Chương 1131: A Thịnh, anh là của em
"Người tới!" Địch Quân Thịnh hướng ngoài cửa kêu.
Sau đó không có người tiến vào.
"Em đã cùng Địch gia gia xin quyền hạn, bọn họ hiện tại nghe em, không nghe anh."
Giản Nhất Lăng chuyên chú động tác trên tay mình.
"Nhất Lăng, không cần làm loại chuyện này."
Giọng nói Địch Quân Thịnh trầm thấp ẩn nhẫn trong đó lộ ra sự thống khổ.
Địch Quân Thịnh nhắm hai mắt lại, muốn làm lơ Giản Nhất Lăng tồn tại, làm lơ tay của cô.
Biểu tình trở nên ẩn nhẫn, không thể nói tới là thống khổ hay là cái gì.
"A Thịnh, anh là của em." Giản Nhất Lăng nói.
Tiếng nói non mềm nhưng nói vô cùng kiên định.
Không bao lâu, hơi thở Địch Quân Thịnh trở nên gấp gáp.
Dụng cụ biểu hiện tim đập gia tốc.
Nhưng mà Giản Nhất Lăng tựa hồ cũng không lo lắng đến việc tim anh ấy đập quá nhanh.
###
Vu Hi lại lần nữa tiến vào đưa cơm cho Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang rửa tay.
Bên cửa sổ Địch Quân Thịnh đang ngồi trên xe lăn có sắc mặt phiếm hồng, cuối cùng là có chút huyết sắc.
"Lăng Thần, em cũng ăn một chút gì đi." Vu Hi nói với Giản Nhất Lăng.
"Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu một cái, "Anh nói người bên ngoài lấy cho anh ấy một bộ quần áo mới, không cần loại áo sơmi tây trang này, trang phục thuận tiện mặc vào cởi ra ở nhà là được."
"Được." Vu Hi đáp ứng, "Còn có cái yêu cầu gì sao?"
"Anh nói An Dương phái người đi đón anh hai em, anh ấy mang theo thuốc mà em yêu cầu tới." Giản Nhất Lăng nói.
Giản Duẫn Mạch bọn họ là từ đảo nhỏ Lạc Hải Sâm bay tới, trên đường còn cần đổi một lần máy bay, không có tới nhanh như Địch Quân Thịnh bọn họ.
"Được."
Vu Hi lại một lần trở thành bảo mẫu của Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh, nhưng mà anh ấy vui vẻ chịu đựng, chỉ cầu sao cho hai người này đều có thể nhanh chóng tốt lên, như vậy cho dù bắt anh ấy làm bảo mẫu anh ấy cũng thấy đáng.
Vu Hi đang muốn quay đầu đi ra ngoài, liền nghe được Địch Quân Thịnh nói, "Lấy chút đồ ăn lại đây."
Cậu ấy muốn ăn cái gì.
Vu Hi nghe được lời này, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó vui vẻ mà nói, "Được được được, tôi lập tức đi lấy."
Địch Quân Thịnh chịu chủ động yêu cầu đồ ăn, thật sự là tốt quá!
Tuy rằng không biết Lăng Thần dùng biện pháp gì, nhưng chỉ cần Thịnh gia chịu thay đổi chính là chuyện tốt.
Địch Quân Thịnh quay đầu nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, tầm mắt dừng ở trên đôi bàn tay mềm mại kia của cô, trên mặt lần thứ hai nổi lên ửng đỏ.
Anh ấy không hề muốn Giản Nhất Lăng làm loại chuyện này, anh ấy phải ăn uống, phải khôi phục thân thể, phải khôi phục sức lực.
Vu Hi thực mau đem đồ ăn mới lại đây, cháo trắng cùng với một ít rau dưa ngon miệng.
Giản Nhất Lăng đút Địch Quân Thịnh ăn, Địch Quân Thịnh nói, "Để Vu Hi làm."
"Anh là nam nhân của em, em có thể chăm sóc không cần người khác tới." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng ngưng trọng, lời nói chắc chắn, không cho Địch Quân Thịnh cơ hội phản bác.
"Chính em cũng bị thương."
"Em là bị thương ngoài da cùng nứt xương đùi, không ảnh hưởng đến việc sử dụng tay của em."
Cùng Giản Nhất Lăng nói đạo lý, hơn phân nửa là nói không lại.
"Mở miệng, ăn cháo." Giản Nhất Lăng nói.
Địch Quân Thịnh chỉ có thể nghe lời mà mở miệng, ăn xong đồ ăn Giản Nhất Lăng đút.
Không ăn được mấy muỗng, Địch Quân Thịnh không muốn ăn tiếp.
"Ăn không vô."
Một thời gian dài đều không ăn cơm, dẫn tới Địch Quân Thịnh lập tức ăn không được một lúc nhiều như vậy.
Giản Nhất Lăng dừng một chút, sau đó đem cháo đưa vào miệng mình.
Trong lúc Địch Quân Thịnh cứ tưởng là cô ấy muốn ăn cháo dư lại của anh, thì cô bỗng nhiên vươn người tới, hôn lên môi anh, đem cháo đưa vào trong miệng anh.
Vu Hi còn ở trong phòng không đi ra ngoài, thấy một cảnh như vậy, anh ấy vội vàng quay người đi.
Khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được nghĩ, hai năm không thấy, Lăng Thần lợi hại không ít a!
Sau đó không có người tiến vào.
"Em đã cùng Địch gia gia xin quyền hạn, bọn họ hiện tại nghe em, không nghe anh."
Giản Nhất Lăng chuyên chú động tác trên tay mình.
"Nhất Lăng, không cần làm loại chuyện này."
Giọng nói Địch Quân Thịnh trầm thấp ẩn nhẫn trong đó lộ ra sự thống khổ.
Địch Quân Thịnh nhắm hai mắt lại, muốn làm lơ Giản Nhất Lăng tồn tại, làm lơ tay của cô.
Biểu tình trở nên ẩn nhẫn, không thể nói tới là thống khổ hay là cái gì.
"A Thịnh, anh là của em." Giản Nhất Lăng nói.
Tiếng nói non mềm nhưng nói vô cùng kiên định.
Không bao lâu, hơi thở Địch Quân Thịnh trở nên gấp gáp.
Dụng cụ biểu hiện tim đập gia tốc.
Nhưng mà Giản Nhất Lăng tựa hồ cũng không lo lắng đến việc tim anh ấy đập quá nhanh.
###
Vu Hi lại lần nữa tiến vào đưa cơm cho Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang rửa tay.
Bên cửa sổ Địch Quân Thịnh đang ngồi trên xe lăn có sắc mặt phiếm hồng, cuối cùng là có chút huyết sắc.
"Lăng Thần, em cũng ăn một chút gì đi." Vu Hi nói với Giản Nhất Lăng.
"Ân." Giản Nhất Lăng gật đầu một cái, "Anh nói người bên ngoài lấy cho anh ấy một bộ quần áo mới, không cần loại áo sơmi tây trang này, trang phục thuận tiện mặc vào cởi ra ở nhà là được."
"Được." Vu Hi đáp ứng, "Còn có cái yêu cầu gì sao?"
"Anh nói An Dương phái người đi đón anh hai em, anh ấy mang theo thuốc mà em yêu cầu tới." Giản Nhất Lăng nói.
Giản Duẫn Mạch bọn họ là từ đảo nhỏ Lạc Hải Sâm bay tới, trên đường còn cần đổi một lần máy bay, không có tới nhanh như Địch Quân Thịnh bọn họ.
"Được."
Vu Hi lại một lần trở thành bảo mẫu của Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh, nhưng mà anh ấy vui vẻ chịu đựng, chỉ cầu sao cho hai người này đều có thể nhanh chóng tốt lên, như vậy cho dù bắt anh ấy làm bảo mẫu anh ấy cũng thấy đáng.
Vu Hi đang muốn quay đầu đi ra ngoài, liền nghe được Địch Quân Thịnh nói, "Lấy chút đồ ăn lại đây."
Cậu ấy muốn ăn cái gì.
Vu Hi nghe được lời này, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó vui vẻ mà nói, "Được được được, tôi lập tức đi lấy."
Địch Quân Thịnh chịu chủ động yêu cầu đồ ăn, thật sự là tốt quá!
Tuy rằng không biết Lăng Thần dùng biện pháp gì, nhưng chỉ cần Thịnh gia chịu thay đổi chính là chuyện tốt.
Địch Quân Thịnh quay đầu nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, tầm mắt dừng ở trên đôi bàn tay mềm mại kia của cô, trên mặt lần thứ hai nổi lên ửng đỏ.
Anh ấy không hề muốn Giản Nhất Lăng làm loại chuyện này, anh ấy phải ăn uống, phải khôi phục thân thể, phải khôi phục sức lực.
Vu Hi thực mau đem đồ ăn mới lại đây, cháo trắng cùng với một ít rau dưa ngon miệng.
Giản Nhất Lăng đút Địch Quân Thịnh ăn, Địch Quân Thịnh nói, "Để Vu Hi làm."
"Anh là nam nhân của em, em có thể chăm sóc không cần người khác tới." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng ngưng trọng, lời nói chắc chắn, không cho Địch Quân Thịnh cơ hội phản bác.
"Chính em cũng bị thương."
"Em là bị thương ngoài da cùng nứt xương đùi, không ảnh hưởng đến việc sử dụng tay của em."
Cùng Giản Nhất Lăng nói đạo lý, hơn phân nửa là nói không lại.
"Mở miệng, ăn cháo." Giản Nhất Lăng nói.
Địch Quân Thịnh chỉ có thể nghe lời mà mở miệng, ăn xong đồ ăn Giản Nhất Lăng đút.
Không ăn được mấy muỗng, Địch Quân Thịnh không muốn ăn tiếp.
"Ăn không vô."
Một thời gian dài đều không ăn cơm, dẫn tới Địch Quân Thịnh lập tức ăn không được một lúc nhiều như vậy.
Giản Nhất Lăng dừng một chút, sau đó đem cháo đưa vào miệng mình.
Trong lúc Địch Quân Thịnh cứ tưởng là cô ấy muốn ăn cháo dư lại của anh, thì cô bỗng nhiên vươn người tới, hôn lên môi anh, đem cháo đưa vào trong miệng anh.
Vu Hi còn ở trong phòng không đi ra ngoài, thấy một cảnh như vậy, anh ấy vội vàng quay người đi.
Khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được nghĩ, hai năm không thấy, Lăng Thần lợi hại không ít a!