Chương 541: Cá Mặn Quốc Sư Nay Chịu Online Kinh Doanh Rồi (4)
[BOOK][HIDE-THANKS]Linh Quỳnh ôm xấp tấu chương rời cung khi trời đã gần tối.
Trong xe ngựa, Linh Quỳnh xem kỹ nội dung tấu chương.
Cả nét chữ lẫn cách dùng từ, đặt câu đều giống hệt thói quen của cô.
Nếu không phải nguyên chủ xác định mình chưa từng viết, cô đã nghi ngờ đây đích thị là tác phẩm của cô ta.
Kẻ có thể lặng lẽ thay đổi tấu chương, chắc chắn là người có thể tiếp xúc với cô ta.
Lại còn có thể bắt chước nét chữ của cô ta.. người này hẳn phải cực kỳ hiểu rõ nguyên chủ.
"Đại nhân, Tùng Vân Các đã tới."
Xe ngựa bỗng dừng lại, Linh Quỳnh vén rèm nhìn ra ngoài, thắc mắc nhìn Kiều Ý: "Làm gì vậy?"
Kiều Ý cũng ngơ ngác: "Trước đây ngài không phải nói muốn mang điểm tâm Tùng Vân Các cho Phong công tử sao?"
Linh Quỳnh vô thức hỏi: "Ai?"
Kiều Ý nuốt nước bọt: "Phong Linh Thư, Phong công tử đó ạ.."
"..."
Cha quen người này sao?
Linh Quỳnh nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả các tình tiết liên quan đến nguyên chủ trong đầu.
Cô hình như đã hiểu vì sao Nữ Hoàng bệ hạ lúc đó lại nói một câu – hôm nay cô ta sao không khóc.
Nữ Hoàng bệ hạ có một người tình trong mộng nhưng không thể có được, nguyên chủ cũng có một người.
Điều duy nhất đáng mừng là không phải cùng một người.
Nữ Hoàng bệ hạ và nguyên chủ cùng cảnh ngộ, đồng cảm sâu sắc.
Cuối cùng phát triển thành "bạn khóc" tốt nhất.
Hai người không có việc gì thì tụ tập cùng nhau u sầu, say sưa quên đời.
Mối quan hệ tốt đẹp, chuyện nuôi thế thân, Nữ Hoàng bệ hạ cho rằng bạn nhỏ của mình cũng nhất định phải có.
Hậu cung Nữ Hoàng bệ hạ thêm một người, bên này phải nhét thêm một người vào phủ nguyên chủ, cố gắng làm sao để đạt được sự công bằng: Ta có thì bạn nhỏ cũng phải có.
Nguyên chủ không mấy hứng thú với những người được Nữ Hoàng bệ hạ nhét vào, cứ xem như nuôi vài kẻ nhàn rỗi, tùy tiện sắp xếp ở hậu viện.
Hơn nữa đó là người của Bệ hạ ban tặng, nguyên chủ cũng không dám từ chối.
Cạnh vua như cạnh hổ, phải có tình bạn cách mạng vững chắc mới có thể được sủng ái không suy.
Nguyên chủ hiểu rõ đạo lý này, càng không thể từ chối.
Chẳng phải sao, cách đây một thời gian, Nữ Hoàng bệ hạ không biết từ đâu lại kiếm được một người, nửa đêm sai người nhét vào phủ cô.
Nhưng người mới đến này.. có lẽ vì quá giống, khiến nguyên chủ có chút động lòng.
Chính là Phong Linh Thư trong lời của Kiều Ý.
Phong Linh Thư khác với những người mà Nữ Hoàng bệ hạ đã nhét vào trước đây.
Những người kia đều tự nguyện đến phủ, còn Phong Linh Thư thì hoàn toàn bị bắt trói mang đến.
Ngày nào cũng không nghĩ cách trốn thoát thì cũng là tự tử.
Linh Quỳnh ấn nút tạm dừng trong đầu, hạ rèm xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Không có tiền, về phủ."
Kiều Ý nhìn bảng hiệu Tùng Vân Các, gãi đầu, thầm nghĩ điểm tâm của Tùng Vân Các đúng là hơi đắt, nhưng đối với đại nhân vốn lấy điểm tâm cung đình làm bữa chính thì cũng chẳng đáng là bao.
Màn đêm buông xuống.
Xe ngựa đậu trong bóng tối, một góc rèm xe được vén lên, Kiều Ý đứng bên ngoài xe ngựa.
Người trong xe ngựa, cằm khẽ hất về một hướng, vẻ mặt khó hiểu: "Đó là Phong Linh Thư?"
Kiều Ý nhìn người đang treo trên tường nửa ngày không chịu xuống: "Đúng là Phong công tử."
"..."
Linh Quỳnh đỡ trán.
Cô bây giờ muốn đi hỏi Nữ Hoàng bệ hạ, người này là bắt về từ đâu vậy.
Đây không phải là thêm phiền phức cho cô sao!
Con trai cưng bây giờ liệu có còn nghĩ cô là người tốt không?
Có mới là lạ!
Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn sắp tới, Linh Quỳnh chỉ muốn tải lại từ đầu.. không, thay một bản sao khác!
Linh Quỳnh hạ tay xuống, nghiêm túc hỏi Kiều Ý: "Ngươi nói xem, bây giờ ta đi Tùng Vân Các mua điểm tâm còn kịp không?"
Kiều Ý: "?"
Đại nhân hôm nay sao mà thay đổi thất thường vậy?
Đùng--
Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia truyền đến một tiếng động trầm đục.
Linh Quỳnh nhìn sang, ánh sáng vàng óng treo trên tường đã dịch chuyển xuống đất.
Phong Linh Thư ngã xuống bị trẹo chân, giờ động một cái là đau, anh ta thử mấy lần mà không đứng dậy được.
Ngay lúc Phong Linh Thư tiếp tục thử, một bóng tối phủ xuống trước mắt anh ta, cảm giác áp bức ập đến.
Anh ta theo bản năng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Ánh sáng mờ ảo phác họa nên một đường nét không rõ ràng, Phong Linh Thư không cần nhìn rõ mặt cũng biết ai đang đứng trước mặt mình.
Phong Linh Thư theo bản năng rụt người lại, khó khăn nhích chân, đau đến mức mặt nhăn nhó.
Phong Linh Thư thân hình gầy gò, có lẽ để tiện leo tường, quần áo cũng mặc mỏng manh, đơn giản, trông hệt như một chú chó con vô vọng.
Cảnh tượng này, đúng là cảnh kinh điển của kẻ công tử bột ức hiếp lương gia phụ nam.
Linh Quỳnh dặn Kiều Ý: "Đỡ cậu ta dậy."
Kiều Ý vâng lệnh tiến lên.
Phong Linh Thư kháng cự, nhưng Kiều Ý sức lực lớn, anh ta căn bản không thoát ra được, bị Kiều Ý khống chế đứng dậy.
"Anh nhẹ thôi." Linh Quỳnh nhìn mà thót tim: "Đừng làm cậu ta đau."
Kiều Ý: "..."
Anh ta cũng đâu dùng nhiều sức đâu.
Linh Quỳnh liếc nhìn chân trái của Phong Linh Thư không dám chạm đất, thở dài: "Về trước đi."
Kiều Ý làm tròn bổn phận của một người hầu, lên tiếng nhắc nhở: "Phong công tử, ngài đi chậm thôi."
Phong Linh Thư không muốn về, cứng đầu không chịu động, giằng co với Kiều Ý.
Kiều Ý: "Phong công tử, ngài đừng phản kháng nữa, nếu không người bị thương sẽ chỉ là ngài thôi."
"Kiều Ý." Linh Quỳnh quay đầu lại: "Nói năng kiểu gì vậy?"
Kiều Ý: "?"
Trước đây anh ta vẫn nói như vậy mà?
Kiều Ý không hiểu chủ tử mình hôm nay bị làm sao, cũng không dám nói thêm, chỉ có thể nặn ra tám chiếc răng trắng tinh với Phong Linh Thư, để thể hiện sự thân thiện, hy vọng anh ta chịu hợp tác một chút.
Phong Linh Thư: "..."
Phong Linh Thư được nửa đỡ nửa xách vào phủ, trong phủ đèn đuốc sáng trưng, người hầu bận rộn bưng trà rót nước.
Phong Linh Thư được đặt ngồi trên ghế, Kiều Ý ôm kiếm đứng một bên, đề phòng anh ta động đậy lung tung hoặc đập phá đồ đạc.
Có lần trước đó, đại nhân suýt chút nữa bị anh ta đập trúng.
Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa!
Kiều Ý thân hình không vạm vỡ, nhưng anh ta là người luyện võ, trên người tự có khí chất cao ngất.
Phong Linh Thư ngồi đó, bó tay bó chân, cực kỳ không thoải mái, như một đứa trẻ đáng thương.
Linh Quỳnh bảo những người khác lui xuống trước, cô đứng dậy đi đến trước mặt Phong Linh Thư.
"Cởi giày ra."
Phong Linh Thư lắc đầu, đôi chân rụt xuống gầm ghế, cũng không nói gì, toàn thân đều toát lên vẻ kháng cự.
"Ta không làm gì huynh cả, chỉ là muốn xem vết thương của huynh thôi."
Phong Linh Thư kháng cự hiện rõ trên mặt, trừng cô bằng ánh mắt giận dữ, rồi nhanh chóng quay đi.
Linh Quỳnh: "..."
Nguyên chủ cũng đâu làm gì anh ta đâu!
Thôi được rồi, chỉ riêng việc nguyên chủ giam anh ta trong phủ đã đủ gây thù chuốc oán rồi.
Linh Quỳnh cảm thấy mình còn đường dài phải đi, cần bình tĩnh.. cái rắm.
"Huynh không tự cởi, vậy ta ra tay nhé?"
Chuyện này sao có thể để đại nhân ra tay, Kiều Ý lập tức nói: "Đại nhân, tôi.."
Linh Quỳnh chỉ vào bên cạnh: "Ngươi đứng xa ra một chút, đừng nói chuyện."
Kiều Ý: "..."
Kiều Ý ôm kiếm, lề mề lùi sang một bên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Linh Thư, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng bảo vệ đại nhân của mình.
Linh Quỳnh tiến lên một bước.
Phong Linh Thư cắn răng: "Ta.. ta tự làm."
Thiếu niên nói rõ ràng từng chữ, âm sắc dễ nghe, nhuốm chút giận dữ và bướng bỉnh.
Phong Linh Thư khẽ cởi giày và tất ra, mắt cá chân đã sưng tấy, trông có vẻ khá nghiêm trọng.
Linh Quỳnh lập tức dặn dò Kiều Ý: "Kiều Ý, đi lấy ít đá đến đây, tiện thể lấy thuốc luôn."
* * *Y-----
Kiều Ý: Cẩu thả rồi, hình như tôi thất sủng rồi.
Linh Quỳnh: Anh có được sủng bao giờ đâu.
Kiều Ý: .
Tiểu tiên nữ: Nào nào nào, phiếu tháng đập tới tấp đi, anh vẫn là con trai cưng nhất của tôi!
Phong Linh Thư: .[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Linh Quỳnh ôm xấp tấu chương rời cung khi trời đã gần tối.
Trong xe ngựa, Linh Quỳnh xem kỹ nội dung tấu chương.
Cả nét chữ lẫn cách dùng từ, đặt câu đều giống hệt thói quen của cô.
Nếu không phải nguyên chủ xác định mình chưa từng viết, cô đã nghi ngờ đây đích thị là tác phẩm của cô ta.
Kẻ có thể lặng lẽ thay đổi tấu chương, chắc chắn là người có thể tiếp xúc với cô ta.
Lại còn có thể bắt chước nét chữ của cô ta.. người này hẳn phải cực kỳ hiểu rõ nguyên chủ.
"Đại nhân, Tùng Vân Các đã tới."
Xe ngựa bỗng dừng lại, Linh Quỳnh vén rèm nhìn ra ngoài, thắc mắc nhìn Kiều Ý: "Làm gì vậy?"
Kiều Ý cũng ngơ ngác: "Trước đây ngài không phải nói muốn mang điểm tâm Tùng Vân Các cho Phong công tử sao?"
Linh Quỳnh vô thức hỏi: "Ai?"
Kiều Ý nuốt nước bọt: "Phong Linh Thư, Phong công tử đó ạ.."
"..."
Cha quen người này sao?
Linh Quỳnh nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả các tình tiết liên quan đến nguyên chủ trong đầu.
Cô hình như đã hiểu vì sao Nữ Hoàng bệ hạ lúc đó lại nói một câu – hôm nay cô ta sao không khóc.
Nữ Hoàng bệ hạ có một người tình trong mộng nhưng không thể có được, nguyên chủ cũng có một người.
Điều duy nhất đáng mừng là không phải cùng một người.
Nữ Hoàng bệ hạ và nguyên chủ cùng cảnh ngộ, đồng cảm sâu sắc.
Cuối cùng phát triển thành "bạn khóc" tốt nhất.
Hai người không có việc gì thì tụ tập cùng nhau u sầu, say sưa quên đời.
Mối quan hệ tốt đẹp, chuyện nuôi thế thân, Nữ Hoàng bệ hạ cho rằng bạn nhỏ của mình cũng nhất định phải có.
Hậu cung Nữ Hoàng bệ hạ thêm một người, bên này phải nhét thêm một người vào phủ nguyên chủ, cố gắng làm sao để đạt được sự công bằng: Ta có thì bạn nhỏ cũng phải có.
Nguyên chủ không mấy hứng thú với những người được Nữ Hoàng bệ hạ nhét vào, cứ xem như nuôi vài kẻ nhàn rỗi, tùy tiện sắp xếp ở hậu viện.
Hơn nữa đó là người của Bệ hạ ban tặng, nguyên chủ cũng không dám từ chối.
Cạnh vua như cạnh hổ, phải có tình bạn cách mạng vững chắc mới có thể được sủng ái không suy.
Nguyên chủ hiểu rõ đạo lý này, càng không thể từ chối.
Chẳng phải sao, cách đây một thời gian, Nữ Hoàng bệ hạ không biết từ đâu lại kiếm được một người, nửa đêm sai người nhét vào phủ cô.
Nhưng người mới đến này.. có lẽ vì quá giống, khiến nguyên chủ có chút động lòng.
Chính là Phong Linh Thư trong lời của Kiều Ý.
Phong Linh Thư khác với những người mà Nữ Hoàng bệ hạ đã nhét vào trước đây.
Những người kia đều tự nguyện đến phủ, còn Phong Linh Thư thì hoàn toàn bị bắt trói mang đến.
Ngày nào cũng không nghĩ cách trốn thoát thì cũng là tự tử.
Linh Quỳnh ấn nút tạm dừng trong đầu, hạ rèm xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Không có tiền, về phủ."
Kiều Ý nhìn bảng hiệu Tùng Vân Các, gãi đầu, thầm nghĩ điểm tâm của Tùng Vân Các đúng là hơi đắt, nhưng đối với đại nhân vốn lấy điểm tâm cung đình làm bữa chính thì cũng chẳng đáng là bao.
Màn đêm buông xuống.
Xe ngựa đậu trong bóng tối, một góc rèm xe được vén lên, Kiều Ý đứng bên ngoài xe ngựa.
Người trong xe ngựa, cằm khẽ hất về một hướng, vẻ mặt khó hiểu: "Đó là Phong Linh Thư?"
Kiều Ý nhìn người đang treo trên tường nửa ngày không chịu xuống: "Đúng là Phong công tử."
"..."
Linh Quỳnh đỡ trán.
Cô bây giờ muốn đi hỏi Nữ Hoàng bệ hạ, người này là bắt về từ đâu vậy.
Đây không phải là thêm phiền phức cho cô sao!
Con trai cưng bây giờ liệu có còn nghĩ cô là người tốt không?
Có mới là lạ!
Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn sắp tới, Linh Quỳnh chỉ muốn tải lại từ đầu.. không, thay một bản sao khác!
Linh Quỳnh hạ tay xuống, nghiêm túc hỏi Kiều Ý: "Ngươi nói xem, bây giờ ta đi Tùng Vân Các mua điểm tâm còn kịp không?"
Kiều Ý: "?"
Đại nhân hôm nay sao mà thay đổi thất thường vậy?
Đùng--
Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia truyền đến một tiếng động trầm đục.
Linh Quỳnh nhìn sang, ánh sáng vàng óng treo trên tường đã dịch chuyển xuống đất.
Phong Linh Thư ngã xuống bị trẹo chân, giờ động một cái là đau, anh ta thử mấy lần mà không đứng dậy được.
Ngay lúc Phong Linh Thư tiếp tục thử, một bóng tối phủ xuống trước mắt anh ta, cảm giác áp bức ập đến.
Anh ta theo bản năng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Ánh sáng mờ ảo phác họa nên một đường nét không rõ ràng, Phong Linh Thư không cần nhìn rõ mặt cũng biết ai đang đứng trước mặt mình.
Phong Linh Thư theo bản năng rụt người lại, khó khăn nhích chân, đau đến mức mặt nhăn nhó.
Phong Linh Thư thân hình gầy gò, có lẽ để tiện leo tường, quần áo cũng mặc mỏng manh, đơn giản, trông hệt như một chú chó con vô vọng.
Cảnh tượng này, đúng là cảnh kinh điển của kẻ công tử bột ức hiếp lương gia phụ nam.
Linh Quỳnh dặn Kiều Ý: "Đỡ cậu ta dậy."
Kiều Ý vâng lệnh tiến lên.
Phong Linh Thư kháng cự, nhưng Kiều Ý sức lực lớn, anh ta căn bản không thoát ra được, bị Kiều Ý khống chế đứng dậy.
"Anh nhẹ thôi." Linh Quỳnh nhìn mà thót tim: "Đừng làm cậu ta đau."
Kiều Ý: "..."
Anh ta cũng đâu dùng nhiều sức đâu.
Linh Quỳnh liếc nhìn chân trái của Phong Linh Thư không dám chạm đất, thở dài: "Về trước đi."
Kiều Ý làm tròn bổn phận của một người hầu, lên tiếng nhắc nhở: "Phong công tử, ngài đi chậm thôi."
Phong Linh Thư không muốn về, cứng đầu không chịu động, giằng co với Kiều Ý.
Kiều Ý: "Phong công tử, ngài đừng phản kháng nữa, nếu không người bị thương sẽ chỉ là ngài thôi."
"Kiều Ý." Linh Quỳnh quay đầu lại: "Nói năng kiểu gì vậy?"
Kiều Ý: "?"
Trước đây anh ta vẫn nói như vậy mà?
Kiều Ý không hiểu chủ tử mình hôm nay bị làm sao, cũng không dám nói thêm, chỉ có thể nặn ra tám chiếc răng trắng tinh với Phong Linh Thư, để thể hiện sự thân thiện, hy vọng anh ta chịu hợp tác một chút.
Phong Linh Thư: "..."
Phong Linh Thư được nửa đỡ nửa xách vào phủ, trong phủ đèn đuốc sáng trưng, người hầu bận rộn bưng trà rót nước.
Phong Linh Thư được đặt ngồi trên ghế, Kiều Ý ôm kiếm đứng một bên, đề phòng anh ta động đậy lung tung hoặc đập phá đồ đạc.
Có lần trước đó, đại nhân suýt chút nữa bị anh ta đập trúng.
Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra lần nữa!
Kiều Ý thân hình không vạm vỡ, nhưng anh ta là người luyện võ, trên người tự có khí chất cao ngất.
Phong Linh Thư ngồi đó, bó tay bó chân, cực kỳ không thoải mái, như một đứa trẻ đáng thương.
Linh Quỳnh bảo những người khác lui xuống trước, cô đứng dậy đi đến trước mặt Phong Linh Thư.
"Cởi giày ra."
Phong Linh Thư lắc đầu, đôi chân rụt xuống gầm ghế, cũng không nói gì, toàn thân đều toát lên vẻ kháng cự.
"Ta không làm gì huynh cả, chỉ là muốn xem vết thương của huynh thôi."
Phong Linh Thư kháng cự hiện rõ trên mặt, trừng cô bằng ánh mắt giận dữ, rồi nhanh chóng quay đi.
Linh Quỳnh: "..."
Nguyên chủ cũng đâu làm gì anh ta đâu!
Thôi được rồi, chỉ riêng việc nguyên chủ giam anh ta trong phủ đã đủ gây thù chuốc oán rồi.
Linh Quỳnh cảm thấy mình còn đường dài phải đi, cần bình tĩnh.. cái rắm.
"Huynh không tự cởi, vậy ta ra tay nhé?"
Chuyện này sao có thể để đại nhân ra tay, Kiều Ý lập tức nói: "Đại nhân, tôi.."
Linh Quỳnh chỉ vào bên cạnh: "Ngươi đứng xa ra một chút, đừng nói chuyện."
Kiều Ý: "..."
Kiều Ý ôm kiếm, lề mề lùi sang một bên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Linh Thư, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng bảo vệ đại nhân của mình.
Linh Quỳnh tiến lên một bước.
Phong Linh Thư cắn răng: "Ta.. ta tự làm."
Thiếu niên nói rõ ràng từng chữ, âm sắc dễ nghe, nhuốm chút giận dữ và bướng bỉnh.
Phong Linh Thư khẽ cởi giày và tất ra, mắt cá chân đã sưng tấy, trông có vẻ khá nghiêm trọng.
Linh Quỳnh lập tức dặn dò Kiều Ý: "Kiều Ý, đi lấy ít đá đến đây, tiện thể lấy thuốc luôn."
* * *Y-----
Kiều Ý: Cẩu thả rồi, hình như tôi thất sủng rồi.
Linh Quỳnh: Anh có được sủng bao giờ đâu.
Kiều Ý: .
Tiểu tiên nữ: Nào nào nào, phiếu tháng đập tới tấp đi, anh vẫn là con trai cưng nhất của tôi!
Phong Linh Thư: .[/HIDE-THANKS][/BOOK]