Ngôn Tình [Dịch] Nhất Niệm Tam Thiên - Trầm Tiêu Chi

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mạn Đà Sa Hoa, 11 Tháng tám 2021.

  1. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -7: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chú cháu hai người lại cãi vã.

    Nhị tẩu đứng bên người ta, vốn muốn hỏi chuyện của nhị ca, nói chung là ngại Thẩm Vũ ở đây, mới vừa hỏi một nửa liền nuốt lại.

    Giống như Thẩm Vũ dùng cục thịt mập để hóa giải giây phút lúng túng này.

    Giữa ba người bọn họ vẫn còn một khoản nợ dai dẳng.

    Mộ Ương nhìn về phía ta, yên lặng chốc lát, chắp tay chào một cái: "Xương Bình công chúa."

    Ta đang muốn đáp lễ, từ trong đám người truyền tới một trận thì thầm, ta theo ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy cửa đông Tập Phương Uyển, Vu Nhàn Chỉ đã đến.

    Hắn không mặc triều phục ban ngày, một thân trường sam màu mây bên ngoài khoác áo nhung xanh đen, bên hông cột một dải lụa màu xanh nhạt, chỉ đứng đó thôi, đã giống như một bức họa ngọc sắc.

    Hắn chưa vào viện, ghé tai nghe Mạc Hằng nói gì, nghe một chút trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, quay đầu nhìn thị nữ theo sát lưng hắn, thị nữ kia dáng dấp đẹp mắt.

    Thị nữ này ta đã nhìn thấy, chính là cái hôm ta đi phủ của Mộ Ương, người này chính là cái người đưa cho hắn lò sưởi tay, còn cùng lên xe ngựa với hắn.

    Công phu mồm mép của cục thịt mập là kế thừa từ Thẩm Vũ, chưa đạt tới cảnh giới trò giỏi hơn thầy, nhất thời thua người thua trận, có chút ấm ức, thấy Vu Nhàn Chỉ đến, hất tay Thẩm Vũ ra muốn đi tố cáo bậy, vừa mới đi được hai bước, lẩm bẩm một câu: "Vì sao nàng ta tới đây?"

    Nhị tẩu nhìn ta một cái, hỏi cục thịt mập: "Thị tỳ kia ngươi biết?"

    Cục thịt mập nhìn về phía sân, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Vũ, gật đầu một cái: "Nàng không phải thị tỳ, là tiểu thư nhà quan một thủ hạ của cha thế thúc, họ Tần, năm đó cha thế thúc muốn thế thúc nạp thiếp, chọn nàng cùng hai cô nương mỹ mạo, nhưng thế thúc không nhận, chuyện này vốn có thể xóa bỏ, nhưng nàng cam nguyện hạ thấp bản thân, vào Viễn Nam vương phủ làm thị tỳ bên người thế thúc, năm ngoái A Thanh đi Viễn Nam, nàng còn nhét kẹo cho A Thanh ăn."

    Hắn nói tới chỗ này, liền nghiêm túc khoát tay: "Bất quá A Thanh không thu."

    Thẩm Vũ đã sớm nhắc nhở với ta, nói Vu Nhàn Chỉ rất thu hút hoa đào, lúc đó hắn chỉ điểm danh một Bình Tây tam quận chúa, ta thực không nghĩ tới còn một nữ tử khác ngàn dặm đuổi theo hắn tới kinh thành.

    Cục thịt mập hô to: "Thế thúc------"

    Vu Nhàn Chỉ dời mắt, đi đến gần, thị nữ sau lưng hắn lanh lợi, phân biệt thân phận chúng ta, đáp lễ trước: "Vân Họa tham kiến Xương Bình công chúa, Thẩm tam thiếu, Mộ tướng quân, Nhiếp tướng quân."

    Háa ra nàng gọi là Vân Họa.

    Một nhà Bình Tây cũng đến, Thẩm Vũ tìm cơ hội, mượn cớ đi tiếp Lý Kiên, tránh nhị tẩu ta, nhị tẩu e sợ nhị ca ta tâm tình không tốt, đứng lên ngồi xuống không yên, rồi ngồi vào chiếu sớm.

    Vì vậy tại chỗ chỉ còn ta, Vu Nhàn Chỉ cùng Mộ Ương.

    Cục thịt mập dắt tay ta, hâm mộ nhìn Mộ Ương, lại ngửa đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ, chưa từ bỏ ý định: "Thế thúc, A Thanh cũng muốn một thân áo bào tướng quân, giống như Mộ tướng quân, sau này vào ngày trọng đại có thể mặc."

    Vu Nhàn Chỉ không đáp lại, hỏi Mộ Ương: "Chân của Mộ tướng quân đã khá hơn chưa?"

    Mộ Ương nói: "Đã tốt hơn nhiều, đa tạ thế tử đại nhân quan tâm."

    Cục thịt mập thấy không ai để ý đến hắn, liền tự mình nói tiếp: "Nghe nói chân Mộ tướng quân là do bảo hộ thế thẩm trên đường hồi kinh mà bị thương, có đúng không ạ? Chuyện của thế thẩm, chính là chuyện của thế thúc, chuyện của thế thúc chính là chuyện của A Thanh, trong phủ tam thúc A Thanh có một lọ cao vô cùng quý báu chuyên trị thương, như vậy, hôm nay A Thanh về phủ, liền lấy mang cho Mộ tướng quân nhé."

    Hắn nói những lời này, cũng không biết để lấy lòng ai, nhưng nói trắng trợn như vậy ở nơi này, tiến thoái lưỡng nan.

    Vu Nhàn Chỉ yên tĩnh trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Trước đó vài ngày vốn muốn cùng A Bích cùng đi thăm Mộ tướng quân, có chuyện tạm thời trì hoãn, tướng quân chớ trách."

    "Thế tử đại nhân khách khí." Mộ Ương cũng yên lặng, ngừng một chút nói, "một mình A Bích tới cũng giống nhau thôi."

    Lời ấy nói ra, mâu quang Vu Nhàn Chỉ chợt sắc thêm ba phần, hắn nhìn ta, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Tần Vân Hoa đứng cách đó không xa liền bước tới nói: "Thế tử đại nhân, sắp mở tiệc, Vân Họa hầu hạ người nhập tiệc."

    Nói xong, hướng ta cùng Mộ Ương cúi người chào.

    Đại hoàng huynh cùng Lan Gia rất nhanh liền đến, lễ nghi thực hiện xong, nhị ca dẫn trăm quan kính rượu, liền chính thức mở tiệc.

    Trong yến tiệc có bắn pháo hoa, trên Lăng Khung Các bầu trời như bùng nổ màu sắc, trong màn đêm càng thêm rực rỡ.

    Bắn pháo hoa xong, có một hàng cung nữ mặc váy đỏ tay cầm gậy dài, bước đến Thủy Trúc Đài, đem một trăm lẻ tám ngọn đèn treo bên ngoài Lăng Khung Các.

    Đại hoàng huynh đặt ly rượu xuống, cất cao giọng nói: "Trẫm mượn đêm giao thừa hôm nay, muốn vì hoàng muội Xương Bình công chúa tứ hôn, mong rằng chư vị ái khanh làm chứng."

    Dứt lời, đem một cán ngọc dài đưa cho Lưu Thành Bảo, Lưu Thành Bảo bước xuống, đi tới trước mặt ta, khom người đem cán ngọc trình lên.

    Ta nhận lấy, bước đến dưới Long Đài, hướng đại hoàng huynh làm đại lễ, sau đó nói: "Hôm nay Xương Bình vô cùng may mắn, được bệ hạ ở hôn yến ban hôn, lại đúng dịp giao thừa, cùng chư vị khách quý đường xa chung vui cuối năm, có câu vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một trăm lẻ tám ngọn đèn đồng loạt thả bay, cái nào không bay lên mà rơi xuống nước, không bằng mời mấy vị khách quý cùng Xương Bình đồng loạt nhặt đèn."

    Đại hoàng huynh gật đầu kêu: "Làm theo ý muội."

    Thủy Trúc Đài xây trên hồ Thùy Luân, bốn góc cùng ở giữa đều có cột dài trống đỡ, dùng một dải tơ lụa hồng trăm trượng buộc một trăm lẻ tám đèn lồng, mà nút thắt dải tơ lụa, liền gắn ở chính giữa gậy dài.

    Ta nói: "Chờ một lúc nữa Xương Bình đứng ở chính giữa tháo sợ dây ra, ở bốn góc, mời thế tử đại nhân Viễn Nam đứng ở phía đông, Thẩm tam thiếu Liêu Đông đứng phía tây, Trấn Đông tướng quân Nhiếp tướng quân đứng phía bắc, Hoài Hóa tướng quân Mộ tướng quân đứng phía nam, nếu có ngọn đèn nào bay lên ở góc đông tây nam bắc, liền mời chư vị đại nhân cùng tướng quân giúp Xương Bình nhặt lên. Nếu nhặt đúng ngọn đèn, liền mời Bình Tây vương làm chứng, vì Xương Bình tuyên đọc ý chỉ."

    Bình Tây vương Lý Kiên nghe lời này, cười ha ha: "Bốn người bọn họ nếu có người nhặt đúng đèn lồng, thì có tiền thưởng gì không?"

    Ta gật đầu: "Tất nhiên có, chỉ cần Xương Bình trả nổi."

    Đại hoàng huynh nghe lời ta nói, đáp ứng, ta bước lên Thủy Trúc Đài, đợi Vu Nhàn Chỉ, Mộ Ương, Thẩm Vũ cùng nhị tẩu đứng ngay ngắn bốn góc, đem cán ngọc trong tay xuyên vào trong nút thắt lụa hồng.
     
  2. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -8: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nút thắt lụa hồng một cái lại một cái bị cán ngọc khều ra, tơ hồng như nước, bay tứ phía trên không trung, dây buộc dần dần hạ xuống, đèn lồng thoát khỏi trói buộc bay lên không trung, đưa mắt nhìn lại, giống như bầu trời đầy sao rơi đưa tay lên là có thể bắt được.

    Một lát sau, trong một trăm lẻ tám đèn lồng đó, quả nhiên có chín cái không bay, ngược lại mượn sức gió chậm chạp hạ xuống.

    Đám bộc phát phía xa khẽ hô: "Nhặt đèn, nhặt đèn!"

    Đèn lồng phần lớn rơi xuống góc tây bắc, nhị tẩu nhặt hai cái, bên trong đều viết chữ "Cát", nhưng nàng vẫn rất hứng thú, lấy giấy ra giao cho Lý Kiên.

    Lý Kiên đọc từng cái một, đại ý đều là quốc gia thịnh vượng, hưng thịnh lâu dài.

    Bên ngoài Thủy Trúc Đài đám hạ thần cũng hưng phấn, Lý Kiên đọc mỗi câu, thì có người đi theo nâng ly chúc tụng.

    Ta không để ý tiếng cười huyên náo bên ngoài, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm một ngọn đèn rơi xuống. Đèn này rơi rất chậm, lại không có gió để rơi đi nơi khác, từ giữa bay lên, lại từ giữa hạ xuống.

    Đèn lồng bay tới cách đó mấy bước, ta bước tới, đang khom người muốn nhặt đèn, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi ủng, cùng lúc đó, một cái tay nắm lấy cổ tay ta, âm thanh Vu Nhàn Chỉ vang lên bên tai ta: "A Bích."

    Ta im lặng chốc lát, không trả lời hắn, đưa tay nhặt đèn lồng, muốn lấy tờ giấy ở bên trong, Vu Nhàn Chỉ lại đi trước ta một bước cầm đèn lồng, âm thanh thâm trầm hơn ba phần: "A Bích!"

    Ta giương mắt nhìn hắn: "Thế tử đại nhân có ý gì?"

    Vu Nhàn Chỉ đã nhuốm ba phần lạnh giá, lại không trả lời ta, chỉ nói: "Đem tờ giấy đưa cho ta."

    "Vì sao phải đưa cho chàng?" Ta nói, đèn lồng dùng cành trúc làm khung, ta vốn lấy được mảnh giấy, giờ phút này càng không nhượng bộ, ngón tay thò vào trong đèn tìm được mảnh giấy, lấy ra chốc lát.

    Tiểu thái giám cách đó không xa thấy tình hình này, vội vàng bưng bàn ngọc tới nhận giấy, vừa mới tới gần, lại bị ánh mắt Vu Nhàn Chỉ uy hiếp, đứng tại chỗ không thể tiến lui.

    Ta lại nói: "Đại hoàng huynh ta là đương kim thánh thượng, chẳng lẽ ý của hắn còn phải để cho thế tử đại nhân nhìn qua trước sao?"

    Giọng nói Vu Nhàn Chỉ lạnh lẽo: "Trong thư này tột cùng là ý của đại hoàng huynh nàng hay là ý của Xương bình công chúa nàng tự biết, bổn vương bất quá muốn xem qua một chút, ở trong mắt công chúa lại là phạm thượng?"

    Hắn bắt lấy bàn tay đang cầm tờ giấy của ta, muốn đoạt lấy, ta tránh không được, chỉ đành đem tờ giấy đặt lại trong đèn.

    Người bên ngoài Thủy Trúc Đài có vẻ là nhìn rõ, thấy ta cùng Vu Nhàn Chỉ chỉ bởi vì một ngọn đèn mà giằng co không ngừng, còn nói là muốn tranh tiền thưởng, trong lúc nhất thời trêu ghẹo ồn ào.

    Vu Nhàn Chỉ nhìn ta chăm chú, một mực không dời đi, hồi lâu, thở dài nói: "A Bích, không được càn quấy."

    Ta nghe hai chữ "Càn quấy" này, trong lòng không hiểu sao nổi lên một đốm lửa nhỏ, bật thốt lên: "Thế tử đại nhân luôn có hồng tụ thêm hương bên người, ngày xuân pha trà, ngày đông sưởi ấm, tự tại tiêu sái đủ rồi nhưng vẫn muốn tới cùng A Bích tranh dài ngắn, là người gặp chuyện vui càng muốn thêu hoa trên gấm, hay là chê Viễn Nam vương phủ bách hoa nhìn đã chán, muốn thấy kinh thành phồn hoa?"

    Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, sửng sốt một chút.

    Cách đó không xa lại truyền tới tiếng huyên náo, hóa ra là nhị tẩu ta cùng Mộ Ương lại lần lượt nhặt đèn lồng, trình nội thị cho Bình Tây vương đọc.

    Chỉ còn lại hai cái.

    Ánh mắt Vu Nhàn Chỉ trên người Lý Kiên thu hồi lại, chốc lát, hắn thấp giọng nói, "Nếu như nàng hỏi chính là Vân Họa, ta.. Có thể giải thích cho nàng."

    Hắn trầm mặc một chút, lại nói: "Đưa tờ giấy cho ta, được không?"

    Ta chưa từng nghe qua giọng nói này của hắn, xen lẫn ba phần bất đắc dĩ, ba phần trống rỗng, còn có một phần vắng lặng sợ hy vọng rơi vào khoảng không.

    Vắng lặng như vậy khiến ngọn lửa trong lòng ta bỗng tắt, hóa thành đám bụi nhỏ, cũng không biết đốt cái gì.

    Ta nhẹ giọng nói: "Thế tử đại nhân cho là tờ giấy trong ngọn đèn này ghi cái gì? Là A Bích vì mình cùng Mộ Ương xin thánh ý sao?"

    Vu Nhàn Chỉ nhìn ta, ánh mắt hắn không nhúc nhích, bên trong lại có thủy triều lên xuống, dần dần, như hồ nước đêm bình lặng, ánh trăng thu lại sau màn mây, nước hồ hóa thành màu mực, vì vậy cũng mất màu sắc.

    Hắn giống như rốt cuộc hiểu rõ cái gì, bàn tay nắm chặt tay ta cũng chậm rãi buông ra.

    Ta rốt cuộc đưa tay dò vào trong đèn lồng, lấy tờ giấy bên trong ra.

    Lòng có núi xa thì sao chứ, không dám leo cao mới là gông xiềng giậm chân tại chỗ.

    Trên giấy viết, một chữ "Cát."

    Cùng lúc đó, một đầu khác của Thủy Trúc Đài vang lên tiếng cười khẽ, Thẩm Vũ nói: "Tờ giấy viết chữ" Hỉ "này lại là ta nhặt được." Vừa nói, đi mấy bước tới bên cạnh Trúc Đài, tự mình đem tờ giấy đưa cho Lý Kiên.

    Lý Kiên nhận lấy, lấy ý chỉ trong thư ra, ánh mắt đảo qua, nụ cười trên gương mặt chợt thu lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại lần nữa cười rộ lên.

    Ánh mắt hắn kì dị quét qua Thẩm Vũ, hắng giọng tuyên đọc: ".. Hôm nay tứ hôn cho trưởng công chúa Xương Bình cùng Liêu Đông Thẩm thị tam công tử, Chinh Tây tướng quân, Thẩm Vũ, chúc hai người như chim liền cành, trọn đời hạnh phúc."

    Đám người vốn ồn ào náo nhiệt, cười đùa chợt lặng yên, trong nháy mắt, ta lại có thể nghe thấy giữa không trung, ngọn lửa cháy lách tách.

    Đèn lồng vẫn còn trong tay Vu Nhàn Chỉ cùng ta giằng co chợt chia năm xẻ bảy.

    Hắn trầm mặc, đứng im không nhúc nhích.

    Trong đèn lồng, ánh lửa chiếu lên mặt giấy, đỏ đồng chiếu thành đỏ nhạt.

    Màu đỏ nhạt như vậy, giống sợi dây buộc ngọc Bồ Tất năm đó hắn tặng ta, trải qua năm bao, cho nên mới phai thành bộ dạng đó.

    Ta muốn đem ngọc Bồ Tát trả lại cho hắn.

    Khung trúc đèn lồng bị lửa đốt cháy, từ trong tay Vu Nhàn Chỉ rơi xuống, bình dầu bên trong bị đổ, hắt xuống Thủy Trúc Đài, dầu tràn ra lửa lan ra, cháy dưới chân hắn, mắt thấy sắp bén đến vạt áo hắn.

    Bốn phía truyền tới tiếng kêu, Mạc Bạch Mạc Hằng xông lên Thủy Trúc Đài, Vu Nhàn Chỉ cơ hồ bị hai người hắn kéo lui về phía sau, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, ảm đạm, không hiểu, hoang mang, lại lạnh lùng.

    Chính lúc này, chợt có người tóm lấy cánh tay ta, đem ta kéo về phía sau, bên tai truyền tới âm thanh của Mộ Ương: "Coi chừng."

    Nhị tẩu cũng chạy tới, ngồi xổm xuống vỗ vạt váy của ta, đứng dậy hỏi: "Tiểu A Lục, muội không sao chứ?"

    Ta sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện hóa ra mới vừa rồi ta thấy hắn gần lửa, mà quên mất ta thực ra cũng gần đám lửa.

    Lửa không lớn, nội thị lấy nước rất nhanh liền dập tắt.

    Âm thanh mang theo nụ cười của Lý Kiên rất nhanh liền vang lên: "Xương Bình công chúa, Thẩm tam thiếu, còn không mau khấu tạ thánh ý."

    Bình Tây vương giảng hòa, chớp mắt vừa rồi tựa như chỉ là một chút thú vui thêm vào, mấy thần tử đạo hành cao thâm quen che đậy giả tạo, cũng đều tìm về nhã hứng.

    Tần Vân Họa bước lên Thủy Trúc Đài, hướng Vu Nhàn Chỉ nói: "Công tử, nô tỷ đỡ ngài đi nghỉ ngơi."

    Ngọn đèn đầy trời rơi vào trong mắt Vu Nhàn Chỉ, ánh sao không thấy, hắn nhìn ta một cái, từ từ rủ mắt, sau đó cười một chút, giống như nụ cười từ trong tim phổi phát ra, một chút liền biến mất trong màn đêm đèn đuốc đã tàn.

    Không biết làm sao, ta liền nhớ lại hai năm trước hắn tới kinh sư, ta cùng hắn đi đền Nguyệt Lão xin quẻ xăm.

    Khi đó hắn gạt ta nói hắn gọi là Lý Nhàn, ta cũng gạt hắn nói ta là Tiểu Lục trong phủ công chúa, vì vậy liền xin được một quẻ xăm hạ hạ.

    Đến giờ ta vẫn còn nhớ---

    Tìm người trong đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu, người lại đứng ngay nơi đèn đuốc đã tàn.

    Còn quẻ của hắn thì sao?

    Đúng rồi, trong mộng không biết mình là khách, một buổi tham hoan.

    Lúc đó ta nói: "Quẻ xăm của đền Nguyệt Lão này, sợ là không đúng đi."

    Ánh mắt hắn ung dung, âm thanh cũng ung dung, trả lời ta: "Ừ, không đúng."
     
  3. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -9: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lối vào Thủy Trúc Đài có một đoạn cầu, cùng Long Đài giáp nhau, ta xuyên qua cầu đi đón ý chỉ, Thẩm Vũ đã chờ dưới Long Đài.

    Thời điểm hắn tiếp ý chỉ rất bình tĩnh, chẳng qua là thu lại tư thái bất cần đời ngày thường, nhưng ta nhớ rõ ràng, ngay vừa rồi, lúc Bình Tây vương đọc tên hắn, giữa hai lông mày hắn khó che giấu được kinh ngạc cùng tức giận.

    Cho dù tính tình không hoàn toàn giống nhau, Thẩm Vũ có một chút giống đại hoàng huynh ta cùng Vu Nhàn Chỉ, chính là ở thời điểm không thể vãn hồi, liền rất nhanh tỉnh táo lại, tuy gặp biến cố lớn, cũng có thể án binh bất động, tìm cơ hội tốt.

    Ta không biết ẩn nhẫn như vậy có phải bản lĩnh sinh ra đã có người người tranh thiên hạ hay không.

    Đại hoàng huynh thậm chí còn không nhìn ta một cái, gương mặt đầy trấn định đọc xong ý chỉ, ta cùng Thẩm Vũ đang muốn dập đầu lĩnh chỉ, lúc này, từ trong đám người có một nữ tử cao giọng nói: "Chờ một chút-----"

    Ta ghé mắt nhìn, chính là sủng phi Bình Tây vương, Cố Ly.

    Nàng ta đã vào kinh được một tháng, bệnh vẫn chưa khỏi, gương mặt vẫn lấy khăn che lại. Cắt đứt ta cùng Thẩm Vũ tiếp chỉ, nàng bước tới dưới Long Đài, quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ thật sự đem Xương Bình công chúa gả cho Chinh Tây đại tướng quân?"

    Đại hoàng huynh lạnh lùng nói: "Làm sao?"

    Cố Ly nói: "Chinh Tây đại tướng quân là tam công tử Liêu Đông vương phủ, tam đệ của đương kim Liêu Đông vương, tay nắm mấy vạn đại quân, uy danh hiển hách, tiện thiếp cho là, đem Xương Bình công chúa gả cho Thẩm tam thiếu, căn bản không xứng!"

    Lời ấy nói ra, không thể nghi ngờ là không coi mặt mũi Thiên gia ra gì, bên dưới có thần tử bất bình: "Bất quá chỉ một phụ nhân trẻ tuổi, thánh ý của kim thượng, há cho ngươi suy đoán? Xương Bình công chúa là trưởng công chúa Đại Tùy ta, muội muội ruột của kim thượng, thân phận là thiên hạ chí tôn, ngươi nói nàng không xứng với Thẩm tam thiếu, không thể nghi ngờ là bôi nhọ kim thượng! Theo thần thấy, chẳng lẽ Bình Tây vương già nên hồ đồ, thu một nữ tử không biết trời cao đất rộng này vào phủ, ngày thường để bên người thì thôi đi, đến thành Cửu Càn còn không biết thu liễm, sợ là sẽ khiến trên dưới Bình Tây sẽ vì nàng làm cho mệt mỏi!"

    Cố Ly nghe lời này, cũng không tức giận, nàng bình tĩnh hướng đại hoàng huynh gật đầu một cái: "Bẩm hoàng thượng, tiện thiếp nói Xương Bình công chúa không xứng với Thẩm tam thiếu là có lý do." Ngồi dậy, thoáng dừng một chút, bỗng nhiên nâng cánh tay chỉ về phía ta, cao giọng nói: "Bởi vì nàng căn bản không phải công chúa!"

    "Cố Ly to gan!" Lan Gia tức giận nói, "Thân phận trưởng công chúa, há cho một tiện thiếp như ngươi có thể tùy ý bôi nhọ? Tối nay là đêm giao thừa, là hôn yến của bệ hạ cùng bổn cung, ngươi không phân biệt được tình huống hành động không suy nghĩ, là không coi bệ hạ cùng bổn cung ra gì?"

    Nàng nói tới đây, hướng hoàng huynh ta cúi người: "Bệ hạ, thần thiếp hôm nay đã là hoàng hậu, chấp chưởng phượng ấn, vô luận gia quyến thần tử, thiếp thất các phủ, hôn sự gia tộc, đều thuộc hậu cung quản lý. Trắc phi Cố Ly bên người Bình Tây vương to gan làm bậy, bôi nhọ mặt mũi hoàng gia, thần thiếp xin được quét dọn hậu cung!"

    Nói xong, đợi đại hoàng huynh ta gật đầu, nàng khoát tay, nghiêm nghị nói: "Người đâu, ---"

    "Hoàng hậu nương nương muốn trị tội tiện thiếp, tiện thiếp không lời nào để nói, nhưng như lời người nói, Xương Bình công chúa thật sự là hoàng nữ đích trưởng thiên hạ chí tôn, chuyện liên quan đến sự trong sạch của nàng, chẳng lẽ Thiên gia mở một mắt nhắm một mắt cho qua mà không điều tra rõ ràng?" Trước khi bị thị vệ chế trụ, Cố Ly giành trước lấy từ trong ống tay áo một phong thư trình lên, "Nếu không phải trong tay có chứng cứ, tiện thiếp làm sao dám tùy tiện bôi nhọ Xương Bình công chúa? Đây là phong thư do đích thân Hoài vương viết, trong thư có thân thiết gọi" Chu Bích nữ nhi của ta ", Hoài vương khi còn sống là người có bút pháp đẹp, khí phách, người ngoài khó mà bắt chước, muốn tra chuyện này thật ra rất đơn giản, chỉ cần cho người tìm bút tích trước kia của Hoài vương so sánh là được."

    Nàng nói tới đây, đột nhiên cười một tiếng: "Thật ra thì bức thư này vẫn luôn trên tay tiện thiếp, nếu bệ hạ thật sự muốn tra, tiện tiếp còn chứng cứ khác, thậm chí triều đình còn có thể cho người đi lăng mộ Hoài vương, kiểm tra xem trong chút vật chôn theo hắn, trong những vật chôn theo hoàng hậu Dương thị, có gì kỳ quặc!"

    Lời ấy nói ra, thần từ liên quan bên dưới toàn bộ quỳ xuống.

    Hai tên thị vệ kẹp lấy Cố Ly, cũng không dám mang nàng xuống---- Chuyện đột nhiên xảy ra, cơ hội giết Cố Ly đã bị bỏ qua, nhưng lúc này mới đem nàng xử tử, ngược lại càng chứng tỏ Thiên gia có quỷ, sẽ khiến mọi người ở đây nổi lên tầng nghi hoặc.

    Ta gương mắt nhìn lại, sắc mặt đại hoàng huynh trầm xuống có thể vặn ra nước, nhị ca nhìn hắn một cái, khoảnh khắc hội ý, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh ý, tay chống lên cán đao ở bên hông, cất bước đi tới --- cuối cùng muốn tự mình động thủ.

    Ta biết, thật ra với bản lãnh của đương kim thánh thượng cùng Hoán vương gia, trong thành Cửu Càn này, có chuyện gì không đè xuống được?

    Nhưng ngăn miệng người còn khó hơn ngăn sông, từ nhỏ ta đã lớn lên dưới sự che chở của hai vị huynh trưởng, làm sao có thể khiến bọn họ cứ luôn vì ta mà mệt mỏi được? Chuyện hôm nay thành ra như này, nếu nhị ca tự mình chém Sở Ly, cả triều văn võ sau này sẽ nhìn hai vị đại ca ta như nào, nhìn thiên tử Chu gia như nào?

    Đạo lập quốc là lấy dân làm gốc.

    Ta lên tiếng gọi: "Nhị ca." Đem hắn ngăn lại, xoay người ra lệnh cho hai tên thị vệ đang chế trụ Cố Ly: "Thả nàng ra."

    Hai tên thị vệ chần chừ một chút, liếc nhìn sắc mặt đại hoàng huynh ta, vâng mệnh thối lui.

    Ta nhìn Cố Ly, nói: "Ngươi dám ở hôn yến của đương kim thánh thượng cáo trạng bổn công chúa, thiết nghĩ có lẽ cũng không muốn sống nữa, nếu ngay cả mạng sống cũng không cần, cái khăn che trên mặt này, sao không lột xuống đi?"

    Âm thanh của Cố Ly xuyên qua lớp khăn che mặt truyền tới: "Tiện thiếp cáo trạng Xương Bình công chúa, chứng cứ đều có, Xương Bình công chúa không để ý trái phải, ngược lại muốn so đo tiện thiếp bởi vì bị bệnh mà mang khăn che mặt, là không dám cùng tiện thiếp đối chứng, không muốn thừa nhận tội lỗi của mình sao?"

    Ta nói: "Bổn công chúa vì sao phải cùng một người thân phận không rõ đối chứng?" Từ trong tay nội thị bên cạnh đón lấy đèn lồng, giơ đến gần mặt Cố Ly, theo ánh sáng phản chiếu ra từ chiếc đèn, xuyên qua lớp vải che, nhìn vào mắt nàng, "Hoặc là nói, bổn công chúa vì sao phải để ý tới sự mưu hại của một người chết, ngươi nói đúng không, Sở Hợp?"
     
  4. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -10: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời ấy phát ra, bốn phía vang lên một mảnh xôn xao.

    Sở Hợp là muội muội ruột Sở Ly, năm năm trước Sở Ly đập đầu vào cột Cửu Long mà chết, chính nàng ôm thi thể Sở Ly, khóc lóc như mưa, tố cáo bảy tội lớn của ta. Những lời nói không có lửa làm sao có khói kia đến nay vẫn khiến ta kinh hãi, kín đáo không tìm ra được một tia sơ hở, tựa như ta vốn là một người lòng dạ rắn rết vậy.

    Sau đó ta bị giam trong Lan Tụy Cung, Sở Hợp được như mong muốn gả cho Mộ Ương. Hoài vương qua đời, triều đình, Bình Tây, Viễn Nam, đối với mảnh đất quý Hoài An tranh giành không buông, Mộ Ương mang binh đi giữ Hoài An, phụ hoàng niệm hắn có công, muốn hắn thừa hưởng tước vị Hoài vương, Mộ Ương lại không chịu, hoàng ân vì vậy liền rơi xuống thê tử kết tóc của hắn, trên người Sở Hợp. Sở Hợp được phong quận chúa, lại ban cho cáo mệnh, trở thành người thứ hai trong gia quyến thần tử kinh thành, chỉ đứng sau Hoài vương phi.

    Bất quá khi đó, nàng có bệnh không trị được, không sống được lâu.

    Mấy chuyện vụn vặn này đều là khi ta ở Lan Tùy Cung, từ trong miệng mấy y quan tới chuẩn bệnh cho ta nghe được. Lúc đó phồn hoa nhân thế cùng ta không liên quan, vận may hay duyên phận người ngoài cũng không thèm để ý, duy chỉ có chuyện của Sở Hợp là ta để trong lòng.

    Ta nhớ lúc đó lần đầu gặp nhau, dáng vẻ nàng ta quỳ ở Hàm Nguyên Điện. Ánh mắt nàng ta rất kỳ quái, một phần thần phục, ba phần ngưỡng mộ, còn sót lại đều không nói rõ được. Cùng nàng nói chuyện, nàng ta không lúc nào không cẩn thận, cung nhân khác đều lấy lòng không nhiều thì ít, nhưng Sở Hợp không giống họ, mỗi từ nàng nói đều là sợ sệt, chần chừ liên tục, muốn suy đoán người khác phải xuất phát từ bản tính của mình. Ta thuở nhỏ kiêu căng, mọi việc tùy ý, thích người tự do phóng khoáng, cùng nàng sống chung vô cùng mệt mỏi, liền dần dần không thân thiết nữa.

    Sở Hợp cùng Mộ Ương đều nuôi dưới gối Hoài vương, sau đó có một lần, trong cung có yến tiệc, nàng đi theo Mộ Ương tới Hàm Nguyên Điện gặp ta, sau đó trong cung nhị ca có người mời, ta cùng Mộ Ương đã đi tới cửa Thiên Hoa Cung, quay đầu lại, nàng vẫn đứng dưới cây Hải Đường tơ rủ trong viện kia, vặn khăn tay nói: "Một hồi nữa a tỷ phải vào cung, nếu lúc này đi đến điện của nhị điện hạ, liệu có kịp ra cổng Cửu Càn đón không."

    Lúc đó Sở Ly không phải đứng đầu hậu cung, nàng vào cung, cần gì phải có thần quyến quý nữa ra đón.

    Thật ra thì ta biết Sở Hợp do dự cái gì, nàng sợ với thân phận của mình, không xứng bước vào Vô Y Điện của nhị ca ta, nàng sợ Mộ Ương bị nhị ca lôi kéo, ở lại trong cung, đến lúc đó qua giờ giới nghiêm, nhị ca ta sẽ đem nàng nhét vào trong Thiên Hoa Cung của ta, nàng không thích ngủ ở Thiên Hoa Cung.

    Nàng là nghĩa nữ Hoài vương, thân phận cao quý, ta tuy là công chúa, cũng không làm khó dễ nàng. Tùy cung lớn như vậy, còn nhiều chỗ đi mà, nàng không thích Thiên Hoa Cung có thể nói với ta, nhưng nàng cho tới giờ chưa bao giờ nói ra, chỉ biết chưng ra bộ mặt thận trọng rồi nói, Thiên Hoa Cung so với Hoài vương phủ cũng tốt.

    Ta đi tới trước mặt Sở Hợp, cùng nàng đứng dưới gốc cây Hải Đường tơ rủ, nói: "Thật ra thì ngươi sinh ra rất đẹp, đại khái không cần phải tự ti như vậy."

    Ai ngờ nàng nghe lời này, bỗng nhiên giương mắt nhìn ta, trong con ngươi thoáng qua vẻ oán hận, lại hốt hoảng nhìn Mộ Ương sau lưng ta.

    Ta sửng sốt hồi lâu, mới ý thức được tuy lời nói của ta xuất phát từ ý tốt, nhưng hai chữ "tự ti" kia nàng cố gắng che giấu trong lòng lại bị phơi bày trước mặt Mộ Ương khiến nàng chật vật.

    Cũng là từ lúc đó, ta mới phát hiện Sở Hợp có tình đối với Mộ Ương, cho tới bây giờ không phải là tình cảm huynh muội.

    Ta chỉ là không nghĩ tới, vẻ oán hận trong mắt Sở Hợp năm đó đã tích tụ theo năm tháng trở thành ánh mắt oán hận thấu xương hiện tại, cuối cùng mối thù giữa ta và nàng đã không có khả năng hóa giải.

    Sợ Hợp quỳ xuống Long Đài, khăn che mặt không có gió tự bay, nàng thấp giọng cười: "Xương Bình công chúa đây là muốn kẻ ác cáo trạng?"

    Ta nói: "Ngươi đến tột cùng là Cố Ly hay Sở Hợp, vạch khăn ra là biết ngay."

    Vừa nói, thị vệ đứng một bên lần nữa chế trụ nàng, đưa tay vén khăn che mặt nàng lên, đang lúc này, bỗng nhiên có tiếng người truyền tới, cận vệ Lý Kiên không biết đã đi tới bên người Sở Hợp lúc nào, cầm chuôi kiếm đặt lên tay thị vệ, nói: "Công chúa khai ân."

    Cùng lúc đó, bốn tên phủ binh đi theo Bình Tây vương tới dự tiệc cũng đặt sẵn tay lên chuôi đao.

    Lý Kiên quỳ xuống, sầu thảm nói: "Hoàng thượng, lời lẽ chuyết kinh tuy nhục mạ Xương Bình công chúa, nhưng nàng nguyện dùng tính mạng tấu lên, cùng là sự trong sạch của Thiên gia, có thể nói là một lòng đền nợ nước. Còn Sở Hợp quận chúa là thê tử quá cố của Mộ tướng quân, muội muội Hiếu Chiêu hoàng hậu, đã sớm về cõi tiên, thần dù chưa may mắn được gặp, nhưng ngưỡng mộ kỳ danh đã lâu, nếu chuyết kinh chính là Sở Hợp, thần sao dám nạp nàng vào vương phủ chứ? Mong Hoàng thượng minh dám, cũng xin Xương Bình công chúa minh giám."

    Lão hồ ly này, một phen không những đem bản thân phủi sạch sẽ, còn hắt bát nước bẩn lên người ta.

    Ta không để ý tới hắn, nhìn chằm chằm khăn che mặt cửa Sở Hợp, phân phó: "Lột!"

    "Xoẹt" một tiếng, một đạo hàn quang lóe qua trước mắt ta, cận vệ Lý Kiên đem chuôi kiếm cạy lên, lộ ra nửa đoạn kiếm, nháy mắt khiến tay hai tên thị vệ bị thương.

    Nhị ca chợt quát một tiếng: "Lý Kiên! Thủ hạ ngươi dám động binh trước mặt hoàng thượng, ngươi muốn tạo phản sao?"

    Cùng lúc đó, Vệ Mân tiến lên mấy bước, đem ta bảo vệ. Nhưng hắn cũng chỉ bảo vệ ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể cùng hộ vệ Lý Kiên động thủ, bởi vì hắn là người của thiên tử Chu gia, trước mắt Vu Nhàn Chỉ ở đây, Thẩm Vũ cùng Lý Kiên cũng ở đây, trong bọn họ, ai không có dã tâm bừng bừng, bất kỳ một chút mâu thuẫn Thiên gia cùng Bình Tây, cũng sẽ bị người có một chút văn chương, biến tấu trở thành một hồi khói lửa thiêu hủy cả giang sơn.

    Cũng may nhị tẩu ta giống như chịu được khốn cục, đồng thời xuất đao, chế trụ kiếm của hộ vệ Lý Kiên.

    Nàng tuy quy thuận triều đình, Nhiếp gia quân vẫn thuộc Tây Lý quân của Thẩm Vũ, hai phiên giao thủ, chính là chuyện khác.

    Nhị tẩu cùng hộ vệ Lý Kiên giằng co, Vệ Mân mượn cơ hội này, đem ta đưa ra phía sau, nói nhỏ một tiếng: "Cố nương nương, đắc tội." Vén khăn che mặt Sở Hợp lên.

    Gương mặt trong dự liệu, hai mắt có oán độc giống như năm đó, nhưng cả người vẫn xin đẹp, giống như một gốc thủy tiên hoa nở không tàn, xinh tươi mơn mởn, động lòng người.

    Nàng đột nhiên khẽ cười, cao giọng nói: "Lần này bệ hạ không kỳ quái tiện thiếp vì sao biết thân thế Xương Bình công chúa, vì sao lại có trong tay những thứ này? Tiện thiếp từ nhỏ lớn lên trong Hoài vương phủ, so với người ngoài có cơ duyên khám phá bí mật nhiều hơn."

    Nàng cuối cùng vẫn muốn cùng ta cá chết lưới rách.

    Đến lúc này, thần tử tới Tập Phương Uyển dự tiệc đã yên lặng như tờ, thân phận nghĩa nữ Hoài vương của Sở Hợp quá có sức thuyết phục, bọn họ rốt cuộc cũng nổi nghi ngờ đối với bổn công chúa.

    Nhưng vậy thì sao? Lòng nghi nghờ của bọn họ không phải không có lửa làm sao có khói, từ khi ta ra đời đã nổi lên, chính là khi quân.

    Ta đã sớm nghĩ xong, ta có thể thua, có thể bại, thậm chí có thể chết, nhưng không phải thua hôm nay, không phải bại ở nơi này, tuyệt không phải chết trong tay Sở Hợp.

    Ta nói: "Bổn công chúa nhớ năm đó quận chúa không trị được bệnh máu, đã sớm xuống mồ, hôm nay xuất hiện ở nơi này lại trở thành thiếp của Bình Tây vương, chẳng lẽ không nên cùng bệ hạ và Mộ tướng quân giải thích một chút? Hay là nói quận chúa hôm nay có dự định dùng thân phận không minh bạch này để tố cáo bổn công chúa, chỉ sợ ngươi nói, người khác cũng không thể tin."

    Sơ Hợp nói: "Năm đó ta bị bệnh máu, may mắn đất Yến có tam hoàng tử Lương Phương, dùng máu bách thú trị tận gốc, chẳng qua máu bách thú hung hiểm, lại quỷ dị đa đoan, đến cuối cùng, người lại có thể rơi vào trạng thái giả chết. Ta từ trong mộ tỉnh lại, bởi vì máu cả người bị máu bách thú thanh tẩy qua, không nhớ chuyện lúc trước, thân thể cực suy yếu, sau khi ra khỏi mộ, may mắn được một nông hộ thu nhân, sau đó nông hộ kia đi lên phía bắc, ta cũng theo họ đến Bình Tây, cơ duyên xảo hợp, vào phủ Bình Tây làm thiếp. Nhưng đầu năm nay, tiện thiếp bắt đầu nhớ ra mọi chuyện, chần chừ mãi, cảm thấy nếu giúp công chúa giấu giếm thân phận, đúng là khi quân, tiện thiếp là con dân Đại Tùy, từ nhỏ được Thiên gia Đại Tùy nuôi lớn, há có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, vong ân phụ nghĩa? Lúc này Vương gia hồi kinh, đem theo tiện thiếp trình bày lại những gì mình biết cho Thánh thượng."

    Nàng nói tới đây, lại nói: "Tiện thiếp nói như vậy, câu nào cũng là thật, năm đó nông hộ thu nhập tiện thiếp, ở kinh giao vì tiện thiếp mời đại phu xem bệnh, trên đường đi bắc ra mắt thương hộ tiện thiếp, cũng theo tiện thiếp tới kinh sư, có thể làm chứng cho tiện thiếp. Trước khi tiện thiếp rời Bình Tây, tam hoàng tử đất Yến cũng đích thân gửi một phong thư, chứng minh tiện thiếp năm đó sau khi uống máu bách thú thật sự lâm vào trạng thái chết giả, tuyệt không quái lực loạn thần, nếu hoàng thượng không tin, có thể truyền nhân chứng cùng vật chứng."

    "Không cần." Ta nói, "Gia đình thu nhận ngươi lúc đầu kia, có phải họ Khúc không? Năm năm trước, vu y khám bệnh cho ngươi, có phải cũng đã khám qua bệnh cho Nhan quý nhân hậu cung? Ngươi theo nông hộ đi phương bắc gặp vị thương hộ kia, có phải buôn bán vải dầu? Sau khi ngươi nhớ được chuyện cũ, vì sao tam hoàng tử nước Yến phải gửi thư cho ngươi, có phải ngươi hứa hẹn cho hắn cái gì không?"

    Sở Hợp nghe lời ta nói, ánh mắt không nhúc nhích, nhưng vẫn ung dung: "Xương Bình công chúa đã cho người đi tra xét, liền không nên đối với thiếp thân có nghi hoặc."

    Ta nói: "Bổn công chúa đúng là có phái người đi tra xét, nhưng bổn công chúa còn chưa tra được những điều này!" Ta vừa nói, nhìn vào mắt Sở Hợp, gằn từng chữ: "Năm đó Hiếu Chiêu hoàng hậu đập đầu vào cột Cửu Long mà chết, người quỳ ở điện Kim Loan ôm thi thể nàng tố cáo bảy tội trạng của bổn công chúa, bổn công chúa khi đó bị người ta hãm hại, ứng phó không kịp, không thể biện minh, lại cảm thấy Hiếu Chiêu hoàng hậu bởi vì bị bổn công chúa tố giác, để chứng minh trong sạch mà tự vẫn, trong lòng đúng là có sự hổ thẹn. Sau đó lại phát hiện ra một vài việc, không cách nào giải thích nổi. Bổn công chúa tố giác Hiếu Chiêu hoàng hậu, đến việc Hiếu Chiêu hoàng hậu đập đầu vào cột Cửu Long mà chết, cách nhau ba ngày. Mà tên thị vệ bị hiểu lầm cùng Hiếu Chiêu hoàng hậu cẩu thả kia, hắn lại là thái giám, ngày đầu tiên đã tra ra được. Hiếu Chiêu hoàng hậu tuy trung liệt, nhưng nàng cùng bổn công chúa không thù không oán, vừa biết bản thân còn trong sạch, vì sao vẫn phải chết oan. Nhưng sau đó, bổn công chúa đã suy nghĩ minh bạch."

    "Sở Hợp, ngươi không muốn cho tỷ tỷ đã chết của mình một câu trở lời sao?"

    Sắc mặt Sở Hợp rốt cuộc thay đổi, bật thốt lên: "Xương Bình công chúa có ý gì? Lúc đó a tỷ chết oan, tiện thiếp thương tâm muốn chết, mấy lần còn muốn đi theo a tỷ, ý công chúa, chẳng lẽ a tỷ là tiện thiếp hại chết sao?"
     
  5. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -11: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta nói: "Năm đó bổn công chúa tố cáo Hiếu Chiêu hoàng hậu, phụ hoàng đem ta cùng nàng chia ra cấm túc trong Thiên Hoa Cung cùng Nhân Minh Điện, bình thường không cho phép ai đi thăm, suốt ba ngày, ra vào Nhân Minh Điện chỉ có một mình ngươi. Sau ba ngày, bổn công chúa cùng Hiếu Chiêu hoàng hậu vào điện Kim Loan chịu thẩm tra, lúc nàng đến tinh thần liền hoảng hốt, phụ hoàng chưa kịp nói câu gì, nàng liền khóc không thành tiếng, đập đầu vào cột Cửu Long."

    Ta nhìn chằm chằm Sở Hợp: "Hiếu Chiêu hoàng hậu trước khi lâm chung, có nói một câu như vậy," Sau khi A Ly chết, muốn làm bạn bên cạnh Hoàng thượng ", Đế Hậu tình thâm, lời này vừa nghe chỉ thấy bình thường, nhưng hôm nay nghĩ lại, đúng là kỳ quặc. Lúc đó nàng đã là quý phi, trừ phi mắc ba tội không thể tha thứ, sau khi hoăng thệ, vẫn được táng vào hoàng lăng, tại sao không thể làm bạn bên người phụ hoàng ta? Lại nghĩ tới lúc đó nàng tinh thần hoảng hốt, thương tâm muốn chết, chỉ có một giải thích, Hiếu Chiêu hoàng hậu cho đến khi chết, vẫn không biết bản thân bị oan uổng."

    "Bổn công chúa tìm người hỏi qua, sáng sớm trước một ngày thẩm tra, phụ hoàng liền gỡ cấm túc Nhân Minh Điện, còn phái người đi trấn an Hiếu Chiêu hoàng hậu, nhưng ngươi nói với cung nhân, nói tỷ tỷ ngươi thương tâm muốn chết, không mặt mũi nào gặp người khác, đem tất cả mọi người ngăn ở bên ngoài, đến cả sự trong sạch của nàng cũng không chịu nói cho nàng biết."

    "Sở Hợp, rốt cuộc ngươi nghĩ gì vậy, đến cả tỷ tỷ ruột nương tựa nhau sống từ nhỏ cũng tính toán!"

    Sở Ly Sở Hợp tỷ muội tình thâm, sau khi Sở Ly chết oan, ai mà đi nghi ngời Sở Hợp? Quay đầu lại, tất cả hiềm nghi liền rơi vào trên người ta.

    Sở Hợp buồn bã cười một tiếng, trong ánh mắt thoáng qua vẻ ác độc: "A tỷ tuy bị oan uổng, nhưng nàng bị người khác phát hiện cùng thị vệ kia dây dưa là thật, a tỷ trinh liệt, cho dù biết mình trong sạch, bị người vu hại, như thế nào còn mặt mũi đối mặt với thế nhân? Xương Bình công chúa nói rõ ràng mạch lạc, nhưng hết thảy đều là do ngươi đoán mà thôi, không có đối chứng!"

    "Bổn công chúa không có đối chứng á?" Ta chỉ cảm thấy nàng ta hết sức buồn cười, "Sở Hợp, mấy năm nay ngươi làm cái gì vậy? Tìm tới đây nhiều nhân chứng như vậy, đem lý do vì sao mình còn sống sắp xếp không chê vào đâu được, nhưng lại quên mình rốt cuộc là mắc chứng bệnh" chết "gì!"

    Ta đem âm thanh trầm xuống: "Nếu không muốn ai biết, trừ phi đừng làm, bệnh máu là bệnh không trị được, bằng y thuật cao siêu của Đại Tùy ta, cũng bó tay, vu y đất Yến kia bất quá chỉ là tên lừa bịp giả thần giả quỷ, ngay cả bệnh đau cơ của Nhan quý nhân cũng trị không được, làm sao có thể cải tử hoàn sinh?"

    "Sở Hợp, ngươi cẩn thận hồi tưởng lại xem, năm đó sau khi ta cáo trạng Hiếu Chiêu hoàng hậu, dựa vào địa vị quý phi của tỷ tỷ ngươi, muốn đem ý chỉ bỏ cấm túc của phụ hoàng ta giấu nàng một ngày, giữ nàng ở trong Nhân Minh Điện nói dễ vậy sao? Ngươi quên ban đầu là ai cùng ngươi hợp tác, đồng đảng ngươi là ai chưa?"

    Người dẫn ta đi nhìn thấy Ly phi cùng thị vệ thông gian là Phượng cô, mà Phượng cô chính là bị Hoài vương phi xúi giục. Ta vẫn cho là người hại ta là Hoài vương phi, cho đến mùa đông năm nay, Hoài vương phi nói với ta, Chu Bích, ta hận mẫu hậu ngươi như vậy, nhất định có người cũng hận ngươi như vậy.

    Tuy nàng cùng ta không hòa thuận, nhưng cuộc đời này nàng yêu Hoài vương, lúc sắp mất ý chí, sẽ không bỗng dưng vô cớ nói với ta mấy câu như vậy.

    Chính bởi vì câu này, ta liền nghĩ tới Sở Hợp, cái người đã "chết" này.

    Sau đó Bình Tây vương vào kinh, tiệc rượu tiếp đón, Lý Yên Nhi dùng Lý Hiền làm mồi nhử, dụ ta vào Đào Hoa Các, muốn phá hư hôn ước của ta cùng Vu Nhàn Chỉ, ta tương kế tựu kế, không những từ chỗ Nhan quý nhân kia tra ra được người hại ta bởi vì cái câu "Gậy ông đập lưng ông", còn từ miệng Lý Yên Nhi lấy được nguyên nhân thực sự muốn phá hủy hôn ước của ta, là bởi vì nàng ta biết ta không phải con ruột phụ hoàng.

    Thân thế ta là bí mật Thiên gia, hiếm có người biết, mà năm đó Sở Ly chết càng không vẻ vang, mấy năm này rất ít người nói tới, có thể biết được chuyện này, trừ Hoài vương phi cùng Sở Hợp, ta không nghĩ tới người thứ ba.

    Còn một số việc sở dĩ như sương mù dày đặc bao phủ, là bởi vì không tìm được thời điểm phá cờ, một khi đi đúng hướng, hết thảy giải quyết dễ dàng. Nhị ca đem Vệ Mân tới Thiên Hoa Cung, mạng hắn tạm do ta sử dụng, ta liền vắt kiệt hắn nhất có thể để đi truy xét nguyên nhân cái chết của Sở Hợp.

    Nguyên lai lúc đầu Sở Hợp căn bản không mắc bệnh máu, cái gọi là bệnh máu, bất quá là kế ve sầu lột xác của nàng ta mà thôi.

    "Thật ra thì lúc đầu, ngươi chẳng qua là chỉ nhiễm chút phong hàn, nhưng khiến ngươi không nghĩ tới là, cho dù bổn công chúa bị cấm túc trong Lan Tụy Cung, hai hoàng huynh của bổn công chúa vẫn không buông tha việc truy cứu nguyên nhân cái chết của Hiếu Chiêu hoàng hậu, nếu cứ tiếp tục sẽ tra lên người ngươi. Ngươi sợ lúc đó bị lộ chân tướng, chết không có chỗ chôn, không thể làm gì khác đành phải đâm lao phải theo lao, nói dối nhớ nhung Hiếu Chiêu hoàng hậu, khiến bản thân bị bệnh máu, dùng kế giả chết, ve sầu lột xác."

    Còn nhị ca ta vì sao năm đó không tra rõ chân tướng, nguyên nhân rất đơn giản, giống ta, tra ra Hoài vương phi, tra ra Sở Hợp "đã chết", nhưng quan trọng là, hắn tra được ta không phải là con ruột phụ hoàng, mà thân thế của ta, mới là căn nguyên của mọi chuyện này.

    Ta nói: "Ta không biết ngươi cho tam hoàng tử đất Yến cái gì, mới nhờ được hắn giúp ngươi, mang ngươi ra khỏi mộ, đưa ngươi đi Bình Tây, nhưng trăm năm qua Yến Tùy hai nước chiến loạn không ngừng, dị bang lang tử dã tâm, hoàng tử đất Yến, ý đồ còn có thể là gì?"

    "Đáng tiếc a, tam hoàng tử nước Yến dù có bản lãnh thông thiên, có thể khiến một người sống thành chết, chết lại sống, nhưng hắn rốt cuộc không phải người trong cung Đại Tùy ta, làm sao chu toàn được mọi chuyện? Sở Hợp, lúc đầu ngươi nhiễm phong hàn, là ai vì ngươi mời thái y, ai phái thị vệ thiếp thân qua chỗ ngươi chiếu cố ngươi, ngươi quên rồi sao?"

    Con ngươi Sở Hợp dần mở lớn, khóe miệng run rẩy, ngập ngừng ra mấy chữ.

    Ta không nghe rõ, nhưng ta biết, nàng đã nghĩ đến người kia.

    Nghĩa mẫu của Sở Hợp, Hoài vương phi.

    "Ban đầu phụ hoàng vốn muốn xử nhẹ bổn công chúa, nhưng ngươi không cam lòng, cùng Hoài vương phi liên minh, giấu diếm sự trong sạch của Hiếu Chiêu hoàng hậu với nàng, cuối cùng khiến nàng chết oan, cũng khiến bổn công chúa bị đầy vào lãnh cung. Đáng tiếc, xưa nay không thể bảo hổ tự lột da, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, sau khi ngươi quyết định nói dối chuyện bị bệnh máu, từng năn nỉ Hoài vương phi, xin nàng giúp ngươi giải quyết những người biết chuyện, nhưng người người đều là cầu sinh không cầu chết, ai không biết tự lưu cho mình một con đường lui? Ngươi nói bổn công chúa vu hãm ngươi, nói bổn công chúa không có nhân chứng, lúc đó thái y chẩn bệnh phong hàn cho ngươi trong cung không ít người biết, bổn công chúa đem hắn mời lên, cùng ngươi đối chất nhé?"

    Con ngươi Sở Hợp tan rã, nổi lên chút hoang mang, gió đêm phất phơ, thổi rơi khăn che vẫn mắc bên tai nàng, cái khăn che mặt rơi xuống, nàng hướng nhìn bốn phía, giống như đang tìm cái gì, sau đó ánh mắt dần cố định, bất động.

    Đó là hướng Mộ Ương.

    Nhìn một chút, hai tròng mắt liền lấy lại thần thái, một tia đoạn tuyệt xen lẫn vui vẻ lóe lên trong mắt nàng, nàng cất tiếng cười: "Tuy ta gạt a tỷ vẫn còn trong sạch, bất quá chỉ một ngày, ai mà ngờ nàng lại đập đầu vào cột Cửu Long, còn bệnh máu, càng dễ giải thích, năm đó ngươi cho dù bị giam trong Lan Tụy Cung, trong lòng Mộ Ương vẫn chỉ có một mình ngươi, ta không muốn cứ ở lại bên cạnh hắn, vì vậy muốn ra đi, rất quá đáng sao? Nhưng ngươi thì sao Chu Bích? Ngươi đem chuyện của ta nói rõ ràng như vậy, còn tội nghiệt của bản thân thì sao? Ta là nghĩa nữ của Hoài vương, nắm trong tay, chính là bằng chứng liên quan tới tội nghiệt của ngươi!"

    "Bổn công chúa như thế nào, chuyện trước kia như thế nào, tự có Hoàng thượng định đoạt, đâu cần ngươi khua môi múa mép, nhưng hôm nay, lúc này, người đáng chết là ngươi."

    Ta nhìn Sở Hợp, gằn từng chữ: "Lời nói ô uế, làm nhục Thiên gia, phải giết; dối trên lừa dưới, mưu hại Hiếu Chiêu hoàng hậu, phải giết; bày mưu tính kế, mưu hại bổn công chúa, phải giết; dùng cái chết trốn tội, khi quân võng thượng, phải giết; tư thông với địch phản quốc, cấu kết dị bang, phải giết!"

    Nói xong, ta không để ý đến nàng nữa, hướng đại hoàng huynh lạy: "Hoàng huynh, thế nhân cũng muốn sống trong sạch, hoàng muội mấy năm gầy đâu, không lúc nào không mong đợi có thể rửa oan. Hôm nay là ngày vui của ngài, nếu đồng ý ban hôn cho hoàng muội, chắc hẳn sẽ có thể bố thí thêm một ân điển nữa."

    Ta ngồi dậy, chỉ Sở Hợp nói, "Giết nàng."
     
  6. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -12: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toàn bộ Tập Phương Uyển yên tĩnh như chết vậy.

    Chốc lát, bỗng nhiên vang lên âm thanh sụt sùi thật thấp, âm thanh càng ngày càng lớn, biến thành khóc ra tiếng, là Lý Hiền phát ra.

    Hắn trời sinh ngốc nghếch, nhìn không hiểu chuyện gì xảy ra, giống như bị tình cảnh trước mắt khiến cho hoảng sợ, hai tròng mắt bao phủ mờ mịt cùng sợ hãi.

    Lý Hiền vừa khóc, Lý Kiên cũng chảy nước mắt, hắn chán nản quỳ xuống đất, khẩn cầu: "Hoàng thượng, thần đã già rồi, không chịu được sinh ly tử biệt, Ly Nhi.. Không, Sở Hợp quận chúa nàng dù gì cũng do thần từ Bình Tây mang tới, mong Hoàng thượng khai ân, lưu cho nàng một mạng."

    Đại hoàng huynh không để ý đến hắn, nhưng cũng không đồng ý với ta, không tỏ ý gì lên tiếng gọi: "Phủ Tông Nhân." Sau đó khoát tay, hai tên tông chính hội ý, khoảnh khắc sai người đem Sở Hợp mang xuống.

    Nơi Sở Hợp quỳ còn để lại bức thư của Hoài vương lúc còn sống.

    Cho dù hôm nay dự tiệc đều là quan viên tứ phẩm trở lên, vẫn biết đây bốn bề là cung cấm, cái gì nên nói, cái gì nên quên, nhưng thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, Sở Hợp ngay trước đám thần tử tông hôn vạch trần một đoạn quá khứ khó nghe như vậy, thậm chí còn làm trò hề qua lại, dù là chỉ mặt mũi Thiên gia, không thể không cho một câu trả lời hợp lý.

    Đại hoàng huynh yên lặng hồi lâu: "Ngự Sử Đài."

    Hai tên Ngự Sử Đài vượt qua đám người: "Thần có mặt."

    "Đem mấy bức thư này thu lại, cầm đi điều tra, nếu tra được đầu mối, lập tức quay lại báo cho Trẫm."

    "Thần tuân chỉ."

    Âm thanh thê lương của Sở Hợp các đó không xa truyền tới, chợt nghe tựa như khóc, cẩn thận phân biệt, lại giống như cười thống khoái, ta không biết nàng ta đắc ý cái gì, là vui mừng bản thân đã leo lên được cành cây cao là Bình Tây, cho nên mạng sẽ bảo toàn sao? Nhưng nàng sống với cái bộ dạng tàn thi bại xác, ngay cả một giá trị đáng thương cuối cùng cũng đều bị nghiền nát, so với chết có gì khác nhau?

    Âm thanh Lý Kiên lại vang lên, từ từ ho khan, càng ho càng kịch liệt, trong hoảng loạn, đưa tay dò vào trong ngực lấy chiếc khăn ra, vừa che miệng mũi, liền phun ra một ngụm máu lớn.

    "Phụ vương!" Lý Yên Nhi thất thanh kêu lên, nàng đỡ Lý Kiên, giương mắt lệ yêu kiều nhìn về phía đại hoàng huynh.

    Trong đám người, có thái ý hiểu chuyện mang hòm thuốc tới chẩn mạch cho Lý Kiên, đại hoàng huynh có vẻ bị chuyện tối nay khiến cho mệt mỏi quá sức, không để ý Lý Kiên làm bộ làm tịch, nhìn nhị ca cùng Mộ Ương một cái, không nói một lời dời khỏi chỗ.

    Lưu Thành Bảo sửng sốt một chút, mới cao giọng hô: "Bãi giá, hồi cung-------"

    Nhị ca cùng Mộ Ương đi theo chân đại hoàng huynh mà đi.

    Thiên tử đi rồi, hôn yến cũng tự tan, chúng thần nhìn bóng lưng đại hoàng huynh cùng Lan Gia đi xa, nhưng vẫn theo quy củ cao giọng chúc: "Nguyện Hoàng thượng Hoàng hậu lương duyên bạch thủ, nguyện Đại Tùy muôn đời lâu dài-----"

    Ta đứng bên ngoài Long Đài, nhìn đám đại thần này đi theo nội thị dẫn đường, dọc theo hồ Thùy Luân, từ từ tan hết, chốc lát, có cung nữ cầm gậy dài tới, một ngọn đèn lại một ngọn đèn treo lên cao. Dưới Long Đài, tông thân cùng phi tần cũng bắt đầu rời chỗ, bọn họ đi không tiếng động, từ đầu đến cuối, không có ai tới nói gì với ta, dù chỉ gọi một tiếng. Tĩnh tần nhìn ta một cái, lại chần chừ hồi lâu, nhưng khi ta nhìn lại, nàng rất nhanh né ánh mắt, vội vã đi xa.

    Ta biết, từ nay về sau, ta phải trở về làm Xương Bình công chúa người nhìn người ghét, người thấy người tránh.

    Tiểu Tam Đăng bước tới bên người ta, nhẹ giọng nói: "Công chúa, chúng ta cũng trở về thôi."

    Ta từ từ gật đầu một cái, đáp ứng hắn "Được", vừa mới đi được mấy bước, lại không khỏi dừng lại.

    Bên bờ Thủy Luân, từng người rời đi, còn có một người an tĩnh đứng ở nơi đó.

    Ánh mắt Vu Nhàn Chỉ đã không còn vẻ hoang mang không hiểu lúc đó, hắn trầm mặc nhìn ta, cho đến khi ngọn đèn cuối cùng bị tháo xuống, ánh trăng lặng lẽ chiếu cả người hắn, ta không đoán được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy màu xanh ngọc vòng quanh hông hắn hết sức ôn nhu.

    "Công chúa."

    Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Lưu Thành Bảo chẳng biết quay lại từ khi nào, khom người trình lên thánh chỉ, cười nói: "Mới vừa rồi bệ hạ đi gấp, tiểu nhân lại sơ ý, suýt nữa quên đem chỉ hôn giao cho công chúa, công chúa chớ nên trách tội."

    Hắn vừa nói ngừng một lát, giương mắt nhìn ta, lại bổ sung thêm một câu, "Trên đường tiểu nhân quay trở lại đã gặp Thẩm tam thiếu, hắn đã lĩnh chỉ tạ ơn."

    Viền của thánh chỉ vẽ đôi chim yến màu đỏ, đây là ngự phúc đặc biệt dành cho tứ hôn của Đại Tùy.

    Ta đưa tay nhận lấy thánh chỉ, Lưu Thành Bảo hướng ta lạy một cái, cúi người lui đi.

    Ta lại nhìn về phía hồ Thùy Luân, Vu Nhàn Chỉ đã không còn ở đó.

    Năm năm oan khuất rốt cuộc được rửa sạch, ta vốn tưởng rằng đêm nay ta sẽ thức trắng đêm không ngủ được, không nghĩ tới vừa chạm xuống giường liền ngủ mất.

    Trong mộng không còn mấy thứ lặt vặt phiền toái như lúc còn nhỏ, từ đầu đến cuối chỉ có một bóng người.

    Núi xa dưới trăng, tuyết phủ Thương Sơn, người đó đi giữa không gian mênh mông, trời sắp sáng, những chấm nhỏ trên trời bỗng hóa thành những ngọn đèn tàn lụi, hắn xách đèn, quay đầu lại.

    Ta mở mắt ra, trời còn chưa sáng, ta ở trong bóng tối cố gắng phân biệt đường vân trên trần giường, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khổ sở.

    Khổ sở như vậy, giống như năm đó ta quỳ trước Thiên Hoa Cung, cầu phụ hoàng đừng hủy hôn ước giữa ta và Mộ Ương, giống như ta chạy trên đường tuyết trong cung, Mộ Ương nói với ta kiếp này không có khả năng nữa.

    Ta thấy rõ người đứng dưới nơi đèn đuốc lụi tàn đó là ai.

    Hắn là Vu Nhàn Chỉ.
     
  7. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -13: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Tam Đăng nói: "Công chúa, Lưu công công bên cạnh bệ hạ tới, mời ngài đi Tử Quy Điện gặp mặt."

    Sắc trời hơi sáng, Lưu Thành Bảo bưng phất trần ở bên ngoài Thiên Hoa Cung nghênh đón: "Tạp gia thỉnh an công chúa, công chúa xuân mới đại cát."

    Lúc này ta mới nhớ hôm nay là ngày mồng một tháng giêng.

    Ngày đầu xuân mới, có lẽ bởi vì trời còn sớm, trong thành Cửu Càn vẫn lạnh tanh, cũng may có cung nữ yêu màu sắc, đã sớm đổi lại xuân phục, đào mận thêu trên vạt áo hết sức rực rỡ.

    Trên đường đi Tử Quy Điện, Lưu Thành Bảo nói: "Đêm qua Hoán vương gia cùng Mộ tướng quân cùng bệ hạ trở về cung, cũng không biết nói cái gì, khiến cho long nhan nổi giận, mấy đồ sứ ngày thường hay dùng đều đập hết, mới vừa rồi bệ hạ sai tạp gia đi Thiên Hoa Cung truyền công chúa, tạp gia nhìn vào trong Tử Quy Điện một cái, vương gia cùng tướng quân vẫn còn quỳ bên trong, nhìn tình hình có vẻ bệ hạ vẫn chưa nguôi giận, công chúa, lát nữa ngài có nói gì, cân nhắc một chút."

    Ta gật đầu một cái: "Đa tạ Lưu công công."

    Thật ra ta biết vì sao đại hoàng huynh tức giận.

    Trước hôn yến hôm qua, nếu không phải nhị ca sai người Lễ bộ, ở trên đèn lồng tứ hôn đặt tên của Thẩm Vũ, với bản lãnh như ta, làm sao có thể hô mưa hoán gió.

    Còn Mộ Ương, nếu không phải hắn giả chân bị thương, khiến Vu Nhàn Chỉ hiểu lầm ta vẫn có tình với hắn, bằng trí thông minh của hắn, làm sao có thể bị nhầm lẫn khi nhặt đèn, không có đoán ra được đèn lồng chân chính nên nhặt, thật ra ở trong tay Thẩm Vũ.

    Một khắc giương đông kích tây, mới là mấu chốt thành bại.

    Lưu Thành Bảo lại nói: "Thời điểm trời còn chưa sáng, thế tử đại nhân của Viễn Nam đã tới ra mắt bệ hạ."

    Ta không lên tiếng đáp lại.

    "Lúc ấy tạp gia không phục vụ ở trong điện, bất quá, nghĩ tới thế tử đại nhân hẳn là tới từ giã, quản sự phủ Nội Vụ có nói, mấy ngày nữa, chờ thế tử đại nhân đi, hoàng thượng lệnh Hoán vương gia dọn về cung, đến lúc đó phải đem Vô Y Điện lần nữa sửa soạn một phen." Lưu Thành Bảo vừa nói, nhìn ta một cái, do dự thêm một câu, "Công chúa, Mạc hộ vệ bên người thế tử đại nhân, hôm nay có mời thái y."

    Mạc Hằng là vũ vệ thiếp thân Vu Nhàn Chỉ, hắn mời thái y, chỉ có thể là xem cho Vu Nhàn Chỉ.

    Tử Quy Điện gần ngay trước mắt, một tên tiểu thái giám dọc theo bậc thang chạy xuống, muốn đỡ lấy lò sưởi tay của ta, lò nóng bỏng tay, ta cầm nó một hồi, cùng Lưu Thành Bảo nói một tiếng cảm ơn, liền đi vào trong điện.

    Nhị ca cùng Mộ Ương quả nhiên vẫn quỳ trong điện, ta bước tới bên người nhị ca, hướng đại hoàng huynh lạy, nhưng hắn không nói gì với ta, chỉ cho Ngự sử đại phu đứng bên cạnh lui xuống, mở tấu chương ra nhìn.

    Hôm nay trong Tử Quy Điện đốt không phải long tiên, mà là trầm thủy, thẳng đến khi Lưu Thành Bảo đếm giờ, vào điện đổi qua ba lần hương, âm thanh của đại hoàng huynh mới truyền tới: "Muội từ khi nào liền biết kế sách của Lý Kiên? Cái ngày bọn họ thiết kế đem muội gạt đến Đào Hoa Các sao?"

    Ta lắc đầu một cái: "Trước khi Lý Kiên vào kinh, thế tử đại nhân của Viễn Nam từng cùng A Bích nhắc tới Lý Hiền, nói hắn tuy là đích trưởng duy nhất của Bình Tây vương, nhưng bởi vì trời sinh ngốc nghếch, không được cưng chiều. Theo tổ chế Đại Tùy, tước vị Vương là truyền cho con trưởng, bất luận dáng dấp ra sao, nếu Bình Tây vương không muốn cho Lý Hiền thừa hưởng tước vị, lần này vào kinh, hẳn phải mang người con trai hắn ưng ý nhất, cầu hoàng huynh phong thưởng, nhưng tại sao hắn lại dẫn Lý Hiền tới, còn sai người ta gọi hắn là thất thế tử? Lúc A Bích nghe thế tử đại nhân nói lời này, liền đối với Lý Kiên nghi ngờ."

    Lại thêm sau đó Lý Yên Nhi không tiếc dùng Lý Hiền làm mồi câu, thiết kế cái bẫy ở Đào Hoa Các hại ta, ta mới biết mục đích thực sự của Bình Tây vương------ hy sinh đích trưởng, để sau đó hắn có cớ khởi binh.

    Ta nói: "Bình Tây cùng đất Yến tiếp giáp, Đại Tùy lập triều mấy trăm năm, nước Yến không ngừng nhăm nhe ta, Bình Tây tuy là tấm bình phong đầu tiên che chở khỏi nước Yến, nhưng một khi bọn họ cùng người Yến đồng minh, binh lính nước Yến sẽ tùy tiện đi sâu vào thủ phủ Đại Tùy. A Bích biết đại hoàng huynh vì sao chiêu gọi nhị tẩu cùng Nhiếp gia quân hồi kinh, cũng biết vì sao mấy ngày gần đây nhị ca cùng Mộ tướng quân bận rộn quân vụ, chính là bởi vì nước Yến đã bắt đầu điều động binh lính. Mà đây cá ngay miệng, nhưng Lý Kiên lại mang Sở Hợp cùng Lý Hiền vào kinh, tại sao? Bởi vì hắn muốn tìm một lý do hợp lý, cùng nước Yến hợp tác cùng nhau mưu phản."

    Đại hoàng huynh nhìn ta sâu xa nói: "Nói một chút."

    "Lý do Lý Kiên khởi binh, có thể là Lý Hiền, có thể là Sở Hợp, còn có thể là chính hắn. Trong đó, Lý Hiền là đơn giản nhất, chỉ cần hắn chết ở kinh thành, chết ở trong tay người Chu gia, Lý Kiên liền có thể nói cho bên ngoài là Chu gia ta giết thế tử Bình Tây bọn họ, giết Vương của Bình Tây sau này, liền có thể lấy danh nghĩa báo thù để khởi binh. Vì vậy bọn họ ở Đào Hoa Các đặt bẫy, phá hư hôn sự của muội cùng thế tử đại nhân Viễn Nam, thứ hai, họ Chu ta, nếu đem muội" gả "cho Lý Hiền, chỉ đợi Lý Hiền vừa chết, liền không cần quan tâm đến người Chu gia."

    "Nhưng cái bẫy Đào Hoa Các, dễ dàng bị người ta phá được, cho nên Lý Kiên còn dự phòng thứ hai, chính là Sở Hợp. Lý Kiên là Bình Tây vương, đất Bình Tây, có chuyện gì có thể giấu giếm khỏi ánh mắt hắn. Thân phận của Sở Hợp hắn đã sớm biết, thậm chí vào mấy năm trước, tam hoàng tử đất Yến giúp Sở Hợp" cải tử hoàn sinh ", Lý Kiên liền cùng người Yến cấu kết. Tam hoàng tử nước Yến từ miệng Sở Hợp biết được thân thế thật sự của muội, cho là có thể tiến hành lợi dụng, liền đem Sở Hợp đi Bình Tây, khiến nàng trở thành sủng phi của Bình Tây vương. Lần này vào kinh, Lý Kiên lợi dụng Sở Hợp đối với muội không cam lòng, cố ý để cho nàng ta ở trước mặt mọi người vạch trần thân thế của muội. Lý Kiên biết hai vị hoàng huynh cho tới nay vô cùng cưng chiều A Bích, mà thân thế muội, vẫn luôn là tử kiếp, hắn tính toán một khi Sở Hợp ở trước mặt văn võ bá quan vạch trần bí mật của muội, đại ca cùng nhị ca nhất định sẽ động sát tâm, nhất định sẽ giết nàng ta trước khi nàng ta kịp mở miệng, bởi vì cái thân phận nghĩa nữ của Hoài vương này, quá có sức thuyết phục. Vì vậy chỉ cần Sở Hợp chết, chết trước mặt chúng thần, nhất là tự tay đại ca cùng nhị ca động thủ, Bình Tây Lý gia bọn họ liền cùng Chu gia chúng ta kết thù giết thê. Sau khi Lý Kiên vào kinh, đối với Sở Hợp một câu nội nhân một câu chuyết kinh, không phải là muốn người ngoài biết, Bình Tây vương hắn có ý đem Sở Hợp lên làm chính hay sao, thù giết thê, vô cùng chính đáng.

    " Nước Yến đã bắt đầu điều binh, Lý Kiên cùng người Yến đồng mưu, vô luận thế nào cũng phải khởi binh, vì vậy lần này hắn vào kinh, là tên đã lắp không thể không bắn, ly do khởi binh, cũng nhất định không chút sơ hở, nếu không danh chính ngôn thuận đánh một trận, cuối cùng không được tứ phương quy thuận, há chẳng phải vì người khác may giá y? Vì vậy lý do cuối cùng Lý Kiên khởi binh, chính là hắn. Nhưng A Bích không có đoán sai, Lý Kiên đã giao hết thảy chính vụ Bình Tây cho trưởng tử của hắn, hắn lớn tuổi ốm yếu, chỉ sợ sớm đã bệnh quấn thân, chẳng qua không biết dùng cách gì, đem chứng bệnh này tạm thời đè lại, trên tiệc rượu đêm qua, triệu chứng ho ra máu kia chính là minh chứng tốt nhất. Chỉ sợ vị Bình Tây vương này, sẽ sớm chết ở kinh sư. "

    Đại hoàng huynh trầm mặc như nước:" Muội biết chiến sự Đại Tùy cùng Bình Tây, nước Yến là không thể tránh khỏi, vì sao còn sai người vạch khăn che mặt Sở Hợp trước mặt mọi người, sai người đem tên Thẩm Vũ đặt vào trong đèn lồng? Muội có biết một khi thân thế muội bị bại lộ, sẽ không có khả năng lưu lại kinh sư, ngày sau chiến sự nổ ra, thiên hạ đều loạn lạc, trẫm lại đem muội đưa về đâu đây? "

    " Vì sao đại ca luôn muốn đem A Bích gả cho Vu Nhàn Chỉ? "Ta giương mắt, nhìn đại hoàng huynh," Không phải chính là để bảo hộ muội không còn lo âu sao? Nhưng A Bích cho dù không phải con ruột phụ hoàng, rốt cuộc để hai vị hoàng huynh coi là muội muội nhiều năm như vậy, làm sao có thể chỉ lo lắng cho an nguy của bản thân mình, trơ mắt nhìn hai vị đại ca rơi vào nguy hiểm mà thờ ơ? "

    " Xưa nay Vương triều cùng Phiên địa hòa vào nhau, đến cuối cùng trong hai có một người tồn tại, kết cục của phiên vương cơ hồ đều là không chết thì suy, Viễn Nam, Bình Tây, Liêu Đông, ba thế lục này đã thâm căn cố đế, nói quy thuận càng không thể. Hôm nay đất Yến cùng Bình Tây sắp khởi binh, Viễn Nam cùng Liêu Đông không thể nào ngồi chờ chết, Viễn Nam thế lực lớn, chờ chính là ngao sò đánh nhau, nhưng A Bích gả cho Vu Nhàn Chỉ, chẳng lẽ Viễn Nam vương sẽ thu binh? Bọn họ cũng phải vì mình mà mưu một con đường sống. "

    " Năm đó phụ hoàng dùng việc chết già trong lãnh cung để ép A Bích gả đi Viễn Nam, A Bích còn từng oán trách người. Mà nay nghĩ đến, hóa ra là do A Bích không hiểu được phụ hoàng dụng tâm lương khổ. Viễn Nam, Bình Tây, Liêu Đông, thậm chí hai nước Hoàn Yến sớm đã biết tội chết của A Bích, nếu có một ngày lợi dụng việc này, không những khiến Đại Tùy bất lợi, A Bích cũng chết không có chỗ chôn. "

    " Trước nay A Bích chỉ nghĩ tới mình, hy vọng cuộc đời còn lại có thể an vui, có thể cùng người thương nắm tay đến già. Thậm chí năm đó Hoài An loạn lạc, A Bích còn từng không hiểu, cảm thấy triều đình thị phi, vì sao lại lôi A Bích kéo vào? Nhưng bây giờ muội hiểu rồi, đúng ra năm đó Mộ Ương tình nguyện cùng A Bích đời này không tách rời cũng không nguyện mạng A Bích đi xa, bởi vì hắn là tướng quân, nguy cục trước mắt, bảo vệ nước nhà là trách nhiệm duy nhất của hắn. A Bích là công chúa, cũng nên gánh vác trách nhiệm của một công chúa. "

    " Muội biết đối với hoàng huynh mà nói, đem A Bích gả đi Viễn Nam cũng không phải là một lựa chọn tốt, thậm chí nếu Viễn Nam vương lợi dụng A Bích để kiềm chế hoàng huynh, thậm chí có thể coi như một nước cờ chết, bởi vì thế lực Viễn Nam quá mạnh, bọn họ lại tiếp giáp nước Hoàn. Nhưng nếu muội gả cho Thẩm Vũ, không phải có thể vì hoàng huynh mà đoạt được binh mã hay sao, quan trọng chính là, thời điểm chiến tranh nổ ra, kiềm chế Liêu Đông vương. Lui một bước mà nói, cho dù đến lúc đó, Thẩm Quỳnh quả thực phải dùng Thẩm Vũ, cá chết lưới rách, lấy lý do thân thế của A Bích, ép hưu thế, Liêu Đông bọn họ cũng nhất định phải trả cái giá tương ứng, ít nhất một nửa binh lực trong tay Thẩm Vũ sẽ không giữ được. Thậm chí.. "Ta dừng một chút," Thậm chí sau này, hoàng huynh còn có thể đem A Bích gả đi xa, hòa thân cũng được, liên hôn cũng được, Yến hay Hoàn, thậm chí xa hơn, trong binh thư không phải có nói xa thân gần đánh sao. "

    " Muội không muốn nhìn thiết kỵ người khác bước qua nhà của muội, muội chỉ nguyện Đại Tùy tồn tại muôn đời, nguyện hai vị hoàng huynh cùng tướng quân có thể bình an. "

    Ta cúi người, hướng đại hoàng huynh lạy:" A Bích, cam chịu vì thiên hạ đánh ván cờ này."
     
  8. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -14: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ván cờ thiên hạ". Đại hoàng huynh đem bốn chữ lặp lại một lần, rời khỏi ngự án, đi đến bên cạnh ta, "Muội biết ván cờ thiên hạ, người trong ván cờ sẽ như nào không? Nói có nghĩa là từ nay về sau, muội sẽ sống không phải là một con người, mà là một loại trao đổi, dùng vật đổi vật làm tiền cược bảo đảm giang sơn. Muội nói" xa thân gần đánh ", vậy có biết hai chữ" xa thân "có nghĩa là gì không? Đối với muội mà nói, nó có nghĩa lang bạc tứ phương, không ngày hẹn trở về cố hương, thậm chí là chết nơi đất khách quê người."

    Đại hoàng huynh nói tới đây, đột nhiên âm thanh trầm xuống: "Chu Hoán! A Bích không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ đệ cũng không biết hậu quả chuyện này? Đệ đã biết nó sớm có ý niệm gả cho Thẩm Vũ, vì sao không phản đối?"

    Nhị ca quỳ xuống bên người ta, yên lặng hồi lâu, mới an tĩnh nói: "Đệ từ nhỏ không có tiền đồ, đọc sách thì không thông, học võ cũng không tinh thông, thẳng đến năm đó đi Tây Lý, mới có thể lãnh qua mấy lần binh. Khi đó đệ nghĩ, dù sao đại ca là thái tử, cái gì cũng xuất sắc, sau khi đệ hồi kinh lại làm một vương gia nhàn tản, giàu sang, ăn uống vui chơi cả đời cũng được."

    "Năm đó Bích nha đầu xảy ra chuyện, đệ cùng hoàng huynh nháo loạn, cùng phụ hoàng nháo loạn, thậm chí ở trên Kim Loan Điện ngay trước mặt văn võ bá quan cởi bỏ áo hoàng tử, bị phụ hoàng lôi ra đánh, bởi vì đệ không hiểu tại sao đại ca cùng đệ cùng lớn lên đều yêu thương Bích nha đầu lại không quan tâm muội ý."

    "Sau đó, cái đêm trước khi đại ca lên ngôi, phụ hoàng gọi đệ đến Tây Hoa Cung, nói thân thế của Bích nha đầu, người còn hỏi đệ.. Hỏi đệ có nhớ mẫu hậu làm sao mà qua đời hay không. Đệ nói không nhớ, phụ hoàng nói, mẫu hậu phạm tội làm ô uế hậu cung, vào cái ngày sinh hạ Bích nha đầu, là chính người tự mình ban chết. Phụ hoàng còn nói, thật ra thì ngày mẫu hậu bị xử tử, ta có đứng tại chỗ, chẳng qua là bị đại ca che mắt, mới không thấy cảnh đổ máu đập vào mắt ta."

    "Thời điểm mẫu hậu chết, ta cùng Bích nha đầu khóc không ngừng, đại ca huynh một tay ôm Bích nha đầu mới sinh, một tay ôm ta trong ngực, phụ hoàng không đành lòng, muốn an ủi, còn chưa liên tiếng, huynh liền đem Bích nha đầu giấu sau lưng, suốt mười ngày, huynh đem Bích nha đầu ở lại trong cung mình tự chiếu cố, không dám đưa cho ai. Phụ hoàng nói, cũng kể từ đó, huynh bỗng trở nên yên lặng dị thường, có vẻ biết bản thân phải gánh vác giang sơn, liền đem cả đời đệ muội gánh trên vai, mà năm ấy huynh mới có bảy tuổi."

    "Thuở nhỏ đệ làm xằng làm bậy, Bích nha đầu cũng vô cùng kiêu căng, huynh muội hai người từ nhỏ lớn lên có thể nói là không buồn không lo, nhưng quay đầu nghĩ lại, vương triều suy thoái, đã kéo dài bao lâu nay, đệ cùng A Bích thân là con cháu Thiên gia, lại có thể tiêu dao tự tại mà sống, bất quá chỉ bởi vì có đại ca ở phía trước giúp hai người che mưa chắn gió."

    "Đệ đau lòng Bích nha đầu, thậm chí từ nhỏ đến lớn, đệ cảm thấy không có ai yêu thương muội ý nhiều hơn đệ, nhưng chính bởi vì điều này, đệ mới biết muội ý vì đại ca phân ưu."

    "Đệ cùng muội ý không thể cả đời cứ núp sau lưng đại ca được, nếu như nước mất, nhà không còn, đại ca ngã xuống, huynh muội chúng ta phải đi đâu?"

    "Lần này đất Yến điều binh, Bình Tây vương mang Lý Hiền cùng Sở Hợp vào kinh, âm mưu tạo phản rất rõ ràng, chiến sự sắp diễn ra, trên triều không biết đã nghị luận bao nhiêu lâu. Chưởng sự Khu Mật Viện không chỉ một lần đang tấu, một khi chiến sự, làm người ta băn khoăn nhất không phải Bình Tây, không phải Viễn Nam, thậm chí không phải Yến cùng Hoàn, mà là Liêu Đông. Bởi vì đất phong của Liêu Đông có một phần nằm trong Đại Tùy, gồm có Giang Lăng phồn hoa nhất, một khi Liêu Đông có loạn, giống như trực tiếp đem Đại Tùy ta cắt làm hai, phía nam Đại Tùy không chống được Viễn Nam cùng nước Hoàn, phía bắc Đại Tùy cùng Bình Tây, nước Yến rơi vào chiến tranh khổ cực, nam bắc không thể hô ứng, lãnh thổ từ đó sụp đổ. Vì vậy trước khi Bình Tây khởi binh, quan trọng nhất không phải phái binh ra bắc, không phải thăm dò âm mưu của Viễn Nam cùng nước Hoàn, mà là ổn định Liêu Đông, chỉ có ổn định Liêu Đông, Đại Tùy mới có đầy đủ tinh lực trải qua chiến sự liên miên."

    "Liêu Đông vương Thẩm Quỳnh hùng tài đại lược, Thẩm Vũ nắm trong tay kỳ tài trăm năm hiếm thấy, thủ hạ mấy vạn không nói, cho dù là tướng lĩnh khác của Liêu Đông, đối với hắn vô cùng kính trọng, vì vậy chỉ cần kiềm chế Thẩm Vũ, là có thể kiềm chế Liêu Đông, ít nhất chống đỡ hai năm tuyệt không có vấn đề. Hôm nay Thẩm Vũ ở kinh sư, chính là thời cơ tốt nhất, mấy ngày nay nghị luận quân vụ, Khu Mật Viện cùng Ngự Sử Đài bao nhiêu lần muốn nói lại thôi, đại ca ngài đều không cho bọn họ nói rõ, tại sao? Bởi vì ngài biết, một khi chiến sự, Thẩm Vũ phải về Liêu Đông, triều đình vô luận mượn cớ gì lưu hắn lại, thậm chí ép buộc, cũng sẽ phản tác dụng, trừ một cái-----tứ hôn."

    "Nữ tử cùng tứ hôn cho Thẩm Vũ, địa vị không thể thấp, bởi vì Thẩm Vũ là bào đệ Liêu Đông vương, nhưng chẳng qua là cao môn quý nữ hoặc quận chúa tông thân gia, nếu gả cho Thẩm Vũ, cũng chỉ có thể theo hắn đi Liêu Đông. Dõi mắt Đại Tùy, chỉ có một người gả cho Thẩm Vũ là gả thấp, A Bích."

    "Đại ca biết ngài bởi vì thân thế Bích nha đầu, một lòng muốn muội ý tránh đi Viễn Nam, cũng biết nhiều năm như vậy, ngài đã quen đem an nguy của đệ cùng A Bích gánh trên thân, thậm chí ngay cả Ngự Sử Đài cùng Khu Mật Viện nói cũng đều ép xuống, đệ biết kế hoạch của Bích nha đầu, làm sao dám cùng ngài thương lượng?"

    "Đệ biết đại ca sẽ vì vậy mà oán trách đệ, nhưng đệ yêu thương Bích nha đầu, cho tới giờ không ít hơn ngài, muội ý là cách hóa giải duy nhất thế cục nguy hiểm này, đệ cũng từng bi phẫn khó ngủ, thậm chí không ngừng trách bản thân vì sao không giỏi giang hơn, nếu như năm đó có thể thay đại ca gánh một chút, có thể cục diện ngày nay đã khá hơn? Nhưng là, đệ muốn chia sẻ với đại ca, Bích nha đầu thì không sao? Huynh muội chúng ta ba người đều chịu ân Thiên gia nuôi lớn, đều là con cháu hoàng gia, không thể bởi vì đại ca là quân chủ, liền đem toàn bộ gánh nặng đẩy hết lên người ngài được."

    Nhị ca nói tới đây, hướng đại ca dập đầu: "Hoàng huynh, thần đệ hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ vì ngài phân ưu, lần này binh loạn, thần đệ tự xin giữ ấn soái, tự mình đi đánh đuổi giặc, đợi chiến sự lắng xuống, cho dù A Bích ở nơi nào, thần đệ cũng đích thân mang binh đi đón muội ý về thành Cửu Càn, cho muội ấy một cuộc sống không chịu đau khổ chia ly nữa."

    Trong Tử Quy Điện không tiếng động.

    Hồi lâu, đại hoàng huynh hỏi Mộ Ương: "Ngươi thì sao? Cũng muốn làm như vậy?"

    Mộ Ương nói: "Thần là võ tướng, chỉ biết tổ chim lật thì trứng rơi, nước mất nhà tan, công chúa không muốn mất nước, thần sẽ giúp nàng."

    Đại hoàng huynh nghe Mộ Ương nói xong, thờ dài một tiếng: "Thôi, ba người đứng dậy hết đi."

    Hắn dựa người trên ghế rồng, trầm ngâm chốc lát: "Vậy tiếp theo, theo ba người các ngươi thấy, nên làm gì?"

    Nhị ca nói: "Thần đệ cho là, trên tiệc rượu đêm qua, đại ca đem Bích nha đầu ban cho Thẩm Vũ, người của Liêu Đông trong triều nhất định ứng phó không kịp, bọn họ nhất định sẽ cả đêm truyền tin cho Thẩm Quỳnh, xin hắn nghĩ biện pháp kéo Thẩm Vũ về Liêu Đông. Vì vậy việc cấp bách hiện tại, là đại ca lập tức viết thư cho Thẩm Quỳnh, tự mình nói tứ hôn, để hắn cắt đứt ý niệm đưa Thẩm Vũ về Liêu Đông."

    Đại hoàng huynh yên lặng một chút, nói: "Chuyện này không cần nói ra, sau tiệc rượu hôm qua, Trẫm đã tự tay viết thư, sai thân sứ khẩn cấp đi Liêu Đông."

    Nhị ca tựa như sửng sốt một chút, "Vâng" đáp một tiếng.

    Đây đúng là đại hoàng huynh ta, dù là trong lòng vô cùng giận dữ, cũng có thể tỉnh táo làm chuyện cần làm nhất.

    Đại hoàng huynh phân phó nói: "Mộ Ương, Nhiếp Anh mang ba vạn quân Nhiếp gia tinh nhuệ, ngày sau sẽ hữu dụng, nhưng mấy năm nay nàng đi theo Thẩm Vũ, bên trong không biết có bao nhiêu người của Liêu Đông, Trẫm hạn ngươi trong vòng nửa tháng phải tra rõ, tướng lãnh nên đổi thì đổi nên bỏ thì bỏ, một cái đều không thể lưu."

    Mộ Ương nói: "Thần tuân chỉ."

    "Chu Hoán, nay ngươi chấp chưởng Binh bộ, A Bích hiện tại có hôn ước với Thẩm Vũ, ngươi mượn cơ hội tra xem Thẩm Vũ thủ hạ có bao nhiêu, nhất là người bọn họ cho Viễn Nam mượn, ngoài ra, tướng lãnh đóng ở Bình Tây, Trẫm không yên tâm, ngươi chỉnh đốn binh mã tây bắc cho tốt, mấy ngày nữa cùng Khu Mật Viện cùng đi gặp Trẫm, phái một người đáng tin cậy đi trước điều động."

    "Thần đệ tuân lệnh."

    Đại hoàng huynh cuối cùng nói: "A Bích, cho dù hiện tại muội có hôn ước với Thẩm Vũ, nhưng hắn cho Vu gia mượn bốn vạn quân, không có dễ đòi như vậy, theo Trẫm biết, Thẩm Vũ cùng Vu Nhàn Chỉ có giao kết riêng, nhưng cụ thể là gì, còn chưa có tra ra. Đêm qua Trẫm triệu Thẩm Vũ, hắn nói mấy ngày nữa sẽ tới Thiên Hoa Cung thăm muội, muội mượn cơ hội thăm dò hắn xem. Còn có-----" Hắn ngừng một lát, "Vu Nhàn Chỉ bị bệnh rồi."

    Ta do dự một chút, hỏi: "Đại ca biết Vu Nhàn Chỉ vì sao bị bệnh không?"

    Đại hoàng huynh nói: "Bệnh cũ."

    Ta cúi người chào: "Thần muội biết nên làm thế nào."
     
  9. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -15: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta vốn tưởng Thẩm Vũ phải đợi Thẩm Quỳnh trả lời thư của đại hoàng huynh rồi mới đến gặp ta, không nghĩ tới qua mấy ngày, hắn liền tới Thiên Hoa Cung.

    Tháng giêng vừa đến, trời ngày một ấm áp hơn, Tiểu Tam Đăng rót trà mới pha cho hắn, Thẩm Vũ uống một ngụm, không dấu vết nhíu mày.

    Ta suýt nữa thì quên, Thẩm tam thiếu không thích trà, Thiên Hoa Cung lại có rất nhiều trà, nguyên nhân là chuẩn bị vì Vu Nhàn Chỉ.

    Tiểu Tam Đăng nói: "Là nô tài khinh suất, trà này công chúa thích uống, buổi sáng nô tài có pha một bình, vậy nô tài đi đổi nước trắng cho tam thiếu."

    Thẩm Vũ lại nói: "Không cần." Hắn cười một tiếng, "Đã là thứ công chúa thích, nếm một chút cũng không tệ."

    Hôm nay hắn một thân y phục đỏ sẫm, bên ngoài khoác la sam văn vân, ban chỉ xanh nhạt trên ngón tay cùng màu xanh phỉ thúy của ly trà làm nền cho nhau thật thú vị, ngồi ở đó nếm từng ngụm trà, ngược lại bộ dạng rất thư thái.

    Tiểu Tam Đăng lại thêm nước trà, thối lui ra ngoài, lúc này Thẩm Vũ mới nói: "Thật ra thì hôm nay Thẩm mỗ tới, là có chút chuyện vụn vặt trong nhà không tiện cùng bệ hạ cùng Hoán vương gia mở miệng, vì vậy muốn tới thương lượng trước với công chúa."

    Ta nói: "Tam thiếu cứ nói đừng ngại."

    Thẩm Vũ nói: "Là như vậy, tuy ta một mực chưa cưới chính thê, nhưng trong phủ đệ ở Liêu Đông vẫn nuôi mấy phòng thiếp thất cùng nha hoàn thông phòng. Công chúa biết, vương phi đại ca ta là đại quận chúa Bình Tây, tông thân giống như ta, sau này nhất định phải kết hôn với người trong gia tộc thế gia, vốn suy nghĩ chờ phu nhân qua cửa, lại cấp cho mấy phòng trong phủ danh phận, không nghĩ tới Thẩm mỗ thật có phúc, lại có may mắn cùng công chúa như chim liền cành. Nếu muốn cưới công chúa, như vậy ngày sau Thẩm mỗ ở kinh thành lâu dài. Còn mấy vị trong phủ ở Liêu Đông, nếu công chúa chứa chấp, ta liền sai người đem các nàng tới, nếu công chúa không chịu, ta liền đem họ đuổi đi, nếu đuổi không được, liền đưa đi biệt viện ngoại ô Giang Lăng của đại ca ta, dù gì cũng có tình cảm, cho một chỗ dung thân. Chỉ có một vị.."

    Thẩm Vũ nói tới đây, thoáng ngừng lại: "Thân thể nàng không tốt, vốn năm đó đã vì ta mang thai tiểu công tử, đáng tiếc bào thai không đợi được đến lúc ra đời, nàng từ đó về sau liền lấy nước mắt rửa mặt, lại cộng thêm việc không có thân nhân, không có ai để tâm sự, cho đến một năm gần đây, mới có thể nhìn thấy có chút vui vẻ, mong rằng công chúa không để bụng có thể chứa chấp nàng, cho phép Thẩm mỗ mang nàng vào kinh thành."

    Ta hỏi: "Thẩm tam thiếu rất thích nàng sao?"

    Thẩm Vũ nghe lời ta, thoáng kinh ngạc nhếch mi, sau đó cười: "Công tử thế gia như ta, từ nhỏ đã gặp quá nhiều bông hoa đẹp như vậy, đã sớm chán ngấy, động tâm quá khó, thích càng chưa nói, chẳng qua là thương tiếc thôi."

    Hắn vừa nói, giọng khẽ trầm xuống, thêm ba phần nghiêm túc: "Nàng là con nhà tướng, cha nàng vì cứu phụ vương ta mà mất mạng, nói cho cùng, là Thẩm gia thiếu nợ nàng."

    Ta gật đầu: "Nếu như thế, tam thiếu cứ đem nàng vào kinh đi."

    Nhất thời nghĩ tới đại hoàng huynh bảo ta thăm dò việc Liêu Đông cho Vu gia mượn bốn vạn quân có thật không, ta lại nói: "Bổn công chúa không quen chăm sóc người khác, tam thiếu đã mang nàng vào kinh, không bằng ở chọn thêm hai người trong mấy phòng thiếp thất, cùng nhau vào kinh."

    Ta lại suy nghĩ một chút: "Chuyện này không nên chậm trễ, như vậy, dưới tay tam thiếu không phải có rất nhiều thân binh sao? Vậy thì phải nhờ tam thiếu truyền tin, để cho ba vị thiếp thất kia đi theo thân binh cùng nhau tới kinh thành, được không?"

    Thẩm Vũ nghe lời ta, nụ cười trên mặt phai đi ba phần.

    Hắn giơ ly trà lên, từ từ uống cạn, sau đó đem ly trà đặt xuống, không tỏ ý kiến nói: "Vậy ta suy nghĩ một chút." Vừa nói, đứng lên, "Hôm nay còn phải đi Binh bộ nghị sự, liền không thể ở chỗ công chúa lâu được, hôm nay ta vẫn ở tại Ỷ Huy Đường, nếu công chúa có việc gì, có thể phái người tới thông báo một tiếng, tất nhiên nếu công chúa đích thân tới, Thẩm mỗ nhất định nghênh đón."

    Ta tiễn Thẩm Vũ ra bên ngoài Thiên Hoa Cung, hai gốc cây hạnh bên đường đã nở hoa.

    Hắn hơi dừng bên gốc cây hạnh, xoay người lại, gió thổi qua, hắn đứng trong gió nhìn ta một hồi, bỗng nhiên đưa tay ra, tựa như chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi bay của ta, ta nhướng mày một cái, theo bản năng lui sang hướng khác, mà tay Thẩm Vũ cũng dừng ở cách trán ta một tấc------- hóa ra hắn chỉ đang thử thăm dò ta.

    Thẩm Vũ nhìn ta, đôi mắt hoa đào kia mang theo ba phần xuân ý đột nhiên nở nụ cười, hắn thu tay về, không hốt không hoảng nói: "Việc công chúa vừa muốn hỏi, bốn vạn quân ở Liêu Đông ta cho Vu Nhàn Chỉ mượn có thể thu hồi hay không. Theo lẽ thường thì có thể, hôm nay ta đã cùng công chúa có hôn ước, sau này là phò mã, tức là người của triều đình, binh trong tay cũng nên quy thuận triều đình. Nhưng công chúa có còn nhớ, đầu năm nay Vu Nhàn Chỉ tới Giang Lăng mượn binh của ta, là đi cùng công chúa, lại là cùng ba vạn binh Nhiếp gia."

    Hắn ngừng một lát, "Nói rõ ràng, bốn vạn quân này Vu Nhàn Chỉ mượn, là dùng danh nghĩa triều đình, không phải danh nghĩa Viễn Nam. Công chúa nhất định cho là, nếu hắn mượn danh nghĩa triều đình mượn binh, như vậy bốn vạn quân này càng dễ thu hồi có đúng không?"

    "Đúng vậy, nhưng lúc ấy Vu Nhàn Chỉ cùng ta đặt ra một tử ước, một khi Viễn Nam xảy ra động tĩnh bất thường, phía nam Đại Tùy ắt có loạn, bốn vạn quân này dùng để chống đỡ ngoại địch phía nam, trong ba năm không thay đổi. Mà cái gọi là ngoại địch phía nam, cũng chính là Hoàn."

    Lòng ta trầm xuống, chỉ cảm thấy sự việc không ổn.

    Thẩm Vũ nhìn ta một cái: "Công chúa chắc hẳn đã biết ta muốn nói gì, biên giới phía nam trở ra, tướng quân trấn giữ nước Hoàn chính là Liêm thân vương Bạch Hủ, lúc ấy Bạch Hủ cùng Vu Nhàn Chỉ gặp nhau ở Giang Lăng một lần, hai người giao ước với nhau cái gì, ta không biết được, nhưng nghe nói cuộc nói chuyện rất ăn ý. Nếu đã ăn ý như vậy, Bạch Hủ ở biên cương Tây Lý gây ra điểm dị động chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, dẫu sao" biên giới có động tĩnh khác thường ", hai chữ" khác thường "này quá mơ hồ, trên căn bản cố định binh tướng. Vì vậy chỉ cần Viễn Nam cấp báo, nói Đại Hoàn có ý xâm phạm, dựa theo tử ước của ta cùng Vu Nhàn Chỉ, bốn vạn quân Liêu Đông sẽ không thể thu hồi, hơn nữa triều đình cũng không phản đối được, dù sao ý nghĩa của phiên trấn, là thần thuộc vương triều, là vì vương triều mà trấn thủ biên cương."

    Thẩm Vũ nói tới đây, giọng hơi chậm lại: "Cho nên bốn vạn binh tướng này, ta không có biện pháp, nếu công chúa quả thật muốn giúp hai vị hoàng huynh, có thể đi tìm Vu Nhàn Chỉ, xem có thể vãn hồi hay không."

    Hắn thẳng thắn như vậy, ta cũng không cùng hắn vòng vo, gật đầu một cái: "Đa tạ."

    Thẩm Vũ lại cười: "Công chúa khách khí, thật ra nếu công chúa thật sự muốn cảm ơn, chỉ cần nhớ Thẩm mỗ không phải người không thích trà, chẳng qua là không quen uống Bích Loa Xuân cùng Phổ Nhị mà cung của công chúa thường chuẩn bị, nếu công chúa có lòng, liền đem mấy loại trà này đổi thành Quân Sơn Ngân Châm đi."
     
  10. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 8 -16: Tha Sơn Chi Thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Thẩm Vũ dời đi, ta gọi một thị vệ tới, đem lời của Thẩm Vũ nói lại không lọt chữ nào truyền cho nhị ca.

    Qua hai ngày, nhị ca liền tới cung ta. Hắn có vẻ đã tranh thủ được một chút thời gian rảnh rỗi, cả người triều phục bàn long còn chưa kịp thay, đến Hàm Nguyên Điện, uống liền ba ly trà, sau đó sửng sốt một chút: "Sao muội là đổi hết Bích Loa Xuân thành Ngân Châm thế này?"

    Ta không biết đáp sao, may mắn nhị ca không hỏi tiếp, tự ý nói: "Trong phủ Thẩm Vũ ở Liêu Đông có nuôi một nữ nhân con nhà tướng, Vệ Mân đã phái người đi thăm dò."

    Ta nói: "Nhị ca cũng cảm thấy nàng ta khả nghi?"

    "Khó nói." Nhị ca cầm ly trà lên, ra hiệu cho Tiểu Tam Đăng rót thêm cho hắn, "Con em thế gia như Thẩm Vũ, nhà nuôi nhiều cơ thiếp, đều dùng để tiêu khiển, mặc dù có mang thai, chỉ cần không sinh ra được, hắn sẽ không để bụng, cứ đường hoàng tới nói với muội chuyện danh phận, nếu không phải bản thân nữ nhân này có gì kỳ lạ, thì là chính hắn đã động lòng với nàng ta, vô luận tình huống nào, cũng nên cẩn thận tra ra."

    Ta gật đầu, kỳ lạ thì tra kỳ lạ, động lòng càng tốt, bởi vì có thể lợi dụng.

    Ta lại hỏi: "Bốn vạn quân Liêu Đông cho Viễn Nam mượn thì sao?"

    Nhị ca nói: "Đại ca đã sai người điều tra, Vu Nhàn Chỉ cùng Thẩm Vũ quả thực có một cái tử ước, lại không phải nói miệng, giấy trắng mực đen, một bản để tại chỗ Liêu Đông vương, một bản để ở chỗ cha của Vu Nhàn Chỉ, chỗ Viễn Nam vương, ngay cả hổ phù đều đưa. Thẩm Vũ không có gạt muội, trong vòng ba năm, bốn vạn quân này, quả thật do Vu Nhàn Chỉ định đoạt."

    Hắn vừa nói vừa nhíu mi, giơ tay nhéo mi tâm, "Nhưng có một chút không rõ, bình thường mượn binh, ví dụ, ví dụ ta mượn binh Liêu Đông, thứ nhất, không mượn lâu như vậy, bởi vì lâu sẽ sinh biến, thứ hai, tuyệt không ra tử ước, tuyệt không thể đưa hổ phù, bởi vì binh lực căn bản là bảo vệ quốc gia, chỉ cần nắm hổ phù trong tay, quyền chủ động luôn nằm trong tay, ta thậm chí sẽ phái tướng quân đáng tin nhất đi lãnh binh, như vậy một khi ta nhận binh, cho dù ai cũng không thể gây sóng gió. Nhưng Liêu Đông đến tột cùng là tại sao, lại chấp nhận cái tử ước này mà đem bốn vạn tinh binh cho Viễn Nam?"

    Ta nhất thời nhớ hôm đó Thẩm Vũ đến gặp ta, hướng ta dò xét, nói: "Thật ra Thẩm Vũ vốn có chút nghi ngờ muội, hắn không biết muội đối với hôn sự này có thái độ gì, cũng không biết muội có phải cúi đầu nhẫn nhục hay không, hắn thậm chí hoài nghi mấy năm qua muội cùng Vu Nhàn Chỉ chỉ là qua loa lấy lệ. Muội vốn không nên để cho hắn nhìn ra hư thật, nhưng muội quả thật không phải là đối thủ của hắn, chỉ thăm dò một lần, hắn liền có thể nhìn ra hôn sự của muội và hắn, bất quá là sau khi biết Bình Tây muốn tạo phản, một nước cờ không đi không được, trước đây cũng không có quá nhiều dự mưu."

    Nhị ca nói: "Hắn muốn thăm dò nguồn gốc Chu gia, cứ mặc hắn dò xét, người đã bị bao vây trong thành Cửu Càn, còn có thể tạo nên sóng gió gì? Chắc hẳn Thẩm Vũ cũng là thông suốt điểm này, mới chịu đem tử ước của Liêu Đông và Viễn Nam nói lên sự thật, ý là có thể giao hay không, hắn một chữ cũng nói rõ. Bất quá muội cũng không cần xen vào, muội cùng Thẩm Vũ đính ước, trước trận chiến có thể kiềm chế Liêu Đông, đây mới là trọng yếu. Còn bốn vạn quân kia, có thể từ từ đòi lại từ trong tay Viễn Nam, đòi không được cũng không sao, Viễn Nam thế lực lớn, bốn vạn quân Liêu Đông đối với họ chỉ là thêu hoa trên gấm, chỉ bất quá.."

    Nhị ca nói tới đây, hơi dừng lại, giống như đem nửa lời sau nuốt trở lại, chuyển ngữ điệu nói: "Mấy ngày nay ta thật mệt mỏi, hôm nay tới chỗ muội, vừa vặn lười biếng một chút."

    Hắn vừa nói, đem ly trà đặt xuống, bước đến gian phòng bên trong Hàm Nguyên Điện, nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Bất quá chỉ thở mấy cái, đã thấy thấp giọng ngáy, ta có chút kinh ngạc, nhìn nhị ca một cái, hắn tuy ngủ say, nhưng đôi mi ánh tuấn vẫn nhíu chặt, dưới mắt có vầng đen, mấy ngày nay đâu chỉ mệt mỏi, đại khái ngay cả chợp mắt hắn cũng không có.

    Ta vô cùng đau lòng, ta từ nhỏ đã lớn lên bên người nhị ca, đã bao giờ thấy hắn vất vả như vậy đâu.

    Ta giúp nhị ca cởi giày, rón rén lấy chăn đắp cho hắn sợ hắn dậy, ở trong phòng đốt hương an thần, sau đó dựa vào giường ngồi xuống, trong lòng hết lần này đến lần khác mong muốn chiến loạn sớm qua đi, Đại Tùy có thể quốc thái dân an.

    Ngay lúc ta dựa vào đầu giường, cũng muốn chợp mắt một chút, bên ngoài phòng chợt truyền tới tiếng đập cửa vội vã.

    "Hoán vương gia, không xong, biên cương tây bắc cấp báo, binh Yến đã từ nơi tiếp giáp Bình Tây và Bắc Mạc xâm phạm, Bình Tây không những không ngăn cản, mà còn gửi một phong thư khẩn tới, chất vấn vì sao Bình Tây vương bị đe dọa tính mạng ở thành Cửu Càn, chắc hẳn Bình Tây cùng Yến đã sớm liên minh!"

    Nhị ca đột nhiên mở mắt, không nói lời nào xoay người ngồi dậy, nhanh chóng đi giày vào, đẩy cửa ra, hỏi Vệ Mân một câu: "Cấp báo sao?" Sau đó bước đi nhanh như bay.

    Ta nhìn bóng lưng nhị ca, lại nhìn ly trà ta đã rót cho mà hắn chưa kịp uống, trong lòng chìm chìm nổi nổi.

    Thật ra cái câu nhị ca chưa nói ra, ta có thể đoán được.

    Viễn Nam thế lực lớn, bốn vạn quân Liêu Đông đối với bọn họ chẳng qua là thêu hoa trên gấm, nhưng Đại Tùy thì không giống, Đại Tùy là trung tâm các cường địch, bốn phía đều là lang sói, mỗi một phần binh lực đối với Đại Tùy mà nói đều hết sức trân quý.

    Dù nhị ca nói, lấy hôn ước để kiềm chế Liêu Đông đã đủ, nhưng sau này thì sao, mỗi tấc biên cương nam bắc, đều phải dụng binh trấn thủ.

    Nghĩ đến đây, ta gọi Tiểu Tam Đăng, hỏi: "Hôm qua ta bảo ngươi đi Thái Y Viện hỏi thăm bệnh tình Vu Nhàn Chỉ, ngươi hỏi ra chưa?"

    Tiểu Tam Đăng nói: "Nói là bệnh cũ, Vân Họa bên người thế tử đại nhân mỗi ngày đều đi Thái Y Viện lấy dược liệu mới."

    Ta gật đầu một cái, đổi y phục, sau đó liền đi tới Vô Y Điện của Vu Nhàn Chỉ.
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...