- Xu
- 108,791
Chương 1441: Địch nhị gia anh hùng cứu mỹ nhân (2)
Trong bóng đêm, Long Nguyệt Thiên nghe được ngoài cửa có hai người nam nhân ở nói chuyện.
"Bên trong chính là Long Nguyệt Thiên giám đốc tập đoàn Long Hằng sao? Nhìn bên ngoài đẹp hơn trên ảnh nhiều a!"
"Đúng vậy, đặc biệt là hai luồng trước ngực kia, chậc chậc chậc, cách lớp vải cũng còn đều có thể cảm giác được phân lượng."
"Còn có hai cái đùi kia, chính là trên mạng nói chân chơi năm."
"Tao nói này anh em, người đều đã bị trói tới đây, nếu không chúng ta liền nếm thử tư vị đi?"
"Mày đừng xằng bậy."
"Phía trên cũng chưa nói không thể đối với cô ta làm cái gì nha, nói nữa, bên trong đen thùi lùi, cô ta cũng nhìn không thấy chúng ta."
"Cái này.. Không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không được, mày không muốn thử cảm giác sao? Qua thôn này đã có thể không cái cửa hàng này đâu, mặt hàng thượng đẳng như vậy, vẫn là một giám đốc lớn, khi nào mày mới tìm được?"
Long Nguyệt Thiên nghe cuộc đối thoại ở ngoài cửa, khẩn trương mà ra sức giãy giụa lên.
Cô thà rằng chết, cũng không muốn bị hai tên hỗn đản chiếm tiện nghi!
Nhưng mà dây thừng cột thật chắc, lấy cô một người với sức lực bình thường căn bản tránh thoát không được.
"Sớm biết rằng nên cùng đại khả ái lấy một ít trang bị bảo mệnh mang ở trên người!"
Long Nguyệt Thiên có chút hối hận, Giản Nhất Lăng đã từng đưa cho cô một ít thiết bị "Phòng lang", nhưng mà cô không để ý, cũng liền không cầm, còn nói cô tự mình có thể xử lý được, cô không cần.
Thời điểm suy tư, cửa mở ra.
Là hai tên nam nhân đáng khinh kia.
Trong phòng không có ánh sáng, Long Nguyệt Thiên thấy không rõ diện mạo của hai người kia, cảm giác được bọn họ tới gần, Long Nguyệt Thiên bản năng hướng vào trong một góc phòng co rụt lại.
Hai người từng bước tới gần, một cái móng heo đột nhiên sờ đến trên đùi Long Nguyệt Thiên.
Lúc Long Nguyệt Thiên bị trói đi là đang ở nhà, mặc chính là váy ngủ, chiều dài ở ngay đầu gối.
Long Nguyệt Thiên ra sức mà phản kháng, dùng sức mà đá hai người trước mặt.
Nhưng mà bởi vì hai chân bị trói ở mắt cá chân, việc cô có thể làm thập phần hữu hạn.
Long Nguyệt Thiên nóng nảy, không muốn sống mà giãy giụa, cô tình nguyện cá chết lưới rách, cũng không thể làm hai tên hỗn đản này thực hiện được.
"Mẹ nó, con đàn bà này quá độc ác! Quả nhiên đủ cay đủ hung dữ, không hổ là giám đốc một công ty lớn."
"Mày bắt cô ta lại, sức lực cô ta có mạnh cũng có thể mạnh bằng hai chúng ta sao?"
Thân là đệ tử của một trong những gia tộc lánh đời của Cửu Long Hội, sức lực của hai người so với các nam nhân khác là lớn hơn nhiều.
"Tao sợ làm bị thương thân thể non mịn của cô ta?"
"Bị thương liền bị thương, quản làm gì! Phía trên cũng chưa nói không thể làm bị thương cô ta!"
Nói xong lại hướng tới Long Nguyệt Thiên phun nước miếng, uy hiếp, "Ngoan ngoãn nghe lời làm đại gia sảng khoái còn có thể ăn ít đau khổ, bằng không trong chốc lát thô bạo lên, cô mới là người chịu!"
Hai tên nam nhân đáng khinh đang muốn ra tay, bỗng nhiên một cổ lực lượng thật lớn từ phía sau bắt được bọn họ, đem bọn họ quăng đi ra ngoài.
Theo sát đó Long Nguyệt Thiên liền rơi vào trong một lồng ngực dày rộng.
Nghe thấy được một hương vị có chút quen thuộc.
Liền sau đó một chiếc áo khoác tây trang có mùi nước hoa Cologne trên người người đó tròng lên trên người Long Nguyệt Thiên.
"Không có việc gì."
Giọng nói trầm thấp lại từ tính vang lên ở bên tai, trấn an nội tâm kinh hoảng của Long Nguyệt Thiên.
Là ông ấy.
Tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng Long Nguyệt Thiên vẫn là từ hắn trong giọng nói nghe ra tới ông ấy quan tâm cô.
Trong nháy mắt này, hốc mắt Long Nguyệt Thiên đã ươn ướt.
Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên có xúc động muốn khóc như vậy.
Thanh âm cùng khí vị của ông ấy đều là cho cô an tâm.
"Anh, như thế nào tới đây?" Thanh âm Long Nguyệt Thiên có chút nghẹn ngào, cô nỗ lực làm cho chính mình không khóc ra tới, kia sẽ có vẻ chính mình thực mất mặt.
"Bên trong chính là Long Nguyệt Thiên giám đốc tập đoàn Long Hằng sao? Nhìn bên ngoài đẹp hơn trên ảnh nhiều a!"
"Đúng vậy, đặc biệt là hai luồng trước ngực kia, chậc chậc chậc, cách lớp vải cũng còn đều có thể cảm giác được phân lượng."
"Còn có hai cái đùi kia, chính là trên mạng nói chân chơi năm."
"Tao nói này anh em, người đều đã bị trói tới đây, nếu không chúng ta liền nếm thử tư vị đi?"
"Mày đừng xằng bậy."
"Phía trên cũng chưa nói không thể đối với cô ta làm cái gì nha, nói nữa, bên trong đen thùi lùi, cô ta cũng nhìn không thấy chúng ta."
"Cái này.. Không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không được, mày không muốn thử cảm giác sao? Qua thôn này đã có thể không cái cửa hàng này đâu, mặt hàng thượng đẳng như vậy, vẫn là một giám đốc lớn, khi nào mày mới tìm được?"
Long Nguyệt Thiên nghe cuộc đối thoại ở ngoài cửa, khẩn trương mà ra sức giãy giụa lên.
Cô thà rằng chết, cũng không muốn bị hai tên hỗn đản chiếm tiện nghi!
Nhưng mà dây thừng cột thật chắc, lấy cô một người với sức lực bình thường căn bản tránh thoát không được.
"Sớm biết rằng nên cùng đại khả ái lấy một ít trang bị bảo mệnh mang ở trên người!"
Long Nguyệt Thiên có chút hối hận, Giản Nhất Lăng đã từng đưa cho cô một ít thiết bị "Phòng lang", nhưng mà cô không để ý, cũng liền không cầm, còn nói cô tự mình có thể xử lý được, cô không cần.
Thời điểm suy tư, cửa mở ra.
Là hai tên nam nhân đáng khinh kia.
Trong phòng không có ánh sáng, Long Nguyệt Thiên thấy không rõ diện mạo của hai người kia, cảm giác được bọn họ tới gần, Long Nguyệt Thiên bản năng hướng vào trong một góc phòng co rụt lại.
Hai người từng bước tới gần, một cái móng heo đột nhiên sờ đến trên đùi Long Nguyệt Thiên.
Lúc Long Nguyệt Thiên bị trói đi là đang ở nhà, mặc chính là váy ngủ, chiều dài ở ngay đầu gối.
Long Nguyệt Thiên ra sức mà phản kháng, dùng sức mà đá hai người trước mặt.
Nhưng mà bởi vì hai chân bị trói ở mắt cá chân, việc cô có thể làm thập phần hữu hạn.
Long Nguyệt Thiên nóng nảy, không muốn sống mà giãy giụa, cô tình nguyện cá chết lưới rách, cũng không thể làm hai tên hỗn đản này thực hiện được.
"Mẹ nó, con đàn bà này quá độc ác! Quả nhiên đủ cay đủ hung dữ, không hổ là giám đốc một công ty lớn."
"Mày bắt cô ta lại, sức lực cô ta có mạnh cũng có thể mạnh bằng hai chúng ta sao?"
Thân là đệ tử của một trong những gia tộc lánh đời của Cửu Long Hội, sức lực của hai người so với các nam nhân khác là lớn hơn nhiều.
"Tao sợ làm bị thương thân thể non mịn của cô ta?"
"Bị thương liền bị thương, quản làm gì! Phía trên cũng chưa nói không thể làm bị thương cô ta!"
Nói xong lại hướng tới Long Nguyệt Thiên phun nước miếng, uy hiếp, "Ngoan ngoãn nghe lời làm đại gia sảng khoái còn có thể ăn ít đau khổ, bằng không trong chốc lát thô bạo lên, cô mới là người chịu!"
Hai tên nam nhân đáng khinh đang muốn ra tay, bỗng nhiên một cổ lực lượng thật lớn từ phía sau bắt được bọn họ, đem bọn họ quăng đi ra ngoài.
Theo sát đó Long Nguyệt Thiên liền rơi vào trong một lồng ngực dày rộng.
Nghe thấy được một hương vị có chút quen thuộc.
Liền sau đó một chiếc áo khoác tây trang có mùi nước hoa Cologne trên người người đó tròng lên trên người Long Nguyệt Thiên.
"Không có việc gì."
Giọng nói trầm thấp lại từ tính vang lên ở bên tai, trấn an nội tâm kinh hoảng của Long Nguyệt Thiên.
Là ông ấy.
Tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng Long Nguyệt Thiên vẫn là từ hắn trong giọng nói nghe ra tới ông ấy quan tâm cô.
Trong nháy mắt này, hốc mắt Long Nguyệt Thiên đã ươn ướt.
Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên có xúc động muốn khóc như vậy.
Thanh âm cùng khí vị của ông ấy đều là cho cô an tâm.
"Anh, như thế nào tới đây?" Thanh âm Long Nguyệt Thiên có chút nghẹn ngào, cô nỗ lực làm cho chính mình không khóc ra tới, kia sẽ có vẻ chính mình thực mất mặt.