Chương 140: Mạt thế của ngài đã được giao (23)
[BOOK][HIDE-THANKS]".. Chuyện gì?"
Linh Quỳnh: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải giúp tôi một việc."
Mục Sâm: "..."
Mục Sâm: "Sao tôi biết được những gì cô nói có phải là điều tôi muốn biết không?"
Linh Quỳnh: "Liên quan đến Phong Oanh, anh không muốn biết sao?"
Cái tên này, giống như một công tắc nào đó.
Sắc mặt Mục Sâm lập tức trầm xuống, khí thế toàn thân đều thay đổi.
Phong Oanh - nữ chính tuy rằng đã chết được một thời gian, nhưng đối với Mục Sâm mà nói, vẫn là một vết sẹo không thể chạm vào.
Ngày thường ai mà nhắc đến Phong Oanh, Mục Sâm cả ngày đều chìm trong áp suất thấp.
Cho nên bên cạnh anh không ai dám nhắc.
Mục Sâm: "Cô muốn nói gì?"
Linh Quỳnh: "Tôi nói cho anh biết, anh liền giúp tôi làm việc."
Mục Sâm liếc nhìn cô: "Cô muốn làm gì?"
Linh Quỳnh: "Giúp tôi tìm một nơi gọi là Viện Nghiên Cứu Số Ba."
Ánh mắt Mục Sâm có chút sắc bén: "Cô tìm nơi đó làm gì?"
Linh Quỳnh nhướng mày: "Nghe có vẻ anh biết?"
Mục Sâm quả thật biết nơi đó, bởi vì bọn họ đến thành phố H, một trong những mục đích chính là nơi đó.
Bất quá..
Mục Sâm: "Cô biết chuyện gì về Phong Oanh?"
Linh Quỳnh: "Anh đáp ứng tôi trước đi, anh không đáp ứng tôi, tôi làm sao nói cho anh biết?"
Mục Sâm: "Chỉ cần những gì cô nói không phải là lời vô nghĩa, tôi có thể đồng ý dẫn cô qua đó."
Linh Quỳnh cong cong mắt, nắm tay giơ ra: "Thỏa thuận."
Mục Sâm: "..."
Mục Sâm giơ tay chạm nhẹ vào tay cô: "Nói."
"Cái chết của Phong Oanh không phải là tai nạn."
Không hề có sự chuẩn bị trước, trực tiếp ném ra một câu như vậy.
Trong toa xe bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Biểu cảm Mục Sâm thay đổi liên tục, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là không thể tin được, một lúc lâu sau, mới khó khăn mở miệng: "Cô.. nói gì?"
Cái chết của Phong Oanh không phải là tai nạn?
Vậy là cái gì?
Là do người làm sao?
Linh Quỳnh rất ngoan ngoãn lặp lại một lần, đồng thời giảm tốc độ nói: "Tôi nói, cái chết của Phong Oanh, không phải là tai nạn."
Bàn tay Mục Sâm đặt trên đầu gối siết chặt lại: "Cô biết gì? Phong Oanh chết như thế nào?"
Phong Oanh chết không hề oanh oanh liệt liệt, dù sao tác giả chỉ muốn nhanh chóng giết chết nữ chính để thái giám cho xong.
Cho nên chút thủ đoạn nhỏ nhặt của Lâm Diệu Như, trong tai Mục Sâm nghe vào, chính là đang nói đùa.
Như vậy làm sao có thể hại chết Phong Oanh?
Mục Sâm đánh giá Linh Quỳnh một hồi: "Cô và Tiểu Diệu không phải bạn bè sao?"
Cô ta một mình xuất hiện ở đây..
Bây giờ còn nói là Tiểu Diệu hại chết Phong Oanh.
Cô ta đang ly gián, hay là..
"Tôi thấy quá trình cô ta hành hung, cô ta muốn giết tôi diệt khẩu, anh cảm thấy như vậy, tôi còn có thể làm bạn với cô ta?"
Mục Sâm: "Sao tôi biết được những gì cô nói là thật?"
Linh Quỳnh xòe tay: "Anh có não, tự anh nghĩ xem, khoảng thời gian sau khi Phong Oanh chết, Lâm Diệu Như biểu hiện thế nào, cô ta không lộ ra sơ hở sao?"
Lâm Diệu Như làm chuyện đó, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy Mục Sâm càng thêm hoảng hốt, thậm chí không dám lại gần anh.
Khoảng thời gian đó Mục Sâm khá hỗn loạn.
Bất quá Lâm Diệu Như quả thật không xuất hiện nhiều.
"Tiểu Diệu tại sao lại.. hại Phong Oanh?" Trong lòng Mục Sâm không mấy tin tưởng.
Anh và Lâm Diệu Như cùng nhau lớn lên.
Lâm Diệu Như tuy rằng tùy hứng một chút, kiêu căng một chút.
Nhưng chuyện giết người như vậy..
Mục Sâm cảm thấy cô ta không dám làm.
"Lâm Diệu Như thích anh, anh thích Phong Oanh, anh nói xem cô ta tại sao hại Phong Oanh?"
Linh Quỳnh cười một tiếng, mềm giọng nói: "Sự ghen tuông của con gái, rất đáng sợ đấy."
Đương nhiên chủ yếu vẫn là tác giả muốn nữ chính chết.
Nếu không chỉ có Lâm Diệu Như cái nữ phụ này phải xuống tuyến.
Mục Sâm nhíu chặt mày thành chữ xuyên: "Cô nói Lâm Diệu Như thích tôi?"
Linh Quỳnh 'oa' một tiếng: "Anh sẽ không phải là không biết chứ?"
Mục Sâm khá mờ mịt nói: "Tôi vẫn luôn coi cô ấy như em gái.."
Lâm Diệu Như không phải là kiểu anh thích.
Cho nên bình thường ở nhà bảo anh chiếu cố Lâm Diệu Như, anh liền coi như em gái mà chăm sóc, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.
Lâm Diệu Như từ nhỏ đã thích bám lấy anh.
Nhưng cô ta cũng chưa từng nói thích anh kiểu đó, trước mạt thế còn có bạn trai..
Sao cô ta lại thích mình?
Đầu Mục Sâm có chút rối loạn, anh nhìn về phía Linh Quỳnh: "Cô có thể đảm bảo những gì cô nói đều là thật không?"
"Tôi thề, những gì tôi nói đều là thật, nếu tôi nói dối, trời đánh thánh vật!" Linh Quỳnh chụm hai ngón tay hướng lên trời thề.
Linh Quỳnh tiếp tục nói: "Biểu hiện của Lâm Diệu Như khoảng thời gian đó, anh cũng có thể hỏi người bên cạnh anh, anh không chú ý thấy cô ta không đúng, bọn họ chẳng lẽ cũng không chú ý thấy sao."
Nói xong tặng cho Mục Sâm một nụ cười ngoan ngoãn, hiền lành, lại lễ phép thành thật.
Mục Sâm: "..."
* * *
Đồng bọn bên cạnh Mục Sâm vẫn luôn đi theo anh, cho nên tại chỗ có thể hỏi.
Một thanh niên tóc hơi dài hồi tưởng: "Khoảng thời gian đó Tiểu Diệu có chút thất thần, có một lần tôi gọi cô ấy, cô ấy còn giật mình, sắc mặt trắng bệch."
Chính là Mục Sâm không chú ý.
Bọn họ kỳ thực đều phát hiện Lâm Diệu Như không ổn.
Bất quá lúc đó bọn họ cũng cho rằng Lâm Diệu Như bị dọa sợ, dù sao Phong Oanh gặp 'tai nạn' là ở cùng cô ta.
Một thanh niên khác nhớ lại một chuyện: "Có một đêm tôi trực đêm, Tiểu Diệu hình như gặp ác mộng, tôi nghe thấy cô ấy lẩm bẩm cô ấy không cố ý các loại."
Lúc đó chỉ cho là cô ta gặp ác mộng.
Bây giờ kết hợp với lời này mà nghĩ.. liền giống như không phải chuyện như vậy.
Lâm Diệu Như dọc đường đều được Mục Sâm che chở, đó là lần đầu tiên tự tay hại chết người, trước kia ngay cả tang thi cũng chưa từng đánh.
Cô ta không sợ mới là lạ.
Bất quá nữ phụ trưởng thành khá nhanh, bây giờ phỏng chừng không sợ nữa.
Mục Sâm trầm mặc không nói gì nữa.
Hai người đồng bọn còn lại cũng không dám nói thêm.
Bầu không khí trong toa xe khó tránh khỏi có chút ngột ngạt.
An Trường Kình nghe mà như vịt nghe sấm, nháy mắt với Khương Tầm Sở, không tiếng động hỏi anh ta đây là tình huống gì.
Khương Tầm Sở khẽ lắc đầu.
Anh ta gặp Linh Quỳnh là ở phía sau, căn bản không biết những chuyện này.
Bất quá đại khái ý tứ anh ta hiểu.
Linh Quỳnh rụt người lại, dựa vào hõm vai Khương Tầm Sở, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Nóng."
Khương Tầm Sở: "..."
Nóng mà còn ngồi lên người?
Khương Tầm Sở ở phía trước lục ra một cái quạt, quạt cho cô.
Linh Quỳnh sờ lấy một chai nước, ôm chai, ừng ực ừng ực uống hai ngụm, đưa đến bên miệng Khương Tầm Sở.
"Tôi không khát."
"Anh khát."
"..."
Khương Tầm Sở cố gắng lấy cái chưa mở: "Cái này còn.."
Linh Quỳnh cầm hai chai nước, trực tiếp ném ra phía sau: "Mời các anh uống."
Mục Sâm không để ý, một thanh niên trong đó tay chân luống cuống đón lấy: "Cảm ơn.."
"Không có gì."
Linh Quỳnh quay đầu lại, vô tội nhìn Khương Tầm Sở: "Bây giờ hết rồi."
Khương Tầm Sở: "..."
Khương Tầm Sở liếc nhìn miệng chai, hít sâu một hơi, nhận lấy từ tay cô, uống một ngụm.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nước bình thường uống không có vị gì, lúc này lại có vị ngọt nhè nhẹ.
Khương Tầm Sở uống một ngụm liền trả lại cho cô, ánh mắt nhìn về phía trước: "Em tự uống đi."
Linh Quỳnh ôm chai, 'ồ' một tiếng, sau đó nhỏ giọng nhấp từng ngụm.
Tốc độ quạt của Khương Tầm Sở hơi nhanh hơn một chút.
Linh Quỳnh ghé lại gần, giọng nói rất nhỏ: "Anh trai, anh không thoải mái sao?"
Khương Tầm Sở: "..."
Anh muốn xuống xe![/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]".. Chuyện gì?"
Linh Quỳnh: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải giúp tôi một việc."
Mục Sâm: "..."
Mục Sâm: "Sao tôi biết được những gì cô nói có phải là điều tôi muốn biết không?"
Linh Quỳnh: "Liên quan đến Phong Oanh, anh không muốn biết sao?"
Cái tên này, giống như một công tắc nào đó.
Sắc mặt Mục Sâm lập tức trầm xuống, khí thế toàn thân đều thay đổi.
Phong Oanh - nữ chính tuy rằng đã chết được một thời gian, nhưng đối với Mục Sâm mà nói, vẫn là một vết sẹo không thể chạm vào.
Ngày thường ai mà nhắc đến Phong Oanh, Mục Sâm cả ngày đều chìm trong áp suất thấp.
Cho nên bên cạnh anh không ai dám nhắc.
Mục Sâm: "Cô muốn nói gì?"
Linh Quỳnh: "Tôi nói cho anh biết, anh liền giúp tôi làm việc."
Mục Sâm liếc nhìn cô: "Cô muốn làm gì?"
Linh Quỳnh: "Giúp tôi tìm một nơi gọi là Viện Nghiên Cứu Số Ba."
Ánh mắt Mục Sâm có chút sắc bén: "Cô tìm nơi đó làm gì?"
Linh Quỳnh nhướng mày: "Nghe có vẻ anh biết?"
Mục Sâm quả thật biết nơi đó, bởi vì bọn họ đến thành phố H, một trong những mục đích chính là nơi đó.
Bất quá..
Mục Sâm: "Cô biết chuyện gì về Phong Oanh?"
Linh Quỳnh: "Anh đáp ứng tôi trước đi, anh không đáp ứng tôi, tôi làm sao nói cho anh biết?"
Mục Sâm: "Chỉ cần những gì cô nói không phải là lời vô nghĩa, tôi có thể đồng ý dẫn cô qua đó."
Linh Quỳnh cong cong mắt, nắm tay giơ ra: "Thỏa thuận."
Mục Sâm: "..."
Mục Sâm giơ tay chạm nhẹ vào tay cô: "Nói."
"Cái chết của Phong Oanh không phải là tai nạn."
Không hề có sự chuẩn bị trước, trực tiếp ném ra một câu như vậy.
Trong toa xe bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Biểu cảm Mục Sâm thay đổi liên tục, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là không thể tin được, một lúc lâu sau, mới khó khăn mở miệng: "Cô.. nói gì?"
Cái chết của Phong Oanh không phải là tai nạn?
Vậy là cái gì?
Là do người làm sao?
Linh Quỳnh rất ngoan ngoãn lặp lại một lần, đồng thời giảm tốc độ nói: "Tôi nói, cái chết của Phong Oanh, không phải là tai nạn."
Bàn tay Mục Sâm đặt trên đầu gối siết chặt lại: "Cô biết gì? Phong Oanh chết như thế nào?"
Phong Oanh chết không hề oanh oanh liệt liệt, dù sao tác giả chỉ muốn nhanh chóng giết chết nữ chính để thái giám cho xong.
Cho nên chút thủ đoạn nhỏ nhặt của Lâm Diệu Như, trong tai Mục Sâm nghe vào, chính là đang nói đùa.
Như vậy làm sao có thể hại chết Phong Oanh?
Mục Sâm đánh giá Linh Quỳnh một hồi: "Cô và Tiểu Diệu không phải bạn bè sao?"
Cô ta một mình xuất hiện ở đây..
Bây giờ còn nói là Tiểu Diệu hại chết Phong Oanh.
Cô ta đang ly gián, hay là..
"Tôi thấy quá trình cô ta hành hung, cô ta muốn giết tôi diệt khẩu, anh cảm thấy như vậy, tôi còn có thể làm bạn với cô ta?"
Mục Sâm: "Sao tôi biết được những gì cô nói là thật?"
Linh Quỳnh xòe tay: "Anh có não, tự anh nghĩ xem, khoảng thời gian sau khi Phong Oanh chết, Lâm Diệu Như biểu hiện thế nào, cô ta không lộ ra sơ hở sao?"
Lâm Diệu Như làm chuyện đó, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy Mục Sâm càng thêm hoảng hốt, thậm chí không dám lại gần anh.
Khoảng thời gian đó Mục Sâm khá hỗn loạn.
Bất quá Lâm Diệu Như quả thật không xuất hiện nhiều.
"Tiểu Diệu tại sao lại.. hại Phong Oanh?" Trong lòng Mục Sâm không mấy tin tưởng.
Anh và Lâm Diệu Như cùng nhau lớn lên.
Lâm Diệu Như tuy rằng tùy hứng một chút, kiêu căng một chút.
Nhưng chuyện giết người như vậy..
Mục Sâm cảm thấy cô ta không dám làm.
"Lâm Diệu Như thích anh, anh thích Phong Oanh, anh nói xem cô ta tại sao hại Phong Oanh?"
Linh Quỳnh cười một tiếng, mềm giọng nói: "Sự ghen tuông của con gái, rất đáng sợ đấy."
Đương nhiên chủ yếu vẫn là tác giả muốn nữ chính chết.
Nếu không chỉ có Lâm Diệu Như cái nữ phụ này phải xuống tuyến.
Mục Sâm nhíu chặt mày thành chữ xuyên: "Cô nói Lâm Diệu Như thích tôi?"
Linh Quỳnh 'oa' một tiếng: "Anh sẽ không phải là không biết chứ?"
Mục Sâm khá mờ mịt nói: "Tôi vẫn luôn coi cô ấy như em gái.."
Lâm Diệu Như không phải là kiểu anh thích.
Cho nên bình thường ở nhà bảo anh chiếu cố Lâm Diệu Như, anh liền coi như em gái mà chăm sóc, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.
Lâm Diệu Như từ nhỏ đã thích bám lấy anh.
Nhưng cô ta cũng chưa từng nói thích anh kiểu đó, trước mạt thế còn có bạn trai..
Sao cô ta lại thích mình?
Đầu Mục Sâm có chút rối loạn, anh nhìn về phía Linh Quỳnh: "Cô có thể đảm bảo những gì cô nói đều là thật không?"
"Tôi thề, những gì tôi nói đều là thật, nếu tôi nói dối, trời đánh thánh vật!" Linh Quỳnh chụm hai ngón tay hướng lên trời thề.
Linh Quỳnh tiếp tục nói: "Biểu hiện của Lâm Diệu Như khoảng thời gian đó, anh cũng có thể hỏi người bên cạnh anh, anh không chú ý thấy cô ta không đúng, bọn họ chẳng lẽ cũng không chú ý thấy sao."
Nói xong tặng cho Mục Sâm một nụ cười ngoan ngoãn, hiền lành, lại lễ phép thành thật.
Mục Sâm: "..."
* * *
Đồng bọn bên cạnh Mục Sâm vẫn luôn đi theo anh, cho nên tại chỗ có thể hỏi.
Một thanh niên tóc hơi dài hồi tưởng: "Khoảng thời gian đó Tiểu Diệu có chút thất thần, có một lần tôi gọi cô ấy, cô ấy còn giật mình, sắc mặt trắng bệch."
Chính là Mục Sâm không chú ý.
Bọn họ kỳ thực đều phát hiện Lâm Diệu Như không ổn.
Bất quá lúc đó bọn họ cũng cho rằng Lâm Diệu Như bị dọa sợ, dù sao Phong Oanh gặp 'tai nạn' là ở cùng cô ta.
Một thanh niên khác nhớ lại một chuyện: "Có một đêm tôi trực đêm, Tiểu Diệu hình như gặp ác mộng, tôi nghe thấy cô ấy lẩm bẩm cô ấy không cố ý các loại."
Lúc đó chỉ cho là cô ta gặp ác mộng.
Bây giờ kết hợp với lời này mà nghĩ.. liền giống như không phải chuyện như vậy.
Lâm Diệu Như dọc đường đều được Mục Sâm che chở, đó là lần đầu tiên tự tay hại chết người, trước kia ngay cả tang thi cũng chưa từng đánh.
Cô ta không sợ mới là lạ.
Bất quá nữ phụ trưởng thành khá nhanh, bây giờ phỏng chừng không sợ nữa.
Mục Sâm trầm mặc không nói gì nữa.
Hai người đồng bọn còn lại cũng không dám nói thêm.
Bầu không khí trong toa xe khó tránh khỏi có chút ngột ngạt.
An Trường Kình nghe mà như vịt nghe sấm, nháy mắt với Khương Tầm Sở, không tiếng động hỏi anh ta đây là tình huống gì.
Khương Tầm Sở khẽ lắc đầu.
Anh ta gặp Linh Quỳnh là ở phía sau, căn bản không biết những chuyện này.
Bất quá đại khái ý tứ anh ta hiểu.
Linh Quỳnh rụt người lại, dựa vào hõm vai Khương Tầm Sở, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Nóng."
Khương Tầm Sở: "..."
Nóng mà còn ngồi lên người?
Khương Tầm Sở ở phía trước lục ra một cái quạt, quạt cho cô.
Linh Quỳnh sờ lấy một chai nước, ôm chai, ừng ực ừng ực uống hai ngụm, đưa đến bên miệng Khương Tầm Sở.
"Tôi không khát."
"Anh khát."
"..."
Khương Tầm Sở cố gắng lấy cái chưa mở: "Cái này còn.."
Linh Quỳnh cầm hai chai nước, trực tiếp ném ra phía sau: "Mời các anh uống."
Mục Sâm không để ý, một thanh niên trong đó tay chân luống cuống đón lấy: "Cảm ơn.."
"Không có gì."
Linh Quỳnh quay đầu lại, vô tội nhìn Khương Tầm Sở: "Bây giờ hết rồi."
Khương Tầm Sở: "..."
Khương Tầm Sở liếc nhìn miệng chai, hít sâu một hơi, nhận lấy từ tay cô, uống một ngụm.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nước bình thường uống không có vị gì, lúc này lại có vị ngọt nhè nhẹ.
Khương Tầm Sở uống một ngụm liền trả lại cho cô, ánh mắt nhìn về phía trước: "Em tự uống đi."
Linh Quỳnh ôm chai, 'ồ' một tiếng, sau đó nhỏ giọng nhấp từng ngụm.
Tốc độ quạt của Khương Tầm Sở hơi nhanh hơn một chút.
Linh Quỳnh ghé lại gần, giọng nói rất nhỏ: "Anh trai, anh không thoải mái sao?"
Khương Tầm Sở: "..."
Anh muốn xuống xe![/HIDE-THANKS][/BOOK]