Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1341: Kẻ hèn Địch Quân Thịnh, Tuần Vực không bỏ ở trong mắt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi trước tự giới thiệu một chút, tôi là Tiền Phong, là người của bộ phận chấp pháp của Tuần Vực, những người này đều là cấp dưới của tôi." Nam nhân trung niên giới thiệu thân phận của mình cho Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.

    Bộ phận chấp pháp của Tuần Vực, Giản Nhất Lăng là có nghe nói qua.

    Tuần Vực chuyên môn thiết lập bộ phận này dùng để xử trí những nhân viên vi phạm quy định trong tổ chức, ở bên trong Tuần Vực có quyền lực rất lớn, đồng thời cũng có được một đám cao thủ vũ lực giá trị siêu giáp đẳng đứng đầu.

    Những cao thủ này đến từ các nơi trên thế giới, có một số người là từ khi còn nhỏ đã được Tuần Vực tiếp thu rồi bồi dưỡng lên.

    Bọn họ từ nhỏ đã chịu huấn luyện với trình độ khắc nghiệt muốn cao hơn so với vệ sĩ của Địch gia, đều không ở trên một cái trục hoành.

    Tiền Phong tiếp tục nói, "Thân là thành viên Tuần Vực yêu cầu tuân thủ quy tắc của Tuần Vực, điểm này tôi tin tưởng thân là thành viên Tuần Vực hai vị hẳn là rõ ràng minh bạch đi?"

    "Minh bạch." Địch Quân Thịnh đáp lại.

    "Một khi đã như vậy, các người đối với kết quả xử lý kế tiếp của chúng tôi hẳn là sẽ không có dị nghị." Tiền Phong nói.

    "Cái gì xử lý?" Địch Quân Thịnh rất có hứng thú hỏi.

    "Địch Quân Thịnh, bởi vì anh làm trái quy tắc của Tuần Vực, hôm nay chúng tôi phải tiến hành xử phạt tương ứng đối với anh."

    Tiền Phong tuyên bố Địch Quân Thịnh đã từng làm chuyện sai.

    "Ta vi phạm cái quy tắc nào của Tuần Vực nào?" Địch Quân Thịnh lại hỏi.

    "Tự mình lợi dụng tài nguyên của Tuần Vực mà không thông báo, còn trộm đi một bộ phận kim loại quý hiếm cùng dược phẩm thực nghiệm mà Tuần Vực cất giấu ở phòng thí nghiệm tại kinh thành. Kim loại quý hiếm cùng dược phẩn thực nghiệm đều là tài sản thuộc về Tuần Vực, không cho phép các thành viên khi chưa được sự cho phép của tổ chức đã tự mình vận dụng."

    "Chứng cứ đâu?" Địch Quân Thịnh hỏi lại.

    "Chứng cứ đương nhiên là có, nhưng mà hiện tại còn không thể cho anh xem." Tiền Phong không có lấy ra chứng cứ.

    "Là không thể cho ta xem, hay là căn bản là không có?"

    "Tôi là nhân viên chấp pháp của Tuần Vực, tôi nếu phán định như vậy, khẳng định là có chứng cứ vô cùng xác thực."

    Ngữ khí của Tiền Phong chắc chắn, thái độ cường ngạnh.

    Bên cạnh xem diễn khóe miệng Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh nhịn không được lộ ra nụ cười.

    Tần tiên sinh không hổ là Tần tiên sinh, trực tiếp vận dụng mối quan hệ của cậu ta ở Tuần Vực tiến hành chế tài đối với Địch Quân Thịnh.

    Quan hệ với Tuần Vực cũng không phải là ai đều có thể có được.

    Loại tổ chức phạm vi đỉnh cấp thế giới này, có thể thuyên chuyển tài nguyên, cùng lực lượng cường đại sau lưng không phải chỉ một gia tộc nào đó ở kinh thành có thể đánh đồng.

    Địch gia đã từng so không được, hiện tại Tần gia cũng so không được.

    Thịnh Oánh Oánh ở bên cạnh trào phúng, "Địch Quân Thịnh cậu liền không cần vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, nếu Tiền tiên sinh trên tay nắm giữ chứng cứ, cậu khẳng định là trốn không thoát."

    Tiền Phong nói, "Vị nữ sĩ này nói không có sai, nếu phạm sai lầm, liền phải tiếp thu xử phạt tương ứng."

    "Không có chứng cứ liền định tội, đây là nguyên tắc làm việc của bộ phận chấp pháp của Tuần Vực các người sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.

    "Tuần Vực chúng tôi làm việc như thế nào không tới phiên anh tới khoa tay múa chân, thành viên bình thường không có quyền hỏi đến chuyện của bộ phận chấp pháp."

    Thái độ của Tiền Phong rất là cường ngạnh.

    Chỉ một người như Địch Quân Thịnh ông ta còn sẽ không bỏ ở trong mắt.

    Thịnh Oánh Oánh châm chọc, "Địch Quân Thịnh, cậu đừng tưởng rằng cậu tới nơi nào đều sẽ giống như cậu ở kinh thành, Tuần Vực cũng không phải là địa phương mà cậu có thể giương oai. Cậu hãy xem kỹ Tần tiên sinh, rồi nhìn lại chính mình, nhận rõ thân phận cùng địa vị của cậu đi!"

    Khúc Chấn thở dài một hơi, "Địch thiếu gia, nếu cậu thật sự phạm sai lầm, thì nhanh chóng nhận sai đi, quen biết một hồi, chúng tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy cậu như vậy."

    Tần Xuyên nói với Giản Nhất Lăng, "Em đừng đứng ở bên cậu ta, cách xa cậu ta một chút, trong chốc lát bọn họ động tay tới sẽ thương đến em."
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1342: Kẻ hèn Địch Quân Thịnh, Tuần Vực không bỏ ở trong mắt (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Nhất Lăng cũng không nhận ân tình của Tần Xuyên, "Ở bên người anh ấy là an toàn nhất."

    Giản Nhất Lăng tin tưởng Địch Quân Thịnh, ỷ lại Địch Quân Thịnh.

    Loại này tín nhiệm cùng ỷ lại là người khác không có cách nào thay thế được.

    Tần Xuyên cười khổ mà nói, "Em cũng từng nói qua, ở bên người anh là vui vẻ nhất."

    Ánh mắt anh ta sáng quắc, nói ra lời nói thập phần dẫn cho người khác mơ màng.

    Nếu lúc này có người truyền thông ở đây, lúc sau khẳng định muốn sẽ có bốn phía đưa tin một phen.

    Giản Nhất Lăng xác thật nói qua lời nói như vậy, kiếp trước, không có người tin tưởng cô ấy, đoạn thời gian kia, chỉ có anh ta nguyện ý ở bên cô, nguyện ý lắng nghe ý nghĩ của cô.

    Tần Xuyên kiếp trước là ánh sáng nhất thời, nhưng mà cuối cùng cô ấy vẫn là rơi vào vực sâu.

    Cô ấy hại chính mình cũng hại người bên người.

    Cô ấy đến trước khi chết mới biết, cô ấy sai rồi, tình cảm cô ấy đối với anh ta, từ lúc bắt đầu chính là một sai lầm.

    Ánh mắt Giản Nhất Lăng đổi đổi.

    Không có phủ nhận lời Tần Xuyên nói.

    Địch Quân Thịnh cúi đầu nhìn Giản Nhất Lăng.

    Cô ấy không có phản bác..

    Nhất Lăng thật sự đã từng nói với Tần Xuyên như vậy?

    Cô ấy là ở trong cái dạng tâm tình gì khi nói với Tần Xuyên những lời như vậy?

    Nhất Lăng trước kia.. từng thích Tần Xuyên sao?

    "Không quan trọng." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Nhưng việc này đối với anh mà nói rất quan trọng." Tần Xuyên nói.

    "Nhưng mà đối với tôi mà nói đã sớm không quan trọng." Thái độ Giản Nhất Lăng quyết tuyệt.

    Đoạn đối thoại của hai người nếu không làm rõ chân tướng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ bậy bạ.

    Nếu không phải ngại với Tần Xuyên, Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn đã sớm muốn hỏi cho rõ ràng.

    Xem ra lúc trước những phỏng đoán cùng tin tức ở trên mạng cũng không phải hoàn toàn giả dối hư ảo.

    Quan hệ giữa Tần Xuyên cùng Giản Nhất Lăng có chút gì đó không muốn cho người khác biết.

    Tần Xuyên lại hỏi, "Em chán ghét anh hiện tại sao?"

    Giản Nhất Lăng dừng một chút, cô ấy cũng không biết có nên nói chán ghét hay không.

    Giản Nhất Lăng không trả lời, Tần Xuyên cười khổ một chút, biểu tình bi thương nói không nên lời, đặc biệt là cặp mắt kia.

    Một trận trầm mặc quỷ dị qua đi, Tiền Phong hỏi Tần Xuyên, "Tần tiên sinh, Giản tiểu thư không chịu rời đi, chúng tôi đây có phải hay không.."

    Biểu tình của Tần Xuyên ngưng trọng mà nhìn Giản Nhất Lăng, ánh mắt phức tạp làm người nắm lấy không ra.

    Trầm mặc một hồi lâu sau, Tần Xuyên đưa ra câu trả lời, "Động thủ đi."

    Tiền Phong kiên nhẫn cũng dùng đến không sai biệt lắm, mệnh lệnh cấp dưới của chính mình động thủ.

    Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh lập tức lui về phía sau một đoạn khoảng cách, tránh cho chính mình bị tai ương đến.

    Nhìn Địch Quân Thịnh bị vây quanh, khóe miệng Thịnh Oánh Oánh giơ lên, bắt đầu chờ mong hình ảnh kế tiếp.

    Địch Quân Thịnh không phải không ai bì nổi sao?

    Chờ cậu ta bị người đánh quỳ rạp trên mặt đất, vết thương đầy người, thời điểm muốn sống không được muốn chết không xong có phải còn có thể ngạo mạn như vậy hay không!

    Khúc Chấn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, ông ta thật sự không muốn Địch Quân Thịnh chịu khổ, ông ta chỉ hy vọng Địch Quân Thịnh không cần trả thù Trung Nghĩa Minh bọn họ mà thôi.

    Địch Quân Thịnh một người đối mặt với nhiều cao thủ chuyên nghiệp siêu giáp đẳng đến từ Tuần Vực như vậy, sợ là muốn ăn một phen khổ.

    Song quyền khó địch bốn tay, Địch Quân Thịnh tuy rằng có giá trị vũ lực cá nhân cao đến khủng bố.

    Nhưng mà đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cậu ta rất khó có phần thắng.

    Càng đừng nói hiện tại bên người cậu ta còn có một cái trói buộc là Giản Nhất Lăng.

    Bản thân Tiền Phong cũng lui về phía sau vài bước, thối lui đến một khoảng cách tương đối an toàn.

    Đối phó Địch Quân Thịnh không cần phải chính ông ta tự mình động thủ, những cấp dưới này của ông ta là đã đủ rồi.

    Tần Xuyên bước chân chậm rãi lui về phía sau hai bước, ánh mắt chậm chạp không chịu dời khỏi trên người Giản Nhất Lăng.

    Anh ta đang đánh cuộc, đánh cuộc Địch Quân Thịnh có thể bỏ được làm cho Giản Nhất Lăng bị thương nguy hiểm hay không.

    Nếu Địch Quân Thịnh không bận tâm an nguy của Giản Nhất Lăng, anh ta sẽ kêu dừng lại.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1343: Kẻ hèn Địch Quân Thịnh, Tuần Vực không bỏ ở trong mắt (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các cao thủ thuộc hạ của Tiền Phong chậm rãi tới gần, giao chiến chạm vào là nổ ngay.

    Liền ở ngay lúc này, di động Tiền Phong vang lên.

    Nhìn đến điện báo bên trên, ông ta vội vàng ấn xuống nghe cuộc gọi.

    Sửa lại thái độ cao ngạo trước mặt Địch Quân Thịnh, thời điểm đối mặt điện thoại, thái độ của Tiền Phong rõ ràng khiêm tốn lên.

    Nói không đến hai câu, sắc mặt Tiền Phong liền thay đổi.

    Trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.

    Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh không biết đã xảy ra chuyện gì, tò mò mà nhìn Tiền Phong.

    Sau khi Tiền Phong tắt điện thoại, đối cấp dưới của mình nói, "Hôm nay bỏ đi, buông tha Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng."

    Tần Xuyên hỏi Tiền Phong, "Đã xảy ra chuyện gì?"

    Tiền Phong giải thích, "Tôi hiện tại cần dẫn người đi thành tây một chuyến, có một ít chuyện khẩn cấp yêu cầu lập tức xử lý, tạm thời không có thời gian giúp ngài xử lý Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, lần sau lại tìm cơ hội đi."

    Nói xong Tiền Phong liền mang theo cấp dưới của mình vô cùng lo lắng mà rời đi.

    Xem ra nhiệm vụ mới vừa nhận được đích xác thực gấp gáp.

    Bọn họ vừa đi, người có thể uy hiếp đến Địch Quân Thịnh liền không có.

    Một màn Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh chờ mong không có phát sinh.

    Thật vất vả chờ đến cơ hội thấy Địch Quân Thịnh bị ngược, cứ như vậy lỡ mất dịp tốt?

    Thịnh Oánh Oánh cắn răng, trong lòng phẫn hận không thôi.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng là có vận khí gì, vậy mà bọn họ đều có thể tránh được một kiếp này!

    Đáng chết!

    Thịnh Oánh Oánh hiện tại chỉ dám ở trong lòng nghĩ như vậy, đã không có các cao thủ của Tuần Vực, bà ta không dám lại giáp mặt trêu chọc Địch Quân Thịnh, sợ thật sự bị anh ấy trả thù.

    Địch Quân Thịnh ôm Giản Nhất Lăng đứng lên, công khai mà từ Tần Xuyên, Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn ba người trước mặt đi qua.

    Đi được hai bước, Địch Quân Thịnh cố ý ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn ba người liếc mắt một cái.

    Sắc mặt ba người đều không quá đẹp.

    Trò hay không thấy được, có hỏa phát không ra.

    Chờ đến khi Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đi không ảnh, Thịnh Oánh Oánh mới tức giận nói, "Sắp xếp lâu như vậy, như thế nào liền để cho bọn họ chạy như vậy chứ?"

    Khúc Chấn khuyên nhủ, "Bỏ đi, chúng ta cũng không có tổn thất gì, cho dù hôm nay không có xử phạt được cậu ta, uy hiếp tương ứng cũng đã cho cậu ta, tin tưởng cậu ta về sau làm việc sẽ thu liễm một chút. Kẻ hèn Địch Quân Thịnh, Tuần Vực còn không bỏ ở trong mắt, muốn đối phó cậu ta, khi nào đều có thể, không vội ở nhất thời."

    Thịnh Oánh Oánh như cũ không phục, quay đầu hỏi Tần Xuyên: "Tần tiên sinh, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tuần Vực còn sẽ xử trí Địch Quân Thịnh sao?"

    Tần Xuyên không trả lời, quay đầu cũng rời đi.

    Tâm tình của anh ta tựa hồ không tốt lắm.

    "Lão Khúc béo, Tần tiên sinh cậu ta.."

    "Bà đừng vội, tâm tình Tần tiên sinh không tốt, chờ lúc tâm tình cậu ấy tốt, sẽ lại sắp xếp tiếp."

    Thịnh Oánh Oánh gật gật đầu, cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy.

    Khúc Chấn kỳ thật cũng không có nhẹ nhàng như lời ông ta nói, chuyện hôm nay, thật sự chỉ là Địch Quân Thịnh có vận khí tốt sao?

    ###

    Giản Nhất Lăng ngồi ở ghế phụ, phát hiện Địch Quân Thịnh nhấp môi, sườn mặt banh đến gắt gao.

    Chuyên chú lái xe, toàn bộ hành trình không có chủ động cùng cô ấy nói chuyện.

    Như là ở tức giận, lại như là không có.

    Sau khi xe chạy đến Địch gia, Địch Quân Thịnh trực tiếp vào phòng làm việc, vùi đầu xử lý sự vụ công ty.

    Buổi tối Giản Nhất Lăng nằm ở trên giường đọc sách.

    Địch Quân Thịnh sau khi tiến vào thì nằm xuống bên cạnh Giản Nhất Lăng.

    Hắn nhắm hai mắt lại, tuấn dật trên mặt có chút mỏi mệt.

    Giản Nhất Lăng duỗi tay, chọc chọc ngực Địch Quân Thịnh.

    Cô ấy biết anh còn không có ngủ.

    "Làm sao vậy?" Địch Quân Thịnh mở to mắt.

    Bốn mắt nhìn nhau.

    "Em có chuyện muốn nói với anh, về em cùng Tần Xuyên."

    Giản Nhất Lăng biết những lời nói ban ngày Tần Xuyên nói với mình sẽ dẫn đến bị người khác hiểu lầm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1344: Cùng Địch Quân Thịnh thẳng thắn chuyện kiếp trước kiếp này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngọt vẫn là đắng? Ngọt liền đừng nói nữa, đắng có thể giản lược mà nói một chút."

    Giản Nhất Lăng tự hỏi một chút, "Hẳn là đắng."

    "Vậy em nói đi." Địch Quân Thịnh thừa nhận chính mình có chút ghen.

    Nhưng trong lòng anh là tin tưởng Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng đem chuyện kiếp trước kiếp này của mình nói cho Địch Quân Thịnh.

    Nhất hoa nhất thế giới, một diệp một bồ đề.

    Một quyển sách, một cái thế giới.

    Giản Nhất Lăng vốn là nữ phụ trong cái thế giới này.

    Sau khi chết hồn phách đi vào một cái thế giới khác, ở nơi đó cô bị cha mẹ bán cho viện nghiên cứu trở thành nghiên cứu viên thiên tài.

    Bởi vì Giản Dật Thần cùng vị thần giao diện giao dịch, cô ấy có thể trở về, một lần nữa viết lại cuộc đời của nữ phụ này.

    Giản Nhất Lăng đem chuyện trải qua ba đời của mình đều nói cho Địch Quân Thịnh.

    Cô biết những việc này rất khó lý giải, người bình thường rất khó tin tưởng.

    Thậm chí có khả năng bị trở thành kẻ điên, trở thành bệnh tâm thần.

    Nhưng cô vẫn nguyện ý nói cho Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh nghiêm túc mà nghe xong Giản Nhất Lăng kể chuyện xưa.

    Sau khi nghe xong, Địch Quân Thịnh trầm mặc trong chốc lát mới tiêu hóa hết câu chuyện này.

    Nghe được chuyện như vậy, đổi lại là ai đều sẽ cần một chút thời gian để tiếp thu tiêu hóa.

    Tâm tình Địch Quân Thịnh có chút phức tạp.

    Ở trong lòng anh khi nghe đến những chuyện mà cô trải qua ở kiếp trước đau đến chịu không được.

    Vợ của anh, vẫn luôn đều thực cô đơn thực vất vả.

    Sau một lúc lâu, Địch Quân Thịnh hỏi, "Cho nên, em cùng Tần Xuyên, đều có được hai đời ký ức?"

    "Ân."

    "Em kiếp trước thích Tần Xuyên sao?"

    "Ân."

    Địch Quân Thịnh thấy không khỏe.

    Anh ấy thừa nhận là chính mình lòng dạ hẹp hòi.

    Chuyện kiếp trước không nên canh cánh trong lòng.

    Nhưng anh..

    Địch Quân Thịnh đứng dậy, ra cửa.

    Giản Nhất Lăng không biết anh đi làm cái gì.

    Có chút bất an, có chút lo lắng.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng lại biết lúc này không nên đi quấy rầy anh ấy.

    Anh ấy hẳn là cần ở một mình trong chốc lát.

    Đến thời điểm sau nửa đêm, Địch Quân Thịnh mới trở về.

    Giản Nhất Lăng đã ngủ rồi.

    Địch Quân Thịnh sau khi chui vào ổ chăn, đem thân thể mềm mại ở dưới chăn kia ôm vào trong ngực.

    Giản Nhất Lăng cảm giác được thân thể mềm mại của anh, bản năng hướng vào trong lòng ngực anh dựa dựa.

    Một đêm qua đi, trời đã sáng.

    Giản Nhất Lăng mở to mắt, Địch Quân Thịnh chính là chuyên chú mà nhìn chính mình.

    Giản Nhất Lăng gần gũi nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn dật này, cảm thấy mê người ngon miệng, vì thế ngẩng đầu lên, cắn lấy bờ môi của anh một chút.

    Nếu là ngày thường, Giản Nhất Lăng câu dẫn công nhiên như thế, Địch Quân Thịnh nói cái gì cũng sẽ không để cô ấy tốt quá.

    "Vậy em hiện tại, đối với anh ta còn có cảm giác sao?" Cách một đêm, Địch Quân Thịnh rốt cuộc hỏi ra cái vấn đề tiếp theo.

    Đường cong trên mặt Địch Quân Thịnh băng đến gắt gao, môi nhấp thành một cái đường thẳng, khóe mắt toàn là hàn ý.

    Từ trước tới giờ tà nịnh giờ phút này lại phá lệ mà âm trầm, phảng phất có thể từ trong ánh mắt anh ấy nhìn đến ánh lửa giận thiêu đốt.

    "Cái cảm giác gì?" Vẻ mặt Giản Nhất Lăng ngây thơ mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    Tuy rằng đã là vợ người ta, cũng lập tức trở thành người mẹ, Giản Nhất Lăng ở phương diện này vẫn là có chút trì độn.

    "Lúc em nhìn thấy anh ta tim có bang bang nhảy hay không?" Giọng nói Địch Quân Thịnh là từ kẽ răng phát ra.

    "Sẽ không." Không cần do dự, Giản Nhất Lăng đưa ra câu trả lời phủ định.

    "Thật sự?"

    "Anh ghen sao?" Giản Nhất Lăng giống như hiểu rõ cái gì.

    "Hừ." Địch Quân Thịnh khẽ hừ một tiếng.

    Sao chỉ có là ghen, quả thực muốn chết đuối ở trong lu dấm!

    "Không có." Địch Quân Thịnh thề thốt phủ nhận.

    "Anh ăn." Giản Nhất Lăng giống như bắt được bím tóc của Địch Quân Thịnh, không hiểu sao mà đầy vui vẻ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1345: Cháu dâu là bảo bối, cháu trai là cỏ rác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh ăn em." Địch Quân Thịnh cúi đầu, trái lại ở trên má Giản Nhất Lăng cắn một miếng.

    Sau đó Địch Quân Thịnh tiếp tục hỏi Giản Nhất Lăng, "Em là nói, em ở kiếp trước, là anh chôn cất em?"

    "Ân."

    "Nói như vậy, em đời này mặc kệ thế nào, đều hẳn là phải gả cho anh mới đúng, bởi vì em kiếp trước thiếu anh, đời này phải trả."

    "Ân."

    "Không được lại nghĩ đến Tần Xuyên."

    Thái độ Địch Quân Thịnh cường ngạnh.

    "Không nghĩ đến anh ta." Giản Nhất Lăng tự bảo vệ mình.

    Sau đó Giản Nhất Lăng dự định ngồi dậy, nhưng mà cánh tay Địch Quân Thịnh không có động.

    "Ngủ tiếp một lát."

    Địch Quân Thịnh ôm lại Giản Nhất Lăng, nhắm hai mắt lại.

    Giản Nhất Lăng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

    Lúc ngủ say anh ấy thoạt nhìn không có kiệt ngạo cùng tà nịnh như ngày thường, càng như là một đứa bé khuyết thiếu cảm giác an toàn.

    Giản Nhất Lăng duỗi tay, nhẹ nhàng mà mơn trớn khuôn mặt anh.

    Có phải đêm qua anh nghĩ đến chuyện của cô cùng với Tần Xuyên mà không ngủ hay không?

    Đại khái đi.

    Giản Nhất Lăng không có động, an tĩnh mà cùng Địch Quân Thịnh ngủ tiếp trong chốc lát.

    Chỉ qua mười phút, ở cửa truyền đến một trận tiếng đập.

    Đồng thời còn có giọng nói Địch lão gia tử thúc giục rời giường, "Tiểu tử thúi, rời giường!"

    Đều đã 9 giờ, tiểu tử thúi còn không dậy nổi, đây là muốn làm gì đâu?

    Địch lão gia tử sợ nhà mình tôn tử huyết khí phương cương không biết tiết chế.

    Cháu dâu mới vừa mang thai, cũng không thể xằng bậy như vậy.

    Địch Quân Thịnh lúc này mới vừa híp mắt, đã bị ông nội của mình gõ tỉnh.

    Giản Nhất Lăng muốn rời giường, đã bị Địch Quân Thịnh ngăn cản.

    Địch Quân Thịnh ôm Giản Nhất Lăng không buông tay, chính là làm cô ấy giống mình tiếp tục nằm ở trên giường.

    "Đừng để ý đến ông ấy."

    Địch lão gia tử gõ cửa trong chốc lát không thấy đáp lại, vì thế ở ngoài cửa kêu, "Tiểu tử thúi, con không được làm xằng bậy đối với cháu dâu bảo bối của ta, đừng làm bị thương tằng tôn bảo bối của ta!"

    Mí mắt Địch Quân Thịnh giật hai cái.

    Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng lại đỏ.

    Ông nội Địch như thế nào.. ông ấy hiểu sai..

    Da mặt Địch Quân Thịnh tương đối dày, tùy tiện Địch lão gia tử nghĩ như thế nào đều thờ ơ, vẫn là ôm Giản Nhất Lăng tiếp tục ngủ.

    Một lát sau, ngoài cửa không có động tĩnh.

    Còn tưởng rằng Địch lão gia tử từ bỏ.

    Lại không nghĩ vài phút sau, Địch lão gia tử đi mà quay lại, còn mang đến chìa khóa trong nhà.

    Sau đó mở cửa tiến vào, trực tiếp túm người.

    Thật là một chút đều không sợ hỏng chuyện tốt của cháu trai cùng cháu dâu của mình.

    Nhìn đến trên giường hai người chỉ là ôm nhau ngủ, không làm chuyện gì không nên làm, Địch lão gia tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Tuy rằng biết là một hồi hiểu lầm, nhưng Địch lão gia tử cũng không hề có cảm thấy ngượng ngùng.

    "Tiểu tử thúi, rời giường, đay đã là giờ nào, vậy mà còn ngủ nướng không dậy nổi. Con không đói bụng, Tiểu Lăng cũng nên dậy ăn bữa sáng! Không được để tằng tôn của ta bị đói."

    Địch Quân Thịnh lúc này mới không nhanh không chậm mà từ trên giường ngồi dậy.

    Sau đó Địch lão gia tử lại nhẹ nhàng nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng con nếu là cảm thấy còn buồn ngủ, thì ngủ tiếp trong chốc lát, nhưng mà ăn trước một chút đồ vật rồi hãy ngủ. Con muốn ăn cái gì, ông nội bảo người phòng bếp chuẩn bị mang lại đây cho con."

    "Con không mệt."

    Giản Nhất Lăng vội vàng từ trên giường ngồi dậy.

    Rất là ngượng ngùng.

    Địch Quân Thịnh nhìn bộ dáng thẹn thùng của thỏ con nhà mình, cùng bộ dáng vội vội vàng vàng sốt ruột chạy vào phòng vệ sinh, khóe miệng không khỏi mà giơ lên.

    Địch lão gia tử tức giận trắng mắt nhìn tên cháu trai không biết xấu hổ nhà mình, thừa dịp cháu dâu ở trong phòng vệ sinh, cảnh cáo Địch Quân Thịnh, "Tiểu tử thúi, cháu dâu mang thai mấy tháng đầu con nhưng an phận cho ta một chút, tằng tôn tử của ta nếu là bị cái gì, mông của con sẽ bị đánh đến nở hoa!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1346: Ông cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông đánh không lại con."

    Đừng nói hiện tại Địch Quân Thịnh, chính là từ trước, Địch lão gia tử cũng đánh không lại.

    Sau đó Địch Quân Thịnh cười tủm tỉm mà vào phòng vệ sinh.

    Địch lão gia tử hừ hừ nói, "Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng công phu lợi hại ta liền quản không được con, ta có cháu dâu! Có việc ta tìm cháu dâu là được, thuyết phục cháu dâu rồi ta còn sợ tiểu tử con không ngoan ngoãn nghe lời sao?"

    ###

    Tiền Phong vốn tưởng rằng xử lý xong nhiệm vụ phía trên công đạo xuống dưới liền có thể thực mau trở về xử lý chuyện Tần Xuyên công đạo cho ông ta.

    Chính là chuyện ở thành tây mới vừa xong, liền lại có nhiệm vụ khẩn cấp mới giao cho ông ta đi làm.

    Ông ta qua lại bôn ba, không có một lát ngừng lại.

    Liền thời gian để thở một hơi cũng đều không có, căn bản không có thời gian đi tìm Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng phiền toái.

    Tiền Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tần Xuyên thuyết minh tình huống.

    "Tần tiên sinh, chuyện này thực xin lỗi, tôi bên này cũng không biết vì cái gì sẽ đột nhiên toát ra tới nhiều nhiệm vụ khẩn cấp như vậy, chuyện kia của Địch Quân Thịnh chỉ có thể lại chậm lại mấy ngày rồi."

    "Đã biết." Biểu tình Tần Xuyên thâm trầm.

    Tiền Phong lại nói, "Chỉ có thể nói vận khí của Địch Quân Thịnh là thật sự quá tốt, đuổi kịp tốt thời gian, làm cho cậu ta sống lâu mấy ngày."

    Tần Xuyên trầm tư một lát, "Ông cảm thấy đây chỉ là trùng hợp sao?"

    "Tần tiên sinh làm sao vậy? Ngài cảm thấy không phải trùng hợp sao?" Tiền Phong tò mò hỏi Tần Xuyên, không đợi Tần Xuyên trả lời Tiền Phong lại nói, "Không có khả năng, chuyện của Tuần Vực Địch Quân Thịnh sao có thể tác động được, có thể đưa ra mệnh lệnh cho bộ phận chấp pháp chúng tôi, chỉ có cao tầng của bộ phận chấp pháp, ngay cả Tần tiên sinh ngài cũng không có tư cách này, càng đừng nói là Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng chỉ là thành viên bình thường của Tuần Vực, đây tuyệt đối chỉ là một sự trùng hợp."

    "Cậu ta vì cái gì không thể là cao tầng của Tuần Vực?" Tần Xuyên hỏi Tiền Phong.

    Chuyện của cao tầng Tuần Vực, Tần Xuyên cũng không hiểu biết nhiều hơn Tiền Phong.

    "Cao tầng của Tuần Vực là gồm bảy vị đại lão đỉnh cấp che giấu thân phận ở trên thế giới, nếu nói bảy vị này là bảy vị có quyền lực nhất thế giới hiện nay cũng không quá, bọn họ nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, bên dưới có được đế quốc thương nghiệp khổng lồ, mỗi một cái đều có thể so với tám đại đỉnh cấp hào môn trên thế giới."

    Nếu cùng Địch Quân Thịnh so sánh vẫn là có chênh lệch thật lớn.

    Địch Quân Thịnh cho dù có lợi hại, cũng bất quá là trong phạm vi của một nước.

    Càng đừng nói chính cậu ta còn làm suy đổ công ty của Địch gia.

    Cho dù cậu ta có trình độ, có thể có thành tựu hôm nay, hơn phân nửa vẫn là bởi vì tổ tiên tích đức.

    Tiền Phong cuối cùng nói, "Tóm lại chuyện của Tuần Vực, người như Địch Quân Thịnh là không có khả năng tác động được."

    Tiền Phong nói cũng là có đạo lý.

    Nhưng mà trong lòng Tần Xuyên tồn tại nghi hoặc như cũ.

    Anh ta chưa từng xem thường quá Địch Quân Thịnh.

    Còn có Giản Nhất Lăng.

    Sau khi cắt đứt điện thoại, Tần Xuyên bắt đầu tìm tin tức về bảy vị cao tầng của Tuần Vực.

    Tin tức tra được vô cùng hữu hạn.

    Chỉ có một tin tức, Tuần Vực được thành lập từ hai mươi năm trước.

    Ngay từ đầu chính là từ bảy vị thần bí sáng tạo.

    Nhưng là càng nhiều tin tức, liền tra không đến.

    Có thể khẳng định chính là, tuổi tác của bảy vị này hẳn là đều không nhỏ.

    ###

    Thịnh Oánh Oánh thực nôn nóng, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng một ngày không bị giải quyết, bà ta liền một ngày không thể an tâm.

    Buổi tối ngủ bà ta đều mơ thấy Địch Quân Thịnh đến trả thù toàn bộ Trung Nghĩa Minh, là một phen lửa đốt cháy Thái Ngưng Hiên, mấy người bọn họ bị cậu ta sống sờ sờ thiêu chết.

    Tuy rằng cảnh này trong mơ khoa trương một ít, nhưng Thịnh Oánh Oánh cảm thấy Địch Quân Thịnh muốn trả thù bọn họ là chuyện sớm hay muộn.

    Tuyệt đối không thể mặc kệ cậu ta tiếp tục phát triển đi xuống.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1347: Đây là Địch Quân Thịnh đang trả thù bọn họ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ đến lúc Địch Quân Thịnh phát triển lớn mạnh, tuyệt đối không có đường sống cho Trung Nghĩa Minh bọn họ.

    Thời điểm bà ta đang nôn nóng, liền nhận được điện thoại, biết được công ty của mình xuất hiện vấn đề.

    "Sao lại thế này? Đang yên đang lành, đơn đặt hàng như thế nào liền xuất hiện vấn đề?" Sắc mặt Thịnh Oánh Oánh càng thêm không tốt.

    Trên mặt có nếp nhăn rõ ràng tức khắc đã không có huyết sắc.

    Nhận được câu trả lời là tập đoàn Đỉnh Vấn từ giữa làm khó dễ.

    Là Địch Quân Thịnh, cậu ta đang trả thù bà ta!

    Không sai, không chỉ có mấy thành viên Trung Nghĩa Minh bọn họ hiểu biết công ty của Địch gia, Địch Quân Thịnh cũng hiểu biết công ty của bọn họ.

    Bọn họ hợp tác lâu như vậy, rất rõ ràng chi tiết công ty đối phương.

    Bọn họ liên hợp với Tần Xuyên bán đứng Địch gia dễ dàng, Địch Quân Thịnh hiện tại trái lại trả thù bọn họ đồng dạng lại đơn giản!

    Chuyện Thịnh Oánh Oánh cho tới nay lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.

    Bà ta sững sờ đứng tại chỗ, ngốc lăng trong chốc lát, mới vội vàng gọi điện thoại cho Khúc Chấn, làm ông ta triệu tập những người khác đi Thái Ngưng Hiên mở họp.

    Bọn họ muốn nhanh chóng thương lượng đối sách, đối phó Địch Quân Thịnh, bảo toàn công ty của chính mình.

    Mấy người tụ ở bên nhau thương lượng mới biết được, nguyên lai không chỉ là Thịnh Oánh Oánh, công ty của những người khác cũng đều gặp rắc rối với trình độ ảnh hưởng không giống nhau.

    Địch Quân Thịnh đang lợi dụng tập đoàn Đỉnh Vấn đối với bọn họ tiến hành trả thù.

    Như vậy tiếp tục, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ bị hủy ở trên tay Địch Quân Thịnh.

    Trước kia bọn họ không cảm thấy Địch Quân Thịnh có bản lĩnh như vậy.

    Hiện tại làm đối thủ, mới phát hiện, Địch Quân Thịnh người này thoạt nhìn ăn chơi trác táng, nhưng là thật sự có chút tài năng!

    Sau khi thương nghị mọi người đưa ra một cái kết luận, hiện tại ở trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường.

    Một: Lựa chọn tin tưởng Tần Xuyên, chờ Tần Xuyên ra tay;

    Hại: Lựa chọn cùng Địch gia nghị hòa.

    Thịnh Oánh Oánh phản đối con đường thứ hai, "Đã quyết liệt, còn nghị hòa như thế nào? Lòng dạ Địch Quân Thịnh hẹp hòi như vậy sao có thể cùng chúng ta nghị hòa?"

    Khúc Chấn giải thích, "Trên thương trường chưa từng có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn, Địch gia cùng chúng ta đấu, chính bọn họ cũng là sẽ có tổn thất, không bằng một sự nhịn chín sự lành, mọi người đôi bên cùng có lợi. Hơn nữa chúng ta nghị hòa không nhất định phải tìm Địch Quân Thịnh, Địch gia lão gia tử còn ở trên đời, ông ấy so với Địch Quân Thịnh có kiến thức có quyết đoán, càng thêm rõ ràng làm như thế nào mới là có lợi nhất."

    Địch lão gia tử là một người có lý trí tuyệt đối.

    Nếu mà cùng Địch lão gia tử nói, mọi chuyện hẳn là còn có thể có cơ hội xoay chuyển.

    Thịnh Oánh Oánh có chút bị thuyết phục.

    Khúc Chấn lại bổ sung, "Hơn nữa chúng ta cũng chỉ là thử xem, cho dù Địch gia không đồng ý, chúng ta cũng không có tổn thất gì."

    "Vậy được." Suy tư qua đi, Thịnh Oánh Oánh thỏa hiệp.

    ###

    Một giờ sau, tại phòng khách biệt thự Địch gia.

    Địch lão gia tử ngồi ở ghế thái sư tơ vàng gỗ nam, nhàn nhã mà phẩm trà.

    Ngồi đối diện ông chính là hai người Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn.

    Hai người bọn họ là đại biểu mọi người Trung Nghĩa Minh tới gặp Địch lão gia tử.

    Đối mặt với người phản bội Địch gia, Địch lão gia tử có vẻ thập phần bình tĩnh.

    "Địch lão gia tử, đã lâu không gặp, thân thể của ngài vẫn khỏe mạnh như cũ nha." Trên mặt Khúc Chấn treo nụ cười ngây ngô chiêu bài của mình.

    Khuôn mặt béo đô đô nhất quán làm cho người ta ấn tượng chính là hàm hậu hiền lành.

    Nhưng mà trong lòng Địch lão gia tử rất rõ ràng, lão Khúc béo hiền lành đều là giả vờ.

    Bằng không ông ta cũng làm không ra chuyện phản bội Địch gia.

    "Còn tốt còn tốt, ông trời chiếu cố." Địch lão gia tử không mặn không nhạt mà trả lời một câu.

    "Địch lão gia tử, hôm nay chúng tôi hai người lại đây, chủ yếu là xin lỗi ngài chuyện trước đây."

    Khúc Chấn trực tiếp bày tỏ ý đồ của mình.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1348: Hà tất lưỡng bại câu thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông ta biết Địch lão đông tây đa mưu túc trí, muốn lừa dối ông ấy thật không dễ dàng.

    "Xin lỗi?" Địch lão gia tử quay đầu hỏi trợ lý phía sau một câu, "Hôm nay ngày mấy?"

    "Ngày 6."

    "Nga? Tháng mấy?"

    "Tháng mười."

    "Như vậy a. Ta đây còn không có lão hồ đồ, chuyện của Địch gia ta cùng Trung Nghĩa Minh qua đi đều gần tháng." Địch lão gia tử quay đầu nói, "Ta còn tưởng rằng là cuộc sống này của ta quá hồ đồ, nguyên lai thật sự qua đi lâu như vậy."

    Ngụ ý, chuyện này đều đi qua gần tháng, hiện tại mới nhớ tới phải xin lỗi, đây là lời xin lỗi kiểu gì?

    Làm cho ai xem đâu?

    Thịnh Oánh Oánh vội vàng giải thích, "Địch lão gia tử, chuyện lúc trước ngài cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi, chuyện các người giấu giếm Địch thiếu gia, làm cho chúng tôi nghĩ lầm cậu ấy là người sắp chết, chúng tôi lúc này mới sẽ cùng Tần Xuyên liên hợp cùng nhau."

    Địch lão gia tử ý vị thâm trường mà cười.

    "Tiểu Thịnh a, ngươi từ trên tay ba ngươi tiếp nhận công ty gia tộc cũng đã mười mấy năm đi?"

    Địch lão gia tử có thể nói là nhìn Thịnh Oánh Oánh lớn lên.

    Thịnh Oánh Oánh ở trước mặt Địch lão gia tử thời điểm vẫn là có một ít sợ hãi.

    "Bác Địch, nếu bác nói đến ba con, con liền nhiều lời một câu, ba con đem công ty gia tộc giao cho con, con không thể làm công ty nhà của chúng con ở trên tay con suy đổ không phải sao? Nếu lúc trước các người có thể sớm một chút cùng chúng con nói rõ ràng, có thể tín nhiệm chúng con nhiều một chút, không đối với chúng con giấu giếm tình huống thân thể của Địch thiếu gia, chúng con cũng không đến mức cùng Địch gia các người phủi sạch quan hệ."

    Địch lão gia tử không nhanh không chậm mà nói, "Ngươi khi còn nhỏ bướng bỉnh, làm rớt ở Thái Ngưng Hiên một kiện đồ cổ trang trí, người lớn phát hiện sau đó hỏi có phải ngươi đánh vỡ hay không, ngươi cự tuyệt không thừa nhận, chờ đến lúc chứng cứ vô cùng xác thực, mọi người đều biết là ngươi làm rớt, ngươi lại khóc lên. Bởi vì ngươi khóc đến thương tâm, mọi người đều tha thứ cho ngươi, không chỉ có không có trách ngươi làm rớt vỡ đồ vật, còn an ủi ngươi."

    Sắc mặt Thịnh Oánh Oánh tức khắc xanh mét, "Bác Địch nhắc đến con khi còn nhỏ làm cái gì? Đều đã là chuyện của ba mươi mấy năm trước, bác Địch nhắc đến chuyện này không phải là muốn cùng con nói đến tình cũ chứ?"

    Địch lão gia tử khí định thần nhàn, "Ngươi tiếp nhận công ty gia tộc mười mấy năm, lại còn cùng khi còn nhỏ giống nhau, đã làm sai chuyện còn không muốn thừa nhận, ngươi khi còn nhỏ là một cô bé, khóc hai câu mọi người liền đều không cùng ngươi so đo, nhưng mà ngươi hiện giờ sớm đã không phải cái cô bé không rành thế sự kia, ngươi làm người cầm quyền Thịnh gia cũng đã mười mấy năm, ngươi nên hiểu rõ, chuyện gì là có thể sơ lược, sự tình gì là không thể. Các ngươi lúc trước làm, không phải cùng Địch gia ta phủi sạch quan hệ, mà là giúp đỡ người khác cùng nhau phá đổ công ty Địch gia."

    Sắc mặt Thịnh Oánh Oánh càng thêm khó coi.

    Lão đông tây nói nửa ngày như vậy, chính là đang nói bà ta không biết hối cải.

    Bà ta vốn dĩ liền không đồng ý cùng tới Địch gia nghị hòa.

    Là Khúc Chấn bọn họ nói muốn tới bà ta mới đến.

    Hiện tại khen ngược, còn bị lão đông tây âm dương quái khí mà nói một hồi.

    Thịnh Oánh Oánh trừng mắt nhìn Khúc Chấn liếc một cái.

    Khúc Chấn biết tính tình của Thịnh Oánh Oánh, vội nói với Địch lão gia tử, "Lão gia tử, chuyện đã xảy ra, chúng tôi cũng xác thật đối với Địch gia các người không phải, nhưng hiện giờ Địch thiếu gia muốn cùng chúng ta đấu, cùng Tần gia đấu, kết quả đơn giản là lưỡng bại câu thương."

    Nói xong Khúc Chấn lấy ra một danh sách, "Chúng tôi bán cái gì, Địch thiếu gia cũng bán cái đó, còn đè thấp giá cả, như vậy không chỉ có phá hư thị trường, chính cậu ấy cũng phải bồi tiền đi vào."

    Địch Quân Thịnh lấy tập đoàn Đỉnh Vấn đẩy ra sản phẩm chủ yếu giống mấy công ty của Trung Nghĩa Minh, hơn nữa còn dùng giá cả thấp hơn so với bọn họ để chiếm dụng thị trường.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1349: Lão đông tây dầu muối không ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thủ đoạn trả thù như vậy, không thể nghi ngờ là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

    Lấy Địch lão gia tử trí tuệ, khẳng định biết đây là một bút mua bán lỗ vốn.

    Làm như vậy đối với Trung Nghĩa Minh bọn họ không có chỗ tốt, đối với Địch gia đồng dạng cũng không có chỗ tốt.

    Địch lão gia tử không có đi xem đồ vật Khúc Chấn lấy ra tới, nhàn nhạt mà trả lời một câu, "Lão nhân ta đã về hưu, việc làm ăn của Địch gia đã sớm toàn quyền giao cho cháu trai ta xử lý, nó là kiếm được hay là làm mất đi, là đem Địch gia gia nghiệp phát dương quang đại, hay là bồi đến hai bàn tay trắng, đều là chuyện của nó. Lão nhân ta lại không có khả năng cả đời đều nhìn nó quản nó, nếu đã buông tay, vậy lựa chọn tín nhiệm nó."

    Địch lão gia tử thật sự mặc kệ công ty Địch gia, chuyện duy nhất có thể làm ông ấy rời núi quản lý chỉ có cháu dâu bảo bối của ông ấy.

    Nếu là cháu dâu bảo bối yêu cầu tiểu tử thúi nhà ông ở bên, vậy ông ấy khẳng định đạo nghĩa không thể chối từ, giúp tiểu tử thúi quản quản công ty, làm cho nó có đủ thời gian ở bên cháu dâu.

    Thái độ của Địch lão gia tử làm cho Khúc Chấn trước đó chuẩn bị tốt một bụng lời nói sinh sôi bị nuốt trở vào.

    Thịnh Oánh Oánh hoàn toàn đã không có kiên nhẫn, "Bác Địch, hôm nay con cùng lão Khúc đến đây tìm bác không phải chúng con sợ bác, mà là chúng con không nghĩ làm mọi người đều náo loạn thật sự khó coi. Địch thiếu gia còn không có thắng đâu, đến lúc đó ai thua ai thắng đều khó mà nói. Bác liền thật sự không sợ Địch gia của bác thật vất vả mới có được giữ lại một mồi lửa cũng không có sao?"

    Công ty Địch gia ban đầu đã phá sản.

    Hiện tại tập đoàn Đỉnh Vấn là Giản Nhất Lăng giúp đỡ thu mua tới.

    Địch Quân Thịnh lại lăn lộn như vậy, Giản Nhất Lăng có bao nhiêu gia sản đều không đủ cho cậu ta phá.

    Hươu chết về tay ai còn không thể biết, Địch lão gia tử với thái độ này thật giống như Trung Nghĩa Minh bọn họ đã thua, không khỏi cũng quá chắc chắn đi.

    Địch lão gia tử cười nói, "Đó là cuộc tranh đấu giữa các ngươi cùng cháu trai của ta, có bản lĩnh, liền đem tên tiểu tử thúi nhà ta đấu đến hai bàn tay trắng. Dù sao nó cũng còn trẻ, nếu là thất bại cũng không sao, thừa dịp tuổi trẻ nhiều trải nghiệm một chút cũng không phải không tốt."

    Sắc mặt Thịnh Oánh Oánh hoàn toàn khó coi.

    Lão đông tây dầu muối không ăn, thật sự đáng giận!

    "Bác Địch, nếu các người đem mọi chuyện làm được tuyệt tình như vậy, cũng chớ trách chúng con đến lúc đó không lưu tình đuổi tận giết tuyệt." Thịnh Oánh Oánh không hề cùng Địch lão gia tử giả vờ nữa.

    Lão đông tây không cho tình cảm như vậy, vậy bọn họ còn cùng ông ấy khách khí cái gì?

    Ông ấy thật sự cho rằng tên cháu trai phá của của ông nắm chắc thắng lợi sao?

    Địch lão gia tử cười trả lời, "Tùy các ngươi."

    Địch lão gia tử nhất phái nhẹ nhàng, già nua trên mặt không có chút nào khẩn trương cùng sợ hãi.

    So với công việc làm ăn của Địch gia, ông ấy rõ ràng càng quan tâm đến đời sau của Địch gia bọn họ.

    Việc làm ăn phiền não để lại cho tiểu tử thúi đi tự nghĩ đến là được, ông ấy đã sớm tới cái tuổi bảo dưỡng tuổi thọ, vẫn là nghĩ lại xây dựng cho tằng tôn bảo bối một cái công viên giải trí tư gia.

    Sắc mặt Thịnh Oánh Oánh xanh mét, lão đông tây này đang nghĩ cái gì? Đều là người gần đất xa trời!

    Khúc Chấn khuyên bảo một lần cuối cùng, "Địch lão tiên sinh, hiện giờ tình hình này, nếu các người kiên định mà muốn cùng chúng tôi thực hiện cuộc chiến thương trường, ai cũng đều chiếm không được chỗ tốt, ngài thật xác định muốn mặc kệ Địch thiếu gia làm như vậy sao?"

    Địch lão gia tử nhìn Khúc Chấn, cười một chút, "Nếu các ngươi có mười phần nắm chắc, các ngươi hôm nay đều sẽ không tới nơi này."

    Địch lão gia tử đã sớm nhìn thấu.

    Thịnh Oánh Oánh không chỉ có không thừa nhận, ngược lại châm biếm Địch lão gia tử, "Vậy Địch lão tiên sinh cần phải xem cho kỹ, chỉ hy vọng bác đến lúc đó đừng cậy già lên mặt, lấy tình cảm lúc trước tới cầu xin chúng con thủ hạ lưu tình!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1350: Làm những việc mà cô đã từng làm sai, trải qua tâm trạng của cô lúc ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khúc Chấn thấy đã không có khả năng tiếp tục nói nữa, liền hấp tấp mà cùng Địch lão gia tử cáo biệt.

    Sau đó Khúc Chấn lôi kéo Thịnh Oánh Oánh rời khỏi Địch gia.

    Ra cửa, Thịnh Oánh Oánh bắt đầu phát giận, "Lão đông tây này, cậy già lên mặt, còn tưởng rằng ông ấy vẫn là ông ấy năm đó!"

    "Được rồi được rồi, bà cũng đừng nóng giận, xác thật là lúc trước chúng ta làm chuyện thực có lỗi đối với Địch gia, ông ấy không cho chúng ta sắc mặt tốt cũng là đương nhiên."

    "Lão đông tây cũng liền hiện tại có thể đắc ý." Thịnh Oánh Oánh khịt mũi coi thường, "Chúng ta tới tìm ông ấy nghị hòa là cho ông ấy mặt mũi, ông trả lại cho chúng ta phô trương, thật cho rằng cái tên phá của kia có thể nhảy ra bọt sóng gì sao? Chỉ có đánh nhau cậy mạnh, lại không hiểu làm buôn bán."

    "Bà cũng đừng nóng giận, chúng ta đi tìm Tần tiên sinh, nhìn xem Tần tiên sinh bước tiếp theo tính toán làm như thế nào."

    Con đường thứ nhất đi không thông, vậy bọn họ liền đem toàn bộ tinh lực phóng tới hiệp trợ Tần Xuyên đi đối phó Địch Quân Thịnh.

    "Được, tôi liền chờ xem Địch Quân Thịnh lại một lần bị Tần tiên sinh chỉnh thành chó nhà có tang!"

    ###

    Địch Quân Thịnh gần nhất động tác rất lớn, làm cho người của Trung Nghĩa Minh kêu khổ thấu trời.

    Đã từng là đồng minh Trung Nghĩa Minh, mọi người lần đầu tiên phát hiện, cùng Thịnh gia ăn chơi trác táng là địch thế nhưng lại tốn nhiều công sức như thế.

    Người của Trung Nghĩa Minh bức thiết hy vọng Tần Xuyên có thể giúp bọn họ mau chóng giải quyết rớt Địch Quân Thịnh.

    Tần Xuyên đã đáp ứng bọn họ, sẽ mau chóng giải quyết.

    Tần Xuyên cũng muốn sớm kết thúc chuyện này một chút.

    Mặc kệ thắng hay thua, tổng phải có một cái kết quả.

    Tần Xuyên cũng không xác định chính mình làm những chuyện này có ý nghĩa hay không.

    Hiện tại anh ta có được rất nhiều đồ vật mà anh ta trước kia đều chưa từng có, lại so với trước kia càng thêm hư không.

    Anh ta như là một máy móc chết lặng, đang tái tạo thế giới ký ức của mình.

    Nhưng mà anh ta căn bản không biết, chính mình đang truy đuổi rốt cuộc là cái gì.

    Trong ngăn kéo đặt một bức ảnh của Giản Nhất Lăng.

    Trên ảnh chụp đôi mắt của cô thanh triệt, một thân áo lông màu trắng, lông xù xù bao vây lấy thân hình nhỏ xinh của cô.

    Lòng bàn tay Tần Xuyên nhẹ nhàng mà vuốt ve qua ảnh chụp.

    Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm.

    Tần Xuyên cũng không nói lên được, mình yêu chính là Giản Nhất Lăng một đời này hay là Giản Nhất Lăng điên cuồng vì anh ta ở kiếp trước.

    Anh ta thừa nhận chính mình đối với Giản Nhất Lăng một đời từng có hảo cảm, nhưng mà anh ta khắc chế.

    Thẳng đến khi ký ức quá khứ chạy ra, cái cô gái ngốc điên cuồng mà yêu anh ta một lần lại một lần mà xuất hiện ở cảnh trong mơ, cuối cùng thật sâu mà khắc ở trong đầu anh ta, vứt đi không được.

    "Tần Xuyên, nghe nói công ty anh cần tài chính, bên trong thẻ ngân hàng này là một chút tâm ý của em, anh nhận lấy đi."

    "Tần Xuyên, em vừa mới học được cách đan áo len, em đan cho anh một cái nhé."

    "Tần Xuyên, em thích chính là anh a, vì sao anh không thể tiếp thu em?"

    "Mạc Thi Vận có cái gì tốt? Em nơi nào kém cô ấy? Rõ ràng là em nhận thức anh trước! Cũng là em yêu anh trước!"

    Những hình ảnh đã từng làm anh ta phiền chán đó.

    Sau khi trải qua những năm tháng lễ rửa tội, biến thành hoài niệm của anh ta, thậm chí là những hình ảnh anh ta muốn bắt lấy.

    Kỳ thật anh ta biết, mặc kệ anh ta làm cái gì, đều không thể được đến điều anh ta muốn.

    Bởi vì Giản Nhất Lăng hiện tại, đã không phải là Giản Nhất Lăng trước kia.

    Cho dù anh ta hủy diệt Địch Quân Thịnh, cũng không chiếm được Giản Nhất Lăng lại ngốc lại điên trong trí nhớ kia.

    Mà hành động hiện tại của anh ta, bất quá là lặp lại những chuyện sai mà cô ấy đã từng vì anh ta mà làm.

    Anh ta đang muốn trải qua tâm trạng của cô lúc ấy.

    Chẳng sợ từ sớm đã biết không có kết quả.
     
    LieuDuongDương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...