Chương 1029: Tiểu thiên tài thu nhỏ trợ công (1)
Buổi tối, Ôn Triết ôm chiếc gối nhỏ của mình chạy đến thư phòng của Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh.
"Chị Lăng, anh rể tương lai, hai người trễ như vậy mà vẫn còn làm việc sao?"
Đầu của cậu bé tiến đến trước mặt Giản Nhất Lăng, nhìn thấy trên màn hình của Giản Nhất Lăng có những ký hiệu phức tạp.
"Chị, mẹ em nói qua 10 giờ tối là phải ngủ, bằng không sẽ trở nên ngu ngốc, chuẩn bị tới 10 giờ rồi, chị nên đi ngủ. Chị xem em thông minh như vậy, chính là bởi vì em mỗi ngày đều ngủ sớm, giấc ngủ đầy đủ có thể giúp ích cho việc tăng cường trí nhớ."
Cậu tới đốc xúc Giản Nhất Lăng ngủ sớm dậy sớm.
"Không có việc gì." Giản Nhất Lăng có thói quen ngủ trễ dậy sớm.
"Không được không được, chị phải nghỉ ngơi tốt mới được." Ôn Triết thật cẩn thận mà lôi kéo cánh tay Giản Nhất Lăng, làm nũng.
Giản Nhất Lăng còn không có gặp qua loại tình huống này.
Lần đầu tiên có người cùng cô làm nũng.
Quai hàm của cậu bé phình phình, một bộ dáng rất là ủy khuất.
Giống như nếu Giản Nhất Lăng không đáp ứng cậu, cậu có thể khóc ra tới.
Ôn Triết lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ giống lột trứng gà lột vỏ, đôi mắt lại ngập nước, nhìn đến khiến cho người khác không đành lòng từ chối cậu.
Ôn Triết tiếp tục làm nũng, "Vậy chị dỗ em ngủ đi, em kể chuyện trước khi ngủ cho chị nghe, em biết rất nhiều chuyện kể trước khi ngủ, trước kia lúc em đi ngủ mẹ em đều cho kể chuyện trước khi ngủ, em đều nhớ."
Giản Nhất Lăng nhìn đôi mắt ngập nước kia của Ôn Triết, có chút không muốn từ chối.
Giản Nhất Lăng tự hỏi một chút, liền để lại Địch Quân Thịnh, đi theo Ôn Triết rời khỏi thư phòng.
"Chị, đi phòng của chị, em dỗ chị ngủ."
"Không được." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng từ chối.
Cô không am hiểu đối xử với trẻ em, lo lắng mình nói chuyện không đúng sẽ xúc phạm tới cậu.
"Không được, lỡ em ngủ rồi, chị khẳng định sẽ tự mình trộm đi làm việc tiếp, em muốn nhìn thấy chị ngủ mới được."
Cậu bé thập phần kiên trì.
"Nhưng mà, chị phải đợi A Thịnh."
"Vì cái gì phải đợi anh rể tương lai?"
"Chị muốn cùng anh ấy sinh bảo bảo." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Ai?" Ôn Triết bị câu trả lời của Giản Nhất Lăng làm cho kinh ngạc, "Tuy rằng em cũng rất muốn chị sinh một đứa cháu gái, nhưng mà chị hiện tại tuổi còn không lớn, chờ hai năm nữa cũng được, chúng ta không cần nóng nảy."
"Nhưng mà chị muốn hiện tại."
"Nhưng mà em nghe mẹ nói, sinh bảo bảo rất đau, mẹ em nói lúc mẹ sinh em ra thiếu chút nữa muốn từ bỏ."
"Chị không sợ đau." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng biểu tình chắc chắn.
"Nhưng mà mẹ em nói, một nữ nhân nguyện ý vì một nam nhân sinh hài tử, có nghĩa là cô ấy thực sự yêu anh ấy, nguyện ý vì anh ấy chịu khổ."
"Là như thế này sao?" Giản Nhất Lăng cũng không phải thực xác định, cô muốn làm như vậy là bởi vì cô "Yêu" A Thịnh sao?
"Chị thích anh rể tương lai đúng hay không?" Ôn Triết cau mày hỏi.
"Hình như là."
"Chị thật sự muốn cùng anh rể tương lai sinh bảo bảo sao? Hai người còn không có kết hôn đâu."
"Không quan hệ." Giản Nhất Lăng không thèm để ý chuyện kia, so với hôn lễ, cô càng để ý đến sinh mệnh.
Chuyện này làm cho Ôn Triết phát sầu.
Cậu vốn đem Địch Quân Thịnh liệt vào phạm vi yêu cầu phòng bị, còn muốn giám sát không cho anh ấy thân mật quá mức với chị.
Nhưng mà hiện tại chị lại nói chị muốn phác gục anh rể tương lai.
Nếu cậu lại ngăn trở, chính là cùng chị đối nghịch, vậy chị sẽ không vui vẻ.
Cậu tới để làm chị vui vẻ, không phải đến gây phiền toái.
Sau khi Ôn Triết tự hỏi một hồi lâu.
"Vậy em giúp chị!" Ôn Triết quyết đoán quyết định.
"Chị Lăng, anh rể tương lai, hai người trễ như vậy mà vẫn còn làm việc sao?"
Đầu của cậu bé tiến đến trước mặt Giản Nhất Lăng, nhìn thấy trên màn hình của Giản Nhất Lăng có những ký hiệu phức tạp.
"Chị, mẹ em nói qua 10 giờ tối là phải ngủ, bằng không sẽ trở nên ngu ngốc, chuẩn bị tới 10 giờ rồi, chị nên đi ngủ. Chị xem em thông minh như vậy, chính là bởi vì em mỗi ngày đều ngủ sớm, giấc ngủ đầy đủ có thể giúp ích cho việc tăng cường trí nhớ."
Cậu tới đốc xúc Giản Nhất Lăng ngủ sớm dậy sớm.
"Không có việc gì." Giản Nhất Lăng có thói quen ngủ trễ dậy sớm.
"Không được không được, chị phải nghỉ ngơi tốt mới được." Ôn Triết thật cẩn thận mà lôi kéo cánh tay Giản Nhất Lăng, làm nũng.
Giản Nhất Lăng còn không có gặp qua loại tình huống này.
Lần đầu tiên có người cùng cô làm nũng.
Quai hàm của cậu bé phình phình, một bộ dáng rất là ủy khuất.
Giống như nếu Giản Nhất Lăng không đáp ứng cậu, cậu có thể khóc ra tới.
Ôn Triết lớn lên đẹp, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ giống lột trứng gà lột vỏ, đôi mắt lại ngập nước, nhìn đến khiến cho người khác không đành lòng từ chối cậu.
Ôn Triết tiếp tục làm nũng, "Vậy chị dỗ em ngủ đi, em kể chuyện trước khi ngủ cho chị nghe, em biết rất nhiều chuyện kể trước khi ngủ, trước kia lúc em đi ngủ mẹ em đều cho kể chuyện trước khi ngủ, em đều nhớ."
Giản Nhất Lăng nhìn đôi mắt ngập nước kia của Ôn Triết, có chút không muốn từ chối.
Giản Nhất Lăng tự hỏi một chút, liền để lại Địch Quân Thịnh, đi theo Ôn Triết rời khỏi thư phòng.
"Chị, đi phòng của chị, em dỗ chị ngủ."
"Không được." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng từ chối.
Cô không am hiểu đối xử với trẻ em, lo lắng mình nói chuyện không đúng sẽ xúc phạm tới cậu.
"Không được, lỡ em ngủ rồi, chị khẳng định sẽ tự mình trộm đi làm việc tiếp, em muốn nhìn thấy chị ngủ mới được."
Cậu bé thập phần kiên trì.
"Nhưng mà, chị phải đợi A Thịnh."
"Vì cái gì phải đợi anh rể tương lai?"
"Chị muốn cùng anh ấy sinh bảo bảo." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Ai?" Ôn Triết bị câu trả lời của Giản Nhất Lăng làm cho kinh ngạc, "Tuy rằng em cũng rất muốn chị sinh một đứa cháu gái, nhưng mà chị hiện tại tuổi còn không lớn, chờ hai năm nữa cũng được, chúng ta không cần nóng nảy."
"Nhưng mà chị muốn hiện tại."
"Nhưng mà em nghe mẹ nói, sinh bảo bảo rất đau, mẹ em nói lúc mẹ sinh em ra thiếu chút nữa muốn từ bỏ."
"Chị không sợ đau." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng biểu tình chắc chắn.
"Nhưng mà mẹ em nói, một nữ nhân nguyện ý vì một nam nhân sinh hài tử, có nghĩa là cô ấy thực sự yêu anh ấy, nguyện ý vì anh ấy chịu khổ."
"Là như thế này sao?" Giản Nhất Lăng cũng không phải thực xác định, cô muốn làm như vậy là bởi vì cô "Yêu" A Thịnh sao?
"Chị thích anh rể tương lai đúng hay không?" Ôn Triết cau mày hỏi.
"Hình như là."
"Chị thật sự muốn cùng anh rể tương lai sinh bảo bảo sao? Hai người còn không có kết hôn đâu."
"Không quan hệ." Giản Nhất Lăng không thèm để ý chuyện kia, so với hôn lễ, cô càng để ý đến sinh mệnh.
Chuyện này làm cho Ôn Triết phát sầu.
Cậu vốn đem Địch Quân Thịnh liệt vào phạm vi yêu cầu phòng bị, còn muốn giám sát không cho anh ấy thân mật quá mức với chị.
Nhưng mà hiện tại chị lại nói chị muốn phác gục anh rể tương lai.
Nếu cậu lại ngăn trở, chính là cùng chị đối nghịch, vậy chị sẽ không vui vẻ.
Cậu tới để làm chị vui vẻ, không phải đến gây phiền toái.
Sau khi Ôn Triết tự hỏi một hồi lâu.
"Vậy em giúp chị!" Ôn Triết quyết đoán quyết định.