Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1131: A Thịnh, anh là của em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Người tới!" Địch Quân Thịnh hướng ngoài cửa kêu.

    Sau đó không có người tiến vào.

    "Em đã cùng Địch gia gia xin quyền hạn, bọn họ hiện tại nghe em, không nghe anh."

    Giản Nhất Lăng chuyên chú động tác trên tay mình.

    "Nhất Lăng, không cần làm loại chuyện này."

    Giọng nói Địch Quân Thịnh trầm thấp ẩn nhẫn trong đó lộ ra sự thống khổ.

    Địch Quân Thịnh nhắm hai mắt lại, muốn làm lơ Giản Nhất Lăng tồn tại, làm lơ tay của cô.

    Biểu tình trở nên ẩn nhẫn, không thể nói tới là thống khổ hay là cái gì.

    "A Thịnh, anh là của em." Giản Nhất Lăng nói.

    Tiếng nói non mềm nhưng nói vô cùng kiên định.

    Không bao lâu, hơi thở Địch Quân Thịnh trở nên gấp gáp.

    Dụng cụ biểu hiện tim đập gia tốc.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng tựa hồ cũng không lo lắng đến việc tim anh ấy đập quá nhanh.

    ###

    Vu Hi lại lần nữa tiến vào đưa cơm cho Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang rửa tay.

    Bên cửa sổ Địch Quân Thịnh đang ngồi trên xe lăn có sắc mặt phiếm hồng, cuối cùng là có chút huyết sắc.

    "Lăng Thần, em cũng ăn một chút gì đi." Vu Hi nói với Giản Nhất Lăng.

    "Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu một cái, "Anh nói người bên ngoài lấy cho anh ấy một bộ quần áo mới, không cần loại áo sơmi tây trang này, trang phục thuận tiện mặc vào cởi ra ở nhà là được."

    "Được." Vu Hi đáp ứng, "Còn có cái yêu cầu gì sao?"

    "Anh nói An Dương phái người đi đón anh hai em, anh ấy mang theo thuốc mà em yêu cầu tới." Giản Nhất Lăng nói.

    Giản Duẫn Mạch bọn họ là từ đảo nhỏ Lạc Hải Sâm bay tới, trên đường còn cần đổi một lần máy bay, không có tới nhanh như Địch Quân Thịnh bọn họ.

    "Được."

    Vu Hi lại một lần trở thành bảo mẫu của Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh, nhưng mà anh ấy vui vẻ chịu đựng, chỉ cầu sao cho hai người này đều có thể nhanh chóng tốt lên, như vậy cho dù bắt anh ấy làm bảo mẫu anh ấy cũng thấy đáng.

    Vu Hi đang muốn quay đầu đi ra ngoài, liền nghe được Địch Quân Thịnh nói, "Lấy chút đồ ăn lại đây."

    Cậu ấy muốn ăn cái gì.

    Vu Hi nghe được lời này, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó vui vẻ mà nói, "Được được được, tôi lập tức đi lấy."

    Địch Quân Thịnh chịu chủ động yêu cầu đồ ăn, thật sự là tốt quá!

    Tuy rằng không biết Lăng Thần dùng biện pháp gì, nhưng chỉ cần Thịnh gia chịu thay đổi chính là chuyện tốt.

    Địch Quân Thịnh quay đầu nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, tầm mắt dừng ở trên đôi bàn tay mềm mại kia của cô, trên mặt lần thứ hai nổi lên ửng đỏ.

    Anh ấy không hề muốn Giản Nhất Lăng làm loại chuyện này, anh ấy phải ăn uống, phải khôi phục thân thể, phải khôi phục sức lực.

    Vu Hi thực mau đem đồ ăn mới lại đây, cháo trắng cùng với một ít rau dưa ngon miệng.

    Giản Nhất Lăng đút Địch Quân Thịnh ăn, Địch Quân Thịnh nói, "Để Vu Hi làm."

    "Anh là nam nhân của em, em có thể chăm sóc không cần người khác tới." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng ngưng trọng, lời nói chắc chắn, không cho Địch Quân Thịnh cơ hội phản bác.

    "Chính em cũng bị thương."

    "Em là bị thương ngoài da cùng nứt xương đùi, không ảnh hưởng đến việc sử dụng tay của em."

    Cùng Giản Nhất Lăng nói đạo lý, hơn phân nửa là nói không lại.

    "Mở miệng, ăn cháo." Giản Nhất Lăng nói.

    Địch Quân Thịnh chỉ có thể nghe lời mà mở miệng, ăn xong đồ ăn Giản Nhất Lăng đút.

    Không ăn được mấy muỗng, Địch Quân Thịnh không muốn ăn tiếp.

    "Ăn không vô."

    Một thời gian dài đều không ăn cơm, dẫn tới Địch Quân Thịnh lập tức ăn không được một lúc nhiều như vậy.

    Giản Nhất Lăng dừng một chút, sau đó đem cháo đưa vào miệng mình.

    Trong lúc Địch Quân Thịnh cứ tưởng là cô ấy muốn ăn cháo dư lại của anh, thì cô bỗng nhiên vươn người tới, hôn lên môi anh, đem cháo đưa vào trong miệng anh.

    Vu Hi còn ở trong phòng không đi ra ngoài, thấy một cảnh như vậy, anh ấy vội vàng quay người đi.

    Khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được nghĩ, hai năm không thấy, Lăng Thần lợi hại không ít a!
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1132: Thịnh gia xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ chỉ có thể ăn xong nửa chén cháo, cuối cùng Địch Quân Thịnh lại ăn sạch một chén, còn ăn luôn hơn phân nửa đĩa rau dưa.

    Giản Nhất Lăng còn đem một số thuốc bổ vitamin mà Vu Hi mang lại đây cho Địch Quân Thịnh uống.

    Sau đó Giản Nhất Lăng nói Vu Hi lấy nước ấm tới, lau chà lưng thay quần áo cho Địch Quân Thịnh.

    "Không cần." Địch Quân Thịnh cự tuyệt.

    Không nghĩ lại để cho Giản Nhất Lăng cùng chính mình tiếp xúc thân mật.

    Đặc biệt không nghĩ để cô nhìn thấy cơ thể gầy gò xấu xí của mình hiện tại.

    "Anh Vu Hi, đi lấy đồ vật." Giản Nhất Lăng không nghe anh, tiếp tục nói Vu Hi đi lấy đồ vật mà cô yêu cầu.

    "Không được đi!" Địch Quân Thịnh ra mệnh lệnh.

    "Các cậu này.." Vu Hi nghe Giản Nhất Lăng không được, nghe Địch Quân Thịnh cũng không được, vào thế khó xử.

    "Anh Vu Hi, đi!" Giản Nhất Lăng lại một lần nữa lặp lại.

    Vu Hi hít sâu một hơi, nói với Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, xin lỗi, sau khi cậu khỏe lại cậu muốn đánh tôi thì cậu đánh, hôm nay tôi vẫn là nghe theo Lăng Thần!"

    Anh ây không phải vì một tiếng "Anh Vu Hi" này, anh ấy cũng hy vọng Thịnh gia có thể khôi phục.

    Vu Hi hy sinh một chút cũng là vấn đề không lớn.

    Vu Hi quay đầu liền đi giúp Giản Nhất Lăng làm việc.

    Người cuối cùng có thể nghe lệnh Địch Quân Thịnh cũng lựa chọn phản chiến, quay qua Giản Nhất Lăng, hiện tại Địch Quân Thịnh hoàn toàn "Tứ cố vô thân".

    Nếu anh không nhanh chóng dưỡng thân thể cho tốt, anh chỉ có thể để cho Giản Nhất Lăng tùy ý bài bố, chuyện gì đều làm không được.

    ###

    Lúc đi ra cửa phòng Vu Hi còn đang suy nghĩ.

    Lăng Thần mấy năm nay trưởng thành không chỉ là tuổi, còn có dũng khí!

    Đi tới cửa, vừa vặn gặp gỡ Kim Cẩm trở về.

    "Em gái Kim gia, còn không có kịp nói cảm ơn với em!" Vu Hi chặn lại nói lời cảm ơn, "Không chỉ đã cứu Lăng Thần của chúng tôi, hiện tại còn đem phòng ở cho chúng tôi sử dụng."

    Bởi vì không muốn để Địch Quân Thịnh lại chịu xóc nảy, sau khi tới, bọn họ lựa chọn ở lại phụ cận nhà Kim Cẩm, mà không có đi đến bên trong thành phố tìm phòng ở.

    Căn nhà trệt của Kim Cẩm tuy rằng nhỏ nhắn đơn giản, nhưng cũng có một phen phong vị khác.

    "Không cần khách khí." Kim Cẩm không để ý, hai người bên trong đều ở trên xe lăn, cô ấy bất quá là cho hai người bệnh thuận tiện một chút, không có chuyện gì ghê gớm.

    "Vườn rau nơi này đều là của em trồng sao? Có phải thực vất vả quá hay không?"

    "Sẽ không, em còn rất hưởng thụ, nhìn cây cỏ chính mình trồng nở hoa kết quả, có một loại cảm giác thành tựu."

    Kim Cẩm cùng Vu Hi hàn huyên.

    Nói đến chuyện trồng rau, Kim Cẩm nói chuyện say sưa.

    "Em trước kia là làm cái gì?" Vu Hi rất tò mò.

    "Lập trình viên, phát triển phần mềm." Kim Cẩm trả lời.

    "Thật hay giả?" Vu Hi thực kinh ngạc, một lần nữa đánh giá lại Kim Cẩm, "Hóa ra em lại là một nhà lập trình viên."

    Anh ấy còn tưởng rằng nữ lập trình viên là cái loại đặc biệt giống đàn ông, không nghĩ tới cô gái dáng vẻ thanh tú trước mắt này cũng xuất thân là lập trình viên.

    "Ân. Em học đại học ngành máy tính chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp đi làm IT cho một công ty, việc chính là viết Java."

    Kim Cẩm sau khi tốt nghiệp thì vào làm cho một công ty về internet vừa mới khởi nghiệp, sau đó lại giúp công ty đưa ra thị trường, Kim Cẩm có cổ phiếu cùng với tiền của nhà hảo tâm năm đó giúp mình đi học còn, cô ấy liền trở về nông thôn chính mình trồng rau.

    "Em thật lợi hại!" Vu Hi từ đáy lòng bội phục cô gái nhỏ trước mắt, "Anh cùng những người khác đều ở bên cạnh nhà, em nếu có chuyện gì cần đến chúng ta cứ việc nói."

    Căn nhà của Kim Cẩm hữu hạn, chỉ có một gian phòng trống để cho Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng ở, những người cùng đi tới chỉ có thể ở trong xe mà An Dương chạy lại đây.

    "Ân, được." Kim Cẩm đối với bạn bè của Giản Nhất Lăng có ấn tượng đều khá tốt, những người này xuất thân đều thực tốt, lại vô cùng lễ phép, điệu thấp có phong độ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1135: Ôm nhau đi vào giấc ngủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà bọn họ cũng đều đã thấy được cảm tình mà Địch Quân Thịnh đối với Giản Nhất Lăng.

    Cậu ta yêu Giản Nhất Lăng, giống như sinh mệnh của chính mình.

    Một người nguyện ý che chở Tiểu Lăng như vậy, anh ấy lại có cái lý do gì đi ngăn cản bọn họ đây?

    Tiểu Lăng của anh, trưởng thành, tìm được người mà em ấy muốn ở cùng bên nhau cả đời.

    Hết thảy chờ đợi đều có một cái kết quả tốt.

    Lúc Giản Nhất Lăng trở lại trong phòng, Địch Quân Thịnh đã nằm ở trên giường.

    Đồ vật trên giường đều là thay mới tinh.

    Hôm nay An Dương dẫn người ở nhà Kim Cẩm bận lên bận xuống, từ đầu đến chân có thể thay đổi đều thay đổi.

    Giản Nhất Lăng chuẩn bị lên giường, cô gian nan từ trên xe lăn đứng dậy, di chuyển đến trên giường.

    Địch Quân Thịnh nhắm mắt lại, trên thực tế cũng không có ngủ.

    Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt anh mở ra một cái khe hở, lén nhìn động tác của Giản Nhất Lăng.

    Nhìn thấy bộ dáng gian nan của cô, nhìn thấy vết thương trên người cô.

    Anh bản năng mà muốn đi giúp cô một phen.

    Chính là giây tiếp theo, anh liền phản ứng lại trạng huống hiện tại của chính mình, còn không bằng Giản Nhất Lăng.

    Chính anh còn cần người khác chiếu cố, muốn đỡ cô ấy một chút cũng đều làm không được.

    Nghĩ đến đây, Địch Quân Thịnh lại nhắm hai mắt đau kịch liệt lại, dứt khoát không nhìn Giản Nhất Lăng.

    Như thế mới tốt, dù sao anh cái gì cũng đều làm không được.

    Một lát sau, Giản Nhất Lăng đã thuận lợi bò lên trên giường, Địch Quân Thịnh cảm giác được cô di chuyển tới bên người mình.

    Theo sát đó, một đôi tay khoanh lại vòng eo của anh, toàn bộ thân thể mềm ấm đều dán đi lên.

    Địch Quân Thịnh chau mày, kháng cự loại đụng chạm này, anh không muốn thân thể xấu xí hiện tại của anh bị cô đụng vào như vậy.

    Hiện tại anh, cũng đều ghét bỏ bộ dáng này của mình.

    Anh một chút đều không nghĩ muốn anh như vậy đi tới gần cô.

    Tựa hồ không có nhận thấy được sự mâu thuẫn của anh, người bên người một chút ý tứ muốn rời xa anh đều không có, ôm anh, hô hấp dần dần bắt đầu đều đều.

    "Em tìm cái phòng khác mà ngủ." Địch Quân Thịnh rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

    "Vì cái gì?"

    "Chúng ta không phải vợ chồng, không nên ngủ ở trên một cái giường."

    "Trước kia chúng ta cũng ở chung một cái phòng, cũng ngủ chung như vậy."

    "Không giống nhau."

    "Nơi nào không giống nhau?"

    Giản Nhất Lăng ngửa đầu, ngóng nhìn Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh thống khổ mà không nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

    Anh quay đầu, liếc nhìn về một bên khác.

    Giản Nhất Lăng tay nhẹ nhàng mà mơn trớn ngực Địch Quân Thịnh, "A Thịnh, anh không xấu, anh chỉ là bị bệnh, hết bệnh rồi, anh sẽ lại đẹp. Em hiện tại cũng khó coi, nhưng mà em cũng sẽ tốt lên, sẽ đẹp lên."

    "Không giống nhau."

    Anh đương nhiên biết vết thương của cô sẽ khá lên, cô sẽ khôi phục thành bộ dáng vốn có.

    Anh không giống vậy.

    "Giống nhau." Giản Nhất Lăng chắc chắn nói, "A Thịnh, em sẽ làm cho anh tốt lên."

    Cô sẽ, cô nhất định sẽ.

    Nói xong, Giản Nhất Lăng không chỉ không có buông ra, còn làm cho mình càng gần sát anh thêm một chút nữa.

    Gần đến có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, gần đến cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh.

    Không bao lâu, anh liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều.

    Cô ngủ rồi.

    Địch Quân Thịnh mở to mắt, nhìn theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn mặt nghiêng của cô nằm bên người ngủ say.

    Cô thật sự đã trở lại, chân chân thật thật mà đã trở lại, ở bên người anh, mạnh khỏe, chân thật.

    Địch Quân Thịnh không biết chính mình là ngủ khi nào.

    Bởi vì thân thể quá mức suy yếu, dẫn tới thực dễ dàng liền đi vào giấc ngủ.

    Khi anh tỉnh lại, trời đã sáng, mà người bên người đã không ở trong phòng.

    Anh không biết cô dậy khi nào, thân thể quá mức suy yếu làm anh đánh mất tính cảnh giác cùng sức lực nguyên bản.

    Ở trong căn phòng trống rỗng chờ đợi, cũng không biết chờ đợi cái gì.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1136: Kế hoạch vỗ béo (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng bếp, Kim Cẩm đang dưới sự chỉ đạo của Giản Nhất Lăng làm bữa sáng.

    Hôm nay Giản Nhất Lăng đã dậy rất sớm, trộn bột, làm nhân, nặn bánh bao nhỏ, sau đó còn muốn xào rau.

    Cho dù người ngồi ở trên xe lăn, một đôi tay cũng không được nhàn.

    Sau đó Kim Cẩm dậy, liền không cho cô bận việc, mà là từ Giản Nhất Lăng chỉ đạo, cô ấy tới động thủ.

    "Cái này thả nhiều muối như vậy có thể sao?"

    Kim Cẩm phát hiện Giản Nhất Lăng hóa ra đối với nấu ăn vô cùng lành nghề, trải qua chỉ đạo của cô, nguyên bản một món ăn rất bình thường cũng có thể trở nên phá lệ ngon miệng.

    "Ân. Bánh bao nhỏ có thể lấy ra khỏi nồi."

    "Được, tôi liền lấy ra tới, để cô bưng đi đưa cho vị kia trong phòng."

    Giản Nhất Lăng làm hai loại nhân bánh bao nhỏ, một loại là chuẩn bị cho mọi người, một loại là chuyên môn chuẩn bị cho Địch Quân Thịnh.

    Kim Cẩm đem khăn lông cách nhiệt đặt ở trên đùi Giản Nhất Lăng, lại đem lồng hấp bánh bao nhỏ hình tròn thả lên.

    Giản Nhất Lăng quay đầu vào phòng.

    Địch Quân Thịnh nhìn thấy cô cầm đồ vật nóng hôi hổi tiến vào, đem đầu quay sang hướng khác.

    Giản Nhất Lăng đi tới bên cửa sổ, "Làm bánh bao nhỏ cho anh."

    "Anh không đói bụng." Địch Quân Thịnh đau kịch liệt mà trả lời.

    Không nghĩ cô còn vì chính mình trả giá như vậy.

    Cô hẳn là phải càng vui vẻ, càng tốt.

    Giản Nhất Lăng đem lồng hấp đặt ở trên tủ đầu giường.

    "Có nấm." Giản Nhất Lăng nói, "An Dương sáng nay lấy tới, rất tươi."

    Giản Nhất Lăng ở bên cạnh Địch Quân Thịnh ngồi xuống, bắt đầu ăn bánh bao nhỏ.

    Một ngụm một cái, mùi đồ ăn nồng đậm nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng.

    Địch Quân Thịnh muốn không chú ý cũng đều không được.

    Nghe mùi hương liền biết là tay nghề của cô.

    Là hương vị trong trí nhớ.

    Là hương vị quen thuộc của cô.

    Giản Nhất Lăng sau khi chính mình ăn năm cái, hỏi lại Địch Quân Thịnh, "Anh thật sự không cần ăn sao?"

    Địch Quân Thịnh không có trả lời.

    Lúc này Vu Hi vào tới, hỏi hai người có cái yêu cầu gì không.

    Hai bệnh nhân này sinh hoạt đều không thể tự gánh vác, anh ấy như mẹ già chỉ có thể chạy nhiều một chút.

    "Có bánh bao, cho anh ăn."

    Giản Nhất Lăng đem bánh bao nhỏ còn thừa trong lồng hấp đưa cho Vu Hi.

    "Oa, thơm quá a! Là thủ nghệ của Lăng Thần em sao?" Vu Hi cũng đã thật lâu không có nếm được tay nghề của Giản Nhất Lăng, thật là hoài niệm.

    Vu Hi gấp không chờ nổi mà muốn động thủ, bỗng nhiên Địch Quân Thịnh nằm trên giường liếc mắt nhìn anh ấy, "Đi giúp tôi lấy máy tính đến đây."

    Vu Hi sửng sốt một chút, Địch Quân Thịnh đã thật lâu không có chạm vào máy tính.

    "Thịnh gia, cậu muốn máy tính làm gì? Địch gia gia nói, cậu không thể lao tâm lao lực."

    "Xem phim." Địch Quân Thịnh trả lời.

    Xem phim?

    Thịnh gia vậy mà muốn xem phim sao?

    "Không thể sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.

    "Có thể có thể, đương nhiên có thể." Vu Hi lập tức quay đầu đi lấy máy tính cho Địch Quân Thịnh xem phim.

    Vu Hi đi rồi, tầm mắt Địch Quân Thịnh dừng ở trên chiếc lồng hấp bánh bao nhỏ trong tay của Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng chú ý tới ánh mắt của anh, "A Thịnh, anh muốn ăn không? Anh muốn ăn em không cho Vu Hi ăn."

    "Ân.."

    Địch Quân Thịnh thấp thấp mà lên tiếng, thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, nếu không phải khoảng cách cũng đủ gần, Giản Nhất Lăng có khả năng đều không nghe được anh đáp ứng rồi.

    Giản Nhất Lăng làm cho một vệ sĩ ở cửa Địch Quân Thịnh tiến vào đem Địch Quân Thịnh đỡ ngồi dậy, sau đó chính mình tự tay đút cho Địch Quân Thịnh ăn bánh bao nhỏ.

    Năm cái bánh bao nhỏ, một chén canh xương hầm.

    Tất cả đều được Địch Quân Thịnh ăn.

    Đây là bữa sáng mà Địch Quân Thịnh ăn nhiều nhất trong mấy năm nay.

    Lúc Vu Hi cầm máy tính trở về nhìn thấy bánh bao nhỏ đã không có, kinh ngạc hỏi, "Lăng Thần, bánh bao nhỏ em để lại cho anh đâu? Như thế nào không thấy?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1137: Kế hoạch vỗ béo (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A Thịnh ăn, phòng bếp còn có." Giản Nhất Lăng đúng sự thật trả lời.

    Vu Hi hơi sau khi hơi sửng sốt một chút, cười ha hả mà nói, "Vậy được, anh đi phòng bếp ăn!"

    Vu Hi tung ta tung tăng mà chạy đi, một chút đều không có bởi vì tổn thất nửa lồng bánh bao nhỏ mà khổ sở.

    Thịnh gia chịu ăn cái gì, so với cái gì đều tốt.

    Đừng nói tổn thất nửa lồng bánh bao nhỏ, chính là tổn thất nửa năm sinh hoạt phí cũng chưa có cái vấn đề gì.

    Thời điểm Vu Hi đến phòng bếp, Kim Cẩm còn đang ở trong phòng bếp bận việc.

    "Kim tiểu thư, em đừng nhúc nhích em đừng nhúc nhích, chuyện rửa chén giao cho anh tới làm là được!"

    "Anh.. Sẽ rửa chén sao?" Kim Cẩm có chút hoài nghi mà nhìn Vu Hi liếc mắt một cái.

    Vu Hi thấy thế nào cũng đều không giống một người sẽ ở trong phòng bếp.

    Toàn thân anh ấy lộ ra hơi thở quý công tử, xuất thân khẳng định không kém, người như vậy không có khả năng chạm vào phòng bếp, càng đừng nói là rửa chén.

    "Sẽ! Như thế nào sẽ không! Anh trước kia thường xuyên rửa hộp cơm phim hoạt họa!" Vu Hi chắc chắn mà trả lời.

    Nói xong Vu Hi xắn hai tay áo lên, bắt đầu rửa chén.

    Xem anh làm được ra dáng ra hình, Kim Cẩm cũng không cùng anh khách khí.

    Lúc Giản Nhất Lăng từ trong phòng ra tới, Vu Hi vừa vặn làm được không sai biệt lắm, chuẩn bị cùng Kim Cẩm cùng ra sau vườn hái rau.

    "Lăng Thần, cơm trưa muốn ăn một chút rau xanh, anh cùng Kim tiểu thư đi ra vườn hái rau tươi nhất."

    Ở trong nhà Kim Cẩm có một chỗ tốt lớn nhất chính là Kim Cẩm trồng rất nhiều loại rau xanh.

    Còn có những con gà vịt mà cô ấy nuôi.

    Vừa vặn có thể bồi bổ thân thể cho hai bệnh nhân.

    Đương nhiên Vu Hi cũng sẽ không lấy không Kim Cẩm mấy thứ này, anh ấy đều cho người ghi sổ, quay đầu lại trả cho Kim Cẩm.

    Kỳ thật chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói không tính cái gì, sở dĩ còn nhớ rõ ràng như vậy chủ yếu là tôn trọng thành quả lao động của Kim Cẩm.

    "Em và các người cùng đi, có thể chứ?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    Kim Cẩm nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng ngồi trên xe lăn, "Đường bên trong vườn rau không dễ đi, lỡ bị mắc kẹt phải cần người nâng ra tới."

    Vu Hi vội nói, "Không có việc gì không có việc gì, chúng ta không thiếu người, Lăng Thần muốn đi chúng ta liền đi."

    Địch Quân Thịnh nằm ở trong phòng, nghe được đối thoại bên ngoài.

    Biết bọn họ muốn đi vườn rau, Địch Quân Thịnh cúi đầu nhìn về phía tay chân của mình.

    Có một loại bực tức không thể nói nên lời.

    Giản Nhất Lăng bọn họ đi rồi, Địch Quân Thịnh gọi người tiến vào.

    "Đi lấy cho tôi một chút đồ ăn." Địch Quân Thịnh nói.

    Muốn mau chóng khôi phục thân thể, trừ bỏ uống thuốc chính là ăn uống.

    "Thiếu gia, thiếu phu nhân phân phó, thức ăn của ngài toàn bộ đều do cô ấy phụ trách, chúng tôi không được chuẩn bị đồ ăn cho ngài."

    Quả nhiên, những người bên người Địch Quân Thịnh hiện tại đều nghe Giản Nhất Lăng, lời nói Giản Nhất Lăng so Địch Quân Thịnh nói còn muốn xem trọng hơn.

    Địch Quân Thịnh không thể nói tới đây là loại cảm giác như thế nào.

    Tức giận sao?

    Giống như cũng không phải như vậy.

    Rất khó hình dung loại cảm giác bị người quản thế này.

    Đặc biệt cái người quản anh không phải người khác, là thỏ con mà anh bị mất hai năm kia.

    "Thiếu gia còn có chuyện khác sao?"

    Vệ sĩ đứng ở cửa chờ Địch Quân Thịnh đưa thêm chỉ thị.

    "Các người đi ra vườn rau nhìn cô ấy, đừng để cho cô ấy ngã." Địch Quân Thịnh nói.

    "Thiếu gia ngài yên tâm, thời điểm thiếu phu nhân đi vườn rau, đã có người đi theo cô ấy."

    Đều không cần Địch Quân Thịnh thêm vào chỉ thị, chính nhóm vệ sĩ biết phải bảo hộ thiếu phu nhân của bọn họ như thế nào.

    Thân là vệ sĩ của Địch gia, bọn họ rõ ràng biết chỉ có bảo vệ tốt thiếu phu nhân bọn họ, thiếu gia bọn họ mới có thể tốt lên.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1138: Kế hoạch vỗ béo (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa trưa, còn chưa tới giờ cơm, Địch Quân Thịnh cũng đã ngửi được mùi đồ ăn.

    Căn nhà nhỏ của Kim Cẩm, hương vị phòng bếp hơi chút nặng mùi một chút, phòng ngủ đã nghe thấy rõ ràng.

    Không chỉ có như thế, anh còn có thể nghe được Giản Nhất Lăng bọn họ ở trong phòng bếp nói chuyện.

    "Lăng Thần, bỏ thịt vào Thịnh gia có thể ăn sao?" Vu Hi đang hỏi Giản Nhất Lăng.

    "Có thể, dạ dày của anh ấy đã khôi phục một ít."

    Giản Nhất Lăng trước kia không có nghiên cứu thấu vấn đề trái tim của Địch Quân Thịnh, đem bệnh tim của anh như bệnh tim bình thường xử lý, mới có thể không cho anh ăn thức ăn nhiều mặn nhiều dầu mỡ.

    Hiện tại Giản Nhất Lăng biết rõ, lúc sau sẽ dần dần buông ra để anh ăn các loại thức ăn mặn.

    Cô muốn chậm rãi vỗ béo anh, giúp em khỏe mạnh cường tráng.

    "Lăng Thần em chú ý đừng quá mệt mỏi, tuy rằng chăm sóc Thịnh gia rất quan trọng, nhưng hiện tại thân thể của em cũng không phải thực tốt." Vu Hi lại nhịn không được dặn dò.

    Còn may Giản Duẫn Mạch bọn họ đến đây, phương diện chữa bệnh bọn họ có thể giúp đỡ.

    "Em không có việc gì, nấu cơm không mệt." Giản Nhất Lăng thực hưởng thụ thời gian nấu cơm đại não trạng thái thả không, "Em muốn đem A Thịnh dưỡng trở về, ngày mai em bắt đầu dẫn anh ấy đi ra ngoài dạo quanh."

    Tình huống Địch Quân Thịnh đã dần dần ổn định xuống dưới, hai ngày này có thể đem những dụng cụ ở trên người của anh ấy triệt bỏ.

    Cái tình huống này cùng với Giản Nhất Lăng mấy năm nay nghiên cứu bên trong là ăn khớp.

    Chỉ cần cảm xúc khôi phục, trái tim anh liền có thể vận hành bình thường.

    "Được được được, anh sẽ làm vệ sĩ cho hai người!"

    Không phải Vu Hi muốn làm bóng đèn, mà là hai người này không có cái bóng đèn ở bên cạnh, ai cũng không dám thả bọn họ đi ra ngoài.

    Bọn họ nói cái gì, Địch Quân Thịnh đều có thể nghe được.

    Dẫn anh đi ra ngoài dạo quanh, lời này nghe không hiểu sao giống như là mang sủng vật ra cửa.

    Anh như thế nào có thể là sủng vật mà cô ấy trói buộc chứ?

    Địch Quân Thịnh nghiêng đầu, nhìn đến ly nước để trên đầu giường, muốn chính mình đứng dậy uống nước.

    Thân thể lại không có một chút sức lực.

    Hai năm sinh tử bồi hồi, hai năm sinh hoạt trên giường bệnh, làm thân thể của anh trở nên không nghe sai sử.

    Đáng chết.

    "Anh đang làm cái gì? Muốn uống nước sao?"

    Giản Nhất Lăng mới từ bên ngoài tiến vào, ngồi ở trên xe lăn, nhìn thấy Địch Quân Thịnh thò tay.

    "Không có, rèn luyện." Địch Quân Thịnh bắt tay thu trở về, biểu tình lạnh lùng.

    "Đúng là phải rèn luyện." Giản Nhất Lăng nói xong bò lên trên giường.

    Nhìn cô ấy một chút mà tới gần mình, Địch Quân Thịnh chau mày, "Em muốn làm gì?"

    "Mát xa." Giản Nhất Lăng nói, "Trước khi để anh vận động cần làm nóng thân nhiệt."

    Nói xong Giản Nhất Lăng bắt đầu cởi quần áo của Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh hiện tại trên người mặc chính là quần áo ở nhà mà Giản Nhất Lăng yêu cầu, thực dễ cởi, lột ra liền xong rồi.

    Quần cũng thực dễ tuột, là đai lưng dây thun, trực tiếp giật nhẹ, là có thể kéo xuống.

    "Em đừng lộn xộn!" Giọng nói Địch Quân Thịnh áp lực.

    "Vì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Giản Nhất Lăng, cho dù hiện tại thân thể của anh biến thành như vậy, anh cũng vẫn là một nam nhân!"

    Tiếng nói trầm thấp đầy áp lực, áp lực như là lửa giận, lại giống như không giống cho lắm.

    "Em biết." Giản Nhất Lăng chưa từng có hoài nghi qua anh không phải là nam nhân.

    Địch Quân Thịnh nghiêng đầu qua một bên, né tránh ánh mắt Giản Nhất Lăng nhìn anh, "Anh hẳn phải là người bảo hộ em, mà không phải.."

    Địch Quân Thịnh không thể chịu đựng được chính mình cái dạng này.

    Địch Quân Thịnh nói xong, nửa ngày không có chờ đến Giản Nhất Lăng đáp lại.

    Quay đầu lại vừa thấy, đôi mắt Giản Nhất Lăng hồng hồng mà nhìn anh.

    Chỉ liếc mắt một cái, Địch Quân Thịnh liền chịu không nổi.

    Anh chịu không nổi cái ánh mắt này của cô.

    "Đừng khóc, đừng khóc.." Địch Quân Thịnh vội vàng an ủi.
     
    LieuDuongBùi huyền thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1139: Phép khích tướng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chờ anh tốt lên, em để bảo hộ em có được không? Hiện tại em muốn bảo hộ anh, mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì, đều là A Thịnh của em."

    Giản Nhất Lăng nhỏ giọng cầu xin.

    Giọng nói của cô vốn mềm mại dịu dàng.

    Thời điểm nhỏ giọng cầu xin, thanh âm dừng ở lỗ tai Địch Quân Thịnh giống như là một con mèo con.

    Địch Quân Thịnh không có cách nào từ chối Giản Nhất Lăng, không có cách nào từ chối đôi mắt này của cô.

    "Anh sẽ phối hợp với em trị liệu, nhưng mà loại chuyện mát xa này em tìm nam nhân khác tới làm." Địch Quân Thịnh nói, "Chính em, cũng bị thương."

    Trên người cô có nhiều vết thương như vậy, còn cần nghỉ ngơi, không nên vì anh mà vất vả như vậy.

    "Được." Giản Nhất Lăng đáp ứng, chỉ cần chịu, này đó không là vấn đề.

    Cửa sổ, Giản Duẫn Mạch nhìn thấy một màn trong phòng.

    Nhà của Kim Cẩm cách âm hiệu quả không tốt, bọn họ nói chuyện anh ấy đều nghe thấy được.

    Giản Duẫn Mạch ở ngoài cửa sổ đứng lặng trong chốc lát, quay đầu đi tới một chiếc xe nhà ngừng ở trong sân tìm Lưu Đình.

    Bởi vì lâm thời không có đủ chỗ để ở, An Dương đem vài chiếc xe nhà đến đây, ngừng ở trong sân nhà Kim Cẩm, trong đó có một chiếc sắp xếp cho đoàn đội chữa bệnh đến từ Lạc Hải Sâm.

    "Anh Mạch làm sao vậy?"

    "Cậu giúp tôi một chút."

    "Anh Mạch anh nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, Lưu Đình tôi vì giúp anh không tiếc cả mạng sống!"

    "Đi thổ lộ với em gái tôi."

    "Ngọa tào? Anh Mạch anh đang nói cái gì vậy? Anh bị hồ đồ sao? Anh là anh Mạch giả phải không? Anh Mạch thật sao có thể tìm nam nhân đi tỏ tình với em gái bảo bối của anh ấy chứ? Nam nhân khác liếc mắt nhìn viện trưởng nhiều một cái đều có thể bị chém chết nha! Anh Mạch anh không phải thay vì chặt cây, lại muốn chặt hạ bộ của tôi chứ? Anh Mạch tôi nói với anh, muốn chặt cây anh cứ việc đi chặt, đao lấy cho anh, đi ra ngoài quẹo phải, không cần cám ơn, đừng kéo tôi xuống nước, tôi còn muốn sống tốt đây! Tôi còn không có khi dễ đủ Ôn Ngôn đâu!"

    "Tôi chỉ muốn cậu kích thích cái người nằm trên giường kia một chút thôi."

    "Ai?" Lưu Đình sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác mà lĩnh ngộ tới hàm nghĩa trong đó, "Ai cha ai cha ai cha, tôi hiểu được! Tôi hiểu được! Anh Mạch anh đây là không chỉ không còn phản đối tên sói con này tới ngậm lấy viện trưởng của chúng ta, còn tính toán tác hợp một chút phải không? Anh Mạch tình yêu anh dành cho viện trưởng của chúng ta lại thăng cấp nha, vứt bỏ đi tình yêu nhỏ, bay lên vì tình yêu lớn, câu cửa miệng nói là tình yêu lớn mãi mãi.."

    "Đem công phu nói chuyện của cậu lưu lại dùng cho chính sự đi."

    "Không thành vấn đề! Tôi bảo đảm đem người chết sống lại, tàn phế thành kiện tướng thể dục thể thao! Giống như cái loại Địch thiếu gia nửa sống nửa chết này, tôi thế nào cũng có thể đem cậu ta tức giận đến nhảy dựng lên chạy 800 mét!"

    Nói xong Lưu Đình bỏ xuống công tác trên tay, chạy chậm đi ra cửa.

    Giản Duẫn Mạch cũng không biết anh ta muốn làm cái đa dạng gì.

    Lưu Đình người này thoạt nhìn có chút không đáng tin cậy, nhưng chuyện anh ta đã đáp ứng rồi, anh ta nhất định sẽ hoàn thành ổn thỏa, điểm này không cần Giản Duẫn Mạch nhọc lòng.

    ###

    Giữa trưa Giản Nhất Lăng đem cơm tiến vào, ba món ăn nóng hôi hổi, còn có một chén canh.

    "Dạ dày vừa mới khôi phục, vẫn là ăn thanh đạm một chút mới tốt, nhưng mà có thịt bằm, anh cũng cần bổ sung protein thích hợp."

    Giản Nhất Lăng cầm cái muỗng, thật cẩn thận mà đút cho Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ bị che đậy với đầy vết sẹo kia của Giản Nhất Lăng.

    "Mặt của em, chừng nào mới lành?" Địch Quân Thịnh chủ động hỏi chuyện Giản Nhất Lăng.

    "Trong vòng trên dưới một tuần vết sẹo sẽ mờ, để vết sẹo hoàn toàn biến mất đại khái yêu cầu thời gian nửa tháng đến một tháng, tùy thể chất của mỗi người mà có thời gian chữa lành khác nhau."

    "Còn gãy xương?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1140: Phép khích tướng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em bị nứt xương, không có hoàn toàn bị gãy, tuổi em còn nhỏ, năng lực hồi phục xương cốt mạnh, trên dưới một tuần khe hở vỡ ra sẽ tự mình khép lại."

    Dừng một chút, Giản Nhất Lăng lại nói, "Anh chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm, bảo trì một tâm tình tích cực lạc quan là được, cũng có thể thực mau hồi phục."

    Giản Nhất Lăng biểu tình nghiêm túc, ngữ khí chắc chắn.

    Địch Quân Thịnh không có đáp lại.

    Anh cũng từng tin tưởng, chỉ cần anh cũng đủ cẩn thận, liền có thể bồi cô rất nhiều năm.

    Nhưng mà hiện tại, anh đã không có phần tin tưởng này.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, Lưu Đình đi vào.

    Cho tới nay mỗi khi Lưu Đình xuất hiện ở trước mặt hai người đều là mặc áo blouse trắng, một bộ dáng của người nghiên cứu học thuật.

    Hôm nay cư nhiên lại thay đổi một thân tây trang, áo mũ chỉnh tề không nói, trên tay còn cầm một bó hoa hồng.

    Trên miệng còn ngậm một cành hoa.

    Từ đầu đến chân lộ ra một loại phong nhã.

    "Viện trưởng, tặng cho em."

    Giản Nhất Lăng ngơ ngác mà tiếp nhận hoa hồng, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc.

    "Vì cái gì, đưa hoa cho tôi?"

    "Không có ý gì khác, chính là cảm thấy hai năm không gặp, muốn biểu đạt sự tưởng niệm của tôi đối với em một chút."

    Lưu Đình sửa lại bộ dáng ngày thường hi hi ha ha không đứng đắn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Giản Nhất Lăng, giọng nói trở nên trầm ổn, biểu tình mạc danh mà nghiêm túc.

    Cặp mắt kia thâm thúy u ám, cất giấu rất nhiều tình tố không có biểu lộ ra tới.

    Nói xong, Lưu Đình quay đầu nhìn thoáng qua Địch Quân Thịnh trên giường, ở phương hướng Giản Nhất Lăng nhìn không tới, câu môi cười.

    Địch Quân Thịnh nhíu mày một chút.

    Ở trong nụ cười kia của Lưu Đình anh đọc được hương vị khiêu khích, là sự khiêu khích của một nam nhân đối với một nam nhân khác.

    "Cảm ơn." Giản Nhất Lăng không có nghĩ đến hướng khác.

    "Cái này cũng cho em. Tôi biết em thích ăn vị dâu tây." Lưu Đình lại lấy ra một món điểm tâm ngọt, được đặt ở trong hộp chiếc hộp nhựa trong suốt, bên ngoài có mứt trái cây dâu tây màu đỏ, thoạt nhìn chính là một trái tim tình yêu đỏ rực.

    Hoa hồng, đồ ngọt hình trái tim tình yêu, quan hệ cho dù là đồng nghiệp tốt cũng không có khả năng đưa hai dạng đồ vật này.

    Ý tứ này của anh ta Giản Nhất Lăng không rõ, nhưng Địch Quân Thịnh thì không thể không cảm nhận được.

    "Cảm ơn."

    "Đêm nay anh dẫn em đi xem tràng phim điện ảnh." Lưu Đình lại hỏi Giản Nhất Lăng.

    "Xem phim điện ảnh?"

    "Ân, anh Mạch nói em mấy năm nay khẳng định không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại lại bận rộn với các loại sự tình, muốn anh mang em đi thả lỏng một chút."

    Nghe được lời này, Địch Quân Thịnh không tự giác khẩn trương mà nhìn Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng lắc lắc đầu, "Tôi muốn bồi A Thịnh."

    Giản Nhất Lăng trả lời làm Địch Quân Thịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lưu Đình lại không có bởi vậy mà rút lui, lại nói với Giản Nhất Lăng, "Vậy được rồi, em tiếp tục chăm sóc cậu ta đi, hôm nào anh lại hẹn em."

    Lưu Đình quay qua cười ôn nhu với Giản Nhất Lăng.

    Nụ cười này hoàn toàn bất đồng với nụ cười vô tâm vô phổi ngày bình thường kia của anh.

    Loại ôn nhu tươi cười này, là lần đầu tiên Địch Quân Thịnh thấy.

    Muốn nói Lưu Đình đối với Giản Nhất Lăng không có gì, Địch Quân Thịnh thật là không tin.

    Trước kia khi ở đảo nhỏ Lạc Hải Sâm, Lưu Đình đối với Địch Quân Thịnh có địch ý không nhỏ, Giản Duẫn Mạch khó xử Địch Quân Thịnh đều trải qua Lưu Đình làm.

    Lưu Đình nhìn Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng, "Cậu ta có phải chuẩn bị bắt đầu rèn luyện hay không?"

    "Ân." Giản Nhất Lăng vốn dĩ hôm nay muốn bắt đầu giúp Địch Quân Thịnh mát xa.

    "Yêu cầu làm mát xa cơ bắp không? Anh giúp em." Lưu Đình chủ động ôm việc mát xa giúp Địch Quân Thịnh.

    "Không cần."

    Trước đó không lâu còn nói muốn Giản Nhất Lăng đổi một người nam nhân tới giúp anh làm mát xa, giờ thì Địch Quân Thịnh một ngụm cự tuyệt.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...