Chương 10: Trở lại nhà cũ của Giản gia (1)

Sau khi Giản Thư Hình trở về từ công ty vào buổi tối, ông đưa Giản Nhất Lăng trở lại nhà cũ của Giản gia.

Ông bà của Giản Nhất Lăng đã biết những gì xảy ra trong hai ngày qua, vì vậy họ đã yêu cầu Giản Thư Hình đưa Giản Nhất Lăng về.

Vấn đề với Giản Duẫn Náo rất nghiêm trọng, nó có liên quan đến tương lai của cậu ấy, Giản Thư Hình không thể giấu diếm hai vị trưởng bối.

Giản lão gia tử và lão phu nhân sống một mình trong nhà cũ của Giản gia, con cái tự lập đi ra ngoài.

Nhưng khi có chuyện xảy ra, mọi người vẫn sẽ quay về nhà cũ.

Ngày lễ ngày tết càng là phải đi về bồi nhị lão.

Qua nhà cũ đi xe hơi mất nửa tiếng.

Khi đến nơi, cánh cửa lớn bằng sắt đen tự động mở ra, xe chạy vào trong sân.

Ngôi nhà cũ của Giản gia là một kiến trúc châu Âu thời Trung cổ điển hình.

Trong nhà cũ, Giản lão gia cùng lão phu nhân đã đợi từ lâu.

Mặc dù Giản lão gia tử đã về hưu nhưng vẻ uy nghiêm của ông vẫn còn đó.

Đầu tóc hoa râm, thân hình thon gầy, xương cốt cường tráng, nhưng từ nhỏ đã có tật xấu, hễ gặp thời tiết xấu là cả người đều khó chịu.

Giản lão phu nhân đồng dạng đầu tóc hoa râm, nhưng bà vẫn đoan trang và quý khí.

Ngay khi Giản Thư Hình nắm tay Giản Nhất Lăng vào cửa, Giản lão phu nhân đã bước đến và kéo Giản Nhất Lăng lại bên mình.

"Bé ngoan của ta, con có bị làm sợ không?" Giản lão phu nhân nghiêng người và an ủi Giản Nhất Lăng.

"Mẹ, lần này là Nhất Lăng làm sai." Giản Thư Hình cau mày, mẹ ông như thế này, giống như Nhất Lăng là người bị thương.

Giản lão phu nhân không quan tâm, "Đừng nói nhảm, Nhất Lăng có bao nhiêu sức lực? Có thể đẩy người xuống cầu thang chứ? Hơn nữa Duẫn Náo là anh ruột của con bé, tại sao Nhất Lăng lại cố tình đẩy thằng bé? Hai đứa nhỏ ầm ĩ không cẩn thận bị ngã xuống. Sao một hai phải nói rằng Nhất Lăng cố tình đẩy thằng bé. Làm sao con có thể trở thành một người cha như thế này? Nhất Lăng không phải là một đứa bé tồi tệ như vậy!"

Không giống như ba mẹ Giản, Giản lão phu nhân tin tưởng chắc chắn vào Giản Nhất Lăng.

Lão phu nhân một mình sinh được 3 người con trai, không có con gái, bà luôn mong có con gái.

Không có hy vọng, bà chỉ có thể trông chờ vào các con trai của mình.

Ai có thể ngờ rằng ba người con trai của bà lại sinh ra tám đứa cháu trai! Toàn bộ! Không có một đứa cháu gái nào.

Giản lão phu nhân thật là buồn bực.

Thật vất vả mới chờ được tới ngày Giản Nhất Lăng sinh ra, và biết rằng đó là một bé gái, bà đã rất hạnh phúc.

Đương nhiên, bà cũng quan tâm hơn so những đứa cháu khác.

Nếu không có việc gì, liền đưa Giản Nhất Lăng về nhà cũ đích thân nuôi dưỡng.

Giản lão phu nhân nhiều cháu như vậy, chỉ có Giản Nhất Lăng ở bên cạnh bà lâu nhất, trước khi Giản Nhất Lăng lên năm tuổi, một nửa thời gian chăm sóc là do bà đảm nhận.

Đó là đứa trẻ do chính tay bà nuôi dưỡng, và bà biết rõ tính của cháu mình.

Bà cảm thấy mặc dù đứa trẻ có chút kiêu ngạo và tính khí không phải thực tốt, nhưng con bé không người xấu và nhất định sẽ không đẩy anh trai cô xuống cầu thang!

Về phần tính tình không tốt, tính khí kiêu ngạo kia của cô cháu gái duy nhất của Giản gia có gì sai?

Giản Thư Hình thở dài một hơi, "Mẹ, mẹ không thể nuông chiều Tiểu Lăng như vậy, Tiểu Lăng đã điều gì sai, con và Ôn Noãn đang tận lực quản giáo con bé, mẹ náo như vậy, chúng con không phải làm chuyện vô ích sao."

Giản lão phu nhân không nghe, "Làm sao vậy? Con giờ nói rằng mẹ quản giáo không nghiêm đúng không? Mẹ quản không tốt không phải cũng nuôi lớn ba người các con sao? Bây giờ con nghĩ rằng mẹ đã già, không thể quản được đứa nhỏ sao?"

"Mẹ, con không có ý đó.." Quý Thư Hình cố gắng giải thích, giải thích như thế nào, hóa ra ông lại là một đứa con trai không hiếu thuận?
 
Chương 11: Trở lại nhà cũ của Giản gia (2)

"Dù sao Nhất Lăng cũng không sai, mẹ tin con bé! Còn nữa, người làm trong nhà con, anh mau đuổi đi đi. Nhất Lăng đã không thích, sao con vẫn giữ lại làm gì? Người làm được trả công thì phải chăm lo cho chủ nhân, không được làm cho chủ nhân tức giận!"

Giản lão phu nhân quyết cứng rắn, như thể đã quyết định ai nói gì cũng vô dụng.

Giản Nhất Lăng nhìn hai người đang tranh cãi, vươn tay kéo ống tay áo của lão phu nhân.

Giản lão phu nhân nhìn xuống cô, "Đừng cãi nhau, con sai rồi."

Giản Nhất Lăng quả thật có một phần sai, ít nhất cô không nên cãi nhau với anh trai mình vì anh trai cô đối xử tốt với người khác giới.

Về vấn đề này, Giản Nhất Lăng ban đầu thực sự có lỗi vì đã quá mức hẹp hòi.

Đến việc có hay không chuyện cô đẩy anh trai cô xuống cầu thang, Giản Nhất Lăng cũng không muốn đưa ra lời phản bác lúc này.

Tuy Giản lão phu nhân đã khăng khăng không phải cô làm, nhưng cô cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, nó sẽ không có tác dụng tích cực nào ngoại trừ việc làm ba mẹ thất vọng.

"Nhất Lăng, con.." Giản lão phu nhân ngạc nhiên nhìn Giản Nhất Lăng.

Nghe được Giản Nhất Lăng chân thành nói những lời này, Giản Thư Hình trong long xúc động.

Có thể thấy rằng lần này đứa trẻ đã thực sự biết mình sai.

Vào lúc này, Giản lão gia tử, người đã im lặng kể từ khi Giản Nhất Lăng và những người khác bước vào, nói, "Nhất Lăng, lại đây."

Giản lão gia ra hiệu cho Giản Nhất Lăng.

Sau khi Giản Nhất Lăng do dự, cô thận trọng bước tới.

Giản lão gia ngồi trên ghế sô pha và đưa tay ra sờ đầu Giản Nhất Lăng, "Ông muốn con qua đây, là ông muốn hỏi ba con cách giải quyết vấn đề này. Bây giờ có vẻ như con đã thừa nhận sai lầm của mình, ông nội rất hài lòng."

Giống như lão phu nhân, Giản lão gia cũng thích đứa cháu gái duy nhất này, đối với đứa cháu gái này hữu cầu tất ứng, cái gì cháu gái muốn, ông liền thỏa mãn.

Nhưng lão gia tử rốt cuộc là người đứng đầu Giản gia, mà lần này đã chịu tổn thương nghiêm trọng, cũng là cháu của Giản gia bọn họ, ít nhất vẫn là không muốn thị phi.

Vẻ mặt của lão gia tử cuối cùng cũng dịu đi, ông nói với đứa cháu gái quý giá của mình, "Chuyện của anh trai con, ta coi như bỏ qua đi. Dù có miệt mài đuổi theo sai lầm, con cũng không thể thay đổi hiện thực vết thương ở tay của anh trai mình, nhưng việc bị trừng phạt, là chuyện không thể thiếu! Còn có, không có lần sau, con hiểu chứ?"

Giản Nhất Lăng gật đầu.

Lão gia tử nói, "Con cháu Giản gia chúng ta đối với người ngoài tàn nhẫn không quan hệ, nhưng tuyệt đối không được phép làm hại người nhà. Lần này là niệm tình tuổi con còn nhỏ hơn nữa phạm tội lần đầu."

Giản Nhất Lăng gật đầu một cái.

Giản Nhất Lăng không nghi ngờ gì về việc lão gia tử sẽ trừng phạt mình.

Bởi vì trong nguyên tác, chính lão gia tử cuối cùng đã ra lệnh đuổi Giản Nhất Lăng ra khỏi Giản gia.

Giản lão phu nhân chướng mắt, bước tới kéo Giản Nhất Lăng khỏi Giản lão gia.

"Ông lão già này, ông thật là hung dữ, muốn hù chết con bé sao!"

Giản lão phu nhân nói tới nói lui, nhưng là đối bạn già của mình vẫn là có chút kiêng kị.

Nếu không, bà cũng không đợi đến khi lão gia tử nói hết mới tiến đến nói lời hòa hoãn như vậy.

Giản lão phu nhân và lão gia tử cùng nhau nâng đỡ ân ân ái ái cả đời, đối với bạn già của mình thập phần hiểu biết.

Trong những vấn đề nhỏ nhặt, cho dù bà có nháo như thế nào, ông nhất định sẽ làm theo bà.

Nhưng nói đến chuyện hệ trọng thì ông là nói một không hai.

Bà nếu là không biết điều, sợ là hai người cũng không qua được cả đời này.
 
Chương 12: Kinh thành Thịnh gia

Giản lão phu nhân đi theo sau an ủi Giản Nhất Lăng hai câu, "Được rồi, bé ngoan, làm sai liền nhận, sau này không được phép tái phạm! Lần sau người ngoài thật sự làm cho con tức giận, con đừng xúc động như vậy. Nếu thực sự không biết phải làm sao, về nói với bà cho bà biết."

Giản lão phu nhân thực sự không phải là một người bao che khuyết điểm bình thường. Bao che khuyết điểm của người Giản gia, đặc biệt là bao che khuyết điểm cho Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng và Giản Thư Hình ở lại ngôi nhà cũ của Gian gia để ăn tối.

Sau bữa tối, mọi người cùng nhau ngồi uống trà.

Lúc này, Giản lão gia hỏi về một sự kiện nho nhỏ xảy ra gần đây ở thành phố Hằng Viễn, "Ta nghe nói, vị kia ở kinh thành gần đây đến thành phố Hằng Viễn chúng ta?"

Giản lão gia không nói rõ, nhưng Giản Thư Hình biết người ông đang nói đến là ai, có thể đáng giá lão gia tử đề cập, cũng cũng chỉ có vị kia.

"Không sai, hắn đến đây." Giản Thư Hình xác nhận tin này.

Tin tức này được kinh thành Địch gia cố ý thả ra, nhằm để người ở thành phố Hằng Viễn chú ý với vị gia này.

"Vậy thì con nên chú ý và cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Kinh thành Địch gia vị này là khó chọc nhất. Nếu thực sự xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền phức." Ngay cả giản lão gia tử, cũng đối việc này có rất sâu lo lắng.

"Ba đừng lo, con biết." Giản Thư Hình trong lòng hiểu rõ, "Nhưng ba, con không hiểu tại sao Địch gia lại lo lắng về hắn như vậy. Mặc dù Địch gia đồng lứa chỉ có một người con duy nhất là hắn nhưng bây giờ hắn cũng đã trưởng thành, không nên như thế này.."

Giản Thư Hình có chút hồ đồ trước phương thức đối đãi với con cháu của mình.

Giản lão gia cảm khái nói, "Ai, vị Thịnh gia này không chỉ là con trai một của Địch gia, mà tim bẩm sinh cũng không tốt lắm. Nếu không may có chuyện gì kích động, liền dễ mất mạng."

Tin tức này là một bằng hữu trong kinh thành tiết lộ cho Giản lão gia tử biết, cũng không phải là bí mật ở kinh thành.

Giản Thư Hình nói tiếp, "Không biết mối quan hệ giữa Thịnh gia và tập đoàn Thiên Hưng này là như thế nào. Lần này hắn đến thành phố Hằng Viễn. Con không chỉ nhận được tin tức từ Địch gia ở kinh thành mà còn cả tập đoàn Thiên Hưng cũng tiếp đón."

Giản lão gia biết nguyên do trong đó, "Người phụ trách tập đoàn Thiên Hưng không phải ai khác, chính là nhị thiếu gia nhà họ Địch và là chú của Thịnh gia. Thời trước, nhị thiếu gia này là một nhân vật tàn nhẫn, không chịu quản giáo, không thiếu gặp rắc rối và gây ra rất nhiều kẻ thù. Có một lần kẻ thù tìm đến hắn ta để trả thù, anh trai của hắn vì cứu hắn mà chết, vị nhị gia này mới quyết tâm sửa đổi lỗi lầm của mình. Hắn tự cảm thấy hổ thẹn với anh trai của mình nên đã nhiều năm như vậy chưa lập gia đình, ngoài trừ công việc, đó là chiếu cố cháu trai này của hắn. Hắn còn từng công khai rằng, đế chế kinh doanh của mình trong tương lai sẽ để lại cho cháu trai."

Lý do của việc này thì người thường không biết, và Giản lão gia tử cũng biết được tin tức từ những người bạn cũ ở kinh thành.

Bởi vì nhị gia Địch gia hổ thẹn với anh trai và gia đình của mình, hắn đã không đề cập đến nguồn gốc của mình khi hắn đi đánh nhau, vì vậy mặc dù mọi người biết hắn họ Địch, nhưng không biết mối quan hệ của hắn với Địch gia tiếng tăm lừng lẫy.

"Không ngờ tập đoàn Thiên Hưng và Địch gia lại có quan hệ như vậy."

Điều này quả thực có chút khiếp sợ, bởi vì dù là Địch gia hay tập đoàn Thiên Hưng thì thực lực bối cảnh của Giản gia cũng không thể đem ra so sánh với họ.

Giản Nhất Lăng nhâm nhi tách trà bên cạnh, đồng thời nghe thấy cuộc nói chuyện của cha và ông.

Kinh thành, họ Địch.

Một cái tên hiện ra trong đầu Giản Nhất Lăng.

Chính anh ta! Nhân vật phản diện lớn nhất của cuốn sách này!

Đó là mối uy hiếp lớn nhất mà nam chính gặp phải sau khi trở về kinh thành!
 
Chương 13: Giản Duẫn Thừa bị sốt

Hắn đến thành phố Hằng Viễn sao?

Không có nhiều miêu tả về các vai phụ trong khoảng thời gian này trong nguyên tác, nên ngay cả Giản Nhất Lăng cũng không biết tại sao vị này lại xuất hiện ở thành phố Hằng Viễn vào thời điểm này.

Trong nguyên tác, kết cục của vị này là gì và cùng nam chính đấu tranh kết thúc như thế nào Giản Nhất Lăng cũng không biết, vì Giản Nhất Lăng không có thời gian để xem đại kết cục. Khi xem đến thời điểm cái chết của Giản Nhất Lăng, phòng thí nghiệm liền đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô liền tới tới rồi thế giới này.

Những gì Giản Nhất Lăng biết là vị gia này tính tình không tốt và thanh danh cũng không tốt.

Làm việc quái đản, không màng hậu quả. Không quan tâm đến bất cứ điều gì, kể cả cuộc sống của chính mình.

Hắn ta không sợ chết, sợ hắn chết chính là người nhà của hắn.

Ở kinh thành có câu nói, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Thịnh gia nói ngực mình đau.

Thịnh gia vừa nói chính mình ngực đau, Địch gia liền gà bay chó sủa, và những người khác cũng sẽ không yên.

Uống trà xong, trời đã khuya, Giản lão phu nhân không cho Giản Nhất Lắng về.

"Ôn Noãn chăm sóc Duẫn Náo, công ty của con bận quá không lo được, sao không để đứa nhỏ ở đây với mẹ?"

Giản lão phu nhân muốn giữ Giản Nhất Lăng lại.

"Duẫn Thừa đã thuê gia sư cho Nhất Lăng, con bé phải làm bài tập mỗi ngày."

"Vậy con có thể nhờ gia sư đến đây dạy kèm cho Nhất Lăng không phải được rồi sao?"

Lão phu nhân không nghĩ đây là vấn đề, dù sao cũng không có việc gì quan trọng bằng cháu ngoan của bà.

"Mẹ.." Giản Thư Hình biểu tình khá là bất lực, nhìn qua Giản lão gia để cầu cứu.

Tiểu Lăng vừa mới trở nên ngoan hơn trong vài ngày gần đây. Ông nên làm gì nếu con bé được bà nuông chìu thành quen, nếu quay lại tính khí trước đây thì làm sao bây giờ?

"Ừm, nếu bà nhớ Tiểu Lăng, sau này hai ngày cuối tuần hãy dẫn con bé tới, ở lại hai ngày." Giản lão gia nói, thuyết phục ý nghĩ của lão phu nhân, làm lão phu nhân để cho Giản Nhất Lăng về nhà.

###

Trong vài ngày tiếp theo, Giản Nhất Lăng ở nhà, hoặc ngồi trong phòng làm việc của anh hai hoặc trong phòng học của cô tiếp thu phụ đạo từ Tần Xuyên.

Sáng hôm đó, khi Giản Duẫn Thừa thức dậy, anh cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cổ họng nóng ran, anh muốn nói nhưng chỉ không thể phát ra tiếng.

Giản Duẫn Thừa cảm thấy cơ thể mình hơi nóng.

Giản Duẫn Thừa ước tính rằng anh bị cảm mạo phát sốt, rất có thể là do bệnh cúm đang trở nên phổ biến gần đây.

Lúc này ba anh đã đến công ty rồi, mẹ anh vẫn đang chăm sóc Tiểu Náo ở bệnh viện.

Giản Duẫn Thừa lại nằm xuống, anh muốn nằm thêm một lúc nữa, có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Đang mơ màng, cánh cửa phòng bật mở, một bóng người nhỏ nhắn bước vào phòng.

Cô rón rén đi đến bên cạnh anh, thuận theo đưa một bàn tay mềm mại đặt lên trán anh.

Mơ hồ, Giản Duẫn Thừa biết rằng đây là em gái Giản Nhất Lăng của mình.

Anh chỉ không biết con bé sẽ làm gì.

Một lúc sau, Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng.

Giản Duẫn Thừa nghĩ rằng con bé đi rồi, nhưng không lâu sau Giản Nhất Lăng quay lại.

Giữ một cái gì đó trong tay của con bé.

Sau khi đặt một chiếc khăn mát lạnh lên trán, Giản Duẫn Thừa hoàn toàn tỉnh táo.

Nhìn thấy bóng người đang bận rộn bên giường, ánh mắt Giản Duẫn Thừa đầy khó hiểu và tò mò.

Giản Nhất Lăng đưa thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm cho Giản Duẫn Thừa.

"Làm sao em biết anh bị bệnh?" Cổ họng Giản Duẫn Thừa khàn khàn, rất khó nói, giống như một câu này đều phải dùng hết sức lực toàn thân.

"Anh không dậy sớm."

Thói quen hàng ngày của Giản Duẫn Thừa rất đều đặn, mỗi ngày đều cùng một thời gian thức dậy.
 
Chương 14: Kỹ năng nấu ăn của Giản Nhất Lăng

Hôm nay không thấy Giản Duẫn Thừa dậy, Giản Nhất Lăng cảm thấy có vấn đề, đợi một lúc mà không thấy anh dậy, cô liền sang phòng của Giản Duẫn Thừa.

Nhìn thấy Giản Duẫn Thừa vẫn còn ngủ, Giản Nhất Lăng bước đến bên giường và sờ trán anh.

Vì vậy, cô biết anh ấy bị sốt.

Giản Duẫn Thừa biết chính mình bị sốt, nếu không muốn đến bệnh viện thì phải ngoan ngoãn uống thuốc.

Giản Duẫn Thừa còn không có đưa tay ra, bàn tay trắng mềm đó đã đưa thuốc lên miệng anh.

Giản Duẫn Thừa mở miệng và đưa thuốc vào miệng.

Ngay sau đó, Giản Nhất Lăng đưa nước ấm vừa phải lên miệng anh, anh cúi đầu nhẹ là có thể uống được.

Với nước ấm, Giản Duẫn Thừa uống thuốc.

Tác dụng của thuốc ập đến, Giản Duẫn Thừa cảm thấy người lâng lâng.

Trong khoảng thời gian này, Giản Duẫn Thừa luôn cảm thấy có người vây quanh mình, nhưng cũng không cùng anh cãi vã, thực an tĩnh.

Nhưng anh có thể cảm thấy cô đang thay chiếc khăn trên trán.

Bất tri bất giác đi qua nửa ngày thời gian, Giản Duẫn Thừa cảm thấy thư thái rất nhiều khi tỉnh lại.

Và điều đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra là Giản Nhất Lăng đang ngồi bên giường và lặng lẽ cầm một cuốn sách.

Rất an tĩnh, rất ngoan, âm thầm canh giữ bên giường bệnh của anh.

Cảm thấy Giản Duẫn Thừa thức dậy, Giản Nhất Lăng đứng dậy.

Sau đó cô rời khỏi phòng.

Giản Duẫn Thừa sửng sốt trong giây lát.

Một lúc sau, Giản Nhất Lăng quay lại, trên tay cầm một chén cháo sò đang bốc khói nghi ngút.

Giản Nhất Lăng đặt cháo sò lên bàn cạnh giường ngủ của Giản Duẫn Thừa, sau đó nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Con bé đang giám sát anh ăn cháo sao?

Giản Duẫn Thừa liếc nhìn món cháo sò điệp, sắc hương vị đều đầy đủ, làm người rất có muốn ăn.

Và quả thực anh ấy đang đói, anh ấy chưa ăn gì từ sáng đến giờ.

Giản Duẫn Thừa nâng chén cháo lên và không thể dừng lại sau khi ăn miếng đầu tiên.

Món cháo này ngon quá, không biết có phải do đói không, bát cháo sò bình thường này lại có hương vị tuyệt vời.

Giản Duẫn Thừa đang ăn cháo thì thấy Giản Nhất Lăng quay đi và rời khỏi phòng.

Cô ấy quay lại sau một thời gian.

Có một cái khay trong lòng bàn tay, trên khay đặt ngay ngắn tám cái chén nhỏ, mỗi cái chén nhỏ đều đựng điểm tâm tinh tế.

Một món cá hồi chiên; một món ngưu bàng xào cà rốt và nấm; một món củ cải trắng ngâm chua; một quả trứng nước nóng; một chén súp đậu phụ cá ngừ; một chén ngọc tử thiêu, một nắm cá ngừ; và một đĩa hoa quả nhỏ.

Mỗi chiếc trông rất tinh tế và hấp dẫn.

Giản Duẫn Thừa vốn tưởng rằng anh đã no sau khi uống một chén cháo, nhưng sau khi nhìn thấy món ăn nhẹ tinh tế này, anh lập tức thèm ăn.

Thế là tám món ăn cũng bị anh ăn hết.

Sau khi ăn uống no đủ, Giản Duẫn Thừa ngay lập tức cảm thấy mình mãn huyết sống lại.

Tám cái chén nhỏ đã ăn sạch sẽ không còn gì cả.

Giản Nhất Lăng lại lấy cái chén.

Giản Nhất Lăng không nói nhưng thể hiện rất rõ bằng hành động.

Giản Duẫn Thừa nhìn bộ dạng đáng yêu và nghiêm nghị của cô em gái nhỏ, bất giác lửa giận trong lòng cũng tan đi rất nhiều.

Sau đó Giản Duẫn Thừa bật máy tính, anh đã ngủ gần như cả ngày, trì hoãn rất nhiều công viẹc.

Khi giải quyết công việc, Giản Duẫn Thừa thỉnh thoảng vẫn nhớ đến bữa ăn trước đó, không biết dì An đã học nấu phong cách Nhật Bản từ khi nào, nhưng nó rất ngon.

Giản Duẫn Thừa muốn đợi Duẫn Náo từ bệnh viện trở về, và nhờ dì An làm một bữa ăn như vậy cho cậu.

Giản Duẫn Thừa không biết hôm nay dì An xin nghỉ, nhưng dì Mạc đang ở bệnh viện để giúp Ôn Noãn, ở nhà chỉ có hai người là anh và Giản Nhất Lăng.
 
Chương 15: Nữ chính Mạc Thi Vận

Kỳ nghỉ bảy ngày thì thoáng cái năm ngày đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Giản Nhất Lăng đã rất bận rộn.

Ngoài việc đối phó với Tần Xuyên đến mỗi ngày, Giản Nhất Lăng còn thường xuyên sử dụng các thiết bị liên lạc như máy tính, điện thoại di động để liên lạc với những người không quen biết.

Có hai việc mà Giản Nhất Lăng phải làm bây giờ: Thứ nhất, chữa lành bàn tay của Giản Duẫn Náo, và ngăn anh ta trở nên u ám trong tương lai như một nhân tố gây bất ổn cho cô và thậm chí cho cả Giản gia; thứ hai, tìm ra đoạn video đã biến mất.

Trong hai ngày qua, Giản Nhất Lăng đã điều tra và biết được rằng nơi xảy ra tai nạn của Giản Duẫn Náo được giám sát, nhưng đoạn video giám sát liên quan đã biến mất.

Giản gia không nhận thấy vấn đề này, và thậm chí không biết rằng có sự giám sát ở hành lang nơi xảy ra vụ việc, vì cho là lời khai của Giản Duẫn Náo là đủ cho họ.

Giản Nhất Lăng trước đây chưa bao giờ nghĩ đến việc xem video giám sát, và cô hướng người nhà giải thích quá một lần lúc sau liền không muốn nói thêm nữa.

Xuất phát tâm lý nổi loạn, cô hét lên với người nhà, "Đúng, tôi làm rồi! Các người có thể bắt tôi và nhốt tôi lại! Hoặc chặt tay tôi rồi trả cho anh ta!"

Hôm nay, Giản Duẫn Thừa định để Giản Nhất Lăng được nghỉ ngơi.

Sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện để thăm Giản Duẫn Náo.

Khi đi ra ngoài, Giản Nhất Lăng mang theo một chiếc ba lô nhỏ, được nhét đầy, như thể chứa rất nhiều thứ.

Giản Duẫn Thừa nhìn thấy nhưng không hỏi kỹ, chuyện ba lô của cô gái nhỏ là chuyện bình thường.

Ngay khi Giản Duẫn Thừa vừa lái xe ra khỏi nhà họ Giản, anh đã nhìn thấy Mạc Thi Vận đang đợi xe buýt ở bên đường.

Hôm nay là cuối tuần, Mạc Thi Vận nghỉ ở nhà.

Cô ấy cầm một hộp cơm trưa trên tay, dường như được chuẩn bị cho Giản Duẫn Náo.

Giản gia ở khu biệt thự ở lưng chừng núi, ở đây ít xe buýt, mỗi ngày chỉ có vài chuyến.

Giản Duẫn Thừa dừng xe và quay kính cửa sổ xuống.

"Lên xe."

Ngồi ở băng ghế sau, Giản Nhất Lăng lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thi Vận, đúng như mô tả trong nguyên tác, cô ấy trông thật xinh đẹp, thanh tú động lòng người.

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào, nét mặt nổi bật nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng thân thiết.

Không giống như của Giản Nhất Lăng, bởi vì các đường nét trên khuôn mặt quả tinh xảo, cộng với tính cách mạnh mẽ và ngang tàng của cô ấy, nhìn thoáng qua người ta đã cảm thấy khó chịu.

"Đại thiếu gia, tôi sẽ tự mình đi.." Mạc Thi Vận cẩn thận từ chối lời mời của Giản Duẫn Thừa.

Giọng cô ấy ngọt ngào, nhẹ nhàng và lịch sự.

"Chúng tôi cũng đến bệnh viện, tiện đường, tôi cũng không muốn em trai mình ăn đồ lạnh."

Giản Duẫn Thừa nói thẳng.

Nghe Giản Duẫn Thừa nói vậy, Mạc Thi Vận lên xe mà không có lý do gì để từ chối.

Khi lên xe, Mạc Thi Vận nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang ngồi ở ghế sau, bên kia Giản Nhất Lăng đã bị chiếm bởi một đống quần áo, họ định mang đến cho hai người trong bệnh viện.

Chỉ có ghế phụ còn trống, Mạc Thi Vận đành phải ngồi vào ghế phụ.

Trên đường đi, Giản Duẫn Thừa quan sát Giản Nhất Lăng đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.

Chuyện này bắt đầu là do Mạc Thi Vận, nếu Giản Nhất Lăng thực sự thay đổi, thì con bé không nên tiếp tục tỏ vẻ giận dữ khi đối mặt với Mạc Thi Vận.

Giản Duẫn Thừa không nhìn thấy sự tức giận của Giản Nhất Lăng, cô ấy đang nghịch điện thoại di động, bộ dáng thật chuyên chú, anh không biết cô đang nhìn cái gì, như thể cô ấy thậm chí còn không nhận ra Mạc Thi Vận trong xe.

Phản ứng của Giản Duẫn Thừa đối với Giản Nhất Lăng là khá hài lòng.

Sau đó Giản Duẫn Thừa dò hỏi Mạc Thi Vận về một số điều liên quan đến Giản Duẫn Náo.

Giản Duẫn Thừa hiếm khi về nhà trong hai năm qua, và đôi khi không biết nhiều về em trai mình như Mạc Thi Vận.

Mạc Thi Vận trả lời từng câu một, và hai người trò chuyện khá thoải mái.
 
Chương 16: Nam nhân ngủ ở hành lang bệnh viện

Giản Nhất Lăng đang đánh máy, cô ấy dùng máy tính để gõ khi ở nhà. Cô ấy không muốn lãng phí thời gian khi ra ngoài và đi trên đường, cô ấy tiếp tục gõ bàn phím trên điện thoại bằng các ngón tay trong trình chỉnh sửa, nhập dòng này sang dòng khác của văn bản và ký hiệu.

Tiếp theo Giản Nhất Lăng, mở hộp thư điện tử lần nữa và kiểm tra email.

Có một số email bằng tiếng Anh trong hộp thư đi, được gửi trong vòng vài ngày.

Trong hộp thư đến cũng có một loạt thư trả lời, bao gồm cả email chưa đọc.

Cô đã nhận được nó sáng nay và Giản Nhất Lăng đang xử lý câu trả lời này ngay bây giờ.

Giản Nhất Lăng tập trung vào công việc của mình, và không để ý những gì giữa Giản Duẫn Thừa và Mạc Thi Vận đã nói trên đường đi.

Ngược lại, hai người đang trò chuyện trước mặt đều chú ý tới cô vì tò mò.

Sau khi đến bệnh viện, Giản Duẫn Thừa và Mạc Thi Vận đã trực tiếp vào phòng để thăm Giản Duẫn Náo.

Giản Duẫn Náo rất vui khi gặp họ.

Giản Nhất Lăng được yêu cầu ở lại hành lang và chờ đợi.

Giản Nhất Lăng tìm một chỗ trên lối đi và ngồi xuống.

Lúc này có một nam thanh niên đang nằm trên ghế đá ở lối đi.

Khuôn mặt của anh ta được che bởi một mảnh quần áo, và có vẻ như anh ta đang ngủ.

"Ục ục.." Giản Nhất Lăng nghe thấy tiếng kêu trong bụng của anh ta đồng thời điện thoại của anh cũng rung lên vài lần.

Nam nhân này không cởi bỏ quần áo che mặt mà sờ điện thoại trong túi rồi trực tiếp ấn nút tắt máy.

Điều này chứng tỏ rằng anh ta không hề ngủ.

Và bụng anh vẫn thỉnh thoảng phát ra những tiếng "ục ục".

Giản Nhất Lăng lấy trong ba lô ra một hộp cơm cách nhiệt.

Hộp cơm này được Giản Nhất Lăng làm trước khi ra ngoài, ban đầu định mang vào bệnh viện cho Ôn Noãn và Giản Duẫn Náo.

Nhưng khi cô đi ra ngoài, cô gặp Mạc Thi Vận, và khi cô nhìn thấy hộp cơm mà Mạc Thi Vận đang cầm, Giản Nhất Lăng biết rằng thứ cô ấy chuẩn bị là không cần thiết.

Giản Nhất Lăng cầm hộp cơm đi đến bên người nam nhân, duỗi ngón tay ra và nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh.

Nam nhân chậm kéo bỏ quần áo che đầu, trước hết lộ ra một đôi mắt phượng, đôi mắt hắc bạch phân minh, tròng mắt sáng ngời, khóe mắt dài sắc bén.

Sau đó là sống mũi cao thẳng, đầu mũi tròn, lỗ mũi nhỏ hẹp.

Cuối cùng là môi và cằm của anh. Môi không dày nhưng đầy đặn và dễ nhìn.

Vẻ ngoài của người đàn ông quá cao.

Nhưng đây không phải là điều mà Giản Nhất Lăng tập trung vào.

Giản Nhất Lăng đưa hộp cơm cho anh, "Tôi nghe thấy bụng anh kêu, ăn đi, sáng nay tôi mới làm, chưa có ai đụng tới."

Giản Nhất Lăng giải thích đây không phải đồ ăn thừa của ai đó.

Giản Nhất Lăng chỉ cảm thấy bữa ăn mình làm đổ cũng thật lãng phí, tốt hơn hết là nên cho những người có nhu cầu còn hơn là vứt bỏ.

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng rất lâu, cuối cùng xác định được một điều: Anh ta được một cô bé bố thí.

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng trong hai giây, cô trông đẹp đẽ như một con búp bê trong cửa hàng.

Theo ánh mắt của Địch Quân Thịnh tiếp theo rơi vào hộp cơm trên tay Giản Nhất Lăng.

Hộp cơm màu hồng có họa tiết kỳ lân màu hồng trên hộp cơm.

Lúc này, Giản Nhất Lăng nhận thấy cửa phòng của Giản Duẫn Náo đã mở, và biết rằng có người muốn tới tìm mình, liền đem hộp cơm đặt lên đùi của nam nhân.

Sau đó Giản Nhất Lăng quay người và đi vào phòng của Giản Duẫn Náo.

Địch Quân Thịnh nhìn hộp cơm màu hồng trên đùi hồi lâu, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười tà khí.
 
Chương 17: Mày lại tới mèo khóc chuột giả từ bi làm gì?

Ôn Noãn đã đưa Giản Nhất Lăng vào phòng bệnh.

"Giản Nhất Lăng, mày lại tới mèo khóc chuột giả từ bi làm gì?"

Giản Duẫn Náo vẫn còn tức giận.

Khi anh nhìn thấy Giản Nhất Lăng, mắt anh như bốc lửa.

Trái tim Ôn Noãn hung hang bị năm lấy, bà muốn khuyên can nhưng lại bị ánh mắt của Giản Duẫn Thừa ngăn lại.

Càng ngăn lại, bà càng làm tăng thêm sự bất mãn thái độ của Giản Duẫn Náo đối với Giản Nhất Lăng.

Mâu thuẫn này, Ôn Noãn tốt nhất là không nên nói gì với Giản Nhất Lăng.

Trước những lời buộc tội và sự tức giận của Giản Duẫn Náo, Giản Nhất Lăng không phản bác, giải thích hay phàn nàn.

Cô lặng lẽ, nghiêm túc lắng nghe tất cả những lời buộc tội của Giản Duẫn Náo, chấp nhận mọi sự tức giận của anh.

Gương mặt bình thản và đôi mắt trong veo như nước suối sạch sẽ.

Lúc này, mềm long không chỉ là Ôn Noãn, ngay cả Giản Duẫn Thừa cũng cau mày.

"Giản Nhất Lăng, đừng tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế! Tao sẽ không tha thứ cho mày! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày! Cho dù địa cầu có bị hủy diệt, tao cũng sẽ không coi mày là em gái nữa!"

Giản Duẫn Náo mắng một hồi lâu, cuối cùng không biết anh đã mắng mệt mỏi hay cảm thấy chán khi đối mặt với Giản Nhất Lăng không có ý tứ đáp lại. "

" Mẹ, hôm nay đến lượt con tới chăm sóc Duẫn Náo. Mẹ đã không về nhà mấy ngày rồi. Trước mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. "

Giản Duẫn Thừa đúng lúc nói.

Ôn Noãn gật đầu, không khách khí với Giản Duẫn Thừa.

Bà thực sự nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày qua bà đến khách sạn gần đó để tắm, vì không dám rời khỏi Giản Duẫn Náo quá lâu nên lần nào bà cũng vội vã trở về.

" Vậy vất vả cho con. "

Ôn Noãn lúc đi tới cửa phòng, cố ý đi chậm lại, để Giản Nhất Lăng ở phía sau theo kịp.

Sau khi ra khỏi cửa phòng bệnh, đi đến bãi đậu xe, Ôn Noãn đưa tay sờ đầu Giản Nhất Lăng," Tiểu Lăng, con hiện tại làm tốt lắm. Mẹ rất hài lòng. Nếu như anh trai con tức giận, con hiểu một chút, muốn mắng con cũng để cho nó mắng. Anh con trong lòng đau khổ. Chuyện này cuối cùng cũng sẽ qua, chỉ cần sau này con ngoan ngoãn, anh con sẽ nhận lại con.. "

Những giọt nước mắt trào ra khỏi mắt Ôn Noãn.

Hai đứa con của bà thế này, lòng bà cứ như dao cắt.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của Ôn Noãn, Giản Nhất Lăng nghĩ mình nên lau nước mắt đi cho bà.

Nhưng bàn tay nâng lên giữa chừng, rồi lại buông xuống. Ngược lại cầm lấy tay Ôn Noãn

Cảm nhận được hành động của Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn cúi đầu và nhìn cô chằm chằm.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn tức khắc khóc rống lên, bà cúi xuống ôm chặt Giản Nhất Lăng vào lòng.

Trước mặt Giản Duẫn Náo những ngày này, bà không dám để lộ một chút buồn bã, vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai mình.

Bây giờ bà không thể nhịn được nữa.

Một khi nước mắt vỡ bờ, nó giống như một cơn lũ, và bạn sẽ không thể dừng lại, trừ khi bạn trút được nỗi cay đắng trong lòng.

Giản Nhất Lăng bị ôm đến cứng người.

Giản Nhất Lăng không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, ngoài việc cho Ôn Noãn ôm mình, cô ấy không biết mình nên làm gì khác.

Do dự một lúc, Giản Nhất Lăng vươn tay ôm lấy Ôn Noãn.

Ôn Noãn, thân thể ấm, những giọt nước mắt chảy ra cũng ấm.

Thật lâu sau, Ôn Noãn ngừng khóc, sau đó nhẹ giọng nói với Giản Nhất Lăng," Tiểu Lăng, hứa với mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không? "

" Vâng. "Giản Nhất Lăng thấp giọng đồng ý.

Ôn Noãn lau nước mắt," Vừa rồi mẹ làm cho con sợ sao? Đều là mẹ không tốt, khóc cái gì mà khóc. Ba của con sẽ liên hệ ngay với người có thể mổ cho anh con, tay của anh trai sẽ lành ngay, không có gì phải buồn cả."

Những lời nói của Ôn Noãn vừa để xoa dịu Giản Nhất Lăng vừa để an ủi cô.
 
Chương 18: Trở lại trường học

Kỳ nghỉ bảy ngày đã kết thúc, và Giản Nhất Lăng sẽ trở lại trường học.

Hôm nay là thứ hai.

Vào thời điểm này, bài đăng phổ biến nhất trên diễn đàn khuôn viên trường trung học Thịnh Hoa vẫn là về vết thương của Giản Duẫn Náo, và kẻ gay ra có thể là Giản Nhất Lăng.

Vì cả tuần nay Giản Nhất Lăng không đến trường nên mọi người bắt đầu đoán xem Giản Nhất Lăng có bị cho thôi học hay không.

[Đã bảy ngày Giản Nhất Lăng không xuất hiện, có vẻ như khả năng cô ta bị thôi học đã tăng lên]

[Nếu tôi là cô ta, tôi sẽ không có mặt mũi đi đến trường]

[Không, ngay cả anh trai cô ta cũng có thể làm như vậy được. Loại người này thực sự không đáng sống. Thật tiếc cho Giản Duẫn Náo là một cậu bé thiên tài. Tôi vẫn muốn nghe cậu ấy chơi piano trong bữa tiệc nghệ thuật của trường!]

[Anh em Giản gia rất ưu tú, tôi thực sự không biết Giản Nhất Lăng lớn lên như thế nào? ]

[Sự xấu hổ của Giản gia, con chuột nhắt đã làm hỏng nồi cháo!]

Trên đường đến trường, Giản Nhất Lăng ngồi ở ghế sau, đặt máy tính xách tay trên đùi, đơn giản là lật xem một chút tin tức trên diễn đàn của trường.

Lúc này, một thông báo mới hiện lên trên máy tính.

[Dr. FS, khi nào có thời gian hãy gặp nhau, chúng tôi rất quan tâm đến nội dung bạn cung cấp. Nhưng bạn cũng biết rằng chúng tôi không thể hoàn toàn tin tưởng bạn chỉ bằng cách giao tiếp trực tuyến.]

Giản Nhất Lăng nhanh chóng gõ trả lời: [Hiện tại không có thời gian, các vấn đề thì liên hệ trực tuyến, tôi đã nộp bài báo liên quan cho CNS.]

Ngay sau đó, bên kia đã gửi một thông báo khác: [CNS sẽ mất ba tháng từ khi xem xét đến khi xuất bản, quá chậm. Nếu bạn có thể chứng minh cho chúng tôi theo cách khác, bạn có thể tiết kiệm thời gian mức độ lớn hơn.]

Có thể thấy bên kia có vẻ rất lo lắng.

Nếu Giản Nhất Lăng thực sự là nhân tài mà họ cần, thì tốt hơn hết họ nên liên hệ với Giản Nhất Lăng ngay bây giờ, và tốt nhất là nên tuyển dụng trực tiếp cho mình.

Giản Nhất Lăng trả lời: [Xin lỗi, tôi có việc khác phải giải quyết bây giờ.]

Bên đối diện im lặng một lúc, sau đó lại gửi một tin nhắn khác cho Giản Nhất Lăng: [Vậy thì chúng ta tiếp tục duy trì liên lạc trực tuyến.]

Ít nhất kết nối trực tuyến không thể bị gián đoạn.

[Tốt.]

Sau khi trả lời xong, Giản Nhất Lăng đóng máy tính lại, nhét máy tính trong túi của cô.

Người lái xe đưa Giản Nhất Lăng đến cổng trường, Giản Nhất Lăng xuống xe.

Ánh nắng mùa thu chiếu vào người cô, thật ấm áp, Giản Nhất Lăng xách cặp đi vào trong.

Ngay khi Giản Nhất Lăng xuất hiện tại trường, cô đã thu hút sự chú ý của các học sinh xung quanh.

Vì sự tình đẩy ngã người, Giản Nhất Lăng đã trở thành một "ác độc muội muội" nổi tiếng trong trường cao trung Thịnh Hoa.

Nhìn thấy cô ấy xuất hiện trở lại, mọi người trông rất kỳ lạ, và thỉnh thoảng họ lại nhìn Giản Nhất Lăng nghiên cứu tìm tồi hoặc ánh mắt địch ý.

Mạc Thi Vận cũng xuống xe cùng lúc, và bạn học bên cạnh liền giữ chặt Mạc Thi Vận, "Thi Vận, Thi Vận, Giản Nhất Lăng đã trở lại trường học rồi! Cậu và Giản Duẫn Náo có mối quan hệ rất tốt. Cậu có biết tại sao Giản Nhất Lăng có thể quay lại trường học một cách an toàn sau khi đẩy anh trai mình xuống cầu thang không? Chẳng lẽ Giản gia đều mặc kệ không quan tâm đến chuyện đó sao?"

Mạc Thi Vận cười nhẹ, "Thực xin lỗi, chuyện này mình không biết, nhưng nếu mình là người nhà họ Giản, mình muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có."

Bên cạnh đồng học nghe xong Mạc Thi Vận nói, cảm thấy thập phần có đạo lý, tán thành gật gật đầu.

"Cậu nói đúng. Mình nghe nói rằng Giản gia sủng ái Giản Nhất Lăng hơn anh trai cô ta. Bây giờ nó có vẻ là sự thật. Điều này cấu thành tội cố ý gây thương tích, vậy mà cô ta có thể trở lại trường học một cách an toàn."
 
Chương 19: Cậu so với Giản Nhất Lăng tốt hơn không biết bao nhiêu lần

Mặc dù bạn nữ cùng lớp không nhận được kết quả của việc Giản gia đối xử với Giản Nhất Lăng như thế nào từ Mạc Thi Vận, cô ta đã kết luận từ lời của Mạc Thi Vận rằng người đã đẩy Giản Duẫn Náo xuống lầu đó là Giản Nhất Lăng.

Bạn học nữ tên là Chu Toa, học cùng lớp với Mạc Thi Vận và Giản Duẫn Náo, là đại biểu ban ngữ văn khóa thực nghiệm năm ba.

Học lực tiếng Trung của cô ấy rất tốt, các điểm khác cũng không tệ.

Ngoại hình ở mức trung bình, và mối quan hệ với Mạc Thi Vận cũng không tồi.

Chu Toa quan tâm đến Giản Duẫn Náo, cô ta đã thử tiếp cận với Giản Nhất Lăng, dù gì thì Giản Nhất Lăng cũng là em gái của Giản Duẫn Náo, sau khi làm quen được em gái của nam thần thì khoảng cách với nam thần sẽ gần hơn.

Nhưng Giản Nhất Lăng hoàn toàn không để ý đến cô, còn một chút đều không khách khí mà làm cô ta đừng si tâm vọng tưởng.

Tất nhiên Chu Toa không phục, tại sao cô ta thích Giản Duẫn Náo lại là suy tâm mộng tưởng?

Giản Nhất Lăng cô cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì?

Chu Toa không thông qua Giản Nhất Lăng để tiếp cận Giản Duẫn Náo còn bị Giản Nhất Lăng chọc cho một bụng hỏa.

Vì vậy, Chu Toa đã quay sang Mạc Thi Vận.

So với Giản Nhất Lăng, người có tính khí như ác ma, Mạc Thi Vận có thể coi là một thiên thần.

Chu Toa kéo Mạc Thi Vận lại hỏi, "Nhân tiện, Thi Vận, cậu nói xem chúng ta có thể đến thăm gian Duẫn Náo không? Nhiều học sinh trong lớp đã chuẩn bị thiệp chúc mừng và muốn tặng cậu ấy. Nhưng trong chúng ta chỉ có cậu liên hệ với cậu ấy, cậu biết cậu ấy ở bệnh viện nào, phòng nào không?"

Mạc Thi Vận trả lời, "Bạn học Giản Duẫn Náo bây giờ không muốn để mọi người đi thăm, hãy để cậu ấy nghi ngơi và tĩnh dưỡng."

Tâm tư của Chu Toa, Mạc Thi Vận biết. Nhưng cô sẽ không để Chu Toa vui vẻ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Giản Duẫn Náo, và phá hủy mối quan hệ của Giản Duẫn Náo với cô chỉ vì thỏa mong muốn của Chu Toa là điều không đáng.

Chu Toa có chút thất vọng, "Vậy thì ít nhất cậu cũng lấy tấm thiệp chúc mừng mà lớp chúng ta đã làm cho Giản Duẫn náo xem! Chúng ta sẽ không làm phiền cậu ấy nếu chúng ta không đến đó."

Mạc Thi Vận thấy Chu Toa đang khó chịu nên trấn an, "Sau vài ngày, cậu ấy cảm thấy khá hơn, mình sẽ hỏi cậu ấy xem cuối tuần có thể tổ chức cho mọi người đến thăm cậu ấy được không."

Chu Toa lập tức vui mừng, "Thi Vận, cậu giỏi quá! So với Giản Nhất Lăng đó tốt hơn gấp bao nhiêu lần không biết! Dù là ngoại hình, học lực hay tính cách, cô ta cũng đã đổ mấy đường rồi!"

Mạc Thi Vận cười, "Cậu đừng để cô ấy nghe thấy."

Chu Toa khinh khỉnh, "Cô ta nghe được thì có làm sao, dù sao thì bây giờ cả trường đều biết cô ta là rắn rết, cả trường đều mắng cô ta! Nếu ai mắng cô ta, cô đều trả thù, thì mình đoán cả trường này sẽ không dư thừa ai."

Nếu trước đây Chu Toa vẫn còn chút kiêng kị, cô ta sẽ giấu diếm một chút khi nói về Giản Nhất Lăng, thì bây giờ cô ta không quan tâm chút nào, thậm chí còn coi việc mắng Giản Nhất Lăng như đang nam thần của mình trút giận.

Chu Toa lại thì thầm vào tai Mạc Thi Vận, "Thi Vận, cứ chờ xem! Giản Nhất dám quay lại trường học, chuẩn bị nhận phạt!"

Mạc Thi Vận kinh ngạc nhìn Chu Toa, "Cậu biết gì?"

Chu Toa với nụ cười bí ẩn, "Mình đã sớm nghe được tin tức, Khâu tỷ đã nói, phải báo thù cho Giản Duẫn Náo."

Khâu tỷ là Khâu Di Trân, là con gái của chủ tịch trường cao trung Thịnh Hoa, nhưng trong trường học cũng rất bá đạo, bất kể nam sinh hay nữ sinh, khi nhìn thấy cô, họ đều gọi cô là "Khâu tỷ" một cách kính trọng.

Giản Duẫn Náo có một câu lạc bộ người hâm mộ trong trường, và chủ tịch câu lạc bộ là Khâu tỷ.

Bây giờ Giản Duẫn Náo tay đã bị thương, cậu ấy có thể không chơi đàn được nữa, Khâu tỷ làm sao có thể không tức giận.

Có vẻ như Giản Nhất Lăng sẽ phải chịu tội rất nhiều khi quay lại trường học lần này.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back