Welcome! You have been invited by queenqueenn to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 651: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (6)

Lạc Vân: "Thiếu chủ thân phận cao quý, không cần tự mình bận tâm những chuyện nhỏ này, có thể giao cho người dưới làm."

"Ồ.." Linh Quỳnh kéo dài giọng, chống tay vào tay vịn ghế bập bênh ngồi dậy, ném quả chu sa vẫn chưa ăn vào lại trong đĩa: "Nói như vậy Lạc Vân trưởng lão bằng lòng chia sẻ gánh lo cho ta?"

Sắc mặt Lạc Vân cứng lại một chút, giây tiếp theo lại cười rạng rỡ: "Đương nhiên."

Linh Quỳnh vỗ tay một cái, đứng dậy: "Vừa hay, ta có một chuyện, cần người giúp ta làm, không bằng Lạc Vân trưởng lão giúp ta đi."

Lạc Vân: "Thiếu chủ xin cứ nói."

Linh Quỳnh dường như rất vui vẻ, lấy một cuốn sổ từ bên cạnh, đưa cho Lạc Vân, mỉm cười ngoan ngoãn: "Phiền Lạc Vân trưởng lão giúp ta tìm những thứ trên này. Cha ta tin tưởng năng lực làm việc của Lạc Vân trưởng lão như vậy, ta cũng tin đối với Lạc Vân trưởng lão mà nói, chuyện nhỏ này rất đơn giản."

Lạc Vân trưởng lão mở cuốn sổ ra, phát hiện cuốn sổ đó hai tay kéo cũng không thẳng được, khóe miệng bà ta không khỏi giật giật.

Con ranh chết tiệt này..

Lạc Vân chịu thiệt thòi ở chỗ Linh Quỳnh cũng không phải lần đầu, trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ dài gần hai mét này, vẫn không kìm được lòng mà chửi thầm.

Đợi đến khi Lạc Vân nhìn rõ nội dung trên cuốn sổ, càng tức đến mức muốn hộc máu.

Trên đó toàn là những loại hoa cỏ kỳ lạ, lướt qua một cái, phần lớn đều rất khó tìm.

"Thiếu chủ.. Người muốn những thứ này làm gì?" Lạc Vân kìm nén lửa giận trong lòng.

"Bà quản ta làm gì." Linh Quỳnh nghiêng đầu, giây tiếp theo khóe miệng lại cong lên nụ cười rạng rỡ: "Nhưng Lạc Vân trưởng lão nếu làm tốt chuyện này, chuyện Lạc Vân trưởng lão vừa nói, ta cũng rất vui lòng giúp đỡ."

Lạc Vân: "..."

Cô bé đối diện chắp hai tay trước ngực, cười vô hại: "Giúp đỡ lẫn nhau, đúng không, Lạc Vân trưởng lão."

"..."

Lạc Vân hít một hơi, nặn ra nụ cười: "Thiếu chủ, ta cố gắng hết sức."

Linh Quỳnh cực kỳ rộng lượng: "Không sao, bà chỉ cần tìm đủ hai phần ba số thứ đó là được."

Lạc Vân: "..."

Ta còn phải cảm ơn cô nữa à!

Sau khi Lạc Vân rời đi, Linh Quỳnh gọi Phi Vũ vào, bảo cô ấy đi hỏi thăm về Tế Nguyệt Thịnh Điển.

Phi Vũ tò mò, hỏi thêm một câu: "Thiếu chủ, người nhờ Lạc Vân trưởng lão tìm những thứ gì vậy?"

Linh Quỳnh che mặt: "Đạo cụ lừa cục cưng." Cuộc sống không dễ dàng, bố thở dài.

"Cái gì?"

"Đồ tốt." Linh Quỳnh cười một cái: "Đừng hỏi."

Phi Vũ gãi đầu, cái gì là đồ tốt?

Sao thiếu chủ không giao cho cô ấy làm?

Cô ấy cũng rất có năng lực mà!

Nếu Linh Quỳnh biết được suy nghĩ của Phi Vũ, chắc cũng chỉ có thể nói cô ấy đủ gan.

Những thứ trong danh sách đó, ngay cả Lạc Vân có lẽ cũng khó mà tìm đủ.

Đó là những thứ cô ấy rút ra từ thẻ, chi chít chữ nhỏ li ti, viết đầy cả tấm thẻ bài, cô ấy chỉ chép lại thôi cũng đã mất không ít thời gian.

* * *

Đêm xuống.

Linh Quỳnh đang ngủ rất ngon, Nhấp Nháy làm cô tỉnh dậy, nói có một phúc lợi giới hạn thời gian.

Linh Quỳnh thật sự muốn phát điên.

Không thể sớm hơn chút được sao?

Nửa đêm làm phiền người khác ngủ là rất vô đạo đức đó có biết không!

Phúc lợi giới hạn thời gian thể hiện ở chỗ có giới hạn thời gian, bỏ lỡ là mất luôn.

Linh Quỳnh nằm trên giường, miễn cưỡng rút thẻ.

[Rượu Đẹp Phát Sáng Trong Đêm]

Dung Tô Ngôn từ sau khi Linh Quỳnh đi, không còn gặp bất kỳ ai nữa, nơi đây yên tĩnh như thể chỉ có một mình hắn ta.

Không ai nói cho hắn biết nên làm gì.

Hắn chỉ có thể ở trong phòng.

Trời tối sầm lại, càng lúc càng yên tĩnh.

Dung Tô Ngôn nằm trên giường, hoàn toàn không có ý buồn ngủ.

Bụng réo lên không tự chủ, hắn ta vẫn là phàm nhân, cần ăn uống hàng ngày.

Cốc cốc --

Tiếng gõ nhẹ vang lên.

Dung Tô Ngôn vô thức nhìn về phía cửa, giây tiếp theo phản ứng lại, là tiếng phát ra từ phía cửa sổ.

Gió sao?

Cốc cốc --

Tiếng gõ có nhịp điệu cho thấy không phải gió.

Dung Tô Ngôn do dự một chút, từ trên giường xuống, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vừa vặn, thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ đắm mình trong ánh sáng trong trẻo, tựhuynhư tiên tử dưới trăng, đột ngột xông vào giấc mơ.

Ánh mắt Dung Tô Ngôn lóe lên, cúi mắt: "Thiếu chủ?"

"Ra đây ăn bữa khuya với tôi." Linh Quỳnh gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ, căn bản không cho hắn tacơ hội phản bác: "Nhanh lên."

Thiếu nữ quay người đi về phía xa.

Dung Tô Ngôn mím môi, chống tay lên bệ cửa sổ ra ngoài, đi theo Linh Quỳnh.

Trong đình đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, trên bàn đặt nến, dù có gió, nhưng ngọn lửa nến không hề lay động chút nào.

Từ trong đình nhìn xuống, có thể thấy những đỉnh núi khác, trong màn mây mù lượn lờ, những đốm lửa nhỏ li ti.

"Lại đây ngồi." Người trong đình vẫy tay gọi hắn.

Dung Tô Ngôn đi tới, không lập tức ngồi xuống: "Thiếu chủ, cái này không hợp lý.."

"Bảo huynh ngồi thì ngồi, gì mà hợp lý hay không hợp lý, ở đây tôi là người quyết định." Linh Quỳnh giơ tay xuống: "Ngồi."

Dung Tô Ngôn đành ngồi xuống.

Linh Quỳnh đẩy bát đũa qua: "Huynh vẫn chưa tịch cốc phải không?"

Dung Tô Ngôn: "Ừm."

Hắn ta vừa mới vào, ngay cả ngưỡng cửa tu luyện còn chưa chạm tới, nói gì đến tịch cốc.

Linh Quỳnh tùy ý gật đầu: "Phi Vũ không ăn gì nữa nhưng ta sẽ ăn, sau này huynh ăn cùng ta đi. Một mình ăn cảm giác rất tệ, ta không thích."

Dung Tô Ngôn hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Cô ấy vẫn chưa tịch cốc sao?

Thấy Dung Tô Ngôn không phản ứng, cô gái đối diện ánh mắt trong trẻo, đầy mong đợi nhìn hắn ta: "Được không?"

Dung Tô Ngôn cảm thấy mình đâu có quyền từ chối, lại không chắc vị thiếu chủ tùy hứng này có ý đồ gì, do dự gật đầu.

Linh Quỳnh thấy hắn đồng ý, mày mắt khẽ cong: "Vậy mau ăn đi, lát nữa nguội hết."

Thức ăn trên Tinh Nguyệt Phong tinh tế hơn không biết bao nhiêu lần so với bên ngoài. Dung Tô Ngôn đã lâu không được ăn món ngon như vậy.

Linh Quỳnh rót cho Dung Tô Ngôn một ly rượu, đẩy qua: "Uống chút nước đi, đừng nghẹn."

Dung Tô Ngôn cảm ơn, nâng ly nhấp một ngụm.

Có mùi rượu nhè nhẹ, nhưng không nồng, giống nhưmùi của loại trái cây nào đó, ngọt lịm.

"Huynh từ đâu đến?"

Người đối diện đã không còn ăn nữa, hai tay chống cằm nhìn hắn ta, đôi mắt đó sáng lấp lánh ánh sao, nhìn vào một cái là mê mẩn.

"Chương Châu."

"Khá xa đấy chứ." Linh Quỳnh tò mò: "Sao không đến Đào Hoa Đảo gần Chương Châu nhất?"

"Đào Hoa Đảo mấy năm gần đây không nhận đệ tử." Dung Tô Ngôn bình tĩnh đáp.

"Thế à." Linh Quỳnh khẽ lẩm bẩm, rồi lại nói: "Vậy đến Vân Cung sẽ là quyết định tốt nhất trong đời huynh."

Dung Tô Ngôn khó hiểu nhìn cô.

Người sau đã quay đầu nhìn ra ngoài đình, chỉ để lại cho hắn ta một khuôn mặt nghiêng.

Ánh nến vàng vọt làm khuôn mặt thiếu nữ mờ ảo, tĩnh lặng và xinh đẹp, lại có chút hư ảo, như mây mù khó nắm bắt, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Dung Tô Ngôn cúi đầu, một hơi uống cạn nước trong chén rượu bên tay, làm ướt cổ họng khô khốc.

Dung Tô Ngôn về đến phòng mới cảm thấy hơi choáng váng, rượu vừa uống bắt đầu phát huy tác dụng, trong người nóng ran không ngừng bốc lên.

Hắn ta chống tay vào giường, từ từ ngồi xuống, kéo vạt áo ra, tản bớt hơi nóng trên người.

Ly rượu đó..

Dung Tô Ngôn ngồi bên giường không động đậy.

Bên tai yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập của chính mình.

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 652: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (7)

"Dung công tử."

"Dung công tử, ngài dậy chưa?"

Trong phòng, Dung Tô Ngôn đang nằm đổ trên giường. Hắn ta chống người ngồi dậy, bên tai là giọng của Phi Vũ.

Dung Tô Ngôn vội vàng đáp một tiếng.

"Thiếu chủ đang đợi ngài."

"Được."

Bên ngoài không còn động tĩnh.

Dung Tô Ngôn đưa tay sờ quần áo trên người, vẫn không khác gì lúc hắn ta trở về.

Ly rượu tối qua..

Lúc hắn ta về phòng vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng vừa vào phòng thì cảm giác rượu đã ngấm.

Hắn ta còn tưởng..

Dung Tô Ngôn thay một bộ quần áo khác, đi tìm Linh Quỳnh.

Chỗ ở của Linh Quỳnh hoàn toàn mang phong cách cung điện, vàng son lộng lẫy, trang trí trong điện càng toát lên vẻ tinh xảo xa hoa ở khắp mọi nơi.

Linh Quỳnh ngồi trên sàn đại điện, chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, tóc dài chưa buộc, buông xõa sau lưng.

Má còn vương chút ửng hồng vừa ngủ dậy, vô cớ toát lên vẻ mềm mại đáng yêu.

Trước mặt cô bày một cái án kỷ, trên án kỷ đặt một lư hương, cả căn phòng có mấy quyển sách, cô đang từ từ lật xem.

Dung Tô Ngôn tuân theo lễ nghi "phi lễ chớ nhìn", cúi người hành lễ: "Thiếu chủ."

Linh Quỳnh ngẩng đầu, đôi mắt còn vương vẻ mơ màng của giấc ngủ, giọng nói mềm mại: "Huynh đến rồi."

Dung Tô Ngôn: "Thiếu chủ có cần ta làm gì không?"

Linh Quỳnh khép sách lại: "Thay y phục đi."

Dung Tô Ngôn: "..."

Chuyện này không phải nên để Phi Vũ làm sao?

Hắn là một người đàn ông..

Phi Vũ đã lấy y phục, cười đưa cho Dung Tô Ngôn: "Dung công tử, giao cho ngài đấy."

Phi Vũ sợ Dung Tô Ngôn không biết mặc, còn dạy hắn ta cách mặc.

"Vậy ta đi chuẩn bị bữa sáng cho thiếu chủ đây."

Dung Tô Ngôn còn chưa kịp phản ứng, Phi Vũ đã biến mất.

Hắn nâng bộ y phục mỏng manh của nữ tử, đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Dung Tô Ngôn yết hầu khẽ nuốt, thận trọng nói: "Thiếu chủ, ta thay y phục cho người, có phải không thích hợp?"

"Có gì không thích hợp?" Cô gái ngồi trên nệm nghi hoặc: "Huynh là tùy tùng của ta, chăm sóc ăn uống sinh hoạt của ta là việc huynh nên làm."

Dung Tô Ngôn: "..."

Cái giọng điệu thờ ơ của cô gái nhỏ, hoàn toàn là cảm giác coi hắn như một món đồ vật để sử dụng.

Có lẽ vị đại tiểu thư này, căn bản không hề coi hắn ta là đàn ông.

Dung Tô Ngôn thở ra một hơi, ôm quần áo đi tới.

Linh Quỳnh đẩy án kỷ ra một chút, xoay người, đối mặt với Dung Tô Ngôn.

Cô không có ý định đứng dậy, Dung Tô Ngôn đành quỳ xuống ngồi, Linh Quỳnh tiện tay lấy một cái nệm cho hắn ta.

Tấm nệm mềm mại và thoải mái, mép còn đính các vật trang trí, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Dung Tô Ngôn liếc nhìn y phục trên người Linh Quỳnh.

Chiếc áo lót trắng tinh bị xộc xệch, mặc như vậy bên trong chắc chắn sẽ không thoải mái.

"Thiếu chủ, áo lót.."

Linh Quỳnh cúi đầu nhìn một cái, rồi xòe tay ra, ra hiệu cho hắn ta sắp xếp lại.

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, tiến lại gần một chút, tháo chiếc dây chưa buộc chặt ra, rồi buộc lại.

"Nhanh lên đi, tay ta mỏi rồi." Linh Quỳnh thúc giục hắn ta.

Cô gái nhỏ động đậy, cổ áo lót hơi mở ra, ẩn hiện một chút màu vàng nhạt bên trong.

Dung Tô Ngôn vội vàng tránh ánh mắt, vành tai đỏ bừng.

Hắn nhanh chóng chỉnh sửa áo lót của Linh Quỳnh cho ngay ngắn, lùi lại, cầm áo trung y giúp cô mặc.

Dây lưng của áo trung y cần quấn quanh eo cô, mà Linh Quỳnh không hề có ý định giúp đỡ một chút nào.

Dung Tô Ngôn chỉ có thể nhắm mắt lại, từ từ quấn dây lưng từ phía sau.

Vòng eo của cô gái nhỏ rất mảnh, khi hắn ta vòng tay ôm lấy, như thể đang ôm lấy người con gái mềm mại yếu ớt này.

Chóp mũi hắn ta toàn là hơi thở của cô.

Thanh khiết xen lẫn một chút ngọt ngào.

Áo khoác ngoài chỉ cần mặc vào là được, không cần thắt đặc biệt, cũng không có đai lưng, khiến Dung Tô Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài áo khoác còn có một lớp áo voan, mỏng nhẹ mềm mại, khiến bộ y phục màu đỏ tươi thêm một tầng vẻ mờ ảo.

Dung Tô Ngôn mặc xong cảm thấy sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, hắn ta chống tay lên tấm nệm, chuẩn bị lùi lại.

Cô gái nhỏ lại vươn ra đôi chân trắng nõn nà bị y phục che khuất, ra lệnh một cách dứt khoát: "Giày còn chưa đi kìa."

Dung Tô Ngôn không kịp phòng bị nhìn thấy, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng.

Bàn chân con gái nhỏ đến vậy, trắng đến vậy sao?

Mặt Dung Tô Ngôn hơi đỏ, không biết là do căng thẳng hay gì, ngón tay cũng run rẩy.

"Đứng ngây ra đấy làm gì." Linh Quỳnh dùng chân đá đá Dung Tô Ngôn: "Nhanh lên đi, ta đói rồi."

Giọng cô gái nhỏ bình tĩnh, không có chút bất thường nào.

Bàn chân trắng nõn nà đá vào bắp chân hắn ta, cả người Dung Tô Ngôn cứng đờ, hắn ta nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh dần.

Dung Tô Ngôn cúi đầu, che giấu sự không tự nhiên của mình.

Hắn ta nén lại chút run rẩy đó, lấy giày vớ từ bên cạnh.

Chân Linh Quỳnh vẫn tựa trên đầu gối hắn ta, Dung Tô Ngôn thấy cô hoàn toàn không có ý định tự mình nhấc lên, đành đưa tay nắm lấy cổ chân thiếu nữ.

Lòng bàn tay Dung Tô Ngôn rất nóng, Linh Quỳnh dường như hơi không thích nghi, khẽ rụt lại.

Nhưng rất nhanh lại thả lỏng, và tiếp tục thúc giục hắn ta một cách dứt khoát.

Dung Tô Ngôn nhanh chóng giúp cô đi tất chân, rồi xỏ giày, không còn nhìn thấy màu da trắng nõn nà đó nữa, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái nhỏ đưa tay ra, Dung Tô Ngôn ngây người ra đó, không hiểu ý, không động đậy.

"Đỡ ta dậy." Linh Quỳnh đành lên tiếng.

Dung Tô Ngôn lúc này mới đứng dậy, không đỡ tay cô, mà đỡ cổ tay cô.

Linh Quỳnh dường như không hài lòng, ngược lại trực tiếp nắm lấy tay hắn ta, rồi dùng sức đứng dậy.

Cô làm một cách tự nhiên, tùy ý, như thể vốn dĩ phải như vậy.

Bộ y phục màu đỏ tươi từ từ rủ xuống, xòe ra, khiến cô gái nhỏ được tôn lên vẻ đẹp còn kiều diễm hơn cả hoa.

"Bế ta ra ngoài." Linh Quỳnh không chút khách khí tiếp tục ra lệnh cho Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn: "..."

Trước đó quần áo đã mặc rồi, bây giờ đương nhiên cũng không thể từ chối.

Dung Tô Ngôn bế cô gái lên.

Nhẹ hơn hắn ta tưởng rất nhiều.

Thiếu nữ dường như sợ ngã, hai tay ôm lấy cổ hắn ta, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn như một dòng điện nhỏ, chạy khắp toàn thân.

Dung Tô Ngôn cúi đầu nhìn người trong lòng.

Cô ấy vẻ mặt bình thường, khẽ ngẩng mắt, đối diện với ánh mắt của hắn ta.

Cô gái nhỏ khẽ nhíu mày: "Nhìn gì? Đi chứ."

Dung Tô Ngôn: "..."

Cô ấy không có ý gì khác.

Dung Tô Ngôn nghĩ vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, bế cô ra ngoài.

Bữa sáng ở sân ngoài, Phi Vũ đang sắp xếp bát đũa.

Dung Tô Ngôn đặt cô lên ghế, Phi Vũ trước tiên đưa cho Linh Quỳnh một chén sương trong.

Linh Quỳnh nhấp một ngụm, rồi hỏi Dung Tô Ngôn: "Ngươi muốn không?"

Dung Tô Ngôn ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ, chính là loại rượu tối qua đã uống..

Hắn ta chưa kịp từ chối, Phi Vũ đã nói trước: "Thiếu chủ, Dung công tử bây giờ vẫn là người bình thường, không nên uống ngân tùng thanh lộ."

Linh Quỳnh: "..."

Mẹ kiếp!

Quên mất chuyện này rồi!

Tối qua cô ấy hình như đã lấy cái này.

Trên đỉnh Tinh Nguyệt này, thứ duy nhất được coi là đồ uống chỉ có ngân tùng thanh lộ này.

Linh Quỳnh liếc nhìn Dung Tô Ngôn, thấy hắn ta không có phản ứng đặc biệt, chắc là không sao đâu nhỉ..

Trông có vẻ ổn, chắc chắn không sao!

Dung Tô Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Uống vào sẽ thế nào?"

"Sẽ không sao cả." Phi Vũ trả lời: "Chỉ là hơi khó chịu một chút, đợi linh khí tản đi là được."

Dung Tô Ngôn nhìn về phía Linh Quỳnh, người sau đang ôm chén ngọc trắng, nghiêm túc uống sương trong, không nhìn ai cả.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 653: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (8)

Phi Vũ đã không cần ăn uống nữa, nên bữa sáng chỉ có hai phần.

Linh Quỳnh ăn không nhiều, nhưng ăn chậm, kén chọn, thứ gì cũng chê bai.

Đợi Dung Tô Ngôn ăn xong, Linh Quỳnh mới đặt bát đũa xuống.

"Thiếu chủ, ta chải tóc cho ngài." Phi Vũ cầm lược gỗ và trâm cài tóc ra.

"Để hắn làm." Linh Quỳnh hất cằm, đẩy việc này cho Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn: "..."

Phi Vũ nhìn Dung Tô Ngôn, do dự đáp: "Thiếu chủ, Dung công tử chắc là không biết đâu ạ."

Dung Tô Ngôn rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng cuối cùng đành nhịn không động đậy.

"Học đi." Linh Quỳnh lý lẽ hùng hồn: "Không thì ta muốn hắn làm gì?"

Dung Tô Ngôn: "..."

Việc của thị vệ là những cái này sao?

Phi Vũ: "..."

Vậy sau này mình làm gì đây!

Có cảm giác bát cơm sắp không giữ được.

Phi Vũ đưa lược gỗ cho Dung Tô Ngôn, đứng bên cạnh chỉ dẫn.

Phi Vũ không dám dạy những kiểu tóc quá khó, chỉ có thể dạy những kiểu đơn giản.

"Nhẹ tay thôi, đừng làm thiếu chủ đau." Phi Vũ còn căng thẳng hơn cả tự mình làm, không ngừng dặn dò Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn cầm lấy mái tóc mượt như tơ lụa, cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, lại hơi nóng, còn có chút hoảng loạn khó tả.

Dung Tô Ngôn cố gắng trấn tĩnh lại, không để bản thân sao nhãng.

Lần đầu búi tóc không được đẹp, Linh Quỳnh cũng không giận, bảo hắn ta tháo ra làm lại.

Có lần đầu làm nền, lần thứ hai liền thành thạo hơn nhiều, đến lần thứ ba, cũng coi như có thể ra ngoài gặp người rồi.

Linh Quỳnh phất tay ra hiệu đã được.

Phi Vũ đưa trâm cài tóc cho Dung Tô Ngôn, ra hiệu hắn ta cài lên cho Linh Quỳnh.

Vì hôm nay Linh Quỳnh mặc áo màu đỏ tươi, nên trâm cài tóc cũng là tông màu tương tự.

Rõ ràng chỉ là một chiếc trâm cài tóc đơn giản, nhưng khi cài lên mái tóc đen nhánh của cô, nó lại như một bông hoa rực rỡ đang nở, vô cùng kiêu sa.

Dung Tô Ngôn không dám nhìn nữa, cúi đầu lùi sang một bên.

"Dung Tô Ngôn, huynh lại đây." Linh Quỳnh lên tiếng gọi hắn ta.

Dung Tô Ngôn không ngẩng đầu, chầm chậm bước tới.

Cổ tay đang buông thõng bên người bỗng bị ai đó nắm lấy, kéo hắn ta ngồi xuống bên cạnh. Dung Tô Ngôn ngẩng mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong veo của cô gái.

Má hắn ta bất ngờ bị cô ôm lấy, nhìn qua nhìn lại vết thương trên mặt hắn ta.

"Thuốc mỡ cũng khá hiệu quả." Linh Quỳnh lẩm bẩm một tiếng, không biết từ đâu lấy ra một lọ thuốc mỡ mới: "Cái này bôi vào sẽ không để lại sẹo."

"Thiếu chủ, tự ta.." Dung Tô Ngôn cố gắng tự mình làm.

"Huynh dám!"

Người đối diện hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta, Dung Tô Ngôn tay dừng giữa không trung.

Linh Quỳnh ghé sát lại, mũi đối mũi, gần như sắp chạm vào nhau.

"Dung Tô Ngôn, những gì ta bảo huynh làm, mới là những gì huynh nên làm, huynh không được chống đối ta, nếu không ta sẽ tức giận đó!"

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn vẫn còn chút tự biết thân phận của mình, đặt tay về chỗ cũ, cứng đờ người để Linh Quỳnh bôi thuốc cho hắn ta.

Linh Quỳnh bôi thuốc cho Dung Tô Ngôn, cô không biết có phải cố ý hay không, bôi rất chậm, như thể cố tình hành hạ hắn.

Nhưng Dung Tô Ngôn liếc qua thấy vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị của cô, lại nghĩ mình đã nghĩ nhiều.

Cô ấy thân là thiếu chủ Vân Cung, bình thường đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay.

Những lời cô ấy nói không ai dám phản bác, càng không cho phép ai phản bác cô ấy, đây chỉ là thói quen của cô ấy.

Dung Tô Ngôn nghĩ xong mới thấy không đúng.

Hắn ta nghĩ những thứ này làm gì chứ.

"Xong rồi."

Linh Quỳnh hài lòng đậy nắp hộp thuốc, đặt vào tay hắn ta, thản nhiên nói: "Sau này tự mình bôi thuốc đi, đừng để ta nhìn thấy cái bộ dạng bầm tím sưng vù này, ảnh hưởng tâm trạng."

Dung Tô Ngôn nắm chặt lọ ngọc trắng trong tay: "Vâng."

Vào lúc chiều tối, Phi Vũ gọi Dung Tô Ngôn sang một bên dặn dò những việc hắn ta phải làm bên cạnh Linh Quỳnh trong thời gian tới.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở những việc như thay quần áo, búi tóc hôm nay.

Nói chung là Linh Quỳnh ở đâu, hắn phải ở đó.

Chừng nào Linh Quỳnh chưa cho hắn đi, hắn không được rời khỏi.

Nói trắng ra là người hầu cận.

Mấy ngày tiếp theo, Linh Quỳnh dường như đang để hắn làm quen với môi trường và những việc hắn cần làm, vẫn không ra ngoài, cứ ở trên đỉnh Tinh Nguyệt.

Hầu hạ cô ấy thay quần áo thành thạo mấy lần, cũng không còn hoảng loạn như lần đầu, dần dần trở nên quen thuộc.

Sau vài ngày làm quen, Dung Tô Ngôn không cần Phi Vũ ở bên cạnh chỉ dẫn nữa.

Dung Tô Ngôn cầm một hộp trà mới mà Phi Vũ vừa đưa cho hắn ta, quay lại sân viện, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cao quý thanh tuyệt đứng dưới gốc cây vàng rực rỡ đó.

"Dung Tô Ngôn." Cô bé dường như biết hắn ta đã đến, giọng nói trong trẻo gọi hắn ta.

"Thiếu chủ."

"Mang kiếm của ta đến đây." Nói xong lại bổ sung một câu: "Bên trái phòng ta có một cánh cửa có thể mở ra, nó ở trong đó."

Dung Tô Ngôn đi đến tẩm điện của Linh Quỳnh lấy kiếm.

Đằng sau cánh cửa đó là một giá đỡ, trên đó đặt đủ loại đồ vật, đa phần là kỳ trân dị bảo.

Không hổ là thiếu chủ Vân Cung..

Và thanh kiếm mà Linh Quỳnh nhắc đến là một thanh kiếm trắng như tuyết.

Dung Tô Ngôn đã giật mình khi nhìn thấy thanh kiếm đó.

Cho đến khi cầm nó trong tay, hắn ta phát hiện cảm giác không giống như binh khí thông thường, mà giống như một loại xương nào đó.

Đây là một thanh cốt kiếm.

Dung Tô Ngôn cầm kiếm ra ngoài, đưa cho Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh một tay cầm sách, một tay bắt đầu luyện kiếm, dường như đang học kiếm chiêu.

Cô ấy học khá chậm, hơn nữa không có kiên nhẫn lắm, rất nhanh đã ném kiếm xuống, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, giống như cô bé đang giận dỗi.

Dung Tô Ngôn nhìn từ phía sau lưng cô ấy, cũng có thể thấy rõ hai chữ 'tức giận'.

"Dung Tô Ngôn." Linh Quỳnh đột nhiên quay đầu lại.

"Thiếu chủ."

"Lại đây."

Dung Tô Ngôn bước lên một bước, cúi đầu lắng nghe cô dặn dò.

Cô bé kéo áo hắn ta, Dung Tô Ngôn không đề phòng, cả người theo đó ngồi bệt xuống đất, tầm nhìn ngang với cô ấy.

Linh Quỳnh nhặt thanh kiếm và cuốn sách trên đất lên, nhét vào tay hắn ta, ra lệnh một cách tùy hứng: "Huynh học đi, học được rồi thì dạy ta!"

Và hung dữ đe dọa hắn ta: "Không học được thì không được ăn cơm."

Dung Tô Ngôn nhìn cô bé xách vạt váy giận dỗi bỏ đi, ôm lấy thanh kiếm và cuốn sách, nhất thời không biết nói gì.

Để hắn ta học những thứ này, hắn ta đương nhiên là sẵn lòng.

Vì vậy, việc Linh Quỳnh làm không giống như đang trừng phạt hắn ta, mà giống như đang cho hắn ta một cơ hội.

Dung Tô Ngôn thử vung cốt kiếm, cốt kiếm rất nhẹ, nhưng khi vung lên lại có sức nặng đặc biệt.

Phi Vũ pha trà cho Linh Quỳnh, đặt vào tay cô, rồi lại nhìn về phía xa.

Lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà bao trùm lên chàng thiếu niên, phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt.

Thanh cốt kiếm trong tay hắn ta, vung lên vô cùng khí thế.

"Thiếu chủ, đó là kiếm của ngài mà." Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Sao ngài lại có thể cho Dung công tử dùng, nếu để cung chủ nhìn thấy.."

Đây là do cung chủ tìm được và đặc biệt rèn luyện cho thiếu chủ.

"Đừng để ông ấy nhìn thấy là được rồi." Linh Quỳnh thờ ơ phất tay.

".. Nhưng ngài còn đưa cả kiếm phổ cho hắn ta." Đó là kiếm phổ cao cấp, đệ tử Vân Cung cũng không có cơ hội học.

Linh Quỳnh hai ngày trước còn đến Tàng Thư Các 'trộm' về, Phi Vũ còn tưởng là thiếu chủ cuối cùng cũng nghĩ thông, muốn chăm chỉ luyện công rồi.

Ai ngờ cô ấy lại để vị Dung công tử này đi học.

Phi Vũ mới không tin lời thiếu chủ nói là để Dung Tô Ngôn học trước rồi mới dạy cô ấy.

Khả năng học của thiếu chủ ở Vân Cung nếu nói là thứ hai, thì không ai dám nói là thứ nhất.

Người có thể "ôm chân Phật tạm thời" (học tủ) mà vẫn qua được khảo hạch của cung chủ, lại nói là không học được?

Lừa ma quỷ à!
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 654: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (9)

Linh Quỳnh không muốn bàn luận mấy chuyện này, liền chuyển đề tài: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra, điều tra đến đâu rồi?"

Phi Vũ vội vàng báo cáo: "Tế Nguyệt Thịnh Điển là một nghi lễ quan trọng được lưu truyền từ Thiên Hạc Tông, quy trình cụ thể bên ngoài không rõ lắm. Nhưng những người từng tham gia, không có ngoại lệ, bây giờ đều là những bá chủ nổi tiếng một phương."

Tế Nguyệt Thịnh Điển ba tháng nữa mới bắt đầu.

Tuy nhiên, tin tức đã được lan truyền, các tông môn đều đang chọn người để tham gia.

Vân Cung khác với các tông môn có nội tình sâu sắc khác, nó vẫn còn rất trẻ, lịch sử chỉ vỏn vẹn vài năm.

Vì vậy, Vân Cung là do chủ nhân của nó - Quân Quyết một mình quyết định.

Quân Quyết không nói cho Linh Quỳnh chuyện đi Thiên Hạc Tông, ước chừng là không định đưa cô đi mở mang tầm mắt.

Biết đâu Quân Quyết đang định làm gì đó trong Tế Nguyệt Thịnh Điển..

Chậc chậc chậc.

Đừng nhìn Vân Cung bề ngoài là một môn phái tu chân mới nổi, chính chính quy quy, trong sạch.

Thực chất, Quân Quyết sau lưng đã làm không ít chuyện, nam chủ hắc hóa này không phải nói đùa đâu.

"Thiếu chủ, chúng ta có đi không?"

Linh Quỳnh không chớp mắt nhìn cục cưng của mình luyện kiếm: "Để sau đi, không phải vẫn còn sớm sao."

"Bảo hắn đừng luyện nữa, vào đây đọc sách cho ta nghe." Linh Quỳnh chỉ tay vào người ở cuối hoàng hôn.

"Vâng."

Phi Vũ gọi Dung Tô Ngôn vào trong điện.

Linh Quỳnh dựa vào chiếc ghế dài mềm mại trong đại điện, lười biếng như một chú mèo nhỏ quý tộc được cưng chiều.

Dung Tô Ngôn ngồi trên bậc thang bên cạnh chiếc ghế dài, cầm một cuốn sách, bắt đầu đọc từng chữ, từng câu.

Đây không phải lần đầu tiên hắn ta đọc sách cho cô nghe, hai ngày trước đã có hai lần rồi.

Vì vậy, Dung Tô Ngôn coi như đã quen việc.

Dung Tô Ngôn đọc rất chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy vai sau bị đá một cái: "Này."

Hắn ta quay đầu lại liền thấy bàn chân đang đặt trên vai mình, cô gái không đi giày tất, mũi chân trắng nõn đang đặt ở vai hắn ta.

Dung Tô Ngôn cụp mắt xuống.

Linh Quỳnh đá một cái rồi rụt chân về dưới váy.

"Hôm nay huynh học thế nào?" Linh Quỳnh hỏi hắn ta về kết quả luyện tập.

"Ta.."

"Chiêu thức học được chưa?"

"Những chiêu phía trước thì nhớ rồi." Thời gian ngắn như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhớ được chiêu thức.

"Được, huynh dạy ta."

"Bây giờ sao?"

"Đúng vậy, bây giờ." Linh Quỳnh gật đầu: "Ta không phải đã nói rồi sao, huynh học không được thì không được ăn cơm. Nếu huynh ngay cả ta cũng không dạy được, vậy chứng tỏ huynh chưa học được đó."

"..."

Dung Tô Ngôn đặt sách xuống, đứng dậy, nhìn người nằm trên ghế dài không hề động đậy.

Trong phòng im lặng một lúc.

Cuối cùng Dung Tô Ngôn đành phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này: "Thiếu chủ?"

"Ừm?" Linh Quỳnh nhìn hắn ta: "Làm gì?"

Dung Tô Ngôn: "..."

Muốn học mà không chịu đứng dậy, hắn ta dạy thế nào đây?

Linh Quỳnh dường như phản ứng lại, từ trên ghế dài bước xuống, cũng không đi giày, trực tiếp đứng trước mặt hắn ta: "Bắt đầu đi."

Dung Tô Ngôn đưa cốt kiếm cho Linh Quỳnh, hắn ta tùy tiện tìm một cây gậy gỗ để thay thế.

"Thiếu chủ, ta biểu diễn trước một lần cho cô xem nhé?"

"Được thôi." Linh Quỳnh hai tay chống vào cốt kiếm, trông như không có xương, sắp đổ đến nơi.

Dung Tô Ngôn chỉ biểu diễn mấy chiêu đầu, Linh Quỳnh đứng bên cạnh không biết có xem kỹ hay không.

"Thiếu chủ thử xem?"

"ồ."

Linh Quỳnh cầm cốt kiếm múa một cái, đi đến giữa, giơ tay vung kiếm.

Giống như lần trước ở bên ngoài, Linh Quỳnh rõ ràng không xem đủ nghiêm túc, rất qua loa, chiêu thức đều mềm oặt, căn bản không có khí thế.

Dung Tô Ngôn: "Thiếu chủ, tư thế sai rồi."

"Sao lại sai? Vừa nãy huynh chẳng phải cũng làm như vậy sao?"

"Tay cao thêm chút nữa."

"Thế này?"

"Không phải.."

"Vậy thì thế nào?" Linh Quỳnh hơi mất kiên nhẫn, giữa hai lông mày đầy vẻ khó chịu, ra lệnh: "Huynh dẫn ta một lần."

Dung Tô Ngôn: "?"

Dung Tô Ngôn không hiểu ý Linh Quỳnh là "dẫn" như thế nào.

Mãi đến khi Linh Quỳnh tự mình bước tới, nắm lấy tay hắn ta, đặt lên mu bàn tay cô, cùng cô cầm kiếm thì hắn ta mới hiểu ra.

Dung Tô Ngôn còn chưa nói gì, cô bé đã quay đầu trừng mắt dọa: "Ta nói cho huynh Dung Tô Ngôn, nếu ta không học được, bị đói, huynh phải chịu trách nhiệm!"

Dung Tô Ngôn: "?"

Sao lại phải hắn chịu trách nhiệm?

Đâu phải hắn không cho ăn.

Rõ ràng là cô ấy..

Dung Tô Ngôn cả quá trình đều hơi mơ hồ, về đến phòng mình mới hoàn hồn.

Hắn ta xoa xoa lòng bàn tay, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại sự mềm mại và ấm áp của làn da thiếu nữ.

Dung Tô Ngôn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.

Nghĩ đến mục đích mình vào nội môn, ánh mắt Dung Tô Ngôn lại kiên định hơn nhiều.

* * *

Bên kia, Phi Vũ đang hầu hạ Linh Quỳnh tắm rửa.

"Thiếu chủ, người làm vậy không phải là để Dung công tử chiếm tiện nghi sao?" Phi Vũ vừa thêm nước vừa nói.

Linh Quỳnh nằm sấp ở thành bồn tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, làm da cô đỏ ửng: "Sao ngươi biết không phải ta chiếm tiện nghi của hắn?"

Phi Vũ: "!"

Phi Vũ nghĩ lại mấy chuyện mấy ngày nay, bỗng nhiên như hiểu ra: "Thiếu chủ, người trước đây nói thích Dung công tử, là.. Là cái kiểu thích đó sao?"

Cô ấy cứ nghĩ "thích" của thiếu chủ, cũng giống như cô ấy thích một món đồ vậy.

Nhưng vị Dung công tử kia, quả thật rất đẹp.

Những vết bầm trên mặt không còn nữa, khuôn mặt đó càng khiến người ta kinh ngạc.

Linh Quỳnh liếc cô ấy một cái, nhếch môi cười.

Phi Vũ im lặng vài giây, rồi lại nói: "Thiếu chủ thân phận cao quý, nếu người thích, cứ trực tiếp cho hắn đến hầu hạ người là được, cần gì phải rắc rối như vậy?"

Phi Vũ ở Tinh Nguyệt Phong lâu ngày, cũng không thấy chuyện này có gì sai.

Thiếu chủ thân phận cao quý như vậy, có thể được thiếu chủ để mắt tới, hầu hạ thiếu chủ, đó là phúc phận.

Linh Quỳnh thở dài: "Ngươi không hiểu đâu." Cha thì thèm thân xác hắn đó, nhưng mà tiểu đáng thương không nạp tiền thì không có tư cách mà nghĩ.

Linh Quỳnh ra khỏi bồn tắm, khoác áo vào, đi vào trong: "Ngươi hỏi được chuyện năm xưa hắn tại sao lại bị phân vào ngoại môn chưa?"

Phi Vũ: "Đã hỏi thăm rồi, là vì linh căn của Dung công tử bị phế, vốn dĩ phải bị đuổi xuống núi, sau này không biết tại sao lại không bị, mà bị phân trực tiếp vào ngoại môn."

"Linh căn bị phế, tức là hắn không thể tu luyện được nữa sao?"

"Ừm, cũng không biết kẻ nào ác độc như vậy, lại dám phế linh căn người ta.." Dung công tử đẹp trai như vậy, nếu linh căn không bị phế, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Linh Quỳnh xoa cằm suy tư, thảo nào trước đây tấm thẻ bài đó lại có nhiều dược liệu như vậy.

Xem ra cục cưng vẫn còn cứu được mà.

"Đi Tàng Thư Các."

"Thiếu chủ, muộn thế này rồi sao?"

Linh Quỳnh đã thay quần áo xong, sải bước đi ra ngoài.

Phi Vũ 'ối' một tiếng, vội vàng đi theo.

Có chuyện gì, mai không được sao?

Cứ phải đi muộn thế này.

Linh Quỳnh có thể tùy ý ra vào Tàng Thư Các, nhưng nửa đêm chạy đến, các đệ tử chuynh gác đều ngơ ngác, nhưng vẫn cung kính đón cô vào.

Linh Quỳnh bảo Phi Vũ giúp cô tìm.

"Tìm gì vậy thiếu chủ?"

"Cách tái tạo linh căn."

"..."

Phi Vũ ngớ người: "Người định giúp Dung.."

Linh Quỳnh ngón tay đè lên môi cô ấy: "Ngoan, mau tìm đi."

Phi Vũ thở dài: "Vâng."

Thiếu chủ bị ma ám rồi sao?

Phi Vũ lại nghĩ đến khuôn mặt của Dung Tô Ngôn, được rồi, cô ấy có thể hiểu cho thiếu chủ rồi.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 655: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (10)

Tàng thư các.

Giữa những hàng giá sách, có không ít sách vở bị vứt lung tung.

Phi Vũ đang nằm ngủ say sưa trong đống sách, đầu bỗng bị ai đó vỗ một cái, Phi Vũ giật mình, ngẩng đầu lên.

"Thiếu.. Thiếu chủ?"

"Nước dãi chảy ra cả rồi kìa." Linh Quỳnh dựa vào bên cạnh, cúi mắt nhìn cô bé.

Phi Vũ đưa tay quẹt một cái, khóe miệng sạch bong, nào có nước dãi.

"Thiếu chủ!" Phi Vũ than thở gọi một tiếng.

"Tìm thấy cái gì hữu ích chưa?"

Phi Vũ lắc đầu, "Thiếu chủ, tàng thư các lớn thế này, biết tìm đến bao giờ mới xong ạ."

Linh Quỳnh vỗ vai Phi Vũ, giao trọng trách: "Ngươi cứ tiếp tục tìm đi, tàng thư các nhiều sách như vậy, kiểu gì cũng có cái hữu ích thôi."

"..."

Phi Vũ cắm đầu vào đống sách.

Để cô bé chết đi cho rồi.

Dung Tô Ngôn cả ngày không thấy Phi Vũ, người đưa bữa ăn đổi thành đệ tử khác, đưa xong là đi.

Đến tối vẫn không thấy bóng dáng, Dung Tô Ngôn không kìm được hỏi một câu.

"Thiếu chủ, cô nương Phi Vũ đâu rồi?"

"Cô ấy gần đây có việc, không về." Linh Quỳnh tùy ý trả lời: "Huynh tìm cô ấy có việc gì sao?"

"Không.."

"Ừm."

Dung Tô Ngôn đứng sang một bên, không nói gì nữa.

Sau bữa tối, Linh Quỳnh thường cho hắn về.

Nhưng hôm nay Phi Vũ không có mặt, Dung Tô Ngôn đành phải ở lại.

Linh Quỳnh thấy trời không còn sớm, định đi ngủ, thấy Dung Tô Ngôn vẫn đứng một bên, mắt đảo tròn một vòng, trước tiên mở hồ rút thẻ.

Một lát sau, Linh Quỳnh ngồi dậy từ trên ghế mềm, đưa tay về phía Dung Tô Ngôn: "Dung Tô Ngôn, ôm ta."

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn cúi người ôm Linh Quỳnh lên, cô bé ôm lấy cổ hắn ta, ghé vào tai hắn ta: "Đến suối nước nóng phía sau, ta muốn ngâm mình trong suối nước nóng."

Hơi thở lướt qua tai, tai Dung Tô Ngôn ngứa ran, và dần dần nóng lên.

Hắn ta nhìn vào khoảng không, nhắc nhở cô: "Thiếu chủ, bây giờ đã rất muộn rồi."

"Làm gì? Tối thì không được ngâm suối nước nóng à? Ta cứ muốn ngâm bây giờ!" Linh Quỳnh rung chân: "Mau đi đi."

Lá bài khó khăn lắm mới rút được, sao có thể phí hoài!

"..."

Dung Tô Ngôn biết phía sau cung điện Tinh Nguyệt Phong có một suối nước nóng, Phi Vũ đã giới thiệu khi dẫn hắn ta làm quen môi trường.

Tuy nhiên, lúc đó hắn ta chỉ nhìn từ xa.

Lúc này đến gần, phát hiện suối nước nóng khá lớn, xung quanh đều được viền bằng ngọc trắng, trong suối nước nóng khói bốc nghi ngút.

Bên ngoài được bao quanh bởi hoa và cây xanh, trên đầu là bầu trời đầy sao, phong cảnh cực kỳ đẹp.

"Thiếu chủ, ta đợi cô bên ngoài."

Dung Tô Ngôn đặt Linh Quỳnh xuống, chuẩn bị đi ra.

"Tại sao?" Linh Quỳnh nắm lấy tay áo hắn ta, không cho hắn ta đi.

"Thiếu chủ, cô muốn ngâm suối nước nóng, ta.."

"Ngươi không hầu hạ ta, ta làm sao ngâm được?" Linh Quỳnh nhíu mày nhìn hắn ta: "Phi Vũ cũng không có mặt, ngươi muốn ta tự mình làm sao?"

Dung Tô Ngôn hít một hơi: "Thiếu chủ, ta là nam tử."

Sáng sớm mặc quần áo cho cô ấy thì thôi đi.

Ít nhất cô ấy vẫn mặc áo lót, chỉ cần chú ý một chút, sẽ không nhìn thấy những gì không nên nhìn.

Nhưng đây là ngâm suối nước nóng.

Hắn ta ở đây thì tính sao?

Dù cô ấy thật sự chỉ coi mình như Phi Vũ, thì cũng.. Thì cũng không giống!

"Vậy thì sao?" Linh Quỳnh kéo hắn ta lại: "Huynh đừng có lề mề nữa, Phi Vũ ở đây ta mới không gọi huynh, mau thay quần áo cho ta."

"..."

Dung Tô Ngôn gần như nhắm mắt giúp Linh Quỳnh cởi quần áo, Linh Quỳnh cũng không làm khó hắn ta, cuối cùng tự mình xuống suối nước nóng.

Khói lượn lờ che chắn, cộng thêm ánh sáng mờ ảo, Dung Tô Ngôn cũng không nhìn thấy gì.

* * *

Hắn ta đứng bên cạnh suối nước nóng, nhìn làn khói lững lờ trôi nổi trong không trung, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

"Dung Tô Ngôn."

Dung Tô Ngôn hoàn hồn, cúi đầu nhìn người đang đứng cạnh hắn ta từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Khói lượn lờ bao quanh người cô bé, nhưng vẫn lộ ra bờ vai trắng nõn tròn trịa.

"Huynh ngồi xổm xuống." Linh Quỳnh đưa tay vỗ vỗ mặt đất.

Dung Tô Ngôn làm theo, ngồi xổm xuống: "Thiếu chủ?"

"Huynh ở Tinh Nguyệt Phong không vui sao?" Linh Quỳnh hai tay nằm sấp lên mép, cằm tựa vào mu bàn tay, đột nhiên hỏi hắn ta một câu như vậy.

"Thiếu chủ, ta không có không vui."

"Nhưng huynh đến lâu như vậy, ta chưa từng thấy ngươi cười." Giọng Linh Quỳnh mềm mại, mang theo chút trách móc: "Huynh có phải ghét ta không?"

"Ta không ghét thiếu chủ."

"Thật sao?" Giọng cô bé trong suối nước nóng vui vẻ, như thể lời nói của hắn ta làm cô bé rất vui.

"Ngài đưa ta đến Tinh Nguyệt Phong, ta rất cảm ơn thiếu chủ." Dung Tô Ngôn nói thật lòng.

Hắn ta tuy không biết mục đích của cô, nhưng có thể rời khỏi ngoại môn, đến nội môn, hắn ta rất cảm kích cô.

Linh Quỳnh mắt cong cong cười: "Ta sẽ đối tốt với huynh, chỉ cần huynh ngoan ngoãn nghe lời ta."

Dung Tô Ngôn: "..."

Quen với việc tự coi mình là một công cụ, dường như cũng không có gì là không thể chấp nhận.

Linh Quỳnh nghiêng đầu, lại hỏi: "Huynh đến Vân Cung, là muốn học bản lĩnh sao?"

Dung Tô Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thiếu chủ, người đến Vân Cung, ai mà chẳng muốn vậy chứ?"

Linh Quỳnh lợi dụng lúc ánh sáng tối, trực tiếp lườm một cái, ngươi không phải vậy à.

"Vậy huynh có muốn học bản lĩnh không?"

Dung Tô Ngôn nắm bắt chính xác ánh mắt của Linh Quỳnh, đối mặt trực tiếp với cô: "Ta có thể học được không?"

"Tại sao lại không? Huynh là tùy tùng của ta, đương nhiên phải rất lợi hại mới có thể bảo vệ ta. Chẳng lẽ sau này có nguy hiểm, lại để ta tự mình ra tay đánh nhau sao?"

Dung Tô Ngôn trong thoáng chốc có chút kích động, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại nhanh chóng chìm xuống.

Xoạt --

Cây cỏ quanh suối nước nóng lay động, những ngôi sao trên trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che khuất, lúc này không thấy một chút nào.

Linh Quỳnh ngẩng mắt nhìn về phía đó.

Dung Tô Ngôn hiển nhiên cũng nghe thấy, trực giác thấy không ổn.

"Thiếu chủ, lên đây trước." Hắn ta cầm quần áo bên cạnh đưa cho Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh vừa định lên, bên kia đột nhiên một luồng linh lực đánh tới.

Linh Quỳnh bị ép quay trở lại suối nước nóng, bên ngoài xông vào hai bóng đen, nhìn Linh Quỳnh trong suối nước nóng và Dung Tô Ngôn trên bờ.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.

Giây tiếp theo, hai người như không có ai bên cạnh mà giao tiếp: "Nghe nói Quân Quyết có một cô con gái rất quý báu, có phải là cô bé này không?"

"Bắt cô ta lại trước."

Linh Quỳnh: "..."

Kim chủ baba lại làm gì ngoài đó nữa rồi!

Một trong số đó lập tức bay về phía suối nước nóng, muốn bắt Linh Quỳnh ra.

Dung Tô Ngôn quyết đoán, hét lên về phía Linh Quỳnh: "Chìm xuống!"

Linh Quỳnh hít một hơi, chìm xuống nước, khói bao phủ toàn bộ suối nước nóng, người bắt cô lập tức mất mục tiêu.

Mất mục tiêu, người kia lập tức ra tay với Dung Tô Ngôn.

Hai người này có thể xông vào nội môn Vân Cung, có thể thấy thực lực không hề nhỏ.

Dung Tô Ngôn, một người bị phế bỏ linh căn, căn bản không phải đối thủ của hai người này.

Ầm --

Dung Tô Ngôn bị đánh rơi xuống suối nước nóng.

Thân thể chìm xuống, giây tiếp theo vòng eo liền bị ôm lấy, cơ thể mềm mại áp sát.

Dung Tô Ngôn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lóe lên, hình như có gì đó vỡ vụn.

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 656: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (11)

"Khụ khụ khụ.."

Linh Quỳnh ôm áo ho khan, bên cạnh là Quân Quyết với gương mặt đen sạm, toàn thân tỏa ra áp lực thấp.

Lúc này, trong suối nước nóng thoang thoảng mùi máu tanh, hơi nước trắng xóa như nhuộm máu, toát lên một màu đỏ quỷ dị.

Linh Quỳnh đã bóp nát bùa hộ mệnh Quân Quyết đưa cho cô dưới nước.

Quân Quyết đã đến ngay lập tức.

Quân Quyết cúi người xuống, giữa hai lông mày có chút lo lắng: "Có bị thương không?"

Linh Quỳnh lắc đầu: "Cha, con không sao."

Quân Quyết cảm thấy con gái mình không yếu đuối đến thế, sao lại ra nông nỗi này.

"Con sao thế.."

Linh Quỳnh cắt ngang lời ông: "Cha, con hơi khó chịu, có thể về trước được không?"

Quân Quyết nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì thêm, đưa cô về trước.

Dung Tô Ngôn ướt sũng toàn thân, đứng sang một bên. Khi Quân Quyết đi ngang qua, ông khẽ liếc nhìn.

"Muộn thế này rồi, chạy ra suối nước nóng làm gì?" Quân Quyết chắp tay đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn người trước mặt.

"Không làm gì cả.." Linh Quỳnh ngoan ngoãn cười.

"Gần đây con có lười biếng không? Sao lại thảm hại đến vậy?" Quân Quyết tin rằng với khả năng của cô, dù không thể giết được họ, việc chạy thoát hoàn toàn không thành vấn đề.

"Không có lười biếng đâu, con đều chăm chỉ tu luyện mà!" Linh Quỳnh giơ tay thề.

Thề xong, Linh Quỳnh lập tức chuyển hướng câu chuyện sang Quân Quyết: "Cha, họ nhắm vào cha phải không? Cha lại làm gì bên ngoài rồi?"

Quân Quyết: "..."

Quân Quyết rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này.

"Phi Vũ sao không ở bên con?"

"Con bảo cô ấy đi thư viện tìm sách rồi."

Quân Quyết cau mày, nhưng cũng không nói gì: "Ta ngày mai sẽ cho người đến Tinh Nguyệt Phong dựng vài trận pháp phòng ngự."

Linh Quỳnh 'ừ ừ' gật đầu.

Nguyên chủ chính là bị kẻ thù của Quân Quyết bắt đi, cuối cùng bị hại chết.

Rất cần thiết đó!

"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến gặp ta."

Quân Quyết bỏ lại câu này, quay người rời khỏi phòng.

Ngoài phòng, Dung Tô Ngôn đứng ở hành lang, thấy Quân Quyết ra, khẽ cúi đầu.

Quân Quyết đi được vài bước, lại quay lại, túm lấy cổ tay Dung Tô Ngôn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút tái nhợt của thiếu niên, nói nhỏ: "Ngươi đã ở bên Vô Ưu, thì hãy nhớ kỹ, cô ấy sống, ngươi mới có thể sống."

Quân Quyết không cần Dung Tô Ngôn trả lời, ông buông hắn ta ra, sải bước rời đi.

Đi được một đoạn, Quân Quyết mới quay đầu nhìn lại, hóa ra là một phế nhân.. Con bé đó giữ một người như vậy bên cạnh làm gì?

"A Vô."

Có người xuất hiện giữa không trung, quỳ trước mặt Quân Quyết: "Cung chủ."

Quân Quyết: "Đi điều tra lai lịch của người đó."

"Vâng."

* * *

Dung Tô Ngôn nhìn Quân Quyết rời đi, xoa xoa cổ tay, do dự vài giây, bước vào điện.

Linh Quỳnh vẫn ngồi cạnh giường, chăn trượt xuống vai, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng.

Dung Tô Ngôn đi tới, ấp úng lên tiếng: "Thiếu chủ.."

Linh Quỳnh ngước mắt nhìn hắn ta, khóe mắt hơi đỏ, hung dữ quát: "Huynh không được nói với người khác! Nếu huynh dám nói ra, ta sẽ giết huynh."

Dung Tô Ngôn: ".. Vâng."

Linh Quỳnh kéo chặt chăn, quấn kín mình, khóe mắt hơi đỏ hoe ngấn lệ, dường như sắp khóc: "Ta không muốn nhìn thấy huynh, huynh ra ngoài đi."

Dung Tô Ngôn định nói rồi lại thôi, lùi ra khỏi phòng.

Chờ người vừa đi, vẻ mặt Linh Quỳnh lập tức thu lại, đổ người xuống giường, thích thú lăn một vòng.

Đời người như kịch, tất cả nhờ diễn xuất!

Dung Tô Ngôn là người rất cảnh giác, nếu cô trực tiếp mạnh bạo, không biết phải nạp bao nhiêu tiền mới có thể ôm được mỹ nhân về.

Nhưng trong trường hợp không cần nạp tiền, chỉ cần thay đổi một chút thì sẽ khác ngay!

Thỉnh thoảng cũng cần thử thách kỹ năng diễn xuất của mình nữa chứ.

【.. 】 Ngài chỉ muốn tiết kiệm tiền thôi chứ gì! Đồ keo kiệt!

Hừ! Cái này gọi là khai thác nguồn thu hợp lý, tiết kiệm chi tiêu, mi biết cái quái gì chứ!

【? 】

* * *

Dung Tô Ngôn đi đi lại lại trong phòng, một chút buồn ngủ cũng không có.

Trong đầu hắn ta toàn là cảnh dưới suối nước nóng, thân thể mềm mại của cô gái, và cảnh cô ấy vì không thở được mà áp lại gần hắn để hôn.

Sự tiếp xúc đó khiến cơ thể và thậm chí cả linh hồn hắn đều run rẩy.

Hắn không thể diễn tả cảm giác đó, cũng không thể quên được.

Hắn lại chợt nhớ đến ánh mắt đẫm lệ của thiếu nữ lúc cuối, trong lòng dấy lên một cảm giác tội lỗi.

Thế nhưng hắn không thể ngăn được những hình ảnh cứ liên tục hiện ra trong đầu.

Dung Tô Ngôn đầu ngón tay chạm vào môi, đứng bất động tại chỗ như mất hồn.

Dung Tô Ngôn thức trắng đêm, sáng hôm sau Phi Vũ vẫn chưa về.

Hắn ta đến tẩm điện của Linh Quỳnh, đến khi trời sáng rõ, các đệ tử bên dưới mang bữa sáng đến, bên trong vẫn không có động tĩnh.

"Thiếu chủ."

Dung Tô Ngôn gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại.

Trong lòng Dung Tô Ngôn dâng lên vài phần lo lắng, cũng không bận tâm đến sự cho phép của Linh Quỳnh, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Căn phòng bừa bộn, như thể sau khi hắn ta rời đi tối qua, chủ nhân lại phá phách thêm một lần nữa.

Dung Tô Ngôn im lặng một lúc, đi vào bên trong, trên giường có một cục nhỏ nhô lên.

"Thiếu chủ.." Dung Tô Ngôn gọi một tiếng.

Linh Quỳnh kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu xù xù, nhìn hắn ta một cái, rồi lại kéo chăn lên.

"Làm gì?"

"Bữa sáng đã được đưa đến." Dung Tô Ngôn nói nhỏ: "Người có muốn dậy ăn không?"

Người dưới chăn dường như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngồi dậy.

Cô nhìn chằm chằm Dung Tô Ngôn, đôi mắt mở to, dáng vẻ hung dữ.

Linh Quỳnh mím môi, ra vẻ bề trên gọi hắn ta: "Huynh lại đây."

Dung Tô Ngôn đến gần, ánh mắt hắn ta rơi vào hoa văn trên chăn.

"Lại gần thêm chút nữa."

Dung Tô Ngôn nghe lời đến gần.

"Cúi xuống."

"Thiếu.."

"Ta bảo huynh cúi xuống!" Cô bé thiếu kiên nhẫn: "Nhanh lên!"

Dung Tô Ngôn cúi người xuống, trong mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, cô ấy ngẩng đầu lên, hôn vào khóe môi hắn ta.

Đồng tử Dung Tô Ngôn khẽ co lại, nhìn người trước mặt.

Cô bé cũng trừng mắt, rồi đưa tay ôm lấy mặt hắn như muốn trả thù mà cắn xuống.

Dung Tô Ngôn quên mất phản ứng, mặc cho cô bé 'cắn'.

Linh Quỳnh cố nhịn không đi sâu hơn, chỉ cắn loạn vài cái, rồi đẩy hắn ta ra.

Dung Tô Ngôn bị đẩy ra mới phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc vẫn chưa tan biến.

Cô ấy.. Đang làm gì thế?

"Nhìn gì?" Linh Quỳnh trừng mắt lại: "Tối qua huynh lợi dụng ta, hôm nay trả lại thôi, huynh có ý kiến gì không?"

Dung Tô Ngôn: "..."

Tối qua không phải cô ấy chủ động trước sao?

Hơn nữa dù tối qua là hắn ta.. Vậy mà trả lại như thế này, chẳng phải rất lỗ sao?

Cô ấy nghĩ gì trong đầu vậy?

Linh Quỳnh đưa tay túm lấy cổ áo hắn ta, kéo người lại: "Dung Tô Ngôn, huynh không được nói với người khác."

Cổ áo siết khiến Dung Tô Ngôn hơi khó thở.

"Thiếu chủ, ta sẽ không nói với người khác."

"Huynh thề đi."

"Ta thề, ta sẽ không nói với người khác."

Linh Quỳnh phồng má, từ từ buông hắn ta ra: "Tạm tin huynh vậy."

Hơi thở vấn vương nơi chóp mũi dần tan đi, Dung Tô Ngôn bình tĩnh lùi lại một bước: "Vậy thiếu chủ bây giờ có muốn ăn bữa sáng không?"

Linh Quỳnh hừ một tiếng, bảo hắn ta giúp mình thay quần áo.

Dung Tô Ngôn nhận thấy Linh Quỳnh dù tức giận, nhưng không hề ngượng ngùng hay tránh mặt hắn như những người khác.

Cô ấy dường như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ra vẻ bề trên sai bảo hắn ta làm này làm kia.

Dung Tô Ngôn không thể hiểu được rốt cuộc cô ấy có hiểu rõ bản chất của chuyện này hay không.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 657: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (12)

Lâm Tiên Phong.​


A Vô báo cáo tin tức đã điều tra được cho Quân Quyết.​


"Không tìm được?"​


"Vâng." A Vô nhỏ giọng trả lời: "Hắn ta từng xuất hiện gần Chương Châu, nhưng không ai biết hắn ta. Sau đó thì trực tiếp đến Vân Cung rồi."​


Quân Quyết dùng đầu ngón tay khẽ gõ lên lưng ghế, "Hắn ta là một phế nhân linh căn đã bị hủy hoại hoàn toàn, sao còn có thể vào đây?"​


Vân Cung từ bao giờ lại thu nhận cả loại người này?​


"Là người của Không Minh Phong giữ lại."​


"Ai?"​


"Tạm thời chưa điều tra ra."​


Quân Quyết nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi dặn dò A Vô: "Đi gọi Vô Ưu đến đây cho ta."​


* * *​


Linh Quỳnh leo lên Lâm Tiên Phong, mệt đến gần chết.​


Nam chính không biết bị bệnh gì, không cho phép người ta bay lên Lâm Tiên Phong, chỉ có thể leo lên từ dưới chân núi.​


Nếu không phải vì là cây ATM..​


Linh Quỳnh nắm chặt tay, hít một hơi, xách vạt váy bước vào đại điện.​


Trong điện lạnh lẽo, không có nhiều đồ trang trí thừa thãi.​


Người đàn ông chắp tay đứng trước ô cửa sổ đang mở một nửhuynhìn ra cảnh vật bên ngoài.​


"Cha. Người gọi con?"​


Quân Quyết quay người lại, liếc nhìn Linh Quỳnh, "Sức khỏe thế nào rồi?"​


"Rất tốt." Linh Quỳnh ngoan ngoãn trả lời: "Cha tìm con có chuyện gì không?"​


Quân Quyết ra hiệu cho Linh Quỳnh ngồi, hắn ta cũng đi tới ngồi xuống: "Đệ tử tên Dung Tô Ngôn bên cạnh con, con đã điều tra được gì rồi?"​


"Cha hỏi chuyện này làm gì?"​


Quân Quyết không phải người thích vòng vo, nói thẳng: "Hắn ta lai lịch bất minh, đặt ở bên cạnh con ta không yên tâm."​


Quân Quyết đoán là đã phái người đi điều tra Dung Tô Ngôn rồi.​


Linh Quỳnh không biết Quân Quyết nắm được bao nhiêu thông tin.​


Nhưng lúc này nghe có vẻ, hắn ta vẫn chưa biết mục đích Dung Tô Ngôn lên núi.​


Linh Quỳnh: "Nhưng con thích hắn ta mà."​


"..."​


Quân Quyết nhíu mày: "Nếu hắn ta có mục đích khác với con thì sao?"​


Linh Quỳnh đảo mắt một vòng: "Cha, dù sao cũng chỉ là một người không thể tu luyện, cho dù có mục đích gì cũng không làm hại được con. Con có rất nhiều cách để hắn ta phải nghe lời."​


Khi cô bé nói những lời này, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.​


Nếu bỏ qua nội dung cô ấy nói, không ai nghĩ cô ấy đang nói điều gì đáng sợ lúc này.​


Quân Quyết không phải nam chính chính trực điển hình, nên cũng không thấy lời cô ấy có gì không ổn.​


"Con biết rõ là được." Quân Quyết không những không thấy có vấn đề, mà còn rất hài lòng: "Nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn."​


"Cha, con hiểu mà." Linh Quỳnh vỗ ngực cam đoan.​


"Không thể an nhàn hưởng lạc, phải tu luyện chăm chỉ."​


".. Vâng." Tu luyện sao mà vui bằng nuôi con được chứ.​


Quân Quyết liếc nhìn cô qua khóe mắt, Linh Quỳnh lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn lễ phép, bày tỏ rằng mình nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, tuyệt đối không lười biếng.​


Linh Quỳnh lừa được ba ba "kim chủ", lại kiếm được một khoản tiền tiêu vặt rồi mới xuống núi về.​


Phi Vũ vẫn chưa trở về, Dung Tô Ngôn liền đảm nhiệm trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Linh Quỳnh.​


Nhiều việc bất tiện.​


Nhưng Linh Quỳnh lại lý lẽ rành mạch như thể hắn ta không phải là đàn ông, Dung Tô Ngôn dần dần cũng quen rồi.​


"Cô nương Phi Vũ."​


Có một đệ tử ngự kiếm trên không, muốn hạ xuống, nhưng bị trận pháp phòng ngự mới được thiết lập gần đây chặn lại bên ngoài, chỉ có thể gào lên.​


Dung Tô Ngôn nhìn vào trong điện, chỉ đành đi ra giao thiệp với vị đệ tử này.​


"Phi Vũ không có ở đây."​


"Không có?" Đệ tử nhận ra Dung Tô Ngôn: "Ôi, vậy Dung công tử có thể chạy một chuyến được không?"​


Cách đây không lâu, Linh Quỳnh đã nhờ các đệ tử tông môn đang ra ngoài mang đồ về cho cô.​


Những vật phẩm mang về từ bên ngoài đều phải tập trung để ở một chỗ, phải tự mình đến lấy, ngay cả Tinh Nguyệt Phong cũng không ngoại lệ.​


Bình thường Phi Vũ sẽ lo liệu những việc này.​


Dung Tô Ngôn hỏi chỗ với đệ tử kia.​


Hắn ta từ khi vào nội môn, chưa từng xuống núi, dù biết địa điểm, nhưng khi đến nơi, vẫn mất một ít thời gian.​


Trong đại điện rộng lớn hùng vĩ đặt vô số giá kệ, trên giá kệ chất đầy đủ thứ đồ vật, từ y phục, thức ăn, đồ dùng hàng ngày đến vũ khí, đan dược.​


Bình thường các đệ tử tông môn đến nhận linh thạch, đan dược hàng tháng cũng là ở đây.​


Hôm nay đúng ngày phát linh thạch, nên số lượng đệ tử ra vào đặc biệt đông.​


"Bạch sư huynh, tháng này huynh thi đấu lọt vào top mười, linh thạch nhận được không ít đâu nhỉ?"​


Mấy đệ tử vây quanh một thiếu niên áo tím ra ngoài, lời nói đầy vẻ ngưỡng mộ và lấy lòng.​


Thiếu niên áo tím khiêm tốn nói: "Cũng tạm, không nhiều lắm. Những viên đan dược này ta không dùng đến, tặng cho các đệ đi."​


Thiếu niên áo tím trực tiếp đưa số đan dược mình được chia cho các đệ tử bên cạnh.​


Mấy đệ tử hít một hơi, liên tục cảm ơn, ánh mắt sùng bái càng nồng nhiệt hơn.​


"Thật sự ngưỡng mộ Bạch sư huynh quá, tháng này ta thi đấu suýt nữa không qua.."​


"Top mười thì ta hết hy vọng rồi, chỉ mong đừng đứng cuối bảng."​


"Bạch sư huynh có phương pháp tu luyện nào hay không? Có thể nói cho chúng ta nghe được không?"​


Thiếu niên áo tím không hề giấu giếm, hào phóng nói: "Cũng không có phương pháp đặc biệt nào, chỉ là một vài kiến giải cá nhân của ta, nếu các đệ muốn nghe, về ta cũng có thể kể cho các đệ nghe."​


"Nghe, nghe, nghe, Bạch sư huynh giảng bài, dễ hiểu hơn họ giảng nhiều."​


"Đúng vậy, chúng ta mau về đi."​


Một nhóm người vây quanh thiếu niên áo tím bước ra, các đệ tử đi ngang qua đều gọi một tiếng "Bạch sư huynh", đủ thấy thân phận của thiếu niên áo tím này không hề thấp.​


"Ấy, ngươi đi đứng kiểu gì thế?"​


Dung Tô Ngôn nhìn chằm chằm thiếu niên áo tím đó, đứng giữa con đường lớn, bị người ta va phải cũng không có phản ứng gì.​


Nhưng đệ tử va vào hắn ta lại rất không khách khí, đưa tay đẩy hắn ta: "Nói chuyện với ngươi, ngươi làm gì thế?"​


Dung Tô Ngôn bị đẩy loạng choạng.​


Đệ tử đẩy người kia ngạc nhiên nhìn hai tay mình: "Trời, chỉ đẩy nhẹ một cái thôi mà, đến nỗi đó sao." Hắn ta còn chưa dùng sức mà.​


Người này làm bằng đất sao?​


Thiếu niên áo tím được đám người vây quanh vừa hay đi đến đây, vì động tĩnh này mà ngẩng đầu tùy ý nhìn sang.​


Không ngờ cái nhìn này lại khiến thiếu niên áo tím sững sờ tại chỗ.​


Dung Tô Ngôn liếm môi dưới có chút khô, giọng nói khẽ khàn: "Bạch Ngạn Phỉ, đã lâu không gặp."​


Giọng nói đó như xuyên qua vô số dòng chảy thời gian, vang vọng bên tai Bạch Ngạn Phỉ, ầm ầm vang dội.​


Nhịp tim cũng trở nên dữ dội.​


"Bạch sư huynh quen hắn sao?" Đệ tử bên cạnh thấy Bạch Ngạn Phỉ không có phản ứng gì, chủ động hỏi.​


Người trước mặt này mặc quần áo không phải là đệ tử phục của các phong.​


Y phục màu xanh nhạt, thêu hình hoa lạ thú quý, phiêu dật như tiên.​


Thiếu niên ngũ quan thanh tú, bên hông còn đeo một miếng ngọc linh, giống như công tử phong lưu bước ra từ trong tranh.​


Bình thường họ đều cảm thấy Bạch sư huynh đã là biểu tượng nhan sắc rồi.​


Thế nhưng lúc này, trước mặt thiếu niên này, Bạch sư huynh đều trở nên ảm đạm.​


Hắn ta là ai?​


Người của môn phái khác sao?​


Cũng không thể nào, nếu có đệ tử môn phái khác đến, họ chắc chắn sẽ nghe được tin tức.​


Hơn nữa một người đẹp như vậy, nếu là đệ tử trong môn, họ cũng không thể nào không biết một chút tin tức nào.​


Chẳng lẽ là lẻn vào..​


Bạch Ngạn Phỉ hoàn hồn, trên mặt đã không còn dấu hiệu gì, "Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng vào Vân Cung."​


Dung Tô Ngôn đi về phía hắn ta.​


Có lẽ vì khí áp quanh Dung Tô Ngôn quá thấp, những người bên cạnh Bạch Ngạn Phỉ vô thức lùi lại một bước.​


Bạch Ngạn Phỉ đứng yên không động, hắn ta biết người này bây giờ chỉ là một phế nhân, căn bản không thể làm gì mình.​


"Sư huynh, cẩn thận!"​


 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 658: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (13)

Tiếng quát lanh lảnh vang lên từ phía sau, tiếp đó một bóng người vụt đến, vung một chưởng vỗ vào vai Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn lùi lại hai bước, chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuộn trào.

Người gây sự chống nạnh, ngón tay thanh mảnh chỉ vào hắn ta: "Ngươi muốn làm gì!" Có lẽ lúc này mới nhìn rõ dung mạo của người này, lại hơi ngây người trong chốc lát.

"Ô Hàm sư muội, sao muội lại động thủ?" Bạch Ngạn Phỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của cô gái trẻ, lại liếc nhìn về phía Dung Tô Ngôn, trong mắt lại ẩn chứa một tia hả hê.

"Ta thấy trong tay hắn có hung khí!" Ô Hàm bị tiếng của Bạch Ngạn Phỉ gọi về lý trí, lập tức nói: "Hắn muốn hại Bạch sư huynh của muội."

"Sao có thể.." Bạch Ngạn Phỉ càng kinh ngạc hơn.

Ô Hàm thấy Bạch Ngạn Phỉ không tin, chỉ vào tay Dung Tô Ngôn: "Hung khí vẫn còn trong tay hắn kìa!"

Đệ tử bên cạnh Bạch Ngạn Phỉ lập tức tiến lên, giật lấy 'hung khí' trong tay Dung Tô Ngôn.

Thế nhưng đó không phải là hung khí gì cả, chỉ là một cây trâm bạc, không có đầu nhọn, không thể làm người bị thương.

Ô Hàm: "..."

Vừa rồi cô ấy đứng xa, ánh bạc lóe lên, cô ấy còn tưởng là hung khí.

Ô Hàm nhìn lầm, đánh người, hoàn toàn không có ý xin lỗi.

Ngược lại còn kéo cánh tay Bạch Ngạn Phỉ, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: "Sư huynh, muội tìm huynh lâu lắm rồi, không phải nói hôm nay cùng đến nhận linh thạch sao, sao huynh lại không đợi muội?"

Ô Hàm là con gái của trưởng lão Không Minh Phong, thiên phú tốt, địa vị cao.

Trong tông môn không ít đệ tử đều cực kỳ yêu thích vị Ô Hàm sư muội này.

Nhưng người Ô Hàm thích lại là Bạch Ngạn Phỉ.

Nếu là người khác, có lẽ mọi người còn không phục.

Nhưng Bạch Ngạn Phỉ thì khác, người ta không chỉ đẹp trai, thực lực mạnh, còn là đại sư huynh của Không Minh Phong, và Ô Hàm chính là cặp đôi trời sinh.

Bạch Ngạn Phỉ ôn hòa nhắc nhở cô ấy: "Ô Hàm sư muội, muội xin lỗi đi."

"Không phải chỉ đánh một cái thôi sao, có dùng sức đâu." Ô Hàm bĩu môi không chịu, liếc Dung Tô Ngôn một cái: "Một người đàn ông mà, sao lại yếu ớt vậy."

Tuy rằng đẹp trai, nhưng lại yếu ớt như vậy.

Quả nhiên vẫn là sư huynh của cô ấy tốt nhất.

Dung Tô Ngôn nén lại khí huyết đang cuộn trào trong lồng ngực, lấy lại cây trâm bạc, một lần nữa tiến gần Bạch Ngạn Phỉ.

Ô Hàm thấy hắn ta tiến lại, trừng mắt, quát lanh lảnh: "Ngươi đứng lại! Ngươi muốn làm gì?"

* * *

Tinh Nguyệt Phong.

"Thiếu chủ, thiếu chủ, xảy ra chuyện rồi!"

Đệ tử đưa cơm ngày thường vội vã leo lên Tinh Nguyệt Phong, gõ cửa phòng Linh Quỳnh, mặt mày đầy vẻ sốt ruột.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Linh Quỳnh tựa người trên ghế mềm, vẻ mặt uể oải: "Kẻ thù của cha ta đánh đến cửa rồi sao?"

"Không.. Không phải." Đệ tử kia thở dốc: "Là Dung công tử xảy ra chuyện rồi."

Linh Quỳnh nhướng mày, không hề thấy tức giận hay căng thẳng, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười rạng rỡ hơn lúc nãy, nhẹ nhàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đệ tử kia cảm thấy nụ cười của thiếu chủ rất đáng sợ, da đầu đều tê dại.

"Dung công tử.. Và Ô Hàm sư tỷ xảy ra xung đột."

* * *

"Ta thấy hắn chính là gian tế, trong môn phái chúng ta, nào có một người như hắn!" Ô Hàm ra lệnh cho các đệ tử bên cạnh: "Đánh cho ta, đánh đến khi hắn chịu nhận tội thì thôi."

Dung Tô Ngôn chỉ là một người bình thường, đối mặt với nhiều người tu luyện như vậy, hắn ta ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

"Các ngươi đừng đánh nữa!" Một đệ tử bên cạnh lo lắng gầm lên: "Dung công tử là người của Tinh Nguyệt Phong!"

Đệ tử này có lẽ đã từng đến Tinh Nguyệt Phong, gặp qua Dung Tô Ngôn.

Nhưng phần lớn đệ tử ở đây đều không quen biết hắn ta.

Thế nhưng Tinh Nguyệt Phong..

Những đệ tử vây quanh Dung Tô Ngôn không dám tiến lên nữa.

Ô Hàm thấy vậy, khịt mũi cười khẩy: "Ta sao lại không biết Tinh Nguyệt Phong khi nào lại có thêm một người như vậy, ngươi là đồng bọn của hắn sao?"

Vị trên Tinh Nguyệt Phong đó, bình thường chỉ có một mình Phi Vũ hầu hạ, khi nào lại có thêm người?

Ô Hàm: "Huống hồ nếu hắn là đệ tử Vân Cung, sao lại ngay cả ngọc bài đệ tử cũng không có?"

Đây cũng là lý do Ô Hàm tự tin dạy dỗ hắn ta.

Mỗi đệ tử của Vân Cung đều có ngọc bài thân phận, bình thường mang theo bên mình, một số nơi ra vào đều cần ngọc bài thân phận.

Nhưng người này, căn bản không thể lấy ra ngọc bài thân phận.

"Các ngươi đứng đó làm gì?"

"Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!"

Sức uy hiếp của Tinh Nguyệt Phong lớn hơn, không có đệ tử nào dám tiếp tục động thủ.

Ô Hàm đôi mắt hạnh tràn đầy tức giận quét qua mọi người, trực tiếp rút roi treo ở thắt lưng ra, quất về phía Dung Tô Ngôn.

Chát --

Dung Tô Ngôn có cơ hội tránh được roi đó.

Nhưng khi hắn ta tránh, chân lại vấp phải cái gì đó.

Roi quất vào người, bộ y phục màu xanh nhạt lập tức thấm đẫm máu.

Dung Tô Ngôn ngã xuống đất, roi thứ hai của Ô Hàm đã giáng xuống, chiếc roi trong không khí mang theo tiếng "vù vù" chấn động.

Nhìn thấy chiếc roi sắp sửa giáng xuống người Dung Tô Ngôn, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Ô Hàm giật mình, muốn thu lực nhưng không kịp, chiếc roi sượt qua cổ người đến, kéo theo một loạt những hạt máu nhỏ.

"Thiếu.. Thiếu chủ."

Đám đông chợt im lặng.

Không ai ngờ Linh Quỳnh lại đột nhiên xuất hiện, Ô Hàm cũng không ngờ.

Càng không ngờ mình lại làm cô ấy bị thương.. Đúng rồi, sao cô có thể làm cô ấy bị thương chứ? Vừa rồi cô ấy đứng đó không tránh không né, rõ ràng là cố ý không tránh mà!

Linh Quỳnh đưa tay sờ vết thương trên cổ.

Đầu ngón tay trắng muốt như ngó sen dính máu, giống như tuyết trắng bị vấy bẩn máu, không khiến người ta cảm thấy dơ bẩn, ngược lại còn có một vẻ đẹp.

Linh Quỳnh lơ đễnh vê vê máu trên đầu ngón tay, mắt mày cong cong cười, nhìn về phía người đối diện: "Ngươi làm ta bị thương rồi đấy."

Ô Hàm tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng gượng nói: "Ngươi rõ ràng có thể tránh được.."

Linh Quỳnh là thiếu chủ, Ô Hàm là con gái của trưởng lão Không Minh Phong.

Cả hai đều được coi là những thiên chi kiêu nữ.

Linh Quỳnh được cưng chiều, tất cả đệ tử Vân Cung đều biết.

Nhưng cô ấy rất ít khi xuất hiện, không thì ở Tinh Nguyệt Phong, không thì không biết tung tích, nhiều đệ tử thậm chí chỉ nghe danh mà chưa từng gặp mặt.

Ô Hàm thì khác.

Ô Hàm kiêu căng pha chút tàn nhẫn, tùy ý làm bậy, hoành hành ngang ngược, trên dưới tông môn, trừ Tông chủ ra, cô ấy bình thường không sợ ai.

Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với vị thiếu chủ ít lộ diện nhưng danh tiếng không hề thấp này, cô ấy lần nào cũng phải chịu thiệt.

Ô Hàm đương nhiên không thích vị thiếu chủ này, thậm chí còn có chút oán hận.

Chính vì cô ấy là thiếu chủ..

Bất kể cô ấy đúng hay sai, cuối cùng người bị phạt đều là cô ấy.

Có lúc rõ ràng là cô ấy cố ý hãm hại mình!

Cũng giống như bây giờ..

Linh Quỳnh kéo khóe môi cười: "Ta tránh ra thì ngươi sẽ làm người của ta bị thương. Roi đó của ngươi có chứa linh lực, ngươi muốn đánh chết hắn sao?"

Ô Hàm: "!"

Thật sự là người của Tinh Nguyệt Phong?

Trong lòng Ô Hàm dâng lên một trận bất an.

Linh Quỳnh quay người, đỡ Dung Tô Ngôn dậy: "Cô ta đánh huynh mấy roi?"

Ánh mắt Dung Tô Ngôn lại dừng trên cổ Linh Quỳnh, những hạt máu không ngừng rỉ ra nhuộm đỏ cả vạt áo của cô ấy.

Màu đỏ máu đó, chói mắt khiến đầu ngón tay Dung Tô Ngôn co quắp, ngay cả trái tim cũng khó chịu.

"Ta giúp huynh đánh trả lại được không? Đừng buồn." Linh Quỳnh đưa tay sờ má thiếu niên: "Huynh là người của ta, trừ ta ra không ai được bắt nạt huynh."​

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 659: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (14)

[HIDE-THANKS]Ô trưởng lão nhận được tin nhắn từ đệ tử, vội vã đến Trừng Giới Đường, Ô Hàm đã chịu ba roi.

Do Đường chủ Trừng Giới Đường đích thân thi hành, ba roi đó giáng xuống, mặt Ô Hàm tái nhợt, gần như muốn ngất.

"Thiếu chủ, Hàm nhi đã làm gì?" Ô trưởng lão còn chưa rõ sự thật, lúc này thấy con gái mình như vậy, chỉ có thể vội vàng kêu dừng lại: "Ngài muốn dùng hình phạt tàn khốc đến mức này ư?"

Trừng Giới Đường lúc này có rất nhiều người đang quỳ rạp dưới đất, bao gồm cả Bạch Ngạn Phỉ.

Người duy nhất đang ngồi là Linh Quỳnh và một thiếu niên vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm, nhưng lại vô cùng đẹp trai.

Các đệ tử của Trừng Giới Đường đều đứng sang một bên, không dám thở mạnh.

Một bên là Thiếu chủ, một bên là con gái của Trưởng lão Không Minh Phong.

Họ thật sự khó xử quá.

Cô gái ngồi trên cao thờ ơ nhìn ngón tay mình: "Ô trưởng lão, đây là chuyện của tiểu bối chúng ta, ông không cần xen vào. Ông cứ yên tâm, ta có chừng mực, sẽ không đánh chết cô ta đâu."

Ô trưởng lão: "..."

Ô trưởng lão hít một hơi: "Thiếu chủ, có gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng. Nếu Hàm nhi có chỗ nào làm sai, ta nhất định sẽ nghiêm trị."

"Cha.. Cô ta chính là muốn đánh chết con." Ô Hàm yếu ớt lên tiếng: "Cha, cha phải làm chủ cho con."

Linh Quỳnh không có ý định giải thích sự việc.

Ô trưởng lão thấy Linh Quỳnh không ra lệnh tiếp tục, đành hỏi các đệ tử khác.

Nguyên nhân là vì Ô Hàm cảm thấy Dung Tô Ngôn bất kính với Bạch Ngạn Phỉ, không coi cô ta và Bạch Ngạn Phỉ ra gì.

Tình hình cụ thể như thế nào, các đệ tử ở vòng ngoài cũng không rõ lắm.

Tóm lại, cuối cùng thì Ô Hàm đột nhiên ra lệnh cho họ bắt Dung Tô Ngôn, nói hắn là kẻ trộm lẻn vào từ bên ngoài.

Ô Hàm cũng bổ sung: "Ta căn bản không biết hắn là người của Tinh Nguyệt Phong, ta cứ nghĩ hắn là kẻ trộm lẻn vào từ bên ngoài nên mới ra tay.."

Linh Quỳnh ngẩng mắt, cười như không cười: "Hắn đeo thẻ ngọc thân phận của ta, cô cũng không nhận ra? Vậy có nghĩa là, cô ngay cả ta, vị Thiếu chủ này cũng không coi ra gì rồi?"

Mọi người nhìn về phía thiếu niên.

Trên eo thiếu niên quả thật có một tấm ngọc bài.

Lúc đó mọi người không để ý kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại, hình như đúng là ngọc bài của Thiếu chủ.

Ô Hàm rõ ràng không ngờ đến điều này, cô ta quen biết Linh Quỳnh nhưng lại hoàn toàn không để ý đến thẻ ngọc thân phận của cô ấy.

Hơn nữa..

Mặt dây chuyền trên thẻ ngọc của cô ấy cứ cách vài ngày lại thay đổi, ai mà nhớ nổi!

Khinh thường Thiếu chủ, còn làm Thiếu chủ bị thương. Nếu chuyện này đến tai Quân Quyết, vị cuồng nữ nhi đó không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Ô trưởng lão là người đã theo Quân Quyết từng bước một.

Những năm gần đây, Quân Quyết ngày càng cực đoan.

Đôi khi Ô trưởng lão còn cảm thấy hắn ta và những ma tộc giết người không ghê tay chẳng khác gì nhau.

"Nếu Ô trưởng lão nhất định phải nhúng tay vào, vậy ta cũng đành gọi cha ta đến làm chủ cho ta vậy." Linh Quỳnh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ vết máu còn sót lại trên cổ, cong cong khóe mắt cười: "Chỉ là không biết, đến lúc đó Ô Hàm còn có thể sống sót rời khỏi đây không."

Ô trưởng lão không biết nghĩ đến điều gì, rùng mình một cái.

Địa vị, danh tiếng, thậm chí cả tu vi hiện tại của ông ta, đều dựa vào Quân Quyết.

Cái danh Trưởng lão này, chẳng qua chỉ là nghe hay.

Hoàn toàn khác với những Trưởng lão có tiếng nói trong các tông môn khác..

Linh Quỳnh đưa tay chống cằm, cười tủm tỉm hỏi: "Ô trưởng lão, ông còn gì để nói không?"

Ô trưởng lão không lên tiếng.

Bây giờ ông ta có thể nói gì chứ?

"Cha.. Cha, cha nói gì đi chứ!" Ô Hàm sốt ruột.

Ô trưởng lão nhìn cô con gái mặt tái nhợt, ông đã nói với cô ta bao nhiêu lần rồi, đừng đi trêu chọc Quân Vô Ưu.

Những năm gần đây ở Vân Cung, Ô Hàm sống quá tốt, tự mãn đến mức hơi quên mất thân phận của mình.

Ô Hàm nhìn thấy cha mình đứng sang một bên, không nói gì nữa, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ.

"Tiếp tục." Cô gái ngồi trên cao ra lệnh: "Mười roi, không thiếu một roi nào."

Mắt Ô Hàm đỏ ngầu, suýt chút nữa tức đến ngất đi.

Cô ta chỉ đánh hắn một roi.

Bây giờ lại phải trả gấp mười lần..

Đường chủ Trừng Giới Đường nuốt nước bọt, cứng rắn ra tay.

Hai roi giáng xuống, tiếng rên rỉ chỉ còn là tiếng rên rỉ, đau đến ngất đi, rồi lại đau mà tỉnh lại.

"Thiếu chủ." Bạch Ngạn Phỉ đang quỳ phía trước đám đông đột nhiên lên tiếng: "Lúc đó ta cũng có mặt, là ta đã không làm tròn trách nhiệm của một sư huynh. Ta cũng có lỗi, phần còn lại ta nguyện chịu thay sư muội."

Linh Quỳnh từng nghe qua một chút về người tên Bạch Ngạn Phỉ này.

Nhưng cô không mấy hứng thú, cũng không có ý định để hắn ta thay thế Ô Hàm.

Thế nhưng khi Bạch Ngạn Phỉ nói, cô phát hiện cục cưng vẫn luôn cúi đầu lại ngẩng lên, không chớp mắt nhìn Bạch Ngạn Phỉ.

Ánh mắt đó ẩn chứa sát khí.

Linh Quỳnh thu ánh mắt lại: "Các người thật sự có tình nghĩa sâu nặng nha."

"Xin Thiếu chủ tác thành."

"Cũng không phải không được." Linh Quỳnh dừng lại một chút, giọng điệu hơi chuyển: "Tuy nhiên. Ngươi phải chịu mười roi."

Bạch Ngạn Phỉ: "!"

Linh Quỳnh như đứa trẻ nghịch ngợm, cười rất vui vẻ: "Không chịu rồi sao? Xem ra tình cảm của các người cũng chỉ đến thế thôi mà."

Bạch Ngạn Phỉ liếc nhìn về phía Ô trưởng lão, cưỡi hổ khó xuống, nghiến răng nói: "Ta nguyện ý."

Hắn ta vừa nhìn rồi, Đường chủ Trừng Giới Đường không dùng hết sức.

Chứng tỏ Thiếu chủ nói sẽ không làm Ô Hàm chết là thật.

Cùng lắm thì cũng chỉ là chút thương ngoài da.

Nếu hắn ta chịu thay Ô Hàm, Ô trưởng lão và Ô Hàm sẽ nhớ công ơn của hắn ta, có thể giúp hắn ta củng cố địa vị ở Không Minh Phong.

Nhưng hắn ta không ngờ, Linh Quỳnh lại bắt hắn ta chịu mười roi.

Hắn ta đã đắc tội gì với cô ấy, hay Thiếu chủ không muốn thấy có người đứng ra bênh vực Ô Hàm?

Không thể dùng linh khí hộ thể, cho dù là Bạch Ngạn Phỉ, cuối cùng cũng bất tỉnh và được người ta khiêng về Không Minh Phong.

Chuyện này ồn ào khắp nơi.

Cung chủ bên kia cũng biết tin, nhưng Cung chủ không nói gì, hình như hoàn toàn mặc nhận cách làm của Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh lúc này đang trên đường trở về Tinh Nguyệt Phong.

Cô không ngồi kiệu mềm mà đi bộ về.

Dung Tô Ngôn theo sau, tuy đã dùng đan dược, nhưng vết thương vẫn đau, đi lại hơi chậm.

"Dung Tô Ngôn, sao huynh đi chậm thế?"

Dung Tô Ngôn trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Roi của Ô Hàm có kèm linh lực, hắn là một người bình thường, bây giờ vẫn có thể đi được đã là kỳ tích rồi.

"Thiếu chủ, ta sẽ theo kịp."

Người phía trước nhíu mày, quay lại, nắm lấy cổ tay hắn, trực tiếp kéo hắn lên lưng.

"Oa, huynh nặng quá đi." Thân hình nhỏ bé của Linh Quỳnh bị Dung Tô Ngôn đè nặng, như một tảng đá lớn: "Huynh đừng động đậy, té từ trên cao xuống như vậy, ta sẽ bị thương đó! Nếu ta bị thương, ta sẽ không tha cho huynh đâu!"

Dung Tô Ngôn vốn muốn giãy ra, lập tức không dám động đậy.

"Ôm lấy ta."

"Thiếu chủ.."

"Nhanh lên." Linh Quỳnh thúc giục hắn: "Huynh cố tình để ta cõng huynh lâu hơn sao?"

"..."

Dung Tô Ngôn đưa tay ôm lấy cổ Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh cong nhẹ khóe miệng, tâm trạng cực kỳ tốt.

Dung Tô Ngôn vừa hay nhìn thấy, nhưng giây tiếp theo nụ cười của cô bé lại biến mất, như thể đó là ảo giác của hắn.

Hai người lúc này dựa vào nhau quá gần, trong lồng ngực có một luồng nhiệt.

Bên tai hắn là tiếng tim mình đập.

Hỗn loạn và hoảng loạn.

"Ngươi phải cố gắng luyện công, nếu không lần sau lại bị đánh." Linh Quỳnh vững vàng bước lên bậc thang, vừa đi vừa giáo huấn.

Dung Tô Ngôn cổ họng khô khốc: "Thiếu chủ hôm nay là cố ý đến tìm ta sao?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 660: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (15)

[HIDE-THANKS]"Đương nhiên rồi." Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng, "Ta còn chưa nỡ đánh huynh, mà Ô Hàm dám đánh huynh, cô ta là cái thá gì chứ."

Má Linh Quỳnh phồng lên, hai chữ "tức giận" rõ ràng viết trên mặt.

Ăn hiếp cục cưng của cô không có chỗ dựa sao?

Coi bố là người chết à?

Tiền nạp vào là vô ích à?

"Nhưng thiếu chủ không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ là lỗi của ta."

Linh Quỳnh nói thẳng thừng: "Ta chỉ thấy cô ta đánh huynh thôi, không cần biết thêm gì nữa."

Tim Dung Tô Ngôn đập hụt nửa nhịp, hắn ta khẽ siết chặt cánh tay một cách kín đáo, lại sợ cô phát hiện, không dám ôm quá chặt.

Trong phòng.

Dung Tô Ngôn che áo, sắc mặt không tự nhiên: "Thiếu chủ, ta có thể tự mình làm được."

"Vết thương ở lưng huynh, làm sao huynh tự làm được? Lưng huynh đâu có mọc tay." Linh Quỳnh ấn vai hắn, ép hắn quay người lại.

"Thiếu chủ, ta.."

Dung Tô Ngôn chưa nói xong, Linh Quỳnh đã kéo áo hắn ta xuống, lộ ra tấm lưng.

"..."

Linh Quỳnh bảo hắn ta nằm sấp, cô ngồi một bên, vắt khô khăn, chuẩn bị vệ sinh.

"Đau không?"

".. Cũng tạm." Dung Tô Ngôn chỉ thấy xấu hổ, giọng nói trầm đục.

Linh Quỳnh đột nhiên cúi xuống, vừa thổi nhẹ, vừa vệ sinh vết thương.

Ban đầu Dung Tô Ngôn cảm thấy đau.

Nhưng dần dần, hắn ta chỉ cảm thấy ngứa ngáy.

Cơ thể có chút cảm giác khác lạ, như những đốm lửa từ lưng, lan tỏa khắp toàn thân.

Linh Quỳnh vệ sinh xong vết thương, lại tìm thuốc bôi lên: "Xong rồi."

Dung Tô Ngôn nghe thấy xong rồi, vội vàng mặc quần áo ngồi dậy.

Hắn nhanh chóng chỉnh tề quần áo, ánh mắt không dám nhìn người bên cạnh,

Nhưng lại không thể kiểm soát việc mình lén nhìn trộm.

Ánh mắt liếc qua vết máu trên cổ Linh Quỳnh, Dung Tô Ngôn cả người cứng đờ, quên cả sự ngại ngùng: "Thiếu chủ, vết thương của cô?"

Linh Quỳnh lúc này mới nhớ ra, đưa tay sờ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu đi vài phần: "Mau giúp ta bôi thuốc đi." Không bôi thuốc nữa bố sẽ lành mất!

Dung Tô Ngôn không từ chối.

Dung Tô Ngôn cụp mắt xuống, tập trung chú ý vào vết thương.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên vết thương, sợ dùng sức quá sẽ làm đau cô.

Hắn ta không dám chậm chạp như Linh Quỳnh, rất nhanh đã thoa thuốc xong.

"Thiếu chủ, xong r.."

Dung Tô Ngôn đồng tử khẽ mở to, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, đầu óc trống rỗng, quên cả suy nghĩ.

Cô bé khẽ nhắm mắt, hàng mi dài cong vút, phủ bóng dưới mí mắt, khẽ run rẩy theo chủ nhân.

Thịch thịch thịch--

Dung Tô Ngôn cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Hắn ta dường như mất quyền kiểm soát cơ thể mình.

Lúc này không thể làm gì được.

Một lát sau, Linh Quỳnh lùi lại, trên mặt không thấy chút bất thường nào, thậm chí còn mang theo vẻ ngây thơ vô hại, bàng hoàng: "Huynh nhìn ta làm gì?"

Thậm chí còn hôn được!

Quá lời rồi!

Đầu Dung Tô Ngôn vẫn còn hỗn loạn, lẩm bẩm hỏi: "Thiếu chủ hôn ta làm gì?"

Lần đầu tiên có thể nói là tai nạn.

Lần thứ hai coi như là 'báo thù' theo kiểu khác của cô ấy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đại tiểu thư nói thẳng thừng, như thể đây không phải chuyện quan trọng gì: "Muốn hôn thì hôn thôi, không được sao?"

Dung Tô Ngôn hít một hơi thật sâu: "Chúng ta.."

"Ta đau đầu, huynh ra ngoài đi!" Linh Quỳnh đuổi người.

"Nhưng mà.."

"Nhanh lên!"

Dung Tô Ngôn nuốt lời vào trong, rời khỏi phòng.

Đợi cửa phòng đóng lại, Dung Tô Ngôn mới nhỏ giọng nói: "Nhưng đây là phòng của ta mà."

* * *

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người trong Vân Cung đều biết đến sự tồn tại của Dung Tô Ngôn.

Người của thiếu chủ, không ai dám công khai bàn tán, nhưng riêng tư thì khó tránh khỏi.

Tuy nhiên, phần lớn đều là sự ngưỡng mộ.

Có thể đi theo thiếu chủ, đó chẳng khác gì "bước lên mây xanh" sao?

Những người khác ghen tị, trong lòng Bạch Ngạn Phỉ đã lửa giận ngút trời.

Cái tên phế vật đó, sao lại được Quân Vô Ưu để mắt tới chứ.

Hắn phát hiện Dung Tô Ngôn xuất hiện trong buổi tuyển chọn đệ tử Vân Cung, căn bản không để tâm.

Hắn đã là đại sư huynh của Không Minh Phong, ngay cả Cung chủ cũng từng khen ngợi thiên phú và thực lực của hắn.

Cho nên hắn đã cho người giữ Dung Tô Ngôn lại.

Khoảng thời gian này hắn bận việc khác, quên mất chuyện này, không đi ngoại môn hỏi thăm.

Ai ngờ hắn ta lại dính líu đến Quân Vô Ưu.

Nếu để Quân Vô Ưu biết ân oán giữa họ, e rằng..

Bạch Ngạn Phỉ trong lòng độc ác nghĩ, không thể để hắn ta sống nữa.

Phải nghĩ cách trừ khử hắn ta.

Tuy nhiên, trong lòng Bạch Ngạn Phỉ cũng chỉ có thể nghĩ vậy, Tinh Nguyệt Phong không phải ai muốn đi là đi được.

Hắn ta căn bản không thể gặp được Dung Tô Ngôn.

* * *

Phi Vũ vùi đầu tìm kiếm trong Tàng Thư Các hơn nửa tháng, cuối cùng cũng có thu hoạch, ôm một đống sách quay về Tinh Nguyệt Phong.

"Thiếu chủ, đây là những quyển sách ta có thể tìm được, cảm thấy có chút hữu dụng."

Linh Quỳnh tùy tiện lật xem: "Cực khổ rồi."

"Không cực khổ." Phi Vũ cảm thấy mình còn chưa đến mức bị cho nghỉ việc: "Lo lắng cho thiếu chủ là trách nhiệm của Phi Vũ."

Linh Quỳnh bảo cô ấy đi nghỉ trước, rồi cô ấy lật từng quyển sách một.

Những quyển sách mà Phi Vũ tìm được, ít nhiều đều ghi chép một số thông tin về việc linh căn bị phế.

Nhưng Linh Quỳnh lật từng quyển xem xét, đều cảm thấy những thông tin đó không có tác dụng thực chất.

Đúng lúc Linh Quỳnh gần như muốn từ bỏ, cô thấy một quyển sách mỏng kẹp giữa mấy quyển sách khác.

Bìa sách là bốn chữ lớn giản dị-- Song Tu Linh Quyết.

Linh Quỳnh: "..."

Phi Vũ tìm được bảo vật gì thế này!

Nụ cười dần trở nên biến thái. Jpg

Linh Quỳnh với tâm trạng tim đập loạn xạ mở ra, nụ cười biến thái không giữ được, dần trở lại bình tĩnh.

Xì!

Đồ lừa đảo!

Linh Quỳnh ném quyển sách lại, bực bội ôm đầu.

Một lát sau, cô lại đặt ánh mắt lên quyển sách, đôi mắt đảo hai vòng, một kế hoạch nảy ra trong đầu.

Phi Vũ ở Tàng Thư Các một tháng, khi trở về mới biết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Cô ấy lập tức đi làm thẻ thân phận cho Dung Tô Ngôn.

Chuyện như vậy không thể xảy ra lần thứ hai.

Nếu không, đến lúc đó thiếu chủ bị vạ lây, cô ấy sẽ thảm lắm.

Nghĩ đến những người từng bị thiếu chủ chỉnh đốn, Phi Vũ không khỏi rùng mình.

"Thiếu chủ, đây là thẻ thân phận của Dung công tử." Phi Vũ đưa đồ cho Linh Quỳnh.

"Cô đưa cho huynh ấy đi."

"Vâng." Phi Vũ lại cầm đồ về, ánh mắt liếc qua thấy Linh Quỳnh đang bôi bôi xóa xóa: "Thiếu chủ, người đang làm gì vậy?"

Linh Quỳnh che đi thứ mình đang bôi xóa: "Trẻ con đừng hỏi."

"?"

Phi Vũ gãi đầu, trước tiên đi đưa thẻ thân phận cho Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn tháo tấm ngọc bội khắc chữ "Vô Ưu" trên eo mình xuống: "Vậy cái này có cần trả lại thiếu chủ không?"

"À.." Phi Vũ suy nghĩ một chút, thiếu chủ còn bằng lòng tìm cách tái tạo linh căn cho vị này, chứng tỏ hắn ta chắc chắn rất quan trọng: "Thiếu chủ không bảo trả, Dung công tử cứ đeo đi."

Dù sao thiếu chủ cũng có rất nhiều, không thiếu tấm này.

Phi Vũ đưa xong đồ, vội vã rời đi.

Dung Tô Ngôn nắm chặt tấm ngọc bội thất thần một lát, cuối cùng cất tấm của mình đi, vẫn đeo tấm của Linh Quỳnh.

Một lát sau, Dung Tô Ngôn có lẽ mới phản ứng lại mình vừa làm gì, lại vội vàng thay đổi.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back