Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 899: Ôn Ngôn trả thù Ôn Nhược (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở trên đường trở về, Thái Thấm Nguyệt trong chốc lát thì khóc trong chốc lát thì đánh Ôn Trình.

    Nhìn ba mẹ của mình náo loạn thành như vậy, Ôn Nhược cũng chỉ có thể khóc và khóc.

    Thật vất vả mới về được tới nhà.

    Thái Thấm Nguyệt lại tiếp tục quăng ngã đồ vật rồi lại mắng chửi người, toàn bộ người một nhà náo loạn cả lên.

    Ôn Nhược muốn khuyên bảo, "Mẹ, mẹ không cần vì ba mà tức giận, ba cũng là nhất thời hồ đồ, mẹ liền tha thứ cho ba đi!"

    Ôn Nhược hiện tại rất thống khổ, cô ta cho rằng gia đình hạnh phúc của cô ta đang bắt đầu bị phá thành mảnh nhỏ.

    Tại sao lại như vậy?

    Vì cái gì sẽ biến thành như vậy!

    Thái Thấm Nguyệt nơi nào nghe được đi vào, "Nhất thời hồ đồ? Nhất thời hồ đồ mà ông ấy có thể cùng một người phụ nữ khác ngủ cùng nhau sao? Thái Thấm Nguyệt ta đời này chưa bao giờ chịu nỗi khuất nhục lớn như vậy! Ôn Trình ông tốt xấu cũng coi như là xuất thân dòng dõi thư hương, ông cư nhiên làm ra được chuyện không có người chấp nhận như vậy! Ông là tên cầm thú!"

    Thái Thấm Nguyệt đã quên mất, liền ở không lâu lúc trước bà ta chính là dùng câu "Nhất thời hồ đồ" để biện giải cho chính mình cùng Ôn Nhược.

    Ôn Trình muốn giải thích, "Thấm Nguyệt, bà muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không phải cố ý, tôi uống nhiều quá căn bản không biết người phụ nữ kia không phải là bà!"

    Thái Thấm Nguyệt, "Một câu không phải cố ý liền muốn bỏ qua sao? Ông là cái tên khốn nạn!"

    Ôn Trình, "Vậy bà hiện tại muốn tôi làm sao bây giờ? Tôi có thể làm sao bây giờ?"

    Chuyện đã xảy ra, thời gian không có cách nào chảy ngược trở về.

    Ôn Trình thống khổ mà ngồi xổm xuống đất, ôm lấy đầu mình.

    Ông ấy hiện tại cũng không biết chính mình nên làm sao bây giờ.

    Ông ấy thế nhưng cùng một người phụ nữ xa lạ xảy ra quan hệ.

    Ôn gia gia giáo không cho phép ông ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, mà ông ấy đã nhiều năm như vậy tới cũng đều giữ mình trong sạch.

    Trừ bỏ vợ mình là Thái Thấm Nguyệt ra, cùng những người phụ nữ khác đều bảo trì khoảng cách.

    Trăm triệu lần không nghĩ tới đã đến tuổi này rồi, thế nhưng..

    Ôn Trình ảo não mà đem đầu mình vùi vào trong hai tay.

    Lần này cùng ông ấy phát sinh quan hệ, là một người phụ nữ có vài phần tương tự vợ ông khi còn trẻ.

    Ôn Trình nhớ tới vợ mình trước kia.

    Lúc ông cùng vợ mình mới quen biết, ông đã bị lời nói cử chỉ của bà hấp dẫn, hai người cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian thật là vui sướng.

    Nhiều năm đi qua như vậy, hai người ở chung cũng còn tính không có trở ngại, nhưng đã không còn có cái cảm giác như khi yêu nhau lúc trước.

    Ông ấy cũng không biết là đã sai ở nơi nào.

    Bọn họ vẫn luôn bởi vì một số ít chuyện nhỏ mà ông cho rằng không quan trọng sẽ phát sinh khắc khẩu.

    Nhưng mà ông chưa bao giờ nghĩ tới muốn bởi vì như vậy là ly hôn với vợ mình.

    Chẳng sợ những chuyện xảy ra gần đây, ông cũng đều không xuất hiện ý niệm này.

    Ở trong lòng ông, hôn nhân là chuyện cả đời.

    Nhưng hôm nay ông cư nhiên làm ra chuyện phản bội vợ mình..

    Ôn Trình ảo não không thôi, chính là ông đã không có cách nào thay đổi chuyện đã phát sinh.

    Chẳng lẽ, hôn nhân của ông, gia đình của ông..

    ###

    Trên lầu hai, Ôn Ngôn lạnh nhạt mà nghe tiếng chửi rủa từ dưới lầu truyền đến.

    Trên mặt anh ta không có biểu tình vui vẻ cũng không có vẻ mặt thống khổ.

    Anh ta biết bác cả của mình là cái dạng người gì, muốn bác cả mình từ bỏ đoạn hôn nhân này, liền phải từ gốc rễ mà đánh vỡ cái nhìn của ông ấy đối với hôn nhân.

    Đương nhiên cái quá trình này sẽ làm gia đình này trải qua đau khổ.

    Ôn Ngôn gọi điện thoại cho người đàn ông trung niên lúc trước, "Ông nói cho người phụ nữ mà ông an bài kia, nếu cô ta có thể sinh hạ cho bác cả tôi một đứa con, chỉ cần đứa con xác định là của bác cả tôi, tôi liền thưởng cho cô ta một ngàn vạn."

    "Ngôn thiếu gia, ngài nghiêm túc sao? Bác cả của ngài đều đã tuổi này.."

    "Vậy xem chính bản lĩnh của cô ta."

    "Đã biết Ngôn thiếu gia."

    "Mặt khác, tôi còn có một chuyện cần ông đi làm."

    "Ngôn thiếu gia ý tứ là.."
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuMạnh Thăng thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 900: Lần đầu tiên làm ba, nhiều ít có chút khẩn trương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Tú Ân sau khi từ chức thì ở nhà an tâm tĩnh dưỡng.

    Dù sao ngày thường cô cũng tiết kiệm không ít tiền, đủ để cô ở nhà đương làm cá mặn một đoạn thời gian thật dài.

    Nói nữa, còn có ba của đứa con của cô.

    La Tú Ân cùng Giản Vũ Mân đã đăng ký kết hôn.

    Chẳng qua trước mắt hai người còn không có tổ chức hôn lễ, còn không có ở cùng nhau.

    Giản Vũ Mân tuy rằng là một thẳng nam, sẽ không nói lời gì âu yếm, cũng sẽ không làm chuyện gì lãng mạn.

    Nhưng mà sau khi xác định chuyện có con, anh đã lập tức ở trên mạng công khai tin tức mình đã kết hôn.

    Hơn nữa trước tiên đã cùng La Tú Ân đăng ký kết hôn, cho La Tú Ân cùng hài tử một thân phận.

    Giản Vũ Mân cứ theo lẽ thường cầm theo túi lớn túi nhỏ mà tới gặp La Tú Ân.

    Một đống những đồ vật xinh xắn đáng yêu cho bé gái.

    Hai vợ chồng tựa hồ đã kiên quyết đứa bé trong bụng La Tú Ân là một bé gái.

    Bởi vì hai vợ chồng đều thích bé gái.

    Những người khác trong Giản gia cũng đều càng chờ mong lại ra đời một bé gái.

    Nhưng kỳ thật trong lòng mọi người cũng đều biết, Giản gia bọn họ ra đời bé gái xác suất thấp hơn bé trai rất nhiều.

    Thật không biết có phải lý do là Giản gia tổ truyền nhiễm sắc thể Y quá bá đạo hay không.

    "Em như thế nào lại vận động vậy?"

    Vừa vào cửa Giản Vũ Mân liền nhìn thấy La Tú Ân đang chạy bộ, sợ tới mức lập tức vứt bỏ đồ vật trong tay, tiến lên ngăn cản La Tú Ân.

    "Không có việc gì." La Tú Ân giải thích, "Bảo bảo của em không có yếu ớt như vậy."

    "Không được, vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt, con gái của chúng ta vẫn còn đang nhỏ bé, vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?"

    "Không có việc gì, bảo bảo thời điểm ở trong bụng mẹ, mẹ vận động sức lực vừa phải là tốt cho cơ thể."

    La Tú Ân là không có khả năng vẫn luôn nằm một chỗ, bắt cô nằm một chỗ cô sẽ sinh bệnh.

    "Thật sự không có việc gì?"

    "Thật sự!"

    La Tú Ân luôn cùng Giản Vũ Mân bảo đảm, Giản Vũ Mân mới yên lòng.

    Lần đầu tiên làm ba, nhiều ít có chút khẩn trương!

    "Đúng rồi, Tiểu Lăng muốn anh hỏi em, em có muốn đi tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm không?"

    "Có thể chứ?" Ánh mắt La Tú Ân sáng lên.

    La Tú Ân đã từng cùng Giản Nhất Lăng nhắc qua, cô ấy rất muốn đi tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm, muốn lư sơn chân diện mục (*) một chút bệnh viện thần bí kia rốt cuộc là cái dạng gì.

    (*) Lư sơn chân diện mục: Là thành ngữ khi nhắc đến Lư Sơn. "Lư Sơn Chân Diện Mục" là Bộ Mặt Thật Của Lư Sơn, thường được nói tắt thành Thành Ngữ 4 chữ là Lư Sơn Diện Mục. Tên gọi Lư Sơn là do cao nhân Khuông Tục đời Châu Võ Vương dựng lều trên núi đó ở mà thành tên gọi. Lư Sơn 3 mặt giáp sông, thế núi vô cùng hùng vĩ, sơn thanh thủy tú, phong cảnh cực kỳ tráng lệ. Vì 3 mặt giáp với sông nước, nên trên núi luôn có mây mù vây phủ, người đời khó mà trông rõ bộ mặt thật của Lư Sơn, nên mới có Thành ngữ trên.

    Bởi vì mọi người đều chỉ là nghe nói qua, trừ bỏ người bệnh cùng người nhà lên trên đảo ở qua, không có người chính mắt nhìn thấy.

    "Tiểu Lăng nói nếu em thích, thứ hai tuần sau liền mang em đi. Giống như con bé muốn cùng Địch Quân Thịnh đi qua bên kia làm chuyện gì."

    Cụ thể, Giản Vũ Mân cũng không hỏi.

    "Muốn đi muốn đi!" La Tú Ân đều đã nhàn rỗi đến chán muốn chết, ước gì hiện tại lập tức liền đi.

    Giản Vũ Mân nhìn La Tú Ân cái dạng này, "Anh trong chốc lát cùng Tiểu Lăng nói, để con bé đưa anh đi cùng!"

    "Anh cũng phải đi?"

    "Không nhìn em anh không yên tâm, cảm giác em sẽ làm xằng bậy."

    La Tú Ân có chút ngượng ngùng mà cười.

    Kỳ thật cô cũng không có xằng bậy..

    ###

    Sáng sớm, Địch Quân Thịnh đang nằm trên giường trong phòng mình, anh nghe thấy được tiếng cửa phòng mình bị mở ra.

    Sau đó là một tiếng bước chân thật nhỏ.

    Nghe được tiếng bước chân, Địch Quân Thịnh liền biết "tiểu tặc" trộm tiến vào phòng mình là ai.

    Địch Quân Thịnh nhắm đôi mắt, làm bộ mình còn ngủ.

    Tiếng bước chân, từng bước một mà đến gần mép giường của anh.

    Địch Quân Thịnh phỏng đoán thỏ con hôm nay muốn làm gì.

    Đang nghĩ ngợi, liền cảm giác được vật nhỏ bò lên trên giường.

    Tới gần anh.

    Cô ấy đang làm gì?

    Thần kinh Địch Quân Thịnh lập tức liền căng chặt lên.

    Sau đó thân thể mềm mại nhỏ nhắn liền ghé vào ngực anh.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 901: Nhất Lăng làm nũng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh ngủ không có thói quen mặc áo!

    Anh có thể rõ ràng mà cảm giác được sự tồn tại của cô ấy.

    Cảm giác được thân thể kia dựa vào ngực anh, cảm giác được gương mặt của cô đang dán lên trên ngực..

    Thân thể Địch Quân Thịnh hoàn toàn cứng đờ.

    Giờ khắc này Địch Quân Thịnh hối hận vì giả bộ ngủ.

    Sớm biết vậy thì khi cô ấy mới vừa mở anh nên mở mắt ra.

    Như bây giờ, anh mở mắt cũng không được, không mở mắt cũng không được.

    Nhịn trong chốc lát, Giản Nhất Lăng không những không có muốn rời khỏi, còn đem cái mền bên cạnh đắp lên người mình, sau đó dựa vào Địch Quân Thịnh liền ngủ.

    Một đôi tay còn trực tiếp vòng ở trên eo Địch Quân Thịnh!

    Không hề ý thức được sự nguy hiểm!

    Cô ấy đang làm gì?

    "Em biết em đang làm gì không?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn.

    Địch Quân Thịnh cúi đầu, nhìn vào đầu tóc đen đen đang ghé trên ngực mình.

    "Anh đã tỉnh?" Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt với Địch Quân Thịnh.

    Anh ấy hình như có chút tức giận? Sao cái này cùng Du Phàm nói không quá giống nhau.

    "Anh hỏi em đang làm gì?" Hầu kết Địch Quân Thịnh chuyển động một chút.

    "Làm nũng."

    Nghiêm trang, câu chữ rõ ràng.

    Lại đáng chết thực sự là "Làm nũng" có hiệu quả!

    Địch Quân Thịnh hít sâu một hơi, "Tần Du Phàm dạy em đúng hay không?"

    Trừ bỏ nữ nhân kia, những người khác bên người Giản Nhất Lăng làm không được việc này!

    "Ân."

    Quả nhiên như thế!

    "Em học cái này làm gì?"

    "Em có một chuyện muốn cùng nói với anh, không biết mở miệng như thế nào, Du Phàm nói, trước làm nũng, liền có thể nói."

    Thực hảo, Tần Du Phàm, thực sự có cô!

    Địch Quân Thịnh hiện tại trong lòng muốn bóp chết Tần Du Phàm đều có.

    Nhận thức nữ nhân kia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết tức giận nữ nhân kia đến như vậy.

    "Em đã làm nũng xong, nên nói." Thân thể Địch Quân Thịnh vẫn duy trì như trạng thái lúc ban đầu, vẫn không nhúc nhích.

    "Thứ hai, muốn đưa anh đi Lạc Hải Sâm, làm kiểm tra."

    Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói.

    Cô ấy biết Địch Quân Thịnh thực không thích việc làm kiểm tra.

    Thực không thích người khác đem anh ấy trở thành một người bệnh nguy kịch.

    Cho nên cô ấy sợ khi mình nói chuyện này với anh anh sẽ sinh khí, mới có thể rối rắm thật lâu, sau đó nghe kiến nghị Tần Du Phàm.

    Nguyên lời nói của Tần Du Phàm là, mặc kệ cô ấy muốn nói cái yêu cầu gì, chỉ cần cô ấy ở trước mặt Địch Quân Thịnh làm nũng, Địch Quân Thịnh liền sẽ đầu hàng, ngoan ngoãn đáp ứng thỉnh cầu của cô, hơn nữa sẽ không sinh khí.

    Sau đó Giản Nhất Lăng còn thỉnh giáo Tần Du Phàm một chút muốn làm nũng như thế nào.

    Vì thế Tần Du Phàm đã dạy cho Giản Nhất Lăng vào buổi sáng khi Địch Quân Thịnh còn không có rời giường, lén lút mà vào trong phòng anh, sau đó bò lên trên giường anh, ghé vào ngực anh.

    Giản Nhất Lăng cũng không biết cách làm nũng khác, liền nghe theo kiến nghị của Tần Du Phàm.

    Địch Quân Thịnh lại lần nữa hít sâu một hơi, "Anh đã biết, anh đáp ứng em, em không cần tiếp tục 'làm nũng'."

    "Thật vậy không?"

    Giản Nhất Lăng thật vui vẻ, ngẩng người lên.

    Cô vừa khởi động thân mình, từ thị giác của Địch Quân Thịnh nhìn đến, chính là một bức quang cảnh khác.

    Địch Quân Thịnh một cái xoay người, cùng nguyên bản Giản Nhất Lăng đang ghé lên ngực mình thay đổi vị trí.

    "Ngô!"

    Giản Nhất Lăng còn chưa phản ứng lại, người đã bị giam cầm, đôi tay bị bàn tay lớn của Địch Quân Thịnh ấn ở trên đỉnh đầu.

    Địch Quân Thịnh vùi đầu ở cổ Giản Nhất Lăng, hít sâu một hơi, sau đó cắn một ngụm.

    Giản Nhất Lăng vẫn không nhúc nhích, ngực bang bang nhảy.

    "Không đủ béo." Trên cổ truyền đến giọng nói trầm thấp có chút buồn bực của Địch Quân Thịnh.

    Sau một hồi lâu, Địch Quân Thịnh xoay người, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

    Theo sát đó là từ trong phòng vệ sinh có tiếng nước "Ào ào" truyền ra tới.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 902: Tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng thứ hai, đoàn người ngồi trên máy bay tư nhân cỡ nhỏ của bệnh viện Lạc Hải Sâm.

    Trừ bỏ Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh, còn có Giản Vũ Mân, La Tú Ân, Giản Dật Hành, Giản Dật Thần, Hồ Kiều Kiều cùng An Dương.

    Lý Trác Gia cũng xuất hiện ở trên chuyến bay này.

    Giản Dật Thần hỏi Lý Trác Gia, "Chúng ta nhiều người như vậy đi qua thật sự không có vấn đề gì sao? Không phải nói bệnh viện Lạc Hải Sâm không mở cửa cho người ngoài sao?"

    Lý Trác Gia mỉm cười trả lời, "Không mở cửa cho người ngoài, nhưng mọi người là bạn bè cùng người thân của Giản tiểu thư, thì không tính là người ngoài."

    Giản Dật Thần cười đánh giá, "Đi theo muội muội có thịt ăn."

    Hồ Kiều Kiều giơ di động hỏi Lý Trác Gia, "Di động của chúng tôi để ở nơi nào?"

    Đi trên đảo là không thể sử dụng bất kỳ loại thiết bị thông tin điện tử nào.

    Đây là quy củ mọi người đều biết đến.

    "Không cần, không cho phép những người khác sử dụng thiết bị thông tin điện tử là vì phòng ngừa bọn họ tiết lộ cơ mật trên đảo, nhưng mà các vị đều là bạn hữu mà Giản tiểu thư tín nhiệm, thiết bị thông tin điện tử không cần giao tới." Lý Trác Gia giải thích.

    La Tú Ân vẫn là đem di động của mình ra, "Vẫn là nên dựa theo quy củ làm việc thì tốt hơn, vạn nhất có chuyện gì, liên luỵ Tiểu Lăng liền không tốt."

    Tiểu Lăng chỉ là thành viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm, có thể mở cửa sau cho bọn họ đến đây đã là phi thường không dễ dàng, bọn họ cũng không thể lại liên lụy cô ấy chuyện khác.

    "Không sai không sai." Hồ Kiều Kiều cũng đem điện thoại ra, "Tới trên đảo vốn dĩ tham quan là chính, chúng tôi lại không chơi di động, không dùng được, vẫn là tuân thủ quy củ bệnh viện không mang theo di động!"

    Thấy mọi người đều đem điện thoại lấy ra tới, Lý Trác Gia cũng không nói cái gì nữa.

    Vì thế liền tự mình đem di động của mọi người thu lên.

    Ngay cả Địch Quân Thịnh cũng đem di động của mình giao ra đây.

    Máy bay cất cánh, bay đi đến hòn đảo thần bí trên Thái Bình Dương kia.

    An Dương hỏi Lý Trác Gia, "Phía trước tôi có xem tin tức, các người đón đưa người bệnh máy bay trực thăng, máy bay hành khác tư nhân nhỏ này là các người thuê dùng sao?"

    Lý Trác Gia giải thích, "Đúng vậy, khi đón đưa người bệnh chúng tôi đều dùng máy bay trực thăng, phương tiện kia ở trong thành thị bay, cùng đón đưa nhanh chóng thuận tiện. Nhưng nếu khi cần vận chuyển máy móc cùng vật tư sẽ dùng loại máy bay hành khách nhỏ này. Bệnh viện chúng tôi trang bị hai máy bay trực thăng để chở thiết bị chữa bệnh cấp cứu và người bệnh, cùng với hai máy bay hành khách loại nhỏ để vận chuyển hằng ngày."

    An Dương, "Giàu vô nhân tính."

    La Tú Ân tiếp tục hỏi, "Nghe nói các người có rất nhiều thiết bị chữa bệnh bên ngoài không có, đây có phải là sự thật không?"

    La Tú Ân là một người trong nghề, lòng hiếu kỳ đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm không chỉ một chút.

    Lý Trác Gia thập phần kiên nhẫn vì La Tú Ân giải thích, "Cái này là thật sự, bởi vì bệnh viện chúng tôi cùng Công ty thiết bị y tế Húc Minh có quan hệ hợp tác, rất nhiều thiết bị chúng tôi đều tìm Công ty thiết bị y tế Húc Minh chế tạo cho chúng tôi, trước mắt không có đưa vào sản xuất hàng loạt, trước mắt cũng chỉ có bệnh viện chúng tôi có được những thiết bị đó."

    Hồ Kiều Kiều tiếp tục vấn đề, "Vậy các người có mấy thành viên? Nghe nói nhân số của bệnh viện cũng không nhiều."

    Lý Trác Gia trả lời, "Đúng vậy, chúng tôi trước mắt chỉ có mười ba thành viên."

    "Chỉ có mười ba người?" Hồ Kiều Kiều miệng mở thành chữ "O".

    Chỉ có mười ba người liền có thể đem bệnh viện làm thành bệnh viện đứng đầu thế giới, này cũng quá lợi hại đi?

    "Mười ba người có bao gồm người điều khiển máy bay?" Giản Vũ Mân tò mò hỏi.

    Lý Trác Gia bổ sung, "Chúng tôi không có người chuyên môn điều khiển máy bay, người điều khiển máy bay đều là thành viên của chúng tôi kiêm chức."
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 903: Tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồ Kiều Kiều, "Các người thật là quá khốc! Đã có thể khám bệnh cứu người, còn có thể lái máy bay?"

    Giản Dật Thần, "Này cũng không có gì, anh tôi cùng em rể tương lai ngồi ở phía sau đều có thể lái a."

    Hồ Kiều Kiều, "Một đám phi nhân loại."

    Ai, một cái học tra rơi vào giữa một đám học bá, bi ai ai có thể hiểu đây?

    Giản Dật Hành hỏi, "Vậy trừ bỏ mười ba người liền không có thành viên khác sao?"

    Lý Trác Gia trả lời, "Mặt khác còn có một ít nhân viên an ninh, bọn họ không có ở trên đảo, chỉ khi nào thành viên chúng tôi ở bên ngoài sẽ phụ trách bảo hộ chúng tôi an toàn."

    Thì ra là thế.

    Nghe ra tới, toàn bộ bệnh viện Lạc Hải Sâm có tính cơ mật rất cao.

    Sau khi máy bay bay bảy tiếng đồng hồ, Lý Trác Gia nói cho mọi người, bọn họ chuẩn bị tới nơi, máy bay hiện tại bắt đầu hạ cánh.

    Mọi người vội vàng từ cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy được một hòn đảo nhỏ.

    Trên đảo có một nửa là rừng rậm, còn lại một nửa đã được các tòa kiến trúc bao trùm.

    Có một mảnh đất trống thật lớn đậu máy bay trực thăng và máy bay hành khách bệnh viện Lạc Hải Sâm không sử dụng.

    Một tòa nhà rất lớn với kiến trúc mới mẻ độc đáo, hẳn chính là bệnh viện.

    Tường bên ngoài tòa nhà màu trắng.

    Từ trên máy bay nhìn xuống còn có thể nhìn thấy bên trong tòa nhà còn có thêm bể bơi cùng với vườn hoa.

    Máy bay thông qua đường băng đáp xuống sân bay.

    Mọi người từ trên máy bay đi xuống, đặt chân lên hòn đảo nhỏ tràn ngập sắc thái thần bí này.

    Trong nháy mắt khi xuống dưới, mọi người liền bị phong cảnh tự nhiên trên đảo nhỏ hấp dẫn.

    Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời bờ cát.

    Chung quanh là rậm rạp cây xanh.

    Quả thực chính là một thắng địa nghỉ phép.

    "Oa, nơi này thật xinh đẹp!" Hồ Kiều Kiều thực là thích nơi này.

    An Dương, "Nếu anh là người bệnh, anh tới nơi này ở vài ngày cũng sẽ mau bình phục."

    Giản Dật Thần chú ý tới đèn đường bên cạnh, "Vật liệu làm đèn đường này giống như tôi chưa từng thấy qua."

    Lý Trác Gia kiên nhẫn giải thích, "Kiến trúc của bệnh viện được sử dùng các vật liệu đặc thù kiểu mới."

    La Tú Ân hỏi, "Cái đèn này là dùng năng lượng mặt trời sao?"

    Lý Trác Gia giải thích, "Là năng lượng mặt trời cùng năng lượng gió, có thể sử dụng động lực hỗn hợp, cô xem ở giữa chỗ kia có một cái quạt loại nhỏ, chính là dùng để đón gió, trên đảo này có đôi khi gió rất lớn, gió cũng là một loại năng lượng rất quan trọng."

    Giản Dật Thần đánh giá, "Thật là thần kỳ, có cảm giác là xuyên qua thời không, đi tới một cái thế giới tương lai."

    Lý Trác Gia cười cười.

    Địch Quân Thịnh nhìn trước mắt hết thảy, tuy rằng cảm giác không có như Giản Dật Thần nói khoa trương như vậy, lại cũng cảm thấy không kém quá nhiều.

    Nơi này dùng rất nhiều đồ vật, đều chưa từng gặp qua ở địa phương khác.

    Mọi người đi chưa được mấy bước, liền có một chiếc xe loại nhỏ chạy đến trước mặt bọn họ.

    Chiếc xe này thoạt nhìn giống như không có bánh xe, có thể trực tiếp tại chỗ xoay tròn.

    Bên trong xe cũng chỉ có hai cái vị trí.

    Một vị trí điều khiển, một cái ghế phụ, rất nhỏ gọn.

    "Xin lỗi, đã tới chậm."

    Từ trên xe bước xuống chính là Giản Duẫn Mạch.

    Ăn mặc một thân áo blouse trắng, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhợt nhạt giống như ánh mặt trời trên đảo.

    Nụ cười này khi nhìn đến Địch Quân Thịnh, hơi hơi đình trệ một chút.

    "Anh hai." Giản Nhất Lăng tiến lên, giọng nói ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng.

    Giản Duẫn Mạch duỗi tay sờ sờ đầu Giản Nhất Lăng.

    Giản Duẫn Mạch đến kinh thành ở cũng không lâu, cho nên hai anh em cũng chưa có nhiều thời gian ở chung với nhau.

    Lần này Giản Nhất Lăng bệnh viện Lạc Hải Sâm, mọi người có thể ở chung được nhiều ngày.

    "Anh chỉ có thể ra tới một giờ, lập tức phải đi về." Giản Duẫn Mạch nói, "Trong chốc lát mọi người liền cùng Lý tiên sinh cùng nhau đi tham quan đi."
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 904: Tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Duẫn Mạch lại nói với Lý Trác Gia, "Lý tiên sinh vất vả cho ông."

    "Đây là chuyện tôi nên làm." Lý Trác Gia cười trả lời, "Hơn nữa chuyện này cũng không vất vả."

    "Anh Duẫn Mạch, xe này của anh quá ngầu đi?"

    Giản Dật Thần tiến đến bên cạnh nhìn ngó chiếc xe, cảm giác thực mới lạ.

    "Đây là là xe chuyên dụng trên đảo thay vì đi bộ." Giản Duẫn Mạch giải thích.

    "Có bánh xe không?" Giản Dật Thần khom lưng nhìn xuống phía dưới sàn xe.

    "Có, rất nhiều bánh. So với bánh xe bình thường nhỏ hơn nhiều, nhưng số lượng lại nhiều hơn, có thể xoay tròn360 độ."

    "Em có thể lái không?" Giản Dật Thần nóng lòng muốn thử.

    "Có thể."

    Giản Duẫn Mạch vừa nói có thể, Giản Dật Thần lập tức liền nhảy lên xe.

    Xe này khởi động rất đơn giản, thực dễ lái.

    Còn rất linh hoạt, Giản Dật Thần vừa khởi động xe xong liền khắp nơi chạy loạn.

    Nhìn Giản Dật Thần chạy xe, những người khác cũng đều nóng lòng muốn thử.

    Lý Trác Gia sau khi nhìn ra, liền lấy một đồ vật giống như một chiếc điều khiển từ xa, ấn vài cái, sau đó mấy chiếc xe giống nhau như đúc liền tự động chạy đến trước mặt bọn họ.

    "Ta đi, thứ này còn có thể tự động điều khiển a?"

    Trên mặt An Dương đầy hưng phấn, sau đó quyết đoán mà ngồi lên một chiếc xe.

    Hồ Kiều Kiều ngồi ở lên ghế phụ xe cậu ta.

    Giản Vũ Mân cùng La Tú Ân cũng ngồi lên một chiếc.

    La Tú Ân muốn chính mình láy thử xe, nề hà vì đang mang thai, bị Giản Vũ Mân hạn chế.

    Giản Dật Hành chính mình ngồi một chiếc.

    Giản Nhất Lăng ngồi lên vị trí điều khiển của chiếc xe cuối cùng.

    Mọi người sôi nổi nhìn về phía cô.

    Giản Dật Thần, "Em gái, em biết lái xe sao?"

    Giản Vũ Mân, "Đúng vậy em gái, em không phải không có bằng lái sao?"

    Giản Dật Hành, "Em vẫn là để Địch Quân Thịnh lái đi."

    Đối với kỹ thuật lái xe của Giản Nhất Lăng, các anh trai đều thật sâu lo lắng.

    Giản Duẫn Mạch cười nói, "Em ấy hiện tại chỉ có thể lái duy nhất chính là chiếc xe này, mọi người không cần cướp đoạt lạc thú của em ấy."

    Địch Quân Thịnh nói, "Không có việc gì, sau khi rời khỏi đây chúng ta đi thi lấy bằng lái, xe bên ngoài cũng có thể lái."

    Địch Quân Thịnh thập phần yên tâm mà ngồi ở ghế phụ trên xe của Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng giẫm chân ga, xe con liền chạy đi ra ngoài.

    Tốc độ rất nhanh.

    Trái tim của một đám các anh trai đều muốn bay lên đến cổ họng.

    "Anh Duẫn Mạch, Tiểu Lăng thật sự không thành vấn đề sao?" Giản Dật Thần vội vàng xác nhận với Giản Duẫn Mạch.

    "Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của em ấy thực tốt." Giản Duẫn Mạch cười khanh khách mà trả lời.

    Giản Dật Thần nghĩ nghĩ, vẫn là không yên tâm, "Em chạy theo sau nhìn xem."

    Giản Dật Thần cũng nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng đuổi theo.

    Cảm giác ngồi trên chiếc xe nhỏ này giống như bọn họ đang lái một chiếc xe F1.

    Giản Dật Hành ở phương diện này luôn luôn rất có thiên phú, tự nhiên không rơi phía sau, đuổi theo em trai chạy ra ngoài.

    Chỉ có một mình Giản Vũ Mân, chậm rì rì mà mở ra, thì thầm trong miệng, "Hai chúng ta từ từ tới, không thể sốt ruột."

    Ngoài miệng nói không vội, trong lòng lại cấp bách.

    Anh không thể vội a, bên người còn ngồi một thai phụ, lại muốn đuổi theo như thế nào cũng phải nhịn!

    Cái xe rách nát này, vì cái gì có thể chạy nhanh đến như vậy chứ, quá nguy hiểm!

    Trong chốc lát phải cùng em gái nói chuyện, không thể chạy nhanh như vậy, quá nguy hiểm!

    Giản Nhất Lăng khởi động chiếc xe nhỏ, chở Địch Quân Thịnh, ở trên đảo nhỏ hóng gió.

    Có một con đường quanh đảo, vừa vặn đủ để loại xe nhỏ này lái ở trên đó.

    Chạy trên con đường nhỏ này, phong cảnh mỹ lệ trên hòn đảo đều có thể thu hết vào đáy mắt.

    "Ba năm này, em chính là ở chỗ này sao?" Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh nhìn mỗi cành cây ngọn cỏ trên đảo, trong não đều hiện ra hình ảnh Giản Nhất Lăng lưu lại ở chỗ này.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 905: Tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một nửa thời gian."

    Ba năm, Giản Nhất Lăng cũng đi không ít địa phương, tổng cộng tính xuống dưới, thời gian ở trên đảo chiếm không sai biệt lắm có một nửa.

    "Phòng của em ở nơi nào?" Địch Quân Thịnh rất tò mò.

    "Nơi đó." Giản Nhất Lăng chỉ nơi cao nhất của tòa nhà.

    "Chút nữa có thể đi đến nhìn không?"

    "Ân." Bất quá trong phòng cô cũng không có đồ vật gì có thể xem.

    "Em ngày thường ở trên đảo đều làm cái gì?"

    "Làm thực nghiệm."

    Đều sẽ như vậy.

    Thời điểm vòng đến phía sau bệnh viện, Địch Quân Thịnh thấy được một cái cây bị chặt.

    Các cây khác xung quanh đều rất tốt, chỉ có cái cây kia bị chặt, có vẻ thập phần đột ngột.

    Hơn nữa thủ pháp của người chặt cây cũng không thực thuần thục, chặt đến lung tung rối loạn, đại bộ phận cành cây đều đã bị chặt rớt, trên thân cây còn bị chém vài đường.

    "Cái cây kia xảy ra chuyện gì?" Địch Quân Thịnh tò mò hỏi.

    "Anh hai chặt." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Anh hai của em không có việc gì lại chặt cây sao?" Đây giống như không phải là chuyện mà một người như Giản Duẫn Mạch sẽ làm.

    "Khi nào anh hai tức giận sẽ đi chặt cây."

    "Tức giận? Chuyện gì khiến cho anh ấy tức giận?"

    "Chuyện em đính hôn làm anh ấy tức giận."

    Địch Quân Thịnh, "..."

    Địch Quân Thịnh lại một lần nữa chăm chú nhìn cái cây gặp tội kia một cái.

    Thụ huynh, chịu ủy khuất.

    Sau khi chạy một vòng, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đi tới cổng lớn bệnh viện.

    Cửa lạnh lẽo, trừ bỏ bọn họ không có những người khác.

    Nơi này giống nhau chỉ tiếp đãi một người bệnh, tính thêm một người nhà đi cùng, cũng sẽ không vượt qua ba người.

    Cho nên đại đa số thời điểm, nơi này đều quạnh quẽ.

    Ngày hôm nay xem như là ngày trên đảo có số người tương đối nhiều.

    Giản Nhất Lăng mang theo Địch Quân Thịnh vào cửa lớn bệnh viện.

    Vào cửa có một cái đại sảnh rất lớn, chỗ này cùng với các bệnh viện khác thật ra không có gì khác nhau.

    Bên trong cùng bên ngoài bệnh viện giống nhau, đều là màu trắng.

    Thoạt nhìn thập phần sạch sẽ, không dính bụi trần.

    Giản Nhất Lăng mang theo Địch Quân Thịnh đi vào một phòng trong đó.

    Cửa phòng có nhận diện bằng vân tay cùng mống mắt.

    Chỉ có vân tay cùng mống mắt của thành viên bệnh viện Lạc Hải Sâm, mới có thể mở cửa.

    Sau khi cửa mở, trong phòng tranh bị các thiết bị chữa trị không giống như ở các bệnh viện khác.

    Giản Nhất Lăng tới một phòng thay quần áo thay đổi quần áo, mặc vào áo blouse trắng của cô.

    Thực hiển nhiên áo blouse trắng này là được may, kích thước rất thích hợp.

    Trên tay cũng mang lên thiết bị điện tử đặc thù.

    "Đem quần áo cởi ra, sau đó nằm lên trên cái giường đi." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng hiện lên vẻ nghiêm túc.

    Lúc này cửa phòng đã đóng lại, trong phòng cũng chỉ có hai người Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.

    "Em biết em làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?"

    Địch Quân Thịnh tới gần Giản Nhất Lăng, trên cao mà nhìn xuống cô, khóe miệng ngậm cười mang theo tà khí.

    "Không nguy hiểm, nơi này thiết bị đều thực an toàn." Giản Nhất Lăng giải thích, "Anh chỉ cần nằm trên đó thì tốt rồi, chuyện khác anh đều không cần làm, em sẽ xử lý."

    "Nguy hiểm không phải mấy thiết bị này."

    "Em cũng không nguy hiểm, thao tác của em rất quen thuộc." Giản Nhất Lăng hướng Địch Quân Thịnh bảo đảm.

    Cho nên cô ấy đem tất cả mọi thứ có khả năng gây nguy hiểm trong phòng đều suy nghĩ kỹ càng, liền duy độc xem nhẹ mỗi mình anh phải không?

    Địch Quân Thịnh chậm chạp không động, Giản Nhất Lăng liền chính mình ra tay.

    Bàn tay trắng nõn ở trên ngực lộn xộn một trận.

    "Đừng lộn xộn." Giọng nói Địch Quân Thịnh ám ách.

    "Nghe lời." Giản Nhất Lăng mệnh lệnh nói.

    Anh ấy không phải một người bệnh nghe lời.

    Đều đã tới bệnh viện, nên nghe lời.

    Địch Quân Thịnh đột nhiên đem người trước mắt ôm lấy, sau đó cúi đầu, hôn lên..
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 906: Lần sau nhớ rõ trước khi vào thì hỏi một tiếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Quân Thịnh lôi kéo hai tay Giản Nhất Lăng vòng ở trên cổ của anh.

    Một bàn tay ôm lưng cô, làm cô càng thêm tới gần mình.

    Hai người dựa vào nhau, có thể cảm nhận được tiếng tim đập cùng nhiệt độ thân thể của nhau.

    "Tích!"

    Cửa phòng điện tử đột nhiên mở ra.

    Người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa vào cửa khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, vẻ mặt ngạc nhiên.

    "Xin, xin lỗi.. tôi.."

    Hai người nghe được âm thanh nhanh chóng tách ra.

    Mặt Giản Nhất Lăng đỏ bừng.

    Ngày thường khi nói về lý thuyết tri thức, mặt không đỏ tim không nhảy, khi làm thật, lập tức liền lúng túng.

    Bị người của bệnh viện gặp phải, đầu của Giản Nhất Lăng cũng không dám nâng lên, trực tiếp chạy đi ra ngoài.

    Người đàn ông mặc áo blouse trắng lưu lại vẻ mặt kinh ngạc cùng xấu hổ.

    "Cái kia.. tôi không phải cố ý.." Người đàn ông giải thích một chút, "Tôi không biết anh cùng.."

    Ánh mắt Địch Quân Thịnh lạnh lùng mà nhìn người đàn ông này.

    Người đàn ông rụt đầu một chút, có chút vô tội, anh ấy cũng không biết mình sẽ làm hỏng chuyện tốt của người khác.

    Người đàn ông nghĩ nghĩ, lại nói, "Việc này tôi sẽ không nói cho anh Mạch."

    Chuyện này nếu để anh Mạch biết, vậy cây xung quanh bệnh viện bọn họ có khả năng đều giữ không nổi rồi.

    "Anh là người nào?" Địch Quân Thịnh híp mắt đánh giá người đàn ông đột nhiên xông vào này.

    Anh ấy thoạt nhìn tuổi không phải rất lớn, so với Giản Nhất Lăng lớn hơn mấy tuổi.

    Anh ấy kêu Giản Duẫn Mạch là "anh Mạch", như vậy tuổi hẳn là không có lớn hơn Giản Duẫn Mạch, phỏng chừng từ 22 đến 28 tuổi.

    "Tôi? Tôi là một thành viên thật bình thường của bệnh viện này. Tôi tên là Lưu Đình, Lôi Đình, cậu có thể giống Tiểu Lăng gọi tôi là anh Đình." Người đàn ông cười hì hì trả lời.

    "Anh tiến vào nơi này làm gì?"

    Địch Quân Thịnh mới sẽ không kêu anh ta là anh Đình, làm anh ta chiếm tiện nghi của mình.

    "Đến xem có cái gì cần hỗ trợ không." Lưu Đình cười hì hì nói, "Tôi biết cậu là ai, cũng biết cậu hôm nay tới nơi này làm gì, cậu vẫn là nhanh chóng đem cô ấy kêu trở về đi, cậu hôm nay có thật rất nhiều hạng mục phải kiểm tra, không nhanh lên, hôm nay liền làm không xong rồi."

    Xong rồi Lưu Đình lại bổ sung một câu, "Đương nhiên, hai người tính toán ở chỗ này làm thêm cái hạng mục gì đó, cũng không có quan hệ gì, nhưng mà trước tiên nói một tiếng, miễn cho có người không hiểu rõ không cẩn thận xông vào."

    ###

    Ở một bên khác, Lý Trác Gia mang theo mọi người bắt đầu tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm.

    Người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.

    Những người khác đều chỉ cảm thấy mới mẻ độc đáo, mà còn lại La Tú Ân là vẻ mặt kích động.

    Thật giống như là Già Lưu vào Đại Quan Viên (*).

    (*) Già Lưu vào Đại Quan Viên là một sự kiện trong Hồng Lâu Mộng. Các bạn đọc giả hãy tìm hiểu thêm giúp mình nhé.

    "Cái dụng cụ này chỉ cần nửa ngày là có thể kiểm tra ra số liệu sao? Thật là quá thuận tiện đi!"

    "Ngọa tào, cái thiết bị này vậy mà có thể trực tiếp rà quét khí quan cơ thể, quả thật là sảng khoái!"

    "Ngọa tào, cái này là dùng để làm gì? Tôi phải thử cái này một chút!"

    Cô nhảy qua nhảy lại, làm Giản Vũ Mân hoảng sợ không nhẹ, rất nhiều lần đều muốn đè cô lại.

    Nề hà sức lực không đủ, ấn không được.

    La Tú Ân quả thực bị cái địa phương này mê hoặc.

    Lý Trác Gia nói, "La tiểu thư nếu thích nơi này, chờ sau khi cô sinh hạ hài tử có thể lựa chọn gia nhập bệnh viện chúng tôi."

    "Ông nói cái gì? Tôi có thể gia nhập bệnh viện của các người?" Vẻ mặt của La Tú Ân sợ đến ngây người.

    Vẻ mặt của những người khác cũng là ngoài ý muốn.

    "Không sai." Lý Trác Gia thực chắc chắn.

    Chuyện này Giản Nhất Lăng đã nhắc qua với Lý Trác Gia.

    "Nhưng mà, nhưng mà các người tuyển dụng không phải thực nghiêm khắc sao? Tôi.. tôi có thể chứ?" La Tú Ân vừa khẩn trương vừa chờ mong.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 907: Bệnh viện các người ai lợi hại nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "La tiểu thư là phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, nhưng mà tạm thời cô vẫn là dưỡng thai cho tốt, bằng không tôi cảm thấy vị Giản tiên sinh bên cạnh cô hẳn là sẽ không bỏ qua cho tôi." Lý Trác Gia cười nói.

    Nếu Lý Trác Gia hiện tại liền kêu La Tú Ân nhậm chức, khẳng định Giản Vũ Mân sẽ cho ông một trận.

    "Ngọa tào, ngọa tào, anh có nghe hay không, em có thể nhậm chức ở bệnh viện Lạc Hải Sâm!"

    La Tú Ân kích động mà nắm chặt cánh tay Giản Vũ Mân.

    "Đúng vậy, đúng vậy.." Giản Vũ Mân gian nan mà trả lời, mặt đều nghẹn đỏ.

    Chờ đến sau khi La Tú Ân buông tay ra, Giản Vũ Mân mới thở dài một hơi.

    Sau đó nhìn về phía cánh tay bị nắm qua của mình..

    Hy vọng về sau khuê nữ không cần học mẹ mình..

    Giản Dật Thần ở bên cạnh cười trộm, anh Vũ Mân cũng không dễ dàng a, vì mặt mũi, phải ráng nhịn xuống không dám kêu ra tiếng.

    Giản Dật Hành tò mò hỏi Lý Trác Gia một vấn đề, "Thoạt nhìn mỗi người trong bệnh viện các người đều không đơn giản, vị lợi hại nhất chính là vị nào vậy?"

    Lý Trác Gia cười nói, "Lợi hại nhất không thể nghi ngờ chính là viện trưởng của chúng tôi. Viện trưởng tụ tập kỳ nhân dị sĩ ở nhiều phương diện, sáng tạo ra bệnh viện đặc thù này, mà thành tựu của bản nhân cô ấy ở trong phương diện y học cũng rất cao, là tấm gương cho những người khác học tập."

    La Tú Ân đã có chút gấp không chờ nổi, "Nghe thấy như vậy tôi hiện tại liền muốn đem hài tử sinh ra tới, rồi lập tức nhậm chức cùng với viện trưởng các người hợp tác."

    "Em mơ tưởng."

    Giản Vũ Mân mở miệng, La Tú Ân lập tức túng quẫn.

    "En cũng chỉ nói thôi, lại không phải thật sự có thể lập tức sinh ra tới được."

    Có thể chế ngự được Ân tỷ, quả nhiên cũng chỉ có Vũ ca.

    Giản Dật Thần nói, "Nếu là chị Tú Ân cũng gia nhập Lạc Hải Sâm, vậy về sau nhà của chúng ta không phải có ba người đều là thành viên của Lạc Hải Sâm sao?"

    Cảm giác có chút khốc a!

    ###

    Giản Nhất Lăng hơn nửa ngày mới trở lại cái phòng kia để chuẩn bị làm kiểm tra cho Địch Quân Thịnh.

    Trên hai má vẫn còn có chút ửng đỏ.

    Địch Quân Thịnh nhìn có chút buồn cười.

    Còn nói muốn cùng mình làm chuyện sinh sản hậu đại.

    Lý luận suông.

    Sau đó liền bắt đầu cởi quần áo của mình.

    "Anh.. anh làm gì.." Giản Nhất Lăng khẩn trương mà không dám nhìn tới.

    Nghĩ đến chuyện lúc nãy, ngực cô liền có cảm giác nhảy bang bang đến lợi hại, vốn dĩ cảm thấy là một hành động rất bình thường, hiện tại lại cảm thấy không bình thường.

    "Em vừa rồi không phải nói anh nghe lời sao? Em đã quên sao?"

    "..."

    Là, phải làm kiểm tra rồi..

    Địch Quân Thịnh lưu loát mà cởi áo ra, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng.

    Kéo xuống tới, tùy tay ném trên mặt đất.

    Cởi thắt lưng sau đó lại đến cởi quần.

    "A! Quần, quần không cần! Chỉ, chỉ rà quét nửa người trên! Nửa người dưới, cởi bỏ thắt lưng thì tốt rồi, không thể có kim loại." Giản Nhất Lăng vội giải thích.

    "Sau đó thì sao?" Địch Quân Thịnh câu môi, nhướng mày, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Giản Nhất Lăng, chờ chỉ thị tiếp theo của cô.

    "Anh liền nằm lên chỗ kia." Giản Nhất Lăng không dám nhìn tới Địch Quân Thịnh.

    Nói xong chính mình liền chạy tới phòng điều khiển cách vách.

    Bộ dạng chạy trốn thật nhanh, thật giống như phía sau có sói đang đuổi theo cô.

    Hai phòng ngăn cách bằng cửa kính, có thể nhìn thấy nhau.

    Địch Quân Thịnh cười một chút, dựa theo chỉ thị nằm lên.

    Phòng điều khiển khống chế được thiết bị trong phòng này, đồng thời trên màn hình sẽ biểu hiện kết quả kiểm tra.

    Giản Nhất Lăng khởi động thiết bị, đem Địch Quân Thịnh đưa vào bên trong thiết bị.

    Sau đó trên màn hình liền bắt đầu xuất hiện tiến trình rà quét.

    Sau một thời gian ngắn, trên màn hình máy tính liền xuất hiện hình dạng nội tạng của Địch Quân Thịnh.

    Giản Nhất Lăng ở trên màn hình điểm vào trái tim, bản đồ trái tim liền phóng đại trên màn hình.
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 908: Chia phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này nó đang nhảy lên, tần suất nhảy lên cùng tốc độ lưu thông máu trước mắt đều có giá trị bình thường.

    Lúc này, Lưu Đình vừa rồi gặp qua Địch Quân Thịnh đi vào.

    "Thế nào?"

    Lưu Đình vừa hỏi chuyện vừa nhìn về phía màn hình, sau khi nhìn đến cấu tạo trái tim, nhíu mày.

    "Đây là trường hợp trái tim dị dạng đầu tiên mà tôi từng tiếp xúc cho tới bây giờ."

    Giản Nhất Lăng nói, "Các trường hợp trái tim dị dạng bẩm sinh khác đều là khi còn là thai nhi ở trong bụng mẹ không phát triển hoàn thiện, nhưng loại này của anh ấy không thuộc về phát triển không hoàn thiện, mà là thuộc về đột biến gen. Mã hóa gen của anh ấy quyết định việc phát triển trái tim của anh ấy."

    Lưu Đình nhìn một màn hình điện tử khác ở bên cạnh, "Các số liệu phân tích đã ra tới chưa?"

    "Còn không có."

    "Hy vọng các số liệu đều tốt." Lưu Đình nói, "Chỉ nhìn trái tim hiện tại một cách đơn thuần nhịp đập cứng cáp hữu lực, số liệu có lẽ cũng không sẽ quá kém."

    "Cần làm thêm một bước phân tích kết cấu."

    "Tiểu Lăng, em phải có chuẩn bị tâm lý, loại tình huống này của cậu ta, khả năng không thể giải phẫu tim được."

    "Anh ở chỗ này giúp em lấy sơ đồ phân tích cùng phân tích kết cấu, em dẫn anh ấy đi làm các kiểm tra khác."

    "Không thành vấn đề, giao cho anh được rồi."

    Giản Nhất Lăng cùng Lưu Đình nói xong sau đó quay trở về phòng để thiết bị, để Địch Quân Thịnh mặc áo xong, hai người đi đến căn phòng khác.

    "Người đàn ông vừa rồi, cùng em rất quen thuộc sao?" Địch Quân Thịnh thuận miệng hỏi.

    "Bạn bè."

    "Công việc chính là gì?"

    "Giải phẫu cùng kỹ thuật chỉnh hình."

    "..."

    Giải phẫu cùng kỹ thuật chỉnh hình cũng giống nhau sao?

    "Anh ấy dùng dao phẫu thuật thực mau, thiết đồ sống hay chết cũng đều thực mau." Giản Nhất Lăng thực nghiêm túc mà trả lời.

    "Anh ta còn mổ đồ sống?"

    "Đồ ăn trên đảo đều là anh ấy mổ."

    Hóa ra là mổ nguyên liệu nấu ăn.

    Làm một loạt kiểm tra, đã đến chạng vạng tối.

    Lý Trác Gia phân phát cho mỗi người một cái vòng tay điện tử.

    "Vòng tay này để nhận diện thân phận của mọi người, ở chỗ này đi ăn cơm, ra vào phòng, đều dùng cái vòng tay này."

    "Vậy các người vì cái gì không có dùng?" Giản Dật Thần hỏi.

    "Vòng tay là dùng để lâm thời nhận diện thân phận. Người trong bệnh viện nhận diện và mống mắt, vân tay, bàn tay, giọng nói, cấu tạo khuôn mặt đều được ghi nhận vào hệ thống của bệnh viện, hệ thống ưu tiên phân biệt các tin tức này, nếu không có tình huống nào khác lạ mới có thể dùng vòng tay để nhận diện."

    "Vậy, hai chúng tôi ở một phòng sao?" La Tú Ân nhỏ giọng hỏi.

    "Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?" Lý Trác Gia trả lời.

    "Là kết hôn không có sai, nhưng mà.." La Tú Ân cúi thấp đầu xuống.

    Cô ấy cùng Vũ ca cũng chỉ có một lần kia..

    Sau đó liền không còn có ở cùng phòng.

    Hiện tại chỉ cho bọn họ hai người một cái phòng.. vậy.. vậy..

    Vẻ mặt Giản Vũ Mân nhưng thật ra trấn định, "Không sai, kết hôn, còn có tiểu hài tử, nên ở một phòng."

    Lý Trác Gia cười nói, "Nhưng mà vẫn nên chú ý một chút, thời gian đầu mang thai không nên vận động kịch liệt."

    La Tú Ân hận không thể có cái hầm ngầm để chui vào.

    Địch Quân Thịnh nhìn thoáng qua vòng tay, hỏi Giản Nhất Lăng, "Cùng em ở một phòng sao?"

    "Không phải." Giản Nhất Lăng nói, "Em ở tầng cao nhất, anh ở lầu một; em ở phía đông, anh ở phía tây."

    Có thể nói là trong toàn bộ tòa nhà bệnh viện này là hai căn phòng cách xa nhau nhất.

    Địch Quân Thịnh ánh mắt trầm trầm.

    Lý Trác Gia cười và giải thích với Địch Quân Thịnh, "Phòng của Địch tiên sinh là do Duẫn Mạch tiên sinh an bài riêng, vì để thuận tiện kiểm tra thân thể cho ngài."

    Quỷ tài mới tin tưởng là vì làm kiểm tra thân thể!
     
    Heoheocon9552heoconchuayeu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...