Chương 1049: Hẹn hò trên phát sóng trực tiếp (3)
"Cũng có một số người vừa mới sinh ra đều đã được đính ước không phải sao? Chẳng lẽ nói lúc mới mặc tã giấy đã biết yêu đương rồi sao?" Giản Vũ Mân phản bác.
Dù sao anh không muốn thừa nhận em gái đang yêu đương, đính hôn cũng không thừa nhận!
"Được rồi, anh nói không có yêu đương thì không có yêu đương."
Không có biện pháp, thanh âm của Vũ ca rất có ma lực, anh ấy nói cái gì cô đều phản bác không được.
Nhà lớn Địch gia, Địch lão gia tử nhìn màn hình máy tính cơ hồ lệ rơi đầy mặt, cũng xem như đã được nhìn thấy cháu trai cùng cháu dâu của mình hẹn hò lãng mạn.
"Lão gia, đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi." Trợ lý nhắc nhở.
"Ngủ cái gì mà ngủ, hai bảo bối nhà ta còn đang ngắm sao kia kìa, ta cũng muốn cùng bọn họ ngắm!" Địch lão gia tử kiên quyết không đi ngủ.
Cái gì dưỡng thân cái gì ngủ sớm cái gì dậy sớm, hết thảy đều vứt sang một bên.
Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh ở đỉnh núi ngồi được mười lăm phút, bầu trời bắt đầu xuất hiện sao băng.
Một đạo lại một đạo sắc vàng cắt ngang qua không trung.
Giản Nhất Lăng thấy, khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy.
Những ngôi sao rơi xuống đầy trời, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh chúng nó, lại nở rộ ra tới hình ảnh đẹp nhất.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nhìn thấy mưa sao băng.
Thật sự rất đẹp, thực chấn động.
"Nhất Lăng, em ước một điều ước đi." Địch Quân Thịnh nói.
"Ước sao?"
"Nhìn thấy sao băng thì hãy ước nguyện." Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Em làm như thế này, chắp tay trước ngực, rồi hãy nghĩ đến nguyện vọng của mình."
Bàn tay Giản Nhất Lăng khép lại, nhìn mưa sao băng xẹt qua trước mắt.
Cô nói ra nguyện vọng, "Hy vọng A Thịnh sống lâu trăm tuổi."
Giản Nhất Lăng không biết đối với sao băng ước nguyện là im lặng nói ở trong lòng.
Cô đã nói thẳng ra tới.
Địch Quân Thịnh sau khi nghe được, thân thể chấn động.
"A Thịnh cũng mau ước nguyện đi." Giản Nhất Lăng hỏi.
Anh nói cô ước nguyện, chính mình lại còn không có ước.
Trong lòng Địch Quân Thịnh mặc niệm, nguyện vọng của anh đó là hy vọng ước nguyện của cô ấy có thể thực hiện được, có thể làm cho cô ấy về sau đều vui vui vẻ vẻ.
"A Thịnh không ước sao?"
"Anh không cần." Địch Quân Thịnh không có nói cho Giản Nhất Lăng biết nguyện vọng của anh.
"A Thịnh không có nguyện vọng sao?"
"Có."
"Vậy tại sao không ước?"
"Chuyện này không quan trọng." Địch Quân Thịnh dời đi đề tài, "Em muốn nghe bài nhạc nào?"
"Bài nhạc?"
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh, chỉ thấy Địch Quân Thịnh từ bên trong lều trại lấy ra một cây đàn violon.
Xem ra Ôn Triết đã sắp xếp trước mọi thứ, biết Địch Quân Thịnh sẽ kéo đàn violon, cho nên trước đó ở trong lều trại đặt cái này, tạo cơ hội cho Địch Quân Thịnh biểu hiện.
Địch Quân Thịnh đích xác biết kéo, nhưng mà rất ít kéo, đặc biệt mấy năm nay, trên cơ bản anh không chạm vào.
Mẹ của anh đàn violon rất khá, khi còn nhỏ anh đã nghe ba anh không chỉ một lần nhắc qua.
Khi anh còn nhỏ, ba anh cũng tìm một thầy dạy đàn violon cho anh.
Sau khi ba anh ngoài ý muốn qua đời, lúc anh nhớ ông ấy anh sẽ kéo đàn violon.
"Em không biết bản nhạc nào cả." Giản Nhất Lăng không hiểu biết lĩnh vực này.
Trong phương diện âm nhạc cô là một cái hố đen.
"Vậy anh sẽ tùy tiện kéo."
Địch Quân Thịnh bắt đầu diễn tấu, một bài nhạc tên [Chung]từ đầu ngón tay anh mà diễn tấu ra.
Đầu ngón tay anh linh hoạt, giai điệu phức tạp hoa lệ.
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, trên đỉnh núi không có người quấy rầy, chỉ có anh cùng cô.
Bầu trời đầy sao băng, còn có khúc nhạc mỹ diệu do anh diễn tấu.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp sôi trào.
[Ôi trời ơi, bản nhạc [Chung]này yêu cầu cao độ rất lớn, anh ấy lại có thể diễn tấu tốt đến như vậy!]
[Ôi trời ơi, tôi từ hâm mộ nhan sắc của Z thần biến thành hâm mộ tài nghệ của anh ấy! Quả thực quá tuyệt vời.]
Dù sao anh không muốn thừa nhận em gái đang yêu đương, đính hôn cũng không thừa nhận!
"Được rồi, anh nói không có yêu đương thì không có yêu đương."
Không có biện pháp, thanh âm của Vũ ca rất có ma lực, anh ấy nói cái gì cô đều phản bác không được.
Nhà lớn Địch gia, Địch lão gia tử nhìn màn hình máy tính cơ hồ lệ rơi đầy mặt, cũng xem như đã được nhìn thấy cháu trai cùng cháu dâu của mình hẹn hò lãng mạn.
"Lão gia, đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi." Trợ lý nhắc nhở.
"Ngủ cái gì mà ngủ, hai bảo bối nhà ta còn đang ngắm sao kia kìa, ta cũng muốn cùng bọn họ ngắm!" Địch lão gia tử kiên quyết không đi ngủ.
Cái gì dưỡng thân cái gì ngủ sớm cái gì dậy sớm, hết thảy đều vứt sang một bên.
Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh ở đỉnh núi ngồi được mười lăm phút, bầu trời bắt đầu xuất hiện sao băng.
Một đạo lại một đạo sắc vàng cắt ngang qua không trung.
Giản Nhất Lăng thấy, khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy.
Những ngôi sao rơi xuống đầy trời, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh chúng nó, lại nở rộ ra tới hình ảnh đẹp nhất.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nhìn thấy mưa sao băng.
Thật sự rất đẹp, thực chấn động.
"Nhất Lăng, em ước một điều ước đi." Địch Quân Thịnh nói.
"Ước sao?"
"Nhìn thấy sao băng thì hãy ước nguyện." Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Em làm như thế này, chắp tay trước ngực, rồi hãy nghĩ đến nguyện vọng của mình."
Bàn tay Giản Nhất Lăng khép lại, nhìn mưa sao băng xẹt qua trước mắt.
Cô nói ra nguyện vọng, "Hy vọng A Thịnh sống lâu trăm tuổi."
Giản Nhất Lăng không biết đối với sao băng ước nguyện là im lặng nói ở trong lòng.
Cô đã nói thẳng ra tới.
Địch Quân Thịnh sau khi nghe được, thân thể chấn động.
"A Thịnh cũng mau ước nguyện đi." Giản Nhất Lăng hỏi.
Anh nói cô ước nguyện, chính mình lại còn không có ước.
Trong lòng Địch Quân Thịnh mặc niệm, nguyện vọng của anh đó là hy vọng ước nguyện của cô ấy có thể thực hiện được, có thể làm cho cô ấy về sau đều vui vui vẻ vẻ.
"A Thịnh không ước sao?"
"Anh không cần." Địch Quân Thịnh không có nói cho Giản Nhất Lăng biết nguyện vọng của anh.
"A Thịnh không có nguyện vọng sao?"
"Có."
"Vậy tại sao không ước?"
"Chuyện này không quan trọng." Địch Quân Thịnh dời đi đề tài, "Em muốn nghe bài nhạc nào?"
"Bài nhạc?"
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh, chỉ thấy Địch Quân Thịnh từ bên trong lều trại lấy ra một cây đàn violon.
Xem ra Ôn Triết đã sắp xếp trước mọi thứ, biết Địch Quân Thịnh sẽ kéo đàn violon, cho nên trước đó ở trong lều trại đặt cái này, tạo cơ hội cho Địch Quân Thịnh biểu hiện.
Địch Quân Thịnh đích xác biết kéo, nhưng mà rất ít kéo, đặc biệt mấy năm nay, trên cơ bản anh không chạm vào.
Mẹ của anh đàn violon rất khá, khi còn nhỏ anh đã nghe ba anh không chỉ một lần nhắc qua.
Khi anh còn nhỏ, ba anh cũng tìm một thầy dạy đàn violon cho anh.
Sau khi ba anh ngoài ý muốn qua đời, lúc anh nhớ ông ấy anh sẽ kéo đàn violon.
"Em không biết bản nhạc nào cả." Giản Nhất Lăng không hiểu biết lĩnh vực này.
Trong phương diện âm nhạc cô là một cái hố đen.
"Vậy anh sẽ tùy tiện kéo."
Địch Quân Thịnh bắt đầu diễn tấu, một bài nhạc tên [Chung]từ đầu ngón tay anh mà diễn tấu ra.
Đầu ngón tay anh linh hoạt, giai điệu phức tạp hoa lệ.
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, trên đỉnh núi không có người quấy rầy, chỉ có anh cùng cô.
Bầu trời đầy sao băng, còn có khúc nhạc mỹ diệu do anh diễn tấu.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp sôi trào.
[Ôi trời ơi, bản nhạc [Chung]này yêu cầu cao độ rất lớn, anh ấy lại có thể diễn tấu tốt đến như vậy!]
[Ôi trời ơi, tôi từ hâm mộ nhan sắc của Z thần biến thành hâm mộ tài nghệ của anh ấy! Quả thực quá tuyệt vời.]