Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Chương 230: Xa cách (2)

Nhưng ông ấy bình thường bận công việc, rất hạn chế nghỉ phép.

Không ngờ bây giờ thì ngược lại, đến lượt con gái ông nói bận.

Bất kể con gái ông có thật sự bận hay không, con bé vẫn là muốn tránh mặt bọn họ.

Mối quan hệ giữa họ đã khác trước rất nhiều.

Khoảng cách đó không thể vượt qua.

Giản Thư Hình trong lòng trở nên chua xót hơn.

Hà Yến thấy vậy trong lòng thật sảng khoái.

Việc Giản Nhất Lăng thay đổi không phải là chuyện tốt đối với Hà Yến, Giản Nhất Lăng không những không dễ kiểm soát như trước, thậm chí còn trở thành một con nhím nhỏ chỉ biết đâm vào người.

Nhưng mối quan hệ giữa Giản Nhất Lăng và Giản gia cũng đã phai nhạt, điều đó có nghĩa là mọi thứ bà ấy làm trước đây đều có hiệu quả và đây là kết quả mà bà ấy muốn thấy.

Ôn Noãn đi tới, nụ cười trên khuôn mặt bà dịu dàng và chua xót.

Bà nhìn Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, mẹ còn nợ con một lời xin lỗi."

Rốt cuộc Ôn Noãn cũng nói ra câu này.

Người vẫn nằm ở trên giường bệnh, Giản Duẫn Náo không hiểu câu xin lỗi này là có ý gì.

Mặc dù lời xin lỗi này đã muộn.

Chỉ có hai người có mặt lúc này nghe lời nói của Ôn Noãn là không thể hiểu được.

Một người là Giản Vũ Mân, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, Giản Vũ Tiệp và Giản Nhất Lăng giữ kín chuyện này với anh.

Một người khác là Giản Duẫn Náo.

Cậu chỉ coi như mẹ mình đã làm gì đó khiến Giản Nhất Lăng buồn.

Đối mặt với câu xin lỗi, Giản Nhất Lăng không có trả lời.

Có lẽ không nên nói lời xin lỗi này với cô ấy.

Giản Nhất Lăng trong lòng biết rõ ràng.

Vì vậy, cô lựa chọn không đáp lại.

Phản ứng lảng tránh của Giản Nhất Lăng giống như một thanh gươm sắc bén xuyên qua trái tim Ôn Noãn.

Nhìn vẻ mặt Ôn Noãn đau lòng, Giản Nhất Lăng ấp úng nói, "Không cần, nói cùng con."

Lời nói của Giản Nhất Lăng lọt vào tai mọi người, nhưng lại có tác dụng hoàn toàn khác nhau.

Họ hiểu những lời của Giản Nhất Lăng là thể hiện sự xa lánh và oán giận của cô đối với họ.

Vẻ mặt Ôn Noãn đau đớn nhưng bà cố nén nỗi chua xót, bà nhớ lại những gì mẹ chồng đã nói với bà.

Giản Thư Hình đã kịp thời tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy vợ, xoa dịu cảm xúc.

Ông ấy biết vợ buồn như thế nào lúc này, vì ông ấy cũng vậy.

Giản Nhất Lăng nhìn cảnh này, cô quay đầu lại nhìn Giản Vũ Tiệp mà không biết phải làm sao.

Giản Vũ Tiệp vội vàng chuyển chủ đề, mỉm cười giảm bớt bầu không khí, "Em gái Nhất Lăng, gần đây anh học được một trò ảo thuật mới. Anh muốn biểu diễn cho em xem. Em nhìn kỹ, đừng chớp mắt!"

Giản Nhất Lăng gật đầu mong chờ, nhìn Giản Vũ Tiệp.

So với việc giao lưu cùng Ôn Noãn với Giản Thư Hình, Giản Vũ Mân và Giản Vũ Tiệp càng khiến Giản Nhất Lăng cảm thấy thoải mái hơn.

Vì vậy, Giản Nhất Lăng theo bản năng chọn nói chuyện với Giản Vũ Tiệp và những người khác.

Cô ấy không cố tình tránh né bất cứ điều gì, cô ấy chỉ chọn những gì cô ấy quen thuộc hơn và thường làm.

Trình Dịch đến phòng khám và giúp Giản Nhất Lăng khám hậu phẫu định kỳ cho Giản Duẫn Náo.

Bởi vì Giản Nhất Lăng không được thuận tiện cho lắm, Trình Dịch cảm thấy tiếc cho sự vất vả của Giản Nhất Lăng nên đã chủ động giúp cô làm các công việc hậu phẫu.

Anh đã nhìn thấy Giản Nhất Lăng ngay khi anh vừa bước vào.

Trình Dịch vui vẻ chào Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, hôm nay rãnh mà đến đây sao."

Theo sự nhìn nhận của Giản gia, Trình Dịch và Giản Nhất Lăng là những người bạn chơi game cùng với nhau.

"Ân."

"Sau khi anh kiểm tra cho Giản Duẫn Náo tiên sinh một lúc, em đến văn phòng với anh một lát. Ân tỷ nhớ em rất nhiều."

"Ân."

Trình Dịch rất hiểu Giản Nhất Lăng.

Biết rằng Giản Nhất Lăng muốn làm việc bất cứ khi nào có thời gian.
 
Chương 231: Không biết khuôn mặt thật của FS

Giản Nhất Lăng càng muốn đến phòng làm việc của cô ấy hơn là ở trong phòng bệnh.

Giản Thư Hình chào Trình Dịch rất lịch sự, và hỏi anh về Tiến sĩ FS, người mà họ vẫn luôn tò mò.

"Tiến sĩ Trình, tôi muốn hỏi tiến sĩ FS ở đâu? Ca phẫu thuật đã hoàn thành một cách hoàn hảo. Chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ngài ấy."

Hỏi chuyện chính là Giản Thư Hình, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều mong chờ Trình Dịch trả lời.

Trong đó có Giản Duẫn Náo đang nằm trên giường bệnh.

"Tiến sĩ Phó Nhặt gần đây có chút bận rộn, cô ấy bớt chút thời gian mới có thể thực hiện ca phẫu thuật cho Giản Duẫn Náo tiên sinh."

Trình Dịch cười lịch sự, và trả lời như mọi khi.

Phó Nhặt, đây là lần đầu tiên Giản gia nghe đến tên tiếng Trung của tiến sĩ FS.

Hóa ra tên của bác sĩ phẫu thuật hàng đầu bí ẩn và quyền lực này là Phó Nhặt.

"Vậy thì khi nào tiến sĩ Phó Nhặt có thể rảnh? Không mất quá nhiều thời gian, sẽ không làm ngài ấy bị trì hoãn quá nhiều." Giản Thư Hình lại nói.

Trình Dịch bên trong đang mỉm cười, cùng một nụ cười trong đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng.

"Vậy thì tiến sĩ Trình biết Tiến sĩ Phó Nhặt cần gì hoặc ngài ấy có sở thích gì không?" Giản Thư Hình tiếp tục hỏi.

Ông luôn cảm thấy rằng cần phải làm gì đó để bày tỏ lòng biết ơn của họ đối với tiến sĩ Phó Nhặt.

"Tôi không biết về sở thích của cô ấy."

Trình Dịch dư quang ánh mắt nhìn đến Giản Nhất Lăng ở trước mặt mình.

Đầu xù nhỏ, mặt trắng nhỏ.

Thoạt nhìn như người ngoài cuộc, hoàn toàn không ngờ cô lại là người mà họ đang bàn tán.

"Cảm ơn tiến sĩ Trình."

Dù sao thì Giản Thư Hình cũng cảm ơn Trình Dịch.

Bây giờ Giản Thư Hình bọn họ vẫn không biết làm thế nào để gặp được bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật cho con trai họ.

###

Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa đã đi theo và tìm Hứa giáo sư, cùng ông biểu lộ ý định của họ.

Họ muốn đích thân cảm ơn Tiến sĩ FS vì đã cứu con trai họ và cho cậu một cuộc sống mới.

Giáo sư Hứa cười và trả lời, "Anh hỏi tôi về tiến sĩ Phó Nhặt cũng vô ích. Mối quan hệ giữa giữa chúng tôi là quan hệ đồng nghiệp, không phải là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới."

Điều này khiến cho sự mong đợi của Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa trở nên vô nghĩa.

"Vậy chúng tôi nguyên bản muốn trả thêm thù lao cho tiến sĩ Phó Nhặt có thể chứ?"

Nếu không thể trực tiếp cảm ơn, chỉ có thể trả thêm một chút thù lao.

"Tất nhiên là có thể." Giáo sư Hứa rất vui vẻ đáp lời, muốn họ tính phí ít hơn có thể khó, nhưng muốn họ tính phí nhiều hơn thì dễ dàng đáp ứng yêu cầu này.

Giáo sư Hứa đã gọi cho một trợ lý và yêu cầu cô đưa Giản Thư Hình, Giản Duẫn Thừa, hai cha con đi điền tờ đơn.

Sau khi tiễn Giản gia đi, giáo sư Hứa cầm máy tính với vẻ mặt tự mãn.

Ca phẫu thuật thành công và Giản Nhất Lăng nhận được không chỉ là thù lao cao hơn của hai cha con Giản gia.

Quan trọng hơn, cuộc phẫu thuật này đã tạo nên danh tiếng cho Giản Nhất Lăng.

Danh tiếng của tiến sĩ FS đã chính thức bắt đầu trong vòng mà khai hỏa.

Đương nhiên, liên quan đến tiến sĩ FS, thì cũng là liên quan đến viện nghiên cứu của bọn họ.

Trong lòng giáo sư Hứa làm sao không cảm thấy vui mừng?

Trình Dịch đang duyệt các đơn đăng ký trên trang web chính thức của họ, "Thưa lão sư, ngay sau khi tin tức về cuộc phẫu thuật thành công được đưa ra, số lượng đơn đăng ký trên trang web của viện chúng ta tăng lên gấp đôi, hơn nữa nhiều đơn trong số đó là chỉ đích danh Nhất Lăng muội tử."

"Đúng vậy, những người này không chỉ ở thành phố Hằng Viễn của chúng ta, mà thậm chí còn có những người ở nước ngoài. Lần này Nhất Lăng đã dùng thực lực chứng mình chính mình rồi. Nhưng đừng chấp nhận những đơn đăng ký này vào lúc này, hãy để Nhất Lăng nói chuyện với con về căn bệnh máu hiếm kia trước đã."

Giáo sư Hứa tự hào và đồng thời không quên chiếu cố đến tình huống thể chất của Giản Nhất Lăng.

Ca phẫu thuật kia trực tiếp khiến bản thân cô ấy kiệt sức.

Cơ thể tiểu thiên tài thực sự quá yếu và cô ấy cần phải tịnh dưỡng mới được.
 
Chương 232: Dạ tiệc từ thiện (1)

Giản Nhất Lăng nhận được tin nhắn từ người đại diện của lão tiên sinh: [Dr. FS, lão tiên sinh của chúng tôi muốn gặp cô.]

Giản Nhất Lăng nhắn lại ngắn gọn và súc tích: [Thời gian, địa điểm.]

Vì Giản Nhất Lăng đã được lão tiên sinh này giúp đỡ hai lần nên đã đến lúc cô ấy phải thực hiện lời hứa của mình.

Vì vậy, Giản Nhất Lăng đã đồng ý yêu cầu của lão tiên sinh này mà không do dự.

[Tại bữa tối từ thiện do Tần phu nhân tổ chức vào cuối tuần này. Thư mời đã được chuyển phát nhanh đến nhà của cô.]

Bữa tối từ thiện do vợ của Tần Thế Hiên tổ chức?

Tần Thế Hiên đã mời Giản Nhất Lăng trước đó, nhưng Giản Nhất Lăng đã từ chối.

Nhưng vì lão tiên sinh muốn gặp cô trong bữa tối từ thiện nên cô không có lý do gì để từ chối nữa.

[Được.] Giản Nhất Lăng trả lời.

###

Vợ của Tần Thế Hiên lấy danh nghĩa gia tộc để tổ chức bữa tối từ thiện trong khách sạn và mời những người có tiếng tăm và sẵn sàng tham gia hoạt động từ thiện ở thành phố Hằng Viễn.

Toàn bộ sảnh khách sạn được bao bọc dưới ánh đèn vàng, mọi vị khách có mặt đều mặc trang phục lộng lẫy để tham dự.

Vì là người của Tần gia ở kinh thành nên rất nhiều người đến dự bữa tối từ thiện của Tần phu nhân, nhưng phàm là người bà mời đều có mặt.

Hà Yến đã nhận được bức thư mời quý giá này cách đây 3 ngày và đến dự tiệc như ý muốn của bà, vì chồng bà là Giản Thư Hoằng đang đi công tác nên bà đã đưa con trai cả là Giản Vũ Mân đi cùng.

Giản Vũ Mân đồng ý, mặc dù ngày thường anh cùng mẹ luôn chống đối, nhưng Hà Yến là mẹ của anh, Giản Vũ Mân vẫn sẽ đồng ý với những yêu cầu hợp lý.

"Vũ Mân, con trong chốc lát chú ý một chút. Mẹ nghe nói hôm nay sẽ có một lão tiên sinh có địa vị thập phần quan trọng sẽ đến đây."

Cho nên hôm nay khi đi đến đây, bà không chỉ có thể nhìn thấy vợ chồng Tần Thế Hiên, mà còn có một vị lão nhân gia càng quan trọng hơn.

Chuyến đi hôm nay rất đáng giá.

Hà Yến hôm nay ăn mặc đẹp.

Bà ấy trước đây là một nữ diễn viên nổi tiếng, ngoại hình và khí chất của bà ấy không cần phải nói.

Sinh ba cậu con trai, đã 50 tuổi nhưng trông như mới ngoài bốn mươi vì biết bảo dưỡng.

Giản Vũ Mân, một thân lễ phục cũng rất bắt mắt, nhiều cô gái trẻ có mặt tại đây không thể không đổ dồn ánh mắt vào anh.

Rất nhiều danh môn phu nhân nhìn thấy Hà Yến, họ đã chủ động chào hỏi và Hà Yến vui vẻ đáp lại.

Lúc nhàn rỗi, Hà Yến không khỏi nhìn về phía cửa, chú ý tới những người mới đến.

Nhìn quanh, không thấy những người cấp quan trọng, nhưng Hà Yến lại thấy Giản Nhất Lăng.

Sắc mặt Hà Yến chợt trầm xuống, trong lòng tự hỏi, Giản Nhất Lăng làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Có lẽ nào là Ôn Noãn cũng đến?

Hà Yến đã hỏi thăm trước khi đến và nghe nói rằng Ôn Noãn không nhận được thư mời, vì Ôn Noãn đã giải thích trước tình hình của mình với Tần phu nhân để tránh tình trạng khó xử nên làm cho Tần phu nhân không đưa thư mời.

Có đôi khi, Hà Yến tức giận Ôn Noãn vô cớ.

Mọi người đều là con dâu của Giản gia, nhưng mối quan hệ xã giao của Ôn Noãn hiển nhiên tốt hơn Hà Yến rất nhiều.

Giống như đối với Tần phu nhân vậy, Hà Yền muốn cố gắng kết giao.

Còn Ôn Noãn thì sao? Bà ấy luôn có đường riêng để liên hệ với Tần phu nhân.

Khi Giản Vũ Mân nhìn thấy Giản Nhất Lăng, mắt anh ấy sáng lên và anh ấy đi thẳng về phía Giản Nhất Lăng.

Hà Yến không dừng lại mà đi theo Giản Vũ Mân đến gặp Giản Nhất Lăng.

Hà Yến vẫn muốn duy trì thể diện của Giản gia trước công chúng.
 
Chương 233: Dạ tiệc từ thiện (2)

Nếu bạn nhìn thấy cháu gái của mình ở nơi công cộng mà giả vờ không biết, mới là có vấn đề.

Khi Hà Yến đi tới chỗ Giản Nhất Lăng, bà thấy rằng Giản Nhất Lăng đã tự đến, không có cha mẹ đi theo và cũng không có ai khác.

"Em gái, sao em lại ở đây một mình vậy?" Giản Vũ Mân tò mò hỏi Giản Nhất Lăng.

"Đến xem." Giản Nhất Lăng đáp.

Giản Nhất Lăng không biết tại sao lão tiên sinh lại yêu cầu cô gặp mặt trong trường hợp này.

Đến nỗi cô tự mình đi tới, không có chuyện gì khác, thật sự là đến nhìn xem.

"Bác gái cả đâu rồi? Sao em lại đến đây một mình?" Giản Vũ Mân cau mày hỏi nhanh, ai không biết còn nghĩ rằng anh đang tức giận.

Trong tâm trí của Giản Vũ Mân, Giản Nhất Lăng là một đứa trẻ, kiểu có thể đi lạc khi ra ngoài một mình.

"Đúng vậy, chị dâu đâu rồi? Sao không thấy chị ấy đi cùng với con?" Hà Yến cũng có cùng thắc mắc trong lòng, nhưng xuất phát điểm lại khác với Giản Vũ Mân.

"Tôi đi một mình." Giản Nhất Lăng đáp.

"Làm sao có thể đi ra ngoài một mình được? Còn đến trong trường hợp này!" Giản Vũ Mân nghĩ em gái đi ra ngoài một mình sẽ nguy hiểm đến mức nào?

Có đủ loại chó rừng, hổ và báo ở đây, thậm chí còn nhiều cái khác hơn thế.

Cũng may, người chủ trì bữa tiệc là Tần Thế Hiên Tần phu nhân không nghe thấy chuyện này, nếu nghe thấy lời này thì cô không biết phải nói gì.

"Đúng vậy, chị dâu sao có thể để con đến đây một mình được?" Hà Yến cố ý nói khi thấy có người xung quanh.

"Tôi không phải là một đứa trẻ." Giản Nhất Lăng bằng một khuôn mặt rất kém thuyết phục với đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm Hà Yến.

"Cái gì không phải con nít? Vẫn chính là tiểu sên đó!"

Giản Vũ Mân quyết đoán nói, "Được rồi, em đi cùng anh, lát nữa anh sẽ đưa em trở về."

Lúc này, Tần phu nhân đi tới, bà đến là do nhân viên lễ tân ở cửa thông báo có người có thư mời đặc biệt đến.

Có hai loại thư mời mà Tần phu nhân gửi, và hầu hết đều là thư mời thông thường.

Tuy nhiên, có một số thư mời đặc biệt, nếu nhân viên lễ tân tại cửa có thể phân biệt được sự khác biệt này, họ sẽ thông báo cho bà ấy khi nhận được thư mời đặc biệt.

Nhưng khi bước ra cửa, bà đã không nhìn thấy người như mong đợi.

Tần phu nhân là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc một chiếc váy màu tím đính hoa, đoan trang nền nhã, mang một vẻ đẹp cổ điển độc đáo.

Mặc dù mọi thứ có chút kỳ lạ, nhưng phẩm chất của Tần phu nhân khiến bà tiếp đãi ba người đang đứng cửa một cách duyên dáng và bình tĩnh.

"Không biết vị phu nhân này xưng hô thế nào?"

Bởi vì Hà Yến, Giản Vũ Mân và Giản Nhất Lăng trông giống như họ đang đi cùng nhau, và ba người họ thực sự đã trò chuyện rất thân mật trước khi Tần phu nhân đến, vì vậy Tần phu nhân đã coi đương nhiên chính là ba người này đã đến với lá thư mời đặc biệt.

"Chồng tôi họ Giản, ở trong nhà đứng thứ hai." Hà Yến mỉm cười, trong lòng rất vui mừng.

Không ngờ Tần phu nhân lại đích thân ra đón, đây là đãi ngộ mà người bình thường khó có thể hưởng được.

"Hóa ra là Giản nhị phu nhân. Nhị phu nhân trông thật trẻ. Bên cạnh chính là con của bà sao?"

Số Giản gia ở thành phố Hằng Viễn cũng chỉ có một Giản gia kia.

Tần phu nhân lập tức hiểu ngay thân phận của Hà Yến.

Nhưng điều bà không hiểu là làm thế nào mà một người như nhị phu nhân của Giản gia lại có được bức thư mời đặc biệt này.

Bà nhớ rằng mình có gửi thư mời cho nhị phu nhân của Giản gia, nhưng đó chỉ là một thư mời bình thường.
 
Chương 234: Dạ tiệc từ thiện (3)

"Đúng vậy, đây là con trai lớn của tôi. Không có tiền đồ gì." Hà Yến khiêm tốn nói, "Còn đây là con của chị dâu tôi."

Tần phu nhân cười nói, "Thì ra là như thế, tôi cũng nghe nói Giản đại phu nhân không có thời gian đến đây."

Tần phu nhân và Hà Yến nói chuyện phiếm hai câu, sau đó đi chào những vị khách khác.

Hà Yến trong lòng khá vui vẻ.

Bà biết rõ ràng rằng chuyến đi của bà ngày hôm nay không phải là vô ích.

Lần lượt, có người đến nói chuyện với Hà Yến, một số người khác nhìn Giản Vũ Mân và Giản Nhất Lăng.

Bộ dạng của hai người rất bắt mắt.

Đặc biệt là Giản Vũ Mân, với ngoại hình nổi bật và khí chất không chê vào đâu được.

Quan trọng nhất, biểu tình chuyên chú vào em gái của anh ấy lúc này rất là quyến rũ.

Những nữ tử trẻ tuổi tại hiện trường mặt không khỏi ửng hồng khi thấy anh ấy quá chuyên chú vào em gái mình.

Nam nhân đau cho nữ nhân luôn có sức hấp dẫn lạ thường.

Ai đó bắt đầu xì xào bàn tán về Giản Vũ Mân.

"Tại sao anh ấy trông giống Tạ Vũ Mân của nhóm nhạc Jupiter vậy?"

"Đúng vậy, có vẻ giống anh ấy. Tôi không ngờ anh ấy cũng đến tham gia bữa tiệc từ thiện hôm nay!"

"Anh ấy trông còn đẹp hơn cả trên TV!"

"Tôi không biết cô gái nhỏ bên cạnh anh ấy là ai. Anh ấy đối xử với cô ấy rất dịu dàng, bộ dáng ôn nhu của anh ấy thật quá mê người."

"Nhìn tuổi tác của cô ấy, hẳn là em gái anh ấy? Ở tuổi này, không thể nào là bạn gái được."

"Mọi người đoán đúng rồi, đó thực sự là em gái của anh ấy. Nhưng không phải là em gái ruột, cô ấy là em họ, nữ tử này không phải ai khác, đó chính là Giản Nhất Lăng, cái người được Giản gia nuông chiều từ bé, tính tình siêu cấp khó chịu Giản Nhất Lăng."

"Giản Nhất Lăng? Làm thế nào là cô ấy? Sao lại là gia hỏa siêu cấp chán ghét đó? Thế nào dường như trông không giống?"

"Ai biết được, có thể đứng trước mặt anh họ nên ngoan ngoãn đi?"

"Giản Nhất Lăng không phải là người siêu cấp đáng ghét sao, vì là công chúa nhỏ được sủng ái nhất trong Giản gia, đều không để người khác vào mắt."

"..."

Ban đầu là nói về Giản Vũ Mân, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, chủ đề trở thành Giản Nhất Lăng.

Vì Giản Nhất Lăng có quá nhiều lịch sử đen tối trước đó và đã làm mất lòng nhiều người nên mọi người đều bàn luận về cô từ chủ đề này sang chủ đề khác.

Giản Nhất Lăng khét tiếng trong giới con nhà giàu ở thành phố Hằng Viễn.

Cuối cùng, những người vốn ngưỡng mộ Giản Nhất Lăng đã chuyển sang không thích cô.

Ngay cả người ban đầu muốn nói chuyện với Giản Vũ Mân, nhưng cũng phải rút lui vì Giản Nhất Lăng.

Giản Vũ Mân không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ tập trung vào việc trêu chọc Giản Nhất Lăng.

Lâu rồi anh không đi cùng em gái vì dạo này anh bận quá.

Hôm nay là một cơ hội bất ngờ.

"Tiểu sên, hôm nay muốn quyên góp cái gì hay muốn mua cái gì?"

Trong chốc lát sẽ có đấu giá từ thiện.

Những vật phẩm bán được trong buổi đấu giá là do mọi người quyên góp, số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ được dùng để làm từ thiện.

"Không." Giản Nhất Lăng không ở đây để quyên góp hay mua đồ.

"Vậy thì, nếu em thấy thứ gì đó thích, hãy nói với anh, anh sẽ mua nó cho em."

Giản Vũ Mân trầm giọng nói với Giản Nhất Lăng, "Anh đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc ca hát trong hai năm qua."

Giản Nhất Lăng nhìn lên và thấy Giản Vũ Mân nở một nụ cười rạng rỡ và nghiêm túc.

"Không, cảm ơn." Giản Nhất Lăng thực sự không có gì để mua.

Hầu hết các món đồ được đấu giá tại buổi dạ tiệc từ thiện là đồ trang sức cổ, nhưng Giản Nhất Lăng lại không quan tâm đến những món đồ này.
 
Chương 235: Dạ tiệc từ thiện (4)

Sau khi Tần phu nhân đi khỏi, bà hỏi một người chỗ soát thư mời, "Có chuyện gì vậy? Làm sao lá thư mời đặc biệt này lại rơi vào tay nhị phu nhân của Giản gia?"

"Thưa phu nhân, thư mời không phải do nhị phu nhân của Giản gia đưa ra."

"Hả? Sao lại thế này?"

"Nhị phu nhân của Giản gia đến với một lá thư mời bình thường. Thư mời đặc biệt do vị tiểu thư của Giản gia cầm. Cô ấy một mình đi đến. Tôi cũng rất ngạc nhiên, tại sao một cô gái nhỏ lại cầm trên tay bức thư mời đặc biệt này."

Câu trả lời này càng làm cho Tần phu nhân tò mò.

Bà nhớ chồng mình nói rằng Giản tiểu thư là một người rất có tài năng về hóa học và đã về nhất trong cuộc thi hóa học.

Nhưng không phải vì vậy mà có thể nhận một lá thư mời đặc biệt.

Bà ấy không đưa thư mời đặc biệt cho bữa tiệc từ thiện hôm nay cho chồng mình.

"Thưa phu nhân, bà có muốn tôi đi hỏi Giản tiểu thư đó không?"

"Không, chờ xem xem. Dù cô gái nhỏ nhận được thư mời này ở đâu, thì cũng có lý do của nó. Chúng ta, với tư cách là người tổ chức, chiếu cố tốt các vị khách quý là tốt rồi."

"Vâng, thưa phu nhân."

Trong khán phòng náo loạn, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi người vừa bước vào cửa.

Giản Vũ Mân thấy thế cũng nhìn về hướng chú ý của mọi người.

Một vị lão giả tóc trắng xóa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Thấy vậy, Hà Yến vội vàng kéo Giản Vũ Mân về phía trước.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Giản Vũ Mân không muốn tham gia cái náo nhiệt này.

"Cái gì làm gì? Tất nhiên là qua đó rồi. Vị lão tiên sinh kia hẳn là một người rất quan trọng."

Hà Yến không biết lão giả, nhưng từ phản ứng của những người xung quanh có thể biết được thân phận của lão giả rất đặc biệt. "

" Quan trọng hay không quan trọng có liên quan gì đến chúng ta sao. Chúng ta không đến tham dự bữa tiệc từ thiện à? "

" Con nghĩ những người nổi tiếng và tinh hoa của giới kinh doanh tụ tập ở đây vì cái gì? Họ thực sự chỉ đến làm từ thiện và quyên góp tiền sao? Đó là cái thứ hai, cái chính đây là dịp thích hợp nhất để mọi người tìm hiểu nhau và tăng cường mối quan hệ. "

Giản Vũ Mân liền biết, nếu có thể khiến mẹ mình quan tâm như vậy, nhất định sẽ gắn với lợi ích.

" Vậy thì mẹ đến đó đi, con sẽ ở lại với em gái ở đây. "

Giản Vũ Mân không muốn cùng Hà Yến tham gia náo nhiệt.

Hà Yến cũng lười nói tiếp, bà để Giản Vũ Mân đứng với Giản Nhất Lăng, đi tham gia náo nhiệt.

Giản Vũ Mân quay lại và nói với Giản Nhất Lăng," Chúng ta tìm một chỗ ăn cái gì đi."

Giản Nhất Lăng gật đầu.

Hai anh em đi vào trong góc, bộ dạng như không quan tâm ai.

Những người khác trong buổi tiệc đều vô cùng nhiệt tình vì sự có mặt của vị lão giả đặc biệt này.

Hà Yến đã biết được danh tính của ông lão từ cuộc trò chuyện với những người bên cạnh.

Lão tiên sinh họ Lương, tên có một chữ duy nhất là Thước.

Ông là nhà lãnh đạo nghiên cứu khoa học hàng đầu ở Trung Quốc và là thái sơn bắc đẩu của giới khoa học kỹ thuật.

Đồng thời, ông còn sở hữu một công ty công nghệ rất đặc biệt với một số công nghệ tiên tiến quốc tế.

Địa vị của Lương lão tiên sinh thập phần hiển hách và được nhiều người tôn kính.

Không chỉ được tôn sùng trong nước mà còn có sức ảnh hưởng đáng kể trong cộng đồng quốc tế.

Với thân phận đặc thù và địa vị cao quý như vậy, khó trách mọi người nhìn thấy ông đều có phản ứng như vậy.

Sau khi Lương lão tiên sinh vào cửa, ngoại trừ chào hỏi người tổ chức là Tần phu nhân, những người khác đều không đáp lại.

Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, ông đi đến chỗ ngồi dành riêng được chuẩn bị cho ông.

Những người khác không dám tiến lên quấy rầy, chỉ có thể từ xa nhìn vị lão giả đặc biệt này.
 
Chương 236: Lễ vật của lão tiên sinh (1)

Lúc này, Giản Nhất Lăng nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động: [Lão tiên sinh muốn mời cô đến cùng ngồi.]

Giản Nhất Lăng trả lời: [Nếu không cần thiết, tôi sẽ không đến đó.]

Sau một thời gian, người phát tin nhắn hỏi ý tứ của lão tiên sinh, và sau đó gửi một tin nhắn tới Giản Nhất Lăng: [Lão tiên sinh không miễn cưỡng, Dr. FS muốn đến thì đến.]

Ngoại trừ bản thân Giản Nhất Lăng và Lương lão tiên sinh, không ai biết rằng Lương lão tiên sinh, người đang ngồi ở trung tâm sân khấu và có thân phận đặc biệt nhất ở đây, cùng người của mình và Giản Nhất Lăng ở một góc của hội trường đang nhắn tin.

Điều họ thậm chí không biết là Giản Nhất Lăng đã tiếp xúc với Lương lão tiên sinh này từ rất lâu rồi.

Phía trước giúp Giản Nhất Lăng tìm thấy đoạn video giám sát là người được phái ra bởi lão tiên sinh.

Lão tiên sinh có trong tay công nghệ hàng đầu thế giới, lão tiên sinh có đủ loại nhân sự khoa học và công nghệ hàng đầu.

Khi Giản Nhất Lăng bắt đầu trên mạng triển lộ tài năng, Lương lão tiên đã tìm đến cô.

Giản Nhất Lăng có thể che giấu thân phận của mình với người khác, nhưng cô không thể giấu diếm được với lão tiên sinh, và ông đã sớm biết thân phận thật của cô.

Buổi tối tám giờ, cuộc đấu giá bắt đầu.

Từng kiện từng kiện sản phẩm quyên góp đã được đưa đến gian hàng.

Mọi người bắt đầu đấu giá.

Các kiện đầu tiên có giá khá tầm thường.

Giá bán cũng từ vài nghìn đến vài chục nghìn, cao nhất cũng chỉ hơn 100 nghìn.

Hà Yến cũng mua được một sợi dây chuyền nữ trang, thứ nhất là sợi dây chuyền rất tốt, thứ hai nếu dịp này không mua gì thì cũng không hợp lý.

Khi cuộc đấu giá diễn ra được nửa chừng, một vật đấu giá bất ngờ được đưa đến gian hàng.

Khi tấm vải gấm bao phủ vật phẩm đấu giá được mở ra, ánh mắt của mọi người lập tức bị vật đấu giá đặc biệt này thu hút.

Một viên kim cương hồng khoảng ba mươi carat.

Các nhân viên giới thiệu viên kim cương hồng này với mọi người, dù là màu sắc, độ trong, trọng lượng hay vết cắt, đều rất ưu tú, thập phần hoàn mỹ.

Cuối cùng, các nhân viên công bố giá khởi điểm của viên kim cương hồng này: 20 triệu tệ.

Lúc này, toàn trường im lặng.

Không ai chuẩn bị tâm lý như vậy trước khi đến đây hôm nay.

Không có khả năng các vật phẩm đấu giá ở cấp độ này sẽ xuất hiện tại các buổi đấu giá từ thiện thông thường.

Vật phẩm đấu giá đỉnh cao này chỉ có tại các cuộc đấu giá quốc tế lớn, và tin tức thường được lan truyền vài tháng trước cuộc đấu giá, thu hút nhiều người tham gia đấu giá hơn.

Ai có thể nghĩ rằng những vật phẩm đấu giá như vậy lại xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay.

Trong khi mọi người không chuẩn bị tâm lý thì cũng không chuẩn bị về mặt tài chính.

Hà Yến nhìn viên kim cương màu hồng này rất thích.

Bà có rất nhiều đồ trang sức, trong đó có những món tương đối đắt tiền do chồng bà tặng.

Nhưng bà ấy không có viên kim cương hồng nào cỡ này, thậm chí không bằng một nửa.

Nhưng dù có thích đến đâu, Hà Yến cũng biết bà không thể lấy viên kim cương này.

Bà không có tiền, bà chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy, điều kiện hiện tại không cho phép bà mua những thứ như vậy.

Vì vậy, Hà Yến chỉ có thể nhìn mà thôi, may mắn thay, hầu hết các đại danh viện có mặt ở đây đều trong hoàn cảnh giống như bà.

Không ai có thể ra tay rộng rãi như vậy, lập tức ra tay mua cái một đồ vật hàng chục triệu.

Khung cảnh im ắng trong năm phút.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng sẽ không có ai đấu giá, thời điểm viên kim cương hồng 30 carat chuẩn bị được cất đi, Lương lão tiên sinh cất tiếng nói.
 
Chương 237: Lễ vật của lão tiên sinh (2)

Giọng nói của lão tiên sinh với những thăng trầm của cuộc sống nhưng bình tĩnh và mạnh mẽ.

"Hai mươi lăm triệu."

Ngay khi lão tiên sinh nói, toàn bộ mọi người đều nhìn về ông.

Sau một lúc im lặng, nhân viên hỏi có ai đấu giá nữa không.

Không ai trả lời, huống chi là mọi người đều không chuẩn bị chi một giá lớn như vậy cho một viên kim cương màu hồng.

Sau khi đếm ba tiếng, xác định không có ai khác ra giá, cuối cùng xác định là viên kim cương hồng thuộc về Lương lão tiên sinh.

"Viên kim cương màu hồng này thuộc về Lương lão tiên sinh." nhân viên này nói.

"Tôi sẽ cho trợ lý đi quyết toán. Hãy đưa viên kim cương hồng này cho cô gái nhỏ ngồi ở góc kia. Viên kim cương hồng này thích hợp với cô ấy."

Lương lão tiên sinh nói xong, mọi người quay lại nhìn.

Quả thật có một cô bé đang ngồi trong góc.

Và cô ấy là tiểu cô nương duy nhất có mặt hôm nay ở đây, Giản Nhất Lăng.

Mọi người sững sờ nhìn Giản Nhất Lăng.

Biểu hiện của mọi người đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

Nghi ngờ, ngạc nhiên và khó hiểu.

Tại sao, Lương lão tiên sinh tại sao lại tặng một viên kim cương hồng trị giá hàng chục triệu cho Giản Nhất Lăng?

Hai người này quăng cái gậy tám sào cũng không tới!

Và việc tặng một món quà đắt tiền như vậy cũng không phải là chuyện tầm thường!

Hà Yến càng ngạc nhiên không nói nên lời.

Bà ấy nghĩ muốn nát óc nhưng không thể hiểu được mối quan hệ này.

Sao có thể như thế được.

Lương Thước lão tiên sinh đã tặng một món lễ vật đắt tiền như vậy cho Giản Nhất Lăng?

Tần phu nhân có mặt tại hiện trường cũng bàng hoàng, vội vàng ra hiệu cho nhân viên xác nhận.

Nhân viên vội vàng xác nhận với Lương tiên sinh, "Lương tiên sinh, ngài có chắc là muốn tặng viên kim cương hồng này cho cô gái nhỏ mặc áo trắng đằng kia không?"

"Đúng vậy. Chỉ vì khí chất của cô gái nhỏ hiện tại phù hợp nhất với viên kim cương màu hồng này thôi."

Câu trả lời của Lương tiên sinh rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng đối với người khác, nó giống như sấm sét bên tai.

Các nhân viên vội vàng gửi viên kim cương hồng cho Giản Nhất Lăng.

Lương lão tiên sinh tuy rằng chưa quyết toán, nhưng người này là Lương lão tiên sinh, bọn họ cũng không phải lo lắng lão tiên sinh sẽ đi về.

Viên kim cương màu hồng xuất hiện trước mặt Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng cau mày, không muốn nhận món quà này.

"Quá nhiều." Giản Nhất Lăng nói.

Cô ấy đã nhận được thù lao của mình và không cần thù lao thêm.

Lương tiên sinh nói, "Không sao, chỉ là một viên kim cương thôi, không tính vào bên trong, coi như ta là trưởng bối tặng cho hậu bối một món lễ vật gặp mặt mà thôi."

Lễ vật gặp mặt là một viên kim cương hồng trị giá 25 triệu?

Hơn nữa, 25 triệu chỉ là giá của buổi đấu giá hôm nay, nếu đấu giá vào dịp khác thì có thể không thấp hơn 25 triệu!

Hầu hết những người có mặt ở đây đều lần đầu tiên trong đời được chứng kiến một buổi lễ gặp mặt quý giá như vậy.

"Em gái, em có biết người đó không?" Giản Vũ Mân nhẹ giọng hỏi Giản Nhất Lăng.

Điều này khiến anh mơ hồ không yên.

Giản Nhất Lăng gật đầu, sau đó nhận món quà dưới sự chú ý của mọi người.

Mọi người vẫn đang nhìn Giản Nhất Lăng, họ vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau sự việc này.

Nhân viên ở lại một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt nhắc nhở của Tần phu nhân, bọn họ tiếp tục quá trình tiếp theo.

Các sản phẩm đấu giá tiếp theo tương đối thông thường.

Và mọi người có vẻ hơi lơ đãng khi nó được đấu giá.

Rất nhiều sự chú ý của họ vẫn đổ dồn về việc Lương lão tiên sinh tặng cho Giản Nhất Lăng viên kim cương màu hồng.

Họ thậm chí còn muốn biết Giản Nhất Lăng có tài năng gì mà có thể nhận được món quà hậu hĩnh như vậy từ Lương lão tiên sinh.

Ngay cả Giản lão gia tử cũng không có mặt mũi lớn như vậy trước mặt Lương lão tiên sinh.

Làm thế nào mà Giản Nhất Lăng lại làm được?
 
Chương 239: Duẫn Mạch, em trước trở về đi

Điện thoại vang lên, Giản Duẫn Thừa liếc nhìn số điện thoại, lập tức kết nối.

Âm thanh điện thoại phát ra thanh nhuận ôn nhu, "Anh, em ở trong phòng thí nghiệm, không mang theo điện thoại di động, do đó không nhận được cuộc gọi của anh, anh gọi cho em bảy tám cuộc điện thoại là có chuyện gì quan trọng sao?"

Nguyên lai là do Giản Duẫn Thừa đã gọi điện trước.

"Nếu thuận tiện, em trước trở về đi."

"Sao vậy, anh cả? Sao anh lại muốn em trở về đột ngột như vậy?"

"Tiểu Lăng xảy ra chuyện."

"Tiểu Lăng bị sao vậy? Con bé bị sao vậy? Là sinh bệnh sao?" Giọng Giản Duẫn Mạch trên điện thoại đầy căng thẳng.

"Con bé không sao."

"Con bé không sao là tốt rồi." Giản Duẫn Mạch có chút nhẹ nhõm.

"Nhưng có một số việc muốn em quay lại." Giản Duẫn Thừa nhấn mạnh nhiều lần.

"Anh, nếu không có chuyện gì, em vẫn sẽ chưa trở lại.." Giản Duẫn Mạch giọng nói trầm xuống, như có cái gì bất tiện cản trở anh.

"Tiểu Lăng đang có tâm trạng không tốt. Con bé sẽ vui một chút khi em trở lại."

"Tâm trạng không tốt? Con bé đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng không?" Giọng nói lại trở nên lo lắng.

"Có chút nghiêm trọng. Nếu thuận tiện, hãy quay lại và gặp con bé."

"Anh cả, em.." Giản Duẫn Mạch do dự hồi lâu.

Giản Duẫn Thừa nhận thấy có chút kỳ lạ, "Duẫn Mạch, em sao vậy? Trước đây khi nghe nói Tiểu Lăng có chuyện gì, em liền không ngừng chạy về. Phản ứng của em bây giờ có chút kỳ lạ."

"Không có chuyện gì, chỉ là giờ con bé đã lớn, em thấy thực sự không tiện."

Giản Duẫn Mạch giọng nói trầm thấp, giọng điệu mơ hồ có chút trách móc, "Nếu như thật sự không tiện, em tạm thời không cần trở lại."

"Em.. em sẽ suy nghĩ lại."

###

Mạc Thi Vận rốt cục gặp lại được Tần Xuyên.

Và lần này, đó là trên xe buýt, trên đường cô ấy về nhà.

Khi một nhóm lưu manh công khai chọc ghẹo một cô gái trên xe buýt, chính Tần Xuyên là người đứng lên can ngăn.

Mạc Thi Vận nhìn anh, và cảm thấy rằng đây là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời cô trong thời gian này.

Phải, gần đây cô ấy gặp nhiều chuyện không vui và bực bội.

Nhưng chỉ khi gặp anh, nhớ lại cô mới cảm thấy có chút ngọt ngào.

Khi Tần Xuyên xuống xe, Mạc Thi Vận cũng đi theo.

Cảm giác được có người theo dõi mình, Tần Xuyên dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Mạc Thi Vận.

Đối với Tần Xuyên, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mạc Thi Vận.

Bởi vì lần trước ở trong giảng đường của Thịnh Hoa, anh ấy đã đối mặt với toàn bộ học sinh năm ba.

"Tần, Tần Xuyên học trưởng.." Mạc Thi Vận lộ ra vẻ ngượng ngùng khi lần đầu tiên chủ động chào hỏi ai đó.

Sự ngượng ngùng khiến hai má cô nổi thêm hai tầng mây đỏ.

Cô ấy là một người cư xử rất tự nhiên trong các mối quan hệ giữa cá nhân.

Nhưng hôm nay cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra.

Điều đó thật bất thường, cô ấy cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn bình thường rất nhiều và cô ấy không thể bình tĩnh đối phó với nó.

"Cô biết tôi?" Tần Xuyên phản ứng lạnh lùng.

"Ân.. hôm đó anh đến trường chúng tôi phát biểu."

"Xin lỗi, tôi không nghĩ là tôi cần biết cô."

Tần Xuyên chán ghét cách trò chuyện có chủ ý của Mạc Thi Vận.

Anh không nghĩ rằng mình cần phải biết một nữ sinh trung học là tất yếu.

Tần Xuyên xoay người rời đi, dứt khoát cùng kiên quyết.

Mạc Thi Vận sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Tần Xuyên đi xa, tâm trạng từng chút chìm xuống.

Quên đi, xem như là không có duyên.

Mạc Thi Vận nghĩ vậy.

Đang định quay đầu rời đi, chợt nhìn thấy bóng dáng của Giản Nhất Lăng.

Mạc Thi Vận đột ngột dừng lại.

Đó thực sự là Giản Nhất Lăng, và người đi cùng Tần Xuyên thực sự là Giản Nhất Lăng.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back