thể xem nó không?"
Tạ Kỳ cũng không có từ chối, thế là đối phương mở hộp ra.
Bên trong là một cuộn tranh.
Khi mở ra có thể thấy một con đại bàng ngạo tường trên giấy tuyên thành Nhưng nếu nhìn kỹ, nét chữ ở hai bên con đại bàng không giống lắm, nét vẽ tranh ở bên phải rõ ràng là chững chạc và tài hoa hơn nhưng bên trái hơi kém một chút giống như người mới học vẽ.
Không thèm nhìn kỹ thứ xung quanh, mẫu thân chế nhạo mắng hắn: "Đây là sự chuẩn bị kỹ càng của ngươi sao?"
Bà ấy như đang cực kỳ tức giận, vò nát giấy tuyên thành một cục ném lại cho Tạ Kỳ: "Đáng tiếc, ta còn nghĩ ngươi ít nhiều sẽ nhớ đến công ơn dưỡng dục bao năm nay để giúp ta lần này, đồ lòng lang dạ sói! Thật là uổng công ta cho ngươi sắc mặt tốt, ngươi lại lừa ta như vậy.. Được rồi, nếu ngươi không muốn tặng cho tổ phụ một món quà tốt thì đừng đi nữa, hãy ở lại đây mà suy nghĩ!"
Sau khi đối phương nói xong rời khỏi phòng xong tựa hồ đang phân phó tỳ nữ đi lấy chìa khóa sau đó truyền lại là tiếng khóa cửa và tiếng bước chân rời đi.
Căn phòng nhỏ rất tối.
Từ khi bức tranh bị vò nát, đôi mắt của thiếu niên trở nên u ám, vẻ mặt tê dại nhưng hơi thở dần dần trở nên gấp gáp không thể kiểm soát được.
Mây nhẹ bay lên, một tia ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, chỉ chiếu rọi một tia sáng nhỏ trên khuôn hàm dưới gầy gò của thiếu niên, khóe môi mím thật chặt như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, vai hắn hơi run lên.
Ngay sau đó, hắn nhét quả cầu giấy bị vò trên đùi hắn vào túi bên cạnh xe lăn, khóe miệng bắt đầu chảy máu.
"Khụ, khụ, khụ.." Hắn che môi ho khan, cúi người xuống một lúc sau mới đưa tay ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có mùi tanh và nhớp nháp.
Sau đó hắn từ từ hạ tay xuống, hơi tựa lưng vào xe lăn và nhắm mắt lại.
Vào lúc đó, nội tâm hắn vô cùng giằng xé, Tạ Kỳ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát, giống như lần trước, sự hỗn loạn ập đến, đồng thời còn có mấy sợi gân màu đen kỳ lạ xâm chiếm tâm kết hắn như những thứ hữu hình..
Dù nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có thể nhìn rõ hơn so với khi mở mắt. Đường nét trong căn phòng nhỏ tỏa sáng rõ ràng như thể được phủ một lớp bột huỳnh quang. Ngay cả khi nhìn lên trong bóng tối hắn vẫn có thể thấy rõ được cấu trúc đặc biệt của dầm phòng.
Mặc dù đó là một hiệu ứng kỳ lạ mà hắn chưa từng gặp phải trước đây, nhưng Tạ Kỳ hơi choáng váng. Hiệu ứng này dường như phải trả giá bằng mạng sống của hắn.
Càng nhìn, hắn càng cảm thấy chóng mặt, máu không ngừng chảy ra từ khóe môi.
Tuy nhiên, hắn như bị nhập ma không thể dừng lại được.
Cũng tốt, đó là những gì Tạ Kỳ nghĩ trước khi bất tỉnh.
Nếu mà một mình lặng lẽ hao cạn mạng sống, cũng tốt.
Khi Tạ Kỳ tỉnh lại thì đã là qua một đêm, hắn là đang ở trên giường trong căn nhà của Đàm lão tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy hận sắt không thành thép trong mắt Đàm lão.
"Đã bảo ngươi đừng đi mà." Đàm Lão bắt mạch cho hắn rút tay về, thở dài: "Ngươi về nhà một lần, cục ứ đọng lại nặng thêm một phần."
"Nếu như Thanh Thu không phát hiện ngươi rất lâu không ra, cẩn thận tìm ngươi, ép quản gia lấy chìa khóa, e rằng hôm nay ngươi sẽ không thể tỉnh lại."
Một lúc lâu sau Tạ Kỳ mới nói: "Là Thanh Thu đã cứu ta, thay ta cảm tạ hắn."
Hắn nói chuyện một cách rất bình thường nhưng trong lời nói đều có sự vô hồn.
Đàm Lão cau mày nói: "Muốn cảm tạ thì tự mình nói sao lại nói với ta làm gì." Ông lão nói xong cũng không có phản ứng gì nữa, liền nói thêm: "Ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi cứ ở đây đi."." "
Khi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Thanh Thu vẫn đang canh giữ cửa.
Vừa thấy Đàm lão bước ra hắn liền bước tới chào, Đàm lão đóng cửa lại, quay người nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
" Tình trạng bệnh đã ổn định chưa? "Thanh Thu hạ giọng.
" Hắn lần này bị thương nặng, không biết là vì chuẩn bị cho lần bạo phát lớn nên tạm thời lắng xuống hay nguyên nhân khác, nhưng kỳ thực chất độc đã yếu đi rất nhiều. "
Thanh Thu nghe vậy có chút bối rối:" Đó không phải là chuyện tốt sao? "
Đàm lão dẫn hắn xuống lầu nấu thuốc, liếc hắn một cái:" Nghĩ mà xem, trước khi mưa núi sắp ập đến, trời càng yên tĩnh hơn. "
Sau đó ông lão chậm rãi nói:" Hắn mấy ngày nay chiến đấu với độc tố quá vất vả, mệt mỏi quá nhiều, ta lo lắng hắn sẽ không chống đỡ nổi, nhưng mà không ngờ hắn chịu đựng được, cứ mãi giằng xé như vậy tổn thương không chỉ là thân thể của hắn mà còn là ý chí của hắn ".
Tạ Kỳ vừa mới hình thành ý chí sinh tồn mới, nếu như hắn liên tục nuôi dưỡng hy vọng lại bị xé nát thành từng mảnh.. Lần này hắn về nhà, mẫu thân lố bịch của hắn không biết làm sao lại kích thích hắn.
" Phải cho tìm cho hắn một chút ngọt ngào của cuộc sống để hắn nếm thử. "Đàm Lão đắp gạc lại, ép thuốc ra khỏi hũ thuốc rồi lọc vào một cái bát nhỏ.
Tìm chút ngọt ngào? Thanh Thu nhìn thứ nước pha màu đen trước mặt.. trông khá đắng. Đàm Lão kêu hắn mua nước đường?
" Lại đang nghĩ mấy chuyện linh tinh à? "Đàm Lão tranh thủ liếc nhìn hắn:" Ta muốn ngươi tìm thứ hắn quan tâm, hắn ở trong học quán, không phải có bạn học tốt sao? "
Bạn học tốt? Thiếu gia có bạn học thân thiết nào không? Tại sao hắn lại không biết?
Đàm lão tỏ ra có chút oán giận, nghiêm túc nói:" Không phải ta nghe nói cô nương năm đó viết thư cho hắn cũng đã đến học quán sao? "
Ồ, Đồ tiểu thư.
Lần này Thanh Thu cuối cùng cũng nhận ra Đàm lão đang nói về điều gì.
" Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tai lập tức đi tìm Đồ tiểu thư. "
" Này! "Đàm Lão ngăn hắn lại, bình tĩnh nói:" Đừng vội nói với cô nương ấy là Tạ Kỳ bị bệnh, đi xem thử đã lâu không gặp cô nương ấy sẽ nói thế nào. "
" Được. "
" Trời ạ, ngươi thật là không cho chút mặt mũi. "
Chỉ sau khi lấy được Lăng Hoa Giám, Đồ Tô Tô mới biết rằng trong học quán còn có một phòng biểu diễn võ thuật, nơi luyện tập các loại võ thuật khác nhau.
Thôi Minh Xuyên xoa xoa cánh tay đối diện nàng:" Ngươi không phải bị cảm lạnh sao? Tại sao ngươi còn đánh đến bây giờ? "
Nghe vậy, Đồ Tô Tô hắt hơi đáp lại, sau đó nhún vai không nói lời nào. Thôi Minh Xuyên này lần đầu gặp đã không thể đánh bại nàng, sau khi nàng luyện tập chăm chỉ một thời gian, tự nhiên hắn càng không thể đánh bại nàng.
" Trong học quán người coi trọng võ thuật không nhiều, ta nghĩ lần này ngươi có cơ hội. "
Có ý tứ gì? Người này có biết nói chuyện hay không vậy, nàng đây là nhất định thắng. Đồ Tô Tô đã tự mình tính toán đối thủ cùng cấp độ với nàng, nếu như có thể đánh bại Thôi Minh Xuyên thì những người sau không phải vấn đề khó.
" Sao ngươi lại có vẻ mặt tự tin như vậy? "Thôi Minh Xuyên cùng nàng bước xuống võ đài, nheo mắt:" Ngươi cho rằng ngươi nắm chắc phần thắng ở trong tay đúng không? Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi lần này báo nhiều hạng mục như vậy cho dù là người sắt cũng chịu không nổi, ngươi như vậy rất dễ bị lật úp trong mương. "
" Không thành vấn đề, chỉ cần có thể đạt được sáu vị trí đầu tiên là đủ. "Nàng đã tính toán trước rồi, muốn thăng từ lớp chữ Đinh lên lớp chữ Bính một vị, từ Bính lên lớp Ất cần hai vị trí đầu tiên, từ lớp Ất lên lớp GIÁP cần ba vị trí đầu tiên.
Nàng cần phải một bước lên vị.
" Đồ tiểu thư! "
Đồ Tô Tô quay người lại thì phát hiện là Thanh Thu.
Tuy nhiên, phía sau Thanh Thu có Tần Nhược Di chạy về phía bọn họ, nàng cũng hét lên.
" Đồ Tô Tô! Cá chép may mắn của ngươi thế mà vẫn còn sống!"
Chỉnh sửa cuối: